1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh! - Y Nhược Tích (156C+5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TỔNG TÀI, TÔI CHÍNH LÀ !

      [​IMG]

      Tác giả: Y Nhược Tích.

      Converter : Ngocquynh520

      Edit : Tiểu Tịnh

      Độ dài : 156 chương + 5 ngoại truyện.

      Nguồn edit: http://www.wattpad.com




      Nội dung:

      Hai người dính vào nhau vì hớ hênh của . Nó kéo theo nhiều phiền toái và day dưa khác , muốn thoát , thoát được, muốn dứt cũng dứt ra.

      thay đỡ đạn , thay đỡ súng, cho dù là vậy họ vẫn phải xa cách nhau.

      Tình của hai người , hiểu lầm của hai người tới đâu nếu cả hai thoát nổi hình ảnh của đối phương?

      Quan hệ của hai người ngoài hai chữ “định mệnh” còn gì để hình dung.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 : Tích Đức Tám Đời !




      Đêm trăng tháng mười , tại thành phố M , thời tiết khá lạnh.

      Vì là ban đêm nên ngoài đường người người qua lại đông đúc. Ban đêm tại Pub lại càng thêm náo nhiệt.

      Tại tựu điểm Jayz , bên trong phòng 5120 ngừng truyền đến những hơi thở gấp , sai , chính là đêm nay , vì tâm tình Nam Cung Ảnh tốt nên đem Nghiên Huệ cùng đến Jayz tuỳ thích lấy căn phòng .

      “ Ảnh ! đáng ghét … nhàng với người ta chút được hay sao?”. Nghiên Huệ cầm ly rượu đỏ , đôi mắt quyến rũ , đôi môi ngừng khiêu khích nhìn về hướng .

      “ Tiểu tinh , đêm nay thoả mãn em”- Bàn tay to lớn của Nam Cung Ảnh ngừng đùa giỡn với bộ ngực đầy đặn căng tròn sừng sững kia của Nghiên Huệ , miệng ngừng phát ra những hơi thở gấp gáp.

      “ Vâng ! Ảnh , em muốn , em muốn , làm ơn cho em !”- Nghiên Huệ ngừng dẫy dụa , chủ động vòng đôi tay ôm cổ của Cung Ảnh , dâng đôi môi mọng đỏ .

      “ Mạt Hàn ! Bữa ăn của phòng 5121”- Người quản lí hướng về phía bếp hô to , Nhan Mạt Hàn tức giận buông tay việc làm lỡ dỡ , bưng đĩa món ăn màu bạc . năm nay chỉ 19 tuổi , có khát vọng chính là trở thành thợ làm bánh giỏi , ngờ lại được Jayz tuyển dụng sau khi trúng tuyển , tuy nhiên cả ngày chỉ giao cho việc phục vụ phần ăn cho khách , quản lí khách sạn khinh rẻ cho rằng ngay cả 20 tuổi cũng thể đem ra làm cho khách hài long.

      bưng phần ăn đứng trước cửa phòng 5120 , nhấn chuông phòng , đứng đợi nhưng ai ra mở cửa.

      Bên trong phòng.

      “ Con mẹ nó ! Là ai biết điều , gõ cửa đúng lúc này !” Miệng của Nam Cung Ảnh ngừng mắng nhiết nhưng bàn tay ngừng tiếp tục hoạt động.

      “ Tại sao lại mở cửa ?”- Nhan Mạt Hàn đứng bên ngoài thầm , tò mò nhìn xuống khoá cửa , ngạc nhiên là khoá cửa hề khoá nhưng nếu như vậy cũng thể tự ý mình mở ra mà xem được , Mạt Hàn đứng trước cửa , do dự biết nên làm sao . Nhưng sợ nếu như phần ăn giao cho khách bị quản lí mắng , cộng thêm hiếu kì trong lòng cho nên xê dịch bước chân mà tiến tới , ngón tay khẽ nhàng mở khoá cửa , cánh cửa tuyệt nhiên mà mở ra.

      “ Ảnh , em muốn , cho em !”- Còn chưa mở hết cánh cửa , Mạt Hàn nghe bên trong ngừng phát ra những tiếng rên rĩ thống khổ, tay run lên , đĩa ăn cứ như thế mà rớt xuống đất nhưng bi kịch ở đây chính là …

      “ Ầm “ Đĩa đồ ăn tay rớt hết xuống đất , những thức ăn trong dĩa rớt ra gần hết , bên trong phòng phát lên tiếng giận giữ của người đàn ông.

      “ Ai ? Là Ai?” Nam Cung Ảnh chỉnh sửa quần áo , tuỳ tay ném cho Nghiên Huệ cái chăn.

      Khuôn mặt của Nhan Mạt Hàn liền thay đổi sắc thái , , chết rồi chắc chắn là làm phiền chuyện của người khác rồi , vội vàng trốn , liền xoay người cổ tay của bị Nam Cung Ảnh tóm chặt.

      “ Mẹ kiếp !”- Nghiên Huệ khó chịu bước xuống giường mặc quần áo vào rồi la mắng -“ Là ai biết điều như vậy , biết nhấn chuông hay gõ cửa sao? Mà nếu có nhấn chuông hay gõ cửa khách ra mở cửa tự tiện vào à? là vô học , được dạy dỗ !”- Nghiên Huệ sửa sang lại mái tóc rối tung , ra .

      … Xin lỗi !” Nhan Mạt Hàn cuối đầu , thầm nghĩ , lúc này xong đời rồi.

      ! đứng đó ! đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời !”- Nam Cung Ảnh chỉ thẳng vào người Mạt Hàn , “click” tiếng khoá trái cửa lại.

      “ Nhưng … nhưng nếu tôi quay trở lại bị quản lí mắng !”- Nhan Mạt Hàn nhìn Cung Ảnh với vẻ mặt cầu xin , Cung Ảnh nhìn người con đứng trước mặt , khoé miệng cong lên nụ cười tà ác.

      “ Nghiên Huệ ! em về trước ”- Nam Cung lấy chi phiếu tiện tay ghi vài con số , ký tên rồi ném cho Nghiên Huệ.

      “ Ảnh ! sao lại có thể như vậy , cũng thừa hiểu người em , phải là tiền của nha !”- Nghiên Huệ nhất thời bối rối , mặt còn vương lại ít lớp trang điểm , đồng thời khóc.

      “ Kêu , đừng nhiều lời vô nghĩa , nếu có lần sau !”- Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nghiên Huệ dù chỉ là cái , tiện tay kéo Nhan Mạt Hàn vào phòng trong , Nghiên Huệ hung hăng liếc nhìn Mạt Hàn , cầm chi phiếu bước ra đóng sầm cửa lại.

      “ Ơ , việc này , tôi cố tình quấy rầy chuyện của các người , tôi , tôi cái đó tôi dọn dẹp đồ ăn dưới đất và kiếm ta về , hai người vẫn có thể tiếp tục chuyện dang dỡ”- Mạt Hàn suy nghĩ liền ra mạch , đứng dậy liền muốn trốn chạy.

      cần ! Tôi tự gọi cho quản lí của ”- Nam Cung Ảnh tiến đến , cầm lấy điện thoại riêng của khách sạn , còn cố ý mở loa ngoài .

      “ Này , lúc nãy đem đồ ăn đến phòng tôi , hôm nay ở lại qua đêm cùng với tôi , những thứ khác cần động tới !”- Nam Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn liền lập tức nhảy dựng lên , chạy đến phía điện thoại la lo lên -“ ! quản lí mau đến cứu tôi , đừng hiểu lầm !”

      “ Còn nữa , từ hôm nay trở , ta cũng quay trở lại nơi này để làm việc”- Nam Cung Ảnh nhíu mày , nở nụ cười ma mị.

      “ A, dạ dạ , tôi biết rồi tổng tài , ngài có thể cho Mạt Hàn với tôi vài câu được ?”- Bên kia quản lí dậm dậm chân , rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Phòng 5121 như thế nào lại có thể nhầm sang phòng 5120 .

      “ Ơ , quản lí tới cứu tôi , trong phòng lúc nãy chỉ là xảy ra chuyện ân ái , tôi cẩn thận lại tiến vào phá hỏng chuyện của họ”- Nhan Mạt Hàn định cầm điện thoại lên tắt loa ngoài , bị cánh tay hung hăng của Cung Ảnh nắm lại.

      “ Mạt Hàn ! Làm sao có thể để chuyện như vậy ? Sao có thể đưa đồ ăn nhầm phòng? tốt nhất hãy lắng nghe đây , Nam Cung Tổng Tài thế nào là như thế đó , bây giờ còn là người làm trong khách sạn này nữa . mà có thể được Nam Cung Tổng Tài coi trọng là coi như tích gấp đôi tám đời đức của mình rồi , như vậy có thể hiểu rồi chứ? Nam Cung Ảnh nghe người quản lí như thế , ngước nhìn gương mặt nhắn ủ rủ trước mặt , cảm thấy có chút hứng thú.

      Ngay sau đó , Nam Cung Ảnh liền nhấn điện thoại.

      Cúp điện thoại xuống , Mạt Hàn ngẩng đầu lên , suy nghĩ về câu kia . “Nhầm phòng ? Sao lại có thể ? Làm sao mình có thể đưa sai phòng?”. Câu hỏi quanh quẩn trong đầu của , sau đó ngạc nhiên nhìn Nam Cung Ảnh …..

      Nam Cung Ảnh khó hiểu -“ Này , bị gì đó chứ?”

      Nhan Mạt Hàn hô to -“ A a a ! Mình nghe lầm a.”- phiền não tự nắm lấy tóc mình , nhưng mọi thứ quá muộn màng .

      Chương 2.




      “ Nè , đừng ngồi đó , tắm !”- Nam Cung Ảnh vuốt vuốt lông mày , cởi bỏ quần áo.

      Nhan Mạt Hàn thấy thế , liền chỉ vào Nam Cung Ảnh -“ Nè , tên biến thái , đừng có ở trước mặt tôi mà cởi đồ như thế”- Lời của Mạt Hàn còn chưa dứt áo của Cung Ảnh cởi ra hết.

      “A!” Mạt Hàn liền che mắt quay về hướng khác.

      “ Nè , em trổ mã kém quá chẳng khác gì “ sân bay” , em đừng giả vờ thuần khiết nữa được ? Nhanh tắm !”. Nam Cung Ảnh tức giận trừng mắt nhìn , đẩy vào phòng tắm.

      , tắm để làm gì?”- Nhan Mạt Hàn quay đầu lại , liền phát người của Cung Ảnh cón quần áo .

      “ Ơ!” Mạt Hàn sợ hãi thốt thành tiếng , nhưng nhìn cơ thể cơ bụng rắn chắc màu da nâu gợi cảm , nếu có thể cũng muốn sờ qua vài lần , hôm nay uổng công ! xong , bàn tay của hướng về cơ bụng rắn chắc của Cung Ảnh .

      “ Nè , tiểu sắc nữ ! Nếu em nghĩ vậy nhích gần chút tôi cho em !”-Nam Cung Ảnh hiểu được tâm ý của Mạt Hàn muốn sờ cơ bụng của mình liền nở nụ cười ma mị .

      “ Tôi , tôi có ! có thể thả cho tôi được ?”- Mạt Hàn lắc lắc cổ tay bị nắm chặt , miệng thuyết phục thả nhưng đôi mắt vẫn hướng về cơ bụng của .

      “ Em còn muốn chạy sao ? tôi cho em biết , chuyện đó là thể , hôm nay em phá hỏng chuyện tốt của tôi , nghĩ xem phải bồi thường như thế nào đây?”- Nam Cung Ảnh tiến gần về phía Mạt Hàn cho đến khi lưng áp sát vào mặt tường lạnh lẽo , Nam Cung Ảnh đè sát tay về hai bên , giam cầm trong chính vòng tay của .

      , , tính làm gì?”- Mạt Hàn hận lúc này thể chui vào cái lỗ hổng của bức tường , khuôn mặt của Nam Cung Ảnh ngày càng xát gần hơn.

      “ Em cứ !” Cung Ảnh nhàng bên tai của Mạt Hàn ra những lời này , nhất thời phát vành tai của có khả năng chảy máu , vừa lòng cười cười , ha , chính là như vậy !

      Khuôn mặt của Mạt Hàn có chút ửng đỏ đại khái nghĩ đến chuyện ân ái , nhưng người đàn ông đẹp trai này lùi lại ! Bởi vì căn bản trong lúc đó giữa họ tồn tại tình , khi còn bé mẹ của từng với , thể tuỳ tiện cùng đàn ông làm chuyện xằng bậy. , phải bây giờ là làm những chuyện bậy đó sao? nhìn chằm chằm vào cơ bụng của Nam Cung Ảnh , nuốt ngụm nước bọt vào trong , người đàn ông này nhất định công lực rất tốt à , nghĩ đến điều này mặt ngừng ửng đỏ.

      “ Em cảm thấy chúng ta nên tiếp tục ở đây ? hay là tắm cho sạch trước?”-Nam Cung Ảnh tiếp tục khẽ bên tai của , lâu lâu khẽ liếm vành tai của .

      “ A , A , đừng liếm”- Nhan Mạt Hàn bỗng thấy toàn thân còn chút sức lực nào , đôi tay mềm tựa như nước , chẳng lẽ muốn cùng người đàn ông này làm chuyện đó sao?



      Chương 3.




      Người đàn ông này bỗng chốc liếm vành tai của .

      “ ừh , … a !” Chưa bao giờ có kinh nghiệm , khiến cho người Mạt Hàn nóng lên , cảm thấy ngứa ngấy . Thanh rên rĩ của Mạt Hàn khiến cho Nam Cung Ảnh càng thêm phấn khích.

      “ Thế nào ,em phải là rất muốn sao?”- Nam Cung Ảnh bỗng dừng động tác của mình lại.

      “ Tôi , ừ… , a , tôi có !”- Lời có chút đứt quãng của Mạt Hàn , cơ thể thể khống chế liền mềm nhũng xuống.

      phải?”- Nam Cung Ảnh tay ôm ngang eo của Mạt Hàn , kéo lại gần cơ thể của mình hơn , tay phủ lên mái tóc dài của . Tập trung nhìn bộ dạng của trước mắt , bộ dạng của tồi , làn da trắng , mịn màng , ánh mắt chớp chớp cùng hàng mi cong , đôi môi đỏ mọng hé ra , gương mặt trái xoan trắng nỏn của giờ khắc này ửng hồng tựa như quả cà chua . Nguyên nhân chủ yếu là vì hồi hợp căng thẳng , miệng ngừng thở dốc.

      “ Hơ !”- Nam Cung Ảnh hít chút khí , a , cái này , tuyệt đối là tiểu tinh * kiểu như là kẻ quyến rủ íh *

      , có thể thả tôi ra được , tôi muốn mang tiếng xấu đâu !”. Nhan Mạt Hàn cuối đầu , vì Cung Ảnh ôm phần eo của nên cơ thể hai người như dính sát vào nhau , cái này , cảm giác này chưa từng có , cảm giác nóng rực làm cho cơ thể của hai người đều có phản ứng .

      “ Cái gì là tiếng xấu?” Nam Cung Ảnh khó hiểu hỏi , này còn để ý đến nhiều chuyện như vậy?

      “ Mẹ tôi từng rằng được cùng đàn ông làm chuyện xằng bậy!”. Mạt Hàn nhìn lên , nhìn thẳng vào hai con ngươi đen lay láy của Cung Ảnh.

      “ Này , đây phải là chuyện xằng bậy”- Nam Cung Ảnh tuyệt nhiên thể tin rằng mình có thể kiên nhẫn với tiểu nữ này , đối với dịu dàng còn chưa tính lại giải thích với sao.

      “ Tại sao gọi là xằng bậy ? nhìn xem , ôm tôi ! Thậm chí tôi là ai cũng biết , và là ai tôi cũng biết , lỡ như chúng ta xảy ra chuyện ân ái , sau đó sáng mai liền bỏ , hỏi xem từ nay về sao tôi biết phải làm như thế nào ?” Mạt Hàn uốn éo cơ thể

      “ Tôi tên Nam Cung Ảnh , như thế được rồi chứ?”- lúc này mà đối với , chút kiên nhẫn.

      “ Nam Cung Ảnh , thả tôi ra !” Mạt Hàn khóc lóc thảm thiết van xin , người đàn ông này rất đẹp trai ,gợi cảm ! Nhưng chắc chắn ta là người đào hoa hào lưu phong nhã.

      “ Thả em? em có thể nghĩ như thế sao? Em “ đốt lửa “ lên , chưa dập tắt mà đòi chạy sao?”- Cặp mắt Cung Ảnh nhìn chằm chằm vào ngực của , tiểu này , nhất định tối nay phải ăn sạch .

      “ Vậy , tôi phải làm sao bây giờ?”- Nhan Mạt Hàn nhìn cách vô tội .

      “Đương nhiên là ….”, dứt lời đôi môi của Cung Ảnh dính chặt vào đôi môi của , tách miệng ra , đầu lưỡi thăm dò vào bên trong , cảm giác đụng phải lưỡi của , bắt đầu hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau trong gian chật hẹp mà vờn lượn nhảy múa cùng nhau.

      , đừng …!” Mạt Hàn muốn đẩy ra xa nhưng toàn thân dường như bị khống chế còn sức lực , đầu óc của tê dại còn lý trí.

      “ Đừng ! buông ra”- Mạt Hàn bất thình lình bị Cung Ảnh hôn đến mơ mơ màng màng , hoàn toàn thể định hướng . Đúng vậy , là rất si mê , si mê , si mê , si mê trai đẹp nhưng chưa bao giờ nghĩ người như vậy , ngay cả khi lúc này , dù có người đẹp trai như vậy đứng trước mặt , vẫn cảm thấy xa , rất cách xa .



      Chương 4.




      Mạt Hàn nắm chặt chăn , nhanh chóng mặc lại quần áo , chỉnh sửa mái tóc , thừa lúc này có thể bỏ .

      “ Ôi ! trời ạ”- tới cửa mới chợt nhớ ra là , còn là nhân viên của khách sạn này nữa , vậy tối nay có thể ngủ ở đâu được? Chính là ngủ ở ngoài đường sao?

      , hay là ?” Mạt Hàn chán nản vừa suy nghĩ vừa qua lại , lúc đến trước cửa , lúc quay trở ngược lại trong phòng , tới lui nhiều lần, thẳng đến cửa phòng tắm , cho đến khi cửa phòng tắm mở ra .

      “ A , em ở đây làm gì?” Cung Ảnh ngạc nhiên nhìn , quả rời .

      “ Tôi , tối nay tôi có chỗ để …!” Nhan Mạt Hàn ngồi giường , hai chân ngừng đạp tới đạp lui ở phía dưới.

      “ Tại sao?” Nam Cung Ảnh bước từ phòng tắm ra ngoài , giọt nước tóc rớt xuống bã vai , đường nước tiếp tục chảy xuống giữa cơ bụng.

      “ Ừng ực …!” Mạt Hàn nuốt nước bọt . A, người đàn ông này có sức hút rất lớn nha , chỉ tiếc mẹ được làm chuyện xằng bậy , lỡ như làm chuyện đó có em bé rồi sau này ta bỏ chạy biết làm như thế nào.

      “ Nhìn cái gì, là chính em tự em muốn !” Nam Cung Ảnh tuỳ tay lấy chiếc khăn khác lau khô mái tóc.

      “ Nhờ có phúc của ! Cơ thể của tôi bị xem qua hết , tại ngay chỗ ở cũng mất , trước kia tôi ở đây bây giờ còn làm ở nơi này nữa , bực !”- Mạt Hàn tức giận liếc nhìn Cung Ảnh.

      “ Ặc , này , tiểu thư à , biết ngượng sao? Còn nữa , xem cái “ sân bay” của em chỉ làm cho tôi thêm đau mắt mà thôi ! Cung Ảnh tắm tắc cười , mặc áo ngủ vào.

      ! Hừ , nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi đến cùng!” Mạt Hàn lại tiếp tục nằm giường.

      “ Tiểu nữ nhân !Em vu cáo tôi ?” Nam Cung Ảnh đóng cửa phòng tắm , tiến tới trèo lên giường .

      “ Nè ! Cảnh báo đừng làm loạn nha . Còn nữa đừng gọi tôi là tiểu nữ nhân , tôi có tên đàng hoàng nha . Gọi tôi là “ Nhan Mạt Hàn”- Mạt Hàn hùng hồn đầy phí khách chống nạnh , đối diện với Cung Ảnh.

      “ Em…!” Cung Ảnh tức giận , lần đầu tiên trước mặt người phụ nữ , tự cảm thấy bản thân mình vô dụng , bị trách mắng .

      “ Vậy tối nay ngủ ở đây . Tôi như thế nào liền như thế đó”- Nam Cung Ảnh kéo chăn ra , vội tắt đèn

      “ Vậy .. cho phép với tôi như thế nào , tôi cảnh báo nha.”- Mạt Hàn hít vào hơi.

      “ Thôi , vớ vẩn ! Nhanh tắm !” Nam Cung Ảnh nắm tóc , đúng là điên nữa rồi lúc nãy còn muốn ăn sạch , bây giờ tuyệt nhiên có lòng tốt lại muốn tha cho , đúng là điên .

      Khốn khiếp , Nam Cung Ảnh đạp đạp cái chăn , tiện tay nắm cái gối ôm vào trong lòng ngực ngủ thiếp

      “ Này , lấy cái gối của tôi làm gì”- Mạt Hàn trèo lên giường , muốn lấy lại cái gối nhưng phát Cung Ảnh ngủ say nhưng chân mày lại khoá chặt , trong nháy mắt , có chút cảm giác xúc động khiến muốn đụng vào đôi chân mày khoá chặt kia.

      “ Quên ”- tự nhủ thầm , kéo chăn vội tắt đèn , hôm nay là ngày đen đủi , mất việc làm , xém chút nữa bị người ta ăn sạch , thân thể bị người khác thấy hết , bây giờ lại còn cùng người đàn ông này ngủ chung ! ,là điên rồi , điên rồi . Mạt Hàn buồn nãn nắm lấy tóc của mình.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.




      Sáng sớm , ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ phòng 5120 . giường , người nào đó ngủ tư thế khó coi . Chân của tuỳ tiện vác qua eo của , đem trở thành gối ôm của .

      tiếng chuông vang lên ….

      “ Hừ…” Cung Ảnh lười biếng uống éo thân của mình , liền cảm giác nặng nề , quả sai , chân của Mạt Hàn vác lên người của .

      “ Đáng chết !”- Khổ sở gạt bỏ đôi chân của Mạt Hàn mà ngồi dậy , đưa tay lấy điện thoại đầu tủ . Vừa nhìn điện thoại , cũng biết là ai

      “ Ba ! con nghe.”- Nam Cung Ảnh lấy tay dụi dụi con mắt.

      “ Cho con biết hôm nay là ngày cuối cùng , nếu đem con dâu về cho ta , con xem như thế nào !” Nam Cung Tịch bên đầu dây điện thoại kia la lên . Cung Ảnh nhanh cũng chậm , từ từ trả lời -“ Ba , yên tâm.” . Sau đó quay sang nhìn ngủ bên cạnh , liền xác định được . Chính là – Nhan Mạt Hàn !

      “ Tốt nhất là như vậy ,tối nay trước bảy giờ , ta muốn hai người về cùng nhau . Bằng , con đợi việc lấy Tư Đồ Ngưng .”- xong ông tiện tay tắt điện thoại.

      Nam Cung Ảnh bắt đầu vò đầu tự hỏi ông trời sao có thể đối xử tốt với mình như vậy , ban cho thuần khiết như vậy , lần này cần phải hợp với khẩu vị của cha mẹ nữa chứ?

      Nở nụ cười ma quái , Cung Ảnh đẩy Mạt Hàn.

      “ Này , Này … Dây mauu …!” Cung Ảnh ngọ nguậy thân hình nhưng Mạt Hàn chịu dậy , thậm chí còn ôm chặt hơn.

      “ Nếu em dậy , tôi cưỡng bức em !” Cung Ảnh nhàng bên tai , ngờ chiêu này có kết quả nha , sau khi nghe xong , “ Bịch” tiếng tự lăn xuống giường..

      “ Ôi cha”- Mạt Hàn tự xoa xoa cái mông ê ẩm của mình.

      “ Còn sớm như vậy , ngủ thêm chút nữa !” Mạt Hàn tức giận , kéo chăn trèo lên giường.

      “ Này , tối hôm qua tôi cho em ở lại đây , còn cho em ngủ cùng giường , bây giờ nghĩ xem em nên làm gì để trả ơn cho tôi đây?” Nam Cung Ảnh đến gần Mạt Hàn , nở nụ cười tinh quái.

      “ Ê , cho phép đụng đến tôi nha , , tôi phải làm sao để báo đáp ?” Mạt Hàn ngăn Cung Ảnh lại , liếc cái , dám tin hôm qua lại cùng người này mà ngủ chung giường gối.

      “ Tối nay , theo tôi về nhà !” Nam Cung Ảnh cho có cơ hội từ chối , xuống giường mặc quần áo vào.

      “ Ơ , cái người đàn ông này đúng là thay đổi ha . là , quen biết thân lắm hay sao? Mạt Hàn liếc người đàn ông cởi bỏ áo ngủ , chỉ chỉ về phía phòng tắm.

      “ “Sân bay”, đây là vinh hạnh của em a !”- Nam Cung Ảnh tuỳ tay cởi bỏ áo choàng tắm , này còn dám ghét bỏ sao.

      thể khen tôi chút à ? khen chút chết sao?”- Nhan Mạt Hàn nhanh chóng ôm lấy y phục của mình chạy về phía phòng tắm . Nhìn vào gương , tin nổi cuộc đời của chính mình có lúc như thế này.

      “ Theo ta về nhà?”- Mạt Hàn hét lớn lao về phía phòng vệ sinh , vô tình thấy Cung Ảnh mặc quần.

      “ A, tôi nhìn thấy cái gì đâu nha !”- Lấy đôi tai che mắt , lập tức quay người chạy ai ngờ lập tức đụng trúng tường .



      Chương 6.




      “ Ôi cha !” Mạt Hàn lấy tay xoa xoa cái ót của mình.

      Ánh mắt Nam Cung Ảnh nhạy bén, liền nhanh chóng bắt lấy được Mạt Hàn.

      “ Tối nay , em cùng tôi về nhà !” Nam Cung Ảnh khẽ mĩm cười

      “ Tại sao?” Mạt Hàn trợn to hai mắt.

      về nhà cùng tôi , giúp tôi diễn màn kịch , coi như là em trả ơn cho tôi !”

      “ Cái gì, diễn vở kịch?” Mạt Hàn hiểu , gãi gãi đầu.

      “ Đến lúc đó em biết , cần hỏi nhiều chỉ cần nghe theo lời tôi là được , nhanh thay quần áo , trả phòng . Sau đó tôi dẫn em mua vài bộ y phục đẹp !” -Nam Cung Ảnh nhìn qua bộ quần áo đơn sơ của , tối nay làm sao có thể mặc những thứ đó mà được chứ?

      “ À? Được rồi !” Mạt Hàn liền thay quần áo , cùng với Nam Cung Ảnh đến khu mua sắm lớn.

      “ Xuống xe !” Nam Cung Ảnh tháo mắt kiếng đen xuống ,kéo Mạt Hàn ra khỏi xe.

      “ Nè , xe của rất thoải mái đó nha , người có tiền đúng là có khác hà !”- Mạt Hàn cười trêu chọc Cung Ảnh.

      Vẻ mặt Nam Cung Ảnh tối xầm lại , khó chịu : - “ Tiểu thư , phiền em có thể hợp tác chút được ? Cái bộ quần áo “ nghèo nàn” em mặc người trông rất khó coi đó !

      Mạt Hàn lè lưỡi: “ Khó coi khó coi ! Tôi lớn rồi , mặc những loại váy ngắn đâu nha , mặc dù quần áo tôi mặc có chút đơn xơ nhưng vô cùng dễ chịu !”. xong còn đá đá hai chân ,kéo kéo bề mặt của chiếc quần mặc chứng tỏ lực đàn hồi của nó rất tốt.

      “ Nè ! Đừng làm tôi mất mặt có được ?”- Cung Ảnh phen chặn lại cái chân của .

      , nhanh lên , tôi dẫn em mua váy!” Nam Cung Ảnh mặc bộ đồ quần áo đơn giản , áo sơ mi cổ hình chữ V , làm lộ ra gần hết màu da nâu mạnh mẽ và quyến rũ của .

      “ Mua Váy?” Mạt Hàn đồng thời kinh ngạc.

      “ Đúng thế ! Chẳng lẽ em định ăn mặc như thế này để tối nay về nhà của tôi sao?”. Nam Cung Ảnh kéo Mạt Hàn vào bên trong khu mua sắm.

      …. Đừng ….Tôi mặc váy đâu !” .Vừa nghe đến “thứ ngắn củn “ kia , liền lùi rụt rè lùi bước.

      “ Tại sao?”- Nam Cung Ảnh dừng lại , nhìn Mạt Hàn cách hiểu , Ơ , cái này sao bên trong lại phức tạp đến như vậy ? Mặc dù rất rắc rối nhưng trong lòng của Cung Ảnh bỗng cảm thấy bắt đầu có hứng thú với này .

      mua nhiều thứ mắc tiền như vậy cho tôi , tôi xứng !” Mạt Hàn hất tay Cung Ảnh ra , vội quay đầu định trở về.

      “ Tôi , em xứng đáng !”- Cung Ảnh đồng thời nắm lấy cổ tay của Mạt Hàn.

      “ Tôi , tôi xứng đáng !” Mạt Hàn cúi đầu , lúc này thể khống chế được tâm tình của chính mình.

      “ Là như vậy , chính là , đêm nay em là người xứng đáng nhất !” Nam Cung Ảnh nhìn thấy nét mặt của biểu điều gì nhưng cảm giác được trong lòng của đau xót ! Quái lạ , đường đường là Nam Cung Tổng Tài , vậy mà lại còn có thể thông cảm với cảm xúc của người khác!? Chuyện này , quả là nực cười.

      ! Nhanh lên chút !”- nhiều lời , Nam Cung Ảnh kéo tay Mạt Hàn vào khu mua sắm.



      Chương 7.




      Đứng trước cửa hàng rộng rớn đầy màu sắc , nhìn từng món đồ đầy giá trị , Mạt Hàn nắm chặt bàn tay . Nơi này là khu mua sắm lớn nhất tại thành phố M , những món đồ trong đây đều hơn trăm nghìn nhân dân tệ , nghèo như vậy về cơ bản là xứng bước vào đây.

      “ Nè , em chọn xong chưa vậy?”-Nam Cung Ảnh kiên nhẫn , cầm điện thoại trong tay , nhìn thấy đứng trước đủ kính có vẻ lúng túng .

      có ! Tôi phải cần mặc hay sao?”- Mạt Hàn liếc nhìn Cung Ảnh cái.

      “ Được ! vậy để tôi giúp em chọn”- Nam Cung Ảnh nhíu mày , tuỳ tiện kéo vào cửa hiệu.

      Nam Cung Ảnh đến hướng nhân viên trong cửa hiệu búng tay cái: “ Hãy thay đổi cho ấy !”. Chỉ với câu ngắn gọn , ngay cả việc từ chối Mạt Hàn còn chưa kiệp bị nhân viên trong cửa hiệu kéo .

      “ Ơ ! Nè … nè … nè!”- Mạt Hàn thích những người nhân viên này xoay quanh mình.

      “ Tiểu thư ! phiền hãy hợp tác chút !”- nhân viên có mái tóc màu vàng , khoanh tay khinh bỉ nhìn Mạt Hàn.

      “Ừ ! cái gì … thôi , thôi được rồi . Các người hãy nhanh lên chút”- Mạt Hàn nhìn những người nhân viên đứng xung quanh , bất đắt dĩ đành ngồi xuống ghế.

      “ Tiểu thư , làn da của đẹp , chắc cần đánh phấn nữa”- nhân viên nữ tóc thẳng nhìn hâm mộ , cảm thấy vừa vui vừa sợ , da của mà gọi là đẹp ? Nhưng ngước nhìn người đứng trước mặt quả đúng là da của có phần được hơn . Lịch chỉ mỉm cười đáp lại.

      “ Ây da ... tay chút”- Tóc của Mạt Hàn bị nhân viên có mái tóc vàng tức giận kéo xuống , nhân viên tóc vàng nghĩ bụng người đẹp này , à phải , tầm thường này có điểm nào mà làm cho Nam Cung Ảnh coi trọng đến như vậy?

      “ Tôi , có thể tay chút hay vậy?” Mạt Hàn tức giận trừng mắt nhìn người đằng sau mình , cũng tại vì người này cứ kéo tóc nàng xuống phía dưới .

      Rốt cuộc cũng trải qua cực khổ ….

      “ Xong rồi đó !” nhân viên ném cây lượt mạnh xuống bàn , khoanh tay đứng nhìn Mạt Hàn.

      “A….a…. cái này tôi có thể mặc …”- Nhan Mạt Hàn đứng trước gương , thể tin rằng đó là mình , sao có thể thay đổi 360 độ như vậy…cuối cùng nhân viên kéo ra gặp Nam Cung Ảnh.

      chiếc váy màu đen có điểm thêm vài bông hoa bó sát người của , mái tóc được bới lại cách gọn gàng , mang đôi giày cao gót . Sợi dây chuyền kim cương lấp lánh càng tô điểm cho chiếc cổ trắng ngần của , gương mặt nhắn càng thêm xinh vì lớp trang điểm nhàng mà làm mất vẻ đẹp tự nhiên của .

      “ A , chiếc váy này có phải khó coi lắm ?” Nhan Mạt Hàn cúi người xuống , có chút sợ hãi nhìn Nam Cung Ảnh khẽ uốn người chút , độ sâu chiếc váy lộ ra bộ ngực đầy đặn ra trước mặt của Cung Nam Ảnh.

      “ Đứng thẳng lên !” Nam Cung Ảnh ra lệnh , thoáng chốc làm cho Mạt Hàn hoảng sợ

      “ A ! Nếu khó coi quá tôi có thể thay đổi bộ khác !” Mạt Hàn thất vọng đau khổ liền nghĩ bản thân mình mặc váy bao giờ đẹp , vẫn là thay đổi tốt hơn . Vừa định xoay người liền bị Nam Cung Ảnh bắt lại , mập mờ bên tai của : “ Tối nay , cứ như vậy là được rồi !”

      Nhan Mạt Hàn bỗng cảm thấy như cơ thể có luồng điện xẹt qua , khiến run lên .

      “ Ok ! Tính tiền”- Nam Cung Ảnh cà thẻ , dẫn Mạt Hàn rời khỏi khu mua sắm . Dọc lối , nhanh về phía trước , trong lòng Nam Cung Ảnh lúc này khẳng định cần phải cưới Tư Đồ Ngưng nữa rồi.

      “ Nè , có thể chậm chút ?” Nhan Mạt Hàn cầm túi xách trong tay , cẩn thận mà di chuyển . Ăn mặc như vậy quả thích hợp , lại còn mang đôi giày bó .

      “ Em , em phiền thoái …”- xong , Nam Cung Ảnh đột ngột xoay ngang ôm Mạt Hàn , kéo về phía trước.

      “ Nè , làm gì thế?”- Nhan Mạt Hàn bất thình lình bị Cung Ảnh ôm lấy , thoáng giật mình . Nam Cung Ảnh nhìn người phụ nữ sợ hãi bên cạnh , nở nụ cười tà mị .

      Chương 8.




      Nam Cung Ảnh ném Mạt Hàn vào trong xe , thoạt nhìn đồng hồ tay , có lẽ thời gian vẫn còn sớm.

      “ Muốn ăn chút đồ ngọt ?” Nam Cung Ảnh đeo mắt kính râm.

      “Tôi mới cần mặc như vậy mà !” Mạt Hàn dùng sức của để kéo kéo cái váy bó sát người cho nó dài thêm chút.

      “ Nè , em đừng có kéo xuống được hay ? có gì đáng xem , đến lúc đó lại bị em phá hỏng”- Nam Cung Ảnh xoa xoa đầu , trực tiếp đạp lên chân ga.

      đâu bây giờ?”- Nhan Mạt Hàn nhìn xung quanh có chút cảnh giác.

      “ Ăn đồ ngọt”- Cung Ảnh liếc nhìn Mạt Hàn , khởi động xe.

      “ Được , ăn đồ ngọt đúng , vậy để tôi chọn”, Nhan Mạt Hàn tựa vào ghế , nhìn ra bên ngoài cửa xe.

      “ À mà còn nữa , trả tiền đúng ?”- Mạt Hàn mặt dày thốt ra câu , phát sắc mặt người bên cạnh biến đổi đen xì …

      “ Đem em bán , là có tiền ngay !” là muốn đem nhóc ngồi kế bên này đánh cho phát , nhưng cảm thấy hạ thủ, liền hung hăng đạp ga lên tốc độ , xe “bay” ra ngoài…

      “A……A…..aaaa…!” - Nhan Mạt Hàn nắm chặt tay ghế , trong lòng sớm muốn mắng Cung Ảnh gấp ngàn lần rồi .

      Đột nhiên , hai mắt sáng rực , cửa hàng bán món tráng miệng ra trước mắt.

      “ Dừng Xe…!”- Mạt Hàn ra lệnh, nghĩ đến Cung Ảnh cước đạp thắng xe , kết quả Mạt Hàn lường trước được tình huống ,”ình” tiếng đầu của đụng phải tấm kính đằng trước.

      “ Ôiii !!! điên rồi….. là làm người ta đau muốn chết mà.” Mạt Hàn liếc nhìn Nam Cung Ảnh,lấy tay xoa xoa cái trán đau của .

      “ Chị hai ! Em chính là bảo tôi dừng xe đấy ”- Cung Ảnh rút chìa khoá xe , tự mở cửa xe ra.

      “Cửa hàng tráng miệng”- Mạt Hàn lôi Nam Cung Ảnh , có thể là kéo hẳn sang bên.

      “ Này , em là mạnh bạo , buông tôi ra!” Nam Cung Ảnh lắc lắc cánh tay bị Nhan Mạt Hàn nắm.

      “Nam Cung Tổng Tài”- Đột nhiên người đàn ông qua Nam Cung Ảnh kinh ngạc nhìn , kết quả giây sau “ tắc… tắc….tắc”. Đèn plash chợt lên.

      “ Nè , làm gì đó !”- tay Nam Cung Ảnh chụp lấy máy chụp hình từ “cẩu tử” <Cẩu tử ở đây là có nghĩa là phóng viên > , ai ngờ bị Mạt Hàn kéo , mất thăng bằng Nam Cung Ảnh ngã về phía Nhan Mạt Hàn.

      “ A….A….”- Ánh mắt Nhan Mạt Hàn lạnh lùng nhìn Nam Cung Ảnh ngã xuống, nếu như Cung Ảnh ngã người , phải là bị đè chết hay sao?

      “ Rắc …rắc…rắc” Ngay sau đó chũi đèn plash lên , tay Nam Cung Ảnh ôm lấy Nhan Mạt Hàn.

      “A..a….á”- Đôi mắt he hé mở ra, quả nhiên gương mặt của Cung Ảnh làm cho giật mình.

      “ Con mẹ nó , đừng chạy !” Cung Ảnh lật người , tính chạy theo cẩu tử , cẩu tử nhãy vèo lên chiếc xe khác , “ Vèo” chiếc xe vụt qua trước mặt của Nam Cung Ảnh.

      “Chó má!” Nam Cung Ảnh đá cú về phía cột điện , hẳn là biết ngày mai báo chí đăng tin gì rồi .

      Chương 9.




      “ Đáng chết”- Nam Cung Ảnh phủi phủi bụi người , giận điên rồi . Khi mắt nhìn thấy sắp ngã, tự nhiên lại đem chính bản thân mình ra là đệm đỡ . Bây giờ tốt rồi , tất cả đều bị chụp ảnh lại.

      “ Nè , kích động quá làm gì ?”- Nhan Mạt Hàn lò mò ngồi dậy , nhìn gương mặt có chút tái của Nam Cung Ảnh.

      “Đêm nay , em tự biết”- Nam Cung Ảnh liếc con ngươi , đeo kính đen vào.

      thôi , ăn sữa hai lớp”- Nhan Mạt Hàn chỉ chỉ , giống như chuyện xảy ra hề liên quan đến .

      “ Em … em còn có tâm trạng để ăn sao?”- Nam Cung Ảnh im lặng.

      “ Tất nhiên rồi , nhanh lên chút”- Mạt Hàn hấp ta hấp tấp vào quán , đương nhiên tình huống sau đó tất cả mọi người đều có thể biết , Nam Cung Tổng Tài nổi tiếng như vậy lại vào quán xá bình thường để ăn sữa hai lớp? Chủ quán sớm bị hù doạ từ lâu , kết quả ăn xong , tiền phần ăn chủ quán cũng lấy.

      “ Mọi người điên hết rồi sao? Như thế nào lại thu tiền?”- Nhan Mạt Hàn tò mò nhìn chủ quán , đẩy Nam Cung Ảnh cái . có gì ngạc nhiên , Nam Cung Ảnh sớm biết như vậy , chẳng qua là đêm nay bị người khác chụp ảnh , hết sức khó chịu.

      7 giờ , chiếc xe thể thao kèm theo thanh chói tai dừng lại trước nhà của Nam Cung Ảnh.

      “ Này….”- Nhan Mạt Hàn nhìn Đại Biệt Thự ở trước mắt , miệng há to , gần như có thể nhét quả trứng gà vào miệng ,

      “ Đến rồi , xuống xe !”- Nam Cung Ảnh rút chìa khoá ra , nghênh ngang vào nhà.

      “ Nè , đây là ở đâu vậy?” Nhan Mạt Hàn cũng chạy nhanh xuống xe , theo bóng dáng to lớn của Nam Cung Ảnh , biệt thự to lớn như vậy , sợ bị lạc à nha.

      “ Thiếu gia , ngài về rồi”- Vừa thấy Nam Cung Ảnh , quản gia liền bước tới.

      “ Ba Mẹ đâu?”- Nam Cung Ảnh nhân tiện nắm lấy Nhan Mạt Hàn , ôm lấy eo của , cho có cơ hội phản bác.

      “ Nè , làm gì thế?” Nhan Mạt Hàn trừng to hai mắt nhìn Nam Cung Ảnh.

      Cung Ảnh cúi người xuống , mập mờ :“ Đêm nay , nghe theo lời tôi , lát nữa vào đừng làm tôi mất mặt”- Nam Cung Ảnh , thanh chỉ đủ để hai người nghe.

      “ Đây chính là muốn diễn trò sao?”- Khuôn mặt nhắn của Nhan Mạt Hàn méo sang bên . Này là vì cái gì? chút nữa gặp ai? Diễn trò? Kia chẳng lẽ muốn đó là việc giúp hoàn thành.

      “Đúng, cho nên tốt nhất em đừng làm tôi mất mặt. Bằng , tôi cho em biết cuộc sống sau này còn lại của em cũng yên ổn với tôi.” Nam Cung Ảnh uy hiếp , sau đó nở nụ cười tà mị .

      thôi , gặp ba mẹ”- Nam Cung Ảnh nhìn người quản gia , ôm lấy Nhan Mạt Hàn hướng về cánh cửa của biệt thự.

      “ Tôi có chút lo sợ”- Thừa dịp xung quanh có ai , Nhan Mạt Hàn vội .

      “Em cứ diễn vai của em , những chuyện khác cứ nhìn theo ánh mắt của tôi mà diễn”- Hai người kẻ hát người hò , chỉ chốc lát đến cửa lớn.

      chút nữa gặp họ , em phải gọi là bác trai , bác ”- Nam Cung Ảnh quên dặn dò , liền nhấn chuông cửa.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.




      Đúng bảy giờ , Nam Cung Ảnh nhấn chuông.

      Người mở cửa là người giúp việc

      “ Lão gia , phu nhân , thiếu gia trở về”- Người giúp việc vui mừng.

      Nam Cung Ảnh lôi kéo Nhan Mạt Hàn vào phòng khách , khống chế mình để đừng bị hoảng sợ mà thốt ra tiếng , phòng khách này quá lớn.

      “ Ôi ! Mau mau cho mẹ xem con dâu của mẹ nào”- Mộ Dung Tịch từ lầu xuống , vội vàng bước đến trước mặt hai người.

      Nhan Mạt Hàn thất vọng đau khổ , này , là lừa gạt “ Lão bà ấy” à.

      Vẻ đẹp của Nhan Mạt Hàn làm cho Mộ Dung Tịch rất có thiện cảm , người này xứng đáng làm con dâu của nhà này nha .

      “ Lại đây , cháu tên là gì?” Mộ Dung Tịch thân thiết kéo tay Nhan Mạt Hàn lại ghế salon ngồi.

      Trong lòng quên lời dặn của Nam Cung Ảnh , phải gọi họ là bác trai bác .

      “ Ơ… Dạ, thưa bác cháu tên là Nhan Mạt Hàn”- Nhan Mạt Hàn lắp bắp trả lời , vì quá căng thẳng quay về hướng Nam Cung Ảnh cầu cứu , Nam Cung Ảnh vuốt vuốt lông mày liền gật đầu cái , ý làm vậy là tốt vô cùng.

      Nhan Mạt Hàn đột nhiên cảm thấy vừa mừng vừa lo.

      “ Mạt Hàn , cái tên này nghe được đó”- Mộ Dung Tịch cầm tay Mạt Hàn , cười đến thể khép miệng lại được.

      Lúc này , Nam Cung Tịch cũng từ lầu xuống , thấy con trai bảo bối cùng mang con dâu về cảm thấy vui mừng , chẳng qua là biết về lai lịch của cái này làm cho Nam Cung Tịch có chút khó hiểu.

      “ Ảnh , lai lịch của bé này là như thế nào?” Nam Cung Tịch về phía Nam Cung Ảnh , thoáng nhìn chút về Mộ Dung Tịch và cuộc chuyện vui vẻ của hai người .

      Đường Đường là Đổng Trưởng của tập đoàn Nam Cung , ông thể để cho con trai của mình lấy người có lai lịch ràng.

      “….” Nam Cung Ảnh hoảng hốt , từng nghĩ đến việc này mà ba của mình cũng hỏi đến.

      “ Con gọi ấy lại , hai người chuyện với nhau nhé?” Nhất thời biết trả lời như thế nào , Nam Cung Ảnh chỉ có thể cầu cứu Nhan Mạt Hàn.

      “ Mẹ ! Trước hết hãy để cho Mạt Hàn chuyên với ba vài câu nha”. Nam Cung Ảnh tới bên cạnh Nhan Mạt Hàn , ôm chặt lấy . Trong mắt mọi người , hai người này tựa như đôi uyên ương nhau và bên cạnh nhau rất nhiều năm rồi vậy.

      “ Bác Trai , cháu là Nhan Mạt Hàn”- Mạt Hàn hơi hơi mĩm cười.

      “ Ha Ha , rất tốt ”- Nam Cung Tịch hài lòng gật đầu cái , vì nhanh hơn bước , Nam Cung Ảnh nhanh nắm chặt tay Nhan Mạt Hàn , ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh nắm ngược lại bàn tay của Nam Cung Ảnh , nghĩ thầm , thôi được , cứ như vậy cùng ta diễn màn kịch , Nam Cung Tịch quả là sai , bỏ qua màn này.

      “ Mạt Hàn , Ba cháu tên gì?”- Nam Cung Tịch nghĩ trước hết nên hiểu chút về gia cảnh của này . Chỉ thấy Nhan Mạt Hàn lên tia bi thương nghiêm trọng nhưng rất nhanh cười cười rồi trả lời -“ Dạ , Ba cháu tên là Nhan Nhậm”.

      “ Vậy còn mẹ cháu sao?” Nam Cung Tịch hỏi tới

      Nhan Mạt Hàn cảm thấy áp lực , đè nén bi thương trong lòng -“ Dạ mẹ cháu tên Tĩnh Di”.

      Nam Cung Ảnh nhìn Nhan Mạt Hàn có chút kì quái , hiểu tại sao nhắc đến ba mẹ , lại biểu như vậy.

      “ Trước tiên , hãy cùng nhau dùng cơm ”- Mộ Dung Tịch kéo tay Nhan Mạt Hàn về bàn ăn .

      Nhan Mạt Hàn nhìn xung quanh , giống nhau , Nam Cung Ảnh có gia đình hạnh phúc như vậy , lại có tiền , người đẹp bên cạnh cũng thiếu , người có tất cả như thế này chắc rất hạnh phúc . Nhan Mạt Hàn thở dài.

      Chương 11.




      Bên Trong Biệt Thự của Nam Cung , bàn ăn đầy ấp tiếng cười cười .

      “ Ảnh , các con tính khi nào đính hôn ?” Nam Cung Tịch bỗng dưng hỏi câu làm cả Nam Cung Ảnh và Nhan Mạt Hàn cứng người.

      “ À , ba chúng con dự định nhanh như vậy , chưa tính đến việc kết hôn”- Nam Cung Ảnh nắm nắm tóc , biết trả lời như thế nào.

      “ Ta là đính hôn , dù gì tính trước đến việc đó cũng tốt hơn , đường là Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung sao có thể hồ đồ như vậy?” Nam Cung Tịch vẻ mặt nghiêm chỉnh .Đột nhiên , Nhan Mạt Hàn hoá đá , cái gì cái gì? Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung?

      “ A , …. là Tổng tài của tập đoàn Nam Cung?”- Nhan Mạt Hàn xém chút nữa tự chủ ngã nhào xuống ghế . Tổng Tài chắc hẳn là người rất nhiều tiền , người đàn ông này là người nhiều tiền lại còn là người đẹp trai . Trời cao quả công bằng.

      “ Em , em phải biết sao , em cần phải hoảng như vậy”- Nam Cung Ảnh nháy nháy mắt , ý rằng cần ràng như vậy , sau đó vô cùng thân thiết nhéo nhéo mũi của .

      “ Ừ.” Nhan Mạt Hàn gật đầu cái , nhưng trong lòng thầm nghĩ , có đọc báo , cũng xem đài làm sao có thể biết được là ai.

      Trong lòng Nhan Mạt Hàn ngừng “ nhảy múa” yên . Tối hôm qua , người cùng nằm chung giường gối lại là Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung . như vậy , ba của chính là Đổng Trưởng của tập đoàn Nam Cung.

      “ Bác trai , ấy rất thương cháu , cháu hiễu rất ấy lăng nhăng bừa bãi bên ngoài vì vậy khi nào đúng thời điểm chúng cháu đính hôn”- Nhan Mạt Hàn nhìn thấy Nam Cung Ảnh bối rối xử lí được liền giải vây dùm . Vừa xong , Nam Cung Tịch nghe như vậy cũng cảm thấy hài long.

      “ Ha Ha , xem Mạt Hàn có lòng tin như vậy , cũng tốt . Được thôi , hãy qua lại thời gian nữa”. Nam Cung Tịch cười nhìn Mộ Dung Tịch . Nhan Mạt Hàn thở hơi , Úi zời ,năm nay chỉ 19 tuổi thôi , làm sao có thể cùng người có tình mà đính hôn được . Chuyện này , nực cười .

      Đêm khuya , sau khi bữa ăn kết thúc , cứ theo lẽ thường tình Nam Cung Ảnh nắm tay Nhan Mạt Hàn hướng ra cổng chính cho đến khi vào trong xe.

      “ A ha , cuối cùng cũng kết thúc rồi!” Nhan Mạt Hàn tuỳ hứng ngồi yên xe.

      “ Tạm được , diễn cũng tệ”. Khoé miệng Nam Cung Ảnh cong lên , khởi động xe.

      Gần 11 giờ thành phố M , càng lúc càng thêm náo nhiệt . Nhan Mạt Hàn tựa vào ghế , nhìn ra ngoài cửa xe . Nếu như năm đó ba bỏ mẹ mà , có phải bây giờ mọi chuyện khác rồi ? Nghĩ nghĩ lại , cảm thấy mệt mỏi , Nhan Mạt Hàn nhắm hai mắt , ngủ thiếp .

      Nam Cung Ảnh lái xe đến khách sạn Jayz.

      “ Nè.. đến…”- Lời còn chưa dứt , liền dừng lại , Nam Cung Ảnh phát người bên cạnh ngủ thiếp .

      Trong lòng Nam Cung Ảnh chợt có dòng cảm xúc , muốn gọi dậy, cái miệng nhắn nhàng thở , chân mày hơi chau lại , Nam Cung Ảnh cúi người xem tư thế ngủ , ngay lúc mặt gần kề mặt hồi chuông điện thoại vang lên.

      Nam Cung Ảnh rút người lại , xém chút đụng vào cửa kiếng , giả vờ huýt sáo coi như có gì xảy ra.

      “ Điện thoại …”- Nhan Mạt Hàn vội tỉnh dậy , cầm điện thoại lên.

      Chợt , trong mắt của lên chút niềm vui !

      Chương 12.




      Màn hình di động lên , Lạc ca ca….

      Khoé miệng Nhan Mạt Hàn cong lên , cảm giác dường như vô cùng ngọt ngào.

      “ Tôi, tôi… ra ngoài nhận điện thoại”- Nhan Mạt Hàn nhìn Nam Cung Ảnh , vui sướng nhảy xuống xe.

      Nam Cung Ảnh nhìn Nhan Mạt Hàn vui sướng xuống xe , khó chịu “ Người nào gọi , mà vui mừng đến thế”- sau đó nhìn lên kính chiếu hậu.

      Nhan Mạt Hàn bắt điện thoại , đá đá chân , nở nụ cười , còn lại là nụ cười rất ngọt ngào…

      “ Ơ , Lạc ca ca , như thế nào lại gọi điện cho em?” Nhan Mạt Hàn nhí nhảnh khom lưng nhìn tựa như trăng khuyết , nhờ có ánh đèn đường mà Nam Cung Ảnh nhìn thấy mặt của đỏ ửng.

      “ Tiểu Hàn , nhớ em rồi”- ở nơi khác, Lạc Thần cười cười.

      “ Khi nào trở lại?” Nhan Mạt Hàn vội vàng hỏi , kịp đợi Lạc Thần trả lời.

      “ Tiểu Hàn ,nhanh như vậy liền nhớ ?” Lạc Thần ở phía bên NewYork , bây giờ bên NewYork là 9 giờ sáng.

      “ Đúng vậy , em là nhớ , từ lúc em đánh mất công việc , liền nhớ ”- Nhan Mạt Hàn nhìn về phía xe , nghĩ thầm tất cả đều tại vì Nam Cung Ảnh.

      “ Hả? Mất việc? Chuyện gì xảy ra với em? phải công việc ở Jayz vẫn diễn ra tốt sao?” Vừa nghe Mạt Hàn mất việc , Lạc Thần có chút hoang mang.

      “ À, tại vì nhờ phúc của ai đó”- Nhan Mạt Hàn thở dài ,tựa vào cột đèn ở bên đường.

      “ Tiểu Hàn , xử lí xong chuyện bên này , lập tức trở về tìm cho em công việc khác tốt hơn , em cần lo lắng”- Lạc Thần nhìn đồng hồ , nhanh chóng đến giờ hợp.

      “ Vâng ! em cũng tính như thế , sau đó tìm công việc khác , Lạc ca ca , mau trở về nha” .Nhan Mạt Hàn khẽ cười . Trong xe , Nam Cung Ảnh bị trận khó chịu , rốt cuộc này chuyện với ai?

      “ Ừ ! hoàn thành xong sớm thôi”. Lạc Thần tưởng nhớ lại gương mặt của , nụ cười của , tất cả về . Nhưng thời gian hợp đến , thể lời tạm biệt.

      “ Tiểu Hàn , phải hợp rồi , ở thành phố M em trước mắt cứ như vậy , hoàn thành xong việc bên này , lập tức trở về”. Lạc Thần lời từ biệt với Mạt Hàn sau đó cúp máy hợp.

      Nhan Mạt Hàn từ đầu đến cuối mang gương mặt nụ cười ngọt ngào , mở cửa xe liền thấy gương mặt tái xanh của Nam Cung Ảnh.

      “Này , bị gì thế? Uống nhầm thuốc rồi hả?”- Nhan Mạt Hàn thất vọng, tức thể đánh ta cái.

      cần , có lần sau ,lần sau tôi làm tài xế”- Nam Cung Ảnh tức giận trừng mắt liếc nhìn Mạt Hàn.

      “ Thôi , đưa tôi đến nhà bạn tôi nha …. Địa chỉ XXXXXXX . Khoan , chờ tôi chút , năm phút thôi”- xong , Mạt Hàn xuống xe , chạy vào trong Jayz , chỉ lúc sau , cầm cái túi bước ra.

      “ A , nghe lời nha”- Nhan Mạt Hàn lên xe , còn cố tình vẫy vẫy tay của Nam Cung Ảnh . cười vì thấy vẫn đậu xe ở đây đợi .

      Lái xe đến địa chỉ , Mạt Hàn cầm túi đồ , xuống xe cám ơn.

      “ Nè , hôm nay tôi cùng hoàn thành xong vở kịch , tạm biệt nhé”. Nhan Mạt Hàn nhếch môi nở nụ cười , sau đó hướng về phía Nam Cung Ảnh , phất phất tay.

      Đem nhiều chuyện này đến nhà bạn , biết như vậy trong lòng dễ chịu hơn , qua mặt được ba mẹ , bây giờ có thể trở lại cuộc sống tự do . Nam Cung Ảnh nở nụ cười àa mị , lấy điện thoại bấm dãy số .

      Chương 13.




      -Tươi đẹp-

      “ Hôm nay Nam Cung thiếu gia có hứng thú gì mà đến chỗ chúng tôi vậy?” Doãn Thiệu Hàn hai chân vắt chéo , ngồi ở sofa đối diện Nam Cung Ảnh.

      “Hừ”-. Âu Dương Dật hừ mạnh cái

      “ Ưh … Như thế nào?”- Nam Cung Ảnh cầm ly rượu trong tay , lắc

      Doãn Thiệt Hàn sờ sờ mũi cười cười -“ giường , lại gọi điện kêu xuống , đương nhiên là khó chịu , nghĩ lại , thời gian này làm gì ?”

      là ngại”- Nam Cung Ảnh cầm ly rượu hướng đến miệng , uống cạn.

      biết là tốt rồi , lát nữa xem bồi thường như thế nào đây”. Âu Dương Dật liếc nhìn Nam Cung Ảnh cái tiếp tục -“ sao hứng thú vậy? Chuyện gì khiến cho cao hứng đến thế ? Hơn nửa đêm mới đến đây?”

      “ Ba mẹ tôi , vẫn chờ tôi đính hôn cùng Tư Đồ Ngưng , đối phó được , nên lại tự do”- Nam Cung Ảnh hứng thú vì khôi phục được tự do.

      Âu Dương Dật cùng Doãn Hàn Thiệu Hàn nhìn nhau , căn cứ theo lời ba mẹ Nam Cung Ảnh mà so với Tư Đồ Ngưng còn ai phù hợp hơn , họ dễ dàng mà để cho Nam Cung Ảnh đính hôn.

      “ Nhà Đại tiểu thư có sức quyến rũ như vậy , bác trai bác đều làm tốt rồi”- Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật đồng thanh , mang vẻ mặt mong đợi.

      “ Chúng ta uống rượu uống rượu nào” -Nam Cung Ảnh muốn cho họ biết tuỳ đem xa lạ ở trong khách sạn mà đối phó với ba mẹ mình.

      “ Có ?”- Âu Dương Dật trả lại cho Thiệu Hàn ánh mắt , Doãn Thiệu Hàn tiếp -“ Nếu , ngày mai tôi đến thăm bác trai bác chuyến !” Âu Dương Dật gật đầu liên tục.

      “ Các người ! Hừ , ”- Nam Cung Ảnh trừng mắt nhìn họ cũng thừa biết hai người này biết cách giở trò.

      Đem kể lại cho họ , Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật cười , quả sai hai người bọn họ đồng thanh.

      “ Ha ha ha ha ha , tuyệt nhiên dám tìm xa lạ để đối phó với bác trai bác , ha ha ha ha…” Nhìn hai người họ ôm bụng cười , Nam Cung Ảnh tức giận ngồi ghế salon.

      “ Hai người cười xong chưa , đến tìm hai người để ăn mừng , vậy mà giờ hai người ngồi cười chế nhạo tôi h?” Nam Cung Ảnh rót thêm ly rượu rồi cạn sạch.

      “ Ha Ha , tốt lắm”- Doãn Thiệu Hàn ngồi ghế salon ôm bụng mà cười.

      “ Ảnh , của tôi đâu?” Âu Dương Dật nhìn xung quanh phòng , trong phòng lúc này chỉ có 3 người.

      “ Muốn có phụ nữ? Được tìm.” Nam Cung Ảnh xong , đứng dậy bước ra ngoài , chỉ lúc sau liền mang về số người.

      Âu Dương Dật nhìn qua nhìn lại , bĩu môi - “ được , sao , đưa trở về , lần này coi như xong”.

      “ Quên , tôi sớm có chuẩn bị khác , ha ha”- xong , Cung Nam Ảnh lấy điện thoại bấm số của Nghiên Huệ.

      Chương 14.




      “ Ảnh , hôm nay trễ như thế này còn muốn gọi đến nhà riêng sao?” thanh nũng nịu của Nghiên Huệ truyền đến vì đêm rồi mà còn nghe tiếng chuông điện thoại Nghiên Huệ rất khó chịu , nghĩ là Nam Cung Ảnh gọi đến , nghe điện thoại Cung Ảnh gọi kêu Nghiên Huệ đến “ Tươi đẹp” , liền mặc quần áo chạy đến.

      Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nghiên Huệ , : “ Chẳng qua hôm nay tâm tình của tốt , nên gọi em ra đây cùng chung vui thôi.”

      “ Ảnh , em biết là người hiểu em nhất”. Nghiên Huệ chạy đến ngồi cạnh Nam Cung Ảnh , để cho bộ ngực của mình cọ sát vào tay của Nam Cung Ảnh.

      Phía bên Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật thể chịu nổi cảnh trước mắt , ho tiếng.

      “ Hai chàng đẹp trai”-. Nghiên Huệ lễ phép đứng dậy , chào hỏi

      Doãn Thiệu Hàn cùng Âu Dương Dật nhìn Nghiên Huệ cái , gì , cầm ly rượu lên.

      “ Ảnh , ăn mừng lại tự do”- Doãn Thiệu Hàn , cầm ly rượu nhấp chút còn Âu Dương Dật cạn sạch.

      Tửu lượng của Doãn Thiệu Hàn cao lắm , uống chút say , Âu Dương Dật lại khác tửu lượng khá tốt nhưng cũng vì uống quá nhiều nên bắt đầu say . Nam Cung Ảnh trêu chọc Nghiên Huệ , đối với Nghiên Huệ chẳng qua chỉ là món đồ chơi , thích lấy ra mà đùa giỡn , mà từ trước đến nay tất cả người đẹp bên cạnh đều là món đồ chơi.

      Đêm khuya , ở “ Tươi Đẹp” , Âu Dương Dật mang theo cảm giác say tìm đàn bà , Doãn Thiệu Hàn cũng ở cùng chổ với Dương Dật , nếu để cho ba mẹ của Thiệu Hàn biết là say mà trở về , chắc chắn ngày hôm sau mặt mũi bầm dập mà bước ra khỏi nhà.

      Trong căn phòng khác, lúc này , Nghiên Huệ và Nam Cung Ảnh ngừng hôn nhau.

      “ Ừm… Ảnh”- Nghiên Huệ nỉ non , ôm lấy cổ của Nam Cung Ảnh.

      “ Muốn hay muốn?” Nam Cung Ảnh hung hăng bóp chặt cằm của Nghiên Huệ.

      “ Ảnh , biết mà …” -Nghiên Huệ chủ động tiếp cận , dâng đôi môi đỏ mọng.

      Nam Cung Ảnh đương nhiên chuẩn bị sẳn , cho phép người đàn bà này mang thai.

      Nghiên Huệ biết trước là Nam Cung Ảnh chuẩn bị sẳn cảm thấy thất vọng , trong lòng thầm mắng rủa , lại đem theo , mẹ kiếp.

      “ Ảnh , đừng đeo nha , đeo vào khiến cho em cảm thấy thoải mái ..” Nghiên Huệ tìm lí do để ngăn cản Nam Cung Ảnh

      “ Có muốn hay ? thôi”- xong , Nam Cung Ảnh kéo áo sơ mi lên chuẩn bị rời .

      “ Em muốn , em muốn . Em sai rồi”- Nghiên Huệ đứng dậy kéo tay Nam Cung Ảnh.

      “ Vậy tốt nhất nên nghe lời chút”- Nam Cung Ảnh cũng phải hiểu phải thương hoa tiếc ngọc , đối với loại đàn bà này , hứng thú chơi đùa chút , sau khi hết hứng vứt bỏ thương tiếc . Trong phòng Nam Cung Ảnh hung hăng va chạm cùng với Nghiên Huệ.

      Kích tình qua , đứng dậy , mặc lại quần áo , Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nghiên Huệ ánh mắt sắt bén dường như muốn nghiền nát Nghiên Huệ , bỏ lại tờ chi phiếu rồi bước ra , chút dây dưa .

      Chương 15.




      Sáng sớm , ánh mặt trời len lõi qua màn cửa chiếu vào phòng khách , khí trong lành.

      Mới sáng sớm Dạ Như rời giường , bị tờ báo quốc tế của thành phố M làm cho hoảng sợ.

      “ A….A…….aa…. Mạt Hàn, Mạt Hàn ! Mau dậy mau tỉnh dậy ngay , sáng nay tiện sáng sớm tớ mua báo , thấy cậu ở trong báo đó!” Dạ Như rối rích như gặp ma gặp quỷ , kéo tay Mạt Hàn nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy.

      “ Làm gì mà ồn vậy , mới sáng sớm mà…”- Nhan Mạt Hàn dụi dụi con mắt , cầm lấy tờ báo , cả người hoá đá , chỉ giây sau hét lên , có thể cả toà nhà đều nghe được.

      “ Shit ! Chuyện gì xảy ra vậy?” Bên trong phòng làm việc của Nam Cung Tổng Tài , Nam Cung Ảnh nhìn tờ báo , đồng thời đập thẳng lên bàn.

      “ Tổng Tài , đây là bài báo quốc tế…”- Tiểu Dương trợ thủ của Nam Cung Ảnh sợ hãi , run run lắp ba lắp bắp .

      “Kí giả viết bài báo này là ai?” Nam Cung Ảnh giận dữ hét lên , tay nổi hết gân xanh.

      biết …… Ở đây ghi …. thể biết”- Tiểu Dương lải nhải.

      Đột nhiên trong tâm trí Nam Cung Ảnh chợt nhớ , ngày hôm qua lúc té xuống cùng Nhan Mạt Hàn , đột nhiên có người nhảy ra chụp ảnh nhưng thể nhớ khuôn mặt của người đó . Người đó rất to gan.

      “ Đây là báo quốc tế ? Các quốc gia khác xem thấy?” Nam Cung Ảnh lười tìm , chẳng qua là nhìn thấy mấy trang báo.

      Thứ nhất : Nhìn thấy Nhan Mạt Hàn theo phía sau .

      Thứ hai : Nhan Mạt Hàn kéo kéo tay chỉ về phía quán ăn sữa hai lớp.

      Thứ 3 : chịu , giữ lấy cột điện.

      Thứ 4 : Tay của mở ra , Nhan Mạt Hàn ngã về phía sau.

      Thứ 5 : kéo tay qua Nhan Mạt Hàn , hai người cùng nhau té xuống

      Thứ 6 : Nhan Mạt Hàn nằm người của .

      Sáu điều này làm cho trong lòng Nam Cung Ảnh có chút khoái cảm , nghĩ đến , khoé miệng cong lên.

      “ Tổng tài , có Hoa Kì , Canada , Australia , New Zealand nhìn thấy.” Tiểu Dương đứng trước cửa .

      “ Australia?” Nam Cung Ảnh nhìn vào tờ báo , như vậy có nghĩa ông nội cũng xem bài báo này ? thể nào sớm như vậy, chắc là ông chưa xem . Nhưng giây sau đó , chuông điện thoại vang lên.

      “ Này”- Nam Cung Ảnh nghĩ ngợi liền bắt điện thoại biết rằng đầu dây bên kia vô cùng tức giận.

      “ Nam Cung Ảnh? Cháu bị làm sao vậy? Người trong bài báo này là cháu dâu tương lai?” Nam Cung Mịch cầm điện thoại , xém tí nữa ném .

      “ Ông nội”- Nam Cung Ảnh trong lòng kinh sợ , xong rồi , nhanh như vậy mà tin tức được ông nội biết đến.

      “ Ông nội , đúng vậy , chính là ấy”- Rơi vào đường cùng còn cách nào khách Nam Cung Ảnh thừa nhận.

      “ Tốt lắm , ngày mai ông lập tức trở về ! Ông phải liền được thấy cháu dâu của ông.” Nam Cung Mịch tắt điện thoại , tức tốc chuẩn bị phi cơ riêng .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16.




      “ Xong rồi xong rồi , phải làm sao?” Nhan Mạt Hàn ngồi giường gãi gãi đầu , đây là báo quốc tế chắc chắn Lạc ca ca nhìn thấy . Nhan Mạt Hàn ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường , tại thời gian bên Mỹ ngược với bên đây , chắc Lạc ca ca vẫn chưa xem được . Nhưng rồi chuyện tương tự xảy ra , tiếng chuông điện thoại của vang lên , màn hình hiển thị Lạc Thần.

      “ Xong rồi ! Là Lạc ca ca gọi ”- Nhan Mạt Hàn nhìn điện thoại rồi nhìn sang Dạ Như cầu cứu.

      “ Bắt điện thoại ! Hãy ”- Dạ Như nhấn nút nghe , sau đó đưa lên tai Mạt Hàn.

      “ alo … a, Lạc ca ca”- Nhan Mạt Hàn nhận điện thoại lúng túng biết trả lời như thế nào

      Quả nhiên , cuộc gọi của Lạc Thần mục đích là vì tờ báo.

      “ Mạt Hàn , chuyện gì trong tờ báo xảy ra?” Lạc Thần nhìn những dòng chữ loạn xạ màn hình vi tính , mặc dù là báo quốc tế nhưng bài báo là do Trung Quốc định , bây giờ bên NewYork là 6 giờ tối , nếu muốn xem cũng chỉ có thể xem internet.

      “ Em … em… hiểu lầm thôi”- Nhan Mạt Hàn liếc nhìn Dạ Như , tại vì cậu hết đó , hại tôi tại biết làm sao.

      “ Cái gì? Hiểu Lầm ? Em cùng Tổng Tài của Nam Cung tập đoàn lôi lôi kéo kéo , còn là hiểu lầm?” Lạc Thần , trong lòng có chút vui , nha đầu này làm sao vậy , sao có thể lên báo cùng với Nam Cung Ảnh?

      “ Đúng vậy a , bây giờ em phải đến trường rồi , tạm biệt có gì tối nay về cùng chuyện.” Nhan Mạt Hàn đợi Lạc Thần trả lời liền cúp máy sau đó ném điện thoại ra xa , nhìn sang Dạ Như , mịt mờ :” Làm sao bây giờ?”

      “ Hơn tám giờ rồi , học thôi”- Dạ Như đứng dậy , chuẩn bị rửa mặt.

      “ Hy vọng mọi người trong trường nhận ra”- Nhan Mạt Hàn sắp xếp lại chăn gối , bước xuống giường.

      “ Được rồi , có tớ ở đây ai ăn hiếp được cậu đâu”- Dạ Như tự tin vỗ vào ngực.

      “ Ai da … biết cậu là tốt nhất với mình mà”- Nhan Mạt Hàn ôm cánh tay Dạ Như , làm nũng .

      , nhanh lên , thay quần áo”- Dạ Như cười ra khỏi phòng

      Mang theo mắt kính to , đeo chút trang sức , mái tóc rơi lả tả , sau đó cùng Dạ Như ra khỏi cửa . Đeo cặp kính to , chính là muốn người khác phát ra mình . dưới trái phải đều là hàng xớm , nếu biết được chuyện hay . Hôm nay , sau khi tan học nhất định phải tìm Nam Cung Ảnh , ràng mọi chuyện , nếu tiếp tục , có cách nào vượt qua được.

      Mà trong trường học tin tức lan truyền rất nhanh , truyền mười , mười truyền thành trăm , trăm truyền thành ngàn , đeo kính che mặt là biện pháp tốt nhất , bởi vì nếu có giải thích cũng chẳng ai nghe mà nếu có nghe cũng thấu hiểu . Thanh xuân của muốn bị ta phá huỷ.

      ngày ồn ào ở trường học , là có chút chịu nỗi đành nhịn cho đến khi giờ tan học , Nhan Mạt Hàn cùng Dạ Như trở về , trước tiên tìm việc làm , sau đó gặp Nam Cung Ảnh để .

      Mới bước ra khỏi cửa , chỉnh lại mái tóc, cặp mắt kính , chợt nghe có người đàn ông kêu mình.

      “ NHAN MẠT HÀN” ba chữ , nhấn mạnh ba chữ này , làm chấn động cả màn nhỉ của Mạt Hàn , mà thanh này là quen thuộc nha . Nếu lầm … đúng , chính là ta- Nam Cung Ảnh.

      Chương 17.




      Nhan Mạt Hàn vừa sải bước về phía trước , liền thấy chiếc xe thể thao Ferrari màu bạc sáng chói , đứng cách đó xa .

      Trong lòng lo lắng , xong rồi nếu ở nơi này mà bị nhìn thấy cả đời trong sạch đều bị huỷ hại . Hôm nay là được rồi , làm bộ quen biết vẫn tốt hơn , dù sao cũng đeo mắt kính , miệng lẩm bẩm “ Mình biết , biết mình , nhìn thấy mình , nhìn thấy”, sau đó chuẩn bị mở rộng bước chân mà chạy .

      “ Nhan Mạt Hàn ! Em làm sao mà thấy tôi?” Nam Cung Ảnh có chút tức giận , nghiêng miệng phun kẹo cao su ra, tháo mắt kính xuống ném vào trong xe , sãi bước hướng tới Nhan Mạt Hàn.

      Nhan Mạt Hàn vừa nhìn , nhanh chân bỏ chạy , nhưng chạy được mấy bước liền bị Nam Cung Ảnh bắt được .

      làm gì vậy ? Bỏ tôi ra”- Nhan Mạt Hàn quay đầu lại , lắc lắc cổ tay.

      “ Tôi tìm em có việc”, Nam Cung Ảnh nắm chặt tay của Nhan Mạt Hàn .

      “ Bạn học , có thể tìm nhầm người rồi , chúng ta quen biết nhau sao?” Nhan Mạt Hàn cực lực che dấu , nhưng lại thất bại.

      “ Em , đừng nóng giận , chúng ta cùng nhau về nhà ”. Nam Cung Ảnh cao giọng , Nhan Mạt Hàn liền che cái miệng của lại.

      “Được … được , tôi cùng , được chưa ? Dù sao tôi cũng muốn tìm có chuyện”. xong , Mạt Hàn kéo tay Nam Cung Ảnh vào trong xe , phải nhanh thôi , càng nhanh càng tốt , nếu để người khác nhìn thấy lại hiểu lầm.

      Nam Cung Ảnh lái xe , Mạt Hàn nhìn ra ngoài cửa xe , đột nhiên mở miệng .

      “ Này , chuyện tờ báo làm sao bây giờ?” Nhan Mạt Hàn bất đắt dĩ nắm tóc , hi vọng Lạc Thần hiểu lầm .

      Trong mắt Nam Cung Ảnh lên tia tà ác, khoé miệng nhàng nâng lên.

      “ Bằng , em hôn tôi cái , tôi cho em biết”- Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nhan Mạt Hàn.

      được”. Nhan Mạt Hàn mở miệng từ chối , tuyệt đối để cho hôn .

      “ Vậy cũng được thôi nếu em đồng ý , hãy chờ đến ngày mai xem tin tức mới , còn kinh động hơn như thế nữa”. Nam Cung Ảnh khiêu khích , tin , nhất định hôn .

      ….” Gương mặt nhắn của Mạt Hàn đỏ ửng , muốn đánh cho tên này hai cái.

      “ Như thế nào ? Đồng ý ?”- Nam Cung Ảnh tà mị cười , tay gõ vôlăng.

      “ Ở xe? được , xuống xe rồi sau”. Nhan Mạt Hàn cũng muốn mạng sống của mình bị liên luỵ , lỡ như xảy ra chuyện gì biết phải làm sao? Còn nếu sau khi xuống xe , chừng bỏ qua .

      Nam Cung Ảnh cười :”được , vậy xuống xe hãy ”.

      --

      Bên trong phòng làm việc của Tổng Tài : tờ báo vẫn vậy , vẫn nằm bàn .

      “ Tốt lắm , hôn tôi cái , tôi liền cho em biết giải pháp”- Nam Cung Ảnh nhàn rỗi ngồi salon , quan sát trước mặt cách thú vị.

      “ Tôi … tôi , …”- Nhan Mạt Hàn đứng chỗ , nắm góc áo , từ trước đến giờ chưa lần chủ động hôn người khác , Lạc Thần cũng có , vậy mà bây giờ phải hôn người trước mặt này , ta tựa như tên lưu manh .

      Trong lòng chen ngang “ Hôn hôn , ai sợ ai” Nhan Mạt Hàn thốt lên.

      Chương 18.




      Nam Cung Ảnh đứng lên , Nhan Mạt Hàn nhàng nhón chân , đau khổ tập trung vào , sau đó chạm vào môi của Nam Cung Ảnh , Đôi môi chạm trong chốc lát , định rời , liền bị Nam Cung Ảnh khống chế ở đằng sau gáy , đầu lưỡi nhàng khiêu khích .

      Mùi hương người nhàng thoát ra , bay vào mũi của , đầu lưỡi của tách hai hàm răng của ra , quấn lấy lưỡi của , dây dưa rất nhanh cùng lúc.

      …”- Nhan Mạt Hàn nghĩ tới rằng Nam Cung Ảnh đột nhiên đáp trả nụ hôn của , trong gian bé của căng phòng , hơi thở của hai người cũng từ từ thay đổi , trở nên gấp gáp hơn . Đột nhiên có tiến gõ cửa , phá hỏng hết tất cả.

      “ Mẹ kiếp”- Nam Cung Ảnh tức giận mắng mỏ , buông Nhan Mạt Hàn ra , chỉnh sửa lại y phục , bước ra mở cửa . Gương mặt của Mạt Hàn đỏ ửng , cúi gầm xuống ghế , dám ngẩn đầu lên nhìn ai .

      “ A, Tổng Tài ngại quá , quấy rầy ngài …Lão gia ngày mai đáp máy bay về đây”. Tiểu Dương đứng ngoài cửa , nhìn vào trong phòng làm việc thấy gương mặt đỏ ửng của Nhan Mạt Hàn . Lúc này Tiểu Dương mới nhận thức được là quấy rầy Nam Cung Ảnh.

      “ Được , tôi biết rồi”. Nam Cung Ảnh gật đầu cái sau đó đóng cửa lại .

      “ Ông nội của trở về?” Nhan Mạt Hàn hiểu ngẩng đầu lên hỏi Nam Cung Ảnh .

      “ Chính xác , sáng mai đến”- Nam Cung Ảnh tròn hai mắt , mở miệng ra .

      “ Vậy , ông nội của biết chuyện của chúng ta chứ?” Đây là điều Nhan Mạt Hàn quan tâm nhất . Nam Cung Ảnh mấp máy đôi môi ngồi xuống : “Biết , sáng nay ông xem báo , cho nên ông bay về đây , để gặp cháu dâu tương lai”.

      “ Cái gì?” Nhan Mạt Hàn nhảy dựng lên -“ Muốn xem cháu dâu , vậy mau tìm cháu dâu cho ông a.”

      “ chính là em đó”- Nam Cung Ảnh nhìn Nhan Mạt Hàn , khoé miệng cong lên.

      “ Tôi?”- Nhan Mạt Hàn tự chỉ vào chính mình hỏi , thầm nghĩ , cũng đúng , chính là người tờ báo , nếu có thể là ai được.

      “ Tôi được”- Nhan Mạt Hàn từ chối , muốn chuyện này tiếp tục bị hiểu lầm , càng muốn lừa gạt lão lão.

      được cũng phải được ”- Nam Cung Ảnh muốn chọc giận ông nội , công ty này cổ phần lớn nhất vẫn là của ông , nếu chọc tức ông , ông mà giận đuổi cổ ra khỏi công ty , coi như chết chắc.

      “ Tôi còn phải chờ Lạc ca ca , như vậy được”. Đột nhiên Nhan Mạt Hàn quay lưng , phát tờ báo vẫn còn nằm ở bàn làm việc của Nam Cung Ảnh.

      “ Lạc ca ca , là ai?”- Nam Cung Ảnh nổi hứng lên .

      Nhan Mạt Hàn với bộ dạng kêu ngạo -“ Lạc ca ca chính là hoàng tử của tôi , là hoàng tử trong lòng tôi”. Nghe xong lời của Mạt Hàn , trong lòng Nam Cung Ảnh có mấy phần khó chịu -“ Ha Ha , có thể cùng tôi diễn tiếp , chẳng qua là , đêm hôm đó ở khách sạn tuy xảy ra việc gì , nhưng chẳng phải chỉ chút xíu nữa là…” Nam Cung Ảnh mập mờ bên tai của Nhan Mạt Hàn.

      Chương 19.




      Gương mặt nhắn của Mạt Hàn liền ửng hồng

      .. biến thái”- Vừa vừa quả đấm lên , nhưng giây kế tiếp quả đấm của liền rơi vào tay của người khác.

      “ Hắc hắc hắc , con mà bạo lực tốt nha”. Nam Cung Ảnh tà mị cười.

      , muốn thế nào cũng được , tóm lại tôi đồng ý tiếp tục diễn kịch cùng ”. Nhan Mạt Hàn xong , xoay người định rời khỏi phòng làm việc của tổng tài liền bị Nam Cung Ảnh kéo tay lại.

      em muốn ngày mai lại có bài báo với tiêu đề “ Nam Cung Tổng Tài cùng người phụ nữ bình dân Nhan Mạt Hàn cùng nhau trải qua tình đêm?”. Nam Cung Ảnh nhíu mày , tin là giúp đỡ mình.

      “ Mẹ kiếp, tôi cá cái đầu đấy.” Nhan Mạt Hàn rốt cuộc nhịn được hướng về Nam Cung Ảnh mắng nhiết . Người đàn ông này rốt cuộc như thế nào mà biết xấu hổ như vậy.

      “ Hắc hắc , làm vợ của tôi , phải dịu dàng .” Nam Cung Ảnh ngồi ghế salon thú vị quan sát Nhan Mạt Hàn.“ Như thế nào , câu thôi , diễn hay diễn? Giúp tôi diễn xong , tôi cho em khoản tiền”. Nam Cung Ảnh vắt chéo hai chân.

      Nhan Mạt Hàn liếc nhìn Nam Cung Ảnh -“ Tôi còn lạ gì với đồng tiền của các người … cùng diễn là được chứ gì ! khi lại trở thành tội phạm , lừa gạt lão lão , tôi thích lừa gạt người khác”. Nhan Mạt Hàn le lưỡi , liếc nhìn Nam Cung Ảnh ngồi ở đối diện.

      “ Lúc nào ông nội chuyển cổ phần cho tôi chưa biết , nhưng khi ông cảm thấy vui , ông chuyển cổ phần cho tôi , mà mục đích của em là cùng tôi phối hợp , vì phần của em nằm trong cổ phần này . Nếu làm tốt phần của em ít”. Nam Cung Ảnh khoanh tay trước ngực.

      “ Hừ , tôi cần , tôi có Lạc Ca Ca”. Nhan Mạt Hàn thèm nhìn Nam Cung Ảnh.

      “ Nhưng tôi cho em biết , ông nội của tôi lớn tuổi , sức khỏe tốt , huyết áp lại cao thể tức giận . Sáng nay ông xem tin tức liền gọi cho tôi lập tức bay về đây để gặp cháu dâu tương lai , nếu để ông mừng hụt khéo lại lâm bệnh”. Nam Cung Ảnh cúi đầu nhưng ánh mắt hướng về Nhan Mạt Hàn . tin này là người vô tâm.

      “ Tôi … tôi…”- Nhan Mạt Hàn do dự trả lời , đành lòng mà nhìn người lớn tuổi như vậy lại mừng hụt , hơn nữa suy nghĩ lại dù sao cũng chỉ là diễn kịch , đến lúc thích hợp liền cả hai bên bất hòa rồi chia tay cũng muộn.

      “ Vậy.. được rồi ! Tôi cùng diễn vở kịch này , cùng lắm khi nào tôi lấy được cổ phần liền rời , hơn nữa tốt nhất đừng tạo những tin tức tốt , tôi muốn Lạc ca ca hiểu lầm”. Nhan Mạt Hàn , khóe miệng Nam Cung Ảnh nhếch lên , tin chắn rằng người con này còn có lương tâm.

      “ Còn nữa , tốt nhất trước mặt tôi , em ít nhắc đến Lạc ca ca của em ”. Nam Cung Ảnh về phía bàn làm việc , lấy tờ báo bỏ vào học bàn.

      “ Tại sao thể nhắc?” Nhan Mạt Hàn chau chau lông mày lại , khó hiểu hỏi.

      “ Bởi vì … nếu để ba mẹ tôi còn có ông nội nữa nghe được , hay , có thể gây hiểu lầm ” .Nam Cung Ảnh ngồi bàn làm việc , ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

      “Ặc , … Thôi được rồi , tới vấn đề này nữa”- Nhan Mạt Hàn ngồi ở chỗ cũ , nhìn gương mặt của Nam Cung Ảnh trước màn hình vi tính . Người đàn ông này quả là rắc rối , trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ , cảm thấy đôi môi nhẫn bóng mềm mại . tránh khỏi , Nhan Mạt Hàn nuốt ngụm nước bọt vào trong , bệnh mê trai của lại tái phát . lúc sau , Nam Cung Ảnh đưa ra bản thảo được in ra trong vi tính , đưa tới trước mặt Nhan Mạt Hàn.

      Chương 20.




      Hiệp ước , hai chữ to đùng này lọt vào ánh mắt của Nhan Mạt Hàn “ Đây là cái gì?” Nhan Mạt Hàn khó hiểu hỏi nhưng tay vẫn cầm lấy tờ giấy.

      “ Đọc rồi biết”- Nam Cung ẢNh cầm cây bút tay đưa cho Nhan Mạt Hàn .

      Nội quy 1 : Trước mặt tất cả mọi người đều phải biểu thân mật , gọi bằng tên đối phương bằng hai chữ cuối cùng hoặc ít nhất cũng phải có chữ.

      Nội quy 2 : Sau khi Nam Cung Ảnh lấy được cổ phần , Nhan Mạt Hàn liền rời được dây dưa.

      Nội quy 3 : Tôn trọng cuộc sống riêng tư của đối phương , được quản lí.

      Nội quy 4 , Nội quy 5 , nội quy 6…. Nội quy , nội quy nội quy………..

      “ Nội quy , nội quy , nội quy ….. tôi là em à , được rồi ! Tôi kí”. Nhan Mạt Hàn tức giận ném bản nội quy ném trước mặt . Xem là gì? Chó sao? Rời còn cho phép dây dưa ?

      “ Tại sao?” Nam Cung Ảnh khó hiểu , tức giận nhìn chằm chằm vào .

      “ Nếu tin tưởng tôi , có thể kiếm người khác cùng mà diễn vở kịch này , tôi phải là người siêu phàm mà có thể làm tốt tất cả nội quy mà đặt ra. Nhưng yên tâm , tôi chắc diễn cho tốt , sau khi nhận được cổ phần , tôi lập tức rời cũng xen vào cuộc sống riêng tư của , tôi nhất định làm bình phông . tin hay tùy , nếu tin hãy tìm cao nhân khác”. Nhan Mạt Hàn bỏ cây bút trong tay xuống , từ có cha mẹ , tự tin , tại sao cuộc sống của lại bị người khác định đoạt chẳng lẽ cả đời này đều bị người khác định đoạt? Ai là người lòng thương , lòng quan tâm ? Chóp mũi đỏ đỏ , khóe mắt cay cay ,cũng như thế nước mắt rơi xuống.

      “ Nè..”, cổ tay của bị Nam Cung Ảnh kéo lại

      “ Chuyện gì đó?-” Nhan Mạt Hàn có chút thoải mái quay đầu lại , dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Nam Cung Ảnh .

      “ Được rồi , ký , còn nữa , vì cái gì mà em khóc?” Nam Cung Ảnh bất đắt dĩ đối diện với , còn thấy khóe mắt ửng đỏ của .

      Trong tim khẽ run lên -“ có gì”. Nhan Mạt Hàn chú ý , nếu ta đồng ý để kí , vậy cũng tốt .

      “ Cám ơn , cám ơn tin tưởng tôi , tôi về trước đây” . Nhan Mạt Hàn cười lạnh lẽo , chuẩn bị xoay người rời .

      “ Vậy sáng mai , em hãy chuẩn bị chút , tôi qua đón em”. Nam Cung Ảnh nắm lấy tay của Mạt Hàn.

      “ Sáng mai? … , tôi muốn học”. Nhưng Mạt Hàn chợt nhớ chính là sáng mai ông nội của Cung Ảnh về đây.

      “ Sáng mai hãy xin phép nghỉ”. Nam Cung Ảnh ra giọng , cho Nhan Mạt Hàn có cơ hội mà từ chối , còn cách nào khác Nhan Mạt Hàn gật đầu , mở cửa ra về.

      Trời xế chiều , ánh nắng còn đọng lại chút rọi xuống mặt đường , trông đẹp . Ngồi ở trước ban công ở nhà của Dạ Như , Nhan Mạt Hàn đau khổ trong lòng vô cùng hỗn loạn . cầm điện thoại , cứ bấm vào số của Lạc Thần , lần hai lần , nhưng gọi .

      “ Mạt Hàn , suy nghĩ gì vậy?” Dạ Như cầm hay tách cà phê nóng , về ban công , đặt lên chiếc bàn .

      “ Dạ Như … Tớ”- Ánh mắt của Mạt Hàn ảm đạm, chán nản, trong lòng rối beng.

      “ Sao? Làm sao vậy?” Dạ Như nhấp chút cà phê , khóe miệng nở nụ cười hài lòng , thời tiết lạnh như thế này được uống ngụm cà phê nóng , quả là ấm hết cả người , dễ chịu.

      “ Tớ… ngày mai tớ đến trường”- Nhan Mạt Hàn do dự chút , rồi mở miệng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :