Tổng Tài Phúc Hắc: Không nên yêu anh - Dư Tiểu Thuần (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Tổng Tài Phúc Hắc: nên - Dư Tiểu Thuần

      [​IMG]


      - Thể loại : đại , ngôn tình , sắc , có chút ngược , TST

      - Tác giả : Dư Tiểu Thuần

      - Số chương : 18 chương.

      - Cặp nhân vật chính : Đường Lãnh Phong - Dư Vũ Lam

      Nguồn: DDLQD


      Giới thiệu:

      Trước khi cha qua đời , ngờ ông để lại cho món quà to lớn : đó là số nợ cả trăm tỷ . Ngay hôm đám tang của người cha quá cố , bọn đòi nợ đến phá tan mọi thứ , và bắt . Kể từ đó cuộc đời thay đổi.

      Dư Vũ Lam tuy quá xinh đẹp như bao người con khác nhưng lại rất đáng , dịu dàng . Tuy vậy lại có trái tim đầy thương tổn , khiến trở nên lạnh nhạt .

      người lạnh lùng lãnh khốc , là ông chủ của công ty chứng khoán lớn nhất Đài Loan "Tập đoàn Lãnh Phong" , tay bao trọn các cổ phần , chứng khoán , bất động sản... toàn Đông Nam Á . Thế lực lớn mạnh nên ai dám chống đối , bên cạnh đó cũng có rất nhiều kẻ thù . Đối với phụ nữ chỉ là thú vui đêm . ai có thể kéo dài quá ba ngày , người dài nhất chỉ là tuần. Đối với cũng vậy , chỉ xem Dư Vũ Lam là món đồ chơi , ngày đầu tiên gặp mặt cướp thứ quý giá nhất của .

      Biết là thể , nhưng vẫn cố chấp trao thương của mình cho Đường Lãnh Phong , chịu tất cả những tổn thương , sỉ nhục , trách oán để có thể có thể đáp trả tình của , chờ , chờ rất lâu . Tưởng chừng như đáp lại tình của , nhưng trớ trêu khi lợi dụng tình cảm ấy mà lừa đem bán đấu giá cho người khác , hại mất đứa con , và cả đôi mắt...

      • [Gặp mặt].

      Đường Lãnh Phong ngồi ghế sofa dài, hai chân bắt chéo , dáng vẻ uy nghiêm , đúng chất ông chủ thanh cao. "Rất tốt ! Ông ta chết rồi , để lại cực phẩm xinh đẹp như vậy !"

      Dư Vũ Lam mặt vẫn bình tĩnh có chút sợ sệt ngước nhìn . cúi người , nâng cằm lên ,thanh trầm thấp vang lên "Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn nghe lời tôi. Đừng để tôi phải dùng bạo lực...Vì em là con nợ của tôi . Dù cho tôi có đem em bán cho người khác cũng được !"

      • [Trách oán]

      Dư Vũ Lam ngồi dưới đất , siết chặt lấy áo , đầy oán hận "Đường Lãnh Phong...tôi cho biết từ trước đến nay , tôi chưa từng biết hận ai , nhưng ... là người đầu tiên Dư Vũ Lam tôi oán hận..." - Nước mắt lăn dài khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi. Nhưng người đàn ônng ấy , mặt vẫn lạnh tanh , có chút gì thương tiếc điềm đạm cất tiếng "Chỉ cần em còn hận tôi , trong tim em vẫn còn hình bóng tôi."

      tức giận giật mặt áo , dùng hết sức mà hét lên , bao nhiêu oán hận đều ra

      " đừng mơ tưởng đến việc đó . Dù tôi có chết cũng bao giờ tin ! Đối với loại người máu lạnh , bỉ ổi , còn tệ hơn loài chó như Dư Vũ Lam tôi , dù có chết cũng bao giờ tin . Tôi cũng là con người , cũng có lòng tự trọng , cần đứa bé ấy cũng được , hà cớ chi phải giết nó ?"

      Đường Lãnh Phong mặt vẫn lạnh , tai vẫn nghe , mắt vẫn thấy những hành động , căm phẫn cùng những giọt nước mắt của , tuy rằng trong lòng có cỗ khó chịu dâng lên nhưng vẫn bình thản "Dù thế nào , đời này em...chỉ có thể tôi ! Dư Vũ Lam em cuối cùng cũng chỉ là món đồ của tôi." ....

      • [Cự Tuyệt]

      Đường Lãnh Phong lạnh nhạt : Em là gì mà dám chống đối tôi ?

      Dư Vũ Lam chút sợ sệt , lười biếng trả lời "Tôi cũng là con người , phải loài súc sinh tùy tiện để cho hạ nhục !"

      Đường Lãnh Phong cười nhạt "Em nợ tôi rất nhiều , bao nhiêu đó dù cho có làm cả đời em cũng thể trả hết !? Tôi là chủ của em , em sao dám chống đối ?"

      Dư Vũ Lam tức giận trả lời , môi nở nụ cười khinh miệt "Tôi nợ ? Vậy còn ? nợ tôi đứa con , nợ tôi đôi mắt , nợ tôi cuộc sống tự do , nợ tôi cả đời con ! Vậy nghĩ cả đời này có thể trả đủ sao ?"...​
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    2. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 1: Chiếm đoạt

      Dư Vũ Lam ngồi trong căn phòng tối , trong lòng nơm nớp sợ hãi , lúc nãy chủ nợ của cha - Đường Lãnh Phong sai người bắt nhốt vào đây . Căn phòng tối như mực , chút ánh sáng , vừa nãy lúc bị đẩy vào còn thấy cái giừơng tròn to , bên cạnh là cây đèn bàn , nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào , vậy mà bây giờ chỉ còn mảng đen tối . Đường Lãnh Phong tuyên bố , cưỡng đoạt , đây cũng là phần trong câu "Tôi muốn làm gì em cũng được ?" Dư Vũ Lam thực rất muốn bỏ chạy , nhưng căn phòng này , xuung quanh bị bao bọc bởi những bức tường dày cộm , ngay cả cái cửa sổ cũng có . tuyệt vọng ngồi dưới đất , cha làm như vậy , há chẳng phải tuyệt tình với ? Dù cho ông có ghét cũng thể đối xử với như vậy , Dư Vũ Lam cười nhạt , tự chế giễu bản thân , từ trước đến nay từng có ai thương ???

      * Cạch....- Cánh cửa phòng được mở ra , ánh sáng bên ngoài chiếu vào , dáng người cao lớn bước vào , cả người toát ra cỗ tản mát , Dư Vũ Lam ngồi nép lại bên góc tường , Đường Lãnh Phong xuất ....

      "Đến đây !" - Giọng lạnh lẽo , khiến người khác như rơi xuống hầm băng bất giác mà phát run , nới lỏng cà vạt rồi tháo ra , tiện tay ném xuống giừơng. Dư Vũ Lam giương mắt nhìn , đứng dậy bước đến , chỉ là đứng cách khúc , Đường Lãnh Phong đưa tay nắm lấy cánh tay mà kéo mạnh đè xuống giừơng, Dư Vũ Lam giật mình sợ hãi , hai tay giữ chặt lấy áo , cố đè nén sợ hãi, cứng rắn "Ngài...muốn gì ?" nghiêng đầu , khuôn mặt chút biểu tình , thanh lạnh lẽo , hơi thở đầy quỷ dị phút chốc phát ra "Chẳng phải tôi , tôi muốn làm gì em cũng được sao ?"

      "Tôi phải hạng con dễ dãi , đồng ý để ngài làm gì cũng được . Mau tránh ra ." - cắn răng phản kháng , dùng sức đẩy ra , nhưng cơ thể vạm vỡ rắn chắc ấy vẫn có chút xê dịch nào . nhếch miệng cười khinh miệt "Vậy em thuộc loại nào ? bị gán nợ cho tôi còn dám chống đối ? Dư Vũ Lam , tôi cho biết số nợ hai trăm tỷ , dù có làm việc ở đây cả đời... cũng trả đủ." - Dứt lời , bàn tay to khỏe thô bạo kéo tay ra , hung hăng xé toạc lớp vải người , Dư Vũ Lam sợ hãi hét lên "Đừng...dừng lại ."

      Mặc kệ lời cầu xin của , bình thản liếm mút cái cổ ngọc ngà của . Dư Vũ Lam bất giác run , miệng ngừng kêu la "Đường Lãnh Phong , mau buông tôi raaaaaaa !"

      *Cộc cộc - Bên ngoài cánh cửa chợt có tiếng gõ , tiếp theo đó là giọng khá trẻ cung kính "Chủ tử !" Đường Lãnh Phong nhíu mày , ngưng việc làm lại , gằn giọng cất tiếng "Chuyện gì ?"

      " bắt được Diệp đổng." - Người bên ngoài thận trọng trả lời. ngồi dậy , lạnh nhạt "Tôi biết rồi." Sau đó đứng dậy , thẳng ra cửa để lại dáng người nhắn sợ hãi mà run lập cập. Dư Vũ Lam che ngực lại , khuôn mặt trở nên thất thần . đáng sợ...sao có thể làm vậy với ? Vội vàng bước xuống giừơng , cầm lấy cái áo vest của , chỉ là mượn tạm để che chiếc áo bị xé rách , vội vã chạy , vốn định mở cửa ra nhưng đột nhiên , hầu xuất , Dư Vũ Lam lùi lại , cố giữ bình tĩnh . "Đây là hành lý của . Mời theo tôi !"

      Dư Vũ Lam kéo hành lý bước theo hầu , lên đến tầng hai . Đến căn phòng thứ hai gần cầu thang , người hầu dừng lại , cất tiếng "Đây là phòng cũa ." - rồi cúi đầu bước . mở cách cửa vào , trước hết là phải thay quần áo , để bộ dạng như vậy được . Thay đồ xong , mới sắp xếp lại đồ đạc , lúc này mới quan sát căn phòng . Cửa sổ sát đấy cao , bị tấm vải lụa màu xanh nhạt che phủ , chiếc giừơng chạm trỗ hoa văn theo kiểu Trung Quốc bên đặt tấm nệm lớn , gra giừơng , gối , chăn , tất cả đều là màu xanh lam nhạt đặt gần góc tường , bên phải là bàn trang điểm , với hàng loạt mỹ phẩm cao cấp cùng tấm gương to tròn được xếp gọn gàng , bên trái là chiếc bàn , đặt cái đèn ngủ , với hoa văn đơn điệu mà quý phái . Đồ dùng trong căn phòng này , dù là hoa văn được thiết kế đơn điệu hay quý phái đều rất đẹp và tỉ mỉ và tinh tế . Trong phòng còn tản ra hương thơm dịu , lúc lúc phà vào gian. Dư Vũ Lam kéo tấm rèm cửa ra , rồi im lặng ngồi giường, nơi này hoàn toàn xa lạ đối với , và trong căn nhà này có người còn nguy hiễm hơn dã thú. lục trong vali lấy ra con thú bông đặt lên giừơng , rồi nằm phịch xuống . tự hỏi , cuộc sống của sau này tồi tệ như thế nào ?

      Đêm khuya thanh tĩnh , ánh trăng sáng chiếu xuyên qua cánh cửa kính , rọi vào phòng ngủ của . Dư Vũ Lam nằm nghiêng người chiếc giừơng êm ái , tận hưởng giấc ngủ yên lành . Vì sợ Đường Lãnh Phong về nhà nên phải khóa trái cửa mới yên tâm ngủ . Mái tóc màu hạt dẻ phủ xuống khuôn mặt hình trái xoan của , hơi thở đều đặn , hẳn là ngủ rất sâu. Cánh cửa ghỗ từ từ mở ra . Bóng dáng cao lớn chậm rãi bước vào , để lại tiếng động nào . Ánh mắt màu đen trong bóng tối chợt lóe sáng lên , nguy hiểm hệt như con thú rình mồi , và miếng mồi thơm ngon ấy ở trước mặt . Dù là trong bóng đêm , Đường Lãnh Phong cũng có thể thấy được hình dáng của nữ nhân kia , ngồi xuống bên mép giừơng , đưa tay vén tóc qua bên . Người con này tuy phải xinh đẹp tuyệt trần như bao phụ nữ mà gặp nhưng lại mang vẻ đẹp riêng . Nét đẹp dịu dàng , tao nhã , có chút lạnh lùng , quyến rũ cũng kém , đoán chừng dưới hai mươi. Đường Lãnh Phong kéo tấm chăn lông dày cộm ra , cả thân hình xinh đẹp lộ ra trước mắt . Dư Vũ Lam khẽ run , gió lạnh khiến từ từ mở mắt . vội bật dậy khi nhận ra trong phòng ngủ vừa xuất thêm người .

      về...Đường Lãnh Phong...tại sao có thể vào đây.

      "Em gặp ác mộng sao ?" Ghé sát bên tai , giọng trầm ấm nhưng lại hững hờ khiến cho giật nảy người quay lại. Đôi mắt màu đen u ám của trong bóng đêm hấp dẫn người nhìn , trông thấy khuôn mặt tuấn tú hé ra ngũ quan ràng, trong ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, càng tăng thêm phần tà ác nguy hiểm, khỏi khiến kẻ khác khiếp sợ. Cặp mắt đen láy được ánh trăng chiếu vào, lóe sáng khác thường, càng có vẻ thâm thúy khó dò. Cộng thêm đôi môi mỏng quyến rũ vô thức giương lên , nnở nụ cười châm chọc , lùi lại , mở miệng " có ." Cánh tay khỏe mạnh vươn ra , giữ lấy tay cho thoái lui , Dư Vũ Lam nhíu mày mở miệng "Ngài muốn gì ?"

      Đường Lãnh Phong kéo lại gần . Hai tay đặt eo , cúi đầu xuống thấp , nhìn kỹ người con trước mặt , hai người lúc này chỉ cách nhau mỗi hơi thở . Đường Lãnh Phong lại bình thản "Chẳng phải chúng ta còn việc làm dở lúc chiều sao ?"

      Dư Vũ Lam quay mặt , dáng vẻ vẫn kiên cường , bản năng trỗi dậy , muốn tránh xa . Thực rất muốn tát mạnh vào mặt , nhưng thể , Dư Vũ Lam tự biết mình thể và cũng được đắc tội với Đường Lãnh Phong . Nếu chỉ tước họa vào thân . cố ý lờ lời của , thận trọng "Số nợ của cha tôi , tôi cố gắng trả cho ngài . Làm ơn buông tôi ra. " Nghe câu của , bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cái cằm của Dư Vũ Lam quay lại , cho phép lãng tránh , mặt đối mặt mà cất tiếng "Em nghỉ có thể trả được sao ?" Dứt lời , hung hăng hôn lên môi ,

      Dư Vũ Lam khiếp sợ thôi, dường như chịu được muốn đẩy ra, nhưng khi tay của định giơ lên lại bị giữ lại .

      cách nào rút tay ra và né tránh nụ hôn mãnh liệt của , đành phải cố chịu đựng .

      Bàn tay to lớn của nắm chặt phía sau thắt lưng nàng, ôm ép sát vào thân thể .

      Môi lưỡi của Đường Lãnh Phong bá đạo mà mạnh mẽ làm cho nhịn được lại muốn phản kháng, nhưng lại nắm phía sau gáy của ép ngẩng đầu lên để cảm nhận , dây dưa với môi lưỡi . bị cưỡng hôn , nụ hôn đầu đời của . Hồi lâu sau , mới chậm rãi buông ra , lúc này mới có thể đẩy ra , quay mặt mà thở gấp . Người đàn ông khốn khiếp này ràng là ý để cho nhận ra dục vọng trỗi dậy của . Dư Vũ Lam tức giận , trừng mắt nhìn "Đường Lãnh Phong , rốt cuộc muốn tôi phải làm sao ?" Đường Lãnh Phong thích thú , giương mắt đăm chiêu nhìn . Cá tính mạnh mẽ , rất thú vị , đưa tay xoa mặt , giọng có ý châm biếm "Muốn em thuộc về tôi."

      " điên sao ?" Vừa hết câu đôi môi đỏ mọng của lần nữa lại bị chiếm đoạt . cố nghiến chặt răng cho xâm nhập , nhưng Đường Lãnh Phong vẫn kiên quyết dùng lưỡi tách răng ra , Dư Vũ Lam vùng vẫy , hai tay đánh mạnh lên lồng ngực vạm vỡ của . Hơi thở nam tính xa lạ liại thêm chút thô bạo , như là con mồi bị bao vây , cánh tay to khỏe của nắm chặt bả vai yếu ớt của , được ! thể trao cho thứ quý giá của . chỉ mới hai mươi tuổi , thể bị giam lỏng trong nơi như địa ngục trần gian này....Đau quá !

      Chết tiệt ! cắn .

      Dư Vũ Lam đẩy ra , khóe môi đau nhức , đưa tay lên môi , mở miệng thở dốc . Lợi dụng lúc mở miệng liền đưa tay kéo lại , chiếc lưỡi tà ác xâm nhập vào miệng , dây dưa với cái lươi đinh hương ngây ngô mềm mại của , nuốt hết hoảng sợ , tiếng thở dốc cùng mật ngọt của .

      “A ! “

      mở căng mắt , môi lưỡi của bừa bãi di chuyển xuống dưới , Dư Vũ lam khó chịu , cơ hồ xấu hổ mà đỏ mặt , chỉ có thể phát ra thanh ràng . đẩy ra , như muốn tách khỏi thân hình rắn chắc của , nhưng lại nghiêng người đè xuống , dùng thân thể to lớn của mình mà ép vào tấm đệm mềm mại , cho phép bỏ chạy.

      Thân thể nam tính cường tráng , ép chặt vào lòng , trong lúc đó chỉ cách nhau lớp quần áo người , rắn chắc và ,ềm mại , hai người dính vào nhau có khe hở . dưới toàn thân của bị làm nóng bừng đỏ cả lên . Đôi tay to lớn , dễ dàng tìm kiếm mục tiêu , cách lớp áo ngủ bằng lạu mỏng của , khẽ nắn bóp bầu ngực tròn trịa của , mềm mại , đầy , nhưng săn chắc . đẫy đả của , khiến rất vừa lòng , vừa đủ bàn tay càng kích thích dục vọng mãnh liệt của . Đường LãnhPhong cử động nửa thân hình cường tráng , vương bàn tay to đến , chút lưu tình xé rách áo , sau vài tiếng xé chói tay và thô bạo , chiếc áo ngủ người Dư Vũ Lam , trong nháy mắt biết thành các mảnh vụn , rơi rớt sàn nhà , cơ thể trắng nõn mịn màng như da em bé của phơi bày dưới ánh trăng sáng .

      cắn chặt đôi môi đỏ mọng , hô hấp khó khăn , đưa hai tay ôm lấy ngực , xấu hổ muốn che đậy cơ thể trần trụi của mình , hai tay ép chặt bầu ngực sữa , nén lại càng làm nó trắng và đẫy đà hơn , càng tăng thêm vẻ mê người gì sánh được . “Thả tay ra .” – Tiếng trầm thấp nam tính vang lên , bởi vì bị dục vọng mà trở nên khàn khàn . nghe thấy nhưng hai cánh tay cách nào nhúc nhích , lại thêm sợ hãi nên càng thể buông tay . khuôn mặt khôi ngô , lạnh lùng , lộ ra chút kiên nhẫn và khó chịu .

      “Thả tay ra.” – chẫm rãi , lặp lại câu lúc nãy , bây giờ là mệnh lệnh . Ép buộc phải buông hai tay ra . vẫn im lặng , nhúc nhích , nhưng khi thấy nhíu mày , trong lòng bất giác run lên , ban đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của . Dư Vũ Lam đành phải di chuyển hai tay nhưng sao lại khó khăn như thế , khi nhìn vào ánh mắt sắc bén của , sợ đến mức tim như muốn ngừng đập . Chịu nổi hành động chậm chạp của , Đường Lãnh Phong mạnh mẽ lôi hai tay ra , bàn tay to khỏe giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh bé của , dùng sức giữ chúng đầu , khiến thân thể trần trụi lộ ra , ánh mắt u ám nhìn sót thứ gì . thở hổn hển , nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt giống như lửa , chạy qua da thịt . Bàn tay nam tính có chút thô ráp của hướng về nhụ hoa run rẩy của , bừa bãi chà sát nơi mẫn cảm ấy , thể cảm giác này là gì , đau đớn hay là kích thích , nhưng lại làm cho thở dốc thôi.

      “Dừng lại.” – Dư Vũ Lam kiều van xin . Nhưng lại đề ngoài tai những lời của , bàn tay lại tiếp tục nhàng kích thích nụ hoa mẫn cảm , cảm giác chấn động này chạy khắc tàon thân , khiến tự chủ được mà vặn vẹo vòng eo nhắn . Trong màn đêm tĩnh lặng ấy , vang lên tiếng cười khàn khàn , tuy rất nhưng lại có thể nghe được , và nhận ra đó là tiếng cười mỉa mai của .

      Cảm giác như bị sỉ nhục , gần như muốn xé ra . Cố ép tiếng rên rỉ xấu hổ xuống , cắn chặt môi , biết thể thoát khỏi , chỉ đành phải nhắm mắt , cắn chặt môi chịu đựng nhục nhã chưa từng có này.

      cần nhịn.” – Tiếng cười trấp thấp , ác ý vang lên như nhìn thấu tâm tư của . Mặc cho chế giễu , vẫn im lặng . cúi người xuống , trược ngực tiếp “Bởi vì , em thể.” há miệng , mút mút cắn cắn cặp nguyệt lê của , dùng lưỡi liếm để cảm nhận đẫy đà ở đó. Khoái cảm lạ lẫm mãnh liệt , giống như ngọn lửa đốt cháy , thể kiềm chế được , dưới đùa bỡn của , chỉ có thể thở dốc , cả thân nóng lên , run rẩy từng chút , nhưng vẫn kiên quyết mở miệng kêu than . cố giãy giụa giằng đôi tay ra khỏi bàn tay cứng chắc của nhưng tất cả đều vô ích , lúc này , chiếc lưỡi ấm nóng của di chuyển quanh nhũ hoa của , thấm ướt , khẽ cắn , hưởng thụ run rẩy của , trực tiếp tiến vào giữa hai chân .

      được , mau tránh ra….” – Bất giác , Dư Vũ Lam hét lên , vùng vẫy , cho chạm vào nơi nhạy cảm ấy , thấy phản kháng của , thích thú nhếch miệng cười , rút cà vạy ra trói chặt cổ tay buộc vào đầu giường , bàn tay nâng cằm lên , cất tiếng đùa bỡn cợt “Em có quyền cấm tôi sao ?”

      Đầu ngón tay , ân cần thăm dò , ngàng khám phá nơi mềm mại được che đậy kĩ càng ấy , vẫn dịu dàng cho đến khi chạm vào nhụy hoa ướt át , mới từ từ tiến công , lấy đầu ngón tay cọ sát nơi đó , ra vào , dụ dỗ chảy ra chất lỏng ngọt ngào.

      “Dừng , dừng lại , làm ơn…á….” – hoảng sợ thét lên , bởi vì ngừng cử động , đùa giỡn khiến thân thể ngừng tăng lên , da thịt non nớt toát ra chút mồ hôi . Khoái cảm thần bí vây chặt lấy , càng lúc càng d6ang cao lên , ngón tay tà ác khiến cho hai tay nàng phản ứng , nắm chặt lại , từng móng tay sắc dài đâm vào lòng bàn tay nhưng nỗi đau ấy khó chịu bằng gàiy vò này . môi dưới từtừ xuất dấu răng do để lại . Dư Vũ Lam mơ màng , nhìn xung quanh , bất lực thở dốc . Đường lãnh phong nhìn người phụ nữ trước mặt , lại nhếch môi cười . Thân thể trong lòng mềm mại , non nớt và mẫn cảm hơn những người đàn bà bình thường , phản ứng quen thuộc của đều lén lút mang theo chống cự , nhưng trái lại khơi mào hứng thú của , làm dục vọng ngày càng tràn đầy.

      Trút bỏ quần áo , thân hình nam tính to lớn , có chút tính toán đến bên người , dùng thân thể thô ráp cẩn thận cọ sát với cơ thể , cúi đầu vào cổ , phả ra hơi thở nóng bỏng , tham lam hưởng dụng hương thơm dịu người , thân thể cao lớn xâm nhập giữa hai chân , làm cho thể khép chân lại , tiếp đó trong nháy mắt , tiến nhập vào .

      Đóa hoa mềm mại bị vật nam tính khỏe mạnh của hung hăng tiến chiếm , cho dù có tiết ra dòng nước ngọt ngào bôi trơn nhưng tiến đóng của làm cho đau đến run rẩy thắt lưng , ngực phập phồng mãnh liệt . Ngay cả khi vô cùng đau nhức , cũng tỏ ra yếu đuối mà kêu than , đôi môi đỏ mọng ngậm chặt lại , chỉ có thể thơ ra tiếng thở mệt mỏi . Cặp mắt nhắm lại , cần , cần phải nhìn người đàn ông tàn nhẫn trước mặt. chăm chú nhìn , dục vọng thô sơ nóng hổi , thong thả càng sâu , cảm thụ phản ứng của . Chỉ có điều…người phụ nữ này cứng đầu. ràng rất khó chịu lại chịu kêu than. Khuôn mặt nhắn tái nhợt , vì đau đớn mà càng trở nên trắng bệch thảm hại hơn. nâng chân lên , bắt đầu tiến sâu thêm nửa vào trong cơ thể của , ép buộc vùng cấm dịu dàng phải bao bọc hết vật nam tính của . Tiếp theo đó là ra vào liên tụcc của . Dư Vũ Lam thở gấp , đau đớn vô cùng , chính là muốn ép phải cất tiếng van xin , nhưng dù vậy . vẫn cứng đầu lên tiếng , chỉ phát ra tiếng rên khe khẽ từ đôi môi kia . Dư Vũ Lam cắn mạnh , mạnh môi dưới , dường như phần môi ấy cũng muốn chảy máu .

      cười lạnh tiếng.

      "Em thể cứ im lặng, em thể nhịn !" - Từ ngữ nóng bỏng kèm với lực chạy nước rút , lúc nơi mềm mại của mở rộng , dã man thẳng tiến liên hồi , vân vê , đùa giỡn với nơi u cốc chưa từng bị người thăm dò. Hai người cứ dây dưa với nhau cho đến khi khoái cảm dâng trào . cũng bị khoái cảm ấy đánh úp lên đỉnh của khoái lạc.

      Cao trào qua , Dư Vũ Lam mệt mỏi thiếp , người thấm chút mồ hôi . môi dưới xuất chút mấu tươi do cố gắng cắn chặt để ép tiếng kêu than . Đường Lãnh Phong cới chiếc cà vạt ra , phát lòng bàn tay có nhiều vết móng tay , nhếch miệng cười . Thanh lạnh lẽo vang lên " cứng đầu."....

      Mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy , cảm nhận được phần thân dưới đầy đau nhức , nhớ lại tối hôm qua , việc làm với , khỏi căm phẫn. Hít mạnh hơi , khổ sở bước vào phòng tắm . Mở vòi sen ra , nước lạnh xối lên thân thể trắng nõn của .

      Dư Vũ Lam muốn xóa bỏ mọi dấu vết của,a người, bàn tay nắm chặt chà mạnh , rửa sạch nhữbng hương thơm còn vương lại của . nhìn khuôn mặt mình trong gương , dù xóa hết mùi hương của nhưng người những ấn kí màu đỏ chất đầy. tức giận , lại tiếp tục ngâm mình trong nước lạnh , dòng nước liệu có thể xóa hết những tủi nhục đó của !?? Ngâm mình trong nước hồi lâu mới đứng dậy bước ra ngoài. Khoác mình chiếc áo sơ mi màu trắng cùng chiếc quần short , từ từ ra phòng , mái tóc vẫn còn vương vài giọt nước , đưa tay gài nút áo lại để che những ấn kí của . Dư Vũ Lam mệt mỏi nhìn ra cửa sổ sát đất , trời hôm nay trong xanh . tự hỏi , tiếp theo phải chịu đựng những gì ở cái nơi này !???

    3. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 2: Quá khứ nên biết.

      Liên tiếp mấy ngày liền Đường Lãnh Phong về nhà , Dư Vũ Lam lặng yên ở trong phòng . Người giúp việc trong nhà đều đặn mang cơm cho nhưng chỉ ăn chút rồi để đó , có lúc còn động đến . biết và cũng muốn biết đâu và làm gì. chưa từng bước ra khỏi căn phòng màu lam (đồ dùng và đồ trang trí đều là màu xanh lam và màu trắng ) , mọi người ai biết ở trong phòng làm gì , những người giúp việc mỗi khi mang cơm lên chỉ thấy ngồi yên lặng bên cửa sổ sát đất , trong phòng lại xuất giá vẽ , cọ , màu và số bức tranh . đơn giản là vẽ ra những bức tranh đầy màu sắc nhưng lại có nét gì đó đượm buồn. Như thường ngày , cắm cúi vẽ cảnh ngoài trời . Ngày hôm nay lại có mưa , mưa rơi tầm tã khắp tòa nhà xa hoa , lộng lẫy.

      *Cạch...* - Tiếng mở cửa phát ra , Dư Vũ Lam vẫn yên lặng đưa cọ lên tô , chỉ nghĩ rằng lại có người mang cơm đến .

      "Em rất thích vẽ !?" - thanh lạnh lẽo vang lên , khiến cho cả căn phòng như rơi vào hố băng , tay bất động lúc , lấy lại bình tĩnh , từ từ quay đầu lại. dáng người cao to đứng trước cửa , mái tóc màu nâu , cặp mắt đen láy sắc bén như nhìn thấu tâm tư người khác , đôi lông mày rậm thoắt thoắt dưới phần tóc mái gọn gàng. dưới cái mũi cao là đôi môi mỏng , khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của lại khẽ nhếch lên cách hời hợt . Đường Lãnh Phong khoác mình bộ Âu phục màu xám , cà vạt được thắt ngay ngắn , thẳng tắp , hai tay đút vào túi quần , dáng vẻ vô cùng cao ngạo , chậm rãi bước đến gần , nghiêng đầu , lại cất tiếng "Em gặp quỷ hay sao ?"

      " phải." - Dư Vũ Lam điềm đạm trả lời.

      "Em sợ tôi ?"

      "Phải."

      "Rất thành ! Tôi còn tưởng em là người biết sợ !?"

      "Là con người , ai cũng phải biết sợ..." - Dừng lại chút , đưa mắt nhìn , chút sợ hãi tiếp "Kể cả ."

      Khóe môi Đường Lãnh Phong khẽ nhếch lên , đưa tay nâng cằm , nở nụ cười mỉa mai , châm biếm "Em biết sợ là gì sao ? Nếu em là sợ tôi. Vậy mà dám trả lời kiểu này nữa sao ?"

      "Tuy tôi sợ , nhưng có nghĩa là tôi phải hạ thấp mình với ." - Dư Vũ Lam cương quyết .

      "Được . Vậy tôi cho em nếm thử cảm giác như thế nào là sợ và như thế nào là hậu quả khi chống đối tôi."

      "Kể từ hôm nay , em là người hầu riêng của tôi. Còn nữa , đừng nghĩ đến việc bỏ trốn , vì nếu tôi biết được , tôi cho em nếm thêm mùi vị của địa ngục." - Dứt lời , Đường Lãnh Phong cúi người hôn lên môi , nụ hôn sâu , cách nào chống cự , Dư Vũ Lam đành đứng im , trong lòng đầy căm phẫn . hồi lâu , mới đẩy được ra , khóe miệng lại nở nụ cười nhạt , rồi quay lưng bỏ .

      Dư Vũ Lam tức giận đưa tay chùi miệng , trong lòng , lửa giận dâng lên , đôi mắt màu nâu nhìn về phía cánh cửa đầy căm phẫn ! "Đường Lãnh Phong , đừng tưởng tôi dễ bắt nạt."....

      Dư Vũ Lam dậy rất sớm , cầm bộ đồ của người hầu vào phòng tắm để thay , tối hôm qua có người đưa cho và căn dặn rất nhiều thứ "Ông chủ là người rất khó tính , mỗi buổi sáng ngài ấy thường dùng cà fê hay trà xanh thay cho phần cơm sáng . Ngài ấy rất ít khi ăn sáng. Nhiệm vụ của là chuẩn bị mọi thứ cho ông chủ như : bữa sáng , trưa , tối , don dẹp , dặn đồ , quét dọn phòng của ngài . Nhưng tuyệt đối được chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng của ông chủ." - Lời của lão quản gia già vang lên trong đầu . Dư Vũ Lam lười biếng mở cửa phòng . Đây là lần đầu tiên bước ra khỏi phòng . Chậm rãi bước xuống cầu thang , vào phòng ăn , chỉ cần pha cà fê là được rồi phải ? Việc này quá đơn giản !

      "Ai da . ngờ lại có thể như vậy đó."- giọng nhõng nhẽo vang lên từ ngoài phòng ăn. Đường Lãnh Phong ôm eo người phụ nữ lạ bước vào trong bếp. Kéo chiếc ghế ngồi ở vị trí đầu bàn , thong thả ngồi xuống .

      "Ngài muốn dùng gì cho bữa sáng ?" - Dư Vũ Lam quay mặt lại. , chào cái rồi cất tiếng.

      "Như bình thường !" - lạnh nhạt .

      "Vậy còn ?" - Lại quay sang người phụ nữ trang điểm lòe loẹt , người cứ như xương , luôn dựa vào người của .

      " phần ăn là được rồi !" - ả cất tiếng . Vô cùng kiêu kì và khó chịu , đó là tình nhân của đưa về vào tối hôm qua tên là Kỷ Hiểu Oánh . cũng nhận ra được thái độ đó , nhưng cũng chẳng quan tâm rồi quay mặt .

      Lát sau ly cà fê đặt xuống bàn của . "Mời ngài . "

      "Nè . Của tôi đâu ?" - KyHiêủ Oánh cất giọng chanh chua ., vô cùng bực tức .

      "Đầu bếp chuẩn bị ạ."

      "Tại sao làm ? Chẳng lẻ phải là người hầu sao ?"

      "Tôi...."

      " ấy là người hầu tôi . phải của ." - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng . Đưa ly cà fê lên nếm thử dường như rất vừa lòng khiến khóe miệng chợt giương lên.

      "Phong...." - ả bất mãn hậm hực . nhàn nhạt liếc cái khiến ả giật nảy mình. Sợ hãi im bặt.

      " cần ăn nữa . khỏi đây ."

      "S...sao !???" - Kỷ Hiểu Oánh ngỡ ngàng . Vội vã nài nỉ "Phong , em..."

      "Vẫn câu đó . Tôi thích lặp lại." - Thanh Đường Lãnh Phong chùn xuống , đủ biết vui. ả liền đứng lên bỏ , trước khi bỏ cũng quên quăng cho cái liếc lạnh người. Dư Vũ Lam khó hiểu nhìn , sao đột nhiên tốt bụng vậy . Còn giúp ?

      "Đừng nghĩ là tôi giúp em." - nhàn nhạt . Tuy nhìn nhưng cũng đủ biết nghĩ gì . Dư Vũ Lam giật mình , bị nhìn thấu tâm tư khiến vui , quệt mồm "Tôi biết rồi." Rồi quay sang dọn dẹp mọi thứ . Đặt ly cà fê xuống bàn , đứng dậy rời khỏi phòng ăn .

      Dư Vũ Lam nhìn bóng dáng dần dần khuất sau bức tường có chút khó hiểu , con người kì lạ . chầm chậm bước lên tầng hai , dù sao cũng còn việc gì để làm. Gần cuối dãy hành lang tầng hai , có căn phòng với cánh cửa màu hồng . Đó la cánh cửa duy nhất có màu hồng ở trong căn nhà này. Dư Vũ Lam chầm chậm bước lại , cánh cửa chỉ khép hờ . đẩy cửa vào , trong phòng treo đầy những bức ảnh của 2 người phụ nữ , 1 trẻ trung niên , nơi đây được trang trí đơn giản và giống phòng con . Chiếc giừơng êm ái , bàn trang điểm , rèm cửa và cả những con thú nhồi bông ngộ nghĩnh dễ thương . Dư Vũ Lam đưa tay cầm khung hình mặt bàn lên xem . Bên trong hình là người con mái tóc vàng cùng đôi mắt to tròn dưới hàng mi cong vút , khuôn mặt xinh đẹp ấy lên nụ cười hạnh phúc , đằng sau là người con trai tuấn ôm ngang hông tóc vàng. Người con trai ấy là Đường Lãnh Phong !? Dư Vũ Lam cầm tờ giấy sau khung hình , khỏi ngạc nhiên khi đọc xong dòng chữ ngay ngắn.

      Vũ nhi , hôm nay là sinh nhật của em , tặng em con gấu bông mà em thích nhất ! Vũ nhi , chúc em sinh nhật vui vẻ.

      20.4.2004

      Vũ nhi , chúng ta phải em ruột , em cũng biết đúng ? Vũ nhi , em . chưa từng xem em là em . Đối với , trong cuộc đời này chỉ mình em.

      25.5.2004

      Dư Vũ Lam mở to mắt khi thấy những dòng chữ do Đường Lãnh Phong viết vào mười năm trước , em cùng huyết thống ấy . ngây người nhìn , ra cũng giống như bao người khác , cũng biết thương ai đó ? cứ tưởng là người lạnh lùng , lãnh khốc ngờ lúc trẻ cũng từng người . Luckygirl_co Đặt khung hình xuống bàn , đôi mắt vô tình nhìn thấy quyển sỗ cũ được giấu sau tấm gương lớn bàn , đưa tay cầm lên , dù biết nếu để biết được gặp rắc rối , nhưng tò mò lại lấn áp nỗi sợ hai của . Dư Vũ Lam hít hơi mạnh , sau đó lật từng trang , dù sao cũng làm , tầng hai lại có ai , cần phải sợ . Dư Vũ Lam tự trấn an lòng mình . Ngón tay thon dài xinh đẹp lật liên tục nhưng trang giấy cũ phai màu , những gì đọc được trong quyển sổ ấy khiến lòng rất xót thương , câu chuyện của tên Vũ Nhi ấy rất đáng thương .

      “Được gia đình họ Phong nhận nuôi , mình quả hạnh phúc và may mắn , dù biết rằng điều này là thể nhưng mình trót Lãnh Thần….”

      23.3.2004

      Hôm nay Lãnh thần ấy mình , khiến cho tim mình rất hạnh phúc ngờ ấy lạ đáp lại tình cảm của mình.

      Lãnh Phong phát ra mình và Lãnh Thần nhau , hiểu vì sao ấy lại rất tức giận , lại còn ngăn cấm , mẹ gì nhưng cớ sao ấy lại phản đối ?

      25.3.2004

      Phải làm sao đây mình bị Lãnh Phong nhốt rồi , Lãnh thần cũng bị ấy đánh đập . Bây giờ mình mới biết ấy mình…Mình thực rất sợ , sợ rằng ấy giết chết Lãnh Thần . Mình phải làm sao ?

      ……

      30.3.2004

      Hôm nay mình và Lãnh Thần cùng nhau bỏ trốn , nhất định mình rời khỏi đây . Cả đời mình chỉ có mình Lãnh Thần ,…

      Đến cuối trang , đột nhiên dòng nhật kí bị đứt quãng , 1 trang tiếp theo đó bị xé mất . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Chợt 1 bức ảnh bị rơi ra từ quyển sổ , Dư Vũ Lam cúi người nhặt lên , đó là bức ảnh chụp 1 gia đình , có Đường Lãnh Phong , mẹ của , Đường Vũ Nhi và còn có người con trai trẻ hơn đứng bên cạnh Đường Vũ Nhi , người đó chắc hẳn là Đường Lãnh Thần , đằng sau bức ảnh lại thêm nhưng dòng chữ nữa

      “Vũ Nhi , sao em ? Tại sao lại chọn Lãnh Thần ? em nhiều hơn em ấy mà , tại sao hai người lại cùng nhau bỏ trốn , nếu phải cả hai bỏ trốn cũng cần phải phái người đuổi theo … em và Lãnh Thần chết…”

      Dư Vũ Lam ngớ người , là do hại chết hai người họ , nhẫn tâm vậy sao ? Ngăn cấm họ , truy đuổi họ ? Đường Lãnh Phong thực quá nhu nhược và độc đoán…nhưng…. cũng chỉ vì quá ấy… Dư Vũ Lam chợt thở dài… đáng trách…!???

      làm gì ở đây ?” – Thanh lạnh lẽo vang lên từ sau lưng , Dư Vũ Lam giật mình quay lại , vội giấu quyển sổ kia . Ngay lúc này , đôi mắt đục ngầu , rất tức giận . Cả người bất động , sợ đến mức thể trả lời câu hỏi của . Đường Lãnh Phong chầm chậm bước đến gần , chưa bao giờ vô nhìn thấy như vậy , cả người toát ra sát khí , hệt như quỷ dữ . “Chẳng phải tôi được chạm vào đồ của tôi ?”

      “Tôi…”

      *Pặc…. – Bàn tay to khỏe hung hăng bóp chặt cổ của Dư Vũ Lam , cơ hồ có chút mạnh bảo mà khiến xương tay phát ra nhưng tiếng kêu răng rắc ghê rợn , Vẫn vẻ mặt lãnh khốc , Đường Lãnh Phong lần nữa cất tiếng “ dám để lời của tôi ngoài tai ?” - Bàn tay chút thương tình càng bóp chặt cổ , Dư Vũ Lam khổ sở vùng vẫy , đưa tay cố đẩy tay ra , khó nhọc “Tôi…tôi… cố ý…tôi xin lỗi…vì…vì..v…”

      “Im ngay !” – Tiếng gầm hung tợn vang lên tiếp theo đó là hành động đập mạnh ca cơ thể yếu mềm vào tường . Quản gia nghe tiếng hét của vội chạy lên thấy cảnh tượng kia. nắm chặt hai bả vai của mà bóp chặt , rít lên từng chữ "Chết tiệt , ai cho phép tự tiện vào đây ?"

      Dư Vũ Lam đau đớn , hai bên vai truyền lên cơn đau khủng khiếp , lực của rất mạnh như muốn bóp nát vai "Tôi cố ý , tôi... dối ! Tôi cố ý đọc những gì trong quyển sổ ấy !"

      "Dư Vũ Lam , chỉ là món hàng , tốt nhất là nên đứng đúng vị trí của mình , đừng quên thân phận của mình là gì trong cái nhà này !?"

      Dư Vũ Lam nghe từng lời gai góc của . , nhất thời tức giận hét lên " là gì mà có quyền sỉ nhục tôi ? Cha tôi nợ , phải tôi ! Đường Lãnh Phong , tôi cho biết tôi cũng là con người cũng có tôn nghiêm của mình , phải là người tùy tiện để sỉ nhục . Sao lại có thể độc đoán như thế , cũng chính điều đó hại chết hai người em của !"

      "Câm miệng !" - Đường Lãnh Phòng gầm lên , buông ra , rút khẩu súng DE , chĩa mũi súng vào đầu , Dư Vũ Lam vẫn bình tĩnh đứng nhìn , đứng trước họng súng của , vẫn giữ dáng vẻ bình thản. sợ chết ! Phải , từ trước đến giờ sợ chết. nhếch miệng cười nhạt , nụ cười khiến cho người ta muốn dựng tóc gáy "Tôn nghiêm !? Hừ... rốt cuộc cũng chỉ là loại qua đườg . là gì mà dám đứng đây lớn tiếng?"

      "Vậy còn ? ép người mình phải bỏ trốn , khiến ấy chết . Vậy là loại người gì ? Nếu muốn giết cứ giết ."

      Mày đẹp nhíu chặt lại , đanh mặt , cất giọng mỉm mai đầy khinh miệt “Dư Vũ Lam , biết sợ là gì ? Tôi là loại người , khi là nhất định làm . Tôi từng cho nếm thử cảm giác ở đại ngục đúng ?”

      *Đoàng…- Tiếng súng vang dội cả căn phòng , viên đạn sượt ngang vai để lại đường rạch dài , Dư Vũ Lam cắn chặt răng đưa tay ôm lấy vai . Người đàn ông chết tiệt này , sao lại thích hàng hạ như thế ? Đường Lãnh Phong nhìn khổ sở với vết thương , khuôn mặt lãnh khốc xuất nụ cười nhạt “ đừng tưởng mình có thể chết nhàng , tôi cho tận hưởng thế nào là sống bằng chết . xong lạnh lùng bỏ , Ngay cả cái ngoái đầu cũng , lão quản gia đứng nhìn thấy bước ra , liền cúi đầu chào , lại quay sang nhìn Dư Vũ Lam đau đớn với vết thương chỉ đành lắc đầu quay , ông thể giúp , như vậy chẳng khác nào chống đối , việc đó tất nhiên thể ! Dư Vũ Lam cực khổ về phòng , máu từ bả vai cứ từ từ tuôn xuống , từng giọt máu tươi rơi xuống sàn theo bước chân của .

      Mở cánh cửa phòng ra , Dư Vũ Lam ngồi phịch xuống đất , đưa tay mở ngăn tủ lấy hộp cứu thương ra , mặt lúc này tái nhợt , cắn chặt môi dưới , bắt đầu tự băng bó cho chính mình . Vết thương khá sâu , máu chảy ra cũng ít . Sau hồi khó nhọc để băng vết thương , cả khuôn mặt bé trắng nõn thấm đầy mồ hôi . Dư Vũ lam dựa vào tường , thở dốc , rất đau…lúc nãy bị siết chặt rồi , bây giờ lại thêm vết thương này nữa , thực thể chịu được . Chợt chuông điện thoại của vang lên , vươn cánh tay mảnh khảnh cầm lấy , giọng thều thào “Tôi nghe !”

      “Tiểu thư , là em , A Đào .” – Bên kia là giọng của , người đó là A Đào người hầu của , ở bên cạnh Dư Vũ Lam từ , tuy hai người cùng tuổi nhau nhưng theo tục lệ của nhà họ Dư phải xưng hô theo vai vế người hầu “Tiểu thư – em” . Vào hai năm trước , sang làm số việc và bây giờ quay lại Đài Loan.

      “Em về rồi sao ?”

      “Vâng ! Tiểu thư , ở đâu , em vừa về nhận được tin lão gia qua đời , ở đâu ?”

      “Ta ở Đường gia.”

      “Đường gia , sao lại ở nhà của Đường Lãnh Phong. đừng lo , em cứu ra.”

      “Cứu ta ? cần , em thể cứu ta ra khỏi đây đâu !” – Dư Vũ Lam cười khổ , thoát khỏi Đường gia ? Đó chỉ là ảo tưởng , thể thoát ra khỏi chốn địa ngục trần gian này.

      “Em nghĩ cách , em nhất định cứu ra . Tiểu thư , hãy chờ em.”

      “Được !” – Dư Vũ lam chỉ đành trả lời gọn câu , dù vậy cũng còn chút hi vọng đặt lên A Đào . Cúp máy , thở dài , rốt cuộc đời này ngoài A Đào ra , còn ai dành trọn quan tâm dành cho .

      Dư , ông chủ có lệnh , phải lau sạch vết máu ở dọc hành lang và căn phòng ở phía cuối dãy.” - Ở ngoài cửa , giọng vang lên , khi hết câu lẳng lặng bỏ . từ từ đứng dậy , chậm rãi bước ra khỏi phòng , cầm miếng giẽ lau khom người lau từng vết máu đỏ tươi , đó là máu của , Dư Vũ Lam cẩn thận xóa sạch , dù vai vẫn còn rất đau nhưng vẫn cắn răng mà chịu đựng . Đến căn phòng của tên Đường Vũ Nhi , đẩy cửa vào , ngồi dựa vào thành giường , vẻ mặt vô cùng đau khổ .

      Dư Vũ Lam lặng người nhìn , dáng vẻ lúc này đáng thương , chợt nghĩ , có phải do động đến nỗi đau của ? có phải nên khơi quá khứ của ? Con người phải thần thánh nên ai cũng có quá khứ đau buồn , cũng từng lầm lỗi , có điều những lỗi lầm ấy , họ chỉ muốn che đậy , lucky post tuyệt nhiên chẳng muốn nhắc đến ! Ngay lúc này mọi căm phẫn , mọi tức giận của dành cho đều biến mất . Đường Lãnh Phong vẫn lặng người nhắm mắt tựa vào đầu giường , chắc là ngủ ! Dư Vũ Lam nhè đến bức tường dính máu , nhàng lau sạch , chỉ là khi lau , chiếc giẻ chợt khô , Dư Vũ Lam bước vào phòng tắm , mở vòi nước ra nhúng giẻ lau vào . muốn đưa tay lên vắt nhưng vai phải lại đau , dù vậy Dư Vũ Lam mạnh mẽ như bỏ cuộc , vẫn cứng đầu cầm lấy vắt sạch , dù đau đến thấu xương , nhưng chỉ nhíu mày , cắn chặt môi dưới , lát sau lại bước ra , cực khổ thở dốc , dù đau cũng dám kêu than , lại sợ là thức giấc , lau xong bức tường , Dư Vũ lam liền ra , lúc còn ngoảnh đầu lại nhìn “Xin lỗi….” – tiếng xin lỗi , và như khí phát ra từ đôi môi nhợt nhạt của Dư Vũ Lam , muốn xin lỗi những câu khiến tổn thương rồi mới đóng cửa lại . Ánh đèn pha lê mông lung rọi vào khuôn mặt người đàn ông tuấn tú giường , từ từ mở mắt ra , cặp đồng tử đen láy lên .

      Từ đầu lúc vừa bước vào Đường lãnh Phong chưa hề ngủ , chỉ là trầm mặc , mình trở lại với quá khứ lúc trước . Mọi cử chỉ của Dư Vũ lam dù là đến mức nào cũng nhận biết được . Chỉ là lúc ấy muốn mở mắt ……

      Buổi tối , Dư Vũ Lam vẫn làm việc của mình là chuẩn bị cơm tối cho , dù biết vai bị thương nhưng vẫn phải cố gắng làm việc . Lúc nãy Đường Lãnh Phong ra khỏi nhà , quản gia phải chuẩn bị cơm tối cho . Đứng bếp hồi lâu , mới hoàn thành xong bữa cơm , tuy là thiên kim tiểu thư nhưng Dư Vũ Lam nếu ăn rất giỏi lại khéo may vá , từ luôn theo Dư mẫu học hỏi nữ công gia chánh . Dọn dẹp mọi thứ xong lên phòng . Dù sao cũng tối , cũng cần phải ăn cơm . Lựa bộ đồ dễ chịu và thoải mái , Dư Vũ Lam từ từ bước xuống sảnh , thấy bước xuống , lão quản gia già liền cất tiếng “Ông chủ dặn , phải chờ ngài ấy về mới được ăn cơm.”

      “Chờ ngài ấy về ? Nhưng tôi phải chờ bao lâu ?”

      “Việc đó tôi biết !” – Trả lời xong , ông quay lưng bỏ .

      Dư Vũ Lam trố mắt nhìn , chờ về ? Chẳng lẽ phải chờ đến khuya mới được ăn cơm ??? Cái tên thối tha đó , thích hành hạ người khác , uổng công lúc nãy còn nghĩ đáng thương nên mới mở miệng xin lỗi . Thực quá đáng. Trong lòng đầy ai oán… chỉ đành phải ngồi chờ ở dưới sảnh , thầm mong mau mau về nhà để còn được ăn cơm , còn phải ngủ . Dư Vũ Lam đâu có rãnh rỗi như mà có thể tùy tiện uống lúc nào cũng được !???

    4. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 3

      Dư Vũ Lam ngồi đợi trong bếp cho đến khuya , vì đói quá nên tự ý ăn trước , nhưng vẫn phải chờ Đường Lãnh Phong về để dọn dẹp . ngồi chờ mãi cho đến khi ngủ lúc nào hay. Gần 12 giờ , bên ngoài có tiếng mở cửa nhưng Dư Vũ Lam vẫn say ngủ . Tiếng bước chân chậm rãi , từ từ tiến vào phòng ăn . Bóng dáng cao lớn thoáng chốc bước đến chỗ của Dư Vũ Lam , ánh mắt sắc bén lướt nhìn , bàn tay to khỏe đập mạnh xuống bàn. *Rầm...... Dư Vũ Lam giật nảy mình khiến bật người ra phía sau , ngã xuống sàn .

      "Á..." - Đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông đứng kế bên , chính khiến té nhào như thế , làm cho trở thành màn nháo kịch cho xem . lồm cồm bò dậy , tức giận " làm cái trò gì vậy hả ?"

      Đường Lãnh Phong nhàn nhạt liếc cái rồi ngồi xuống , khuôn mặt chút biểu tình , lạnh giọng cất tiếng "Ai cho phép ăn trước ?"

      "Tôi ăn trước lẽ phải chờ đến tận bây giờ ? Tôi rất đói !" - Dư Vũ Lam bất mãn trả lời . có bị điên , bắt phải nhịn đói , lỡ như chờ về , lại cho ăn , lúc đó phải ôm bụng đói ngủ sao ???

      "Đó là việc của , xem lời của tôi là gì ?"

      "Được rồi , vậy coi như tôi chưa ăn . Tôi ngồi ăn chung với ." - bặm môi thương lượng , tự hỏi có khi nào ăn cơm mình thấy buồn nên mới ra lệnh cho chờ ?? Chắc phải đâu...hừm...

      " hâm nóng lại." - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt , ngả người về sau , dựa vào chiếc ghế gỗ , hai tay khoanh lại , dáng vẻ vô cùng ngạo nghễ. Dư Vũ Lam nghe vậy cũng làm theo , vừa hâm đồ ăn vừa tủm tỉm cười , vậy là đoán đúng , haha...

      lát sau , thức ăn được dọn lên bàn , xới cơm cho , xếp đũa ngay ngắn rồi kéo ghế ngồi bên cạnh .

      "Tôi có cho ăn ?" - Chính là lúc định đưa đũa gắp thức ăn cất tiếng , rút đũa lại , ngây người nhìn. Đường Lãnh Phong chẳng thèm nhìn , thong thả bỏ miếng thịt vào miệng mà nhai . lần nữa bị chọc tức , đứng dậy nghiến răng "Vậy muốn tôi phải làm sao ?"

      "Ngồi yên đó !"

      "Hả ?"

      thèm trả lời , chậm rãi dùng bữa tối . Còn muốn phát điên lên , xin thề , sau này tốt nhất là đừng bao giờ nghĩ tử tế hay đáng thương này nọ vì tất cả đều là do tự ảo tưởng mà thôi.

      Dưới ánh đèn pha lê lòe loét kì ảo , trong phòng ăn Đường Lãnh Phong nhàn nhã ăn cơm , còn Dư Vũ Lam ... rất tức giận . là tên khốn khiếp , ràng nấu rất ngon , vậy mà cứ chê này chê nọ rồi bắt nấu lại. Đây là lần thứ ba nấu lại nồi canh cho . ít phút sau , múc chén canh nóng hổi đặt trước mặt cho "Xong rồi."

      "Cá quá chín , tôi thích ăn , mau nấu lại." - Đường Lãnh Phong quăng đĩa cá chiên cho , lười biếng cầm đũa gắp món khác bỏ vào chén. Dư Vũ Lam cầm lấy đĩa cá quay , rất muốn ném vào đầu đĩa cá này . Quá chín !? Vừa nãy quá cứng , lúc quá mặn !? quả thực là đồ khốn khiếp và khó hầu hạ . Dư Vũ Lam vừa lầm bầm vừa làm cá , thầm mong nếu có thể bỏ nguyên hũ ớt bbột cực cay vào đây , cho biết thế nào là lễ độ . Làm sạch cá xong , đem lên chảo bắt đầu chiên , vì dầu quá nóng nên khi bỏ cá vào , dầu văng trúng tay . Dư Vũ Lam nhíu mày , tay hơi run , nhưng vì vẫn chưa thả hết con cá vào chảo nên đành phải cố chịu đựng . Đến khi bỏ vào vội xxối nước vào tay , Dư Vũ Lam cắn chặt môi dưới , đau quá....!! Giữ tay trong nước lúc mới tắt nước , bàn tay đỏ ửng lên , vô cùng rát.

      "Nếu để khét phải làm lại." - Tiếng Đường Lãnh Phong vang lên bên ngoài , vội quay sang , trời ạ , con cá của khét mất rồi ??? Dư Vũ Lam hậm hực mở tủ lạnh lấy con khác nhưng cá để trong tủ hết. bước ra ngoài , quệt mồm ai oán "Hết cá rồi."

      "Vậy mua ." - Đường Lãnh Phong cất tiếng , đặt đôi đũa xuống , rút tiền đưa cho sau đó thèm để ý đến thái độ của mà bước ra sảnh.

      "Bây giờ gần 1gìơ sáng , tôi phải mua cá ở đâu chứ ?"

      "Nếu mua được ra khu rừng sau biệt thự mà câu."

      "....Đường Lãnh Phong , đừng có mà quá đáng." - Dư Vũ Lam tức giận hét lên , như sắp bốc hỏa . Câu cá ? làm gì biết câu ?

      bước đến quầy rượu , rót ly rượu vang đỏ , lắc rồi bước đến chỗ , cặp đồng tử đen láy u ám đến mức nguy hiểm nhìn chằm chằm . Đưa tay nâng cằm lên , thanh lạnh lẽo mà trầm thấp vang lên " là người hầu của tôi . Tên của tôi tùy tiện cho gọi sao ? Dư Vũ Lam , có vẻ như... vẫn chưa rút ra được bài học gì từ chuyện lúc chiều ?"Bàn tay to lớn có chút thô ráp rời khỏi cằm , đặt lên vai phải . Dư Vũ Lam chưa kịp trả lời bàn tay bóp mạnh vai . Cơn đau từ vai phải lại nhói lên , cắn môi dưới cho tiếng kêu phát ra dù rất đau , khuôn mặt bé thoáng chốc trắng bệch . "Dư Vũ Lam , ....là kẻ điếc sợ súng sao ?" Vừa ly rượu vang đỏ từ từ đổ xuống vai , bả vai thấm máu nay lại thêm rượu càng tăng thêm đau đớn cho . Đường Lãnh Phong cười nhạt , càng siết chặt vai hơn , rít lên từng tiếng ghê rợ "Ngu ngốc , hừ....tốt nhất là nên mua được cá tươi về đây và chế biến thành năm món nếu ...tôi biến thành món thịt năm món ." - Dứt câu , hất Dư Vũ Lam ra , loạng choạng , cố gắng đứng vững . Nhìn bóng lưng rời , khụy xuống , ôm lấy bả vai vô cùng nhức nhối . Dư Vũ Lam thở dốc , nước mắt từ từ rơi , đau đến phát khóc , tàn nhẫn.

      "Đừng nghĩ là có thể chạy trốn." - Tiếng của vang vọng tầng , sau đó lại trở về trạng thái tĩnh lặng. lau nước mắt đứng lên , máu lại từ vai tuôn ra , cố nhấc cánh tay lên , Dư Vũ Lam khổ sở vào toilet trong nhà bếp , phải băng lại vết thương. Hít hơi mạnh , tự nhủ được tỏ ra yếu đuối , dù đau đến đau cũng phải gắng gượng. Trong đầu lúc này chỉ lên câu :

      Đường Lãnh Phong là kẻ có tâm....

      --- ----

      Dư Vũ Lam cầm đèn pin rọi xung quanh , những cơn gió đêm thổi mạnh khiến cho run , cố gắng chen qua tán lá cây rậm rạp để đến được con suối gần đó. Dưới ánh trăng mờ ảo ,Dư Vũ Lam cực khổ với cánh tay bị thương , cố gắng để tìm ra con suối mà . Đây là khu rừng phía sau tòa biệt thự xa hoa kia , những tiếng động của màn đêm dù chỉ rung cũng khiến giật mình.

      "Đến rồi......" - Dư Vũ Lam thở dốc , cuối cùng tìm được con suối đó , dưới ánh trăng , dòng suối trở nên kì ảo , lấp lánh , bàn chân bé từ từ bước đến "Phải bắt làm sao đây ?" có cần câu , chỉ có cái xô để đó . thở dài , lẽ phải dùng tay !??

      Hít mạnh , xắn tay áo lên lội xuống suối , vì khuya nên dòng nước trở nên rất lạnh cộng thêm cơn gió lạnh lại thổi mạnh , thân hình bé bật run nhưng vẫn gắng gượng, cắn mạnh môi dưới cố gắng tìm kiếm những con cá chép to . Với bàn tay và bả vai bị thương việc đó quả thực rất khó đối .....

      --- ---------

      "Oái..."

      Lại thêm lần nữa , Dư Vũ Lam ngã xuống nước , hơn tiếng mà chỉ mới bắt được hai con , ngã cũng hơn ba lần , toàn thân ướt hết. Lồm cồm đứng dậy , lại tiếp tục bắt cá , đến lúc này vai lại rướm máu .

      Cách đó khá xa , bóng người cao lớn đứng sát cửa sát đất , trong màn đêm tĩnh lặng , cặp mắt sắc bén luôn nhìn chằm chằm về phía khu rừng , mỗi lần thấy Dư Vũ Lam bị té , khuôn mặt lãnh khốc chợt xuất nụ cười mỉa mai . Thanh trầm khẽ vang lên “Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu !”

      Dư Vũ Lam mệt mỏi ngồi xuống đất , cuối cùng cũng bắt được đủ năm con cá tươi , cà người bây giờ lạnh buốt , ngay cả hơi thở cũng sắp biến thành khói trắng trong trung. ngồi co ró bên bờ suối , sắp lạnh chết rồi , cả đôi môi tái nhợt cộng thêm vết thương ở vai càng tăng thêm mệt mỏi cho . Bây giờ cả người còn tí sức , Dư Vũ Lam loạng choạng đứng dậy , cố gắng xách xô cá lên , rảo bước theo lối mòn của khu rừng để có thể ra ngoài , sương đêm buông xuống trải dài quanh khu rừng , cảm gíanh lẽo đến thấu xương , trong tâm dư Vũ lam chợt cảm thấy sợ…?? Đôi mắt to tròn khẽ híp lại , cố tìm được đường ra , chắc phải là bị lạc rồi đấy chứ ?

      “Á…”* Phịch…” – Dư Vũ lam bất chợt ngã nhào xuống đất , vấp phải khúc gỗ , cả xô cá bị đổ , cực khổ bò dậy , đưa tay nhặt những con cá lên nhưng vừa đứng dậy lại khụy xuống….

      Chân bị trặc rồi…!

      phải chứ ? Ngay cả ông trời cũng muốn trêu chọc tôi sao ?” – hét lên , thậ xui xẻo mà , ngay cả ông trời cũng muốn hành hạ nữa sao ?? Dư Vũ Lam ngồi nép mình bên góc cây , cả người đầy thương tích . Bất chợt , từng giọt nước lạnh lẽo từ cao rơi xuống , bao phủ thân hình ! Mưa ?? Dư Vũ Lam bất lực ngồi co ro bên góc cây , quả là ông trời theo phe Đường Lãnh Phong , luôn bắt nạt và hành hạ . cúi đầu , gục mặt xuống đầu gối… Đau… Chân , tay đều rất đau… “Hic….” – Hai dòng nước nóng chợt lăn dài khuôn mặt bé , òa khóc , dù rằng cho phép bản thân mình yếu đuối , dù thế nào cũng được khóc , được gục ngã , vậy mà tại sao thể được . Bao nhiêu tủi hờn , tức giận đều tỏa ra hết , òa khóc lớn.

      Bỗng , những tiếng xào xạc phát ra lớn , cùng với tiếng mưa , xé tan khí màn đêm tĩnh mịch . giọng trầm phát ra “ vô dụng !”

      Dư Vũ Lam ngẩng đầu nhìn , lười biếng trả lời . Chỉ quay mặt chỗ khác , đủ rồi , mệt rồi... muốn cự với nữa .

      "Cầm lấy !" - đưa cho cây dù cầm tay , khó hiểu , giương đôi mắt nhìn , bàn tay trắng bệch , khẽ run lên vì lạnh cầm lấy cây dù màu trắng . Đường Lãnh Phong cúi người nâng lên.

      "... làm gì vậy ?" - Dư Vũ Lam giật mình vội , mặc kệ cố gắng đẩy ra , dùng sức kéo lên , lạnh giọng cất tiếng "Ngồi yên."

      Chỉ câu của , Dư Vũ Lam bất chợt im lặng để mặc cho cõng lưng. Tiếng mưa rơi rì rào , cùng cơn gió lạnh thổi mạnh khiến cho khu rừng giống như di chuyển .

      "Tại sao đột nhiên tốt như vậy ?" - Dư Vũ Lam ngồi sau lưng , nhướn người lên hỏi.

      "Nếu cõng về , ngày mai tôi phải tốn sức phái người tìm." - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng , vẫn bước đều lối mòn của khu rừng.

      Dư Vũ Lam cảm thấy lạnh càng siết chặt cổ hơn, trong vô thức chợt thiếp , gục đầu vai . Đường Lãnh Phong bước từng bước rời xa khu rừng phía sau tòa biệt thự , khuôn mặt tuấn tú lâu lâu lại lên nụ cười nhạt.

      --- --------

      Sáng hôm sau , Dư Vũ Lam mơ màng tỉnh dậy , nhìn chiếc đồng hồ xinh xắn bàn hơn 6 giờ . giật mình tỉnh dậy. Trễ mất rồi ! vội bước xuống giừơng , nhưng vừa định chạy chân trái liền nhói lên. Phải rồi , chân vừa bị trặc. Dư Vũ Lam đứng lên , từ từ di chuyển đến phòng tắm . Nếu mau thức dậy , Đường Lãnh Phong nhất định làm khó .

      lúc sau , Dư Vũ Lam bước xuống dưới sảnh , mọi người đế lặng im như thường ngày. cảm thấy những người trong tòa biệt thự đều như bị cắt mất đầu lưỡi hề mở miệng lời . Lão quản lạnh nhạt ít lời. Dù thế nào Dư Vũ Lam cũng biết điều , mọi người từ cao đến thấp đều rất sợ Đường Lãnh Phong . Dư Vũ Lam khập khiễng vào phòng ăn , xắn tay áo lên chuẩn bị bữa sáng cho .

      "Ông chủ đến công ty , cần làm bữa sáng."- Quản gia thấy liền mở miệng . Dư Vũ Lam quay lại nhìn ông. Lại tiếp lời " còn việc của nữa , có thể ăn sáng hoặc làm việc muốn làm."

      Dư Vũ Lam gật đầu , rồi quay . hiểu nổi con người , lúc lạnh nhạt lúc tàn nhẫn nhưng đôi khi lại dịu dàng. Đường Lãnh Phong quả rất khó đoán.

      Cũng như mọi ngày , Dư Vũ Lam lại vẽ tranh , ngoan ngoãn ở trong phòng . Ngoài việc phục vụ ra chỉ ở yên trong phòng bước chân ra khỏi phòng. Mưa chợt rơi bên ngoài . Nhìn trời mưa lại nhớ tới hôm qua , cõng về nhà. Bờ vai rất rộng , Dư Vũ Lam chợt sửng người , tại sao lại nhớ tới ??? là điên rồi , lắc mạnh đầu , muốn nhắc hay nhớ tới Đường Lãnh Phong , chút cũng .

      " Dư , trưa hôm nay ông chủ có dặn , phải chuẩn bị bữa trưa cho ngài ấy. Ông chủ về ăn cơm." - Tiếng của lão quản gia vang bên ngoài cửa .

      "Vâng , tôi biết rồi !" - Dư Vũ Lam trả lời , sau đó hạ bút vẽ xuống , chỉnh trang lại trang phục sau đó bước chậm ra ngoài. về ăn cơm sao ?? cầu mong đừng giống hôm qua lại hành hạ .

      --- ------ ---------

      Buổi trưa , sau khi làm bữa trưa xong , Dư Vũ Lam bước ra ngoài , muốn xung quanh căn nhà này xem thử . Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bước ra khỏi cánh cửa gỗ to lớn này . Từ khi bị bắt về đây , Dư Vũ Lam lần đầu tham quan tòa nhà này. Thảm cỏ xanh mơn mởn trải dài xung quanh tòa nhà , những khóm hoa mọc xung quanh , hồ bơi dài cả mấy chục thước , dòng nước trong veo lấp lánh dưới những tia nắng ấm sau cơn mưa . Dư Vũ Lam hít thở khí trong lành nơi đây , môi nở nụ cười , cũng lâu cười , có lẽ sống trong thế giới này khiến phải tự ép buộc bản thân trở nên lãnh cảm...

      Chợt , từ phía cổng chiếc xe BMW mui trần chạy đằng trước , xe là Đường Lãnh Phong , thong thả lái xe vào , khuôn mắt tuấn , mái tóc màu nâu bay trong gió , theo sau là chiếc xe Porsche cũng là mui trần , người đàn ông ngồi xe , tay gác lên cửa xe , tay cầm vô lăng lái theo sau xe của Đường Lãnh Phong . đeo chiếc kính râm hàng hiệu mắc tiền , nhìn khá tuấn tú . Cả hai người cùng bước xuống xe . Dư Vũ Lam cúi đầu chào , như những gì quản gia căn dặn trong nhà này là người làm chủ , mệnh lệnh của hết . Phải tuân thủ theo những nội quy của .

      "Đây là người giúp việc mới của cậu sao ?" - Người đàn ông lạ gỡ mắt kính ra , để lộ cặp mắt màu xanh xinh đẹp , dưới mái tóc màu vàng ánh là đôi lông mày rậm . Cái mũi cao cùng đôi môi mỏng . là con lai !? Nhìn đẹp trai. tên là Hoàng Phủ Lâm , bạn thân của Đường Lãnh Phong.

      "Phải." - Đường Lãnh Phong trả lời ngắn gọn câu , sau đó thẳng vào nhà , Dư Vũ Lam thấy vào nhà cũng theo chỉ là do chân bị thương nên phải khập khiễng . Hoàng Phủ Lâm thấy vậy liền cất tiếng "Chân bị thương sao ?"

      Nghe hỏi chỉ gật đầu cái .

      "Bị thương mà cũng phải làm việc à ?"

      Cũng là cái gật đầu thay cho câu trả lời dành cho Hoàng Phủ Lâm . Do nhận được câu trả lời nhíu mày " biết ?"

      "Cậu sang đây làm gì ?" - Đường Lãnh Phong cất tiếng , Hoàng Phủ Lâm quay sang nhoẻn miệng cười"Biết rồi biết rồi." Sau đó cũng bước vào.

      --- ------ ---

      Thức ăn từ từ bày bàn , Dư Vũ Lam xới cơm cho hai người rồi đứng bên cạnh .

      "Lấy chai Wishky đến đây." - cầm đôi đũa , nhàn nhã gắp thức ăn rồi ra lệnh. khập khiễng đến quầy rượu .

      "Này , ấy bị thương sao cậu cho nghỉ !?" - Hoàng Phủ Lâm cất tiếng.

      " cần !"

      "Hừm..." - thở dài , quả cũng quen với tính cách của Đường Lãnh Phong , vì là tên máu lạnh từ trong bụng mẹ. Chỉ xem phụ nữ là món đồ chơi , dù biết vậy nhưng vẫn khối phụ nữ như con thiêu thân mà cắm đầu vào . Chỉ có điều hình như đối với kia Đường Lãnh Phong có chút hứng thú.

      *Cạch - Dư Vũ Lam đặt chai rượu wishky cùng hai ly uống rượu bàn .

      "Rót ra." - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt . cũng yên lặng mà làm theo lời . Cẩn thận rót rượu .

      "Cảm ơn !" - Khi nhận được ly rượu từ tay , Hoàng Phúc Lâm nở nụ cười thân thiện . Dư Vũ Lam nhìn thấy nụ cười của có chút bối rối vội gật đầu rồi lui ra . cúi đầu chào , vốn định ra ngoài nhưng lại bị tiếng của Đường Lãnh Phong mà dừng lại.

      "Đến đây !"

      Dư Vũ Lam giật mình khi nghe hai từ đó , cũng hai từ "Đến đây" mà cướp trong sạch của . đêm nhơ nhuốc như thế trở thành ám ảnh cuộc đời Dư Vũ Lam. chầm chậm bước đến , cố gắng để giấu nỗi sợ hãi nhưng vẫn bị ăn nhìn thấu . Đường Lãnh Phong nhếch miệng cười nhạt , giọng trầm ấm vang lên "Ngồi xuống ăn."

      Dư Vũ Lam vẫn ngây người khó hiểu , đứng im lặng nhìn . Hoàng Phủ Lâm vừa ăn vừa nhìn hai người trước mặt.

      " có lỗ tai sao ?" Ánh mắt liếc nhìn lần , vẫn bình thản ăn cơm , Đường Lãnh Phong cất tiếng.

      kéo ghế ra , ngồi xuống , đây là lần đầu tiên ngồi kế khi ăn cơm ! Dư Vũ Lam bắt đầu gắp thức ăn bỏ vào chén , chậm rãi ăn .

      Hoàng Phủ Lâm nhìn chằm chằm Dư Vũ Lam . Từ nãy tới giờ chưa nghe được giọng của . biết chuyện hay sao ? cứ ôm cái thắc mắc ấy cho hết bữa ăn.

      Sau bữa ăn, Hoàng Phủ Lâm cùng Đường Lãnh Phong vào phòng sách còn dọn dẹp.

      " đó bị câm sao !?" - Hoàng Phủ Lâm ngồi xuống ghế sofa đen đối diện với bàn làm việc trong phòng sách của Đường Lãnh Phong.

      "Cậu quan tâm đến ta sao ?" - Đường Lãnh Phong ngồi đối diện , lạnh lùng trả lời.

      "Tôi chỉ tò mò thôi. Mà... ta là người mà cậu phải . Dư Vũ Lam ?"

      "Phải !"

      "Cậu rất có hứng thú với ấy."

      "Tôi chưa từng có hứng thú với người phụ nữ nào...ngoài Vũ Nhi."

      "Trong tên ấy cũng có chữ "Vũ" mà . Phải ?"

      " ta làm sao có thể so sánh được với Vũ Nhi ?" - Đường Lãnh Phong nhíu mày . Dư Vũ Lam sao có thể sánh với người con . Thực nực cười ! " ta đơn giản chỉ là món đồ chơi cho cha ta để lại . Hạng con chỉ xứng làm kỉ nữ , cậu nghĩ tôi có thể ?"

      "Có quá vậy ?" - Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , Đường Lãnh Phong sao có thể hạ thấp và sỉ nhục ấy như thế ? Rốt cuộc chuyện gì khiến cho giận như vậy ?

      "Đối với tôi ta chỉ là món đồ chơi hơn kém ." - nhếch miệng cười khinh miệt . Từ đầu đến cuối chỉ xem Dư Vũ Lam làm trò tiêu khiển , đến lúc nào đó khi trò tiêu khiển ấy còn làm hài lòng , tuyệt nhiên , nó bị vứt .....

    5. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 4: Say rượu

      Dư Vũ Lam ở Đường gia cũng hơn 3 tháng , hằng ngày luôn theo , sai làm gì bắt buộc phải làm theo . biết từ bao giờ thích nghi với cuộc sống có . Mỗi sáng thường chờ thức dậy rồi dọn bữa sáng , buổi chiều chờ về nhà , buổi tối lại chờ xuống ăn cơm...dần dần cũng trở thành thói quen , còn thấy khó chịu mỗi khi bị sai vặt . Từ sau khi vào rừng để giúp , cõng về nhà , trong tim Dư Vũ Lam bắt đầu có hình bóng của Đường Lãnh Phong .

      Sáng sớm , vẫn như mọi ngày , Dư Vũ Lam làm bữa sáng cho Đường Lãnh Phong . Dọn sẵn lên bàn , ngồi xuống chờ . Dạo gần đây , Đường Lãnh Phong và thường hay ăn cơm chung với nhau , biết vì lí do gì nhưng mà đối xử với tốt hơn trước.

      Tiếng bước chân chậm rãi vang lên gần phòng ăn , Dư Vũ Lam đứng lên quay đầu nhìn "Chào buổi sáng."

      "Ừm." - Đường Lãnh Phong chỉ ừ tiếng rồi ngồi xuống , tuy vậy cũng khiến cho cảm thấy vui , dù sao vẫn tốt hơn là trả lời.

      --- ------ ---

      Tiếng mưa rơi rì rào bên ngoài cửa sổ sát đất làm lắng đọng tâm tư Dư Vũ Lam , cơn mưa mùa thu rơi tầm tã cùng cơn gió thổi mạnh khiến cho những nhành hoa phong lan ban ngoài cửa sổ bị , rũng chuyển những chiếc lá vàng yếu ớt bị thổi bay . Dư Vũ Lam ngồi lặng trong phòng , tay chống cằm nhìn ra ngoài , hơn bốn giờ chiều vậy mà vẫn chưa về , lại nhận được thông báo của quản gia nên có chút bồn chồn . chờ mãi cho đến khi trời chợt sầm tối.

      Tiếng mưa vẫn rrơi rả rích bên ngoài hiên. Dư Vũ Lam ngồi ở dưới sảnh , người mặc chiếc đầm ngủ bằng lụa trắng , bên ngoài khoác thêm chiếc áo len để giữ ấm .

      Hôm nay về nhà !

      Đêm khuya , tòa biệt thự xa hoa phá lễ yên tĩnh . Tiếng xe hơi từ ngoài sân phát ra , giật mình mở mắt , đôi bàn chân trần bé bước vội ra cửa, Đường Lãnh Phong được hai người vệ sĩ đưa vào trong , đứng nép sang bên để nhường đường cho họ .

      Sau khi đưa lên phòng hai vệ sĩ bước nhanh xuống rồi rời . chắc hẳn uống rất nhiều rượu nên mới say đến nổi nổi như vậy. Dư Vũ Lam vào trong bếp pha trà giải rượu cho Đường Lãnh Phong .

      Đẩy cánh cửa phòng thứ hai tầng , Dư Vũ Lam bước vào thấy ngồi sofa lại gần đưa ly trà cho " uống !"

      Đường Lãnh Phong im lặng , chỉ thấy mặt rất khó chịu . đặt ly trà lên bàn , cúi người nhìn " có sao ?"

      "Vũ nhi..." - Tiếng gọi khẽ phát ra , Dư Vũ Lam giật mình khi bàn tay bị nắm chặt , ngước mắt nhìn , loạng choạng đứng dậy , vội đỡ , mất đà mà ngã xuống chiếc giừơng bên cạnh . Cả thân hình to lớn đè lên cơ thể . gần đến mức có thể ngửi được mùi rượu người , hương rượu thơm mát tuy hòa trộn với mùi hương hổ phách độc nhất của , xen lẫn mùi hương ấy còn có mùi hương khá nồng , nhíu mày suy nghĩ chút Dư Vũ Lam cuối cùng cũng tìm ra mùi hương ấy là hương hoa hồng Pháp , là loại nước hoa được chiết từ tinh dầu hoa hồng xanh cực kì hiếm , đôi khi còn pha lẫn với hương trầm luân , tạo nên mùi hương vô cùng thơm mát , là sản phẩm của hãng nước hoa Bella vô cùng khan hiếm và mắc tiền . Ắt hẳn ở cùng người phụ nữ khác trước khi về đây , đột nhiên cảm giác khó chịu tim lại đau đến khó thở . Dư Vũ Lam dùng sức để đẩy ra nhưng Đường Lãnh Phong lại è xuống , hôn sâu lên đôi môi đào của .

      "Vũ Nhi....Vũ Nhi...." - Đường Lãnh Phong ngừng gọi tên "Vũ Nhi" , cái tên ấy khiến cảm thấy rất đau lòng , Dư Vũ Lam hất ra , bực bội cất tiếng "Tôi phải là Đường Vũ Nhi ! nhìn cho kỹ , tôi là Dư Vũ Lam."

      nhíu mày nhìn , bàn tay to vươn ra , chạm khẽ khuôn mặt bé kia , khuôn mặt xuất nụ cười thống khổ " em....thực rất em ! Vũ Nhi." - Đè mạnh xuống bàn tay thô bạo xé toạc chiếc váy ngủ mỏng manh người Dư Vũ Lam. Bất giác sợ hãi hét lên "Buông ra.....tôi phải là ấy...mau buông ra...."

      "Câm miệng !" - Tiếng quát chứa đầy tức giận vang lên lấn áp tiếng hét của . Cặp mắt u ám nhìn sâu vào cặp đồng tử của , rít từng tiếng "Tại sao lại luôn cự tuyệt !? Tại sao ???"

      Tiếng xé vải vang lên trong màn đêm yên tĩnh , Dư Vũ Lam cách nào phản kháng được . lại muốn làm nhục sao ? phải Đường Vũ Nhi , phải ấy . biết những hành động lúc này của phải là dành cho , cả câu chứa đựng đầy thương kia cũng phải , nhưng tại sao lại hứng chịu tất cả. lần chịu nhơ nhuốc quá đủ với .... thở dốc , hành động của như muốn xé toạc ra nhưng đâu đó lại có chút dịu dàng nâng niu như bảo vật , chỉ vì nghĩ là Đường Vũ Nhi ?

      Cơn đau này lại phải cam chịu lần nữa , cả trái tim bây giờ cũng rất đau. Dư Vũ Lam siết chặt lấy thân thế cường tráng của Đường Lãnh Phong , đau đớn mà siết lấy , ngay cả móng tay cũng đâm sâu vào lưng . Đường Lãnh Phong luôn miệng gọi tên người con kia , cho đến lúc cao trào...

      Ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt mệt mỏi của trong áng trăng mờ ảo. Dư Vũ Lam bước chậm cố gắng đến phòng tắm , nhìn người phụ nữ trong gương , xinh đẹp , mái tóc màu hạt dẻ rũ xuống hai bên vai , làm nổi bật lên ngũ quan xinh xắn , cười khổ , người đó... phải ....Chìm mình trong màn nước lạnh buốt , đến lúc này mới biết , ... Đường Lãnh Phong ! Nhưng ...trong tim dù có chết cũng chĩ có hình bóng của Đường Vũ Nhi .

      thực biết phải làm thế nào mới có thể tìm được đường vào trong tim . sâu vào và hiểu được ...... Dù biết nên ! Vạn khiếp nên lụy tình vì ....

      --- ------ ---

      Ánh mặt trời ngày giữa thu len lỏi tìm đường chiếu vào phòng của Đường Lãnh Phong , ánh sáng loe loét khiến tỉnh giấc , đưa tay lên xoa xoa mi tâm , hôm qua uống nhiều đến nỗi còn nhớ gì. Nhìn đồng hồ bàn cũng 7gìơ , Đường Lãnh Phong sải bước vào phòng tắm ....

      Trong phòng ăn , Dư Vũ Lam dọn sẵn bữa sáng cho . Hôm nay vẫn như mọi khi , bộ Âu phục lịch lãm, cà vạt thẳng tắp ,mái tóc màu nâu chải gọn gàng , kéo ghế ra từ từ ngồi xuống , đưa cà phê cho rồi cúi đầu chào. Đường Lãnh Phong cũng màng đến biểu của vẫn thong thả dùng bữa sáng , Dư Vũ Lam cũng đoán nhớ gì về chuyện tối qua , cũng cần phải nhắc vì chắc rằng quan tâm.

      "Công ty sắp tổ chức nghỉ mát vài ngày , có muốn ?" - Chợt cất tiếng .

      "Tôi...có thể sao ?" - Dư Vũ Lam mở to mắt ngẩn người hỏi.

      " là người của tôi. Tôi cho phép."

      "Tôi muốn ." - Dư Vũ Lam nhoẻn miệng cười đúng lúc vừa ngước mặt lên . Đó là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt trắng nộn nhắn kia xuất nụ cười. nhíu mày " thích chơi vậy sao ?"

      "Phải." - Ngay cả cũng nhận ra rằng mình cười chỉ biết nhìn rất cổ quái.

      "Được thôi." - Đặt tách cà phê xuống , đứng dậy cầm cặp tài liệu quay lưng .

      "Bao giờ..."

      "Ngày mai." - Hai chữ ngắn gọn cắt ngang câu hỏi của Dư Vũ Lam . vui vẻ dọn dẹp bàn ăn . Lần đầu tiên chơi cùng , trong lòng cực kỳ vui thích nhưng Dư Vũ Lam thể biết được đây vốn dĩ cũng chỉ là trò đùa của Đường Lãnh Phong...

      ------

      Cửa thang máy mạ vàng cao cấp được đặt phía bên trái công ty dành riêng cho giám đốc chuẩn bị khép lại bóng người vừa kịp lúc chạy vào.

      "Xin chào ! Đường tổng !" - Hoàng Phủ Lâm cười tươi chào hỏi. Nhưng chẳng buồn để ý vẫn mạnh lạnh cất tiếng khiến tên kia tức giận "Này này , cậu biết lịch là gì hay sao ?"

      "."

      "Cậu..."

      "Ngày mai...Dư Vũ Lam cũng ." - lạnh nhạt cất tiếng.

      "Cậu cho ấy chung sao ?"

      "Tất nhiên , nếu thiếu ta còn gì là thú vị."

      "Vậy sao ?"

      *Đinh...

      Cánh cửa thang máy mở ra , chậm rãi bước , vẫn dáng vẻ kiêu ngạo ấy . Hoàng Phủ Lâm cũng sau , coi bộ...ngày mai ngày khó quên đối với Dư Vũ Lam . rất muốn biết Đường Lãnh Phong định làm gì !???

      --- ------ -----

      Buổi sáng hôm sau , Dư Vũ Lam hứng khởi chẩn bị đồ đạc , chỉ đem những thứ thực cần thiết bỏ vào trong chiếc balô xinh xắn , lucky post bây giờ là giữa thu nên trời có vẻ lạnh , Dư Vũ Lam quyết định mặc áo sơmi , bên ngoài mặc thêm áo len trắng cùng quần leggin đen . Chải gọn mái tóc sau đó mở cửa xuống dưới.

      Dưới sảnh Đường Lãnh Phong đọc báo , khác với mọi khi . Hôm nay mặc chiếc áo sơmi đen cài hai nút để lộ thân hình vạm vỡ rắn chắc , tùy tiện xắn tay áo lên , tay đeo đồng hồ vàng VXC hàng hiệu cực . Quần Jean đồng màu nhìn tuấn và nam tính lại mang khí thế cao ngạo . Dư Vũ Lam ôm balô bước đến , mở miệng "Tôi chuẩn bị xong rồi."

      " tự bắt xe đến khu resort "Nam Kinh" ." - Ánh mắt vẫn rời tờ tạp chí , thanh lãnh lẽo phát ra.

      "Tự !?" - mở to mắt nhìn , tự ?? làm sao tự được chứ ??

      "Phải !" - Bỏ quyển tạp chí xuống , Đường Lãnh Phòng cầm lấy áo khoác da quay lưng ra ngoài. Để lại khuôn mặt ngây ngốc của Dư Vũ Lam nhìn theo bóng lưng rồi cũng hậm hực bỏ .

      "Tiểu Đào , em giúp ta chuyện nhé !" - Dư Vũ Lam đứng bên đường cầm điện thoại gọi cho Tiểu Đào.

      "Chuyện gì ạ ?"

      "Ừm... ra..."

      *Tin tin * Chợt tiếng còi xe khiến ngưng lại , đôi mắt to tròn trong trẻo như nước nhìn chiếc xe Cabrera sang trọng trước mặt , từ trong xe người nghiêng đầu ra , kéo mắt kính xuống , khóe miệng khẽ cong lên "Chào !"

      "Ưm...lát nữa ta gọi cho em !" - Dư Vũ Lam vội cúp máy , cúi đầu chào Hoàng Phủ Lâm.

      "Lãnh Phong để em mình sao ?"

      Dư Vũ Lam gật đầu.

      "Để tôi đưa em !"

      "... cần !" - vội xua tay từ chối.

      "Chà , ra em cũng biết sao ?" - Hoàng Phủ Lâm tươi cười , xem ra cũng có hứng thú với này rồi. "Nếu em cứ đứng đó dù cho trời tối cũng thể bắt được xe đâu. Nghe lời tôi , lên ."

      Dư Vũ Lam chần chừ chút rồi vòng ra đằng sau mở cửa bước vào. khẽ cười sau đó nổ máy rời . Nhìn phút chốc lại ngáp cái xem ra rất mệt , lại cất tiếng "Nếu em mệt , cứ ngủ . Khi nào đến tôi gọi em."

      "Ừm." - Dư Vũ Lam dựa đầu vào cửa xe , từ từ nhắm mắt lại. Quả hôm nay dậy rất sớm . Hôm qua lại thức khuya nên giờ rất buồn ngủ.

      --- --------

      "Vũ Lam !"

      Tiếng gọi trầm ấm vang lên , Dư Vũ Lam mơ màng tỉnh dậy ! "Vũ Lam" cũng lâu chưa có ai gọi tên cách dịu dàng như vậy . Ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt , bàn tay nhắn dịu dịu đôi mắt ướt nhẹp , "ưm" khẽ cái. Hoàng Phủ Lâm chăm chú nhìn , Dư Vũ Lam lúc này rất giống đứa con nít.

      "Đến rồi sao ?"

      "Phải !"

      Dư Vũ Lam mở cửa bước xuống xe , Oaaa ! khí ở đây trong lành và mát mẻ , vừa thoáng mát lại dễ chịu. Chợt chiếc xe buýt cũng vừa mới đến. Hàng chục người xe ùa xuống , vui vẻ chuyện với nhau.

      "A ! Phó Tổng , đến sớm đấy !" - nhân viên nữ tươi tắn bước đến gần Hoàng Phủ Lâm .

      "Chào."

      "Đây là ai vậy ?" - Ánh mắt ta tùy tiện quét lượt người Dư Vũ Lam . Rồi mới cất giọng.

      " ấy là Dư Vũ Lam , người của Đường tổng."

      "Vậy sao ?"

      "Cậu ấy chưa đến. Để tôi chỉ phòng cho em !" - quay sang vui vẻ Dư Vũ Lam gật đầu rồi bước theo. Những người khác đều chăm chú nhìn lại bàn tán xôn xao.

      "Đây là phòng của em. Chắc chút nữa Lãnh Phong mới đến."

      "Ừm." - vào phòng , có chút thất vọng . ràng trước nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa đến. Đặt ba lô xuống giừơng , chậm rãi ra ngoài ban công ngắm cảnh.

      Hoàng Phủ Lâm ngồi trong phòng nghe nhạc , nhớ lại vẻ mặt lúc biết Đường Lãnh Phong chưa đến của Dư Vũ Lam , chợt thở dài "Em nên cậu ấy....bởi vì nếu cậu ấy đồng nghĩa với việc , em tự rạch nát trái tim mình !".....

      --- ----

      Ngồi ngoài ban công hơn tiếng Dư Vũ Lam chợt thấy Đường Lãnh Phong vừa đến , đôi mắt sáng rực , vội đứng lên định chạy xuống nhưng khi thấy ôm eo người phụ nữ khác chợt sững người. Người phụ nữ bên cạnh rất đẹp , mái tóc đen dài , cặp đồng tử lấp lánh như nước , đôi môi đỏ mọng khẽ đóng mở cứ như tiên nữ , bên cạnh quả thực rất xứng đôi. Lồng ngực lại nhói lên , đau đến khó thở. buồn bã vào trong nằm úp xuống giừơng....

      Buổi trưa , sau khi ăn trưa xong mọi người được tự do chơi và ngắm cảnh , còn phải theo hầu Đường Lãnh Phong cùng người tình của là Phương Khả Nhu . Hai người họ tự nhiên ôm ấp thân thiết với nhau trước mặt , ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng vô cùng khó chịu và buồn chán. Chỉ có Hoàng Phủ Lâm là để ý đến biểu của .

      "Đưa đây !" - lạnh nhạt cất tiếng , đưa tay cầm lấy ly trà . Lúc nãy bắt phải về nhà lấy trà cho Phương Khả Nhu nhân tiện còn làm chút đồ ăn cho ấy khiến phsi lặn lội về , tốt , thong thả từ từ còn phải vác theo đống đồ.

      "Ai...nóng quá mất. Này , có mang nước ?" - Phương Khả Nhu õng ẹo . Vô cùng kiêu kì nhìn .

      "Chẳng phải vừa uống trà sao ?" - Dư Vũ Lam nhíu mày trả lời. này khó tính cứ như thể cố ý hành hạ vậy. Lúc nãy đòi uống trà bây giờ lại uống nước . Tiết trời se lạnh như thế mà bảo nóng sao ??

      "Tôi hỏi trả lời ."

      "Tôi có mang." - lục trong túi lấy chai nước suối đưa cho ả. Phương Lhả Nhu giật lấy , cau có liếc . Đường Lãnh Phong im lặng bước tiếp lời nào.

      "Để tôi giúp em cầm những thứ này." - Hoàng Phủ Lâm cúi người đưa tay cầm lấy túi đồ tay . Dư Vũ Lam vội từ chối " cần , tôi tự cầm được. Tôi muốn gặp rắc rối."

      mệt mỏi bước theo sau hai người kia , giờ biết , lý do cho phép nghỉ mát chung là gì !!

      "Này , tôi muốn ăn chút trái cây , về lấy ." - Phương Khả Nhu lại dở giọng ra lệnh . Dư Vũ Lam tròn mắt , quay lại nhìn phía sau , khu nhà nghỉ ở mãi phía xa còn thấy vậy mà ta bắt bộ về sao ? "Về nhà ? Nhưng rất xa rồi."

      "Chẳng phải đến đây chỉ là kẻ theo hầu thôi sao ?"

      "Sao tự về mà lấy ?" - Hoàng Phủ Lâm nhíu mày cất tiếng. quay sang nhìn Đường Lãnh Phong vẫn bình thản nghe nhạc , sao cậu ta có thể để người khác bắt nạt như thế.

      "Sao...sao chứ ?" - ả tức đến nghẹn họng được câu nào , nên nắm lấy cánh tay Đường Lãnh Phong , hậm hực "Phong , xem , người ta hùa nhau bắt nạt em kìa."

      "Về lấy ." - quay sang , mặt vẫn lạnh như tiền mà nhìn xô ra lệnh. Dư Vũ Lam sững người. ....sao lại có thể....Đường Lãnh Phong... quả là người đàn ông đáng ghét. mím môi quay mặt bỏ , hai bàn tay siết chặt lại để nén cơn giận xuống . Hoàng Phủ Lâm nhìn vẻ mặt hả hê của ả lại quay sang nhìn Đường Lãnh Phong , kéo sang bên.

      "Cậu điên sao ? Sao lại để ta bắt nạt ấy như thế ?"

      " sao ? Vốn dĩ tôi cho phép ấy là vì mục đích này." - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng trả lời vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo mà đối mặt với Hoàng Phủ Lâm.

      "Cậu thấy Vũ Lam rất tội nghiệp sao ? Khi ấy đến đây trước cậu luôn ngóng trông , chờ đợi . Khi cậu đến rồi lại sai vặt ấy. Bắt ấy cực khổ vừa vác theo đống đồ để phục vụ cậu và Phương Khả Nhu , bắt ấy lên xuống. Lãnh Phong , cậu muốn hành hạ Vũ Lam đến mức nào đây ? ấy cũng chỉ là chân yếu tay mềm , tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn là phụ nữ mỏng manh." - Hoàng Phủ Lâm tức giận , từng lời lên án của đều lọt vào tai Đường Lãnh Phong.

      "Vũ Lam ? Cậu gọi tên ta nghe là êm tai đấy !? Cậu ta rồi sao ?"

      "Cậu.... !?? Lãnh Phong , cậu hãy nghĩ lại . ấy phải chịu đựng những gì mà cậu gây ra. Nhưng có từng với cậu rằng , ấy thể chịu được nữa . Có bao giờ rằng hận cậu chưa ? "

      "Phủ Lâm , chẳng phải từ đầu tôi , tôi đối với ta , hơn kém chỉ là hạng phụ nữ qua đường hay sao ?"

      Nghe câu của . Hoàng Phủ Lâm thực rất tức giận , nhưng chỉ lườm Đường Lãnh Phong cái rồi quay . tự hiểu , dù có trăm , ngàn lần với tên máu lạnh này cũng vô ích .

      --- -----

      * 2 tiếng sau....

      "Lãnh Phong , Vũ Lam mất tích rồi. thấy ấy đâu cả." - Hoàng Phủ Lâm bước vào phòng , vội .

      "Vậy à." - Khuôn mặt chẳng có chút biểu tình , tay vẫn ôm eo Phương Khả Nhu . Lúc nãy vì có hứng thú dạo tiếp nên trở về khu nghĩ mát .

      "Cậu !" - Chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn chút hứng thú của Đường Lãnh Phong khiến lần nữa tức giận , tức tối quay , trước khi ra khỏi phòng cũng quên nhắc nhở Đường Lãnh Phong "Đối với cậu , Dư Vũ Lam là gì nhưng đối với ấy ngược lại."

      "Hứ....Phong à mặc kệ ta !" - Phương Khả Nhu đưa tay vuốt ve lồng ngực , nhõng nhẽo . Đường Lãnh Phong cúi người hôn lên môi ả , bắt đầu chìm vào trong mê say.

      Hoàng Phủ Lâm chạy dọc các con đường để tìm kiếm Dư Vũ Lam , cũng phái người tìm nhưng trời cũng gần tối vẫn chưa tìm được . Hoàng Phủ Lâm vô cùng tức giận , Đường Lãnh Phong thấy đáng thương sao ?

      Gần 7 giờ tối , vẫn chưa tìm được Dư Vũ Lam. Đường Lãnh Phong đứng bên ban công , ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài như thể ngóng chờ ai. Trong lòng chợt nghĩ Dư Vũ Lam bỏ trốn !

      " tìm được chưa !?" - Thanh lạnh lẽo vang lên .

      "Chưa tìm được." - Bên kia điện thoại tiếng của Hoàng Phủ Lâm chợt vang.

      cúp máy , lấy áo khoác cùng chìa khóa xe ra ngoài.

      " đâu vậy ?" - Phương Khả Nhu nằm giừơng vội hỏi nhưng vẫn bước quay lại nhìn lần . Bàn tay nắm chặt lấy gra giừơng , nghiến răng , tức giận vô cùng.

      --- ------ ------

      "Đây là đâu vậy ?" - Dư Vũ Lam mệt mỏi , cố gắng tìm đường về khu nhà nghỉ. Lúc nãy vốn là về lấy trái cây nhưng đột nhiên lại quên mất đường , loanh quanh mãi bị lạc . lại biết số điện thoại của ai. Lại càng muốn gọi cho Tiểu Đào , chỉ sợ làm ấy lo lắng. đứng lên tiếp , trời tối cũng đói bụng rồi. mãi trong rừng vừa lạnh lại vừa sợ . Dư Vũ Lam thầm mong những "thứ đó" đừng xuất . Nếu chết mất.

      * thứ đó = ma hoặc các sinh vật lạ hoặc những thứ được "bình thường" ( theo từ điển trong đầu Dư Vũ Lam )

      " Oái " - Vì trời tối , rừng lại um sùm nên Dư Vũ Lam sơ ý bị trượt chân té xuống vách núi . Khu rừng về đêm quả rất đáng sợ đôi khi lại quá yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng gió thổi vi vu , lâu lâu lại phát ra những tiếng kêu kì lạ . Dù là can đảm đến đâu , Dư Vũ Lam vẫn cảm thấy lo sợ.

      Ở vách núi này có cái đầm lầy có vẻ khá sâu. Trong đầu chợt nghĩ ở đầm lầy....chắc có cá sấu đâu nhỉ ? Phải làm sao đây !?? phải chờ người đến cứu sao ? Vậy phải chờ đến bao giờ ? Dư Vũ Lam vô tình nhớ đến , bật cười , cười đến lố bịch . Chờ đến cứu sao ? chừng lúc này ân ái cùng với người phụ nữ kia ! Dư Vũ Lam cố đứng dậy , phải tìm đường rời khỏi đây.

      --- -------

      "Vẫn chưa tìm được sao ?" - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng . lái xe tìm khắp nơi . Người cũng tăng thêm nhưng tại sao vẫn chưa tìm được ? Bước xuống xe , Hoàng Phủ Lâm liền đến chỗ đứng " tìm được sao ?"

      " ta dám bỏ trốn ?" - Đường Lãnh Phong nhíu mày , đóng mạnh cửa xe. ngờ , Dư Vũ Lam lại to gan dám bỏ trốn !??

      " ấy bỏ trốn. Bởi vì ấy... gặp chuyện." Hoàng Phủ Lâm cất tiếng . đưa cho Đường Lãnh Phong xem móc điện thoại của . Lúc tìm tìm thấy móc điện thoại ở bên đường . Đường Lãnh Phong cầm lấy , đây đúng là móc điện thoại của . vội chạy tìm lần nữa. hiểu , đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm xúc kì lạ , vừa sợ vừa bất an.

      Hoàng Phủ Lâm đứng nhìn theo bóng dáng khẽ lẩm bẩm "Cậu....vốn xem ấy là đồ chơi...." Rồi cũng tiếp tục tìm kiếm.

      "Mau lâý hồ sơ của Dư Vũ Lam ra rồi đưa số điện thoại cho tôi." - gọi cho vệ sĩ. Chợt nhớ đến đống hồ sơ mà phái người điều tra Dư Vũ Lam . Chỉ cần biết số điện thoại của , lập tức tìm được . Ít phút sau , số điện thoại của Dư Vũ Lam được gửi tới.

      Tiếng mưa rơi rả rích , cả khu rừng ngập trong màn mưa trắng xóa . Gió thổi mạnh làm những nhánh cây lung lay phát ra những tiếng xào xạc trong đêm rất đáng sợ. Dư Vũ Lam co mình , úp mặt xuống đầu gối . Trong lòng tự trấn an bản thân rằng được sợ , nhất quyết được sợ. ngồi trú mưa bên gốc cây lớn , mưa lớn hắt vào người , tiếng sấm vang dội khiến giật mình mấy lần. Chợt tiếng điện thoại reo lên. Dư Vũ Lam vội cầm điện thoại lên , là số lạ ?

      "Tôi...."

      " ở đâu ?" - Chưa kịp lên tiếng bên kia vang lên tiếng quát nạt giận dữ.

      "Đường Lãnh Phong !?" - Nhận ra tiếng của , trong tâm thực rất vui mừng nhưng vẫn muốn hỏi lại để xác minh.

      "Tôi hỏi ở đâu ?"

      "Tôi...tôi biết. Vừa nãy tôi bị trượt chân té xuống vách núi...tôi....tôi..." - Khi xác nhận , cả cơ thể chợt phát run , dù biết nếu để thấy yếu đuối bị chê cười nhưng lúc này thực rất sợ , chợt khóc nức nở "Mau.... mau đến cứu tôi ...làm ơn..."

      "Ở yên đó đợi tôi."

      đến cứu !?

      Dư Vũ Lam khi nghĩ đến điều đó liền cảm thấy hạnh phúc . Rốt cuộc cũng có chút quan tâm . Nhưng sao lúc này lại cảm thấy mệt đến như vậy !???

      "Dư Vũ Lam...Dư Vũ Lam..." - Tiếng gọi vang lên trong bóng đêm . Khi biết đó là , vội la lên "Tôi ở đây."

      Trong ánh sáng loe loét của đèn pin , bóng người to cao chợt xuất . Đường Lãnh Phong, làa . Là ....

      " điên hay sao mà lại ngồi dưới mưa ?" - Đường Lãnh Phong tức giận hét lên , người phụ nữ này ngu ngốc đến nỗi biết tìm chỗ trú mưa hay sao ?

      "Tôi được , chân tôi bị trặc rồi !? Trời vừa tối lại mưa lớn nên tôi... thấy đường!"

      Đường Lãnh Phong nhìn người phụ nữ run rẩy trước mặt , nhờ có tín hiệu GPS mà mới có thể tìm ra sớm như vậy . Cởi áo khoác ra , vòng tay choàng lên người , cất tiếng "Để tôi cõng , đằng kia có cái hang , vào đó trú mưa !"

      cõng nhanh đến cái hang phía xa , Dư Vũ Lam siết chặt , vừa lạnh vừa mệt làm cho trở nên yếu đuối. chán ghét bản thân mình vô dụng như thế này nhưng mỗi lần ở bên , kiên cường và mạnh mẽ của đột nhiên đều biến mất . Nước mắt lăn dài khuôn mặt bé , trong lòng thầm nghĩ , chỉ cần chút quan tâm từ thôi , chỉ chút cũng đủ làm trái tim em rung chuyển...

      "Ngồi xuống đây , đưa chân cho tôi xem." - Đặt ngồi trong hang , ngồi xổm cầm lấy bàn chân , tháo giày ra , xoay chân . Dư Vũ Lam cắn chặt môi dưới , chờ đợi .

      * Rắc..."Ưm..." - Đường Lãnh Phong xoay mạnh chân , Dư Vũ Lam kêu tiếng , rồi thở dốc , đau chết mất. Đường Lãnh Phong lau những giọt nước lăn dài mặt , lạnh nhạt " biết kêu cứu sao ?"

      "Tôi...có kêu cũng đâu có ai nghe."

      " ngu ngốc đến nỗi ngay cả đường cũng thể nhớ."

      "Tôi phải , làm sao có thể lần là nhớ chứ ? Tôi..." - Nghe lời mỉa mai của , Dư Vũ Lam mím môi ai oán , nhưng chợt ngưng lại , lí nhí mình "nếu phải tại tôi đâu ra nông nỗi này."

      "Tạm thời ở lại đây !" - liếc cái rồi cũng ngồi xuống , dùng đèn pin chiếu xung quanh , mưa cứ rơi rả rích bên ngoài. Dư Vũ Lam ngồi cạnh , lâu lâu lại đưa mắt nhìn .....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :