Tổng Tài Phúc Hắc:
nên
- Dư Tiểu Thuần
- Thể loại :
đại , ngôn tình , sắc
, có chút ngược , TST
- Tác giả :
Dư Tiểu Thuần
- Số chương : 18 chương.
- Cặp nhân vật chính : Đường Lãnh Phong - Dư Vũ Lam
Nguồn: DDLQD
Giới thiệu:
Trước khi cha
qua đời ,
ngờ ông
để lại cho
món quà to lớn : đó là số nợ
cả trăm tỷ . Ngay hôm đám tang của người cha quá cố , bọn đòi nợ
đến phá tan mọi thứ , và bắt
. Kể từ đó cuộc đời
thay đổi.
Dư Vũ Lam tuy
quá xinh đẹp như bao người con
khác nhưng lại rất đáng
, dịu dàng . Tuy vậy lại có
trái tim đầy thương tổn , khiến
trở nên lạnh nhạt .
là
người lạnh lùng lãnh khốc , là ông chủ của công ty chứng khoán lớn nhất Đài Loan "Tập đoàn Lãnh Phong" ,
tay
bao trọn các cổ phần , chứng khoán , bất động sản...
toàn Đông Nam Á . Thế lực lớn mạnh nên
ai dám chống đối
, bên cạnh đó
cũng có rất nhiều kẻ thù . Đối với
phụ nữ chỉ là thú vui
đêm .
ai có thể kéo dài quá ba ngày , người dài nhất chỉ là
tuần. Đối với
cũng vậy ,
chỉ xem Dư Vũ Lam là
món đồ chơi , ngày đầu tiên gặp mặt
cướp
thứ quý giá nhất của
.
Biết là
thể
, nhưng
vẫn cố chấp trao
thương của mình cho Đường Lãnh Phong ,
chịu tất cả những tổn thương , sỉ nhục , trách oán để có thể
có thể đáp trả tình
của
,
chờ , chờ rất lâu . Tưởng chừng như
đáp lại tình
của
, nhưng
trớ trêu khi
lợi dụng tình cảm ấy mà lừa
đem
bán đấu giá cho người khác , hại
mất
đứa con , và cả đôi mắt...
• [Gặp mặt].
Đường Lãnh Phong ngồi
ghế sofa dài, hai chân bắt chéo , dáng vẻ uy nghiêm , đúng chất
ông chủ thanh cao. "Rất tốt ! Ông ta chết rồi , để lại
cực phẩm xinh đẹp như vậy !"
Dư Vũ Lam mặt vẫn bình tĩnh
có chút sợ sệt ngước nhìn
.
cúi người , nâng cằm
lên ,thanh
trầm thấp vang lên "Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn nghe lời tôi. Đừng để tôi phải dùng bạo lực...Vì em là con nợ của tôi . Dù cho tôi có đem em bán cho người khác cũng được !"
• [Trách oán]
Dư Vũ Lam ngồi dưới đất , siết chặt lấy áo
, đầy oán hận
"Đường Lãnh Phong...tôi
cho
biết từ trước đến nay , tôi chưa từng biết hận ai , nhưng
...
là người đầu tiên Dư Vũ Lam tôi oán hận..." - Nước mắt lăn dài
khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi. Nhưng người đàn ônng ấy , mặt vẫn lạnh tanh ,
có chút gì thương tiếc điềm đạm cất tiếng "Chỉ cần em còn hận tôi ,
trong tim em vẫn
còn hình bóng tôi."
tức giận giật mặt áo
, dùng hết sức mà hét lên , bao nhiêu oán hận đều
ra
"
đừng mơ tưởng đến việc đó . Dù tôi có chết cũng
bao giờ tin
! Đối với loại người máu lạnh , bỉ ổi , còn tệ hơn loài chó như
Dư Vũ Lam tôi , dù có chết cũng bao giờ tin
. Tôi cũng là con người , cũng có lòng tự trọng ,
cần đứa bé ấy cũng được , hà cớ chi phải giết nó ?"
Đường Lãnh Phong mặt vẫn lạnh , tai vẫn nghe , mắt vẫn thấy những hành động ,
căm phẫn cùng những giọt nước mắt của
, tuy rằng trong lòng có
cỗ khó chịu dâng lên nhưng
vẫn bình thản
"Dù thế nào ,
đời này em...chỉ có thể
tôi ! Dư Vũ Lam em cuối cùng cũng chỉ là món đồ của tôi." ....
• [Cự Tuyệt]
Đường Lãnh Phong lạnh nhạt
: Em là gì mà dám chống đối tôi ?
Dư Vũ Lam
chút sợ sệt , lười biếng trả lời "Tôi cũng là con người ,
phải loài súc sinh tùy tiện để cho
hạ nhục !"
Đường Lãnh Phong cười nhạt "Em nợ tôi rất nhiều , bao nhiêu đó dù cho có làm cả đời em cũng
thể trả hết !? Tôi là chủ của em , em sao dám chống đối ?"
Dư Vũ Lam tức giận trả lời ,
môi nở nụ cười khinh miệt "Tôi nợ
? Vậy còn
?
nợ tôi đứa con , nợ tôi đôi mắt , nợ tôi cuộc sống tự do , nợ tôi cả
đời con
! Vậy
nghĩ cả đời này
có thể trả đủ sao ?"...