Tác giả: Từ Thanh Lam Thể loại: ngược thân, ngược tâm, HE Warning: truyện chỉ được đăng duy nhất tại Cung Quảng Hằng CHƯƠNG 1:QUEN THUỘC Từ lúc vừa bắt đầu, là định mệnh. Hai người…đều thể biết trước được, nỗi đau tột cùng và… tình . hạnh phúc, tốt nghiệp rồi, cảm giác vui sướng như lan tỏa trong từng tế bào cơ thể . ngờ, trải qua 20 năm cuộc sống, lại được đứng chính đôi chân mình. Giờ chỉ lo mỗi là việc làm. Ôm tấm bằng tốt nghiệp trong tay, chạy nhanh đến quán cà phê để làm thêm. Nhiều năm qua, đây chính là công việc bán thời gian của để tự nuôi bản thân, nhưng tốt nghiệp, có thể tiếp tục được nữa. Vừa mới đẩy cửa vào. -Thụy Du!!! Mau phụ tôi dọn bàn số 9, lấy tấm bằng mà ngày trời thế hả???-bà chủ lớn, chạy vòng tứ phía. A thôi rồi, hôm nay cuối tuần, khách đông hơn ngày bình thường, vậy mà lúc nãy còn long nhong ngoài đường cả buổi trời, kiểu này là bị trừ lương chắc rồi. - ơ ơ vâng-mặt trở nên méo xẹo, vội chạy ngay. … -Phù- thở phào ra, cuối cùng cũng là tối rồi, khách vắng hẳng, sắp mệt mà chết rồi.huhu Vì cái tính thương người mãi chừa, lần này lại bị Tiểu Na dụ dỗ trực đêm để chơi với bạn trai, tình. Còn bảo khi nào chơi với bạn trai bù lại, biết có bạn trai mà còn…Thụy Du đáng thương quá mà CẠCH-tiếng mở cửa khiến giật mình, vội đứng lên -A hân hạnh quí khách- nở nụ cười rạng rỡ dù là mệt cỗ máy cực kì lạnh lẽo nhanh chóng lan tỏa len lỏi trong từng tế bào, ngẩng đầu, nhìn đến nơi phát ra hàn khí. cặp nam nữ tiến vào, cặp mắt lạnh quét qua , rất nhanh. giật cả mình, rồi nhìn đến thân ảnh ẻo lã cuốn quýt bên cái tên kia, bĩu môi. Ơ nhưng mà chờ tí, cái nam nhân ấy!!! bọn họ qua nhưng vẫn chăm chú nhìn cái tên nam nhân ấy… cỗ nghi ngờ lập tức xuất , dám nhận, cũng dám khẳng định nữa, lỡ nhầm người, chẳng phải bị gắn cho cái tội *thấy người sang bắt quàng làm họ* sao. Chắc gì cái người tuấn dật mê người này là ấy, trong tiềm thức, chỉ biết rằng… người gặp, chính là ấm áp, vui vẻ, có mặt lạnh đáng sợ, nhưng sang trọng như thế này, vẫn là thôi , dù có nhìn hơi giống. Bọn họ kéo nhau đến quầy phục vụ, hẳn là mang , ở lại rồi. còn thẩn thơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy … -Cái tiểu Du!! ngẩn ra làm gì. Mau phụ tôi -bà chủ lại la lên rồi - a a! con biết rồi. Dọn thức uống bàn xong cũng chính là thấy cái cặp lúc nãy gọi xong đồ uống sắp ra về. Bọn họ qua , nhưng vẫn cảm nhận được, ánh mắt nam nhân này quen thuộc kì lạ. Bây giờ bộ dạng của chính là-thấy trai đẹp, rời mắt(t/g: tỉnh lại nương) Rồi ta nhìn chằm vào , thôi rồi, cuối đầu đỏ chín mặt, ra thể thống gì hết, mất mặt quá thôi. Ngẩng đầu lại thấy môi bất giác lên 1 nụ cười, chính lạ nụ cười bỡn cợt, khinh thường. -a này- vội nhặt chiếc đồng hồ, là của - các người lại làm rơi- bước tới bên bọn họ A chết tiệt, ánh mắt ta cực kì sợ hãi nha. Nhưng khi đưa đồng hồ lên, ta lại có đưa tay ra nhận về -này-ô ta cùng nữ nhân kia dong bước -tập đoàn ĐƯỜNG TRÁC, tổng giám đốc- ta nhanh chậm phát ra lời lạnh lùng. Là có ý gì??? ngơ ngác hiểu nha.
CHƯƠNG 2: 12h khuya… Từ lúc ở cửa hang về, vẫn luôn suy nghĩ, nát óc… Ây nha. Tình huống gì đây??? ta là lời có ý gì??? Tập đoàn??? Giám đốc??? liên quan gì sao chứ??? Vậy là 12h rồi cũng chưa có chịu ngủ!!! chỉ tại cái tên đó, làm mất ngủ!!! Cuối cùng cũng có lăn lộn nữa!!! trầm mặt lúc… -AAAA!- bậc dậy, hai má đỏ bừng. Rồi tiêu rồi, ý ta để ý , muốn gì cứ gặp ở văn phòng(t/g:ừm. thông minh hơn rồi đấy) Ôi ôi mất mặt rồi. ta hiểu như vậy chẳng khác nào bôi nhọ sao chứ. Thôi nghĩ nữa, ngủ, ngủ. ngày mai đem trả đồ lại cho , rồi giải thích ràng. 6h30 sáng… Tay vừa đập đập cái đồng hồ báo thức, gần nát rồi mà nó vẫn lì lợm kêu to. bật dậy. -chỉ tại thức khuya, cũng có đủ giấc nữa. À… Chợt nhớ hôm nay trả đồng hồ, chết tiệt, nghĩ đến phải nhìn thấy cái gương mặt lạnh ngắt của ta, thể nào khỏi rung mình, vẫn là muốn tí nào…nhưng, chợt, lại nhớ đến ấy, lại trần mặt vài giây, cũng là có chút gì đó... là vô cùng muốn gặp. Tập đoàn ĐƯỜNG TRÁC Ôi trời, bao lần ngang qua đây, luôn mơ ước được làm việc tai nơi này đó. Mà ngờ nam nhân kia lại là giám đốc nơi này, ta có lừa mình đây??? Sải bước vào trong, đập vào mắt là đại sảnh sang trọng và rộng lớn, có nhầm ??? Đại sảnh này lớn quá !!! Làm việc tại nơi này thôi rồi, tuyệt biết mấy. nghĩ ngợi lung tung nữa, bước tới quầy tiếp tân -cho tôi hỏi văn phòng tổng giám đốc hướng nào??? -hả???- tiếp tân khá ngạc nhiên, nhìn lại trang phục mặc-tầm thường, quê mùa hết sức nha. Rồi lại bĩu môi, tổng giám đốc đào hoa như thế, này chắc cũng chỉ là phụ nữ muốn tiếp cận thôi, nhìn mặt hiền lành thế mà cũng có tốt đẹp gì ha. -đúng rồi- nở nụ cười thân thiện -xin hỏi có hẹn trước??? -a-lúc này mới nhớ, đâu có- ơ tôi . -vậy làm phền thứ lỗi. có hẹn trước e là thể gặp. -nhưng mà…- có lường trước được điều này- a nhưng mà có cái này- lấy trong túi ra cái đồng hồ hàng hiệu bằng vàng, thoạt qua rất quý giá- ta là làm rơi tôi đem trả lại. -vậy chờ lát- tiếp tân ấn dãy số- làm phiền ngài tổng giám đốc, có người bảo đem trả đồng hồ…vâng…là … đúng vậy…ngài có cần tôi mang lên…à vâng- ta cái gì Thụy Du cũng có hiểu lắm. rồi ngẩng đầu lên với Thụy Du -giám đốc mời lên, chỉ cần thang máy tới tầng 35, có người hướng dẫn. -à vâng- là,sao mang lên luôn , còn nhờ làm cái gì??? Chính cũng có biết, bắt đầu từ lúc bước qua cánh cửa đó, là sai lầm.
CHƯƠNG 3:ĐỀ NGHỊ Cộc cộc!- Thụy Du bỗng dưng cảm thấy hồi hộp lạ thường, nghe hai tiếng trầm ổn lạnh nhạt *vào * mới bước vào. Tiến vào bên trong, đập ngay vào mắt là căn phòng thiết kế theo kiểu châu âu, rèm cửa và hầu hết đồ vật đều màu tối, lạnh lùng xa cách, nghĩ thầm rằng hệt chủ nhân nó. Lo chú ý phòng làm việc, cũng có để ý thấy cỗ hàn khí tựa lưng ghế làm việc, vừa nhìn cũng may xém nữa bị dọa chết. -A- lắp bắp ta dựa lưng về sau thêm tí nữa- tôi cũng có ăn thịt . -mặt là chính như vậy đấy- cúi đầu lẩm bẩm -tôi nghe thấy -ơ- thế cũng nghe thấy phải là thình nhạy quá . phụt cười. bỗng liên tưởng tới chó, thính cực kì nha. nhíu mày- cười???- có gì vui sao??? -à - phất tay. -tôi quan tâm- lạnh lùng nhả ra mấy chữ. -ơ-lần này lại cứng họng- ta vừa hỏi có gì vui sao. trả lời bảo là quan tâm. Tên điên.liếc xéo ta. - tìm tôi???- cách thản nhiên, như là điều nàu cũng có gì lạ, pha lẫn chút xem thường. cảm thấy tự nhiên áp suất cứ như đáy biển, khó chịu vô cùng a. - lấy chiếc đồng hồ rồi tùy tiện đặt lên bàn-của . Cũng là tôi xong việc, trước. Trong này cũng đâu có đá băng gì, nhưng cảm thấy cứ thoát khỏi đây là tốt, cần giải thích chuyện hiểu lầm luôn -đứng lại- đứng dậy, tiến đến nhíu mày. định làm gì chứ. Chợt, cười lạnh, nụ cười xuyên thấu lớp quần áo , hơi rùng mình. - cũng nên tỏ ra thanh cao chứ, lần trước ở quán café chẳng qua là muốn tôi còn gì. Bất quá, tôi thành toàn!!!! càng tiến, càng sợ hãi mà lùi lại, cho tới lúc lưng dán chặt vào tường, lòng lúc này hoảng sợ cao độ, tên này, biết tên này thâm sâu khó lường, ánh mắt cũng chính là tốt đẹp gì. -… là ý gì- tôi nghĩ là hiểu lầm rồi. chỉ trông giống người quen, có gì khác. cười lạnh, ràng khinh thường Thụy Du rồi a.lý do này cũng phải là quá mức tầm thường . Khoảng cách gần trong gang tấc, tay chống lên tường lạnh, cho đường thoát,hơi nóng của truyền sang , ma sát của thân thể khiến cho có chút ngại ngùng liền đẩy ra xa tí. ràng có chút chán ghét mà, ta cũng cần tỏ ra thiếu nữ ngây thơ gì gì đó. thấy khó chịu vô cùng, cũng ngồi xuống ghế salon. Còn cứ dựa vào tường, ra cũng nhích được nửa bước. -ba tháng- lạnh lùng phát - tình nhân của tôi, cũng có tồi chứ -a, gì vậy chứ???- giật bén cả người- quá đáng rồi nha. - mới ra trường, chuyển đến đây làm việc- câu ràng ăn nhập - có vấn đề sao hả-đến đây sao, lúc đầu ý định là thế, nhưng bây giờ có thể còn rồi. mà biết vừa mới ra trường, cao thâm??? -dài dòng, xảo biện- châm chọc, ràng là giả tạo -...hừ- thể đứng đây được nữa a. vội bước . Mở cửa bước ra ngoài, đóng lại *ầm* tiếng, ràng tức giận nha. Vô duyên vô cớ nhảy ra bảo làm tình nhân gì đó. phải là hết thuốc chữa . nghĩ nữa bỏ ra khỏi phòng, lúc ra ngoài, đóng cửa rất mạnh, khiến thư kí gần đó chuyên tam đánh máy cũng giật người, Thụy Du bất giác đỏ mặt mà cúi đầu xuống. … ở trong căn phòng lạnh lẽo, dựa ghế sofa ung dung hút thuốc- biết tốt xấu- xong liền mở di dộng ấn dãy số trợ lý, đầu dây bên kia nghe máy-Tiểu Cang, làm việc này-trước giờ chưa bao giờ thế này a, chỉ là, có chút gì đó hứng thú.
CHƯƠNG 4: ĐƯỜNG CÙNG Bước ra khỏi tòa nhà cao ốc ma quỷ, thở dài, xui xẻo, tự nhiên đâu ra bảo làm tình nhân. trước giờ đều thiên về dạng cổ nữ, cũng đâu bao giờ làm ba cái chuyện mất mặt đó a. Nghĩ lại hôm nay còn phải phỏng vấn, lại thở dài, dự định xin việc ở Đường Trác này, mà bây giờ phải là thể hay sao??? Thế là, 5 công ty vạch ra, bắt đầu xin việc, ngày trời, mới có thể hết năm công ty, tập đoàn đó. Ma xui quỷ khiến thế nào, có công ty bảo tuyển thêm người, có công ty lại bảo phù hợp, rồi có nơi bảo chờ đợi… thế là được nhận. phải chứ, biết trước ngày đầu xin việc xui xẻo như thế này a. Thôi ngày mai lại tiếp tục vậy. Về tới nhà trọ cũng 8h tối, mệt chết , nằm phịch xuống giường, gần phát khóc rồi đây, trình độ học vấn cũng có tồi mà.huhu Giật mình vì chuông điện thoại, nhìn màn hình vội nghe máy -Alo!- giọng mệt mỏi đáp lại -xin việc thất bại, ổn , chống đối là cách ngu xuẩn- ta cười lạnh nằm bật dậy-a, tên kia, là do -nhận ra cái thanh lạnh lẽo phát ra là của cái tên đó rồi -cho tối nay suy nghĩ, ngày mai đến xin việc, yên tâm, có bao nhiêu tập đoàn lớn bé, dù là thiếu nhân , họ cũng *may mắn* nhận được đâu- uy hiếp, tên này quá đáng nha. vậy mọi chuyện là từ ta. -!!dù có có việc làm, mơ - tức giận rống to -haha- lại cười-tốt, lát nữa tôi cho xem kết quả, cũng cần ngày mai trả lời tôi, 15 phút sau tôi gọi lại-rồi cúp máy báo trước Lòng dấy lên dự cảm yên, ta, lời đó chứng tỏ được là làm được. Lại tiếng chuông điện thoại, nghĩ lại là : - có chuyện gì…-định hét lên … -tiểu Du à, cậu phải giúp mình a-tiểu Na, bạn than khóc nức nở gần như vỡ òa-hức…hức -Na!! có chuyện gì???-dự cảm nàng ngày càng xấu -nhà mình, nhà bama mình-cái tập đoàn Đường Trác gì gì đó, sắp phá bỏ rồi-mình phải làm sao giờ, cậu giúp mình… -A- sợ hãi kêu tiếng, ta bày trò sao???-mình làm sao có thể giúp cậu đây, Na? -có. Cậu có thể, trợ lí thu hồi đất bảo cứ gặp cậu là có thể-Tiểu Na khẳng định thể gì nữa.-mình!mình!- đứt quãng -Thụy Du. Cậu giúp-tiểu Na đột nhiên hét lớn -ơ Na! giật mình!cậu bình tĩnh!tớ lo! Cậu đừng quá kích động -cậu ???huhu. mình quả đội ơn cậu-Na Na đầu dây bên kai ngừng khóc Sau hồi an ủi, Na Na cũng cúp máy. Lại tiếng chuông điện thoại, lần này nhìn kĩ lại là viên trưởng nhi viện, cũng là ruột của Thụy Du. Cũng là cảnh sướt mướt ấy. gần như phát điên. Cuối cùng cũng nhận lời giúp. biến sắc, đường cùng rồi, phải chứ???chỉ có gặp qua lần, để ý sao??? lần nữa chuông reo, dãy số lúc nãy, là , canh thời gian quả chính xác, nhìn đồng hồ vừa vẹn 15 phút a. - cho cơ hội từ chối- chưa cho cướp lời ta điên sao, nghi vấn trong lòng càng tăng-… để ý tôi- hỏi ra bỗng thấy xấu hổ nhưng lời vừa rút lại kịp -lần này cười khinh bỉ -tôi để ý-tim có chút đập mạnh, nhưng vế sau là muốn đập vào đầu -thân thể . nhất thời nên lời, nhìn xuống thân người mình. Nước mắt bỗng trào ra, cổ họng nghẹn lại. là bị nhục nhã như thế, áp bức như thế. -khóc???-đừng có giở trò-mai đến gặp- cúp máy. bàn tay bóp nát trái tim , xúc phạm , nhục nhã . thể lựa chọn ngày mai đến đó, tiền có, thế lực cũng . Chỉ ánh nhìn, mà khiến ra nông nổi này. biết mình lịm lúc nào…ngủ giấc.
CHƯƠNG 5: Lúc Thụy Du tỉnh dậy là 7h30, uể oải muốn chết, sáng qua còn bình thường, bây giờ lại nhớ đến chuyện tối qua, ập xuống đầu nhanh chóng khiến trở tay kịp. Đứng trước cửa phòng , cũng biết vào nên làm gì bây giờ. thấy sợ hãi. Cửa phòng là để vào, đứng ngắm nó làm gì? a biết ngoài này, chắc là thư kí báo chứ gì? CẠCH- chậm rãi tiến vào, bóng lưng dựa vào cửa kính, có vẻ rất đơn, hàn khí sộc vào mũi, nhưng xung quanh lại tỏa ra khí chất sang trọng lạnh lùng vô cùng. giờ mới nhận ra, ta tuấn dật vô cùng a. tay đảo ly rượu, mùi hương của ly rượu ày rất đặt biệt, hẳn là rất mắc tiền nha. -Tôi muốn nhiều- tựa như bây giờ mới để ý tới . -tôi có khác . là dựa gì mà áp hiếp tôi như thế. chỉ qua là ánh nhìn, liền kêu tôi để ý , loại như , cũng cần tôi hao tâm. Vả lại, nếu để ý cớ gì phải nhục nhã tôi thế. -vậy là có thể ra về- kiên nhẫn đáp. -! bất quá hãy điều muốn - tức giận rồi nha. ta biết đến vì Tiểu Na và nhi viện, làm thế chẳng khác nào bỏ mặc bọn họ. có lương tâm. - thân thể ,cuộc sống , tôi mua, cũng cần quá lâu, tôi chơi vài hôm chán- cợt nhả nghe xong chấn động, ra những lời như thế ra đối với quá dễ dàng . -tôi biết có quyền phản đối. chỉ bấy nhiêu, những người à tiếp xúc, bấc quá là tệ hơn- chỉ là hứng thú với ta(thân thể),điều tra cũng biết có chút thiện lương, lại chưa từng bạn trai, xem ra còn ít người giống thế, chỉ qua dùng ách đe dọa này cùng ta vài ngày thôi, cũng cần là cự tuyệt như thế-hợpđồng cũng chuẩn bị xong rồi, ra ngoài, kí, thư kí hướng dẫn. ràng ác độc, cũng cho đường lui. Bất chợt, màn nước ắc mắt phủ trọn cả đôi mắt, từng giọt ăn dài đôi gò má. chịu nổi liền xông ra ngoài, thấy thư kí đứng sẵn chờ đợi. Cũng có đọc kĩ hợp đồng, vội kí, nghĩ tới bản thân sắp vấy bẩn, cũng chỉ là tình nhân, uất ức thôi. có thể lắm chứ, có thể bỏ mặt Tiểu Na và nhi viện, nhưng vẫn là chọn cách hi sinh bản thân. Chỉ nghe thư kí dặn dò trả phòng trọ, chuyển đến nơi ở, là thư kí , điên mất. Xong bỏ , muốn ở lại phút nào nữa. đau lắm rồi.