1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Tác phẩm
      TỔNG GIÁM ĐỐC, XIN THA TÔI!
      Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm
      Số chương: 345
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TiêuKhang
      Nguồn: Sưu Tầm

      1/ Đây là thể loại TGĐ đc vote edit cho năm 2015 vào cuối năm rồi nhé các bạn. Truyện kg làm giới thiệu nên TK chỉ có đôi lời thế này: đến thể loại TGĐ hẳn là ai ai cũng biết truyện thuộc mô típ gì rùi hén, vì vậy nếu đây là thể loại bạn thích đọc TK hoan nghênh bạn sa hố chịu ngược cùng mình ^^ Còn hong thích truyện kiểu này bạn có thể chọn đọc truyện khác, đừng chê bai hay ném dép tội mềnh ^^



      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 23/3/16
      Nữ LâmPhamthanhhuong thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Đêm khuya gặp gỡ
      Edit: TiêuKhang

      Tại khách sạn rộng lớn, dưới ánh đèn mờ ảo.

      Nhiều tiếng thở dốc đê mê đầy truyền cảm của người đàn ông lọt vào trong tai, khiến người chưa bao giờ có kinh nghiệm trong chuyện này như Thiên Tình kiềm chế được khẽ run lên.

      Mắt thấy đối phương với tay rút túi bao cao su có sẵn ở đầu giường khách sạn, vội vươn tay đoạt lấy.

      Tuy ở trong bóng tối, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt suy ngẫm đầy cuồng ngạo của người đàn ông Thi Nam Sanh này.

      "Để tôi....." Cảnh Thiên Tình lấy hết can đảm, phải cố gắng lắm mới có thể xé gói giấy bạc lạ lẫm kia. Cảm giác trơn trượt khiến tay run run.

      Thi Nam Sanh tự cho rằng mình là người có khả năng kiểm soát bản thân tương đối tốt, thế nhưng đêm nay lại bị xa lạ đột nhiên xông vào phòng, uống say này làm cho mê muội....Chỉ bởi vì, nốt ruồi xinh xinh quyến rũ nơi khóe mắt .

      Mặc kệ có phải nhận nhầm người hay , mặc kệ khi ngày mai tỉnh lại có hối hận hay , nếu chọc phải Thi Nam Sanh này, đương nhiên ta phải trả cái giá cao.

      Tuy nhiên, nếu như còn trong sạch, có thể tốt bụng mà bỏ qua cho .

      Con rất để ý người đàn ông đầu tiên của mình, mà



      Điều đố đối với lại vô cùng phiền phức!


      Kích thước của đối phương làm cho Thiên Tình choáng váng, quả dám tưởng tượng lát nữa đây mình ssex chịu cảnh hành hạ như thế nào.


      Nhưng bây giờ có đường lui.


      Học theo trong phim, mắt nhắm mắt mở làm quàng mang đại vào cho xong, lúc rút tay về, đàu nhọn móng tay thầm quẹt cái ngay phần đầu nhô lên.


      May qua! Rách rồi!


      “Xong chưa? em, chậm chạp quá, tôi hết kiên nhẫn rồi đấy.” Giọng truyền cảm của Thi Nam Sanh càng lộ vẻ nghông cuồng hơn giữa màn đêm u tối.


      Toàn thân Thiên Tình hơi run run, da thịt trắng noãn ửng lên từng đốm đỏ hồng hồng trông rất dễ thương. Đôi chân thon đều nôn nóng bầu víu vòng eo rắn chắc của người đàn ông, bây giờ bao nhiêu lời nữa cũng bằng cách thức mời gọi này.


      “Em đúng là tiểu tinh nhiệt tình!” Thi Nam Sanh khàn giọng khẽ cười ra tiếng, cúi đầu hôn lên nốt rười ở khoé mắt Thiên Tình.


      mơn man lưu luyến nhấm nháp, như nâng nhiu thương món bảo vật quý giá của mình vậy, khô miệng hỏi: “ bé, có ai khen nốt ruồi này của em rất đẹp chưa...”


      là người đầu tiên...” Hơi thở Thiên Tình mất ổn định.




      .... là người đầu tiên...” hơi thở Thiên Tình mất ổn định.


      tiếng cười khàn.


      Bàn tay kiên định lần xuống bóp bờ mông trắng xinh của Thiên Tình, tiếp theo dùng sức nhấn mạnh đem vật nặng nề của mình khảm vào trong cơ thể .


      Ưmh...


      Đau quá!!


      Thiên Tình cảm thấy mình suýt rơi nước mắt vì bị cái lấp đầy này hành hạ, nhưng chỉ có thể cắn môi cố chịu đựng.


      Quả nhiên có tấm màng mỏng cản trở kia.


      Thi Nam Sanh khịt mũi cười, “Tiểu tinh, ban nãy tôi còn nghĩ nếu em còn con... oa, oa... em chặt qua.... ngoan nào, thả lỏng chút.... rồi em thích khi làm chuyện này cùng tôi....”


      Thi Nam Sanh đoán rằng, có lẽ này trải qua lần đầu tiên mấy gì tốt đẹp, nên bây giờ mới khẩn trương và khó chịu như thế.


      Nhưng hoàn toàn biết, ra đây mới là lần đầu tiên của Thiên Tình.


      Thiên Tình cắn chặt môi dưới, dám để cho tiếng rên rỉ của minh bật ra ngoài.


      Người đàn ông này chuyện quá thẳng thắn, quá lộ liễu, khiến biết phải làm sao để chống đỡ!


      ***

      Tất cả cuối cùng cũng kết thúc.


      Thiên Tình cảm thấy khó chịu giống như toàn thân mình rệu rã hết ra.


      ôm tấm chăn nằm xụi lơ ở đó. Bị dày vò mệt đến còn hơi sức, nhất thời quên luôn việc phải giúp lột chiếc bao an toàn ra.


      Đền trong phòng đột nhiên bật sáng, thời điểm Thi Nam Sanh tháo chiếc bao an toàn xuống, ánh mắt đột nhiên chuyển sang tối tăm u ám.


      Thủ đoạn của đàn bà còn lạ lùng gì nữa! Nhưng, trong cuộc đời mình cũng hận nhất chính là bị lọt bẫy của đàn bà!


      Mặc dù đưa lưng về phía , nhưng Thiên Tình vẫn cảm nhận được nhiệt độ trong khí đột ngột giảm xuống rất thấp. Kinh ngạc quay đầu lại, cùng lúc đó toàn thân bị bóng người cao lớn mạnh mẽ đàn áp.





      “Tiểu tinh, lá gan em cũng to !” híp mắt, vẻ nghiêm nghị nơi đáy mắt khiến Thiên Tình rét mà run, “Ngay cả tôi mà cũng dám giăng bẫy?”


      Thiên Tình mấp máy môi, định lên tiếng giải thích nhưng lại biết nên giải thích như thế nào. Tôi hôm qua đúng là giả say, cũng là có mục đích nên mới tiếp cận .


      “Tôi nhất định phải có con với .” Nếu có đường giải thích, chi bằng cứ ra.


      Thi Nam Sanh sững sờ, có lẽ cũng ngờ tới này thẳng thắn thừa nhận. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lại nhếch môi mỉa mai , “Phụ nữ muốn có con với Thi Nam Sanh tôi nhiều đếm hết, cho rằng tôi cần đến người sạch như ?”


      sạch ?


      ta vui vì mình còn con ? Nhưng có ai mà biết, lãng tử tình trường Thi Nam Sanh xưa nay bao giờ quan hệ với những còn trinh tiết!


      “Con của , có thể cứu cả nhà chúng tôi.” Thiên Tình cố chấp nhìn vào sắc mặt mỗi lúc càng u của người đàn ông trước mặt, cho phép mình cúi đầu.


      “Hừ, dã tâm !” Thi Nam Sanh mấp máy bờ môi mỏng, ánh mắt lạnh tanh, “ đừng đến cả chuyện uống thuốc ngừa thai sau lúc đó cũng biết đó chứ?”


      Đương nhiên biết.


      Đáy mắt Thiên Tình đột nhiên ảm đạm mất mát. Lúc này. Thi Nam Sanh rời khỏi người , thuận tay với tới đầu giường rút hộp thuốc ném sang cho .


      Cũng may trong khách sạn cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ hết!


      Góc bén nhọn của của hộp thuốc va trúng khoé mắt Thiên Tình, khiến đuôi mắt cảm giác ỉ đau nhói.


      đứng cạnh giường, nhìn Thiên Tình từ cao xuống , “Mau uống nó! Đừng ở đó giở trò với tôi!”


      Giọng điệu là mẹnh lệnh cho phép cãi lại.


      Thiên Tình ôm chăn ngồi dậy, mở gói giấy bạc ra.


      Tim đập dồn dập nhìn viên thuốc, biết mình vốn có lựa chọn nào khác.
      Last edited: 25/3/15
      dungggheo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: rẻ mạt
      Edit: TiêuKhang

      Tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn viên kia thuốc, biết mình căn bản có lựa chọn nào khác.

      Thi Nam Sanh là người lăn lộn chốn tình trường bao nhiêu năm qua, chút thủ đoạn ấy của sao có thể qua mặt được ?

      Thiên Tình cười khổ rồi nhét viên thuốc vào miệng lặng lẽ nuốt xuống.

      Nhiệm vụ hôm nay hiển nhiên thất bại! Hơn nữa, từ nay về sau e là có cơ hội nữa.

      giúp được ba, cũng giúp được chị....

      Nhìn chằm chằm đến khi Thiên Tình nuốt xuống viên thuốc, lúc này Thi Nam Sanh mới chán ghét xoay người vào phòng tắm.

      Tiếng nước chảy ồ ạt vọng ra, Thiên Tình yếu ớt mặc quần áo vào. Ngẩng đầu liếc nhìn bóng dáng gợi cảm phản chiếu lại từ lớp kính thuỷ tinh mờ của phòng tắm, trong lòng khỏi dâng lên nỗi khổ sở chua xót.

      mực cho rằng là loại phụ nữ có lòng dạ ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’....

      Cũng phải, ra đúng là loại người như thế.

      Khó khăn cố chống người trượt xuống giường, cầm lấy túi xách ở đầu giường chuẩn bị rời . Lúc ngang phòng tắm, hơi ngập ngừng dừng bước, lưỡng lự gõ cửa phòng tắm tiếng.

      Tiếng nước chảy bên trong vẫn ào ào dừng lại, cũng nghe được tiếng đáp lại của Thi Nam Sanh.

      Thiên Tình hít hơi, cuối cùng lên tiếng, "Thi tiên sinh, mẹ rất quan tâm đến ." Em cũng rất quan tâm ....

      Tiếng nước chảy bỗng dừng hẳn, giọng lạnh lẽo của truyền ra, "Mẹ tôi phái đến?"

      Giọng điệu chất vấn càng lạnh hơn.

      Thiên Tình thành đáp: “Tôi rất cần tiền. Nếu như tôi có thể mang thai con của , tôi nhận được năm mươi vạn."

      ‘Bật’ Cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong.

      Thi Nam Sanh quấn khăn tắm đứng ở ngưỡng cửa, từng đường nét hoàn mỹ, toàn thân dưới hề dư tí thịt thừa nào. Từng giọt nước trong suốt vẫn còn chi chít lồng ngực tráng kiện. Quả là quyến rũ chết người.

      Vòng tay trước ngực khinh bỉ liếc nhìn Thiên Tình, "Chỉ năm mươi vạn có thể khiến bán thân, bán con mình, bán luôn cái quyền được làm mẹ của phụ nữ? Cái giá của rẻ mạt!"

      châm biến lẫn làm nhục chẳng chút nương tình

      Của khiến trái tim Thiên Tình đau nhói.


      Từ đến lớn, đều lén núp phía sau mọi người để nhìn người đàn ông này, nhìn lạc quan căng tràn nhựa sống, nhìn nghông nghêng bất cần...


      Rồi càng về sau, nhìn bị vấp ngã nặng nề bởi cuộc tình kia, và từ đó có lòng tin vào chuyện tình cảm nữa.


      từng nghĩ qua biết bao nhiêu lần, mình nên làm thế nào để xuất trong sinh mệnh của , để gây chú ý với về mình. Nhưng ngờ rằng, chọn tới chọn lui, lại chọn cách tồi tệ nhất.





      “Năm mươi vạn đối với Thi đây mà có thể đúng là rất rẻ mạt, nhưng đối với tôi mà , nó lại vô cùng trân quý!” Thiên Tình dám nhìn vào lòng ngực để trần của , chỉ đành phải nhìn thẳng vào mắt . Xiết chặt chiếc túi trong tay, khẽ khàng : “Tôi trước, hẹn gặp lại.”


      Việc đến nước này, còn ở lại thêm nữa cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã hơn thôi!


      Tay vừa chạm lên chốt cửa, chuẩn bị kéo cửa ra ngoài. Cổ tay bé bỗng nhiên bị giữ lấy.


      Thi Nam Sanh áp người tới từ phía sau, lồng ngực ấm áp gần như dán hẳn lên sống lưng . Cánh tay dài từ phía sau chống lên ván cửa, bóng mờ thấp thoáng rọi xuống giống như mảng lưới thiên la địa võng bao trùm lấy .


      Đột nhiên gần gũi như thế khiến hô hấp của Thiên Tình rối loạn, bức rức liếm liếm môi, khẽ hỏi: “Còn chuyện gì sao?”


      “Tôi cho năm mươi vạn, hãy bán cho tôi!”


      “Hả?” Thiên Tình tưởng mình nghe lầm.


      “Năm mươi vạn, làm bạn giường cho tôi!” hiếm khi có kiên nhẫn lặp lại.


      Thiên Tình bỗng xoay người lại, do khoảng cách cả hai quá gần nên vừa xoay người môi suýt chạm vào môi . Cũng may phản ứng nhanh, vội vàng lùi về phía sau bước tựa vào cánh cửa. Tròng mắt lấp loáng ánh nước hiểu hỏi , “Tại sao?”


      khinh bỉ , chán ghét , sao còn muốn giữ lại bên cạnh để làm gì?


      “Rất đơn giản bởi vì tôi thích cảm giác khi làm tình với .” chẳng ngai ngùng mà chuyện vô cùng thẳng thắn.


      “Quan trọng nhất là....” nửa chừng rồi dừng lại, ngón tay suông dài mang theo dộ ấm từ từ xoa khoé mắt Thiên Tình, “Nốt ruồi này của , rất đẹp...”


      “Tôi.... tôi nghĩ, tôi cần thời gian để suy nghĩ.” Thiên Tình đồng ý ngay cũng thẳng thừng từ chối.


      “Kiên nhẫn của tôi có hạn, có thời gian chờ đợi bất kỳ ai.” Thi Nam Sanh thu tay lại, ung dung xoay người , đứng nghiêng người chỉ vào cửa, chẳng thèm nghé mắt nhìn tới Thiên Tình , “Lúc nhớ đóng cửa!”


      người đàn ông này quen kêu ngoạ tự phụ, sao có thể để mặc làm càn?


      Nhưng nếu bây giờ đồng ý cầu của , đó cũng chính là lối thoát duy nhất của .


      Thiên Tình cắn cắn môi, “Được! Tôi đồng ý!”





      Khi Thiên Tình lên tấm thân mệt mỏi từ khách sạn về nha là mười hai giờ sáng.


      Trong nhà, Cảnh Kiến Quốc cha vẫn còn ngồi đó, thoáng nhìn thấy Thiên Tình ông lập tức bật dậy khỏi ghế so pha, ánh mắt mang theo mong đợi hỏi: “Thiên Tình, tình hình tối nay thế nào rồi? Bà Thi rất nóng lòng đợi con báo tin mừng cho bà ấy đấy!”


      Thiên Tình vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn phải trả lời với Cảnh Kiến Quốc.


      “Bị ta phát rồi.”


      “Phát ? Sao con bất cẩn như vậy!” Cảnh Kiến Quốc biến sắc, bắt đầu khiển trách, “Đó chính là tia hy vọng cuối cùng của nhà chúng ta. có năm mươi vạn này, con chị con làm sao chữa bệnh đây? Còn nữa, số tiền ba mượn của Bạch gia... Việc này, chẳng phải con đẩy ba vào trong hố lửa hay sao? Con...”


      “Cha, con có cách khác.” Thiên Tình nhức đầu ngắt lời Cảnh Kiến Quốc.


      Sắc mặt Cảnh Kiến Quốc chẳng dịu tí nào, “Con có thể có cách gì? Người ta nuôi con là của lỗ vốn, mà tôi còn nuôi tới tận hai đứa! Chị con có hy vọng, còn con so với nó cũng khá hơn chút nào!”


      Đối mắt với hờn trách bóng gió của cha, giây phút này chỉ khiến lòng Thiên Tình càng thêm lạnh.


      hơi cao giọng, “Thi Nam Sanh cho con năm mươi vạn!”


      “Cái gì?”


      “Thi Nam Sanh bảo con làm tình nhân cho ta, ta cho con chi phiếu năm mươi vạn.” Lúc đến hai chữ ‘tình nhân’, trong lòng Thiên Tình nhói đau như bị kim châm.


      Mang thai hay làm tình nhân có gì khác nhau, cũng đều sống cuộc sống mất tôn nghiêm và lòng tự trọng.


      Lấy tờ chi phiếu từ trong túi sách ra, chưa kịp bị Cảnh Kiến Quốc vươn tay đoạt lấy. “Lần này mình được cứu rồi, được cứu rồi!”


      Thân làm cha, vậy mà chẳng có chút thương tiếc nào cho hoàn cảnh tại của con mình.


      Hốc mắt Thiên Tình hơi cay cay, mím mím môi ép nước mắt chảy ngược trở về. Nhìn vẻ mặt vui sướng của Cảnh Kiến Quốc mà như mất cảm giác , “Cha, cha phải hứa với con, về sau tuyệt đối được cá độ, cũng được vay nặng lãi nữa! Nếu , con lập tức đem năm mươi vạn này trả lại.”
      Last edited: 25/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Mối tình đầu tiên
      Edit: TiêuKhang

      "Trả lại sao được?" Cảnh Kiến Quốc khư khư ôm chặt tấm chi phiếu, liếc mắt thấy sắc mặt con có gì đó ổn, vội cười lấy lòng, "Biết rồi, biết rồi, cha hứa với con cá độ nữa được chưa. Nhưng mà, , thiệt nghĩ tới cậu Thi Nam Sanh đó lại coi trọng con cha như thế. Hì, Thiên Tình, dù sao thằng nhóc đó cũng là người có tiền, đứa con trong trắng tì vết như con mà lại làm tình nhân cho cái thằng lăng nhăng như nó, sao có thể chỉ trị giá năm mươi vạn? Ít nhất con phải đòi thêm nó năm mươi vạn nữa mới được! Quay lại bảo nó đưa thêm !"

      Thiên Tình thể nào nén nước mắt được nữa. rưng rưng mắt nhìn cha mình, nghẹn ngào cầu xin, "Cha, cha cho con giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, có được ?"

      ***

      "Thiên Tình, em còn học, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trong bệnh viện, Cảnh Vãn Tình thể tin nhìn hóa đơn phẫu thuật và hóa đơn lọc máu.

      "Chị, chị chỉ cần điều trị bệnh cho tốt là được rồi." Thiên Tình kéo rèm cửa sổ phòng bệnh ra, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt sáng ngời của , tươi cười đón lấy ánh mặt trời.

      "Nếu em với chị, chị trị bệnh nữa." Vãn Tình cố chấp đòi phải biết nguyên nhân.

      Thiên Tình dám , nếu biết số tiền này phải đánh đổi cơ thể mới có, Vãn Tình càng đụng tới , "Chị, chị còn nhớ cái người mà em từng nhắc với chị là em thích đó, nhớ ?"

      "Đàn thời em còn học trung học đó à?"

      "Dạ." Thiên Tình gật đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy Thi Nam Sanh, cũng là ngày đầu tiên vừa bước chân vào trung học, còn tốt nghiệp cấp ba. Khi đó nhân vật làm mưa làm gió ở trường, đâu cũng có đôi có cặp với có tên là Bạch Thiên Thiên.

      Trai tài sắc, lúc ấy biết làm biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.

      Trước đó, Thiên Tình chưa bao giờ biết tình là gì, càng biết cái gì gọi là tiếng sét ái tình vừa gặp . Nhưng kể từ giây phút nhìn thấy Thi Nam Sanh, đột nhiên sáng tỏ tất cả.

      Lần đó, sau khi bị cha đánh mắng, chạy đến trường tủi thân khóc trận, ngồi xổm trước mặt thay lau sạch nước mắt.

      Ánh mặt trời chói chang rọi xuống từ cao, như được bao bọc bởi vầng sáng lóa mắt xoay chuyển từng vòng, xoay đến cuốn cả Thiên Tình đắm chìm vào trong đó. Trái tim giống như bị tảng đá lớn nện lên, đập thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

      Về sau mới biết, đó là nụ tình chớm nở đầu tiên của mình....



      Cậu hai Mộ

      “Chẳng lẽ ta giúp em?”

      “Dạ. em tìm ta mượn tạm. Đợi sau này khi chúng ta có tiền rồi trả lại cho người ta đúng số tiền đó là được.” Thiên Tình giỏi dối, nhưng lúc này thể .

      “Nhưng chịu đâu có nge kể em và ta thân đến mức đó? Khoản tiền lớn như thế, ta chịu cho mượn?” Vãn Tình xem ra cũng dễ mắc lừa.

      “Khoản tiền này đối với chúng ta mà có lẽ là con số khổng lồ, nhưng đối với ta chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Chị, chị phải tin em. Người đó rất tốt, sau khi biết em gặp khó khăn liền ra tay giúp đỡ. Có lẽ là thông cảm với hoàn cảnh của chúng ta.”

      Vãn Tình ngẫm nghĩ lại thấy lời Thiên Tình cũng hẳn là có lý.

      Có lẽ, người có tiền kia chỉ coi đó như hoạt động từ thiện mà thôi. Vì vậy cười cười gật đầu, “Em vậy chị cũng yên tâm, chị chỉ muốn liên lụy em.”

      Thiên Tình ngồi ở mép giường, hơi mệt mỏi tựa đầu lên vai Vãn Tình, “Chị, chúng ta mãi mãi là người nhà. Nếu như phải luôn có chị cáng đáng cái nhà này, luôn chăm sóc cho em và cha, hôm nay biết cuộc sống của em và cha tồi tệ cỡ nao nữa.”

      Mẹ mất sớm ba lại đam mê cờ bạc, vì vậy mà cái nhà tồi tàn tan vỡ bấy lâu nay này đều do tay người chị cả Cảnh Vãn Tình chèo chống.

      Lao động vất vả lâu ngày, cuối cùng mới dẫn đến thân ốm đau như bây giờ.

      Nghĩ đến đây, Thiên Tình thấy mũi hơi cay. Vãn Tình ôm siết cơ thể gầy gò của em , “Con bé ngốc!”

      ***

      Mặc dù lần đó đồng ý ký kết giao dịch với Thi Nam Sanh, nhưng mãi đến nay ta cũng chẳng đưa ra bất kỳ cầu gì với . Thậm chí, cả nửa tháng sau đó ta cũng biến mất thấy bóng dáng, như chưa từng xuất trong cuộc sống của .

      Thiên Tình còn tưởng rằng, năm mươi vạn mà mình nhận được vào buổi tối hôm đó, là ta tặng cho mình.

      Thiên Tình vẫn đến trường và tan học như thường lệ, cùng bạn tốt Đàm Tư Noãn làm việc bán thời gian tại câu lạc bộ tên ‘Miss’, cuộc sống cứ bình lặng trôi qua. Cho đến đêm hôm đó, bỗng xuất khúc nhạc đệm…

      “Thiên Tình, mau xem, cậu hai nhà họ Mộ tới đây kìa!” Khi thấy chàng trai dửng dưng ngồi xuống cạnh quầy bar, Tư Noãn phấn khích huých Thiên Tình cái.

      Thiên Tình theo đó giương mắt lên nhìn.




      Thiên Tình theo đó giương mắt lên nhìn.

      Dưới ánh đèn màu nhấp nháy, Mộ Trầm với bộ dạng ngả ngớn cùng vài người bạn ngồi ở quầ bar cười trò chuyện rất vui vẻ.

      ta bẩm sinh đẹp, nét đào hoa xán lạn trong đôi mắt xếch, sống mũi cao thẳng vô cùng tinh tế, đôi môi mỏng mím càng tăng vẻ mê người. Nét cười như ánh hào quang chói lòa khiên gương mặt tuấn tú càng thêm sinh động, nhất thời làm say mê ít tầm mắt của đàn bà con trong quán bar.

      Mấy người bên cạnh cũng hề kém cạnh, nhưng những ánh sáng đó bị lu mờ nử bởi cậu hai Mộ.

      Người đàn ông này đúng làm mê hoặc lòng người, nhưng trong đó .

      Thiên Tình thu hồi tầm mắt, gõ Tư Noãn cái, “Đừng nhìn nữa, nếu câu cứ nhìn mãi như thế, sợ là đốt cháy người ta luôn đấy.”

      Đúng vậy , ánh mắt của đám con đều nóng rực như lửa!

      “Hứ, nếu phải trong lòng cậu từ lâu có người ngự trị, chắc chắn cũng trốn thoát mị lực của ta đâu.” Tư Noãn nghịch ngợm kéo kéo đuôi tóc Thiên Tình.

      ***

      “ Êh, cậu ấm, nhìn đằng kia xem, cái bé đó đó.” Công tử bột họ Quan vỗ vỗ vai Mộ Trầm , “Chính là chịu nhận tiền của bọn mình, lần nào cũng cự tuyệt nể mặt.”

      Mộ Trầm nhìn về phía bóng dáng mảnh mai cúi đầu bận rộn bên trong quầy bar, nhíu mày cười tiếng, mắt chợt lóe sáng, “Sao hả? Muốn chơi gì?”

      “Cậu được mệnh danh là ‘ sát thủ sát ’ mà, tới thử xem sao!” Có người giựt giây.

      “Hừ, suốt ngày chơi , bộ các cậu chán hử?” Trong nụ cười xán lạnh của có nét ngông cuồng sảng khoái, moi mỏng nhấp ngụm rượu, lười biếng thu mắt về.

      “Cũng bởi vì nhàm chán mới chơi, nè, hôm nay tới cậu thử xem thế nào!”

      ***

      Thiên Tình thay đồng phục ra, sau khi mặc quần áo của mình vào rồi chào tạm biệt Đàm Tư Noãn, ra khỏi phòng thay quần áo chuẩn bị về nhà.

      Cả ngày hôm nay vẫn thấy Thi Nam Sanh xuất . Điện thoại di động của cũng nằm im ru.

      Có lẽ, ấy quên tồn tại của mình rồi.

      Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Thiên Tình kiềm chế được dâng lên nỗi buồn vô cớ. Mặc dù muốn hèn mọn ở bên cạnh làm người tình bao nuôi, nhưng thấy trong lòng vốn hề để tâm đến diện của mình như thế, ít nhiều vẫn khỏi cảm thấy mất mác.

      Thở dài, cúi đầu bỏ điện thoại lại vào túi xách, nhanh chân ra cửa chính của quán bar
      Last edited: 25/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Tình cờ gặp mặt
      Edit: TiêuKhang

      tới trạm xe bus, do đêm khuya, chỉ còn mỗi Thiên Tình mình đứng đợi đón tuyến xe cuối cùng để về nhà .

      "Tin.... Tin.... Tin...." Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng kèn xe dồn dập.

      Thiên Tình còn chưa kịp quay đầu lại, nghe giọng lanh lảnh ràng vang lên trong đêm tối, "Hi, Cảnh Thiên Tình!"

      Tiếng của ta rất trong, trong như dòng suối vậy.

      Ai vậy kìa?

      Thiên Tình hồ nghi xoay người.

      Hai luồng sáng rực như phá tan bóng đêm phóng thẳng về hướng , chói đến thể nheo mắt lại. Nhưng vẫn nhìn thấy rất bóng dáng giữa nguồn ánh sáng kia chính là Mộ Trầm . giống như quang minh Sứ giả, xuyên qua bóng tối bất ngờ xuất ngời sáng trước mặt Thiên Tình.

      Chiếc mô tô vững vàng đỗ sát cạnh chân , tháo mũ bảo hiểm xuống, sau đó là gương mặt điển trai xuất . Trong đôi mắt đẹp đào hoa tỏa sáng nét cười bỡn cợt, dưới ánh đèn đường càng vô cùng chói mắt.

      Thường ngày hay ‘bà tám’ cùng Tư Noãn, Thiên Tình nghe kể ít về cậu hai nhà họ Mộ này. Đại khái dùng những cụm từ để hình dung như: ‘Sát thủ sát ’ và ‘tình nhân đông như kiến’. Nhưng ngay lúc này Thiên Tình lại cảm thấy, những từ ngữ đó căn bản thể hình dung chính xác về công tử bột trước mắt này.

      Nhìn từ khoảng cách gần, ta còn đẹp và quyến rũ hơn nhìn thoáng qua từ xa. Ừm! Phải ta giống Tinh đúng hơn.

      "Có chuyện gì ?" nhớ giữa họ vốn quen nhau.

      "Ưm hừm, có chuyện lớn!" Mộ Trầm lười biếng đem mũ bảo hiểm máng lên kính chiếu hậu, nhướn mày liếc nhìn , "Em có bạn trai chưa?"

      "Hả?" Thiên Tình ngờ lại hỏi vấn đề riêng tư này, khó chịu thoáng cau mày.

      Công tử bột này có ý gì?

      " trả lời vậy tức là có rồi." Mộ Trầm cười hì hì rồi đột nhiên cúi người kề khuôn mặt điển trai sát lại gần Thiên Tình, khoảnh khắc đó Thiên Tình như bị choáng ngộp bởi nụ cười sáng rỡ như mặt trời kia.

      "Vậy đây làm bạn trai của em, cứ quyết định như vậy !"

      Cái gì?

      Thiên Tình bị Mộ Trầm tự biên tự diễn làm hơi mà chỉ biết nín thinh thốt nổi nên lời. chưa từng thấy người nào vẫn chưa được đồng ý của người ta tự tiện quyết định như thế bao giờ!

      "Ồ, đây phải là cậu hai họ Mộ đó sao?" Đột nhiên có giọng nữ õng ẹo chen vào cuộc đối thoại giữa họ.

      Thiên Tình cùng Mộ Trầm đồng thời quay lại nhìn nơi phát ra tiếng .

      Thiên Tình đứng ngỡ ngàng.

      chuyện là rất khiêu gợi và xinh đẹp, người bên cạnh dang khoát tay chính là....Thi Nam Sanh.




      Dưới bóng đêm mờ nhạt, dáng người cao lớn như mang theo áp bức của từng bước tới. Ngũ quan tuấn tú như như lay động dưới ánh sáng, lạnh nhạt nhưng kém phần oai nghiêm.

      ngờ lúc này lại gặp !

      Thiên Tình tự nhiên hoảng sợ lui về phía sau theo bản năng và giữ khoảng cách với công tử bột trước mặt.

      " Nam Sanh!" Cậu hai Mộ sảng khoái chào hỏi, híp mắt nhìn mỹ nữ bên cạnh cười xấu xa , "Lại thay bạn mới nữa hả? Sao nào, tính cùng trai em tranh xem ai thay bạn nhanh hơn sao?"

      Tầm mắt Thi Nam Sanh chưa từng dừng lại người Thiên Tình dù chỉ giây. Nghe công tử bột Mộ trêu chọc chỉ nhíu mày, ôm chặt bên cạnh , "Hơn nửa đêm còn tính ở đây quậy phá gì vậy?"

      Cậu hai Mộ cười hì hì, hất hất cằm về hướng Thiên Tình, ", nhìn xem bạn của em thế nào?"

      Lúc này Thi Nam Sanh mới thoáng liếc sang Thiên Tình, ánh mắt xa lạ đó giống như giữa cả hai chưa từng quen biết.

      Thiên Tình có thể hiểu được, dù sao....Quan hệ giữa họ, tồi tệ đến mức chẳng thể để ai biết...

      Chua sót cắn môi, nhất thời quên việc phải đính chính lại lời của cậu hai Mộ.

      Thi Nam Sanh cũng có ý kiến gì, chỉ vỗ vỗ vai cậu hai Mộ, "Tranh thủ về sớm, kẻo cậu lại lo lắng cho cậu."

      "Tuân lệnh!" Cậu hai Mộ nghịch ngợm chào theo kiểu nhà binh.

      Thi Nam Sanh ôm xoay người bước . Tầm mắt từ đầu đến cuối chỉ dừng thoáng qua đúng giây.

      Nhìn theo đôi trai tài sắc mỗi lúc càng dần xa, trong lòng Thiên Tình nhất thời cũng thể xác định.

      Rốt cuộc là ta giả vờ xa lạ, hay quên mình rồi? Có lẽ ... quên rồi....Dù sao mình cũng chẳng là gì của ta!

      Nỗi mất mát chảy tràn vào tim.

      "Nè, tôi đưa em về! Lên xe!" Cậu hai Mộ gọi về dòng suy tư của .

      " cần." Thiên Tình từ chối theo bản năng. Lúc này mới sực nhớ tới lời ta giới thiệu về mình, nghiêm nghị , "Cậu hai Mộ, từ nay về sau mong đừng giới thiệu về tôi như vậy nữa. Chúng ta cùng lắm chỉ vừa mới biết nhau đây thôi mà."

      nghiêm túc của chỉ khiến cậu hai Mộ càng cười tươi hơn, đôi mắt sáng ngời như hoa đào xán lạn, "Quả đúng như lời bọn nhóc kia , em đúng là khó ‘cua’!"



      Vì để nghiệm chứng điều đó, mới đột nhiên chạy tới những lời mà ngay cả bản thân mình cũng thể nào hiểu nổi?

      Thiên Tình sớm đoán được đây chỉ là trò đùa của những kẻ có tiền mà thôi, vì vậy cũng nhiều lời với nữa, xốc lại túi xách vai xoay người bỏ .

      Xưa nay Mộ Trầm chưa từng bị con từ chối qua bao giờ, ngạo mạn quen, vì vậy nên tiếp tục đuổi theo nữa, chỉ nhàn hạ nhoài người mô tô, nheo mắt nhìn theo bóng lưng .

      Dưới ánh đèn mờ sáng, hai vai quải túi xách, tóc cột thành đuôi ngựa, tươi trẻ đầy sức sống, nhưng lại có vẻ trang nghiêm đứng đắn rất khó diễn tả bằng lời. Chẳng trách đám người kia cứ muốn trêu ghẹo .

      ...

      Thiên Tình vừa được hai bước, chiếc xe màu đen sang trọng chầm chậm dừng lại ngay cạnh .

      ngạc nhiên dừng bước, nghiêng mắt nhìn.

      Cửa xe đẩy ra, người đàn ông khôi ngô vạm vỡ bước xuống, " Cảnh, tiên sinh bảo tôi đến đón ."

      "Tiên sinh?" Thiên Tình hiểu nhìn đối phương.

      "Thi tiên sinh." Đối phương giải thích.

      Thi Nam Sanh?

      ra ta vẫn chưa quên mình...

      Nghĩ đến vừa nãy cả hai lướt qua nhau, Thiên Tình cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối. Gật gật đầu, theo đối phương lên xe.

      Mộ Trầm vẫn nhởn nhơ tình tang nhìn Thiên Tình được người đón lên xe. Có tiếng bước chân ở phía sau.

      "Êh, cậu hai, thành công ?" Là đám cậu ấm họ Quan.

      Mộ Trầm nhìn tới phương hướng Thiên Tình bĩu bĩu môi, "Ừ, người ở đằng kia."

      Vừa thấy Thiên Tình bước lên chiếc xe sang trọng, mọi người ai cũng ngầm hiểu nhưng ra, ngượng ngùng nhún vai, "Bỏ , ra đều là người trong hội, hết vui rồi. thôi! Chúng ta cũng đừng theo này nữa. Quay lại uống rượu tiếp thôi!"

      =====

      xe, Thiên Tình gọi điện thoại cho Cảnh Kiến Quốc hay.

      Vừa nghe Thiên Tình được Thi Nam Sanh đón , Cảnh Kiến Quốc cao hứng vô cùng, ở trong điện thoại dặn dặn lại Thiên Tình phải khôn khéo chút, nghe lời chút. Thiên Tình nghe xong chỉ cảm thấy trái tim buốt lạnh, tiếng nào cắt ngang cuộc gọi.

      Xe bon bon vòng qua vòng lại trong thành phố, cuối cùng dừng lại trước ngôi biệt thự.

      " Cảnh, đến rồi." Có người giúp mở cửa ra.

      Nhấc chân bước xuống xe, Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là tòa kiến trúc được xây dựng xa hoa lộng lẫy theo phong cách Châu Âu. Dưới ánh đèn rực rỡ chớp tắt, ngôi biệt thự thoạt nhìn như giấc mộng huyền ảo xa vời thể với tới.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Trúc Doanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :