1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc, xin cưng chiều ta - Lục Thiếu (3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tổng giám đốc, xin cưng chiều ta
      Tác giả: Lục thiếu

      Nguồn convert:
      http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=94277

      Editor: TrươngNguyễn

      Thể loại: đại
      * Trích đoạn:

      "Nhớ kỹ, chỉ là món đồ chơi của tôi, tôi chơi chán liền ném !" đè dưới thân, hành hạ hai ngày hai đêm, rưng rưng nước mắt nuốt khuất nhục vào, khi cao hứng có thể cưng chiều lên trời cao,lúc tức giận lại đối với lạnh lùng ngư băng tuyết ! như con chim hoàng yến bị nhốt vào trong lồng cách nào thoát ra, cơ thể và trái tim khắc đầy hận thù với ...

      * * *
      từ uống máu, lớn lên trở thành người đàn ông máu lạnh vô tình,
      Bởi vì làm người Huyết Chú, vận mạng của bọn họ tương liên, mà cũng hề nghĩ rằng, nằm trong kiếp này của ..."Bảo bối, dù có chết, cũng chỉ có thể là người của tôi!"

      * * *
      Khi lựa chọn rời , lại dùng nòng súng lạnh như băng nhắm ngay trái tim của . cười tươi như hoa nhìn ,: "Xin lỗi , nhưng nếu muốn tôi tiếp tục ở lại bên cạnh , vậy tôi thà chết còn hơn!"
      nắm lấy bàn tay run rẩy bóp cò súng của , nhìn nở nụ cười xinh đẹp mà thê lương, trái tim của cũng ngừng đập ngay tại thời khắc này! ... , chỉ là phát quá muộn,vì muốn vãn hồi lòng của , hèn mọn quỳ xuống trước mặt :"Trở lại bên cạnh tôi , bây giờ, đến lượt tôi trở thành món đồ chơi cho em!"



      Mở đầu


      "Ầm ầm..."

      bầu trời từng trận sấm, tia chớp luân phiên nhau xuất , mây đen kéo đến đông nghìn nghịt bao phủ cả bầu trời, ở điểm nơi cuối chân trời có vệt sáng nhoi, như đưa thân vào thế giới u bên trong.

      bao lâu, mưa từ trời rơi xuống, hơn nữa càng rơi càng nhanh,càng rơi càng nhanh, mưa phùn trắng xóa, dần dần, cũng thể nhìn được gì nữa.

      Khi những tiếng bước chân "lẹt xẹt" dồn dập ở ngoài sân vang lên, hai đạo nghiêm chỉnh huấn luyện bóng dáng của dùng lấy tốc độ cực nhanh ngăn cản từ trong bóng tối, ngược sáng tới thiếu niên.(câu này ko biết edit sao nữa)

      Trong phòng chỉ chiếu tới chút ánh sáng làm cho họ thấy được người tới, quần áo người ướt đẫm rồi, người hơi nghiêng, nước mưa còn lưu lại ở trán chặn lại ánh mắt của , chỉ có hơn nửa khuôn mặt lộ ra ngoài.

      Đó là khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi, hay còn gọi là thiếu niên, nhìn qua vượt quá mười năm tuổi, mặc dù thấy được ánh mắt của cậu ta, nhưng từ người cậu lại tỏa ra khí chất lạnh lùng, lạnh nhạt có thể hủy diệt tất cả.

      "Mở cửa!"

      Cậu thiếu niên mở miệng , giọng có chút khàn khàn, dường như là rất vội vàng, lồng ngực phập phồng ổn định, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

      "Cậu thể vào!" Hai đôi tay như tường đồng da sắt, nhanh chóng ngăn cậu thanh niên trước cửa, hơi hơi trừng mắt lên, chỉ thấy tia sáng lóe lên, khi bọn họ kịp trở tay, bóng dáng tuấn dật kia nhanh chóng chạy vọt vào.

      "Ầm" tiếng, cước đá văng này phiến quan cũng căng đầy cửa, chỉ là bên trong phòng xảy ra tất cả lại gọi đỏ tròng mắt.

      Vốn là thuộc về cái giường kia tại nằm người đàn ông khác, hơn nữa còn cởi nữ nhân.

      Trước mắt cậu thiếu niên xảy ra màn hỗn độn và ướt át, xung quanh tràn đầy dục vọng, thế nhưng cũng rời mắt , mà gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ kia.

      quen người đàn ông, nhưng người con lại là người mà thương suốt ba năm qua !

      Bên trong, hai người cũng có bởi vì đến mà ngưng lại, người đàn ông "cưỡi" thân thể người con , ra vào cuồng dã mà kịch liệt, người con ở dưới thân ta tựa hồ như vũng nước, bộ dạng kiều mị như đóa hoa nở rộ.

      người con vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cũng còn rất trẻ tuổi, nhưng ràng là của , sao có thể cùng người đàn ông khác làm ra chuyện đáng xấu hổ như vây chứ?

      "Thương Lang, nhắm mắt lại . . . . . ." Người con ấy hướng tự tay, cười đẹp như vậy, nhưng là lúc này lại dưới thân người đàn ông khác nở rộ cách xinh đẹp.

      Cậu thiếu niên chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp của , bất chợt bổ nhào lên phía trước đẩy người đàn ông ở người ra, thấy những vết hôn đáng sợ người , điên cuồng bóp cổ , trong mắt tràn đầy thống khổ đau đớn:" từng hứa là lòng rồi, tại sao bây giờ lại ....?"

      Chỉ là căn bản cũng nghe được câu trả lời của , chỉ nghe thấy "Pằng..." tiếng súng vang phá vỡ bầu trời, thân thể xinh đẹp đột nhiên xuất lỗ thủng màu đỏ máu mở ra như nước suối chảy, mới vừa rồi vẫn còn nở rộ rực rỡ, vậy mà chỉ trong nháy mắt tàn tụy, người lạnh ngắt.

      nghĩ chỉ cần xoay người là nhìn thấy người bắn súng, nhưng lại dùng sức nắm lấy tay , vẫn cười như cũ, chỉ là ánh mắt bắt đầu buông xuôi (kiểu dạng như ánh mắt lúc người sắp chết ý), : "Thương Lang, giúp em chuyện cuối cùng được ? Giúp em tìm có cái bớt hình Nguyệt Nha* vai. . . . . ."(* Nguyệt Nha: Trăng non, trăng lưỡi liềm)

      Đó là lần cuối cùng nhìn thấy nụ cười của , để lại cho thân hình trần truồng cùng vũng máu đỏ tươi. . . . . .

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:Đêm yên tĩnh

      Editor: TrươngNguyễn

      Mười ba năm sau

      "Ầm...Ầm"

      Những tiếng sấm dứt khoát từ bầu trời vang lên liên tục, nhưng mãi vẫn có hạt mưa nào rơi xuống, thời tiết có chút oi bức, nhưng lúc này, ở tọa lạc ngoại ô thành phố trong gian phòng kín tăm tối lại có cảnh khiến người ta phải run sợ.

      "Cút!"

      Tiếng quát lạnh nhạt từ trong phòng truyền ra, sau đó là tiếng thét của phụ nữ, lập tức mặc quần áo vào rồi vội vàng rời , đến nước mắt cũng kịp lau chạy thục mạng như chạy khỏi nhà ma.

      Sau đó lại trở về tĩnh mịch như ban đầu, trong bóng tối sáng lên đốm lửa .

      "Pằng" —— ngọn lửa phát ra chiếu sáng khuôn mặt của người đàn ông, đó là người đàn ông to lớn mạnh mẽ, ngũ quan tuấn hoàn mỹ tỳ vết, sống mũi cao và thẳng, có đôi mắt màu xanh lục, sắc bén như chim ưng, tỏa ra loại khí chất khiến ai nhìn cũng phải sợ, như là. . . . . . đôi mắt của con sói, người tràn đầy huyền bí! Rất mạnh mẽ, cũng rất hoang dã. . . . .

      "Liệt thiếu, chúng tôi có hàng mới, cậu có muốn xem thử chút ?"

      Cửa mở, người đàn ông thân hình to lớn ra, trong miệng ngậm điếu thuốc, người chỉ mặc mỗi cái áo choàng tắm màu xám, khẽ thở ra vòng khói:" thôi!"

      Tất cả đèn trong biệt thự được bật lên, Địch Liệt từ lầu xuống, lười biếng ngồi dựa vào ghế sopha, bắt chéo chân, mắt giương lên, hai người thân hình to lớn đứng phía sau vỗ vỗ tay, sau đó mười được đưa đến trước mặt .

      Mấy kia quỳ gối trước mặt , như là quỳ lễ trước Vua, mắt cũng dám nhìn.

      Địch Liệt có chút kiên nhẫn, hất cằm lên, giọng có vài phần tàn ác lãnh buốt: "Cởi quần áo!"

      Những này cũng hơn gì người thường, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của , nâng mi nhìn gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo tì lại bị đôi mắt khát máu của dọa sợ.

      Họ đưa tay, run rẩy kéo y phục của mình xuống, thế nhưng đôi mắt sắc bén của Địch Liệt lại nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của họ, chỉ nhìn về phía bờ vai của các , từng cái từng cái , đều là mảnh trơn bóng, hề có bất kì cái bớt nào.

      "Dẫn !"

      Địch Liệt thả chân xuống rồi đứng lên, tới trước mặt ở gần nhất, tiện tay cầm tàn thuốc trong tay xát lên vai , sau đó lập tức xuất vết máu hình trăng lưỡi liềm, thanh mê mị phân phó:" ở lại ."

      Bọn họ lập tức hiểu ý để kia ở lại, sau đó lệnh cho người dẫn những còn lại xuống.

      "Ầm .... Ầm"

      Bên ngoài tiếng sấm lại vang lên, dường như trời cũng bắt đầu mưa, con ngươi Địch Liệt từ từ bị che khuất bởi tầng tối tăm, cuối cùng chuyển thành màu đỏ thẫm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai quả đấm từ từ siết chặt lại.

      "Liệt thiếu, có cần uống thuốc ?"

      Phát ánh mắt biến hóa, tiếng bước chân sau lưng dừng lại chút rồi lại vang lên, cứ mỗi khi thời tiết như vậy, Địch liệt giống như là thay đổi thành người khác, nhưng mà,thời gian vẫn chưa tới .

      " cần!" Địch liệt thu hồi ánh mắt , dường như nhẫn nại vận sức trong cơ thể, biết từ khi nào con chó chạy tới chân , nhìn qua là biết là loài động vật rất xinh đẹp, Alaska là chú chó tuyết nhắn, rất lanh lợi theo Địch liệt lên tầng.

      Khi bóng dáng của biến mất, ở lại bị vải bịt kín mắt, thấy được gì, chỉ nghe được bên tai có thanh lạnh như băng:"Tối nay phải hầu hạ Liệt thiếu tốt, biết chưa?"

      run rẩy gật đầu, đêm này chắc chắn được an ổn.
      ___________________________

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Tứ Đại Gia Tộc

      Editor: TrươngNguyễn

      “Đinh linh linh....”

      Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Kiều Mạt Ưu chạy nhanh ra khỏi lớp học.

      Bên ngoài học viện nhạc có rất nhiều chiếc xe cao quý dừng lại, mỗi khi đến Chủ Nhật những chiếc xe như thế này lại xuất cực kì nhiều, bởi vì nữ sinh nơi đây được các đại gia công tử thích, họ trẻ tuổi, xinh đẹp, tài hoa, ai cũng muốn có ngọn núi lớn dựa sau lưng giúp đỡ, nên bọn họ luôn ăn mặc xinh đẹp để được những công tử kia lựa chọn, tuy nhiên cũng có những người ngoại lệ.

      Chỉ thấy những chiếc xe kia cùng chạy mộ con đường nhàng uyển chuyển như những con bươm bướm bay qua, Kiều Mạt Ưu giơ tay lên nhìn đồng hồ, cảm thấy rối loạn, sắp muộn giờ rồi !

      liều mạng chạy đến ven đường, giơ tay vẫy vẫy gọi cái taxi."Két..." tiếng phanh xe gấp gáp vang lên, chiếc xe Lamboghini màu trắng dừng ngay trước mặt Kiều Mạt Ưu, tấm kính ở cửa xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt đầy tà khí của người đàn ông.

      Đó là thân hình mê hoặc đầy quyến rũ, dù đeo kính đen nhìn thấy mắt nhưng chắc chắn đấy là đôi mắt đào hoa, chỉ thấy đặt cánh tay cửa sổ, nhìn Kiều Mạt Ưu huýt sáo:"Người đẹp, muốn nhờ xe sao ?"

      Kiều Mạt Ưu liếc ta lượt, trong lòng khinh thường, ra là chỉ tên công tử trăng hoa nông cạn.

      Người đàn ông đeo kính thấy ánh mắt sắc bén kia có chút ngây thơ, làn da trắng nõn, xinh đẹp thuần khiết, là loại mà thích.

      Chỉ là, tiểu Mỹ nhân có vẻ thích lắm.

      cứ nghĩ là nghe thấy gì, lấy cái loa hướng về phái , lần này Kiều Mạt Ưu cũng thèm nhìn nữa, thẳng rồi lên chiếc xe phía trước đỗ ở ven đường

      Màu trắng trong xe thể thao, nam nhân lấy xuống mặt đeo mắt kính, nhìn phía trước mặt biến mất đuôi xe, khóe miệng chứa nâng nhất mạt hứng tính dồi dào cười, sau đó vươn tay giơ ngón tay cái lên cùng ngón trỏ làm cá nổ súng tư thế, “Phanh ——“Trong chiếc xe thể thao màu trắng, người đàn ông lấy mắt kính xuống, nhìn theo bóng dáng chiếc xe biến mất, khóe miệng nâng lên nụ cười đàng hứng thú, sau đó giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái tạo thành tư thế hình chiếc súng"Pằng..."

      --- -----

      Căn phòng hỗn loạn tràn ngập mùi máu tươi.

      giường, khi người đàn ông mở mắt thấy có con chó tuyết nằm trong ngực, đưa tay lên sờ bộ lông mềm mại của nó, giường trừ người và động vật màu trắng, còn thứ gì khác, chỉ là mặt đất còn để lại những vũng máu, khóe miệng của con chó tuyết cũng có vệt máu đỏ sậm.

      Địch Liệt ngón tay của mình ở nó khóe miệng lau cái, sau đó vỗ vỗ đầu của , tiếng cười trầm thấp, “Cho ăn no ngươi sao?”
      Địch Liệt dùng ngón tay mình lau khóe miệng cho nó cái, sau đó vỗ vỗ đầu nó, tiếng cười trầm thấp:"Mi no rồi sao?"

      “Gâu gâu... ”

      Chú chó sủa ra hai tiếng, giây sau đó, đợi chủ nhân gì, nó lập tức nấp nhanh chóng, khi cửa được mở ra liền chạy nhanh ra ngoài.

      Người vào là Lôi, thấy đất những vệt máu cũng dám hỏi nhiều.

      “Liệt thiếu, ông cụ điện thoại tới cậu qua đó chuyến!”

      Nằm ở giường nam nhân giật giật môi, miễn cưỡng phân phó , “ chuẩn bị xe!” Người đàn ông nằm giường giật giật môi, miễn cưỡng dặn dò:" chuần bị xe cho tôi."

      “Vâng”

      20 phút sau, bóng dáng của Đich Liệt cũng xuất ngôi biệt thự cổ kính, người hầu kẻ hạ trong biệt thự đều tỏ thái độ vô cùng coi trọng và kính nể .

      “Thiếu gia trở lại!”

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Lần đầu gặp nhau

      Editor: TrươngNguyễn

      “Lão gia, thiếu gia đến rồi ạ!”

      Địch Nguyên Khai nhìn về phía cận vệ ngồi ghế sô pha chờ đợi ông lên tiếng

      “Nó ở đâu?” Địch Nguyên Khai mặc dù 52 tuổi rồi, nhưng khuôn mặt được chăm sóc kĩ lưỡng nên cũng khó nhìn ra lúc ông còn trẻ chắc chắn là mỹ nam, ra dáng dấp của Địch liệt rất giống ông, hai người ngũ quan rất giống nhau, vậy mà vầng trán lại tản ra loại khí chất khiến người khác rét run sợ hãi.

      ở bể bơi ạ !”

      Địch Nguyên Khai nhíu nhíu mày, sau đó lại :“Ngươi gọi điện cho Nhị thiếu gia sao?”

      “Nhị thiếu gia cậu ấy đến!” Lam Thúc cẩn thận nhìn Địch Nguyên Khai cái, cho tới bây giờ đều vậy, ở cái nhà này, cho tới tận bây giờ, hai em bao giờ xuất cùng lúc.

      Địch Nguyên Khai cả đời này từng có vô số phụ nữ, nhưng ông chỉ chính thức cưới người phụ nữ, đó là người phụ nữ sinh đứa con thứ hai cho ông, nhưng ông coi trọng và thương nhất là đứa con cả của ông - Đich Liệt.

      Địch Nguyên Khai nhíu mày sâu hơn, nhưng cũng gì nữa, quay đầu xem đồng hồ, ông lại hỏi, “Hôm nay, có phải là ngày tiểu nương kia đến ?

      “Dạ, đến giờ rồi, chắc cũng nhanh đến thôi!”

      Lam Thúc gật đầu phụ họa , Địch Nguyên Khai đứng dậy lên lầu:“Nếu con bé tới, đưa con bé tới thư phòng của ta!”

      “Vâng!”

      Kiều Mạt Ưu đứng trước khu biệt thự xa hoa lộng lẫy trong lòng khỏi có chút lo lắng.

      cần tiền, hơn nữa còn là khoản tiền rất lớn, bệnh của Nhiễm Nhiễm thể kéo dài thêm được nữa, phải cứu em mình, nhưng trừ đàn dương cầm, chẳng có cái gì cả.

      người đàn ông tên là Lam Thúc tìm tới nàng, tình nguyện bỏ tiền ra giúp cứu em , chỉ là chủ nhân của ông muốn gặp mặt .

      Cho nên, hôm nay Kiều Mạt Ưu xuất ở nơi này, thầm nghĩ vị Địch tiên sinh kia rốt cục là người như thế nào? Tại sao phải giúp ?

      Thở sâu hơi, Kiều Mạt Ưu nhấc chân bước vào vườn hoa lớn của biệt thự, liếc mắt thấy trong vườn trồng rất nhiều hoa sen trắng, hoa Tulip tím, còn có rất nhiều hoa thủy tiên nữa chứ.

      Lúc qua hồ bơi, mặt nước vô cùng tĩnh lặng, khi định qua, bất chợt thân thể cường tráng vọt lên mặt hồ, Kiều Mạt Ưu sợ qua giật mình, chỉ cảm thấy chân mình bị cánh tay bắt được, sau đó cả người bị kéo xuống bể bơi.

      “A ——“

      bị dọa giật mình theo bản năng ôm cổ người nọ, nhưng khắc sau lại nị đôi tay kia thô lỗ đẩy ra.

      Địch Liệt lau nước mặt, sau đó nâng cằm Kiều Mạt Ưu lên, hỏi:“ là phụ nữ của lão già kia? Hay là ông ta gọi đến quyến rũ ta?”

      Địch Liệt híp mắt quan sát trẻ tuổi trước mặt, là đẹp, da trắng nõn, cặp mặt kia đen láy, long lanh trong veo như gọt nước nhìn , dường như sợ hãi, răng cắn lên cánh môi đỏ hồng, rồi lại quật cường nhìn .

      “Đúng, đúng, là Lam Thúc tới tìm tôi . . . . . . Tôi tên là Kiều Mạt Ưu!”

      Kiều Mạt nhìn thân thể đầy những vết sẹo của người con trai, nhưng ngực lại xăm hình , rất cao, dù đứng trong nước nhưng cũng chỉ có thể đến nửa người , Kiều Mạt Ưu dũng cảm nhìn thẳng vào mắt , đôi mắt kia như có ma lực khiến khẽ run chút, cặp mắt kia như sáng lên.

      “Lão đầu khẩu vị lúc nào trở nên nặng như vậy rồi hả ? Hừ!”

      Địch Liệt hừ lạnh tiếng, sau đó tay trượt xuống, nhầm bóp . . . . . . Ngực của !

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :