1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc xã hội đen PK Tiểu thư bé bỏng - Uyển Uyển (Update c13) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng - Uyển Uyển

      Tác giả : Uyển Uyển

      Tình trạng : on going

      Tốc độ : 1c/tuần

      Thể loại : đại, hắc đạo, hài, 3S.

      Giới thiệu:

      Đối đầu với đại boss ác ma, kết quả chỉ có - bị ác ma ăn sạch...
      Lạc Vi Vi ngây thơ, bé.
      Mộ Phong Triệt lạnh lùng,tàn ác.
      thích , nhưng lại dám đến gần.
      tài giỏi làm muốn giữ ở bên.
      Khi biết mình , lại nhẫn tâm đẩy ra khỏi thế giới đen tối của mình.
      Nhưng là ai chứ, người có thể giúp cũng chỉ có mà thôi...
      • Đoạn trích 1 :
      Lạc Vi Vi bất an liên tục quay lại nhìn về phía sau, sợ có người đằng sau theo dõi. Nhưng động tác này lọt vào mắt Mộ Phong Triệt lại thành lưu luyến, bịn rịn muốn xa tên đàn ông kia. cảm thấy cực kì bức bách, khó chịu. Khi đến nơi để xe, hành động trước lý trí, ép vào thành xe, hai tay chống lên hai vai , ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thấu , gằn giọng : " thèm đàn ông đến thế sao ? " rồi lập tức ép môi mình xuống đôi môi đỏ mọng của , nhưng lại dùng sức đẩy ra, đôi mắt ngân ngấn nước, tay ôm lấy miệng ấm ức nhìn . nhìn vẻ mặt đó, lại mềm lòng, định ôm vào lòng lại nghe thấy lúng búng : " ...răng ...đụng phải chỗ nhiệt của em rồi...đau quá..."
      WARNING
      Muốn cảm nhận được nội dung câu chuyện cách chính xác, hãy tưởng tượng nhân vật nữ chính là con bé 3 tuổi =D~​
      Na Mon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      • Đoạn trích 2 :
      Trong căn phòng tràn ngập khí ám muội cùng tiếng thở dốc của người đàn ông hòa lẫn tiếng rên kiều của người con . Mộ Phong Triệt kịch liệt vận động người Lạc Vi Vi, có kĩ thuật kinh người, cũng biết cách làm phụ nữ thoải mái,từng cú nhấn của chỉ mang theo dục vọng nguyên thủy nhất, thuần khiết nhất, hòa làm với người .
      Nụ hôn của mạnh mẽ mang theo chiếm hữu bá đạo. hôn dọc theo gò má , hôn lên vành tai mềm mại của , thổi vào tai từng hơi thở nóng rực khiến mất hồn.
      Trong cơn hoan tình, giọng trầm ấm, quyến rũ phả vào tai : " Cảm giác...thế nào?"
      Đây là lần đầu của cả hai, muốn nó là đêm đầu hoàn hảo khiến nhớ cả đời. Lạc Vi Vi chìm trong khoái lạc lạ lẫm, trả lời cách vô thức : " ...Em...đói..."
      Mộ Phong Triệt nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, kiên nhẫn với nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định : " Lát nữa được ăn thôi, bảo bối...Vậy, còn thấy gì nữa ?"
      "...Em...nóng..." Điều hòa hình như trục trặc, nóng đến toát cả mồ hôi, thêm cả cơ thể nóng rực của đè lên khiến thở nổi.
      Mộ Phong Triệt cố nén lại điên tiết trào dâng, động tác của ngày càng mạnh hơn. Được rồi, từ bỏ, tránh cho tiểu ngu ngốc là phá hủy cả bầu khí. Nhưng được lát sau, lại nén nổi mà buông ra câu : " Em cảm thấy gì nữa sao...?"
      " Có..." Nhưng ngoài đoán của , lại thêm câu khiến muốn chưởng đập chết
      "...Em...mỏi chân..." Lần đầu tiên phải vừa dạng vừa giơ chân lâu như vậy, là mỏi quá...
      Được rồi, thừa nhận, có kinh nghiệm trong chuyện này nhưng...có đến mức như vậy . Mộ Phong Triệt nghiến răng nghiến lợi, nhìn xuống gương mặt ửng hồng ngây thơ vô số tội của lại tràn đầy cảm giác bất lực.
      " Vắt chân lên như vậy "
      " Như vậy sao...Nhưng em thấy..."
      " Được rồi, phải em bảo mỏi chân sao,chiều ý em, đổi tư thế..."
      " A..."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu
      Trong căn phòng tối mịt, tiếng khóc thút thít của bé ngừng phát ra, quanh quẩn trong bóng tối. bé ngồi co mình trong góc , đầu gục xuống đầu gối trông vô cùng đáng thương. bé mặc bộ váy công chúa màu hồng phấn dễ thương, nhưng lúc này, bộ áy rách toang theo những vết roi quất, đánh đập, lộ ra thương tích người bé. Các vết thương rất sâu, vệt máu đọng kho cứng lại, nổi bật làn da tuyết trắng

      Người bé run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn, hai tay túm chặt lấy gấu váy, tóc tai rối bù che gương mặt đáng . Đột nhiên, ngoài cửa phát ra tiếng lạch cạch mở khóa, bé giật nảy mình, sợ tới mức co rúm lại, cả người căng lên như chão, nước mắt thi nhau tuôn ra, rửa trôi những vết máu đọng mặt.

      Người đàn ông mở cửa bước vào, tay lúc này phải là chiếc roi da hay bát cơm khô như thường lệ mà là cậu bé trai tầm 7-8 tuổi. đáng thương kia bị nhốt ở đây nửa tháng, bị hành hạ đến mức ra hình người. Cậu bé nhìn thấy vậy càng thêm hoảng sợ, cậu sợ, sợ mình bị ngược đãi thành ra như vậy.

      Người đàn ông túm gáy cậu bé ném và trong căn phòng chật hẹp, hừ lạnh tiếng rồi quay , khóa trái cửa phòng lại. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc mọi ánh sáng trong căn phòng bị dập tắt, căn phòng lại trở nên tối mịt như trước. Căn phòng này rất , chỉ rộng bằng tủ quần áo bình thường, có vẻ đây là phòng chứa đồ.

      Cậu bé lo sợ ngồi vào góc, hôm nay lúc học về cậu bị người đàn ông đó túm lên xe đưa đến đây, ta định bắt cậu làm gì ? Tống tiền cha mẹ cậu sao ? Cậu bé ngồi nghĩ ngợi, nghe tiếng khóc như mèo kêu của bé kia mà càng thấy căng thẳng, cuối cùng chịu được, hét lên tiếng : " Im miệng ". Tiếng hét của cậu làm bé kia im bặt, mặc dù trong bóng tối nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt uất ức, đáng thương chiếu thẳng lên người mình.

      Hai đứa bé cứ như vậy im lặng gì, đến khi người đàn ông kia lại bước vào, tay bưng hai bát cơm khô quắt. Cánh cửa mở ra, ánh sáng lại lần nữa rọi vào, cậu bé quay sang nhìn bé ngồi trong góc phòng, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh xắn, trắng mịn màng như bạch ngọc.

      Hàng ngày, bé đều bị tra tấn, người chằng chịt những vết thương lớn , riêng chỉ có khuôn mặt là được nước mắt gột rửa bụi bẩn, vẫn sạch , tinh khiết như trước. Bộ váy người đa rách tả tơi, sắp thể che được thân thể cùng giá lạnh cho bé.

      Trong cả quá trình người đàn ông bước vào, ánh mắt cậu bé chỉ dừng lại cơ thể nho kia. bé đáng thương.

      Những ngày tiếp theo, bé tiếp tục bị mang tra tấn, cả người gầy gò chỉ còn da bọc xương, ánh mắt trở nên vô hồn, có lẽ là bị đánh đến điên dại. Mỗi khi bị ném trở về, người bé đều nồng nặc mùi máu pha lẫn chút mùi thuốc sát trùng nhưng lạ là, cậu bé kia vẫn bị làm sao, gã đàn ông đó hề đụng đến cậu nên cậu bắt đầu suy nghĩ đến việc bỏ trốn.

      " Hừ..." lại tiếng rên phát ra từ bé kia, hôm nay bé thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên , rất khẽ thôi nhưng lại như vang vọng trong căn phòng hẹp. Có vẻ như rất lạnh, cậu bé thấy vậy, lấy hết dũng cảm bước lại gần, dồn hết can đảm chạm vào bé. Bộ váy rách nát còn che được cơ thể bé kia, da thịt lộ ra ngoài nóng đến bỏng tay. Cậu bé vừa chạm vào ngay lập tức rụt tay lại, nóng quá, bé này hình như sốt rất cao.

      biết vì lòng thương hại nguyên thủy của phái nam với phái nữ hay vì bé đó quá đáng thương, cậu bé cởi áo khoác ngoài của mình choảng lên tấm thân bé gầy guộc kia. Cậu xé mảnh váy của bé, nhúng qua bình nước uống để ở cuối phòng, đặt bé nằm xuống và đắp lên cái trán nóng rực kia. Sau khi xong xuôi mọi việc, cậu mới thỏ thẻ : " Xin chào em, là Mộ Phong Triệt, em có thể gọi là Tiểu Triệt ca ca..." nhưng ngất lịm, chắc thể nghe thấy lời cậu bé .

      bé sốt cao hạ trong vài ngày liền, đều là Mộ Phong Triệt chăm sóc , gã đàn ông kia cũng mang thuốc hạ sốt đến, đồ ăn được thêm vài miếng thịt, ai hiểu dụng ý của gã, chỉ biết gã để bé chết mà muốn hành hạ đến mức sống dở chết dở... Dần dà, hạ sốt, vì bị hành hạ trong vài ngày, thương tích của bé cũng khá hơn. Cậu bé cũng bắt đầu chuyện với bé, những cuộc chuyện non nớt, những cái ôm ấm áp, bé dường như coi cậu là chỗ dựa duy nhất ở nơi địa ngục trần gian này.

      Bệnh rốt cuộc cũng khỏi, gã đàn ông kia cuối cùng đến, bé sợ hãi ôm chặt lấy người Mộ Phong Triệt, người đàn ông kéo nhưng túm lấy Mộ Phong Triệt buông. Mộ Phong Triệt cũng ôm chặt , gã đàn ông tức giận, tóm lấy cái gì đó phía sau, đập thẳng về phía bé.

      " Choang '' tiếng, bé nắm chặt mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến nhưng hề cảm thấy gì, chỉ có những giọt nước ấm chảy dọc xuống mặt .

      bé ngẩng đầu lên, nhìn người con trai vì bảo vệ mình mà bị đánh, nhìn cậu bé gục xuống mà ngất , nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ đầu cậu bé... bé cuối cùng bật ra tiếng gọi.

      Những cuộc chuyện trước đó đều là do cậu bé tự , người nghe là cũng rất chăm chỉ, nhưng bao giờ câu nào.

      Giờ phút này, cuối cùng chịu mở miệng tiếng đầu tiên ở nơi đây, điều duy nhất mà biết về cậu : '' Tiểu Triệt ca ca...", đúng vậy, Mộ Phong Triệt là cái tên duy nhất mà biết về cậu bé, xong, mắt bé tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1 : Gặp gỡ
      Trong căn phòng làm việc , từng tiếng lạch cạch nhanh gọn phát ra từ cái bàn phím gõ đến mờ chữ. Đôi bàn tay gõ chữ đó rất đẹp, ngón tay thon dài, trắng ngần như ngó sen, trơn mịn mềm mại. bàn làm việc chồng loạt những tập tài liệu dày cộp, mà chủ nhân của đôi bàn tay kia vẫn chăm chỉ ngồi làm việc. Ngoài trời nhá nhem tối, nhân viên trong công ty cũng về hết, chỉ còn lại vài người sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.

      " Lạc Vi Vi, làm cả phần này ". Lời vừa dứt, lại thêm tập tài liệu đập uỳnh lên bàn, chủ nhân của giọng chanh chua kia là trẻ, khuôn mặt có chút ưa nhìn nhưng nét dữ dằn mặt lúc này hủy hoại chút thanh tú cuối cùng của ta. Lạc Vi Vi ngẩng cặp mắt xinh đẹp lên, đôi mắt giờ thâm quầng vì thức đêm, nhìn thấy dữ tợn của Lục Chiêu, ánh mắt lên sợ hãi cùng ấm ức rệt, cắn cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, khẽ gật gật đầu. Lục Chiêu thấy vậy hừ lạnh tiếng, quay gót bỏ .

      Lạc Vi Vi ngồi nhìn đống tư liệu bàn khẽ thở dài rồi lại tiệp tục chăm chỉ ngồi gõ bàn phím. Lạc Vi Vi 19 tuổi, là thiên tài được tốt nghiệp sớm ở trường đại học danh giá nhất Bắc Kinh, có thể được thông thạo 6 thứ tiếng thế giới, có thể mầm non được săn đón ở khắp mọi tập đoàn, doanh nghiệp. Nhưng giờ đây, lại lặng lẽ ngồi ở phòng kế toán ở tập đoàn Mộ thị, làm công việc của kế toán viên bình thường. Lý do sao? Tất nhiên là vì trời ghen má hồng, cố chấp chỉ muốn xin vào Mộ thị qua thi tuyển nhân viên bình thường, lại gặp phải trưởng phòng " Diệt Tuyệt sư thái" trong truyền thuyết. Gọi là "Diệt Tuyệt" cũng sai, người phụ nữ hơn ba mười tuổi vẫn chưa lấy chồng, lại sở hữu khuôn mặt nghiêm khắc, thâm chí là có ác ý, luôn có ác cảm với những trẻ xinh đẹp. Vậy nên thành công trong việc vùi dập thiên tài.

      Lạc Vi Vi là con lai, có mái tóc nâu sậm cùng đôi mắt hổ phách nhưng lại mang đường nét mềm mại, bé của thục nữ Á Đông. Lạc Vi Vi là thành viên tuổi nhất trong phòng, hơn nữa, mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, hơn tuần đầu ở chỗ làm, chỉ biết ngồi co ro ở góc, sợ hãi đến mức đổ mồ hôi hột. Phó trưởng phòng là người phụ nữ hiền lành,lại muốn để vuột mất tiểu bạch thỏ thiên tài này nên dùng mọi cách giúp tập làm quen, qua gần tháng trời, cuối cùng quen với công việc, hơn nữ năng suất làm việc nhanh đến thể tưởng, từ đó, mỗi khi có Lý phó trưởng phòng, lại bị mọi người bắt nạt.

      Tối nay, con trai của Lý phó phòng bị sốt cao đến mức phải nhập viện cấp cứu, ngày mai lại có buổi họp quan trọng của tổng giám đốc, thể nộp báo cáo thống kê, cuối cùng dành phải để lại Lạc Vi Vi cùng đàn sói độc ác. Phòng kế toán của Mộ Thị đích thực là am ni ,lại còn toàn là ni độc thân, thậm chí thực tập sinh nam mới đến chào hỏi thôi cũng bị dọa cho chạy mất dép.

      Lạc Vi Vi cắm cúi làm việc, thoắt cái đến hơn 9 giờ tối, cả công ty giờ chẳng còn ai, bản báo cáo chị Lý nhờ làm xong, bụng đói kêu òng ọc từng tiếng, nhìn tài liệu trước mặt,cuối cùng quyết định đưa tài liệu lên phòng tổng giám đốc trước.

      ra khỏi phòng kế toán, ánh đèn mập mờ chớp choáng, Lạc Vi Vi sợ hãi đến mức chân tay run lẩy bẩy, còn mắc chứng sợ bóng tối, thử thách lớn. đến những chứng bệnh của Lạc Vi Vi, phải kể đến những ngày bị bắt cóc, tra tấn dã man hồi , đối phương vì muốn trả thù bố mẹ mà ra tay dã man với đứa bé mới vài tuổi...

      ra đến cửa thoát hiểm, nén lại sợ hãi, hít hơi sâu rồi bắt đầu đánh vật với cái cầu thang. Phòng tổng giám đốc ở tầng 40 cao nhất, phòng kế toán ở tầng 15, vì sao dùng thang máy ư? Tất nhiên là vì còn mắc chứng sợ gian hẹp, dám bằng thang máy. Nếu Lâm Đại Ngọc là người đa sầu đa cảm Lạc Vi Vi chính là đa chứng đa bệnh.

      Khi leo lên đến tầng 40, Lạc Vi Vi mệt đến mức thở hổn hển, hai chân run cầm cập vì mỏi, tay cầm đôi xăng đan cao gót , tay bám chặt vào thành cầu thang, đến bậc cùng, biết là vì vui mừng khi leo đến nơi hay quá mệt mỏi mà vấp phải bậc thang, cả người đổ nhào về phía trước. Nằm sóng soài dưới đất, Lạc Vi Vi đau khổ tự nhủ biết quyết định làm của có đúng nữa. Đến khi đứng lên mới biết chân đau buốt, cổ chân sưng tấy, có lẽ là trật chân rồi, Lạc Vi Vi ngồi nhìn cổ chân mảnh khảnh xinh đẹp sưng phồng khóc ra nước mắt.

      cố gắng nhàng xỏ đôi xăng đan vào chân, quai đeo lại cài đúng chỗ mắt cá chân, đau đến thở hắt ra, cố vịn tường đứng lên lại nghe "cạch" tiếng, hoảng hốt cúi xuống nhìn, ra cái usb tài liệu của rơi ra ngoài, Lạc Vi vi cúi xuống nhặt may đụng phải chỗ đau lại lần nữa ngã vật ra đất, lần này cố gắng đứng lên nữa mà ngồi bệt ở dưới đất, hai mắt đờ đẫn nhìn cái USB trước mặt. Cuối cùng, chấp nhận số phận cầm chiếc USB lên, lần nữa cố gắng đứng lên, lê từng bước chân vào hành lang tầng 40.

      lết về phía chiếc máy in, cắm USB máy tính rồi bắt đầu in tài liệu, trong khi chờ in xong, thoáng ngửi thấy mùi thức ăn trong khí, Lạc Vi Vi cố hít lấy hít để, cuối cùng nhận định đó là ảo giác vì quá đói, giờ này làm gì còn ai ở công ty chứ. In xong, Vi Vi ôm đống tài liệu dày cộp bước về phía phòng tổng giám đốc, càng bước càng ngửi thấy mùi thức ăn rệt, nghi hoặc, định đưa tay lên gõ cửa cửa phòng đột nhiên bật mở, Lạc Vi Vi sợ đến mức đánh rơi cả tập tài liệu xuống đất, nhưng may, nó rơi trúng chân , chân bị thương, sẵn sằng đón chờ thêm lần tiếp đất vòng tay ấm áp chắc khỏe đỡ lấy vòng eo .

      Tư thế của hai người lúc này chính là hình ảnh kinh điển hùng cứu mỹ nhân trong phim. Lạc Vi Vi thấy bị người khác ôm sợ đến run rẩy, mồ hôi bắt đầu túa ra. Người kia vừa buông tay ra tiếp tục hành trình rơi thẳng , người kia thấy vậy lại lần nữa kéo lên, nhặt đống tài liệu mặt đất đưa đến cho , Lạc Vi Vi lúc này sợ đến biết trời đất, ngoài hành lang lúc này ánh đèn nên thể nhìn người trước mặt là ai, chỉ biết người đó có thân hình cao lớn , rắn chắc, có vẻ là người đàn ông. Đúng rồi, đây là phòng tổng giám đốc, chẳng nhẽ đây chính là tổng giám đốc.

      Mộ Phong Triệt nhìn bóng dáng run rẩy trước mắt đôi mày nhíu lại, tập tài liệu vẫn cầm đưa đến trước mặt ta mà ta thèm cầm, mà giờ này ta lên đây làm gì biết.

      " Của này " . Giọng trầm thấp vang lên khiến Lạc Vi Vi giật thót mình, rụt rè đưa tay ra nhận lấy, hai tay vẫn run run, thể cầm chắc được tập tài liệu nặng trình trịch kia, mà đúng, cái này là để đưa cho tổng giám đốc mà, còn cầm làm gì, khi đắn đo lúc lâu, người đàn ông kia mất kiên nhẫn quay trở về phòng làm việc, Lạc Vi Vi lo sợ đưa tay lên chậm rãi gõ cửa. Từ trong phòng lại phát ra tiếng : " Mời vào". khẽ đưa tay ra mở cửa, lập tức mùi thức ăn tràn ngập trong mũi.

      Mộ Phong Triệt là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn Mộ thị, mới về nước quản lý tập đoàn của gia độc được vài tháng, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, thậm chí là phải ở lại làm thêm giờ rất nhiều. lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, biết chắc kì quặc vừa rồi, nhưng nhìn thấy xong lại vô cùng ngạc nhiên.

      Lúc này, cả người Lạc Vi Vi vô cùng chật vật, mái tóc nâu xõa ra có chút rối bời, đôi mắt hổ phách ngân ngấn nước, quần áo ướt sũng như vừa nhảy vào bồn nước, chân cà nhắc, lết từng bước về phía bàn làm việc của Mộ Phong Triệt.

      Nhìn cảnh này, Mộ Phong Triệt quên cả lạnh lùng, đến khi Lạc Vi Vi để tài liệu lên bàn, mới phát mắt liên tục liếc về phần cơm để bên cạnh , định đưa tay đỡ lấy tập tài liệu kia tiếng òng ọc chợt phát ra phá tan bầu khí.

      Lạc Vi Vi đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, chứng ám ảnh sợ xã hội của bùng phát đến tột cùng, nếu phải vì chân đau chắc chắn quay đầu bỏ chạy.

      Mộ Phong Triệt thấy vậy có chút buồn cười, lần đầu tiên nhìn thấy người con khổ sở như vậy trước mặt , khẽ đẩy phàn cơm của mình về phía , tay còn lại khẽ lật tập tài liệu : " Đây chính là báo cáo thống kê của quý vừa rồi sao? " . Nhưng có ai trả lời , ngẩng đầu lên nhìn thấy kia run rẩy liên tục, mồ hôi túa ra càng nhiều, môi mấp máy như muốn nhưng được, nhìn như quái vật ăn thịt người.

      Mộ Phong Triệt lạ lùng cúi xuống nhìn tài liệu lần nữa, bản báo cáo này làm vô cùng chi tiết, tỉ mỉ, lại đầy đủ cả những điều vụn vặt nhất, tốt hơn nhiều so với những bản báo cáo trước đây, lại quen miệng hỏi : " làm sao ? ". Nhưng vẫn ai trả lời , lại lần nữa ngẩng đầu lên còn thấy ai trước bàn làm việc, kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nhưng cũng để ý nữa, tiếp tục xem báo cáo, quả thực là rất tốt, rất đầy đủ, thiếu trợ lý, xem ra người làm bản báo cáo này cũng tồi. Nhưng càng lúc Mộ Phong Triệt càng cảm thấy kì lạ, có gì đó rất lạ...mà thể diễn tả được.

      Mộ Phong Triệt nhíu mày khó hiểu, đứng lên ra đóng cửa, khi quay lại đột nhiên thân hình mảnh mai yếu ớt đập thẳng vào mắt , nằm dưới đất , hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như là...ngất rồi...

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 : Bệnh viện
      Mộ Phong Triệt nhìn Lạc Vi Vi nằm dưới đất mà nén nổi khó hiểu. bế lên chiếc ghế sô pha trong phòng. Người đẫm mồ hôi, tóc bết dính chặt vào gương mặt nhắn, trắng bệch, nhìn lúc này vô cùng chật vật,đáng thương hệt như chú cún bị khi dễ.

      Mộ Phong Triệt nghĩ ngợi chút rồi lại bế lên, thẳng xuống tầng hầm để xe. Sau khi đặt nằm ngay ngắn ở ghế sau, chầm chậm lái về phía bệnh viện gần nhất.

      Tại bệnh viện, phòng bác sĩ.
      " làm bạn trai kiểu gì vậy hả ? có biết bạn mình suy nhược đến mức nào hả ? Nếu cứ tiếp tục tình trạng như vậy có thể ảnh hưởng đến tính mạng đấy...". Mộ Phong Triệt nhíu mày nhìn bà bác sỹ văng nước miếng đầy trời trước mặt. đâu có làm gì mà giờ phải ngồi ăn mắng ở đây chứ, nếu như đây là ở Mỹ cho bà ta phát súng rồi, nhưng vì danh tiếng và thân phận ở đây, đành phải nín nhịn, tránh cho việc mang tội cố ý gây thương tích ở Trung Quốc cùng ngược đãi nữ nhân viên còm nhom kia.

      Khi đưa kia vào viện, lập tức được xếp vào hàng bệnh nhân cấp cứu, nguyên nhân : thiếu ngủ trầm trọng, tụt huyết áp mạnh vì nhịn đói trong thời gian dài. Rồi sau đó bị đưa , còn bị kéo vào phòng bà bác sỹ " phun nước bọt" kia.

      lát sau, khi chuẩn bị bước ra khỏi hòng, bác sỹ lại lần nữa gọi vào, đưa hai hộp sặc sỡ in nhãn " Durex" gì đó rồi : " Thể chất bé này rất kém. Hãy biết kiềm chế, bạn cậu rất yếu ớt, tại nên có thai, tỉ lệ nguy hiểm rất cao. Mà nhìn cậu như vậy...tôi cũng hiểu vì sao bé ấy phải nhập viện.." xong, bác sỹ còn ném cho ánh nhìn đầy ý "...à mà tiền trả hai hộp đó tính luôn vào tiền viện phí ".
      Mộ Phong Triệt : "..."
      *****
      Trong phòng bệnh, , Lạc Vi Vi nằm chiếc giường trắng muốt, tay còn cắm kim nối với bình truyền nước. mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh, càng khiến làn da nhợt nhạt của thêm xanh xao.

      Mộ Phong Triệt ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm Lạc Vi Vi. Da rất trắng, trắng đến đáng sợ, màu trắng xanh xao, xám ngoét, biểu cho việc ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trơi, gợi tả cho người ta cảm giác yếu ớt bệnh tật vô cùng. Mặt rất , chỉ bằng bàn tay của . nhìn rất lâu, khiến cảm thấy quen thuộc đến lạ thường, nhưng càng nghĩ lại càng bế tắc.

      Lạc Vi Vi mệt mỏi chớp chớp mi mắt, cố gắng mở mắt ra nhưng được, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa lại nghe thấy giong nam trầm ấm vang lên bên tai : " Này, tỉnh rồi sao, này..." .Rồi bàn tay ấm áp đặt lên vai , lay .
      Mộ Phong Triệt thấy mắt Lạc Vi Vi chớp chột dạ, có cảm giác như bị bắt gặp khi nhìn lén. Nhưng lại tỉnh lại, khẽ quay đầu rồi lại nhắm chặt mắt, hình như ngủ rồi. lây vai , cựa quậy chút rồi lại nằm im. Đến khi tưởng ngủ say đôi mắt kia lại chớp rồi mở ra...

      Khi hai ánh mắt chạm nhau, Mộ Phong Triệt cảm thấy như có tia điện xẹt qua người mình, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách của như khuấy đảo tâm trí .

      Lạc Vi Vi nheo nheo mắt, cố loại bỏ nhạt nhòa trong mắt, trước mắt hình như là bóng dáng mờ ảo của người đàn ông, nghĩ đến đây, theo phản ứng, người lại nổi lên tầng da gà, mồ hôi lạnh túa ra.

      Mắt dần dần khôi phục tầm nhìn, đến khi nhìn , người đàn ông trước mặt vẫn nhìn chằm chằm . Nhưng... người đàn ông này......là ...người đàn ông đó...động lực của ...

      Mộ Phong Triệt khó hiểu nhìn vẻ xúc động của người con trước mặt, đôi mắt to ngấn lệ, mũi ửng đỏ, dễ thương vô cùng...Nhưng ngay sau đó, lại...nhắm mắt...ngủ tiếp rồi...

      Đến khi tỉnh lại, Lạc Vi Vi cảm thấy cơ thể mình tốt hơn rất nhiều, đưa mắt nhìn quanh phòng, có ai ở đây. Nhớ đến giấc mơ vừa rồi, lại mỉm cười, được gặp trong giấc mơ, vui quá. Nhưng lúc sau, Lạc Vi Vi giật mình nhìn quanh căn phòng trắng toát, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, mặc bộ đồ kì lạ, tay cắm ống kim tiêm... ở đâu ? Hồi tưởng lại lúc trước, đưa tài liệu cho sếp tổng, lúc đó, cả người vô lực chao đảo, lại gặp phải người lạ, sợ đến mức dám ngẩng đầu lên, sau đó...hình như là mất ý thức, có lẽ sếp tổng đưa đến nơi này, lại nhìn xuống ống kim tay, nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      Thế giới của Lạc Vi Vi vô cùng đơn giản, chính là tờ giấy trắng tinh chưa từng bị vấy bẩn. Người giúp đỡ , cho là người tốt, còn hại , cho là người xấu. lớn lên trong chiếc lồng thủy tinh tinh xảo, dưới bảo bọc chặt chẽ của bố mẹ, chỉ biết về thế giới bên ngoài qua hình ảnh, sách bào, nhưng chẳng bao giờ muốn xem những thứ đó. Điện thoại thông minh sao, chỉ là cái hộp hình thù kì lạ với . Máy tính bảng sao, chẳng phải là cái hộp có hình thù kì lạ to hơn cái hộp hình thù kì lạ kia sao. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy ngây thơ từ vùng lạc hậu nào đó lên thành phố kiếm kế sinh nhai. Còn người quen nhìn vào cũng chỉ biết là thiên kim tiểu thư của gia tộc buôn bán vũ khí lớn nhất thế giới , thiên tài tự kỉ bị bố mẹ bảo vệ chặt đến mức trở nên ngu ngơ. Nhưng lý do vì sao ở đây, cũng chỉ có mới biết...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :