1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, tôi không bán - Yên Vũ Tiểu Ốc (277/277C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tổng giám đốc, tôi bán

      [​IMG]

      Tác giả: Yên Vũ Tiểu Ốc

      Converter: Ngocquynh520(Ami)

      Nguồn: LQD

      Editor: Kyo.T + Ngọc Linh Lung+ Hoa Sa Mac+ Illailla (Như Trần)

      Beta: Myumyu612,Meoluoi

      Designer: Cherry

      Số chương : 277

      Giới Thiệu


      là tổng giám đốc cao quý của Mạc Thị.

      là con riêng của gia đình giàu có.

      Bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn bao giờ gặp nhau.

      Nhưng trùng hợp thay ở cùng thời điểm, cùng nơi cùng lý do, bọn họ đều bị người thương nhất chà đạp.

      Mẹ bị hại chết, hung thủ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Vì báo thù, tình nguyện hi sinh bản thân, nụ hôn đầu, hôn nhân, thậm chí cả đêm đầu tiên.

      Lúc ta chấp nhận ra giá tỷ để mua đứa bé của , khẽ nở nụ cười, dịu dàng cự tuyệt , "Thành xin lỗi, ngài giám đốc, tôi bán." ​
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Người Muốn Lấy Phải Là Em

      Tại nhà hàng XX.

      Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ, tay chống cằm, nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất thưởng thức cảnh đẹp đường. gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng kì thực trái tim lại nhảy nhót thôi. Trong đầu càng ngừng suy nghĩ, nếu như Lục Hàng cầu hôn, khi đó có nên rụt rè lúc rồi mới đáp ứng .

      bao lâu, bóng người quen thuộc xuất trong tầm mắt của .

      Vũ Vi nhìn thấy bóng người mà mình ngày nhớ đêm mong kích động đứng lên khỏi ghế, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lục Hàng tiến vào nhà hàng, từng bước đến gần . Lục Hàng vẫn vô cùng tuấn như cũ, rực rỡ như ánh mặt trời, cho dù ta chỉ mặc quần áo thoải mái rất bình thường vẫn giấu nổi tuấn tú của mình.

      Nếu đây phải là nơi công cộng, chút do dự mà nhào vào lòng .

      Lục Hàng nhìn thấy Vũ Vi, bước chân hơi dừng lại chút, che dấu thần sắc lạnh lùng, sau đó bước đến trước mặt Vũ Vi, mỉm cười nhìn : "Đợi lâu ?"

      Vũ Vi dùng sức lắc đầu: " đâu, em cũng mới vừa tới thôi." Kỳ , ở đây chờ từ lúc nhà hàng mới mở cửa, cũng chưa đến bốn tiếng, mới ba tiếng rưỡi và dùng hết ba tách cà phê thôi mà. Chỉ là, những điều này với Lục Hàng, sợ Lục Hàng cười .

      "Vậy tốt." Lục Hàng nở cười tuyệt đẹp với Vũ Vi.

      Nụ cười của Lục Hàng làm trái tim Vũ Vi nhộn nhạo. Mặt đỏ lên, xấu hổ cúi đầu nhìn tách cà phê mặt bàn.

      "Vũ Vi, có lời muốn với em." Đôi mắt sâu thẳm của Lục Hàng nhìn Vũ Vi chằm chằm.

      Trái tim Vũ Vi khỏi gia tăng tốc độ nhảy lên vài cái, cho dù trước đó chuẩn bị sẵn tinh thần. Nhưng vẫn còn hơi bối rối, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Hàng, rồi lại cúi xuống nhìn mặt bàn để che dấu vui sướng nét mặt, giọng: " ."

      " sắp kết hôn." Lục Hàng hờ hững dùng giọng lạnh nhạt trả lời Vũ Vi.

      sắp kết hôn?

      phải là ‘Vũ Vi chúng ta kết hôn ’, cũng phải ‘Vũ Vi gả cho ’, mà là ‘ sắp kết hôn’!

      Vũ Vi ngẩng đầu nhìn Lục Hàng, đôi mắt trong suốt khó hiểu, cố gắng che dấu bối rối trong lòng, mở miệng thào: "Nghĩa là sao?"

      Lục Hàng chắp hai tay để mặt bàn, thần sắc bình tĩnh nhìn Vũ Vi, dường như mất hết kiên nhẫn giải thích: "Ý muốn kết hôn, nhưng dâu phải là em."

      ‘Ầm’ tiếng, Vũ Vi chỉ cảm thấy đại não mình như bị nổ tung, đau đớn khó nhịn. Bỗng chốc cảm giác trước mặt mình như tối sầm mất ý thức trong giây lát, may là hai tay nắm chặt lấy mép bàn mới ngăn bản thân ngã nhào ra đất.

      Cả đêm ngủ ngon, tâm tình vô cùng kích động để chờ đợi câu như vậy sao?!

      toàn tâm toàn ý ta, thậm chí đưa toàn bộ gia sản của mình cho ta du học, có thể trừ thân thể ra có cái gì mà cho ta. Cho ta tất cả giữ lại thứ gì, nhưng đổi lại là phản bội trắng trợn thế này đây sao?!

      Tâm trạng Đồng Vũ Vi lúc này như bị con dao đâm sâu vào tim, đau đớn đến cực điểm.

      lâu sau, mới hồi phục tinh thần lại, bình tĩnh nhìn Lục Hàng, "Vì sao?"

      Lục Hàng hề áy náy quay lại nhìn Vũ Vi, chậm rãi phun ra sáu chữ: “ ấy có tiền hơn em."

      Người đàn ông chà đạp chỉ vì đối phương có tiền? Còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này sao? "Ha ha, ha ha ha, ha ha. . . ." Vũ Vi nhìn Lục Hàng mà nhịn được bật cười, cười vui vẻ, cười rạng rỡ, cười xinh đẹp. . . .



      Chương 2: Làm Người Phụ Nữ Của

      “Vũ Vi, đừng như vậy.” Lục Hàng biết vì sao Vũ Vi lại cười to. Trong lòng Lục Hàng hơi khó chịu, ta vươn tay nắm lấy bàn tay run lên của Vũ Vi, nhìn cánh môi Vũ Vi trắng bệch, Lục Hàng biết trong lòng Vũ Vi rất đau đớn. Bàn tay ta khỏi dùng sức nắm tay Vũ Vi chặt, đầy thâm ý nhìn , chậm rãi mở miệng : “Kỳ cũng muốn xa em, nhưng đối phương vừa có tiền, lại là con . Đến với ấy có thể rút ngắn thời gian phấn đấu mười năm thậm chí là hai mươi năm, em có thể hiểu cho ?”

      Vì tiền bạc vứt bỏ , vẫn còn muốn thông cảm?

      Trong khoảnh khắc đó, Vũ Vi cảm thấy Lục Hàng chẳng qua chỉ là gã đàn ông biết xấu hổ, đồng thời cảm thấy mắt mình đúng là bị mù nên mới nhìn lầm ta. rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Lục Hàng, kiềm chế cơn tức giận trào dâng trong lòng. Châm chọc nhìn Lục Hàng, “Hiểu, đương nhiên là có thể hiểu rồi.”

      Lục Hàng vừa nghe vậy liền vui vẻ thôi, ta xem lời châm chọc của Vũ Vi, vô cùng hưng phấn nhìn , “Vũ Vi, làm người phụ nữ của .”

      Cho dù tính tình Vũ Vi có tốt, lúc này cũng kiềm chế được nữa , đứng bật dậy khỏi ghế, dùng sức hắt tách cà phê bàn vào mặt Lục Hàng. Màu cà phê đen đậm chậm rãi từ mặt Lục Hàng chảy xuống, vừa vặn che khuất gương mặt ghê tởm của Lục Hàng, lạnh lùng nhìn Lục Hàng, cực kỳ phẫn nộ : “Lục Hàng, biết xấu hổ là gì sao?” xong, dùng sức đặt mạnh tách cà phê trong tay xuống mặt bàn, cầm túi xách của mình lướt qua Lục Hàng tiến về phía cửa nhà hàng.

      Nhưng mới được vài bước, bị Lục Hàng lạnh lùng gọi lại: “Chờ chút.”

      Vũ Vi dừng bước quay đầu lại nhìn Lục hàng, muốn nhìn xem Lục Hàng còn có thể gì!

      Lục Hàng hề để ý đến việc bị hắt cà phê, ta cầm khăn tay nhàng lau cà phê mặt, sau đó, tao nhã đứng lên khỏi ghế, lấy từ trong túi áo ra tấm chi phiếu chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt Vũ Vi, “Đây là mười vạn. Vì bốn năm nay cũng đưa cho tôi khoảng bảy, tám vạn, nay tôi đưa cho mười vạn, xem như cả vốn lẫn lời đều trả lại cho . Từ nay về sau, chúng ta thanh toán xong xuôi.” xong, khóe miệng Lục Hàng lên nụ cười xấu xa, cố ý buông tay để tấm chi phiếu rơi xuống dưới chân Vũ Vi. Đối mặt với vũ nhục trắng trợn của Lục Hàng, Vũ Vi có tức giận, mà khom người nhặt tấm chi phiếu lên, nắm trong tay chặt, ngẩng mặt khinh bỉ nhìn Lục Hàng: “Thanh toán xong xuôi? nợ tôi tiền bạc có thể trả nợ, nợ tôi tình cảm sao? Vậy tình bốn năm nay tôi dành cho , trả tôi như thế nào?”

      Lục Hàng hừ lạnh, cười : “Đó là do tự nguyện, tôi cũng bắt buộc tôi.”

      Nhìn sắc mặt Lục Hàng có nửa điểm áy náy, Đồng Vũ Vi cảm thấy khó thở, tiến lên bước đưa tay tát mạnh vào mặt Lục Hàng, “Lục Hàng, đến giờ tôi mới biết được, bản tính vốn là tên cặn bã nhất trong những tên cặn bã mà tôi từng gặp.” xong, hung dữ trừng Lục Hàng, xoay người ra cửa nhà hàng.

      Lục Hàng tức giận nắm chặt hai tay trừng mắt nhìn theo bóng .

      ra khỏi nhà hàng, bước chân Vũ Vi tiến nhanh về phía trước, thẳng đến nơi ít người qua lại, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống ven đường lót gạch hình răng cưa, ngơ ngẩn nhìn xe cộ lui tới. . . . . .

      Cùng lúc đó, trong nhà hàng cũng có người đàn ông cùng cảnh ngộ với Vũ Vi – Mạc Tử Hiên.

      Chương 3: Đối Phương So Với Có Tiền Hơn

      Trong lòng Mạc Tử Hiên hưng phấn tiến vào nhà hàng, vừa mới đẩy cửa nhà hàng ra, liếc mắt cái liền thấy ngay bạn Tề Mỹ Linh ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Đối với bạn đặc biệt từ Mĩ bay qua thăm , lòng Mạc Tử Hiên cực kỳ vui vẻ, nhếch miệng cười, bước đến chổ đối diện Tề Mỹ Linh, tao nhã ngồi vào ghế, nhanh chóng mở miệng: "Mỹ Linh, có lời muốn với em." đặt tay tại ngực của mình, đụng đến thẻ tín dụng cứng cáp, bên trong đó có toàn bộ tài chính Mạc thị, hôm nay muốn đem tấm thẻ này tự tay giao cho Tề Mỹ Linh, muốn cho tùy ý tiêu xài, để bù lại thiếu thốn suốt bốn năm nay bởi vì giấu diếm thân phận của mình, sau đó cầu hôn .

      Tề Mỹ Linh bắt chéo hai chân, nở nụ cười quyến rũ với người đàn ông ngồi đối diện, rồi nâng tách cà phê mặt bàn lên nhàng uống, sau đó đặt lại mặt bàn, "Tử Hiên, em có lời muốn với ."

      Bọn họ gần như là cùng mở miệng. Lời mới vừa dứt Tề Mỹ Linh hơi run sợ, tựa hồ nghĩ tới Mạc Tử Hiên cũng có chuyện muốn với ta.

      Mà Mạc Tử Hiên cười, trêu chọc : " thể tưởng tượng được chúng ta lại tâm ý tương thông như vậy." xong, cực kỳ lịch đưa tay ra hiệu xin mời Tề Mỹ Linh: "Phụ nữ được ưu tiên, em trước ." Nhiều năm về sau, khi nghĩ lại cảnh tượng ở thời điểm này, bỗng dưng có suy nghĩ, nếu lúc này, mở miệng trước, chuyện sau này có lẽ xảy ra?

      Tề Mỹ Linh thoáng do dự chút, lại bưng tách cà phê mặt bàn lên uống hớp lớn, sau đó đem tách cà phê nắm trong tay, đôi mắt tựa như dám nhìn Mạc Tử Hiên, cứ nhìn chằm chằm vào tách cà phê, lâu sau, ta ngẩng đầu lên dường như là hạ quyết tâm nhìn người đàn ông đối diện, chậm rãi mở miệng: "Tử Hiên, chúng ta chia tay ."

      Mạc Tử Hiên chờ mong nhìn Tề Mỹ Linh, cho rằng nghe được Tề Mỹ Linh ba chữ “em ”, nào ngờ lại nghe được chính là hai chữ “chia tay”. sửng sốt, cho rằng Tề Mỹ Linh đùa, nhưng mà, khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Tề Mỹ Linh, biết đùa, sắc mặt của dần dần trở nên cực kì khó coi, cảm giác ngực đột nhiên nhói đau, mày nhíu chặt. nhìn chằm chằm vào đôi má tuyệt mỹ của Tề Mỹ Linh, muốn nhìn xem có hay đùa với , nhưng thất bại, khuôn mặt nghiêm túc của Tề Mỹ Linh cực kỳ ràng viết “em ” .

      hít hơi sâu, cố hết sức làm cho mình phải bình tĩnh trở lại nhìn Tề Mỹ Linh, thanh lạnh lùng hỏi: "Tại sao?" Tề Mỹ Linh có bao nhiêu thương đối với , hiểu hơn so với bất kì kẻ nào, nhưng mà tại sao muốn chia tay với ?

      Tề Mỹ Linh dừng lại động tác thưởng thức tách cà phê trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạc Tử Hiên, sau đó dời tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng : "Em bắt cá hai tay, đối phương so với có tiền hơn!"

      câu cực kỳ đơn giản, lại làm cho Mạc Tử Hiên từ thiên đường bị đạp xuống địa ngục!

      Người phụ nữ thương bắt cá hai tay, đối phương so với có tiền hơn?

      là ai? Tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, toàn bộ tài sản của đứng trong top 30 người giàu nhất thế giới, nhưng đối phương còn giàu hơn ?

      nở nụ cười, vẻ mặt tuấn mang theo nụ cười vô cùng giễu cợt nhìn mà mình tận xương tủy, gian nan mở miệng hỏi: "Cũng bởi vì đối phương so với có tiền hơn, em liền muốn vứt bỏ tình bốn năm nay của chúng ta?"

      "Đúng." Tề Mỹ Linh cực kỳ khẳng định trả lời Mạc Tử Hiên.

      Chương 4: Cha Con Chết Sớm

      Mạc Tử Hiên đem thẻ tín dụng đặt ở trong túi quần, thâm sâu nhìn Tề Mỹ Linh, chậm rãi mở miệng hỏi ta: "Em hối hận chứ?"

      Tề Mỹ Linh tựa như nghe được truyện cười, mặt nở nụ cười rực rỡ, ta ngửa đầu gằn ra từng chữ cực kỳ ràng với Mạc Tử Hiên: "-."

      Mạc Tử Hiên từ ghế đứng lên, lạnh lùng nhìn Tề Mỹ Linh cái, xoay người liền muốn khỏi nhà hàng. Sau đó Tề Mỹ Linh cũng từ ghế đứng lên, trước khi Mạc Tử Hiên rời , ta vươn tay nắm chặt cánh tay Mạc Tử Hiên, ngửa đầu nhìn cả người Mạc Tử Hiên phát ra hơi thở vô cùng lạnh nhạt.

      Mạc Tử Hiên lại cực kỳ chán ghét nhìn Tề Mỹ Linh, sau đó dùng lực gỡ bàn tay Tề Mỹ Linh nắm cánh tay ra, "Tề Mỹ Linh, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của chạm vào tôi."

      "Tử Hiên, mặc kệ em với ai cùng chỗ, nhưng em nhất chỉ là , nếu như ngại, làm người đàn ông của em được ? Em có thể thỏa mãn hết thảy những gì mong muốn?” Tề Mỹ Linh cố ý bỏ qua vẻ mặt chán ghét của Mạc Tử Hiên đối với mình, mong đợi nhìn Mạc Tử Hiên.

      Mạc Tử Hiên khỏi khinh bỉ nhìn mình từng , lúc này trước mặt xinh đẹp làm thương tổn , cũng làm thương tổn trái tim , "Tề Mỹ Linh, cảm thấy da mặt mình dày lắm sao?" xong, xoay người bước ra khỏi nhà hàng, chỉ còn Tề Mỹ Linh đau lòng nhìn bóng lưng xa.

      ************

      Trước đó Vũ Vi mua bó hoa cẩm chướng, làm bộ như là Lục Hàng mua tặng mẹ, mẹ rất vui vẻ. Mẹ bị bệnh, thể lập tức cho mẹ biết cùng Lục Hàng chia tay, mẹ rất tin tưởng Lục Hàng, thậm chí còn đem toàn bộ tiền để dành của mình đưa cho Lục Hàng nước ngoài. Nếu mẹ biết tình hình bây giờ, sợ mẹ chịu nổi mà bệnh tim tái phát.

      Nhưng khi vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt ngồi sofa.

      Mẹ Đồng nhìn thấy Vũ Vi tiến vào phòng, đứng dậy đến trước mặt Vũ Vi nâng hai tròng mắt sưng đỏ lên nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, cha con bệnh nặng, muốn gặp con lần."

      Sắc mặt Vũ Vi lạnh lùng, hoa cẩm chướng trong tay cũng rơi xuống, vẻ mặt vui nhìn mẹ, thanh lạnh lùng : "Con có cha." Người đàn ông kia có vợ, lại điên cuồng theo đuổi mẹ , lại biết chuyện mẹ ông ta sau đó lại mang thai , ông ta nhẫn tâm rũ bỏ mẹ , bỏ mặc mẹ con , từ đấy về sau xuất trước mặt mẹ nữa.

      "Vũ Vi, đừng như vậy, mặc kệ như thế nào, ông ta vẫn là cha con, cắt đứt xương cốt gân vẫn còn. Cho dù trong lòng con hận ông ta, nhưng trước sau ông ta cũng là cha của con, ông ta sắp ra con cũng nên nhìn ông ta chút." Mẹ Đồng lau nước mắt, giọng khuyên nhủ Vũ Vi. (Sắp ra ở đây có nghĩa là chết)

      mặt Vũ Vi nở nụ cười giễu cợt nhàn nhạt nhìn mẹ: " Ông ta là cha con? Ông ta xứng đáng sao? Ông ta đối với con đơn giản chỉ là cống hiến tinh trùng cho mẹ, trừ lần đó ra ông ta làm gì cho con?" Dừng chút, lại : "Mẹ, mẹ phải cảm thấy người cha đó rất ích kỷ, rất buồn cười sao? Thời điểm chúng ta có nhà để về ông ta ở đâu? Thời điểm con bị người ta kêu là ti tiện, ông ta ở đâu? Trong trường con bị người ta khi dễ, ông ta ở đâu? Ban đêm con bị bệnh ông ta ở nơi nào? Ông ta cũng chưa chứng kiến qua con lớn lên trông như thế nào, thậm chí chưa từng cho con dù chỉ phân tiền, dựa vào cái gì tại ông ta bệnh nặng, sắp chết muốn gặp con, con phải lập tức gặp ông ta? Con , bởi vì cha con chết lâu rồi!"
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Vì Sao Phải Tha Thứ Cho Ông Ta?

      ‘Bốp’. Mẹ Đồng giơ tay hung dữ tát vào mặt Vũ Vi: "Vũ Vi, mẹ cho phép con với cha con như vậy!"

      Vũ Vi che bên má đau đớn lại, thể tin nhìn mẹ Đồng, từ đến lớn, cho dù có bướng bỉnh hay gây chuyện đến mức nào, mẹ đều đánh , tại, cư nhiên vì cái người gọi là cha , mà đánh ?

      Trong mắt chứa đầy nước mắt ủy khuất chạy lướt qua mẹ tới phòng ngủ của mình. dùng sức đóng sầm cửa phòng.

      ‘Rầm’ tiếng cửa phòng đóng lại, giống như cây búa dùng sức đánh vào trong lòng mẹ Đồng, làm cho bà cảm thấy đau đớn thôi, thân hình bà gầy yếu nhịn được lui về phía sau vài bước mới có thể đứng vững. Bà đau đớn đứng tại chỗ che tay trước ngực vẻ mặt đau xót nhìn cửa phòng đóng chặt.

      Chạy vào phòng ngủ, Vũ Vi ngã xuống giường, trợn to hai tròng mắt nhìn trần nhà, nước mắt ủy khuất cũng ngăn được mà chảy xuống, lúc này lòng của rất đau, rất loạn cũng cực kỳ tức giận.

      Đêm khuya, bổng Vũ Vi cảm giác đau bụng mở hai mắt ra, ngồi dậy leo xuống giường, khom người ôm bộ phận dạ dày đau đớn thôi.

      Lúc này, mới nhớ hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cư nhiên lại quên ăn cơm chiều. bị bệnh viêm dạ dày cực kỳ nghiêm trọng, ăn cơm dạ dày đau đớn thôi. Bệnh bao tử của hoàn toàn là vì thường xuyên làm việc quá sức chú tâm vào việc ăn cơm đầy đủ. Mà khiến cho phải làm việc quá nhiều chính là Lục Hàng.

      cười chua sót, trong lòng có chút phẫn nộ, cũng có chút ê ẩm, trả giá nhiều như vậy, đổi lấy là phản bội của Lục Hàng. Cũng bởi vì bị bệnh bao tử, thực đáng!

      nhàng mở cửa phòng phòng ngủ ra, lặng lẽ tiến vào phòng bếp tìm chút thức ăn.

      Lại phát tia ánh sáng mỏng manh từ phòng ngủ mẹ hắt ra.

      Vũ Vi khỏi hơi nhíu mày, mẹ luôn ngủ rất sớm, bây giờ là đêm khuya rồi, tại sao mẹ vẫn chưa ngủ?

      rón rén đến cửa phòng mẹ, nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy mẹ ngồi ở giường, hai tay bưng lấy tấm hình cũ khóc khẽ . . .

      Vũ Vi đau xót, nhàng mà đóng cửa phòng lại, đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy ra cái bánh bao cùng sữa, ra phòng bếp nhìn đèn trong phòng mẹ vẫn như cũ chưa tắt, lòng của dần dần trầm xuống.

      Sáng sớm, Vũ Vi rời giường mặc tạp dề lên chuẩn bị nấu cơm, lại phát mẹ sớm làm bữa sáng bầy ở mặt bàn.

      Nhìn thấy đồ ăn đầy mặt bàn, Vũ Vi biết cả đêm hôm qua mẹ ngủ.

      "Vũ Vi con dậy rồi à, nhanh lên lại ăn cơm ." Mẹ Đồng biết khi nào Vũ Vi đứng ở sau lưng mình.

      Vũ Vi khỏi xoay người nhìn mẹ, cho dù mẹ cúi đầu vẫn nhìn thấy hai mắt sưng đỏ và nước mắt vẫn chưa khô mặt mẹ .

      Vẻ mặt Vũ Vi khó hiểu nhìn mẹ: "Mẹ, ông ta lừa gạt tình cảm của mẹ, lại làm mẹ trở thành hồ ly tinh trong mắt mọi người, về sau còn bỏ mẹ con chúng ta, tại sao mẹ vẫn tha thứ cho ông ta?"

      Khuôn mặt Mẹ Đồng khỏi ra vẻ thương cảm, bà áy náy nhìn Vũ Vi, vươn tay vuốt ve đôi má có chút sưng đỏ của Vũ Vi, chậm rãi mở miệng : "Vũ Vi, cho dù ông ta có xấu xa, có nhân tính nữa, ông ta cũng là người đàn ông mà suốt cuộc đời này mẹ nhất và cũng là người duy nhất mẹ . Mà mẹ cũng tin tưởng, khoảnh khắc đó cha con cũng là tâm mẹ."

      Vũ Vi biết đến bây giờ mẹ vẫn còn người đàn ông bạc tình bạc nghĩa kia!

      ngầm thở dài, cả đời mẹ cũng là khổ!

      Chương 6: Vui Vẻ Như Vậy Sao?

      hít hơi sâu, lại : "Mẹ, con cùng người gặp. . . . ông ta." Tiếng “cha” sao ra được.

      "Vũ Vi?" Mẹ Đồng kinh ngạc nhìn Vũ Vi, con bà có bao nhiêu quật cường bà so với bất cứ kẻ nào hiểu nhất, bà cho rằng cho dù người kia có chết , Vũ Vi cũng nhìn ông ta, nhưng nghĩ tới Vũ Vi lại chủ động muốn gặp. Trong lòng cực kỳ vui vẻ, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng, "Vũ Vi, cám ơn con đồng ý tha thứ cho ông ta."

      Vũ Vi cười nhàn nhạt với mẹ: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con gặp ông ta, phải bởi vì con tha thứ cho ông ta, mà là con muốn nhìn mẹ đau khổ mà thôi." xong, hừ lạnh trong lòng, nếu như người đàn ông kia có chết trước mặt cũng chẳng quan tâm.

      Hai mẹ con ăn xong điểm tâm, liền gọi xe đến tòa biệt thự vùng ngoại ô.

      Lên xe mẹ Đồng đưa tấm hình cha cho xem, lại kể sơ qua tình trạng của ông ta cho Vũ Vi, căn bản Vũ Vi muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan tới ông ta, nhưng mà sợ mẹ buồn, liền cố gắng lắng nghe. Cha của tên là Sở Quốc Vĩ, cưới thiên kim tên là Dao Lan làm vợ, bọn họ còn có con đáng tên là Sở Dao. Bà biết được bệnh tình Sở Quốc Vĩ nguy kịch là do Dao Lan thông báo.

      Xuống xe, Vũ Vi đỡ mẹ dọc theo đường , bao lâu, bọn họ đến tòa biệt thự. Mẹ Đồng dừng bước nhìn số nhà ở trước cửa biệt thự.

      "Là nơi này sao?" Vũ Vi hỏi mẹ Đồng.

      Miệng Mẹ Đồng mấp máy. Con ngươi lộ ra vẻ thương cảm, bà gật gật đầu.

      Nhìn ngôi biệt thự trước mặt, Vũ Vi ngây ngẩn cả người, ngờ cha ruột của mình lại ở trong ngôi biệt thự này, càng nghĩ đến ông ta có nhiều tiền như vậy. Trong lòng càng thêm tức giận, cha có tiền như vậy, lại cho dù chỉ đồng.

      quay sang nhìn mẹ, người mình thương nhất cùng người khác ở trong ngôi biệt thự, lại thể gặp mặt, đây là chuyện đau đớn làm sao!

      Mẹ Đồng nhìn ngôi biệt thự, sau đó tới cổng nhàng ấn chuông.

      người giúp việc trung niên liền tiếp điện thoại: "Xin chào, đây là biệt thự Sở gia, xin hỏi bà là. . . ?"

      "Đồng Kỳ." Mẹ Đồng tự giới thiệu bản thân mình, sau đó tựa như là sợ đối phương mở cửa cho họ, bà lại bổ sung thêm câu: "Là bà Sở mời tôi tới đây."

      ‘Kẹt’ tiếng, cổng biệt thự được mở ra.

      Mẹ Đồng bước nhanh vào biệt thự, Vũ Vi theo sát phía sau.

      Người phụ nữ mặc đồng phục người giúp việc đến trước mặt Đồng Kỳ cùng Vũ Vi, lễ phép đưa tay ra hiệu xin mời: "Mời vào bên trong."

      Vũ Vi đỡ mẹ vào phòng khách của biệt thự, mới vừa tiến vào phòng khách liền nghe được từng đợt tiếng cười của cả nam lẫn nữ.

      Vũ Vi cùng mẹ Đồng sững sờ chút, trong nhà có người bệnh nặng vẫn còn cười vui vẻ đến như vậy sao?

      Họ nhìn theo nơi phát ra tiếng cười, nhìn thấy đôi nam nữ trung niên ngồi song song ghế sofa bằng da. Hai người vui vẻ trò chuyện về cái gì đó, mặt hai người đều ra vẻ tươi cười.

      Bộ dạng người đàn ông trung niên đoan chính, mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, độ khoảng gần năm mươi tuổi, người ông ta thể vẻ thành thục đầy hấp dẫn, thể phủ nhận ông ta là đẹp trai, tuy nhiên trải qua năm tháng nên so với ảnh chụp có chút bất đồng, nhưng Vũ Vi vẫn nhìn ra, người đàn ông này chính là Sở Quốc Vĩ!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Tại Sao Lại Lừa Gạt Chúng Tôi?

      Mà người phụ nữ trung niên ngồi cạnh Sở Quốc Vĩ, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt hạnh nhân, đôi lông mi cong mảnh khảnh, sống mũi kiên định, đôi môi mỏng khêu gợi, hai gò má trắng nõn, đôi má lúm đồng tiền sâu. mặt người phụ nữ nở nụ cười nhàn nhạt hơi dựa vào bả vai Sở Quốc Vĩ, bộ dáng hạnh phúc.

      Nhìn bộ dáng Sở Quốc Vĩ cùng Sở phu nhân vui vẻ ấm áp. Tâm tình Đồng Kỳ khỏi tê rần. Trong đôi mắt đẹp của bà nổi lên vẻ bi thương.

      Nhưng rất nhanh sau đó bà thu hồi lại tâm tình, ánh mắt dừng lại người Sở Quốc Vĩ. Đôi mắt tràn ngập thương nhớ đối với ông ta. Người đàn ông vô tình cũng là người đàn ông bà nhất !

      Nhìn bộ dạng đầy tươi cười của Sở Quốc Vĩ, Vũ Vi khỏi nhíu mày. Lúc này vẻ mặt Sở Quốc Vĩ tươi tắn căn bản giống như người bị bệnh sắp chết!

      Tại sao Sở phu nhân lại lừa gạt họ?

      "Phu nhân, khách của người tôi mời vào rồi." Người giúp việc trung niên đứng ở cửa phòng khách cung kính .

      Hai người ngồi sofa đồng thời ngẩng đầu nhìn ra cửa, Sở phu nhân nghi ngờ : "Ta đâu có mời khách?" Đương nhiên bà ta cũng nhìn qua Vũ Vi cùng mẹ Đồng, khuôn mặt tươi cười nháy mắt dừng lại. Đôi mắt thoáng vẻ u ám rồi nhanh chóng biến mất. Khóe miệng bà ta ra nụ cười xấu xa.

      Mà thời điểm Sở Quốc Vĩ nhìn thấy Vũ Vi cùng mẹ Đồng, mặt khỏi ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bị ông ta che kín.

      Nhìn khóe miệng Sở phu nhân ra nụ cười xấu xa cùng vẻ mặt kinh ngạc của Sở Quốc Vĩ, Vũ Vi lập tức cảm giác được cùng mẹ bị Sở phu nhân tính kế. suy nghĩ liền kéo mẹ Đồng ra, nhưng chậm.Sở Quốc Vĩ tới trước mặt họ.

      Sở Quốc Vĩ từ ghế sofa đứng lên, vài bước đến trước mặt mẹ Đồng cùng Vũ Vi, ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Vũ Vi cái sau đó nhìn mẹ Đồng, trong đôi mắt ông ta tràn ngập vẻ mặt chán ghét, ông ta lạnh lùng chỉ trích Đồng Kỳ: " tới đây làm gì? phải đáp ứng với tôi, mãi mãi xuất trước mặt tôi, bây giờ tại sao lại tới nhà tôi?"

      Nhìn ánh mắt Sở Quốc Vĩ chán ghét, tâm tình Đồng Kỳ khỏi đau xót, bà che giấu cảm giác đau đớn trong tim, ngẩng đầu nhìn Sở Quốc Vĩ, sắc mặt bà lúc này càng trở nên tái nhợt.

      Nghe được Sở Quốc Vĩ lạnh giọng chỉ trích, bà cảm giác ngỡ ngàng cùng bối rối, trong lòng càng thêm đau đớn, bà nhìn Sở phu nhân từ ghế sofa đứng dậy, lại nhìn thân thể cường tráng của Sở Quốc Vĩ, thào há miệng thở dốc muốn mở miệng giải thích, nhưng lại biết giải thích như thế nào, vẻ mặt ủy khuất cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

      Sở Quốc Vĩ chỉ lạnh lùng lườm cái, Vũ Vi thấy chẳng sao cả, dù sao cũng coi Sở Quốc Vĩ là người thân, nên việc bị coi thường căn bản quan tâm.

      Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt Sở Quốc Vĩ chán ghét lạnh giọng chỉ trích mẹ , nổi giận. Sở Quốc Vĩ dựa vào cái gì chỉ trích mẹ ? có tư cách gì chỉ trích mẹ ?

      tiến lên bước đem mẹ Đồng cúi đầu che ở phía sau mình, ngẩng đầu vẻ mặt khinh thường nhìn Sở Quốc Vĩ: "Ông nghĩ rằng tôi nguyện ý tới nơi này sao?" xong, vươn ngón tay ra chỉ Sở phu nhân bên cạnh Sở Quốc Vĩ, "Là bà ta cho chúng tôi biết, ông bị bệnh nặng sắp chết, nên chúng tôi tới nơi này để gặp ông lần cuối, chúng tôi thương hại ông nên mới tới. cách khác, nếu phải có người ông sắp chết cho dù bước chúng tôi cũng thèm bước vào căn nhà này!" xong, hung dữ trừng mắt Sở phu nhân bên cạnh Sở Quốc Vĩ, lạnh lùng cảnh cáo bà ta: "Sở phu nhân, tôi cho phép bất luận kẻ nào thương tổn mẹ tôi, nếu bà nghe lời, tôi trả lại bà gấp đôi!”

      Chương 8: Ông Xứng!

      Vẻ mặt Sở Quốc Vĩ phẫn nộ nhìn Vũ Vi lạnh lùng quát: "Ngươi câm mồm cho ta!" Lại dám ở trước mặt ông ta nguyền rủa ông ta chết?

      Đồng Kỳ nghe được Sở Quốc Vĩ lạnh lùng quát Vũ Vi, lập tức ngẩng đầu nhìn ông ta, "Sở Quốc Vĩ, ông tin tôi, tôi quan tâm, nhưng ông thể quát con tôi! Vũ Vi sai." Thân là cha nhưng Sở Quốc Vĩ chưa làm được gì cho Vũ Vi, dựa vào cái gì mà quát Vũ Vi?

      Sở Quốc Vĩ quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Sở phu nhân, trong lời Đồng Kỳ ý tứ chính là do Dao Lan gọi điện cho bà.

      Nhưng Sở phu nhân lại ngẩng đầu vẻ mặt ủy khuất đối mặt với vẻ thịnh nộ của Sở Quốc Vĩ, nức nở : ", em căn bản có điện cho chị ta ."

      Nhìn biểu tình dối trá của Sở phu nhân, Vũ Vi cảm giác ghê tởm bà ta, xoay người sắc mặt khó coi nhìn mẹ Đồng, khẽ: "Mẹ, chúng ta ." Tuy nhiên vì cái gì mà Sở phu nhân muốn gạt bọn họ tới nơi này, nhưng muốn ở chỗ này nhìn Sở phu nhân đóng kịch.

      Lúc này, cho dù Đồng Kỳ có ngốc cũng hiểu được Sở phu nhân lừa gạt bà. Bà nhìn Sở Quốc Vĩ cái rồi theo Vũ Vi đến cửa phòng.

      Mà Sở Quốc Vĩ lại quay đầu muốn nhìn Đồng Kỳ, thời điểm bà qua ông ta, ông ta lạnh lùng : "Mặc kệ Dao Lan có hay gọi điện cho , tôi đều muốn thấy mặt dù cho có ngày tôi bệnh nặng, trước khi chết tôi cũng muốn gặp lại hai mẹ con các người."

      Sở Quốc Vĩ tuyệt tình , giống như con dao sắc bén đâm sâu vào trái tim Đồng Kỳ làm cho bà vô cùng đau lòng, bà ôm ngực thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Bà cho rằng Sở Quốc Vĩ thích bà, nhưng ít ra đối với Vũ Vi có chút cảm tình. Nhưng bà sai lầm, trong lòng Sở Quốc Vĩ cho tới bây giờ đều có Vũ Vi.

      Cho dù Vũ Vi cần Sở Quốc Vĩ, nhưng vẫn bị những lời của Sở Quốc Vĩ làm cho đau lòng, mẹ thương ông ta nhưng ông ta lại thương tổn mẹ như vậy! dừng lại bước , nhàng vỗ lưng mẹ Đồng làm cho mẹ Đồng dễ thở, nhìn thấy sắc mặt mẹ tái mét tâm tình Vũ Vi khỏi càng thêm phẫn nộ, xoay người nhìn vẻ mặt trào phúng của Sở Quốc Vĩ, "Tốt thôi, khi ông chết, xin ông ngàn vạn lần đừng gọi tôi đến để cho ánh mắt tôi khỏi bẩn!" Dừng chút, hé miệng cười, hai mắt giống như loại trăng rằm đẹp, "A..., đúng rồi, cho dù ông có gọi tôi, tôi cũng tới, bởi vì ông xứng!"

      "Mày!" Sở Quốc Vĩ tức giận trừng mắt Vũ Vi, tay ông ta gắt gao nắm thành hai quả đấm, trán nổi gân xanh tựa như ông ta hận thể đem Vũ Vi giết chết cho hả giận, ông từ trong kẽ răng lạnh lùng nặn ra chữ: "Cút!"

      Vũ Vi lạnh lùng liếc Sở Quốc Vĩ, đỡ mẹ Đồng ra cổng. Cho dù Sở Quốc Vĩ đuổi cũng mang mẹ rời nơi này, bởi vì sắc mặt mẹ tái mét, hô hấp dồn dập đây là điềm báo bệnh tim mẹ tái phát, dám ở lại lâu hơn.

      Bọn họ vừa ra cửa, trẻ tuổi nghênh ngang đến trước mặt, vẻ mặt ta vui sướng nhìn Vũ Vi cùng mẹ Đồng, "Hai người tới tham gia tiệc đính hôn của tôi à?"

      ta cực kì xinh đẹp giống như là phiên bản còn trẻ của bà Sở, ta chắc là con của Sở Quốc Vĩ cùng Dao Lan-Sở Dao.

      Vũ Vi lạnh lùng nhìn Sở Dao cái, tuy nhiên mặt Sở Dao mang theo nụ cười vui sướng, cảm giác vẻ mặt tươi cười của Sở Dao cùng mẹ ta cực kỳ dối trá. đỡ mẹ qua Sở Dao về phía trước lại bị Sở Dao chắn trước mặt, ta vẫn mỉm cười như cũ nhìn Vũ Vi, "Nếu đến đây chính là khách, buổi tối là tiệc đính hôn của tôi, tham gia bữa tiệc rồi cũng chưa muộn, cần gì phải gấp gáp thế?"

      Chương 9: Sao Lại Là !

      Vũ Vi lạnh lùng, "Tránh ra, chúng tôi muốn ở lại chỗ này." giờ hô hấp mẹ dồn dập, nếu rời khỏi nơi này, e rằng mẹ phát bệnh.

      Sở Dao giống như đếm xỉa gì đến sắc mặt khó coi của mẹ Đồng, vẫn như cũ chặn trước mặt họ, mỉm cười nhìn họ, "Nếu có việc gấp tôi cũng giữ các người lại, nhưng nếu tới nơi này, tôi cũng giới thiệu vị hôn phu của tôi chút, để tránh tương lai nếu có gặp đường lại nhận ra nhau."

      Vũ Vi căn bản để ý tới Sở Dao, vị hôn phu của Sở Dao là ai, cái đó có liên quan tới sao? vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Sở Quốc Vĩ bên kia cũng giữ được bình tĩnh nữa, mở miệng : "Sở Dao, thôi , bọn họ cũng phải là nhân vật quan trọng gì, cần phải giới thiệu vị hôn phu của con cho họ biết."

      Sở Quốc Vĩ lại lần nữa làm thương tổn Đồng Kỳ, vẻ mặt bà thất vọng nhìn Sở Quốc Vĩ, bọn họ chút cũng phải nhân vật quan trọng sao?

      Nhưng mà, Sở Quốc Vĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồng Kỳ dù chỉ cái.

      Hai chân bà mềm nhũn, ngồi xổm mặt đất che nơi vùng ngực đau đớn thở gấp từng ngụm từng ngụm.

      Trái tim Vũ Vi hoảng sợ đập thình thịch, ngồi xổm xuống nhàng vỗ lưng mẹ Đồng, lo lắng hỏi mẹ: "Mẹ! Mẹ có sao ?"

      Mẹ Đồng hít hơi sâu, lại chậm rãi thở ra, lại hít hơi sâu, lại chậm rãi thở ra, lặp lại vài lần như thế, sắc mặt xanh xao của bà mới tốt hơn nhiều.

      Mẹ Đồng hướng tới Vũ Vi nở nụ cười để cho yên lòng: "Yên tâm, mẹ sao."

      Tuy mẹ mỉm cười với , nhưng Vũ Vi biết mẹ là vì để cho lo lắng, nên mới ráng chịu đựng như vậy .

      gì cả, đỡ mẹ đứng lên. muốn về phía trước, đôi giày nam da đen bóng loáng xuất trước mắt .

      Ngay sau đó thanh dễ nghe của Sở Dao truyền đến tai Vũ Vi: "Hàng, đây là khách mời đến tham dự lễ đính hôn của chúng ta. Hình như có việc gấp phải , mọi người chào hỏi chút ."

      Đối phương tiến lại gần trước mặt họ, ngẩng đầu lên là có thể thấy được, muốn tránh cũng được. Xuất phát từ lễ phép, Vũ Vi tình nguyện chỉ liếc mắt nhìn đối phương cái, chỉ là cái nhìn này, làm ngây ngẩn cả người, thân hình cũng cứng lại.

      ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, ta mặc tây trang màu đen, áo sơmi màu trắng, có vẻ chín chắn, mặt vẫn còn nở nụ cười ôn nhu, người đàn ông này phải Lục Hàng còn có thể là ai?

      Hai tay Vũ Vi nắm chặt lại, vẻ mặt khinh miệt nhìn Lục Hàng, thực ngờ Lục Hàng lại là người như vậy, hôm qua mới cùng chia tay hôm nay liền cùng người khác đính hôn mà đối phương lại là người chị cùng cha khác mẹ với !

      lo lắng nhìn mẹ, nhìn thấy mẹ cúi đầu đưa tay ôm ngực, mới thả lỏng hơi, tốt mẹ thấy Lục Hàng nếu chịu nổi. cảnh cáo nhìn Lục Hàng, sau đó đỡ mẹ: "Mẹ, chúng ta ."

      Ở phía sau Sở Dao lại mở miệng : "Dì, đây là vị hôn phu của con. . . ."

      "Câm miệng! Chúng tôi đối với vị hôn phu của là ai có hứng thú!" Vũ Vi lập tức mở miệng quát Sở Dao.

      Nhưng Sở Dao lại hé miệng cười, tiếp tục mở miệng : "Lục Hàng."

      Nghe được hai chữ Lục Hàng, mẹ Đồng giật mình, bà cố nén đau đớn trong lòng, ngẩng đầu, bà nhìn thấy khuôn mặt tuấn của Lục Hàng đứng trước mặt bà, sắc mặt của bà nhất thời trở nên tái mét, ngực truyền đến từng đợt đau đớn kịch liệt, đau đến hô hấp đều cảm thấy khó khăn, hai chân bà mềm nhũn ngã mặt đất, khó khăn thở gấp gáp từng hồi. Lục Hàng, bà tín nhiệm ta, đối đãi với ta như con trai ruột của mình, nhưng lại phản bội con của bà!

      === =========

      Chương 10: Máu Lạnh Vô Tình

      "Mẹ!" Nhìn thấy mẹ khó thở, Vũ Vi sợ hãi, lo lắng quỳ mặt đất vỗ lưng của mẹ, "Mẹ, mẹ nên kích động, cũng cần tức giận, con cùng Lục Hàng chia tay, con đối với ta còn tình cảm nào rồi."

      Nhưng mẹ Đồng vừa nghe Vũ Vi , nếu là sớm chia tay, tại sao cho bà biết? Đôi mắt bà gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hàng, muốn hỏi Lục Hàng vì sao lại phản bội Vũ Vi, nhưng bà mở miệng được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lục Hàng, bà tức giận nắm tay thành hai đấm, thậm chí thở nổi nữa, suýt nữa ngừng hô hấp.

      Vũ Vi cực kỳ sợ, bên vỗ lưng mẹ bên chảy nước mắt gọi điện thoại cho 120. đời này cái gì cũng có thể mất nhưng chỉ riêng mẹ là thể mất. (120: xe cấp cứu)

      Thừa dịp Vũ Vi gọi điện thoại, Sở Dao ngồi xổm xuống, giọng bên tai Đồng Kỳ: "Bà Đồng, Đồng Vũ Vi dối, kỳ Đồng Vũ Vi rất đau lòng, mà còn thống khổ, biết tôi tại sao chọn người đàn ông ưu tú mà lại chọn Lục Hàng ? Bởi vì, năm đó mẹ tôi bởi vì bà mà nếm mùi vị thống khổ, hôm nay tôi muốn con bà cũng nếm thử mùi vị thống khổ như mẹ tôi, nhớ kĩ con bà có ngày hôm nay, tất cả đều do bà tạo nên ."

      Biết những lời này của Sở Dao là cố ý chọc tức bà, nhưng mẹ Đồng vẫn vô cùng tức giận! Bà tức giận đến thể thở ra, suýt nữa tắt thở.

      Nhìn thấy hô hấp bà Đồng trở nên khó khăn, Sở Dao cười lạnh nhạt, đứng lên kéo Lục Hàng vào phòng khách, đồng thời phân phó người giúp việc: "Mở nhạc lên, chúng tôi muốn luyện tập khiêu vũ chuẩn bị cho buổi tối."

      Vũ Vi cúp điện thoại, liền nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt đến nổi còn chút máu nào, hô hấp càng ngày càng kém, nhưng mà mẹ gắt gao nắm tay , áy náy nhìn , nước mắt từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống.

      Nhìn thấy tình trạng mẹ so với lúc nãy còn nghiêm trọng hơn vài phần, Vũ Vi nhất thời phẫn nộ thôi, khỏi quay đầu nhìn vào phòng khách, Lục Hàng cùng Sở Dao khiêu vũ, lạnh giọng hỏi: "Sở Dao, vừa gì với mẹ tôi?" Sở Dao vừa mới rời khỏi mẹ lâu, nếu ta gì đó, tình trạng của mẹ làm sao có thể nghiêm trọng như vậy?

      Sở Dao quay đầu nhìn nở nụ cười vô cùng rực rỡ, rồi quay sang nhìn bà Đồng cười : "Dì, con vừa với dì cái gì, dì lại cho con dì biết !"

      Mẹ Đồng nghe được Sở Dao , tâm tình cực kì đau đớn, lại càng thêm đau đớn thôi, bà trợn trừng mắt, sau đó ngất .

      "Mẹ!" Nhìn thấy mẹ hôn mê, Vũ Vi sợ hãi, lo lắng đến nổi tim đập như tiếng trống gõ, mẹ có phản ứng gì, hô hấp cho mẹ, nhưng tất cả đều vô ích.

      Vũ Vi nhìn mẹ bộc phát bệnh tim, vẻ mặt cầu xin nhìn Sở quốc vĩ ngồi sofa mỉm cười thưởng thức Sở Dao cùng Lục Hàng khiêu vũ, cũng là cha của : "Sở Quốc Vĩ, coi như mẹ tôi từng quen biết với ông, xin ông hãy cho người lái xe đưa mẹ tôi đến bệnh viện được ?" Nếu phải tình huống nguy cấp, mở miệng cầu xin Sở Quốc Vĩ .

      Nhưng mà Vũ Vi ngờ, Sở Quốc Vĩ chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Đồng Kỳ hôn mê bất tỉnh cái, sau đó thu hồi tầm mắt, ngược lại cầm lấy quyển tạp chí, thanh lạnh lùng : " gọi 120 rồi phải sao? Nên chờ xe cứu thương đến đây ."

      Bên Cạnh Sở Quốc Vĩ là Sở phu nhân, bà ta chỉ hừ lạnh tiếng, sau đó khóe miệng lên nụ cười đắc ý, nhìn Đồng Kỳ hôn mê bất tỉnh .

      Vũ Vi biết Sở Quốc Vĩ bạc tình, nhưng có nghĩ đến Sở Quốc Vĩ lại vô tình như vậy, trơ mắt nhìn mẹ hôn mê bất tỉnh, thèm để ý, lại thờ ơ lạnh nhạt.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Máu lạnh vô tình

      "Mẹ!" Nhìn thấy mẹ khó thở, Vũ Vi sợ hãi, lo lắng quỳ mặt đất vỗ lưng của mẹ, "Mẹ, mẹ nên kích động, cũng cần tức giận,con cùng Lục Hàng chia tay , con đối ta còn tình cảm nào rồi."

      Nhưng mẹ Đồng vừa nghe Vũ Vi , nếu là sớm chia tay, tại sao cho bà biết? Đôi mắt bà gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hàng, muốn hỏi Lục Hàng vì sao lại phản bội Vũ Vi, nhưng bà mở miệng được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lục Hàng, bà tức giận nắm thành hai đấm, thậm chí thở nổi nữa, suýt nữa ngừng hô hấp.

      Vũ Vi cực kỳ sợ, bên vỗ lưng mẹ bên chảy nước mắt gọi điện thoại cho 120. đời này cái gì cũng có thể mất nhưng chỉ riêng mẹ là thể mất .(120: xe cấp cứu)

      Thừa dịp Vũ Vi gọi điện thoại , Sở Xa ngồi xổm xuống, giọng bên tai Đồng Kỳ, "Đồng kỳ, Đồng Vũ Vi dối, kỳ Đồng Vũ Vi rất đau lòng, mà còn thống khổ, biết tôi tại sao mà chọn người đàn ông ưu tú mà chọn chọn Lục Hàng ? Bởi vì, năm đó mẹ tôi bởi vì bà mà nếm mùi vị thống khổ, hôm nay tôi muốn con bà cũng nếm thử mùi vị thống khổ như mẹ tôi, nhớ kĩ con bà có như ngày hôm nay, tất cả đều do bà tạo nên ."

      Biết những lời này của Sở Xa là cố ý chọc tức bà, nhưng mẹ Đồng vẫn tức giận! Bà tức giận đến thể thở ra, suýt nữa tắt thở.

      Nhìn thấy hô hấp Đồng Kỳ trở nên khó khăn, Sở Xa cười lạnh nhạt, đứng lên kéo Lục Hàng vào đại sảnh, đồng thời phân phó người hầu, "Mở nhạc, chúng tôi muốn luyện tập khiêu vũ chuẩn bị cho buổi tối."

      Vũ Vi cúp điện thoại, liền nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt đến nổi còn chút máu nào, hô hấp càng ngày càng kém, nhưng mà mẹ gắt gao nắm tay , áy náy nhìn , nước mắt từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống.

      Nhìn thấy tình trạng mẹ so với lúc nảy có nghiêm trọng hơn vài phần, Vũ Vi nhất thời phẫn nộ thôi, khỏi quay đầu nhìn vào đại sảnh Lục Hàng cùng Sở Xa khiêu vũ, lạnh giọng hỏi, "Sở Xa, vừa gì với mẹ tôi?" Sở Xa vừa mới rời mẹ lâu, nếu ta gì đó, tình trạng của mẹ làm sao có thể nghiêm trọng như vậy?

      Sở Xa quay đầu nhìn nở nụ cười vô cùng rực rở, lại nở nụ cười rực rỡ nhìn Đồng Kỳ, "Dì, con vừa với dì cái gì, dì lại cho con dì biết !"

      Đồng Kỳ nghe được Sở Xa , tâm tình cực kì đau đớn, lại càng thêm đau đớn thôi, bà trợn trừng mắt, sau đó ngất .

      "Mẹ!" Nhìn thấy mẹ hôn mê, Vũ Vi sợ hãi, lo lắng đến nổi tim đập như tiếng trống gõ, mẹ có gì phản ứng, hô hấp cho mẹ, nhưng tất cả đều vô ích.

      Vũ Vi nhìn mẹ phát bệnh tim, vẻ mặt cầu xin nhìn Sở quốc vĩ ngồi sofa mỉm cười thưởng thức Sở Xa cùng Lục Hàng khiêu vũ, cũng là cha của , "Sở Quốc Vĩ, coi như mẹ tôi từng quen biết với ông,xin ông hãy cho người lái xe đưa mẹ tôi đến bệnh viện được ?" Nếu phải tình huống nguy cấp, mở miệng cầu xin Sở Quốc Vĩ .

      Nhưng mà Vũ Vi ngờ, Sở Quốc Vĩ chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Đồng Kỳ hôn mê bất tỉnh cái, sau đó thu hồi tầm mắt, ngược lại cầm lấy quyển tạp chí, thanh lạnh lùng , " gọi 120 rồi phải sao? Nên chờ xe cứu thương đến đây ."

      Bên Cạnh Sở Quốc Vĩ là mẹ Sở bà ta chỉ hừ lạnh tiếng, sau đó khóe miệng lên nụ cười đắc ý, nhìn Đồng Kỳ hôn mê bất tỉnh .

      Vũ Vi biết Sở Quốc Vĩ vô tình, nhưng có nghĩ đến Sở Quốc Vĩ lại vô tình như vậy, trơ mắt nhìn mẹ hôn mê bất tỉnh, thèm để ý, lại thờ ơ lạnh nhạt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :