1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc nóng tính - Tử Trừng (1) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TỔNG GIÁM ĐỐC NÓNG TÍNH




      Tác giả: Tử Trừng

      Editor: Nữ Hổ Lộc

      này là thế nào vậy? mở miệng ý muốn giúp mấy việc này, nghĩa là có biện pháp cho kết quả như mong muốn, trái lại, cư nhiên liên tục từ chối.

      tin có khả năng, còn hoàn toàn xem thường ?

      Hừ! như vậy, càng muốn chứng tỏ cho thấy thực lực của !

      Bất luận thế nào cũng đều muốn cho Liễu Mạnh Đạt vào công ty làm.

      Đồ mặt dầy!!! cái người đàn ông xấu tính này kỳ quái !

      Chê lái xe nhanh như bão táp, lại còn muốn quá giang xe của ?

      Thậm chí biết vì sao lại giúp đặt cái biệt danh “Nữ sát thủ”!!

      Giận đến nỗi nhịn được cùng ta lớn tiếng, bắt đầu cuộc khẩu chiến!

      Nhưng vạn vạn ngờ, cái lão nhân làm phát bực, hồn tan này,

      Lại chính là người kiêu ngạo tài giỏi Tổng Giám Đốc công ty của mình

      Hơn dự liệu của nữa là, ta cư nhiên còn lấy điều kiện hậu đãi ,

      Thuê làm thư ký riêng…… đời này có chuyện tốt như vậy rơi xuống hay sao?​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      MỞ ĐẦU





      “Hí hí ~~~~ khúc khích ~~~khúc khích ~~~~”

      Tiếng cười khúc khích chói tay ầm ỹ, phá vỡ gian vốn trong tiếng nhạc êm dịu, làm cho Liễu Mạnh Đạt nhíu mày, tự chủ lại lắng nghe trong thanh kia có tin tức quan trọng gì đó .

      "Đường Tây Thiên Mụ. . . . . .số XX đường Tây Thiên Mụ, người gần số …đường …xin trả lời. . . . . ."

      Đường Tây Thiên Mụ? Liễu Mạnh Đạt hếch đôi chân mày, tại đúng lúc đoạn đường Đông Mụ, phát qua nhất định đến 5 phút đồng hồ - vọt – cái là có thể đến nơi.

      “Số xe 438, lặp lại, số xe 438, hướng về phía đường Tây Thiên Mụ” – lời nào, cầm lên ống bộ đàm điện thoại, quát với nàng tổng đài viên.

      Đua xúc xích? Nozozo, Liễu Mạnh Đạt cũng nhàm chán đến vậy, là người làm công tác xã hội, tâm hồn vô cùng cao thượng, tài xế vận chuyển cũng bỏ qua.

      “Xe 438, bao lâu mới có thể đến?”

      "Năm phút."

      “Woa !!” – nàng tổng đài viên mới la lên – “Là 438 á”

      !! Liễu Mạnh Đạt nghiến răng, có lúc cũng rất căm hận cái số xe này, số tốt gì chịu lấy, cố tình xếp cho cái số 438, là xui xẻo mà!!

      “Ok, thưa ông Thiệu, 5 phút nữa xe số 438 đến đường Tây Thiên Mụ…..” vừa bàn giao xong, tổng đài viên liền cúp máy.

      Liễu Mạnh Đạt thở ra hơi, nhấn ga cái, hướng đường Tây Thiên Mụ vọt , tới 5 phút đến nơi.

      người đàn ông tây trang thẳng thướm thấy dừng xe, liếc nhìn số xe qua kính chiếu hậu, lời nào, liền mở cửa xe ngồi vào bên trong.

      “Ông Thiệu, xin chào, xin hỏi ông muốn đâu ạ?”

      Thân là tài xế lái xe chuyên nghiệp, lấy khuôn mặt tươi cười đáp lễ là phép lịch căn bản, nở nụ cười nghề nghiệp hỏi

      Người đàn ông động tác cứng lại, nheo mắt xem thường cái.

      “Thưa ông, xin hỏi đâu ạ?”

      Cái ánh mắt gì kia? Chưa thấy qua phụ nữ à? Liếc qua kính chiếu hậu, cũng vậy dùng ánh mắt xem thường nhìn lại người đàn ông kia cái.

      “Sân bay Tùng Sơn, nhanh lên, tôi nghe điện thoại!” – người đàn ông hình như rất nhanh nhận ra giới tính của , đập lên thành ghế sau, giọng ra lệnh.

      có thể chạy nhanh bao nhiêu chạy, nếu có hóa đơn ghi phạt tôi chịu trách nhiệm, nhanh lên chút, tôi có nhiều thời gian”

      có thời gian đúng ? Hóa đơn ông chịu trách nhiệm đúng ? Vậy……đương nhiên là thành vấn đề - Liễu Mạnh Đạt gật khẽ đầu cái, nắm chặt tay lái, dùng sức đạp chân ga.

      Vọt!!!!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ''''

      CHƯƠNG 1




      Thiệu Thần Nhạc nắm chặt tay cầm phía cửa sổ, hai con mắt muốn nổ đom đóm, đổ mồ hôi hột, cảm giác mình giống như sắp biến thành kẻ “phàm phu tục tử”

      Đáng chết! cũng thể tin được, lái xe giống như tìm chết! ——

      đường cong 180 độ, gặp xe lắc cái, lái xem như vào chỗ người, giống như bão tố, hoàn toàn xem thường tính mạng của mà, phóng đến độ thiếu chút nữa là …..nhũng chân…..

      Tức quá —— lúc tinh thần hết sức căng thẳng —— tiếng thắng xe chói tay vang lên kéo trở về thực tại.

      “Thưa ông, đến sân bay Tùng Sơn!” —— Liễu Mạnh Đạt hài lòng nhếch miệng, nhắc nhở ông khách xe đến nơi, cũng từ trong túi móc ra tấm danh thiếp đưa cho người ngồi phía sau —— “Đừng quên hành lý của quý khách, còn nữa, đây là danh thiếp của tôi, nếu tôi phục vụ ông cảm thấy hài lòng, hoan nghênh ông lần sau tiếp tục….” ——

      Mặc dù đội xe của có tổng đài điện thoại, nhưng nếu khách hàng thấy hài lòng, lần sau có thể gọi trực tiếp vào điện thoại của tài xế đó, vì vậy mỗi người tài xế trong đội xe của đều tự in lấy danh thiếp của mình, nếu khách hàng cần, đưa trực tiếp cho khách.

      “Stop!” —— Thiệu Thần Nhạc mặt tái xanh, ngắt lời , đưa tay rút lấy danh thiếp của —— “Đáng chết!- chạy nhanh như vậy làm gì? Ngô nhỡ có chuyện gì xảy ra ai chịu trách nhiệm? sao? có chịu trách nhiệm ? Hả? có thể chịu trách nhiệm được ? Hả hả?”

      Liễu Mạnh Đạt sững sờ —— bị ta luôn miệng “hả hả” đến hốt hoảng.

      trừng mắt nhìn, sau đó lấy lại tinh thần, luồng khí nong từ chân nhanh chóng truyền đến ót, làm cho phát bực.

      “Vị khách này, biết là ai chạy nhanh được bao nhiêu cứ chạy, bị hóa đơn phạt coi như là ta phụ trách? Bây giờ thế nào? Trở mặt nhận sao?” —— Căn cứ vào việc lấy ý kiến của khách làm chủ, cũng ăn to lớn ta, mà là giữ vững nụ cười trước sau như . Nhưng khí ngược lại khá kỳ dị.

      Sau đó vươn tay với ta ----- “Còn nữa, phiền ông lưu lại danh thiếp, ngộ nhỡ có hóa đơn phạt, tôi cũng dễ dàng tìm ông lấy tiền”

      Thiệu Thần Nhạc nhất thời cứng họng, gương mặt đẹp trai trướng thành đỏ thẫm, hít sâu hơi, từ trong bóp của mình rút ra tấm danh thiếp đưa cho , sau đó cúi đầu nhìn qua tên tấm danh thiếp.

      Liễu Mạnh Đạt? Tên là đẹp , sát khí nặng nề, đua xe chưa tính, còn có lá gan dạy dỗ trước mặt như vậy?

      thể tin được, ngẩng đầu nhìn cái. Cũng biết là ta tức đến bất tỉnh hay là còn mặt mũi, lại nhếch lên nụ cười kỳ quái ——

      Nhớ cũng là Tổng Giám Đốc “lạnh lùng kiêu ngạo” của công ty đa quốc gia, trong công ty, người nào đối với cung cung kính kính, ở trước mặt dám dùng quá sức, nay lại bị nữ tài xế taxi “Rửa mắt”?

      biết nên ngu ngốc, hay là mượn thế ông trời, dám can đảm với những lời như vậy?

      Có lẽ có chút thưởng thức lá gan của , thấy phản ứng lanh lẹ, Thiệu Thần Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy thoải mái, cười cười, nghĩ lại, mở bóp da, lấy ra hai tờ tiền giấy ngàn, kín đáo đưa cho .

      ! ở chỗ này đợi tôi…tôi gặp người khách sau đó xe về. Còn nữa, lát tốc độ bình thường là được rồi, cần lái nhanh giống lúc nãy nữa, biết chưa?” – đợi trả lời, ngay sau đó mở cửa bước xuống xe, vào sảnh sân bay.

      Dĩ nhiên, bên ngoài sảnh sân bay taxi xếp hàng rất dài, giơ tay cái là có xe taxi so với xe còn tốt hơn, tại sao khi về ta lại muốn xe của nữa?

      Lý do ra rất đơn giản, bởi vì tin được, thương trường kẻ địch năng lực thường bị làm cho kháng cự được, thế mà chỉ trong nháy mắt bị này chận họng thể thốt được lời!

      Đối với tự ái của kẻ kiêu ngạo như , phải là đả kích sao!

      Nhất định là do vội vã đón người, nhất thời bắt bẻ lại mới khiến cho này chiếm thế thượng phong, còn là do này liều mạng “đột kích” làm cho đầu óc xoay kịp, chờ đón người xong, tuyệt đối muốn hòa .

      Lúc nghĩ đến lát nữa xe của quay về, khóe miệng lại lộ ra nụ cười mà chính bản thân mình cũng hay biết.

      Liễu Mạnh Đạt lại trợn tròn mắt!!

      chàng này hình như rất quái dị cà ri nha! Chê lái xe bão táp mà còn đòi xe của quay về!!!!

      Trừng mắt nhìn lên hai cánh cửa lớn, ngẩng đầu trùng hợp nhìn thấy bảo vệ sân bay chỉ gậy vào mình, vội vàng lái xe đến khu vực chờ, tắt máy xe.


      có người nào chê tiền, đúng ? hơn nữa, tại, tài xế lái xe nhiều, cuộc sống mưu sinh có thể càng ngày càng sa sút, nếu vì lý tưởng vì dân phục vụ, có thể sớm đổi máng đổi nghề rồi.

      Tuy nhiên chàng này phải là cái người hiếu khách, tính tình cũng tốt cho lắm, bất quá xét lại vấn đề tiền bạc…. nhún nhún vai, đem tiền nhét đại vào túi, ngồi yên sau tay lái đợi lúc lâu.


      Đón người biết phải đợi khoảng bao lâu nữa?

      lẽ để ngồi trong xe chờ hoài?

      hết hứng thú, mở nhạc trong xe lên thưởng thức, mở lên ca khúc thích của mình.

      thả lỏng tâm trạng sung sướng của mình, ngâm nga theo ca khúc, nhắm mắt lại hưởng thụ tiếng ca duyên dáng của ca sĩ, giai điệu êm tai của ca khúc, thân hình cũng đong đưa theo tiết tấu của nhạc, dương dương tự đắc.

      Nắng mùa thu xuyên qua cửa kính đóng lên người , cái gì đó nên lời trong người tràn ra, lúc thoải mái đến độ mơ hồ nhắm mắt lại tính chìm vào giấc ngủ, di động của đột nhiên vang lên, làm cho Mạnh mở choàng hai mắt.

      “Alo!! Alo alo” – luống cuống tay chân cầm lấy dây nghe đeo tay, lung tung loạn xạ nhấn nút nghe.

      “Nữ sát thủ, ở đâu?” – điện thoại vừa thông bên kia liền truyền đến giọng nam trầm thấp.

      Nữ sát thủ?!

      Bên kia là Cửu Bả Đao – sát thủ hàng loạt đúng ? cũng thể giương súng nha – “Xin lỗi, gọi lộn số!” – cần nghĩ mà .

      “Sai sao! phải là Đại Đạt sao! phải là Liễu Mạnh Đạt sao?”

      “….Tôi là Liễu Mạnh Đạt sai!, xin hỏi là….??” – lơ mơ, biết bên kia là ai, vội vàng hỏi ràng.

      “Thiệu Thần Nhạc!” – bên kia báo ra danh tính của mình.

      Thiệu Thần Nhạc? là cái người quỷ nào a!! cố gắng sưu tầm danh sách trong trí nhớ của mình, thể nào nhớ nổi 3 chữ nào tương đồng như thế!!

      xin lỗi!, tôi biết nha!!” – ngoan ngoãn, chẳng lẽ trí nhớ bị giảm à?

      thể nào! mới 24 tuổi nha, uể oải đáp.

      biết tôi? mới vừa cầm lấy 2 ngàn của tôi giờ quên rồi sao?”


      Oa!!! Nhắc tới 2 ngàn, liền nhớ đến ông khách quái dị, đúng là họ Thiệu.

      “Ông Thiệu, xin lỗi, tôi nhất thời nhớ” - ảo nảo nhướng mi, thừa nhận mình nhớ. Bất quá, người đàn ông này chuyện cũng quá lý ! Lời ác độc! tự giác nhướng nhướng mày, cắn răng, hỏi: “xin hỏi, ông đón được người chưa?”


      được tôi gọi làm gì? Chẳng lẽ để hẹn hò?” – Thiệu Thần Nhạc trợn mắt, chịu nổi ông trời ban trí nhớ cho , khéo, nhưng lại cảm thấy buồn cười, chỉ vì vừa nghe thấy tiếng nghiến răng của .


      “…………….thực xin lỗi, tôi nhất thời để ý nên hỏi lung tung; phiền ông đợi tôi lát, tôi lập tức đến ngay”

      cúp máy, khởi động xe, rời khu vực chờ, vòng quay lại vị trí ban đầu, cấp tốc dừng xe lại trước mặt Thiệu Thần Nhạc.

      “Mời lên xe” – dùng nút ấn mở cửa, với .

      Thiệu Thần Nhạc cũng lập tức lên xe, gõ gõ vào cốp xe phía sau, ý bảo mở ra, Liễu Mạnh Đạt lập tức hiểu ý, gật đầu, bật chốt mở cốp xe, sau đó leo xuống phụ giúp.

      “Hành lý đâu?” tới phía sau cốp xe, đứng bên cạnh Thiệu Thần Nhạc hỏi.

      Thiệu Thần Nhạc phản ứng lại bằng cái nhíu mày, ánh mắt kia ý --- …được ?

      “Yên tâm, chỉ là ít hành lý làm khó được tôi” – nhìn thấu ánh mắt khinh miệt của , vỗ vỗ bắp tay rắn chắc của mình, chứng minh từng làm qua nha!!

      Thiệu Thần Nhạc nhíu mày, từ chối cho ý kiến, dùng ánh mắt liếc về phía hành lý, ý bảo vật đó chính là cần chờ “phục vụ”

      Liễu Mạnh Đạt lườm cái, nhiều lắm, chỉ ba cái valy hành lý lớn , hai lời bước lên chuẩn bị khiêng ba cái valy hành lý, ngờ bên tai đột ngột vang lên giọng nữ êm ái, lập tức đôi tay đầy đặn chặn lại tay .

      “Thằng nhóc này làm cái gì chứ? Người ta là con yểu điệu thục nữ, con như thế nào lại để cho ấy khiêng mấy cái valy hành lý nặng như vậy được? – gương mặt Lý Xuân Châu tán thành, dùng thanh mềm mà trách cứ Thiệu Thần Nhạc.

      “Hả…..” – cái người phụ nữ này là ai nha?? Liễu Mạnh Đạt nhất thời há hốc mồm, nhất thời phản ứng kịp, ngu ngơ trừng mắt nhìn người phụ xinh đẹp kia ngẩn người.

      “Mẹ, đây là công việc của ấy chứ!” – Thiệu Thần Nhạc nhân ra có cái gì đúng, dù sao làm hòa thượng ngày cũng phải gõ mõ ngày, cho nên công việc của , vô luận như thế nào cũng thể thoái thác, huống hồ, chỉ là “Đáp lễ” “vô lễ” lúc nãy của , có lý gì giúp đỡ chứ!!

      “Mẹ con đúng, thể khi dễ con người ta như vậy được” – Thiệu Dục Luân vỗ vỗ vai vợ, rất nhanh đứng chung trận tuyến cùng bà – “con, nam nhi đại trượng phu, khiêng đồ

      , , , đây vốn là việc tôi nên làm!!” Liễu Mạnh Đạt biết đây vốn là hai vị “lão gia”, nhưng cực kỳ cảm ơn họ giúp cho , nhưng Thiệu Thần Nhạc sai, cho nên tốt nhất là nên làm.

      đừng vội, kêu Thần Nhạc làm là được rồi” – Lý Xuân Châu chấp nhận con trai mình tùy hứng như vậy, bà trực tiếp chỉ đích danh Thiệu Thần Nhạc phải động thủ - Thiệu Thần Nhạc thở dài, đối với người ngày kiếm được cả tỷ bạc như , bất luận kẻ nào cũng cần phải giả sắc thái biểu cảm, chỉ có đối với mẹ của mình, có cách, đành phải xoắn tay áo, từ tay Liễu Mạnh Đạt giựt lại valy hành lý của Lý phu nhân.

      Liễu Mạnh Đạt há hốc mồm, vội vàng bước tiến lên, tính phụ giúp “ông Thiệu , tôi, tôi bất đắc dĩ!”

      Ai ngờ Thiệu Thần Nhạc làm lơ, làm cho nàng đơ như tượng đá lơ ngơ đứng tại chỗ

      Muốn chết à! Nếu ánh mắt có thể giết người được, chỉ sợ sớm chết trước ánh mắt của Thiệu Thần Nhạc, toàn thân như kiến cắn, giống như xuất hàng trăm cái lỗ.

      “Để nó hoạt động chút cũng tốt, cả ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc?” – Lý Xuân Châu lảm nhảm .

      “A ~~~~ haha haha ~~~” – Liễu Vu Đạt ngăn được tiếng cười, dám tham gia việc riêng nhà người ta – “Ba Thiệu, mẹ Thiệu mời lên xe trước”

      Thiệu Thần Nhạc khiêng mấy valy hành lý xong, ông bà Thiệu dĩ nhiên ngồi yên phía sau xe, mà Liễu Mạnh Đạt cũng trở lại phía sau tay lái.

      Thiệu Thần Nhạc đóng phịch cốp xe cái, cũng tự mình mở cửa lên xe, an tọa kế bên vị trí lái xe, vừa lên liền nổ súng – “Đáng chết! tôi giúp khiêng mấy cái valy hành lý, vì sao giúp tôi mở cửa xe chứ?”

      “ông Thiệu, ông có tay, có chân, tôi cần thay ông mở nữa sao?” – lạnh lùng đáp, cũng sắp xếp ý tưởng trong đầu, hạ quyết tâm, chán ghét cái con người này, chán ghét chán ghét chán ghét!


      Thiệu Thần Nhạc thể tin trừng mắt nhìn – “Đây là cách đãi khách của à?”

      “Đối với người có lễ phép, tôi tự nhiên lấy lễ đối đãi” – giọng của bình tĩnh, phản ứng với nước cờ.

      “…………………….” – ý tứ chính là – là khách… sâu xa…phải ?

      Thiệu Thần Nhạc chán nản, suy nghĩ lời trong điện thoại vừa rồi, màng đến khách hàng khó chịu, tâm tình của quái quỷ lại biến chuyển tốt lên chút….cảm giác thực…con mẹ nó…kỳ lạ!!!


      Liễu Mạnh Đạt thao tác lái xe thuần thục, khóe môi thoải mái nhếch lên nụ cười mỉm.

      Đến Lý Xuân Châu và Thiệu Dục Luân, hai người bất giác nhìn nhau cái, hẹn mà cùng mỉm cười.

      Bọn họ chưa từng chứng kiến qua cái đứa con trai nhanh mồm nhanh miệng, bị người ta đến thốt nên lời. Đừng con , con trai là chưa từng có, lúc này lại gặp cái tài xế Liễu Mạnh Đạt, cư nhiên đếm xỉa tới công lực chuyện ác độc của con trai mình, thậm chí cần nhiều cũng có thể diệt được nhuệ khí của con trai mình!!

      Loại cảm giác này...... là đủ thú vị!!

      °°°°

      “Hoan nghênh quý khách sử dụng dịch vụ lần sau” – đưa khách quay trở về trước cổng công ty, Liễu Mạnh Đạt lịch tạm biệt, khoảnh khắc dừng xe trước cổng công ty, khỏi nhìn cổng lớn mà than thở

      biết người giỏi giang như thế nào mới có thể làm việc ở công ty lớn như thế này a?

      Nghe công ty này hàng năm chia lợi tức , phúc lợi tốt, chế độ tốt, người người đều muốn chen chân vào vị trí tốt trong công ty này làm việc.

      Mặc dù lấy ý chí phục vụ xã hội làm mục tiêu, nhưng kỳ cũng muốn giống những người này, ngày ngày được ăn mặc xinh đẹp, trang điểm, ngồi trong phòng có điều hòa làm việc, thu nhập ổn định, nghỉ phép cũng được lĩnh lương; giống bây giờ lái taxi, có khách có thu nhập.

      Nếu có thể vào đây làm việc, đó mới làm người ta hâm mộ nha ~~~ lúc mơ màng nhìn cổng công ty đồ sộ mà mơ ước, bỗng nhiên có người gõ kính xe, hoàn hồn, vội vàng mở cửa xe,

      “Xin hỏi muốn đâu ạ?” cảm giác thân xe trũng xuống, quay đầu lại mà hỏi.

      Mới ngồi vào trong xe, Thiệu Thần Nhạc nghe được thanh mềm của , nhất thời nhướng mày, phản xạ nhìn về chỗ tay lái, dám tin, lập tức mở lớn hai mắt – “Sao lại là nữa?”

      tin được lại đón xe của tiếp, biết có phải là ‘oan gia ngõ hẹp’ hay ?

      “Hửm?” – tay định lái xe Liễu Mạnh Đạt cũng sửng sốt, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy mặt khách – “Ai da!! Lại gặp mặt, là khéo, ông Thiệu”

      Lẽ thường, trừ khi kêu đến chỗ khách, hề nhớ được diện mạo cùng tên họ hành khách, nhưng bởi do cái ông khách này quá quái gỡ, muốn quên cũng khó, cho nên vừa nhìn mặt , đại não của tự động đưa ra diện mạo cùng danh tính của vô cùng chuẩn.

      “Tin tôi , cái này cũng phải là chuyện đáng vui vẻ gì” – trừng mắt nhìn nụ cười nghiệp vụ chói mắt của , cũng quên mình từng thua dưới tay , bởi vậy cho sắc mặt dễ nhìn.

      “Phải ?” – khóe miệng nở nụ cười tươi như hoa, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười – “Gặp lại tất nhiên là hữu duyên, là ông tự tìm đến xe của tôi, như thế nào khiến người khác đặc biệt vui vẻ chứ? Xin hỏi muốn đâu?”

      “Đến nhà hàng Tân ....” báo xong địa chỉ, giống như mặc kệ , khoanh tay trước ngực, dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

      Liễu Mạnh Đạt thèm đếm xỉa, nhún nhún vai, huýt sáo, chạy được lúc, lúc xe chạy qua cầu vượt, Thiệu Thần Nhạc bất chợt mở mắt ra, nhìn chằm chằm cái ót cột tóc đuôi ngựa của , nheo nheo mắt chăm chú săm soi .

      Xem bộ dáng của , chắc là hưởng thụ cái công việc đường chạy tới chạy lui này. Điều này làm tự chủ mà cảm thấy vui vẻ ~~ theo nhận thức, cảm thấy giống với những người phụ nữ khác, hoàn toàn khác.

      cũng từng biết nhiều người phụ nữ công việc mà , so sánh tính cách với , các ấy cùng chênh lệch lớn, như nước sông so với nước biển.

      Những đó có lẽ là bị truyền thông, quảng cáo tẩy não, chống nắng, dưỡng da, ra ngoài ăn cơm mà giống như “cây di động”, có ô dưới mặt trời.

      Bình thường ngồi trong phòng làm việc có máy lạnh, lại sợ da khô, chai chai lọ lọ dưỡng da thể thiếu.

      Măc kệ xảy ra chuyện gì, tốn công, thậm chí là lao động chân tay cũng vậy, mặt lúc nào cũng như mang mặt nạ, 24 giờ đều phủ đầy mặt các —— ít nhất là khi nhìn đến được trang điểm rồi.

      Còn hoàn toàn giống như thế.

      Khí hậu dần dần nóng lên, nhiệt độ trong xe tuyệt đối so với bên ngoài oi bức, cho dù có máy lạnh, nhưng do cửa kính thủy tinh phản chiếu, lúc sau, làm như phơi nắng đến thất điên bát đảo, ngay cả bao tay cũng đeo, áo khoác cũng mặc, hình như điểm cũng để ý đến thẩm mỹ “tốt khoe xấu che”

      gương mặt thuần khiết, nhìn ra chút dấu vết trang điểm, khóe miệng hình như lúc nào cũng treo sẵn độ cong, tuy nhiên thể là xinh đẹp, nhưng ít ra cũng thanh thanh tú tú, làm cho người ta thấy dễ nhìn.

      Ngực căng thẳng, dùng sức nhắm chặt mắt rồi mở mắt ra lại.

      Gặp quỷ sao! mà cũng cảm thấy cái người phụ nữ răng bén này thuận mắt sao¬, dễ nhìn sao¬?

      Cái người phụ nữ này cũng cho mặt mũi, mặc dù phải nhân viên của , cần khúm núm trước mặt , tốt xấu gì cũng coi như là cha mẹ cho cơm áo ___ hiểu sao nghĩ cách làm cho cảm thấy thoải mái chứ¬?

      “Liễu Mạnh Đạt” __ đợi khi nghe thấy thanh của mình, dĩ nhiên là tự giác mà gọi tên của , khỏi nhăn mày.

      Kỳ quái, làm thế nào mà mới gặp lòng yên như thế này¬? chính là Tổng Giám Đốc giỏi giang thông minh lanh lợi, làm sao có thể để tinh thần hoảng loạn như thế này nha!!!

      “Có” __ giống học sinh tiểu học đáp lời.

      lái taxi, tháng kiếm được khoảng bao nhiêu tiền?” kệ, lỡ gọi tên, tán gẫn vài câu cùng chắc cũng có gì đáng ngại

      tháng? chạy mà , khoảng 2, 3 ngàn?” ¬__ cần nghĩ mà đáp.

      “2, 3 ngàn?” _ Thiệu Thần Nhạc cần soi gương cũng biết, miệng mình mở ra, tám chín phần có thể là nhét được cả trái ổi __ “ có tính sai hay ?”


      Chỉ 2, 3 ngàn vẫn có thể sống sao? làm sao mà có thể tiếp tục sống như vậy? Quả thực thể tưởng tượng!

      có!” __ lắc đầu, mới nhớ tới ý tứ sâu sa của anh__ “Nha, tôi còn thiếu tiền xăng dầu, bảo dưỡng xe, phí bảo hiểm, thuế v.v...”

      Thiệu Thần Nhạc nghe được mình nhàng thở ra.

      “Công việc ổn định như vậy, chẳng lẽ nghĩ đổi sao?” __ nhàng thở ra xong, lại tiếp tục hỏi, lập tức ảo não nhăn mày.

      làm gì rãnh rỗi có chuyện làm hay sao? Tự nhiên quan tâm đến chi?

      Quan tâm? Chết tiệt! gặp quỷ sao mà quan tâm ? Bọn họ
      tổng cộng gặp nhau có hai lần nha!!

      “Có nghĩ tới, bất quá tại tình cảnh tốt lắm, công ty đóng cửa, đổi nghề dễ dàng đâu…” __ Liễu Mạnh Đạt giọng ràng lại, xoay người, lãng sang chuyện khác, khóe miệng nở nụ cười ___ “À!! Nếu Tổng Giám Đốc đây mời tôi làm việc, tôi đổi nghề!”

      Thiệu Thần Nhạc cảm thấy bất ngờ, ánh mắt xinh đẹp ánh lên tia đề phòng.

      Chẳng lẽ này xem qua danh thiếp của , biết là Tổng Giám Đốc, cho nên muốn tới làm thân?

      Ông trời!! quả là thủ đoạn

      làm sao mà nghĩ là vào công ty Hào Kiệt?” __ cẩn thận chú ý mặt phần biến hóa rất .

      biết Hào Kiệt là đồ sộ sao? Tôi mỗi lần đưa đón khách gần kế công ty, nhìn kiến trúc của nó, là hâm mộ, người nào có thể làm việc bên trong đó, cảm giác họ cực kỳ khá” ___ Liễu Mạnh Đạt cũng chú ý tới chuyển biến của , đơn thuần ra suy nghĩ của mình.

      Nhưng mà đó chẳng qua là do tôi suy nghĩ miên man thôi! Tôi rất mình bằng cấp, chừng ngay cả chạy việc nho cũng tới phiên mình” __ cái loại công ty lớn như vậy, phải là người có thực lực mới có thể vào được!! Người tốt nghiệp kỹ thuật như nàng đầy đất ra đó, vẫn là nên vọng tưởng .

      ___ chẳng lẽ nghĩ tới nhờ vào mối quan hệ?” _ nheo mắt lại, hoàn toàn nhìn ra được có giả tạo.

      đùa sao? Như tôi đây là người bình dân, ở đâu ra có quan hệ mà nhờ vả?” __ buồn cười, qua kính chiếu hậu liếc nhìn cái, cười so với mình còn khờ hơn, lại trêu ghẹo, ~~ “Nếu như có quan hệ có thể giúp tôi tiến cử.. tôi đây vô cùng cảm kích nha!!”

      Nghe cách của , coi như biết là Tổng Giám Đốc Hào Kiệt, lẽ xem qua danh thiếp của sao, trực tiếp ném sao?

      Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng cảm thấy thoải mái lắm.

      biết tôi là ai sao?” ~~

      “Tôi biết chứ!! Thiệu Thần Nhạc xấu xa!!!” ~~ sợ chết còn cười hahaha ~~~

      đem danh thiếp của tôi ném sao?” ~~ hỏi ~~~

      “à, danh thiếp của ?” hơi ngạc nhiên, hình như đoán được mục đích của .

      Nhìn thấy cách đó xa ~~ “Hình như tôi để đằng kia.....sao vậy...có gì đặc biệt sao?” ~~~ nghĩ ra mình lại đem danh thiếp của vứt bỏ.

      chắc cũng chưa xem qua ?” ~~ mặt biến đen

      “Xem chi nữa? Mẹ rất nhiều lần tên , tôi cũng nhớ rồi” ~~~ bỏ đèn xi nhan đem xe ngừng lại bên đường, cho đến khi dừng lại ~~~ “Ngừng, đến”

      Thiệu Thần Nhạc nhúc nhích, Liễu Mạnh Đạt hoài nghi nhìn .

      “Đến nha, phải có việc cần làm sao?”

      “Như vậy vội đuổi tôi sao?” ~~ từ từ rút bóp da ra, rút ra tờ 500 đưa cho .

      “Há!! Tôi chỉ sợ làm trễ việc của thôi, vạn nhất bị đuổi việc, tôi đảm đương nổi nha” ~~~ Đem tiền lẻ thối lại cho , mở miệng thầm.

      Thiệu Thần Nhạc động tác chậm rãi nhận lấy lại tiền lẻ, con ngươi đen thui nhận ra ý nghĩ gì.

      “Cám ơn chiếu tôi cố ~~ tôi muốn lái xe ” ~~~ thấy bất động như núi, bắt đầu đuổi người.

      mở cửa xe, chân phải vừa bước ra, đột nhiên đầu đuôi, quay đầu lại hỏi ~~~ “ mấy giờ nghỉ?”

      “Đại khái khoảng 6,7 giờ” ~~~ xem mình giống như nhân viên công sở bình thường, sáng chín chiều năm......bất quá bởi vì phải là nhân viên chính thức, cho nên công việc thường thường thêm 1, 2 giờ.

      chàng xấu xa, tiếp nhận thông tin ~~` “tốt lắm, 5 giờ rưỡi, đến chỗ này đón tôi”

      -----

      CHƯƠNG 2


      “Năm giờ rưỡi đúng ? thành vấn đề”

      Đợi Thiệu Thần Nhạc xuống xe, Liễu Mạnh Đạt cũng chạy xa, dừng ở gần xưởng Tân, xe đến người , dừng lại lâu, liền lái xe đến gần địa điểm Thiệu Thần Nhạc xuống xe, quả nhiên nhìn thấy ta đứng đợi ở chỗ cũ.

      thường chạy tới chạy luôi bên ngoài như vậy sao?” – lúc lái xe, có lẽ là cảm giác còn xa lạ nữa, tự nhiên mở miệng chuyện phiếm cùng .

      “Cũng thường” – ra cũng thường ra ngoài, phần lớn là ngồi trong công ty, nhưng hôm nay vừa khéo muốn đến xưởng kiểm tra tiến độ, nên mới phải gọi taxi, cũng mới có cơ hội gặp lại .

      “Vậy sao lái xe ? Tự mình lái xe tiện hơn chứ” – lần đầu tiên gặp , vội đến phi trường đón người, lần này gặp lại, cũng giống như vậy – “Sao mua xe?”

      Mua xe giá bình thường là được rồi, dùng thay bộ, nếu như mua nổi, mua hàng second-hand cũng được mà.

      Mặc dù taxi bây giờ chạy đầy đường, nhưng có những nơi vắng vẻ rất ít xe chạy qua, đừng chi đến taxi, cho nên tự mình lái xe tiện hơn nhiều.

      “Có, sửa” – tiếc chữ như vàng trả lời .

      “À” – đối phương chuyện kiệm chữ như vàng, hại nghĩ tán gẫu cũng khó, đúng lúc phía trước đèn đỏ, lúc xe ngừng lại, lúc này mới nhớ….

      “Đúng rồi, còn chưa mình muốn đâu!!”

      “Công ty Hào Kiệt” – còn phải quay về công ty xử lý vài chuyện nữa.

      “Oa!! đến Hào Kiệt?” – kính đồng hồ điện tử phản chiếu ánh mắt của , nhịn được cười lên.

      tại đến đó người ta cũng tan việc, cho dù muốn bàn công việc cũng ai để ý làm chi?”

      Thiệu Thần Nhạc tức giận trừng mắt nhìn – “Tôi tôi muốn bàn công việc sao? Tôi đến đó làm việc!!! Sai từ cũng sai nghĩa rất lớn biết chưa? thôi sai từ !!”

      “Làm việc….. đến Hào Kiệt làm việc??!!” – trừng lớn hai con mắt, mắt và cái miệng cùng biến thành hình chữ O tròn vo, phát đèn xanh bật lên, đạp chân ga chạy – “ phát là người tài giỏi như vậy!”

      nhìn ra lợi hại như vậy?

      như vậy nghĩa là lợi hại hay là lợi hại? Thiệu Thần Nhạc nghe vừa bực mình, vừa buồn cười, thể hiểu nổi rốt cuộc là khen hay là cười nhạo nữa!!
      “Ừ!” – tức giận trả lời tiếng, nhắc lại chuyện vừa rồi – “ muốn đến Hào Kiệt làm việc sao?”

      “Hả” – tim thót lên cái, phản xạ đạp chân thắng cái, thân hình hai người đồng thời tự chủ ngã về phía trước, mấy xe phía sau bóp kèn inh ỏi, sợ đến nỗi đạp chân ga lái tiếp.

      làm gì đó” – Thiệu Thần Nhạc cũng bị động tác của hù dọa rịn ít mồ hôi, khỏi nghiêm nghị gầm “làm chi mà thắng gấp như vậy chứ?”

      Nếu xe phía sau kịp thời thắng lại, đụng lên, phải là người đứng mũi chịu sào hay sao?

      Liễu Mạnh Đạt hít sâu hơi, căng thần kinh, cầm chặt tay lái – “ xin lỗi, xin lỗi, tôi cẩn thận hơn!”

      “Được rồi được rồi, bỏ ” – Thiệu Thần Nhạc chưa hoàn hồn, ngã phịch ra sau, qua mấy giây sau lại hỏi tiếp – “Này, vẫn chưa trả lời tôi, nghĩ đến đến Hào Kiệt làm việc à?”


      “Nghĩ có ích lợi gì chứ? Như với đó, tôi trình độ học vấn cao, lại có kinh nghiệm, Hào Kiệt mà tuyển tôi mới lạ à!!” nhịn trợn mắt lên, tập trung lái xe

      “Tôi” – Thiệu Thần Nhạc chỉ vào lỗ mũi mình, hài lòng lắm vì thấy bị xem thường – “Có tôi đây”

      ?” – mắt trợn lớn, sau đó, nhịn được cười phá lên, nheo ánh nhìn nguy hiểm, nhìn chằm chằm cái ót – “ cười cái gì?”

      “Mặc dù đến Hào Kiệt làm việc, nhưng bằng vào mà có thể tuyển người cho công ty sao? biết chọn nhân viên trúng tuyển sao?”- vẫn cười, cười cái cách nghĩ của , nhưng cũng cảm kích nhiệt tình – “Cảm ơn ý tốt của , nhưng cần vì tôi mà cưỡng cầu, ngộ nhỡ đắc tội với ai đó trong công ty, tôi thấy ngại lắm”

      Hai người quen biết, chỉ hai lần xe của , muốn giúp vào công ty lớn như vậy, Đại đại công ty, nên đặt tên cho cái nhiệt tình này là gì đây? cảm động, cũng cảm thấy hình như ta cũng đến nỗi đáng ghét đến vậy.

      Thiệu Thần Nhạc chuyện nữa, trong lòng lại cảm thấy thoải mái lắm.

      này sao vậy? tin có năng lực đó sao, còn hoàn toàn coi thường mình nữa chứ!! mở miệng hỏi, nghĩa là có biện pháp, kết quả ta cứ liên tiếp từ chối, chỉ làm cảm thấy vui còn thấy cực kỳ khó chịu.

      tin ư, càng nghĩ muốn khiêu khích cái tin đó, bằng mọi giá cũng an bài cái vị trí nào đó trong công ty cho mới được.

      Khi chiếc xe đến gần cửa chính Hào Kiệt, chậm rãi mở miệng : “lái xuống tầng hầm”

      “Hả?” – Liễu Mạnh Đạt ngạc nhiên, ngây ngô hỏi ngược lại – “lái xuống tầng hầm làm gì?”

      “Lái xuống đó là được rồi, lát theo tôi cùng lên lầu” – quay cửa kính xuống phất tay với bảo vệ bãi đậu xe, bảo vệ lập tức nâng hang rào chắn lên – “

      “Tôi, tôi, tôi…..lái xe đến bãi đậu xe ok…nhưng mà cùng lên lầu làm gì?” – đột nhiên có chút sợ, chuyện trở nên lắp bắp

      “Tôi theo thời gian mà tính tiền cho , theo tôi lên lầu là được rồi” – này sao mà dài dòng vậy chứ, kiên nhẫn nhướng mày

      Theo thời gian tính tiền?

      ta, ta coi là cái gì chứ?

      đúng là tài xế taxi, nhưng làm nữ lái taxi “phục vụ đặc biệt” nha!!

      “ông, ông Thiệu, tôi làm…. làm nữ lái taxi phục vụ đặc biệt nha…” – ngừng xuyên qua kính chiếu hậu dò xét ta, khẩn trương đến thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của mình.

      “Ai muốn làm phục vụ đặc biệt chứ?” – giọng điệu của mấy thân thiện, nhưng mắt lại nhịn được cười “lái xe kiếm chỗ đậu tốt , theo tôi lên lầu! lên điền cái sơ yếu lí lịch cho thôi!”

      “Điền lý lịch?” –bay đến cái đáp án ngoài ý muốn, làm ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nghe lời dừng xe đúng nơi trong tầng hầm.

      “xuống xe” – xuống xe trước, dung dằng cũng chậm rì rì xuống xe theo, đóng cửa xe “theo tôi lên

      Liễu Mạnh Đạt cam tâm tình nguyện khóa cửa xe, tựa như bà cụ già đuổi theo bước chân .

      “Nhanh lên chút” mở thang máy vào, miệng cũng mở ra thúc giục .

      “Thưa ông Thiệu, cần miễn cưỡng, tôi vào Hào Kiệt được cũng sao mà” – đợi lúc thang máy lên, lập tức tỏ thái độ - “ cần miễn cưỡng, sao đâu”

      “Cái này sao mà dài dòng như vậy?” – Thiệu Thần Nhạc vui, hung hang nâng mày trừng – “Tôi gọi lên điền lý lịch, lên điền chết à? Ở đó mà lắm đa lắm điều coi giống cái thể thống gì?”

      “…….” – chỉ mũi mình, miệng há hốc, hính như muốn them điều gì, ngập ngừng lâu, vẫn là ngoan ngoãn im lặng.

      Thôi, con tốt cùng đàn ông tranh đấu, điền thôi, điền lý lích cũng mất miếng thịt nào, sợ cái rắm!!

      Bước ra khỏi thang máy, đến hành lang rộng rãi, giống như con vô dụng đuổi theo phía sau , lướt qua đại sảnh vào phòng làm việc, trước phòng làm việc, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lướt qua chức danh ghi phía – Tổng Giám Đốc--

      Danh xưng là vang dội….Tổng Giám Đốc?? bỗng dưng ngừng chân, dám tin nhìn chằm chằm cái bảng chức danh kia, sau đó kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm cái lưng Thiệu Thần Nhạc, nhìn nhìn lại mấy lần, mãi đến khi chú ý đến bất thường, hành động buồn cười.

      làm ở phòng này sao?” – ta kéo cái ghế, ở phía sau cái bàn gỗ ngồi xuống.

      , , ……” – bức rức ngừng cà lăm --- “ là Tổng Giám Đốc?”

      “E hèm…” – hừ lạnh, lấy từ trong ngăn kéo ra tờ giấy trắng, cũng từ trong túi rút ra cây bút máy – “ngồi, điền đầy đủ sơ yếu lý lịch này, tôi đưa qua phòng nhân xem xét”

      Nếu phải hết giờ làm việc, trực tiếp đem đến phòng nhân mà điền.

      “Tôi đứng là được rồi!!” -- cảm giác toàn thân mình cứng ngắc, sợ là mình thể khom người ngồi xuống được.

      “Bảo ngồi cứ ngồi!” – liếc qua cái, nhắc nhở , phía trước bàn làm việc còn có cái ghế khác --- “điền nhanh lên chút, sau khi điền xong, tôi lại xe của về”

      “Lại xe của ?”

      Chẳng lẽ ta ngồi ghiền luôn rồi sao?

      nên bao xe luôn ” – ngồi xuống, cầm lên cây bút làu bàu..

      Thiệu Thần Nhạc thoải mái ngã ra phía sau ghế ngồi, đầu gối lên thành ghế, nhìn ão não nhíu mày nhíu mi mà viết, cái miệng ầm ĩ, khóe miệng tự chủ gợi lên nét cười .

      “E hèm…, có gì mà thể?” – trong mắt , thái độ của giống như thích cáu kỉnh đáng , nhịn được cười ra tiếng – “ trước kia học ngành gì?”

      “Văn thư” – bên đáp.

      “Như vậy hiểu công tác thư ký sao?” – văn thư cũng được, bố trí cho công việc phải là chuyện quá khó.

      “Cắt…. tôi ra xã hội làm việc đến nay, chỉ làm qua công việc chở người thôi!!” – thừa nhận che giấu.

      “Học giỏi, vào làm công việc nho phải là được” – gõ gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ xem có thể để cho làm công việc gì!

      “Được được!! coi như là công việc , tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ nha!!”

      Chỉ cần vừa nghĩ đến có công việc ổn định, còn có phúc lợi cực tốt, cho dù kêu quét dọn như Osin, cũng cam tâm tình nguyện làm nha!!

      “Đừng này kia được !!” – sắc bén lườm cái.

      “Dữ vậy làm gì chứ? Người ta chỉ thuận miệng chút thôi mà ~~~ le lưỡi cái, giống như cùng khí chuyện, lầm bầm làu bàu.

      Vẫn chú ý cử chỉ của mình, vậy mà lại làm Thiệu Thần Nhạc nhất thời miệng đắng lưỡi khô.

      Gặp quỹ sao!! tại thế nào chứ!! chỉ le lưỡi, vậy mà tự nhiên như dã thú động tình, cảm giác thân thể trở nên căng thẳng!!! Này này, gặp quỹ chính là chỗ này có chuyện gì chứ!!

      "Khụ! Xong chưa?" – cố ý trấn định hỏi.

      “Xong rồi, xong rồi: - để cây viết xuống, như học sinh tiểu học đem tài liệu vừa viết xong cung kính đưa cho – “xin hỏi Minh Thần Võ Tổng quản lý tiên sinh, xem xem tôi làm công việc nào được?”

      …. bắt đầu từ vị trí trợ lý thư ký ” – theo phản xạ lùi bước, sau đó ảo não nhăn mày.

      Trước giờ biết sợ là gì, mặc kệ có đối mặt với đối thủ gian thương xảo trá thương trường cũng chưa từng sợ, nhưng tại sao, chỉ nghiêng người về phía trước cái, hơi gần đến chút, tự chủ lại lùi bước?

      Có ma sao!! Nhất định là có ma!! Liễu Mạnh Đạt xoay người ngẩng đầu lên.

      --- ------ ----


      Trợ lý thư ký?? Nghe giống như rất có tính khiêu chiến.

      “Thế nào? Chức vụ này thích sao?” – Thiệu Thần Nhạc hỏi.

      “Hả…..tôi có thể hỏi trước đãi ngộ thế nào ?” – cúi xuống, mặc nhiên còn có thể có công việc như thế này, tuy vậy phải đề phòng trước, cảm thấy nên hỏi trước đãi ngộ như thế nào chút.

      “Lương tháng ba ngàn rưỡi, ngày lễ được nghỉ, cuối năm có tiền thưởng, năm còn có 7 ngày nghỉ phép, có suất ăn dành cho nhân viên” – nheo mắt nhìn chờ đợi cộng thêm cái biểu tình hưởng thụ, Thiệu Thần Nhạc nhịn được cười to – “Dĩ nhiên, làm càng lâu thưởng càng nhiều, còn có thể theo năm làm việc ở công ty mà thưởng cổ phiếu cuối năm, cái điều kiện này thấy hài lòng ?”

      “Oa ~~~ hài lòng hài lòng!!” vừa có cổ phiếu có giá làm tài sản, còn có bữa ăn miễn phí? Chỉ kém là có bao ở mà thôi!!! hoàn toàn cần suy nghĩ, liền tiếp nhận.

      Cho đến khi ra khỏi phòng làm việc, nụ cười bên môi Thiệu Thần Nhạc thủy chung phai nhạt.

      này là thú vị, về sau mỗi ngày có trong công ty, chắc chắn thấy nhàm chán~~~.

      Chở Thiệu Thần Nhạc quay về nhà, Liễu Mạnh Đạt xa xa nhìn mẹ Thiệu đứng đón con ở cửa, đong đưa cánh tay trắng như tuyết.

      “Ý! Mẹ đứng ở cửa làm chi vậy?” – hai cánh tay đong đưa trung sáng chói, siêu cấp bắt mắt.

      Thiệu Thần Nhạc nhức đầu vuốt trán – “bà thích thời gian này đứng ngay cửa vận động chân tay, vẫy vẫy tay, vặn vặn chân, cứ như vậy thôi!!” – cũng qua với mẹ mấy trăm lần, hành động như vậy làm cho người ta nhìn ngó, nhưng mà mẹ chính là thể thay đổi được cái thói quen này, ba cũng thể làm gì bảo bối của mình.

      ". . . . . . Ồ" – có chút buồn cười lại dám cười, chậm rãi lái xe dừng sát bên cạnh Lý Xuân Châu.

      “Ngắm?” – thấy con trai bước xuống từ taxi, Lý Xuân Châu theo bản năng liếc nhìn chỗ ngồi tài xế, phát đối phương bà khoát khoát tay – “Đó là….”

      “Liễu Mạnh Đạt, phải mẹ gặp qua sao?” – Thiệu Thần Nhạc thuận miệng giải đáp thắc mắc của mẹ mình.

      “A~~~” – Lý Xuân Châu đỡ đỡ mắt kiếng, mở ra nụ cười thân thiện – “Trùng hợp như vậy sao, con lại xe của ấy?”

      “Dạ, con xuống nhà máy, trùng hợp lại đón xe của ấy, cho nên lúc về cũng xe ấy” – Thiệu Thần Nhạc quay đầu qua chỗ ngồi tài xế, với Liễu Mạnh Đạt, trước tiên sắp xếp xử lý công việc tại của mình cho tốt, 2 ngày nữa có người bên phòng nhân liên lạc với , nhận được thông báo đến trình diện, hiểu ?”

      “Ok!” – Liễu Mạnh Đạy dương dương tay với , tạo cái dáng thành vấn đề, sau khi đóng cửa xe, liền lái xe rời .

      Thấy xe nghênh ngang rời , Thiệu Thần Nhạc quay người lại, liếc nhìn thấy ánh mắc nghi ngờ của mẹ “Sao vậy?”

      “Cái gì mà có người của phòng nhân liên lạc, ấy sao lại nhận được thông báo làm?” – Lý Xuân Châu nhất thời chân tướng việc.

      “Ý là, bắt đầu từ ngày mai tới Hào Kiệt làm việc, đảm nhận chức trợ lý thư ký” – lời ít mà ý nhiều ràng, chuẩn bị vào trong nhà, thình lình lại bị Lý Xuân Châu kéo lại -- “Mẹ?”

      “Trợ lý thư ký?” – Lý Xuân Châu dám tin hỏi ngược lại “ ấy?”

      phải bà xem thường người ta, chẳng qua là nữ tài xế taxi, có đủ năng lực để đảm nhận chức trợ ký thư ký sao? Điều này làm Lý Xuân Châu bà nhất thời khó tiếp nhận, lại lặng lẽ đem nghi ngờ này giấu vào trong lòng.

      “Vâng, chính là ấy, con mới tuyển chức trợ lý thư ký đó”

      Bỏ lại lời xong, tiêu xái bước vào trong nhà, còn lại Lý Xuân Châu đứng ở cửa, lâu cách nào hoàn hồn.

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      “Tổng Giám Đốc Hào Kiệt mời cậu làm trợ lý thư ký?” – Tần Vũ giống như quả cầu có lò xo đứng bên cạnh Liễu Mạnh Đạt, vòng tới vòng lui, ngừng lặp lại vấn đề giống như vậy – “Tớ Liễu Mạnh Đạt cậu nha, cậu xác định mình có nghe lầm chứ?”

      Đôi tay nhanh nhảu đánh trứng, Liễu Mạnh Đạt khom lưng xem xét lửa bếp gas, thuận tay đem lửa vặn chút, sau đó mở máy hút khói, mắt thấy cái chảo bốc lên làn khói trắng mờ, chậm rãi đánh tan trứng đem đổ vào chảo.

      Vũ tiểu thư, xin lỗi, là tớ có nghe lầm, tớ xác thực là muốn xin nghỉ ở đoàn xe, đến Hào Kiệt làm trợ lý thư ký” – giống như với khí, mắt Liễu Mạnh Đạt thủy chung chưa từng nhìn đến người Tần

      “Trời ạ~~~~ Tần Vũ thở gấp tiếng, hoắc mắc lắc lắc vai , dùng sức lay quay qua đối diện với mình – “Chuyện này nhất định thể là !!! Làm sao Tổng Giám Đốc Hào Kiệt coi trọng cậu được chứ?? Đó chính là công ty nổi tiếng đứng thứ 5 toàn Đài Loan nha”

      Phản ứng Liễu Mạnh Đạt là tạm ngừng hành động, lạnh lùng nhìn nàng cái.

      Cái người này đúng là cùng lớn lên, tình như tỷ muội, tự lên Đài Bắc kiếm việc làm, nàng vẫn như cái lục lạc theo sau lưng , thậm chí cùng chia sẻ phần tiền thuê cái tầng trệt nhà này, ra có người chia tiền thuê nhà tốt, thế nhưng quan tâm quá mức nhặt chi li làm người khác oán hận, tỷ như tại.

      “Gì gì, tớ sai sao!!!???” – Tần Vũ bị nhìn trừng trừng giải thích được, vội vàng phản ứng lại.

      dùng tay ra sức nhéo cái má mềm mại của Tần Vũ, cắn răng nghiến lợi hỏi ngược lại --- “Cậu vậy là có ý gì??? Tớ kém đến vậy sao? có khả năng được Thiệu Thần Nhạc xem trọng sao?”

      Làm ơn ~~~~ từng ngồi qua phòng làm việc như thế nào? Dù gì cũng xem qua ít tiểu thuyết và phim thần tượng, cũng na ná thế thôi, tin mình làm được!!

      Huống chi Thiệu Thần Nhạc cũng có , biết học, nếu quả biết, Thiệu Thần Nhạc cho người tới dạy …….Nên !!! đột nhiên xác định là nên làm.

      “Đau---đau đau đau đau đau đau đau đau ~~~~” – Tần Vũ vội vàng vươn tay cản lại cái tay của , dùng tay xoa xoa cái má của mình --- “Muốn tớ chết sao?? Mạnh tay như vậy??”

      “Ai bảo cậu năng lộn xộn?” ~~~ thể chịu được, chấp nhận bất luận người nào nghi ngờ năng lực của mình

      “Tớ có………………….” --- Đau đến đỏ mắt, Tần Vũ hai mắt ánh nước mắt, làm bộ dáng đáng thương kêu oan.

      cần nghi ngờ tớ có nhiệt tình với công việc hay , tớ biểu tốt” ----- vừa đem trứng trở qua mặt bên kia, vừa trịnh trọng .

      “Dạ, dạ, dạ, tớ về sau tuyệt đối tái phạm” --- Tần Vũ vội vàng gật đầu đồng ý, cũng dám khiêu khích Liễu Mạnh Đạt nữa.

      “Cho nên, ta tìm đến tớ, chính là ta tinh mắt” – kiêu ngạo hất cằm .

      “Vâng, vâng, ta tinh mắt” – Tần Vũ chân chó phụ họa – “Bất quá…..chuyện này làm cho tớ cảm thấy thể tin nổi, dù sao cậu và Thiệu Thần Nhạc vốn có quan hệ gì với nhau phải sao? ta như thế nào đột nhiên muốn cậu đến công ty ta làm việc chứ?” – căn bản là thể tin được.

      “Tớ rồi phải sao? Bởi vì ta xe của tớ, nên chúng tôi mới quen nhau nha” ~~~ lẽ thẳng khí hùng phản bác --- “Nhất định là do tớ có thái độ tốt, phục vụ tốt, nên ta mới muốn tớ đến công ty ta làm việc”

      “Đơn giản như vậy thôi sao?” – Tần rất khó tin đời này có chuyện may mắn như vậy? thế nào, đời này người bất hạnh nhiều như vậy, tuy rằng cũng có chuyện may mắn, nhưng bản thân mình chưa từng gặp qua may mắn như vậy, vì vậy vẫn ôm chặt thái độ hoài nghi.

      phải vậy thế nào? Cậu lý do tớ nghe thuyết phục chút xem” ~~~ Liễu Mạnh Đạt xem thường, tắt lửa, đem trứng chiên thơm ngào ngạt ra bàn.

      “Nếu như tớ muốn …..” --- Tần theo phía sau lưng Liễu Mạnh Đạt, biết là sợ nghe hay là do nhịn được cái mùi trứng chiên nên mới theo --- “Cậu nghĩ xem, có phải là do ta them thuồng sắc đẹp của cậu ?”

      Liễu Mạnh Đạt bước chân đột nhiên hẫng cái, thiếu chút nữa rớt luôn cái mâm trong tay, cái trứng trong đĩa xem xíu lọt ra ngoài.

      “Bệnh thần kinh hả?” --- vội vàng giữ cái mâm trong tay, giữ được cái trừng chiên bị nhảy ra ngoài, Liễu Mạnh Đạt quay đầu lại mắng 1 câu, nhưng mà mặt tự chủ lại ửng hồng – “Tớ có sắc đẹp, ở đâu ra mà thèm thuồng chứ”

      Giống gặp quỷ nha? ràng Vũ chỉ giỡn chút thôi, sao tim của lại đập nhanh như vậy chứ?

      Liễu Mạnh Đạt giống như thèm quan tâm, vả lại trấn định đem trứng chiên đặt lên bàn, cùng những món ăn khác sắp xếp lên bàn, sau đó thong thả bước về phòng bếp bới 2 chén cơm đem trở vào phòng khách.

      “Này, ăn cơm thôi, đừng nghĩ mãi những chuyện đâu kia được ?” – Liễu Mạnh Đạt tức giận hô.

      “Được thôi!” – Tần Vũ bễu môi, ngoan ngoãn đến trước bàn ăn ngồi xuống, ngước mắt trộm nhìn cái.

      Ai Mạnh Đạt đẹp? Lấy ánh mắt con mà nhìn, Mạnh Đạt mặc dù có thể phải là đẹp nhất, nhưng ở tản mát ra sức sống mê người, phải người phụ nữ bình thường nào cũng có thể biểu được phong thái như vậy, chẳng qua phát ra mà thôi.

      Làm thế nào đột nhiên lại muốn nghỉ làm tài xế taxi mà đến công ty của ta làm trợ lý thư ký chứ?

      --- ------ ------ ------ ---------

      Cùng cái vấn đề này được đặt ra ở bàn ăn, Thiệu Thần Nhạc phải suy nghĩ cẩn thận, có thể cho ra cái đáp án

      "Con chẳng qua chỉ là muốn giúp ta đổi lấy công việc ổn định mà thôi."

      "Trong công ty thiếu người sao?" Lý Xuân Châu hỏi.

      "Có cũng tốt, có cũng tốt, dù sao công ty thiếu người cũng vấn đề" Kẹp miếng sườn xào chua ngọt, từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.

      " như vậy cũng sai, chẳng qua ba muốn biết, ấy làm được ?" - Thiệu Dục Luân ngược lại khách quan rất nhiều, dù sao trong công ty hoặc nhiều hoặc ít cũng có nhân viên qua lại như vậy, có thể gọi là nuôi binh ngàn ngày dùng trong chốc lát.

      biết học, con tin ấy làm được” – Thiệu Thần Nhạc cúi đầu ăn cơm, đem vấn đề này là vấn đề nghiêm trọng – “Hơn nữa, ấy học qua văn thư, thể nào làm được”

      “Ừm, con có thể có thể” – Lý Xuân Châu chất vấn nữa, thế nào nữa, con trai biết dụng người tài --- “Này, chủ nhật này con có rãnh ?”

      “Làm gì?” – ngẩng đầu, liếc nhìn mẹ cái.

      “Con của dì họ con đó, gia thế trong sạch, lại gia đình gia giáo….”

      “Mẹ, con biết người có ý gì, nhưng con qua rồi, con có hứng thú” – đột nhiên buồn nôn, thức ăn bàn thơm phức như vậy cũng muốn ăn tiếp.

      Tại sao người đến tuổi là phải kết hôn, sinh con phiền toái như vậy chứ? Sao thể vui vẻ chút, tùy ý mà sống? Tự nhiên, đột nhiên phát mình và Liễu Mạnh Đạt ở cùng chỗ trong đoạn thời gian ngắn ngủi….

      Mặc dù nàng làm cho mình tức đến được lời nào, nhưng , chung với , chút áp lực cũng có, thường làm cho bật cười, cùng với đúng rất vui vẻ!!! Lý Xuân Châu dùng ánh mắt, giống như ánh mắt nhờ giúp đỡ, nhìn chồng cái.

      “Thần Nhạc, chẳng qua là gặp mặt chút, ăn bữa cơm, có gì quan trọng? --- Thiệu Dục Luân vội vàng mở miệng giúp đỡ vợ.

      “Ba, đây phải là vấn đề, nếu chỉ như vậy có vấn đề gì. Đừng với con là hai người hoàn toàn thay con bàn chuyện mai mối!!” – hừ , cho dù ba có thể thốt là phải mai mối, chút cũng thể tin đâu.

      Hai vợ chồng nhìn nhau, hồi lâu cũng được lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn con trai phủi mông bỏ của chạy lấy người.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :