1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Tác giả: Tố Diện Nhiêu

      Convert: Ngocquynh520

      Edit: Nắng mùa đông

      Độ dài: 344 chương

      Thể loại: đại, ngược, kết thúc HE

      Giới thiệu vắn tắt:

      Vì cứu vãn công ty và người nhà, bán mình cho , đổi lấy, là ánh mắt khinh thường và lời nhục nhã của : "Xin lỗi, tôi có hứng thú đối với loại đàn bà tự động đưa tới cửa!"

      nghiến răng, bực tức quay : "Du Thần Ích, ngày nào đó, tôi khiến nằm rạp dưới váy tôi, cúi đầu xưng thần. . . . . ."​
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      Phamthanhhuong thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Nhục nhã trong tầng hầm! (1)

      "Két!"

      Cánh cổng chạm trổ khép chặt đột nhiên bị sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh ngủ ghế sa lon.

      Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, loay hoay tìm kiếm nơi phát ra thanh ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy người từ ngoài cửa vào, kinh hoảng mặt lập tức chuyển thành vui mừng, " về rồi!"

      chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ.

      tới bên cạnh , nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của , làm khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười mặt vẫn giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít chút!"

      như người vợ càu nhàu bên tai , nhưng nghĩ rằng, đáp lại quan tâm của mình lại là ánh mắt giễu cợt.

      Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh cái, câu, sau đó xoay người tới cầu thang, thèm quan tâm đến .

      Văn Hinh ngẩn người, sắc mặt hơi tái , rất muốn xoay người rời , nhưng nghĩ đến phần khế ước kia, lại thầm cắn răng, sát phía sau .

      "Du Thần Ích. . . . . .". Đợi tháng, cuối cùng cũng đợi được cho tới khi trở lại, tối hôm nay, dù thế nào cũng phải hoàn thành phần khế ước kia.

      kêu hai tiếng, nhưng người phía trước lại làm như nghe thấy, vẫn lung la lung lay về phía trước, bước chân nghiêng ngả, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, có chút lo lắng, muốn đưa tay đỡ , lại bị xua tay như đuổi con ruồi, "Cút ngay!"

      Xém chút nữa Văn Hinh ngã xuống. nhìn bóng lưng của , thon dài, cao lớn, nổi bật bất phàm, nếu chỉ nhìn bóng lưng, loại lực hút trí mạng, khiến người ta nhịn được mà muốn thấy diện mạo chân của .

      Hơn nữa, dung mạo của cũng làm người ta thất vọng, khuôn mặt như được điêu khắc mà thành, lông mày khí phách, mắt sáng sắc bén, mũi cao, môi mỏng hấp dẫn mà trơn bóng làm cho người ta muốn dâng mình lên, mời cùng triền miên.

      như kiệt tác xuất sắc nhất của trời cao, cả người tản ra khí chất tôn quý bất phàm, nhìn ra tỳ vết nào thân , giống người cõi tiên.

      Vì xuất sắc như thế, cho nên, tới đâu cũng là tiêu điểm cho mọi người chú ý, tựa như ngôi sao sáng nhất bầu trời, luôn phát ra ánh sáng lóng lánh chói mắt, thậm chí, hào quang này còn làm lu mờ tất cả mọi ánh sáng khác.

      chính là tổng giám đốc tập đoàn Over¬lord, con trai độc nhất của gia tộc Du thị, Du Thần Ích.

      Nghe đồn, trong những người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất toàn cầu; Nghe đồn, phụ nữ bên cạnh vô số, nhưng cũng lưu tình; nghe , vẫn nhớ mãi quên người vợ kết hôn chưa tới nửa tháng may mắn bỏ mình, còn tính toán cả đời lấy ai khác nữa; nghe . . . . . .

      Từng cái tin đồn , từng cái đều là chủ đề để mọi người chuyện say sưa khi trà dư tửu hậu.

      Những điều này, đều nghe qua, nhưng, có quan hệ gì tới đâu!

      Giữa , chỉ là tờ giấy khế ước quan hệ, chờ sau khi khế ước kết thúc, họ liền trở thành hai người xa lạ.

      Nghĩ đến đó, vừa nhìn Du Thần Ích cầu thang, vừa nhanh tới, "Em đỡ về phòng"

      ôm cánh tay , ổn định thân thể ngừng lay động của .

      Du Thần Ích ngừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm, trong mắt thể tất cả căm hận cùng chán ghét, " muốn tìm đàn ông phải , nhà tôi còn nhiều người giúp việc mà, tôi rãnh để đùa giỡn với !"

      Lời nhục nhã cũng khiến Văn Hinh e sợ, yên lặng nhìn , khuôn mặt xinh đẹp vẫn lên nụ cười nhàn nhạt, sáng rỡ mê người, đoạt hồn người. "Người em muốn tìm là ! đừng quên, em được cho phép của mẹ mới tiến vào cửa Du gia!"

      Du Thần Ích nhìn thần thái tự tin mặt , khỏi hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt bỗng trầm xuống, tức giận thể trong đôi mắt , " muốn làm gì? Ai cho tiến vào, tìm người nào, cũng đừng đến làm phiền tôi!". xong, lại thoát khỏi bàn tay của Văn Hinh, tiếp tục lên lầu.

      Chương 2: Nhục nhã trong tầng hầm! (2)

      Nghe vậy, Văn Hinh cũng ngây ngẩn cả người, sau đó hiểu , ra, khế ước mà kí do và mẹ tình nguyện chứ được đồng ý của bản thân .

      Khó trách, kể từ sau khi vào Du gia, liền lộ mặt, suốt tháng, về nhà. vẫn nghĩ bận rộn công việc hoặc công tác, cho nên về nhà, ra, nguyên nhân chân chính là tránh né .

      tốt hơn , ở bên ngoài tự do tự tại hết tháng, mà lại nhận hết ánh mắt lạnh lùng cùng lời lạnh nhạt. Bây giờ ở Du gia, tất cả mọi người đều biết người phụ nữ vì tiền mà bán thân thể mình, mỗi ngày, mọi ánh mắt nhìn đều giống như nhìn kẻ hám lợi, cực kỳ khinh thường.

      chỉ như thế, bởi vì mà Du Thần Ích có về nhà tháng, mẹ của , Diêu Phương thể nhanh chóng có cháu trai ẵm, nối dõi tông đường Du gia, đem toàn bộ tức giận trút lên người , dù sao cũng thuận mắt. Còn có em họ Du Thần Ích Lạc Tinh, bởi vì thấy mặt họ, cũng oán hận dứt, toàn những lời chanh chua.

      Nếu như vì năm trăm vạn này, nếu như vì cha và em trai, vì Văn thị Kinh Mậu cải tử hồi sinh, sớm phủi mông bỏ , sao còn phải ở chỗ này nhìn sắc mặt của người khác mà sống.

      thế nào nữa, cũng từng là thiên kim tiểu thư có cuộc sống vô ưu vô lo.

      Kể từ khi cha cưới người mẹ ghẻ ham bài bạc, trong mấy năm làm Văn thị Kinh Mậu suy sụp, sau lại lấy danh nghĩa Văn thị Kinh Mậu vay năm trăm vạn với lãi suất cao, từ đó biến mất thấy nữa, để chủ nợ tới cửa đòi.

      Vì cứu vớt công ty của gia đình, bất đắc dĩ phải ký phần khế ước này, thù lao là năm trăm vạn. khi bội ước, chẳng những lấy được năm trăm vạn mà còn phải bồi thường trăm vạn bội ước, điều đó có nghĩa là, nếu thực được khế ước đó, phải bỏ ra sáu trăm vạn.

      Điều đó đối với Văn gia mà , thể nghi ngờ là họa vô đơn chí. Bản thân càng có cách nào kiếm được nhiều tiền như vậy.

      Nhớ tới cha cùng em trai vẫn chờ đem tiền về, nhìn Du Thần Ích lên lầu hai, mặt lại lộ ra thần sắc kiên định, nhanh chóng đuổi theo.

      Dù thế nào nữa, tối nay nhất định phải thành công, theo vào phòng , sau đó đóng chặt cửa lại.

      Nghe tiếng đóng cửa, Du Thần Ích quay đầu lại, thấy vừa về phía vừa đưa tay cởi cúc áo, khỏi ngây ngẩn cả người.

      Chờ phục hồi tinh thần lại cởi áo ngủ bên ngoài, lộ ra áo ngực Lace (viền tơ) màu đen bên trong, bầu ngực ngạo nghễ được bó chặt trong áo lót nhàng đứng thẳng trước mắt , nhất thời hấp dẫn ánh mắt của .

      Văn Hinh thấy thế, mơ hồ cười tiếng, sau đó chậm rãi đến gần , giơ tay vòng qua cổ , khuôn mặt thanh lệ lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp quyến rũ.

      Nụ cười quyến rũ mê người như vậy khiến Du Thần Ích hoàn toàn ngây dại, quét mắt nhìn từ xuống dưới, làn da nhẵn nhụi, trắng nõn như ngọc lại sáng bóng, vóc người hoàn mỹ khiến huyết mạch người ta căng phồng.

      Còn có bầu ngực đẫy đà sinh động giấu dưới áo ngực màu đen, hơi lộ vẻ trắng hồng, cơ hồ đoạt tất cả hô hấp của .

      thâm trầm xuất trong đôi mắt đen sâu thẳm của , sau đó, hô hấp cũng trở nên dồn dập.


      Chương 3: Nhục nhã trong tầng hầm! (3)

      khí như vậy, mập mờ dứt.

      Văn Hinh rốt cuộc hài lòng nở nụ cười, tiến tới bên tai , giọng : " hài lòng ?"

      Dứt lời, đợi Du Thần Ích mở miệng, liền chủ động hôn lên môi .

      Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt gần trong gang tấc, trong mắt Du Thần Ích đột nhiên xẹt qua nụ cười quỷ dị. nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của Văn Hinh, hôn sâu hơn.

      Thấy đáp lại, trong mắt Văn Hinh lộ ra tia cười đắc ý nhưng yếu ớt, rốt cuộc sắp thành công rồi.

      Vậy mà, lúc họ hôn quên trời đất, vào lúc thầm cười trộm, thân thể của đột nhiên bị đẩy ra, kịp đề phòng, lập tức ngã nhào đất.

      ngẩng đầu khó hiểu nhìn người đẩy , "Sao vậy?"

      thấy dục vọng nồng đậm trong mắt , vì sao lại đột nhiên ngưng.

      Du Thần Ích tới trước mặt , cao nhìn xuống , miệng bỗng nhiên gợi lên tia cười lạnh, giễu cợt : "Loại phụ nữ như xứng với giường của tôi"

      Sắc mặt Văn Hinh trắng nhợt, "Cái gì?"

      "Nhưng…." Du Thần Ích cúi người, sau khi nhìn sắc mặt có chút khó chịu của , ánh mắt nhàng dời xuống, cuối cùng dừng trước ngực , con ngươi bỗng chốc buồn bã, trong mắt dục vọng lại thâm sâu thêm mấy phần, "Nếu chủ động đưa tới cửa, cự tuyệt có đạo lý, bằng chúng ta đổi địa phương chơi thôi"

      xong, tự tay nắm cổ tay Văn Hinh, lôi ra ngoài.

      Văn Hinh nhếch nhác sau , có chút sợ hãi hỏi: " mang tôi đâu?"

      " nơi rất tốt!"

      Đầu cũng quay lại, sau khi bước chân dừng lại, Văn Hinh mới biết, ra địa phương tốt trong miệng chính là tầng hầm dưới đất, khỏi ngây dại.

      Du Thần Ích lôi vào, trở tay đóng cửa lại, đột nhiên dùng sức, hung hăng đẩy ngã mặt đất, sau đó, đợi kịp phản ứng, nghiêng người như hổ đói vồ mồi, nặng nề đè lên người , bắt đầu động thủ xé rách quần áo ( còn nhiều lắm) người .

      " cần, dừng tay!"

      Văn Hinh dĩ nhiên hiểu, kế tiếp muốn làm gì, vì vậy ra sức giằng co. cư nhiên tính toán muốn ở căn phòng dưới đất u ẩm ướt này!

      Theo như ý tứ trong lời của , chẳng lẽ chỉ xứng được ở nơi hỗn loạn chịu nổi này sao, trong lòng nhất thời khuất nhục dứt.

      Lúc này, quên phần khế ước kia, quên cha và em trai vẫn chờ lấy tiền trở về, quên người đàn ông đè người là ai, chỉ muốn thoát khỏi nơi này.

      Mặc dù vì tiền mà bán mình, nhưng có nghĩa là cũng bán đứng tôn nghiêm của mình, mà người đàn ông này quá đáng, đột nhiên có nghĩ rút lui.

      muốn, càng giãy dụa, Du Thần Ích càng dùng sức, để có cơ hội chạy thoát.

      "Thế nào, phải vì cái này mà đến sao? Hôm nay tôi cho toại nguyện, nên cao hứng mới đúng!". xong, đặt tay lên bộ ngực đẫy đà của , dùng sức vuốt ve, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tàn nhẫn, giống như Satan chuyển thế, nguy hiểm nhưng lại mê người.

      ", cần ở nơi này!"

      Văn Hinh tự biết hơi sức của mình đánh lại , chỉ có thể giọng cầu xin, Du Thần Ích cũng có ý hợp tác, đôi tay sớm chạy loạn người , khiến run rẩy.

      Rốt cuộc, đợi nổi nữa, bắt đầu động thủ cởi quần áo của mình.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Nhục nhã trong tầng hầm! (4)

      Thừa dịp buông tay, Văn Hinh muốn đẩy ra, Du Thần Ích lại bắt được tay của , sau đó, dùng cà vạt cột chặt hai tay của ra sau lưng, khiến thể động đậy.

      Văn Hinh dùng sức lắc đầu, nước mắt uất ức thi nhau rơi xuống, thế nhưng lại làm như thấy, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, sau đó nâng hai chân lên, kịp chờ đợi, muốn buông thả dục vọng của mình ra.

      "….". Trong tiếng kinh hô của , động thân, đem chính mình chôn sâu vào trong cơ thể , cảm giác chặt khít, ướt át lập tức bao bọc lấy , dường như muốn ép phát điên, vì vậy, chút dừng lại, liên tục tiến lên trong cơ thể , cái lại cái, lần lại lần. . . . . .

      Sáng ngày thứ hai, Diêu Phương ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, ưu nhã dùng bữa sáng, bàn ăn lớn như vậy mà chỉ có mình bà, cả phòng khách yên tĩnh như khí ngưng lại.

      "Thiếu gia đâu?". Sau khi uống hớp sữa tươi, bà hỏi Trần quản gia đứng hầu hạ sau lưng mình, thanh lạnh nhạt mang theo tia tôn quý ngạo nghễ thể xâm phạm.

      Trần quản gia khẽ khom người, tôn kính : "Thiếu gia chưa rời giường"

      Nghe vậy, Diêu Phương nữa, tiếp tục ăn điểm tâm, đột nhiên lại cảm giác là lạ ở chỗ nào, suy nghĩ trong chốc lát, mới phát hôm nay quá vắng vẻ, vì vậy lại hỏi: "Văn tiểu thư đâu?"

      Người phụ nữ kia bình thường còn dậy sớm hơn người giúp việc, sáng nay lại thấy bóng người, khó trách bà cảm thấy khí sáng nay bình thường.

      "Chắc là vẫn chưa rời giường, tối hôm qua, Văn tiểu thư cùng thiếu gia. . . . . .". Trần quản gia dùng lại, nhưng ý tứ vô cùng ràng.

      Diêu Phương nghe vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng ra sắc mặt vui mừng, "Ông là. . . . . .". Dĩ nhiên bà hiểu ý tứ trong lời của Trần quản gia, nếu quả như vậy quá tốt rồi.

      "Bác, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?". Trần quản gia còn chưa trả lời, bên kia đột nhiên truyền đến thanh mềm mại, sau đó liền nghe thanh "cộp, cộp, cộp" xuống lầu, chừng dưới hai mươi, như búp bê nhảy đến bên người Diêu Phương.

      Tinh thần phấn chấn, nụ cười mặt tràn đầy vui vẻ lại mong đợi, "Bác, tối hôm qua họ trở lại phải ?"

      "Con nha, trong mắt chỉ có họ con!". Diêu Phương đưa tay dí lên trán , mặt đều là cưng chiều cùng thương .

      Nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn của lập tức ửng hồng, thẹn thùng dậm chân, giả vờ cả giận : "Bác lại giễu cợt con"

      Bộ dáng kia, có bao nhiêu đáng có bấy nhiêu đáng .

      Thấy thế, Diêu Phương rốt cuộc nhịn được mà cười lên, kéo tay cháu , cười : "Bác sao dám, được rồi, ngồi xuống ăn điểm tâm thôi". xong, để ngồi xuống bên người mình, sau lưng, Trần quản gia lập tức chuẩn bị cho bộ bát đũa.

      Lạc Tinh lại nhìn chung quanh, căn bản có ý định ăn sáng, "A, họ đâu?"

      Thấy bộ dáng nóng lòng kia của , Diêu Phương khỏi bật cười, nhưng vẫn chưa gì, chỉ nâng chén lên ăn sáng, động tác ưu nhã lại đoan trang.

      "Bác…". Lạc Tinh nắm cánh tay bà, nhưng sau khi ánh mắt quét lên lầu hai, cặp mắt bỗng chốc sáng lên, lập tức buông Diêu Phương ra, đứng lên, chạy đến chân cầu thang, " họ!"

      Du Thần Ích mặc âu phục màu đen, nhõm thoải mái, thân hình cao lớn, thế nhưng, gương mặt tuấn tú là mảnh băng lãnh, khiến giống như sứ giả tới từ địa ngục, cả người tràn đầy khí tức trầm nguy hiểm.

      Chương 5: Nhục nhã trong tầng hầm! (5)

      Lạc Tinh nhìn vẻ lạnh lùng mặt , vui vẻ ôm cánh tay , kéo đến cạnh bàn ăn, " họ, cùng ăn điểm tâm thôi"

      Hai người tới trước bàn ăn, Diêu Phương nhìn con trai mình, mặt có chút vui mừng, sau đó lại nhìn cánh cửa lầu hai cái, hỏi: "Văn tiểu thư đâu?"

      Nhưng sau khi Du Thần Ích nghe thấy ba chữ "Văn tiểu thư", sắc mặt lạnh lùng càng trầm xuống, sau đó hất tay Lạc Tinh ra, xoay người ra cửa, câu nào.

      " họ, họ…". Lạc Tinh chạy theo phía sau , vội vàng kêu, nhưng vẫn chiếm được câu đáp lại của Du Thần Ích, rất nhanh, bên ngoài liền truyền đến thanh khởi động xe, sau đó, như trận gió gào thét rời .

      "Bác…", Lạc Tinh xoay người nhìn Diêu Phương, tức giận bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp thể vui.

      Lúc này, sắc mặt vui mừng của Diêu Phương còn tồn tại, sau khi nhìn chằm chằm vào cửa lớn trống rỗng lát, đột nhiên với Trần quản gia sau lưng: "Ông xem Văn tiểu thư tỉnh chưa"

      Trần quản gia lập tức lên lầu hai, lát sau lại xuống, Diêu Phương thấy vậy, khỏi khẽ cau đôi mày thanh tú lên, "Sao vậy, còn chưa dậy sao?"

      "Phu nhân, Văn tiểu thư. . . . . . có ở trong phòng". Trần quản gia .

      " có trong phòng?", Diêu Phương kinh ngạc, "Sáng nay ông có nhìn thấy ấy đến chỗ nào ?"

      Sao lại có trong phòng, mới sớm tinh mơ liền ra ngoài sao? Cũng thèm thông báo với ai tiếng, đúng là có giáo dục.

      Vốn dĩ bà cũng thích Văn Hinh, mặc dù làm gì, nhưng trong mắt bà, nếu người phụ nữ có thể vì tiền mà bán thân thể của mình, người phụ nữ như vậy mất tư cách được người khác tôn trọng.

      " có". Trần quản gia cũng nhíu mày, sau đó bắt đầu cố gắng nhớ lại, "Tối hôm qua, lúc thiếu gia trở lại, dường như xảy ra tranh chấp với Văn tiểu thư. . . . . ."

      cũng dám xác định, nhưng quả nghe thấy chút động tĩnh, với tính khí của Du Thần Ích, căn bản dám ra khuyên giải gì.

      "Tranh chấp?", Diêu Phương ngẩn ra, ngay sau đó cũng nổi giận, "Lập tức tìm ấy tới đây cho tôi!"

      Sau khi Trần quản gia rời , Diêu Phương còn khẩu vị ăn điểm tâm nữa, mà Lạc Tinh bên người bà lại thầm cười tiếng, ăn cực kỳ ngon.

      Nhưng Trần quản gia phái người tìm từ xuống dưới cả biệt thự vẫn phát ra bóng dáng của Văn Hinh.

      Đúng lúc mọi người nghĩ rằng Văn Hinh chào mà ba ngày sau, vào buổi sáng, tiếng kêu sợ hãi phá tan yên tĩnh.

      "Văn tiểu thư!". Diêu Phương nghe tiếng, lập tức tới tầng ngầm dưới đất bị người làm bu đen tới mức nước chảy lọt, sau khi nhìn thấy Văn Hinh nằm mặt đất nhúc nhích, tay chân bị trói, sắc mặt bỗng chốc đại biến, "Nhanh kêu bác sĩ Hàn tới!"

      Bác sĩ Hàn rất nhanh liền chạy tới, làm loạt kiểm tra cho Văn Hinh, cho Diêu Phương, bởi vì thân thể Văn Hinh bị thương, lại mấy ngày chưa được uống giọt nước nào, cho nên mới té xỉu.

      Diêu Phương nghe vậy, khỏi thầm thở dài hơi, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.

      Bà mới thấy ràng, da thịt trắng nõn của Văn Hinh đầy vết tím bầm ứ đọng cùng vết hôn đỏ sậm khắp người, dường như toàn thân nơi hoàn hảo.

      Rất khó tưởng tượng, ngay lúc đó, làm sao có thể chịu được hành hạ đó, tâm lạnh lùng đột nhiên sinh ra từng tia áy náy.

      Buổi tối, Du Thần Ích biến mất ba ngày đột nhiên trở lại, nhìn Diêu Phương ngồi ngay ngắn ghế sa lon, lông mày hơi nhướng lên, sau đó xoay người trực tiếp tới cầu thang, làm như thấy bà.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Nhục nhã trong tầng hầm! (6)

      "Đứng lại!" Diêu Phương tức giận hét lên, mặt có nhẫn tức giận.

      Du Thần Ích dừng bước, xoay người nhìn bà, lạnh lùng : "Chuyện gì?"

      "Tại sao con lại đối xử với Văn tiểu thư như vậy?". Lần này, bà giận .

      Kể từ sau khi xảy ra kiện kia, bà bỏ qua cho rất nhiều, trước đây, dù làm gì cũng có mức độ, mà lần này, chút nữa gây ra án mạng.

      Nếu như người làm nữ xuống hầm tìm gì đó, chắc Văn Hinh chết ở dưới đó cũng ai biết, đến bây giờ, lòng bà vẫn còn sợ hãi.

      Nghe vậy, Du Thần Ích đột nhiên nở nụ cười, châm chọc : "Con làm như vậy, chẳng phải rất hợp tâm ý của mẹ sao". Dứt lời, cười lạnh tiếng, xoay người rời .

      Diêu Phương nổi đóa, nhìn chằm chằm bóng lưng con trai lên lầu, ra lời, cho đến khi Du Thần Ích sắp tiến vào gian phòng của mình bà mới lạnh lùng : "Tốt nhất con nên xem Văn tiểu thư chút, ấy té xỉu mặt đất dưới tầng hầm cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh"

      Bước chân khẽ dừng chút, Du Thần Ích cả kinh trong lòng, nhưng mặt vẫn duy trì lạnh nhạt.

      Nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại cách nặng nề, Diêu Phương khe khẽ thở dài, đột nhiên lại nhớ đến kiện ba năm trước đây, khỏi thở dài thêm lần nữa, trong giọng tràn đầy bất đắc dĩ.

      Ban đêm, Văn Hinh đột nhiên bị cảm giác lo lắng cực độ đánh thức, mở mắt ra, lập tức bị bóng người trước mắt dọa cho giật mình. Dưới ánh đèn lờ mờ, người nọ cứ đứng lẳng lặng trước giường , dùng ánh mắt lạnh như băng lại phức tạp khó hiểu nhìn .

      ". . . . . .", Nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy, lại nhớ đến đêm hôm đó, sắc mặt thoáng chốc tái , thân thể gầy rụt lại vào trong chăn, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn .

      Du Thần Ích thu hết phản ứng của vào trong mắt, khóe miệng nở tia cười lạnh, "Thế nào, sợ sao?". Thanh của vừa nhàng vừa dịu dàng, lộ ra cỗ mị hoặc đầu độc lòng người, khiến người nghe nhịn được mà cảm thấy sợ hãi .

      " lại muốn làm gì?". Văn Hinh dùng chăn quấn quanh thân thể mình, chỉ để lộ gương mặt bên ngoài, đôi mắt to phòng bị nhìn Du Thần Ích, chỉ sợ có ý đồ bất chính.

      Du Thần Ích cười lạnh tiếng, cúi người nắm chặt chiếc cằm của Văn Hinh, sức lực to lớn khiến Văn Hinh nghĩ cằm mình bị bóp vỡ. "Đau!", phát ra tiếng kêu đau, nước mắt ngập trong hốc mắt, nhưng vẫn cố nén, cho nó rơi xuống.

      "Đau sao? Đây chỉ mới bắt đầu, nếu như còn ở lại chỗ này, tôi bảo đảm, về sau đau hơn!"

      Dứt lời, Du Thần Ích buông ra , sau đó xoay người dứt khoát rời .

      Nhìn bóng lưng rời , nước mắt rốt cuộc bị khống chế tràn ra hốc mắt, vì năm trăm vạn, trong sạch cùng tự ái của đều còn, bị người đàn ông kia dẫm dưới lòng bàn chân như bùn đất.

      Nhưng vừa nghĩ tới cái đêm ác mộng đó, xót xa cho mình, đồng thời lại cảm thấy vui vẻ cùng mong đợi.

      Đêm đó, giống như phát tiết, muốn suốt cả buổi tối, cho đến cuối cùng họ cũng kiệt sức, cũng động được nữa, mới rời . Là nhiều lần trong đêm như vậy, thế nào cũng trúng thầu lần, nếu như lần này thành công, những khuất nhục ngày đêm phải chịu đựng cũng chấm dứt.

      Nghĩ như vậy, cõi lòng tăm tối của đột nhiên trở nên tốt hơn, nhưng nụ cười mặt vừa lên, sau khắc, lại cứng luôn mặt.

      , sao có thể quên, hai ngày nay là kỳ an toàn của !

      cách khác, chịu nhục, chịu hành hạ đêm đều uổng phí.

      Ông trời ơi, sao ông có thể đối với tôi như vậy!

      Chương 7: Khi nào luyện rành kỹ xảo tới tìm tôi! (1)

      Sáng ngày thứ hai, sáng sớm, Văn Hinh rời giường, trải qua buổi tối nghỉ ngơi, tinh thần của khôi phục chút, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu, giống như trở về từ địa ngục, toàn thân đau muốn chết.

      xuống lầu, thấy Diêu Phương cùng Lạc Tinh cười ăn bữa sáng, thấy , hai người thu hồi nụ cười lại, người trở nên lạnh nhạt, người trưng ra khuôn mặt khinh thường cùng đố kỵ.

      " tỉnh!". Diêu Phương thản nhiên mở miệng, nhìn ra tia quan tâm.

      Văn Hinh khẽ gật đầu cái, sắc mặt có chút được tự nhiên, đứng ở đó, được, ở lại cũng xong.

      Diêu Phương nhìn cái, sau đó chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình, : " ngồi , tôi có việc muốn với "

      Văn Hinh thấy vẻ mặt lạnh nhạt lại nghiêm túc cuả bà, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, biết bà muốn chuyện gì với , là chuyện khế ước sao?

      Quả nhiên, sau khi thấp thỏm ngồi xuống, lúc này Diêu Phương mới liếc mắt nhìn , sau đó nhàn nhạt mở miệng : " ". Vì Lạc Tinh còn ở chỗ này, bà vào trọng điểm, nhưng Văn Hinh hiểu ý của bà, lập tức trợn to hai mắt, "Nhưng…"

      Diêu Phương đuổi , tức là muốn cùng giải trừ hiệp ước. Nếu như giải trừ phần ước định này, có năm trăm vạn. có năm trăm vạn, Văn gia phải làm sao.

      "Cứ quyết định như vậy , tôi muốn sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa"

      Diêu Phương xong, đứng lên, chuẩn bị rời , Văn Hinh lập tức giữ bà lại, khổ sở cầu khẩn : "Phu nhân, cho tôi thêm cơ hội , tôi bảo đảm bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, tôi xin bà!"

      "Chắc biết, nếu người giúp việc phát ra , có thể chết ở dưới tầng hầm rồi!". Diêu Phương lạnh lùng , hiểu sao đời này lại có người vì tiền mà cần tới tính mạng.

      Lúc này, Văn Hinh đâu còn tâm tình mà lo lắng mình thế nào, lo lắng, nếu có năm trăm vạn, ba cùng em trai phải lưu lạc đầu đường, bị bọn cho vay lãi suất cao đuổi giết, mà Văn thị Kinh Mậu hoàn toàn phá sản.

      Dù thế nào nữa, cũng thể để chuyện như vậy xảy ra, cho nên, nhất định phải bắt được cọng rơm cứu mạng này.

      "Phu nhân, tôi van bà, cho tôi thêm cơ hội, được ?"

      Thấy bộ dạng sợ hãi rồi lại đáng thương của , trong lòng Diêu Phương có chút dao động.

      "Hừ!". Lúc này, Lạc Tinh vẫn ngồi bên đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh, " chưa bao giờ nghĩ tới, cõi đời này còn có loại đàn bà biết xấu hổ như vậy, đuổi cũng ! Thế nào, còn muốn ở lại Du gia, ý đồ dụ dỗ họ, phất lên làm Phượng Hoàng? Hừ, đừng có nằm mộng, nếu như tôi là đàn ông, loại đàn bà như , cho tôi cũng cần!"

      Văn Hinh nghe thấy, sắc mặt tái , lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

      Nếu đây là lúc bình thường, sớm đáp lễ, nhưng hôm nay được, ăn nhờ ở đậu, lại có việc cầu người, chỉ có thể cúi đầu chịu nhục.

      "Phu nhân, cầu xin bà đừng đuổi tôi , tôi bảo đảm gây thêm phiền toái, hơn nữa, chuyện bà muốn tôi làm, nhất định tôi làm tốt, chỉ cần bà cho tôi thời gian"

      để ý tới chê cười của Lạc Tinh, nhưng có Lạc Tinh ở đây, lại thể đem nội dung khế ước thẳng ra miệng.

      Trong khế ước có quy định, chỉ có Diêu Phương và Văn Hinh biết nội dung khế ước, chỉ cần có người thứ ba biết, khế ước còn hiệu lực!


      Chương 8. Khi nào luyện rành kỹ xảo tới tìm tôi! (2)

      Văn Hinh nhìn thẳng vào Diêu Phương, nắm chặt tay bà buông ra. biết, ở Du gia, Diêu Phương mới là chủ, chỉ cần bà đồng ý là được.

      Diêu Phương quay đầu lại, quan sát Văn Hinh lần nữa. Cho tới nay, tâm nguyện lớn nhất của bà là có cháu trai để ẵm, kéo dài hương khói Du gia, được như vậy, sau khi chết, bà mới có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Du gia.

      "Được!". Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng bà cũng đáp ứng, "Nhưng nếu như có chuyện như vậy xảy ra, đừng trách chúng ta, là nguyện ý"

      Có được đồng ý của Diêu Phương, Văn Hinh lập tức vui vẻ gật đầu, " xảy ra chuyện như vậy nữa!"

      vui vẻ, nhưng có người cao hứng, Lạc Tinh nhìn nụ cười vui vẻ mặt Văn Hinh, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại thể làm gì .

      Vậy mà, mấy ngày kế tiếp, Du Thần Ích cũng hề xuất . Mỗi đêm, Văn Hinh đều ăn mặc xinh đẹp, sau đó phun nước hoa dụ tình, ngủ trong phòng của Du Thần Ích, chờ đợi đến mức tâm cũng nóng nảy.

      tuần lễ, tuần lễ về nhà!

      Cuối cùng, Văn Hinh cảm thấy chờ đợi như vậy cũng phải là biện pháp, nếu như năm về nhà, phải chờ năm như vậy sao! Cho nên, phải chủ động mới được, vì vậy tìm người giúp việc hỏi chút chuyện về Du Thần Ích, sau khi biết cặn kẽ về tập đoàn Over¬lord, ngày hôm sau liền chạy thẳng tới đó.

      tới trước cửa tập đoàn Over¬lord, Văn Hinh ngửa đầu nhìn cao ốc cao vút trong mây, khí thế hoành tráng, trong lòng khỏi cảm thán, đúng là tập đoàn lớn, những công ty thể so sánh được với khí thế đó.

      nhìn lát, cũng tiến vào, mà vào quán cà phê đối diện, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống. biết, nếu như cứ tiến vào công ty tìm Du Thần Ích, những thể thành công đến gần Du Thần Ích, ngược lại khiến càng chán ghét hơn.

      Cho nên, quyết định, trước tiên, chờ ở đây thời gian, tìm hiểu hành tung, lộ tuyến mỗi ngày của cho ràng, như vậy, mới có cơ hội đến gần .

      Cứ như vậy tuần lễ, rốt cuộc cũng tìm hiểu được chút thói quen của Du Thần Ích.

      Mỗi buổi trưa, đến tiệm cơm Tây dùng cơm, buổi tối lại đến nhà hàng Italy ăn cơm tối, sau đó đến quầy rượu gọi là "Tầm hoan tác nhạc" uống rượu, khi rời , bên cạnh luôn có những người phụ nữ khác nhau theo rời khỏi, sau đó, hai người đến khách sạn thuê phòng.

      Ngày nào cũng như thế.

      Sau khi biết được những chuyện này, kế hoạch từ từ hình thành trong đầu Văn Hinh. trở về kế hoạch của mình với Diêu Phương, lấy được cho phép của Diêu Phương, Văn Hinh chuẩn bị thực .

      Đầu tiên, tới quầy rượu xin làm phục vụ viên, mặc dù quầy rượu thiếu phục vụ viên, nhưng quản lý quầy rượu thấy dáng dấp Văn Hinh tệ, vì vậy, liền phá lệ tuyển , kêu ngày đó tới làm.

      Như vậy là thành công nửa, kế tiếp, phải xem làm thế nào khiến con cá mắc câu.

      Buổi tối hôm đó, sau khi Văn Hinh trang điểm tỉ mỉ mới tới quầy rượu bắt đầu kế hoạch của mình.

      Buổi tối, Du Thần Ích lại tới quầy rượu, giống như trở lại nhà mình, trực tiếp vào phòng VIP, quản lý lập tức kêu người đưa rượu đỏ tới cho , hơn nữa còn kêu hai nổi tiếng nhất đến bồi .

      Chương 9: Khi nào luyện rành kỹ xảo tới tìm tôi! (3)

      Bởi vì Văn Hinh mới tới, cho nên, trước mắt chỉ có thể đứng tại đại sảnh, nếu muốn vào phòng VIP phục vụ, phải làm từ đến hai năm trở lên.

      Nhưng Văn Hinh nổi giận, biết chuyện như vậy thể gấp gáp, mục đích hôm nay phải làm, chính là cố gắng trong công việc, lấy được quan tâm của quản lý.

      Rốt cuộc có ngày, đột nhiên thân thể phục vụ viên đặc biệt phụ trách phòng VIP thoải mái nên xin nghỉ, quản lý thấy trong thời gian qua, biểu của Văn Hinh tệ, liền chuẩn bị để thay người kia mấy ngày.

      Văn Hinh cảm thấy cơ hội tới, chờ sau khi Du Thần Ích đến, lập tức đem rượu đỏ mà quản lý đưa cho mang vào phòng.

      Vào phòng bao, bên trong ánh sáng lờ mờ, qua lúc lâu, Văn Hinh mới nhìn tình cảnh bên trong. ghế sa lon, Du Thần Ích cùng hai người phụ nữ thân mật, hai người phụ nữ kia như rắn quấn người , hai tay ngừng vuốt ve thân thể .

      Mà Du Thần Ích cũng nhàn rỗi, hai tay chia ra đặt hai người, ngừng trêu chọc những chỗ mẫn cảm người các , chọc cho hai người phụ nữ thở gấp, ngâm nga ra tiếng, mà cũng hết sức hưởng thụ.

      Thấy thế, mặt Văn Hinh bỗng dưng đỏ lên, hình ảnh kích thích như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lập tức cúi đầu, dám nhìn nữa.

      Lúc này, Du Thần Ích đẩy ra hai người phụ nữ kia ra, nhàng quét qua Văn Hinh cái, thấy đứng đàng kia biết làm sao, khóe miệng khỏi lạnh lùng nở nụ cười giễu cợt, sau đó, bắt đầu động thủ cởi quần áo của người phụ nữ bên cạnh trước mặt Văn Hinh, diễn màn cực kỳ hương diễm.

      Lúc này, Văn Hinh mắc cỡ đến mức, hận thể tìm cái lỗ mà chui vào, mặc dù nhìn, nhưng bên tai vẫn tràn đầy tiếng rên rỉ tựa như thống khổ nhưng lại vui vẻ của người phụ nữ kia.

      Cuối cùng, nhịn được tò mò, khỏi len lén giương mắt liếc cái, sau đó, lập tức sững sờ.

      Lúc này, Du Thần Ích cởi áo, vóc người hoàn mỹ như tượng thần Venus, da thịt màu đồng, dưới ánh đèn lờ mờ bóng loáng, khiến người ta nhịn được muốn sờ chút.

      ngồi ở đàng kia, người phụ nữ giạng chân ngồi người , ngừng uốn éo người, rồi ngước đầu, phát ra tiếng ngâm nga mê người.

      Du Thần Ích hoàn toàn quan tâm đến tồn tại của Văn Hinh, chăm chú nhìn gương mặt của người phụ nữ thân mình như si như say, đôi tay càng ngừng vuốt ve, trêu chọc thân người phụ nữ kia, chọc cho người kia càng uốn éo kịch liệt.

      Văn Hinh hoàn toàn ngây dại, ngơ ngác nhìn, đôi mắt mở lớn, khuôn mặt thể tưởng tượng nổi.

      Mấy người này, cũng quá. . . . . .

      Cư nhiên làm chuyện đó trước mặt !

      Mặc dù sớm quan hệ da thịt với , nhưng đó là mạnh mẽ chiếm đoạt, chứ đừng tới chuyện đương nam nữ. Cho nên, bây giờ, vẫn thuần khiết như xử nữ, hôm nay, nhìn màn kích tình trước mắt, đột nhiên cảm thấy tim mình đập dữ dội, hô hấp cũng có chút dồn dập.

      lâu sau, nghe thấy tiếng kêu tràn đầy thỏa mãn cùng vui vẻ, sau đó, người phụ nữ kia mềm mại nằm người Du Thần Ích, gương mặt thỏa mãn, trong gian phòng tràn đầy mùi vị tình dục.

      Du Thần Ích đẩy ta ra, sau đó giương mắt nhìn về phía Văn Hinh, thấy bộ dạng ngây ngốc của , khỏi nở nụ cười, sau đó hướng ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Tới đây!"

      Văn Hinh nhìn bộ dáng tươi cười bình thường của , thân thể tự chủ được tới, đợi đứng vững, Du Thần Ích dùng tay kéo ngồi lên đùi mình.

      Chương 10: Khi nào luyện rành kỹ xảo tới tìm tôi! (4)

      Lúc này, thân thể vẫn trần truồng, Văn Hinh ngồi người , muốn động cũng dám động, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng.

      Thấy bộ dạng thẹn thùng dứt của , trong lòng Du Thần Ích khẽ động, sau đó nâng cằm lên, châm chọc : "Sao lại xấu hổ như vậy? Thế này làm sao lên giường phục vụ tôi, hả?"

      Từ ngày đầu tiên bắt đầu theo dõi , cũng chú ý tới , tự nhiên cũng biết mục đích của .

      Nghe vậy, Văn Hinh bỗng chốc hoàn hồn, hận thể lập tức cho mình hai bạt tai.

      Đúng vậy, tới đây là có mục đích, phải dẫn lên giường để mình mang thai sao, hôm nay nhìn thấy cùng người phụ nữ khác ở chung chỗ, lại xấu hổ gì chứ.

      Nghĩ đến đó, lập tức thu hồi cảm xúc ngượng ngùng của mình, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười quyến rũ.

      vươn tay, nhàng sờ lên mặt của , từ lông mày, đến mũi, đến đôi môi, cuối cùng trượt xuống lồng ngực trơn bóng của , nhàng vẽ vòng tròn đó.

      Du Thần Ích nhìn vẻ mặt lẳng lơ của , tâm thần hoảng hốt, sau đó, ánh mắt bỗng trầm xuống. bắt được bàn tay trêu đùa , kéo tới gần mình, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, " muốn lên giường với tôi như vậy sao? Chẳng lẽ, quên đêm đó tôi làm gì sao? sợ?"

      "Nếu sợ tôi lưu lại". Văn Hinh xong, mặt vẫn nở nụ cười động lòng người.

      Nghe vậy, Du Thần Ích nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hứng thú dạt dào, sau đó : "Vậy sao, vậy để tôi xem lá gan lớn bao nhiêu". xong, đứng dậy sửa sang quần áo của mình, sau đó, kéo Văn Hinh rời khỏi quầy rượu.

      Xe chạy với tốc độ chóng mặt, dọc theo đường , Văn Hinh gì, cũng lộ ra biểu tình sợ hãi, bộ dáng kia, giống như mặc cho Du Thần Ích muốn đưa đâu đưa.

      Cuối cùng xe dừng trước quán rượu, Du Thần Ích đến căn phòng xa hoa, vừa vào phòng, liền nằm lên giường lớn, sau đó nhíu mày mang theo ý khiêu khích nhìn Văn Hinh, "Muốn lên giường của tôi, phải xem có đủ quyến rũ hay "

      Văn Hinh nghe vậy sửng sốt, ngơ ngác nhìn , đột nhiên hiểu ý tứ trong lời của , khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

      muốn chủ động quyến rũ , khơi lên hứng thú của sao?

      Mặc dù kích động muốn trốn chạy, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của , vì vậy ráng nhịn xuống.

      Trước đây, làm nhiều chuyện như vậy, phải là vì ngày này sao!

      Chỉ cần lần này thành công, thành công mang thai đứa bé của , có thể có năm trăm vạn, Văn gia cũng được cứu rồi.

      Nghĩ đến đó, cố gắng buông rơi ngượng ngùng, vừa về phía , vừa bắt đầu động thủ cởi quần áo của mình.

      Phía sau , quần áo rơi đầy mặt đất, khi dừng ở bên giường người chỉ còn bộ nội y.

      thấy Du Thần Ích chờ động tác kế tiếp của , nhướng mày mang theo gương mặt hứng thú quan sát thân thể của , khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười xấu xa, giống như khinh thường, hoặc như giễu cợt.

      Lần này, lại do dự, đứng bên giường, đột nhiên biết phải làm thế nào.

      "Sao vậy, hối hận?". Nhìn thấu do dự của , Du Thần Ích mỉa mai, sau đó muốn đứng lên rời .

      Văn Hinh lập tức đè thân thể xuống, sau đó dán thân thể mình lên, hơn nữa còn dán môi mình lên môi , học theo phim truyền hình, hôn lưu loát.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Khi nào luyện rành kỹ xảo tới tìm tôi! (5)

      Nụ hôn của lưu loát, thậm chí còn cắn trúng bờ môi của , nhưng lại có thể khơi lên cỗ lửa dục khó nhịn trong cơ thể .

      hôn lát, thấy dường như có phản ứng gì, sau đó bắt đầu từ từ hôn xuống phía dưới, dọc theo gáy của đến lồng ngực rộng mở. Cảm thấy thân thể bỗng chốc cứng đờ, biết có phản ứng, vì vậy càng thêm ra sức, đôi tay cũng yên phận, cởi từng nút áo sơ mi của .

      Du Thần Ích cúi đầu nhìn cố gắng muốn khơi lên dục vọng của , mà cũng cảm nhận được dục vọng thiêu đốt mãnh liệt trong cơ thể mình này, con ngươi thâm trầm khỏi xẹt qua ánh sáng phức tạp.

      Đột nhiên, dùng sức đẩy từ người mình ra, Văn Hinh kịp chuẩn bị, lập tức té đất, sau đó, vẻ mặt hiểu nhìn Du Thần Ích tức giận.

      Du Thần Ích đứng trước mặt , cúi đầu quan sát thân thể , sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét, lạnh lùng :

      "Nếu như muốn quyến rũ tôi lên giường, còn phải rèn luyện thêm kỹ xảo mới được. Còn nữa, tôi thích phụ nữ đầy đặn, như vậy mới hợp khẩu vị. Thân thể giống như con cá mặn, khiến tôi mất hết khẩu vị"

      rồi móc ví tiền ra, rút ra mấy tờ mệnh giá lớn, ném vào người Văn Hinh, "Đây là tiền boa cho , chờ luyện rành kỹ xảo tới tìm tôi, đến lúc đó, tôi có thể suy nghĩ xem có nên giúp hoàn thành cái khế ước buồn cười đó". xong, nghênh ngang rời .

      Nghe tiếng cửa phòng nặng nề đóng lại, Văn Hinh nhịn được nữa, khóc ngã xuống đất, uất ức cùng khuất nhục dường như muốn mượn cơ hội này tuôn chảy ra ngoài.

      ra là, mang đến đây, mục đích là muốn nhục nhã !

      , còn ngây ngốc nghĩ mình sắp thành công rồi, lúc thầm ăn mừng lại đánh đòn cảnh cáo với , đem tất cả hi vọng đánh tan còn bóng dáng.

      Tại sao?

      cũng chỉ muốn cứu vãn công ty của gia đình , chỉ muốn để ba có thể bình yên lúc tuổi già, chỉ muốn em trai có thể hoàn thành việc học, chỉ muốn gia đình mình có thể trở lại cuộc sống trước kia.

      Tất cả chuyện đó chỉ cần có năm trăm vạn là có thể giải quyết, nhưng tại sao, lại cố tình làm vậy với , chẳng những giúp tay, ngược lại tìm mọi cách nhục nhã .

      Ba, Văn Hoa, con sắp chịu nổi nữa, phải làm thế nào đây?

      Nghĩ lại trước lúc tới Du gia, ba cùng em trai tiễn với ánh mắt tràn đầy hi vọng cùng chờ đợi, khỏi cắn răng, nuốt nước mắt trở lại.

      Để luyện rành kỹ xảo rồi tới tìm sao?

      Được, có thể học!

      Thích phụ nữ đầy đặn?

      Có thể, có thể làm cho mình có thêm chút da thịt!

      Đến lúc đó, có lý do đẩy ra nữa.

      Nghĩ đến đó, khuôn mặt thanh lệ bi thương đột nhiên chuyển thành thần thái kiên định, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thành công!

      Dù thế nào nữa, nhất định phải có khoản tiền kia!

      Sau đó, biết do đâu, trước đó, ban đêm Du Thần Ích về ngủ nay lại trở về, mà Văn Hinh bước chân ra khỏi nhà, lại mỗi ngày đến đêm khuya yên tĩnh mới về nhà, hơn nữa, mỗi lần trở lại, khắp người đều có mùi rượu.

      Dần dần, tất cả mọi người giúp việc dưới Du gia cũng biết, người phụ nữ vì tiền bán thân thể mình bởi vì lấy được phân tiền của Du gia, cho nên ra ngoài làm phục vụ quầy bar.

      Chương 12: Khi nào luyện rành kỹ xảo tới tìm tôi! (6)

      Nghe thấy mấy lời đồn đãi này, Diêu Phương cũng gì, ra, trong lòng bà cũng rất bội phục Văn Hinh, vì cứu người nhà cùng công ty, tiếc bán thân thể của mình.

      Nghĩ kỹ mới thấy, cha cùng em trai Văn Hinh lại đem toàn bộ hi vọng đặt người , bà lại cảm thấy đáng khinh thường.

      Hai người đàn ông, xảy ra chuyện chỉ biết núp sau lưng phụ nữ, cái gì cũng làm, chỉ chờ phụ nữ tới cứu bọn họ ra khỏi khốn cảnh, hơn nữa, người phụ nữ này lại là con và chị của bọn .

      Điều đó khiến bà đột nhiên đau lòng thay Văn Hinh, hơn nữa, cảm thấy hy sinh như vậy là đáng giá.

      Nhưng Lạc Tinh lại nghĩ vậy, ban ngày, lúc Văn Hinh ở nhà, chê cười cũng kể khổ châm chọc, hoàn toàn xem Văn Hinh như kỹ nữ bán mình.

      Buổi tối, lúc Du Thần Ích trở lại, lại xoay bên cạnh đủ chuyện về Văn Hinh, lại, chính là cho Du Thần Ích biết, Văn Hinh là người phụ nữ phóng đãng, đáng giá để đàn ông , cũng xứng có được tình .

      Đối với những chuyện này, Văn Hinh nghe cũng đoán được bọn họ gì sau lưng , nhưng chưa bao giờ để trong lòng, chỉ cười nhạt mà thôi.

      Kể từ khi tới Du gia, tôn nghiêm cùng tự ái của bị người chà đạp dưới chân, ở Du gia, chính là chủ đề để người ta tiêu khiển, quan tâm đến những gì mà người khác nữa rồi.

      Nếu cái gì cũng để ý, sao lại phải quan tâm người khác cái gì đây?

      Tối hôm đó, theo thường lệ mang thân thể đầy mùi rượu trở lại Du gia, mới vừa vào cửa, liền thấy khuôn mặt trầm của Du Thần Ích ngồi ghế sa lon chờ . Nhìn thấy bộ dạng say rượu của , ánh mắt trầm xuống vài phần, lộ ra tức giận.

      "A, sao hôm nay trở về sớm vậy?"

      Thấy Du Thần Ích, Văn Hinh đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, sau đó, nhếch nhác tới bên cạnh , làm như khoe khoang với : "Tôi cho biết, gần đây tôi học tập rất nghiêm túc, hơn nữa, mỗi ngày tôi cũng ăn được rất nhiều, xem, tôi mập hơn trước kia chút phải ?". xong, quay vòng trước mặt Du Thần Ích, nở nụ cười vui vẻ.

      "Thời gian này học cái gì?". Du Thần Ích chăm chú nhìn , trong mắt có tia nghi ngờ. Nhưng thấy mập hơn trước kia, vóc người cũng đầy đặn hơn chút.

      "Học cách làm thế nào làm đàn ông vui vẻ!". Văn Hinh trừng mắt nhìn , thể bộ dạng đương nhiên, xém chút nữa làm Du Thần Ích giận đến mức bị sặc nước miếng của mình mà chết.

      " học cái gì?". Quả , Du Thần Ích có chút dám tin tưởng, người phụ nữ này điên rồi, vì muốn cùng lên giường, lại nghĩ lời giễu cợt của đối với .

      Nếu như nguyên nhân những ngày qua đều về muộn là chạy học kỹ xảo với đàn ông, như vậy, mấy ngày nay, lên giường với bao nhiêu đàn ông rồi?

      Nghĩ tới đây, ngực đột nhiên trở nên khó chịu.

      "Học cách lên giường với đàn ông, học cách làm đàn ông vui vẻ!". Văn Hinh sợ chết lại lặp lần nữa, vừa mới dứt lời, liền cảm giác miệng đau xót, sau đó, sức mạnh kéo về phía . Mà tối nay uống ít rượu, chính lúc này, đầu đau như búa bổ, vừa đúng lúc có thể mượn bả vai mà dựa vào.

      nghĩ vậy, cũng lập tức làm y như vậy, xem Du Thần Ích như gối dựa, bình thản tựa vào đầu vai , cũng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Chương 13: Khi nào luyện rành kỹ xảo tới tìm tôi! (7)

      "Vậy học đến đâu rồi?". cắn răng hỏi , đợi đáp lại, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều. quay đầu nhìn lại, phát tựa vào bả vai mà ngủ thiếp , mặt còn có nụ cười nhàn nhạt, gương mặt khi ngủ thỏa mãn.

      nhìn thấy ngủ ngọt ngào như thế, đột nhiên, cỗ lửa giận từ trong lòng xông thẳng lên đầu, muốn đẩy ra để trực tiếp ngủ mặt đất, nhưng lại vươn tay ra bế lên, sau đó, lên gian phòng của lầu ba.

      đặt lên giường, chuẩn bị xoay người rời , nhưng bước chân bước ra lại rút trở về.

      lại xoay người nhìn , thần sắc có chút phức tạp, vừa hận vừa giận, đến cuối cùng, ngay cả chính cũng biết mình giận hay hận. Có vậy mà cũng biết, đúng lúc đó, chỗ nào đó thân thể bắt đầu nổi lên biến hóa.

      chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào như vậy, khiến cảm thấy mình vào vết xe đổ.

      Đời này kiếp này, người có tư cách mang thai đứa bé của Du Thần Ích chỉ có , thế nhưng người đó mất vào ba năm trước. Cho nên, dù có cố gắng thế nào nữa, cũng để mang thai đứa bé của .

      Đúng lúc ấy , Văn Hinh đột nhiên lật người, lầm bầm câu, "Du Thần Ích, tôi chán ghét , tôi hận !"

      Nghe vậy, sắc mặt Du Thần Ích tối sầm lại, khó coi tới cực điểm. hung hăng nhìn chằm chằm vào người vẫn ngủ chút cảm giác, cuối cùng đá cánh cửa lại, rời .

      Ngày thứ hai, sau khi Văn Hinh rời giường lại cảm thấy nhức đầu dứt, nhưng trong khoảng thời gian này, dường như có thói quen đau đớn này.

      ra ngoài, bàn ăn chỉ có Diêu Phương cùng Lạc Tinh dùng bữa sáng, có bóng dáng của Du Thần Ích. khỏi cảm thấy kỳ quái, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều ở nhà, sao hôm nay lại có ở đây.

      đợi nghĩ xong, Lạc Tinh bắt đầu làm khó dễ, " xem, có phải tối hôm qua chọc tức họ phải ?"

      "Tôi?". Lần này, Văn Hinh càng cảm thấy kỳ quái hơn, trong khoảng thời gian này đều về muộn, mỗi lần trở lại, Du Thần Ích ngủ, tối hôm qua. . . . . .

      Tối hôm qua, dường như lúc trở lại có gặp Du Thần Ích, sau đó, hình như gì đó với , nghe xong rất tức giận phải, sau. . . . . . Sau đó cũng nhớ nữa.

      Chẳng lẽ….

      Tối hôm qua gì đó với , sau đó làm tức giận bỏ ?

      Sao có thể!

      Nơi này là nhà của , dù gì chọc giận , phải trực tiếp ném ra khỏi Du gia, chứ sao bản thân lại bỏ .

      Có lẽ, tối hôm qua gì đó quá mức, khiến cực kỳ tức giận, nhất thời quên đây là nhà của mình?

      Cuối cùng, dù suy đoán thế nào, kết luận đều là, rời liên quan đến !

      "Chẳng lẽ đúng sao?"

      Lạc Tinh buông bát đũa xuống, đôi đôi mắt đẹp nén giận nhìn Văn Hinh chằm chằm, "Tối hôm qua, ràng tôi thấy, sau khi họ ra khỏi phòng của liền giận đùng đùng bỏ ra ngoài, phải ai?"

      Nghe vậy, Văn Hinh sững sờ, hình như tối hôm qua xảy ra ít chuyện, nhưng vì sao nhớ chứ?

      Nếu như chọc giận , phải làm thế nào?

      cố gắng nhớ lại, tối hôm qua đắc tội Du Thần Ích chỗ nào, nghĩ nửa ngày vẫn chưa ra chút đầu mối.

      "Tới ăn điểm tâm ". Diêu Phương thản nhiên nhìn cái, cũng gì, chính mình vẫn ưu nhã ăn bữa ăn sáng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :