1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc lạnh lùng lừa tình thành nghiện - Phong Lưu Băng (c77)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tổng giám đốc lạnh lùng lừa tình thành nghiện!

      [​IMG]


      Tác giả: Phong Lưu Băng
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: Khả Lạc
      Giới thiệu :

      …. tới đây làm gì?” Hứa Mộ Nhan vừa vừa lui về phía sau bước.

      Bùi Lạp Minh làm như có nghe thấy câu hỏi của ,đôi mắt của chỉ nhìn vào ánh mắt của , từng bước tới trước mặt ,mà thấy đên gần mình liền lui từng bước ra phía sau .Đột nhiên nghe được tiếng “rầm”, dùng chân đá cánh cửa đóng lại!

      Hứa Mộ Nhan cảm thấy mình giống như con mồi mà là thợ săn rất hứng thú với con mồi của mình, sau đó lùi lại phía sau từng bước.

      Mà hai mắt Bùi Lạp Minh đầy tơ máu,và người nồng nặc mùi rượu, bước tới từng bước gần như muốn đoạt lấy cái gì …….

      chịu nổi đơn như vậy sao? Cho tôi mang danh bị cắm sừng sao?” lùi về phía sau từng bước cho đến khi phía sau còn đường lui nữa, lúc thân thể chuẩn bị chạm đến vách tường Bùi Lạp Minh hung hăng kéo vào trong lòng.

      hung hăng hôn , ngừng hôn lên đôi môi của , đầu lưỡi của lưu tình chút nào mà cậy mở hàm răng của tùy ý tìm kiếm mật ngọt trong miệng .

      “Bùi Lạp Minh, ra ngoài cho tôi, mau trở về giường với Hạ Tình của ” Hứa Mộ Nhan căm hận nghiến răng .

      “Đây là phòng của tôi” thanh của thanh lịch tao nhã lộ ra chút khàn khàn,còn mang theo tình cảm dịu dàng trong đó, khác hẳn giọng lạnh lùng cùng tàn nhẫn của lúc trước.​
      Last edited by a moderator: 21/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Hết đường chối cãi

      Biệt thự nhà họ Bùi _______

      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ chiếu rọi cả phòng khách, làm khí lúc này tĩnh lặng và ấm áp.

      “Hứa Mộ Nhan, tốt nhất giải thích cho rốt cuộc trước khi kết hôn cùng Lạp Minh nhà chúng tôi, qua đêm người đàn ông nào!. cũng biết nhà họ Bùi ở thành phố A là gia đình danh giá, để mọi người biết được trước khi kết hôn dâu còn trong sạch mặt mũi nhà họ Bùi để ở nơi nào, sau này nhà họ Bùi làm sao đứng vững ở thành phố A được!” Bỗng nhiên, giọng bén nhọn vang lên phá vỡ bầu khí hài hòa trong phòng khách lúc này.

      Hứa Mộ Nhan Quỳ mặt đất, đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu mình lên, đôi mắt tròn xoe chống lại ánh mắt sắc bén của mẹ Bùi.
      Mặc dù mẹ Bùi gần năm mươi tuổi rồi,nhưng dáng người của bà vẫn như hồi còn trẻ khác là bao, thấy được bà chăm sóc cơ thể của mình rất tốt.

      Nhìn bà lên ung dung đẹp đẽ quý giá, cao quý thanh lịch, thấy được lúc trẻ bà xinh đẹp chiếu sáng mọi người.

      Lúc này, bà ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ lim, hai con mắt sáng nhìn xung quanh, ánh mắt bà sắc bén hiển nhiên là con người giỏi giang, khéo léo và cơ trí.

      Có thể nhìn ra mẹ chồng này của phải là người hiền lành gì, Hứa Mộ Nhan thầm than trong lòng.

      Thấy vẫn cúi đầu lời nào, lửa giận trong lòng mẹ Bùi dâng lên tràn ngập, đúng là người phụ nữ đứng đắn, lúc trước bà nên nhất thời mềm lòng mà đồng ý hôn cùng nhà họ Hứa, gia đình có danh tiếng gì!

      Kỳ mẹ Bùi vẫn luôn phản đối Bùi Lạp Minh kết hôn với Hứa Mộ Nhan,dù sao với danh tiếng nhà họ Bùi phải tìm gia đình môn đăng hộ đối với mình để kết thân, mới cần người giữ được trinh tiết cùng thể diện. Nhưng biết thế nào, đứa con trai Bùi Lạp Minh quý của bà luôn xin bà chấp nhận hôn này, cuối cùng bà thể nào thắng được đứa con này, đành phải đồng ý.

      “Hứa Mộ Nhan,nước có quốc pháp nhà có gia quy, cũng biết trước khi kết hôn mà còn trong sạch bị trừng phạt như thế nào ?”

      Trong lời của mẹ Bùi lộ ra chán ghét và lạnh lùng, ràng là vũ nhục .

      Như vậy, Bùi Lạp Minh có cùng mẹ ta chân tướng xảy ra , ta là cố ý muốn ở nhà họ Bùi được dễ chịu sao?

      Nghĩ vậy, nắm chặt tay thành quyền đâm sâu vào lòng bàn tay, đáy mắt trong suốt tràn đầy quật cường, có làm chuyện gì sai cả!

      Hứa Mộ Nhan đưa ánh mắt nhìn về Bùi Lạp Minh bên cạnh mẹ Bùi, lại thấy ta lộ ra vẻ mặt như sao cả uống trà, mái tóc màu nâu dựng đứng thẳng, đôi con ngươi sâu thâm chợt lóe ,sống mũi cao, đôi môi khêu gợi dính ít nước trà càng lộ vẻ mê người, cùng với ánh mặt trời bao phủ toàn thân ta giống như vương giả cao quý,tuấn dật làm cho người nào dám nhìn thẳng.

      Người đàn ông này, người mà vừa gặp , lúc này ta lại có thời gian rảnh rỗi uống trà, Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy trái tim như bị kim châm đâm vào đau đớn vô cùng làm toàn thân tê liệt.

      “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con trong sạch, vì tối hôm qua Bùi Lạp Minh ấy cũng cùng con ngủ, ấy ngủ lại ở phòng sách.”

      “ Sao có thể, vì muốn lấy mà nó còn chịu khổ cầu xin chúng tôi lâu, biết mình phạm sai lầm lại chịu hối cải, xem ra phải cho biết thế nào là gia pháp nhà họ Bùi chúng tôi mới được” giọng của mẹ Bùi bén nhọn, mỗi chữ lạnh như băng

      Hứa Mộ Nhan nhìn chằm chằm vào Bùi Lạp Minh, hóa ra ta cưới chỉ vì hành hạ trả thù thay chị của sao?

      thể được, như thế nào mẹ Bùi cũng tin tưởng sao?

      Nhưng thể để cho mình bị oan uổng được bằng bất cứ giá nào, Hứa Mộ Nhan khẽ cắn môi của mình : “Mẹ, tối hôm qua Lạp Minh ngủ ở phòng con, trước khi gả vào nhà họ Bùi trước con cũng trải qua lần , nhưng đó là chuyện nhiều năm trước rồi, khi đó chúng con chỉ đơn giản là dắt tay hôn môi mà thôi có làm chuyện gì khác cả, làm sao con có thể quan hệ với người đàn ông khác trước khi kết hôn?”

      Nghe vậy, mẹ Bùi nhìn thẳng vào Hứa Mộ Nhan, muốn từ mặt nhìn ra manh mối, nhưng bà chỉ thấy ánh mắt của lên vẻ kiên định mà thôi .

      Chẳng lẽ, tối hôm qua Lạp Minh có ngủ ở phòng tân hôn?

      Mẹ Bùi khỏi nhìn sang Bùi Lạp Minh bên cạnh mình cái .

      “Mẹ, con muốn cưới Hưa Mộ Nhan cỡ nào mẹ cũng biết, con làm sao có thể bỏ mặc ấy trong đêm tân hôn được? Con và Nhan Nhan quan hệ vợ chồng , nhưng con ngờ ấy lại có thể làm ra những chuyện như vậy ở trước khi kết hôn ………” Lạp Minh đặt ly trà tay xuống, giọng hùng hồn đầy lý lẽ và ám muội.
      Nữ Lâm, Chrissitachan thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Tự làm tự chịu

      Nghe Bùi Lạp Minh xong, sắc mặt mẹ Bùi trầm xuống, Hứa Mộ Nhan lá gan của lớn nhỉ dám dối trước mặt bà.

      “A Dung lấy gia pháp tới!” mẹ Bùi tức giận , muốn đánh chết người con trước mặt này.

      Hứa Mộ Nhan cảm thấy mình như bị người ta vứt vào hầm băng, trái tim lạnh thở nổi.

      ngờ, lại nhẫn tâm như vậy, có thể đổi trắng thành đen, nhìn lầm rồi!

      “Mẹ, con xem Nhan Nhan cũng biết sai rồi, mẹ cũng cần dùng gia pháp với ấy nữa, chẳng may ấy bị thương còn phải đưa bệnh viện ? Con xem … bằng để ấy quỳ !” Bùi Lạp Minh đứng lên đến chỗ mẹ Bùi, giọng tràn đầy lo lắng, làm như cái gì cũng biết!

      “Lạp Minh, người con như vậy sao con còn che chở, thôi được, để cho ta quỳ ” mẹ Bùi vô cùng tức giận và bất mãn liếc nhìn đứa con mình cái.

      người chồng luôn lo lắng cho như vậy, Hứa Mộ Nhan sao biết quý trọng!

      Hứa Mộ Nhan muốn giải thích nữa, nếu Bùi Lạp Minh cố ý làm vậy, cho dù có giải thích cũng chỉ phí công mà thôi.

      ta muốn cho quỳ, liền quỳ, muốn xem ta muốn làm gì!

      Hứa Mộ Nhan yên tĩnh mà quỳ, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt trong suốt như nước, ánh mắt thản nhiên, phong cách lịch , tao nhã

      có làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Bùi, nên trong lòng rất bình thản

      “A Dung, mang điểm tâm ra” mẹ Bùi lạnh lùng phân phó.

      “Dạ, phu nhân”

      Ánh mặt trời chiếu người Hứa Mộ Nhan, khuôn mặt trắng nõn của đỏ ửng, càng làm thêm phần quyến rũ, mặt của thấy ưu thương do bị phạt chỉ thấy chịu khuất phục của .

      Bùi Lạp Minh nhìn bướng bỉnh này, thấy trong lòng thoải mái, ánh mắt sâu chợt lóe .

      Hứa Mộ Nhan, đừng trách tôi tàn nhẫn, nếu phải cố hết sức cứu sống chị của mình, tôi đối xử tàn nhẫn với như thế!

      Tất cả đều là tự làm tự chịu!

      biết suy nghĩ gì, lông mi dài rủ xuống che đôi con ngươi trong suốt như nước kia chỉ nhìn thấy bóng ma ở dưới lông mi.

      thể phủ nhận,nhìn im lặng suy nghĩ xinh đẹp.

      này bị hiểu lầm như vậy, vẫn có thể thản nhiên, kinh ngạc

      Ánh mắt nhìn có môt chút dịu dàng, ngay cả cũng nhận ra.

      biết quỳ bao lâu, chỉ cảm thấy hai chân mình còn cảm giác.

      Mà phía trước, mẹ Bùi với Bùi Lạp Minh ăn ngon lành, hai mẹ con thân mật cười nhàng.

      Lúc này, cửa chính mở ra, ánh mặt trời chiếu vào chậm rãi nhìn thấy bóng người.

      Hứa Mộc Nhan quỳ ngược hướng ánh sáng, nên thấy người tới là ai.

      “Mẹ, , con trở về!”

      Đứa này suốt ngày chỉ biết chạy khắp nơi, ngay cả hôn lễ của con cũng về tham dự, con xem con chừng nào có thể kiềm chế được tính tình của mình mà theo con học quản lý công ty?”

      “Mẹ, hai người ăn cái gì mà thơm quá, vừa hay con cũng đói”

      “Đứa này, cứ mỗi lần cho con đến công ty liền chịu, thôi lại đây ăn ” mẹ Bùi nuông chiều .

      “Đúng rồi, , chị dâu đâu? Sao ở đây, em trở về lần này muốn xem chị dâu bộ dáng như thế nào”

      phải ấy quỳ ở kia sao? ấy phạm lỗi,bị phạt quỳ” Bùi Lạp Minh miễn cưỡng .

      “Ở đâu, sao em thấy?” Bùi Lạp Thần hưng phấn và mong đợi.

      phải ta quỳ ở bên cạnh con sao?” mẹ Bùi chỉ tay thản nhiên .
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.1: năng lỗ mãng

      Bùi lạp Thần ngồi xổm xuống nhìn Hứa Mộ Nhan, hai người bốn mắt nhìn nhau.

      Đôi mắt nhiễm bụi, sáng ngời như trăng sáng mùa hè, ta có lông mi rậm và dài, sống mũi thẳng, bên môi nở nụ cười xấu xa.

      Nhìn khuôn mặt đơn thuần như vậy, làm người ta nhịn được mà thích.

      Nhưng khi ta vừa mở miệng, Hứa Mộ Nhan biết, sai lầm rồi.

      nên nhìn người qua vẻ bề ngoài, người nhìn đơn thuần mà có thể những câu như vậy.

      Bùi Lạp Thần nhìn Hứa Mộ Nhan lâu, môi nhếch lên, “, lừa dối em ! Mấy tháng trước gọi điện thoại cho em, sắp cưới người con xinh đẹp ? Em nhìn thế nào cũng thấy ấy xinh đẹp cả? Em thấy ánh mắt của vừa đụng vào đũng quần ra ?”

      Mọi người đều con trai thứ hai nhà họ Bùi là người lưu tình, làm việc đàng hoàng, bản tính phong lưu xem ra lời đồn đều sai.

      Lời này muốn , Hứa Mộ Nhan dáng dấp lớn.

      Bất kỳ nào khi nghe được có người vũ nhục mình, trong lòng tức giận

      Nhưng có tức giận, bởi vì để ý đến vẻ ngoài của mình.

      Ngược lại, khi nghe được Bùi Lạp Thần chút buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch

      Bùi Lạp Minh quen với việc tùy hứng làm bậy của em trai mình, chỉ miễn cưỡng cười cười, có lên tiếng.

      Bùi Lạp Thần thấy Hứa Mộ Nhan cong khóe môi cười khẽ, ngẩn ngơ, phải các đều để ý đến vẻ ngoài của mình sao?

      này kỳ lạ, còn cười, “ cười cái gì?”

      Hứa Mộ Nhan để ý tới ta, rất đói bụng, còn hơi sức và tinh thần chuyện với ta.

      Bùi Lạp Thần thấy để ý tới mình, nụ cười môi cứng đờ, từ bé đến giờ chưa có ai để ý tới như vậy, cá tính.
      Chương 3.2: (tiếp)

      Rồi sau đó đứng lên hai vòng quanh , con mắt vòng vo dịch chuyển cái, “Mẹ, chị dâu làm sai chuyện gì, mà mẹ phạt chị ấy quỳ?”

      “Trước khi kết hôn có quan hệ với người đàn ông khác, còn trong sạch” mẹ Bùi xem thường .

      “Hả?” Bùi Lạp Thần la lớn, còn cố ý kéo dài cuối, dừng lúc tiếp, “Mẹ,nhà chúng ta sao có thể cưới có phẩm hạnh như vậy? Phạt quỳ có quá ?

      Mẹ Bùi chuẩn bị mở miệng chỉ thấy Hứa Mộ Nhan thẳng tắp đứng dậy, giọng điệu kiên định, “Mẹ, nếu như mẹ tin con, có thể cho người kiểm tra, con trong sạch!”

      Khóe mắt Hứa Mộ Nhan ẩm ướt, trong ánh mắt chỉ có kiên định, đôi con ngươi đen sâu và lạnh lùng

      Lúc này, bên trong phòng khách mảnh yên lặng, Bùi Lạp Thần cũng ngừng , hai mắt híp lại nhìn .

      Trong lòng mẹ Bùi chợt có tia rung động.

      Hứa Mộ Nhan kiên định như vậy, lúc này bà có chút tin tưởng , đôi mắt trong veo như vậy, sao có thể làm chuyện mất danh dự cho gia đình.

      chút bà hiểu, chuyện đúng như Hứa Mộ Nhan , Bùi Lạp Minh sao lại vu oan cho ?

      Hứa Mộ Nhan phải là mà con trai bà muốn cưới sao?

      Mẹ Bùi nhìn Bùi Lạp Minh bên cạnh mình tràn đầy nghi ngờ.

      Vẫn thấy con như cũ ngồi ở đó, mặt thay đổi biểu tình bình tĩnh và thong dong, phải giả vờ, phải là người trải qua thời gian dài với phức tạp mới có thể biểu được như vậy.

      ta căn bản để trong lòng chuyện này, việc kiểm tra khong có liên quan gì đến cả.

      “Lạp Minh, con xem mà làm !” mẹ Bùi nhàn nhạt , lúc này bà cũng nhận thấy Hứa Mộ Nhan với Bùi Lạp Minh còn có chuyện gì đó mà bà biết.
      Cho nên bà đem quyền quyết định cho con, dù sao Hứa Mộ Nhan cũng là vợ của con mình, là mẹ chồng bà cũng nên gây khó khăn cho khắp nơi.

      Bùi Lạp Minh ngờ Hứa Mộ Nhan lại cầu kiểm tra, dù sao chuyện này là vũ nhục với người mới về làm dâu như .

      Nhưng còn cầu xin !
      Chương 4.1: Tâm cơ khá sâu

      Bùi Lạp Minh chỉ muốn mượn mẹ Bùi trừng phạt phen, để sau này ở trong nhà sống được thoải mái!

      Hôm nay, Hứa Mộ Nhan giống như tưởng có thể đối phó dễ dàng như vậy, việc này nằm trong tầm kiểm soát của , điều này chưa bao giờ xảy ra.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Bùi Lạp Minh thấy sầu não.

      ngờ, ta có tâm cơ khá sâu!

      Hứa Mộ Thanh mất làm sao có thể là đối thủ của ?

      Vì Mộ Thanh trời có linh thiêng có thể an nghỉ, nhất định nương tay với Hứa Mộ Nhan!

      Nếu cầu kiểm tra, vậy liền làm theo .

      “Mẹ, nếu Nhan Nhan cứ muốn như vậy, tùy ấy !”

      Nếu như trong lòng Hứa Mộ Nhan vừa mới còn bay ở giữa trung, bây giờ chìm xuống đáy cốc.

      , mẹ, con xem để cho dì Dung kiểm tra chị dâu , dì Dung tuổi cũng cao chắc có kinh nghiệm, có phải hay cho dì kiểm tra biết”.

      “Được, A Dung đưa thiếu phu nhân vào phòng kiểm tra, sau đó cho tôi kết quả”

      “Dạ, phu nhân”

      Hứa Mộ Nhan lạnh nhạt theo sao dì Dung lên tầng thẳng đến phòng tân hôn, buồn liếc nhìn Bùi Lạp Minh.

      “Đại thiếu phu nhân, tự mình cởi quần áo, hay để tôi giúp ?” dì Dung tuy tỏ vẻ khinh thường, nhưng biết bà xem thường .

      Chắc bà cho rằng là người con biết xấu hổ?

      “Cháu tự mình làm” Hứa Mộ Nhan hai mắt khép hờ, nhàn nhạt .

      ngờ, có ngày gặp phải hoàn cảnh này.

      Chính trong sạch hay phải do chồng tự mình kiểm tra nhưng lại do người giúp việc tới kiểm tra, mọi chuyện sao lại đến mức này?!

      Chị, ở trời chị có nhìn thấy ?

      Em hôm nay chịu vũ nhục như vậy đều do chị ban tặng!

      Chị có biết vì sao kế hoạch của chị chỉ tiến hành được nửa mà có cách nào tiến hành tiếp, phải chị là người biết nguyên nhân nhất sao?

      Vì sao chị muốn Bùi Lạp Minh hiểu lầm em, làm ta hành hạ em như vậy?

      Chẳng nhẽ chị trước khi chết phút kia vẫn còn trách em sao?Vẫn thấy kiện năm đó đều là lỗi của em?

      Cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của dì Dung cơ thể mình lướt qua, đáy lòng tràn đầy bi thương, im lặng làm cho người ta sụp đổ.

      Nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, nhưng Hứa Mộ Nhan cố gắng đem nước mắt nuốt xuống, để cho có tia ướt át khóe mắt.

      Bởi vì để cho ta nhìn thấy được yếu đuối của mình, cho nên khóc!

      Khó chịu phút chốc rốt cuộc cũng qua, Hứa Mộ Nhan chậm rãi đứng dậy, mặt thay đổi mặc từng kiện quần áo vào.

      Vẻ mặt dì Dung thong thả, lặng yên tiếng động ra khỏi phòng.

      xuống tầng, dì Dung tới bên cạnh mẹ Bùi, vài câu bên tai bà.

      “Lại có chuyện như vậy!Lạp Minh, con lập tức xin lỗi Nhan Nhan, mẹ tha cho con.”

      Cho xin lỗi? Chỉ sợ dám nhận!

      Đôi mắt Bùi Lạp Minh chợt lóe, “Mẹ, con nhớ ra công ty còn có việc phải xử lý, con trước.”

      , em theo đến công ty xem chút.”
      Nữ Lâmsitachan thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.2 (tiếp)

      Ba ngày sau, cuối cùng đến ngày về nhà mẹ đẻ.

      dâu thường sau kết hôn ba ngày, cùng chồng về nhà mẹ đẻ.

      Mà Hứa Mộ Nhan dĩ nhiên cùng chồng về.

      Bùi Lạp Minh có đem hành hạ đến chết là may, làm sao có thể cùng về nhà mẹ đẻ được?

      có hy vọng xa vời như vậy, cũng may cũng chuẩn bị tốt kế sách ứng phó ba mẹ rồi.

      Sáng sớm, Hứa Mộ Nhan liền thu thập mấy bộ quần áo, liền ngồi xe riêng nhà họ Bùi về nhà.

      Nhìn thấy ba mẹ lần nữa, Hứa Mộ Nhan cảm giác như mấy đời vậy, chẳng qua là mấy ngày thấy mà thôi, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi ra ngoài, có thể do mấy ngày nay chịu nhiều uất ức mà thôi.

      Hứa Mộ Nhan cố dùng sức trừng mắt, đem nước mắt nén xuống, sợ vừa khóc ra ngoài thu hồi lại được, chỉ có thể đem nước mắt nuốt vào, thể để ba mẹ nhìn ra sơ hở, làm cho họ lo lắng cho .

      “Nhan Nhan, lạp minh đâu? thấy cùng con trở về?”

      “Mẹ, mẹ cũng biết Lạp Minh rất bận rộn, trong công ty có nhiều việc cần ấy xử lý, cho nên sáng sớm hôm nay phải tới công ty”.

      Nghe vậy, mẹ Hứa cũng hỏi nữa, chỉ nhìn Hứa Mộ Nhan sắc mặt có chút khó coi.

      Hứa Mộ Nhan cùng ba mẹ dùng cơm trưa xong, quyết định đến bệnh viện làm, dù sao thời gian nghỉ làm đám cưới cũng hết.

      Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, cứ như vậy bộ đến bệnh viện thấy đây là loại hạnh phúc.

      Gần đến bệnh viện thấy hẻm ven đường có chạy ra, bé lấy bàn tay bẩn kéo lấy vạt áo của Hứa Mộ Nhan.

      “Em , em sao thế?” Hứa Mộ Nhan ngồi xổm xuống giọng hỏi.

      này rất đáng , đôi mắt to ngập tràn nước mắt nhìn nàng nháy mắt.

      “Chị, chị có thể giúp em ?” Bé nhút nhát hỏi

      “Ừ ? Em có chuyện gì?”

      “Chị, mẹ em đột nhiên cả người run rẩy, mình em đủ sức , có cách nào đưa mẹ bệnh viện, chị có thể giúp em sao?” Bé nghẹn ngào , hai hàng nước mắt trong hốc mắt, vừa nước mắt liền rơi, tay bé bẩn vừa lau lên mặt khuôn mặt liền bẩn, đáng thương.

      Là bác sĩ, làm sao có thể thấy chết mà cứu?

      Hứa Mộ Nhan ngồi xổm người xuống, lấy khăn giấy trong túi ra lau khuôn mặt cho bé hỏi “Em , đừng khóc, nhà em ở đâu?”

      “Nhà em ở trong hẻm , chị theo em.”Bé kéo lấy tay , lôi vào trong hẻm.
      Chương 5: bị lừa

      Hẻm này thấy ánh mặt trời, ngõ hẹp và dài, hai bên tường cao màu xanh nâu, tường cây cối tốt um cành lá chìa ra ngoài, hẻm có rất nhiều uốn lượn khiến người ta sợ.

      Hứa Mộ Nhan trong lòng chỉ nghĩ đến người bệnh, nên rất nhanh, chỉ thấy bộ váy hồng lướt qua ngõ tối.

      bên cạnh đột nhiên bỏ tay ra, chạy nhanh ra đầu hẻm.

      “Này, cháu đâu? cứu mẹ cháu sao?”

      vẫn dừng bước chân, vẫn chạy nhanh đến đầu hẻm.

      Hứa Mộ Nhan nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên thấy có chút thích hợp, hẻm này rất u, hơn nữa đây là ngõ cụt, căn bản có gia đình sinh sống!.

      vội vàng xoay người ra hẻm , nhưng lại thấy sau lưng có người, người này mặc áo sơ mi đen, quần âu đen, khuôn mặt che vải đen chỉ lộ ra đôi mắt chớp nhìn .

      Hứa Mộ Nhan trong lòng sợ hãi, người này muốn làm gì?

      Sau đó, thấy bé vừa nãy chạy đến bên người đàn ông này, ta từ trong túi lấy ra nắm tiền mặt có giá trị lớn vứt xuống đất, bé ngồi xổm xuống đem tiền nhặt lên, khuôn măt nhắn cười tươi như hoa.

      bé đứng dậy, tiếng non nớt, “Cảm ơn chú.” Sau đó liền chạy ra khỏi hẻm.

      Lúc này, trong hẻm chi còn Hứa Mộ Nhan và người đàn ông áo đen.

      Thế nhưng như vậy bị lừa!

      có cảnh giác, chỉ là……chỉ là ai có thể ngờ được đứa bé đáng thương có thể lừa ?

      Gió thổi qua đầu, càng làm khí trong hẻm thêm quỷ dị.

      Người đàn ông này cực kỳ cao lớn, thoạt nhìn là người rất phong độ .

      Hứa Mộ Nhan sợ hãi lui về sau bước.

      Người đàn ông này muốn làm gì?

      Hứa Mộ Nhan tự hỏi chưa bao giờ đắc tội với ai cả, tại sao có thể bị người lừa gạt như vậy, người này phải là đến giết chứ?

      Ý nghĩ này vừa mới xuất , Hứa Mộ Nhan liền thấy con dao trong tay người đàn ông chợt lóe, hướng đến.

      Trong lòng run lên, chẳng nhẽ hôm nay chết ở đây?!

      …. là ai! Tại sao lại muốn giết tôi?” Hứa Mộ Nhan buộc phải liên tục lùi về phía sau mấy bước.

      Người đàn ông này cũng có mở miệng, chỉ hướng tới, cho đến khi chạm vào góc tường, còn đường lui.

      Giờ phút này, mặt trắng bạch trán đầy mồ hôi, khẽ căn môi, mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng đôi mắt trong suốt của tia hoảng hốt.

      Lúc này, nếu lớn tiếng kêu cứu, cũng kịp rồi, cho dù có người tới chắc cũng thành xác chết dưới con dao trong tay người đàn ông này.

      Nụ cười bên môi người đàn ông cứng đờ, kinh ngạc nhìn Hứa Mộ Nhan bình tĩnh như vậy!

      sợ tôi giết chết sao?” ta đè thấp thanh .

      Nghe vậy, cười nhạt, rực rỡ, nụ cười như chiếu sáng cả hẻm u .

      “Tôi làm việc gì trái với lương tâm mình, sợ quỷ tới gõ cửa!”

      Đều kẻ giết người muốn nhìn đến người bị giết trước khi chết hoảng sợ tuyệt vọng, cầu xin bộ dáng.

      Bởi vậy mới thỏa mãn bản chất tàn nhẫn của họ.

      Nhưng Hưa Mộ Nhan vẫn giả bộ trấn định làm cho ta thất vọng rồi.

      Người đàn ông này vẫn tức giận, khóe miệng nhếch lên.

      sợ chết, biết có sợ mình bị cường hiếp hay ? Vừa hay tôi cũng lâu có quan hệ với phụ nữ.”

      ta cố ý kéo dài thanh , giọng trầm thấp khàn khàn.
      Chương 6: Cưỡng bức đe dọa

      Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan con ngươi co lại, trong lòng ngẩn ra, nay bên ngoài khá loạn, các vụ cưỡng hiếp mỗi ngày đều đưa tin, đương nhiên cũng hoài nghi những gì người đàn ông này .

      Cùng với bị vũ nhục, thà tìm cái chết!

      Nhưng giây tiếp theo Hứa Mộ Nhan bỗng nhiên cảm thấy đúng, theo lý thuyết, đôi mắt tuổi còn trẻ thể phát ra thanh trầm thấp khàn khàn như vậy .

      Đáp án duy nhất thanh này là giả bộ, mà người này nhất định là người quen biết rồi!

      Nhưng nghĩ ra, người quen ai rảnh rỗi thoải mái như vậy, vui đùa với như vậy?

      Hứa Mộ Nhan lần nữa quan sát tỉ mỉ người đàn ông này, bỗng nhiên con ngươi ngưng trọng, bên môi nở nụ cười yếu ớt, ra là cậu ta!

      Nếu phải xem qua đôi giày da này, đúng là nhận ra cậu ta.

      Bùi Lạp Thần ngờ nhanh vậy đoán ra thân phận của , vẫn như cũ đến chỗ , bước chân chậm.

      đôi tay thon dài trắng nõn, thưởng thức con dao trong tay, đúng là đôi tay có cuộc sống an nhàn,sung sướng.

      Hứa Mộ Nhan sống lưng thẳng tắp, sợ hãi, khóe môi mỉm cười nhìn cậu ta tới.

      Bùi Lạp Thần thấy ngay cả bị người ta cưỡng hiếp cũng sợ, liền thấy thú vị, con dao trong tay giơ lên, mà cũng hướng cố lao tới.

      Con dao đâm thẳng tường trong hẻm , nhưng lại chính xác nhào vào Hứa Mộ Nhan.

      Lực đạo vừa đủ, đem đẩy vào góc tường, nhưng làm đau.

      Sau đó Bùi Lạp Thần ôm lấy eo của , tay phải quàng lên cổ, cúi đầu đôi môi hôn vào môi phấn nộn của .

      Hứa Mộ Nhan ngờ cậu ta cứ như vậy đánh tới, càng nghĩ đến cậu ta hôn trộm !

      nhưng là chị dâu của cậu ta!

      Thôi quên , dù sao cũng biết cậu ta là ai, coi như bị đứa trẻ hôn cái, quan tâm.

      Nhưng cũng thể để cậu ta tùy tiện làm bậy, phải hảo dạy dỗ cậu ta phen.

      Hứa Mộ Nhan lấy tay lau khóe môi của mình, đưa tay đánh về khuôn mặt cậu ta, tát cái bạt tai!

      “Ba!”

      Tiếng vang trong trẻo trong hẻm vang dội vô cùng.

      cùng cậu ta đứng quá gần, Bùi Lạp Thần căn bản có thời gian né tránh, bởi vì cũng nghĩ dám đánh !

      Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên bị đánh, mà còn là bị con đánh!

      Khăn đen mặt cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú bất cần đời.

      Hai người mắt to trừng mắt lẫn nhau, Bùi Lạp Thần chuẩn bị mở miệng phá vỡ khí im lặng này, bỗng điện thoại Hứa Mộ Nhan vang lên.

      “Alo, có chuyện gì?” xem số điện thoại, do dự lúc mới trả lời.

      “Hứa Mộ Nhan, cho phép ở trước mặt cha mẹ xấu tôi, nếu cuộc sống của được dễ chịu!” Bên kia điện thoại Bùi Lạp Minh uy hiếp .

      Hứa Mộ Nhan khẽ nhếch khóe miệng, gì nữa liền tắt điện thoại.

      “Tôi cho chị biết, tôi chỉ giúp trai thử chị, xem chị có phải hay biết xấu hổ, trải qua thăm dò, chúc mừng chị vượt qua, còn có vừa rồi tôi hôn chị được cho ai biết, chị tự gánh lay hậu quả! Tạm biệt chị __dâu!”

      Nhìn bóng lưng Bùi Lạp Thần, dở khóc dở cười, hai em nhà này đúng thích uy hiếp người khác, đáng tiếc Hứa Mộ Nhan phải là người dẽ bị uy hiếp!

      ra hẻm u, ánh mặt trời lại chiếu lên người, khỏi làm Hứa Mộ Nhan nghĩ chuyện phát sinh vừa nãy chỉ là giấc mộng, cũng biết chuyện phát sinh trong hẻm bị người khác chụp lại.

      Mới vừa vào đến phòng làm việc ở bệnh viện, Hứa Mộ Nhan liền nghe được thanh truyền đến, “Bác sĩ Hứa, chị rốt cuộc trở lại, tôi đợi chị lâu!”

      Chỉ thấy Bùi lạp Thần lười biếng ngồi ghế trong phòng làm việc của , hai chân đong đưa, khuôn mặt đứng đắn cười .
      Nữ Lâmsitachan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :