1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc không biết tốt xấu - Đường Quân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tổng giám đốc biết tốt xấu

      Tác giả: Đường Quân

      Convert: Ngocquynh520

      Edit: Ốc Vui Vẻ

      Beta: tieuvan



      Giới thiệu:

      Phụ nữ rất phiền toái, mà này lại càng là phiền toái trong phiền toái!

      thừa nhận, vì phải chạy về công ty nên mới “ cẩn thận” đụng vào làm quần áo bị cà phê bắn tung tóe. Nhưng mà xin lỗi rất chân thành, cũng có ý muốn bồi thường. Vậy mà hoàn toàn cảm kích, còn theo đến tận công ty khăng khăng muốn khôi phục lại nguyên trạng quần áo.

      Dưới cơn nóng giận, đưa đặt bộ giống như đúc giữa đường lại chạy.

      Cũng tốt, như thế cũng vui vẻ, nhõm, nhưng mà rất nhanh lại buồn bực. Bởi lại xuất , thậm chí lần này còn theo đến tận nhà , tuyên bố muốn đưa siêu cấp quản gia, cũng là họ của . đồng ý!

      da mặt dày như vậy cũng phải ở lại, chỉ có điều kiện. . .

      Đến công ty làm ở phòng tạp vụ. Cứ nghĩ rằng đại tiểu thư biết khó mà lui, nhưng ngờ những làm rất vui vẻ, còn thay công ty ký được đơn đặt hàng lớn.

      Năng lực của chỉ chiếm được tán thưởng của đồng nghiệp, mà còn đặc biệt thu phục được tim .

      Vậy mà lại phát là gián điệp do công ty đối thủ phái tới để phá hỏng công việc kinh doanh của !


      -------------------

      Chương 1.1

      Đường Phỉ ra đời ở Canada, mặc dù từng học năm tiểu học ở Đài Loan nhưng từ khi và người nhà di dân đến Canada chưa quay lại Đài Loan lần nào. Chớp mắt qua mười mấy năm, giống như khách du lịch ngoại quốc, tất cả hiểu biết về Đài Loan đều là xem từ sách báo và sưu tầm từ Internet chứ phải tự mình trải qua với mảnh đất này, cho nên nhìn cảnh vật trước mắt có chút quen thuộc nhưng cũng cảm giác chân thực.

      nghĩ rằng mình phát triển ở Canada, nhưng sau khi lấy được bằng Thạc sĩ chuẩn bị đến công ty xây dựng của cha trổ tài đột nhiên bác giao cho nhiệm vụ rất quan trọng, trở về Đài Loan bắt người.

      Tất nhiên phải bắt tội phạm truy nã quan trọng, mà là người họ có chết cũng chịu trở về thừa kế gia nghiệp nhà , Đường Vũ.

      Cha của mở công ty xây dựng, còn bác mở công ty vật liệu xây dựng cùng hỗ trợ nhau trong nghiệp, cho nên cha và bác đều hy vọng sau này họ có thể giúp đỡ lẫn nhau giống như vậy.

      Nhưng sau khi tốt nghiệp họ chạy luôn về Đài Loan, hai bác muốn tự mình gọi họ về nhưng mà bác lại sợ cha con bọn họ gặp mặt là cãi nhau nên đành nhờ giúp.

      “Rốt cuộc là làm ở khách sạn nào? Ở Canada có khách san sao? Làm sao lại phải làm việc ở Đài Loan? Làm gì phải hành hạ người ta như thế!”.

      Đường Phỉ vừa đến sân bay là gọi điện cho Đường Vũ nhưng tất cả các cuộc gọi đều đưa vào hộp thư.

      Sau khi trở về Đài Loan, tung tích của Đường Vũ luôn thần bí, khó khăn lắm bác mới hỏi thăm được họ làm việc ở khách sạn, nhưng khi phái người trở về Đài Loan tìm người ta họ nghỉ việc, sau đó lại nghe họ ở khách sạn, bảo là muốn tìm chỗ ở mới.

      Dù sao nữa điểm đáng nghi nhất đó là hành tung của họ rất bí .

      chuẩn bị gọi điện lần nữa bị tai họa bất ngờ cắt ngang động tác.

      Đột nhiên, ngửi được mùi cà phê thơm lừng, nhưng hề bị mùi hương kia hấp dẫn bởi vì toàn thân bị cà phê bắn tung tóe, bộ dạng vô cùng thảm hại.

      Bị cà phê bắn đầy người, người đường vẻ mặt đều giật mình, người đàn ông gây chuyện ở phía sau luôn miệng xin lỗi.

      “Xin lỗi, rất xin lỗi…….....”. Bởi vì phải chạy về công ty họp nên Tề Gia Hách đường quá gấp do đó cẩn thận đụng phải người, thấy người ta thê thảm như thế cũng dừng lại xin lỗi.

      “Làm gì đó!”. Vừa mới vào Đài Loan bị tai bay vạ gió, là điềm xấu mà! Nhìn toàn thân bị dính cà phê, Đường Phỉ tức giận: “Sao lại cẩn thận như vậy, tôi phải làm sao bây giờ?”.

      xin lỗi, tôi phụ trách, nhưng mà tại tôi có việc rất gấp phải về Đài Bắc. Đây là danh thiếp của tôi, có thể liên lạc lại, được ?”.

      “Có ý gì? Bây giờ tính bỏ sao?”. Nhìn thấy người gây ra họa còn muốn chạy, Đường Phỉ càng tức giận, đoạt lấy danh thiếp của ta. “Tôi mặc kệ, bây giờ phải xử lý cho tốt, tôi có thời gian rảnh rỗi để tìm đòi nợ”.

      Phiền toái.

      Thái độ của Đường Phỉ làm Tề Gia Hách nghĩ đến bốn em hay gây chuyện, ấn tượng với phụ nữ càng giảm xuống.

      Sở dĩ chưa có bạn , phải vì trong lòng có người mà do cảm thấy phụ nữ rất phiền toái, đơn giản là rất ghét phiền toái.

      Nếu có thể mua được bộ đồ mới là tốt nhất, lúc này nhịn được trách thiết bị ở sân bay tốt, sau khi xuất cảnh thể mua sắm, mà bây giờ ở sân bay cũng có gì cả.

      “Cái đó.... Trong hành lý của phải có quần áo tắm rửa chứ?”.

      “Cho nên?”.

      này khó chiều! Tề Gia Hách cảm thấy cố ý muốn phá , cũng sắp nổi giận: “Thế bây giờ muốn như thế nào? Làm phiền thẳng ra, cần bồi thường tiền à?”.

      “Tôi cần tiền!”. ta dám nghĩ nhân cơ hội muốn lấy tiền! Còn nữa, ta có thái độ gì, ràng là ta sai trước vậy mà còn khách khí, càng khó chịu càng muốn làm khó ta: “Tôi muốn nghĩ biện pháp làm quần áo của tôi sạch , tôi chỉ muốn bộ quần áo này, nghe có hiểu ?”.

      Vẫn cảm thấy cố ý gây phiền toái cho , nhưng Tề Gia Hách có thời gian chuyện với : “ theo tôi, tôi chắc chắn làm sạch quần áo cho ”.

      Mặc kệ có chuyện gì, trước tiên phải đưa ra khỏi đây rồi tiếp.

      Mới đầu Đường Phỉ cho là ta tức giận, muốn gây bất lợi cho nên mới kéo vào trong xe, cho nên ngừng cảnh cáo: “Tôi cho biết tôi có luyện võ, đừng có mà nghĩ làm loạn”.

      có suy nghĩ nhiều quá ?”. Tề Gia Hách cũng muốn thành kiến với phụ nữ, nhưng mà rất phản cảm với phụ nữ, nhất là với những người hay gây chuyện càng “tha cho tiểu nhân bất tài”: “Tôi với , tôi dẫn đến công ty tôi…....”.

      “Đến công ty làm cái gì?”.

      Đầu năm nay có rất nhiều tên lường gạt, phải in danh thiếp ăn mặc chỉnh tề cũng là nhà làm ăn.

      “Tôi phải trở về tham dự hội nghị khẩn cấp, cũng phải thay quần áo rồi mới có thể xử lý vết bẩn đó, nghĩ mặc như thế tôi xử lý làm sao?”.

      cần chuyện kiểu đó, tôi thành ra như thế này là do ai, tôi với đừng có giở trò gì, tôi cầu gì nhiều,chỉ cần làm quần áo của tôi khôi phục nguyên trạng là được rồi”. Đường Phỉ hy vọng ta nghĩ mình lừa đảo, rất thận trọng nhấn mạnh lại.

      Tề Gia Hách chưa từng gặp qua nào cố chấp như vậy, cũng muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này để rời . “ yên tâm, nếu hiệu giặt xử lý được, tôi giúp tìm bộ giống hệt như thế trả cho , thành ý như thế đủ chưa? Có thể để tôi xử lý chuyện chính được chưa?”.

      làm như tôi là cái phiền toái lớn vậy, muốn làm gì cứ làm, tôi đâu có trói tay của cho làm gì đâu?”.

      Tề Gia Hách có việc phải làm, phải đến chỗ xe của công ty truyền tài liệu cho phụ tá nhìn, nhưng mà tự nhiên lại có phiền toái từ trời rơi xuống làm lãng phí thời gian của .

      Lúc đầu Đường Phỉ rất an phận nhìn phong cảnh, nhưng sau đó phát ta nhìn máy tính rất chăm chú nên nhịn được liếc qua hỏi: “Công ty của các làm cái gì?”.

      “Tôi cần báo cáo cho sao?”.

      “Tôi chỉ hỏi thôi, hay cũng đâu có vấn đề gì?”. Đường Phỉ nhún vai cái rồi lại thêm câu: “Nếu như là công ty đường đường chính chính sao lại thể chứ?”.

      “Tôi nhìn giống người đứng đắn sao?”.

      “Là , tôi chưa gì đâu nhé!”.

      “Thái độ của lên tất cả”.

      nghĩ như thế nào là việc của , tôi có ý kiến”.

      “Xin hỏi tôi có thể tiếp tục làm việc của tôi ?”.

      cứ tự nhiên”.

      Những lời kia ngừng chưa đến ba phút, Đường Phỉ lại bắt đầu ngồi yên, bắt đầu dáo dác ngó máy tính : “Rốt cuộc nhìn cái gì? Nhìn rất nghiêm túc, có vẻ nghiệp rất lớn!”.

      này…………bị bệnh mất tập trung và phải động sao?

      có thể quấy rầy công việc của tôi được chứ, OK?”.

      “Dĩ nhiên OK”.

      Nhìn ta như muốn giết người, có thể sao? Vì giữ cái mạng của mình, Đường Phỉ thể làm gì khác hơn là nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Nhưng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lại có vấn đề muốn hỏi ta. Nhưng vừa mới quay đầu, còn chưa kịp mở mồm thu được ánh mắt sắc bén đầy sát khí.

      “Hẹp hòi, bủn xỉn, hỏi chút chết sao, tôi chỉ muốn biết ngồi tàu điện ngầm của Đài Bắc như thế nào, 101 phải làm sao, còn có...”. trợn tròn mắt, vừa vừa rời ánh mắt ra cửa sổ, đột nhiên có bóng người hấp dẫn chú ý của , vấn đề của là phải bám sát, hô to tiếng: “Dừng xe!”.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.2

      đột nhiên kêu to, làm tài xế giật mình, dẫm mạnh vào phanh xe, suýt nữa đâm vào giải phân cách.

      Tề Gia Hách và tài xế còn chưa hoàn hồn, Đường Phỉ rất nhanh xuống xe, quay đầu lại nhìn mà nhảy lên chiếc xe taxi, lớn “”.

      “Rốt cuộc kia làm cái gì?”. Mặc dù xảy ra chuyện gì nhưng phiền phức tự động rời nên Tề Gia Hách cuối cùng cũng thở phào nhõm.

      Đường Phỉ nhảy lên chiếc xe taxi, muốn tài xế lái xe nhanh chút đuổi theo hướng xe của Đường Vũ. Nhưng mà gặp mấy cái đèn xanh, đèn đỏ bị mất dấu người cần đuổi theo. Chờ đến khi tài xế xa taxi liên lạc được với xe taxi chở Đường Vũ người đó lại Đường Vũ xuống xe.

      đuổi kịp người khổ rồi, ngờ vẫn còn chuyện phiền toái. Đường Phỉ quên tất cả tài sản của đều để xe của Tề Gia Hách. có hộ chiếu thể đến khách sạn làm thủ tục lấy phòng, cũng có tiền để trả tiền xe, bị tài xế cho là người chuyên xe trả tiền.

      “Tôi phải là trả tiền, nhưng mà toàn bộ hành lý và tiền của tôi đều ở xe….....”.

      giải thích mãi nhưng mà tài xế xe taxi vẫn chưa tin tưởng : “Tiểu thư, đừng có đùa tôi nữa! Tôi kiếm tiền rất cực khổ, nếu mỗi người đều giống cả nhà tôi hít gió mà sống à?”.

      hiểu lầm rồi………”.

      Đường Phỉ nhức đầu biết phải làm sao để giải quyết phiền toái trước mắt, lại sờ được tấm danh thiếp mà Tề Gia Hách đưa cho , vội vàng móc ra đưa cho tài xế xem: “Người này, mau đưa tôi tìm người tấm danh thiếp này, toàn bộ tài sản của tôi đều ở xe ta”.

      “Tiểu thư, nếu như chờ lúc tìm được người vậy tôi lại càng bị thiệt rồi!”.

      cứ dẫn tôi tìm người này, tôi trả gấp ba lần tiền xe, tuyệt đối để thiệt thòi!”.

      Gấp ba!! là hấp dẫn, nhưng nhỡ này vẫn có tiền, vậy mình bị thiệt lớn rồi! Khuôn mặt tài xế lộ vẻ khó khăn, muốn kiếm tiền nhưng lại sợ kiếm được.

      “Nếu cứ cầm lấy cái này để bảo đảm, nếu như tìm được người, cũng coi như phải trở về tay , được chứ?”.

      “Tiểu thư, tôi phải phụ nữ, đưa áo khoác phụ nữ cho tôi làm gì?”.

      “Đây là áo khoác hàng hiệu, nếu như lấy được tiền bán cái áo này ở chợ đồ cũ có thể kiếm được ít”.

      Tài xế nhịn được cười haha: “ tại hàng giả rất nhiều, ai biết đây có phải đồ hay ?”.

      Từ đến lớn, Đường Phỉ cái gì cũng tốt, thành tích tốt, nhân duyên tốt, năng lực cũng rất tốt, còn chưa tốt nghiệp có người muốn đảm nhiệm chức vụ quan trọng, mà cha sớm muốn cho về kế thừa công ty, thế mà vì tên Tề Gia Hách, lại phải khổ sở như thế này, làm sao có thể hận cho được?

      “Tài xế đại ca, coi như mỗi ngày làm việc thiện , tôi nhất định tìm được người danh thiếp này để lấy hành lý và hộ chiếu của tôi, hãy tin tưởng tôi lần nữa được ? Tôi nhất định báo đáp tốt!”.

      Đối mặt với lời khẩn cầu của mỹ nữ, tài xế làm sao chịu được. “Được rồi, nhìn đáng thương, tôi giúp lần đầu, nếu như gạt tôi, tôi đưa đến đồn cảnh sát!”.

      “Được, nếu như tôi dối, hãy đưa tôi đến đồn cảnh sát!”.

      Cứ như vậy, Đường Phỉ vất vả lắm mới thuyết phục được tài xế taxi đưa tìm người, nhưng đến công ty của Tề Gia Hách, lại gặp trở ngại.

      “Tôi muốn tìm Tề Gia Hách, ta là tổng giám đốc công ty này đúng ?”. đưa danh thiếp cho nhân viên lễ tân, xác định lại lần.

      Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy danh thiếp lập tức gật đầu : “Đó là tổng giám đốc của chúng tôi”.

      “Xin cho ta biết tôi ở đây, tôi muốn tìm ta!”.

      “Tiểu thư, muốn gặp tổng giám đốc đều phải hẹn trước, có hẹn trước với tổng giám đốc ?”.

      ”.

      “Như thế thể gặp tổng giám đốc, hãy lưu lại thông tin, tôi báo cáo lên cấp ”.

      “Tôi có thời gian chờ thông báo, tôi muốn lấy lại hành lý và hộ chiếu của tôi, còn nữa, tổng giám đốc của các thiếu tôi tiền giặt quần áo, tôi muốn tìm ta để đòi nợ!”.

      “Tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi làm sao có thể thiếu ít tiền lẻ giặt quần áo được. Nếu còn náo loạn, tôi gọi cho bảo vệ”.

      “Được rồi, nếu báo cho tôi, tôi báo cảnh sát để cảnh sát xử lý, tang chứng đều ở xe của tổng giám đốc các , đến lúc đó nhìn tổng giám đốc của bị bắt !”. Đường Phỉ xong tùy tiện kéo người, định nhờ người đó báo cảnh sát.

      Nhân viên lễ tân ngờ là nghiêm túc, bị dọa sợ, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “ đừng vội, tôi thông báo giúp ”.

      “Cảm ơn”. sợ chưa, thông báo sớm chút có tốt hơn . “Nhưng mà có thể giúp tôi giải quyết ít việc trước ?”.

      có ý gì?”.

      “Tiền xe taxi”.

      Nhân viên lễ tân giúp Đường Phỉ thông báo lên nhưng may Tề Gia Hách họp, thư ký cũng biết cuộc họp mở trong bao lâu, thể làm gì khác là để cho Đường Phỉ lên tầng đợi ở phòng khách.

      “Nhìn công ty có vẻ !”.

      Chờ đợi là thử thách tính nhẫn nại của đao phủ, thời gian qua chậm chạp, thời gian chờ đợi càng lâu, sắc mặt của Đường Phỉ càng khó coi, bây giờ cơn tức của rất lớn, mà tính của lại cố chấp, cho nên dù thế nào cũng phải đợi được Tề Gia Hách đến để đòi lại công đạo.

      Mà trong lúc chờ đợi, trong đầu còn toát lên chút ý tưởng kỳ kỳ quái quái, quyết định đổ toàn bộ lên đầu tên đầu sỏ làm lãng phí nhiều thời gian như thế.

      Sau giờ chờ đợi, rốt cuộc ta cũng xuất .

      “Tôi còn biết xử lý chỗ hành lý của như thế nào tự đến đây, có thể giảm cho tôi ít phiền toái”.

      “Tất nhiên tôi đến, phải quên là có trách nhiệm xử lý tốt quần áo của tôi chứ?”. Sợ ta quý nhân hay quên, Đường Phỉ còn cố ý kéo nơi bẩn cho ta nhìn.

      “Tôi phụ trách là phụ trách đến cùng, nhưng trước hết hãy thay đồ , đợi quần áo được xử lý sạch tôi bảo người đưa đến khách sạn cho ”.

      “Đổi lại quần áo sao, nhưng tôi phải tận mắt thấy mấy người xử lý vết bẩn như thế nào, tôi chờ ở đây, hãy mau xử lý cho tốt”.

      “Tiểu thư, đưa quần áo giặt cũng cần có thời gian, làm khó tôi sao?”.

      “Bộ quần áo này là cha tôi mua tặng tôi ngày sinh nhật, dù có tiền cũng mua được, do cẩn thận, như vậy là do làm khó tôi mới đúng”.

      Tề Gia Hách bị chặn phản bác được. “Tôi biết rồi, hãy đến phòng thay đồ để thay quần áo, tôi giao cho thư ký làm”.

      Đường Phỉ vô cùng bất mãn, lôi ra bộ quần áo sạch từ vali, sau khi thay xong, đưa bộ đồ dính cà phê cho thư ký của Tề Gia Hách, sau đó ở trong phòng làm việc của ta chờ đợi.
      Đường Phỉ vô cùng bất mãn, lôi ra bộ đồ sạch từ vali, sau khi thay xong đưa quần áo dính cà phê cho thư kí của Tề Gia Hách, rồi ở trong phòng làm việc của ta chờ đợi.
      Tề Gia Hách đưa ra giá cao để gọi người xử lý, có tiền dễ làm việc. Mặc dù đồ rất nhanh được đưa trở lại, nhưng gặp phải Đường Phỉ cố ý gây rối chuyện được giải quyết cách dễ dàng như thế!.

      kiểm tra quần áo cách rất cẩn thận, dù nơi nhất cũng bỏ qua: “Ở đây còn bẩn!”.

      “Tiểu thư, những chỗ đó nhìn qua bị lộ”.

      “Cho nên ông cảm thấy tôi nên nhận sản phẩm còn lỗi này sao?”.

      “Tề tổng, chúng tôi làm hết sức”. Thấy được với Đường Phỉ, ông chủ hiệu giặt chuyển sang giải thích với Tề Gia Hách.

      có biện pháp nào sao?”.

      còn cách nào khác, vì lúc dính vết bẩn lập tức xử lý, nên ngấm sâu vào trong, có cách nào loại bỏ toàn bộ”.

      “Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông, ông có thể rồi”.

      Sau khi ông chủ hiệu giặt rời , Tề Gia Hách nhịn được đổi sắc mặt với Đường Phỉ: “Vị tiểu thư này, rốt cuộc phải làm sao mới hài lòng?”.

      “Khôi phục nguyên trạng”. Đường Phỉ cũng phải là người thích tìm phiền toái, nhưng mà tức thái độ của ta, ràng ta sai lầm, mà vẫn lo chuyện của mình, thế nào cũng muốn đuổi , vì thế mới cố chấp với ta.

      muốn cho ta biết, có rất nhiều chuyện phải cứ dùng tiền là giải quyết được.

      “Vậy mua bộ mới tốt”. Tề Gia Hách giận, trực tiếp đưa đến cửa hàng của nhà thiết kế cao cấp, nhà thiết kế nổi tiếng nhất Đài Loan giúp làm bộ giống y đúc.

      Nhưng vải vóc lại là vấn đề lớn, hình dạng trang phục có thể giống nhau nhưng muốn kiếm được vải giống 100% rất khó, phải là màu sắc đó được. Dù chỉ sai lỗi , Đường Phỉ vẫn thấy hài lòng.

      “Tiểu thư, tính nhẫn nại của người là có hạn”.

      “Thế làm sao?”.

      Chẳng lẽ ta còn muốn đánh với trận? Thái độ của ta càng tốt, càng muốn gây phiền toái cho ta, cho đến khi cuộc điện thoại gọi đến cắt đứt cuộc tranh cãi của họ.

      “Phỉ Phỉ, nghe em đến Đài Loan rồi, em ở chỗ nào?”. Bên kia điện thoại truyền đến giọng của Đường Vũ.

      “Em mới là người phải hỏi, ở đâu vậy? Tại sao bây giờ mới trả lời điện thoại?”.

      “Được rồi, gặp nhau rồi ! Em ở khách sạn nào để qua tìm em”.

      “Em ở khách sạn Lệ Ngân, em còn chưa lấy phòng, đến trước sảnh khách sạn đợi em nha”.

      Cúp điện thoại, Đường Phỉ mang hành lý của ra ngoài, Tề Gia Hách thấy thề ngăn lại: “Đồ còn chưa làm xong muốn đâu?”.

      “Đồ là do muốn làm, đâu phải do tôi muốn!”.

      “Nếu bây giờ rời , tôi mặc kệ, về sau đừng tìm tới tôi nữa”.

      “Thành tâm thành ý lời xin lỗi khó thế sao?”.

      “Tôi xin lỗi rồi!”.

      “Lời xin lỗi của rất qua loa, phạm sai lầm còn chỉ muốn làm việc của mình…..... Thôi bây giờ tôi có việc rất gấp phải làm, hôm nay coi như tôi làm việc thiện, tha cho lần, hẹn gặp lại!”.

      Mỗi ngày làm việc thiện, tha cho lần, này quả ớt , người nào đụng đến là xui xẻo, lần sau cần gặp lại.

      “Đường Vũ, thần bí, nghiệp của rất lớn à, tìm sao khó như vậy?”.

      Đường Phỉ đến khách san lấy phòng xong Đường Vũ xuất , theo phục vụ lên phòng vẫn ngừng oán trách.

      Đường Vũ biết cha mẹ phái Đường Phỉ về Đài Loan để bắt trở về Canada, nếu như tránh mặt ra, đến lúc đó bị tóm thể thương lượng, chắc chắn trực tiếp bị giải về Canada. Cho nên khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Đường Phỉ, vội vàng gọi điện cho , ngờ nửa ngày sau mới tìm được người.

      “Làm sao? Phải hỏi em mới đúng, gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại, tìm em khắp nơi, phải e xuống máy bay thời gian dài rồi, sao bây giờ mới đến lấy phòng?”.

      “Bởi vì em mới có chuyện phiền toái lớn, mãi mới lấy được hành lý về. Mà , còn phải tại chịu về nhà, nên em mới phải tìm khổ sở như thế”.

      rồi, sau lần này tự về, là cha mẹ quá lo lắng rồi, còn nhất định phải bảo em qua đây chuyến”.

      lại lại đổ lỗi cho người khác, tốt quá! Dù sao mấy ngày nữa, hãy sửa soạn hành lý theo em trở về Canada ”.

      ở đây rất tốt, tạm thời chưa muốn trở về, thấy em nên ở Đài Loan chơi vài ngày, sau đó về Canada với cha mẹ đừng lo lắng, cần tìm ”.

      nghĩ là em làm thế à? Nếu bây giờ em trở về bác trai, bác tự mình ra tay, hy vọng có thể thấy chuyện đó à?”.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.3

      Tưởng tượng đến tình huống đó, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống trán Đường Vũ, "Đừng như thế, từ tình cảm của chúng ta rất tốt mà, dù sao em cũng đến Đài Loan rồi ở lại lâu chút, mấy năm nay Đài Loan thay đổi rất nhiều, chắc em thích nơi này".

      "Em thấy bay về với em mới là việc nên làm, cha em vẫn chờ em trở về để tiếp quản công ty, em có thời gian ở đây lãng phí cùng đâu".

      "Theo như em em nên mau trở về Canada mới phải".

      " nghĩ rằng em ngu ngốc à? Nếu đến đây nhất định phải đưa về cùng mới có thể báo cáo kết quả với hai bác được. Bây giờ ở chỗ nào! Còn phòng trống . Em thể ở khách sạn mãi được".

      " có".

      "Cái gì? Trả lời nhanh vậy!".

      "! ở trong ký túc xá".

      "Ở trong ký túc xá hay là ở cùng phụ nữ". Đường Phỉ nửa tin nửa ngờ.

      " là ở trong ký túc xá".

      "Vậy rốt cuộc làm việc ở khách sạn nào? Ở đó tốt như vậy sao? về thừa kế gia nghiệp tốt à? Em hiểu nghĩ cái gì, tại sao đường an bài mà lại đường vòng?".

      " thích tự mình làm mọi chuyện, bây giờ em tạm thời ở khách sạn , có chuyện gì gọi điện cho , ra ngoài quá lâu rồi, phải về làm việc".

      " để em mình ở khách sạn à?".

      " mình em chắc chắn có chuyện gì!".

      "Nhưng mà mình em đâu được".

      "Nếu như muốn thăm thú xung quanh, có thể tìm công ty du lịch xem có hành trình ngắm cảnh nào , nếu trước hết em cứ dạo Đài Bắc chút".

      " sợ em mình bị lạc đường?".

      "Tiếng trung của em tốt như vậy, hỏi đường chút là được mà, có vấn đề gì cả, hết bận liên lạc với em, nếu có việc gì gấp gọi ".

      "……...!". Mặc kệ Đường Phỉ gọi như thế nào Đường Vũ cũng quay đầu lại. Nhìn bóng lưng họ vội vàng rời cảm thấy khả nghi " họ nhất định có chuyện gạt mình, mình cần phải biết mọi chuyện".

      Theo dõi, sai, tính toán chuyện đó.

      Nhà này diện tích 800 mét vuông trong khu nhà cao cấp, vốn gia đình có 8 người, nhưng ông chủ và bà chủ di dân sang New Zeland hưởng phúc, để lại năm em và quản gia cực giỏi.

      Mỗi ngày, trong khu nhà cao cấp đều rất náo nhiệt……..

      Tề Mỹ Nghi : "Trứng luộc bỏ lòng đỏ, thêm muối, thêm nước tương, rau cải dầu hào, ít mỡ cay vừa, còn cả dưa Thanh Mộc, dưa phải đủ chua".

      Tề Mỹ Nghi là em đầu của Tề Gia Hách, cá tính tương đối trầm ổn, làm chuyện gì cũng thong thả ung dung.

      "Tôi muốn ăn tối, cho tôi cốc trà, tôi muốn giảm cân". Em thứ hai là Tề Lệ Dung, cá tính tùy tiện, là nhà nghệ thuật, có phong cách sống rất riêng biệt.

      "Rốt cuộc ầm ĩ cái gì, thể yên tĩnh lúc sao?"

      Hay gào thét chính là em thứ ba Tề Phân Điềm, trời gần sáng mới về nhà, bây giờ xuất ở cầu thang là bộ dạng say rượu, đầu tóc rũ rượi. Tức giận mắng xong câu sau đó dùng lực đóng rầm cửa lại ngủ tiếp.

      Tề Phân Điềm là em thứ ba của Tề Gia Hách, chơi nhạc, thích thể loại Heavy Metal Rock, buổi tối thường hát ở PUB, có thói quen lấy rượu làm nước uống.

      Bây giờ Tề Gia Hách đối mặt với những thanh như thế này sớm còn sợ hãi, tập thành thói quen rồi. nhàn nhã nhìn tờ báo với em út yên lặng ngồi chải lông cho con cún : " nghỉ đông rồi, tuần sau em có thể đến công ty thực tập chứ?".

      Nghe thấy thế Tề Phương Tĩnh vốn ngồi yên từ ghế salon đứng dậy, lời lẽ đanh thép : " cả, em rồi, tương lai của em em tự tính toán, nên can thiệp vào". xong cũng đợi phản ứng lại, tức giận trở về phòng mình.

      Đó là bốn em của , tên đều được cha mẹ đặt tóm gọn lại có nghĩ là: "Nghi dung điềm tĩnh, Mỹ lệ hương thơm", hy vọng bốn người có thể đoan trang ưu nhã, nhưng hy vọng chỉ là hy vọng, vĩnh viễn thể trở thành , mà những từ kia thể hình dung bất kì em nào của .

      Cha mẹ cũng thông minh, sớm nhận ra bốn con phiền toái, cho nên từ khi còn rất trẻ bắt đầu huấn luyện trở thành người nối nghiệp nghiệp của gia đình. Đến khi lấy được bằng Thạc sĩ liền ném củ khoai phỏng tay này cho . Hai vợ chồng sang New Zeland xây nông trường trồng cây, ung dung tự tại qua ngày.

      Cha mẹ ung dung tự tại nhưng lại khổ, bốn em bốn cá tính, mỗi người đều làm người khác đau đầu, cảm thấy mình sớm già .

      "Tổng giám đốc, trà của ".

      "Cảm ơn". Tề Gia Hách nhận cái ly, bất đắc dĩ khẽ thở dài.

      " cực khổ rồi".

      " cũng biết tôi khổ đúng , trong nhà có chuyện gì chỉ có thể tha thứ cho bọn họ, và ngày nào đó đừng với tôi là từ chức". Trong nhà chỉ có duy nhất người có thể chia nỗi khổ với , đó là người quản gia trước mặt này.

      Má Lý là quản gia lâu năm của gia đình, trước khi nghỉ hưu giới thiệu Đường Vũ đến đây làm việc. Bởi vì là người do Má Lý giới thiệu nên lời nào liền thuê luôn Đường Vũ.

      Mà bây giờ thấy quyết định lúc đó của mình chính xác, Đường Vũ giúp ít việc, nhìn ta ứng phó với bốn em làm đau đầu người khác rất dễ, rất yên tâm. Nhưng chỉ sợ ngày nào đó Đường Vũ nghỉ việc biết tìm đâu ra quản gia giỏi giang như ta.

      "Tổng giám đốc, cứ yên tâm lo chuyện công ty, ở trong nhà có tôi lo rồi".

      "Trong nhà tôi lo, tôi chỉ lo bốn đứa em làm tốn nhiều công sức".

      "Bốn vị tiểu thư chỉ là hơi mải chơi thôi, tôi thấy có vấn đề gì lớn".

      "Nếu như ngày nào đó họ tạo ra phiền toái cho tôi tôi nhất định đến chùa miếu cảm ơn thần linh tốt. Được rồi, làm việc của ".

      "Vâng".

      Đường Vũ vừa tới phòng bếp chuông cửa liền vang lên. Tề Gia Hách đứng dậy " cứ làm việc của , tôi mở cửa".

      Khi mở cửa ra, nhìn thấy người đến đứng đờ cả người.

      Đây là có chuyện gì xảy ra? ngờ phiền toái lại tìm đến cửa nhà mình.

      Khi nhìn thấy ta, trong nháy mắt Đường Phỉ cũng kinh ngạc, theo dõi Đường Vũ mới tìm được nơi này, ngờ ở đây lại gặp Tề Gia Hách. "Tại sao lại ở chỗ này?".

      "Đáng ra tôi mới là người phải hỏi câu ấy, chẳng lẽ theo dõi tôi?".

      "Cái gì? Theo dõi? có thể đừng suy nghĩ nhiều như thế được ?". Đường Phỉ khinh thường hừ lạnh tiếng, nhưng rất nhanh sắc mặt thay đổi, trong lòng có mối nghi ngờ cực lớn. "Đây là nhà của ?".

      Nếu vậy, Đường Vũ đến đây làm gì?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.1

      Nhưng mà vấn đề này rất nhanh có đáp án, bởi vì nhìn thấy Đường Vũ mặc tạp dề, tay đầy dầu mỡ mà khi Đường Vũ nhìn thấy biểu tình so với Tề Gia Hách còn khó nhìn hơn, có lẽ chỉ có thể dùng từ “kỳ quặc” để hình dung.

      Trong đại sảnh Tề gia, đương nhiên Đường Phỉ là vị khách mời mà đến. Bốn đại tiểu thư bình thường quan tâm để ý đến người khác ở bên cạnh “xem” .

      Nhưng Đường Phỉ cảm thấy như vậy, thấy mình giống như con khỉ ở trong vườn thú. rất thích cảm giác này. “Đường Vũ, tốt nhất là mau giải thích mọi chuyện nếu em lập tức gọi điện cho bác”.

      Vậy nhất định mình bị trói gô bắt về Canada, tuyệt đối thể để chuyện như vậy xảy ra! “Tổng giám đốc, bốn vị tiểu thư, tôi có thể xin nghỉ vài tiếng ? Tôi và em họ có chút chuyện nhà cần thương lượng……....”.

      “Hai người có thể thương lượng ở chỗ này, chúng tôi để ý đến việc thỉnh thoảng mượn chỗ chút”. Bốn vị tiểu thư vịn vai nhau đùa giỡn

      “Các em đừng có mà đứng giúp vui, mau trở về phòng ”.

      Tề Gia Hách còn lâu họ mới nghe, bình thường họ đều coi lời của như gió thoảng bên tai, bây giờ có chuyện vui để nhìn làm sao họ có thể bỏ qua.

      “Thế tại sao trở về phòng?”.

      còn rất nhiều công việc phải làm, chẳng lẽ các em định giúp làm?”. Tề Gia Hách cố tình giơ lên tập văn kiện trong tay, chứng minh cho vất vả của mình.

      “Mấy người đừng có ầm ĩ nữa được ?”. Đường Phi cao giọng , quả rất có tác dụng. Ngay cả bốn vị tiểu thư bình thường ồn ào cũng lập tức ngoan ngoãn im lặng.

      Quái lạ, này chỉ là người ngoài nhưng có thể làm cho bốn em của vốn nghe lời người lớn lập tức nghe theo. này đơn giản!

      Tề Gia Hách có chút tò mò đối với Đường Phỉ: “ là em họ của Đường quản gia?”.

      “Đường quản gia? ấy là quản gia nhà ?”. Giọng của Đường Phỉ lại cao thêm vài độ, kinh ngạc nhìn Tề Gia Hách.

      “Đường tiên sinh làm quản gia ở nhà tôi. Có vấn đề gì sao?”.

      “Đường Vũ tiên sinh, làm quản gia ở đây?”. Đường Phỉ hỏi câu rất đanh thép, ràng cần có lời giải thích hợp lý.

      “Đúng rồi, tôi rất thích món ăn ta nấu”. Tề Mỹ Nghi giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

      “Trà của ta pha cũng rất ngon, nhưng mà tôi cảm thấy ta đứng nhìn cũng rất đẹp”. Tề Lệ Dung cười mập mờ.

      Nguyên nhân lớn nhất mà bốn đại tiểu thư đuổi Đường Vũ ra khỏi cửa chính là dáng dấp của ta rất tuấn tú. Trong nhà có quản gia cao lớn đẹp trai như vậy cảm thấy rất tốt.

      “Đó là công việc giúp việc?”.

      Nếu bác trai và bác biết họ làm quản gia ở nhà người ta, nhất định tức phun máu.

      Thế nhưng Đường Vũ làm cậu ấm, bỏ mặc công ty của gia đình đến đây cho người ta sai bảo, phải là đầu của ấy có vấn đề chứ?

      “Đường quản gia phải là giúp việc, nhà tôi có người phụ trách quét dọn”. Tề Gia Hách nhịn được chen vào, cũng thận trọng giải thích. “ ta rất giỏi trong việc sinh hoạt hằng ngày, công việc của ta là giúp tôi thu xếp nhà cửa, nhưng ta tuyệt đối phải là giúp việc”.

      Đường Phỉ nghe lọt tai, tức giận bật dậy từ ghế salon, bắt lấy cổ tay của Đường Vũ. “ lập tức trở về với em”.

      “Phỉ Phỉ, em đừng kích động, hãy bình tĩnh”.

      “Đúng, nên kích động, bình tĩnh, bình tĩnh”. Bốn vị tiểu thư cũng ở đây góp vui.

      “Đường Vũ, rốt cuộc có về Canada với em ?”.

      ……...”.

      “Tôi e là ta thể trở về với ta ký hợp đồng làm trong 1 năm, nếu như vi phạm hợp đồng phải trả số tiền đền bù khá cao”. Tề Gia Hách thấy Đường Vũ khó khăn nhảy vào giải vây.

      Đường Phỉ đem thù mới hận cũ tính lại, nghĩ ta hạ lời thách đấu.

      “Tốt, rất tốt!”. ta muốn đấu với phải ? Vậy binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. sợ ta.

      Mặc dù khi ký hợp đồng hai bên phải tuân thủ hợp đồng, nhưng phải là có người vi phạm, mà biện pháp giải quyết vấn đề vi phạm hợp đồng đơn giản nhất đó là trả tiền.

      Tề Gia Hách như thế để biết khó mà lui, nhưng ngờ nhà họ Đường chỉ có nhiều xe, nhà cửa cũng nhiều, mà tiền lại càng thiếu, cho nên thể dùng tiền để đánh ngã được.

      gọi cuộc điện thoại về Canada, cha mẹ hai lời liền chuyển số tiền lớn vào sổ tiết kiệm của . Sau khi xác định số tiền nhận được, lại đến Tề gia.

      Trùng hợp hôm nay là chủ nhật, Tề Gia Hách ở nhà, mà lại đúng ra mở cửa, vừa thấy ở cửa chân mày của nhíu lại “Tại sao lại là ?”.

      Đường Phỉ nhiều lần đến gây phiền phức, bị liệt vào danh sách nhân vật phiền phức số , nhưng mà là em họ của Đường Vũ cho nên rất tình nguyện để cho vào cửa.

      “Tôi rồi, tôi trở lại”.

      “Có chuyện gì mà sớm như vậy đến nhà tôi? Có phải quyết định trở về Canada nên đến để lời từ biệt với họ ?”. Tề Gia Hách cứ nghĩ chỉ cần lấy hợp đồng ra là có thể đuổi ấy , hoặc là ấy biết khó mà lui, nhưng ấy lại mang bộ dạng rất hung hăng, hình như vấn đề thể giải quyết dễ như vậy.

      nghĩ nhiều quá, tôi đến để đưa họ ”.

      “Tôi muốn lại lần thứ hai, nhưng nếu trí nhớ của tốt tôi thể nhắc lại cho biết, họ của ký hợp đồng phải làm ở nhà tôi năm mới có thể ”.

      “Tôi đến để giải trừ hợp đồng cho ấy”.

      muốn Đường Vũ bởi vì ta là quản gia rất tốt. Có thể giúp thu xếp Tề gia từ xuống dưới, làm đỡ lo việc ở nhà. Quan trọng nhất là có mấy người có thể chịu được bốn tiểu thư của Tề gia, mà mấy em của có vẻ như khá hài lòng với quản gia Đường Vũ, cho nên để cho Đường Vũ .

      Quản gia ưu tú giống như ta phải là có thể tìm được. Nếu như Đường Vũ cũng phải cho chút thời gian để tìm quản gia mới chứ!

      ta thích công việc quản gia, tại sao lại ép buộc người khác?”.

      “Tôi chỉ nhận ủy thác của người khác”.

      ta cũng phải là đứa trẻ nữa. Chuyện của ta ta có thể tự quyết định”.

      ấy có tiền đồ rất rực rỡ, nên ở đây để rửa chén quét sân rửa đĩa. , nếu như muốn giải trừ hợp đồng của ấy phải tốn bao nhiêu tiền? tôi lập tức chuyển tiền vào tài khoản của ”.

      Xem ra hoàn cảnh gia đình tốt, thái độ chuyện trầm ổn, giống như đùa, lúc này Tề Gia Hách mới nhận ra rất nghiêm túc.

      “Rửa chén, quét sân, rửa đĩa cũng mất thể diện, nếu như để cho làm tôi còn sợ vướng chân vướng tay. Tôi muốn hủy hợp đồng, quyền quyết định tôi giao cho Đường quản gia”.

      “Giao cho họ của tôi? đấy nhé”.

      “Tôi nếu ta gật đầu đồng ý theo tôi để cho ta nhưng nếu như ta muốn ở lại vậy đừng nghĩ đưa ta đâu”.

      Đường Vũ dễ chuyện hơn so với Tề Gia Hách, Đường Phi tin như vậy nên khi Tề Gia Hách ra điều kiện hề suy nghĩ lập tức gật đầu đồng ý.

      Nhưng mà mọi chuyện lại khó giải quyết ngoài dự định, nghĩ rằng mang bác trai bác ra họ ngoan ngoãn nghe theo nhưng lần này Đường Vũ rất quyết tâm, nhất định theo về Canada.

      muốn ở Đài Loan, đến lúc cần về tự về”. Mặc dù muốn làm người con có hiểu nhưng Đường Vũ biểu đạt ý nguyện của mình như thế.

      sợ em thông báo cho bác trai bác sao?”.

      “Sợ, nhưng nếu em làm như vậy, rời khỏi nơi này để cho mọi người tìm thấy nữa”.

      “Đường Vũ, uy hiếp em!”. Đường Phỉ tức giận lầu bầu.

      “Là em luôn ở đây uy hiếp ”.

      Đường Phỉ cứng họng, ra cũng muốn truy người, nếu phải bác trai bác kỳ vọng lớn vào họ, mà lại nhận ủy thác của họ, cần gì phải làm công việc phí sức mà chả có gì tốt đẹp này.

      Nhưng có thể nhìn thấy lần này họ rất nghiêm túc.

      “Bây giờ phản đối gì nữa phải ?”. Tề Gia Hách chỉ muốn sớm giải quyết việc này.

      “Tôi..………, ấy chưa hiểu ràng, cho tôi thêm thời gian”.

      “Đường tiểu thư, phải họ Lại, sao “Lại” lắm vậy? Chúng ta rồi, nếu như Đường quản gia quyết định, lại chấp nhận là sao?”

      “Tôi , ấy còn chưa hiểu ràng. Việc này liên quan đến tương lai và phát triển của ấy, tất nhiên cần thêm chút thời gian để suy nghĩ. Nhưng mà làm sao cứ phải nhất định giữ họ tôi lại, có phải có mục đích gì hay ?”. Nghe đầu năm nay có rất nhiều người đồng tính luyến ái, Tề Gia Hách tỏ thái độ làm thể nghĩ đến chuyện đó!

      “Mục đích gì?... ...... Tôi có thể có mục đích gì? Tôi chỉ tiếc quản gia giỏi thôi!”.

      “Dù sao em cũng cho suy nghĩ thời gian, ngày mai em trở lại, Đường Vũ, em hy vọng đến lúc đó nghĩ thông suốt”.

      cần chờ đến mai, ngay bây giờ có thể cho em đáp án”.

      “Cho nên ý của muốn về Canada với em?”. bực, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay, có gì là làm được. Tại sao có thể vì chuyện này mà lưu lại kỷ lục tốt. “Được rồi, nếu trở về, em ở lại”.

      “Có ý gì?”. Lúc ngẩng cao đầu tuyên bố làm người khác kinh ngạc, thần kinh Tề Gia Hách căng như dây đàn.

      Đường phỉ xáng lán cười. “Tôi muốn ở chỗ này, cho nên hãy chỉ giáo cho tôi nhiều hơn”.

      đùa gì thế?”. Tề Gia Hách từ ghế nhảy dựng lên.

      “Tôi nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, tôi trước, cần quá nhớ tôi bởi vì chúng ta rất nhanh lại gặp mặt".

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.2:

      Đường Phỉ vừa về đến khách sạn nhận được cuộc gọi vượt biển từ Canada. Người gọi điện đến là mẹ của Đường Vũ - Lý Tương Lan.

      “Phỉ Phỉ, cháu gặp họ chưa?”.

      “Rồi bác ạ, họ có gọi điện cho cháu!”.

      “Vậy nó có lúc nào về Canada ? Bác trai cháu vẫn hỏi bác là khi nào các cháu về mà bác biết trả lời ông ấy thế nào?”.

      Có thể nghe ra được Lý Tương Lan rất khó xử, nhưng mà Đường Phỉ cũng rất khó khăn. rất muốn cho bác biết Đường Vũ đến nhà người ta làm quản gia, nhưng cũng hiểu rất nếu ra mọi việc càng phức tạp hơn. Theo tính của bác trai, đến Đài Loan trói gô họ ném về Canada mới lạ.

      tại công việc của họ rất bạn, tạm thời chưa tìm được người thích hợp thay cho ấy nên cần thêm thời gian”.

      “Cần bao lâu? Nó ở Đài Loan còn chưa lâu sao? Cũng thể kéo dài thời gian mãi như thế!”.

      “Cháu hiểu được, nên thời gian tới cháu ở lại Đài Loan để theo dõi ấy, cháu làm cho ấy kết thúc công việc ở đây cách nhanh chóng và theo cháu về Canada”.

      “Có cháu ở đấy bác yên tâm hơn nhiều!”.

      cho nó biết, nếu như nó về bác chặt đứt mọi đường lui của nó!”.

      Ở bên kia truyền đến tiếng rống giận, như là sấm đánh bên tai. Suýt nữa thủng màng nhĩ của Đường Phỉ, bác trai hơi nóng tính, rống lên rất giống như sấm dội, đến Đường Phỉ cũng sợ ông ấy.

      “Dạ, cháu nhất định cho họ!”.

      với nó là bác đùa!”. Đường Chính lạnh giọng .

      “Dạ, cháu với họ ý của bác, sót chữ nào!”.

      “Đường Phỉ à…………..”.

      “Vâng”. khúm núm, khẩn trương đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài

      Từ sợ trời, sợ đất, chỉ sợ mỗi bác, bác nóng tính, lớn giọng, khuôn mặt biểu cảm. Cho nên mỗi lần bác gọi cả họ tên của lạnh hết cả sống lưng.

      “Chẳng lẽ cháu và họ cháu cùng nhau lừa gạt bác?”.

      “Cháu dám”. Tử đạo hữu bất tử bần đạo [1], ai gây chuyện người đó tự chịu, phải là người can đảm, chọc ai cũng có thể nhưng riêng bác của làm thế. Nếu về Đài Loan theo lời bác.

      “Được rồi, cháu như vậy nó mới nghe lời cháu, ta nghe”.

      Đường Phỉ mơ hồ nghe được đoạn đối thoại ở bên kia, sau đó bên tai nghe được giọng ấm áp của bác , chênh lệch giữa hai giọng rất lớn, quen. ngoáy ngoáy tai để có thể thích ứng được với tương phản này, sau đó mới nghe tiếp.

      “Nhớ với họ cháu, cũng phải theo sát nó, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng ta. Nếu cần thiết bác về Đài Loan chuyến”.

      cần, cần, tạm thời chưa cần bác phải về đây. Cháu chờ họ chấm dứt công việc bên này. Ý thức trách nhiệm là rất cần thiết để sau này họ còn phải tiếp quản nghiệp của bác”.

      “Cũng đúng, đột nhiên bỏ công việc lại mà cũng tiện. Vậy trước tiên cứ để nó xử lý thỏa đáng công việc rồi tiếp. Nhưng mà bây giờ nó làm việc cho khách sạn nào?”.

      “Cái đó... tại họ được đào tạo thành nhân viên chuyên nghiệp cho nên cũng làm tại khách sạn nào đó cố định”. Đường Phỉ dối, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi”.

      “Hóa ra là như vậy, thảo nào mỗi lần chúng ta hỏi nó, nó chịu cho chúng ta biết, vậy chúng ta chờ tin tức tốt của cháu”.

      “Vâng, hẹn gặp lại bác”.

      Cúp điện thoại, tim còn đập rất nhanh. “ đáng sợ, còn như thế này mấy lần mình đoản mệnh”.

      Nhưng việc này có thể lừa gạt được bao lâu? Phải đánh nhanh thắng nhanh mới được. có chủ ý, lập tức hành động, bắt đầu dọn dẹp hành lý chuẩn bị đồ để đến Tề gia.

      Sáng hôm sau, Đường Phỉ trả phòng, kéo hành lý đến cửa nhà họ Tề. Sau đó ấn chuông cửa, người ra mở cửa là Đường Vũ. Vừa nhìn thấy và hành lý, trán ra ba vạch đen.

      “Em đến ở đây ?”.

      “Dĩ nhiên”.

      khách khí thẳng vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa chào hỏi Tề Gia Hách ngồi uống cà phê đọc báo.

      Tề Gia Hách vừa thấy xuất vẻ mặt như gặp quỷ, cẩn thận sặc cà phê nóng.

      .... .........”.

      “Tôi có thể ở phòng nào được đây?”.

      thể ở phòng nào được, trong nhà tôi tùy tiện chứa chấp người ngoài, về khách sạn mà ở, quay lại Canada , nhà này có phòng cho ”. Tề Gia Hách nhảy dựng lên hét lớn.

      “Nếu Đường Vũ về tôi cũng về, Đường Vũ ở đâu tôi ở đó, nếu như cho tôi ở lại hãy đuổi Đường Vũ , như thế tôi và Đường Vũ khỏi đây”. Đường Phỉ chặn họng ta.

      Miệng lưỡi của sắc bén, bốn vị tiểu thư vừa rời giường cũng vỗ tay khen hay. Tề Gia Hách hoan nghênh vị khách mời mà đến này nhưng mà bốn vị tiểu thư lại rất hoan nghênh.

      muốn ở lại sao?”. Tề Mỹ Nghi cười hì hì hỏi. “Như vậy Đường quản gia vẫn ở nhà chúng ta?”.

      “Vậy tốt, căn phòng cạnh phòng tôi trống, hãy ở phòng đó , căn phòng đó khí tốt, tầm nhìn thoáng, nhất định thích”. Tề Lệ Dung cũng rất hoan nghênh bởi chỉ thích uống trà của Đường Vũ pha, đây coi như là tư lợi cho bản thân .

      “Tôi cũng sao, chỉ cần quấy rầy giấc ngủ của tôi là được. Đúng rồi, có thích hát hay ? Nếu như buổi tối ngủ được có thể đến PUB nghe tôi hát”.

      “Được, nhất định tôi đến ủng hộ!”.

      “Nhà chúng tôi có rất nhiều phòng trống, thích ở bao lâu ở!”.

      Bốn em chết tiệt kia để người trai này vào mắt? “Các em nghe thấy à? Nhà mình tùy tiện cho người ngoài vào ở!”.

      “Có thêm người ở cùng làm sao?”. Bốn vị tiểu thư trợn mắt phản bác, để Tề Gia Hách ở trong mắt.

      Tề Gia Hách sưng mặt giả bộ uy nghiêm: “Các em........nhà này do làm chủ, ta có được lưu lại hay do quyết định”.

      “Được, nếu như Đường quản gia phải phụ trách nấu nướng và quét dọn”.

      đùa chắc! làm gì có thời gian rảnh để làm những việc đó, mà càng có khả năng đó. Nếu như có thể chiên bát cơm rang trứng coi như rất giỏi rồi. Đừng nên hy vọng có thể làm ra được những món ăn ngon.

      Nhưng làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp với này được? cam lòng.

      nên miễn cưỡng.... họ, chúng ta trở về Canada thôi, em thấy ở trong lòng bọn họ cũng quan trọng lắm!”. Đường Phỉ ở bên quạt gió thổi lửa.

      , Đường quản gia là thành viên rất quan trọng của gia đình tôi. , mau gật đầu !”. Bốn vị thiên kim vội nhảy ra ngăn cản, đồng thời thúc giục trai đồng ý cầu của Đường Phỉ.

      Tề Gia Hách bỗng thành người mà mọi người chỉ trích, kiểu như là nếu gật đầu là người xấu nhất thế kỷ.

      quay đầu nhìn về phía Đường Phỉ, đúng lúc nhìn vào mắt . Nụ cười của nhìn rất có khí chất nhưng ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

      này gian xảo, ràng tính kế .

      muốn để cho được như ý, nhưng với cục diện trước mắt ở thế yếu hơn. Nếu muốn giữ Đường Vũ ở lại phải đồng ý điều kiện của Đường Phỉ. Nhưng mà cứ như vậy phải giơ tay đầu hàng sao?

      “Cũng thể vô duyên vô cớ để ấy ở đây được?”.

      Trong lúc Tề Gia Hách biết làm thế nào để Đường Phỉ gặp khó khăn Tề Phương Tĩnh đề nghị: “Rất đơn giản, để cho Đường Phỉ đến làm ở công ty là được”.

      “Đến công ty làm?”.

      cần phiền phức như thế, tôi có thể trả tiền phòng”.

      cho rằng tôi quan tâm đến chỗ tiền thuê phòng kia sao?”. Mỗi lần kiếm tiền kiếm theo đơn vị là tỷ, đâu cần quan tâm đến vài đồng tiền thuê phòng. Nhưng đề nghị của Tề Phương Tĩnh làm có chút suy nghĩ. “Tốt, tôi để làm việc ở công ty tôi, có đồng ý hay tự nghĩ ”.

      Rất phiền toái! chỉ hy vọng là Đường Vũ có thể về Canada với nên mới kiên trì phải ở nhà họ Tề. Mà đến đó, thấy Tề Gia Hách phải là người tốt bụng, nếu vào công ty ta, biết ta chỉnh như thế nào………

      “Phỉ Phỉ, hay là em cứ trở về Canada ”. Đường Vũ nhận thấy em họ và Tề Gia Hách có tiếng chung thể bàn việc được, cho nên cố gắng thuyết phục trở về nhà.

      Nhưng Đường Phỉ cũng cố chấp, có chết cũng thể để trong cuộc sống của mình có lần thất bại. “ nghĩ cũng đừng nghĩ, về cùng em em tuyệt đối trở về!”.

      Cứ như vậy, bắt đầu cuộc sống lâu dài ở Đài Loan.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :