1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

      TỔNG GIÁM ĐỐC HÀNG TỶ: CƯỚP LẠI VỢ TRƯỚC SINH CON

      Tác giả: Minh Châu Hoàn

      Raw + Converter:ngocquynh520

      Edit: Mẹ Bầu

      Độ dài: 4.130 trang

      Thể loại: Ngôn tình, đô thị, nhà giàu, HE

      Nhân vật: Phó Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Hiên, Mạnh Thiệu Đình

      Giới thiệu sách:


      tờ khế ước, việc này đối với , người con riêng, có gì đáng để mắt, được gả cho Mạnh Thiệu Đình, con trai của nhà quyền thế được mọi ao ước, ca ngợi.

      Trong hôn lễ , giống như núi băng thể tan, khiến cho trái tim sợ hãi bởi lạnh lẽo.

      Ngày lại mặt, triền miên với người con khác ở văn phòng...

      thể đếm được những tiểu thư con nhà thế giao cần "Thân sĩ chiếu cố "

      Cũng có những hồng nhan tri kỷ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, muốn "Hàng đêm tâm " .

      Nhưng vẫn trải qua những ngày bình thường với cuộc sống an phận thủ thường, dùng trà, đọc sách “phong khinh vân đạm”.

      muốn , “Vâng”, nằm xuống chút cự tuyệt. tháng trời trở về nhà, đụng chạm đến , vẫn như cũ, mi tâm cũng hề nhăn lại.

      Người khác làm trong lòng rối loạn, nhưng dần dần biến thành .

      công tác ba tháng, nhà họ Phó tuyên bố phá sản, lúc này phát ra mình mang thai.

      Trong lòng đầy khát khao, muốn báo cho tin tức tốt lành này, nhưng lại được biết chuẩn bị xong xuôi bản thỏa thuận li hôn, muốn kết hôn với thiên kim tiểu thư con nhà thế giao, môn đăng hộ đối về làm vợ.

      mang theo vị hôn thê đến nước Mỹ,

      Nhưng lại sinh non nên bị băng huyết, nguyên nhân do mang thai mà phải quỳ quá lâu trước linh cữu của cha đến dậy nổi.

      Rồi sau đó, phải chịu đựng cuộc sống hết sức khó khăn, rốt cục cũng quên những đau thương lẫn tình với . Khi chuẩn bị gả cho người đàn ông ưu tú khác, bỗng nhiên lại về nước tìm đến ...

      Cứ như vậy, nhìn , cười lạnh... Ngay trong buổi hôn lễ của , đưa tay xé nát chiếc áo cưới trắng tinh người , mạnh mẽ chiếm giữ ...​
      dungggChris thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 1: MÌNH VỀ THĂM BỐ MẸ

      Ánh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt.

      bệ cửa sổ rộng rãi có lót chiếc thảm Ai Cập mềm mại, người con trẻ tuổi hơi tựa vào, say sưa đọc quyển sách cầm trong tay. có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy gương mặt trắng như gốm sứ kia.

      Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt gương mặt , dường như có thể thấy cả những chiếc lông tơ lẫn những mạch máu nhàn nhạt.

      "Vào ." hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng thanh nhàn của mình.

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, là..."

      Thím Tần liếc cái, thấy ánh mắt vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, khỏi có chút lo sợ nghi hoặc, " là, hôm nay ở công ty có chuyện quan trọng nên thể về lại mặt cùng người được."

      "A...." Từ trong miệng của Tĩnh Tri phát ra mấy tiếng thể nghe được, rồi lại đắm chìm vào trong trang sách. d

      Thím Tần ngơ ngẩn nhìn , chỉ tiếng a này..., là có ý tứ gì?

      "Thiếu phu nhân, phu nhân rất tức giận, bảo muốn tự mình gọi điện thoại cho thiếu gia cầu thiếu gia phải trở về thể..."

      " cần đâu!" Lúc này Tĩnh Tri mới chậm rãi ngẩng đầu lên nở nụ cười, chiếc áo ngủ rộng rãi bằng bông che khuất thân hình bé gầy gò như bộ khung của : "Tôi với mẹ, hôm nay chỉ có mình tôi về nhà."

      "Thiếu phu nhân, như thế này được đâu, hợp với tập quán của chúng ta!"

      " Chẳng phải Thiệu Đình công ty bề bộn nhiều việc sao? Vậy tôi nên quấy rầy ấy, chẳng qua chỉ là về nhà thăm bố mẹ, cũng phải là chuyện gì to tát, lại , tập quán cũng là do con người định ra, đừng nên cứng nhắc."

      Tĩnh Tri lại nhàng nở nụ cười, khép sách lại : "Thím Tần, bây giờ tôi thay quần áo, thím hãy giúp tôi chuẩn bị xe nhé."

      "Ai..." Thím Tần thấy sắc mặt bình thản, có chút tức giận nào, trái lại cũng thở dài nhõm hơi, xoay người đóng cửa lại rồi ra ngoài.

      Tĩnh Tri chậm rãi đứng lên, đến trước tủ quần áo, mở ra tủ quần áo, ngón tay nhàng lướt loạt quần áo giống như là lướt dây đàn dạng, lần lại lần, dần dần, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.

      Kết hôn ba ngày, đêm tân hôn xuất phút đồng hồ rồi , cho tới bây giờ đều hề trở về, tuy bà nội an ủi bận quá, tạm thời thể được, nhưng thông minh như sao có thể hiểu chứ?

      Chủ yếu chính là ruồng bỏ , chán ghét .

      Nhưng mà như vậy cũng được, “tương kính như băng” (đối xử lạnh lùng với nhau), có gì là tốt... Cái cần, cũng chỉ là gian nhà đơn sơ vững chãi để che gió che mưa, ly trà xanh, chỗ yên tĩnh để đọc sách là được, cái khác đối với đều cần thiết.

      Nghĩ tới đây, khỏi mỉm cười, chỉnh đốn lại tâm tình, lấy ra bộ âu phục màu vàng để thay, trang điểm chút phấn, che đôi mắt hơi quầng thâm, chọn cái túi mầu trắng ngà rồi xuống gác.

      Thấy vẻ mặt bà nội có chút bất an, ngược lại, cười an ủi bà vài câu, quà biếu cũng chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, người hầu vội vàng mang lên xe, Tĩnh Tri cũng buồn nhìn đến, chỉ chào bà nội rồi lên xe về hướng nhà họ Phó.

      đường tuy cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay vẫn toát ra lớp mồ hôi. Mấy chị em nhà họ Phó cũng phải dễ đối phó, bây giờ trở về mình, thể thiếu trận châm chọc khiêu khích, tuy trong lòng có tính toán, nhưng vẫn khỏi có chút khẩn trương.


      CHƯƠNG 2: NGỦ LẠI Ở NHÀ MẸ ĐẺ

      giờ mình trở về, thể bị phen châm chọc khiêu khích, tuy trong lòng có tính toán, nhưng vẫn khỏi có chút khẩn trương.

      Xe dừng lại, lái xe nhấn chuông, chỉ lát sau liền có người hầu ra mở rộng cửa cho xe vào, xe lại tiếp tục tiến vào, lướt qua khu vườn yên tĩnh của nhà họ Phó.

      Từ rất xa, nhìn thấy cha mình đứng ở ngoài cửa nhìn vọng lại, nhưng thấy mẹ cả và ba chị em Tĩnh Tâm, Tĩnh Nghi, Tĩnh Ngôn.

      Tĩnh Tri thoáng thở hơi dài nhõm. Xuống xe, có người hầu tới tiếp đón quà tặng, cha cũng tự mình đến đón vào trong nhà.

      Tĩnh Tri đưa mắt nhìn cha, chợt thấy cha già rất nhiều, bước cũng hơi tập tễnh, tóc tựa hồ bạc hơn phân nửa so với hồi chưa gả , đôi mắt cũng sưng đỏ, trong lòng khỏi đau xót, nhưng chỉ nắm lấy tay cha cố gắng mỉm cười, hai cha con cùng nhau vào trong nhà.

      "Sao thấy Thiệu Đình?" Cha giọng chậm rãi hỏi, Tĩnh Tri gượng cười : " Hôm nay công ty Thiệu Đình có việc gấp, ngày khác đến thăm cha."

      Cha tựa hồ thở dài hơi, rồi lại cười : "Con trở về là tốt rồi, cha con chúng ta rất lâu rồi chưa ăn bữa cơm cùng nhau. Hôm nay thân thể mẹ cả con khỏe nên xuống lầu, Tĩnh Tâm và Tĩnh Nghi chắc cũng về..."

      "Em hôm nay về lại mặt, con là chị sao lại có thể về được chứ?"

      Lời của cha còn chưa dứt, thấy tiếng của Tĩnh Tâm vang lên. Cách ăn mặc của cực kỳ xinh đẹp, đứng bên cửa ánh nắng rực rỡ chiếu vào người càng lộ vẻ xinh đẹp, Tĩnh Nghi theo bên cạnh, mặc bộ âu phục màu xanh lục, nhưng đầy lạnh lùng, ánh mắt ta mang theo cái nhìn sắc bén. Tĩnh Tri chỉ nhìn thoáng qua, rồi rất nhanh quay mặt qua chỗ khác, trong lòng thấy lạnh từng cơn.

      Tĩnh Tâm còn muốn tiếp, cha chợt nổi lên trận ho khan dữ dội, lập tức mấy người vội vã cuống quít chạy tới đỡ, cho uống nước, huyên náo ầm ĩ nữa.

      khí trong bữa cơm vừa thiếu tự nhiên vừa rời rạc thiếu vui vẻ. Tĩnh Tâm vẫn chuyện suốt, nhưng Tĩnh Nghi vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tĩnh Tri. Trong lòng Tĩnh Tri tràn ngập khó chịu, chỉ ngầm kinh ngạc hiểu vì sao em Tĩnh Ngôn luôn luôn có mối quan hệ tốt với như thế, hôm nay lại mặt, Tĩnh Ngôn lại ở nhà.

      Ăn xong bữa cơm, mọi người rút lui hết, Tĩnh Tri theo cha vào thư phòng chuyện hồi.Hoàng hôn ngả về tây, Tĩnh Tri ngẫm nghĩ chút rồi gọi điện thoại về nhà họ Mạnh muốn ngủ lại đêm, bà nội cũng gì, nhưng giọng điệu có chút lạnh nhạt. Tĩnh Tri cũng thèm để ý, cúp điện thoại, cùng cha xem TV, dùng xong bữa tối, trở về căn phòng của mình ở trước khi kết hôn.

      Từng ngọn cây cọng cỏ, đình đài, lầu các đều hết sức quen thuộc, thậm chí có thể đụng tay đến đám lá xanh um bên ngoài cửa sổ ướt sương... Tĩnh Tri khỏi nhớ tới lúc còn rất , mình trèo lên cây, nằm ngủ thiếp chạc cây, sau cùng, cha dường như sắp lật đổ khắp khu vườn mới tìm ra . nằm gọn ở trong lòng cha, trong lúc bất tri bất giác nửa mê nửa tỉnh ấy, chỉ cảm thấy trăng trong như nước, sao như bạc, từng chỗ trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
      ChrisNguyên Nguyễn thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 3- TRỘM TÌNH

      nằm gọn ở trong lòng cha, trong lúc bất tri bất giác nửa mê nửa tỉnh ấy, chỉ cảm thấy trăng trong như nước, sao như bạc, từng chỗ trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

      Lớn lên chút nữa, cũng bắt đầu ảo tưởng người chồng tương lai cũng ôm như vậy... khi xem sách hoặc là ham chơi ngủ quên, người ấy có thể duỗi dài cánh tay mà ôm về giường... nhưng mà, tại xem ra, toàn bộ những mơ ước đó chẳng qua chỉ là chuyện hư ảo trong mơ mà thôi.

      Tắm rửa xong, Tĩnh Tri mặc chiếc áo ngủ rộng rãi thoải mái màu trắng, nằm ở chiếc ghế trúc mát lạnh kê ở hành lang của căn gác trong khu vườn yên tĩnh của mình. cầm trong tay chiếc quạt ba tiêu cực kỳ tinh xảo, thỉnh thoảng mới phe phẩy cái. Chút cảm giác mát mẻ cuốn sạch tất cả những phiền muộn... dần dần chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào...
      ********

      Trong tòa nhà lớn của tập đoàn Mạnh thị.

      Chiếc bàn làm việc vĩ đại bàn ngừng lay động va chạm vào vách tường. Sách vở giấy bút bàn rơi xuống đất rầm rầm nhưng có ai bận tâm về những thứ này.

      người đàn ông có gương mặt đầy ma và cuồng dã, lúc này nhíu lại cặp mày rậm đen nhánh, sống mũi cao thẳng như điêu khắc, thanh tú sinh động, đôi môi kiên nghị mím lại thành đường thẳng, lại thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng làm cho người ta đỏ mặt tim đập, thở gấp...

      Chiêc áo áo sơmi của mở rộng đến nửa ngực, lộ ra nước da màu đồng đẹp mê người. Hai tay gắt gao nắm vào bầu vú của người con xinh đẹp giống như búp bê... Bộ âu phục hồng nhạt của bị người đàn ông đẩy lên thành đống trước bộ ngực đẫy đà, làn da của ta trắng bạch như sữa, bởi người đàn ông làm cho lay động mà trở nên phiếm hống... Chiếc áo ngực màu đen bị cởi ra cách thô lỗ được treo cánh tay, cơ thể lồi lõm đầy hứng thú kia còn mảnh vải... ta ngồi ở bàn làm việc, nửa người ngửa ra sau, cặp môi hồng nhạt tràn ra từng tiếng rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt tim đập...

      Người đàn ông đặt mình vào giữa hai chân thon dài của ta, đôi môi mỏng kia làm cho người ta nhìn mà động lòng kia, chút do dự hôn lên trước bộ ngực mềm mại của , khiến ta lại thốt lên tiếng rên rỉ trầm đục, bàn tay nhắn thon dài mềm mại chộp vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông... Đôi mắt to trong suốt lóng lánh đầy ướt át, cái miệng liên tục mềm mại cầu xin: " rể, rể... chút..."

      Người đàn ông nở nụ cười điên cuồng, lại càng ra sức đẩy những cú va chạm lên phía trước đầy mạnh mẽ... há rộng cái miệng , nước mắt đột nhiên lăn xuống từng giọt, nhưng miệng lại tự chủ phát ra tiếng rên đầy thỏa mãn, dáng người uyển chuyển mềm mại trong nháy mắt liền xụi lơ như bùn, ngã vào trong ngực người đàn ông, hổn hển thốt ra tiếng kiều: " rể, rể... Em ..."

      " phải em từ bỏ tôi sao? Uh`m?" Người đàn ông chút thương tiếc công thành hãm địa, đầu lưỡi giống như con rắn dạng chạm vào vành tai hồng nhạt của , bàn tay to đầy thô lỗ vuốt ve nơi đẫy đà của ta, vẻ mặt kiêu căng thưởng thức người con bị mình tấn công mạnh mẽ trở thành như đầm nước xuân kia...

      " rể..." mềm mại gọi , hơi chu cặp môi, nhấc đầu lên định đặt nụ hôn lên môi người đàn ông. Nhưng Mạnh Thiệu Đình muốn để lộ dấu vết, hơi nghiêng đầu né tránh nên làn môi của ta rơi vào gương mặt, liền mềm giọng giận dỗi: " xấu lắm, đêm nay giống như bị điên rồi ấy..."




      CHƯƠNG 4- HẸN VỚI NGƯỜI ĐẸP

      Làn môi của rơi vào gương mặt, liền mềm giọng giận dỗi: " xấu lắm, đêm nay giống như bị điên rồi ấy..."

      "Em thích tôi hư hỏng như vậy sao?" Mạnh Thiệu Đình ghé xuống gương mặt xinh đẹp có hàng mi dài run nhè , ngoéo ... cặp môi vẽ ra nụ cười nhạt.

      Cánh tay vòng lên cổ của : " rể, đáng ghét, lúc nào biết thoả mãn, chẳng lẽ, chị của em làm cho thỏa mãn sao?"

      Động tác tay Mạnh Thiệu Đình hơi ngừng lại, lập tức rút khỏi thân thể , bộ dáng tao nhã, lau chùi sạch cho mình: "Lôi ta ra đây làm gì, mất cả hứng!"

      " rể..." Đôi mắt đen láy của hơi chuyển động, tiếng yếu đuối lại mang theo vẻ ngây thơ: " rể, hôm nay là ngày lại mặt , thử xem, chị có tức giận ?"

      " Chuyện ấy đâu có liên quan tới tôi, là ta muốn được gả cho tôi, ai ép buộc." Mạnh Thiệu Đình buông câu lạnh như băng xong liền xoay người, liếc mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của : "Em sửa soạn lại chút , chúng ta cần phải rồi."

      ngoan ngoãn “dạ”... tiếng, chỉnh đốn lại mình cho sạch mặc quần áo vào rồi bám vào cánh tay của Mạnh Thiệu Đình.

      " rể..." ngồi ở xe, định lại thôi, Mạnh Thiệu Đình vừa khởi động xe, vừa nhìn ta hỏi lại: "Có chuyện gì?"

      " tại phải về nhà sao?"

      Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng liếc nhìn ta cái, cố dằn lại tính tình, giọng vẫn như cũ vỗ về ta: "Tĩnh Ngôn, em phải nghe lời, tôi phải về nhà chuyến, vừa rồi mẹ gọi điện thoại rồi..."

      Khuôn mặt nhắn của Tĩnh Ngôn lập tức suy sụp xuống. ta đưa tay yếu ớt lôi kéo ống tay áo của , điềm đạm đáng mở miệng: "Nhưng mà rể đêm nay ở cùng em cơ mà."

      Mạnh Thiệu Đình rút cánh tay ra, khởi động xe, đáp lại .

      Tĩnh Ngôn biết tính tình của , cho dù có bất mãn cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

      ***************************

      Sau khi trở về nhà Mạnh Thiệu Đình phát ra phu nhân của mình ở lại nhà mẹ đẻ trở về, bất giác liền nghĩ, nhất định trong lòng ta thấy bất mãn mới có thể có hành động như vậy... Nhưng bảo đến nhà họ Phó để chịu đòn nhận tội? Hừ, đừng có nằm mơ...

      Nếu nhà họ Phó phải vì muốn leo lên nhà quyền thế, làm sao có thể nhất định mang con mình nhét vào nhà họ Mạnh của được chứ? Vốn dĩ hẹn ước gả con thứ ba cho cả, nào ngờ, cả nhất quyết thỏa hiệp từ hôn rồi bỏ . Ở nhà tạm thời ép buộc , con trai thứ hai, làm trò cười phải gánh vác việc cưới tam tiểu thư nhà họ Phó. Nhưng cũng ngờ, vậy mà nhà họ Phó kia cũng đổi tam tiểu thư thành nhị tiểu thư - con riêng của vợ hai là Phó Tĩnh Tri!

      Nghe là ở nhà Nhị tiểu thư vẫn luôn xem trọng , lại được Phó lão gia nhất, nên mới xin với cha cho mình thay thế em được gả vào nhà họ Mạnh, cái tên họ này thực xứng với nhà giàu có! Chỉ có điều, bắt đầu từ khi đó, tình chị em của hai người cũng bị phá vỡ hoàn toàn.

      Mạnh Thiệu Đình khinh thường nhất loại con như vậy, cho nên, muốn xem sắc mặt hoà nhã của , trừ phi kiếp sau.

      muốn ở lại nhà mẹ đẻ bao lâu cứ ở, tốt nhất là cả đời cũng đừng trở về! càng mừng rỡ, ung dung tự tại ở đây uống trà. Vừa lúc nãy đại minh tinh La Phi Lệ gọi điện thoại tới, Mạnh Thiệu Đình thảnh thơi hẹn ước gặp người đẹp, rốt cuộc ở với nhau hơn tuần lễ lộ diện.



      CHƯƠNG 5 - LẠNH LÙNG

      Vẫn như thường lệ, Mạnh Thiệu Đình vẫn như cũ trở lại cùng bà nội ăn cơm chiều, sắc mặt bà nội cực kỳ khó coi, Tĩnh Tri khuyên vài câu, nhưng bà nội cũng buồn đếm xỉa tới , chỉ ăn vài miếng rồi thác no, rồi trở về phòng. Tĩnh Tri cũng đặt bát đũa, trở về phòng tắm rửa rồi nằm ở giường. Cuốn sách buổi sáng mới xem được phần mở đầu, vừa vặn lúc này có thể tận hưởng thời gian nhàn nhã trước khi ngủ để xem.

      còn đắm chìm trong trang sách, chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng vang lên, trái tim Tĩnh Tri khỏi co rụt lại, quyển sách tay rơi “xoạch” tiếng ở mặt đất. ngồi xuống, mái tóc dài mượt như tơ đổ xuống quấn quanh bờ vai gầy yếu, nhưng trong đôi mắt lại hàm chứa vài tia chờ mong.

      Mạnh Thiệu Đình tựa người vào cửa nhìn người ngồi ở giường kia. Vừa nhìn thấy , liền nở nụ cười dịu dàng: " về rồi sao? Nước nóng em chuẩn bị tốt rồi, hãy tắm rửa ."

      cũng ừ hữ tiếng, xoay người đến trước tủ quần áo, nhưng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân sột soạt, vừa quay đầu lại, thấy Tĩnh Tri khoác chiếc áo ngủ, da thịt vừa mới tắm xong óng ánh, trơn bóng đứng rất gần chỗ : "Em thu dọn lại tủ quần áo cho , áo ngủ ở tầng thứ ba, áo lót ở trong ngăn kéo thứ tư, có thể lấy rất dễ dàng."

      Mạnh Thiệu Đình mở tủ quần áo ra, vừa nhìn thấy, sắc mặt khỏi trầm xuống, quả nhiên, quần áo của vốn được sắp xếp theo ý thích của mình bị “Càn Khôn Đại Na Di” rồi (dịch nghĩa: trời đất đảo lộn vị trí – ý trật tự cũ trong tủ quần áo bị xáo trộn lung tung, sai vị trí).

      "Ai cho phép đụng đến đồ của tôi?" chợt xoay người, trong giọng mang ý tức giận.

      Tĩnh Tri hoảng sợ khỏi ngơ ngác lui về phía sau bước, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng : "Ngày hôm qua em nhàn rỗi có việc gì, nên mới sắp xếp dọn dẹp lại phòng ngủ và tủ quần áo, thuận tiện. . ."

      Ngón tay Tĩnh Tri khỏi đan vặn vào nhau, thoáng chút bất an: "Cũng dành ra chỗ, để quần áo của em. . ."

      Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cái, bỗng nhiên đưa cánh tay lên, đống quần áo liền bị kéo vứt ra ngoài... Trong nháy mắt Tĩnh Tri ngớ ra, thấy chút quan tâm dẫm lên quần áo của mình, lần nữa thu dọn lại ngăn tủ, từng chiếc, từng chiếc được sắp xếp lại giống như trước... trong lòng khỏi nảy sinh cảm xúc thành lời. cứ đứng đờ ra ở nơi đó như vậy, căn phòng phải rất lớn, khoảng cách với cũng cực kỳ gần, nhưng lại cảm thấy thể qua nổi.

      Tĩnh Tri nhìn bóng lưng của , đáy lòng dần dần dâng lên nỗi chua xót nho ... Trước khi được gả cho , Tĩnh Tri cũng từng do dự, nhưng mà, trong hôn lễ nhìn thấy bóng lưng của , trong lòng thiếu nữ lại khỏi có chút khát khao, là người ưu tú như thế, tuấn như thế, chẳng trách, Tĩnh Nghi lại hận đến vậy...

      Chỉ có điều, gả cho qua nhiều ngày như vậy, cảm thấy chính mình hết sức cố gắng, nhưng tất cả mọi thứ vẫn hoàn toàn như cũ. Ngay cả nhìn , trước sau tuyệt nhiên cũng thèm liếc đến cái... Tĩnh Tri thở dài, trái tim tựa hồ thoáng co giật phen: "Thực xin lỗi."

      ôm lấy quần áo của mình, xoay người sang phòng ngủ của khách ở bên cạnh, nhàng đóng cửa lại. Mạnh Thiệu Đình ngửi thấy trong phòng mùi hương nhàn nhạt như có như , tựa như hương hoa Sơn Chi (hoa Dành Dành) vậy, mùi hương như có như làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái. trào phúng hừ tiếng, xoay người thẳng vào phòng tắm.

      Tĩnh Tri mang quần áo của mình xếp lại vào trong chiếc va li mà lúc trước mang tới, phòng ngủ của khách cũng rất tốt, do vậy mà rất nhanh ngủ thiếp . . .

      đêm ngủ mộng mị, sáng sớm vừa nghe thấy tiếng động rất ở phòng cách vách, Tĩnh Tri ngủ cũng rất tỉnh, liền cuống quít rời giường, chỉnh đốn lại thỏa đáng xong xuôi mới ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy xuống lầu.
      Chris thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 6- NGƯỜI ĐÀN ÔNG MÙ

      người vẫn là chiếc áo sơmi và chiếc quần dài màu đen như cũ, Tĩnh Tri suy nghĩ trong lòng, thích hợp mặc áo sơmi màu trắng sắc, nhưng mà trong tủ quần áo của có vẻ như chiếc áo màu trắng cũng hề có.

      coi như khí, cũng chưa từng liếc mắt nhìn lần.

      Mạnh Thiệu Đình vừa ăn bữa sáng vừa xem báo. Tĩnh Tri uống được nửa cốc sữa, nhìn thấy trước mặt là ly cà phê, hàng mi dài khỏi nhíu lại, đôi mắt to đen láy vẫn dịu dàng như cũ, đưa tay qua định thay đổi thành ly sữa: "Uống sữa tươi tốt hơn cho dạ dày."

      Tờ báo bị đập “bộp” tiếng xuống bàn, Tĩnh Tri ngẩng lên nhìn , chỉ thấy ánh mắt dần dần tràn ngập giận dữ, cặp môi mỏng nhếch lên vẻ khinh thường : "Phó Tĩnh Tri, ở nơi này bớt vẻ làm bộ làm tịch chút!"

      đưa tay cầm ly sữa kia lên, sau đó vứt vào thùng rác ở bên cạnh. Tĩnh Tri thoáng sửng sốt tức . lát sau, ép mình hít sâu, cố nén lại cơn tức giận quay cuồng, những giọt lệ trong đôi mắt đen dường như sắp sửa bị trào ra, nhưng cũng bị cố nén lại... thoáng hạ nụ cười hối lỗi: "Thực xin lỗi!"

      Nhìn thấy nhẫn nhịn như vậy, tức giận của cũng thể phát tác ra được, Mạnh Thiệu Đình đứng lên, cầm áo khoác lập tức ra khỏi nhà. Tĩnh Tri nhìn ra ngoài, bóng lưng cao lớn hoà vào trong ánh nắng, rồi dần dần nhìn thấy nữa, đứng lên bắt đầu thu dọn bát đĩa.

      "Thiếu phu nhân, cứ nghỉ ngơi , để đấy cho tôi dọn." Thím Tần cuống quít ngăn lại, nhưng Tĩnh Tri chỉ cười ngọt ngào: "Dù sao tôi nhàn rỗi quá cũng chán, bằng để tôi giúp thím."

      Dọn dẹp xong phòng bếp, thấy còn sớm, Tĩnh Tri thay đổi lung tung mấy kênh TV, thấy chẳng có chương trình gì hay, chán ngán liển tắt , ra khỏi phòng khách, đến vườn hoa đằng sau.

      là tiết xuân ấm áp, các loại hoa cỏ thi nhau khoe sắc, Tĩnh Tri mải miết ngắm nhìn, để ý, mãi đến lúc phát ra mình xâm nhập vào “vùng đất cấm” của người khác mới cuống quít lui lại, liên tục xin lỗi.

      thanh niên trẻ tuổi với mái tóc đen mềm mại, làn da trắng giống như gốm sứ, hình dáng mang vẻ tuấn kiệt xuất, nên lời. Trước mặt ta là chiếc giá vẽ, chiếc bút chì trong tay tạm dừng việc phác hoạ giấy, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước.

      " vẽ cái gì vậy? Tôi có thể xem được ?" Tĩnh Tri thấy ta giống như vẫn nhìn mình, khỏi xấu hổ, liền vài câu phá bầu khí tĩnh lặng. tới gần định nhìn ta vẽ, bỗng nhiên cánh tay người nọ quơ lung tung như muốn che giấu bức vẽ của mình. Tĩnh Tri thấy tay chân ta luống cuống, đụng đổ giá vẽ, làm đổ nghiêng ống đựng bút, hơn nữa tay còn mò mẫm, khỏi ngẩn ra, nhìn lại đôi mắt của ta, đôi mắt tối đen như bóng đêm hề có tiêu cự... ta là người mù!

      Tĩnh Tri đứng đờ ra, lát sau, thấy ta mò mẫm đứng lên định tìm cây gậy dò đường ở bên cạnh, cuống quít qua cầm lấy chiếc gậy dò đường cầm đưa tới tay ta. ta vừa mới chống gậy dò dẫm được bước liền bị lảo đảo bởi vướng vào chiếc giá vẽ, suýt nữa ngã sấp xuống. Tĩnh Tri cuống quít chạy tới đỡ, cũng ngờ ta lại loạng choạng ngã nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, cánh tay chới với quờ quạng lung tung, giữa lúc hốt hoảng lại đè vào ngực Tĩnh Tri. Tĩnh Tri kinh hãi lặng chốc lát mới thoáng lên thần sắc xấu hổ, cúi đầu ho tiếng.

      Mạnh Thiệu Hiên nghe thấy bên tai truyền đến giọng rất dịu dàng, dường như sợ làm hoảng hốt: " cẩn thận chút, chú ý dưới chân, tôi dẫn , phải sợ. . ."

      Mạnh Thiệu Hiên vốn căng thẳng, lòng rối loạn bỗng nhiên trở nên yên ổn trở lại, nhưng bàn tay của lúc nãy chạm phải ngực của lại nóng bỏng lên... đụng vào đôi tay mềm mại và ấm áp, rồi đôi tay ấy liền nắm chặt tay về phía trước.

      CHƯƠNG 7 - RẤT THÍCH HỘI HOẠ PHẢI

      " muốn đâu?" Tĩnh Tri giọng hỏi, nhưng Mạnh Thiệu Hiên trả lời, còn cách nào khác đành phải men theo đường cũ trở về, lần nữa đưa trở lại phòng khách.

      Pha xong ly cà phê nóng hổi, Tĩnh Tri bưng đến đặt vào tay , Tĩnh Tri ngồi ở phía đối diện, nghe thấy thím Tần gọi là Tam thiếu gia mới biết, hoá ra người kia là con thứ ba của nhà họ Mạnh, em trai của chồng mình.

      biết vì sao trong lòng bỗng nảy sinh thương xót, Tĩnh Tri bảo thím Tần thẩm bưng tới chậu nước ấm và chiếc khăn mặt sạch , dịu dàng lau sạch những vết bẩn khuôn mặt và tay của . Cảm giác thấy những ngón tay của cứng ngắc như đá ở trong tay mình, Tĩnh Tri khỏi mềm mỏng giải thích: " đừng ngại, tôi tên là Tĩnh Tri, là chị dâu hai của . cực kỳ thích hội họa phải ? Tôi cũng cực kỳ thích, vừa rồi vẽ rất đẹp..."

      Những ngón tay của trong lòng bàn tay dần mềm mại trở lại. Tĩnh Tri ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt vô thần của vẫn như cũ, biết lạc đến phương nào, nhưng khóe môi có ý cười nhè .

      "Tôi nhìn được, cho nên những gì tôi vẽ ra đều là màu đen." Mạnh Thiệu Hiên nhàng mở miệng, ánh mắt giống như tìm phương hướng của Tĩnh Tri: "Tôi cũng nhìn thấy , nhưng tôi có cảm thấy nhất định rất xinh đẹp."

      Từ đó, Mạnh Thiệu Hiên thường xuyên kéo dài thời gian ở bên cạnh Tĩnh Tri, pha cà phê cho uống, còn đưa ngắm các loại hoa. Thời gian thong thả trôi , nhưng Tĩnh Tri lại cảm thấy như mình ở cùng với Mạnh Thiệu Hiên lâu lắm rồi, chỉ có trái tim vẫn như mặt nước phẳng lặng.

      "Loại hoa này vào mùa đông mới có thể nở à?" Tĩnh Tri tò mò nhìn vào đám cây xanh gầy guộc trồng ở trong chiếc bồn trước mặt.

      Mạnh Thiệu Hiên mỉm cười: "Đúng vậy, đây là loại cây do chính tay tôi lai tạo ra."

      " thực là giỏi!" Tĩnh Tri thốt lên lời khen tự đáy lòng, Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy ánh mặt trời cực kỳ ấm, mà giọng của , so với ánh mặt trời vẫn lại còn ấm hơn.

      " Suốt mấy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú Ba cười như vậy." Bỗng nhiên có giọng cực kỳ lạnh lùng cắt ngang bầu khí ấm áp êm dịu. Tĩnh Tri giật mình, vừa quay đầu lại nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đứng cách đó xa, cả người mặc bộ quần áo màu đen, đôi mắt sắc bén, khóe môi căng thẳng, ánh mắt nhìn Mạnh Thiệu Hiên với vẻ cực kỳ xa cách.

      Trong nháy mắt Tĩnh Tri bị Mạnh Thiệu Đình túm lấy cánh tay, thất kinh nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên, thấy mình mò mẫm bước dọc theo đường mòn, bóng dáng đầy đơn bạc để lại câu “vân đạm phong khinh” (dịch nghĩa: mỏng như mây, như gió): " Hai, giữ “Kim tương khảm ngọc” (chuông vàng nạm ngọc) ở trong nhà mà biết, là phí của giời."

      Tĩnh Tri ngạc nhiên, nhưng cánh tay đột nhiên lại bị tay người nào đó càng siết chặt hơn. Cổ tay Tĩnh Tri bị túm chặt đến như sắp bị cắt đứt vậy, nhíu mày nghênh đón cái nhìn tối đen của : "Thiệu Đình, buông tay ra!"

      " nghĩ người có tư cách như vậy sao? “Kim tương khảm ngọc” gì chứ, xứng!"

      bỗng nhiên mở miệng rất cay độc, chợt vứt mạnh tay ra phía sau, xoay người bỏ khỏi vườn hoa.

      Tĩnh Tri đứng ngây ra như phỗng ở nơi đó, từ từ nở nụ cười cay đắng, Thiệu Đình, rốt cuộc nghĩ như thế nào mà thốt ra những thứ lời đả thương người khác như vậy?

      Ngày hôm sau, từ thím Tần Tĩnh Tri được biết, Tam thiếu gia Mạnh Thiệu Hiên bị Hai mình là Mạnh Thiệu Đình tống ra nước ngoài để chữa bệnh rồi.

      Chương 8 – Chuyện xấu dậy sóng

      thoáng ngạc nhiên, nhưng đáy lòng vẫn như cũ, giống như sóng nước chẳng xao, chỉ “À” tiếng, nhưng cũng lấy làm lạ, xem ra thím Tần cố ý với tin tức này.

      Sáng sớm ngày thứ hai khi rời giường, kinh ngạc khi thấy Mạnh Thiệu Đình vậy mà ngồi ở trước bàn ăn vừa ăn bữa sáng vừa xem báo.

      Tĩnh Tri mặt dày gắng gượng ngồi xuống phía đối diện với . cảm thấy khí yên tĩnh đến dọa người, tiện tay cũng cầm lấy tờ báo, đọc tờ báo Tân Văn, liền chỉ tay vào trang báo lúng túng, gượng gạo : " biết tờ báo Tân Văn này cũng bắt đầu đăng những thứ tin tức Bát Quái này từ lúc nào thế nhỉ?"

      Mạnh Thiệu Đình vô tình thoáng liếc qua cái, vừa định thu hồi ánh mắt, chợt dừng lại, nhìn vào tấm hình chụp hai người rất quen thuộc kia, rồi lạnh lẽo liếc nhìn cái: "Tôi có thể lý giải thành là đối với từng hành động của người chồng này trong lòng luôn mang theo bất mãn nên cố ý khiêu khích ?"

      "Hả?" Tĩnh Tri sửng sốt phen, theo ánh mắt của nhìn xuống tờ báo, khỏi kinh ngạc đến ngây người, tấm hình kia nam chính, ràng là chồng của ! Còn nữ chính lại chính là người thường xuyên nhìn thấy, chính là Đại Minh Tinh mới nổi, tiểu thư La Phỉ Lệ.

      "Ách, xin lỗi, em nhận ra người đó chính là , đương nhiên... ách... em hề có ý định khiêu khích ..." Tĩnh Tri luôn bình tĩnh, hơn nữa có lối suy nghĩ ràng, nhưng giờ phút này gặp phải ánh mắt soi mói của Mạnh Thiệu Đình, ngôn ngữ cũng trở nên hỗn loạn hơn, khỏi cúi thấp đầu hơn, sao nóí ràng được.

      " hiểu được như vậy là rất tốt. hãy nhớ kỹ điều này cho tôi, chuyện của Mạnh Thiệu Đình tôi, tới phiên quản, nếu như để cho tôi biết được, dám động tay chân gì đó ở sau lưng tôi, Phó Tĩnh Tri, tôi cho cái chết cực kỳ khó coi!" Mặt ghé sát vào cực kỳ gần, Tĩnh Tri ngửi thấy rất mùi hương nhàn nhạt của nước cạo râu toả ra từ người ...

      " cứ yên tâm, em làm bất cứ điều gì." hít sâu hơi, bình thản , thậm chí khuôn mặt nhắn, sáng bóng hình trứng ngỗng kia còn mang theo nụ cười.

      Mạnh Thiệu Đình nhìn đầy nghi ngờ: "Tốt nhất là nên làm điều gì hết!"

      Tĩnh Tri bình thản liếc nhìn cái, lại thuận tay đổi lại ly sữa nóng tới cho : "Đương nhiên, em hẳn ngốc đến độ trêu chọc để cho chồng mình ghét bỏ."

      Mạnh Thiệu Đình nhìn ly sữa trong suốt, khóe môi chậm rãi thoáng gợi lên ý cười lạnh bạc: "Phó Tĩnh Tri, phụ nữ nên quá thông minh."

      Tĩnh Tri nhướng nhướng mày, bỗng nhiên cười sáng lạn: "Nhưng mà so với ngu dốt thông minh luôn luôn tốt hơn mà."

      Mạnh Thiệu Đình tựa hồ bị nét cười của cuốn hút, đưa tay bưng sữa chén, ngực Tĩnh Tri nhảy dựng lên, ánh mắt có chút tha thiết nhìn động tác của .

      bưng ly sữa lắc lắc rồi lại nặng nề đặt xuống, liền nhìn thấy vẻ ảm đạm nơi đáy mắt của , bất giác trong lòng thích thú, châm biếm: "Nhưng mà biết rằng từ trước đến nay, đàn ông chỉ thích những ngu ngốc hay sao? Như vậy dễ dàng để dụ dỗ và bảo vệ hơn..."

      Đầu lông mày của Tĩnh Tri nhíu lại: "Nhưng mà từ trước đến nay, tính kiên nhẫn của đàn ông chỉ có hạn, đối với những ngu ngốc, trong khoảng thời gian ngắn có thể cảm thấy trêu đùa thú vị, nhưng sau thời gian dài chẳng phải rất chán ghét đó sao?"
      Chris thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 9- Cùng dự tiệc

      Vấn đề nêu ra khiến sửng sốt, làm xoay chuyển suy nghĩ của về người phụ nữ bên cạnh mình. Vốn trong mắt , thực rất đần độn và ngu xuẩn, làm chút gì đó có lợi nhuận dù cực cũng được, bất quá cũng chỉ cho lượm lặt được chút lạc thú nhất thời, về lâu dài chắc chắn là rất phiền phức.

      Tĩnh Tri khẽ thở dài: "Có thể thấy là đàn ông luôn luôn ích kỷ, khi thích thông minh là rất tốt, ngu dốt cũng được. Lúc thích thông minh biến thành tinh ranh trong đối nhân xử thế, ngu dốt biến thành ngu xuẩn khiến người ta chán ghét, khi vậy, tội gì em phải thay đổi?"

      Gương mặt sáng sủa, mang chút dáng dấp oai vệ thản thiên. Mạnh Thiệu Đình khỏi thoáng chút động lòng, gật gù : " cũng đúng, giữ vững bản tính chính là việc khó khăn nhất."

      Hai người tới đây, bỗng nhiên lại yên lặng. Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình, sao mình lại có thể những chuyện như thế này với người phụ nữ kia được nhỉ? Trong lòng , người phụ nữ giống như là con chim sẻ ở trong lồng vàng vậy. huýt sáo các liền ca hát, khiêu vũ, vui đùa mang niềm vui đến cho , chứ phải là người để tâm tình những triết lý về cuộc sống!

      Nghĩ tới đây, đứng lên, ngữ điệu vẫn lạnh lùng như cũ, chân mày nhếch lên mang theo vẻ trào phúng: "Tôi làm, có việc gì cũng nên bắt chước giống như các vị phu nhân khác, có thể dạo phố, spa hoặc mua sắm, nhà họ Mạnh chúng tôi đưa cho chiếc thẻ vàng có thể quẹt mua hàng thoải mái đấy!"

      Tĩnh Tri cười ngước nhìn : " cho em mượn thư phòng là tốt rồi, sở thích của em phải là dạo phố."

      Mạnh Thiệu Đình bình tĩnh chăm chú nhìn , thấy sắp xếp lại chỗ báo chí gọn gàng, ngực khỏi căng thẳng, nhanh chậm : "Cái này, cần thiết để cho cha biết hiểu ?"

      Tĩnh Tri ngẩn ra, thấy chỉ vào tờ báo, trong ngực vẫn còn có chút chua xót nhưng vẫn cười : "Đương nhiên, hơn nữa những thứ tin tức Bát Quái này, từ trước đến nay ba ba cũng xem."

      "Thế tốt, Chủ nhật tôi muốn dẫn bạn tham gia tiệc rượu, còn lo lắng biết trả lời Phó tiên sinh thế nào cho ổn." Ngữ điệu của thoải mái, đưa tay cầm chiếc áo khoác, liếc mắt nhìn cái, thấy hơi có chút thất thần, liền cảm thấy mỹ mãn xoay người ra cửa.

      ra ngoài lâu, nhưng Tĩnh Tri vẫn đứng sững sờ ở nơi đó, vậy mà lại tự mình cho rằng, lo lắng thay cho ... Cũng ngờ kết quả lại là, người ta chỉ là muốn ăn vụng cách quang minh chính đại mà thôi.

      Thiệu Đình, may mắn là tôi hề .

      Rất nhanh chóng, Tĩnh Tri ổn định lại tinh thần, giúp thím Tần dọn dẹp lại phòng bếp, lại cũng chẳng còn việc gì để làm nữa... giờ ở trong thời gian nghỉ kết hôn, tháng dài đằng đẵng, mà vẫn còn chưa tiếp tục làm. Tuy nhiên làm cũng ở dạng nhàm chán như nhau. Phòng dạy đàn của , cũng chỉ đôi khi mới có vài đứa trẻ muốn học Piano hoặc là thanh nhạc,lúc đó mới có thể bận rộn chút, thời gian khác, vẫn dùng để đọc sách cho hết thời gian rỗi.

      Tuy được cha mình cưng chiều, nhưng vẫn bị mẹ cả và ba con chèn ép gắt gao, thể vào làm trong công ty nhà họ Phó được. Cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, Tĩnh Tri dưới trợ giúp của cha mở phòng dạy đàn này, tạm thời tiêu phí thời gian.

      tại ngồi mình ở cửa sổ phía tây, bỗng nhiên có chút nhớ nhung hoài niệm căn phòng dạy đàn nho với những tiếng non nớt khi học thanh nhạc của những đứa trẻ kia.

      Lại lần nữa nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình, nhưng là vào hai ngày sau trong buổi yến hội...

      Chương 10- Say rượu


      Vốn dĩ Tĩnh Tri thích tham gia loại yến hội này, ai ngờ ba ba lại gọi điện thoại tới, muốn dẫn bốn chị em tham gia bữa yến hội. Đối với ba ba, Tĩnh Tri luôn luôn ba gì nghe nấy, bởi vì ba ba rất ít khi cầu làm cái gì, cho nên dường như là đồng ý ngay lập tức.

      Khi đến nơi yến hội, Tĩnh Tâm bỗng nhiên cười “khì” tiếng, ánh mắt liếc xéo Tĩnh Tri: " cũng còn dám đến cơ à."

      Ba ba còn xã giao, Tĩnh Tri nghĩ muốn để cho ba ba đau lòng nên chỉ cười nhạt: "Chẳng qua chỉ là buổi yến hội thôi mà."

      "Đừng quên thân phận của là con riêng, đứng cách xa chúng ta ra chút." Tĩnh Tâm kéo Tĩnh Nghi đứng sang bên, cách xa với Tĩnh Tri khoảng. Tĩnh Tri cũng thèm để ý, đưa tay lấy ly nước trái cây, mình đứng yên lặng ở trong góc nhìn mọi người trong hội trường.

      Chỉ có Tĩnh Ngôn khéo léo dựa sát vào , vẻ mặt lo lắng: "Chị, chị sao chứ."

      Tĩnh Tri cười dịu dàng, đôi mắt đen sáng trong như nước chợt chớp lóe, nhưng lại thoáng vẻ đơn.

      liếc mắt cái nhìn Mạnh Thiệu Đình và La Phi Lệ bị vây quanh trong đám người.

      Trong ngực đột nhiên thấy đau xót, ly rượu trái cây bị uống hơi cạn sạch. Trong phút chốc như bị dồn ép, cặp lông mày nhíu chặt lại, đầy chán nản.

      Thiệu Đình , Chủ nhật định dẫn bạn tham gia buổi yến hội, hóa ra là tham gia buổi yến hội này! lập tức cảm thấy mình như đứng ngồi yên, chẳng trách Tĩnh Tâm lại có thể còn dám đến yến hội cách trào phúng như vậy! Hóa ra các chị em đều biết , nhưng lại giấu diếm, cố ý với cha khuyến khích tới tham gia!

      Nghĩ tới đây, cặp mày nhọn của khỏi nhăn lại. Xem ra, từng bước nhường nhịn, cũng thể làm cho hai người kia buông tha, ngược lại chỉ biết biến thành giòi trong xương, có đuổi cũng .

      Mới đầu Mạnh Thiệu Đình cũng có lưu ý đến bọn họ, chờ đến lúc nhìn thấy Phó Chính Tắc mới phát ra chuyện xem ra có chút hay. La Phi Lệ ở trong tay , với cách ăn mặc đặc biệt cao nhã động lòng người, hai người bọn họ đúng là tiêu điểm của buổi yến hội, trốn cách nào cũng thoát.

      Cũng phải là sợ nhà họ Phó, chỉ là đối với bậc trưởng bối vẫn luôn giữ kính trọng thể thiếu.

      Mà lúc này, Phó Chính Tắc cũng nhìn thấy hai người bọn họ. Quả nhiên, khi nhìn thấy bên cạnh là La Phi Lệ , ánh mắt ông chợt cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Tĩnh Tri. Ánh mắt Mạnh Thiệu Đình nhìn theo hướng nhìn của Phó Chính Tắc, cũng trông thấy Tĩnh Tri đứng ở góc sáng sủa nơi đại sảnh yến hội.

      mặc bộ tiểu lễ phục lộ vai màu đen, mái tóc dài như mây được búi cao, hơi trang điểm chút phấn, phải thực chói mắt, nhưng cực kỳ có khí chất. đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng có vài người nam giới qua đến gần , chỉ cười hòa nhã, lễ phép cự tuyệt. Mà bên người , bộ dáng như con chim nép vào bên cạnh, lại là tứ tiểu thư nhà họ Phó, Phó Tĩnh Ngôn. Mạnh Thiệu Đình nhìn chị em bộ dáng thân mật khăng khít, khỏi nhếch môi, từ nơi đáy lòng cười thầm , tình cảm của hai chị em cũng là tốt đấy chứ nhỉ!

      Mạnh Thiệu Đình nghiêng tai với La Phi Lệ câu gì đó, nét mặt La Phi Lệ liền vẻ cam lòng, rời .

      Tĩnh Tri đặt chiếc ly xuống, cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, thể tưởng được rượu trái cây lại còn có thể làm cho say rượu , bây giờ nhất định tránh khỏi bị người ta chê cười chết mất, Tĩnh Tâm, Tĩnh Nghi trong lòng nhất định rất khoái trí đây.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :