TỔNG GIÁM ĐỐC GẶP NẠN
Tác giả: Mạc Thần
Converter : ngocquynh520
Editor: lazy_lazy
Giới thiệu:
Mười lăm năm trước, tại bể bơi của Vệ gia ,
Lăng Tâm Ảnh may mắn được người ta cấp cứu từ Quỷ Môn quan (cửa phủ) trở về,
Khi đó liền quyết định, ngày nào đó phải báo đáp ân cứu mạng của Vệ Tử Câu.
Hôm nay, cuối cùng cơ hội báo ân xuất ngay trước mắt, có gì cũng buông tha. . . . . .
Nhưng Vệ Tử Câu, người này chẳng lẽ mù đến phân biệt đúng sai sao?
Sao lại cự tuyệt kế hoạch báo ân của !
sao, có rất nhiều tính nhẫn nại,
ngày nào đó đem tất cả nợ nần trả lại cho . . . . . .
Vì bảo vệ vị hôn thê, Vệ Tử Câu mất thị lực;
Khi tất cả mọi người rời khỏi , lại vì báo ân mà xuất trong cuộc sống của .
Năm đó nếu như phải vì luyện tập hô hấp nhân tạo, thuận tay kéo từ dưới nước lên,
Bất quá, thấy có thành ý như vậy, liền miễn cưỡng tiếp nhận. . . . .
Cái gì! Chức vị tổng giám đốc sắp giữ được? Vị hôn thê cũng chạy theo người khác?
Bây giờ, xem lấy cái gì báo đáp ? . . . . . .
Mở đầu:
Ánh mặt trời soi sáng mặt biển yên ả, tỏa sáng lấp lánh như có ngàn con cá bơi lội mặt nước, từng mảng sáng lấp lánh như vảy cá lúc lúc , rực rỡ đẹp mắt.
chiếc du thuyền tư nhân sang trọng với tốc độ chậm chạp như nàng tiên cá thong dong lướt qua từng mảng sáng lấp lánh, nhìn tựa như ngược dòng Thái Bình Dương yên ả.
Chạy thuyền ra ngoài biển, hạ neo cố định thuyền, mặc cho thuyền mặt biển lay động, các hoạt động thuyền vẫn hoạt động cố định.
Tụ tập thuyền đều là những nhân vật nổi tiếng, họ ở đây đánh bạc, mang theo vợ hay vui đùa cùng tình nhân, làm những việc xã giao.
Lần này tương đối đặc biệt, vì có tiệc đính hôn của chủ thuyền, nên các nhân vật nổi tiếng tụ tập nhiều hơn so với bình thường.
Sau hai ngày vui chơi hết mình, chuẩn bị về mặt biển xuất chiếc ca nô hướng về phía họ.
ca nô mặc dù có cắm cây cờ vẽ hình đầu lâu, nhưng cũng khiến các thuyền viên có cảm giác ổn.
"Thuyền trưởng, chiếc ca nô kia. . . . . . rất kỳ quái, chúng ta có nên cấp tốc quay về vùng biển quốc tế báo cảnh sát?" thuyền viên lo lắng hỏi, các thuyền viên khác cũng đồng tình chờ thuyền trưởng ra chỉ thị.
thuyền đều là những người giàu có, nếu là hải tặc đến cướp, cũng phải có khả năng.
"Ban ngày ban mặt, to gan như vậy." Thuyền trưởng trả lời, bởi vì làm thuyền trưởng vài chục năm, chưa từng gặp qua hải tặc.
Ban ngày ban mặt? các thuyền viên biết nên khóc hay cười nhìn thuyền trưởng.
Nơi này la vùng biển rộng lớn như cánh cửa khác đến địa ngục, thuận lợi cho việc phá hủy. Nếu đối phương có ý đồ, trừ phi Long Vương đến cứu giúp, nếu , chỉ có thể cầu nguyện như trong chuyện cổ tích may mắn gặp gỡ nàng tiên cá.
"Thuyền trưởng, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng bốn phía người, thể nào cầu cứu." thuyền viên khác ra ý nghĩ của mọi người.
Mặc dù vậy, Thuyền trưởng vẫn do dự, ánh mắt dừng lại ở mặt biển, giống như quan tâm đến lời của thuyền viên.
Vào lúc này, chiếc ca nô nhanh chóng đến gần, dựa vào tốc độ của du thuyền mà dừng lại ngay bên cạnh.
ca nô năm người đàn ông với thân hình dũng mãnh và nhanh nhẹn cầm súng trong tay ——loại súng có thể phá nát toàn bộ tòa cao ốc tựa như điện ảnh —— sau đó bọn đem dây thừng câu lên thuyền, và dọc theo dây thừng linh hoạt lên thuyền
Thuyền viên đều đề phòng, đợi thuyền trưởng phát hiệu lệnh, bọn họ liền phát tín hiệu cầu cứu; người đến với ý đồ rất ràng, lần này xem thuyền trưởng còn gì để !
Người thuyền theo năm kẻ bắt cóc loạn thành đoàn, phụ nữ khóc thét chói tai, có mấy người đàn ông thức thời giơ hai tay lên đầu hàng, có người muốn bị uy hiếp nghĩ biện pháp chống cự.
Tiếng súng được vang lên như sấm chói tai, tiếp theo là trầm tĩnh ngắn ngủi ở thuyền, rồi sau đó lại có vài tiếng súng khác nhau vang lên lẻ tẻ, như vậy là có người nổ súng phản kháng.
Mặt trời chẳng biết lúc nào rơi vào đường chân trời, mặt biển yên lặng dần dần có sóng lớn; sau khi toàn bộ tiếng súng ngừng lại, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc lại chợt vang lên. . . . . .
Bị cướp sạch còn lại gì nhưng bề ngoài chiếc du thuyền vẫn như cũ quang vinh chói lọi trở về vùng biển quốc tế, thuyền ai cũng mặt chán nản, quần áo và trang sức hàng hiệu người đều bị lột sạch.
Những người đàn ông giàu có gần như khỏa thân chỉ sót lại cái quần lót, đôi vớ và cái cà vạt đeo cổ, mười phần nghèo túng.
Những người phụ nữ xinh đẹp còn thê thảm hơn, chỉ có thể mang tấm trải bàn bao quanh thân thể trần trụi mềm mại, những kẻ bắt cóc ngay cả đồ lót người cũng lột sạch trơn, là muốn mang về cho người .
chỉ cướp bóc, mấy kẻ bắt cóc ỷ thế chọc gẹo người, chẳng những muốn họ tự mình cởi quần áo, còn phải vừa cởi vừa khiêu vũ; chỉ vậy, khi giao ra tài sản người còn phải : "Tôi nguyện đem tiền sản của tôi cấp cho các vị đại gia, xin các đại gia vui vẻ nhận."
Gặp phải trường hợp bị sỉ nhục lớn đến như vậy, bọn họ còn mặt mũi nào dám báo cảnh sát. Tuy nhiên, có bốn thanh niên trẻ tuổi vì muốn bị nhục nhã như thế nên họ chờ thời cơ phản kháng lại vô tình rơi xuống biển.
Bọn họ là tổng giám đốc Âu Nhĩ Kỳ tập đoàn xe hơi Âu thị, tổng giám đốc Vệ Tử Câu tập đoàn xây dựng Vệ thị, đầu là người đứng đầu tập đoàn truyền thông Triển Phi Tường, cùng với giám đốc Phong Thừa Húc tập đoàn đầu tư Lôi Phong.
Những người này phải là người phụ trách đại công ty mà là người thừa kế thế hệ thứ hai, tất cả đều là người hết sức quan trọng, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?
Than ôi! Dũng cảm bảo vệ mặt mũi nhất thời lại mất mạng, tính thế nào cũng thấy xứng. Chỉ là chịu nhục nhất thời mà thôi, cần gì đối chọi với mấy kẻ bắt cóc? tại, chỉ sợ mấy người trẻ tuổi này toàn bộ đều thành rể hiền của Hải Long Vương!
Mấy thương nhân lớn tuổi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhận định với bộ dạng nghèo túng này khẳng định tạo thành chấn động, trở thành trò cười cho dư luận, cộng thêm đánh bạc là phạm pháp; ngoài ra, còn có nhiều người gạt vợ mang tình nhân lên thuyền, suy nghĩ lại . . . . .
Vẫn thể báo cảnh sát, dù sao thuyền đều là người có tiền, nên tự mình tìm đội cứu nạn !
--------------------
Chương 1: (1)
"Quỷ đến rồi! Chúng ta nhanh chóng núp !" Đan Kỳ gọi, bé và hai cậu bé lập tức giải tán, núp vào các bụi hoa cây cảnh.
Trong sân nhà rộng lớn ngay lập tức trở nên yên tĩnh, có lẽ có chút thanh của trẻ con và trong biệt thự truyền ra giọng người lớn chuyện cười đùa với tiếng nhạc êm ái. Cùng lúc đó là tiếng của bé tám tuổi đếm số, là đứa trẻ tuổi nhất trong nhóm.
bé làm quỷ, mắt được che lại bằng miếng vải thêu hoa, đứng yên dựa vào cây cột nhà to lớn của biệt thự, giọng mềm mại đếm: "96, 97, 98, 99, 100. Mình đến bắt đây!" bé liền xoay người, hai tay lần mò, chân chậm rãi về phía trước.
bé núp trong bụi cây, hướng về phía bên cạnh ngoắc ngoắc đầu ngón tay nho , ngay sau đó hai cậu bé đến gần phía , đầu của hơi nghiêng về phía, ra hiệu cho bọn họ theo .
bé làm quỷ dựa vào cảm giác ở lòng bàn chân, vểnh tai, bước từng bước về phía trước dọc theo đường mòn gạch đá; nếu cẩn thận, có thể rơi xuống hồ bơi bên cạnh.
Tuổi tuy nhưng là chuyên gia làm quỷ, bởi vì mỗi lần chơi chỉ có thể làm quỷ.
Đan Kỳ, bé mười tuổi núp ở trong bụi cây dẫn hai cậu bé dọc theo bụi cây, nhàng về phía lưng của bé làm quỷ.
"Đan Kỳ, em đến gần như vậy bị nó phát ." Sử Đan Ny mười ba tuổi trong lúc đưa miếng đồ ăn vào trong miệng.
" Tử Hiên, chúng ta đẩy nó xuống hồ bơi được ?" khuôn mặt xinh đẹp của đứa con lai Sử Đan Kỳ lộ ra nụ cười xảo quyệt, tàn nhang mặt dường như cũng kích động dứt.
" được, bị cha mắng. Cha nếu bắt nạt nó, cho chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc." Chính là măng xào thịt xé .
" yên tâm, mẹ để cho chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc, mẹ làm đồ ăn Tây cho chúng ta." Cha chỉ thích dạy bảo thôi!
"Đan Ny, em sợ cái gì? đồng ý." Vệ Tử Hiên, đại thiếu gia của căn biệt thự này, mười sáu tuổi, là đứa lớn nhất trong nhóm.
Sử Đan Ny suy nghĩ chút, lại đưa miếng đồ ăn vào miệng, sau đó mạnh mẽ lắc đầu, quai hàm mập mạp theo đó mà lay động kịch liệt, "Em thấy vẫn cần, đồ ăn Trung Quốc khó ăn."
" cần?" Sử Đan Kỳ hoài nghi nhìn trai cách tinh quái, con ngươi xinh đẹp xoay chuyển, “ phải là thích nó sao?"
" thích nó làm vợ tương lai của , nhưng nó nhất định phải chết. Ngộ nhỡ nó bị chết đuối, hai chúng ta bị ảnh hưởng." Lớn hơn Đan Kỳ ba tuổi, nên suy nghĩ khá hơn chút.
" chết đuối đâu. Chúng ta đẩy nó xuống rồi lại hô cứu mạng, nó nhiều lắm là bị uống ít nước, chết đuối." Sử Đan Kỳ , với thói quen luôn luôn kiêu căng, thích nhất ỷ thế bắt nạt người.
"Vậy , em sợ cái gì?" Vệ Tử Hiên theo phụ họa. rất thích Sử Đan Kỳ, chỉ cần , đều được.
Sử Đan Ny nhìn em , rồi nhìn Vệ Tử Hiên, luôn luôn có chủ kiến, chịu nổi lời thuyết phục của hai người, há miệng to cắn bánh bao, mập mờ : "Được, nhưng phải nhàng đấy." vẫn có chút lo lắng.
Có trai cùng phạm tội, bị đánh bị mắng cũng có bạn, Sử Đan Kỳ dẫn hai người hướng sau lưng bé làm quỷ, nổ lực đẩy ——
Bùm! bé làm quỷ rơi xuống hồ bơi.
"Ô. . . . . . Ừng ực ừng ực. . . . . . Ô. . . . . . Ừng ực ừng ực. . . . . ."
Đôi tay của bé liều mạng đập nước, nghĩ muốn hô cứu mạng nhưng nước ngừng đổ vào trong miệng, để cho cách nào phát ra tiếng kêu cứu. Mắt bị che, tay bắt được vật nào có thể dựa vào, để cho sợ hãi đến sắp ngất.
"Cứu mạng! Có người rơi xuống hồ bơi!" Sử Đan Kỳ kêu theo kế hoạch ban đầu, sau đó ba người trơ mắt nhìn bé đau khổ giãy giụa.
Sử Đan Kỳ kêu thêm mấy lần vẫn thấy người lớn nào từ trong biệt thự ra, vẫn như cũ, từng đợt chuyện cười đùa cùng tiếng nhạc êm ái truyền ra ngoài.
Đôi tay của bé vẫn liều mạng đập nước, dần dần trở nên yếu đuối, thân thể lúc chìm lúc nổi.
Sử Đan Ny sợ hãi, liều mạng nắm đồ ăn cho vào miệng, "Đan Kỳ, nó sắp chết, làm sao bây giờ?"
“ nhanh gọi cha, nhanh ." Sử Đan Kỳ cũng sợ hãi, nghĩ tới chuyện lại xảy ra ngoài dự đoán của .
" dám , em gọi ." Đánh chết , cũng dám , bởi vì chết nhanh hơn.
" là trai, nên ."
"Là em muốn đẩy nó, em ."
" có phản đối, ."
"Em mới nên ."
Hai người đùn việc cho nhau, cuối cùng nhìn về phía Vệ Tử Hiên.
" cũng , bà nội đánh ta chết." Vệ Tử Hiên xoay người chạy .
Sử Đan Ny cùng Sử Đan Kỳ đưa mắt nhìn bóng lưng Vệ Tử Hiên rời , sau đó hướng hồ bơi nhìn, chỉ thấy bé làm quỷ dưới nước nhấp nhô, còn giãy giụa.
"Nó chết rồi, nó biến thành quỷ rồi, chúng ta trốn nhanh, cha đánh chúng ta chết." Hai em liếc mắt cái, vội vàng chạy mất.
Nhị thiếu gia của căn biệt thự—— Vệ Tử Câu mười lăm tuổi, từ ban công lầu hai nhìn thấy màn này, nhanh chóng xuống lầu, băng qua đại sảnh, làm kinh động bất kỳ ai, mình đến cạnh hồ bơi, nhảy xuống phát ra tiếng bùm. bơi xuống dưới đáy, đem kéo lên bờ, để cho nằm ngang.
Tại sao cầu cứu người lớn?
Bởi vì vừa mới học hô hấp nhân tạo, tin kỹ thuật hô hấp có tác dụng, lo có đối tượng luyện tập, bé này vừa đúng lúc có thể để cho luyện tập thực tế.
Siết chặt mũi của , thổi hơi vào trong miệng , hai tay đặt lên ngực đè xuống, làm chính xác những bước hô hấp nhân tạo mới vừa học được.
Động tác biết được lập lại mấy lần, hô hấp nhân tạo rốt cuộc cũng có tác dụng, bé tỉnh lại và ho ra rất nhiều nước.
" có tác dụng?" Vệ Tử Câu thể tin.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Ô. . . . . . Mẹ. . . . . ." bé khôi phục lại ý thức, liền tháo ra miếng vải quấn mắt và khóc.
"Em có chết, đừng khóc, là tôi cứu em." Vệ Tử Câu , lúc này có cảm giác mình như vị hùng vẻ vang được vạn người ngưỡng mộ.
Đôi mắt đầy nước mắt của mơ màng nhìn , cũng coi như là hùng, bởi vì thiếu gia tiểu thư trong nhà chỉ biết bắt nạt , thế nhưng lại cứu .
thích cùng bọn họ chơi đùa, bọn họ luôn bắt nạt , nhưng cha lại rất thích để cho ở chung chỗ cùng bọn họ, còn muốn trở thành vợ của Sử Đan Ny mập mạp, cảm thấy mình giống như tiên Thumbelina với chuột đồng vậy.
hít hít nước mũi hỏi: "Vậy là ân nhân cứu mạng của tôi sao?"
Vệ Tử Câu chần chờ lát, “Cho là vậy ."
"Vậy muốn tôi báo đáp thế nào?" hỏi tiếp.
Vệ Tử Câu kinh ngạc vì còn tuổi mà có thể ra những lời này, " xem tivi nhiều lắm sao? Lời này của là học được tivi à?"
lắc đầu, "Tôi thường nghe chú Sử với cha, chú ấy ông ấy có ân phải trả. Vậy còn ? muốn tôi báo đáp như thế nào?"
"Như thế nào báo đáp tôi?" Vệ Tử Câu hỏi ngược lại mình, mặc dù thấy chết mà cứu, nhưng muốn lấy làm đối tượng thí nghiệm nhiều hơn.
"Tử Câu." Lúc này, Vệ lão phu nhân đến cạnh hồ bơi.
"Cháu ở cùng Đan Ny và Đan Kỳ sao? Cháu phải vẫn trông mong Đan Kỳ, thế nào mà từ lầu xuống?"
Vệ lão phu nhân hỏi xong, mới chú ý đến bé ướt nhẹp bên cạnh, "Cháu phải là con của tài xế trong nhà chú Sử sao? Hai đứa làm sao mà toàn thân ướt nhẹp như vậy?"
" ấy rơi xuống hồ bơi, là cháu cứu ấy lên." Vệ Tử Câu ra Sử Đan Kỳ ba người bọn họ đẩy xuống hồ bơi, sợ chú Sử trách phạt Sử Đan Kỳ, thích Sử Đan Kỳ.
"Cháu dũng cảm, may mắn phải Đan Ny hay Đan Kỳ té xuống. Đan kỳ bọn họ phải xa, sao cháu đem thời gian chơi đùa cùng bọn họ? Bà nội biết em các cháu cũng thích Đan Kỳ." Vệ lão phu nhân dùng lược chải tóc nước của cháu trai hỏi.
"Bà nội, cháu muốn chơi đùa cùng bọn họ, mười mấy tuổi rồi, còn chơi trốn tìm, trò chơi bắt nạt người." Vệ Tử Câu tự mình cho ý kiến, dù vậy vẫn mong đợi Đan Kỳ đến.
"Tử Câu, bà nội mới vừa cùng chú Sử chuyện, tương lai để cho Đan Kỳ làm dâu Vệ gia, chú ấy đáp ứng." con trai và con dâu cùng mất mạng trong vụ tai nạn xe, sợ thấy được cháu trai kết hôn, bà chỉ có thể sắp đặt trước.
"Bà nội, Đan Kỳ muốn làm dâu người nào trong nhà chúng ta?" Bọn họ có hai người, ai cũng thích Đan Kỳ, cũng thể vợ hai chồng.
"Để cho công bằng, trong hai em người nào có năng lực lên làm tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Vệ thị, Đan Kỳ gả cho người đó."
Vệ Tử Câu trầm mặc , đưa mắt đặt mặt nước của hồ bơi, mê mang mờ mịt.
Vệ lão phu nhân đoán ra ý định của cháu trai, chỉ có thể ra lời trong lòng: "Tử câu, cháu biết bà nội đem toàn bộ hi vọng đặt ở người cháu, cháu hiểu chuyện, chững chạc bằng cháu, đáp ứng bà nội, cháu nhất định phải lên làm tổng giám đốc, khiến cho tập đoàn Vệ thị ngày càng lớn mạnh."
"Bà nội, cháu đáp ứng bà, cháu phụ lòng bà." Vệ Tử Câu dắt Vệ lão phu nhân trở về biệt thự, chỉ mới mười lăm tuổi, có tự tin cùng khí thế của vương giả.
bé bị bỏ lại ở hồ bơi, mặc dù nghe hiểu bọn họ cái gì, nhưng trong thâm tâm bé đó lặng lẽ ghi nhớ tên tuổi của ân nhân cứu mạng.
Tử Câu.
Sử Thanh Hoa là nhà đầu tư kinh doanh Hoa kiều, cũng được coi là người có tài có thế lực.
Bởi vì mối quan hệ với các doanh nghiệp đầu tư, ông lấy vợ người Mỹ sống ở Đài Loan vài chục năm. Sau đó, bởi vì Sử Đan Ny và Sử Đan Kỳ dần dần lớn lên, nên ông quyết định đưa gia đình về lại Mỹ, để cho bọn chúng về Mỹ học.
Đến sân bay quốc tế, Sử Thanh Hoa chống gậy xuống xe, phải bởi vì ông lớn tuổi, mà là ông bị thương ở chân trong tai nạn xe.
Lúc ấy, tai nạn xảy ra ở đoạn đường vắng, người gây tai nạn bình tĩnh chạy trước mặt ông, chiếc xe thỉnh thoảng ngang qua, chẳng những xuống xe xem ông, ngược lại gia tăng tốc độ rời ; ông cứ như vậy bị kẹp ở trong xe, từ có thể hô cứu mạng cho đến hấp hối.
Đáng lý ra ông chết, may mắn thay, tài xế Lăng Thanh Tuyền ngang qua sẵn lòng xuống xe xem xét và cứu giúp; từ đó Lăng Thanh Tuyền làm tài xế cho ông, ông luôn cho rằng mình thiếu Lăng Thanh Tuyền cái ân tình.
"Sử tiên sinh, Sử phu nhân, nhờ ông bà chăm sóc và bồi dưỡng giùm con của tôi." Lăng Thanh Tuyền cung kính , giọng có chút đành lòng.
Ông đưa ra cầu báo đáp cho Sử Thanh Hoa, mong muốn con , Lăng Tâm Ảnh trở thành vợ tương lai của Sử Đan Ny, cùng đến Mỹ, cho bọn họ bồi dưỡng thành người.
Ông già, vợ lại qua đời từ hai năm trước, ông tự biết có nhiều thời gian chăm sóc cho con , ông nghĩ đến nát óc, lại nghe qua ít bạn tốt chỉ bảo, mới nghĩ đến phương pháp này để con có thể có đời sống xa hoa phú quý.
"Thanh Tuyền, có thể yên tâm giao Tâm Ảnh cho tôi. Chỉ là, muốn theo chúng tôi đến Mỹ sao?" Sử Thanh Hoa hỏi vấn đề này dưới trăm lần.
Trong mắt Sử Thanh Hoa cầu của Lăng Thanh Tuyền tính là nhiều, cho nên, ông hi vọng Lăng Thanh Tuyền cùng nhau đến Mỹ, để ông có thể chăm sóc cho cha con bọn họ cả đời.
"Tôi nhất định có thói quen sống ở Mỹ, bất quá tôi thăm Tâm Ảnh." Lăng Thanh Tuyền nhìn về phía con , đành lòng lộ ra trong ánh mắt.
"Tâm Ảnh, xuống xe."
Lăng Tâm Ảnh dùng sức lắc đầu nhìn cha, nhúc nhích ngồi xe, căn bản muốn xuống xe, mới cần phải xa cha, ở cùng chỗ với người bắt nạt .
"Tâm Ảnh, xuống xe." Lăng Thanh Tuyền gọi lần nữa.
Lăng Tâm Ảnh đột nhiên khóc thét lên, "Oa. . . . . . con muốn Mỹ, con muốn ở chung chỗ cùng với cha."
"Tâm Ảnh, đừng khóc, nhanh xuống xe, đến lúc lên máy bay rồi." Lăng Thanh Tuyền khom người tiến vào trong xe, kiên trì đem con kéo ra ngoài.
"Con muốn Mỹ, con cần! Oa. . . . . . Oa. . . . . ."
"Tâm Ảnh, cho phép khóc." Lăng Thanh Tuyền cố làm ra vẻ uy nghiêm quát lên.
Ngoài dự đoán, bình thường Lăng Tâm Ảnh sợ nhất bị người khác la mắng, giống như là bằng bất kỳ giá nào cũng vậy, càng khóc lớn tiếng, kêu trời kêu đất.
" , nếu nó muốn , chúng ta coi như xong, cho bọn họ khoản tiền phải được sao." Sử phu nhân có chút nhịn được .
Sử Đan Ny cùng Sử Đan Kỳ ghét Lăng Tâm Ảnh, nên bà tự nhiên cũng thích .
"Mẹ, nó đáng ghét, nó hại chúng ta lên máy bay được." Có mẹ bên cạnh làm chỗ dựa, Sử Đan Kỳ sợ cha tức giận .
"Mẹ, chúng ta cần để ý đến nó, com mới ham thích gì nó làm vợ của con, chúng ta thôi." Sử Đan Ny hùa theo phụ họa.
Ánh mắt nghiêm nghị của Sử Thanh Hoa quét qua hai đứa con, rồi hướng về phía vợ : "Làm sao em có thể như vậy , đáp ứng Thanh Tuyền, nhất định phải làm được." Sử Thanh Hoa là người coi trọng uy tín.
Lăng Thanh Tuyền cũng biết nguyên nhân con sợ Mỹ, trừ bỏ muốn rời xa ông, còn là vì hai đứa con Sử gia thường xuyên bắt nạt nàng.
đành lòng xa cách, cộng thêm Sử phu nhân cùng bọn bài xích lẫn nhau, ông hạ quyết tâm, "Sử tiên sinh, Sử phu nhân, nếu Tâm Ảnh muốn , vậy đừng ."
"Thanh tuyền, chẳng lẽ tin tưởng tôi? Vậy để ý lời của bọn ?" Sử Thanh Hoa cảm giác sâu sắc chính mình mất uy tín.
" phải vậy, Sử tiên sinh, lời của trẻ con, tôi thế nào lại để ý. Tâm Ảnh dù sao cũng còn , muốn nó cứ như vậy rời , tôi cũng làm được." Lăng Thanh Tuyền giải thích.
"Đúng vậy, . Có thể đợi Tâm Ảnh lớn hơn chút rồi đến Mỹ, tránh cho nó thích ứng được." Sử phu nhân thêm sức lực vội vàng .
"Sử phu nhân có lý. Sử tiên sinh, Sử phu nhân, mọi người mau lên máy bay , tôi trì hoãn mọi người nữa." Lăng Thanh Tuyền đưa con trở lại trong xe.
" khi như vậy. . . . . ."
Sử Thanh Hoa mở túi xách, lấy ra cái túi da đưa cho Lăng Thanh Tuyền."Thanh Tuyền, cái này coi như là sính lễ của Đan Ny kết hôn với Tâm Ảnh."
"Sử tiên sinh, đây là cái gì?" Lăng Thanh Tuyền có ý nhận lấy, ông đột nhiên cảm thấy tương lai quá xa xôi, ông nên thay con quyết định cho tương lai.
"Bên cạnh tôi có thứ gì đáng giá, tất cả đều là ít cổ phần đầu tư trong công ty. Đây là cổ phần của tập đoàn xây dựng Vệ thị, lợi nhuận hàng năm đủ cho hai cha con có cuộc sống tốt, tôi tặng nó cho Tâm Ảnh làm sính lễ."
"Sử tiên sinh, cái này quá quý giá, tôi thể nhận."
"Quý giá mới có thể biểu đạt thành ý của tôi"
"Sử tiên sinh, tôi xem hay là chờ tương lai con trai nhà ông cùng con nhà tôi có duyên gặp lại, tâm đầu ý hợp lúc đó mới bàn chuyện hôn !" Lăng Thanh Tuyền khéo léo từ chối .
" à, Thanh Tuyền có lý, bọn có suy nghĩ của chính mình, để cho bọn nó tự do phát triển tốt hơn." Sử phu nhân luôn lựa thời cơ mà thuận gió thổi lửa.
Sử Thanh Hoa để ý tới vợ, : "Thanh Tuyền,cậu như vậy, là muốn cắt đứt quan hệ với tôi? Tôi đáp ứng cho Đan Ny cùng Tâm Ảnh kết hôn, tôi làm được."
"Sử tiên sinh, ông hiểu lầm rồi, tôi có ý muốn cùng ông cắt đứt quan hệ. . . ."
"Vậy hãy nhận lấy. Chúng tôi nên lên máy bay rồi." Sử Thanh Hoa đem túi da cứng rắn nhét vào trong tay Lăng Thanh Tuyền, để cho ông tiếp tục từ chối, chống gậy bước .
Cổ phần của tập đoàn xây dựng Vệ thị, là sính lễ quý giá. Lăng Thanh Tuyền cầm giấy túi da, nhìn của bọn họ thang cuốn rời , biết phải làm sao.