1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc chồng trước không dễ chọc - Thanh Âm Tùy Cầm (12) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tổng Giám Đốc Chồng Trước Dễ Chọc

      Tác giả: Thanh Tùy Cầm

      Độ dài : 207 chương + 9 ngoại truyện

      Nguồn :xxx

      Edit: Tâm Di

      Giới thiệu:


      Ba năm trước, cuộc mua bán, hôn nhân 4 tháng tình , sau khi ký giấy thỏa thuận ly hôn, từ đấy về sau, còn bất ki quan hệ gì

      Ba năm sau, lại trở về, thừa kế xí nghiệp của gia tộc, trở thành tinh trong giới thương mại. Quyền uy của gia tộc Mộ thị, tại thành phố này, cơ hồ có người nào địch lại!

      Trong lễ chúc mừng, tình cờ gặp nhau, khiến cho 2 người vốn còn bất kì quan hệ gì, lại tiếp tục dây dưa

      Sau đó, mê luyến điên cuồng, mà , lại trở thành bạn của cháu trai . cam lòng, nghĩ hết mọi biện pháp, chỉ vì muốn ở lại bên cạnh

      “Chúng ta ly hôn rồi” Bạch Tiểu Du rốt cuộc chịu được tiến công chiếm đóng của

      chỉ nhàn nhạt đáp lại tiếng, thờ ơ trả lời câu:

      “Ngày mai tôi triệu tập kí giả, để cho mọi người đều biết em là vợ trước của tôi”

      biết xấu hổ” Mỗ nữ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi

      “Ừ, phải việc này em sớm biết sao?” ngược lại tức giận

      “Làm tình nhân của tôi tiếp tục biết xấu hổ

      ư?. có hứng thú” học bộ dạng vô sỉ của , trong giọng hàm chứa khinh miệt khiến người nào đó tức giận đến nghiến răng

      “Em có gan lại lần nữa xem” giận dữ

      “Được rồi, tôi muốn toàn bộ Mộ thị, có thể cho tôi sao?” buồn cười, cam lòng từ vợ biến thành tình nhân sao?

      “….” Cái này biết trời cao đất rộng

      Đoạn ngắn 1:


      “Tôi là vị hôn thê của cháu trai , chú, xin làm phiền đừng đến tìm tôi nữa”

      Người phụ nữ tức giận, trừng mắt nhìn , hy vọng có thể tự mình hiểu lấy

      “Ăn xong rồi nghĩ muốn chuồn mất sao?. Đừng có nằm mơ!”

      Từ trước đến nay phải là người dễ dàng buông tha cho người khác

      Đối với dây dưa liều mạng của , bất đắc dĩ thở dài: “Mộ Trường Hiên, dựa vào cái gì mà níu chặt tôi tha?”

      “Chỉ bằng cái này”

      Mỗ nam nhanh chóng móc ra hai quyển sổ màu đỏ hồng từ trong túi công văn, đắc ý cười

      “Chú?”

      thèm làm trưởng bối của , nếu so sánh, thích thuần phục ở dưới thân của hơn!

      Đoạn ngắn 2:


      “Chồng à, đây là lần thứ ba chúng ta đăng kí kết hôn, em sợ” Bạch Tiểu Du vô thức áp mặt vào trong lòng người đàn ông, vẻ mặt bất đắc dĩ

      Người đàn ông cưng chiều, véo đôi má trắng mịn của : “Bảo bối, đừng sợ, hai lần trước đều là ngoài ý muốn, nhưng mà lần này là

      Bây giờ, để cho bất kì điều ngoài ý muốn nào xảy ra, vì để cưới , mấy năm nay, tiêu diệt hết tất cả chướng ngại rồi

      “Em sợ người trong dân chính cục mắng chúng ta bị điên”

      “Nếu như bọn họ dám chữ, chúng ta đem tiệc cưới tổ chức ở trước dân chính cục” Bề ngoài của Mộ Trường Hiên hết sức vô lại

      fujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1: Bị đuổi 2 lần

      Edit: Tâm Di

      Lại đêm mưa to gió lớn. Mưa ngày hè, tới cũng nhanh, cũng nhanh, giống như đoạn hôn nhân ngắn ngủi của

      Bạch Tiểu Du đứng ở trước cửa sổ sát đất, mưa rào quất vào cửa sổ thủy tinh, nước mưa bắn tung tóe, thi thoảng xen lẫn tiếng sấm rầm rầm, làm cho tâm hồn vốn bình tĩnh của , hơi dao động

      “Ký tên rồi hả?”

      Giọng trầm ổn mang theo hơi thở nam tính phả vào mặt

      Thân thể chợt cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn thấy gương mặt cười như cười của

      Kết hôn 4 tháng, vào hôm nay vẽ lên dấu chấm hết. Giữa bọn họ vốn chỉ là cuộc giao dịch, hôn nhân của họ, có ai biết, cũng biết vì sao lại muốn tìm làm giao dịch, hình như cũng cần thiết phải biết. Nhìn thấy khóe môi gợi lên đường cong đẹp mắt, biết đạt được mục đích rồi.

      Đây là lần thứ hai bọn họ ngồi đối diện với nhau, lần đầu tiên là thời điểm bàn giao dịch kết hôn, còn bây giờ là li hôn

      mặc áo Polo màu trắng, quần thường màu kem, tay bỏ vào trong túi, lười nhác đứng ở đầu bậc thang, bên miệng vẫn treo ý cười nhàn nhạt, cho dù chỉ mặc trang phục tùy ý như thế này, nhưng cũng khiến người khác bỏ qua khí chất bẩm sinh của . thừa nhận, bất kể là khi nào, người đàn ông này cũng có bản lĩnh làm cho người ta thể dời ánh mắt được

      Đây là lần đầu tiên thấy cười!. Ở trong ấn tượng của , mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng số lần gặp nhau chỉ đếm đầu ngón tay, hơn nữa từ trước đến nay đều làm cảm thấy lạnh như băng.

      còn nhớ, ngày đó, khi kí lên bản thỏa thuận, dung mạo của lạnh lùng có chút độ ấm, khiến cảm thấy xa lạ

      Lúc quan sát , đồng thời, cũng nhìn chằm chằm, người phụ nữ trước mắt, cưới về 4 tháng, xem như rất ngoan ngoãn. Dường như, chưa từng nghiêm túc đánh giá , bây giờ muốn ly hôn, trái lại tỏ ra cực kì bình tĩnh

      Cả người mặc áo sơ mi màu sáng phối hợp với quần jean màu xanh, nhìn ra được, giầy thể thao giá rẻ. Ở trong mắt , là cách ăn mặc rất ngây thơ

      Thiếu tiền, thừa nhận rất thiếu tiền, cho nên mới tìm diễn màn kịch này. Tóc đen dài đến eo, càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của . Khi chống lại cặp mắt sâu thẳm ấy, thất thần trong nháy mắt

      Ánh mắt quyến rũ người khác!

      “Bạch tiểu thư, nhìn đủ chưa?”

      Tỉnh lại trước tiên, trong thanh của người đàn ông mang theo tia vui mừng dễ dàng phát

      gặp qua vô số phụ nữ, phải vẫn luôn điên cuồng vì sao?. Hiếm khi có người như này, 4 tháng rồi, nhưng lại chút dao động, ngược lại, làm cho cảm thấy ngoài ý muốn. Tuy rằng vẫn chỉ là học sinh, cũng thành niên thôi!

      “Ách ?”

      Bị tiếng gọi của làm cho sửng sốt. Bạch Tiểu Du thoáng cảm thấy cả mặt nóng rực, trong lòng cực kì phiền muộn vì bộ dạng háo sắc của mình!

      cười khẽ tiếng, dường như tâm tình rất tốt:

      luyến tiếc tôi chứ?. Nhưng cũng có gì kì quái, phụ nữ tôi đếm hết”

      Hôm nay, rất có nhẫn nại, thậm chí có loại xúc động muốn trêu chọc trước mắt

      Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của , trong lòng cười trộm. Hai năm qua, chưa từng cảm thấy thư vui như vậy!

      “Tôi kí xong rồi, tạm biệt”

      cũng định tiếp tục dây dưa, nên tiến lên phía trước, đem tờ giấy thỏa thuận ly hôn giao cho , rất nhanh khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh

      Giữa bọn họ, phải còn bất kì quan hệ gì nữa, phải sao?. có bất kì quyến luyến, kéo chiếc vali thu dọn xong, bước chân đều đều rời khỏi biệt thự giống như hoàng cung này, ngay cả đầu cũng ngoảnh lại

      thong thả, tiễn. Tôi chuyển tiền vào tài khoản của rồi”

      Trước khi còn chưa ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng xa lạ của , bổ sung thêm câu

      Sau đó, cũng quan tâm phản ứng tiếp theo của , chỉ nắm chặt tờ giấy trong tay, xoay người, hề liếc nhìn cái, cũng quan tâm, lúc này bên ngoài thời tiết mưa, xen lẫn tiếng sấm chớp vang trời

      dừng lại bước chân muốn rời khỏi, dừng chút, vẫn chưa quay đầu, lại lần thứ hai rời . Những thứ này, phải là thứ có thể hy vọng xa vời

      Ở trong lòng mặc niệm, Mộ Trường Hiên, từ nay về sau, chúng trở thành người xa lạ!

      thể thừa nhận Mộ Trường Hiên là người đàn ông ưu tú, lần đầu tiên nhìn thấy , bị hấp dẫn bởi quý khí và khí phách của . Khi đưa ra điều kiện, đồng ý chút do dự

      Người đàn ông này máu lạnh, kết hôn 4 tháng, số lần nhìn thấy cũng nhiều, mà hôm nay nhiều với như vậy, chỉ vì giao dịch của bọn họ kết thúc

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.2:

      Edit: Tâm Di

      Nơi này là biệt thự Hải Thiên Viên, bình thường có xe taxi qua

      Đêm tối đen như mực, mưa to, gió lớn giống như vô số cây roi chút lưu tình quất vào người . Vừa mới từ trong nhà ra, toàn thân ướt đẫm rồi, tuy rằng là đầu hạ, nhưng lại làm cho cảm thấy lạnh lẽo

      Bỗng nhiên, rùng mình cái, sửng sờ đứng ở tại chỗ, hy vọng có kì tích xuất . Ở trong lòng mắng Mộ Trường Hiên vô số lần

      chút đồng tình cũng có, tại sao phải chọn ngày hôm nay để kí đơn lý hôn, cố ý sao?. Lẽ nào, đợi mưa tạnh kí tên được sao?.

      góc nào đó lầu hai, bóng dáng cao lớn như có vẻ đăm chiêu nhìn bóng dáng xinh bồi hồi ở trong mưa, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt nheo lại, ngón tay thon dài đặt ở di động cầm tay


      Trong khi chuyện điện thoại, tầm mắt của rời khỏi bóng dáng xinh ấy bước, đây đúng là cơ hội tốt để đến gần , nếu như là người phụ nữ khác, sớm viện cớ ở lại, sao lại cố chấp như thế?.

      người phụ nữ ngốc, có bảo lập tức rời sao?. Mưa lớn như vậy, với câu dịu dàng khó như thế sao?. người đạo lý sao?.

      Chỉ có điều, phải là người hay đồng tình với người khác, gọi cuộc điện thoại, cho dù việc này được giải quyết, cũng uổng công phối hợp diễn kịch cùng trong 4 tháng qua





      ….

      Vận khí của tựa hồ cũng tệ, có người dừng lại để nhờ xe. Từ xe bước xuống, cảm ơn với người chủ lái xe.

      “Biến , từ nay về sau, bà với Bạch gia chúng tôi có bất kì quan hệ gì nữa”

      “Du Trần, Tiểu Du có phải là con của ông hay , ông ràng hơn so với bất kì ai”

      “À, chuyện đến nước này, bà còn có mặt mũi để sao?”

      Vừa mới vào trong sân, Bạch Tiểu Du nghe trận cãi nhau ầm ĩ, dám chậm trễ, mau chóng kéo vali xông vào trong

      Trong phòng khách, mẹ của qùy 2 gối xuống đất, tóc tán loạn, giống như người điên. buông va li trong tay ra, bất chấp chào hỏi với mọi người, chạy tới ôm mẹ vào trong ngực

      Trong bầu khí hết sức đè nén, khiến cho bà ăn mặc vốn chật vật càng lộ ra vẻ thê lương, xuất đột ngột của làm cho phòng khách vốn ồn ào bỗng an tĩnh trở lại.

      Trong lòng cảm thấy chua sót, biết xảy ra chuyện gì, nhưng ràng là, mẹ lại chịu khổ nữa rồi

      “Ôi, con hoan về rồi đấy à?”

      thanh kiều mị vang lên, phá vỡ bầu khí im lặng, trong giọng tràn đầy châm biếm

      Bạch Tiểu Du muốn để ý tới, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn em vui sướng khi người khác gặp họa, ân cần hỏi thăm người phụ nữ trước mặt:

      “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Mau chóng mang mẹ của chị cút khỏi nơi này , Bạch gia chúng tôi chứa nổi người này”

      Lúc này, trong giọng của Bạch Linh Huyên đều tràn đầy vẻ châm biếm và khinh thường, tựa hồ ngay cả liếc mắt nhìn cũng làm ô uế mắt của ta

      Bạch Tiểu Du muốn nâng mẹ dậy, nhưng biết làm thế nào, người phụ nữ quỳ mặt đất hề có chút động tĩnh, chỉ lẳng lặng cúi đầu, vẫn nhúc nhích, quỳ gối ở tại chỗ

      Bạch Tiểu Du hoảng loạn hỏi: “Mẹ, mẹ, người mau đứng dậy , mẹ làm sao vậy?”

      Vừa mới ngâm mình trong mưa, lúc này toàn thân ướt đẫm, cảm thấy lạnh lẽo cả người, cũng còn sức đâu để kéo mẹ dậy

      thôi, tôi có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra”

      Trong phòng khách, Bạch Du Trần đứng lặng ở ghế sofa hồi lâu, căm ghét nhìn 2 mẹ con ở đất, thanh rét lạnh cơ hồ muốn làm cho người ta đóng băng

      Những lời này mặc dù nặng, nhưng cũng làm cho Bạch Tiểu Du lạnh đến tận xương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?. Chẳng lẽ bố muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà sao?

      Người phụ nữ quỳ mặt đất, cuối cùng cũng có chút ý thức, ngẩng đầu kích động :

      “Bạch Du Trần, trước đây phải ông để ý sao…”

      “Im miệng, trước đây mắt tôi bị mù, mau chóng , bằng , đừng trách tôi vô tình”

      Bạch Du Trần gầm lên tiếng, ngắt ngang lời bà muốn

      Bạch Tiểu Du hoảng hốt tiến lên phía trước, nhàng gọi: “Bố, rốt cuộc….”

      “Đừng gọi tao là bố, tao phải là bố của mày, Cút!”



      Nào biết, vừa mới tiến lại gần, người đàn ông đó giận tím mặt, đánh cho bạt tai mạnh

      Người phụ nữ mặt đất giống như bị kích động, mạnh mẽ đứng dậy, kéo Bạch Tiểu Du vào trong ngực, bi thương mở miệng:

      “Tiểu Du, thôi, đừng trở về nữa”

      “Mẹ, mẹ”

      Bạch Tiểu Du bị đánh đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn để ý đến mặt sưng tấy, vội vàng muốn biết chân tướng, liếc nhìn lão phu nhân bằng ánh mắt cầu cứu

      Lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt của , chỉ thở dài tiếng, yếu ớt mở miệng:

      “Tiểu Du, hãy mang mẹ của cháu , đây là kết quả tốt nhất cho tất cả mọi người”

      Chuyện giữa bọn họ, nhiều năm rồi, bà cũng muốn nhúng tay vào



      Con người già rồi, có rất nhiều chuyện, cũng lực bất tòng tâm. Đứng dậy, chỉ chừa lại cho mọi người bóng lưng. Bạch Tiểu Du nhìn thấy cũng càng thêm tuyệt vọng

      Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, Bạch Tiểu Du nhàng gọi:

      “Bà nội…..”

      nhìn theo người bà luôn thương mình, trong mắt chỉ còn lại đau lòng và tuyệt vọng, dường như có chút tác dụng nào, trong lòng đau xót, hai hàng lệ từ khóe mắt chảy ra

      Từ đến lớn, biết ba thích , nhưng mà đáng sợ giống hôm nay, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao muốn đuổi bọn họ ?

      Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng rống giận của người đàn ông: “Đều cút hết cho ta, nếu bà đừng mong bọn họ được bình an”

      Tiếng rống ấy hoàn toàn cắt đứt hy vọng của người phụ nữ mặt đất

      Dường như bị kiềm chế rất lâu, người phụ nữ mặt đất dưới dìu đỡ của tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, gắt gao cắn răng :

      “Tiểu Du, chúng ta thôi”

      Tuy rằng Bạch Tiểu Du biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn ra được, việc rất nghiêm trọng. Đại tiểu thư như , cho tới bây giờ đều chỉ là hư danh, tại cái nhà này, có đôi khi ngay cả người hầu cũng bằng

      Lúc trước, cũng có ý chuyển ra ngoài, nhưng vì mẹ vẫn còn lưu luyến ba, cho nên mới ở lại đến ngày hôm nay. tại, đúng lúc hợp ý của

      “Nhớ kĩ, sau này được chị là con của Bạch gia, sửa lại họ luôn càng tốt”

      Giờ phút này, Bạch Linh Huyên vẫn quên đâm đao sau lưng , khuôn mặt mê hoặc, thoáng lên nụ cười đạt được mục đích

      xong câu đó, trong mắt ta đều là khinh thường và châm biếm, thanh giày cao gót dẫm lên sàn phòng khách trống trải, đặc biệt chói tai

      thanh lạnh như băng, hung hăng đâm thủng màng nhĩ của Bạch Tiểu Du, đồng thời cũng làm cho mất hết hy vọng với căn nhà này

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Làm thế nào để vào trái tim em?

      Edit: Tâm Di

      ***

      3 năm sau, tập đoàn Mộ thị

      Bầu trời thành phố A bao giờ cũng trong xanh như vậy, đây chính là nguyên nhân Bạch Tiểu Du thích nơi này.

      Dù cho, ba năm trước, có thân phận tiểu thư Bạch gia, còn cuộc sống ở Bạch gia làm trụ cột, vẫn chọn ở lại thành phố A

      Đêm mưa vào 3 năm trước, cho tới bây giờ cũng quên, ban đêm, mưa như trút nước, và mẹ chật vật ở trong mưa, quanh quẩn ở chỗ, bất lực và xót xa như thế.

      Đến bây giờ vẫn biết, vì sao bố của lại đuổi bọn họ ra khỏi nhà?. cũng là con của ông ấy, tại sao ông ấy có thể quyết định độc ác như vây?.
      Thế cho nên, sau buổi tối hôm ấy, mẹ bệnh nặng trận, tại sức khỏe vẫn yếu ớt. Đây là nỗi đau trong lòng , nếu có khoảng tiền Mộ Trường Hiên để lại cho , có lẽ và mẹ sống đầu đường xó chợ rồi.

      Đến nay, khi nhớ tới người đàn ông ấy, trong lòng vẫn tràn ngập cảm kích

      Nhưng mà, từ đó về sau, còn gặp lại ta nữa.


      , rất muốn cảm ơn . Tuy rằng, giữa bọn họ chỉ là giao dịch, thế nhưng, trong lòng , giúp việc lớn, bằng cũng có cơ hội tốt nghiệp đại học, tại cũng thể làm ở công ty tốt như vậy

      “Ôi, nghe , ngày mai tổng giám đốc mới đến nhậm chức, tối nay tổ chức lễ chúc mừng ấy”

      “Tôi còn nghe , tổng giám đốc mới rất trẻ tuổi, đẹp trai, chưa kết hôn đấy”

      “Phải , biết ta có bạn chưa?!”

      Trong văn phòng, là nơi tốt nhất để tám, Bạch Tiểu Du bất đắc dĩ thở dài hơi, bày tỏ, có hứng thú với đề tài này

      Xoay người, mình ngồi ở trước bàn làm việc, ngẩn người nhìn màn hình vi tính, giám đốc mới?.

      là ai chứ?.

      Tập đoàn Mộ thị là xí nghiệp gia tộc, có thể kế thừa chức tổng giám đốc, chỉ sợ phải là người bình thường

      ….

      “Tiểu Du, tối nay theo dự lễ chúc mừng của chú”

      Tiếng ràng, ôn nhuận kéo suy nghĩ của lại

      cực kì ngốc nghếch ngẩng đầu, theo bản năng trả lời:

      “Hả?”

      vừa mới cái gì?. Bảo cùng dự tiệc?

      Người đàn ông dịu dàng cười, thương vỗ về tóc của :

      “Bé ngốc, vẻ mặt của em như thế là như thế nào?. muốn nhân cơ hội này giới thiệu em với người nhà của

      Quen nhau lâu như vậy, quan hệ của bọn họ vẫn dừng lại ở quan hệ người , có tiến thêm bước phát triển. Cho nên, thể ngồi bó tay chờ chết

      “Chuyện này, dường như thích hợp lắm, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý”

      biết vì sao, đột nhiên cảm thấy rất hoảng sợ

      Người đàn ông ở trước mặt, ôn nhuận, ưu nhã cười. Mỗi lần nhìn thấy , Bạch Tiểu Du đều cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

      Chỉ có điều, với , có xúc động của tình

      lơ đễnh, trong giọng mang theo oán giận nhàn nhạt:

      “Chúng ta quen nhau 1 năm rồi, công khai tình cảm, còn chưa đủ sao?”

      “Dù sao cũng phải cho em chút thời gian chuẩn bị”

      kích động đứng lên từ ghế, biết nên từ chối như thế nào, thuận miệng tìm cái cớ

      Theo lý thuyết, người đàn ông giống như Mộ Tử Khanh, là hoa khó tìm, gia thế phải tuyệt vời bình thường, tuổi trẻ đẹp trai, người đàn ông độc thân kim cương điển hình.

      Quan trọng nhất là, đối xử với rất tốt, nhưng có cách nào tới gần , biết cảm giác dành cho là gì

      “Yên tâm, cứ giao cho , biết em lo lắng chuyện gì”

      Mộ Tử Khanh muốn nghe bất kì lời từ chối nào, chỉ làm sợ hãi, dù sao gia đình cũng phải gia đình bình thường.

      Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy , có cách nào xóa ra khỏi tầm mắt của mình, hai năm, dường như dùng thời gian năm để theo đuổi , thế mà năm nay, tuy rằng đồng ý quen với

      Song, giữa bọn họ cũng có quan hệ thân mật


      chỉ có thể chịu đựng, bây giờ, có cách nào nhịn được nữa. Bố mẹ bắt đầu giới thiệu cho những thiên kim của gia đình danh giá, nhưng trong mắt chỉ có mình

      Hôm nay là cơ hội, để trốn tránh!

      “Cha mẹ có lẽ đồng ý đâu”

      dám nhìn thẳng vào mắt , né tránh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của

      từng kết hôn, mặc dù chỉ là hình thức, nhưng đó vẫn là !. Chỉ sợ, thể nào chấp nhận. Bây giờ, muốn với sao?.

      “Em cần lo vấn đề này, ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa mang lễ phục đến”

      xong, cũng đợi phản ứng xoay người trở về phòng làm việc

      Bởi vì, muốn nghe câu từ chối của . biết, đối với lúc lạnh lúc nóng, nhưng mà tình cảm dành cho , còn cách nào kìm chế được

      Bạch Tử Du, rốt cuộc làm thế nào mới có thể vào trái tim em đây?


      Chương 3: Lễ chúc mừng

      Edit: Tâm Di


      **

      Đèn hoa vừa lên, thành phố vốn rực rỡ, càng tăng thêm phần phồn hoa

      Mộ Tử Khanh giao Bạch Tử Du cho vài thợ trang điểm, dặn dò vài câu, rồi ra ngoài kiên nhẫn chờ đợi. Bạch Tiểu Du chỉ có thể để mặc bọn họ làm tóc và làm mặt cho mình

      Hai giờ sau

      Người phụ nữ ở trong gương, toàn thân mặc lễ phục trễ ngực màu xanh nhạt, dường như bộ lễ phục này may ra là dành cho , càng tôn lên đường cong kiều duyên dáng cơ thể.

      Làn da vốn trắng noãn, bây giờ càng thêm óng ánh trong suốt, khiến cho người ta nhịn được muốn lưu lại dấu ấn thân thể của .

      đầu tóc đen được búi thành kiểu tóc đơn giản nhưng mất vẻ trang nhã, dùng thạch hình trái tim màu lam cố định phía sau tóc, gương mặt trang điểm tinh xảo, làm hai gò má vốn xinh xắn nay càng thêm xinh đẹp động lòng người

      Ngay cả chính cũng dám tin, người phụ nữ trong gương là bản thân mình. Đặc biệt là cặp mắt đẹp ấy, cơ hồ như biết , khiến cho người ta nhịn được muốn đoán tâm của , ngay cả thợ trang điểm ở bên cạnh cũng khen ngợi vẻ đẹp của ….

      Cho đến khi….
      “Bé ngốc của , ngờ lại xinh đẹp như vậy, hối hận rồi”

      Trước gương đột nhiên xuất gương mặt tuấn tú quen thuộc, thoáng chốc, eo của bị ôm lấy

      Mộ Tử Khanh nhìn người phụ nữ xinh đẹp như mộng ảo trong gương, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt tuấn lãng càng thêm nhu hòa.

      xứng đôi a!

      vẫn luôn biết xinh đẹp, nhưng mà ngờ lại xinh đẹp đến vậy

      sửng sốt vài giây, sau đó đôi môi đỏ mọng phun ra chữ :

      “Ừm..”

      Nhìn người đàn ông mặc tây trang màu nâu ở trong gương, Bạch Tiểu Du ngẩn ra

      cười khẽ ra tiếng, tâm tình tốt: “Haha, em như thế này, có cảm giác an toàn, làm sao bây giờ, muốn cho đám đàn ông trong bữa tiệc được chiếm tiện nghi a”

      cười haha, sau đó hôn lên đôi má hồng của cái

      Bị hành động của làm cho được tự nhiên, Bạch Tiểu Du cố mở đôi tay ôm eo mình ra, đứng dậy, xẩu hổ mở miệng:

      thôi, kẻo muộn đấy”

      rất muốn từ chối gặp bố mẹ của , chưa từng lo lắng, có lẽ, căn bản chưa từng nghĩ đến mình kết hôn với người đàn ông trước mắt này.

      ….

      Lễ chúc mừng khách quý được cử hành ở hội sở của gia tộc Mộ thị, nơi này, là hội trường tổ chức tiệc quan trọng của gia tộc Mộ thị, hầu như tất cả tiệc rượu của Mộ gia đều được tổ chức ở đây.

      Hội trường xa hoa, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Du thầm tán thưởng. Tuy rằng trước kia ở Bạch gia, cũng biết về cuộc sống của những người có tiền, nhưng mà cũng chưa từng nhìn thấy nơi xa hoa như vậy

      Hội trường to lớn vô cùng sang trọng, đèn đuốc bên trong sáng trưng từ lâu, vách tường màu vàng sáng, hai bên là đồ ăn và rượu dùng để chiêu đãi trong bữa tiệc, ở giữa là sàn nhảy. Giờ phút này, có rất nhiều người tới

      “Đừng sợ, chờ chú phát biểu xong, dẫn em đến gặp cha mẹ

      Cảm giác được khẩn trương của , Mộ Tử Khanh thuận thế kéo người phụ nữ bên cạnh vào trong ngực, dường như dồn hết tất cả dịu dàng cho

      Bạch Tiểu Du chống lại ánh mắt của , sau đó tặng nụ cười an tâm:

      “Ừ”

      ra cũng phải hồi hộp lắm. Chẳng qua là, quen với những trường hợp như vầy.

      Từ lúc Mộ Tử Khanh tiến vào, vẫn chưa buông tay Bạch Tiểu Du, xuất của bọn họ cũng thu hút nhiều ánh mắt của mọi người trong hội trường.

      Bạn bè trong hội làm ăn, đều chạy đến bắt chuyện với Mộ Tử Khanh, cũng muốn thăm dò người phụ nữ bên cạnh có quan hệ gì với .

      Mộ Tử Khanh đều dùng nụ cười để tiếp đãi, đối với những bạn bè xã giao, biểu của luôn luôn đúng mực, đều chào hỏi từng người, hề nhìn thấy mất kiên nhẫn xuất gương mặt của .

      Với lại, mỗi lần giới thiệu Bạch Tiểu Du là bạn của mình, lộ ra nụ cười xuất phát từ đáy lòng

      Giới thiệu như thế, mỗi lần, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, thời gian lâu, cảm thấy cơ mặt hơi cứng lại, trong lòng càng buồn cực kì

      Có lẽ, vẫn chưa thích ứng với những trường hợp như vậy, hoặc cảm thấy lúng túng với cách giới thiệu của Mộ Tử Khanh, viện cớ toilet.

      Chỉ có điều, lúc định rời khỏi toilet, trong gương lại xuất gương mặt mà muốn gặp

      “A, phải là chị sao?”

      Người phụ nữ ở trong gương có thể xem là cực phẩm, váy dài màu hồng nhạt phối người của ta, càng thêm xinh đẹp tỳ vết

      mặt ta, mặc dù nở nụ cười, nhưng mà Bạch Tiểu Du lại cảm thấy hết sức chói mắt, giống như buổi tối ba năm trước, tràn đầy châm chọc và chế nhạo

      Bạch Tiểu Du ngừng lại lát, muốn cùng ta nhảm, xoay người, chút khách khí ra 2 chữ:

      “Tránh ra”

      Người phụ nữ kia khẽ cười tiếng, vẻ mặt khinh thường:

      “A, Bạch Tiểu Du, chị cũng biết xấu hổ, trước đây, khi chị bị đuổi ra khỏi cửa lớn Bạch gia, tôi , đừng nên mang họ Bạch”

      vừa đến nhìn thấy Bạch Tiểu Du, đứa con hoan đáng chết tại sao có thể xinh đẹp như vậy?.

      Trong lòng sớm nảy sinh lòng đố kị kiềm chế được, cho nên từ bắt đầu đến tại, vẫn luôn bám theo Bạch Tiểu Du

      “Thế nào, Bạch tiểu thư, trừ bọn người nhà ra, thế giới này mọi người thể mang họ Bạch hết sao?. Chữ “Bạch” bị nhà mua đứt rồi à?”

      Bạch Tiểu Du chút sợ hãi chống lại ánh mắt khinh miệt của ta, nhìn thẳng vào khuôn mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo

      Có lẽ, ngờ tới ta chống đối lại bản thân mình, Bạch Linh Huyên nhất thời nghẹn họng, tức giận đến phồng má giáo huấn :

      … Bạch Tiểu Du, đừng tưởng câu được con rùa vàng, ai chẳng biết dùng chiêu bài của Bạch gia để giả danh lừa bịp, nếu như Mộ Tử Khanh biết phải là con của Bạch gia, liếc mắt nhìn cái sao?”

      “Như vậy, xin hỏi Bạch đại tiểu thư, cao quý như thế, tiểu thư Bạch gia danh chính ngôn thuận, Mộ Tử Khanh có liếc mắt nhìn cái ?”

      Người như vậy, muốn tiếp tục dây dưa vô ích với ta.

      Bạch Tiểu Du hề để ý đến ta, đẩy thân thể ta về phía trước, sau đó lướt qua người như nhanh như gió, tiêu sái rời khỏi.

      Nhìn theo bóng lưng của , Bạch Linh Huyên hung hăng giẫm chân:

      “Hừ, đừng đắc ý, đợi lát nữa là lúc khóc thôi, tưởng người như có thể bước vào cửa lớn của Mộ gia sao?”

      Bạch Linh Huyên gắt gao cắn chặt môi đỏ mọng, hết sức cam lòng

      ta dựa vào cái gì mà bày ra dáng vẻ kiêu ngạo trước mặt ?. ta chẳng qua chỉ là đứa con hoan. Dựa vào cái gì nhận được tình của Mộ Tử Khanh?!

      Bạch Tiểu Du cũng để ý đến lời của Bạch Linh Huyên, chỉ thoáng dừng lại chút sau đó bước nhanh rời .

      cảm thấy mình cần thiết phải tiếp tục dây dưa với ta

      biết, mới từ toilet ra, hành lang, đôi mắt nóng rực vẫn luôn dõi theo bóng dáng của

      Dung nhan cương nghị, lạnh như băng, môi mỏng thoáng lên đường cong nhàn nhạt, dường như mới nhìn thấy màn diễn rất thú vị.

      Ba năm…

      Tính tình của tiểu nha đầu này trưởng thành ít!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Lễ chúc mừng (2)

      Edit: Tâm Di

      Khách khứa trong hội trường tăng nhiều, Mộ Tử Khanh cũng ngày càng bận rộn, trong đám người, liếc mắt cái nhìn lại, là có thể nhìn thấy bóng dáng đứng vững vàng trong đám đông, ưu tú như vậy, cơ hồ khiến cho người ta thể dời tầm mắt

      Người đàn ông như vậy là tiêu điểm trong mắt của phụ nữ, nhưng trong lòng lại có chút dao động, đôi khi, cũng muốn biết, mình thích mẫu đàn ông như thế nào?.

      “Những trường hợp như vầy thể ứng phó, rất nhàm chán phải ?”

      Thanh đột nhiên truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của

      Bạch Tiểu Du ngẩn ra, sau đó rất tự nhiên trả lời:

      có việc gì đâu, bận cứ làm , em sao”.

      kì lạ, mới đây phải ấy vẫn còn chuyện với người khác sao?. Đến đây vào lúc nào thế?.

      “Bố mẹ phỏng chừng lúc nữa mới tới được, bọn họ về gấp từ Italy, em ăn thứ gì đó trước ” Mộ Tử Khanh hơi lo lắng, dù sao rất ít tham dự những nơi như thế này, mà lại thể xã giao

      Kỳ , rất muốn dẫn theo bên cạnh, nhưng lại sợ cảm thấy nhàm chán, cho nên cũng dám đưa ra cầu như vậy, xã giao là chuyện của đàn ông, tự mình giải quyết là được rồi.

      “Ừ, cần lo lắng cho em”

      tiện tay cầm ly rượu lên, nhâm nhi thưởng thức

      “Haha, được rồi, lát nữa tới tìm em”

      Dứt lời, khẽ hôn mặt cái mới lưu luyến rời .

      Trong lúc có mấy người đàn ông đến tìm chuyện, đều bị khéo léo từ chối, mình đứng ở trong góc nếm rượu ngon và thức ăn ngon, tựa hồ đến đây chỉ vì ăn mà thôi

      Cho đến khi, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh, mới phát bụng của mình căng đầy. đài, bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất , làm cho trong nháy mắt trở nên nghi hoặc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :