1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc cự sủng cô gái nhỏ - Thiên Nặc (5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tên tác phẩm: Tổng giám đốc cực sủng
      Tác giả: Thiên Nặc
      Edit: Rùa biết bay (VicLu3108-)
      Tình trạng: Chưa hoàn
      Lịch post: 1 tuần/ 2 chương​

      Giới thiệu
      đem nàng giam cầm dưới thân thể, cặp mắt màu lam hoàn toàn phẫn nộ nổi lên tia máu, nhếch môi

      "Ngoan ngoãn -- đừng che --- để cho tôi tốt thưởng thức thân thể của em --- đợi tí nữa mới làm đau em--- "

      hai mắt đẫm lệ dùng sức lắc đầu, trong giọng hoàn toàn thỉnh cầu

      "Tư, em biết sai rồi, cầu xin đừng đối với em như vậy ----"

      "Có thể em chọc giận tôi"

      thanh lạnh rét căn bản hề che giấu phẫn nộ cùng đè nén, sau đó môi mỏng lần nữa thở ra mấy chữ

      "Nhất định phải trả giá lớn --- "

      "A --- ác ma -- tôi hận --"

      Khuôn mặt nhắn bởi vì dưới thân truyền đến đau nhức mà hoàn toàn khẩn trương, nội tâm hận ý càng thêm thâm hậu, lan tràn toàn thân, dốc hết vào cốt tủy.

      bá đạo, cuồng vọng, ai bì nổi, cứ từ việc lúc cùng sống chung, Đồng Đồng cũng thể nhận thức, sợ , rất sợ - như ma quỷ, toàn thân phát ra lãnh ý.

      học , gọi tiếngcthứ nhất phải là ba, cũng phải là mẹ, mà là Tư-- đem nâng niu trong lòng bàn tay, đồng thời cũng cầm giữ tất cả ý nghĩ của .

      Lam Mộc Tư hai mươi lăm tuổi, cùng với bạn đồng lứa bất đồng. trầm, tỉnh táo

      bá đạo với

      "Đồng Đồng, trong thế giới của em cái gì cũng có thể cần, chỉ cần có tôi tốt rồi "

      bắt đầu tìm mọi biện pháp rời xa , nhưng lại nếm trải được phương pháp "Quản giáo" nghiêm khắc.

      Cho đến khi cuối cùng có ngày đích thân đẩy xuống địa ngục, vì cái gì tâm lại đau càng càng thêm đau ?

      Nhiều năm phía sau...

      Đứa trẻ: "Mẹ, vì cái gì Tiểu Thần con mắt là màu xanh , cùng mẹ giống với nhau?"

      Mẹ: "Bởi vì Tiểu Thần từng rơi vào trong biển, cho nên con mắt bị nhuộm thành màu xanh "

      Đứa trẻ: "Mẹ, vì cái gì tất cả mọi người có cha, Tiểu Thần có đây?"

      Mẹ con mắt chuyển cái :

      "Bởi vì cha Tiểu Thần hóa thành biển rộng "

      Từ đó liền tống vào tâm trí đứa đối với biển rộng kêu cha --"

      Đứa trẻ: "Mẹ, vì cái gì Tiểu Thần học, mẹ cũng còn muốn học?"

      Mẹ nghiến răng nghiến lợi :"Bởi vì mẹ còn có tốt nghiệp --- "

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1

      vui vẻ đem quần áo nhét vào vali, chỉ là ngờ lúc quay đầu lại liền đối diện với tên ác ma kia. đầu tóc đen bóng, đôi mày kiếm tuấn che giấu đôi mắt màu lam sắc bén. Vóc dáng cao to kiêu hãnh, giống như diều hâu trong đêm....lãnh ngạo mà khí thế bức người.

      Cánh tay rất nhanh liền bắt lấy tay , đôi môi mỏng khẽ nhếch

      "Vì cớ gì muốn rời xa tôi?"

      Vẻ mặt Đồng Đồng đầy bối rối, hề nghĩ đến cư nhiên về. phải thím Trương chuyến bay của vì tuyết lở nên phải dừng bay sao ?

      tại sao lại trở về ?

      Gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ hoảng loạn

      "Em...em chỉ là muốn quay về...nhà của em"

      Đôi mắt ánh nước, cật lực biện giải cho bản thân mình. Có đánh chết cũng là muốn rời xa .

      "Quay về nhà mình? Nhà của em vốn phải ở đây sao? Em sống 15 năm ở đây còn gì?"

      Gương mặt nghiêm nghị của liền mang theo vẻ phẫn nộ. Nếu về trễ nửa giờ, nhìn thấy chắc chắn là tủ quần áo trống rỗng.

      "Em họ Đồng, vốn phải họ Lam...em chẳng qua là chỉ ở đậu nơi này, bây giờ phải về nhà...là nhà của em"

      Nghĩ đến cha mẹ ở ngoài sảnh chờ , lại có thêm dũng khí, quyết chiến thắng tên ác ma này.

      Lam Mộc Tư híp mắt, vài tia tức giận. dễ dàng vươn tay chế trụ thắt lưng Đồng Đồng, sau đó đem chống đỡ tủ quần áo.
      tay nắm lấy cằm , khiến nhìn thẳng vào , nghiến răng nghiến lợi

      "Em dám lần nữa về nhà. Tôi liền cho em nếm phải mùi vị dám phản bội tôi"

      Đồng Đồng bị vẻ mặt dọa cho hoảng sợ. Mỗi lần có vẻ mặt này, đều là do phát hỏa. Mỗi lần như vậy, đều trốn trong góc tủ, chờ hạ hỏa mới ra. Nhưng là về nhà dục vọng ngày càng lớn, quyết định phản kháng lần.
      Đồng Đồng bắt đầu phản kháng. đẩy lồng ngực , muốn cách xa mình. thích cái bá đạo của bao lấy mình. Cảm giác kia giống như phải là mình, giống như đồ chơi...là vật sở hữu của .

      " thả em ra, em muốn về cùng cha mẹ, muốn ở bên cạnh . chỉ biết ăn hiếp em, hung dữ với em, hạn chế này hạn chế kia. Em ghê tởm "

      Đồng Đồng dùng hết dũng khí oán trách. nhịn từ lâu lắm rồi, bây giờ có cơ hội, làm sao có thể buông tha?

      "Em chán ghét tôi?"

      Đôi mắt của vì câu này mà chuyển sang từng tia đỏ, đầy vẻ tức giận. như thế nào cũng nghĩ nghe được chán ghét .

      "Đúng. Em chán ghét , chán ghét đem em như búp bê đùa bỡn, chán ghét chuyên chế, bá đạo của . Ghét hết thảy!!!"

      Đồng Đồng lên tiếng hét. biến mình thành người đáng thương nhu thuận nhiều năm như vậy, hôm nay nhất định phải xoay người.

      Lam Mộc Tư bị Đồng Đồng làm mất lý trí, bây giờ chỉ muốn làm cho tuyệt rời . Kể từ lúc cha mẹ cùng lúc qua đời, liền xem như ấm áp duy nhất trong lòng.

      Đúng lúc này ấm áp của đòi thoát ra khỏi , làm sao có thể cho phép được? được, tuyệt đối được.

      Lam Mộc Tư nhìn ra còn muốn , trực tiếp bá đạo ngăn cản lời của .
      Ngày trước, nghĩ còn , nên cũng đụng. Nhưng bây giờ hoàn toàn giống nhau. Cho dù còn , cũng phải bẻ gảy đôi cánh của , để tự do bay lượn, bay khỏi lòng bàn tay của .
      Quật cường địch lại bá đạo của .

      "Ngô ---"

      Đồng Đồng nghĩ tới, thế nhưng hôn . Ngoại trừ lúc năm tuổi hôn từ phía sau, cho tới bây giờ vẫn chưa hôn qua lần nào. Nhiều nhất chỉ là ôm cái, cũng làm bất cứ gì. Còn bây giờ là hôn, có thể làm kinh hoàng, làm sợ hãi hay sao ?

      vùng vẫy muốn đẩy thân thể cao lớn kia ra, bất quá ngay chút dư phản kháng cũng có, tất cả lời đều bị nuốt trong miệng.

      Lam Mộc Tư ngậm lấy đôi môi mềm đỏ mộng, thỏa thích liếm mút. Bàn tay vén áo lông của , thăm dò vào trong, đụng chạm đến da thịt mềm mại mịn màn. Xúc cảm từ da thịt, khiến Lam Mộc Tư chỉ muốn tiến thêm bước. Bàn tay dời lên , nắm lấy bờ ngực còn chưa trổ mã hết, khiến thân thể run rẩy.


      Đồng Đồng nghĩ thế nhưng Lam Mộc Tư làm thế với mình. khuôn mặt ủy khuất ngập tràn nước mắt, vốn là phản kháng, nhưng bàn tay lại níu lấy áo sơ mi của .
      Hôn đến trong miệng lan ra vị mặn, mới chậm rãi buông ra.

      Xem mặt nước mắt nhạt nhòa, đôi môi còn bị hôn sưng đỏ. Đôi mắt màu lam mang theo lãnh ý

      "Có muốn hay trở về?"

      Đồng Đồng nhìn chính mình bị khóa trong ngực , thân thể hai người chênh lệch rất nhiều. Từ khi 15 tuổi, cao hơn 1 mét năm, nhưng là cao tới 1 mét tám bảy, hoàn toàn chút ưu thế cũng vó. Nghĩ đến vừa rồi mình bị ủy khuất, Đồng Đồng vươn tay lau nước mắt mặt, đôi môi sưng đỏ phun ra chữ

      "Muốn ---"

      phải trở về, thể ở lại bên cạnh .

      Lam Mộc Tư nghe xong chữ đó nổi cơn thịnh nộ. Xem ra là vẫn chưa giáo huấn đủ, thế nhưng vẫn cãi lời mình....


      Chương 1.2

      Lần nữa hôn lên, liền chút khách khí , trực tiếp bắt cằm của , cạy ra hàm răng đóng chặt, sau đó lửa nóng từ chiếc lưỡi tiến quân thần tốc, ngừng ở đó quấy nhiễu, mút thỏa thích tất cả ngọt ngào của .

      Đồng Đồng hô hấp khó khăn, nước mắt rơi xuống càng nhiều.

      Lúc này hi vọng có người có thể cứu giúp .

      Nhìn cánh cửa cách đó xa đóng chặt. Trong lòng Đồng Đồng liền hiểu, thể nào dễ dàng buông tha chính mình, trừ phi mình đáp ứng rời ..

      Cảm nhận được càng thêm làm càn xâm phạm. Bàn tay yên phận dần dần trượt xuống phần lưng của mình, cởi móc áo ngực, lập tức Đồng Đồng khóc càng lớn, bắt đầu chịu thua, cuồng vọng hôn , bắt những lời trái lương tâm

      "Ô ---- em -- trở về --"

      Loại thanh bay vào lòng Lam Mộc Tư, lập tức nồng đậm tức giận dần dần nhạt , nâng lên đầu của mình, nhu hoà rời khỏi cánh môi mềm mại.

      " ngọt như kẹo đường"

      Nhưng cật lực khắc chế dục vọng của bản thân muốn chạm vào

      Tay phải vươn lên, lau chùi nước mắt mặt , sau đó chậm rãi

      "Vậy nhớ, đến cho cha mẹ em biết, em muốn trở về "

      Đồng Đồng phi thường bất đắc dĩ gật đầu, lúc này ủy khuất cực độ.

      Cảm nhận được trong áo lông trống rỗng, dùng cái tay ôm trước ngực của mình, cái tay ngừng lau nước mắt, thể làm cho cha mẹ thấy bộ dạng này của bản thâ, phải ngoan ngoan ngoãn.

      Đồng Đồng sửa sang lại quần áo chính mình, xuống đại sảnh liền gặp được Lam Mộc Tư cùng Đồng Hàn Lạc chuyện vui.

      lạnh lùng hồi lâu cũng dần ôn hòa, Lam Mộc Tư ra nụ khiến Đồng Đồng xem đến ngây ngốc.

      Dựa vào trí nhớ của bản thân, nhớ mình từng gặp qua nhiều nhất đúng là Lam Mộc Tư. theo Lam bá bá cùng mẹ Tâm Nhiễm, bởi vì máy bay rơi mà họ mất cùng lúc, sau khi hai người qua đời, mặt của càng thêm buồn bực, tính tình cũng đặc biệt nóng nảy, chút hành động liền liền hung dữ với , uy hiếp , thế cho nên về sau càng ngày càng sợ .

      Đồng Đồng xuống, chen vào giữa cuộc chuyện, có chút nũng nịu gọi vào.

      "Cha mẹ "

      Lúc này mặt của sớm đổi thành gương mặt xán lạn, ngoại trừ còn có cánh môi sưng đỏ đôi chút, trong ủy khuất đến cực điểm vẻ mặt hết thảy đều tan thành mây khói.

      Nghe được con gọi mình, Thích Vũ Đồng nở nụ cười trả lời

      "Đồng Đồng, con phải sắp xếp mấy bộ y phục sao? Như thế nào còn chưa có xếp xong ?"

      Xem sau lưng con rỗng tuếch,Thích Vũ Đồng buồn bực hỏi.

      Kỳ trong lòng bà vô cùng hi vọng Đồng Đồng có thể trở lại bên cạnh họ, như vậy cả nhà bọn họ coi như là đoàn tụ.

      Năm đó vốn là chỉ tính toán sinh mình Đồng Đồng, nhưng lại nghĩ tới hai năm sau bà lại có thai.

      Lúc đầu, chồng bà liên tục phản đối, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình. trải qua lần sinh non, bà làm sao cam lòng vứt bỏ đứa con này ?

      Về sau sinh ra , là đứa con trai, gọi Đồng Vũ Tâm.

      Chỉ là theo thời gian, chồng bà ngày càng nghiêm khắc , thế cho nên về sau bà mang thai, bất quá có trai cũng vô cùng thỏa mãn."

      Đồng Đồng nghe được Thích Vũ Đồng như vậy, lập tức hướng Lam Mộc Tư đến. Sau đó ngồi bên cạnh , hai bàn tay cầm lấy hai tay Lam Mộc Tư, mặt đầy vẻ muốn, trong giọng mang theo lưu luyến rời

      "Mẹ, Tư trở lại, con liền quay về, con bỏ được ấy"

      Có thể là mọi người ai cũng biết, bàn tay Đồng Đồng kỳ run rẩy.

      chính là đến gần , đều cảm giác được mình bị bá đạo của bao vây thở nổi, giống như nụ hôn vừa rồi.

      "Ừ?"

      mặt Thích Vũ Đồng hoàn toàn kinh ngạc.

      Ngồi ở bên cạnh bà, Đồng Hàn Lạc ôm bên eo của bà, mặt hoàn toàn mị hoặc, khóe môi tinh vi phác thảo, tuyệt sắc khuynh thành, ánh mắt của ông ở trước mặt giữa hai người vừa tới, lập tức thanh nhu hòa chậm rãi vang lên

      "Tiểu Vũ, Đồng Đồng là nhìn xem Tiểu Tư trở lại, cho nên bỏ được, chúng ta cũng đừng có miễn cưỡng nó, đến lúc đó tháng sau tập đoàn Đồng thị tổ chức party ăn mừng năm năm, Tiểu Tư
      mang theo Đồng Đồng quay lại Đồng gia, khi đó vẫn là có thể nhìn thấy"

      Ông vừa rồi vẫn cùng Lam Mộc Tư tán gẫu chuyện này

      "Ừ, ngày đó tôi dẫn Đồng Đồng thành phố G "

      Lam Mộc Tư mặt lộ ra tia cười nhạt

      "Vậy cũng được."

      mặt Thích Vũ Đồng có chút ít thất lạc,nhưng là con chịu cùng mình trở về, bà cũng có cách nào, vì vậy dặn dò

      "Đồng Đồng, muốn về nhà ở, hãy gọi điện thoại cho mẹ tới đón con"

      Mặc dù thành phố G xa thành phố H, nhưng điều kiện này hoàn toàn là vấn đề

      "Dạ, con biết rồi, mẹ. Con thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ"

      mặt Đồng Đồng vui vẻ, lúc này cật lực khắc chế chính mình tất cả tính tình, chịu đựng nội tâm tổn thương.

      theo chính lòng mình mà , muốn theo cha mẹ về nhà. Nhưng biết, nếu trái lời, trừng trị , nuốt đến xương cũng còn. Nhớ đến hành vi của vừa rồi, Đồng Đồng cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

      Vào đêm, khi Đồng Hàn Lạc cùng Thích Vũ Đồng rời lúc, Lam Mộc Tư liền liên tục ở trong thư phòng, ra. Đồng Đồng nghĩ đến lên thư phòng lúc mặt lạnh, lập tức cả khuôn mặt nhắn đều căng ra chỗ, ngồi ở ghế sofa ngây ngốc suy nghĩ lung tung.

      Đứng ở chỗ xa, thím Trương nhìn xem vẻ mặt như vậy, bưng lên tách cà phê nóng, đến trước mặt , gương mặt hơi vui vẻ, sau đó đối với Đồng Đồng

      "Tiểu thư, đem cà phê đưa cho thiếu gia , tin tưởng thiếu gia cũng giận , nếu như ngài tức giận như vậy xuống, đến lúc đó khổ nhất chỉ có thể là tiểu thư "









      Chương 2

      Đồng Đồng nhìn nhìn cà phê trong tay thím Trương, suy nghĩ chút hay là nhận lấy, lần này may mà có phạt mình, ngày trước nếu như chống đối , tuyệt đối phạt quỳ gối , hơn nữ quỳ gối tiếng đồng hồ ngoài. cũng chỉ biết ủy khuất , cầu tình cảm thôi.

      Đồng Đồng bưng cà phê, sau đó nở nụ cười với thím Trương

      "Cảm ơn, con đây phải "

      Thím Trương nở nụ cười gật đầu. Bà theo Lam gia hai mươi năm , có thể là nhìn xem thiếu gia cùng tiểu thư lớn lên , tự nhiên bản tính bọn họ cũng ràng tường tận. Kỳ phải tới thiếu gia tính tình xác thực rất khó, bà cũng dám ở trước mặt nhiều, huống chi là tiểu thư.

      Thím Trương nhìn xem bóng lưng nhắn xinh xắn lên lầu hai, lập tức khẽ thở dài, hi vọng thiếu gia có thể bớt giận, nếu cuộc sống của tất cả bọn họ phải chịu khổ rồi.

      Đồng Đồng từng bước vào trong thư phòng, tay đẩy cửa ra, liền gặp được bóng lưng thẳng tắp đứng bên cửa sổ. Đồng Đồng chậm rãi tới, đem cà phê đặt ở bàn làm việc, thích cùng đơn độc chỗ, như khí vô hình đè ép, làm cho thở nổi, càng làm cho sợ hãi.

      Xoay người chưa vài bước, liền nghe được sau lưng truyền đến thanh trầm thấp

      "Tới đây ---"

      Giọng điệu hoàn toàn như ra lệnh, cho phép bất luận kẻ nào nghi vấn. Đồng Đồng biết nhất định phải nghe theo, vì vậy bước chân hướng phía trước cửa sổ đến.

      Lam Mộc Tư thấy nàng nhanh chóng đến chỗ mình, thân thể cao lớn ngừng run rẩy, nhíu mày, cặp mày kia như biển sâu, loại mắt màu lam tản ra chút tức giận, sau đó trực tiếp vươn tay ôm vào trong ngực của .

      khẽ ngẩng đầu lên hô lên tiếng, trong mắt mang theo ủy khuất thăm dò vẻ mặt lãnh ý. Đôi mắt màu lam che dấu chút nào phẫn nộ làm cho thân thể của bắt đầu run rẩy, khẽ dùng hàm răng cắn môi , trong giọng mang theo chút làm nũng

      "Tư, em biết sai rồi"

      "Đồng Đồng, em vì cái gì luôn quên, em là của ? ở đâu, em nhất định phải ở đó."

      Bàn tay thon dài của xoa lấy cằm . Ánh mắt nhìn lấy gương mặt nhắn tinh xảo đầy ủy khuất, vì tâm tình tốt mà ửng hồng.

      biết , phải dụ dỗ tức giận mới được

      "Tư, em lần sau dám nữa"

      Trong lòng thầm ra, lần sau nhất định thể lại bị uy hiếp.

      Thế nhưng bỏ qua cơ hội tốt như vậy, ánh mắt Lam Mộc Tư liên tục dừng lại gương mặt Đồng Đồng.

      Nghĩ đến trong phòng thử áo mất lý trí hôn môi, Lam Mộc Tư lập tức cảm giác được thân thể của mình xảy ra biến hóa khác thường, trong lúc đó ý thức được, đứng ở trước mặt mình trưởng thành, mặc dù là có vẻ rất trẻ trung.
      Lòng ngón tay mặt dần tới, chạm đến da thịt nhẵn mịn.

      Đồng Đồng lập tức cảm thấy toàn thân giống như có loại khí thế vô hình bao vây lấy chính mình, cách nào nhúc nhích. Đôi mắt ánh nước nhìn vào vẻ mặt lạnh ý của Lam Mộc Tư, khẽ cắn chặt môi đỏ mọng, muốn biết có trừng phạt hay ?

      lát sau, bị buông ra, vốn là cho rằng thả mình, lại nghĩ tới bị chế trụ cánh tay, ngồi ở ghế làm việc, mà bị kéo ngồi ở đùi của .

      toàn thân căng thẳng, căn bản ràng lắm, hôm nay Lam Mộc Tư phát điên cái gì ? Thế nhưng tổng là muốn có .

      cầm lấy hộp quà ở bàn, sau đó mở ra. Đồng Đồng liền thấy được đó là cái mảnh dây chuyền .

      tuyệt hiểu chất liệu gì đó của dây chuyền là quý bao nhiêu, nhưng là lại thích treo dây chuyền lủng lẳng. Đó là mảnh cây ngô đồng Diệp, ở dưới ánh đèn cũng có vẻ lóe sáng vô cùng.

      Đồng Đồng ngẩng đầu cầm lấy dây chuyền tay Lam Mộc Tư, cũng gì thêm, đeo vào cổ , sau đó liền nghe đến đỉnh đầu truyền đến thanh

      "Quà sinh nhật, bất cứ lúc nào đều cho hái xuống --- "

      "A "

      Đồng Đồng cong môi, đáp, sau đó lại

      "Em phải có thể trở về phòng?"

      Ngồi ở đùi , đứng ngồi yên, cho nên vặn vẹo cái mông, chuẩn bị đứng lên, nhưng là hông lại bị chế trụ , sau đó liền nghe đến thanh lạnh lùng

      "Em là nghĩ phạt quỳ gối, hay là muốn ngồi tại đùi ?"

      Đồng Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội nhìn Lam Mộc Tư, lập tức lại đối diện ánh mắt lạnh như băng, vì vậy an phận ngồi im trong ngực , so với phạt quỳ gối, đương nhiên là được ôm thư thái hơn rồi.

      Rất nhanh liền nghe được thanh gõ bàn phím , mà lúc này, cảm thấy bàn phím thanh chính là thổi Khúc bình thường, làm cho chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, mà thực tế chứng minh xác thực như thế.

      Lúc Lam Mộc Tư xử lý tốt tài liệu, cũng cảm giác được con mèo ngoan ngoãn làm ổ trong ngực của mình ngủ thiếp . tắt máy tính, sau đó ôm lấy Đồng Đồng, hướng phía gian phòng đến.

      vào phòng Đồng Đồng, căn phòng đều được bố trí màu xanh cùng màu trắng, làm cho người ta cảm giác giống như biển rộng bình thường, yên tĩnh, nhu hòa...

      Nnha đầu kia thiên vị màu xanh, thế cho nên có rất nhiều thứ màu sắc đều là màu xanh , màu xanh ga giường, màu xanh ngăn tủ, màu xanh vách tường, màu xanh rèm cửa sổ...

      Lam Mộc Tư nhu hòa đem Đồng Đồng đặt lên giường, đắp kín chăn, chuẩn bị xoay người rời , lại nghe con cừu làu bàu

      "Ác ma, là xấu "

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3

      Thanh rất , rất nhàng, nhưng vẫn bị Lam Mộc Tư nghe được.

      Lông mày cau lại, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn vẻ mặt người ngủ, thanh trầm thấp chậm rãi câu

      "Từ lúc em lựa chọn theo , em chẳng còn đường lui"

      Lam Mộc Tư chưa bao giờ là người biết biểu đạt tình cảm. Ở thương trường cùng Hắc giới, hiểu được hơn là: nếu muốn, dùng hết thủ đoạn cũng phải lấy được, mặc kệ thủ đoạn kia có quang minh chính đại hay .

      Người đời tặng cho danh xưng "Ma Đế". người nam nhân ác độc tàn nhẫn, tựa như ác quỷ.

      đối với Đồng Đồng luận đến thái độ hay tính tình đều là rất tốt. Bất quá do trong mắt vẫn như cũ, hề thay đổi

      Ánh tà chiều xuyên thấu qua cửa kiếng xếp rọi vào trong phòng. Màu lam rèm cửa sổ thượng bị dính vào màu vàng kim, giống như mặt trời mọc biển, chói mắt vô cùng.

      Đồng Đồng bị ánh mặt trời mang chiếu tỉnh giấc.
      Khi tỉnh lại mới phát mình ở trong phòng của mình, cúi đầu nhìn mình mặc người bộ y phục vũ hôm qua.

      Lập tức khuôn mặt nhắn tinh xảo hoàn toàn nhìn có chút hả hê, xem ra lại tránh được kiếp.

      Vén chăn mền người lên, sau đó vào trong phòng tắm rửa mặt, cởi xuống y phục người, bắt đầu tắm rửa thân thể của mình.

      Vô tình vuốt ve qua dây chuyền cổ mảnh khảnh, mới phát mặt dây chuyền là cây ngô Đồng Diệp thượng thế, nhưng có khắc hai chữ nho :Đồng Đồng.

      Sắc mặt Đồng Đồng lập tức mảnh kinh ngạc, cũng nghĩ tới ác ma thế nhưng kêu người khắc tên của . Bĩu môi, khinh bỉ.
      Nửa giờ sau, Đồng Đồng tắm rửa xong đổi lại thân áo ngủ ra khỏi phòng tắm, liền nghe di động của mình đầu giường ngừng vang lên.

      Đồng Đồng lấy điện thoại di động, màn hình lên hai chữ to: An Nhiên.

      Đồng Đồng trượt màn hình điện thoại di động. còn chưa kịp lên tiếng, bên kia vội vàng

      "Đồng Đồng, cậu rốt cuộc cũng chịu tiếp điện thoại. Cậu đừng với tớ, cậu quên hôm nay là ngày gì ?"

      "Hôm nay? Hôm nay phải là ngày nghỉ sao?"

      Đồng Đồng nghĩ tới, hôm nay phải là thứ bảy sao, còn có chuyện quan trọng gì ?

      An Nhiên ở đó đầu dùng sức thẹn ướt mồ hôi, lập tức chỉ tiếc "rèn sắt thành thép"

      "Đồng Đồng, muốn phá xem chút bên trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì? phải hôm trước tớ với cậu hôm nay là ngày party. Mặc Hâm học trưởng mời chúng ta chơi. ấy là tấm gương sáng được cả nước khen ngợi, là người cực kỳ giá trị."

      An Nhiên trong giọng hoàn toàn hâm mộ.

      Đồng Đồng trực tiếp gì. có quên, chỉ là giống như là buổi tối

      "Tớ quên, nhưng là bây giờ cũng còn sớm mà "

      Đồng Đồng nhìn sang đồng hồ báo thức ở đầu giường, lập tức ra.

      "Tớ biết còn sớm, nhưng là muốn nhắc nhở cậu. có việc gì nữa ha, chúng ta đến tối lại gặp nhau ở quán bar Ba Tư"

      "Quán bar? phải là nhà hàng sao?"

      Đồng Đồng nghi hoặc, các còn là vị thành niên, tại sao có thể chỗ kia?

      "Cậu có nghe sai. Mặc Hâm học trưởng , bar kia là trai ấy mở, hơn nữa tuyệt đối thành vấn đề. Buổi tối cậu ăn mặc trang điểm thành thục chút, liền sao. ấy phái người chuẩn bị tốt."

      An Nhiên ở bên kia ý vị giải thích. kỳ trong lòng rất muốn quán bar, ngày trước trai luôn còn , mang theo . Lần này tốt lắm, có thể , chỉ là lừa gạt bọn họ

      "Ờ, biết rồi"

      cúp điện thoại, trong lòng cũng là khẩn trương.

      Kỳ cũng rất tò mò, cái chỗ kia đến cùng có cái gì tốt, mà học trưởng học tỷ lại thích đến vậy ?

      là người trí nhớ tốt, nhưng là lòng hiếu kỳ lại cực mạnh, nghĩ đến đêm nay có thể dò xét đến thõa tò mò, lòng của nhảy rầm rầm rầm

      Đồng Đồng thay bộ quần áo thoải mái, sau đó cầm túi sách.

      lấy ví tiền, từ trong ví rút ra số tấm thẻ màu đen bóng.

      Đây là tối hôm qua cha mẹ cho nhân sinh nhật của .

      Trong này có bao nhiêu tiền, cũng biết, nhưng là tuyệt [font=][/font]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4

      Đồng Đồng quyết định trước phải đưa người, như vậy mới có thể thủ thắng.

      lát sau, liền nghe thanh trầm thấp như đàn violon truyền đến

      "Ừ, khi nào về có thể gọi Lưu thúc đến đón."

      Lưu thúc là tài xế lái xe chuyên dụng của Lam gia, bình thường luôn đưa đón học. Nhưng là hôm nay cặp mắt Đồng Đồng chuyển cái, lập tức ra

      "An Nhiên đưa em về, có việc gì đâu "

      "Vậy cũng được, làm "

      Lam Mộc Tư cầm khăn tay,lau lau môi, sau đó chậm rãi đứng lên, hướng phía bên ngoài đến.

      Đồng Đồng nhìn thân tây trang màu đen dần dần rời khỏi tầm mắt của , lập tức mặt hoàn toàn may mắn. Rốt cuộc OK.

      Đồng Đồng nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó chạy lên lầu lấy túi đồ của mình. ra ngoài biệt thự, gọi điện thoại cho An Nhiên.

      "Đô đô" vài tiếng liền nghe được bên kia truyền đến thanh

      "Làm sao vậy?"

      " ra, tớ chờ cậu ở cửa hàng bách hóa. Chúng ta chọn quà cho học trưởng"

      Rất nhanh liền nghe An Nhiên ra

      "Tốt --- "

      Vào đêm

      Đồng Đồng cùng An Nhiên tới cửa quán bar, hai người bọn họ lúc này có thể "thoát thai hoán cốt loại" (*), cho tới bây giờ cũng trang điểm, nhưng hôm nay lại phủ lên tầng lớp mỏng.

      An Nhiên tóc dài xoắn lại, mặc bộ váy màu đỏ ôm lấy thân hình mềm mại. Lúc này căn bản nhìn ra họ là vị thành niên.
      Cặp mắt khẽ nhếch, đào hoa mười phần.

      Đồng Đồng cũng khỏi cảm thán, này quả là hoa mỵ.

      Bất quá đối với trang phục của cũng coi như hài lòng. bộ váy màu đen ôm sát ngực, bất quá cũng lớn mật như vậy. Thời điểm này là cuối mùa thu, trời cũng có chút rét. phối hợp chiếc áo khoác trắng bao lấy bên ngoài, chỗ hở hang kia bị che chắn tốt lắm, có chút thanh lịch.

      Hai người ửng hồng tới quán bar, khi vào cửa nhìn cảnh sắc trong quán bar, lập tức trợn tròn mắt.

      Rất nhiều sinh viên Đại học theo điệu nhạc của DJ, nhảy múa lắc lư vô tư, như quên mất mình.

      An Nhiên đánh giá Đồng Đồng, chút cũng lọt "top", lập tức khinh bỉ cái

      "Đồng, đem áo khoác của cậu cởi . Cậu xem ở đây có mỗi cậu mặc áo khoác, hoàn toàn cùng quán bar phù hợp. Bảo cậu đừng mua, cậu lại mua, tại ý thức được , căn bản là làm điều thừa"

      An Nhiên khỏi may mắn khi thấy dự kiến trước của mình là đúng

      "A, phải cởi sao?"

      Đồng Đồng níu lấy áo người mình , lập tức mặt hoàn toàn do dự. Bên trong chính là áo ôm ngực lại đến còn là váy ngắn.

      "Đương nhiên"

      An Nhiên xong, liền trực tiếp bắt đầu cởi áo ngoài của Đồng Đồng.

      Đồng Đồng bất đắc dĩ cởi, bất quá bên trong quán rượu có hệ thống sưởi, căn bản cảm giác được khí lạnh, xác thực cũng tệ lắm. Đúng lúc vừa muốn gì , liền gặp được ánh mắt An Nhiên dừng lại người mình. Đầu tiên còn cho là nhìn dây chuyền của , vì vậy vuốt ve dây chuyền

      "Cũng tệ lắm phải , tớ cũng thích, ác ma kia tặng quà sinh nhật"

      Đúng là thần sắc An Nhiên lại mới phản ứng tới, lập tức lớn tiếng thở dài

      "Đồng, hai bánh bao của cậu trổ mã sai, thế nhưng sao đều lớn như vậy mà lại luôn đem nó giấu trong y phục thùng thình, là tận diệt mọi vật"

      Sau khi xong, lập tức nhìn nhìn bộ ngực của mình.
      Đồng Đồng hoàn toàn bị lời của An Nhiên làm cho mặt đỏ bừng. Lập tức che trước ngực của mình, mặt hoàn toàn ngượng ngùng

      "Sắc , xem tớ moi mắt của cậu giờ, đem áo khoác trả đây"

      hối hận khi cởi áo khoác

      " trả. Có chút thứ liền muốn xuất ra. Đồng, cậu có tư chất "

      xong An Nhiên nhanh chóng hướng ghế sô pha trong góc cách đó xa đến. Chỗ đó đều là bóng dáng quen thuộc.

      Đồng Đồng giày cao gót, oán hận nhìn An Nhiên mang theo áo khoác của mình.

      Trong phòng bar Ba Tư

      Ánh mắt của Lam Mộc Tư xếch lên, vẻ mặt trầm mặc thưởng thức rượu đỏ. Người ngồi kế bên nháy mắt với nóng bỏng, lập tức ta liền hướng phía Lam Mộc Tư nhào tới, sau đó đem bộ ngực mềm mại dán chặt lồng ngực cường tráng của Lam Mộc Tư. Đôi tay kia an phận vuốt ve trước ngực .

      Lam Mộc Tư nuốt rượu đỏ trong miệng, ánh mắt thâm thúy màu lam lên tia chán ghét. Thanh vang lên giống như ngày những ngày mùa đông lạnh băng vô cùng

      "Cút"

      thích nữ nhân ở lồng ngực của , ngoại trừ người được nâng ở lòng bàn tay, có ôm qua bất kỳ nữ nhân nào.

      Mà thời điểm cùng nữ nhân khác làm "chuyện đó", cũng hề ôm hay hôn, bởi vì mỗi lần gọi người, những nữ nhân kia cũng tắm xong cởi sạch, ngoan ngoãn nằm ở giường chờ . Mà thường thường là trực tiếp tiến vào, làm xong , chưa bao giờ ngủ lại, chưa bao giờ kéo dài.
      Đối với kia chẳng qua là công cụ tiết dục mà thôi, có tình cảm.

      Nữ nhân bị kia thanh lạnh đến thấu xương làm cho kinh hãi. Cả người nghiêm mặt trong ngực Lam Mộc Tư. Ả vừa định nghiêng đầu xem xem như thế nào, lại nghĩ tới, cánh tay của mình bị bàn tay kéo lấy , sau đó như vứt bỏ vật bình thường, đem ả trực tiếp ném mặt đất.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5

      Nữ nhân bị kia thanh lạnh đến thấu xương làm cho kinh hãi. Cả người nghiêm mặt trong ngực Lam Mộc Tư. Ả vừa định nghiêng đầu xem xem như thế nào, lại nghĩ tới, cánh tay của mình bị bàn tay kéo lấy , sau đó như vứt bỏ như vật bình thường, đem ả trực tiếp ném mặt đất.

      Lập tức làm cho cái mông ả ta đau đến nở hoa rồi.

      Cặp mắt màu đen khẽ nhếch nhìn lướt qua nữ nhân kêu đau mặt đất, khuôn mặt tà bị lên vài phần bất đắc dĩ. nhấp ngụm rượu đỏ, sau đó chậm rãi

      "Tư, cậu hiểu được ba chữ 'thương hương tiếc ngọc' hay sao ? Nữ nhân dùng để cưng chiều. Xem cái bộ dạng của cậu, sớm muộn gì cũng đem tiểu tâm can của cậu dọa cho sợ"

      Đối với tồn tại của Đồng Đồng, từ lúc làm bạn của Lam Mộc Tư cũng có lần trong lúc vô tình đường, thấy hai người dạo phố. Chỉ có lần, cũng làm cho nhớ kỹ , gương mặt tinh xảo giống búp bê làm cho cũng nhịn được muốn thương lúc. Nhưng mà là của người khác , cũng chỉ có thể tiếc nuối.

      Nhưng chuyện này cũng làm có chút phẫn hận, có phải hay nên vui mừng vì bạn mình nuôi được "tiểu sủng vật" hay ?

      Nghe nhắc tới , đôi mắt xanh thẳm có chút dao động, nhưng rất nhanh liền thu hồi. nhìn Tiếu Hi Tồn đùa giỡn nữ nhân cách đó xa, lập tức hỏi

      "Cậu xác định Dạ chín giờ?"

      Tiếu Hi Tồn dừng tay lại, hai tay khiêu khích ả kia tới cực hạn, nhìn nữ nhân xụi lơ như vũng nước, lập tức xoay đầu lại, lộ ra gương mặt đẹp đẽ

      "Đương nhiên, chín giờ"

      xong Tiếu Hi Tồn đứng dậy, mắt phượng liếc qua tình cảm - ham muốn ả

      "Bảo bối, chờ thưa giải quyết việc xong xuôi, lại cùng em hảo hảo tiêu phường thấu. Em qua phòng bên chờ "

      Ả ta nằm ghế salon, tình nguyện đứng lên. Sau đó đem quần lót bị Tiếu Hi Tồn giật xuống mặc vào, sửa sang lại váy người,

      "Nhất định phải qua đó "

      xong cũng mang giày cao gót ra khỏi phòng bao

      Muốn thành công được nam nhân thương, điểm thứ nhất phải biết thức thời, đây cũng là lí do ả có thể làm cho Tiếu Hi Tồn tháng nay đều ở bên ả.

      Người đàn ông kia trưng gương mặt hại nước hại dân. Khuôn mặt tinh xảo, phối hợp với ngũ quan hoàn mỹ. Tóc dài ngang trán phủ mắt phượng, nhưng lại chút nào ảnh hưởng khí chất mị hoặc. Người khác lần đầu nbìn người " mãnh liệt", nhưng là lúc giường, tuyệt đối vô cùng hung mãnh. Tuyệt đối là nam nhân.



      thế nhưng xuất

      Đồng Đồng nghĩ tới, thế nhưng ở chỗ này cũng nhìn thấy Dạ ca ca, cảm giác mình nhất định là uống nhiều quá, mới xuất ảo giác, mới có thể nhớ tới Mã Nặc. Ngày hôm qua có gọi điện thoại cho , quà sinh nhật sớm gởi cho . công tác bề bộn nhiều việc, Châu Âu, cho nên kịp trở lại cùng dự sinh nhật.

      Đồng Đồng vỗ vỗ trán của mình, lập tức mặt lộ ra mỉm cười. Nhưng là ánh mắt dõi theo người lên cầu thang. Chẳng qua là khi trông thấy nửa gò má, khí chất ôn tồn tao nhã, khuôn mặt quen thuộc, còn có thân thể cao lớn rắn rỏi. thân tây trang màu trắng khiến giống như bạch mã hoàng tử trong đêm tối, vô cùng chói mắt.

      , !!?

      rất lâu nhìn thấy . Ba tháng, lúc nhớ chỉ có thể gọi điện thoại. Bây giờ, rốt cục lại trông thấy . Nước mắt thế nhưng lại chảy ra, đứng lên, đến hướng vừa rồi Mã Nặc biến mất.

      Sau lưng truyền đến tiếng gọi của An Nhiên

      "Đồng, cậu đâu vậy ?"

      An Nhiên thấy bóng dáng Đồng Đồng lướt qua sàn nhảy, biến mất trong tầm mắt của . An Nhiên có chút bối rối, nơi này dù sao cũng là quán bar, vàng thau lẫn lộn, loại người gì cũng có. chạy tới sàn nhảy hướng Mặc Hâm khiêu vũ cầu cứu

      "Học trưởng, Đồng chạy lên lầu hai, chỗ đó là chỗ nào ?"

      Mặc Hâm vừa nghe đến lầu hai chữ lầu hai, khuôn mặt tuấn hơi nhíu lại, lập tức có chút lo lắng hỏi

      "Em trông thấy Đồng Đồng chạy tới lầu hai?"

      "Ừ"

      An Nhiên dùng sức gật đầu, mặt lộ ra mặt lộ ra vẻ bối rối, liền nghe đến Mặc Hâm câu

      "Hư quá"

      Sau đó nhanh chóng cùng An Nhiên hướng phía lầu hai .

      Quán bar Ba Tư lầu cùng lầu hai khác nhau rất lớn. Lầu chỉ là sàn nhảy, quầy bar, nhưng lầu hai lại là nơi "" nhau. Người bình thường cũng biết chỉ cần ở lầu cũng có người động tới, nhưng đến lầu hai chính là tìm "thú vui", chỉ cần bắt đầu chi tiền, là có thể.

      Đồng Đồng lên lầu hai, lại tìm được Mã Nặc, chậm rãi bước hành lang. Hai bên hành lang đều là dùng thủy tinh , ở dưới ánh đèn lóe sáng vô cùng, tương đối mà lầu
      hai rất yên lặng, thậm chí ngay cả tiếng huyên náo đều nghe được, giống như thời khác loại.

      Chỉ là quá mức yên lặng, trong lòng Đồng Đồng lại sinh ra tia lo lắng, bắt đầu gọi

      "Dạ ca ca, Dạ ca ca''

      Nghĩ đến Mã Nặc đáy lòng của cố lấy dũng khí, khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng nơi khúc quanh lập tức cao hứng chạy tới, hét lớn

      "Dạ ca ca"

      gương mặt tinh xảo kia hoàn toàn hưng phấn, sóng mũi bởi vì chạy mà xuất tầng hơi mồ hôi rịn lại

      Mã Nặc vốn cho là chính mình nghe lầm. Tại chỗ này làm sao có thể nghe được thanh của nha đầu ?

      Khẽ lắc đầu, sau đó mặt lộ ra vui vẻ nhàng, nhưng khi thắt lưng ôm chặt, sau lưng truyền đến thanh quen thuộc vô cùng. Mã Nặc mới hiểu được,

      "Dạ ca ca, em rất nhớ " [font=][/font]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :