1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng Giám đốc cưng chìu vợ yêu - Thương Tiểu Ly (50/193+NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TỔNG GIÁM ĐỐC CƯNG CHÌU VỢ



      Tác giả: Thương Tiểu Ly

      Thể loại: đại

      Số chương: 193 + Ngoại truyện

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: megau1976
      Giới thiệu nội dung:


      Người đàn ông vứt đến giường lớn, ánh mắt lạnh lẽo đâm thủng linh hồn của , lấn người đè xuống, trong thoáng chốc đâm qua thân thể , tà nịnh cười lạnh, "Tôi nhổ hết từng cây gai nhọn người em, để cho em biết cái gì là địa ngục!"

      là Tổng Giám đốc lãnh khốc của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, còn là ông vua thống trị giao dịch trong thế giới ngầm, là ngôi sao mới trong giới cảnh sát, đối với chính nghĩa vô cùng cuồng nhiệt.

      lần chạm vào nhau ngoài ý muốn, nhất định liều chết triền miên với , có thể áo mũ chỉnh tề , càng thêm có thể bằng cầm thú đoạt lấy , kháng cự, lại được hung hung đáp lại đến cùng. . . . . .

      có thể cưng chiều lên tận trời cũng có thể nát giẫm nát ngông nghênh của , dùng thực tế cho biết, thế giới này chỉ cần muốn là có thể thao túng ở trong tay của !

      : Sớm muộn cũng có ngày, tôi tự tay bắt vào tù!

      : Tôi chờ em. . .​
      bibo1912 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 001: Duyên Gặp Nhau

      Đêm tối như mực, bầu trời khắp nơi đầy mây đen che kín, bầu trời có chút ánh sáng, trong khí tràn ngập ẩm ướt nhớp nhúa làm cho người ta có chút khó chịu.

      Tại trong kho hàng bỏ hoang, hai nhóm người đứng thẳng, người cầm đầu hai phe khẽ ra hiệu cái, mỗi người xách cặp đứng phía sau lưng tiến lên trước hai bước, sau đó mở cặp táp ra, bên trong rương đều là tiền bày chỉnh tề, mà đổi thành bên kia, trong rương để hàng trắng.

      Người hai bên lập tức kiểm hàng trước, sau đó đầu ý ra hiệu cho người bên mình.

      "Hợp tác vui vẻ!" Người hai bên lời thừa tự về hướng của mình. . . . . .

      "Tất cả được nhúc nhích!"

      Đột nhiên, trong góc truyền đến tiếng quát to, nhất thời, trường rơi vào hỗn loạn, cảnh sát đột nhiên xuất và người hai bên chạy trốn tứ phía trong nháy mắt ở trong kho hàng diễn ra cuộc quyết đấu, tiếng súng liên tiếp truyền đến, ánh sáng tia lửa trong đêm tối cực kỳ chói mắt.

      "Cảnh sát ở đâu ra. . . . . ." Cầm trong tay va li tiền tên đàn em nhìn người đàn ông bên cạnh hoàn toàn nóng nảy, " Thiên, làm thế nào?"

      Người đàn ông liếc nhìn đàn em, mượn từ ánh sáng đạn lóe ra tính toán có bao nhiêu người, lát sau, : "Cậu và bọn Tiểu Lục vẫn theo kế hoạch từ phía sau, tôi dẫn bọn họ ra!"

      "Nhưng. . . . . ."

      "Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ cậu dẫn?" Người đàn ông trợn mắt nhìn tên đàn em cái, sau đó ý bảo bọn họ rời , mình mượn bóng tối lặng lẽ di chuyển về phía cửa chính nhà kho.

      Động tác của người đàn ông rất thành tục, hoàn toàn dây dưa, thân hình xuyên qua trong bóng tối, ngay lúc sắp tới cửa vẫn bị cảnh sát phát .

      "Đứng lại!" Từ sau lưng truyền đến thanh của nữ cảnh sát.

      Khóe miệng người đàn ông cười lạnh tiếng, mượn địa hình quen thuộc chuyên chọn nơi bóng tối nhanh chóng chạy trốn. . . . . .

      Trong đêm đen, bóng dáng trước sau xuyên qua trong ngõ hẻm, động tác của người đàn ông phía trước cực kỳ linh hoạt, vừa chạy, vừa cầm thứ gì bên cạnh có thể lợi dụng ném về phía sau.

      Vốn trong ngõ hẻm yên tĩnh, bởi vì động tác của ta thỉnh thoảng truyền đến "Phanh, loảng xoảng. . . . . ." thanh vật phẩm bị đập vỡ càng làm cho con mèo hoang hoảng sợ chạy tán loạn bốn phía, thanh của con mèo hoảng sợ kêu "Meo meo meo meo" làm cho người ta nghe vô cùng phiền não.

      "Shit!" Người đàn ông chửi thề tiếng, vừa chạy vừa lẩm bẩm, "Mẹ nó, đuổi theo lâu như vậy, còn muốn đuổi theo?"

      "Đứng lại, chạy nữa tôi nổ súng. . . . . ." Sau lưng nữ cảnh sát mặc thường phục vừa đuổi theo vừa tránh né vật thể ở phía trước bay tới, vừa kêu lên, cặp chân kia hoàn toàn vì đuổi theo thời gian dài mà mệt mỏi.

      "Mẹ kiếp!" Người đàn ông lại chửi thề tiếng, đoán chắc dám nổ súng, thân hình vẫn xuyên qua trong ngõ hẻm, bộ dáng kia quả thực đối với địa hình chung quanh đây cực kỳ quen thuộc, cho dù dưới tình huống có bất kỳ ánh sáng nào, ta vẫn chạy cực nhanh.

      Nữ cảnh sát mặc thường phục vẫn kiên trì đuổi theo, càng đuổi càng có gì đúng, chắc chắn người người đàn ông kia dẫn tới nội thành, mà cái đầu hẻm trước mặt chính là con đường giải trí phồn hoa nhất của thành phố A vào ban đêm.

      Mộ Thiên Thanh nhíu lông mày, sợ làm cho rối loạn, thu súng vào trước, nhưng bước chân vẫn ngừng đuổi theo bóng dáng trước mặt. . . . . .

      "Két . . . . . ."

      Tiếng thắng xe chói tai truyền đến, Mộ Thiên Thanh phản ứng cực nhanh, thân thể gần như lướt qua chiếc xe kia xoay tròn vòng, ổn định thân thể. . . . . .

      Tài xế xe vội vàng xuống xe, hai lời tiến lên nhìn Mộ Thiên Thanh có bị thương chỗ nào hay , "Tiểu thư, sao chứ, có bị thương chỗ nào hay ?"

      "Tôi sao!" Mộ Thiên Thanh quẳng xuống câu , định tiếp đuổi theo nhưng lại bị tài xế kéo lại.

      Tài xế giống như rất lo lắng cho tình trạng của Mộ Thiên Thanh, gương mặt áy náy, " xin lỗi, xin lỗi. . . . . . Có muốn đưa bệnh viện kiểm tra chút hay ?"

      Trong lòng Mộ Thiên Thanh thầm gấp gáp, ánh mắt quét qua chung quanh, khắp nơi đều là người sinh hoạt về đêm, người người nhốn nháo, nhưng nào còn bóng dáng của người kia?

      Mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng nổi giận với người ta, thế nào tất cả đều do mình đột nhiên từ ngõ hẻm trong xông ra, trách được người ta, "Chuyện này, tôi có việc gì, chắc do tôi để ý."

      Tài xế lại xin lỗi mấy câu mới lên xe, nhưng trong lúc mở cửa, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Mộ Thiên Thanh.

      "Đến đầu đường trước mặt đón A Thiên!" Tài xế mới vừa ngồi vững vàng, phía sau xe truyền đến thanh trầm thấp đầy từ tính, tao nhã giống như tiếng đàn vi-ô-lông.

      "Dạ!" Tài xế lên tiếng trả lời, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng hờ hững ngồi ở phía sau xe, ngay sau đó di chuyển tầm mắt, khởi động xe rời .

      Người đàn ông ngồi sau xe khẽ quay đầu , xuyên qua cửa sổ xe nhìn Mộ Thiên Thanh đứng ở ven đường còn cố gắng tìm kiếm mục tiêu, con ngươi thâm thúy khẽ híp lại, che giấu đáy mắt giống như đại dương mênh mông, đôi môi lạnh nhạt khẽ vẽ lên đường cong lạnh lùng, di chuyển tầm mắt, gương mặt giống như điêu khắc lộ ra lạnh lùng từ chối người ngàn dặm.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Gặp thoáng qua

      Mộ Thiên Thanh thở hổn hển, ánh mắt quét nhìn xung quanh như dò xét nhưng căn bản có chút phương hướng, huống chi, chỗ mới vừa đuổi thẳng tới cũng rất tối, ngoại trừ biết đó là người đàn ông, còn lại biết gì cả, coi như giờ phút này ta bình tĩnh đứng ở trước mặt mình, sợ rằng cũng nhận ra.

      Mộ Thiên Thanh thầm chửi rủa, có chút hậm hực bấm điện thoại gọi người cùng tổ, "Hà Tuấn, tình huống bên kia thế nào?"

      "***, ngoại trừ bắt được mấy người phía dưới, những người còn lại và hàng cũng bắt được!" Trong điện thoại, truyền đến thanh nóng nảy của Hà Tuấn.

      Mộ Thiên Thanh nhíu lông mày, "Lại bắt được?"

      "Đúng vậy!" Hà Tuấn có chút ảo não lầm bầm, "Lần này sớm lấy được tin tức, cũng bố trí hết sức kín đáo, rốt cuộc lại để cho hai bên chạy thoát, chỉ cần giao dịch có liên quan đến Dạ Ưng, có lần nào có thể bắt được, đây cũng quá kì lạ..."

      Mộ Thiên Thanh cũng cảm thấy rất kì lạ, nhưng có bắt được người gì đều vô dụng, "Bây giờ các người ở đâu?"

      "Mới vừa dọn dẹp xong trường, chuẩn bị trở về cục cảnh sát!" Hà Tuấn hỏi ngược lại: "Aiz, Thiên Thanh, thế nào?"

      "Tôi đuổi theo tới con đường lớn phồn hoa cũng mất dấu!" Mộ Thiên Thanh tức giận câu, đợi đối phương trả lời tiếp: "Tôi về cục cảnh sát trước đây!"

      Cúp điện thoại, Mộ Thiên Thanh có chút cam lòng nhìn quanh bốn phía vòng, sau đó nhe răng chu miệng chửi thầm tiếng, khỏi con phố giải trí phồn hoa.

      Đầu phố, chiếc xe Mercedes Benz sang trọng đậu ở chỗ đó, con đường lớn phồn hoa đốt tiền như vậy cũng quá chói mắt, Mộ Thiên Thanh qua bên cạnh xe, bước chân có chút mệt mỏi, đuổi theo người kia chạy mười mấy cây số, lúc đầu biết mệt mỏi, vào lúc này thần kinh căng thẳng buông lỏng, chân nặng nề giống như đúc bằng chì.

      "Mẹ nó, nữ cảnh sát này vẫn đuổi theo tôi từ kho hàng đến nơi này, thể khen tiếng, thể lực tốt!" Hình Thiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn Mộ Thiên Thanh qua, tấm tắc xong cũng biết là bất đắc dĩ hay bội phục, ta xoay người nhìn về phía người đàn ông ở phía sau, cười đùa tiếng, "Lão đại, tới rất kịp lúc!"

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn khẽ giơ lên, con ngươi đen xuyên qua cửa sổ xe liếc nhìn bóng lưng Mộ Thiên Thanh rời , ngay sau đó lãnh đạm nhìn về phái Hình Thiên, môi mỏng khẽ mở: "Còn có hơi sức khua môi múa mép, xem ra tôi cần chở cậu!"

      Hình thiên vừa nghe, bĩu môi, sau đó bộ dạng mệt mỏi ngồi phịch ở ghế, "Lão đại, nếu vào lúc này đạp tôi xuống xe, tôi bị nữa cảnh sát kia bới ra là thể."

      Dáng dấp của Hình Thiên nhìn rất nhã nhặn phong độ, chút cũng giống là người có thể chạy mười mấy cây số, lúc này giả bộ làm cho người ta cảm thấy người của ta lộ ra chút sơ hở.

      Lãnh Tĩnh Hàn để ý tới Hình Thiên, sau khi trực tiếp căn dặn " MG" rơi vào yên lặng.

      Hình Thiên ngồi thẳng người, biết Lãnh Tĩnh Hàn muốn thêm cũng tiếng nào.

      Xe khởi động, xẹt qua bên người Mộ Thiên Thanh, Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhìn về phía ngoài xe, ánh mắt lãnh đạm theo xe di chuyển, ném Mộ Thiên Thanh ra khỏi tầm mắt...

      Hôm nay trước khi giao dịch sắp xếp đầy đủ nhưng vẫn bị cảnh sát cắt ngang?

      Con ngươi của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo lại, che giấu hai vệt sáng lạnh lẽo trong đáy mắt, "Tra xem hôm nay cảnh sát nằm vùng thuộc phân cục nào."

      "Ừm!" Hình Thiên lên tiếng trả lời, nhân tiện giọng thầm, " tôi cũng phả tra, cho đến nay vẫn chưa có người nào có thể đuổi theo Hình Thiên tôi chạy xa như vậy, mẹ kiếp!"

      Nghe Hình Thiên chửi rủa, Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhướng mày, tầm mắt của khẽ nâng lên nhìn về phía kính chiếu hậu, trong kính chiếu hậu, bóng dáng của Mộ Thiên Thanh bị ném càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở trong đám người...

      Thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài của Lãnh Tĩnh Hàn đặt đùi nhàng gõ, con ngươi dần dần trở nên thâm thúy, giống như trong nháy mắt có thể thu hết bóng tối quanh mình, khiến cho mọi người bị hút vào...
      Last edited: 31/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 003: Bị đá

      Bóng đêm tối tăm, khi Mộ Thiên Thanh sửa sang xong hồ sơ báo cáo nhiệm vụ tối hôm nay qua mười giờ đêm, mệt mỏi duỗi lưng cái, sau khi lên tiếng chào hỏi người trực ban liền rời khỏi cục cảnh sát Khu Nam, chờ đến lúc trở lại phòng thuê kim đồng hồ chỉ qua mười hai giờ, vừa đúng nửa đêm.

      Mộ Thiên Thanh lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, mới vừa mở cửa ra, liền bị khăn giấy bay đầy đất và tiếng khóc bén nhọn làm sợ hết hồn, đóng cửa lại, nhìn ngồi dưới đất, ngừng khóc, ngừng lau ném giấy, nhíu mày, "Tiểu Nhiên, . . . . . . hát tuồng sao?"

      Cả người Thẩm Duyệt Nhiên co ro lại, nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, khóc rống lên, sau đó thút thít lên án, "Thiên Thanh, tên khốn Vương Chí Huy kia, ta đá tôi!"

      Mộ Thiên Thanh sửng sốt chút, sau đó, vốn tối hôm nay hành động thất bại bắt đầu "phừng phừng" chồng chất lửa giận, " chắc chắn chứ?"

      Thẩm Duyệt Nhiên yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào : "Tôi tận mắt nhìn thấy ta ôm cười cười vào MG. . . . . ."

      Mộ Thiên Thanh vừa nghe, ngay lập tức ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đời này của quan tâm ai, chỉ quan tâm có người, chính là Thẩm Duyệt Nhiên, cuộc đời của có thể vì Thẩm Duyệt Nhiên mới có thể bắt đầu sống lại lần nữa, ai cũng thể khi dễ ấy, nhất là tên Vương Chí Huy từng ở trước mặt thề son sắt muốn Tiểu Nhiên cả đời.

      "Có lẽ, ta làm việc?" Mộ Thiên Thanh giữ tia lý trí cuối cùng, dù sao xã hội bây giờ, nhất là trong giới kinh doanh, gặp dịp chơi thể tránh khỏi.

      Gương mặt Thẩm Duyệt Nhiên thê lương, cả buổi mới khóc : "Tôi gọi điện thoại cho ta, ta . . . . . . Chê tôi phiền, sau đó. . . . . . muốn chia tay. . . . . ."

      Tay của Mộ Thiên Thanh đột nhiên nắm lại, nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn được, xoay người tới cửa. . . . . .

      "Thiên Thanh, làm gì?"

      Mộ Thiên Thanh trả lời, thẳng ra cửa, sau đó đón xe về phía MG.

      Câu lạc bộ MG là nơi đốt tiền nổi tiếng Thành phố A, ra vào nơi này, phải thương nhân nổi tiếng là chính khách, mà phụ nữ tới nơi này phát triển tình đêm hoặc là câu cá vàng, cũng thành chuyện bình thường.

      đứng ở cửa MG, ăn mặc cực kỳ nóng bỏng, áo chiffon, mini skirt bao lấy cái mông chặt chẽ, nơi mắt cá chân mang giày cao gót bảy phân, vóc người lộ ra vô cùng hoàn mỹ có chút thịt dư.

      Mộ Thiên Thanh kéo váy ngắn người, quần áo người là mới vừa mua đường tới nơi này, muốn vào chỗ này, bỏ ra chút vốn là vào được, người dựa vào trang phục tuyệt đối là chân lý.

      Đây là lần đầu tiên Mộ Thiên Thanh vào MG, đại sảnh xanh vàng rực rỡ, mỗi chỗ cũng thiết kế rất cầu kỳ, làm chỗ ăn chơi lại lộ ra khí thanh nhã, giống như ở chỗ này có thể cảm nhận kết hợp mâu thuẫn Thiên đường và địa ngục.

      Theo lời đồn, ông chủ của nơi này hết sức thần bí, có người thấy nhưng lại có người chống đỡ mạnh mẽ, về phần có như vậy hay , từ cục cảnh sát chưa từng nhận thông báo kiểm tra nơi này là có thể nhìn ra được.

      "Hừ!" Xì khẽ tiếng, Mộ Thiên Thanh có chút khinh thường đối với nơi ăn chơi sa đọa này, di chuyển tầm mắt, phát ở trong MG lớn như vậy muốn tìm người cũng dễ dàng, nếu như gõ cửa từng gian, khẳng định chưa có tìm được người liền bị người ta đuổi ra ngoài. . . . . .

      Nhưng . . . . . . thế giới lại có loại chuyện gọi là "Trùng hợp ngẫu nhiên", cái này còn chưa tính, Mộ Thiên Thanh mới vừa di chuyển tới lầu hai, nhìn thấy Vương Chí Huy từ toilet trong ra ngoài vào gian phòng.

      Mộ Thiên Thanh tới nhìn vào gian phòng kia, sắc mặt tối tăm đáng sợ, ánh mắt hơi rét lạnh, đột nhiên mở cửa phòng, nhất thời, ánh mắt của mọi người bên trong cũng bắn tới . . . . . .

      Ánh mắt của Hình Thiên dưới khung kính mát nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mộ Thiên Thanh vòng, nhìn mặc trang phục chọc giận, thầm nhếch miệng oán thầm: bị nhìn chằm chằm chứ? Nhưng. . . . . . Mặc đồ này. . . . . . Rất đẹp mắt!

      Nghĩ tới, khỏi nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn ngồi bên, chỉ thấy ngón tay thon dài của tùy ý nắm ly cao cổ, hơi lắc , chất lỏng màu đỏ theo động tác tay ở trong ly xoay tròn, ánh mắt của chỉ nhàng nâng lên, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà nịnh như có như , con ngươi giống như hang động đen ngòm dần dần trở nên tĩnh mịch.

      "Thiên Thanh?" Vương Chí Huy phản ứng trước tiên, kêu tiếng, vốn bên tay ôm giống như bị chạm điện rụt trở về.

      Mộ Thiên Thanh hoàn toàn nhìn thấy ánh mắt của mọi người, tới trước mặt Vương Chí Huy, đè nén kích động trong lòng nghĩ muốn vung cái tát nhưng mặt tỏ vẻ gì, liếc nhìn xinh đẹp ở bên, lạnh lùng : "Vương Chí Huy, cho hai lựa chọn, theo tôi; hai. . . . . ." Dừng chút, tay đột nhiên nắm lại, "Bị tôi đánh ngã!"

      Tất cả mọi người bên trong phòng đều kinh ngạc, duy chỉ có gương mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt, chỉ là chỗ sâu đáy mắt có nụ cười dễ dàng phát giác . . . . . .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 004: này rất thú vị

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt rơi vào người Mộ Thiên Thanh, áo chiffon màu hồng nhạt hơi mỏng, dưới ánh đèn sáng rọi, bộ ngực đầy đặn rất tròn như như , lộ ra sức hấp dẫn đặc biệt của phụ nữ.... cái váy ngắn bó sát người khoảng chừng dưới bắp đùi chút, chân trắng nõn liếc mắt nhìn qua hết sức căng cứng, đoán chừng là bởi vì làm cảnh sát thường thường rèn luyện hình thành, nhưng bắp thịt như vậy lại làm cho người ta cảm thấy khó coi.

      Nhanh chóng quét nhìn cũng chỉ vài giây, con ngươi thâm thúy của Lãnh Tĩnh Hàn chứa đựng ý cười, này rất thú vị, ít nhất.... Còn biết, tới nơi này cần ăn mặc như vậy!

      Chỉ là....Trang phục như vậy, quá thích hợp đánh ngã người!

      Lãnh Tĩnh Hàn nghĩ như vậy.

      " là ai?" xinh đẹp gương mặt lạnh lùng ở bên cạnh Vương Chí Huy có lẽ cũng chú ý đến thân phận của mình, mặc dù mặt có chút nhịn được nhưng cũng có tức giận mở miệng mắng to. "MG người nào cũng có thể có vào sao?"

      ràng giọng giễu cợt, nhìn Mộ Thiên Thanh từ xuống dưới, đáy mắt khinh bỉ càng sâu, quay đầu lại nhìn về phía Vương Chí Huy, trong đôi mắt cũng nhanh chóng tóe lửa.

      "Tôi có thể tiến vào được hay , nhọc quan tâm, về phần tôi là ai...." Mộ Thiên Thanh hừ lạnh tiếng, ánh mắt sắc bén rơi xuống người Vương Chí Huy, cái gì cũng tự nhiên, tất cả mọi người hiểu.

      Người ở chỗ này, bọn họ đều có lai lịch, hôm nay tới bàn chuyện hợp tác làm ăn, nhưng có kịch hay để xem, trong giới thượng lưu, vinh quang giống bề ngoài chỉnh tề nhưng bí mật làm rất nhiều chuyện xằng bậy, dĩ nhiên, cũng thích xem người khác làm trò cười.

      bên cạnh Vương Chí Huy là Tống Mạn Ni, Tổng giám đốc của Tập đoàn điện tử Đức Tín, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của ta, ta ở tại Đức Tín bất quá cũng chỉ là quản lý của bộ nghiệp vụ, hôm nay rằng cùng bàn chuyện làm ăn nhưng người có ánh mắt độc đáo đều nhìn ra quan hệ của hai người rất mập mờ.

      Vẻ mặt Vương Chí Huy lúng túng, vội vàng đứng dậy, hạ thấp giọng với Mộ Thiên Thanh: "Thiên Thanh, tôi còn bàn chuyện làm ăn, trở về trước!"

      " muốn ?" Trong giọng của Mộ Thiên Thanh có mấy phần lạnh lẽo, thấy Vương Chí Huy do dự, nhất thời tức giận, chưa từng do dự, tiến lên nắm cánh tay Vương Chí Huy bẻ ngược ra sau lưng, sau đó dùng sức vung lên.....

      Động tác làm liền mạch, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, liền nghe được "Bịch" tiếng.

      "Ưmh...."

      Theo thân thể bị ném qua vai rơi mặt đất, truyền đến tiếng kêu đau của Vương Chí Huy.

      "Chí Huy!" Tống Mạn Ni kinh hãi, vội vàng đứng dậy xem Vương Chí Huy.

      Nhưng ngoại trừ Tống Mạn Ni, ánh mắt của những người ở chỗ này đều rơi vào đùi....Mộ Thiên Thanh!

      Bởi vì động tác ném qua vai mạnh, Mộ Thiên Thanh phát chiếc váy vốn dài bị dịch lên rất nhiều, trong lúc mơ hồ, dường như còn có thể nhìn thấy quần lót màu trắng.

      Hình Thiên trừng trừng mắt, thầm chắc lưỡi hít hà, mới vừa muốn gì với Lãnh Tĩnh Hàn ở bên lại phát những người bên cạnh mày kiếm nhàng nhíu lại.

      Con ngươi Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo lại, thầm nghĩ: chẳng lẽ này cũng chưa ý thức có ít nguy hiểm sao? Hay cảm thấy sao cả?

      "Mộ Thiên Thanh, cái người điên này!" Vương Chí Huy bò dậy, ta có nghĩ đến Mộ Thiên Thanh ở trước mặt nhiều người như vậy đánh ngã ta, giờ phút này, ta cũng kịp nghĩ cái gì mặt mũi hay mặt mũi, dù sao bị té ngã cũng còn mặt mũi rồi, chỉ về phía mũi rống to: " tại, tôi cho biết, tôi cùng , về phần Tiểu Nhiên, ấy hoàn toàn vui, tất cả đều do tạo ra!"

      "Có gan lại lần!" Mộ Thiên Thanh cắn chặt răng, ánh mắt trở nên tối tăm.

      "Tôi cho biết, mà tôi thích là Mạn Ni!" Vương Chí Huy xong, ôm chầm Tống Mạn Ni ở bên cạnh.

      "Tên đàn ông cặn bã!"

      Mộ Thiên Thanh rất tức giận, giơ tay tát vào mặt của Vương Chí Huy, nhưng đến nửa đường, cổ tay của lại bị người cứng rắn chặn lại, ngay sau đó, truyền đến giọng trầm thấp thong thả: "Muốn cho đàn ông thích, phụ nữ nên có dè dặt."

      Mộ Thiên Thanh muốn rút tay về nhưng sức lực của người đàn ông rất lớn, sắc mặt lạnh lẽo, thường xuyên cảnh giác thúc đẩy thân thể phản ứng, cũng nhìn người đàn ông cái, nhấc chân nhắm ngay vị trí yếu hại dưới thân của người đàn ông đá tới....
      Last edited: 2/2/15
      Nữ LâmAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :