1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TỔNG GIÁM ĐỐC ĐỘC ÁC TUYỆT TÌNH





      Tác giả: Thích thích

      Convert: tangthuvien

      Edit: Van Koy



      Giới thiệu

      Mười tuổi, nhà tan cửa nát, dùng thần phận thần bí nhận nuôi , từ đó sống qua loa tạm bợ

      Mười ba tuổi, vào phòng , bị dùng môi phủ lên môi , đem rượu đổ vào miệng , mập mờ hôn xuống.

      Mười bốn tuổi, xông nhầm vào bể bơi của , liền bị vô tình đùa giỡn......

      Mười lăm tuổi, được coi như tế phẩm cống hiến cho , mảnh thủy tinh vỡ đâm sâu vào da thịt , lòng đau đớn, đêm đó, toàn thân đầy máu, thoi thóp.....

      ---

      Năm năm sau, sống lại trở về với dáng vẻ lộng lẫy cao quý, nhưng đứng bên cạnh người đàn ông khác, nắm tay em bé đáng .

      "Mẹ, cái chú kia giống con ."

      "Con , điều đó chứng minh con có gương mặt nhà giàu." dịu dàng giống như trước kia, gương mặt tuyệt mĩ, xẹt qua chút dấu vết đau xót, ngay sau đó lập tức nở nụ cười cười bình tĩnh.

      "Mẹ, cái chú kia tại sao lại nằm người kia vậy?"

      ".......Bởi vì họ muốn ấp trứng."

      "Ah, vậy con đây ngày mai ấp gà mái."

      " cần đâu..........Con trai!"


      Nữ chính: Thẩm Tường Vi (chị này khổ cực :hixhix: )

      Nam chính: Hắc Diêm Tước​

      Các file đính kèm:

      Last edited: 29/9/14
      PhamthanhhuongNữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Lần gặp khó quên

      Có đôi khi, gặp phải người này, xoay chuyển vận mệnh của người khác, mặc dù chỉ là thoáng nhìn, cũng có khả năng là bi kịch bắt đầu

      ----------------

      “Ưm....A....Tước.......”

      Lờ mờ trong hành lang, phát ra tiếng ngâm mập mờ, tiếng thở dốc thô nặng, tản ra mùi vị nhàn nhạt, va chạm tạo ra kích tình tóe lửa

      nhàng đẩy cánh cửa gỗ lim ra, thầm nghĩ trong lòng: trong này dưới trăm ngàn điều mờ ám, Tường bỗng giật mình, suýt chút nữa bị màn nóng bỏng này làm cho kinh sợ.

      Trong hành lang thắp mấy ngọn đèn mờ nhạt, yếu ớt, người đàn ông ôm chặt người phụ nữ, dựa vào vách tường triền miên nóng bỏng.

      Tường Vi đè nén cảm giác kinh sợ, khóe miệng có chút giãn, người phụ nữ giày cao gót kia quá quen thuộc.

      “Xem đủ chưa?”

      Bỗng dưng, giọng lãnh lẽo của người đàn ông vang lên.

      “A – – “, theo đó, là tiếng thét ngắn ngủi của người phụ nữ.

      Tường Vi ngẩng gương mặt bị tóc tai rối loạn che , con ngươi vừa vặn cùng con ngươi màu đen của người đàn ông chạm vào nhau, có chút co rúm người lại.

      Đây là người đàn ông cực kỳ nham hiểm hung ác mà lãnh khốc, bên trong con ngươi lờ mờ ra hình Tường Vi ngây ngốc hiểu được bản năng nguyên thủy của con người (bản năng đầu tiên, cái này “tế nhị” mn tự hiểu nhá =D), thấy được mặt .

      “Tường Vi ?!”

      Người phụ nữ lên tiếng kêu to, hoảng loạn sửa sang lại quần áo tán loạn người, cảm xúc chán ghét yên lặng lộ ra, “Con nhóc chết tiệt kia, lần nào cũng giống như Sadako Yamamura (nhân vật trong truyện kinh dị nổi tiếng) xuất quỷ nhập thần (lúc , lúc ), nhận ra mày đấy , biết mày có phải là con của cả hay ?”

      “Cháu ?

      Lông mày người đàn ông nhíu lên, tiếng thuần hậu trầm thấp bật ra, chậm rãi sửa sang lại bộ âu phục đắt tiền, tỉnh táo lạ thường, giống như màn nóng bỏng vừa rồi liên quan gì tới .

      “Vâng, là con của trai. Tước, đừng để ý đến nó, em nghi nó là con hoang do chị dâu lén sinh ở bên ngoài sau lưng trai” Người phụ mang theo ánh mắt chán ghét, nhìn lướt qua Tường Vi, “Chậc, tóc vĩnh viễn bao giờ chải lên sao? Muốn che khuất gương mặt quỷ dọa người? Mày với mẹ mày đều giống nhau, chỉ biết giả bộ đáng thương, biết làm cả làm ra chuyện sai lầm gì?"

      Tường Vi để ý đến ánh mắt chán ghét của người phụ nữ, lông mày nhắn bị tóc che có chút nhăn lại, đôi môi mềm mại khẽ mở, giọng trẻ con nhưng tỉnh táo:

      , xin đừng có nhục mạ mẹ cháu, còn nữa, phiền nhường đường chút.”

      Lại biết người đàn ông bỗng chốc cúi thân thể cao lớn xuống, dung mạo tuấn tú tới gần khuôn mặt của bé, ngón tay thon dài muốn vén sợi tóc của bé lên, trong khoảnh khắc đó – –

      Tường Vi theo bản năng lui về phía sau bước, ngón tay của chỉ chạm được vào hồi khí lạnh như băng.

      Hơi thở nồng đặc của người đàn ông xông vào mũi, nhanh nhẹn né tránh đụng chạm của , hai con ngươi lại lần nữa cùng con ngươi chạm nhau!

      Con mắt đẹp, con ngươi rực rỡ như ngôi sao, lần đầu tiên, tâm trạng Tường Vi rối loạn.

      “Quả nhiên giống mẹ cháu, nhát gan như thỏ!”

      Người đàn ông cười lên tiếng, khóe môi nhếch lên đường cong mang ý vị sâu xa.

      “Tước, , biết chị dâu?” Người phụ nữ mở to mắt, giọng khỏi cất cao.

      Người đàn ông lên tiếng, chậm rãi thu ngón tay lại, đứng thẳng dậy, nhàng phủi tay áo, với người phụ nữ: “ lúc nữa còn có cuộc họp, thứ lỗi tôi thể tiếp tục rồi!”

      Dứt lời, hơi cúi đầu, người đàn ông quay người, hạ bước chân ưu nhã về phía sâu thẳm trong hành lang.

      “Tước, nhớ gọi điện cho em đấy – –“ trong giọng đan xen ảo não và quyến luyến, người đàn ông này, chính là như thế, giống như cây thuốc phiện, làm người ta chết vì nghiện, lại lạnh lùng như băng, đừng hy vọng có thể dò xét được tâm linh .

      Con mắt sáng rực của người đàn ông, cất giấu quá nhiều điều khó có thể suy đoán.

      Đây là lần đầu tiên Tường Vi nhìn thấy người đàn ông tên là “Tước”.

      năm đấy, mười tuổi, mà , hai mươi mốt.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Thiên Sát Tinh(*)

      (*) Thiên Sát Tinh:Đó là sao chiếu mệnh của người.Tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh người đó gặp tai hoạ

      Trời mưa bụi lờ mờ, những hạt mưa bay lất phất, trong khí có xen lẫn mùi hoa cỏ thơm ngát, cánh hoa màu trắng tung bay trong gió.

      Vận mệnh, nghĩ tới lại chuyển ngoặt nhanh như vậy. tháng sau, tang lễ được cử hành tại phần mộ.


      Hai cỗ quan tài đen và trắng được đặt sâu trong mộ địa, người đến dự tang lễ lại rất ít.

      Tường Vi yên lặng đứng ở trước quan tài, bộ y phục màu trắng bao trùm lại thân thể xinh xắn, gầy yếu của , tóc dài xanh đen như thường ngày xõa trước mặt, che hơn nửa khuôn mặt , tay mang theo lẵng hoa, yên lặng đứng thẳng, mưa bụi sáng sớm lạnh run, thả từng cánh hoa lên mặt quan tài, tạm biệt lần cuối với cha mẹ ra .

      “Thẩm Tường Vi, mày là con đê tiện”

      Chợt, tiếng la khóc thảm thiết cao vút bổ tới, Thẩm Yến Cầm nổi giận đùng đùng mà chạy tới, giơ tay lên – –

      “Chát~!”


      cái tát nặng nề, rơi xuống mặt Tường Vi, lảo đảo cái, mất trọng tâm ngã sấp xuống mặt cỏ, cánh hoa bên trong lẵng rơi đầy đất, đau nhức bỏng rát khiến thét lớn tiếng, mái tóc vì mấy cái tát đột nhiên này mà trở nên rối loạn chịu nổi, thân thể bé theo bản năng co quắp cuộn mình lại, thấp giọng : “.....”

      “Câm mồm! Tao phải mày! Là mày! Là mày hại chết trai tao! Mẹ mày chết là đáng đời, mày với mẹ mày giống nhau, đều là Thiên Sát Tinh, là hai người, hai người khắc chết cả, tao hận thể giết mày, hận thể giết mày.....”

      Thẩm Yến Cẩm giống như nổi điên nắm chặt tóc Tường Vi, hai mắt đỏ bừng, Tường Vi chỉ cao đến phần eo ta, nhưng ta hoàn toàn để ý Tường Vi vẫn chỉ là đứa bé, ra sức đánh mạnh lên.

      Bị mình đánh, Tường Vi dám phản kháng, thậm chí ngay cả giãy giụa cũng dám, mặc cho bàn tay kia tới tấp giáng xuống, đau nhức đến nỗi cắn nát môi cũng dám hé răng.


      “Dừng tay – –“

      Bỗng dưng, phía sau vang lên tiếng nam tính thuần hậu trầm thấp, hai chữ ngắn ngủn, nhưng lại làm cho người khác rùng mình rét run.

      bộ âu phục màu đen, chất lượng cắt may tốt, càng tôn lên vẻ đẹp đẽ quyến rũ của người đàn ông đeo kính râm này, nhưng mà lại lộ ra vẻ u tà ác, giống như vương giả chậm rãi tới, theo phía sau là mấy người mặc đồ đen cao lớn.


      Thân thể Tường Vi khẽ run lên, nhớ giọng này, trong đầu đôi mắt chim Ưng lạnh thấu xương, đau đớn làm cho nước mắt lập tức chảy xuống, cũng may có tóc che lại, cho phép chính mình mềm yếu trước mặt Thẩm Yến Cầm, muốn thừa nhận mình là Thiên Sát Tinh!

      “Tước?” Thảm Yến Cầm bỗng dưng buông tay, Tường Vi giống như con búp bê còn sức sống ngã đồng cỏ, “Tước, rốt cục cũng xuất ! Mấy ngày nay em tìm rất vất vả, biết ? trai và chị dâu xảy ra tai nạn xe cộ, em biết nên làm gì bây giờ ......”


      Thẩm Yên Cầm nhanh chóng chạy về hướng người đàn ông, nhưng tại khoảng cách cách thước, bị người mặc đồ đen phía sau đưa tay ra ngăn trở.

      “Tước, muốn làm gì?” Thẩm Yến Cầm thể tưởng tượng nổi trừng mắt người đàn ông đeo kính râm, lạnh lùng của làm như si như say, "Mau bảo người của bỏ tay ra."

      Người đàn ông im lặng nửa ngày, để ý tới Thẩm Yến Cầm kêu to, vẫn về phía đỉnh đầu bãi cỏ, nhìn lướt qua hai quan tài trong phần mộ, mặt lên vẻ khác thường.

      Tường Vi co rúc lại bên cạnh quan tài, cơ thể gầy ngừng run rẩy, mái tóc tán loạn phủ che trước mặt.

      “Chúng ta lại gặp mặt” Người đàn ông mở miệng ra vài chữ, nhưng lại lộ ra lạnh lẽo, đây là lần thứ hai nhìn thấy bé này, như tháng trước, vẫn thấy được khuôn mặt bị tóc che của bé.

      “Tước, làm sao vậy? Để ý nó làm gì? Con nhóc đê tiện kia khắc chết trai với chị dâu, nó chính là Thiên Sát Tinh !” Thẩm Yến Cầm hiểu đến cùng muốn làm gì, lo lắng , hận thể tiến lên kéo cách ra khỏi con đê tiện này, nhưng bên cạnh đều là mấy người mặc đồ đen bao vây ta lại.


      “Thiên Sát Tinh?”

      Khóe miệng nhếch lên đường cong lạnh lùng vui vẻ, vươn ngón tay thon dài ra, nắm lấy cằm của Tường Vi, “ có ý nghĩa”

      Tường Vi chịu đựng đau đớn, xuyên qua mái tóc sợ hãi nhìn người đàn ông cao lớn này, kính râm làm cho nhìn thấy cặp con ngươi đen lấp lánh kia, nhưng mùi nguy hiểm lộ ra từ , làm tâm trạng rối loạn lần nữa.

      Ú ú ú ú, ngay sau đó truyền đến hồi còi dồn dập của xe cảnh sát, Thẩm Yến Cầm còn chưa kịp phản ứng, liền bị cảnh sát mặc thường phục tới thẩm tra – –

      “Tiểu thư Thẩm Yến Cầm, chúng tôi là nhân viên điều tra tình tiết vụ án thương nghiệp ở khu vực tây, nay có đầy đủ chứng cớ khởi tố , tháng trước đánh cắp tài liệu thương mại cơ mật của Thẩm thị, tạo tài vụ giả, gắn camera quay lén, mặt khác, chúng tôi hoài nghi có liên quan đến vụ tai nạn của vợ chồng họ Thẩm, mời theo chúng tôi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra.”


      Cảnh sát lên án, làm cho Thẩm Yến Cầm lập tức há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch!

      ta còn chưa phản ứng kịp, cảnh sát cưỡng chế thi hành mang ta , sét đánh ngang tai, Thẩm Yến Cầm tuyệt đối thể tưởng tượng được cảnh sát tìm tới cửa, ta quay đầu lại vùng vẫy, nước mắt lưng tròng thâm tình nhìn người đàn ông, khóc to bi thương:

      "! ! Các nhầm rồi, nhất định nhầm rồi! Tước......... Là ............Là "


      Tường Vi sững sờ nhìn mình bị cảnh sát bắt , thào gọi: “...........”

      bé lại phát trong mắt người đàn ông lên vẻ độc ác, Thẩm Yến Cầm là người thân duy nhất còn sót lại của , nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ấy rời khỏi thế giới của , nước mắt chảy xuống khóe môi, mùi vị mặn chát, lo lắng như loại đau thương


      cần nhìn nữa, ta có quá nhiều tội danh, đủ để ngồi tù mười năm.” Đuôi mắt đảo qua hai cái quan tài, tiện tay nắm cánh hoa trắng rơi mặt đất vung lên – –

      Cánh hoa cùng với mưa bụi, chậm rãi bay xuống bên quan tài, khóe miệng người đàn ông nổi lên đường cong khát máu vui vẻ.


      Gió lướt qua khuôn mặt Tường Vi, thổi bay vài sợi tóc, trong lồng ngực đau đớn, hít thở thông, cảm thấy lâu tiêu tan.

      Người đan ông này, tháng trước vẫn cùng ấy thân mật, mà giờ khắc này, lại thờ ơ nhìn ấy bị cảnh sát mang , – – rốt cuộc là ai?
      nữ9 này còn khổ hơn cả MK trong Trò chơi nguy hiểm cơ :hixhix:
      ít MK trong trò chơi nguy hiểm ít ra còn đc chăm sóc đối đãi tử tế như tiểu thư, đc quản gia vs ng hầu quý, còn đc học đàn nữa
      Còn nữ9 này vưà đc nhận nuôi phát bị bắt làm vườn, 3 năm sau mới đc học, bị đối xử chả khác nào người ở cả :hixhix:
      Chương 3: Bất ngờ được nhận nuôi

      “Tiểu thư Tường Vi, mời xuống xe.”

      Chiếc xe dài màu đen (van:kiểu limo í) dừng trước cửa toà nhà to lớn của nhà hộ Hắc, Hắc quản gia cung kính lễ độ đứng trước cửa xe nghênh đón, trong con mắt già nua lại nhìn ra được chút kính ý, ngược lại lạnh lẽo giống như mùa mưa rơi.

      Cửa bất chợt bị mở ra, Tường Vi co quắp cuộn mình lại, ôm chặt con búp bê Tiểu Dương cũ nát, sợ hãi bước ra cửa xe, tim co rút mạnh mẽ, ngay cả thở mạnh cũng dám, tóc dài xanh đen vẫn bù xù như trước, che hơn nửa khuôn mặt, qua khe hở sợi tóc, con ngươi đen kỳ ảo mới thấy được uy vũ trang nghiêm của toà nhà kiến trúc cao cấp này, chỉ là toàn bộ tòa nhà......Đều là màu đen.

      Sau khi tang lễ cha mẹ qua , tiếp đến là tin mình bị bắt giữ, thời khắc đó nước mắt còn chưa chảy hết.

      Tòa án lại đột nhiên phái người đến tịch thu công ty Thẩm thị, mà , lại bị dẫn đến tòa nhà toàn bộ đều màu đen này, nhân viên pháp vụ chỉ cho biết, quyền giám hộ chuyển qua tay vị tiên sinh họ Hắc, cho dù với vị Hắc tiên sinh thần bí kia hoàn toàn quen biết.

      Tất cả, đều bất ngờ làm cho sợ hãi hít thở thông.

      Dường như chỉ trong buổi chiều tối, toàn bộ người thân đều mất hết, khiến nhất thời thể thích ứng nổi!

      “Tiểu thư Tường Vi, tiên sinh , từ hôm nay trở , ở Tường Vi Viên(vườn tường vi), theo người làm vườn học kỹ năng trồng hoa.” Hắc quản gia thân hình thon gầy hơi chút di chuyển, ông ấy mặc bộ quần áo màu đen dài, giống như là mấy ông lão của xã hội xưa, hai mắt vẫn sắc bén, nhìn bé tóc tai rối loạn, dáng người gầy yếu trước mắt, khỏi chán ghét mà bĩu môi, “Tiểu thư Tường Vi, mời theo tôi.”

      Tường Vi gật đầu, dám lên tiếng, im lặng sát theo lưng Hắc quản gia.

      Tường Vi Viên? vặn lông mày, khỏi nghĩ tới Hắc tiên sinh người thu dưỡng , thế mà lại có cả vườn tường vi cùng tên với .

      Cha mẹ ra , cũng lấy toàn bộ xúc cảm của , trong lòng cực kỳ bi ai trống vắng, cảm giác bất lực sợ hãi, đau thương luôn vây bủa , làm cho đến cả hít thở cũng trở nên đau nhức.

      “Đến nơi rồi, tiểu thư Tường Vi .” Bỗng chốc, Hắc quản gia đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay người.

      “Cốc......” tiếng phát ra, Tường Vi kịp thu chân, đầu đụng phải chân Hắc quản gia, khỏi đau nhăn mũi.

      “Tiểu thư Tường Vi, về sau nhất định phải nhớ duy trì khoảng cách mét với tất cả mọi người, đây là quy định của nhà họ Hắc.” Tiếng già nua của Hắc quản gia vẫn như cũ có độ ấm, làm như chút nào quan tâm đến chân mình vừa đụng thương bé, ông ta vô thức phủi phủi áo ngoài bị chạm vào, mặt lộ ra vẻ kiên nhẫn, ông ta thích con bé nhếch nhác này chạm vào.

      “Vâng.” Gật đầu xin lỗi, cảm thấy được Hắc quản gia vui, Tường Vi "chi ô"(từ tượng thanh, tiếng của con vật ) tiếng.

      Hắc quản gia lúc này mới vừa ý gật đầu, lập tức gọi quản vườn đến, “Lực Minh, tiểu thư Tường Vi sau này giao cho cậu, tiên sinh phân phó, mặc dù tiểu thư Tường Vi ở Tường Vi Viên, nhưng quy củ của nhà họ Hắc cậu phải dạy cho ấy biết, nếu đều bị xử phạt!”

      “Dạ dạ, Hắc quản gia, tôi nhất định tận dụng hết khả năng quản lý Tường Vi Viên.” Người làm vườn Lực Minh nhút nhát khom lưng cúi đầu, có dũng khí dám liếc nhìn chân nhân xinh xắn bên cạnh của tiểu thư Tường Vi.

      Hắc quản gia nhíu lông mày màu bạc lại, hậm hực rời .

      Người làm vườn Lực Minh lúc này mới xoay người, mộc mạc với Tường Vi, “Tiểu thư, hoan nghênh đến với Tường Vi Viên, tôi là Lực Minh, tiểu thư sau này có gì bỏ quá cho.” (trẻ con mà sao khách sáo vầy =.=')

      hồi gió thổi đến, thổi tung mái tóc vốn rối loạn của , bỗng chốc, con ngươi sáng ngời lặng lẽ lộ ra, Tường Vi dám lên tiếng, khẽ gật đầu , lướt mắt nhìn cả vườn cây xanh, nhưng lại thấy đóa hoa nở.

      “Ha ha, tiểu thư, đây chính là Tường Vi Viên, nhưng mà, cũng thấy đấy, những thực vật này....... đều phải là tường vi....... Bởi vì loài tường vi ở phía sau Thủy Tinh Các, nhiều năm nở hoa rồi.....Mà chỗ đó, tiên sinh từng căn dặn, cho phép phụ nữ bước vào đó nửa bước, cho nên tiểu thư tốt nhất cũng đừng nên vào đó, về sau tiểu thư hãy cứ ở Tường Vi Viên này học nghề .”

      Gió lướt qua, làm cho mùi thơm nhàn nhạt tung bay trong gió, pha lẫn ít mưa bụi ở bên trong. Lần đầu tiên biết đến, vườn tường vi lại có hoa tường vi, lần đầu tiên biết đến, Thủy Tinh Các trồng tường vi ra lại cho phép phụ nữ bước vào, cũng lần đầu tiên biết đến, tường vi nở hoa.

      hì hì có gì sai sót mong các ss có kinh nghiệm chỉ điểm thêm :))
      Chương 4: Nhật ký quá trình trưởng thành. (1)

      – – – – Nhật ký Tường Vi (1) – – – – –

      Hắc quản gia , tiên sinh nhận nuôi mình, từ nay về sau, mình chính là người nhà họ Hắc rồi, bất kể lúc trước họ gì, bây giờ tất cả đều phải chuyển thành họ Hắc.

      Mẹ từng , mình mười tuổi, cần phải hiểu chuyện rồi, cho nên mình chỉ yên lặng gật đầu với Hắc quản gia, dám có bất cứ ý kiến gì.

      Nhưng mà mình rất nhớ Thẩm gia, rất nhớ lúc mẹ ôm ấp, nhưng mình biết , tất cả những cái đó đều thành mây khói.

      Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn phiền muộn của Hắc quản gia, khỏi hoài nghi, vị “Hắc tiên sinh” chưa từng gặp mặt kia có phải là ông lão kỳ quái hay ?

      Nhưng mà, mình cần phải cảm tạ lòng tốt của ông lão đó, vì để cho mình lần nữa có cái gọi là “nhà”

      – – – – – – – – – – – – – – –

      Tòa thành của nhà họ Hắc, thoạt nhìn bề ngoài chính là tòa thành toàn màu đen, có diện tích hơn ngàn hecta (hơn100 triệu m2), các tầng có kiến trúc chằng chịt hấp dẫn, giống như mê cung cực kỳ rộng lớn, lại thêm màu sắc nặng nề, càng làm khí trở nên nặng nề.

      Tường Vi Viên nằm ở khu phía tây của nhà họ Hắc, có diện tích mấy trăm mẫu, liếc mắt nhìn qua, nhưng lại như cánh rừng cành lá sum xuê, mặc dù vườn gọi tên là “ tường vi”, nhưng lại trồng tường vi, lại trồng đủ loại cây ăn quả, chẳng thà gọi là “Quả Viên” cho chính xác.

      Nhưng mà, ai cũng , tại sao lại gọi là “Tường Vi Viên”

      “Tiểu thư Tường Vi, cháu(*) nghỉ ngơi chút , Tường Vi Viên rất rộng, vài ngày tới cũng đủ để quản lí hết đâu.” Người làm vườn Lực Minh chất phác hướng về phía thân hình bé .
      (*) vì 2 người thân r nên mình xưng chú-cháu nhé)

      Tường vi đứng trong bụi rậm, đầu quấn cái khăn vải màu hồng nhạt, cả người mặc trang phục làm vườn, mang theo cái rổ, xoay người sâu vào bụi, cẩn thận vẩy bột diệt côn trùng lên đất, " sao, chú Lực Minh, cành này có vài con sâu, có phải cắt chúng "

      “Tuyệt đối được, ở đây từng cọng cây ngọn cỏ đều được tùy tiện cắt bỏ, ngộ nhỡ bị tiên sinh biết được, chỉ sợ càng rước thêm phiền toái!” Lực Minh vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng chạy lên phía trước, thuận tiện chỉ dạy lại Tường Vi, đem cành lá bị sâu cẩn thận tỉ mỉ săn sóc, tiếp đó, lấy ra trong giỏ nắm bột diệt côn côn trùng, tinh tế rải lên mặt đất.

      Tường Vi ngẩng đầu, tóc dài trán, vẫn như cũ che nửa bên mặt , chú Lực Minh làm cho hiểu, “Tại sao cành bị sâu rồi lại thể cắt xuống, mẹ cháu từng , nếu cắt những cành cây sâu , nó lây truyền sang những cành cây khác.”

      Lực Minh cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua nét mặt bị tóc che của bé, khẽ thở dãi, “Tiểu thư Tường Vi, cháu , tiên sinh cho phép chúng ta làm như vậy. Trời cũng sắp tối rồi, đến đây, chúng ta vẩy hết chỗ thuốc dịt sâu này là có thể nghỉ ngơi rồi.”

      “Vâng.” Khẽ gật đầu, Tường Vi nhìn qua cành cây sâu, cầm lấy, cúi người tiếp tục vẩy thuốc trừ sâu.

      Lúc này, người đàn bà béo mập, tiếng to lớn, từ nơi cách đây xa kêu lên: “Lực Minh, tối nay mang hoa quả tươi mới đến khu nhà chính, có khách dùng đến.”

      Lực Minh quay đầu lại, nhìn người đàn bà béo mập, gật đầu : “Được, tôi lập tức hái.”

      Người đàn bà gật đầu, hạ bước chân ục ịch rời .

      Tường Vi thoáng nhìn bóng lưng béo mập, tò mò hỏi: “Bà ấy là ai?”

      Lực Minh cầm lấy giỏ hoa quả: “Bà ấy là thím Hắc, vợ của Hắc quản gia, rất ít khi đến Tường Vi Viên, hôm nay thế mà lại bất ngờ........ nhiều nữa, tiểu thư Tường Vi, chú hái hoa quả trước .”

      “Vâng, chú Lực Minh cẩn thận,” Tường Vi nhàng gật đầu, nhìn chú Lực Minh sau khi rời , lần nữa cầm cành lá bị sâu lên, lén lấy ra cái kéo trong giỏ , nhìn quanh bốn phía cái – –

      Răng rắc! tiếng rất , đem cành sâu cắt bỏ.

      Tường Vi vội vàng đem cành bị sâu này giấu trong giỏ, thầm thở dài hơi, khóe miệng có chút cong lên, tiếp tục làm việc.

      đến nhà họ Hắc ba tháng, lại phát điều cấm kỵ ở đây rất nhiều, rất nhiều.....

      -------------

      Chương 4.2: Nhật ký quá trình trưởng thành (2)

      Màn đêm rất buông xuống rất nhanh, mấy tiếng sấm rền phá vỡ bầu trời đêm, mưa bắt đầu từng giọt rơi xuống tí tách.

      Tường Vi cầm giỏ hoa quả tươi, chạy rất nhanh vào hành lang phòng chính của Hắc Trạch, tóc bị mưa ướt dính sát mặt, chẳng quan tâm nó, cẩn thận từng li từng tí lau nước mưa dính trái cây.

      Lúc trước khi chú Lực Minh hái trái cây, vô ý ngã bị thương ở chân, vì vậy nhiệm vụ giao hoa quả rơi xuống người .

      Ở nhà họ Hắc ba tháng, theo chỉ dẫn của chú Lực Minh, đây là lần đầu tiên, bước khu nhà chính của nhà họ Hắc.

      Nhà họ Hắc to như vậy, đậm chất kiến trúc Baroque(*), tại thời kỳ văn hóa Phục Hưng Baroque ban đầu chính là rất kì dị và cổ quái, giống như chủ nhân của tòa thành đen này vậy.

      (*) Baroque là phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở đầu cho thời kỳ Khai Sáng. Baroque này nở nhờ và phát triển nhờ các nhân tố là nhà thờ, hoàng gia và tầng lớp thị dân.[1]
      Nghệ thuật Baroque phát triện ở nhiều nơi thuộc châu Âu. trong những trung tâm lớn nhất là xứ Flandre, vùng đất ngày nay bao gồm Bỉ, Hà Lan và phần nước Pháp. Rất nhiều họa sĩ Baroque nổi tiếng sinh sống ở xứ Flandre: Peter Paul Rubens, Rembrandt... Đây cũng là thời kỳ hoàng kim của vùng đất này.[1]
      Nghệ thuật Baroque cũng chỉ gói gọn trong hội họa. Nó phát triển cả trong điêu khắc, nhạc, kiến trúc, văn học..

      Tường Vi chân trần dẫm xuống sàn nhà gỗ bóng loáng, lóc cóc in những dấu bùn sâu hình bàn chân.

      Trong hành lang, ánh sáng mờ nhạt, hai bên tường lên những bích họa(tranh vẽ tường), lộ ra loại đen tối hoa lệ, khiến Tường Vi khỏi rùng mình cái, vội vàng thu lại ánh mắt, theo lời chỉ dẫn của chú Lực Minh mà về phía khu nhà chính......

      “Ưm.....A.....Tước.....”

      loại rên rỉ quen thuộc, hình như trong phòng đầu hành lang kia mơ hồ truyền đến.

      Tim Tường Vi phút chốc co rút, trong đầu lên cảnh mấy tháng trước, tại hành lang trong Thẩm gia, của cùng người đàn ông từng diễn màn nóng bỏng.

      Ngừng thở, ôm chặt giỏ trái cây vào trong ngực, rón rén về phía căn phòng kia. – –
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Nhật ký quá trình trưởng thành (3)

      – – – Nhật ký Tường Vi (2)– – – – –
      Hắc quản gia chết

      Bởi vì mình lúc đó chậm chạp, Hắc quản gia dẫm phải quả táo mình chưa kịp nhặt lên nên bị trượt chân, kết quả đoạn mệnh.

      Hôm đó, thím Hắc đánh mình da tróc thịt bong, đau đớn đến mức mình ba ngày thể rời khỏi giường.

      Thím Hắc mình là hung thủ giết người! Mình oán trách bà ta, Hắc quản gia chết, làm mình áy náy và tự trách sâu.

      Chú Lực Minh , mặc dù cũng phải lỗi của mình, nhưng có lẽ cả đời này, mình đều phải đeo lưng cái tội danh này.

      rơi nước mắt, nhưng tâm lại đau đớn, giống như lời của vậy – –

      Thiên Sát Tinh, lần này, mình thực tin rồi.

      – – – – – – – – – – – –
      Ba năm sau

      Gió xuân thổi qua cành cây, mặt trời ấm áp cuối cùng hòa tan mùa đông lạnh lẽo, Tường Vi Viên ở Hắc gia, mặc dù lùm cỏ héo úa mảng lớn, mấy chục gốc cây đều khô khốc, nhưng vẫn lên ít sức sống.

      Nhưng mà, loài tường vi vi trong Thủy Tinh Các, lại vẫn là mảnh suy tàn.

      Thủy Tinh Các, là trong những nơi cấm vào của Hắc gia.

      Tường Vi đứng trong lùm cây, hôm nay mười ba tuổi, vẫn là bộ quần áo như ba năm trước đây, quần trắng bồng bềnh, tóc đen đến eo, phần lớn tóc vẫn như cũ che khuôn mặt , thân thể gầy cao lên ít.

      Nhìn cành hoa héo rũ, ngón tay trắng noãn nhàng lướt qua cành lá héo úa, đầu ngón tay bị đâm khi lướt qua cành hoa kia, màu đỏ tươi bật ra đầu ngón tay, sau đó chậm rãi lan rộng ra.

      có cảm giác đau, chỉ ngơ ngẩn nhìn vết máu ngón tay, “Tường vi tại sao ra hoa?”

      Ba năm qua, mỗi khi ban đêm, thừa dịp lúc chú Lực Minh ngủ, đều lén chạy vào Thủy Tinh Các, chăm sóc hoa tường vi, , nhưng mà, chúng luôn luôn còn chưa kịp nở hoa, tàn lụi vì đông đến, quanh quẩn lại, mơ ước chờ đợi hoa nở của liên tiếp thất bại, thể hiểu – –

      Vì sao tường vi lại nở hoa?

      “Mày làm gì?" Sau lưng truyền đến tiếng quát phẫn nộ, Tường Vi còn chưa kịp quay đầu lại – –

      “Ba~”

      Cảm giác bên mặt trái nóng rực, trong miệng còn có mùi máu.

      Thím Hắc béo mập sau lưng nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi : “Tảo bả tinh(van: giống như Thiên Sát Tinh í ), mày rốt cục làm gì vậy? Tiên sinh từng , nơi này là cấm địa của Hắc gia, mày muốn liên lụy tao cùng bị phạt sao?”

      Tóc bị cái tát này làm cho bù xù, Tường Vi mở to mắt nhìn thím Hắc béo mập, ba năm nay, thím Hắc luôn quát giận mắng mỏ với , đánh đập chửi bới, giống như trút hết giận dữ lên người , dám oán hận câu gì, vì Hắc quản gia, yên lặng chịu đựng.

      “Mày thực cho mình là tiểu thư sao? Đến để hưởng phúc à? Mày đến đây ba năm, khắc chết chồng tao, chẳng lẽ còn muốn khắc chết tiên sinh sao?”

      Tường Vi lên tiếng, ở đây có chỗ cho chuyện, mà mặc dù có , cũng có ai chịu nghe, phải tiểu thư, nhìn ngày đầu tiên bước vào Hắc gia, bà ta hiểu

      “Tảo bả tinh, mày nhìn lại bộ dạng quỷ của mày ! Mày cho rằng mày vẫn là tiểu công chúa của Thẩm gia? là nhìn phát bực, mang đến toàn rủi ro! Tao hận thể đánh chết mày.......”

      Thím Hắc ngừng chửi rủa, ra cả Hắc quản gia gặp điều bất trắc, liên tục đến cái chết của cha mẹ, suy tàn của Thẩm gia.

      chết lặng đứng đó, bàn tay bé nắm chặt áo, chỉ nghe, lời nào.

      Thím Hắc rốt cục cũng mắng đủ, nhìn đồng hồ, bà ta dùng cánh tay to béo tóm lấy cổ áo Tường Vi, kéo vào trong khu nhà chính, ném xuống đất, quát với người hầu nữ, “Đưa nó thay quần áo, tiên sinh tối nay muốn gặp nó.”

      xong bà ta lạnh lùng cười cười, có chút khinh miệt nhìn thân hình Tường Vi, “Tảo bá tinh, tao cảnh cáo mày, tốt nhất đừng làm tiên sinh nổi giận, nếu , mình mày chịu.”

      Ba năm sau kể từ lần đầu tiên tới đây, lại lần nữa bước vào tòa nhà kiến trúc Baroque to lớn này.

      Nhưng mà, trong đầu lại nhớ lại câu của thím Hắc, chấn động sâu.

      Tiên sinh muốn gặp ?

      Nơi này vẫn như ba năm trước lần đâu tiên đến. ....... cuối cùng cũng có thể gặp mặt ông lão nhận nuôi rồi sao?

      Tường Vi mặc cho người hầu nữ đẩy mạnh vào bồn tắm lớn, nước ấm áp chảy xuống, lờ mờ nhìn người hầu nữ, ta dùng sức kéo tóc , làm đau nhức kêu ngớt.

      “Nếu chải tóc, cũng đừng để tóc dài như vậy.” Người hầu nữ hung hăng , muốn cắt mớ tóc dài bù xù kia.

      “Tắm rửa sạch , tiên sinh thích những thứ bẩn.” Người hầu nữ xong, ném bàn chải tắm, đứng dậy rời khỏi phòng tắm, vào trong phòng ngủ, hưởng thụ chiếc bánh ngọt vốn thuộc về Tường Vi.

      Sau khi tắm xong, Tường Vi run lẩy bẩy mặc váy ngủ Lace(viền tơ), đầu mùa xuân rét run làm cho thân thể vừa ấm của lần nữa ớn lạnh. Run run nhìn hầu nữ xem ti vi ở giường, “Chị Bình, lạnh quá.”

      “Lạnh? Thím Hắc phải mặc cái này.” Hầu nữ cười lạnh, tắt TV, “Nhanh lên, tiên sinh trở về, mau chóng sấy khô tóc, đợi lát nữa tôi mang gặp tiên sinh!"

      Tường Vi co rúm lại, bộ ngực ốm yếu ở thời kỳ dậy , giọt nước tóc rơi xuống, lại kéo theo trận ớn lạnh, tim kìm được hồi hộp.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Ân nhân trong cuộc đời.

      – – – Nhật ký Sắc Vi (3) – – – –

      ra sau khi say rượu, là ngay cả chân cũng đứng vững.

      Đêm hôm đó, theo như lời chị Bình, mình là bị đưa ra ngoài, sắc mặt Hắc tiên sinh rất khó nhìn, mình nghĩ là do mình biết uống rượu, chọc giận tiên sinh.

      Hắc tiên sinh..........

      ra cao lớn như vậy, làm cho mình có cảm giác kỳ lạ hít thở thông, tim nảy thình thịch vẫn chưa bình phục lại được, “ông lão” -Hắc tiên sinh thu dưỡng trong tưởng tượng của mình, lại biến thành người đàn ông gọi là "Tước".

      Nhưng mà, mình lại có thể học rồi, ba năm qua, chưa bao giờ mình vui vẻ như lúc này!

      Tận sâu trong đáy lòng, mình lại lần nữa cảm tạ Hắc tiên sinh, chú ấy là ân nhân trong cuộc đời mình.

      – – – – – – – – – – – –

      Chuyển tới trường quý tộc Simpson năm rồi, Tường Vi mười bốn tuổi nhưng vẫn là yên lặng mà co rụt tại xó xỉnh, gây chú ý ánh mắt của người ngoài.

      Sau đêm đó Hắc tiên sinh đồng ý cho về sau tiếp tục học, nhớ lại tất cả vào thời điểm đó, trở lại Tường Vi Viên, ban ngày để người tái xế lái xe đưa học, sau khi tan học lại trở về chăm sóc Tường Vi Viên, nhưng mà, Hắc tiên sinh giống như côn việc bề bộn, từ hôm đó về sau, cũng có gặp .

      “Tiểu thư Tường Vi, cháu về rồi à? Mấy ngày nữa cháu của thím Hắc ở quê muốn đến, cháu tranh thủ thời gian giúp đỡ quét dọn chút.” Lực Minh bên trong Tường Vi Viên ra, cầm theo rổ bồ đào lớn, đầu đầy mồ hôi với Sắc Vi vừa mới tan học trở về.

      Từ sau khi Hắc quản gia chết, mấy năm qua, đám người hầu tuy ngoài mặt còn gọi là Tường Vi tiểu thư, vốn lấy thái độ của tiên sinh đối với lạnh nhạt, lại thêm gián tiếp hại chết Hắc quản gia, bởi vậy họ đối với giống như sai bảo, trong lòng luôn chán ghét con bé tóc dài che mặt, ngay cả dung mạo cũng nhìn thấy .

      Tường Vi dịu ngoan gật đầu, mỗi lần nhìn thấy chú Lực Minh, khóe môi tự chủ được cong lên, chú Lực Minh là người duy nhất đối xử tốt với : “Cháu thím Hắc đến đây sao?”

      “Đúng vậy, bây giờ chú rất bận bịu, cháu mau đến đấy quét dọn , cháu mau tới đó giúp đỡ họ quét dọn , gian phòng kia ở ngay dưới phòng của thím Hắc.”

      “Vâng, chú Lực Minh, cháu ngay đây.” Dứt lời, Sắc Vi trở lại nhà gỗ của , buông cặp sách về phía sau, cầm theo dụng cụ quét dọn, nhanh chóng về hướng lầu số năm của nhà họ Hắc.

      Mấy năm qua, có thăm dò địa hình nhà họ Hắc, to đến mức làm cho người ta líu lưỡi( nên lời), hơn nữa nhà họ Hắc lại có nhiều cấm đoán, rất nhiều nơi thể tự tiện vào.

      Chú Lực Minh từng , phía sau núi của nhà họ Hắc còn có nông trường, Tường Vi Viên mà bọn họ quản lí dù to như vậy cũng chỉ gần bằng góc của nhà họ Hắc, người hầu ở đây có hơn ngàn người, thậm chí nhiều khi, những người hầu đó còn lẫn vào nhau biết ai với ai.

      Tường Vi an phận sống vui vẻ, có được cho phép đặc biệt của Hắc tiên sinh, có tư cách được học, là có phúc phận lắm rồi. Do đó, đem vị trí của mình phóng xuống rất thấp, phải tiêu thư như trong miệng bọn họ.

      Tường Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời bắt đầu tối, bước chân càng bước nhanh hơn.

      hì hì các bạn nhớ ấn nút tkanks nhé để mình có động lực làm tiếp :))
      Chương 9: Bất ngờ rơi xuống nước.

      “Cuối cùng cũng lau sạch rồi!”

      Tường Vi thở dài hơi, lộ ra dáng tươi cười hiếm thấy, đấm bả vai mệt mỏi, thỏa mãn nhìn căn phòng sạch bong sáng bóng, cháu thím Hắc nhất định rất thích chỗ này.

      ra khỏi căn phòng, bầu trời hoàn toàn là màu đen, tòa thành Hắc gia đẹp dưới bầu trời đêm đầy sao, màu sắc tràn đầy ma huyễn như trong cổ tích.

      Trở về Tường Vi Viên, phải qua đường đá (đường rải đá cuội) dài, bốn phía có người, Tường Vi nhất thời hứng khởi, đem giày dưới chân cởi ra, chân trần bước nhanh lên.

      Từ sau khi học, thím Hắc cho chân trần lại nữa rồi.

      Mà đêm nay, lại lén cởi giày ra ở đường đá, cái loại lạnh ngắt này, cùng cảm giác được dẫm lên hòn đá trở về! Hai bên đường là cây cối được cắt tỉa chỉnh chu, cành lá sum xuê giống như là hai bức tường màu xanh, Tường Vi hít vào thở ra hơi sâu, giống như nghe được luồng gió đêm thơm ngát, tâm tình tự chủ được mà bay bổng, rất thích được gần gũi với thiên nhiên, dường như cả tòa thành Hắc gia u chỉ có Tường Vi Viên mới có thể khiến hoàn toàn buông lỏng.

      Bỗng dưng, ùm tiếng – –

      Như là thanh của vật gì đó rơi xuống nước!

      Trong lòng Tường Vi chợt căng thẳng, thanh hình như từ đằng sau tường cỏ cao ngất truyền đến, nhớ đến Hắc quản gia năm đó gặp phải bất trắc, lập tức cảnh giác, hẳn là có người rơi xuống nước rồi?

      Vì vậy, nhanh chóng chạy vào bên trong lùm cây, xuyên qua khe hở của chỗ tưới cây, thân thể gầy vất vả lách vào bên trong, lại bị cảnh vật trước mắt làm cho kinh ngạc há hốc mồm – –

      bể bơi xanh biếc, bập bềnh dưới bóng đêm, có chút gợn sóng nổi lên, ánh trăng như là rải xuống mặt nước tầng châu quang bột bạc, như ảo như mộng, bể bơi này giống như cảnh tiên tuyệt mỹ.

      Tường Vi ngâm khẽ tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy bể bơi lớn và đẹp như vậy!

      “Xin hỏi, có ai ?”

      cẩn thận từng li từng tí mà hỏi, bị mảnh sóng xanh trước mắt hấp dẫn, chân trần bất tri bất giác đến gần bên thành bể bơi, vì sao lại nhìn thấy động tĩnh gì?

      có ai sao?”

      hỏi thêm lần nữa, giây, hai giây....Vài giây qua , vẫn nghe thấy hồi đáp, khỏi vui vẻ nhướng mày, bạo dạ ngồi xuống ven thành bể bơi, chân đẹp dí dỏm từng chút từng chút thả xuống bể bơi.

      “Phù~...... thoải mái ah!” Vén làn váy lên, hai chân trắng bóng lộ ra, quên mình mà phẩy phẩy những bọt nước, “Yo Oh, vui quá !”

      Giống như là phát ra trân bảo, Tường Vi phấn khởi mà phẩy chắn làm bắn ra những bọt nước, dường như mệt mỏi người đều biến mất rồi, khó có thể được chơi đùa vui vẻ như thế này, con mắt trong như ngọc lên ý cười.

      “A – – “

      Đột nhiên, biết lực đạo nào ở trong nước cầm mắt cá chân dùng sức kéo xuống, dẫn đến cả cơ thể cũng bị kéo xuống nước!
      Chương 10: Ấn môi

      Phù phù – –

      “Khục khục khục.......A........”

      Tường Vi hoàn toàn kịp phản ứng, há miệng bị nước chát chát tràn vào, ọt ọt ọt ọt, làm cho ngạt thở!

      Trong nước hỗn loạn, thân thể ngừng giãy giụa, lại bị cỗ lực đạo gắt gao cuốn lấy, A....... sắp thở được nữa....

      Cảm giác bất lực chìm nghỉm, lập tức kích thích mọi tế bào trong cơ thể , cường độ giãy giụa ở trong nước càng ngày càng yếu, nhận thức dần dần tan rã......

      Tóc dài xanh đen ở trong nước bay lơ lửng, lộ ra khuôn mặt nhắn như trứng ngỗng, da trắng mịn màng như nõn nà(mỡ đặc), lông mày thanh tú nhàng nhíu lại, ra bất an yếu ớt, lông mi dài cong dần dần khép lại, như quạt hương bồ trong tay các tiểu nương, thẹn thùng che khuất con ngươi đen nhánh, như dám gặp người lạ, cánh môi mềm mại đỏ tươi bị hàm răng cắn chặt, dần dần mất màu hồng, thân thể mới đầu còn giãy giụa phút chốc mềm liệt, chỉ cảm thấy cơ thể nhanh chóng chìm xuống.

      Trong đầu phút chốc lên khuôn mặt thê mỹ, là mẹ......mẹ......

      Đột nhiên, cánh môi cắn chặt bị hai phiến mềm mại mãnh mẽ mở căng ra, Tường Vi biết đó là cái gì, ngay sau đó có luồng khí bị đẩy vào trong miệng, giống như năm trước, đêm mới gặp mặt vị Hắc tiên sinh đó, giống như lần bị mạnh mẽ đổ rượu vào, luồng khí này cũng như vậy theo cổ họng chảy xuống dưới.......

      Cái loại cảm giác quen thuộc làm dây thần kinh Tường Vi dao động, đột nhiên mở hai mắt bị nước bể làm đau, khuôn mặt góc cạnh phân ngay lập tức đập vào mắt – – là

      kinh ngạc, là Hắc tiên sinh nhận nuôi !

      Tim đột nhiên run lên! Đây là lần thứ hai, môi phủ lên môi !

      Mười ba tuổi, có thể chưa biết hôn là gì, nhưng đến mười bốn tuổi, cơ thể phát triển nhanh chóng, làm cho hiểu được đàn ông là gì......Tim giống như năm trước, đêm đó trong phòng , mãnh liệt mà đập loạn, loạn rối tinh rối mù! Nhưng mà lần này, ngoại trừ căng thẳng, dường như còn có chút rung động của thiếu nữ mới lớn!

      Vòng eo bị mạnh mẽ dùng lực mang lên kéo lên mặt nước, ngay sau đó, cánh môi mỏng lạnh cũng nhanh chóng rút ra – –

      “Tự tiện xông vào khu cấm, cháu có biết bị trừng phạt gì ?”

      Vẫn là tiếng lạnh lùng kia, hùng hậu, từ tính mà trầm thấp.

      “Khục khục khục......” Tường Vi sặc thành tiếng, dùng sức hít thở khí, sợi tóc ẩm ướt rầu rĩ cuốn quanh mặt, lần nữa trở thành tiểu Tường Vi ngượng ngùng như trước, cuống họng run run thở gấp , “Tiên, tiên sinh.... xin lỗi!”

      môi vẫn còn vị lạnh của , Tường Vi có chút hoảng hốt, lại theo thói quen xin lỗi, biết đây là khu cấm!

      xin lỗi?” Hắc cười lạnh tiếng, khuôn mặt tuấn tú như được khắc tạc, còn dính những giọt nước , con mắt chim ưng gắt gao nhìn trong ngực......, đây là nụ hoa ngượng ngùng mới chớm nở, căn bản chưa thể được gọi là !

      Nước bể bơi làm cho quần áo Tường Vi ướt đẫm, dính sát vào cơ thể dần trưởng thành, đường cong như như dưới đôi mắt nhìn sót cái gì.

      Khóe miệng khinh thường giương lên, giống hệt như năm trước, chỉ có điều lần này, chút khách khí mà nắm chặt nụ hoa trước ngực – –

      “A – – ” làm cho Tường Vi gấp gáp hít thở, thân thể run lên mạnh mẽ, động chạm của giống như luồng điện mãnh mẽ đâm và dây thân kinh , ngón tay theo bản năng mà nắm chắc lồng ngực .... hoàn toàn biết cơ ngực săn chắc này đủ để khiến mọi người phụ nữ điên cuồng!

      Tiểu nhũ sưng tấy dưới bàn tay to của vừa ngây ngỗ vừa tức cười, lại mang theo hương thơm nồng đậm của thiếu nữ, tà ác mà sờ, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cong môi cười :

      “Quả nhiên so với năm trước lớn thêm ít!”
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :