1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc đối đầu - Thiên Mỹ Khả (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tổng giám đốc đối đầu


      Hệ liệt: Song Hào môn thế gia
      Tác giả: Thiên Mỹ Khả
      Edit: Hồ Thiên Khả Du ( share convert)
      Thể loại: đại, nữ cường, sủng, nam chính chung tình, HE.
      Số chương: phân chia: Tầm dưới 50 chương và 25 Ngoại truyện
      Tình trạng: edit Tiến độ: 2-3 chương 1 tuần​

      Giới thiệu


      Từ ngọt ngào, đáng bỗng trở nên lạnh lùng, ai có thể chạm tới trái tim đóng băng. - Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      Tuy vậy nhưng mỏng manh và dễ tổn thương, mất mối tình sâu đậm, cắt đứt quan hệ với gia đình- nguyên nhân chính đẩy tình của xa mãi trở lại.

      căn biệt thự lạnh lẽo trong tiểu khu cao cấp chỉ dành cho nhà giàu, dãy thứ 4 là nhà riêng của Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      chàng đào hoa, là bạch mã hoàng tử trong mắt bao , Nhưng từ khi đụng độ tảng băng Bạch Nhã Hiểu Nhi, bỗng trở thành ánh trăng trong nước, các nữ nhân khác chỉ có thể ngắm nhìn. - Âu Dương Đại An.

      Lạnh lùng, tổng giám đốc lãnh khốc, khi cần để phát tiết, thậm chí chẳng cần mở lời, tự khắc họ lao vào như đám thiêu thân. Chủ tịch tập đoàn Âu Dương Thị. Ai cũng nhìn với con mắt ngưỡng mộ, bất cứ nào cũng thèm khát, nguyện tình đêm rồi chết cũng cam lòng.

      Vậy mà có kẻ cần , còn thẳng rồi cự tuyệt thẳng thừng, ngại buông lời sỉ nhục. Cười với bằng nụ cười nửa môi khinh khỉnh.

      Căn biệt thự lạnh lẽo cũng trong tiểu khu cao cấp đó, dãy thứ 2 là nhà riêng của Âu Dương Đại An.

      Hai con người đó bất chợt gặp nhau, nam lãng tử, phóng đãng, đào hoa, nữ lạnh lùng, xinh đẹp chết người, như loại rượu mạnh khiến người ta đắm say vào đó. Tưởng chừng thể hòa hợp, nhưng về sau lại thể tách rời.

      Bạch Nhã Hiểu Nhi chịu tiếp quản tập đoàn Bạch Tư Thị của gia đình, muốn tự xin việc, làm, cắt đứt mọi thứ, gọi như tuyệt giao với Bạch gia.

      Đánh liều trốn vào nơi coi là “nguy hiểm nhất mà lại an toàn nhất” làm việc- chính là Âu Dương Thị, lại chưa hết tháng thử việc bị gọi lên làm thư kí của tổng giám đốc. Thân phận với các nhân viên trong Âu Dương Thị được coi là bí .

      Muốn thoát khỏi vị trí đó nhưng lại bị ai kia đe dọa tiêt lộ thân phận Đại thiên kim tiểu thư của Bạch gia, lần nữa làm điên đảo giới truyền thông. Đại tổng giám đốc rất ác nha.

      Trải qua chút dây dưa, cảm thấy phải có chút gì đó ghi nhớ dấu ấn này, quyết định chuyện lớn lao…

      “Trời, giống nha”

      “Giống sao? Ồ, chẳng lẽ Bạch tổng làm bà mẹ đơn thân?”

      Đôi khi sau khi mất thứ quan trọng, kịp thích nghi với mất mát đó rồi, lại bỗng dưng gặp lại, liệu trái tim còn thương như cũ?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Chợt hứng thú

      “Cho chị Bagrationi”- giọng vô hồn của mĩ nhân xinh đẹp vang lên trong quầy bar Kiss, bar rất đặc biệt, tầng dành cho những ai thích ồn ào, còn phía dưới là nơi yên bình, nhàng.

      Mĩ nhân ngồi vắt chân, tay chống lên má, tay kia đung đưa ly rượu đỏ như máu, ánh mắt có phần ma mị, bộ váy đỏ mận ôm sát thân người nóng bỏng, tôn lên những đường cong quyến rũ. Mái tóc dài uốn xoăn lọn to cách tinh tế, vài sợi còn ôm theo khuôn mặt tà mị kia, nhuộm màu đỏ hung. Đến cả đôi môi mỏng manh khêu gợi cũng được tô màu đỏ. Dưới chân, đôi Givenchy cao ngất cũng nguyên màu đỏ khiến nhìn tổng thể, ai cũng có chút lành lạnh trong lòng, nhưng thể tháo ánh mắt dán người xuống.

      Cặp mắt to kia màu nâu sâu thẳm, nhưng nếu để ý lâu, hơi rượu nóng lại khiến đôi mắt có chút xám khói, như tinh quyến rũ động lòng người, nhưng lại chứa đựng bao u buồn của chủ nhân. Ly rượu cạn sạch.

      “Chị Hiểu Nhi, chị dùng Remy Martin nhé, đừng uống quá nhiều Bagrationi.”- Tuấn Kì với , ánh mắt, lời lộ vẻ quan tâm.

      Ngước đôi mắt vô hồn lên, Bạch Nhã Hiểu Nhi gật đầu:

      “Được.”

      Bầu khí trong phòng bàn ngay gần đó quả là u, nhưng chứa đựng ánh mắt sẵn sàng cho đối tượng tình đêm.

      “Lão đại, cậu chắc chắn chứ? Đó là tiểu khu Giang An đấy, cậu liều quá.”- Trịnh Đăng Hải hỏi , đôi tay run run cầm tờ giấy và ly Hennessy Paradis Imperia.

      “Chắc chắn, loại như ta rất đáng đầu tư.”- cái gật đầu kiên quyết, hai tay đẩy hai dính chặt lên người. cảm thấy mĩ nữ mang người toàn màu đỏ kia cuốn hút, và khuôn mặt ấy dường như rất quen, như là từng gặp ở đâu đó rồi. Và chính là Âu Dương Đại An- kẻ khiến bao người ngưỡng mộ. Khuôn mặt , ngũ quan cân đối, lông mày rậm, mắt sâu, đôi môi nở nụ cười khó nhận ra. Đẹp trai như vậy, lại trẻ tuổi, thành đạt, tin có người nào dám từ chối.

      “Haiz, có vẻ khó khăn đây.”- Trịnh Đăng Hải quay đến chỗ Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      Hai cầm tiền của Âu Dương Đại An xong, ngúng nguẩy bước , trước khi ra khỏi phòng còn nháy mắt đưa tình với . Khi qua chỗ Bạch Nhã Hiểu Nhi, hai nhìn nhau lắc đầu:

      “Hẳn chị ấy đồng ý đâu.”

      “Phải đấy, chị ấy chỉ có Doãn Hạo Thiên thôi.”

      Bầu khí im lặng, quỷ dị, làm người khác khỏi rùng mình. Bạch Nhã Hiểu Nhi lướt ánh mắt xung quanh ly rượu, đầu óc trống rỗng. Hai năm nay sống cuộc sống thế này, dù muốn thoát ra cũng khó.

      “Thưa ”- Trịnh Đăng Hải tới bên cạnh Bạch Nhã Hiểu Nhi, đặt ly rượu vàng óng xuống bàn-“Tổng giám đốc của chúng tôi có lời mời với .”

      Đưa ra tờ giấy, Bạch Nhã Hiểu Nhi từ từ nhìn Trịnh Đăng Hải, rồi lại nhìn ly rượu vừa đặt xuống, miệng lẩm nhẩm “Hennessy Paradise Imperial”. Từ tới lớn, thông thuộc tên mọi loại rượu và vị của nó, nên chỉ cần liếc qua hoặc để ý chút nhận ra ngay. Ánh mắt đong đưa khiến Trịnh Đăng Hải như bị điện giật. sao này có ánh mắt đẹp vậy chứ? Hay do ta uống say nên nhìn ra mắt có thể đổi màu?

      Thấy Trịnh Đăng Hải nhìn chằm chằm, Bạch Nhã Hiểu Nhi thấy được tự nhiên lắm, mở tờ giấy. Bên trong là dòng chữ rất đẹp:

      “Nếu ngủ với tôi đêm nay, căn biệt thự trong tiểu khu Giang An là của em. Nếu đồng ý, hãy tới phòng bàn bên tay phải em, gian thứ nhất.”

      Âu Dương Đại An ngồi quan sát từng cử chỉ, hành động của Bạch Nhã Hiểu Nhi. Chỗ cách phòng chỉ khoảng sáu mét, rất thấy được cặp lông mày của khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra. Đôi môi khé giương lên làm hận thể hôn lấy ngay lập tức. Thỉnh thoảng vẫn hay tới đây, sao chưa thấy mĩ nữ này bao giờ?

      nghĩ là ai cơ chứ?”- Bạch Nhã Hiểu Nhi thầm nghĩ. Nhà của trong tiểu khu Tinh , chả hơn gấp vạn lần Giang An. cần quái gì chứ? Nhưng tuy nhiên cũng nên đáp trả hợp lý.

      Nhấp chút rượu, động tác nhàng mà quyến rũ, đôi môi mỏng hờ hững đặt miệng ly. Âu Dương Đại An lúc này mong rằng chính là ly rượu kia, để được nâng niu, đặt lên môi đỏ rực. Trong người Âu Dương Đại An bây giờ bỗng nóng lên. Trời đất, chỉ là nhìn nữ nhân uống rượu, sao cơ thể lại phản ứng dữ dội vậy?

      Đặt tờ giấy xuống dưới ly, Bạch Nhã Hiểu Nhi nhàng bỏ chân xuống, đứng đậy và về phía phòng bàn mà trong giấy ghi. Đôi chân dài bước như siêu mẫu chuyên nghiệp. Trịnh Đăng Hải vẫn sững sờ vì kì lạ đó.

      ta, ràng là hề trang điểm, sao vẫn đẹp vậy? Trước kia, tình nhân của Âu Dương Đại An hay những nữ nhân gặp qua, đều trang điểm rất đậm, nếu vớ được mặt tì vết Trịnh Đăng Hải và Âu Dương Đại An lại tự hỏi có phải họ thiếu thốn đến mức mua nổi gương ? Còn hôm nay, môi chỉ có son đỏ, ngoài ra, mặt gợn chút phấn nào.

      Vén tấm rèm cửa, khí trong đây dễ khiến người khác có liên tưởng ‘sắc’ rất đậm, ghế salon dài, đèn lờ mờ, hương hoa thơm vừa phải, lại chỉ có nam nữ, liệu chuyện gì có thể xảy ra?

      Trước mặt Bạch Nhã Hiểu Nhi là nam nhân dung mạo tuấn tú khác thường, khí tỏa ra mang đậm bá đạo. Ánh mắt sâu thẳm của Âu Dương Đại An quét qua thân thể quyến rũ của Bạch Nhã Hiểu Nhi. Hai tay quàng lên ghế, miệng hơi mỉm cười chút, đầu hơi nghiêng tỏ ý hài lòng vì đồng ý. Đôi chân dài cường ngạo gác lên.

      Bạch Nhã Hiểu Nhi đến trước mặt Âu Dương Đại An, lúc này cái eo mảnh khảnh ở ngay trước mắt . từ từ cúi xuống, bộ ngức lấp ló sau cổ ren, khe sâu thăm thẳm như mời mọc, thoáng có thể thấy hình săm hình bướm đó, quả là gợi tình mê người. Đôi môi khẽ nhướng lên, phát ra thanh khe khẽ:

      “Tôi… bị AIDS”- cặp mắt lạnh lẽo hơi cong lên, khi , bàn tay Bạch Nhã Hiểu Nhi khẽ vuốt từ cổ Âu Dương Đại An xuống ngực, cầm carvat lên, khẽ hôn vào đó rồi thả xuống. mỉm cười rồi đứng thẳng dậy, quay đầu thẳng.

      Khi Bạch Nhã Hiểu Nhi ra, Trịnh Đăng Hải khỏi bất ngờ, ta tưởng đồng ý rồi mà? Vội vã trở vào. Khi qua Bạch Nhã Hiểu Nhi còn thấy nở nụ cười nửa miệng lạnh đến ngờ.

      “Lão đại, rốt cục có chuyện gì? Hay ta có vấn đề à?”- Trịnh Đăng Hải run run.

      sao, ta ta bị AIDS.”- Âu Dương Đại An cười, tay mân mê ly Hennessy.

      “Cái gì? Liệu có ? Tôi thấy cách ta cười lạnh khi qua tôi khả nghi lắm.”

      “Thực thú vị. Tôi đương nhiên tin. ta chỉ vậy thôi. Cách đấy rất hữu dụng để từ chối”- Âu Dương Đại An ngửa đầu ra-“tôi tin là mình lôi được ta lên giường, ít nhất là đêm.”

      Trước giờ, Âu Dương Đại An chưa gặp được nào dám từ chối sức quyến rũ của mình, giờ thấy rồi. cầm chiếc carvat lên, mùi hương thoang thoảng của Bạch Nhã Hiểu Nhi vẫn còn lưu lại mãi bay , khẽ cười, nụ cười ma quỷ.

      “Ơ này, hay ta định ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’? tôi nghi lắm.”- Trịnh Đăng Hải nghiêng ngả, giọng có ý cười.

      thể, như vậy quá liều lĩnh. ta chắc chắn biết chẳng ai dám dây vào người bị AIDS”- Âu Dương Đại An hướng cặp mắt đen nháy ra ngoài- “Cậu có thấy ta có đôi mắt rất đẹp ? Khi nãy ở đây hơi tối nhưng tôi cũng lơ mơ nhận thấy.”- Lúc ấy Âu Dương Đại An ngạc nhiên, hẳn là to tròn nhưng lại rất sáng, hơn nữa lại có thể thấy chút khói vương lại.

      “Trời ơi”- Trịnh Đăng Hải rền rĩ- “vậy là tôi nhìn lầm, Đại An này, chắc hẳn cậu thấy mắt ta có thể đổi màu. Vậy là tôi có bị hoa mắt.”- Trịnh Đăng Hải khua chân múa tay, còn cần ly Trivas uống cạn.

      “Vậy ta, hẳn là rất thú vị .”

      Bên ngoài, Bạch Nhã Hiểu Nhi uống chút nữa rồi thanh toán, Tuấn Kì tỏ ý muốn đưa về nhưng từ chối.

      “Chúng ta cũng về thôi”- Âu Dương Đại An khoát tay, Trịnh Đăng Hải ra thanh toán.

      Ra ngoài cửa, Âu Dương Đại An thấy bóng Bạch Nhã Hiểu Nhi thấp thoáng ngồi vào chiếc mui trần màu đỏ. Bắt Trịnh Đăng Hải theo…

      hiểu cậu muốn theo ta làm gì? Bình thường cậu cũng có đống mĩ nhân xung quanh.”- Trịnh Đăng Hải nhăn nhó- “ ta chỉ xinh đẹp hơn mĩ nhân của cậu, ba vòng chuẩn hơn mĩ nhân của cậu, quyến rũ hơn mĩ nhân của cậu, cá tính hơn mĩ nhân của cậu, và xem xe của ta có vẻ giàu hơn mĩ nhân của cậu. Ngoài ra chả có gì hơn cả.”

      “Quả tôi tốn cơm nuôi cậu.”- Âu Dương Đại An ngả ra ghế.

      “Sao?”

      “Vậy cậu xem ngoài mấy cái đó ra còn gì so sánh được nữa ?”

      Ngừng lại lúc, Trịnh Đăng Hải chợt hiểu ra:

      “Ừ nhỉ, vậy mà tôi quên.”

      “Cậu có thấy ? ta hề trang điểm như những khác, môi chỉ tô son, vậy mà lại rất đẹp.”- Âu Dương Đại An cao hứng. Trước giờ đập vào mặt luôn là những ả õng ẹo mặt trát phấn dày cộp, nên bây giờ gặp nữ nhân xinh đẹp cần son phấn thấy thực ngạc nhiên.

      “Ồ, tôi cũng thấy vậy, ta rất đẹp. Haha…”

      Xe của Bạch Nhã Hiểu Nhi rẽ vào tiểu khu Tinh , chiếc BMW của Âu Dương Đại An cũng rẽ theo.

      “Ơ, chẳng lẽ ta cũng ở đây sao? Lão đại, ta ở cùng khu với chúng ta này. Vậy mà biết.”- Trịnh Đăng Hải ngó nghiêng rồi , tay chỉ chỉ như thể rất lạ lẫm.

      Âu Dương Đại An nhìn chiếc xe của Bạch Nhã Hiểu Nhi, lẩm bẩm:

      “Ồ, trái đất thực rất , chiếc xe của ta là mua trong phiên đấu giá, thảo nào tôi thấy ta quen quen. Lần đó do ở nước ngoài nên tôi bỏ lỡ cơ hội có chiếc xe đó. Nhưng bây giờ đáng tiếc là tôi quên tên ta rồi. Có tiền mua được chiếc Porsche đó phải đơn giản đâu.”

      ràng Âu Dương Đại An từng thấy Bạch Nhã Hiểu Nhi tạp chí từ lâu, nhưng để ý nhiều. lại xuất thương trường 2 năm, người bận rộn như Âu Dương Đại An để nhận ra Bạch Nhã Hiểu Nhi là dễ.

      Xe dừng lại ở biệt thự số 18, Bạch Nhã Hiểu Nhi mở cổng bằng điều khiển, rất nhanh sau đó có toán người mặc đồ đen ra đón, cúi chào. Chiếc xe lao vút vào bên trong gara, nhìn vào có thể thấy bên trong chỉ có chiếc xe.

      Chiếc BMW bây giờ mới rẽ theo hướng khác, tới dãy thứ 2, vào căn biệt thự số 12.

      “Thảo nào ấy để ý biệt thự ở Giang An.”

      Mấy hôm sau, vì công việc nên Âu Dương Đại An tới bar Kiss, lúc nào nghĩ đến Bạch Nhã Hiểu Nhi, . Trong phòng họp, khí căng thẳng, im lặng rất lâu nhưng ai dám lên tiếng, chợt tất cả mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm tổng giám đốc của bọn họ- Âu Dương Đại An- cười, mà lại là cười ngây ngô. Trước giờ, để nhìn thấy vẻ mặt bình thường khó, hôm nay lại còn thấy cười ngây ngô.

      “Tổng giám đốc…”- Sử Mĩ Lan khẽ gọi. Mãi lúc sau Âu Dương Đại An mới giật mình bừng tỉnh, mặt bỗng nhiên đỏ lên. vừa tưởng tượng ra viễn cảnh Bạch Nhã Hiểu Nhi lột quần áo ra trước mặt , hôn , làm đủ mọi trò quyến rũ . mất mặt khi ngồi giữa phòng họp liên tưởng lung tung. Cũng may là trong nội bộ ai có phép đọc ý nghĩ.

      “À… hừm…”- Âu Dương Đại An đằng hắng vài tiếng tỏ vẻ nghiêm túc- “cứ vậy mà làm nhé, buổi họp đến đây kết thúc.”

      câu làm rung chuyển trời đất. Vì sao ư? Đơn giản, đó là vì vừa vào cuộc họp Âu Dương Đại An ngồi thần người ra, vốn mọi người chưa kịp làm sao ‘cứ thế thực ’ được. Cứ vậy, Âu Dương Đại An nghênh ngang bá đạo ra khỏi phòng họp trong ánh mắt như sắp rơi ra khỏi tròng của mọi người.

      họ… làm sao vậy?”- những lúc có người, Sử Mĩ Lan thường gọi Âu Dương Đại An là họ, mẹ là em của mẹ . Sau khi tốt nghiệp Đại học Havert, về công ty làm thư kí cho . Âu Dương Đại An vốn công tư phân minh, tuyên bố ‘thỏ ăn cỏ cần hang’ nên tuyển Sử Mĩ Lan về làm thư kí cho an toàn, hơn nữa ta còn rất được việc, xử lý giúp Âu Dương Đại An những cuộc hẹn với các mĩ nhân phiền toái biết thân biết phận muốn trèo cao.

      “Sao chứ?”- Âu Dương Đại An khó hiểu- “có chuyện gì à?”

      Sử Mĩ Lan mặt trắng bệch:

      họ, rốt cục làm sao hả? trong cuộc họp lời nào, cứ cười ngây ngô như người mất hồn, mặt còn đỏ nữa. Trước giờ có bao giờ như vậy đâu?”

      Âu Dương Đại An ngớ người, ra là do nghĩ tới kì lạ ở quán bar kia nên ảnh hưởng tới cuộc họp. Nghĩ đến ấy, Âu Dương Đại An lại mỉm cười vào phòng tổng giám đốc, bỏ lại Sử Mĩ Lan ngơ ngác bên ngoài

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Điều tra

      Hôm nay Âu Dương Đại An quyết định lại tới bar Kiss mong gặp lại Bạch Nhã Hiểu Nhi. Vẫn ngồi trong căn phòng VIP đó, Trịnh Đăng Hải gọi 1 Trivas. Âu Dương Đại An ngồi nhìn ra ngoài, hẳn là vẫn chưa tới.

      “Thôi lão đại, cậu bỏ qua ta , dù gì ta cũng đâu thích cậu? ta tuy đẹp nhưng tôi thấy có vẻ hơi nguy hiểm, ta có nhà riêng ở Tinh , xe chẳng phải hạng thường, lại chỉ cái. Địa vị của ta có thể là NGANG BẰNG cậu đấy”- Trịnh Đăng Hải khuyên bạn, dù gì ta cũng là trợ lý riêng của Âu Dương Đại An, khuyên thế cũng là đương nhiên.

      , tôi buộc phải làm ta thích tôi, ta quá đặc biệt. Thân phận của ta tôi cho thám tử điều tra. Tôi buộc ta phải thích tôi, phải cầu xin ngủ với tôi,rồi sau đó mưu cầu tôi, bám riết lấy tôi.”- Âu Dương Đại An cười như cười, uống hết ly Trivas tay.

      “Trời ơi, sao cậu nghĩ là lực hấp dẫn của cậu tác động lên ta bị ta đánh điểm 0? Nếu có chuyện cậu bị người khác từ chối.”

      “Kì lạ”- Âu Dương Đại An nhíu mày- “trước giờ làm gì có ai từ chối tôi?”

      Tất cả những từng gặp qua đều nhìn Âu Dương Đại An với ánh mắt thèm muốn, ai cũng hết sức ngưỡng mộ. Từ những kiều nữ đến những con vịt xấu xí đều liếc mắt đưa tình với , từ các thiên kim tiểu thư đến những người qua đường,thậm chí những gã đàn ông biến thái còn nhìn Âu Dương Đại An khiến rùng mình, còn Bạch Nhã Hiểu Nhi .

      Âu Dương Đại An bất mãn ôm đầu:

      ấy, thuộc dạng gì đây? Tại sao để ý đến tôi? Chẳng lẽ ta biết tôi là chủ tịch Âu Dương Thị sao?”

      Ngẫm nghĩ lát, Trịnh Đăng Hải vỗ vai:

      “Âu Dương Đại An, cậu 25 tuổi, chẳng lẽ già? Nên quyến rũ ấy để mắt tới?” rồi ta ngửa đầu lên cười sảng khoái.

      “Vớ vẩn, lạ, khó tin, chẳng lẽ còn có người đàn ông tài giỏi, đáng để ấy để ý hơn tôi? Giả sử có đứa con nào xấu nhìn tôi như vậy, tôi còn xùy xùy cho rằng xấu còn mù, đằng này ta quá đẹp, quá kì lạ, lại nhìn tôi khinh thường như vậy, cậu bảo tôi sao có thể sống?”- Âu Dương Đại An day trán, nghĩ tới đó, khỏi thắc mắc.

      “Haiz, Âu tổng à, biết đâu ta biết ngài là Âu Dương Đại An? Nếu biết, ta bám ngài như sam, ngài là chủ tịch Âu Dương Thị cơ mà. Haha…”- Trịnh Đăng Hải bằng giọng mỉa mai nhất có thể rồi lăn ra cười.

      “Vậy chẳng lẽ mặt tôi có vấn đề? Phải nhờ tiền tài quyến rũ tình sao?” Chờ , tình ? Mới gặp Bạch Nhã Hiểu Nhi lần mà nghĩ tới tình sao?

      “Ái chà, cậu cũng có dũng khí ra những câu đó sao? Mà cậu thử phân tích lý do tại sao ta đáp ứng cậu , là có chết tôi cũng tưởng tượng được cậu lại bị từ chối.”- trước giờ chỉ có chuyện Âu Dương Đại An từ chối người khác, lần này lại bị văng thương tiếc, Trịnh Đăng Hải có phần đành lòng.

      Âu Dương Đại An chậm rãi uống chút rượu, :

      ấy rất đẹp, nhà ở tiểu khu Tinh , dãy cao cấp như tôi. Con xe ấy phải hạng xoàng, chính là chiếc Porsche 918 Spyder. Con xe đó vừa cá tính lại vừa chứng minh địa vị. Tên thám tử tối nay có kết quả điều tra thân thế ấy. ấy thích tôi, có 4 trường hợp. ta có người đàn ông khác giỏi hơn tôi, thứ 2 là gia cảnh ta hơn tôi, điều này tôi chắc. Thứ 3 có thể ấy thích phụ nữ…”- đến đây Âu Dương Đại An che miệng cười- “và thứ 4 có thể ta nhử tôi .”

      Trịnh Đăng Hải lắc đầu:

      “Âu Dương Đại An, cậu thiếu, thiếu trầm trọng.”- Trịnh Đăng Hải khua tay- “thứ 5, có lẽ ta ghét đàn ông lăng nhăng, biết cậu là loại lăng nhăng nên thích dây dưa. Thứ 6, rất quan trọng, đó là có thể vì lý do trong quá khứ khiến ấy muốn hay đủ can đảm để .”

      Âu Dương Đại An gật gù, tiện tay châm điếu thuốc:

      “Có thể đúng.” Nhả làn khói, khí lại trở nên yên lặng.

      “Cho chị ly Hennessy .”- giọng lạnh lùng cất lên, mang theo khí quỷ dị, Bạch Nhã Hiểu Nhi ngồi ghế quầy bar.

      Cả Âu Dương Đại An và Trịnh Đăng Hải cùng nhìn ra ngoài. Lặng lẽ quan sát. Hôm nay khác hẳn hôm đầu gặp, Bạch Nhã Hiểu Nhi mặc nguyên cây đen. Váy bó sát ngắn, sau lưng hở tới eo, cả mảng lưng trắng nõn được phơi trần, có hình săm cả dải sao dài từ cổ xuống dưới lưng. Nhìn rất gợi tình. Phía dưới chân là đôi Louboutin Pumps nạm đinh, chân dài thon thả khiến những người xung quanh nhìn chớp mắt. Từng đường cong cơ thể đẹp đến hoàn hảo.

      “Sao ta làm siêu mẫu cho rồi?”- Trịnh Đăng Hải mắt rời Bạch Nhã Hiểu Nhi, cơ thể rơi vào trạng thái lờ đờ.

      Âu Dương Đại An ngơ ngẩn nhìn Bạch Nhã Hiểu Nhi, thầm suy nghĩ nhất định chinh phục này.

      Phía sau Bạch Nhã Hiểu Nhi vang lên tiếng bước chân.

      “Tiểu nha đầu Bạch Nhã…”- tiếp đó là cái véo vào má.

      “Ơ, Lã Đình Duy, về bao giờ vậy?”- Bạch Nhã Hiểu Nhi mở to mắt, tay rót rượu vào ly cho ta.

      Lã Đình Duy là bạn của Doãn Hạo Thiên, ta ra nước ngoài hơn 1 năm để công tác. Lã Đình Duy cũng là em kết nghĩa của Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      “Hì hì, mới về sáng nay, Tuấn Kì là em hay lui tới đây nên đánh liều đến thử xem. Nhìn từ xa thấy hình xăm là nhận ra em ngay, tiểu nha đầu Bạch Nhã.”

      Hai người ngồi chuyện, chỉ là Lã Đình Duy thao thao bất tuyệt kể chuyện bên Mĩ, Bạch Nhã Hiểu Nhi ngồi nghe, cười nhạt, rót rượu và uống.

      “Nha đầu, em vẫn uống nhiều rượu vậy à?”- Lã Đình Duy có phần ngạc nhiên- “hồi trước em cũng có uống nhưng làm gì đến nỗi uống nhiều vậy?”

      “Thích uống thôi.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi cười nhạt. Trước kia, uống rất ít, nhưng từ khi mất Doãn Hạo Thiên, trở nên chìm đắm trong thứ chất lỏng đắng chát này.

      là ai vậy?”- Âu Dương Đại An kìm được- “còn dám véo má ấy nữa.”- Tay nắm chặt, ánh mắt như muốn giết người.

      “Này lão đại”- Trịnh Đăng Hải lay lay- “ phải cậu uống phải giấm đó chứ? Quán này hôm nay thay rượu bằng giấm à?”- đây là lần đầu Trịnh Đăng Hải thấy Âu Dương Đại An phải ghen, dù chỉ chút.

      Chẳng thèm để ý lời châm chọc của Trịnh Đăng Hải, Âu Dương Đại An châm thuốc và để nó tự cháy, ngờ, chẳng lẽ người đàn ông ngồi kia tài giỏi hơn sao? Trước tới nay, đều được săn đón, cho dù có ôm nữ nhân tay, vẫn thoải mái liếc các nữ nhân khác. Ai thích của , đều thẳng tay vứt cho chẳng suy nghĩ. Thế mà bây giờ, thấy mình để ý coi thường, lại cùng nam nhân khác chuyện. Lòng bỗng cảm thấy chua chua.

      “Này cậu kia.”- Âu Dương Đại An ngoắc tay gọi cậu bồi bàn bên ngoài.

      “Thưa, có chuyện gì ạ?”- Tuấn Vũ nhanh chóng vào.

      “Ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi.”- Âu Dương Đại An chỉ vào chiếc ghế trước mặt.

      Tuấn Vũ ngồi xuống, chờ đợi. biết Âu Dương Đại An định hỏi gì. Âu Dương Đại An ra hiệu Trịnh Đăng Hải rót rượu cho Tuấn Vũ nhưng Tuấn Vũ từ chối.

      “Nghe tôi hỏi, váy đen ngồi chỗ quầy bar là ai vậy?”- Âu Dương Đại An chỉ ra ngoài- “ có hình săm ấy.”

      Tuấn Vũ nhìn ra phía Bạch Nhã Hiểu Nhi rồi lại quay vào:

      “À, đó là chị Bạch Nhã Hiểu Nhi, đại mĩ nhân của chúng tôi đấy.”- Tuấn Vũ cười, ánh mắt tự hào.

      “Bạch Nhã Hiểu Nhi?”- tay Âu Dương Đại An cầm ly rượu xoay xoay, khoan , Bạch Nhã Hiểu Nhi? Thảo nào thấy quen quen, ra là đại tiểu thư Bạch gia, thiên hạ đồn ta tích 2 năm nay, ngờ hôm nay lại có thể gặp được nhân vật đặc biệt này. Cố tỏ ra biết, Âu Dương Đại An hỏi tiếp- “Bạch Nhã Hiểu Nhi? Đại mĩ nhân? Sao tôi chưa từng nghe?”

      Tuấn Kì bỗng trầm xuống:

      biết cũng đúng thôi, chị ấy là ánh trăng trong nước, chẳng ai có thể chạm tới.”- cậu ta cúi đầu, vẻ mặt đượm buồn, còn thở dài.

      Âu Dương Đại An mấp máy môi, lầm bầm:

      “Chẳng lẽ ta bị AIDS ?”

      “Đó, tôi rồi.”- Trịnh Đăng Hải phụ họa.

      “Sao cơ?”- Tuấn Vũ đứng phắt dậy- “Ai bảo như vậy?” khi thấy Âu Dương Đại An và Trịnh Đăng Hải nhìn mình cậu ta cười phá lên- “haha, có phải từng gạ gẫm chị ấy tình đêm với đúng ?”

      “Sao cậu biết?”- Âu Dương Đại An bấm tay, nhíu mày nhìn Tuấn Vũ, rốt cục vẫn hiểu.

      Tuấn Vũ nhìn Bạch Nhã Hiểu Nhi, giọng lại: “Chị ấy chỉ vậy để từ chối thôi, ra chị ấy có lý do riêng, cần biết đâu. Bây giờ chị Hiểu Nhi sợ nhất là .”

      Cả ba người cùng im lặng nhìn Bạch Nhã Hiểu Nhi, cười, nụ cười mỉm nhưng gượng gạo. Lã Đình Duy cứ thao bất tuyệt. Nụ cười của Bạch Nhã Hiểu Nhi càng ngày càng lạnh. Ngón tay thon dài cứ lướt thành ly, cái đầu nghiêng nghiêng, mấy sợi tóc an phận rủ xuống, lay động lòng người.

      “Nhưng…” – Âu Dương Đại An - “Nếu tôi nghiêm túc với ấy?”- trong lòng bỗng có ý định kì lạ này. rất đặc biệt, rất thu hút.

      Đưa ánh mắt kì lạ dò xét Âu Dương Đại An, Tuấn Vũ thẳng thắn:

      , là Âu Dương Đại An, mà nghiêm túc được heo nái cũng có thể leo cây. Xung quanh có bao nhiêu mĩ nhân, đừng để ý chị ấy nữa, chị ấy tuy đẹp , đặc biệt . Tuy nhìn bên ngoài chị ấy lạnh như băng, nhưng bên trong, chị ấy là người rất dễ tổn thương, chị ấy cố gắng lắm mới tạo cho mình cái vỏ bọc hoàn hảo để che giấu con người . có thể trêu đùa bất cứ ai nhưng riêng chị ấy xin . Đừng thương tổn chị Hiểu Nhi. Chị ấy phải đối tượng để trêu đùa đâu. Chị phải chịu đau khổ nhiều rồi. Tình đối chị ấy mà chết, trái tim cũng nguội lạnh từ lâu. thấy đấy, chẳng bao giờ chị ấy có thể cười cách tự nhiên theo đúng nghĩa được, mỗi nụ cười của chị ấy bây giờ khó như lên trời hái sao vậy. đừng làm chị ấy tổn thương thêm nữa.”

      loạt, Tuấn Vũ cúi gằm xuống. giọt nước mắt lăn xuống, cậu nhanh chóng lấy tay lau .

      Trịnh Đăng Hải sửng sốt, cho rằng Âu Dương Đại An san bằng cái bar này mất. Nhưng , trái lại, chỉ lạnh lùng buông ra câu:

      “Tôi hiểu, cảm ơn.”

      Từ ngoài có tiếng gọi:

      “Tuấn Vũ, đâu rồi?”

      “Có lẽ tôi phải . Nhưng tôi phải nhắc cho biết, Âu Dương thiếu gia, chị Bạch Nhã Hiểu Nhi bây giờ tuyệt đối để ai nhúng chàm. Nếu muốn chinh phục chị ấy, phải rất tốn công sức đấy. Tốt nhất là hãy để chị ấy yên.”

      rồi Tuấn Vũ quay , tới thẳng bàn Bạch Nhã Hiểu Nhi, rót cho ly rượu, mấy câu với Lã Đình Duy rồi vào làm việc tiếp.

      “Tôi chắc chắn chinh phục được ấy, ấy phải tôi và quên kẻ bỏ rơi và làm ấy đau khổ. thể hơn tôi.”- Âu Dương Đại An tiện tay châm điếu thuốc nhưng hút. Ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn bóng hồng Bạch Nhã Hiểu Nhi u buồn. Rốt cục là chuyện gì xảy ra với ấy?

      “Lão đại, tôi thấy ổn. Cậu cảm thấy à? ta khác hoàn toàn những người con trước kia của cậu.”- Trịnh Đăng Hải hỏi , khẽ run. Lão đại của , hẳn sa lưới tình ?

      Ánh mắt săc bén của Âu Dương Đại An thoáng chớp . bỏ qua cơ hội với Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      Và hành động tiếp theo của Âu Dương Đại An khiến Trịnh Đăng Hải sửng sốt. từ từ đứng dậy, cầm ly Trivas bước ra bên ngoài và đến thẳng chỗ Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      “Trời đất, Nhã Nhi, em biết ? ở Mĩ, gặp , ta cũng là người Trung Quốc, nhưng thái độ với sao sao ấy…”- tay Lã Đình Duy bỗng đưa lên, gạt sợi tóc của Bạch Nhã Hiểu Nhi ra- “tóc em xòa xuống này.”

      “Làm phiền…”- giọng lãnh khốc vang lên. Mang theo ánh mắt sa sầm như muốn giết người của Âu Dương Đại An. Tên kia dám chạm vào Bạch Nhã Hiểu Nhi. Trong lòng Âu Dương Đại An rất tức tối.

      Bạch Nhã Hiểu Nhi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt có phần quen mắt. Ngũ quan cân đối. Lông mày rậm giương lên, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm hút hồn người, miệng khẽ nhếch, có lẽ cao hơn Bạch Nhã Hiểu Nhi cái đầu. cao mét 7, chắc ta phải hơn mét 8 ấy chứ?

      Bạch Nhã Hiểu Nhi chợt nhớ ra. Chẳng phải là người hôm trước gạ gẫm sao? vẫn muốn dây dưa à?

      “Ồ, có chuyện gì sao?”- Lã Đình Duy ngạc nhiên nhìn Âu Dương Đại An.

      “Lã Đình Duy, sao đâu.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi chăm chăm nhìn ly rượu bàn, tay vẽ vòng tròn quanh ly. Chẳng biết hành động này của chứa đầy ma lực quyến rũ kẻ khác giới. Cũng chẳng để ý đến Âu Dương Đại An nhìn chăm chú. Nhưng trong lòng rất hận, sao để ý tới ?

      Tuấn Kì và Tuấn Vũ đứng góc quan sát. khí chỗ quầy bar khiến người ta nín thở. Khác hoàn toàn với tầng 2. Dưới này, những khách khác đều ở trong phòng bàn. Bên ngoài chỉ có Bạch Nhã Hiểu Nhi, Âu Dương Đại An, Lã Đình Duy, 2 người phục vụ và Tuấn Kì. gian hoàn toàn yên tĩnh.

      Bỗng tiếng chuông điện thoại của Lã Đình Duy vang lên.

      “Ồ, xin lỗi… Nhã Nhi, ra ngoài nghe điện thoại.”- ta cười xòa rồi cầm điện thoại chạy mất tăm.

      Lúc này chỉ còn lại Bạch Nhã Hiểu Nhi và Âu Dương Đại An. vẫn vậy, uống rượu rồi lại rót, lại tự nâng ly, ánh mắt vẫn u buồn, còn lộ ra nụ cười cay đắng.

      Âu Dương Đại An vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn người con trước mặt, trong lòng khỏi đau xót. Người này vì người đàn ông khác mà đau khổ, để ý tới . Lòng tự trọng của Âu Dương Đại An rất cao, lẽ phải hạ mình? Nhưng , nhất định thắng, phải giành được .

      …”- Âu Dương Đại An cất lời, giơ ly rượu ra trước mặt Bạch Nhã Hiểu Nhi- “mời .”

      gian sau đó lặng , chừng ba cặp mắt trợn lên nhìn.

      *Choang*- chiếc ly tay Âu Dương Đại An rơi xuống.

      sai, Bạch Nhã Hiểu Nhi gạt phăng ly rượu tay Âu Dương Đại An xuống, nhưng trước khi đáp đất, nó còn kịp văng lên bộ vét Armani của .

      “Thiên a…”- Trịnh Đăng Hải ngồi trong phòng bàn khẽ run lên.

      Khuôn mặt Âu Dương Đại An vẫn bình thản, nếu để ý kĩ, thấy trong đó có ý cười.

      Tuấn Kì vội cầm khăn bông chạy tới, lau vết rượu áo Âu Dương Đại An, rối rít:

      “Thưa thiếu gia, xin lỗi, chị ấy say rồi, xin đừng để ý. xin lỗi .”- đắc tội với Âu Dương Đại An là điều rất kinh khủng, Tuấn Kì thể lơ là.

      sao.”- Âu Dương Đại An xua tay, tiến tới, nắm lấy tay Bạch Nhã Hiểu Nhi- “Tôi đưa về.”

      Bàn tay Bạch Nhã Hiểu Nhi lạnh ngắt khiến Âu Dương Đại An khỏi xót xa. chỉ nhìn , vô hồn, rồi mặc cho kéo . Để lại Trịnh Đăng Hải ra tính tiền.

      “Chị Hiểu Nhi…”- Tuấn Kì cất tiếng gọi.

      Bạch Nhã Hiểu Nhi từ từ xoay người, đôi mắt khẽ nhíu lại.

      “Sao vậy?”

      “Ngày mai… là sinh nhật Doãn Hạo Thiên.”- Tuấn Kì ngập ngừng, nắm chặt hai tay, cúi thấp đầu tựa như đứa trẻ làm sai chuyện gì.

      Dừng lại lúc, Bạch Nhã Hiểu Nhi quay , rồi lại quay lại nhìn Tuấn Kì, nở nụ cười xót xa, chậm rãi mở miệng.

      “Chị biết.”- rồi xoay bước theo Âu Dương Đại An.

      sao có thể quên được sinh nhật , sao có thể nhầm lẫn, chỉ là muốn lặng yên chút, muốn tự mình nhớ tới , muốn chôn giấu nỗi đau sâu hơn, muốn tìm thấy nữa. Nhưng thể, hình bóng khắc quá sâu, trái tim khóa chặt. Muốn quên kịp nữa rồi.

      Âu Dương Đại An rất muốn hỏi Bạch Nhã Hiểu Nhi xem tên kia rốt cục là ai mà màng tới sức khỏe chính mình, lại cư nhiên để ý tới . Nhưng nhìn như vậy nỡ.

      Trịnh Đăng Hải đưa Bạch Nhã Hiểu Nhi về nhà, suốt dọc đường, chỉ im lặng, Âu Dương Đại An ngồi bên cạnh, tay vẫn nắm lấy tay , mặc sức cho nắm lấy. Bạch Nhã Hiểu Nhi hề bất cứ câu nào, ánh mắt chỉ nhìn vô định. Làm Âu Dương Đại An biết nên làm thế nào.

      Tới nhà Bạch Nhã Hiểu Nhi, xuống xe, bước vào cổng. Âu Dương Đại An đứng nhìn , trong lòng có chút rối loạn, rốt cục vì người đó mà phải chịu ủy khuất. Nhìn bóng dáng của Bạch Nhã Hiểu Nhi, có ai động lòng nào? Đôi chân uyển chuyển nhưng vững vàng. Cơ thể vì có hơi men nên có chút lảo đảo, hai bờ vai thỉnh thoảng khẽ rung.

      Bạch Nhã Hiểu Nhi bất chợt quay lại, hướng Âu Dương Đại An.

      “Cảm ơn.”

      có gì.”- Âu Dương Đại An mỉm cười, chờ Bạch Nhã Hiểu Nhi vào hẳn bên trong, mới quay ra, cùng Trịnh Đăng Hải về biệt thự.

      Trăng hôm nay sáng. Những cảm xúc hỗn độn của Âu Dương Đại An đều bị dồn nén hết xuống, có tin từ thám tử. Âu Dương Đại An vẫn nuôi ý định chinh phục Bạch Nhã Hiểu Nhi. đời này, phụ nữ với thiếu. Nhưng người chứa đầy sức quyến rũ mê hoặc được rất ít, thậm chí Âu Dương Đại An chỉ coi những phụ nữ đó chỉ để ấm giường, ngoài ra, hề có chức năng gì khác.

      Ngồi trong phòng làm việc, Âu Dương Đại An chăm chú nghe thám tử báo cáo tiến độ điều tra.

      “Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      Con duy nhất của Bạch gia, ông Bạch Lam Vĩ và bà Đoạn Kỳ Nhã.

      Ông Bạch Lam Vĩ là chủ tịch tập đoàn Bạch Tư Thị, đồng thời giao quyền kế vị cho con độc nhất Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      Năm Bạch Nhã Hiểu Nhi 18 tuổi, xảy ra biến cố dẫn đến bất đồng trong gia đình, tuyệt giao, cắt đứt mọi thứ với Bạch gia.

      Ông Bạch Lam Vĩ vẫn tìm đủ mọi cách để thuyết phục con về nhưng vô ích. Bạch Nhã Hiểu Nhi sống ở biệt thự 18 trong tiểu khu Tinh , có bảo vệ, vệ sĩ, người quản lý, vài chiếc ô tô.

      Cách đây 2 năm, báo chí liên tục đưa tin về Bạch Nhã Hiểu Nhi, khiến Bạch gia phải mở họp báo. Lý giải cho việc tuyệt giao với gia đình được đưa ra là có hiểu lầm, và nhận quyền thừa kế. Nhưng hiểu lầm là gì ai biết và thể xác định là có hiểu lầm hay .

      Số tiền trong tài khoản của Bạch Nhã Hiểu Nhi rất lớn, tăng mạnh và có chiều giảm.

      Năm đó, người của Bạch Nhã Hiểu Nhi là Doãn Hạo Thiên bị tai nạn máy bay tư nhân. Tiếp sau đó, Bạch gia liên tục xảy ra mâu thuẫn.

      lí do Bạch Nhã Hiểu Nhi tuyệt giao với gia đình vẫn là số. Các tòa soạn hay đưa tin về và Bạch gia thể tiếp tục đưa tin vì bị kiện.

      Những điều chi tiết hơn tôi ghi trong đó, thưa Âu tổng. Đó là toàn bộ thông tin về Bạch Nhã Hiểu Nhi.”

      Nghe xong toàn bộ, Âu Dương Đại An khoát tay ra hiệu người đó ra. ngồi ghế, thở dài hơi. đó, hẳn là rất tuyệt tình .

      Ánh mắt sắc lẻm nhìn lên đống tài liệu, Âu Dương Đại An khỏi cười thầm.

      “Để tôi xem, em còn có cái lý gì từ chối tôi khi mà tôi nắm mọi thứ về em như vậy. Bạch Nhã Hiểu Nhi, cái tên em cũng đẹp như con người em vậy.”

      Những bức ảnh mà thám tử thu được, Âu Dương Đại An thể tin đó là con người, khoảng thời gian hai năm cách nhau nhiều nhưng sao có thể biến đáng , hồn nhiên như vậy trở thành nữ nhân lạnh lùng, sắc sảo như bây giờ?

      Cuộc sống của Âu Dương Đại An tuy gọi là hạnh phúc gia đình viên mãn, nhưng cũng được cho là sống vui vẻ. Cha mẹ đến với nhau bằng tình nên hiểu được thế nào là tình chân chính. là như vậy, nhưng đối Âu Dương Đại An mà , tình chẳng thể so với dục vọng. Nữ nhân với chỉ là để làm ấm giường, từ khi gặp Bạch Nhã Hiểu Nhi, chỉ có duy nhất khát khao là chinh phục, để , chìm đắm trong bể tình. Ý định che chở bây giờ thấy nực cười.

      Lặng nhìn những bức ảnh, Âu Dương Đại An cũng thể tưởng tượng ra loại biến cố nào khiến suy thành như vậy.

      Cảm giác mệt mỏi lan khắp người, bứt rứt. giờ người duy nhất muốn nhìn thấy chỉ có Bạch Nhã Hiểu Nhi thôi.

      lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

      “Thiếu gia, người mẫu La Hiên tới.”

      “Cái gì vậy?”- Âu Dương Đại An có phần kì lạ, ai gọi phụ nữ đến nơi này? làm gì có cầu?

      Mở cửa ra, dáng người ưỡn ẹo bước vào, mùi nước hoa nồng nặc sộc lên. Âu Dương Đại An quan sát ta. Nhìn nhìn lại sao vừa mắt, bằng Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      Ngực ràng lớn, nhưng cũng ràng là bơm thêm. Eo thon , tưởng chừng bàn tay ôm được lại hề có chút sức sống. Vòng ba có vẻ ổn nhưng lại là tỉ lệ với đôi chân bé tí như que tăm tước đôi. Khuôn mặt ta trang điểm quá kĩ nên có điểm căng cứng, nụ cười gượng gạo vì phấn quá dày. Chắc chắn khuôn mặt hề xinh đẹp.

      Âu Dương Đại An khẽ nhíu mày, trước giờ để ý, nhưng từ lúc biết đến Bạch Nhã Hiểu Nhi kia, vạn phần lôi kẻ khác ra so sánh.

      “Âu Dương Đại An, gặp , em rất vui nha.”- La Hiên ngả người xuống trước mặt Âu Dương Đại An. Đôi tay vòng xuống cổ , mân mê vòm ngực rắn chắc sau lớp áo kia.

      mất hứng, nhìn này, Âu Dương Đại An lại nhớ tới Bạch Nhã Hiểu Nhi, tại sao để ý như nữ nhân này đây?

      Thực chán ghét, phải mau lôi cổ nữ nhân này ra, bộ dạng ta khiến Âu Dương Đại An ngứa mắt.

      Âu Dương Đại An mở ngăn kéo, bộ mặt chán ghét lấy ra xấp tiền.

      “Cầm lấy rồi cút.”

      “Ơ kìa, người ta còn chưa kịp làm gì mà…”- mặt ta ngượng ngùng xen lẫn hoảng hốt. Vất vả lắm mới được tới gặp Âu Dương Đại An- kim chủ vàng ngọc, con rùa vàng to bự. Nếu quyến rũ thành công có thể bước lên tiên. Thế này là sao? Tuy vậy, mắt La Hiên vẫn thể dời xấp tiền.

      “Xem ra rất mê tiền.”- Âu Dương Đại An mỉa mai, ánh mắt lạnh băng phóng thẳng tới khiến ta run rẩy. Bọn nữ nhân này cơ bản là sản nghiệp nhà .

      “Ấy…”- ta dẻo mồm lả lướt, cơ thể ngừng cọ xát vào lưng Âu Dương Đại An, cơ hồ lại có cảm hứng muốn nổi ả đàn bà phóng túng này. ta giọng thầm- “Người ta thực là muốn , thích mà.”

      “Vậy sao?”- Âu Dương Đại An hỏi, nắm chặt tay ta. sao tin được loại đàn bà thế này?

      cái gật đầu quyết đoán.

      Âu Dương Đại An rút bàn cái khăn tay miết lên mặt La Hiên rồi chìa gương ra.

      xem cái quái quỷ gì đây?”

      La Hiên cầm chiếc khăn, rồi nhìn vào gương mà run rẩy, mảng mặt được lau khác hoàn toàn với phần phấn trắng xung quanh. Nước da sạm đen, có cả vết giỗ và nám mà ta phải vất vả lắm mới che được. Lông mi theo tờ giấy ướt mà long ra nửa, mascara lem nhem. Nửa môi lại thâm xì.

      “An… em…em…”- ta run rẩy, ngờ khuôn mặt lại bị Âu Dương Đại An phát .

      “Cút”- Âu Dương Đại An chỉ tay ra cửa, ánh mắt ánh lên tia lạnh lùng- “con đàn bà xấu xí, tưởng là mĩ nhân sao? Cút ngay.”

      Quá xấu hổ cùng sợ hãi, người mẫu La Hiên vội vàng ôm mặt chạy ra ngoài, vừa chạy vừa thút thít khóc.

      Chưa bao giờ tức giận như lúc này, những nữ nhân từng qua đêm với , buổi sáng thường lén dậy trang điểm lại rồi nằm xuống. phải biết. Chỉ là đêm nên cơ hồ quan tâm. Nhưng từ lần để ý Bạch Nhã Hiểu Nhi, vẻ đẹp quyến rũ tự nhiên của khiến coi rẻ những người phụ nữ oanh oanh yến yến xung quanh.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Tình quá khứ

      Thức dậy từ rất sớm, đó là điều dĩ nhiên. Hôm nay là sinh nhật Doãn Hạo Thiên. Bạch Nhã Hiểu Nhi muốn đến thăm .

      Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Bạch Nhã Hiểu Nhi lái chiếc Audi đen tới nghĩa trang, khi trước, thường chở chiếc xe này.

      đồng cỏ xanh mướt, từng làn gió thoảng qua khẽ vờn mái tóc xoăn dài, từng lọn tóc cuốn lấy nhau buông xuống. Khuôn mặt Bạch Nhã Hiểu Nhi đượm buồn. hai năm, vẫn chưa thoát ra khỏi sợ hãi, nỗi đau đớn khi mất người mình .

      Bạch Nhã Hiểu Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, cũng nơi đồng cỏ này, thỉnh thoảng ngày trước hay tới, nó cũng là nơi quan trọng, đầy ắp những kỉ niệm giữa và Doãn Hạo Thiên.

      Bước đến bên ngôi nhà của - nơi ngủ giấc rất dài mà tỉnh lại. Bạch Nhã Hiểu Nhi biết rằng lúc nào cũng ở đó mỉm cười chờ tới.

      “Hạo Thiên…”- đôi môi nhắn mấp máy, hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt tang thương- “ có nhớ em ? Em vẫn luôn nhớ , ngày nào cũng vậy. Em đau khổ lắm, em chỉ biết uống rượu để say, để buồn nữa. Nhưng em thể. Em , em thể quên.”- lắc đầu, rơi xuống giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh- “Chúc sinh nhật vui vẻ.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi khẽ cười, nụ cười ngọt ngào chỉ dành cho Doãn Hạo Thiên bây giờ cũng vang đau lòng.

      ngồi đó hàng giờ, chuyện với mặc dù biết bao giờ đáp trả. Vươn tay chạm lên tấm ảnh bia mộ, chạm tới đôi môi , nụ cười . Ánh mắt dành cho cũng luôn trầm ổn và ôn nhu như vậy. Khi còn sống, là người chiều nhất, bằng cả mạng sống của mình. Trân trọng Bạch Nhã Hiểu Nhi hơn bất cứ thứ gì đời.

      Lần đầu gặp là ở chính đồng cỏ này. Lúc đó Bạch Nhã Hiểu Nhi 15 tuổi, Doãn Hạo Thiên 18 tuổi. Hôm đó, tâm trạng Bạch Nhã Hiểu Nhi rất vui, muốn tới đồng cỏ này chơi.

      người con trai ngồi cánh đồng, trước mặt là bản vẽ tòa nhà cao tầng, rất chăm chú hoàn thiện nó.

      “Này, làm gì thế?”- Bạch Nhã Hiểu Nhi chạy tới.

      Doãn Hạo Thiên giật mình vì thấy có người, quay ra nhìn . Đây là lần đầu thấy thiên thần đẹp như thế, đôi mắt to tròn màu nâu, thoáng nhìn có thể thấy như có chút khói vương đó.

      “Chào em…”- giơ tay chào.

      Họ làm quen với nhau rất đơn giản, chỉ là giới thiệu tên tuổi. Khi đó, Bạch Nhã Hiểu Nhi cũng rất đơn giản và trẻ con, dần dần nảy sinh tình cảm với . Mà Doãn Hạo Thiên cũng thấy mình hình như cũng có tình cảm với .

      Hai người cứ vậy rồi hẹn gặp nhau cánh đồng cỏ xanh đó. Dần sau đó, cũng đưa xem phim. Vào sinh nhật lần 16, xếp nến bãi đất trống gần đó, hàng chữ rất lớn: “Nhi Nhi làm bạn nhé!” đương nhiên đồng ý.

      Chẳng mấy lâu sau, Bạch Lam Vĩ phát ra, ông cho người điều tra gia cảnh Doãn Hạo Thiên, biết là trẻ mồ côi nên nghiêm cấm Bạch Nhã Hiểu Nhi và . Thời gian sau đó, rất ít được gặp nhau nhưng tình cảm của hai người vì đó mà giảm .

      Bất chấp ngăn cấm của gia đình, Bạch Nhã Hiểu Nhi lén lút chơi. thông minh của Bạch Nhã Hiểu Nhi đủ để hai người lén lút được gần hai năm, Doãn Hạo Thiên vẫn , cũng vậy, hai người chưa lần cãi cọ.

      Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, hai năm trôi qua, Bạch Lam Vĩ phát , ông biết thể khuyên bảo, chỉ có thể dùng kế sau lưng Bạch Nhã Hiểu Nhi.

      Ông ta tới gặp Doãn Hạo Thiên, Bạch Nhã Hiểu Nhi có hôn ước, thể xứng với Bạch Nhã Hiểu Nhi. Bạch Lam Vĩ cầu Doãn Hạo Thiên dời . vì quá thương nên đồng ý. Ai có thể ngờ chuyến bay tư nhân đó bay bị tai nạn. Hai thi thể cháy xém được nhận là Doãn Hạo Thiên và phi công.

      Khi nghe tin, Bạch Nhã Hiểu Nhi dường như chết lặng, khi nhìn thấy thi thể, Bạch Nhã Hiểu Nhi ngất đến mấy lần rồi hôn mê bất tỉnh hàng tuần trời.

      Tỉnh dậy, Bạch Nhã Hiểu Nhi bất cứ lời nào với cha mẹ, bởi biết, họ chính là nguyên nhân khiến Doãn Hạo Thiên rời rồi bỏ mạng.

      “Chúng ta tuyệt giao.”- Chỉ câu , Bạch Nhã Hiểu Nhi chấm dứt toàn bộ. Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã lúc này mới biết họ sai lầm thế nào, nhưng thể cứu vãn, dù có đứng trước mặt Bạch Nhã Hiểu Nhi mà quỳ xuống, cũng chỉ nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm mà bước qua. Đối với , phá vỡ hạnh phúc của cha mẹ với con điều thể tha thứ. Hơn nữa, họ còn dồn Doãn Hạo Thiên vào chỗ chết.

      việc sau đó cũng là rất hiển nhiên, Bạch Nhã Hiểu Nhi chấm dứt tất cả, dọn ra ngoài, bỏ lơ những lời cầu xin của cha mẹ. Suốt hai năm qua, thèm gặp họ dù chỉ lần, nếu có vô tình nhìn thấy, chỉ lạnh lùng mà bước qua.

      Sau vụ tai nạn của Doãn Hạo Thiên, Bạch Nhã Hiểu Nhi như chết từng tế bào. Khuôn mặt bị hủy hoại nhưng thân hình rất giống, chỉ mong là người giống người nhưng chuyến bay đó chỉ có và phi công, sao có thể nhầm?

      Đoạn tuyệt vói Bạch gia cũng là giải thoát cho Bạch Nhã Hiểu Nhi, thể sống nơi mà có hai người hủy hoại tình của .

      Nghĩ tới đây, Bạch Nhã Hiểu Nhi lại khóc, đau khổ, dằn vặt mình, nếu đem lòng , giá như sinh ra trong gia đình này đau khổ như vậy.

      Trong thời gian Bạch Nhã Hiểu Nhi và Doãn Hạo Thiên còn nhau, gặp Tuấn Kỳ là em kết nghĩa của Doãn Hạo Thiên và Lã Đình Duy là bạn của Doãn Hạo Thiên. Họ là những người bạn tốt thực , dìu dắt Bạch Nhã Hiểu Nhi ra khỏi giai đoạn khó khăn khi Doãn Hạo Thiên mất.

      Trời có chút mưa lất phất, Bạch Nhã Hiểu Nhi ngồi ôm bờ vai rung lên từng hồi, nước mắt cũng lăn dài má. Từng dòng nước mắt sao lạnh buốt, nhưng sao có thể lạnh lẽo như trong lòng bây giờ.

      góc khuất, có bóng dáng đứng lặng lại, ánh mắt đau đớn nhìn người con khóc thầm. Muốn chạm tới an ủi nhưng thể, tuần lại tới hai, ba lần. Sinh nhật nào cũng tới, ngồi khóc lặng đến tận chiều tối mới lưu luyến ra về.

      Doãn Hạo Thiên ra , trái tim Bạch Nhã Hiểu Nhi cũng như chôn theo . ngày nào nghĩ về . Những cơn ác mộng ban đêm cứ kéo đến, thấy nhìn khóc, khuôn mặt biến dạng. đêm Bạch Nhã Hiểu Nhi được ngủ yên.

      Lặng lẽ rời , chỉ biết trách bản thân quá bất lực.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Tôi hận các người, chưa
      bao giờ hết, tôi có thể giàu có, nhưng tôi ghét những kẻ giàu
      có như các người.

      Âu Dương Đại An ngồi bàn làm việc, mi tâm nhăn kít lại, rốt cục hiểu tại sao Bạch Nhã Hiểu Nhi lại từ chối . ra là vì người chết.

      Tuần trước Âu Dương Đại An theo , thấy màn ngồi khóc trong đau khổ tưởng chừng như ngất , dõi theo, thấy Bạch Nhã Hiểu Nhi khóc mà lòng như thắt lại. Nhưng bản chất của Âu Dương Đại An cho phép được mềm lòng, bằng mọi giá bắt Bạch Nhã Hiểu Nhi phải khuất phục.

      Từ kẻ ngạo mạn, chẳng cần phải động não cũng có nữ nhân sà vào lòng. Chinh phục chưa từng xuất trong từ điển của Âu Dương Đại An. Với sức quyến rũ mê người, có thể đoạt hô hấp của mọi nữ nhân. Còn chưa tới tiền tài rộng lớn. Đối với Bạch Nhã Hiểu Nhi là lần đầu tiên Âu Dương Đại An phải đặt ra chính sách để chinh phục.

      Sau hôm nay Âu Dương Đại An có cuộc hẹn với đối tác là tổng giám đốc tập đoàn kiến trúc Thiên Đẳng. Đây là tập đoàn chi nhánh chính ở Mĩ. nghe tổng giám đốc của Thiên Đẳng chỉ hơn hai tuổi nhưng nghiệp sau khi thừa kế tay làm nên rất lớn mạnh, đưa ra tầm cao thế giới, có thể là lớn mạnh gần như ngang tầm với Âu Dương Thị. Âu Dương Đại An cũng muốn gặp qua xem sao.

      Nhà hàng Thiện Như, nơi xa hoa chỉ dành cho những người có quyền, những người cho dù có tiền cũng khó mà vào được. Bạch Nhã Hiểu Nhi ngồi đại sảnh tầng năm, ngay sát cửa kính. Cả tuần vừa rồi sau sinh nhật Doãn Hạo Thiên, lái xe về nhà mà ra khách sạn thuê phòng ở. Bạch Nhã Hiểu Nhi sợ về nhà lại nhớ Doãn Hạo Thiên nhiều hơn bởi căn biệt thự đó thỉnh thoảng vẫn tới với . sợ đêm ngủ lại gặp ác mộng, Doãn Hạo Thiên quay về rồi lại rời xa , hay nhìn thấy cảnh bị tai nạn máy bay mà biết làm gì.

      Sau lần mất Doãn Hạo Thiên, Bạch Nhã Hiểu Nhi như chết từng tế bào, người mà nhất lại bị chính cha mẹ mình hại. Từ lần đó, Bạch Nhã Hiểu Nhi căm ghét những kẻ có tiền rồi tự cho mình cái quyền định đoạt số phận người khác như Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã cha mẹ . chính xác hơn là ghê tởm những kẻ giàu có như thế. Tài sản chi tiêu là của ông nội để cho. Tuyệt giao với cha mẹ, Bạch Nhã Hiểu Nhi lấy bất cứ đồng nào, mọi thứ đều là của ông nội. Ông nội sau khi biết việc con trai và con dâu làm rất tức giận. Họ khiến đứa cháu ông quý nhất bỏ , ông uất ức đến phát bệnh, nhưng cũng may Bạch Nhã Hiểu Nhi vẫn giữ quan hệ với ông nên ông cũng vơi phần nào.

      Doãn Hạo Thiên mất, chết lặng, lòng căm thù Bạch Lam Vĩ thể để đâu hết, nhưng điều đầu tiên làm chỉ là ném lại câu: “Chúng ta tuyệt giao.”

      Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã sau đó rất hối hận nhưng cũng biết làm thế nào, chỉ có thể cầu xin Bạch Nhã Hiểu Nhi tha thứ. Nhưng rằng khỏi Bạch gia. Hai năm qua rất ít chạm mặt cha mẹ. Nếu có vô tình thấy nhau, Bạch Nhã Hiểu Nhi cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đầy lửa hận mà qua, hai năm vừa rồi, cơ hồ chuyện.

      Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã rất lo lắng, hai người chỉ có Bạch Nhã Hiểu Nhi là con , Đoạn Kỳ Nhã bị khó sinh, Bạch Lam Vĩ cũng vợ nên sinh thêm, cũng bên ngoài sinh con riêng. Người thừa kế Bạch gia và tập đoàn Bạch Tư Thị chỉ có thể là Bạch Nhã Hiểu Nhi. Hai năm qua ông ngơi tìm cách chuyện và cầu xin Bạch Nhã Hiểu Nhi nhưng mỗi lần thoáng thấy, đều tự động lảng tránh như thể rất ghê tởm, điều này làm Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã vô cùng khổ sở. Nhưng biết sao được, vốn ban đầu Bạch Lam Vĩ nghĩ rất nhút nhát, gì, cấm gì đều sợ và làm theo. Ai ngờ đến lúc việc xảy ra, Bạch Nhã Hiểu Nhi lại biến thành tảng băng lạnh lẽo.

      Ăn chẳng thấy ngon, Bạch Nhã Hiểu Nhi chán nản mở túi, lấy ra tấm ảnh. Là ảnh và Doãn Hạo Thiên, ôm , hôn lên má , còn cũng ôm chặt vào lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn . lúc nào cũng vậy, ôn nhu chăm sóc, bằng cả trái tim và mạng sống.

      Nghĩ tới đây, Bạch Nhã Hiểu Nhi khỏi chua xót, nếu phải Bạch tiểu thư, có lẽ bây giờ rất hạnh phúc. Tiền để làm gì chứ? Cướp người . Nếu đau khổ có thể giết chết người, biết Bạch Nhã Hiểu Nhi chết bao nhiêu kiếp rồi.

      suy nghĩ giữa sảnh có tiếng thang máy mở. Âu Dương Đại An bước ra, Bạch Nhã Hiểu Nhi giật mình, cả tuần qua tới bar, phải vì mà tới đây chứ. Bạch Nhã Hiểu Nhi quay mặt ra ngoài, lảng tránh, đề phòng nhìn thấy.

      “William, mời .”- Trịnh Đăng Hải theo ánh mắt Âu Dương Đại An nhìn về phía bên trái đại sảnh, rất nhanh thấy Bạch Nhã Hiểu Nhi có vẻ trốn tránh, ta cũng nhanh chóng mời William cùng thư kí vào phòng riêng bên phải sảnh.

      Bạch Nhã Hiểu Nhi thở phào nhõm khi thấy Âu Dương Đại An qua. Dù Âu Dương Đại An từng giúp nhưng có chút thiện cảm nào với , kẻ mà tuần có bảy ngày bốn ngày lên mặt báo vì cặp kè và án thay tình nhân, ba ngày còn lại là ảnh do lũ paparazi chụp trộm cùng những khác.

      “Ti bỉ, cầm thú.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi rủa thầm trong lòng. Loại như ta cũng có nguyện chết sao? Cùng là loại cậy có tiền mà lên mặt. chẳng có chút hứng thú.

      “Tiểu Nhi.”- giọng đầy kinh hỉ vang lên, tưởng chừng cả đời hết hận.

      Bạch Nhã Hiểu Nhi quay lại, là Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã, hai người nhìn , hai năm thèm gặp lại, Bạch Lam Vĩ và vợ già trông thấy. thấy hết sức khinh thường, họ còn mặt mũi gặp lại sao? Cảm giác thù hận trỗi dậy, Bạch Nhã Hiểu Nhi đứng dậy, cầm túi xách rồi hướng thang máy mà .

      “Nhi, con chẳng lẽ chưa hết giận ta?”- Bạch Lam Vĩ buồn bã . Ông biết ông sai, nhưng Bạch Nhã Hiểu Nhi làm vậy, chẳng phải quá mức tuyệt tình.

      “Cả đời.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi quay lại, cở nụ cười nửa miệng, khiến người nhìn vào khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng, tiếp, từng chữ, từng chữ găm sâu vào tim hai người- “Tôi hận các người, chưa bao giờ hết, tôi có thể giàu có, nhưng tôi ghét những kẻ giàu có như các người.”

      Bạch Nhã Hiểu Nhi thẳng tới thang máy, thầm nghĩ: “ có chuyện tôi tha thứ cho ông, ông tôi nhẫn tâm, thực chất ông còn nhẫn tâm hơn tôi.”

      Xuống lầu thanh toán xong, Bạch Nhã Hiểu Nhi lấy xe rồi về khách sạn.

      Ở lầu , có ánh mắt sâu thẳm chứa đầy tà mị nhìn xuống, môi mỏng khẽ nhếch, bàn tay cầm điện thoại nắm chặt. Cũng vừa lúc có điện thoại nên vừa kịp chứng kiến cảnh tượng tuyệt tình đó của Bạch Nhã Hiểu Nhi. Quay sang thấy Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã bộ dạng đau buồn, chủ động cười thỏa mãn. Gây chuyện phải chịu cũng là lẽ thường.

      Quay lại phòng ăn, Âu Dương Đại An ngồi xuống đối diện William, bàn tiếp về dự án sắp tới.

      “Hợp tác của chúng ta mong thành công, đây là lần đầu tôi hợp tác trong nước, mong Âu tổng chiếu cố.”- William cười nhàng, tay nâng lên ly rượu, vốn dĩ biết uống, nhưng thời gian và hoàn cảnh thay đổi con người. Rượu cư nhiên trở thành bạn.

      “William, khiêm tốn, tôi nghe danh rất nhiều về , tôi chỉ mong Âu Dương Thị chúng tôi nếu có gì sơ suất, lượng thứ cho.”- nãy giờ chuyện với William cũng như khi mới gặp, Âu Dương Đại An cảm thấy được William là người chỉ giỏi về kinh doanh mà còn giỏi cách ăn , cách thuyết giảng về kế hoạch phân tích lợi nhuận mà hai bên đạt được rất ràng.

      điều nữa mà Âu Dương Đại An thấy được là William rất hay cười, nụ cười rất nhàng cùng ôn nhu, từ khi William bước vào Âu Dương Thị cũng làm chao đảo nhiều nhân viên nữ. William đẹp trai nhưng phải theo kiểu lạnh lùng hay thần bí mị hoặc như Âu Dương Đại An. đẹp theo kiểu trầm ổn, nhàng, cho người bên cạnh có cảm giác được che chở.

      Theo như Âu Dương Đại An điều tra, William là người có scandal sắc như , sống có chừng mực, dính đến mấy chuyện nam nữ tầm thường mà làm tổn hại đến thanh danh.

      Âu Dương Đại An cười, thầm nghĩ liệu William có phải là người đồng tính hay .

      Cuộc chuyện cũng vui vẻ. Đôi bên đều đưa ra những quyết định vô cùng sáng suốt, hợp lòng đối phương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :