1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ✿ Tổng giám đốc ác ma quá vợ ✿

      Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

      Converter: ngocquynh520
      Editor: lingchen1003 (Ling) (1-48-)
      + Tử Quân (còn lại)​


      Beta: Tử Quân



      Giới thiệu nội dung:


      Lần đầu tiên gặp mặt, là bạn của em trai , thế nhưng lại kiểm soát được hành vi của mình mà thiếu chút nữa cưỡng bức .

      Lần thứ hai gặp mặt, vì công ty ba mình mà tìm đến , để ý cấm kỵ cầu gả cho .

      để cho mình tan cửa nát nhà, Quan Ngưng Lộ lựa chọn gả cho Sở Mạnh - trai của bạn trai mình.

      Bắt đầu từ đêm tân hôn, Sở Mạnh bắt đầu cướp đoạt cả thể xác lẫn tinh thần của .

      kiêu ngạo tuyên bố, chiếm được người của cũng muốn chiếm được tim của .

      Thế nhưng, biết sao? Từ khi giây phút đáp ứng gả cho , còn trái tim rồi.

      Năm năm sau, em trai - Sở Khương trở lại. Thế nhưng lại ký tờ ly hôn, để tự do.

      Tự do? còn có tự do sao? Sau khi cưỡng chiếm cả người ?

      ràng qua nhiều năm như vậy, nguyện vọng duy nhất của là muốn rời khỏi . Tại sao đến ngày, lại phát tim của mình trĩu nặng như lạc mất rồi.

      Quyển hôn nhân:

      "Quan Ngưng Lộ, mở to hai mắt ra xem người đàn ông đoạt lấy là ai?" Sở Mạnh cố ý dùng thân thể cao to đè lên người , tay dùng sức nắm chặt cằm , ép buộc mở mắt ra.

      " là ác ma, là ác ma. . . . . ." Quan Ngưng Lộ khống chế được cảm xúc, nhịn đau được mà khóc thành tiếng.

      "Tôi là ác ma, tôi cho nếm thử chút cái gì gọi là ác ma." chút nào thương tiếc rút ra khỏi người , cũng quan tâm chuẩn bị tốt chưa, muốn cùng trầm luân. Nếu cách nào sống yên ổn, vậy cùng nhau xuống địa .

      Quyển phản kích:

      "Sở Mạnh, cho rằng là Thượng Đế sao? Muốn thế nào cũng được sao?" Quan Ngưng Lộ vô cùng tức giận ném đơn ly hôn xuống đất.

      "Tôi phải là thượng đế, có điều tôi mua được thượng đế. Quan Ngưng Lộ, ! Từ nay về sau chúng ta nam cưới vợ nữ lấy chồng đều liên quan." Sở Mạnh nhắm mắt lại. vô tình, cũng cần quan tâm.

      " cho tôi là cái gì? Lúc muốn cần để ý tôi có đồng ý ép buộc tôi ở bên cạnh , đến lúc cần tùy tiện ném đơn ly hôn là có thể cần rồi sao?"

      "Có ký hay tùy . Từ nay về sau tôi trở lại quấy rầy ." Mặt Sở Mạnh chút thay đổi ra ngoài.

      "Sở Mạnh, tôi hận . Hận chết được." Bất kể mắng lớn tiếng cỡ nào, vẫn quay đầu lại.


      Quyển gặp lại:

      "Sở Mạnh, buông tôi ra. Chúng ta còn quan hệ." Ngưng Lộ nghĩ tới trong trường hợp như vậy gặp phải chồng trước của , mà ngờ ta to gan lôi kéo ra ngoài ban công hội trường chỉ có bức rèm ngăn cách.

      "Cái gì gọi là còn quan hệ? Đơn li hôn vẫn chưa ký. Vẫn là vợ của Sở Mạnh tôi."

      "Tôi lập tức quay về ký. Ngày mai đưa cho ." Ngưng Lộ hận đến cắn răng, đều do mình, vì để cho Bảo Bảo mang tiếng biết cha là ai, lúc trước chết cũng ký đơn li hôn.

      "Trước ngày mai em vẫn là vợ tôi." Sở Mạnh dùng sức kéo , để thân thể dán chặt vào nhau.

      "Nếu vẫn buông tay, tôi la lên." Mặt Ngưng Lộ nóng lên.

      "Em la lên ? Để cho tất cả mọi người tới nhìn công chúa băng thanh ngọc khiết như em khuất phục tôi như thế nào." Sở Mạnh quan tâm ở bên tai thầm, bàn tay tà ác từ dưới làn váy rộng từ từ hướng lên .

      " muốn cưỡng bức tôi?" Ngưng Lộ trắng mặt, cái tên vô sỉ này bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được."

      "Cưỡng bức? Chỉ lần thôi sao?" mặt người đàn ông ghê tởm là nụ cười vô cùng tà ác.

      Quyển Bảo Bảo:

      "Nguyệt Nhi, em gọi ba mẹ ." cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh đẩy bé cùng nhìn lén đứng ở cửa ra vào.

      " hai, em muốn đâu. Lát nữa ba đánh mông em." bé tên Nguyệt Nhi mặc bộ âu phục trắng tinh, mái tóc dài vừa đen vừa sáng cột theo kiểu tóc công chúa, tiểu công chúa sống sờ sờ như khối ngọc điêu khắc.

      "Ba thương em nhất, đánh em đâu. Lát nữa hai dẫn em chơi tàu lượn siêu tốc."

      " hai, thể giữ lời đó! Lại đây nghéo tay ." bé đưa ra bàn tay vừa ngắn lại vừa mập.

      "Nghéo tay." mặt cậu bé lộ ra nụ cười như ý. Chuyện vui bắt đầu rồi, ai bảo ba vốn là đáp ứng tặng cho cậu xe mô hình số lượng có hạn, kết quả bởi vì cậu cẩn thận làm hư chuyện tốt của ba và mẹ mà tịch thu lại. Hừ, chỉ biết bọn họ mỗi sáng đều nằm trong chăn chơi trò chơi gạt người, bây giờ để em vào, ầm ĩ cho bọn họ chết luôn!

      Quả nhiên ngoài dự tính, tới 5 phút, lầu truyền đến tiếng gầm thét rống giận của ba ba:" Sở Trí Tu, con lăn ra đây cho ba!"



      Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ


      Biên tập: Lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Lần đầu gặp em,

      Em giống như con bướm trắng nhàng nhảy múa,

      Bay vào tim ,

      sức ngăn cản.

      Đêm nay nhà họ Sở đèn đuốc sáng trưng, khách khứa nối nhau vào dứt, sân cỏ to lớn nhà họ Sở đậu đầy những chiếc xe xa hoa. Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con trai thứ hai nhà họ Sở - Sở Khương, để ăn mừng lễ trưởng thành của , ông Sở đặc biệt tổ chức buổi tiệc sinh nhật long trọng như thế cho . Khách được mời trừ bạn học, bạn bè bên ngoài của ra, dĩ nhiên thể thiếu chúc mừng của các nhân vật nổi tiếng thương trường.

      Mà đêm nay Quan Ngưng Lộ được mời mặc âu phục trắng noãn, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của thoa lớp phấn mỏng, làn da trời sinh trắng, dáng người xinh xắn tinh tế mê người, tóc dài tao nhã xõa ra phía sau, ở đầu chiếc kẹp thủy tinh tinh xảo tạo thành vòng tròn, nhìn thế nào cũng giống tiên nữ thất lạc chốn nhân gian.

      vốn là muốn tới, mặc dù gia cảnh nhà họ Quan tệ, nhưng mà từ đến lớn cũng thích tham gia những trường hợp náo nhiệt như vậy. Mỗi lần ba mẹ tham gia tiệc tùng cầu theo, luôn lấy lý do bận học bài mà từ chối. Lâu ngày, ba mẹ cũng hiểu thích những nơi như vậy cũng miễn cưỡng nữa. Mà ở trong giới thượng lưu, người biết tiểu thư nhà họ Quan cũng ít .

      Năm nay mười bảy tuổi, vừa lên trung học năm hai (lớp 11). Tối nay đến nhà họ Sở tham gia buổi tiệc này, hoàn toàn là bởi vì Sở Khương ngừng cầu. sai, Sở Khương là bạn trai của , hai người từ năm nhất bắt đầu lén chuyện đương, đương nhiên ảnh hưởng học tập, bọn họ chỉ nắm tay nhau dạo xem phim mà thôi.

      Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Sở Khương, từ tháng trước cũng ngày đó chính thức giới thiệu cho người nhà biết, Ban đầu cũng đồng ý, lại chịu được Sở Khương quấy rầy mà miễn cưỡng đồng ý.

      chứng minh, thích hợp với những tình huống này, nhìn bên trong người chật như nêm, chỉ cảm thấy xa lạ đến bất lực. Bời vì người cũng quen, mà bởi vì Sở Khương là chủ tiệc hôm nay, bận tối mày tối mặt, căn bản có nhiều tâm tư đặt người bạn như .

      Tránh xa khách mời, Quan Ngưng Lộ thân mình tới vườn hoa ngồi ở góc đình nghỉ mát, lát nữa Sở Khương muốn sau khi cắt bánh kem cùng nhảy điệu nhảy đầu tiên, nhưng tiệc khiêu vũ còn chưa bắt đầu, muốn ở bên trong rồi. Nếu như sau này Sở Khương muốn thường tham gia những trường hợp như thế này phải làm sao đây?

      Dừng lại suy nghĩ lung tung của mình, Quan Ngưng Lộ ngẩng mặt lên để gió đêm mát mẻ từ từ thổi, bầu trời sao sáng ngời, có chút xúc động cởi giày cao gót ra, chân trần nhàng nhảy múa dưới ánh trăng. Mặc dù nhảy phải rất đẹp, nhưng mà ở trong ban đêm yên tĩnh lại cảm thấy mình giống như hoa tiên tử dáng người duyên dáng lưu lạc nhân gian, ngừng múa …

      Say mê vào điệu nhảy Quan Ngưng Lộ biết, ở cột đá đình nghỉ mát có người đàn ông cao lớn đứng đó, chăm chú nhìn .

      ấy là ai? Tại lại thân mình ở đây?

      Để ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi của em trai, Sở Mạnh từ chối xã giao về nhà. Vừa rồi luôn ở phòng khách ứng phó những bạn bè thương giới kia, xã giao như vậy làm cho thấy rất mệt mỏi, muốn đến vườn hoa nghỉ ngơi chút, lại ngoài ý muốn gặp tiên tử múa. Dáng vẻ đáng với đôi chân trần mặt đất xoay tròn của , làm cho tim lặng lẽ mở ra.

      "A!" cỏ có chỗ bằng phẳng, khiến thân thể Quan Ngưng Lộ nhanh nhẹn nhảy múa nghiêng người, mắt thấy bị ngã mặt đất, đôi bàn tay mạnh mẽ kịp thời ôm hông .

      Quan Ngưng Lộ thấy khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ mà trưởng thành, tóc chỉnh tề xếp gọn sau gáy, đôi mắt nhìn chớp, Quan Ngưng Lộ nhìn lại, quên mất mình trong ngực người đàn ông xa lạ.

      " bé, nhìn chưa?" Trong giọng mang theo trêu tức. Sau khi nhìn gương mặt , Sở Mạnh biết, xinh đẹp như vậy đối với là có hơi chút, nhìn cũng mười mấy tuổi mà thôi? Chênh lệch với quá nhiều, nhưng, vẻ đẹp đáng của hiểu sao lại hấp dẫn hơn những mỹ nữ nhìn quen mắt.

      " là ai? Buông tôi ra." Cho đến hơi thở nam tính bức người của phả mặt, Quan Ngưng Lộ mới phát ra mình cùng người đàn ông xa lạ dựa vào rất gần, gần đến thân thể cảm giác được thân thể cường tráng của ta gắt gao đè ép .

      “Tôi buông." Sở Mạnh thấy bộ dáng đáng nhịn được muốn trêu chọc . Bàn tay nâng cằm lên, ép buộc nhìn thẳng .

      " còn buông, tôi la lên." Quan Ngưng Lộ bắt đầu có chút hoảng loạn, người đàn ông to gan này dám ở địa bàn của chủ nhân lớn lối như vậy. Nếu gọi Sở Khương ra, ta có sợ hay ?

      " dám, cứ thử xem!" Sở Mạnh cho bé nhát gan nhu nhược. Cho nên bạo gan bắt nạt . chính là muốn nhìn dáng vẻ tức giận của .

      Gương mặt cười như cười của xem ra rất dọa người, đặc biệt là trong mắt có chút tự phụ, bảo Quan Ngưng Lộ làm sao tức giận, tại sao lại có thể có người đàn ông như thế? Quá ghê tởm! mở miệng muốn la, nhưng tên đàn ông đáng giận này càng cậy mạnh, hai lời, ngón tay nắm cằm , cho bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cúi người xuống, che lại đôi môi đỏ mọng của .

      "Ưm. . . . . ." Quan Ngưng Lộ ngờ tới ta hành động như vậy, hoảng sợ quên phản kháng. Cho đến khi đầu lười bá đạo hướng răng dò xét, lúc chịu há miệng, bàn tay của ta ở bên eo tới trước ngực, bao lại trọn khuôn ngực đầy đặn . . . " được. . . . . ." Chưa từng bị ai cợt nhả qua như thế, Quan Ngưng Lộ quay mặt lên tiếng muốn ngăn lại vô lễ của , lại bị ta bắt lấy cơ hội đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng .

      "Bốp" tiếng, tiếng bạt tai vang lên trong vườn hoa, đánh vỡ yên tĩnh ban đêm, nhưng cũng làm Sở Mạnh chợt biến sắc, bắt cổ tay của , sức quá nặng khiến đau đến nước mắt tuôn ra lại dám tiếng. " biết tát đàn ông có hậu quả gì ?" Sắc mặt trầm kia khiến Quan Ngưng Lộ sợ, quên mất mình mới vừa bị người khác khinh bạc. Mắt thấy môi lại rơi xuống, Quan Ngưng Lộ hô to lên.

      " buông tôi ra. Tôi là bạn của Sở Khương. thể làm như vậy!"
      ấy gì? là bạn của em trai ? Sở Khương chưa từng đề cập với người nhà chuyện có bạn . bé này là đem tên tuổi em trai ra hù dọa sao? Sở Mạnh cũng phải là người dễ bị hù dọa.

      "Lần sau tìm lý do tốt hơn bé. Tôi là hai của Sở Khương, nó chưa bao giờ qua với tôi chuyện nó có bạn ." Trong mắt Sở Mạnh nhìn ra được kinh ngạc cùng thể tin.

      Người đàn ông cợt nhã hai của Sở Khương? ta chính là hai mà Sở Khương suốt ngày treo bên miệng sùng bái sao? Quan Ngưng Lộ lắc đầu thể tin. Nhưng, mặt của ta với Sở Khương nhìn sao cũng tương tự, sao lại như vậy được?

      Nhưng mà nét mặt trong mắt Sở Mạnh lại là vì tưởng rằng vạch trần , bất kể tìm lý do gì, đêm nay nhất định muốn . Ai bảo đáng chết lại hấp dẫn , khiến muốn chú ý cũng được.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Yên Tâm, Tôi Xuống Tay Với Nữa


      Biên tập: Lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Xoay người cái, Sở Mạnh che cái miệng của lại, kéo sửng sốt vào chỗ sâu trong vườn hoa, đem chống đỡ thân cây, cuồng loạn nhào đầu về phía trước mà hôn, bàn tay nam tính kéo xuống quần lót trắng của ... ......

      " được được . . . . ." Quan Ngưng Lộ sợ hãi, người đàn ông này muốn cưỡng hiếp , ai tới cứu ?

      "Lộ Lộ. . . . . . Em ở đâu?"

      Phía xa, truyền đến giọng lo lắng của Sở Khương. Sở Mạnh muốn kéo lễ phục của xuống phải dừng lại, cũng làm cho Quan Ngưng Lộ có cơ hội thoát khỏi kiềm chế của , lảo đảo chạy về hướng phát ra tiếng.

      "Sở Khương, đưa em về nhà. Đưa em về nhà." Quan Ngưng Lộ nhào vào lòng ngực quen thuộc của Sở Khương, nước mắt hốt hoảng làm ướt áo sơ mi bên trong lễ phục của . Trời ạ, nếu như trễ chút, bị người đàn ông kia cưỡng bức. Mà người muốn cưỡng bức lại là trai của Sở Khương. Bây giờ chỉ muốn về nhà mình, về nơi quen thuộc mới thấy sợ hãi như vậy.

      "Lộ Lộ, sao vậy?" Sở Khương kinh ngạc vì bạn sợ hãi và hốt hoảng. Mới vừa rồi luôn ở bên trong tìm nhưng tìm được, cho đến nữ hầu trong nhà hình như thấy ra ngoài. Nhưng sau khi ra ngoài thấy chật vật nhào vào lòng khóc ngừng, còn muốn đưa về? Rốt cục xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bị người khác ức hiếp sao? Nơi này là nhà họ Sở, có ai dám ức hiếp ?

      "Sở Khương, em muốn về nhà. Em muốn ở đây nữa." Quan Ngưng Lộ cách nào , chỉ muốn nhanh nhanh khỏi chỗ này.

      "Chờ cắt xong bánh kem rồi về có được ?" Sắp phải cắt bánh kem, là chủ bữa tiệc, sao có thể rời . Nhưng bộ dáng này của Lộ Lộ làm yên lòng.

      "Sở Khương, sắp phải cắt bánh kem rồi, vào !" giọng nam điềm tĩnh vang lên sau lưng bọn họ. Là hai Sở Mạnh.

      " hai, sao lại ở đây?" Sở Khương nhạy cảm cảm giác được Quan Ngưng Lộ trong ngực sau khi nghe được giọng hai lại run hơn. Nhưng, tin tưởng hai làm chuyện tổn thương Quan Ngưng Lộ. (Ling: tin lầm người rồi đệ ơi, người ta cướp vợ của đệ bây giờ á)

      "Mới vừa rồi ấy bị con mèo hoang dọa sợ, vừa đúng lúc qua." Giọng điệu Sở Mạnh từ tốn, chút cũng giống người dối. Nhưng, thấy Quan Ngưng Lộ dựa vào vào lòng em trai , ỷ lại như vậy, trong lòng hiểu sao lại tức giận.

      "Lộ Lộ, sao. Chỉ là con mèo thôi mà!" Sở Khương trẻ người non dạ liền tin lời của người hai mà tôn kính nhất.

      “Sở Khương, xin lỗi. Em thoải mái, muốn về nhà!” Quan Ngưng Lộ dám đưa mắt nhìn ta, người này xấu xa vô cũng, ràng mới vừa rồi ta muốn ……… Bây giờ còn có thể láo thành như vậy? Nhưng, dám cũng thể được. chỉ muốn cách ta xa.

      “Lộ Lộ, đợi thêm mấy phút nữa là được rồi. đưa em về có được ?” Sở Khương thương tiếc vuốt khuôn mặt tái nhợt của .

      Sở Mạnh ở bên cạnh nhìn, trong lòng lại đố kị! Nghĩ đến vừa rồi thân thể nhắn của còn dán chặt trong lòng , cái miệng ngọt ngào kia làm muốn nếm thêm lần nữa. Nhưng bây giờ tránh như rắn rết, ngay cả nhìn cái cũng chịu, điều đó làm vô cùng tức giận. Bạn của em trai? vậy mà lại có suy nghĩ nên có với bạn của em trai. Sở Mạnh, mày điên rồi. Đúng vậy, Sở Mạnh cảm giác mình sắp điên rồi.

      “Em tự về được rồi. xin lỗi, Sở Khương.” Quan Ngưng Lộ cảm giác được ánh mắt sắc bén từ người đàn ông khác, người đàn ông kiêu ngạo như vậy làm cho muốn tránh càng xa càng tốt.

      “Nhưng yên tâm.” Sở Khương trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Buổi tiệc hôm nay là ba vì mà tổ chức, mình chưa cắt xong bánh kem chạy lấy người, ông nhất định tức giận, nhưng Lộ Lộ như vậy lại làm cho thể yên tâm.

      “Sở Khương, đến giờ rồi, vào nhanh chút, lát nữa ba tìm được em sợ là tức giận. Về phần ấy, giúp em đưa về.” Những lời Sở Mạnh rất có lý, khiến Sở Khương tìm được lý do phản bác. Mà hai của , người vẫn luôn sùng bái, cho nên, nên tin tưởng hai mới đúng.

      “Lộ Lộ, để hai đưa em về trước được ?” Sở Khương giọng với bạn , nhưng sau khi nghe những lời này xong càng thêm dùng sức nắm chặt tay . Thân thể cũng khẽ run.

      cần, Sở Khương.”

      sao đâu, hai là người nhà, xúc phạm đến em. được.”

      “Vậy em tự về được rồi.”

      được, trễ vậy rồi để em về mình an toàn, yên tâm.”

      “Vậy bảo tài xế đưa em về có được ?”

      “Tài xế đưa làm sao yên tâm bằng hai. Lộ Lộ, hai mặc dù luôn nghiêm mặt, nhưng ấy xấu.”

      Vợ chồng son vẫn còn tranh chấp, Sở Mạnh biết từ lúc nào lái xe tới.

      “Lên xe, tôi đưa về.” Khẩu khí Sở Mạnh cực kỳ lạnh nhát. Đúng vậy, nên lạnh nhạt. Dù mình động lòng như thế nào ấy vẫn là bạn của em trai mình.

      “Được rồi, Lộ Lộ. Để hai đưa em về ! vào cắt bánh kem trước.” Từ bức tường thủy tinh trong suốt, Sở Khương thấy người giúp việc đẩy bánh kem khổng lồ ra. phải lập tức vào. Sau khi dứt lời, Sở Khương buông thân thể Quan Ngưng Lộ ra rồi nhanh chóng rời . Đúng vậy, tin tưởng hai mình.

      “Tôi lại lần nữa, lên xe!” Thấy sợ hãi trong mắt , cơn giận trong lòng Sở Mạnh vẫn hạ xuống được, đáng sợ như vậy sao?

      “Tôi muốn ngồi xe của !” Ban đêm vắng vẻ khiến nỗi sợ hãi của Quang Ngưng Lộ đối với càng tăng thêm. Xoay người lướt qua xe , mới muốn tới gần ta thêm bước, thà bộ về còn hơn.

      “Tôi bảo lên xe! Yên tâm, tôi làm vậy với nữa. là bạn của Sở Khương phải sao? Tôi có hứng thú đối với thiếu nữ vị thành niên, bằng vóc người cứng nhắc của tôi cũng nhìn thấy chướng mắt. Mới vừa rồi chỉ là dọa chút thôi! nghĩ tới em trai tôi thích loại người cứng nhắc, lại nhát gan như chuột như .”

      Sở Mạnh xuống xe, sãi bước về phía , kéo tay , lời trái lương tâm. Nếu như nhất định phải như vậy mới bằng lòng để đưa về.

      …….” Quan Ngưng Lộ bị lời của làm cho tức giận, muốn giơ tay lên tát vào khuôn mặt tuấn tú nhưng lại lời cay nghiệt giống ác quỷ như . Dọa chút? Thiếu chút nữa cưỡng bức lại chỉ dọa chút mà thôi sao? Nếu như lúc nãy phải Sở Khương ra, ta nhất định dừng tay? ta sao có thể những lời như vậy, người này tính cách sao lại tầm thường đến thế chứ? Sở Khương sao lại có loại hai như vậy?

      “Tôi cảnh cáo lần nữa, đừng mơ tưởng động thủ với đàn ông.” Giơ lên bàn tay bị nắm chặt, bàn tay mảnh khảnh có chút bầm tím. Có thể nghĩ dùng sức bao nhiêu, yếu đuối như , vai thể gánh, tay thể xách, làm sao thắng được ? người đàn ông lớn hơn mười tuổi có thể xưng là người trưởng thành.

      Quan Ngưng Lộ vừa sợ hãi lại vừa tình nguyện, cuối cùng cũng chỉ có thể bị dùng sức nhét vào trong xe, chạy như điên mà .
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Lướt Qua Nhau Là Ngàn Dặm



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Ba năm sau.

      Quan Ngưng Lộ 20 tuổi ôm cuốn sách dày con đường mòn trong trường. Vóc người mảnh khảnh mềm mại hợp với khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài thả sau lưng, sân trường như vậy thỉnh thoảng có nam sinh qua lén quay đầu lại nhìn .

      mới vừa lên đại học năm nhất bài tập tính là nhiều, tan học rất sớm nhưng muốn về nhà. Gần đây trong nhà cũng chẳng bình yên, ba thường xuyên về nhà rất trễ, có lúc thậm chí cả đêm về, mẹ cũng giống trước kia cùng đám quý phu nhân ra ngoài uống trà đánh bài, mà là ngồi trong phòng khách thở dài. Ngưng Lộ dám hỏi ba mẹ xảy ra chuyện gì, cho tới nay có vấn đề gì đều là chờ ba mẹ hoặc người khác hỏi mới .

      Hai mươi tuổi, lứa tuổi xinh đẹp rực rỡ như hoa đào, tại sao cảm thấy mình vui vẻ? Ngưng Lộ hiểu được đa cảm trong lòng mình là vì sao.

      “Lộ Lộ, phải hẹn ở cửa khoa Trung Văn chờ sao? Sao lại chạy tới đây?”

      Sở Khương 21 tuổi, khuôn mặt lịch , tuấn tú lúc gặp Quan Ngưng Lộ tự giác lộ ra nụ cười cưng chiều. Bọn họ rất may mắn, thi đậu cùng trường đại học, từ trung học đến nay, tình cảm của hai người vẫn rất ổn định.

      “Chỉ là muốn chút mà thôi, xin lỗi Sở Khương.” Quan Ngưng Lộ nở nụ cười với .

      “Lộ Lộ, tối nay cùng về nhà được ? với ba mẹ rồi, em cùng về.” Sở Khương nhận lấy bộ sách nặng trong tay .

      “Sở Khương, trước với em. Em còn chưa có chuẩn bị.” Quan Ngưng Lộ lo lắng trong lòng. Mỗi lần Sở Khương nhắc tới chuyện muốn gặp ba mẹ luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối, phải muốn, mà là dám. Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng như ác mộng của ba năm trước, trong lòng đều run rẩy. sợ gặp lại người đàn ông giống ác quỷ đó. Nhưng, tình cảm của mình và Sở Khương càng ngày càng ổn định hơn, ngày nào đó cũng phải gặp ba mẹ, còn có thể trì hoãn bao lâu? Lần trước bởi vì xảy ra chuyện như vậy mới khiến nên sớm gặp ba mẹ trì hoãn tới bây giờ. Sau này phải dùng thái độ gì để bước vào cửa nhà họ Sở? Lòng Ngưng Lộ trở nên bất lực. (Ling; Bước vào cửa Sở gia với cảnh tượng nào hả tỷ bảo đảm tỷ hết hồn luôn cho coi.)

      “Lộ Lộ, tại sao mỗi lần gặp ba mẹ em đều muốn vậy? Ba mẹ là người rất tốt, làm khó em. Hơn nữa bọn họ biết có bạn từ lâu, hy vọng có thể dẫn về nhà cho bọn họ gặp.” Sở Khương chính là sợ lại từ chối cho nên tiền trảm hậu tấu, lần này chắc là từ chối tiếp chứ?

      “Sở Khương, em chưa chuẩn bị gì hết.” Ngưng Lộ chột dạ dám nhìn thẳng mắt , lại tự chủ nắm lấy góc váy của mình.

      cần chuẩn bị gì hết, em đến là được rồi. ba mẹ phải là loại người lạc hậu, đừng sợ được ? Lộ Lộ, tin tưởng .” Sở Khương đem quyển sách kẹp dưới nách, hai tay kiên định nắm lấy bả vai mảnh khảnh của , để tiếp tục lùi mà tiến.

      “Có nhiều người ?” ra muốn hỏi người kia có ở đó hay , cái người danh nghĩa là hai của Sở khương. Nếu như ta cũng ở đó, xác định là mình có cam đảm . Ba năm trước đây ta lái xe đưa về tới cửa nhà sau khi ném xuống câu liền rời . Nhưng, vừa nhớ đến đôi mắt sắc bén kia dám tiếp tục nhớ lại. Nếu như đến lúc đó ta cũng có mặt vậy nên làm sao đây? Vẫn luôn muốn đối mặt nhưng dám.

      sao, hai xuất ngoại rồi vẫn chưa về, chỉ có ba mẹ mà thôi.” Sở Khương cười khẽ, cho là chỉ là mắc cỡ mà khẩn trương.

      “Vậy được!” Nghe được người kia ở đó, Ngưng Lộ cuối cùng cũng thấy nhõm. Trước hết như vậy !.

      Chạng vạng, hai người nắm tay về Sở gia.

      Nhà họ Sở đối với Quan Ngưng Lộ xinh đẹp, khéo léo rất hài lòng, trong bữa cơm chuyện với nhau rất vui vẻ.

      Sau bữa cơm chiều Ngưng Lộ cùng ba mẹ Sở còn có Sở Khương ở phòng khách tán gẫu, người giúp việc đưa nước trái cây lên liền lui xuống.

      “Lộ Lộ.” Mẹ Sở theo con trai gọi là Lộ Lộ.

      “Bác .” Ngưng Lộ buông ly nước trái cây trong tay.

      “Ba mẹ cháu biết chuyện cháu và Sở Khương qua lại ?” Mẹ Sở muốn biết thái độ của nhà họ Quan. Quan gia mặc dù chỉ là gia đình giàu có nhưng so ra còn kém họ Sở, có điều nếu con trai thích bọn họ cũng phản đối. Dù sao về sau người nối nghiệp nhà họ Sở nhất định là con trưởng kiên cường, con út đối với kinh doanh căn bản có chút hứng thú, cứ thuận theo nó ! khéo léo như vậy rất hợp với Sở Khương. Tương lai con trưởng nhất định cưới thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.

      “Con vẫn chưa .” Ngưng Lộ vẫn luôn dám với ba mẹ chuyện mình và Sở Khương lui tới, sợ ba mẹ cho rằng chuyên tâm học tập.

      “Sở Khương đề cập với hai bác rồi, muốn trước cùng cháu đính hôn chờ sau khi tốt nghiệp đại học kết hôn. Ý của cháu như thế nào? Nhưng mà chuyện trọng đại như vậy trước hết phải với ba mẹ cháu mới được.” Mẹ Sở chuyện cũng coi là , nhưng mà trong giọng điệu vẫn có cảm giác tự cho mình hơn người cần cũng biết. Bà tin nhà họ Quan đồng ý, dù thế nào cuộc hôn nhân này là bọn họ Quan trèo cao lên nhà họ Sở. (Ling: Ta ghét bà này vô cùng ác còn hơn dạ xoa nữa, cứ tối ngày làm ra vẻ ta đây là người nhân đức lắm vậy)

      “Cháu về nhà với ba mẹ.” Ngưng Lộ trong lòng có kinh ngạc bởi vì Sở Khương chưa từng đề cập với chuyện đính hôn. Nhưng trước mặt ba mẹ , dám lộ ra quá nhiều cảm xúc. ra vẫn rất căng thẳng.

      “Lộ Lộ, em giận sao?” Lúc đường đưa Ngưng Lộ về nhà, Sở Khương ràng cảm thấy Ngưng Lộ vui. Nhưng vẫn luôn như vậy, có gì đều giữ trong lòng. hỏi .

      có, chỉ là có chút ngạc nhiên.” Ngưng Lộ cúi đầu chuyện, vừa vừa thỉnh thoảng đá những hòn đá nằm đường.

      “Xin lỗi em. chỉ là muốn lần với ba mẹ.” Sở Khương kéo tay Ngưng Lộ, nâng cằm lên. Trong mắt có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào, trước sau vẫn như đáy hồ trong suốt.

      “Sở Khương, sao đâu. Em về với ba mẹ trước, tìm thời gian mọi người thương lượng chuyện này, được ?” Trong mắt Ngưng Lộ đều là nhu tình, người đàn ông ôn nhu nho nhã như vậy tương lai là chồng , là cha của con , luôn , luôn dịu dàng với . Cuộc sống yên tĩnh và ổn định dường như có thể thấy được bờ bến. (Ling: Yên tâm tỷ chồng tỷ “cực kỳ” thương tỷ á)

      “Lộ Lộ, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, tin tưởng .” Đôi môi đỏ mọng đến gần trước mắt, hương thơm đặc biệt của thiếu nữ dụ dỗ trái tim của chàng trai trẻ tuổi, Sở Khương nhịn được động tình nhàng hôn .

      Dưới ánh đèn đường bóng dáng hai thiếu niên quấn quít chung chỗ bóng kéo rất dài rất dài.

      Chiếc Lamborghini Estoque dừng lại giây bay như tên bắn chớp mắt liền biến mất ở cuối ngã tư đường. Người đàn ông lái xe với cặp kính nhìn ra bất kỳ nhãn hiệu nào, cặp mắt sắc bén giấu trong dưới mắt kính làm người ta nhìn ra nó thâm trầm bao nhiêu. Chẳng qua là nhìn thoáng qua cái bóng dáng đó có mái tóc đến eo in sâu vào trong trí nhớ, làm thế nào cũng lái được. Nhưng, phải của , vừa nghĩ đến đây trong lòng hiểu sao tức giận, dẫm mạnh chân ga dưới chân chút là ngoài ngàn dặm.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Ta



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Nhưng còn chưa đợi đến khi Ngưng Lộ chuyện đính hôn với ba mẹ trong nhà xảy ra chuyện.

      Hôm đó tan học về đến nhà còn chưa kịp đổi giày tiếng cãi vả của ba mẹ khiến Ngưng Lộ dám tiến bước.

      " sớm với bà rồi, thể lấy tiền công ty cho nó đầu tư, bây giờ hay rồi, mất luôn cả vốn. Bà lấy gì để tôi làm vốn lưu động?” Là tiếng của ba, ba nó là ai đây?

      "Tôi làm sao biết như vậy? Người ta ràng cũng có thể kiếm tại sao chúng ta được? Đừng với tôi lúc đầu ông đồng ý đưa tiền ra ông nghĩ muốn kiếm tiền.” Mẹ cũng cam chịu yếu thế.

      “Ai lại ngại tiền nhiều? Thế nhưng các hạng mục là nó tay nó làm, phần thắng bao nhiêu trong lòng nó nắm chắc sao? Tại sao có thể đổ lên đầu tôi? Tôi đưa tiền ra thua lỗ còn muốn tôi mang cái tiếng xấu này đúng ?” Ba dường như càng lúc càng tức giận. Ngưng Lộ rất muốn mở cửa lén ra ngoài, muốn nghe bọn họ cãi nhau nữa, nhưng chân di chuyển được.

      “Nó là em trai tôi chẳng lẽ tôi có thể thấy chết cứu sao? Hay là suy nghĩ biện pháp ngày mai làm sao giải thích với Sở Thành.” Lần này Ngưng Lộ nghe bọn họ là cậu . Cậu luôn rất thương nhưng làm việc có chút táo bạo, thể làm đến nơi đến chốn, lần này chắc lại mượn tiền mẹ đầu tư thất bại chứ gì? Khó trách ba tức giận như vậy. Nhưng mới vừa rồi bọn họ nhắc Sở Thành là ai đây? Hay là?

      “Mẹ kiếp, Quan Minh Quyền tôi nhiều năm thay mặt gia công cho Sở Thành như vậy cho tới nay chưa từng kéo dài thời gian giao hàng, cũng chưa từng có nhà nào khiếu nại vấn đề chất lượng.” Quan Minh Quyền tức giận vô cùng.

      Nhà họ Quan là nhà máy gia công các sản phẩm điện tử. Hầu hết các đơn đặt hàng đến từ công ty điện tử thuộc tập đoàn Sở Thành, nhưng hôm nay Hoàng tổng của công ty điện tử điện thoại cho ông tổng giám đốc mới nhận chức của bọn họ hình như hài lòng với sản phẩm, muốn bọn họ trong vòng tuần phải trình cho ta phương án cải tiến thiết bị sản xuất để bảo đảm chất lượng sản phẩm trong tương lai. Nếu như đến lúc đó nhận được phương án chỉnh sửa, Sở Thành hủy bỏ hợp tác với họ.

      Muốn phương án chỉnh sửa, có thể nhưng chỉnh sửa cần tiền! Sau khi trình lên phương án chỉnh sửa bọn họ phải lập tức chỉnh đốn cải cách. Hôm nay bọn họ mở hội nghị hết ngày số tiền dự tính theo phương án chỉnh sửa, công ty căn bản thể lấy ra nhiều vốn lưu động như vậy để làm làm được. Mà nửa năm trước cậu của mình từ công ty rút ra số tiền lớn tại cơ bản thể lấy lại được rồi. Phân xưởng sản xuất ở Indonesia cũng chỉ đủ đắp nửa mà thôi. Về phía ngân hàng muốn vay khoản lớn như vậy điều kiện thế chấp của họ đủ, khó có thể cho vay. Vợ chồng Quan Minh Quyền gấp đến độ tóc cũng muốn bạc rồi.

      “Nếu , thương lượng với Hoàng tổng lần nữa xem có thể kéo dài thêm chút hay .” Mẹ của Ngưng Lộ - Đàm Lệ Hoa cũng là nữ cường nhân tài giỏi, nhưng vì giúp cho nghiệp của chồng nên ngày ngày cùng các quý phu nhân trò chuyện chính là hy vọng trong lúc cần thiết có thể nhờ chồng của bọn họ giúp đỡ. Thế nhưng lần này, người nào trong bọn họ có thể giúp được.

      “Nếu như có thể kéo dài cũng cần phiền toái như vậy rồi. Hoàng tổng chuyện này bây giờ do Sở Mạnh tự mình giám sát, thể động tay động chân. Mẹ kiếp, tên Sở Mạnh đó cố ý gây với tôi. Quang Minh Quyền tôi vì Sở Thành làm nhiều năm như vậy vừa nhậm chức muốn khai đao với tôi. quá đáng!” Quan Minh Quyền hiểu tại sao Sở Thành đột nhiên thay đổi tổng giám đốc mới, người phụ trách của bọn họ phải sức khỏe còn rất tốt sao? Sao lại yên tâm giao tập đoàn lớn như vậy cho người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi? Cho dù là con trai của ông ta cũng thể yên tâm như vậy chứ? Dù sao tuổi vẫn còn .

      Sở Mạnh? Mới vừa rồi ba là Sở Mạnh? phải là cùng người chứ? Ngưng Lộ nghe được cái tên đó khiến rùng mình, mặt tái xanh, sách cầm tay cũng rơi xuống đất, “Bộp” tiếng khiến vợ chồng Quan gia gây gỗ ngừng lại.

      "Ngưng Lộ, là con về phải ?” Đàm Lệ Hoa ra.

      "Ngưng Lộ, sao vậy? thoải mái sao? Sao sắc mặt khó coi như vậy?" Đàm Lệ Hoa nhìn con vẻ mặt tái nhợt, có phải nghe bọn họ gây gổ bị dọa sợ ? Đứa con bảo bối này luôn rất yên lặng, ít , ngay cả người làm mẹ như bà cũng biết trong lòng nghĩ gì.

      “Mẹ, con chỉ là hơi mệt chút thôi!” Ngưng Lộ dám hỏi mẹ mình mới vừa rồi Sở Mạnh trong miệng họ là người nào. Chỉ muốn viện cớ nhanh chóng về phòng để mình được yên lặng chút.

      “Lộ Lộ, mệt rồi trước lên nghĩ ngơi chút đợi lát mẹ gọi con xuống ăn cơm.” Quan Minh Quyền thấy con về, muốn để biết bọn họ cãi nhau.

      “Con lên trước.” Dưới ánh nhìn chăm chăm của ba mẹ, Ngưng Lộ lên những bậc thang quen thuộc nhưng mỗi bước lại nặng tựa ngàn cân. Trong lòng Ngưng Lộ đầy bất an, vốn đồng ý với Sở Khương hôm nay cùng ba mẹ chuyện gặp mặt nhưng dưới tình huống như thế này, cách nào được. Thứ nhất sợ làm tăng thêm phiền não cho ba mẹ, thứ hai cái tên Sở Mạnh đó làm sợ hãi. Hôm nay Sở Khương sau khi được đồng ý của vứt luôn cả sách, ôm chạy như điên trong sân trường đông người qua lại, dẫn tới mọi người nhìn chăm chú. Nhưng ngày mai làm sao trả lời đây?

      Suốt đêm, Ngưng Lộ lần đầu tiên mất ngủ. Trằn trọc đến rạng sáng 5 giờ mới mơ mơ màng màng ngủ, trong mơ luôn có đôi mắt sắt bén canh chừng buông làm cách nào yên giấc.

      “Lộ Lộ, sao rồi? Hai bác sao?” Ở góc trong sân trường, Sở Khương thấy bóng dáng Ngưng Lộ ở đằng xa liền chạy tới đón , vội vàng hỏi.

      “Sở Khương, ba em xuất ngoại rồi mẹ chờ ba trở về cùng uống trà được ?” Ngưng Lộ quen dối, nhưng lần này suy nghĩ suốt ngày mới viện ra được lý do này. muốn lừa dối Sở khương nhưng biết nên thế nào.

      sao.” mặt Sở Khương thất vọng nhưng thể trách Ngưng Lộ.

      “Lộ Lộ, em khỏe sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Sở Khương thấy Ngưng Lộ rủ mắt nhìn cho là tự trách. Tại sao bình thường mặt hồng hào mà giờ phút này lại tái nhợt vô thần? Hai mắt còn quầng thâm?

      phải, thời tiết tốt, buổi trưa có nghỉ trưa.” Ngưng Lộ dám ra chuyện mình mất ngủ, nhất định hỏi tới cùng mà cách nào ra được nguyên nhân mất ngủ.

      “Chúng ta ra tiệm hồng trà bên ngoài ngồi chút được ?” Sở Khương đề nghị.

      “Được.” Ngưng Lộ cách nào từ chối.

      “Sở Khương, em muốn hỏi Sở Thành là công ty của nhà sao?” Ở trong tiệm hồng trà, Ngưng Lộ khuấy chất lỏng màu đỏ sậm trong ly để ý hỏi. Rốt cục cũng mở miệng hỏi vấn đề gây đau đầu ngày đêm.

      “Đúng vậy Lộ Lộ sao em lại chú ý tới những tin tức của thương giới đây?” Sở Khương rất kinh ngạc.

      “Mấy ngày trước vô ý nghe được tin tức.” Tay Ngưng Lộ đặt đùi vô thức run lên.

      “Vậy nhất định là tin tức hai mới nhậm chức chủ tịch tập đoàn Sở Thành phải ? Ha ha, ba sớm quyết định đem công ty giao cho ấy, nhưng phần lớn hai đều sống ở chi nhánh công ty ở nước ngoài về. Lần này nghe muốn đính hôn mới về. Ba nhân cơ hội này để cho ấy luôn. Lộ Lộ, em vẫn còn nhớ hai của chứ? Hôm sinh nhật ấy đưa em về nhà đó?” Sở Khương trò chuyện tự nhiên, chú ý tới sắc mặt Ngưng Lộ đối diện xanh lét.

      “Lộ Lộ, em sao vậy?” Cho đến khi nghe được bất kỳ lời đáp lại nào Sở Khương mới phát Ngưng Lộ sắc mặt tái nhợt nằm bàn.

      ấy có chuyện gì, chẳng qua là nghỉ ngơi đủ mà thôi. Sau khi truyền xong chai nước biển này nếu bệnh nhân tỉnh lại là có thể về nhà.”

      Trong phòng y tế của trường, sau khi y tá đơn giản dặn dò xong liền ra ngoài.

      “Lộ lộ, em ngàn vạn lần được có chuyện gì đó!” Sở Khương nắm tay lạnh như băng của đặt mặt mình.

      Ngưng Lộ nửa mê nửa tỉnh trong đầu đều là bóng dáng mơ hồ của người đàn ông đó.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Cháu Gặp Ta



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Chuyện Ngưng Lộ sợ nhất vẫn xảy ra.

      Vào ngày bình thường đến thể bình thường hơn nữa, Ngưng Lộ học trong lòng bỗng có chút sợ hãi, sau đó liền nhận được điện thoại của mẹ bảo lập tức đến bệnh viện. Ngưng Lộ nghe xong điện thoại chưa kịp xin phép giáo sư chạy ra khỏi phòng học lớn trước mấy trăm đôi mắt kinh ngạc, chặn lại chiếc taxi rồi lao nhanh tới bệnh viện.

      Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng. Mẹ khóc đến ngủ thiếp .

      Ngưng Lộ thấy mẹ bình thường tài giỏi như vậy nhưng lại sợ hãi đến thế, dám chảy nước mắt nữa. Ba là ngu, tại sao lại nhảy lầu chứ? Công ty còn thôi? Tiền có còn có thể kiếm lại, nhưng sinh mạng chỉ có thôi! Ba, ba ngàn vạn được có chuyện, Ngưng Lộ cúi đầu xuống tựa vào người mẹ.

      Nhưng trong lòng làm sao cũng bình tĩnh được. Người đàn ông gọi là Sở Mạnh đó muốn đối phó với công ty của ba sao? Tại sao cho ba thêm chút thời gian? Nếu như mình với Sở Khương biết có ích ? Nhưng cách nào mở miệng với Sở Khương, bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, Ngưng Lộ biết Sở Khương căn bản có hứng thú với công ty của gia đình, chỉ có hứng thú với nghiên cứu nếu như phải vì , sau khi tốt nghiệp trung học căn bản ở lại trong nước học đại học. Chuyện của mình tìm để giúp với Sở Mạnh phải làm khó sao? Nhưng bản thân căn bản dám gặp Sở Mạnh. Ông trời tại sao muốn đưa vấn đề nan giải này cho chứ?

      Đèn phòng phẫu thuật sáng liên tục mười tiếng mới tắt, bác sĩ mang khẩu trang tới 30 tuổi ra cho bọn họ biết: “Ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân tạm thời còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát thêm mấy ngày, thể để cho bệnh nhân chịu kích động được.” Tống Tử Tự nhìn Ngưng Lộ cùng mẹ Quan còn hơi sức chuyện ngồi ghế dựa, chẳng hề đồng tình với Quan Minh Quyền mới từ chỗ sống chết nhặt về cái mạng, cách làm hèn yếu này chỉ làm cho người nhà chịu tội theo thôi. Đối với những người toàn thân khỏe mạnh lại muốn tìm cái chết, bình thường có đồng tình, có điều trách nhiệm cứu sống người của bác sĩ thể miễn. Tống Tử Tự xong mặt chút thay đổi bước .

      Tuần này, Ngưng Lộ xin nghỉ học trường, ở bệnh viện cùng mẹ chăm sóc ba, sợ ông sau khi tỉnh lại lại chịu kích động mà nghĩ quẫn. Bọn họ là thay phiên 24 tiếng, mệt chết được nhưng cũng còn cách nào, tóc mẹ vốn đen huyền nay bắt đầu điểm trắng.

      Về phía Sở Khương, chỉ với thân thể mẹ thoải mái, mình phải ở bên mẹ. Trong điện thoại, Sở Khương rất lo lắng, mấy lần muốn tới thăm đều bị từ chối. biết, nếu Sở Khương biết chuyện ba nhảy lầu có liên quan đến nhà họ Sở của có về nhà làm ra chuyện gì , đây là chuyện vẫn luôn sợ hãi. Bây giờ Sở Mạnh làm chủ nhà họ Sở, nếu như bởi vì chuyện riêng của mình mà khiến ba mẹ Sở lưu lại ấn tượng tốt đối với đến lúc đó lấy mặt mũi nào mà vào nhà họ Sở chứ.

      Ngưng Lộ luôn vì người khác mà suy nghĩ, muốn mình làm liên lụy đến người khác.

      Hôm nay, tinh thần Quang Minh Quyền tương đối khá, có thể dựa vào giường trò chuyện cùng con .

      “Ba, ba có muốn nằm xuống chút ?” Ngưng Lộ nhìn đồng hồ, ba ngồi dậy khoảng hai mươi phút rồi, cần nằm xuống nghỉ ngơi. Kể từ sau khi Quang Minh Quyền tỉnh lại, sợ ông nghĩ bậy. Ngưng Lộ và mẹ gạt ba là Sở Thành đồng ý cho công ty bọn họ thời gian để chỉnh sửa, cải cách, thúc ép bọn họ nữa. Vì để ba nghi ngờ, ban ngày đều là Ngưng Lộ ở đây, buổi tối Đàm Lệ Hoa mới đến.

      “Ngưng Lộ, là ba vô dụng để cho con phải theo chịu khổ rồi.” Quan Minh Quyền đau lòng nhìn con ràng gầy rất nhiều. Bản thân ông suốt ngày bận rộn chuyện công ty, có nhiều thời gian quan tâm đứa con duy nhất này, cũng may lần này công ty rốt cục tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn này. Chờ sau khi xuất viện, ông quan tâm đến con nhiều hơn.

      “Ba, ba cực khổ làm việc như vậy đều là muốn cho con và mẹ có cuộc sống tốt hơn, phải sao?” Sau khi Ngưng Lộ nghe lời ba cười. Nếu như ba có thể nghĩ thoáng chút là tốt rồi.

      “Ngưng Lộ, từ đến lớn ba chưa từng trò chuyện nhiều với con, về sau ba nhất định thường xuyên ở nhà.”

      “Ba, chờ sau khi ba xuất viện về nhà, chúng ta có thể ngày ngày trò chuyện. Bây giờ phải nghỉ ngơi tốt theo lời dặn của bác sĩ biết ?” Ngưng Lộ thay ba đắp chăn.

      Y tá ngoài cửa vào hỏi: “ Quan, có vị tự xưng là luật sư của công ty ông Quan đến có chuyện tìm ông Quan.”

      “Là luật sư Bạch sao?” Quan Minh Quyền muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sau khi nghe lại mở mắt ra, xảy ra chuyện gì? Vợ mình phải ở công ty sao? Luật sư Bạch tại sao lại đến bệnh viện?

      “Đúng vậy, vị tiên sinh đó ông ấy họ Bạch, có cần mời ông ấy vào ?” Y tá lễ độ hỏi. Đây là phòng bệnh cao cấp, đồng ý của bệnh nhân hoặc người nhà thể tùy tiện vào thăm.

      “Ba, con gặp luật sư Bạch. Mẹ hôm nay phải nhà xường mới ở khu Đông kiểm tra tình hình lắp ráp thiết bị.” Ngưng Lộ có chút hoảng loạn rất nhanh trấn định lại. thể để luật sư Bạch vào, vừa vào gặp sợ rằng ra tất cả, bây giờ ba chịu nổi đả kích như vậy. Mẹ phải ở bên ngoài sao, sao luật sư Bạch lại gặp được đây?

      “Tối hôm qua mẹ con sao?” Trong lòng Quan Minh Quyền còn đầy nghi ngờ.

      “Ba, có chuyện gì đâu. Ba nghỉ ngơi , con lập tức về. y tá, làm phiền chăm sóc ba tôi chút.” Quan Ngưng Lộ ra ngoài, ba còn tiếp tục hỏi nữa lộ ra chân tướng.

      “Bác Bạch.” Ngưng Lộ đến khu tiếp khách của bệnh viện, luật sư Bạch chờ rất lâu.

      “Ngưng Lộ, lâu gặp. Mẹ cháu đâu?” Luật sư Bạch làm cố vấn luật ở công ty của nhà họ Quan vài chục năm rồi, có thể là nhìn Ngưng Lộ lớn lên.

      “Có thể mẹ xuống dưới lầu. Bác Bạch đến là vì chuyện của công ty phải ?” Sau khi xảy ra chuyện trọng đại như vậy, Ngưng Lộ lập tức chín chắn lên ít.

      “Ngưng Lộ, bác vẫn là chờ mẹ cháu trở lại rồi hãy !” Luật sư Bạch muốn đem những chuyện lộn xộn ở công ty cho cái gì cũng hiểu nghe, chỉ làm cho lo lắng vô ích mà thôi.

      “Bác Bạch, tại ba cháu thể chịu nổi đả kích, hơn nữa mẹ cũng sắp mệt chết rồi. Bác với cháu được ? Cháu là con của bọn họ, muốn vì bọn họ chia sẻ chút.”

      “Ngưng Lộ,” Luật sư Bạch nghe được hiểu chuyện như vậy cảm thấy nhõm ít. “Là như vậy. Bởi vì công ty chúng ta có trình lên phương án chỉnh sửa theo đúng cầu của Sở Thành cho nên bây giờ Sở Thành ngưng toàn bộ đơn hàng của chúng ta. Mấy ngày nay phân xưởng ngừng sản xuất, công nhân bỏ rất nhiều, tại còn bao nhiêu người. Trong kho, hàng tồn kho còn đống lớn thể xuất, tiền lại thu hồi được, cậu cháu lại đem công ty thế chấp cho ngân hàng, bây giờ ngân hàng biết tình trạng công ty chúng ta hối chúng ta trả các khoản vay; nếu như trả các khoản vay, tòa án đến niêm phong phân xưởng.” Luật sư Bạch nặng nề .

      “Tại sao lại như vậy?” Nghe được lời luật sư Bạch trong lòng Ngưng Lộ chấn động. cho là phân xưởng của ba chỉ là tạm thời ngừng sản xuất mà thôi đến lúc vấn đề được xử lý tốt có thể tiếp tục hoạt động. Là ngây thơ quá rồi! Căn bản hiểu tình trạng công ty, tình trạng bây giờ bết bát như vậy càng thể nào cho ba biết, nhưng với mẹ có ích gì đây? nên làm sao bây giờ?

      “Bác Bạch còn biện pháp nào có thể xoay chuyển ?” Trong lời của Ngưng Lộ còn ôm hy vọng quá lớn.

      “Biện pháp duy nhất chính là khiến Sở Thành khôi phục lại đơn đặt hàng, hàng của chúng ta có thể xuất ra như vậy mới có số vốn lưu động có thể trả lại cho ngân hàng. Tòa án cũng đến niêm phong nữa. Nhưng bây giờ phía Sở Thành đổi người quản lý, hơn nữa thái độ rất kiên quyết. Căn bản chút đường sống thương lượng cũng có.” Luật sư Bạch lắc đầu thở dài, tổng giám đốc mới nhậm chức của nhà họ Sở quả đối với nhà máy cầu vô cùng hà khắc, đổi lại bình thường, công ty vẫn có thể lấy ra tiền để chỉnh đốn, cải cách, chẳng qua là tại nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, khó khăn quá!

      Bác Bạch người quản lý mới phải là Sở Mạnh - hai của Sở Khương sao? Người đàn ông đó chỉ cần nghe tên cũng sợ hãi rồi? Nhưng biện pháp duy nhất bây giờ là phải gặp lần, hy vọng ta cho công ty ba con đường sống. Nhưng ta chịu gặp sao? phải dùng lý do gì để thuyết phục ta? Người đàn ông cường thế như vậy làm sao dám cùng ta điều kiện. Nhưng thử lần ba mẹ phải làm sao bây giờ? Nếu để cho bọn họ nghe được chuyện như vậy, đừng là ba, có lẽ mẹ cũng chịu nổi?

      Trong lòng Ngưng Lộ cực kỳ rối loạn. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hay là tìm Sở Khương để ấy chuyện với hai ấy? dám. “Bỏ con , cần nghĩ quá nhiều. bác vẫn là với mẹ cháu, tự mình bảo trọng. Chăm sóc ba cho tốt.” Luật sư Bạch đành lòng nhìn vẻ mặt khổ não của bé. Đứng dậy muốn .

      “Chờ chút, bác Bạch.” Ngưng Lộ đứng lên.

      “Làm sao vậy Ngưng Lộ?” Luật sư Bạch dừng lại mặt là nụ cười từ ái.

      “Xin bác trước đừng với ba mẹ cháu. Cháu tìm Sở Thành chuyện. Được ?” gương mặt trẻ trung của Ngưng Lộ có kiên định chưa từng có. Bất kể như thế nào, vì ba mẹ, có sợ hãi cỡ nào cũng phải tìm người đó chuyện, hy vọng ta có thể bỏ qua cho nhà máy của bọn họ. Về phần phải như thế nào, gặp người rồi hãy . Nhưng ta chịu gặp sao?

      “Ngưng Lộ, cháu ? Có được ?” Luật sư Bạch thể tin những gì mình nghe được. Nhưng bây giờ chỉ còn cách ngựa chết cứu thành ngựa sống thôi.

      “Bác Bạch cháu có thể. Ba mẹ cháu bên này xin nhờ bác rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :