1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (Chương 166)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 166:
      Tại sao lại cứ bướng bỉnh như thế, coi như thích cái đồng tâm kết này len lén ném là được, cần gì phải căng thẳng với . . . . . .

      hùng để ý thua thiệt trước mắt, huống chi, cũng nên suy tính cho con của mình.

      Nhưng, nào ngờ lại đột nhiên trở mặt, cứ thế bỏ mặc trơ trọi ở nơi này, thèm quay trở lại.

      Nếu như là Thiệu Hiên, nhất định như vậy, nực cười thay, Mạnh Thiệu Đình luôn miệng đối xử tốt với , vừa quay đầu chịu nổi kích, đáng buồn.

      Tĩnh Tri cúi đầu, chợt thấy chán nản, trăng lấp ló đỉnh đầu, dần dần bước vào đêm.

      cầu gió mát, nhưng Tĩnh Tri dám ở lại, xoay người xuống, cùng lúc này phía đối diện có người tới.

      Tĩnh Tri cũng ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm nhìn thềm đá dưới chân, lúc hai người họ lướt qua nhau, chợt nghe người kia khẽ gọi: "Tĩnh Tri? Em có phải là Phó Tĩnh Tri ?".

      Tĩnh Tri nghe thấy thế liền quay đầu lại, thấy người đàn ông đứng cách mình hai ba bậc thang, mặt lộ vẻ vui mừng xen lẫn thăm dò.

      "Tĩnh Tri, là em! ngờ còn có thể gặp được em!".

      " là —— là... An, An Gia Hòa?" Tĩnh Tri kinh ngạc, người nọ lập tức bước đến gần, lúc này mới nhận ra ràng, người đàn ông đứng trước mặt mình chính là An Gia Hòa, người mà hơn năm năm chưa từng gặp qua lấy lần!

      Lúc đầu là do nhà đột nhiên xảy ra biến cố, tất cả tài sản lập tức liền bị mẹ cả bán đổ bán tháo, mà khi ấy bề bộn nhiều việc.. tính kế sinh nhai, mỗi ngày sống trong dằn vặt giãy giụa, hoàn toàn có thời gian để nhớ đến người bạn An Gia Hòa này!

      ngờ mấy năm sau lại tha hương ngộ cố tri.

      "Tĩnh Tri, sao em lại ở đây? Nhiều năm gặp, em sống có tốt ? Sao đột nhiên lại bán nhà, để lại chút tin tức gì, tìm em rất lâu nhưng lại chỉ biết em dọn nhà chỗ khác, cũng thử hỏi thăm địa chỉ mới của em nhưng chẳng có ai biết cả!".

      An Gia Hòa vô cùng kích động, nắm tay Tĩnh Tri ngừng, còn ánh mắt lại dần dần trở nên mơ hồ.

      An Gia Hòa vẫn giống như trước kia, diện mạo dường như chẳng khác mấy, ngay cả giọng điệu, cách chuyện cũng thay đổi, trong nháy mắt, Tĩnh Tri cảm giác như mình vừa trở lại khoảng thời gian chưa ly hôn. và An Gia Hòa ngồi trong cửa hàng, hai người họ vừa pha trà, nghe nhạc, vừa thấp giọng chuyện phiếm, bây giờ chợt nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp đó, lại cảm thấy chúng xa đến nỗi thể nào với tới.

      Khi đó cảm nhận được đấy là hạnh phúc, thế nhưng bây giờ, sau khi trải qua đoạn bể dâu lại cảm thấy lưu luyến thôi.

      "Ừm, nhà em xảy ra chút chuyện, lúc cũng vội vàng nên kịp báo cho biết. Gia Hòa, bây giờ thế nào? Sống tốt chứ? Kết hôn chưa?".

      Tĩnh Tri ngừng suy nghĩ miên man, mỉm cười nhìn An Gia Hòa, nhiều năm như vậy vẫn có người nhớ mình, chợt thấy hạnh phúc.

      " rất khỏe, Tĩnh Tri, rất xin lỗi!"

      mặt An Gia Hòa dần dần lên vẻ tiếc nuối, nhàng vươn tay ôm lấy : " rất xin lỗi, Tĩnh Tri, trong lúc em gặp khó khăn nhất, người bạn như lại thể giúp đỡ được gì!".

      Trong nháy mắt, mắt Tĩnh Tri liền ướt sũng, cũng nhàng ôm lấy người đối diện, đáp: ", Gia Hòa, trong lòng vẫn còn nhớ tới người bạn này, em thấy rất cảm kích rồi!".

      ", Tĩnh Tri, em hãy nghe hết !"

      An Gia Hòa buông ra, cúi đầu, nhìn thấy cái bụng nhô ra của , đáy mắt lập tức đau đớn thôi. cắn chặt răng, cố gắng mấy lần, nhưng thể nào thành lời. cảm thấy áy náy vì những lỗi lầm của mình, có lẽ cả đời này cũng thể nào buông bỏ được.

      lại biết gì cả, thậm chí còn biết, làm ra chuyện ác độc cỡ nào với mình.

      "Sao vậy?", Tĩnh Tri nhạy cảm nhận ra khác thường của người đối diện, nhịn được lên tiếng hỏi.

      An Gia Hòa trầm ngâm giây lát, bất chợt ngẩng đầu lên, : "Tĩnh Tri, từng thích em, nhưng lại đợi được em, kết hôn rồi!".

      Tĩnh Tri nghe vậy, liền thở phào nhõm, vui vẻ cười : "Gia Hòa, là, làm em sợ chết khiếp, em nên chúc phúc mới phải chứ!".

      cười cười , ánh mắt vẫn trong suốt sạch như trước đây, thời gian quả nhiên ưu ái người con này, gương mặt chẳng những thay đổi tí nào, mà lại càng thêm ưu nhã thanh tú. Mỗi khi cười rộ lên vẫn rất đẹp, hề bị pha lẫn tạp chất, vẫn là Phó Tĩnh Tri của những năm tháng đó, Phó Tĩnh Tri tài hoa, tinh tường cả thi thơ lẫn nhạc họa!

      An Gia Hòa bị nụ cười này của lay động, liền cười theo, áy náy trong lòng cũng tiêu tán ít nhiều, biết, chưa chắc phải là hạnh phúc, những chuyện bẩn thỉu kia, có lẽ nên biết tốt hơn.

      muốn nhìn thấy cười như thế, chỉ cần đứng ở phía xa nhìn như vậy là đủ rồi.

      "Gia Hòa, chúc hạnh phúc, nếu như cho đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, em nhất định rất áy náy.. An Gia Hòa, nhất định phải hạnh phúc đấy!".

      " biết rồi!". Hốc mắt bỗng nhiên nóng bừng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, toàn thân cũng run lên khe khẽ.

      "Ừm, em cũng tin rằng, người đàn ông tốt như , nhất định sống rất hạnh phúc!".

      Lời này của khiến cho thấy xấu hổ,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :