1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Anh Thật Hư - Cơ Thủy Linh (Full Chính Văn+eBook +NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825


      Tổng giám đốc, là hư

      [​IMG]

      Tác giả :Cơ Thủy Linh

      Thể loại :Sủng + Ngược và 18+

      Số Chương :450

      Converter : Thú Đầu Đàn Bang Cầm Thú

      Editor :ShaoranCỏ + Socnau

      Giới thiệu :

      Vì sinh mạng của cha , phải khuất phụctrước mưu người mẹ kế . Với kế hoạch ‘chứng cớ xử nữ’ thuận lợi gả cho tổnggiám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Lạc Thị . Hônnhân bất chấp , thương chồng chất bởivì ký ức năm xưa . Đến với nhau chỉ vì đôibên có lợi , liệu mối tình này có được bền lâu?!

      Đáng ra nên cảm thấy đau lòng mới đúng . Hay do quá ngu ngốc . Vẫn biết kết cục là thế , nhưng cứ trơ mắt nhảy vào vòng xoáy . Mặc cho cơn đau tiếp tụctàn phá cơ thể của mình , lại biết làmcách nào để thoát khỏi nó

      “Tình đầu như nước trà đầu tiên , chỉ đểngửi , để tận hưởng tất cả mùi thơm của nóvà nhớ mãi . Nên ít ai thích thưởng thức nước trà đầu , vì nó đắng , chát , lại lẫn tạpchất” . cần chọn bến đỗ kế tiếp , để đến con đường hạnh phúc , hay vẫn cố sứchàn gắn đau khổ , giày vò khi xưa ?!

      Các file đính kèm:

      Last edited: 27/9/15
      ThanhtranYun Jungah thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Vết máutrên giường lớn



      Ánh trăng ngoài cửa sổ uốn lượn như mặtnước chiếu nghiêng xuống căn phòng đen tối , hình ảnh hỗn độn ở giường là màn kích tình ngừng dây dưa được phản chiếu ngược lại ở bề mặt bức tường . Tiếng thở gấp cùng thanh kiều khiến cho khí trong phòng càng thêm mờ ám.

      Thông qua ánh trăng nhàn nhạt có thể thấyđược cơ thể màu đồng cùng quấn quýt với . Ánh mắt của rối rắm bởivì kích động mà nhìn thẳng vào người đàn ông phía .

      "Lạc tổng , chút , đau quá". Bóng trăngdịu dàng rọi vào người càng miêu tả khuôn mặt nhắn thêm phần quyến rũ.

      " thích sao ? Em hẳn phải thích mới đúng , ha ha"Kèm theo là tiếng cườitrầm thấp . Đôi tay ta nhấc cao thân thể , liên tục mãnh liệt tấn công.

      Ngẩng đầu nhìn xuống cơ thể mê hoặc phíadưới , khỏi thán phục nét đẹp hoàn mỹ kia . Mặc dù từng có nhiềuphụ nữ bên cạnh nhưng lâu rồi chưatừng có loại cảm giác này . Như trong mơ hồ, lại loáng thoáng nhớ đến cái đêmcủa ba năm trước.

      "Ưm...." bên dưới ngừng runrẩy , miệng rên rỉ còn ngón tay níu lấy ra giường , khẽ cong người yếuớt:"Đừng, ưm, đừng di chuyển nữa , tôi . . ."Chính vì cách nào chịu đựng đượcphần kích động này , hơi khóc khẽ .

      "A , bé ngốc . Nếu như lúc này mà tôidừng lại em hận tôi đến chết !"

      Khóe môi của ta nâng lên rồi bất giáccúi xuống , môi mỏng khẽ ngậm vào đầunhũ hoa ửng hồng , hung hăng mút lấy.

      Đôi mắt đẫm lệ , cách màn nước mắt còn nhìn thấy ta ngực mình . khẽ cắn môi dưới, thận trọng móc ra bao nhựa đặt sẵn dưới gối , tay trượt vào trong chăn chậm rãi thăm dòthân thể phía dưới của mình , sau đó dùngsức rồi bóp cái.

      Cho đến khi hoàn thành loạt động tácmà dường như ta cũng phát , như trút được gánh nặng , len lén thở phào , đồng thời cảm giác tràn đầy tội lỗi.

      Ơn trời , nên cảm tạ ta vì thói quen đó ——

      "Ưm .... ..."

      cái động thân mãnh liệt của ta đãnhanh chóng kéo về thực tại , lại lần nữa đắm chìm trong vòng tay ta . Haingười cứ thế cho đến khi lâng lâng như trênthiên đường ——

      " , muốn tôi tặng cái gì ? Tiền , kimcương , xe hơi , hay là biệt thự?"Trong khí mê muội còn chưa tản , lời nóicủa ta chậm rãi tuông ra.

      Tuy rằng xuất thân từ danh môn, nhưngnhư thế sao? Phụ nữ đối với ta chỉđể tiêu khiển , cách khác chính là ăn bánh trả tiền.

      Thấy phản ứng , liền bật đènngủ lên , xoay người rời khỏi giường . Sau đóân cần mà :"Em có thể cân nhắc vài phút !"

      Ánh đèn màu vàng khéo léo lan rộng hơn , lần nữa soi hình ảnh lõa lồ của người đàn ông.

      "Tôi cần, những thứ này ——"Nhìn vào sống lưng mạnh mẽ của ta, đôi mắt dấy lên ân hận . "Lạc tổng, xin hãy thứlỗi cho tôi"Trong đầu luôn nghĩ đến câu này

      Nghe vậy , Lạc Ngạo Thực lom khom tìmtập chi phiếu , nụ cười mờ nhạt nhưng trànđầy khinh miệt " cần ?! Xem ra tính cách của em rất ngang bướng. , muốncái gì ?!"

      /PS :Lần đầu tiên của Vũ Nghê rốt cuộc là bị ai cướp mất ?! Xin hãy xem tiếp vào những phần kế


      Chương 002 : Plasticchế thành phẩm



      "Tôi ..." nhìn trong tư thế giễu cợt,bất an động đậy thân thể nên phía dưới lộ ra nhiều dấu vết đỏ thẫm.

      Vệt máu tươi thu hút ánh nhìn của ta, cặp mắt ta trở nên lạnh lùng. " cho tôi biết, đây là cái gì?!"

      "Là . . . là . . . ."Vũ Nghê hít sâu hơi, sau đó bình tĩnh trả lời: "Bằng kinh nghiệm của Lạc tổng, sao còn phải hỏi ngược lại?!"Trải qua bao nhiêu năm tình trường, đừng là phải chạm, chỉ cần nhìn chắc hẳn ta cũng biết đây là cái gì.

      Lạc Ngạo Thực bật cười lắc đầu, vẻ mặt trầm ngâm: "Đừng em vẫn còn trongtrắng . . .?! , nhất định thểnào!"

      Vũ Nghê quay mặt , thèm nhìntới : "Bằng chứng này chưa đủ thuyết phục hay sao?!"

      "Tôi hỏi em, thứ này lấy ở đâu ra?!"

      "Máu, đương nhiên là của tôi rồi!"

      Hai tròng mắt của ta lộ ra vẻ chán ghét, bộ dạng như chú sư tử, chân ta qùy xuống giường, dùng sức kéo lấy cánh tay .

      """""

      Bỗng nhiên bao túi nhựa bị bay lên trung, giống như tuyết lở rơi xuống trước mặt ta.

      Lạc Ngạo Thực đưa tay bắt lấy bao nhựa,mang tới trước mặt Vũ Nghê nhíu mày :"Xem ra, lớp màng này là do nylon tạo thành !"

      Vũ Nghê nhắm mắt lại á khẩu lên lời.

      "Muốn mưu để bỡn cợt tôi?! Tiếc , ông trời tựa hồ bênh vực em". Lạc Ngạo Thực đem vật cầm được trong tay quăng lên mặt Vũ Nghê. "Chẳng biết emthông minh hay là ngu ngốc, chỉ với ít máu đỏ thế này em nghĩ rằng có thể lừa được tôi?!"

      "Tôi biết tin. Đúng, cho dù là ở thời đại nào cái vật này cũng lừa gạt được bọn đàn ông !" tự giễu cười cười.

      "Vậy còn làm điều thừa này vì cái gì?!"

      Lời của ta vừa dứt. tiếng ‘phanh’vang lên, cửa phòng bị đá văng ra, mấy têncảnh sát xông tới. " được nhúcnhích, ai đó tố cáo trong phòng này có người hút ma túy!"

      Lạc Ngạo Thực cùng với Vũ Nghê im lặngnhìn nhau, còn chưa kịp hiểu lời cảnh sát , ngay sau đó nhìn thấy vô số ánh mắt mập mờ.

      "Lạc tổng, đây là, là bạn mới của anhsao?! Các người sử dụng ma túy ở chỗnày?!" số phóng viên theo đuôi cảnh sát vội vàng chạy lại ——

      Các phóng viên lập tức phát vệt máutrên giường, dè chừng hỏi : "Bạn mớicủa Lạc tổng đây sao?! Lạc tổng, lần này có phải muốn cùng bạn mới kết hôn?!"

      "Chào , tên là gì?! và Lạc tổng đãquen biết được bao lâu rồi?! Lạc tổng bình thường có đối xử tốt với ?! là vì tiền của Lạc tổng nên mới cùng nhau qua lại sao?!"

      Các ký giả ùn ùn lao tới chỗ Vũ Nghê, tất cảđều đặt câu hỏi dồn dập: "Tôi . . . tôi biết, tôi biết bất cứ điều gì, các , các đừng có hỏi tôi ——" vô thứctrả lời

      Chương 3: Dã tâmchiếm đoạt



      "Ư . . . ư , ư !"

      Toàn bộ thân thể của Vũ Nghê đều bị ngâm trong bồn tắm lớn, sức lực của người phíatrên khiến thể chống cự, bất lực giơ tay quơ quào loạn xạ ở trung.

      "Phó Vũ Nghê, xem ra em chẳng đơn giảnchút nào!" Lạc Ngạo Thực đem Vũ Nghê từ trong nước lôi ra.

      ra là dàn cảnh để cho bọn ký giả chụphình .

      "Khụ ......... khụ , khụ !"Vũ Nghê ngẩngđầu lên, dùng sức thở dốc tiếp theo là ho khan. dòng nước giống như suối từ mũi và miệng của chảy ra. " định giết tôi, định giết tôi sao?!" sợ tới mức nghẹn ngào, trong lòng ngừng runrẩy.

      phải là loại người nhát gan nhưnggiờ đây sợ hãi, chỉ cần ta tùy tiện động thủ tiêu ngay ——

      Lạc Ngạo Thực đứng ở bên cạnh bồn tắmlớn, bình tĩnh cười : "Nếu phải sợ dơ tay, tôi hận vì bóp chết được em!"

      Vũ Nghê ngồi lặng trong dòng nước lạnh băng, cơ thể co rúc, đôi môi trắng bệchnhanh chóng tái tím, mái tóc dài đen nhánh ướt nhẹp lại còn dính từng cọng từng cọngtrên gương mặt . dùng sức tự ôm lấymình nhưng vẫn thể kiểm soát runrẩy.

      "Nhờ đến cảnh sát và phóng viên, em nghĩ mình được gì?!"

      Vũ Nghê nhắm mắt lại, chút giấu diếm: "Để được gả cho !"

      Lạc Ngạo Thực nhướng mày thong thả hỏithăm: "Em cho rằng em của em cùng người khác cao chạy xa bay em có thểthay thế vị trí của ấy?!"

      "Lạc gia cùng Chu gia đám hỏi, tin tức sớmđã công bố. Chu Lạc San bỏ , chẳng lẽkhông cần người thay thế ?! Tôi tin là người của Lạc gia cũng muốn làm trò cười cho thiên hạ?!"Tuy ngồi trong nước lạnh nhưng Vũ Nghê vẫn khinh bỉ .

      giống như nghe câu chuyện cười, nheo mắt lại tiếp tục truy vấn: "Em cho rằng dâu của tôi biến mất, tôi tùy tiện tìm chó tìm mèo để kết hôn sao?!"

      "Tôi phải chó mèo. Tôi tên Phó Vũ Nghê, trình độ học vấn thạc sĩ, năm nay hai mươi tuổi, đảm nhiệm chức vụ thư ký của tập đoàn Lạc thị, cũng chínhlà thư ký của ". chắc như đinhđóng cột, chút đùa bỡn. Hất những lọn tóc từ mặt ra phía sau làm lộra gương mặt của mình: "Lạc tổng, anhkhông thấy rằng đôi mắt của tôi rất đẹp hay sao?! Nhìn tôi cũng rất giống ngôisao, còn cả lỗ tai nữa này, rất đáng ,phải ?!"

      Lúc này, tầm mắt của Lạc Ngạo Thực khôngngừng di chuyển, lại lần nữa bị vẻ đẹp kia hấp dẫn. Chỉ kịp nhìn thấy hai cánh tay ôm trước ngực, nội y lúc lúc hiệntrong bộ đồ ướt sũng, tạo nên khung cảnh quyến rũ mê người. Thân thể trong nướckhông che giấu nổi vết hôn của , vừa rồilà do quá mức kích tình mà cắn lên đó, trôngrất đặc biệt ...

      Nhìn biểu cảm đau đớn mặt , bao gồm cả cái má lúm đồng tiền cũng toát ra vẻngượng ngùng. Hàng lông mi vì nước màdính vào nhau, khuôn mũi thon gọn, cánhmôi bị sưng tấy đến đỏ. Dáng ngồi của ở trong nước cứ như con búp bê Nhật Bản, vừa ngây ngô vừa đáng , khiến chongười ta rất muốn chiếm đoạt.

      kịp thời tỉnh táo lại, cố gắng đè xuống bụng dưới sôi trào, giọng lạnh nhưbăng: "Chỉ như vậy mà em nghĩ rằng mìnhđủ tư cách, thay thế cho Chu Lạc San ?!"

      cho có cơ hội trả lời, vui vẻnói: "Dáng vẻ của em cũng tồi, làmấm giường cho tôi cũng tốt. Nhưng mà, muốn làm vợ của tôi ~~ e là em quá mộngtưởng?!"

      Chương 4 : Thỏathuận kết hôn



      Vẻ mặt Vũ Nghê ủ rủ , cùng cha là PhóQuảng Nguyên vào gian phòng ở khách sạn Paris.

      Bên trong căn phòng người đàn ông chờ sẵn . ta mặc âu phục , mặtmang cặp kính.

      "Phó tiên sinh , Phó tiểu thư , hai vị khỏechứ !"Người đàn ông đứng lên , nhưngkhông phải là Lạc Ngạo Thực.

      Cha của Phó Vũ Nghê , Phó Quảng Nguyên nghi ngờ hỏi : " là ——"

      "Tôi họ Lý , là luật sư của Lạc tiên sinh , chịu ủy thác của Lạc tiên sinh cùng hai vị bàn luận , hai vị cứ lên cầu của mình !"Luật sư Lý khẽ gật đầu , lễ phép

      "Lạc Ngạo Thực đâu rồi ?!"

      Luật sư Lý lần nữa lễ phép gật đầu :"Lạctiên sinh có chuyện quan trọng cầnxử lý , cho nên tới được . Nhưng mà , Lạc tiên sinh giao phó cho tôi , hai vị có cầu gì , xin cứ ra !"

      "Chúng tôi cầu nào cả . Dù gì Lạc Ngạo Thực cũng công bố với giới truyền thông về hôn này , người làm cha như tôi phải thuận theo ý con mình!"Phó Quảng Nguyên lần nữa nhấnmạnh.

      Được luật sư Lý chào đón thăm hỏi , PhóVũ Nghê cùng Phó Quảng Nguyên ngồi vàotrong ghế . Sắc mặt Vũ Nghê trắng bệch , theo bản năng cúi đầu thấp hơn.

      Lạc Ngạo Thực có mặt ở đây có thể khẳng định ta chẳng quan tâm gì đếnhôn này , chắc là ta ghét tới cựcđiểm.

      Luật sư Lý móc ra bản văn kiện , bắt đầu :"Lạc tiên sinh đồng ý cùng Vũ Nghê kết hôn , cũng giao năm trăm vạn tiền mừng , nhưng mà có điều kiện . Mộtkhi tình cảm đôi bên bất hòa hoặc là có những nguyên nhân khác dẫn đến ly hôn , Lạc tiên sinh chỉ đưa thêm phí nuôi dưỡnglà trăm ngàn , ngoài ra khôngđược cầu gì hết . thí dụ , như làmuốn Lạc tiên sinh chia đôi tài sản . Về vấn đề này , hai vị có đồng ý ?!"

      Ngón tay của Vũ Nghê tái nhợt nắm chặtlấy làn váy màu trắng của mình , ngẩng mặt lắc đầu: "Tôi ý kiến !". Đối với việc lần này vô cùng hổ thẹn , làm sao có tư cách gì nữa ?!

      Phó Quảng Nguyên trợn mắt nhìn con , thanh lấn át :"Tôi chỉ muốn chúng tabàn đến chuyện hôn !"

      " ngại quá , Phó tiên sinh , việc Lạc tiên sinh đồng ý kết hôn , trước nhất phảinói đến điều kiện . Nếu như cả điểm này mà ông cũng tiếp nhận , Lạc tiên sinh ngại hủy bỏ hôn ước , cuốicùng người chịu thiệt thòi vẫn là con gáiông !". Luật sư Lý điềm đạm .

      "Được rồi , được rồi , tôi đồng ý !"Phó Quảng Nguyên miễn cưỡng gật đầu , dù thế nào nữa ông cũng phải khiến Lạc NgạoThực trở thành con rể của mình , tình từnay về sau còn có thể thương lượng.

      "Nếu như hai vị có ý kiến nào khác, xin hãy ký tên !"Luật sư Lý đưa ra tập vănkiện kèm theo bút máy đẩy tới trước mặt VũNghê . giương mắt lên , ánh nhìn chỉ mới lướt sơ vào bản hợp đồng , cầm bút rồi ký

      lúc Vũ Nghê cùng cha mình chuẩn bị ra , đồng thời cửa phòng kế bên cũng mở . Người mặc tây trang màu lam được làm thủcông với nhãn hiệu Italy , thân hình cao lớn mang theo người đẹp bước ra.

      Là Lạc Ngạo Thực ——

      Vũ Nghê như người bất động , đến cả quên thở đứng ở nơi đó !

      Lạc Ngạo Thực dừng bước , nụ cười mặt ra vẻ áy náy , cực kỳ lịch lãm giải thích với 2 cha con :" ngại quá , hôm nay là sinh nhật của bạn bè tôi , cho nên khôngcách nào từ chối !"Vừa vừa hướng mắt đến người phụ nữ trong lòng.

      , ta bận rộn chỉ để cùng ngườiphụ nữ khác?

      Tâm trạng như bị tảng băng đánhvào lòng ngực , cổ họng nhất thời chua xót , cảm giác nghẹn ngào nên lời , nước mắt mơ hồ đọng lại ——




      Chương 5: Người quan trọng



      " sao , sao . Sinh nhật bạn bè , nhất định phải !"Phó Quảng Nguyên cười giả lả hai tiếng , xóa tan khí ngột ngạt

      mặt Lạc Ngạo Thực vẫn duy trì nụ cườinhẹ , ánh mắt nhạo báng :"Nếu bác Phó vàVũ Nghê hiểu tình , chi bằng tôi và bạn lên phòng trước , để còn bàn số chuyện liên quan !"

      Vẻ mặt lẫn giọng ôn hòa lễ độ , điệu bộ ngạo mạn khiến Phó Quảng Nguyên và Vũ Nghê vô cùng xấu hổ

      Ý của ta hết sức ràng , cho dù là ai nhìn vào cũng biết ta và mỹ nhân kiamuốn bàn chuyện gì

      Vũ Nghê siết chặt tay lại , cố gắng kìm chế nước mắt chảy ra

      "Ha ha. . . . . . Jerry , bọn họ là ai vậy ?! Có thể giới thiệu với em chút ?! "Mỹ nhân giãy giụa thân thể hỏi , ánh mắt côluôn cảnh giác , nhìn về phía Vũ Nghê ——

      kia ~ đẹp , dù chỉ đơn thuầnkhoác lên chiếc váy trắng giản dị nhưng gương mặt trái xoan cùng đôi mắt long lanhnhư ngọc , còn cả chiếc mũi thon gọn , nhìn ấy tựa như bông hoa , khiến người khác chỉ cần gặp mặt động lòng . Đến cả đây cũng nhịn được mà nhìn hơn mấy lần. Mặc dù xuất thân là người mẫu , nhưng vẫn ghen tỵ trước vóc dáng mảnhkhảnh kia .

      này , tuyệt đối là kẻ địch nguy hiểmnhất

      Nghe nhắc đến mình , Vũ Khê lúng túng , vừa xấu hổ , lại đau lòng , biết phảnứng thế nào , ngước mắt nhìn Lạc NgạoThực.

      dùng sức nắm chặt người đẹp trong lòng , khẽ nhíu mày :"Ha ha, người nào ?! ~~". Ánh mắt của lần nữa đối diện đôi mắt to tròn gần như đọng nước của Vũ Nghê , vô tình ra mấy chữ :"Chỉ là ngườiquen , quan trọng lắm !"

      Những lời này giống như gậy đập thẳngvào người Vũ Nghê , bối rối lui về phíasau bước.

      xong , Lạc Ngạo Thực lập tức cùng người đẹp lướt ngang qua Phó QuảngNguyên và

      "Jerry , cám ơn quà tặng của , dây chuyền rất đẹp !" xong , mỹ nữliền hôn lên mặt Lạc Ngạo Thực cái.

      "Ha ha. . . . . . cám ơn suông thôi à ?! phải là quá đơn giản chứ ?!"Thanh của có vẻ khàn khàn

      " biết còn hỏi ?! Tối hôm nay người ta là của , chỉ là có muốn hay thôi ——"

      Vũ Nghê lấy tay che làn môi đỏ mọngđang run run , nhìn hai bóng dáng thân mật vào thang máy . Lần nữa buộc lòng khôngđược khóc ——

      ****************************************************

      Trong căn phòng dành cho tổng thống , tầng cao nhất của khách sạn xa hoa , Lạc Ngạo Thực tùy ý khoác cho mình 1 chiếckhăn lông màu trắng ở thắt lưng , sau đó về phía cửa sổ , nương theo lan can đứng đóhít hơi xì gà Cuba.

      Khói thuốc men theo hơi gió mạnh mẽ phiêu tán trong khí , Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , nhìn xuống con phố lấp lánhánh đèn neon , gương mặt tia nghiêm nghị

      Ánh sáng lung linh kỳ ảo của tòa cao ốc đối diện chiếu lên ngũ quan của Lạc Ngạo Thực. Thoạt nhìn , trông ta tựa như Satan

      Đúng là nhìn người thể nhìn bề ngoài, nước biển còn đo lường được . Trông ta thanh thuần như thiên sứ , vậymà quỷ kế đa đoan . . . người dày dạn kinh nghiệm như lại có thể rơi vào mưu ma chước quỷ.

      Khéo léo mượn hình ảnh của chú trongviệc tranh cử , lợi dụng giới truyền thôngbức bách , kết hôn chẳng khác nào bội tình bạc nghĩa với Lạc gia . Vì muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của chú , buộcanh phải cưới . phải lại , ai bảo bị gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ kia hấp dẫn ?!

      Nếu có thể kiểm soát được bản thân , giờ đây làm gì bị thúc ép?

      Cho nên , thể cưới

      Tuy nhiên , cái loại hôn nhân này có thểcho , nhưng người định đoạt phải là . Muốn trở thành vợ của , xem ta cóđủ bản lãnh ?!

      Ở trong màn đêm , Lạc Ngạo Thực mạnh mẽ hút thuốc , ánh sáng lúc này lộ vẻ u ám ——



      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]

      [​IMG]




      [​IMG]

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]




      Chương 006 : Hôn lễ trong mưa



      Hôn lễ được cử hành vào đúng ngày thời tiết mưa , bầu trời u tối làm cho khí thêm phiền muộn

      Quang cảnh của buổi lễ long trọng kémbữa tiệc hoàng gia , toàn giới chức sắc trong ngành kinh doanh, tất cả đều có mặt đông đủ . Bởi vì cự tuyệt giới truyền thông , cho nên lễcưới hoàn toàn có mặt phóng viên

      20 tuổi mặc chiếc váy cưới màutrắng , dưới chứng kiến của mọi người , được cha là Phó Quảng Nguyên trao vào trong tay của Lạc Ngạo Thực , đường đường chính chínhtrở thành vợ của .

      Vô số các loại hoa được trang trí tại giáo đường, Vũ Nghê nhàng nhìn ngón tay đeo nhẫn , sau đó giương mắt nhìn vào người đànông trước mặt , mơ hồ tưởng tượng câuchuyện cổ tích giữa hoàng tử và bé lọ lem .Trong lòng chợt nhớ lại lời của người bà quá cố :"Vũ Nghê đừng khóc , chờ con trưởngthành , tự nhiên bạch mã hoàng tửđến bên con , bảo vệ con và thương con , để cho con bị bắt nạt , để cho con đói khát . Người đó đem con vềnhà , dù cho trời có sấm chớp cũng ôm chặt con , rồi đến khi con ngã bệnh cũng sẽchăm sóc con"

      là người như bà nội sao ?! Kể từ khi bà nội qua đời , còn cảm giác giađình . Liệu bị xếp đặt thế này , về sau có đối xử tốt với ?!

      Trong lòng Vũ Nghê ngừng xót xa , tròngmắt đột nhiên ươn ướt , đôi mắt nhanh chóng ngấn lệ , kiềm được chảy xuống

      Người đàn ông 28 tuổi , nét mặt tuấn mười phần tự tin mỉm cười trong vai trò chú rể . Cứnhư đây là cuộc hôn nhân hoàn mỹ , chứkhông phải bị thúc ép . Vest trắng đơn giản vàthanh lịch , ôm sát cơ thể cao lớn , làm tôn lên dáng người vạm vỡ . Nét duyên dáng khuônmặt như thể các nghệ sĩ . Theo kiểu mô tả dướingòi bút của các kiệt tác gia hay còn gọi là tác phẩm hoàn hảo . Chỉ nụ cười nhếch môicũng đủ làm tất cả phụ nữ điên cuồng.

      sai , cho dù tiếp xúc cùng các chức sắc ở mọi tầng lớp khác nhau , nhưng với khí chất bẩm sinh , biểu mặt dễ lộ ra việc mình che giấu

      Chỉ là giờ đây cùng đối lập , khónhìn ra đáy mắt lạnh băng cùng hơi thở nguy hiểm hướng về phía mình ——

      Vũ Nghê theo bản năng lạnh run cái , ~~ ràng hận !

      Dưới chúc phúc của mọi người , các ngón tay của để ngay hông , khuôn mặt khôi ngô tuấn tú từ từ áp sát , môi mỏng đè lên đôi môiđỏ mọng , ngay sau đó dùng sức khẽ cắn.

      Đau ——

      Theo bản năng muốn đẩy ra , nhưng mà nhanh tay hơn , chủ động buông ra . Tươicười giễu cợt bên tai : "Buổi lễ kết thúc rồi , đáng ra em nên hài lòng chứ , bà xã — ?! Đổilại , em phải để cho tôi thỏa mãn !"

      Trong giọng chứa đầy hàm ý nham hiểm khiến kinh hãi , đột nhiên né tránh , ngaycả nhìn , cũng dám , nhất định làhận xé nát được ?


      Chương 007 : em



      Sau khi bữa tiệc kết thúc , Lạc Ngạo Thựccùng cha và mẹ kế Chu Lệ Hoa chuyệnvới nhau , khiến Vũ Nghê bối rối mơ hồ ,loáng thoáng nghe được nội dung câu chuyện ——

      Vũ Nghê về phía chiếc xe Rolls Royce thấy bọn họ chuyện :"Con rể , cơthể của Vũ Nghê từ hay ngã bệnh , tavà dì của nó mấy yên tâm , cho nên trong mấy ngày này , chúng ta để cho em họ hàng của nó sống cùng . Chỉ sợ con chê cười , con ta từ được nuôngchiều quá mức , chuyện nhà cũng biết làm . Để cho em nó ở cùng , làphòng khi nó mệt mỏi , hai là có ngườitheo cùng cho đỡ nhớ nhà !"

      Lạc Ngạo Thực thân mật đem cánh tay tráng kiện khoác lên hông cha rể , khóe môinỡ lên nụ cười nho nhã :"Nếu cha nóinhư vậy , con cũng ý kiến !"

      Em họ hàng ?! làm gì có em ?! Biết có chuyện chẳng lành , Vũ Nghê lên tiếng phá tang bầu khí :"Cha , là em họ hàng nào , từ đâu tới ?! Con tự lo chuyện nhà , cần phiền toái đếnngười khác !"

      "Vũ Nghê , nghe lời cha !"Phó QuảngNguyên cười cười khiến Vũ Nghê im lặng .

      Đúng lúc đó , mẹ kế của dẫn người con đến , người mặc váy màu trắng . Dì Hoa nhìn về phía Lạc Ngạo Thực , lập tức giới thiệu :"Con bé này chính là em gáihọ hàng của Vũ Nghê , Hoàng Minh Nguyệt , năm nay mười chín tuổi học đại học năm thứ hai . Minh Nguyệt , ngườinày là của rể của con , về sau con phảigiúp Vũ Nghê chăm sóc rể tốt , có biết hay ?!"

      "Thưa dì , thưa dượng , cứ yên tâm ạ , con nhất định giúp đỡ chị Vũ Nghê !"Hoàng Minh Nguyệt nũng nịu bảo đảm , lộra nụ cười điềm tĩnh nhìn về phía Lạc Ngạo Thực :" rể , về sau cũng phải quan tâm đến em nhiều hơn đó nha !"

      Lạc Ngạo Thực nhíu mày liếc nhìn sắc mặtdần trắng bệch của Vũ Nghê , con ngươi lộ ra tà ác , đắc ý :"Đương nhiên rồi , em của vợ tôi , cũng như là em của tôi !"

      "Cám ơn rể !"Hoàng Minh Nguyệt liềnđem kính ngữ bỏ , giọng càng thêm thân mật

      Khuôn mặt Vũ Nghê như tờ giấy trắng nhìnvào người thân , hồi lâu mới mở giọng :"Cácngười , các người .... Cha àh , dì àh . Gia đình của con , tự con có thể chăm sóc , con cần người khác giúp đỡ !"

      Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , mang theo nụ cười hiền hòa , liếc nhìn mấy ngườitrước mắt , giống như xem trò vui , thèm đếm xỉa tiếng

      Thấy biểu tình của con trở nên kích động , Phó Quảng Nguyên vội vàng dỗ dành congái của mình , lôi đến góc :"VũNghê , con tỉnh táo chút . Nghe lời cha , cha cũng vì muốn tốt cho con !"

      Chương 008 : Lợi Nhuận



      Nước mắt nhanh chóng lăn dài má , côdùng hai tay bịt lỗ tai lại , tự lẩm bẩm :"Làtốt cho con ?! Các người muốn con bày mưu để sập bẫy , cần biết ý nguyện của con thế nào , cần biếtcảm xúc của con ra sao , cũng cầnbiết tâm trạng khi con đứng ra thay thế vị trí của Chu Lạc San ?! Giờ đây các ngườilại tìm khác đưa vào vòng tay của "Vũ Nghê vừa khóc vừa cười chuaxót trông càng khó coi :"Cha , con cầu xin cha , đừng nên như vậy , có được cha ?!"

      Vẻ mặt Phó Quảng Nguyên đau khổ , vỗ lưng con :"Vũ Nghê, ta biết là con chịunhiều uất ức ~~~ Chỉ là chuyện như thế này rồi , ai bảo con ngốc nghếch để ngườita bắt được nhược điểm ?! Ai bảo con đúng ?! Nhà chúng ta tặng của hồimôn (ý là Hoàng Minh Nguyệt) cho , cũng là cho mười phần mặt mũi . Cha làm vậy là muốn tốt cho con , dè dặtsau này lấy điểm đó bắt nạt con !"

      "Cha và dì cũng biết vì sao con còn là ' trinh' , rốt cuộc là vì ai mà phảinhư thế ?!"Nếu như phải vì tức điên , tuyệt đối lên vấn đề đó . Nếu như phải do mẹ kế mưu ,dùng thay Chu Lạc San tiến vào phòngcủa Lạc Ngạo Thực , làm sao lại thành người có lỗi trong câu chuyện này ?! "Cha , cha cùng cho ràng , có được hay ?!"

      khuôn mặt già nua của Phó QuảngNguyên trở nên đỏ bừng vì tức giận :"Loạichuyện như vậy con bảo ta phải thếnào ?! Đem chuyện lúc trước vạch trần rangoài , khác gì làm cho thêm hận chúng ta . Con , đừng khóc nữa . Khóc , cũng chẳng giải quyết được gì . Tin tưởngcha , chỉ cần con ôn thuận ngoan hiền , Lạc Ngạo Thực nhanh chóng con .Con nên biết là con rất đẹp , nam quảnữ ở chung phòng , lâu ngày cũng hấp dẫn của con"

      Đồi với vẻ ngoài của con , ông rất lấy làmhãnh diện

      "Cha , con nghĩ tình đơn giảnvậy đâu !" Lạc Ngạo Thực sở dĩ cùng phát sinh quan hệ , chẳng qua chỉ là hứngthú thân thể của , làm sao có thể ?!

      Vũ Nghê thống khổ nhìn về cách đó khôngxa , thấy Hoàng Minh Nguyệt dịu dàng sănsóc Lạc Ngạo Thực bước lên xe !

      *********************************

      Vũ Nghê cực kỳ áy náy , nhìn về người đànông đối diện

      "Tổng giám đốc , tôi xin lỗi !" bất an , lúc này biết nên xưng hô thế nào cho phải . Gọi ‘tổng giám đốc’ ?! , bây giờ là chồng , hay gọi là‘Ngạo Thực' . , , bọn họ chưathân đến mức đó

      nhìn về phía , ánh mắt ôn nhu mangtheo nghi ngờ :"Vì sao lại xin lỗi ?!"

      Ôn tồn nho nhã hỏi thăm , làm nhất thời xấu hổ , nuốt nước bọt xuống cổ , :"Vềcuộc hôn nhân này , tôi có lỗi . Vì thế tôi xin lỗi , xin lỗi !"

      Hai tròng mắt của nheo lại , tà ác mà :"Xin lỗi ?! Lúc này xin lỗi cứu vãn được gì ?!"

      Nghe thế Vũ Nghê càng thêm cứng họng , biểu tình khuôn mặt nhắn trở nênthống khổ.

      Bỗng nhiên nửa thân của hướng vềphía , nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏnhắn , buông lỏng miệng :"Vũ Nghê , em nghĩ nhiều quá rồi , em có lỗi "

      "Có ?!"Lời của làm mừng rỡ.

      "Tôi là doanh nhân , làm bất cứ chuyện gì , nhất định đều phải có lợi . Nếutổn thất , Tôi ~~ tuyệt đối làm !"

      Chương 009 : Phongtình trong xe



      Vũ Nghê tự trách mình lâu , nghe hắnnói vậy , gánh nặng trong lòng lập tức giảm , run rẩy che môi , nghẹn ngào :"Tôi cứ cho là rất hận tôi , cám ơn nhiều lắm !"

      "Tôi rồi , chỉ cần có lợi , nhất địnhtôi làm !" tiếp tục lặp lại

      Lần này , Vũ Nghê lắng nghe cách cẩnthận ."Có thể có lợi ?! Tôi . . . . . . Tôi có cáigì ?!"

      "Đối với Lạc gia mà , nhất định có lợi . Bởi vì các trưởng bối trong gia đìnhđều hi vọng trước 30 tuổi , tôi kết hôn . Mà em rất đẹp , khí chất tốt , lại am hiểu nhiều về xã hội thượng lưu . Và cái duy nhất là ~~~ Tôi phủ nhận emrất biết cách phối hợp cùng tôi . Cho nên , tôi có thể để em làm vợ danh phận"Gương mặt tuấn lộ ra tươi cười

      "Ngạo Thực à . . . . Tôi nhất định làmmột người vợ tốt , nhất định chu toàncuộc hôn nhân của chúng ta !"Vũ Nghêkích động gọi ra tên , thân thể khẽ lay động , khuôn ngực đầy đặn vì thế mà nhô cao lên , làm cho hạ thân của đột nhiên căng thẳng

      Con ngươi màu nâu sẫm trong nháy mắt tốisầm lại , chợt dùng sức kéo vào tronglồng ngực

      Động tác quá nhanh khiến cho cả người ngã nhào vào người của , cánh tay tự giác ôm cổ . "Ơ ......"

      Đè thấp gương mặt , bàn tay dùng sứcdày vò , dùng sức áp sát về phía mình . Thân dưới bành trướng từ lâu , ở bên tai ra ám hiệu :"Ha ha , muốn làm ngườivợ tốt , vậy bắt đầu từ bây giờ luôn !"

      " , được . Bây giờ xe , được !"Gò má của chợt đỏ bừng lên , dùng sức giãy dụa .

      "Ở xe làm sao , tài xế khôngthấy được , cũng nghe tới , hiệu quả cách tốt vô cùng !"Lạc Ngạo Thực căn bản để ý tới cự tuyệt của VũNghê , bàn tay linh hoạt biết từ khi nào chui xuống váy , chạm vào thắtlưng , rồi đem vớ của , đồng thời kéoxuống.

      "Về đến nhà , tốt sao ?! Cầu xin đó !"

      quá điên cuồng !

      "Thả lỏng chút , nơi này chỉ có mộtmình tôi , ai có thể nhìn thấy bộ dạng lõa lồ của em"Bờ môi cười , bàn tay to nắm giữ người bên cạnh , cúi đầuxuống , mê hoặc

      Lực bàn tay dùng sức , lộ ra màng nóng bỏng.

      Càn rỡ và táo bạo của , làm cho trởnên khó thở , ngượng ngùng , bất an ."Nhưng mà . . . . . ."

      "Ưm ......" chịu nổi , rên lên 1 tiếng

      Ôm lấy Vũ Nghê trong lòng , ngón tay củahắn cắm vào nơi bí hiểm . Làm giữa hai châncô trở nên ẩm ướt

      "A . . . !" ngày càng hoảng hốt

      Bởi vì lớn mật hành động khiến côngượng ngùng , xấu hổ , còn là chínhmình ."Cầu xin đó , tôi muốn . .. . . ."

      "Ha ha. . . . . . Nhớ lần trước ở khách sạn , em cũng muốn đó thôi . Kết quảsau lại . . . . . . Muốn cả đời. . . . . ."Lạc NgạoThực đùa giỡn , đồng thời kéo khoá quần , xâm nhập trực tiếp vào cơ thể của VũNghê , ngay sau đó bắt đầu đưa vào rút ra , di chuyển thân thể của mình ——

      Con ngươi của thâm trầm .

      Cơ thể của Vũ Nghê vì thế mà nóng lên , e lệ yếu đuối đến mệt mỏi . . . . . .

      Vợ của , so với những lớn mật khác , phong thái đều khác nhau , hoàn toàn phải là loại lẳng lơ.

      lộng lẫy xa hoa trong buồng xe , cùng vớihương thơm mê hoặc , làm hình ảnh trongxe càng thêm mãnh liệt , đường phố hai bên chiếu vào , phản ánh bầu khí yêumị



      Chương 010 : Quyếnrũ mê người



      Lạc Ngạo Thực nhanh chóng đưa loại chất dịch nóng bỏng vào bên trong cơ thểVũ Nghê . Tinh thần còn chưa kịp hồiphục , bị tiện tay ném qua chiếc ghế đối diện

      "Ư . . ."Sau lưng truyền tới đau đớn , khiếnVũ Nghê đau đớn khỏi nhíu mày

      Lạc Ngạo Thực lười biếng cầm đôi vớ trướcđó của Vũ Nghê vui vẻ lau sạch những thứcòn sót lại ‘chỗ kín' của , tùy ý quăng sang bên , kéo khóa quần lên

      Nhìn động tác ngạo mạn của , sắc mặtcô từ hồng chuyển sang trắng bêch :"Còn tôi sao ?! Tôi mặc cái gì !"Động tác đó khácnào khinh miệt ?!

      "Cùng chồng mình ở chung chỗ , mà em chỉ trích tôi như thế , thấy mình quá thất lễ hay sao ?!"

      "Bên cạnh ràng có khăn giấy , tạisao phải dùng tới vớ của tôi ?"Giọng có chút gấp gáp , bởi vì hành động cùng với vẻ mặt của , khiến thoải mái.

      Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , rút ra điếu thuốc , châm lên , sau đó hướng phíaVũ Nghê phun ra màn khói trắng :"Tôithật thích giọng điệu đó của em !"

      "Tôi cũng vậy , chẳng thích động tác và vẻmặt của vừa rồi ~" giọng đáp lại

      "Em thích ?!" lặp lại

      "Đúng vậy !"

      "Tốt , em thích , tôi cũng muốn làm em khó xử !" xong , dùng tayđè xuống cái nút , buồng lái trong suốt phía chỗ ngồi chậm rãi hạ xuống.

      "Lão Lưu , dừng xe !"Lạc Ngạo Thực trầmổn ra lệnh.

      "Dạ , Lạc tiên sinh !"

      Xe chậm rãi dừng lại.

      "Tôi tôn trọng ý kiến của em . Nếu đãkhông thích , có thể xuống xe ——"Lạc Ngạo Thực đẩy mạnh cửa xe , ngạo mạn .

      là sao ?!"Vũ Nghê nghe hiểu hỏi.

      "Tôi-bảo-là-tôi-cho-em-xuống-xe !"Từng chữ , từng chữ nặng nhẹbuông ra.

      Bị làm mất mặt hai lần . Vũ Nghê còn mặt mũi nào xuống ?!

      Lạc Ngạo Thực từ cửa sổ xe thò đầu ra , nhìn về phía Vũ Nghê , chậm rãi :"Em tự quay trở lại biệt thự , tiện thể khi tâm tình dịu xuống , suy nghĩ xem , nên dùng giọng điệu nào chuyện với tôi , tính cách cáu kỉnh đó có đúng hay ?!"

      Gò má của trở nên nhợt nhạt , nước mắt lăn dài :"Tôi biết rồi !"

      "Lão Lưu , lái xe !"

      tiếng ra lệnh , chiếc Rolls-Roycenghênh ngang rời ——

      ********************************

      Vũ Nghê mặc chiếc váy màu đỏ , mangtheo đôi giày cao gót ba tấc , bước chậm đường dài . Nơi này đa phần là khu biệtthự , lưu hành đều là xe riêng , thỉnh thoảng mới có tắc xi đường.

      Xách tay để quên xe , xu trong người cũng có , điện thoại cũngkhông . Quốc lộ hai bên đường được rọisáng bởi những ánh đèn tăm tối , khỏi làm lo lắng , đặc biệt là cách ăn mặc này , thân mình , càng khiến thêm sợhãi .

      Cơn ác mộng nhiều năm trước bất giác hiệnra trong đầu . Vũ Nghê cách nào kiểm soát , nước mắt tức tốc chảy xuống

      biết là mình sai rồi , về sau cũng dám như vậy nữa , dám nữa . VũNghê vừa lau nước mắt , vừa xách giầy theo , dùng sức mà chạy . Đêm tối yên tĩnh cộngvới thanh vang lên tiết tấu ‘lạch cạch’

      chiếc xe Ferrari màu bạc chậm rãi lái tới Vũ Nghê , ánh đèn trước xe chiếu lên ngườicô ——
      Trâu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 011 : Rợn cả tóc gáy 1



      Theo bản năng Vũ Nghê xoay người lại , mà lúc này đèn xe chợt lóe sáng , dừng lại trênngười

      "Ai nha ~ người đẹp ~ có cần trợ giúp ?!" giọng vang lên trong đêm.

      Vũ Nghê né tránh , dùng sức lắc đầu:" . . . . . . Tôi . . . . ."

      Người đàn ông ngồi trong xe mui trần huýt sáo cái , dùng ánh mắt tà mị quan sát Vũ Nghê . Sau đó dùng thanh hù dọa :"Đêm khuya yên tĩnh người , mặc dạ phục màu đỏ , chân đất , chạy đường cái ——"

      câu của , làm người khác khôngngừng rùng mình :" đừng ăn lungtung ——"Vũ Nghê muốn bịt lỗ tai lại , nhưng phát trong tay còn xách giầy.

      Nhìn động tác đáng của , người ngồi trong chiếc Ferrari nhịn được , cười to :"Ha ha. . . . . . Xem ra chính là nữ quỷ nhát gan !"

      "Đúng đó , tôi là quỷ , tốt hơn hết là nên tránh xa chút . Nếu . . . . . .Nếu tôi bắt . . . . . ."Vũ Nghê can đảm .

      "Ha ha. . . . . ." Tiếng cười của nam nhân càng lớn , nhìn về người đẽp ấn kèn , khởiđộng xe , chậm rãi theo sau :"Này , nữ quỷxinh đẹp , có phải hay là người kia . . . . . ."

      "Người nào ?!"Trong lòng Vũ Nghê sợhãi , dừng bước , xoay người , nuốt nước bọt cái .

      "Lên xe , rồi tôi biết !"

      "Quên , tôi . . . . . . Tôi muốn biết!"Vũ Nghê xong có chút cà lăm , nhưng vì sợ hãi mà bước chậm lại . Ít nhất bêncạnh là người , phải quỷ , hơn nữa nhìn cũng phải người xấu.

      cánh tay của Bùi Tạp Tư khoác lên cửa xe , tay đỡ tay lái , hướng phía Vũ Nghê tiếp cận :"Thế vừa rồi có nhìn thấy mộtngười con mặc quần áo màu đỏ đón xe hay ?!"

      " có. . . . . ."Vũ Nghê nhìn quần áo của mình , rụt rè lắc đầu :" cầnphải dọa tôi , con đường này chỉ có mình tôi !"

      "Ái chà . . . . . . Ra vậy ~!"Bùi Tạp Tư khôngcòn thắc mắc , tiếp tục :"Tôi có ý hù dọa , chẳng qua là tò mò thôi . Mỗi lần tới nơi này , cũng cố ý thả chậm tốc độ , muốn xem mỹ nữ trong truyềnthuyết"

      "Mỹ nữ truyền thuyết ?!"

      "Nghe con đường này luôn có mộtngười phụ nữ mặc váy đỏ đứng đón xe , rất xinh đẹp ~~~!"

      Hoá ra là như vậy , Vũ Nghê dần dần thanhtĩnh lại , sợ nữa ". . . . . . Tôi khôngphải là người phụ nữ kia. . . . . ."

      "Tôi biết chứ . Nghe người đó rất kỳquái , luôn đơi trời mưa mới xuất đón xe !"

      " tại mưa tạnh !"Vũ Nghê ngửa đầunhìn bầu trời , thở dài tiếng . Hôn lễ của ngay trời mưa , lẽ nào là biểu củacuộc hôn nhân đầy nước mắt.

      "Ha ha , Đúng vậy nha . Vậy đừng bỏlỡ. Để tôi kể cho chuyện có liên quan đến tin đồn !"

      "Được thôi !" chuyện với người này khiến dần dần mất cảnh giác , càng ngàycàng cảm thấy người này phải ngườixấu . Con đường này yên tĩnh , có người theo trò chuyện cũng tồi , như thế chẳng còn sợ nữa

      Bùi Tạp Tư cười xấu xa , chậm rãi :"Vàomột đêm mưa mùa hạ của ba năm trước , ước chừng hơn chín giờ tối , thoạt nhìn người đó có rất nhiều tiền , đại khái chừng ba mươi tuổi , mặc chiếc váy màu đỏ , lái chiếc xe thể thao màu đỏ , chạy vàokhúc quanh rồi chợt thả phanh"

      Chương 012 : Rợn cả tóc gáy 2



      "Ô .." có gì , xe thả phanh là chuyện rất bình thường.

      " bước xuống đường, hi vọng có người ngang. Lúc ấy có năm, sáu chiếc xe chạy ngang nhưng dừng lại , lâu sau mới có chiếc xe tải xuấthiện. tiến lên cản lại nhưng người tài xế dường như uống rượu say. Tóm lại tránh kịp, sườn xe quét vàongười , kéo lê đoạn đường rất xa"

      Nghe về chuyện xưa khiến Vũ Nghê cảmthấy sợ hãi, nhưng mà vẫn muốnnghe tiếp . Hai tay đan vào nhau , im lặng .

      Nhìn cánh tay nàng run run , Bùi Tạp Tư rất muốn cười nhưng lại thu hồi vẻ mặtnghiêm túc khá nhanh: "Sau đó đoán thế nào ?!"

      " biết !"

      " kia chết rồi , kéo xa như vậy , còn chết sao ?!"

      "Chết rồi còn có thể ngoắc xe sao ?!"Sau khi hỏi xong mới cảm thấy ớn lạnhxương sống :" đừng là người con kia hồn phách chưa tan vẫn tới đón xe nhé ?!"

      Bùi Tạp Tư trả lời ... tiếp tục :"Nghe kia sau khi chết vì muốn trả thù cho nên mới làm như vậy , người ta còn đồn thổi , mỗi khi mưa đêm ấy sẽmặc chiếc váy màu đỏ đứng ở nơi nàygiơ tay đón xe"

      Vũ Nghê dừng bước , ngắm nhìn bốn phía ở ngã tư đường ."Cứu mạng" quát to mộttiếng , hất cửa xe , lập tức nhảy vào ——

      *********************************************************

      Chiếc xe thể thao màu xám bạc từ từ dừnglại tại dinh thự xanh lam , lúc này cả biệt thự đèn đuốc thắp sáng rực rỡ , thậm chí màutrắng ngoài tường còn do ánh đèn neon lóelên, nhìn như lễ hội.

      Bùi Tạp Tư xuống xe tự hỏi :"Dường như ở đây có chuyện vui , dâu ?!"

      Vũ Nghê gật đầu cái :"Cám ơn đãđưa tôi về , chúc nhiều may mắn , hẹn gặp lại !"

      Bùi Tạp Tư tựa lưng vào thành ghế xe , cười :"Tôi cũng thế , chúc nhiều maymắn , có lẽ chúng ta gặp lại rất nhanh ——"

      Vũ Nghê vội vàng xỏ giầy , thư thái vào biệt thự.

      " chủ , khỏe chứ . Tôi là tổng quảncủa Lạc gia , tôi họ Vương , cứ gọi tôi bà Vương được rồi !"

      Thoạt nhìn Vương tổng quản rất khôn khéo , đích thân lãnh đạo hai nhóm người giúp việc xếp thành hàng , cung kính đứng lối vào cửa chính để nghênh đón ."BàVương , xin chào . Bà có thể gọi tôi là VũNghê" gật đầu mỉm cười . Ở nơi xa lạ này , có cảm giác hợp

      " chủ"bà Vương khách sáo mỉm cười ,vẫn gọi Vũ Nghê bằng ' chủ' . " chủ , cômau vào nhà , tôi chuẩn bị xong nước tắm rồi , Lạc tiên sinh bây giờ chờ ở thư phòng !"

      "Tôi biết rồi !"

      Chờ ?! Nhắc tới Lạc Ngạo Thực , Vũ Nghê lập tức uất ức . Tối nay là đêm tân hôn, kết quả lại bị ta ném ở giữa đường.

      Khoác bộ đồng phục người giúp việc vào , sau đó bà Vương bảo theo tới gian phòng riêng

      Ngôi nhà trang trí xa hoa , phòng khách , thư phòng , phòng giữ quần áo , phòng tắm đầy đủ ..v..vvv... nội thất gần 20 phòng.

      Mở tủ treo quần áo ra , đủ loại kiểu dáng , các bộ đồ ngủ màu sắc sắp xếp gọn gàng.

      Vũ Nghê lấy ra chiếc áo ngủ tương đốibảo thủ vào phòng tắm. Toàn thân cảm thấy mệt mỏi , đặc biệt là ở hai chân.

      Chương 013 : Chỉ là danh phận



      Mới vừa bước ra từ phòng tắm . Vũ Nghê nhìn thấy người ngồi chiếc ghế dài màuđỏ , giật mình mấy giây , nhưng nhanhchóng lấy lại bình tĩnh , tới bàn trang điểm, soi gương , lau những lọn tóc

      Vài sợi tóc màu đen rớt ra từ khăn lông trắng , dính vào cổ nhìn duyên dáng như Thiên Nga Trắng

      Lạc Ngạo Thực nhìn xuyên thấu qua gương thấy được khung cảnh mập mờ . Vải lụatrơn tru đường cong hoàn hảo củaVũ Nghê , nhất là đôi gò bồng đảo , theo động tác của mà đung đưa.

      Lạc Ngạo Thực là nhịn được , hồi tưởng lại bộ dạng của Vũ Nghê , nhớ thân thể của mỗi tấc , nhớ hai chân của vòng chắc vào hông của , thúcgiục động tác của nhanh hơn.

      Nghĩ tới đây đôi mắt ràng tối sầm lại , giống như nước trong đầm lầy của bóng đêm . thanh thản từ ghế salon đứng lên , từng bước từng bước hướng đến gần bàn trang điểm.

      Soi gương sửa sang lại người của mình , VũNghê nhìn thấy người phía sau từ xa đếngần , động tác đôi tay trở nên cứng ngắc.

      Mặc dù có xoay người , nhưng là ý thức được rằng , hơi thở của vôcùng mạnh mẽ , hướng mình mà tới gần.

      bắt đầu hoảng hốt , nhịn được,phá vỡ yên lặng :"Về sau , tôi chú ý cách chuyện của mình !"

      "Chân sao chứ ?!" cúi đầu nhìnchân nàng sưng đỏ mà hỏi

      Thanh dịu dàng của gợi lên tất cả uất ức của , trong cổ họng chua xót ra dáng :" sao , có sao cả". Hôm nay mang giày cao gót , lúc trở về lại là chânkhông , rất đau.

      Lạc Ngạo Thực nhàng nâng cằm của VũNghê lên , ấn xuống cái hôn lên làn môiđỏ mọng :"Hôm nay mệt muốn chết rồi , em sớm chút nghỉ ngơi !"

      Dứt lời , xoay người muốn .

      " phải đâu sao ?! Tối hôm nay ngủ ở đây , vậy đâu ?!"Vũ Nghê đuổi theo bước hỏi.

      Lạc Ngạo Thực là đưa lưng về phía nàng , dừng lại mấy giây , phát ra chút tiếng cười ."À , thông minh như thế , cần tôi ư ?! Cha rể đưa cho tôi món quà, tôi hưởng thụ còn gì là đạo lý chứ ?!"

      "Đừng mà , tôi cầu xin ~~"Vũ Nghêchạy lên phía trước , bắt được áo ngủ của ." phải hận tôinữa sao ?! tán thành hôn lễ cuả chúng ta sao !"

      " sai , nhưng mà tôi cũng . Tôi là doanh nhân , tất cả những điều có lợi cự tuyệt ! Ha ha , món quà 19 tuổi , nếu là người đàn ông bìnhthường , chắc chắn từ bỏ !"

      Vũ Nghê dùng sức lắc đầu , vòng quatrước người của , gương mặt thống khổ nhìn :"Nhưng mà chúng ta là vợ chồng , là chồng của tôi , làm thếchẳng phải phản bội hôn nhân củachúng ta ?!"

      "Phản bội ?! Hôn nhân ?! Phó Vũ Nghê , tôi nghĩ rằng em dường như chưa hiểuđược lý do . Là gia đình tôi cần tôi kết hônđể có người vợ . Và em cũng tệ , cho nên tôi mới nguyện ý cho em ‘danh phận’ . Nhưng là cuộc hôn nhân này đối với cá nhân tôi mà , cóbất kỳ ý nghĩa ! Hiểu chưa ?! Bà xã ~~ !"Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt ve gương mặt của nàng , ung dung .

      "Vậy ý của là , chẳng qua giao cho tôi cái ‘danh phận’ trong cuộc hôn nhân này . Còn với có mộtchút ý nghĩa , chút trói buộcsao ?!"Vũ Nghê tin lắc đầu , đau lònggiống như bị đao xoắn.

      cái cười khẽ , coi như là trả lời . "Emngủ , tôi trước !"

      " , đợi chút !"Vũ Nghê nhịn khôngđược nước mắt sắp tràn ra

      "Được , cho em phút!"Lạc Ngạo Thực vẫn là đưa lưng về phía


      Chương 014 : Chú ý vệ sinh cá nhân



      Vũ Nghê vội vàng mở ra đồ dùng của mình , móc ra hộp giấy hình vuông , xoay người đưa cho :"Hy vọng cùng nữnhân kia có thể sử dụng nó , chú ý kỹ vệ sinh cá nhân !"

      Lạc Ngạo Thực cầm hộp , khóe môi mỉm cười :"Bà xã của mình chu đáo , có bao nhiêu cái trong đây ?! Đủ cho đêm nay sao ?!"

      giả bộ móc cái túi ra , nghiêm túcđếm :"Ha ha. . . . . . Là có mười cái , chuẩnbị cho tôi đây sao !"

      Vũ Nghê cắn chặt môi dưới !

      "Em phải 'xử nữ' , nên gia đình emđang bồi thường cho tôi ư ?!" cúi đầu nhìn , cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘xử nữ’

      "Ừm , đúng thế !"Tâm đau , còn bị câunói của nặng nề đâm tới.

      Lạc Ngạo Thực nhìn vào đôi mắt của VũNghê , dùng giọng điệu nhục nhã :"Nếucô ấy vẫn còn 'xử nữ' , tôi cũng khôngcần vật này !"Hộp giấy rơi vào trongngực của Vũ Nghê ."Vậy em cứ giữ lại , phòng khi tôi muốn chạm đến em , lấy ra mà ~~ sử dụng !"

      Vũ Nghê bị làm nhục nên lời , ngốc đầu lên được , nước mắt ấm áp chậm rãi chảy xuống , tráchmắng bẩn thỉu.

      "Tôi gì đâu chứ . Thế nào còn khóc lên ?!"Lạc Ngạo Thực hiểu lắc đầu cái.

      "Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta. . . .. . tôi ...."Quá sức thống khổ Vũ Nghê có chút năng lộn xộn , cũng biết muốn biểu đạt cái gì.

      Dáng vẻ rơi lệ , làm cho rùng mìnhmột cái

      "Vậy ý của em là , là để cho tôi muốn em , đúng . Tốt lắm , đừng khóc . Tôiliền thỏa mãn em , sử dụng cái vậy !" giống như là gắng gượng , như là muốnban ân cho , tay chặn ngang ôm lấy

      " , đừng . . . . . ."Vũ Nghê theo bảnnăng kêu lên tiếng.

      "Đừng quên chúng ta là vợ chồng , cũng đừng với tôi chữ ‘’ !"Lần nàyđến phiên Lạc Ngạo Thực có chút cấp bách kỳ lạ , hôm nay thế nhưng lại kích động đối với , từng tế bào trong thân thể đềula lên muốn

      Lạc Ngạo Thực tự hào đứng cạnh giườngbùng nổ mạnh mẽ lắc lư thân thể , hai bàntay màu đồng vững chắc nắm chặt người phía trước . dùng sức hành động , rất nhanh cơ thể liền run rẩy trong phấnkhích

      lâu sau , giống như con sư tửđã thoả mãn , rồi tự mình rút ra . Nhu cầuqua , ngay sau đó hướng về phía khác

      mới vừa rồi cầu quá kịch liệt , làm cho Vũ Nghê mệt mỏi co quắp giường

      Sửa sang lại bộ dạng chỉnh tề , liếc Vũ Nghê cái , nửa đùa :"Em còn khôngđi dọn dẹp sao ?! đêm làm những hai lần , chẳng lẽ tôi còn chưa đáp ứng đủ sựham muốn của em ?!"

      " , phải vậy , tôi mệt mỏi , đứng lên cũng nổi !"Kết hôncả ngày , lại chạy đoạn đường về nhà , khó khi phải đảm nhiệm buổi tối có đến hai lần hoan ái.

      "Xem ra cha vợ đúng , cơ thể em thậtđúng là yếu kém !"Lạc Ngạo Thực chuyệntrò vui vẻ , trong giọng lại tràn đầy lãnh khốc vô tình ."Ha ha , cũng may . Cònmột người nữa phải chia sẻ công việc với em . Tôi muốn lát nữa tôi ở giữa hai chân nàng ấy , cần mang bao cao su , chơi đùa nàng ấy thỏa thích !"

      Trái tim Vũ Nghê vừa đau khổ vừa chua xótnhìn ra gian phòng ——


      Chương 015 : Âmthanh cạnh phòng



      "A rể , cẩn thận , đau quá , ah ...." thanh đau đớn lại cùng hưng phấn hòa nhịprên lên , giống như có ma lực , thông quavách tường xuyên bên tai Vũ Nghê

      Nước mắt cũng thể kiểm soát được ,cư nhiên chảy ra ngoài ra . Trong lòng chua xót vô cùng.

      Đêm tân hôn của là phải chịu đựng việc ở cùng người phụ nữ khác , mà bọn họ lại hoan ái ngay sát bên phòng ——

      có quyền trói buộc sao ?! có , rất điều đó , hôn nhân đối vớihắn mà có chút ý nghĩa nào , chẳng qua là cho ‘danh phận’.

      Tầm mắt như mơ hồ , Vũ Nghê khẽ cầm hộp kim loại trong tay , thận trọng mở ra , mộthoa tai màu thạch tím diện trongánh sáng mờ.

      Vũ Nghê khẽ vuốt ve nó , dùng sức nhắmmắt lại , nước mắt nóng bỏng lập tức lănxuống . " à , quên mất em rồi sao , quên em mà , phải vậy sao"

      Khi tiếng đàn dương cầm kết thúc , các côgái mặc chiếc váy lấp lánh dừng lại điệunhảy duyên dáng . Dưới sân khấu là nhữngtiếng vỗ tay bộp bộp . Năm ấy Tiểu Vũ Nghêmười hai tuổi , đại diện cho trường học đoạtgiải nhất môn nhảy múa

      "Phó Vũ Nghê , tại thời gian còn sớm , bên ngoài trời rất đen có thể lại mưa , gia đình của con tới đón sao?! Nếu mau gọi điện thoại cho cha mẹ !" giáo bắt đầu hỏi thăm

      Tiểu Vũ Nghê mới vừa thay quần áo xong ,thấy cha mẹ của các bạn đều tới , tronglòng ngừng đau xót . " giáo cứ yên tâm , cha mẹ của con đến rồi . Bọn họ vừa mới gọi điện bảo là chờ bênngoài !"

      "Được rồi , vậy con mau , lại làm cho cha mẹ sốt ruột !" giáo vỗ vào đầu , thúc giục Tiểu Vũ Nghê nênnhanh lên chút.

      Tiểu Vũ Nghê ngoan ngoãn chào giáo , rồi vẫy tay tạm biệt , sau đó chạy trong bóng đêm ——

      "Để cho người nhà đón chi nữa , con đãlớn rồi , chẳng lẽ còn tìm được đường về hay sao ?! tại cha nhiều việc bề bộn , con nên tự ngồi xe về nhà !"Lúc Vũ Nghê được mười tuổi , lần đầu tiêncô gọi điện cho cha tới đón , cha với như thế . Sau lần đó , dù cho thời tiết cóác liệt đến đâu Tiểu Vũ Nghê đều là tự mìnhđi học , tự mình về nhà.

      Cha mẹ ly hôn sau đó lâu , vào đêm khuya em gọi điện thoại tới cho ,vừa khóc vừa :"Chị hai , mẹ cùng mộtchú kết hôn , em cùng mẹ theo chú , về sau chắc chúng ta gặp được nhau !". Kể từ đó , nhìn thấymẹ .

      Năm mười hai tuổi , Tiểu Vũ Nghê đeo cặpsách màu đỏ , sợ hãi siết chặt hai tay lại , liều mạng hướng trạm xe buýt mà chạy . Sángsớm hôm nay , dì Hoa lại lật bọc sách , tịchthu tiền xài vặt mà cha mới cho tối qua . còn tiền ngồi tắc xi , chỉ có thể xe buýt mà thôi

      Bất ngờ tiếng sấm vang lên ầm ầm , tia chớp màu bạc phá vỡ phía chân trời . Saumột vài giây , giọt mưa lớn như hạt đậu chichít rơi mặt đất , mưa càng ngày nặng hạt . Tóc và áo quần của Tiểu Vũ Nghê rất nhanh bị thấm ướt

      Phịch tiếng , Tiểu Vũ Nghê nặng nề ngãvào vũng nước

      "Phốc —— ông trời ơi , sao lại mưa ngaylúc này !"Tiểu Vũ Nghê té mặt nước bùn , cảm giác đau đớn mà thất thanhtrong lòng . " là đau"

      Chợt chiếc xe con chạy nhanh đến , Tiểu Vũ Nghê nhìn thấy đèn xe chói mắt , hét lớn lanh lảnh . "——"

      "Két ——" chiếc xe dừng lại

      Tiểu Vũ Nghê lại lần nữa ngã trongnước , chiếc xe BMW màu đen được mở ra , xuống là thanh niên cao lớn

      Thấp thoáng theo đèn đường , Tiểu VũNghê dần dần thấy diện mạo của . Mắt rất đẹp , so với bạn trai của giáo còncao hơn , lại phong độ nữa.

      Mắt ấy đẹp như vậy , trực giác cho thấy, đây phải là người xấu (Coi chừngnhầm nhé Tiểu Vũ Nghê . Sau này chínhanh ấy ......Tiểu Vũ Nghê đó >O<)

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 016 : Tâmnguyện nho


      (Tiểu Vũ Nghê lúc - Hình ảnh chỉ cótính minh họa)



      Tiểu Vũ Nghê ăn hai cái Hamburger , bọc khoai tây , hai cánh gà nướng , đùigà , ba cái bánh Donut , cộng thêm cốcnước rong biển . Rốt cuộc cũng lau khô miệng , im lặng ngồi xong.

      "Bé con , cho biết , nhà em ở nơi nào , cha mẹ tên gọi là gì ?!" đẹp trai dịu dàng hỏi.

      Vừa nghe đến phải về nhà , Tiểu Vũ Nghê khổ sở cúi đầu , đôi mắt to cùng cái mũi nhỏnhắn trở nên hồng hào . lâu sau , Tiểu Vũ Nghê mới giọng mà :"Em. . . . . .em quên mất rồi . Mới vừa. . . . . . Mới vừa rồi sợ tới mức quên mất !"

      Nhìn chằm chằm vào hai bàn tay trong lòng , bất an láo . Trước những giọt nước mắtđã khô , lại có vài giọt len lén rơi xuống . Xin lỗi , Tiểu Vũ Nghê phải là cố ý láo đâu . Mà là tại muốn về nhà . Hôm nay muốn bị mắng , hômnay là sinh nhật của . . . . . .

      "Bé con , em có quên , là em láo , có đúng hay ? được , phải giao em cho cảnh sát !" đẹp trai kiên trì .

      " muốn !"Tiểu Vũ Nghê thét to, tay bé nắm chặt tay áo của :" hãy nghe em . . . . . . Cha mẹ của em ly hôn . Em là theo cha , cha nghe lời mẹ kế , mẹ kếđối với em . . . . ."

      đến đây , nước mắt của Tiểu Vũ Nghê chảy xuống tanh tách , trong nháy mắtkhuôn mặt nhắn ướt sũng :"Bọn họ cũng có trông nom em . Hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của em , em cầu xin , cầu xin cùng em trongngày sinh nhật có được hay ?! Em mất ba cái sinh nhật , rất lâu có ăn bánh kem rồi ! Lần trước sinh nhậtcủa con dì , bà nội lấy miếng bánh choem , kết quả bị con của dì là kẻ trộm , đem bánh ném xuống đất !"Thanh của Tiểu Vũ Nghê càng ngày càng runrẩy , tiếng nức trong mũi ngày càng to. . . . . .

      Mười hai ngọn nến cháy sáng đưa vàođôi mắt đẹp của Tiểu Vũ Nghê , nhìn bánh kem khá lớn , tin vào mắt mình cholắm , lại ngẩng đầu lên nhìn chút đẹp trai đối diện

      "Còn thổi , nến tắt đấy !"Giọng ôn hòa truyền tới , đẹp trai cười .

      "Em có thể cầu nguyện ?!"Tiểu VũNghê mở miệng yếu ớt hỏi , dè dặt đến đaulòng.

      "Dĩ nhiên !"

      Được cho phép của đẹp trai , gáinhỏ rất thành kính nhắm mắt lại , chắp tay đặt trước ngực , thầm cầu nguyện

      [Nếu thế gian có luân hồi , Tiểu Vũ Nghê hi vọng lần sau gia đìnhhạnh phúc . Cha mẹ ly hôn , luôn luôn kề cận Tiểu Vũ Nghê đến lớn . Tiểu Vũ Nghê còn đơn , cóngười quan tâm đến Tiểu Vũ Nghê , sẽkhông có mẹ kế , bị tổng giam trong phòng ăn đòn , khi dễ em gáicủa Tiểu Vũ Nghê , bị bỏ đói . Nếunhư nguyện vọng của Tiểu Vũ Nghê khôngphải là quá nhiều , như vậy Tiểu Vũ Nghê hy vọng sau này Tiểu Vũ Nghê vẫn cònđược gặp đẹp trai ——]

      Sau khi cầu nguyện xong , khuôn mặt nhắn xinh đẹp lại gần cây nến , thổi hơi làm toàn bộ nến tắt hết

      "Sinh nhật vui vẻ , chúc em càng ngàycàng thông minh và xinh đẹp , thân thể khỏe mạnh ! Nào , chúng ta cắt bánh ngọt ~!" thanh dễ nghe lần nữa truyền đến

      "Cám ơn , Đại Ca Ca !"Ăn được miếng kem ngon ngọt trong ánh mắt Tiểu VũNghê lại toát ra nước mắt , nhưng cốgắng khóc . Chẳng qua là ăn khốibánh ngọt liền rơi nước mắt , bị người khác chê cười.

      đẹp trai rất tốt , lâu rồi có ai đối tốt với Tiểu Vũ Nghê vậy , lại còn quan tâm tới Tiểu Vũ Nghê !

      Tiểu Vũ Nghê nghe các bạn học , chỉ cần thời điểm xỏ lỗ tai , rồi cầm tay mộtchàng trai , như vậy đời sau chàng trai là người giám hộ cuộc sống của , cả đời cũng tách biệt !

      Tiểu Vũ Nghê muốn tách ra khỏiAnh đẹp trai , rất lâu rồi có ai tốt vớicô như vậy , hy vọng có thể cùng anhđẹp trai ở chung chỗ.

      Tiểu Vũ Nghê buông bánh sinh nhật xuống ,quẹt miệng :"Đại Ca Ca , có thể dẫn em xỏ lỗ tai ?!"

      "Xỏ lỗ tai ?! cầu kỳ quái gì đây bé con ?!" đẹp trai nhíu mày cái , khônghiểu hỏi , nhưng là vẫn đáp ứng cầu củaTiểu Vũ Nghê.

      Chương 017 : Xỏ lỗ tai



      Khi xỏ lỗ tai , Tiểu Vũ Nghê còn nắmchặt tay của . Nếu quả như lời đồn cóthật , như vậy nhất định đẹp trai giám hộ ! (Tiểu Vũ Nghê mê trai >O<)

      Tiểu Vũ Nghê toát ra vui sướng đến rơinước mắt , hưng phấn đến cách nàodừng lại.

      "Các người cam kết với ta là kỹ thuật rấttốt và hoàn hảo . Thế đây là gì . đau ?! đau mà bé con nhà ta khóc thế à ?!" đẹp trai đứng ở bên , tức giận chất vấn nhân viên làm việc , mặt hếtsức lo lắng.

      "Đúng. . . xin lỗi , nhưng là có rấtnhiều người bạn tới xỏ lỗ tai , đều có vấn đề gì !" Nhân viên phục vụ bị dọa đến ấp úng xin lỗi.

      "Gọi ông chủ của các người ra đây , tôimuốn nghe lời giải thích hợp lý , hơn nữa nhất định phải tìm được phương pháp đau !" đẹp trai mắng nhânviên làm việc đó , cúi đầu cẩn thận kiểm travành tay Tiểu Vũ Nghê :"Đau như thế nào ?! Em suy nghĩ chút , rồi miêu tả cho !"

      Nhìn vẻ mặt lo lắng của đep trai , nướcmắt của Tiểu Vũ Nghê càng thêm mãnh liệt . đep trai bảo vệ . lâu có người bảo vệ . Tiểu Vũ Nghê cảmđộng lâu , nghẹn ngào thốt nênlời , ra là lỗ tai có đau . Chỉlà do quá cảm động , cho nên mới chảy nước mắt.

      Thấy trường hợp huyên náo có chút hỗn loạn . Tiểu Vũ Nghê cảm động tiếp tục rơinước mắt , rốt cuộc mở miệng đứt quãng:" . . . . . đau , có. . . . . .chuyện gì cả !"

      cách ngắn ngủn , nhưng lại giải cứucho nữ nhân viên , cũng như giải cứu tiệmnày ——

      Đứng ở trước gương Tiểu Vũ Nghê ngừng đong đưa cái đầu , hoa tay thạch anhtím theo đó mà lắc lư theo . xinh đẹp , hoa tay là đẹp . Hoa tai do đep trai tặng , phải quý trọng ——

      "Bé con , cũng trưa rồi , đưa em về nhà !"

      Tiểu Vũ Nghê ngưng lại việc đỏm dáng , trong lòng ngừng cầu nguyện [đừngđuổi Tiểu Vũ Nghê về nhà] , nhưng làThượng Đế cũng nghe thấy thanh cầu nguyện đó . Ước mơ luôn luôn ngắn ngủi , chung quy phải trở lại thực tế.

      Tiểu Vũ Nghê ngồi ghế salon , nâng lênkhuôn mặt nhắn chăm chú nhìn anhđep trai trước mắt :"Đại Ca Ca , quên em sao ?!"

      "Yên tâm , . khôngthường làm người tốt , mấy trăm năm cứ như vậy là lần đầu tiên . đemchuyện này nghiêm túc mà ghi nhớ , để thế hệ tương lai nhớ những việc làm tốtcủa ! "

      ràng là lời giỡn , nhưng mà Tiểu Vũ Nghê chút cũng cười rồi đứng lên , nghiêm túc cầu :"Đại Ca Ca , anhnhìn kỹ em chút có được ?!Nếu như về sau mà gặp lại em , liệu có nhận ra được em ?!"Vũ Nghê đem khuôn mặt nhắn ngửa lên cao , dùng sức chớp mắt.

      Nhìn khuôn mặt bé như thiên thần , đôimắt to đẹp đến động lòng , cánh môi cốgắng mỉm cười . nhịn đượcvươn cánh tay , nhàng :"Bé con ngốc , yên tâm . Em xinh đẹp thế này , làm sao có thể quên ?!"

      Nghe mình xinh đẹp , gò má củaTiểu Vũ Nghê hơi đỏ lên :"Đại Ca Ca , cóthật là em xinh đẹp ?!"

      "Rất xinh đẹp , đôi mắt sáng ngời , trong nháy mắt tựa như sao đêm của bầu trời . .. . . ."Tầm mắt của nhìn lướt qua cánhmôi của , giữ lại vài giây rồi tiếp :"Lỗ tai của em cũng vậy , tròn và đáng !”


      "Phải nhớ kỹ lỗ tai của em à nha . Là cùng với em xỏ . . . . . ."

      "Đúng vậy , học thuộc lòng rồi mà . Nào , để tiễn em về nhà !" đẹp trai thúc giục.

      Tiểu Vũ Nghê đeo cặp sách lên lưng , manggiày xong , đứng ở trước hiên nhà , đối diệnvới hô to :"Nha , nha , nha . . . . . . Đại Ca Ca , em mới nhớ đến chuyện . Cái hộp hoa tai còn trong phòng , anhgiúp em lấy ra !"

      "Được , cho biết , để ở chỗ nào ?!" vừa hỏi vừa nửa người quay lại trở vàotrong phòng.

      "Em quên mất. . . . . ."

      Cuối cùng Tiểu Vũ Nghê cũng khống chế được , nước mắt trong suốt ngừng mà rơi xuống , nhìn vào bên trongcánh cửa , đôi môi im lặng và lời tạm biệt:"Gặp lại sau , Đại Ca Ca . cha em cũng làmột doanh nhân , em thể làm cho ông ấy mất mặt , nên cũng cần anhđưa em về . biết chúng ta còn gặplại hay , nhưng mà em quyết định rồi , là người của em , ngànlần được quên em , phải hứa đó . Gặp lại , gặp lại , nhất định phải gặplại ——"

      "Đại Ca Ca. . . . . . em phải là hư , ngàn lần được trách em , có được hay ?!"Vũ Nghê tiến vào trong giấc mộng , ngừng nỉ non. . . . . .

      Chương 018 : Miệngnói ngừng



      Lạc Ngạo Thực mặc bộ áo ngủ màu đen mới vừa xuống lầu dưới phòng khách , nhanh tay đón lấy lon bia được quăng đến , nhìn người tấn công mình :"Cậu tới lúc nào thế ?! Sao gọi cho tôi !"

      "Bạn tốt mới cưới vợ , làm thế nào tôi lạikhông đến để làm phiền chứ !"Ngồi ở ghế salon dài , nam nhân kia lải nhải so với nữ nhân còn muôn phần phiền hơn :"Này , Jerry . Vợ của cậu rất quyến rũ , cũng rấtđáng đấy !"

      Lạc Ngạo Thực dạo bước đến phía salon đốidiện , thư thả ngồi xuống , mở lon bia , uống hớp rồi hỏi :"Cậu gặp ấy lúc nào ?!"

      Bùi Tạp Tư khẽ lắc đầu , cười cái , gác hai chân lên bàn :"Có là ~~ Cậu biết tôi gặp vợ cậu lúc nào ?!"

      Lạc Ngạo Thực lại uống tiếp hớp bia , quay đầu :"Tôi làm sao biết , cậu cũngkhông có !"
      "Ha ha , Jerry . Cậu cho là tôi ngốc , hay làchính cậu quá thông minh . Cậu nghĩ làcậu có thể lừa được tôi ư !"

      "Tôi biết cậu về cái gì !". Lạc Ngạo Thực nghênh ngang

      "Tôi vừa xuống máy bay , về đến nhà liềnnhận được điện thoại của người nào đó , rằng , lại muốn tôi tớingay biệt thự này , muốn tìm hiểu thị trường Âu Châu . Lúc ấy tôi còn suynghĩ , người này có phải điên rồi . Mặc dù là ngày hôm nay kết hôn , nhưnglại muốn được bàn việc trong đêm tân hôn !"Nụ cười mặt Bùi Tạp Tư càng ngày càng dâng cao , giống như thể kiểmsoát được.

      "Có gì là thể ?! Nếu như cậu hết khát rồi , vậy bây giờ chúng ta bắt đầuthảo luận thị trường Âu Châu !"Lạc NgạoThực buông lỏng cánh tay , cảm thấycó chỗ nào đặc biệt

      Bùi Tạp Tư để ý tới lời của , tự nhiên :"Khi tôi nhìn thấy mặc lễ phục màu đỏ đường đến đây , tất cả nghi ngờ của tôi sáng tỏ !"

      "Có thể ngừng được chưa ?! Xem ra công việc ở Âu Châu của cậu vẫn chưa đủ vất vả . Bằng từ mai , cậu đến Châu Phi . Tôi cũng muốn phát triển ở đó ——"Lạc Ngạo Thực - muốntiếp tục cái đề tài này nữa , dù thế nào chuyện của nữ nhân kia liên quan .

      Bùi Tạp Tư cả gan tiếp tục cười :"Nếunhư cảm thấy đau lòng , đừng nên đuổi người ta xuống xe . Nhân tiện cũng tiết kiệm được ít phiền toái cho tôi ,khi phải giúp ấy !"

      "Ha ha , thể tin được , đườngđường là cậu ấm Bùi gia , lại thành ranhiều chuyện thế này , trong miệng ngừng ~". Lạc Ngạo Thực là đem lon bia trong tay để vào khay trà , biến sắc giễu cợt .

      Bùi Tạp Tư biết mình đúng rồi , nụ cười càng thêm tự tin :"Cậu định giả bộ à , ha ha . Khó trách , người như Lạc tổng giám đốc mà ngoan ngoãn cưới vợ . dâu sựrất đẹp , chỉ có kẻ ngốc mới vội vàng cưới về !"

      Lạc Ngạo Thực ngồi ở sô pha , khôngthèm phản ứng đến lời nhạo báng của bạn tốt

      Nữ nhân xinh đẹp rất nhiều , bên cạnh càng đếm xuể . Bất luận là mỹ nữ có đặc biệt thế nào , với cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên !



      Chương 019 : Sángsớm kêu cửa



      Những thanh véo von của chim kêu vàosáng sớm , đem Vũ Nghê từ trong giấc mộng chợt tỉnh lại

      chậm rãi mở mắt . Trong lúc nhất thờikhông cách nào nhớ nổi mình ở đâu . Cho đến khi trí nhớ từ từ quay về , mới hồi tưởng lại . Ngày hôm qua mình "kếthôn" , trái tim cũng theo đó nổi lên đau đớn.

      Nằm giường to trông càng thêm bé , trái tim cảm thấy trơ trọi hơn . Trong lòng tan vỡ đến khi chìm vào giấc ngủ , đếncả tiếng động sát bên phòng đến mấy giờ kếtthúc cũng

      Cốc cốc cốc ——

      Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

      Vũ Nghê giương mắt nhìn về đồng hồ tinhthể , là bảy giờ rưỡi . Chợt nhớ tới bàVương có qua , mỗi sáng tám giờ , chồngcủa ngồi ở trước bàn và ăn sáng . Khiđồng hồ điểm bảy giờ rưỡi , bà sai ngườigõ cửa kêu tỉnh ."Tôi đến ngay !"

      Vén chăn lên , Vũ Nghê vội vàng chạy quaphòng khách , chạy đến cửa :"Cám ơn , tôiđã tỉnh -——". người đàn ông dựa vàocạnh cửa , mặc chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc , đôi tay để ở túi quần nhìn Vũ Nghê . Gương mặt tuấn tú cười như cười , chút áy náy cũng có :"Chào buổi sáng , bà xã"

      Vũ Nghê ngẩn ra , mớ cảm xúc ngổnngang . Nhìn thấy , liền đỏ mặt , có thể tưởng tượng đến tối ngày hôm qua , lòng của lại đau . Lúc này đây , biết phải dùng loại tâm trạng nào mà đốidiện với .

      Lạc Ngạo Thực đứng ở cửa , quan sát từđầu đến chân , ánh mắt dừng lại ở ngón chân trơ trụi của Vũ Nghê

      Đầu ngón chân đáng kia , hơi phồng ra . Chẳng qua chỉ là nhìn chằm chằm vào châncô , thế nhưng lại làm cho sinh ra mộtloại cảm giác rất mãnh liệt

      Vũ Nghê cong ngón chân lên , đỏ mặt ý thức được điều đó , liền bước lên thảm giẫmlộn xộn , xốc xếch tóc dài xõa ra sau.

      "Tối hôm qua ngủ có ngon ?!"Lạc Ngạo Thực vẫn như xưa , tao nhã quan tâmnói.

      Trong đêm tân hôn , người chồng của mình chạy sang người phụ nữ khác . Sáng hôm sau , thậm chí còn hỏi vợ mình đêm qua ngủ có ngon ?! Điều này chắc chắn là trớ trêu lớn nhất..

      Vũ Nghê tái mặt , miễn cưỡng lộ ra nụcười :" tồi , chỉ là giường quá lớn , ngủ có chút nỡ !"

      " sao , thời gian còn dài . Rồi em quen !"Trong lời của ý khác.

      hiểu lời , ý là về sau phảithường xuyên vườn nhà trống ."Tôichỉ là có chút tật xấu về chỗ lạ , nhưngkhông lâu sau liền có thể thích ứng ngay thôi !"

      "Vậy tốt !"Lạc Ngạo Thực gật đầu mộtcái :"Vậy em rửa mặt sửa sang lại , lát nữa chúng ta phải ra ngoài"

      "Ra ngoài ?!"Vũ Nghê hỏi.

      "Dĩ nhiên , em quên là chúng ta phải đichào hỏi cha mẹ của tôi à"

      Vũ Nghê sắc mặt đỏ lên . Chết , lại quên chuyện này chứ . "Được rồi , tôi xuống lầu sau !"Sau khi xong , phịchmột tiếng , Vũ Nghê nhanh chóng đóng cửalại.

      Khoảng thời gian này , muốn mình phải thương tâm nữa , chạy vào phòng tắm , bắt đầu chăm sóc bản thân . Sau khi trangđiểm trong 10 phút , vào phòng giữquần áo.

      Bất kể Lạc Ngạo Thực là người vô tình như thế nào , nhưng đối với hào phóng . Tủ quần áo dài treo đầy các nhãn hiệu quốc tế , mỗi bộ đều có giá trị khác nhau , hơn nữa kích thước của mỗi bộ quầnáo đều chuẩn xác

      Để tránh thất lễ với người lớn , Vũ Nghêchọn cho mình bộ âu phục màu đỏkhoác lên người

      Soi gương mấy lần kiểm tra , xác định bảnthân gần như hoàn mỹ , mới bước ra khỏiphòng.

      Còn chưa đến dưới lầu , liền nghe thấy thanh đáng . " à , em biết là đối tốt với em nhất ~~!"


      Chương 020 : Màuđỏ và màu hồng



      Hoàng Minh Nguyệt cầm chi phiếu , hưng phấn hôn lên gò má của Lạc Ngạo Thực

      Ngồi ở bàn ăn , Lạc Ngạo Thực cũng đẩy nàng ra , mặt ra vẻ cưng chìu cười."Chỉ cần em thích là tốt rồi !"

      Hoàng Minh Nguyệt ngồi trở lại vị trí củamình , Khuôn mặt xinh đẹp lên mộtchút đau khổ, giọng run rẩy :" à , phải muốn cười nhạo em chứ . phải là em thích số tiền này , màquả là nó quá nhiều để có thể trợ giúpem . Thế này em chẳng cần phải xin tiền của cha em nữa . biết làngười bình thường như chúng tôi kiếmtiền khó khăn cỡ nào đâu !"

      "À ?!"

      "Em cũng phải là trụy lạc nên mớitìm đến nơi này , em chỉ muốn cha của mình còn cực khổ nữa , tuổi táccủa ông ấy cũng lớn"

      "Em rất hiểu chuyện"Lạc Ngạo Thực uống xong hớp cà phê rồinói

      "Cám ơn xem thường em !"Hoàng Minh Nguyệt lệ rơi đầy mặt .

      Vũ Nghê tới trước bàn ăn vừa lúc thấymột màn như vậy . Lạc Ngạo Thực ra vẻ chua xót nhìn vẻ mặt đáng thương của Hoàng Minh Nguyệt . à ?! lànhanh , trước phải gọi là rể ?!

      "Chị à , sớm vậy ?! Nhanh ngồi xuống đây cùng nhau ăn điểm tâm , cũng khôngbiết chị có thích hay !"Hoàng MinhNguyệt vội vàng đứng dậy kéo ghế ra choVũ Nghê

      Hoàng Minh Nguyệt tựa như chủ nhânnhiệt tình chào hỏi . Còn Vũ Nghê giống khách ghé thăm

      Chìa tay ra đón lấy ghế mà khuôn mặt phảikhổ sở tươi cười . Biết này là giànhchồng mình , mà mình lại có thể giả bộthân thiện ngồi xuống

      Lạc Ngạo Thực nhìn về phía vợ :"Vũ Nghê , em nếm thử chút , hương vị rất ngon . Minh Nguyệt sáng sớm làm !"

      " à , cần phải khích lệ em , lại làm em hổ thẹn"

      "Ha ha , đương nhiên là phải khen ngợi chứ . Tối qua em cũng mệt mỏi còn gì . Đãthế hôm nay còn phải dậy sớm chuẩn bị !" đem tầm mắt cưng chìu nhìn trêngương mặt Hoàng Minh Nguyệt

      "Đó là những gì em nên làm mà . Dì và dượng để em tới đây , chính là chăm sóc chị Nghê cùng đấy !"

      Còn chưa kịp ăn chút gì , Vũ Nghê liền thở nổi . Bưng ly sữa tươi trong tay , khống chế được khẽ run rẩy.

      Mệt mỏi ư ?! mất mặt tý nào , công khai cho vợ mình biết cái gọi là khiến Hoàng Minh Nguyệt mệt mỏi ! Chămsóc ư ?! hay . Tại sao trực tiếp chút . Là tới để làm quà bồi thường ?! bây giờ có thể chịu đựng đượctất cả mọi thứ !

      phải sao ?! Giờ đây có lý do gì tức giận cả . Chẳng qua cũng chỉ là ‘danh phận’ . 'danh phận’ có tưcách gì để đau lòng ?!

      Vũ Nghê vẫn còn suy nghĩ lung tung , Lạc Ngạo Thực và Hoàng Minh Nguyệtđã vui vẻ ăn xong , nhàn nhã uống cà phê , chuyện phiếm.

      " à , có phải đối với chị của em làvừa thấy đấy ?!"

      mỉm cười và lắc đầu , giống như đangđứng giữa tình thế khó khăn ." ư ?! Tôivà ấy dường như phải !"

      " làm sao mà kết hôn đây ?! Chị à ? Chị cũng thích sao ?!"Hoàng Minh Nguyệt quay đầu , cố giả vờhỏi Vũ Nghê.

      Vũ Nghê đặt ly sữa xuống , nhìn về phía chồng mình . "Tôi no rồi . Chúng ta nên bái kiến cha mẹ !"

      "Được rồi , chúng ta thôi"Lạc NgạoThực lau chùi miệng , đứng lên nhìn về phíabên tay phải ."Minh Nguyệt , em cũng nênđi theo !"

      "Vâng . À mà xem em ăn mặc như vậy có được ?!"Hoàng Minh Nguyệt chỉchỉ chiếc váy màu hồng , như thể cố tình phối hợp với bộ áo màu đỏ của Vũ Nghê.

      " tệ !"Lạc Ngạo Thực gật đầu cái

      Vũ Nghê thể tin vào tai của mình . Chẳng lẽ ở trước mặt người nhà của , cũng chừa cho chút thểdiện sao ?!
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :