TỔNG TÀI THỰC ĐÁNG SỢ
Chương 1: Đêm cướp đoạt
Khi màn đêm lặng im buông xuống, những cơn gió mùa hè mang theo chút mát mẻ, nhè thổi qua.
Cánh cửa kính tinh xảo, nắm đấm cửa màu vàng kim.
Lâm Hi Hi hoàn thành buổi phỏng vấn ra, bàn tay mềm mại khoát lên cửa, thở hơi, ôm trong lòng bản sơ yếu lý lịch ra cửa. Chỉ đoạn đường ngắn, nàng có chút nhàng, đôi mắt mở to sáng rỡ giống như hồ nước đảo vòng quanh đại sảnh, là nơi đẹp đẽ, liếc mắt cái cũng xem hết được, nàng đơn thuần cúi thấp đầu, khiến làn tóc mềm che khuất chút nét cười nơi khóe miệng.
Cách đó xa là khách sạn mà nàng muốn đến. Dưới màn đêm đen, hùng vĩ xa hoa.
Nàng nhìn chút rồi lấy điện thoại ra từ túi xách.
“Hi Hi…” Từ điện thoại truyền ra giọng rất vui sướng, chiều chuộng.
“Nhạc Phong, em phỏng vấn xong rồi.” Lâm Hi Hi vừa vừa , mái tóc dài mềm mượt bay bay trong gió.
“Ha ha, vậy sao? Kết quả thế nào?”
“Họ quyết định nhận em ! Đãi ngộ rất tốt, em rất vừa ý, hơn nữa điều kiện làm việc em cũng thích…” Làn áo bị gió thổi qua, mềm ôm lấy thân thể xinh xắn của nàng, tay áo ren vờn quanh cổ tay tuyết trắng, thân dưới là chiếc váy ngắn tinh xảo, hai chân thon dài khép lại, lộ ra vẻ mê người bóng bẩy, Lâm Hi Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên khách sạn, “Khách sạnVienna, bên cạnh tòa nhà thương mại, đúng ?”
“Đúng rồi, đêm nay ba mẹ ở đó, em giúp đến tiếp hai người — yên tâm, họ thích em mà. Hi Hi, trước giờ ba mẹ đối với người rất khoan dung, đừng lo lắng…”
“Em lo lắng! “ Lâm Hi Hi đỏ mặt ngắt lời, vào khách sạn qua chiếc cửa xoay.
“Ha ha… vậy là tốt rồi, chúc mừng công chúa của tìm được công việc thích!” Nhạc Phong cười sang sảng, cầm điện thoại di động cúi đầu , “Đêm nay em đến trước, ngày mai mới đến được… ngoan, em.”
Trong khách sạn thoang thoảng khí lạnh, nhưng Lâm Hi Hi lại thấy trong lòng dâng lên chút khô nóng.
“Em cũng .” Nàng nhàng câu, liền ngắt điện thoại.
Mặt hơi ửng hồng, dưới ánh đèn sáng rỡ có vẻ mê người gì sánh được.
Đến quầy tiếp tân hỏi , Lâm Hi Hi giọng cảm ơn, có phần hơi lo lắng vào thang máy.
Đúng vây, cùng Nhạc Phong nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Hi Hi thực nhìn thấy ba mẹ , trước đây phải chưa từng gặp qua, nhưng chỉ gặp qua điện thoại. Lúc đó nàng còn chưa tốt nghiệp, thỉnh thoảng đến công ty của Nhạc Phong, như thể hiến vật quý, ôm nàng gọi điện thoại quốc tế cho ba mẹ, Lâm Hi Hi đỏ mặt dựa vào lòng chào hỏi với ông bà Nhạc.
Nàng cảm thấy ông bà Nhạc cũng phải là người lạnh nhạt, ít nhất qua màn hình điện thoại thấy họ tươi cười, rất hài lòng, mặc dù chỉ dành cho con trai, chứ liên quan gì đến nàng.
Nụ cười của họ cũng dành cho xinh đẹp động lòng người trong lòng con trai họ.
Nghĩ đến đây Lâm Hi Hi liền càm thấy căng thẳng.
giờ Nhạc Phong công tác, kịp trở về mà ông bà Nhạc lại cố ý đến lúc này, có báo trước, vì vậy nàng phải đến trước tiếp đón.
Bàn tay nắm chặt túi xách, Lâm Hi Hi cố gắng thả lỏng chính mình.
sợ… sợ, sợ.
Hi Hi cố gắng lên, dù sao cũng là ba mẹ người mình, nên sợ hãi như thế.
Nàng lẩm nhẩm tự nhủ, hoàn toàn chú ý đến tầng mà mình muốn tới.
“Đinh” tiếng chuông vang, cửa thang máy mở ra.
Lâm Hi Hi ra ngoài, bước vào vùng sáng êm dịu, mặt đất là thảm lông dê màu trắng cách rất tốt, đỉnh đầu là hàng những cây đèn màu hồng nhạt khiến bầu khí tràn ngập an tĩnh mà thần bí.
Nàng theo số phòng , đến phía trước tìm.
K107, K108, K109…
Nàng nhớ lại số phòng, thân thể mảnh khảnh dừng lại vài giây, ngón tay non mềm sắp chạm vào cửa lại vì do dự mà chợt dừng lại. Nhưng mà thể lùi bước.
Hi Hi, thể lùi bước.
Khẽ cắn môi, nàng nâng mắt, lấy dũng khí gõ cửa.
Cửa mở, tầm mắt của Lâm Hi Hi bỗng nhiên bị khoảng tối đen bao trùm —–
Nàng dừng giây mới nhận ra trong phòng tối om, hoàn toàn nhìn thấy người mở cửa, nàng nghẹn hơi trong cổ họng, vừa định lùi lại trong phòng đột nhiên có cánh tay vươn ra kéo nàng vào!
Tiếp đó, cả người Lâm Hi Hi đụng vào vòng ôm lớn, lực đạo lưng giữ chặt lấy người nàng, nàng há mồm muốn hét nhưng lại bị bịt miệng, ngay sau đó cửa bị đóng lại, phát ra tiếng “Cạch!”
Chương 2 : Đêm cướp đoạt 2
“ Ô…” nỗi sợ hãi mãnh liệt trào dâng, bàn tay bé của Lâm Hi Hi phủ lên bàn tay lớn bịt miệng mình.
Bàn tay kia nóng, cứng rắn, thậm chí để nàng hít thở chút nào.
Cứu mạng… Nàng liều mạng giãy dụa, nước mắt cũng bị kích thích tuôn trào… Cứu mạng a…!
Trong phòng tối đen có chút ánh sáng, Lâm Hi Hi duy nhất cảm nhận được chính là sức mạnh to lớn ôm chặt cả người nàng, mạnh mẽ thể kháng cự, mang theo chút ẩm ướt cùng nóng bỏng và phảng phất hương bạc hà sau khi tắm, hương vị dần trở nên ràng mang theo áp bách xâm lược mạnh mẽ.
Lâm Hi Hi thể động đậy, chỉ cảm thấy gắt gao giữ lấy thân thể mềm nhũn của nàng, chậm rãi dựa lên tường.
trận hơi thở nóng ẩm từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến…
đè lên nàng, muốn làm cho nàng phát ra tiếng, mặc kệ tay nàng yếu đuối giãy dụa, nhìn nàng run run chầm chậm cúi đầu, cảm nhận được đường cong lả lướt của người trong lòng, hôn lên vầng trán toát mồ hôi lạnh vì run của nàng, thở dài , “ vậy…”
Giọng kia, mát lạnh lại lộ ra tia trầm thấp, nhàn nhạt từ tính khiến người khác mê muội.
Lâm Hi Hi hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, nàng làm sao lại đến đây, người đàn ông có giọng trầm thấp này là ai, nàng hoàn toàn biết. Bàn tay nắm chặt, nàng thở được, thần kinh căng như muốn đứt ra!
Trong bóng tối, nàng nhìn khóe miệng mang tia cười nhàn nhạt.
Bàn tay to lớn cuối cùng cũng buông ra, Lâm Hi Hi còn kịp há mồm để thở, cánh môi bị bịt lại, gáy cũng bị bàn tay giữ chặt, mùi nam tính ràng tràn ngập trong khoang miệng nàng.
chặt khít, khe hở cũng có.
“Ưm…” Lâm Hi Hi bị buộc ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn sâu tràn ngập cướp đoạt, cánh tay lưng nâng cả người nàng lên, giữ chặt lấy như muốn bóp nát cơ thể nàng .
ngọt. Mùi vị của nàng , thơm mềm ngọt ngào.
“ được… …được…ô ô!” Chưa bao giờ bị hôn điên cuồng như vậy, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy lưỡi tê dại đau nhức, đại não ong ong, quá sợ hãi khiến nàng khóc nấc thành tiếng, nhưng ngay cả tiếng khóc cũng bị chiếm lấy, nuốt vào trong bụng.
Cảm giác được nàng vẫn còn sức lực để , có phần vui, ngậm lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng, để thanh mê người này phát ra. thanh kia rất êm tai, nhưng thích nàng chú ý đến việc khác hơn mà phải là cự tuyệt.
hồi trời đất xoay chuyển bay lên , Lâm Hi Hi chỉ thấy đau thắt lưng, đầu ngón chân chạm đất. chỉ có thể nắm lấy người đàn ông trước mắt, thế nhưng nàng cũng nắm được cái gì!
Ngón tay thon dài yếu ớt đụng đến đều là từng mảng từng mảng da thịt đàn ông nóng bỏng, săn chắc, cứng cáp. Nàng có lựa chọn, chỉ có thể cắm đầu ngón tay sâu vào cơ bắp cứng rắn kia..
“Xin ngươi, …đừng….a…” Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy áo sơmi bị xé rách, lưng vùng lạnh lẽo, bàn tay đặt lên da thịt mềm mại của nàng, mang đến đợt tê dại.
Nàng rất bé, đến nỗi bàn tay của cũng có thể nắm gọn thân thể nàng!
Lâm Hi Hi liều mạng kêu khóc trong lòng, muốn kêu dừng lại, muốn với được!
Thế nhưng vô ích, ngón tay thon dài mà nóng rực bắt đầu di chuyển toàn thân nàng, nàng nhịn được run rẩy, nhất là khi ngón tay dò xét vào trong váy, nháy mắt đâm vào thân thể, nàng run sợ quá đỗi!
Cảm nhận xa lạ khiến nàng thấy vô cùng hoảng sợ, khoái cảm cùng đau đớn đồng thời cuồn cuộn nổi lên trong cơ thể.
Ai cho nàng biết đây là làm sao? Ai cho nàng biết nàng nên làm sao bây giờ!
Người đàn ông trước mắt giọng thở hổn hển, ôm lấy nàng càng chặt hơn, cảm giác chật chội như xử nữ làm mê muội, ngón tay di động khó khăn nhưng có nhiều kiên nhẫn để cho trong lòng thích ứng.
Môi bị bịt thể phát ra tiếng, Lâm Hi Hi hoảng sợ kinh khủng, điên cuồng giãy dụa, nước mắt tuôn rơi.
Những tiếng “ô ô” nho phát ra, thân thể mảnh khảnh yếu ớt của nàng cứng ngắc, rốt cục khi hề thương tiếc tiến thẳng vào thân thể nàng, tiếng kêu thê thảm đau đớn của Lâm Hi Hi lập tức bị nuốt vào, ngón tay trắng xanh găm sâu vào cánh tay , hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Chương 3 : Đêm cướp đoạt 3
Sáng sớm ngày hôm sau, máy bay tư nhân.
Trong cabin xa hoa, người đàn ông cao lớn chăm chú đọc tờ thời báoNew York, ngón trỏ nhè gõ lên thành ghế bằng da, điện thoại di động bên cạnh bắt đầu rung.
Dời mắt khỏi tờ báo, thon dài ngón tay cầm lấy điện thoại di động ấn nút nghe.
“Tần tiên sinh, xin lỗi xin lỗi, tối hôm qua người muốn đưa tới cho ngài vốn rồi, nhưng nửa đường gặp cố, chúng tôi phải cố ý! Chúng tôi cũng là sáng nay mới được biết! Tần tiên sinh ngài đừng nóng giận, bây giờ ngài ở đâu vậy, tôi lập tức đến, lập tức đến…” Trong điện thoại, giọng khẽ run, lo lắng mà áy náy.
tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ cabin chiếu lên chiếc cúc bạc cổ tay áo người đàn ông.
Khuôn mặt góc cạnh ràng, dưới tia nắng ban mai càng lộ ra vẻ thâm sâu mê người.
“Ngày hôm qua cậu đưa người nào đến?” bưng lên ly cafe bên cạnh, uống ngụm, thản nhiên hỏi.
“Là Nghiêm thị thiên kim, tôi với ấy hôm qua ngài ở lại C thành ngày, bảo ta tự mình đến, nhưng buổi sáng hôm nay ta mới với tôi là có cố ngoài ý muốn cho nên C thành được, Tần tiên sinh xin lỗi ngài……” Đối phương ràng thở dài nhõm hơi, nhưng là dám thả lỏng, thực khẩn trương lặp lại lời giải thích .
Trong cabin, người đẩy cửa vào, đến bên người cúi đầu : “Tần tiên sinh chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh.”
ngồi ghế da, đôi mắt xa xăm liếc nhìn ra cửa sổ, cúp điện thoại di động, giọng lải nhải giải thích liền ngưng hẳn.
“Bây giờ .” Ngón tay thon dài vuốt ve khóe miệng thản nhiên “ tra giúp ta việc — tối hôm qua ở khách sạnVienna, người phụ nữ giường của ta là ai. Tìm được cho ta đáp án.”
tại, có thời gian tự mình xử lý việc này.
Người bên cạnh cúi người đáp: “Vâng, Tần tiên sinh.”
Máy bay chậm rãi cất cánh. Trong tiếng ồn của động cơ, ngoài cửa sổ tia nắng ban mai càng ngày càng ấm. Hàng mi dày đậm buông xuống, nghĩ lại ít chi tiết ngày hôm qua, cũng nghĩ hiểu.
Ở giường, vĩnh viễn đều chỉ hứng thú tới người dưới thân hương vị như thế nào.
Mà ngày hôm qua việc đó, chỉ có thể …… thực cực hạn.
Xem nàng ở lần đầu tiên chìm trong hoan ái đau đến hôn mê, mồ hôi đầm đìa cắn môi ưm, lại trốn thoát, chỉ có thể ngửa đầu chấp nhận dục cảm mang đến, là đàn ông ai cũng đều cảm thấy thực cực hạn.
nhắm mắt, muốn nghĩ nữa, trong đầu chỉ còn việc sau khi đếnLos Angelessắp phải xử lý kia loạt vấn đề phức tạp.
Hai năm sau.
Khu phỏng vấn của công ty Khải Vinh rất im lặng, ngoài tiếng của giám khảo, đều có gì hết.
chiếc ghế mềm, Lâm Hi Hi vẫn ngồi lẳng lặng, đôi mắt đẹp hơi nhắm lại, cả người cuộn mình ở bên trong, giống như pho tượng xinh đẹp. cạnh nàng thực căng thẳng nắm trong tay bản sơ yếu lý lịch, ánh mắt mở to tròn tròn , trơ mắt nhìn người phỏng vấn trước bị hạnh họe đến sượng mặt mà khóc chạy ra như thế nào.
“ là đáng sợ……” Tống Viện Y dựa người về phía Lâm Hi Hi ,“Hi Hi, là đáng sợ, rất đáng sợ……”
ngồi bên cạnh, cánh tay lạnh lẽo, Tống Viện Y chạm vào nàng, nàng đột nhiên run lên.
Lâm Hi Hi mở mắt ra, nhìn nhìn phía trước, đến người phỏng vấn tiếp theo.
“Làm sao vậy?” Nàng xoay mặt qua, nhàng hỏi người bên cạnh.
Tống Viện Y rất kỳ quái nhìn nàng: “Hi Hi cậu sao chứ? Tay cậu lạnh quá.”
Chương 4: Người đàn ông khó hiểu 1
Lâm Hi Hi khẽ chớp chớp hàng mi, nhìn thoáng qua những ngón tay có chút tái nhợt của mình, lắc đầu dời mắt : “Mình sao.”
Nhưng là, làm sao có thể có việc gì được.
Lẳng lặng ngây người lúc, hoặc là là chịu được lúc, Lâm Hi Hi cảm thấy người vã ra lớp mỏng mồ hôi lạnh, đủ để cho chính mình bắt đầu nhè run lên, nàng thể tiếp tục ngồi nữa, lôi kéo người bên cạnh nhàng : “Viện Y…… mình muốn ra ngoài, mình cậu từ từ chờ, được ?”
Tống Viện Y mở to hai mắt: “Hi Hi cậu phỏng vấn à? Cậu phải vẫn rất thích công ty này sao? Sắp đến lượt rồi, sao cậu lại thử? Trước kia cậu phỏng vấn rất giỏi, hầu như chưa lần nào thất bại……”
“Viện Y……” Lâm Hi Hi hạ giọng , ngón tay giữ chặt lấy gấu áo, “Mình thấy thân thể khỏe.”
“Ồ, như vậy à” Tống Viện Y lý giải, vỗ vỗ lưng của nàng, “Vậy cậu ra ngoài trước , thoải mái phải nghỉ ngơi tốt, gọi cho Nhạc Phong, để ấy chăm sóc cậu. Thực ra mình sớm rồi, cậu cần gì phải tìm việc, Nhạc Phong hoàn toàn có thể nuôi cậu, là, có bạn trai vừa đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, kết hôn luôn mới là tốt nhất nha, còn muốn làm việc để làm chi……”
Lải nhải.
Tống Viện Y giỏi nhất là hay lải nhải.
Mí mắt Lâm Hi Hi hơi giần giật, nhắc tới Nhạc Phong, nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng lại bắt đầu đau đớn ỉ.
“Mình biết rồi, chúc cậu may mắn nha.” Nàng nở nụ cười chút, nhéo nhéo cằm Tống Viện Y.
“Ừ được! Hôn cái, cậu về tốt nghỉ ngơi.”
Cầm lấy sơ yếu lý lịch trong tay, Lâm Hi Hi ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng ấm áp, cũng chói mắt, nàng ngửa đầu, nhàng hít thở chút, áp chế cảm giác lạnh lẽo cùng sợ hãi.
Hai năm qua, đối với hoàn cảnh phỏng vấn, nàng vẫn là sợ hãi.
Lâm Hi Hi, tại sao lại như vậy?
Ngón tay mảnh khảnh của nàng gắt gao giữ chặt túi, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt như hoa bách hợp chớm nở có chút tái nhợt, nàng kìm nén được, ở trong lòng giọng mà run rẩy hỏi chính mình, Hi Hi, làm sao vậy?
Mày sợ phỏng vấn. Trước kia mày chưa bao giờ sợ cả.
màn ngắn ngủi hai năm trước lên trong đầu, Lâm Hi Hi đột nhiên mở to mắt, trong cặp mắt thanh lạnh lên tia sợ hãi.
Trong lòng nổi lên cảm giác khổ sở, sợ hãi, toàn thân còn hơi cảm thấy lạnh.
Ngày đó, nàng vốn vui vẻ như vậy, tìm được công việc mà mình thích, có chút bất an nhưng vẫn là rất dũng cảm đối mặt với cha mẹ Nhạc Phong. Nhưng là. Nhưng là.
Nàng ngờ lại gặp chuyện như vậy, đủ để hủy diệt tất cả, ở từng nơi tư mật thân thể nàng đều mang theo những dấu vết ràng, bí mật nhục nhã, nàng dám , dám khóc, ngay cả bước từng bước ra khỏi phòng đều khó khăn và chua xót.
Bởi vì xảy ra việc kia, công việc thích của nàng cũng chỉ làm khoảng thời gian ngắn cũng tiếp tục nữa. Mà vì việc hôm đó gặp được cha mẹ , Nhạc Phong biết tính tình nàng nên có truy hỏi chi tiết, nhưng là nàng ràng cảm giác được Nhạc Phong vui, chưa bao giờ giận dữ với nàng, nhưng chỉ có ngày đó, : “Hi Hi, nếu em thích cha mẹ , hoặc là muốn gặp họ, em nên cho trước, hiểu em, nhưng lại dùng cách này, em sai rồi.”
Nàng cố nén khóc, vẫn giải thích, , Nhạc Phong thực xin lỗi, em chỉ là dám.
Nàng đem mọi chuyện đều đổ lên bản thân mình nhất thời khiếp nhược.
Dù sao Nhạc Phong nàng, hề ép nàng gặp mặt cha mẹ mình, nhưng là giọng với nàng, hy vọng có lần sau nữa.
Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy, thế giới này có việc gì thống khổ, tuyệt vọng hơn so với việc người dùng ánh mắt thất vọng nhìn mình. Nàng cầm nước mắt đáp ứng , trong lòng lại càng ngày càng sợ.
Nàng hoàn toàn biết, chuyện này khi bị Nhạc Phong biết được, có hậu quả như thế nào.
Gió lạnh thổi qua.
Từ tòa nhà phía sau, có người lục đục ra, bàn luận quá trình phỏng vấn vừa rồi, Lâm Hi Hi tỉnh táo lại khỏi hồi ức, đôi mắt trong veo long lanh, hơi ửng hồng, nàng tự giác tránh ra, biết chính mình nên chặn ngang cánh cửa, vì thế xoay người, về phía bậc thang bên kia.
ngờ lại đột nhiên đụng vào người.
“……” Lâm Hi Hi hơi nhanh, đụng vào trong ngực người, bị bật ngược trở lại, lui vài bước mới đứng vững, nhưng sơ yếu lý lịch trong tay lại tuột ra, rơi thẳng xuống đất.
Chương 5: Người đàn ông khó hiểu 2.
“A…… Tiểu thư, vội vàng đầu thai sao?” giọng trêu tức vang lên.
Lâm Hi Hi nén đau, ngước mắt nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc dừng bước —– Người đàn ông trước mắt, dáng người cao to, mặt mày tuấn lãng, tỏa ra loại lạnh lẽo mà mê hoặc. người mặc bộ đồ âu phục vừa vặn, có chút vẻ thanh trong nhưng lạnh lùng xa cách. Nàng chính là vừa bị lực đạo mạnh mẽ người đẩy văng ra.
Nhưng giọng phải phát ra từ , Lâm Hi Hi chớp mắt chút, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh .
đôi mắt đào hoa, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt thản nhiên.
Lâm Hi Hi lắc đầu, so đo tính toán, nhàng tiếng “Thực xin lỗi”, cúi người nhặt sơ yếu lý lịch của mình.
Từng tờ từng tờ, rơi khắp mặt đất.
Người đàn ông đứng phía trước thoáng nhìn qua trang giấy dưới chân, cúi người, ngón tay thon dài cầm tờ lên, cẩn thận xem—tờ giấy tay kia, chữ viết gọn gàng sạch , Lâm Hi Hi, nữ, 23 tuổi, chuyên ngành thương mại điện tử, trình độ tiếng CET cấp 6, giao tiếp thuần thục……
Lâm Hi Hi thấy động tác của , hơi chút sửng sốt.
“Tiên sinh……” Nàng nhàng kêu tiếng, nhưng đối phương dường như vẫn còn đặt chú ý lên sơ yếu lý lịch của nàng.
Đôi mắt trong, thâm sâu mà tuấn lãng, thản nhiên đảo qua hàng chữ nàng viết, thực tự nhiên như là đọc tin tức, mà nàng cho dù câu nào, lại giống như tất cả bối cảnh gia đình đều bại lộ ở trước mặt vậy.
vô cùng mị hoặc, chỉ là nhìn, cũng khiến cho tim nàng đập hỗn loạn
“Tiên sinh…… xin trả lại cho tôi được ?” Lâm Hi Hi vươn tay ra, đôi mắt to trong veo lộ ra chút khẩn trương.
“Chậc chậc…… Ảnh chụp tồi, chụp ở đâu vậy?” Cặp mắt hoa đào ở bên cạnh nhìn nhìn vọng sang, cười nhìn về phía nàng.
Lập tức, Lâm Hi Hi có chút buồn bực.
Nàng cũng thích loại cảm giác này, để cho người ta xem xét, để cho người ta bình luận, trêu chọc, rất hứng thú sao?
“Tiên sinh, có thể trả lại cho tôi được ?” Trực tiếp bỏ qua để tâm đến tên mắt đào hoa bên cạnh, Lâm Hi Hi giọng mà kiên định với người đàn ông trước mắt.
Tần Dịch Dương đảo qua sơ yếu lý lịch của nàng, rồi cuối cùng liếc mắt cái, ánh mắt dừng lại khuôn mặt nhắn bằng bàn tay to của nàng, chỉ dừng lại giây, liền đặt sơ yếu lý lịch vào tay nàng, đút tay trở lại vào túi quần, thản nhiên để lại câu thoảng qua.
—“Sơ yếu lý lịch nên viết như vậy.”
Bên tai là tiếng cười khẽ trầm trầm lại sang sảng của tên mắt hoa đào, cũng nghiền ngẫm liếc nhìn nàng cái, vượt qua theo.
Lâm Hi Hi sửng sốt.
Nàng biết chính mình có phải trong lòng mình còn có phần thừa hiếu thắng hay , trong câu kia, lộ ra từ tính trầm trầm, thực hiểu sao lại khơi dậy trong nàng lòng hiếu thắng cùng quật cường.
Nàng nắm chặt sơ yếu lý lịch, quay người tới, vài bước liền đến trước mặt người kia.
“Tiên sinh……” Nàng gọi tiếng, đôi mắt sáng trong veo, nhàng nhìn kiên định, “Vì sao? Vì sao nên viết như vậy?”
Tần Dịch Dương dừng bước.
kia nhu nhược giống như bóp liền ra nước, thân áo sơmi trắng cùng váy dài đứng trước mặt .
Đáy mắt ngưng đọng, thâm sâu hấp dẫn người khác, lại lần nữa liếc mắt nhìn những ngón tay cầm giấy của nàng, nhàng mở miệng: “Trật tự sắp xếp rất loạn, ít nhất năng lực cần cho công việc của , tôi có nhìn thấy ở trong đó.”
Lâm Hi Hi sửng sốt, nhìn nhìn vài tờ giấy trước ngực, tiếp tục hỏi : “Vậy tôi phải sắp xếp thế nào?”
Đôi môi mỏng sắc sảo của Tần Dịch Dương mím lại , gì, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt bình thản mà thanh lạnh: “Đây là điều trường học nên dạy , hiểu, tự mình học.”
xong, hơi khẽ vuốt cằm, thanh lạnh mà mất lễ độ rời .
Lâm Hi Hi lập tức đỏ mặt.
Tên mắt đào hoa phía sau vẫn cười hì hì như trước, ánh mắt nhìn nàng có chút nghiền ngẫm, lại gì nữa, đuổi kịp bước chân Tần Dịch Dương.
Mất mặt. Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy, mất mặt!
Nàng đứng ở tại chỗ, bình ổn tâm trạng mất nửa ngày, nghĩ nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho Nhạc Phong, lấy điện thoại di động ra, rất quen thuộc ấn xuống dãy số, tuy trong lòng nàng vẫn xoay quanh câu của người kia như trước. Lời rất khó nghe nhưng cũng có ích.
“Alo ? Hi Hi, làm sao lại gọi đến lúc này?” đầu bên kia điện thoại, Nhạc Phong như là vừa mới vận động qua, giọng có chút hổn hển, lộ ra chút khàn khàn trầm thấp.
Lâm Hi Hi lúc này mới phản ứng lại, đây là loại hành vi bản năng, nàng hề nghĩ ngợi liền gọi cho .
Last edited by a moderator: 21/6/17