1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tố thủ khuynh thiên, tà quân cưng chiều phi - Diễm Hỏa Diễm (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tố thủ khuynh thiên, tà quân cưng chiều phi

      Tác giả: Diễm Hỏa Diễm

      Editor: Trục Nguyệt

      Thể loại: Xuyên , sủng, nam cường nữ cường, HE

      Nguồn: Sưu tầm


      Giới thiệu:



      Ở thế kỉ 21 nàng là người kế thừa của đại gia tộc cổ xưa, thiên tư thông minh, được khen là đệ nhất thiên tài của giới võ học, nhưng lại bị con quái điểu đánh rơi xuống Huyền Nhai...

      Tỉnh lại lần nữa, phát phía sau có bầy sói truy đuổi, phía trước có độc xà đánh từ hai mặt, ngoài ra còn đứa con của chồng trước.

      Mỗ nữ gì hỏi rời xanh: Có thể cho nàng đến địa điểm bình thường hơn được ?

      Đồn đãi:

      cưng chìu thê tận xương, coi thê như mạng, vì thê, dưới cơn nóng giận, sát phạt thiên hạ.

      Mỗ nữ nghe vậy, nhất thời tức giận kềm được, đơn giản là phải như thế, người lời này còn sợ diêm vương cắt lưỡi sao!

      Đoạn ngắn cưng chìu thê:

      "Chủ tử, xong, Vương phi ở trong bảo khố đập đồ đạc, còn tuyên bố muốn đem tất cả bảo bối đập hết luôn."

      Mỗ nam tuyệt bút vung lên, lưu loát viết mấy dòng chữ, cuối cùng ở phía đắp hồng ấn.

      "Đây là thư chuyển nhượng tài sản của bản vương và khế ước bán thân của bản vương, từ nay về sau trong vương phủ toàn bộ tiền tài vật phẩm kể cả bản vương đều là của nàng, tùy tiện nàng quăng ."

      Quả thực, trong bảo khố thanh đập đồ ngay lập tức dừng lại.

      Thị vệ kia thầm thở dài tiếng, may là chủ tử có biện pháp.

      Khoảng khắc tờ giấy từ trong khe cửa được ném ra, thị vệ mở tờ giấy nhất thời trợn tròn mắt.

      tờ giấy viết: lượng bạc bán Vương gia...

      --- ----

      Đây là câu chuyện xưa về cực phẩm phúc hắc nam và vô lương phúc hắc nữ ...

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Sơn lâm mạo hiểm 1


      đỉnh núi Vân Phong ——

      Nam nhân chỉ vào hơi nóng bốc lên, hồng nham chuyển động nơi đáy vực, hỏi: "Khinh Ca, có dám nhảy ?"

      Lạc Khinh Ca hướng xuống dưới nhìn thoáng qua, trong lòng chợt có chút sợ hãi, nắm chặt nắm đấm, vẫn nặng nề gật đầu: "Có."

      , cùng bọn họ tương lai đau khổ, nàng nhất định cũng phải sống sót!

      Thấy nàng dứt khoát kiên định như vậy, tròng mắt nam nhân trở nên phức tạp, ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng lâu gì.

      Lạc Khinh Ca ngửa đầu chút nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, tự biết thời gian đến, quay sang bên đối với người đàn ông mình say đắm mà cười: "Ta ."

      ". . . Được, cẩn thận chút, chớ cậy mạnh." Nam nhân trán nàng ấn xuống nụ hôn ôn nhu, giọng dặn dò.

      "Ừ." Lạc Khinh Ca xoay người lại, hướng phía trước từng bước, tựa như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại, "Chờ chút."


      "Cái gì." Nam nhân ôn nhu nhìn nàng, chờ xem nàng sắp cái gì.

      Ai biết, Lạc Khinh Ca từ trong lồng ngực móc ra phong thư, cầm ở trong tay quơ quơ, cười vui vẻ trợn mắt uy hiếp : "Khế ước bán thân của ngươi ở tay ta, dám can đảm thừa dịp ta ở đây tìm nữ nhân khác, chờ ta trở lại nhất định đem ngươi và nàng, còn có hài tử của các ngươi hết thảy bán !"

      đầu nam nhân nhất thời có mảnh quạ đen bay qua, giơ tay lên xoa xoa xái trán có chút phình to: "Khinh Ca, ngươi yên tâm, kiếp này ta chỉ yếu ngươi."

      Nha đầu kia có lẽ vĩnh viễn cũng chịu tuân thủ hứa hẹn.

      "Ha ha, bầu khí có chút buồn, ta chỉ đùa chút để điều chỉnh chút thôi." Lạc Khinh Ca nhón chân lên, khi thất thần ở môi hôn cái, xoay người dứt khoát nhảy vào.

      Nào ngờ, hết thảy đều thay đổi khi trở lại .

      Nam nhân vuốt ve đôi môi vẫn còn ấm áp, chăm chú nhìn vào phía trước, đôi mắt càng phát thâm thúy.

      Khinh Ca, nếu ngươi quay về, ta nhất định theo ngươi.

      Gí mạnh lay động tay áo đứng ở nơi đó phiêu phiêu như trích tiên lâu bất động.

      ... ...

      Trời đêm vắng lặng lộ ra ánh trăng thánh khiết sạch , ánh trăng tịch mịch nghiêng vào chiếu sáng cả vùng đất, xuyên thấu qua bóng cây lưu lại vài vệt sáng.

      Bóng cây lắc lư, bị gió kéo phát ra tiếng động ào ào.

      cổ mùi hôi thối ở trong khí khiến kẻ khác hít thở thông còn có chút buồn nôn.

      Bốn phía trào ra đống trùng xà, chúng nó bò sát mặc dù thanh rất khiến cho cả bầu trời yên tĩnh càng thêm trầm kinh khủng.

      Đột nhiên, xa xa truyền đến trận rung chuyển và thanh của dã thú chạy trốn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

      Lúc này, trong rừng xuất đạo bóng dáng mảnh khảnh, vai nàng là đứa trẻ theo nàng chạy trốn thân thể dưới lắc lư.

      Mặc dù có khiêng thêm người nhưng thân thủ của nàng vẫn như trước nhanh nhẹn như liệp báo, người như yến, qua lại rất nhanh trong khu rừng mà bị ảnh hưởng nửa điểm.

      Nàng mặc người bộ giá y đỏ tươi, vạt áo giá y bị nàng thắt ở bên hông, lộ ra xiết khố [ cái này ta chịu a ] tuyết trắng bên trong, cả người thoạt nhìn chẳng ra cái gì.

      Chạy trốn hồi, thể lực Lạc Khinh Ca ràng chống đỡ nổi, chạy đến suýt nữa nôn ra, hai chân cũng bủn rủn vô lực, đạt đến cực hạn của nàng.

      Thế nhưng bầy sói phía sau như trước theo đuổi bỏ, đôi mắt màu xanh tịch mịch trong khu rừng lên vẻ thấu hiểu và chán nản.

      Nàng nương nhờ đứa trẻ người, quay đầu hướng phía sau liếc cái, khiến cho bầy sói cách đó 500 thước giống như là bị thao túng mà dừng lại.

      Chỉ cần nàng dừng lại chút bầy sói đói này bật người đuổi theo, nàng và nhi tử miễn phí người mình chỉ sợ là chết trong bụng sói.

      "Chết tiệt!" Lạc Khinh Ca khẽ nguyền rủa tiếng, hơi thở có chút hổn hển.

      Nếu là trước đây nàng thoát ra bầy sói dễ dàng giống như ăn bữa sáng, nhưng tại khối thân thể này hư nhược, mới chạy đến khắc đồng hồ người còn chút khí lực.

      Chiếu cứ chạy trốn như vậy nữa sớm muộn cũng bị bầy sói ăn vào trong bụng, phải nghĩ biện pháp khác để bỏ lại những con sói đói này.

      Lạc Khinh Ca bên nhìn bên chạy, tâm tư xoay như chong chóng.

      Cổ thân thể này thị lực vô cùng tốt, thừa dịp ánh trăng có thể thấy chỗ cách rất xa , nàng cố gắng nhìn nhưng chỉ thấy rừng cây vô biên vô hạn, nhìn thấy giới hạn.

      Ra khỏi rừng cây, khả năng bọn họ thoát khỏi miệng sói là rất .

      Thế nhưng chờ đợi nàng chính là mênh mông vô bờ, kéo dài vô tận, vẫn bị đêm tối cắn nuốt ở sơn lâm.

      Lẽ nào trời muốn diệt nàng! Lạc Khinh Ca trong mắt chậm rãi tràn ra chút tuyệt vọng nhưng tốc độ dưới chân cũng dám chậm lại chút nào.

      Xem ra chỉ có thể trèo lên cành cây tránh chút, lúc ở cây, nếu muốn chạy trốn nữa rất khó khăn, trừ phi là người có năng lực ường đại qua nơi này, bằng các nàng chỉ có thể chết đói, đây cũng là lí do vì sao nàng tình nguyện chạy trốn cũng nguyện lên cây.

      Tuy rằng tránh thoát mùng tránh khỏi mười lăm, nhưng còn biện pháp nào khác, chỉ có thể sống phút đồng hồ còn hơn chết, chỉ cần ngừng hít thở nàng tuyệt tha!

      Lạc Khinh Ca nhắm vào gốc cây to lớn phía trước cách đó xa, cắn răng cái, vọt qua.

      " nên lên cây, chạy về hướng Đông." Lúc này, thanh mềm nhũn của trẻ em vang lên bên tai.

      cần nhìn cũng biết là ai , nhất định là tiểu quỷ đầu vai nàng.

      Lạc Khinh Ca giơ tay lên vỗ cái mông của vỗ cái, thở dốc : "Tiểu, tiểu hài tử biết cái gì, ngoan ngoãn đợi ."

      Nàng tại mệt gần như muốn ngất nhưng vẫn còn có lòng thanh thản giáo huấn nhi tử miễn phí của mình, nàng đối với chính mình hết chỗ rồi.

      "Ngươi dám đánh ta!" Tiểu quỷ kia sau khi bị đánh, vùng xung quanh lông mày chợt buộc chặt , đôi mắt cũng tối đen vài phần.

      Chương 2: Sơn lâm mạo hiểm 2.


      "Ngươi nghe lời, lão nương phạt ngươi." Lạc khinh ca như là chuyện đương nhiên, khẩu khí kia tựa như Nghiêm mẫu giáo huấn nhi tử nghe lời.

      Tiểu quỷ nhất thời tức giận đến nỗi thở gấp, vốn định phát hỏa, nhưng nghĩ tới bây giờ chạy trối chết cũng chỉ có thể bỏ qua.

      thầm hít hơi cố gắng đem lửa giận ép xuống, non nớt : "Hướng Đông cách đó xa có mảng lớn độc xà tụ tập ở đó, ngươi đem những con sói đó dẫn qua. . ."

      còn , "Ba ——" cái mông lại bị đánh cái tát.

      "Ngươi ——" cái mông của tiểu quỷ trúng hai cái tát, khuôn mặt nhắn nhất thời bị vặn vẹo thay đổi hình dạng.

      Cái này nữ nhân chết bầm thậm chí đánh hai cái mông!

      "Ngươi ngươi cái gì, tiểu quỷ ngươi ra cái chủ ý gì, biết nơi đó có độc xà ngươi mà vẫn muốn ta , đây phải là muốn chết sao." Lạc Khinh Ca bất đắc dĩ thở dài, nàng thông minh như vậy, tại sao có thể có nhi tử ngu ngốc như thế chứ.

      Ngạch, sai, người chảy máu của cổ thân thể này, có quan hệ gì với nàng, nàng chẳng qua là u hồn tới từ dị thế mà thôi.

      Đầu óc ngốc nghếch, sao, chỉ cần sau đó hảo hảo giáo dưỡng nhất định có tiền đồ, có thiên tài là nàng ở đây, chẳng lẽ còn dạy được cho sao. [Nguyệt: Tự kỉ gớm]

      Hài tử này ngược lại cũng sai, lỗ mũi may hít phải cỗ mùi hôi tanh độc khí khiến cho kẻ khác hít thở thông.

      Loại này mùi hôi thối buồn nôn này chứng minh cách đó xa có đoàn độc xà bắt đầu di chuyển, loáng thoáng còn có thể nghe được thanh độc xà di chuyển.

      Xem ra tiểu quỷ này đơn giản, tuổi còn nhưng trong tình huống bị sói đói đuổi giết vẫn khóc nháo lại còn có thể cảm nhận ràng chuyển động của rắn, cho dù người lớn cũng chưa chắc làm được.

      Lạc Khinh Ca đối với hài tử mềm mại người có thêm nhận thức mới, phải tìm hiểu hài tử này cho kĩ mới được nhưng phải bây giờ, hôm nay chạy ra miệng sói mới là việc qun trọng nhất.

      Mắt thấy sắp đến gần cây đại thụ truóc mặt kia, Lạc Khinh Ca muốn nhảy lên ai biết dưới chân mềm nhũn cả người hướng phía mặt đất ngã xuống.

      Vội vã xoay người, cuối cùng thân thể mới đứng vững được, đến mức té ngã xuống đất.

      Nàng thấy cổ thân thể này thể sử dụng phi hành thuật, nên muốn dùng trợ lực để nhảy lên cây nhưng bởi vì chân mềm nhũn vô lực mà thất bại, xem ra phải trèo lên.

      Lạc Khinh Ca đem tiểu quỷ vai ném tới lưng, muốn ôm cây leo lên lúc này, con sói hướng đến nàng đánh tới.

      "Chết tiệt!" Lạc Khinh Ca phải đành phải buông tha cho ý nghĩ leo cây, cuống quít lắc mình hướng bên tránh.

      Sói kích trúng, giây kế tiếp, thân thể nhanh nhẹn lộn lại rồi bổ nhào về phía sau.

      Lúc này, trước mắt nàng xuất cây ngọc trâm, chút suy nghĩ, nắm cây trâm hướng về phía đầu con sói lao tới, đó là điểm yếu của nó.

      Xong hơinhân cơ họi hồi phục sức lực, Lạc Khinh Ca cũng dám dừng lại, lưng cõng tiểu quỷ chạy như điên.

      Vừa rồi ngọc trâm là do tiểu quỷ đưa cho nàng, xem ra nhi tử miễn phí của nàng cũng ngốc.

      "Ta ngươi chạy đến phía Đông, có nghe hay ." Thấy nàng còn đầu đuôi điên cuồng chạy về phía trước, tiểu quỷ nổi giận.

      "Ba ——" mỗ tiểu quỷ rống giận qua , cái mông lại bị cái tát, "Ngươi hô cái gì hả, kêu nữa ta đem ngươi ném cho sói ăn."

      Lúc này, Lạc Khinh Ca nghiễm nhiên trở thành mẹ kế ác độc.

      Người nữ nhân này đúng là vẫn ngu ngốc trước sau như , tiểu quỷ cau mày, tức giận : "Dù ngươi chạy về hướng Đông thể chất của ngươi đặc thù, độc xà cắn ngươi."

      "Ngươi cơ thể của ta kháng xà? Xà cắn ta?" Lạc Khinh Ca vẻ mặt kinh ngạc.

      "Ngươi biết? !" Tiểu quỷ kia hiển nhiên lấy làm kinh hãi, nghi hoặc hiểu nhìn nàng.

      Chuyện này cũng phải bí mật, nàng nên biết mới phải, làm sao lại. . .

      Chương 3: Sơn lâm mạo hiểm 3.


      Lạc Khinh Ca thấy mặt lộ vẻ nghi hoặc, mâu quang chợt lóe, có chút mất tự nhiên ha hả cười: "Cái kia, vừa rồi đầu óc của ta bị động kinh, nhớ ra được."

      "Đầu óc bị động kinh?" Tiểu quỷ lập lại chút mấy chữ này, khóe môi khỏi co rút, cái từ này đúng là đặc biệt.

      "Ha ha, đúng vậy, động kinh." Lạc Khinh Ca thản nhiên thừa nhận, giống như 'Động kinh' hai chữ chính là lời ca ngợi.

      Tiểu tử này mặc dù tuổi tác lớn, nhưng là nhi tử của cổ thân thể này, tất nhiên thập phần hiểu nàng, lời cũng phải là giả.

      Nguyên lai cổ thân thể này có công hiệu kháng xà! nghĩ tới lần này sống lại lại kiếm được, ha ha ha. . .

      Lạc Khinh Ca thầm đắc ý, bất quá, đắc ý đắc ý nhưng nàng hoàn toàn chưa quên tình cảnh nguy hiểm của mình, dưới chân tốc độ dám chậm hơn nửa phần.

      Mắt thấy sói đói sắp nhào lên nàng chần chờ nữa, lập tức xoay người hướng về phương hướng mà tiểu quỷ này chỉ mà chạy như điên.

      Này sói đói đường theo sát phía sau, mĩ vị bên miệng chúng nó làm sao có thể buông tha.

      Nhìn trước là món ngon mặt mỹ vị lại càng phát ra hưng phấn, đàn sói cuồn cuộn, khiến cho lá cây ào ào bay xuống, cành khô lá vụn xung quanh bay lên.

      Khinh Ca chạy, đột nhiên, cấp tốc ngừng lại cước bộ, thẳng tắp đứng ở biên giới cái hố nhúc nhích.

      Nhìn cái con gì đó liên tục nhúc nhích ở phia trước, trong dạ dày như có làn sóng bốc lên, thể nào bình tĩnh triệt để được: "Tiểu quỷ, cơ thể của ta có thể kháng xà, ngươi bảo đảm chúng nó cắn ta!?"

      Trước mắt là cái hố to lớn, nhìn thấy cuối, bên trong có vô số con xà qua lại dây dưa, lộn thành đoàn, da rắn trơn nhẵn ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, lên hàn quang yếu ớt.

      Thỉnh thoảng còn có thể thấy chúng nó vươn cái lưỡi màu đỏ ra, thanh ti ti quanh quẩn ở bên tai, khiến cho người ta sởn tóc gáy.

      Cái hố này rất lớn, kéo dài vô tận.

      Ở trong khí thoang thoảng nổi lên tầng khí tức sạch , thể nghi ngờ những con độc xà ấy đều có độc tính cực mạnh, bị cắn cái, phỏng chừng sống được đến mấy giây, hắc bạch vô thường liền tới đây câu hồn.

      "Hết cách." Thanh giòn tan, sạch lưu loát, mang theo nửa phần chần chờ.

      Lạc Khinh Ca sắc mặt đen xuống: " có bảo đảm hoàn toàn an toàn của ta, ngươi nghĩ muốn hại chết ta phải ."

      "Độc vật phải tới gần ngươi, nhưng chọc tới chúng cũng cắn ngươi."

      ". . ."

      lúc bọn thảo luận vấn đề, sói đói theo phía sau bởi vì phía trước có đàn độc xà nên đành phải đứng ở cự ly cách Lạc Khinh Ca mười thước, dám về phía trước.

      Lúc này, đứng ở trước mặt sói đầu đàn chậm rãi hướng về phía trước mấy bước, đột nhiên, ra sức nhảy dựng lên hướng phía Khinh Ca bọn họ đánh tới.

      Ghé vào đầu vai Lạc Khinh Ca cậu bé đáy mắt tinh quang hơi đổi, giơ lên tay bé hướng phía người nàng vỗ mấy cái: "Sói nhào tới, mau nhảy xuống!"

      " nhảy." Lạc Khinh Ca nhìn thấy bầy rắn bị quấy rầy, bây giờ nhìn lại bầy sói cũng còn thấy đáng sợ như trước nữa, nàng tình nguyện cùng sói tranh đấu cũng nhảy vào trong ổ rắn.

      Cùng đấu với sói nếu cố gắng còn có cơ hội sống sót.

      Lạc Khinh Ca quyết định chủ ý, muốn xoay người né tránh sói công kích, đột nhiên, nàng thân thể tê rần, cả người hướng phía độc xà trong hố rơi xuống.

      Muốn xoay người ổn định thân thể, ai biết lại có nổi nửa điểm khí lực.

      Xong, mới sống lại bị chết trong bụng rắn, Lạc Khinh Ca muốn chửi má nó.

      có đau đớn, chỉ cảm thấy dưới thân lạnh lẽo độc xà phân tán tháo chạy, độc xà như lâm đại địch khẩn trương chạy trối chết.

      Trong thời gian ngắn, quanh thân nàng độc xà vọt tới xa xa, mấy con độc xà bị Lạc Khinh Ca đặt ở dưới thân liều mạng dãy dụa.

      Những độc xà này tuy bị Lạc Khinh Ca đặt ở dưới thân, nhưng con rắn nào cắm nàng mà còn thầm nghĩ thoát nàng, xem nàng giống như hồng thủy dã thú.

      Tiếp theo là sói đói rơi xuống nhưng lại có may măn như Lạc Khinh Ca, sói đói mới vừa rơi vào trong hố, độc xà như ong vỡ tổ vọt tới.

      Chớp mắt cái, vừa... vừa rồi còn là con sói trắng bạc to lớn nhưng bây giờ chỉ còn lại bộ xương trắng, ngay cả kêu tiếng cũng kịp.
      thuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Sơn lâm mạo hiểm 4.

      Lạc Khinh Ca tâm trạng trận buồn nôn, hoàn hảo là độc xà sợ cổ thân thể này, nếu có lẽ nàng tìm Diêm vương lão tử uống trà. [Diêm vương: Cmn, ai muốn uống trà với ngươi]

      Biết độc xà cắn mình, tâm trạng của àng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

      Bất quá, vừa rồi thân thể của nàng tại sao có thể chết lặng, hình như là bị ai điểm huyệt, chỉ là lực đạo quá yếu, trong nháy mắt liền biến mất.

      Chẳng lẽ là...

      Nhìn cậu bé ghé vào người nàng, trong mắt khỏi ra nghi hoặc.

      Cậu bé mâu quang lóe lên, lập tức từ người nàng đứng lên, "Ở đây độc khí rất nặng, nữa chờ bị sói ăn có thể bị độc khí hại chết."

      sai, ở đây độc khí lượn lờ, khiến kẻ khác hít thở thông, Lạc Khing Ca con ngươi khỏi híp lại.

      rốt cuộc là ai, dĩ nhiên biết nhiều như vậy.

      Bất quá, bây giờ phải là lúc tìm tòi nghiên cứu, bầy sói đói này nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng dám từ trong cái hố này bước ra ngoài dù chỉ bước.

      Có vài con sói chịu nổi thức ăn ngon có can đảm nhảy vào nhưng trong nháy mắt lại bị đàn xà nuốt trọn, chỉ còn lại đống xương trắng.

      số con soi theo bản năng triêu lui về phía sau mấy bước, bất mãn hướng về phía Lạc Khinh Ca gầm rú, chỉ là dám tiến lên nửa bước.

      Biết những con sói đó đối với bọn nàng còn tính uy hiếp, thần kinh buộc chặt từ nãy tới giờ của Lạc Khinh Ca cũng hơi buông lỏng.

      Vội vã từ dưới đất bò dậy, đem cậu bé ôm vào lòng đặt ở lưng, giẩm lên xác chết và bùn nhão tiếp tục bước lên phía trước.

      Các nàng tới đâu bầy rắn tự động nhường đường, chờ thêm lúc, lập tức tránh ra, giống như nghênh tiếp đại nhân vật.

      "Chúng nó làm sao lại tụ tập ở chỗ này?" Lạc Khinh Ca vừa vừa hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

      Mảnh rừng núi này tương đối rộng rãi, cái hố lại sâu, xà bò ra ngoài cũng thành vấn đề, nhưng chúng nó lại nhất định lại ở trong cái hố kia, là làm người ta khó hiểu.

      "Chúng nó là thanh lân xà, sống tập thể, đặc biệt là đến buổi tối mới kiếm ăn khắp nơi rồi thanh lân xà gom lại đống để nghỉ ngơi." Cậu bé lưng yếu ớt giải thích.

      Lạc Khinh Ca khóe môi giật giật, vô cùng cảm thán: "Bọn họ đầu óc khẳng định có vấn đề."

      Đây là đám quái xà.

      Bất quá, ở trong lòng lại bỏ thêm câu: hài tử này đúng là cái gì cũng biết.

      khuôn mặt nhắn đạm mạc của cậu bé ra mấy đườn hắc tuyến, lộ ra dấu hiệu rạn nứt.

      Hố xà rất lớn, Lạc Khinh Ca cõng cậu bé lưng cấp tốc chạy trốn , nhưng vẫn chưa đến cửa ra, bị độc khí khiến cho hít thở hầu như thông.

      biết qua bao lâu, rốt cục ra khỏi hố xà.

      "Rốt cục ra." Lạc Khinh Ca giơ tay lên vỗ vỗ mấy cái đầu, nặng nề hít thở khí.

      Nàng muốn đêm cậu bé người đặt xuống đất, nghỉ ngơi chút, lại tiếp tục chạy .

      Đột nhiên, dưới chân mặt đất đột nhiên lay động.

      Có lẽ là địa chấn.

      Lạc Khinh Ca cuống quít ổn định thân thể, trong lòng bi phẫn thôi.

      Vừa mới thoát hiểm, bây giờ lại tới động đất, lẽ nào hôm này là nhày xui của nàng.

      Ý nghĩ này vừa mới lên trong đầu mặt đất liền "Ầm ——" tiếng, nổ ra.

      Tiếp theo là con quái vật lớn từ dưới đất chiu lên, nó cao bằng khoảng ngôi nhà 4 đến 5 tầng.

      Quái vật lớn lên như cự xà, có hai cái móng vuốt lớn, hai mắt như hai cái đến màu đỏ lóe ra u quang giữa trời đêm.

      "Trời ạ, đây là con gì!" Lạc Khinh Ca như bị dội chậu nước đá, cả người đều lạnh như băng.

      Bất quá, cơ thể cũng dám chậm trễ nửa phần, lập tức cõng cậu bé lùi xuống chạy trốn.

      Đúng lúc này, quái xà mở cái miệng rộng như chậu máu ra, cúi đầu hướng bọn họ cắn xuống.

      Xong xong, cái này chết chắc rồi, Lạc Khinh Ca cảm giác được tử thần vẫy tay chào nàng .

      Mới chạy trốn trong miệng sói đói, tại lại phải trở thành thức ăn trong miệng quái xà, ai, xem ra hôm nay tránh khỏi số phận làm thức ăn a.

      Mắt thấy quái xà cắn được nàng, đột nhiên, dưới chân hơi trơn khiến nàng trượt ngã, thân thể hai người cực nhanh rơi xuống dưới vực thẳm...

      Chương 5: Nhi tử miễn phí 1

      Chỉ lo chạy trốn, dĩ nhiên là nàng nhìn thấy được phía trước có Huyền Nhai!

      Bất quá, tiến vào Huyền Nhai, lại trốn thoát quái xà, hi vọng bọn họ phúc lớn mạng lớn nên ông trời thương hại cho bọn nàng được chết toàn thây.

      Lạc Khinh Ca phiền muộn đến cực điểm, đời trước bị con quái điểu đánh rơi xuống Huyền Nhai còn đời này lại tránh khỏi số phận phải nhảy xuống vực.

      Đem cậu bé lưng ôm vào trong lòng, dùng thân thể cố gắng che chở cho , tốt xấu gì cũng là 'Nhi tử' của nàng.

      Con ngươi xanh đen của cậu bé xoẹt qua tia sáng hàm xúc rồi lại quay lại bình thường.

      Thân thể hai người cấp tốc rơi xuống, Lạc Khinh Ca đầu óc tối sầm, hôn mê bất tỉnh...

      ... ...

      Đau quá! Toàn bộ thân thể giống như bị rời rạc, ngay cả đầu ngón tay cũng đau!

      "Đau..." Lạc Khinh Ca đau nhịn được rên rỉ thở dài tiếng.

      Nàng đây là thế nào, làm sao có thể cảm thấy đau đớn.

      Đúng lúc này, những chuyện trước khi hôn mê giống như thước phim từng chút xông vào trong đầu nàng.

      Nhớ kỹ lúc nàng mới học được phi hành thuật, trung luyện tập phi hành, đột nhiên, xuất con quái điểu màu vàng, quái điểu này toàn thân lông chim màu vàng, lớn lên rất quái dị, nàng chưa bao giờ thấy qua.

      Lúc đó tâm huyết dâng trào, đãng nghĩ bắt nó lại để hảo hảo nghiên cứu chút.

      Ngay lúc nàng đuổi kịp quái điểu đột nhiên quái điểu quay đầu hướng phía nàng đánh tới.

      Lúc đó, đầu óc trống , thân thể bị khống chế nên mới rơi xuống phía dưới Huyền Nhai...

      Tỉnh lại lần nữa, mới phát thân thể của mình còn là của mình, bên người chính là cậu bé 5 tuổi.

      Còn chưa kịp biết ràng tình huống đám sói đói liền chạy đến tấn công.

      Kế tiếp, chính là cuộc rượt đuổi...

      Có thể cảm giác được đau đớn kịch kiệt người nàng tại hẳn là còn sống.

      Được rồi, đứa bé kia đâu, nàng nhớ trước lúc mình ngất còn trong ngực của nàng.

      Nghĩ tới đây, Lạc Khinh Ca cố hết sức mở hai mắt ra đập vào mắt đó là cành lá.

      Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cành lá, đập gương mặt khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp.

      Lạc Khinh Ca chống tay đất mặt đất cố gắng ngồi dậy, giương mắt lên dò xét bốn phía.

      Thấy nam hài phấn điêu ngọc mài ngồi cách chỗ nàng xa.

      ngồi xếp bằng, con ngươi nhắm chặt, ánh nắng mặt trời từ lá cây xuyên thấu qua đó đánh vào khuôn mặt phân nộn nhắn, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, như búp bê điêu khắc thủy tinh.

      Cả người mặc y phục bẩn thỉu nhưng lại khiến khí chất thoát tục của giảm bớt càng khiến cho giống như tiên đồng thất lạc xuống trần gian.

      Lạc Khinh Ca khỏi tấm tắc thầm khen, quá đẹp! giống hài tử nhân gian, khi lớn lên biết khiến khiến bao nhiêu mà động tâm a.

      Đúng lúc này, nam hài chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen láy nhìn về phía Lạc Khinh Ca: "Ngươi tỉnh."

      Thanh mềm nhũn, rất là êm tai.

      "Ừ, ngươi có bị thương ?" Lạc Khinh Ca thử từ dưới đất bò dậy, hoạt động cơ thể chút.

      Hoàn hảo, tuy rằng toàn thân đau đớn, nhưng có gãy xương.

      tới bên người nam hài, dưới kiểm tra rồi lần, xác định có bị thương mới sang cái cây bên cạnh, miễn cưỡng tựa vào ngồi ở chỗ kia.

      Thoải mái mà thở dài tiếng, "Còn sống là tốt a."

      Nam hài bên cạnh thâm ý liếc nàng cái nhưng nàng có để ý tới rồi lại tiếp tục nhắm hai mắt ngồi thiền.

      Lạc Khinh Ca nghỉ ngơi hồi, mở hai mắt ra, thấy nam hài bên cạnh vẫn còn ngồi thiền, nhịn được trêu ghẹo : "Ngươi hài tử này, giống như là đạo sĩ, vẫn ngồi thiền."

      Trong lúc chuyện còn quên vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhắn đáng .

      Nam hài có chút tức giận nghiêng đầu né tránh ma trảo, liếc Lạc Khinh Ca, liền nhắm lại hai tròng mắt, để ý tới nàng nữa.

      "Ai, ngươi hài tử này chút đáng gì hết." Lạc Khinh Ca than thở.

      Bất quá, tóm lại vẫn là nhi tử của thân thể này, huống chi hài tử này cũng thông minh như vậy, như thế nào cũng là nàng buôn bán lời.

      Nếu chiếm thân thể mẫu thân nàng cũng có trách nhiệm coi là nhi tử của mình mà nuôi lớn thành người.

      Nghĩ đến chỗ này, Lạc Khinh Ca vỗ bả vai của nam hài rồi : "Nhi tử, sau này theo mẫu thân ăn ngon uống cay trở thành người nổi tiếng, mẫu thân quên ngươi, ha ha, ai bảo ta là lão nương của ngươi chứ."

      Nàng thiếu nữ chưa lập gia đình, lại có con trai lớn như vậy, ngẫm lại đều có cảm giác thể tin được.

      Cậu bé nghe vậy lông mi hung hăng run rẩy, biểu tình đạm mạc "Rầm" vỡ thành từng mảnh còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh.

      Sau đó, khuôn mặt nhắn căng khẳng của , bất động thanh sắc vươn tay bé đem tay áo của nàng vén lên, chỉ vào ddiemr hồng duy nhất da thịt bạch ngọc: "Thủ cung sa của ngươi vẫn còn."

      Nữ nhân này đầu óc thực động kinh. [Tiểu Nguyệt: Em ủng hộ ý kiến của ]

      Chương 6: Nhi tử miễn phí 2

      "Thủ cung sa?" Lạc Khinh Ca nhìn điểm hồng duy nhất tren cánh tay, nhất thời buồn bực.

      Nàng như thế nào còn là khuê nữ trong sạch? Nguyên lai hài tử này phải là con của nàng.

      Cậu bé nhìn phản ứng của nàng, đôi mắt đen láy cũng trầm thêm vài phần.

      "Vậy ngươi khẳng định phải hài tử của..." Lạc Khinh Ca ngẩng đầu đúng dịp thấy ánh mắt khác thường của cậu bé, khỏi chột dạ đứng lên.

      "Ha hả, ta, ta..." Chết tiệt, nàng ngay cả việc cổ thân thể này là chưa chồng còn biết, hài tử này khẳng định hoài nghi nàng.

      tự chủ gãi gãi cái ót, nàng cảm thấy cái ót có chút ẩm ướt, tiếp theo là hàng loạt cảm giác đau đớn từ sau đầu truyền đến.

      Lạc Khinh Ca nhìn thấy tay đầy máu, ánh mắt sáng lên, trong bụng thầm cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng tìm được lí do thoái thác: "Hắc hắc, cái kia đầu của ta bị đụng phải nên có rất nhiều chuyện ta còn nhớ nữa, ngươi xem máu chảy là nhiều a."

      Mở to đôi mắt trong suốt long lanh, tỏ vẻ ta rất vô tội.

      Cậu bé nhìn chút máu tay nàng, lại ngẩng đầu nhìn nàng, lát sau cũng gì cả.

      Lạc Khinh Ca bị nhìn đến da đầu đều có chút tê dại.

      ràng chỉ là đứa bé, nhưng quanh người lại tản ra áp bách và hơi thở cao quý, nàng càng ngày càng hiếu kỳ về thân phận của , rốt cuộc là gia đình như thế nào mới có thể sinh ra hài tử như thế này.

      lâu sau, cậu bé mới thu hồi ánh mắt, yếu ớt rằng: "Ngươi tên là Lạc Khinh Ca, năm nay mới tròn 15 tuổi, là đích nữ của Lạc vương gia, Phượng Nguyên quận chúa."

      "Ngươi ta là quận chúa? !" Lạc Khinh Ca có chút kinh ngạc, "Vậy tại sao ta lại ở trong cái địa phương kì quái này?"

      nghĩ tới cổ thân thể này vốn là vị quận chúa, nhưng lại cùng trùng tên với nàng, chỉ là nàng như thế nào cùng hài tử này ở trong núi hoang này chứ.

      "Hôm nay là ngày ngươi thành thân, đêm qua bị người đánh hôn mê, đưa tới nơi này." Cậu bé ra lí do, hai mắt nàng ở người y liếc mắt cái đánh giá, môi mỏng phấn nộn nhịn được run lên.

      "Hôm nay là ngày ta thành thân? ! Nhưng lại bị người ta mưu sát? !" Lạc Khinh Ca có chút bình tĩnh.
      Nhìn y phục rách nát người nàng chắc chắn trước kía chính là giá y cổ đại.

      Hôn nhân còn chưa có kết quả bị người ta mưu sát, căn cứ vào đầu óc thiên tài của nàng người này nhất định là vì có tình cảm với lão công của nàng nên mới muốn giết nàng.

      Bất kể là bọ giết do chuyện tình cảm hay là giết có mưu chủ nhân của cổ thân thể này tại chính là nàng, nếu muốn giết nàng, chắc chắn đơn giản như vậy.

      Lạc Khinh Ca trải qua phen suy tính, liền tiếp nhận này.

      Ngước mắt nhìn cậu bé, liếc mắt, hỏi: "Ngươi tên là gì, vì sao ở cùng với ta?"

      Có lẽ người này giết nàng do chuyện tình cảm, chỉ là nàng nghĩ thông, tại sao phải ném hài tử vào trong này cùng với nàng.

      Cậu bé nghe vậy, đáy mắt lướt qua tia dị dạng, lại bị bất động thanh sắc che giấu.

      "Ta là Long Lăng Thiên, về phần tại sao ta lại đến nơi này, ta cũng ràng lắm."

      xong, nhắm hai mắt lại, bộ dạng ông cụ non.

      "Ngươi cùng ta có quan hệ gì?" Lạc Khinh Ca nhìn bộ dạng ông cụ non của , khóe môi khẽ run, vươn tay nhéo khuôn mặt nhắn đô đô của : " hoài nghi, ngươi có phải là lão già đội lốt trẻ hay a, ngoan ngoãn lại đây với nương, cấp tỷ tỷ cười cái."

      ràng chỉ là đứa trẻ năm tuổi nhưng lại có dáng vẻ của người từng trải, càng nhìn lại càng cảm thấy kì lạ.

      Vùng xung quanh của Long Lăng Thiên nhíu chặt, đem cánh tay tác quái mặt đập xuống, kiên nhẫn : "Ta và ngươi có quan hệ gì cả."

      " có quan hệ gì cả tại sao chúng ta lại bị đem đến nơi này cùng nhau." Còn biết nàng nhiều chuyện như vậy, khẳng định cùng nàng rất quen thuộc.

      Lạc Khinh Ca khi chuyện, hai cái móng vuốt lại lần nữa ở khuôn mặt nhắn của vuốt ve thưởng thức.

      Xúc cảm mềm mại đúng như trong tưởng tượng a.

      Long Lăng Thiên cầm quả đấm , nhịn xuống lửa giận trong lòng, nhắm mắt để ý tới nàng nữa, tùy ý hai cái ma trảo làm bậy khuôn mặt .

      Trước đó lâu ăn hai cái nội đan của ngân lân mãng xà nên bây giờ cần nghỉ ngơi chút.

      Đều tại người nữ nhân này, nếu phải là vì cứu nàng, làm sao biến thành cái bộ dáng này.

      Muốn khôi phục lại có lẽ phải mất ít ngày.
      thuytMeoconkissu2 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Lăng nhục


      Lạc Khinh Ca thấy để ý tới nàng, trong chốc lát liền mất hết hứng thú chơi đùa.

      Cúi đầu nhìn chút thân thể chính mình, giá y mặc người biến thành nhiều mảnh treo người nàng, trung y bên trong cũng thành màu xám xo, toàn thân tản ra mùi hôi thối ghê tởm.

      "Ai, bây giờ ăn mày có lẽ còn sạch hơn so với ta." Lạc Khinh Ca ghét bỏ cau mày cái, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.

      Thấy cách đó xa có con sông , nàng lập tức dùng hết tốc lực chạy sang bên kia.

      Vừa chạy vừa gạt bỏ thành công y phục người, đến bờ sông chỉ còn lại cái yếm và cái quần mỏng.

      "Sông a, ta tới." Lạc Khinh Ca hét lớn tiếng, thả người kích động tiến lên nhảy vào trong nước, bắt đầu vui sướng thanh tắm.

      Ở đây bây giờ mùa chính là mùa hè nên nước cũng có lạnh lắm, tắm cũng vừa phải.

      Long Lăng Thiên nghe được động tĩnh, chậm rãi mở hai tròng mắt, đúng dịp thấy màn Lạc Khinh Ca tắm. [Nguyệt: Đoạn này ta chém]

      Bóng lưng tuyết trắng gần như trong suốt ở dưới ánh mặt trời, lên hào quang nhàn nhạt, mái tóc đen nhánh dán tấm lưng tuyết trắng, cảnh tượng này đúng là chọc mắt người mà.

      Nàng vui sướng vuốt mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, người cùng với nước tạo thành bức tranh thuỷ mặc.

      Nữ nhân chết bầm, nhân phẩm kém, nghĩ tới da mặt cũng dày như vậy, - đại nam nhân ở chỗ này, lại cởi cởi hết quần áo!

      Long Lăng Thiên khuôn mặt nhắn đỏ ửng, hoảng hốt vội vàng xoay người, tránh né màn này.

      Lạc Khinh Ca chơi nước hồi, đột nhiên, nhớ tới việc.

      Nàng hình như còn chưa xem hình dạng của cổ thân thể này.

      Tạm dừng động tác, rất nhanh mặt nước chập chờn ra gương mặt của nữ tử tuyệt sắc.

      Đây là gương mặt xa lạ, linh hoạt kỳ ảo xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai hàng lông mày lộ ra tia khí, còn có chút tính trẻ con, đôi mắt to tròn trong suốt hữu thần.

      Lạc Khinh Ca xoa bóp gò má của mình, đối gương mặt này nàng cảm thấy tương đối hài lòng.

      May mắn là phải gương mặt xấu xí, nữ nhân thích chưng diện, nàng tự nhiên cũng ngoại lệ.

      Lấy chút nước rửa mặt, nước hơi lạnh, khiến cho đầu óc lộn xộn của nàng thanh tỉnh chút.

      Ngẩng đầu thấy Long Lăng Thiên xoay người, có chút nghi hoặc, giọng lầm bầm câu: "Hài tử này lúc nào xoay người."

      Con ngươi ở cơ thể Long Lăng Thiên nhìn chút, thấy thân bạch y nay trở thành màu xám, cả người chút sạch .

      Lạc Khinh Ca mâu quang lóe lên, khóe môi câu lên chút tươi cười giảo hoạt.

      Nàng rón rén lên bờ, lặng lẽ tới phía sau Long Lăng Thiên, đem mạnh mẽ bế lên: "Tiểu quai quai, lại đây, tỷ tỷ tắm rửa cho ngươi."

      Khi chuyện, Lạc Khinh Ca liền ôm nhảy vào trong sông.

      "Buông." Long Lăng Thiên nhất thời khuôn mặt nhắn đỏ ửng, gương mtj nhắn phấn nộn tràn đầy tức giận.

      Muốn đẩy ra nhưng bất đắc dĩ tại chút công lực mào cả, khí lực của nữ nhân này lại rất lớn, căn bản là thoát thân được.

      "Tiểu hài tử phải vệ sinh sạch , hiểu chưa." Lạc Khinh Ca giam cầm tiểu thân thể của , lát sau liền đem y phục của Long Lăng Thiên y thoát sạch.

      "Xú nữ nhân! Buông! Có nghe hay !" Long Lăng Thiên nhất thời tức đến bể phổi.

      đại nam nhân như thế nhưng lại bị nữ nhân lột sạch, sau này truyền ra ngoài biết làm người như thế nào a.

      Lạc Khinh Ca nghe vậy, mày liễu liền dựng thẳng, "Ba ——" tiếng, ở cái mông của Long Lăng Thiên đánh cái rồi : "Tiểu hài tử như ngươi như thế nào chút lễ phép cũng có, phải gọi ta là tỷ tỷ có biết ."

      "Cút ngay!" Long Lăng Thiên tức giận đến nỗi thân thể run lên, hận thể giết chết Lạc Khinh Ca.

      Nữ nhân đáng chết! Lại dám nhục nhã như vậy!

      --- ------ ----
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 8


      Lạc Khinh Ca tương từ người Long Lăng Thiên mạnh mẽ lột xuống quần áo dơ ném tới bờ.

      bàn tay giam cầm lấy thân thể bé của , tay kia vẫy nước lên ngươi , còn quên : "Tiểu Thiên phải ngoan ngoãn nga, tỷ tỷ tắm cho ngươi rửa sạch sẻ."

      Long Lăng Thiên: ". . ."

      tại muốn đem chính mình đánh cho ngất xỉu để bị bị nữ nhân này làm tức chết!

      Đúng lúc này, đột nhiên "Đông ——" tiếng, từ đàng xa cây ngã xuống 'Vật nặng' .

      "Cái gì nha?" Lạc Khinh Ca theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía, lại phát chỗ vừa phát ra tiếng động có cái gì cả.

      Long Lăng Thiên đôi mắt rùng mình, tim khỏi thình thịch nhảy dựng lên, đời minh chắc chắn bị hủy còn gì nữa, tâm trạng càng tức lúc càng tức giận.

      Thừa dịp Lạc Khinh Ca lơ là, cũng quan tâm mình làm như vậy có bao nhiêu ngây thơ, cúi đầu hướng phía cánh tay của Lạc Khinh Ca cắn chút.

      "Ôi!" Lạc Khinh Ca cánh tay đau xót, lập tức buông ra người trong lòng.

      Long Lăng Thiên có được tự do, nagy lập tức ở ngực Lạc Khinh Ca đánh chưởng, sau đó, rất nhanh liền bơi lên bờ.

      "Này, thối tiểu Thiên, ngươi tại sao lại cắn ta." Lạc Khinh Ca xoa xoa chỗ bị cắn, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng nhắn của Long Lăng Thiên mặc quần áo.

      Nơi ngực cũng hơi đau đau, may là khí lực lớn, nếu , chưởng này đúng là khiến nàng ăn tiêu.

      Long Lăng Thiên khuôn mặt nhắn căng thẳng, cúi đầu mặc quần áo, cũng liếc mắt nhìn mỗ mữ nào đó.

      Bởi vì sợ nếu nhìn nhịn được động thủ giết nàng!

      Nữ nhân đáng chết! biết liêm sỉ.

      Thấy để ý tới chính, Lạc Khinh Ca mất hứng sờ sờ cái mũi, phải là xấu hổ chứ.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của ửng hồng, phỏng chừng sai. [Nguyệt: phải xấu hổ đâu, là bị ngươi chọc đến tức đến đỏ mặt đó.

      Lạc Khinh Ca:-*Cầm dao* Ngươi ai bảo ngươi câm đâu.

      Nguyệt:-*Vừa hét vừa xách dép chạy* Ta chính là .]

      Nghĩ như vậy, Lạc Khinh Ca nhịn được cười ha hả, "Ha ha ha, tiểu quai quai, ngươi là đáng , lại vẫn xấu hổ, yên tâm , tỷ tỷ đối với thân thể nho của ngươi có hứng thú."

      Long Lăng Thiên nghe vậy, lảo đảo cái suýt chút nữa là ngã xuống đất, vội vã vịn lấy cái cây bên cạnh.

      Bóp chặt quả đấm , cả khuôn mặt đều bị tức giận đến nỗi run run.

      Cố gắng dùng nghị lực nhịn xuống lửa giận cực lớn trong lòng, nữ nhân này có bản lĩnh tức chết người đền mạng.

      lát, Lạc Khinh Ca thấy đáp lại, nhất thời cảm thấy thú vị, cũng đùa nữa.

      Hướng người thong thả ung dung vẩy ít nước lên người, thấy quần áo người Long Lăng Thiên vẫn ướt sũng xiêu xiêu vẹo vẹo dán sát ở người, hơn nữa vẫn như cũ dơ dáy bẩn thỉu khác gì lúc đầu.

      Hơi hơi chau lông mày, hướng hô: "Tiểu Thiên, ngươi vẫn là cởi quần áo ra, để tỷ tỷ giúp ngươi tắm rửa lần nữa, nếu dễ dàng sinh bệnh."

      tại mặc dù là mùa hạ, nhưng quần áo ướt sũng mặc người cũng rất khó chịu, còn bằng người cởi quần áo xuống đây với ta cho thoải mái.

      Long Lăng Thiên khóe miệng hơi cong lên, lôi kéo y phục, thoáng chỉnh sửa lại chút, cũng buồn liếc mắt nhìn Lạc Khinh Ca chút, nhấc chân hướng phía chỗ vật nặng vừa rơi xuống đến.

      "Ai, hài tử hay xấu hổ." Lạc Khinh Ca thở dài chút rồi cũng bơi vào bờ.

      Từ trong nước sông ra, theo Long Lăng Thiên hướng đến chổ vật nặng rớt xuống.

      Vừa rồi ràng nghe được thanh rất lớn, ràng nghe thấy có vật gì đó từ cây rớt xuống, hơn nữa vật này còn rất lớn, vì sao bây giờ lại chút động tĩnh nào?

      "Vừa rồi ngã xuống là vật gì a?" Lạc Khinh Ca vào, cũng phát có vật nặng gì, chỉ là mảnh bụi cỏ.

      Long Lăng Thiên đáy mắt lướt qua tia quỷ dị, rất nhanh liền hạ lông mi che giấu.
      ThiênMinhthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :