1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tể tướng Hoàng hậu - Tình Vô Ngôn (0) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tể tướng Hoàng hậu
      Tác giả: Tình Vô Ngôn



      Tên khác: Ngại gì huýt sáo, từ từ mà
      Nguồn convert: meoconlunar
      Edit: Be Yours
      Thể loại: Cổ đại, nữ phẫn nam trang, vào triều làm quan, cung đình, nam cường, nữ cường.
      Nhân vật chính: Diệp Tri (Diệp Lạc), Quân Hoằng


      Giới thiệu

      Đỉnh núi Thương Vụ, băng tuyết trải dài vạn dặm, quanh năm giá rét.
      Thiếu niên áo trắng đợi suốt đêm, tà áo tung bay đỉnh núi. Trời dần sáng, ánh nắng ban mai trải rộng khắp mọi nơi, cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười thê lương.
      Đợi được người muốn đợi, còn trọng trách phải gách vác mình. lâu sau, cười nhạt, tuyệt nhiên xoay người.

      “Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh, hà phương ngâm khiếu thả từ hành” (1) ( Tạm dịch: Chớ nghe tiếng lá rừng kêu, ngại gì huýt sáo từ từ mà .)

      Thân là nam tử, phải vang danh bốn bể, quyền thế khuynh đảo triều chính, nắm giữ thiên hạ.
      Có điều, chung quy phải “”, dưới lớp thanh sam y phục là bàn tay nhắn trắng trẻo mịn màng: Ai tha thiết nắm bàn tay ấy, mỉm cười cùng nhau ngắm hoa nở hoa tàn?​
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở đầu

      Sùng Hưng vương triều, mùa đông năm Chính Minh hai mươi năm, 1 năm vô cùng giá rét.
      Tuyết rơi dày đặc suốt 1 tháng qua, mấy chục năm trở lại đây chưa tình có tượng như vậy.
      Núi Thương Vụ, là ngọn núi cao nhất cũng là biên giới giao nhau Sùng Hưng vương triều và Hoa Gian quốc. Nghe , ngay cả phi điểu cũng thể bay qua. Phạm vi trăm dặm, có vết chân người. Ngay cả nhưng binh sĩ biên quan hàng ngày thỉnh thoảng vẫn thấy xuất nhưng giữa thời tiết lạnh giá như vậy, tuyệt nhiên thấy bóng dáng. Nhưng hôm nay, tại đỉnh núi cao nhất mây mù vây quanh kia, có bóng dáng người thiếu niên trọng làn tuyết mờ mịt.
      Tuyết rơi đây trời, đầu, vai phủ đầy tuyết trắng nhưng vẫn chỉ đứng im lặng, sừng sững cùng núi cao tiếng động. Ánh sáng trắng như tuyết, chiếu rọi vào dung nhan, mặt mày như họa.
      Mặt trời xuống rồi lại lên.
      Lông mi của khẽ động, rơi xuống vài bông tuyết, sau đó, chậm rãi mở mắt. có quay đầu, đứng giữa đỉnh núi mây lượn chập chùng , cặp kia mắt, trong trẻo lạnh lùng, tựa như giấu thiên biến vạn hóa của thế gian.
      Hai tay trong ống tay áo vẫn nắm chặt bỗng chậm rãi thả lỏng, miệng nhếch lên nụ cười thê lương.
      “Sư huynh, cuối cùng, huynh vẫn tới!”
      Hơi thở phun ra, nhanh chóng ngưng kết thành băng, biến mất trong khống khí rét lạnh.
      Rất lâu sau, ngồi xổm xuống mặt đặt, đào lên những mảng tuyết lớn, đem gói quần áo bên mình chôn xuống sâu.
      Trong bao quần áo kia, là đồ đạc của nữ tử, là mảnh giấy ghi ngày sinh tháng đẻ, đại biểu cho thân phận nữ tử, tất cả đều ở đây

      Hôm nay, đều chôn tất cả!
      người thiếu nữ mang tâm niệm khát vọng về mối lương duyên nhiều năm;
      người thiếu nữ với nhiều điều tốt đẹp chờ đón ở tương lai.
      tay khẽ vuốt lên đống tuyết, “” chậm rãi nhắm mắt lại.
      ” rốt cụộc, tự tay mai táng thân phận nữ tử của mình.

      năm trước, mới có 17 tuổi, bị tổ phụ triệu hồi từ núi Thương Vụ về kinh thành, bí mật đưa vào cung.
      “Diệp Lạc, dùng cả đời ngươi phụ tá, đổi lấy hai năm được sống của Diệp Tri , có lẽ còn có thể cho Diệp thị lưu lại huyết mạch.” Chính Minh hoàng đế cao cao tại thượng, mặt nắm chắc phần thắng.
      Nàng nhớ , lúc ấy nàng ngẩng cao đầu, lại câu:“Dùng cả đời ta, mà chỉ có thể đổi được 2 năm của ca ca, ta giao dịch ngu ngốc vậy sao?”
      “Đúng vây, Diệp Lạc thông minh tuyệt đỉnh , nhưng Diệp Lạc nôn nóng cứu huynh trưởng, có!”
      Nàng hơi dừng lại lát, sau đó lại hỏi:“Ngươi sợ ta lôi kéo vây cánh, đoạt ngươi giang sơn Quân gia sao?”
      mặt Chính Minh hoàng đế Quân Bách lộ ra tươi cười:“ Trẫm cho ngươi đặc quyền gì, phương tiện gì, cũng như bất kỳ trợ giúp nào, nếu như ngươi cố tình muốn cướp, bất luận hôm nay có giao dịch này hay , ngươi vẫn cứ tranh đoạt. Huống chi, trẫm tin tưởng Diệp gia, làm như vậy". Nàng trầm mặc, muốn đáp ứng, lại thể cự tuyệt.

      Muốn cứu, ca ca từ khi chưa sinh ra, là ca ca của nàng. Cha mẹ mất sớm, tổ phụ lớn tuổi, ca ca là người thân thể mất của nàng
      Nhưng, cả đời phụ tá, có nghĩa là, nàng phải từ bỏ tình của nàng, từ bỏ người đó.

      “Diệp Lạc, thái tử Quân Hoằng kế thừa ngôi vị hoàng đế, trẫm muốn ngươi dùng toàn bộ tâm lực, cho Sùng Hưng vương triều ta, tạo ra cái quân vương tốt, nếu có ngày, Quân Hoằng có thể đoạt lại quyền khống chế triều chính trong tay người. Ngày đó là ngày ngươi được tự do” Đối với đứa nhìn từ bé đến lớn này, trong mắt Quân Bách, thoáng có chút thương tiếc,“Trẫm ban cho người phong mật chỉ, chứng minh ngươi trong sạch, đến lúc đó, Quân Hoằng cũng hiểu được thâm ý trong đó, nhất định làm khó xử cho ngươi.”
      “Vì sao lại là ta?” Thiên hạ người tài ba dị sĩ trăm ngàn, vì sao nhất định phải là ta?“Huống chi, ta là nữ tử.”
      “Thứ nhất, kho lương Diệp gia khắp thiên hạ; Thứ hai, binh Diệp gia phủ tinh trung thành. Thứ ba, ngươi là đệ tử chân truyền của thiên tài đương thời, Thương Vụ lão nhân. Thứ tư, tử sĩ Diệp gia dù chết vẫn tận hiến với Diệp gia. Diệp Lạc, vì sao thể là ngươi?” Quân Bách mỉm cười nhìn về phía nàng. “Huống chi, cũng bởi vì là ngươi nữ tử. Cho nên, loạn khởi vọng niệm ( tham vọng tạo phản)”
      Nàng ngước mặt lên kinh ngạc.
      Quân Bách đứng dậy: “Ngươi nghĩ rằng, ngươi lấy thân phận Diệp Tri xuất , trẫm mờ mắt nhận ra Diệp Tri này phải là Diệp Tri sao? Ta sớm biết Diệp gia có cháu khoẻ mạnh. Từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, có Diệp Lạc”. “Diệp Lạc, ngươi phải nhớ kỹ, trẫm lưu hậu chiếu, nếu ngươi bội chi ước hôm nay, ta cho ngươi Diệp gia cả nhà trả giá huyết đại giới!”

      Từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, có Diệp Lạc!
      Những lời này, còn văng vẳng bên tai, khắc chưa từng quên. Chính Minh hoàng đế, dùng báu vật hoàng thất hỏa phượng hoa, kéo dài tính ca ca Diệp Tri. Nàng trở lại Thương Vụ Môn, hoàn thành năm học nghệ cuối cùng.
      Nàng có lựa chọn nào khác, nhưng chung quy lòng vẫn chưa cam chịu.

      Nàng đối với người kia ,“Sư huynh, ngươi còn nhớ đồng ý với ta chuyện gì ?”
      Sư huynh tươi cười, ấm áp như gió, tay chỉ, ôn nhu xoa tóc của nàng: “Ngọa thính triều sinh triều lạc, tiếu khán hoa khai hoa tạ” ( Tạm dịch: Nằm nghe triều lên triều xuống, cười xem hoa nở hoa tàn)
      Nàng tựa vào ngực , nghe tiếng tim đập trầm ổn: “Sư huynh, sáng sớm mai, ta ở đỉnh Thương Vụ Môn, chờ huynh!”
      “Làm sao vậy?” hỏi.
      “Sư huynh, nếu huynh tới, hay mang ta dù là chân trời góc biển. Nếu huynh tới, như vậy, chúng ta từ nay về sau mỗi người ngả.” Nàng ngẩng mặt,“Ta xuất thân Diệp gia, Sùng Hưng vương triều Diệp gia.”
      Thân hình của hơi chấn động, im lặng ,
      Nàng nhắm mắt lại, dám nhìn vẻ mặt của ,“Sư huynh, bất kể huynh chọn thế nào, ta cũng trách huynh. Ta chờ huynh!”

      Nàng tự cho mình cơ hội, dù là bội ước, cũng muốn buông thả lần.
      Nhưng, chung quy, có tới.
      Nàng hiểu được, chỉ là sư huynh của nàng, còn là vương gia Hoa Gian quốc. Hoa Gian quốc tiểu hoàng đế, năm nay mới 11tuổi, làm sao có thể buông bỏ tất cả, cùng nàng ngao du chân trời góc biển?
      Lý trí có thể hiểu được, nhưng lòng lại tránh khỏi thương tâm. Tình và nghĩa, nàng phải bỏ .
      Hít hơi sau, nàng cười nhạt, quyết định xoay người, sải bước hướng hạ sơn mà .
      Thực ra, nàng sớm biết, nàng có can đảm buông Diệp gia mà theo . Nàng chẳng qua muốn thử xem, cảm giác chạm tay vào hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc, ông trời giúp nàng lựa chọn.
      Nàng theo đuổi tâm nguyện của mình, quan tâm bất cứ việc gì, tuỳ hứng 1 lần. có cố gắng nên sau này nàng cũng còn gì để tiếc nuối.

      Từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, có Diệp Lạc.
      sesshomarin thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2. Gió nổi lên

      Diệp Lạc sinh ra vào đầu thu, lá đỏ bay đầy trời.

      Ông nội ôm đứa bé trắng ngần, trầm ngâm nửa ngày, rồi niệm ra câu: “Nhất diệp lạc nhi tri thiên hạ thu!” ( ý là chiếc lá vàng rơi, biết trời sang thu)

      Vì thế, hai đứa trẻ song sinh của Diệp gia vừa được sinh ra được đặt tên, ca ca là Diệp Tri, muội muội là Diệp Lạc.

      Diệp Tri trời sanh tính tình trầm ổn, thiên phú hơn người, tuổi biết , ba tuổi biết làm thơ, đáng tiếc trời cao đố kị người tài, từ cơ thể bị suy nhược, năm bốn mùa, ba mùa nằm giường bệnh.

      Mà muội muội song sinh là Diệp Lạc, có lẽ hấp thụ hết chất dinh dưỡng của ca ca từ trong bụng mẹ, nên vô cùng hoạt bát hiếu động, tinh lực tràn đầy, năm 365 ngày, đến 300 ngày mặt trời chưa lặn chưa về nhà.

      Diệp gia từ xuống dưới đều coi vị tiểu thư lanh lợi đáng này như chí bảo, nếu nàng có nghịch ngợm gây ảnh hưởng quá lớn, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Diệp Lạc sợ trời sợ đất, chỉ khi ở trước mặt người ca ca sinh sớm hơn nàng khắc là Diệp Tri, mới tỏ ra nhu thuận. Nàng tin vào câu truyện cười của mẫu thân, ca ca khi ở trong bụng mẹ nhường hết chất dinh dưỡng cho nàng, nên cơ thể mới suy yếu, còn nàng khỏe mạnh như trâu bò.

      Cho nên, đối với Diệp Lạc mà , ca ca là người đối xử tốt vs nàng tốt nhất thế gian này. Ca ca luôn đúng, ca ca gì cũng đều phải nghe theo.

      Diệp gia nhiều đời làm quan, nhưng phụ thân của Diệp Lạc lại thích du ngoạn. Khi Diệp Lạc lên bảy, cả phụ thân và mẫu thân đều chết trong tai nạn biển.

      Cũng trong năm đó, Thương Vụ lão nhân ngẫu nhiên nhìn thấy Diệp Lạc, liếc cái nhìn trúng, thu nhận hai người làm đồ đệ. Đáng tiếc Diệp Tri bệnh tật triền miên, lên núi được nửa năm phải trở về Diệp gia tĩnh dưỡng.

      Trong mười năm, Diệp Lạc hết học văn rồi tập võ, dần dần trưởng thành, mà thân thể Diệp Tri lại ngày càng kém, hầu như nằm giường dậy nổi.

      Nhưng mà, phố lại chưa từng thiếu tin tức của Diệp gia công tử Diệp Tri.

      Nàng có khuôn mặt tương tự ca ca, mặc thêm bạch y ca ca thích nhất, mỗi khi làm chuyện gì đó, nếu thành công nàng : “Ta là Diệp Tri.”

      Nếu thất bại, nàng gãi đầu trả lời: “Ta là Diệp Lạc.”

      Mỗi lần nghe giang hồ đồn Diệp gia công tử, Diệp Tri đều mỉm cười, trong nụ cười chứa kiêu ngạo cùng tán dương.

      “Ca ca cười chuyện gì thế?”

      Diệp Tri chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bị tiếng hô này làm giật mình. ngước mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc: “Lạc Lạc, muội về?”

      Diệp Lạc nghiêng người dựa vào cửa, tay gõ gõ: “Đúng vậy, đại tiểu thư của Diệp gia trở lại”.

      Diệp Tri phì cười, tinh tế đánh giá thần sắc của nàng, bỗng nhiên, lông mày nhíu lại: “Sao lại gầy như vậy?”

      Diệp Lạc sờ sờ mặt: “Đâu có gầy chứ, ca ca biết như vậy mới đẹp sao?”.

      Diệp Tri vẫy vẫy tay, Diệp Lạc ngoan ngoãn lại gần, ngồi ở bên giường, cầm lấy tay ca ca đặt lên má: “Lạc Lạc nhà ta gầy quá”.

      Chỉ câu đơn giản này, nước mắt Diệp Lạc bỗng nhiên rơi xuống.

      đỉnh núi Thương Vụ Môn, ngày đêm đó, nàng khóc; Khi nàng quay đầu rời , nàng khóc;

      Nhưng, ca ca, vì sao huynh chỉ câu, muội lại khóc?

      “Lạc Lạc?” – Diệp Tri hoảng hốt.

      Diệp Lạc ôm thắt lưng ca ca, vùi đầu vào trong ngực : “Ca ca, huynh thành thân !”.

      Diệp Tri khựng lại, cúi đầu nhìn, giọng hỏi: “Lạc Lạc, xảy ra chuyện gì?”.

      Diệp Lạc lắc đầu: “Ca ca, huynh và Phó tỷ tỷ có hôn ước từ lâu, hai người mau thành thân , muội lập tức chuẩn bị”.

      “ Nha đầu ngốc!” – Diệp Tri nhàng vuốt ve mái tóc của nàng: “Thân thể của ta như vậy, sao có thể làm liên lụy tới Thanh Nguyệt”. Trong nụ cười mang theo chua xót.

      “ Ca, từng có vĩnh viễn tốt hơn là có!”. Nàng ngẩng đầu lên: “Phó gia dòng dõi thư hương, Phó bá bá là Lễ bộ thượng thư, là bạn tri kỉ đồng sinh cộng tử của phụ thân, dù huynh sống hay chết, Phó tỷ tỷ vẫn là người Diệp gia chúng ta. Chỉ khác duy nhất là, tỷ ấy gả cho huynh, hay gả cho linh vị của huynh”.

      Diệp Tri nhắm mắt lại: “Ta huỷ hôn này, tóm lại, ta tuyệt đối thể hại Thanh Nguyệt”.

      Diệp Lạc thở dài, quả nhiên quan tâm quá loạn: “Cho dù Diệp gia nhận danh bội bạc, Phó tỷ tỷ cũng thể gánh vác nổi nỗi nhục bị từ hôn, huynh làm như vậy mới là bức chết tỷ ấy”.

      Hai bàn tay Diệp Tri nắm chặt, gì.

      “Ca ca, huynh lấy Phó tỷ tỷ , còn sống ngày, hai người hạnh phúc ngày. Dù huynh chết , tỷ ấy còn có kí ức tốt đẹp mà nhớ lại”.

      Ca ca, trong hai người chúng ta, ít nhất phải có người được hạnh phúc!

      Huống chi… Diệp Lạc hơi nhếch môi, tâm tình dần dần trầm trọng, dược hiệu của Hỏa Phượng hoa chỉ có thể duy trì sinh mệnh cho ca ca trong hai năm. Nếu ca ca nhất định có ngày phải rời , nàng muốn những ngày con lại của huynh ấy, có gì phải tiếc nuối.

      Ban đêm, phủ Lễ bộ thượng thư.

      Phó Thanh Nguyệt cởi y phục được nửa, bỗng cảm thấy có chút ổn, quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy có bóng người ngoài cửa sổ. “ Aaa…”

      Tiếng kêu mới được nửa bị nuốt trở vào: “Diệp đại ca!”. Phó Thanh Nguyệt thở tiếng, “..Tại sao huynh..” Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, cẩn thận đánh giá người trước mắt.

      Diệp Lạc khẽ nhướng mày, chỉ cười mà lên tiếng.

      Phó Thanh Nguyệt có chút chần chừ: “Ngươi phải Diệp đại ca, ngươi là… Lạc Lạc?”

      Diệp Lạc xoay người hành lễ, nở nụ cười tươi: “Lạc Lạc bái kiến tẩu tử tương lai”.

      Phó Thanh Nguyệt đỏ mặt, kéo ý phục lên, tới: “Muội muội, mời ngồi”.

      Hai người ngồi xuống bàn. Phó Thanh Nguyệt tinh tế nhìn Diệp Lạc, rồi mới mở miệng : “Muội rất giống Diệp đại ca, nhất là khi mặc nam trang”.

      “Giống cũng thể gạt được ánh mắt của tẩu tử tương lai nha”. Diệp Lạc nhìn nàng lâu, “Rất ít người có thể nhận ra ta. Hơn nữa, mấy năm nay ca ca đều rất ít khi xuất trước mặt người khác, cả ngày nằm giường, cho dù dáng vóc có chút khác nhau, nhưng cũng dễ dàng phân biệt”.

      Mặt Phó Thanh Nguyệt hơi hơi nóng lên: “Bộ dáng của muội rất giống với Diệp đại ca, nhưng ánh mắt lại giống”.

      Diệp Lạc cười hắc hắc: “Khi ca ca nhìn tẩu tử, tình ý nồng đậm, cho nên ánh mắt của ta giống, đúng ?”

      Phó Thanh Nguyệt quay đầu sang bên, có chút ngại ngùng : “Muội muội, đừng đùa”. – Hít hơi sâu, lại quay đầu lại: “Diệp đại ca muội ra ngoài học nghệ nhiều năm, sao đột nhiên trở về?”

      Trong kinh thành, người ta chỉ biết Diệp gia có vị công tử và vị tiểu thư, nhưng vị tiểu thư kia từ sau khi cha mẹ mất, cũng thấy xuất . Có lời đồn là nàng cùng cha mẹ xuống hoàng tuyền. ai biết rằng, Diệp gia tiểu thư chết trong lời đồn, núi Thương Vụ. Ngay cả Phó Thanh Nguyệt, cũng chỉ biết Diệp Lạc học nghệ bên ngoài nhiều năm, nhưng cũng biết sư phụ nàng là Thương Vụ lão nhân.

      Diệp Lạc thu nụ cười, nghiêm mặt : “Phó tỷ tỷ, ta hôm nay đến là để hỏi tỷ vấn đề, mong tỷ hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời ta”.

      Phó Thanh Nguyệt ngồi ngay ngắn lại: “Được, muội hỏi ”.

      Diệp Lạc nhìn nàng, bỏ sót chút biến hóa nào: “Thân thể của ca ca, tỷ biết. Ta dùng hết mọi biện pháp kéo dài sinh mệnh của huynh, có điều cũng được bao lâu, có thể là năm, cũng có lẽ là tháng. ai có thể đoán trước được hunh ấy ngã xuống lúc nào, hôn mê bất tỉnh. Hôm nay, ta muốn biết đáp án của tỷ. Tỷ cam tâm tình nguyện gả cho ca ca sao? Cho dù, có thể ngày mai huynh ấy rời ?

      Ý cười mặt Phó Thanh Nguyệt vẫn thay đổi, thần sắc lạnh nhạt, giống như trong lời Diệp Lạc, Diệp Tri chỉ cảm mạo thông thường: “Diệp đại ca còn sống ngày, ta ở bên huynh ấy ngày. Nếu huynh ấy rồi, ta vẫn sống tốt, thay huynh ấy chăm lo Diệp gia, thay huynh ấy chăm sóc muội”.

      Tầm mắt Diệp Lạc dần dần mơ hồ, nhưng vẫn cố : “Phó tỷ tỷ, Diệp gia chúng ta cũng muốn làm chậm trễ cả đời của tỷ, tỷ đúng tuổi xuân sắc, Phó bá bá lại ở địa vị cao, có ca ca tỷ vẫn có thể lựa chọn được vị hôn phu tốt. Nếu tỷ sợ Phó gia bị người khác chỉ trích là bội bạc thất tín, Diệp gia đưa ra từ hôn. Phó tỷ tỷ, hai nhà Diệp Phó chúng ta là thế giao, cho nên, chúng ta lòng muốn tỷ hạnh phúc, từ hôn cũng là thực lòng, tỷ hãy cẩn thận suy nghĩ”.

      cần suy nghĩ”. Phó Thanh Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn về nàng: “Ta quyết định, cuộc đời này chỉ làm thê tử của Diệp đại ca, nếu huynh ấy cần ta, ta xuống tóc xuất gia”.

      Trong phòng nhất thời yên tĩnh, sau đó, Diệp Lạc chậm rãi nở nụ cười: “ thể tưởng tượng được Thanh Nguyệt tiểu thư dịu dàng uyển chuyển cũng có lúc cứng rắn như vậy”. Nàng đứng dậy: “Nếu vậy Phó tỷ tỷ, ca ca ta giao cho tỷ thuyết phục, bằng , tỷ đợi gả cho linh vị của huynh ấy ”.

      Phó Thanh Nguyệt cũng đứng dậy theo, đôi mắt đẹp híp lại: “Được, ta biết”.

      Diệp Lạc bước được hai bước, quay đầu lại : “Đúng rồi, tẩu tử tương lai, tỷ phải nhớ kỹ, tỷ chưa từng gặp ta, Diệp gia, chỉ có Diệp Tri, có Diệp Lạc”.

      Phó Thanh Nguyệt hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lộ ra nở nụ cười: “Ta biết, Diệp đại ca”.

      Diệp Lạc khoát tay, nhảy khỏi cửa sổ.

      Vị tẩu tử này, nàng thích!

      Bóng đêm che giấu, có thể tiến hành rất nhiều hành động muốn người khác biết.

      Diệp Lạc ngồi mái nhà, nâng cằm, nhếch môi nở nụ cười. Vì vậy, nàng thích buổi đêm.

      Có hai bóng đen tới phía nàng, thân thủ cực nhanh.

      Diệp Lạc trừng mắt nhìn, hai người đó liền quỳ gối trước mặt nàng.

      Nàng động đậy, chỉ yên lặng đánh giá xem hai vị này tại sao quỳ xuống tiếng động, toàn thân cũng bất động.

      “Công tử?” Người bên trái kiên nhẫn lên tiếng, vì sao công tử nhìn bọn họ chăm chú như vậy?

      Người bên phải vẫn lẳng lặng cúi đầu, mặc cho nàng đánh giá.

      lâu sau, Diệp Lạc mới buông cánh tay nâng cằm xuống, giọng : “Đứng lên trước ”.

      “Công tử, tại sao ngươi cứ thích ngồi nóc nhà vậy?” Người bên trái thể nào hiểu được sở thích quái dị của công tử nhà mình, cơ thể chủ động tự giác tiến lên phía trước, thấp giọng lẩm bẩm: “Thân thể tốt, bị phong hàn, cũng chịu uống thuốc”.

      Người bên phải vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế bất động như Thái Sơn, giống như nghe đồng đội oán giận.

      Diệp Lạc nghĩ, nàng biết muốn hai bọn họ làm việc gì rồi.

      Đầu tiên, quay sang với người bên trái: Tinh Dương, ngươi thi võ Trạng Nguyên, được ?”

      “Được, ngày mai ta ”. Đơn giản giống như đập vỡ bình nước.

      Diệp Lạc bật cười: “Kỳ thi Võ là vào tháng sau, cần gấp như vậy”.

      “Được, tháng sau ta ”.

      “Nhân tiện, mang theo mấy tiểu tử kia, để trong quân doanh cùng giúp lẫn đỡ nhau”.

      “Được”.

      Diệp Lạc vừa lòng gật đầu, lại chuyển hướng sang người bên phải: “Kinh Hồng, ngươi có biết Quân Hoằng ?”

      “Có nghe qua, nhưng quen biết”.

      “Ừm”. Diệp Lạc búng ngón tay: “Vậy ngươi , về sau, ngươi chính là người của Quân Hoằng”.

      ”. Trả lời ngắn gọn, xúc tích.

      Diệp Lạc nhướng mày: “Cùng người thông minh chuyện, cảm giác là sung sướng. Đáng tiếc, Kinh Hồng ơi Kinh Hồng, về sau phần sung sướng này phải tặng cho tên xú tiểu tử Quân Hoằng kia rồi”.

      Dịch Kinh Hồng hơi nhếch môi, tên “xú tiểu tử” trong mồm công tử nhà mình, chính là đương kim thái tử Quân Hoằng.

      Diệp Lạc đứng dậy, kéo kéo lại y phục: “Diệp Tinh Dương, Dịch Kinh Hồng!”

      “Có!” – Hai người đồng thanh đáp.

      “Từ hôm nay trở , khi có mệnh lệnh của ta, hai người các ngươi hoàn toàn có chút quan hệ gì với ta. Dù ta làm cái gì, cái gì, các ngươi đều phải đứng lập trường thân phận của mình mà hành động, cần thay đổi vì ta, tự ta có tính toán, hiểu chưa?”

      “Vâng!”

      “Tốt lắm”. Diệp Lạc lại nhìn về phía Dịch Kinh Hồng: “Kinh Hồng, ta thích so chiêu với người hoàn toàn phải đối thủ của mình, cho nên về sau, khi ngươi đứng ở bên người Quân Hoằng, là địch thủ của ta”.

      Ánh mắt Dịch Kinh Hồng có chút né tránh, cuối cùng vẫn đáp: “Vâng, Kinh Hồng hiểu”.

      “Tốt lắm, các ngươi ”.

      Sau khi hai người rời , Diệp Lạc cầm lấy áo choàng Diệp Tinh Dương lúc quăng lại cho nàng, chậm rãi khoác lên.

      Quân Bách, ngươi ép Diệp gia ta bán mạng cho ngươi, ta đương nhiên chiếu cố đứa con bảo bối của ngươi tốt, coi như để báo đáp hoàng gia ơn tri ngộ.

      Ta đáp ứng ngươi, vì Sùng Hưng vương triều tạo ra vị đế vương chân chính, nhưng có quy định, ta phải dùng phương thức nào.

      Nàng đứng nóc nhà, nhìn ánh bình minh dần lên, trong mắt nàng cũng có hào quang sáng chói, đoạt tâm đoạt phách con người.

      Nếu thể cùng nàng ngồi ngắm thủy triều lên xuống, nàng muốn cả thiên hạ này, cùng nàng ngắm hoa nở hoa tàn!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3. Kết thù

      “Lạc Lạc, cháu chơi trò gì thế?” Diệp Cạnh phát nghi vấn, bắt đầu chất vấn tôn nữ.

      Diệp Lạc dựa vào trước giường Diệp Tri, nghịch tóc ca ca: “ chơi gì cả!”

      “Lạc Lạc, chuyện nghiêm túc.” Diệp Tri gõ đầu nàng.

      Diệp Lạc ngồi thẳng người, nhìn hai người trước mắt, giọng điệu có chút bất mãn: “Cháu vốn định làm gì cả.”

      Diệp Cạnh tức giận đến râu cũng nhếch lên, “ làm gì, vậy mấy tiểu tử cháu nhặt về đâu, đâu rồi?”

      Diệp Lạc nâng mắt nhìn ông nội cái, lười biếng lại dựa vào trước giường, “Cháu nhặt được là của cháu, bọn họ đâu, cháu cho gia gia đâu.”

      Diệp Cạnh trợn tròn mắt, “Vậy bọn nó ăn uống, phải ta cung cấp sao?”

      “Ai nha nha, gia gia à, sao có thể mọn như vậy, chỉ là cháu mượn người chút đồ ăn uống thôi, đâu cần tính toán?” Nàng ôm cánh tay Diệp Tri, cọ cọ, “Ca ca huynh xem, gia gia thương muội, muội đáng thương.”

      Diệp Tri cười, xoa mái tóc nàng, “Ừm, gia gia Lạc Lạc, chúng ta để ý tới ông nữa.”

      Diệp Cạnh ở bên biết còn lời gì để nữa, “Diệp Tri, muội muội của cháu chính là ‘bạch nhãn lang’, đối tốt với nó cũng vô dụng.” (bạch nhãn lang: kẻ vô tình vô nghĩa, thường dùng để hình dung về tên bác sĩ đen tối hay bà giáo bốn mắt hay soi mói,..)

      Diệp Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, gật đầu kết thúc câu chuyện, “Vâng, chúng cháu là huynh muội sinh, vậy cháu cũng là ‘bạch nhãn lang’.”

      Diệp Cạnh sửng sốt, Diệp Lạc ở bên cạnh “xì” tiếng bật cười, lập tức lấy ta vỗ vỗ bả vai huynh trưởng, “Ca, sao huynh lại đáng như vậy!”

      “Tiểu Tri, Lạc Lạc, hai đứa… hai huynh muội đứng đắn chút .”

      “Chúng cháu cũng giỡn nha!” Hai người trăm miệng lời mà , rồi mới liếc mắt nhìn nhau, đồng thời mở miệng cười.

      “Ca ca, muội huynh nhất!” Diệp Lạc ôm cổ Diệp Tri, ngọt ngào , “Chúng ta là tâm linh mọi điểm đều thông nha!”

      “Lạc Lạc!” Gặp phải cháu thế này, Diệp Cạnh cảm thấy đầu mình cũng phải bạc thêm nhiều tóc.

      “Gia gia, ông cứ kệ muội ấy , muội ấy tự biết mình làm gì, đúng ?” Diệp Tri nhàng nhìn về phía Diệp Lạc.

      Diệp Lạc buông tay ra, đứng dậy, thanh thúy cười , “ là nhọc lòng quan tâm của các nam nhân rồi! Yên tâm , cháu tự chừng mực.”

      Nàng cũng muốn mình muốn làm gì, bằng dọa ông lão và bệnh nhân tốt lắm.

      Diệp Cạnh đành phải vỗ vỗ cái đầu đau, “Vậy nếu cháu trở về ngày mai cùng ta tiến cung gặp Hoàng Thượng và thái tử .”

      Ông đương nhiên cũng biết giao dịch của Diệp Lạc và Hoàng Thượng, trong lòng ông cũng đồng ý, ai nỡ bỏ cháu như hoa như ngọc, bị trói buộc trong bộ nam trang, chu toàn việc triều thần?

      Nhưng chờ khi ông biết được còn kịp rồi. Thân là nhân thần, quân mệnh hạ xuống, ông còn có năng lực thay đổi sao?!

      Chỉ là quan sát thần sắc Lạc Lạc cũng thấy chỗ nào ổn, ông khôn ngoan hạ bớt lo lắng.

      “Lạc Lạc gặp Hoàng Thượng làm gì?” Lúc này Diệp Tri mới hỏi, “Lúc trước là vì xin thuốc cho cháu, giờ cháu dùng hỏa phượng hoa rồi, còn tới hoàng cung làm gì nữa? Ở nơi như hoàng cung, con trong nhà ít tới chút.”

      Diệp Lạc tự nhiên chỉnh quần áo, hành lễ rồi , “Yên tâm , Diệp đại công tử, muội giờ là Diệp Tri!”

      Diệp Tri trừng mắt nhìn cái, “Lại muốn lấy thân phận của huynh làm chuyện xấu gì?”

      Diệp Lạc cười hì hì, “Đương nhiên là muốn nhìn mặt thái tử điện hạ tuấn võ dũng trong lời đồn, thỏa mãn trí tò mò của muội nha.”

      “Lạc Lạc, trò đùa này hay đâu.” Diệp Tri quả thực dở khóc dở cười.

      thử chút làm sao mà biết!”

      “Lạc Lạc,” Diệp Tri lúc này có chút cảm nhận tâm tình bất đắc dĩ của gia gia, vừa thở dài hơi, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, sắc mặt cũng thay đổi, “ phải muội coi trọng thái tử điện hạ rồi đấy chứ?”

      Diệp Lạc xíu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, Diệp Tri ngồi dậy, chuyện thêm chút nóng nảy, “ thể được, người trong hoàng cung, tam cung lục viện, sao có thể xứng đôi với muội muội của ta?”

      Diệp Cạnh chân mềm nhũn, đụng phải ghế bên cạnh, đành ngồi xuống ghế.

      Diệp Lạc còn chút lực chống đỡ, chạy nhanh tới đỡ, vỗ ngực huynh trưởng nhà mình phập phồng kịch liệt, “Ca, ca, đừng nóng vội, mau chóng thở hai hơi dài, đừng nóng vội!”

      Mắt thấy Diệp Tri bình tĩnh trở lại, nàng mới , “Ca, huynh nghĩ đâu thế, chỉ là lúc trước cầu hỏa phượng hoa có đáp ứng với Hoàng Thượng, những gì học của sư phụ phải chia xẻ với thôi.”

      Diệp Tri lúc này mới gật gật đầu, “Cái này được, ta còn luôn nghĩ tại sao Hoàng Thượng lại dễ dàng đưa hỏa phượng hoa đời khó cầu cho muội như thế. giờ nghe muội vậy, ta cũng cảm thấy cũng thấy chỉ có sở học của sư phụ mới có thể bị hoàng gia bọn họ coi trọng.”

      Sắc mặt Diệp Lạc thay đổi, nàng sớm biết huynh trưởng thông minh tuyệt đỉnh, nghi ngờ chuyện này, nàng muốn huynh ấy lo lắng, chỉ có trả lời hư hư thực thực như vậy, mới có thể giấu giếm.

      Gia gia Diệp Cạnh ở bên cạnh vụng trộm rớt mồ hôi, nguy rồi, vừa rồi ông lỡ miệng, nha đầu này ra ngoài chắc chắn tìm ông tính sổ.

      Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa phòng Diệp Tri, Diệp Lạc trừng mắt, trầm , “Gia gia……”

      Cả người giật mình, Diệp Cạnh lấy tốc độ chưa từng nhanh như vậy chạy trốn ra ngoài, “Ta chưa cái gì, cái gì ta cũng chưa .”

      Diệp Lạc đứng ở phía sau, hoài nghi gia gia nhà mình có phải thực hơn sáu mươi tuổi hay , sao đứng còn linh hoạt như vậy.

      “Gia gia, xương cốt ngài già rồi, chạy chậm chút, cẩn thận ngã!”

      Diệp Cạnh nghe thấy, càng chạy trốn nhanh hơn.

      Trong ngự thư phòng, Diệp Lạc quy củ đứng phía sau Diệp Cạnh, quỳ xuống, hành lễ.

      “Diệp Tri, ngươi trở lại?” Thanh Quân Bách vang lên sau mớ tấu chương.

      Diệp Lạc đáp,“Vâng!”

      “Tốt lắm, Diệp khanh quả nhiên giữ chữ tín, ngươi muốn bắt đầu từ bây giờ?”

      Gấp gáp như vậy? Diệp Lạc ngạc nhiên giương mắt nhìn, lần này, trong lòng cả kinh. So với năm trước, Quân Bách già nhanh hơn ít, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt vàng vọt.

      “Ngài……” Tiếng hô vừa mới bung ra, Diệp Lạc cuống quít cúi đầu.

      Nhìn thẳng quân nhan, là đại bất kính!

      Quân Bách tâm tình tốt, có ý trách tội, “Ánh mắt Diệp khanh rất tinh tường!” Như vậy, nàng thông minh này hẳn là hiểu nguyên nhân vì sao lúc trước ông vội vàng lấy hỏa phượng hoa ép bức nàng.

      “Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, Diệp khanh cần lo lắng. giờ, trẫm muốn biết, ngươi muốn bắt đầu từ đâu, có cần phong ngươi là Thái phó của thái tử trước ?”

      Diệp Lạc thu hồi rung động trong lòng, hít sâu hơi, rồi mới , “Hoàng Thượng nếu tin tưởng vi thần, vậy hãy giao toàn quyền cho vi thần xử lý? Hoàng Thượng từng , cho vi thần trợ lực gì, như vậy cũng thỉnh Hoàng Thượng, cần đặc biệt để ý và tham gia.”

      Quân Bách trầm mặc trong chốc lát, vỗ tay cười to, “Giỏi thay cho Diệp Tri! Được, trẫm đáp ứng ngươi.”

      Ông đứng dậy, “Trẫm nhúng tay vào, nhưng, hôm nay cũng nên cho ngươi trông thấy thái tử.”

      Lúc này, Diệp Lạc cự tuyệt, quả thực, nàng cũng muốn nhìn xem, tên Quân Hoằng kia, rốt cuộc cần nàng đào tạo bao nhiêu năm, mới có thể ra hồn.

      “À, đúng rồi!” Quân Bách bước chân ra khỏi cửa điện, lại quay đầu hỏi Diệp Cạnh, “Diệp thái phó, Diệp Tri có hôn ước hay chưa?”

      Diệp Cạnh thành đáp, “Diệp Tri và chi nữ lễ bộ thượng thư là Phó Thanh Nguyệt, có hôn ước.”

      Quân Bách nhìn về phía Diệp Lạc, “Ta hỏi, là nàng!”

      Diệp Cạnh ngẩn người, Diệp Lạc giọng , “Người Diệp gia mong muốn rất nhoi, chỉ chọn người, cũng chỉ cho phép đối phương chọn duy nhất chính mình. Cho nên, nhân duyên của vi thần, chỉ có hai người là mình và đối phương, cần suy đoán.”

      Quân Bách bình tĩnh nhìn nàng,“Diệp khanh ám chỉ với trẫm cái gì?”

      dám, vi thần chỉ ra chân tâm ý của mình thôi.” Nàng cười thản nhiên.

      Quân Bách chuyện nữa, quân thần ba người yên lặng tới giáo trường.



      3.2

      Còn chưa đến nơi nghe thấy từng loạt thanh trầm trồ khen ngợi truyền đến. Càng đến gần lại có thể nghe ràng trong tiếng trầm trồ khen ngợi hỗn loạn có tiếng vó ngựa và tiếng khiển trách.

      Giữa sân là con ngựa cao to, cả thân màu trắng bạc, chỗ vai ngựa có màu đỏ sẫm như máu. nam tử trang phục đen lưng ngựa, chắc tay giữ chặt cổ ngựa, ngừng phập phồng thở.

      “Hoằng nhi!” Sắc mặt Quân Bách thay đổi lớn, đây là con hãn huyết bảo mã vừa mới được tiến cống, dã tính chưa thuần, dĩ nhiên là nguy hiểm vạn phần.

      Tốc độ ngựa dần dần chậm lại, ngẩng đầu lên, hí lên tiếng, cuối cùng, chân sau vô lực quỳ xuống.

      “Thái tử điện hạ!”

      “Thái tử điện hạ!”

      …… Giữa sân là từng trận trầm trồ khen ngợi.

      Lập tức nam tử gọn gàng xoay người xuống, đứng giữ ngựa, cao ngạo ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn có ý cười đắc chí thỏa mãn.

      “Hoàng Thượng giá lâm!” Thái giám hồi phục tinh thần lại, mới hô to.

      Lúc mọi người quỳ xuống hô vạn tuế, Quân Hoằng mạnh mẽ tới, “Khấu kiến phụ hoàng.”

      Quân Bách nâng dậy, cười ha ha, “Hoằng nhi ngoan! Qua đây, làm quen chút, đây là tôn tử của Diệp thái phó, Diệp Tri.”

      Quân Hoằng gật gật đầu với Diệp Cạnh trước rồi mới chuyển qua Diệp Lạc, “Diệp Tri?” Trong giọng nghi hoặc nồng đậm, nghe vị Diệp đại công tử này vẫn luôn giường bệnh, hôm nay xem ra bộ dạng dường như giống với người bị bệnh lâu năm.

      Diệp Tri rũ mắt xuống ,“Khấu kiến thái tử điện hạ.”

      Quân Hoằng khoát tay áo, tầm mắt quét vòng người rồi với Quân Bách, “Phụ hoàng, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?” thầm cảm thấy kỳ lạ, biết Diệp Tri này có chỗ nào hơn người mà lại được người mắt cao hơn đỉnh như phụ hoàng đặc biệt chú ý như thế.

      Ở dưới xem xét của , Diệp Tri này cũng có điểm nào dễ coi, là nam nhân mà trưởng thành yếu ớt như vậy, cũng có gì đáng khen.

      Quân Bách cười vui, , “Trẫm hôm nay đến, chẳng phải là bỏ lỡ việc thái tử thuần ngựa rồi sao! Diệp Tri, ngươi cảm thấy thế nào?”

      đời này cha mẹ nào cũng như thế , bởi vì con cái mà kiêu ngạo, cho dù là dân chúng bình thường hay là Thiên Tử cao quý cũng thế.

      Diệp Lạc cúi đầu, gì.

      “Diệp khanh?” Quân Bách lại hỏi câu.

      Diệp Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn con ngựa vẫn quỳ ở giữa sân, ánh mắt tràn ngập dã tính khắc trước còn sức sống tỏa ra bốn phía, nay lại ảm đạm ánh sáng.

      được tốt lắm,” Nàng .

      Quân Bách nhất thời biến sắc, Quân Hoằng trong lòng tức giận tuôn trào, “Làm càn!”

      Diệp Lạc ở trong lòng giọng căm hận , mới chỉ làm càn, về sau còn chuẩn bị đại nghịch bất đạo đấy!

      “Thái tử điện hạ, ngài thu phục được nó nên cảm thấy rất đắc ý sao? Rất có cảm giác thành tựu sao?”

      Quân Hoằng hừ tiếng, sắc mặt vẫn rất khó nhìn.

      “Hãn huyết bảo mã, ngày được ngàn dặm, đáng tiếc!” Diệp Lạc thở dài lâu.

      “Đáng tiếc cái gì?” Ánh mắt Quân Hoằng rất nguy hiểm, nhưng Diệp Lạc dường như thèm nhìn đến, nàng nở nụ cười, về phía sau Diệp Cạnh, mắt xem mũi, mũi xem ngực, giả vờ im lặng.

      Trong tức khắc Quân Hoằng cảm thấy khó thở vạn phần, “Ba” tiếng rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt như có ánh sáng chợt lóe, mũi kiếm lạnh bức người để gáy Diệp Lạc.

      “Dừng tay!” Quân Bách kêu tiếng.

      Quân Hoằng cắn răng, “Hôm nay ngươi ràng, đổ máu dưới kiếm bản cung.”

      Diệp Lạc vẫn tỏ vẻ bình tĩnh thanh nhàn, cứ như bảo kiếm sắc bén kia đặt cổ người khác, “Cùng hạng lỗ mãng, Diệp Tri có lời nào để .”

      Mũi kiếm run lên, cánh tay Quân Hoằng nổi lên gân xanh, mắt thấy đâm vào trong cổ Diệp Lạc.

      “Hoằng nhi, dừng tay!” Quân Bách quát tiếng chói tai, Quân Hoằng đành phải phẫn nộ thu kiếm, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lạc.

      “Diệp Tri, ngươi .” Quân Bách ra lệnh.

      Diệp Lạc lúc này mới giương mắt nhìn con ngựa phía xa xa, “Hãn huyết bảo mã kia là con ngựa hoang dưới Thiên Sơn, trời sinh cuồng vọng và cương liệt, thà chết chứ chịu khuất phục, chỉ bằng vũ lực làm sao có thể khiến nó phục tùng!”

      phải giờ phút này nó ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân bản thái tử sao?”

      Diệp Lạc thu lại nét tươi cười mặt, thở dài hơi, trong giọng có phiền muộn tiếc hận nên câu, “Con ngựa này, phế .”

      Quân Hoằng vung kiếm, xoay người vọt tới, “Ta để ngươi nhìn xem, cái ngươi gọi là phế mã vốn là thần câu ra sao!”

      Dừng lại trước đầu ngựa, vỗ đầu ngựa, muốn nó đứng lên.

      Nhưng con ngựa cúi đầu, rên rĩ hí, vẫn nhúc nhích.

      Quân Hoằng sắc mặt đại biến, sau nhìn kỹ lại, quát tiếng to, “Là ai?”

      Phía chân sau của con ngựa ràng cắm hai phi tiêu rất , đúng ở chỗ các đốt ngón.

      “Bùm!” Có người quỳ xuống, “Thái tử điện hạ tha mạng, tiểu nhân là lo lắng thái tử điện hạ thiên kim quý thể……”

      Lời còn chưa dứt, muốn bị Quân Hoằng tát cái.

      “Kéo xuống, chém!“Quân Bách lạnh lùng .

      “Hoàng Thượng tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng!……”

      Quân Hoằng được lời, lặng bước trở về, sắc mặt trầm cứ như bão táp sắp đánh tới.

      Diệp Lạc đến bên cạnh người , giọng , “ con ngựa bị hủy, lại kéo theo mạng người, thái tử điện hạ nhất thời hứng khởi, đúng là quá vung tay.”

      “Diệp Tri!” Quân Hoằng cắn răng nén xúc động dâng trào.

      “Thái tử điện hạ, ngươi khiến ta thất vọng!” Cúi đầu xong câu đó, Diệp Lạc bước nhanh vài bước, đến phía sau Quân Bách.

      Quân Hoằng nắm chặt nắm đấm, Diệp Tri, được lắm, tên này nhớ kỹ.
      Truong trang thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :