1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      [​IMG]
      Tặng Quân Đời Vinh Hoa


      Tên gốc : Tặng Quân Thế Vinh Hoa

      Tác giả : Hoa Nhật Phi

      Thể loại : Trọng sinh, 2S, HE

      Số chương : 187 chương + 4 phiên ngoại

      Nguồn convert (nếu có) : TTV - TamQuay

      Editor : Băng Phong + nhinguyen + MCR + Huyen Nguyen

      Lời của editor :
      Hoan nghênh mọi người cùng bàn luận nhưng làm ơn đừng spoil truyện :uong2:
      Mình vẫn còn khá non tay khi edit nên có gì góp ý mình xin tiếp thu và sửa chữa để bản edit tốt hơn

      [​IMG]
      Văn án

      Hết thảy lấy báo thù làm mục đích, trùng sinh chỉ để hù dọa chơi thôi

      Tạ Hộ liền tính toán đùa nghịch thời gian.

      Bởi vì sau khi trùng sinh nàng phát , thứ mà nàng luôn quan tâm để ý của kiếp trước hình như quan trọng như nàng nghĩ.

      Mà đời này, đầu tiên là phải về bệnh kén ăn của nàng…..

      Kỳ câu chuyện rất đơn giản, chính là câu chuyện kể về nương kiếp trước hề có cảm giác tồn tại nên kiếp này liều mạng tìm cảmgiác tồn tại, tăng giá trị bản thân, cuối cùng cua được mỹ nhân siêu cấp của đế quốc (Nghe qua thấy hào hứng lắm đúng nè! (*^◎^*) ~o(≧v≦)o~~)

      1, Kiếp này nam tuấn tú, nữ mỹ miều ( đoạn đầu hài hước, đoạn sau lãng mạn đến tận trời ).

      2, Kiếp này nam chính có nha đầu thông phòng, có thị thiếp, giữ mình trong sạch. Điều này rất quan trọng, làm bạn chán ghét!

      3, Kiếp này nữ chủ mở bàn tay vàng, chính là cái gì cũng đều... biết.

      4, Kiếp này tác giả thích loại ngây thơ trong trắng, nên cũng đừng quá chờ mong vào chỉ số thông minh của tác giả tăng đột biến. Tất cả cũng chỉ vì phục vụ kịch tình!

      5, Tạm thời, bởi vì đầu óc của Hoa thúc tốt, có thể bỏ sót, nghĩ được bổ sung sau.

      6, Cũng là điểm quan trọng nhất, đó chính là... Hoa thúc các bạn ~~~ đây là khẩu hiệu đầu tiên vĩnh viễn thay đổi trong lòng Hoa thúc! Ôm cái nào!


      Nhân vật chính: Thẩm Hấp, Tạ Hộ ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:

      ---
      Mình xin dẫn review của chị Greyphan về truyện : (theo mình thấy là nhận xét đúng và ràng nhất)

      http://cungquanghang.com/threads/review-tang-quan-mot-the-vinh-hoa-–-hoa-nhat-phi.27641/
      [​IMG]
      MỤC LỤC

      C1C2C3C4C5C6C7C8C9C10
      C11C12C13C14C15C16C17C18C19C20
      C21C22C23C24C25C26C27C28C29C30
      C31C32C33C34C35C36C37C38C39C40
      C41C42C43C44C45C46C47C48C49 C50


      [​IMG]

      C51C52C53C54C55C56C57C58C59C60
      C61C62C63C64C65C66C67C68C69C70
      C71C72C73C74C75C76C77C78C79C80
      C81C82C83C84C85C86C87C88C89C90
      C91C92C93C94C95C96C97C98C99C100

      [​IMG]

      C101 ✧ C102 ✧ C103 ✧ C104 ✧ C105 ✧ C106 ✧ C107 ✧ C108 ✧ C109 ✧ C110
      C111 ✧ C112 ✧ C113 ✧ C114 ✧ C115 ✧ C116 ✧ C117 ✧ C118 ✧ C119 ✧ C120
      C121 ✧ C122 ✧ C123 ✧ C124 ✧ C125 ✧ C126 ✧ C127 ✧ C128 ✧ C129 ✧ C130
      C131 ✧ C132 ✧ C133 ✧ C134 ✧ C135 ✧ C136 ✧ C137 ✧ C138 ✧ C139 ✧ C140
      C141 ✧ C142 ✧ C143 ✧ C144 ✧ C145 ✧ C146 ✧ C147 ✧ C148 ✧ C149 ✧ C150

      [​IMG]

      C151 ✧ C152 ✧ C153 ✧ C154 ✧ C155 ✧ C156 ✧ C157 ✧ C158 ✧ C159 ✧ C160
      C161 ✧ C162 ✧ C163 ✧ C164 ✧ C165 ✧ C166 ✧ C167 ✧ C168 ✧ C169 ✧ C170
      C171 ✧ C172 ✧ C173 ✧ C174 ✧ C175 ✧ C176 ✧ C177 ✧ C178 ✧ C179 ✧ C180
      C181 ✧ C182 ✧ C183 ✧ C184 ✧ C185 ✧ C186 ✧ C187

      [​IMG]
      Phiên ngoại
      C188 ✧ C189 ✧ C190 ✧ C191
      [​IMG]

      Last edited by a moderator: 2/5/17
      AELITA, Chris, saoxoay19 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      mong cho den chuong tiep wa di ban oi.ma tu dung cungquanghang lai xay ra van de nhi.mai hum nay moi vao dc
      Cố Huân NhiênBăng Phong thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Vì 4rum mới hoạt động lại, dữ liệu trong 3 tháng mất hết, truyện này mình edit được 30 chương nên up dần lại.
      Editor : Phượng Băng Phong
      Beta : chị Hằng Lê

      ☆,Chương 1 tiết tử
      Giữa trời đất bao la, mảnh sân trắng xóa, tuyết ào ào rơi xuống, mang theo gió Bắc đến lạnh thấu xương.

      Tạ Hộ mặt xám như tro tàn, hốc mắt, khóe miệng, hai má, đều đều tím tái. Nàng nằm 1 cái phản đơn bạc, hấp hối nhìn nóc nhà hoang tàn đầy bông tuyết, bên người chỉ có duy nhất nha hoàn ở trong sân đốn củi nấu nước. Cửa phòng lại mở ra, gió tuyết thổi tới, hết sức thê lương.

      Nhưng so với ngoài trời giá lạnh, thứ càng khiến tim nàng lạnh hơn chính là lòng người.

      Nàng xuất thân là thiên kim Hầu phủ. Năm 15 tuổi bị người ta bắt cóc làm hỏng thanh danh, khiến cho ai dám thú nàng làm thê tử.

      Ở trong phủ đến năm 20 tuổi, nhập cung làm nô tì. 2 năm sau được điều làm thị nữ hầu cận cho Thánh Thượng 10 năm, vốn cho là mình ở trong cung chết già đời, nhưng Tĩnh An hầu Lý Trăn lại đột nhiên xin Hoàng thượng tứ hôn, thú nàng làm chính thê.

      Tĩnh An hầu Lý Trăn là người Tạ Hộ cả đời, nhưng chưa bao giờ nàng. Năm đó nàng ở trong phủ gả phần bởi vì hỏng thanh danh. ra, nàng cũng là thiên kim Hầu phủ, nếu muốn gả, cũng phải có ai muốn, nhưng trong lòng nàng vẫn nguyện lấy.

      Bởi vì nàng đợi, đợi người nàng thích từ trở về thực lời hứa, thú nàng làm thê tử, nhưng tất cả chỉ là chờ đợi, nàng vẫn luôn biết, chỉ chờ đợi mà thôi, bởi vì người Lý Trăn là đường tỷ Tạ Hành của nàng.

      Vì Tạ Hành là thứ nữ, cho nên lão phu nhân Tĩnh An Hầu chết cũng chịu để cho nàng ta làm chính thê. Lý Trăn vì Tạ Hành có thị thiếp thông phòng, đón Tạ Hành vào phủ, tuy là trắc phi, lại mọi người trong phủ phải tôn nàng làm chủ mẫu, lão phu nhân cũng thể làm gì.

      Lý Trăn thú Tạ Hành xong hai người đến ngoại thành. Lúc này Tạ Hộ chết tâm, ở trong phủ đến vài năm sau, cũng nhập cung làm nô tì.

      Lần này, Lý Trăn hồi kinh, trước mặt Thánh Thượng muốn thú Tạ Hộ làm chính thê.

      Tạ Hộ nghe tin tức này xong như ở mây, cho đến khi Thánh thượng hỏi lại nàng có nguyện ý hay . Tạ Hộ mới khóc, nàng rất vui, chỉ cảm thấy chờ đợi mấy năm nay đều xứng đáng, cuối cùng vẫn trở lại.

      Rơi lệ cảm tạ, thánh chỉ truyền ra, gả vào Tĩnh An Hầu phủ, trở thành chính thê.

      Nhưng vào đêm tân hôn, Lý Trăn hề tới chỗ nàng, ngay cả khăn trùm đầu của nàng do ma ma thay nàng xốc lên, hỏi thăm mới biết được, Lý Trăn vẫn đến chỗ Tạ Hành.

      Tạ Hộ suy nghĩ nát óc vẫn nghĩ ra được, nếu thú nàng, vì sao lại đối đãi lạnh nhạt với nàng? Nàng biết đối với Tạ Hành cuồng dại mãnh liệt, nhưng nếu thú nàng, ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng cho nàng.

      Lúc ấy Tạ Hộ nghĩ mãi ra, nhưng nàng dám hỏi Lý Trăn, sợ nghe được đáp án mà nàng muốn nghe đến. Vì thế nàng liền làm phiền Tạ Hành, trong suốt 3 ngày mỗi ngày 2 lần đều đến náo loạn. Cuối cùng, Lý Trăn thể ra mặt .

      Nhưng nàng cùng phu quân gặp lại sau lần thứ hai gặp mặt, liền bị đánh bạt tay.

      Tạ Hộ từ đến lớn đều rất háo thắng, sau khi bị bắt cóc danh tiếng mất hết tuy vậy nàng buông thả chính mình. Nhưng Lý Trăn lại đánh nàng từ mây rơi thẳng xuống vũng bùn, mặt mũi mất hết , đau nhất chính là tình cảm hơn 30 mấy năm bỗng nhiên vỡ vụn...

      Nàng hiểu mình có điểm gì tốt, ràng Lý Trăn thích nàng! Để xứng đôi với , nàng ở trong phủ hằng đêm khêu đèn đêm học, tự đánh giá tài văn hoa kém nữ nhân khác, với nam nhân cũng có thể xem như ở mức trung bình, nấu nướng, nhạc khí, vũ kỹ, phàm là nữ nhân nên học , có thể học , nàng đều học , hơn nữa học rất tốt, nhưng thích, mà thích cũng coi như xong, nàng cũng hết hy vọng.

      Nàng dự định ở trong cung chờ chết, nhưng sau khi hồi kinh lại đưa ra ý muốn thú nàng, thích nàng, thú nàng làm gì? Tạ Hộ thể khó chịu, cảm thấy Lý Trăn phụ bạc nàng, vì thế liền tìm Tạ Hành bắt lỗi, phạt nàng ta quỳ xuống đất, phạt nàng ta chép sách.

      Nhưng Tạ Hộ càng như vậy, Lý Trăn càng chán ghét nàng, đến ngày, Tạ Hành... Chết !

      phải Tạ Hộ giết, là Tạ Hành đột nhiên chết bất đắc kỳ tử !

      Lý Trăn phát điên, suốt cả 3 ngày, ôm thi thể Tạ Hành chịu buông ra. Từ lúc đó Tạ Hộ biết, cả đời này Lý Trăn cũng thể tha thứ cho nàng, giữa bọn họ tuyệt đối có khả năng thân thiết với nhau

      Ngày chôn cất Tạ Hành, Thánh Thượng triệu Tạ Hộ trở về cung chuyến, bảo là muốn ngự giá thân chinh, muốn nàng chuẩn bị hành trang cho lần cuối cùng. Tạ Hộ ở trong cung vội vã đến đêm khuya, ngày hôm sau cùng các cung nhân tiễn đưa ở cổng thành. Sau đó mới trở về Tĩnh An Hầu phủ, vừa thấy Lý Trăn ngồi tại gian phòng của nàng chờ nàng, mắt lộ ra hàn quang, băng lãnh khiến nàng sợ hãi.

      Lý Trăn giống như điên, níu chặt nàng đánh đòn hiểm, đem nàng vứt vào hồ nước trong sân, mùa đông khắc nghiệt, nàng cảm thấy toàn thân mình như đóng băng, lại kéo lên bờ, Lý Trăn tiếp tục đá đánh người của nàng.

      mặt, đầu, đầu óc nàng đau choáng váng , thất khổng* đổ máu, nhưng dù nàng kêu khóc như thế nào, cũng nghe, chầm chậm xuống tay hung ác đối với nàng. Trong phủ những người khác tiến lên ngăn cản, tất cả đều bị hét bảo lui. Rốt cuộc sau khi Lý Trăn phát tiết xong, Tạ Hộ phát ra bất kỳ thanh gì, nàng bị đẩy vào sài phòng.

      Trong sài phòng bắc cái giường ván gỗ, bốn phía cửa sổ hư hại nhiều, có than lửa, ngày đông giá rét, ở nơi này, chỉ cần ở đêm cũng đủ ngã bệnh, chớ chi là nàng , chỉ có nha đầu thủy chung theo. Tạ Hộ muốn cho nàng ta ra ngoài truyền tin cho phụ mẫu, nhưng Lý Trăn phong tỏa toàn bộ cổng ra vào, cho nàng ta ra ngoài báo tin. Cả người nàng đầy thương tích, Lý Trăn cũng cho người mời đại phu, nhốt nàng trong sài phòng chờ chết.
      Cuối cùng còn ngụm ngạo khí, Tạ Hộ nhẫn nhịn hơn nửa tháng, rốt cuộc vẫn thể nào chịu đựng.

      Hồn phách rời khỏi thể xác, nhìn bộ dáng chết thảm của mình, trong lòng thê lương đến cực điểm, hồn phách cứ canh chừng muốn rời .

      Nha hoàn chặt củi xong, đun chén nước ấm, bưng vào muốn cho Tạ Hộ uống, nhưng lại phát Tạ Hộ mở mắt, vẫn nhúc nhích nhìn nóc nhà, bát nước nóng hôi hổi rơi mặt đất.

      Sau khi Tạ Hộ chết, Lý Trăn mới tỉnh lại, tới sài phòng đem Tạ Hộ ôm về chủ viện, thu xếp tang . Tạ Hộ khi còn sống có loại hưởng thụ xót xa này, lễ nghi hoàn toàn chiếu theo quy cách chủ mẫu Hầu phủ mà làm.

      Đế vương ngự giá thân chinh trở về, nghe nô tì từng hầu hạ hơn mười năm chết, nhanh chóng thay đổi thường phục, tới Tĩnh An Hầu phủ phúng viếng. nhìn thấy người nữ nhân trong quan tài đầy vết thương bầm tím, hốc mắt đế vương cũng nén được đau thương mà đỏ hoe. Sau khi phúng viếng xong, thầm câu ở bên tai Lý Trăn, Lý Trăn mềm nhũn chân quỳ xuống tại chỗ, khó có thể tin nhìn quan tài, hối hận rơi nước mắt.

      Tạ Hộ ngồi xổm bên cạnh , từ đầu tới đuôi nhìn , biết Hoàng Thượng cái gì với hối hận.

      Vào đêm hôm đó, Tĩnh An Hầu phủ nghênh đón đám sát thủ áo đen, trong phủ 180 người ai may mắn thoát khỏi, đều bị giết hết.

      Tuyết tàn phá bừa bãi, gió gào thét. Tạ Hộ nhìn thấy hết tất cả nhưng ngăn cản được, chỉ có thể chứng kiến tất cả, tiếng chém giết chấn động Tĩnh An Hầu phủ, máu chảy thành sông...

      ---
      Chú thích :

      *Thất khổng : 7 lỗ, mình có hỏi chị Hằng chảy máu từ 2 mắt, mũi, miệng như bị trúng độc còn này là bị đánh
      Last edited: 25/11/15
      Chris, SiAm, linhdiep1719 others thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 2 đầu thai làm người ( sửa sai )
      Tạ Hộ ngồi dậy từ giường, thân thể đồ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn thấy mình trở về chỗ có chút lạ mắt, nhưng phải là nơi xa lạ—— nàng ở khuê phòng Tạ phủ.

      Trước giường có cái bình phong thêu bằng gấm to, tay nghề của Tú nương Xuân phu nhân là đệ nhất phường thêu gấm hoa văn ở Tô Châu. mặt là sắc màu rực rỡ, mặt là ý nghĩa sâu sắc, Xuân phu nhân am hiểu gấm Tô Châu, tấc kim, khối gấm vóc này lấy gỗ làm bình phong, dài 8 thước 7 tấc, rộng 5 thước 3 tấc. Lão thái quân Tạ gia lấy làm quà mừng tuổi cho Tạ Hộ năm 8 tuổi , nhưng gấm vóc này đẹp rất đẹp, cuối cùng vẫn là vải vóc, lúc nàng 12 tuổi, bị vụ cháy lớn trong viện đốt sạch .

      Nhưng hôm nay lại xuất trước mặt Tạ Hộ, bên phải là bình phong gấm vóc, bên trái là bộ tủ vuông bằng cây phong. Tạ Hộ còn nhớ , phía bên phải có bàn trang điểm chạm trổ hoa đào, bên cạnh có mật đạo, vào là tịnh phòng. Sau tấm bình phong đối diện cửa chính có nhuyễn tháp chạm khắc hoa lê để ngồi, trước tháp có bàn tròn, bàn có trà cụ, qua là bức rèm che chấm đất, phía sau bức rèm che hai bên trái phải đều có bình cắm hồng mai thủy mặc rất to, trong bình có tranh, vén rèm vào, là bàn học to.
      Tạ Hộ còn nhớ là lúc nàng 10 tuổi, Hướng phu nhân cầu đến Đàm thợ mộc ở kinh thành làm, dùng gỗ tử đàn, tự bản thân cần phải , Đàm thợ mộc chạm trổ bàn học cũng là tuyệt phẩm, phía sau bàn học là giá sách bằng gỗ tử đàn sáng bóng.

      Dĩ nhiên, mấy thứ này đều tồn tại năm Tạ Hộ 12 tuổi, sau đó bị hỏa hoạn thiêu cháy tất cả.

      "Tiểu thư, người tỉnh rồi, ái dà, như thế nào cả giày cũng mang xuống đất rồi.”

      Từ bên trong cửa vào nương xinh đẹp, mắt hạnh má đào, lanh lợi đáng , đây là thiếp thân nha hoàn Hàm Hương lúc Tạ Hộ 12 tuổi, đầu cắm cây trâm cài trân châu xinh xắn, cây trâm cài là mẫu thân nàng ta để lại, nhưng Hàm Hương thích nhất là cây trâm xanh biếc khác, cả ngày mang, cũng chịu tháo xuống, Tạ Hộ thốt lên hỏi:

      "Sao ngươi lại cài cây trâm này."

      Hàm Hương kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Hộ, đỡ nàng ngồi nhuyễn tháp, : "Cây trâm này là mẫu thân nô tỳ để lại, nô tỳ làm gì còn cây trâm nào khác, tiểu thư người mê man ngày, quên rồi sao?"

      Tạ Hộ khiếp sợ trong miệng Hàm Hương nàng mê man ngày, mà là khiếp sợ thanh của mình, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể chính mình, vị trí hạt chu sa ở lòng bàn tay trái giống như trước, nhưng đôi tay này nhìn thế nào cũng giống như của nàng , chạy vội tới trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, gầy đến mức hai con mắt nàng muốn lồi ra, cả đời nàng có béo lên, gương mặt này cũng đúng là nàng, nhưng, tuổi tác đúng, nàng nín thở, nàng 36 tuổi, nhưng gương mặt trong gương nhiều nhất mười mười hai tuổi.

      Chỉ thấy Tạ Hộ mặc y phục màu hồng nhạt, trong tay áo và giữa quần là hoa văn hoa đào, mà kiểu dáng này, còn thịnh hành rồi, còn có hoa đào y phục , thêu thùa cũng rất tinh xảo, vải vóc in nhuộm màu sắc mịn màng, nếu là tháng trước, xiêm y này Tạ Hộ nhìn chút, chớ chi là mặc lên người .

      Đột nhiên lại là nỗi hoảng sợ, nàng dường như nhớ tới chuyện quỷ dị hơn, quay đầu nhìn lướt Hàm Hương chút, chuyện này là lúc Tạ Hộ 14 tuổi năm ấy, Hàm Hương bị tam lão gia nhìn trúng nạp thiếp thành còn bị tam phu nhân đánh chết thế nhưng nàng ta còn sống êm đẹp đứng ở trước mặt của nàng.

      Tạ Hộ rốt cuộc nhịn được ôm đầu kêu lớn lên.

      "A —— "

      Đẩy Hàm Hương ra, Tạ Hộ để chân trần mà chạy ra ngoài, chẳng quan tâm mình lúc này tóc tai bù xù, người chỉ mặc trung y (quần áo trong), có áo khoác, chân càng mang giày, cứ như vậy chạy ra sân, lỗ mãng liều lĩnh, điên điên khùng khùng đụng ngã hạ nhân lại trong vườn, liều mạng xông ra cổng Tạ gia, trước cửa có hai con thạch sư, nhưng, hai con thạch sư này năm nàng 14 tuổi năm ấy bị xem là gây trở ngại phong thủy, bị đập nát…

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nàng phải chết rồi sao?

      Như vậy nàng nhìn thấy , nghe được , là ảo ảnh, hồn nàng trở về chỗ cũ?

      Bán tranh chữ xuân cùng đồ chay, tiếng người ồn ào nơi hoàng kim lâu, phố tước điểu cùng Tuyết liễu nổi danh, khách đông nghịt ở Phù Dung viên, mùi rượu khắp hẻm Đỗ Khang, còn có bán kẹo đường phố, nem rán ở góc đường, phường tranh chữ Vĩnh Hòa, chợ đồ cổ...

      Mỗi nơi cảnh tượng đều ràng như vậy, thanh tất cả đều ràng như vậy, Tạ Hộ hồn bay lạc phách, giống kẻ điên bình thường tóc tai bù xù ở đường , màu tóc nàng cũng đen hoàn toàn, có chút khô vàng, hợp với gương mặt gầy trắng bệch của nàng, quả thực là khó xem, giống 1 đứa bé 7 8 tuổi, chỉ có đôi mắt đen kia trong suốt, so với sắc đen đời này còn muốn sáng hơn vài phần.

      Người hầu Tạ gia đuổi theo, Tạ Hộ đường chạy trốn, cũng quan tâm lòng bàn chân đau dữ dội, mãi cho đến khi vấp tảng đá lớn, khiến nàng bổ nhào xuống đất mới dừng lại, gia nhân Tạ gia đuổi theo.

      "Tứ tiểu thư."

      Hai ma ma tiến lên dùng cái chăn bọc Tạ Hộ lại, Hàm Hương cũng thở hổn hển chạy tới, đứng trước mặt Tạ Hộ :

      "Tiểu thư, người làm gì vậy!"

      chiếc xe ngựa dừng trước mặt bọn họ, từ xe vị phu nhân duyên dáng hòa nhã xuống, nhìn thấy Tạ Hộ bị bọc chăn lại, ma ma nhổm dậy tránh ra, phu nhân kia ôm Tạ Hộ vào trong lòng, âu yếm :

      "A Đồng, con muốn dọa chết mẫu thân sao? Nếu con có chuyện gì xảy ra, làm sao ta có thể sống đây."

      Đây là mẫu thân của Tạ Hộ, Vân thị, A Đồng là tên khuê phòng của nữ nhi.

      Tạ Hộ nhìn mẫu thân khoảng hơn hai mươi tuổi trước mắt, tâm tình kích động cuồn cuộn. Kiếp trước mọi người đều đối với nàng thờ ơ, chỉ có mẫu thân thủy chung lo lắng. Nàng cố nén tất cả sợ hãi đến bây giờ đều phát tiết ra, nhào vào trong lòng Vân thị khóc nức nở.

      Sau khi Tạ Hộ ổn định tâm tình, liền theo Vân thị ngồi xe ngựa, tựa vào trong lòng Vân thị, nhìn qua màn xe ra bên ngoài, kinh thành ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào, dường như trải qua mấy đời.

      Ngoài Diệu các toàn là cặn pháo, thiếu khách ôm quà tới cửa. Diệu các là nơi kinh doanh cổ cầm lớn nhất kinh thành, bà chủ Hồ thị là tình nhân tam thúc Tạ Quyền nuôi dưỡng ở bên ngoài, mà tam thúc đưa quà mừng tuổi cho nàng năm 11 tuổi, là đàn cổ Diệu các, nay Diệu các vừa mới khai trương, ý muốn , nàng, trở về năm mười tuổi...

      Chạy suốt như vậy mệt dậy nổi, nhưng Tạ Hộ lại dám ngủ, sợ ngủ giấc mộng này biến mất.

      Vân thị nắm tay của nàng buông ra, nếu Tạ Hộ mười tuổi, như vậy Vân thị năm nay cũng mới 30 tuổi, tóc mây hoa kiều, tao nhã. Mặc dù có khí vận, nhưng ngũ quan lại hết sức xinh đẹp, đủ để gọi là mĩ nhân. Tạ Hộ khiến bà sợ hãi vô cùng, vuốt ve tóc vàng khô của nữ nhi, Vân thị yếu ớt thở dài:

      "Ai, chỉ là bài thơ mà thôi, Hành tỷ nhi lấy thôi, con cần gì phải tự làm khổ mình.”

      Nghe được ba chữ 'Hành tỷ nhi' , Tạ Hộ hơi giật mình, trong đầu ký ức ra, nghĩ tới mấy ngày hôm trước đại công tử Tạ Trọng muốn đưa vài bằng hữu bên ngoài về làm khách trong phủ, gọi nhóm nữ nhi bên trong phủ học đường làm thơ. Tạ Hộ làm bài 'Xuân về', cũng biết sao lại bị đề tên Tạ Hành lên, bài thơ này được các ca ca khen ngợi, Tạ Hành cũng được mời đến tiền sảnh.

      Chỉ là bài thơ mà thôi, Tạ Hộ cũng cảm thấy có gì, nhưng lần này rất bất công, bởi vì bằng hữu của ca ca, có Trăn ca ca. Tạ Hộ lúc 9 tuổi lần đầu tiên thấy đại công tử Lý Trăn Tĩnh An Hầu phủ, liền bị vẻ ngoài tuấn dật hấp dẫn. Tuy rằng tuổi tác còn , nhưng nàng động tâm với Lý Trăn, đừng chi, mấy năm nay Lý Trăn càng ngày càng xuất sắc, tài hoa phong nhã, vừa mới 16 tuổi đỗ cử nhân. Trong phủ phụ mẫu khen dứt miệng, bọn họ càng khen ngợi Lý Trăn, Tạ Hộ càng thích . Kiếp trước, Tạ Hộ thích ước chừng hai mươi mấy năm.

      Vân thị thấy Tạ Hộ cúi đầu , vẻ mặt đơn, khỏi lại mở miệng :

      "Trách chỉ trách chúng ta là phận thấp bé, con lại muốn làm lớn chuyện đến lão thái thái, chẳng những thể đem thơ trở về, còn bị bà định tội ngỗ nghịch mà phạt vả miệng, vốn thân thể của con tốt, còn biết quý trọng bản thân mình."

      Đầu óc Tạ Hộ vẫn còn có chút hỗn loạn, nhiều ký ức chồng lên nhau, nghe lời Vân thị , Tạ Hộ nhớ có chuyện như vậy. Bởi vì Tạ Hành trộm thơ, nàng phục, liền đại phòng tìm nàng ta lý luận, nghĩ lão thái thái bất công, chỉ giúp nàng, còn giúp Hành tỷ nhi vả mặt Tạ Hộ vài cái. Sau khi Tạ Hộ trở về tức giận mấy ngày liền ăn cơm, phải bây giờ sao, thiếu chút nữa chết .

      Nhắc đến ăn cơm, lúc này Tạ Hộ mới sờ sờ bụng, từ nãy giờ nàng vẫn cảm thấy thân mình trống rỗng, ra là đói bụng , thu hồi ánh mắt ngẩn người, chuyển hướng về phía Vân thị, thấp giọng câu:

      "Mẫu thân, con đói bụng rồi."

      Vân thị nghe Tạ Hộ như vậy, nhướng mày ngạc nhiên, vẻ mặt trở nên vui vẻ, khiến nàng liên tưởng dung mạo mẫu thân xinh đẹp như hoa mẫu đơn nở rộ, liên tục gật đầu, :

      "Con muốn ăn? Ta liền cho người làm, con muốn ăn cái gì?"

      Nhìn Vân thị ngạc nhiên, Tạ Hộ cũng khỏi cảm thấy kỳ quái, nghĩ tới từ lúc bị lão thái thái giáo huấn, nàng buồn bực trở về phòng, liên tục mấy ngày ăn gì. Vân thị mang đồ tới cho nàng ăn, cũng bị nàng hất xuống đất, sống chết ăn miếng. Hơn nữa còn , nếu Vân thị còn dám lấy gì đó cho nàng ăn, nàng liền đâm đầu chết.

      Lúc nàng lời này khiến Vân thị rất sợ hãi, xưa nay bà yếu đuối, Tạ Hộ lại cường thế, bà dám đưa đồ ăn trực tiếp đến trước mặt, chỉ dám đưa đến sau khi nàng ngủ, đem vài chén cháo cho nàng húp, sợ nàng chết đói.

      Nhưng, cuối cùng Tạ Hộ vẫn chết đói, nàng nhất định chết , cho nên Tạ Hộ 36 tuổi mới có thể trở lại bên trong thân thể này.

      Nàng cười chua xót, thể tưởng được nàng 2 kiếp làm người, lần là bị đánh chết, lần là bị chết đói. thê lương hết chỗ .
      Last edited: 25/11/15
      Chris, linhdiep17, LILi20 others thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 3 hoàn toàn tỉnh ngộ
      Tạ Hộ nhìn đồ ăn trước mặt, chỉ cảm thấy buồn nôn, bụng trống rỗng kêu gào, nhưng nàng lại hề muốn ăn chút nào.

      Vân thị bưng tới cho nàng chén cháo thịt ngân nhĩ, hai bánh sủi cảo tôm còn có lớp muối dưa chuột non mềm. Tuy nhìn rất bình thường, nhưng đối với người đói bụng mà , nhìn vào muốn động đũa, nhưng, mùi thức ăn khiến Tạ Hộ dễ chịu. Từ lúc đem đồ ăn đến trước mặt nàng cố gắng chịu đựng, bây giờ nhịn được liền nằm sấp bên giường nôn ra, nhưng trong dạ dày có gì, cố nôn nửa ngày, cũng ói ra được thứ gì.

      Vân thị tranh thủ đem đồ ăn , cầm vạt áo, tiến lên vỗ lưng cho Tạ Hộ, vẻ mặt đau buồn.

      Sau khi bưng đồ ăn , mùi khó chịu dần dần biến mất. Lúc này Tạ Hộ tựa vào giường chạm hoa điêu mà thở, nhanh chóng suy nghĩ xảy ra chuyện gì.

      Lời của Vân thị nhắc nhở nàng:

      "Ai, con cứ thế này mãi sao khỏe lên được. Từ lúc con tham gia hội hoa đăng về, liền ăn cơm nữa, cho tới bây giờ nhìn thấy cơm đều ói hết, ta thấy ngày mai vẫn nên tiếng với đại phu nhân, nhờ bà ấy truyền thẻ bài vào cung, thỉnh thái y ở Thái Y viện đến khám và chữa bệnh cho tốt."

      "Hội hoa đăng..năm trước?"

      Tạ Hộ nhớ tới chuyện. Mấy nương Tạ gia ở đường tình cờ gặp được vài vị ở phủ Tĩnh An Hầu, trong đó cũng bao gồm Lý Trăn, bởi vì tuổi còn , nam nữ đại phòng cần phải e dè, nên hẹn nhau mà , ngang qua cầu có xiếc ảo thuật, có nương tuổi xấp xỉ nàng như người xương có thể chui vào ống đồng dày hơn mười tấc. Lý Trăn nhìn mê mẩn, khen tiểu nương dáng người mềm mại mảnh mai.

      Tạ Hộ ở bên cạnh , nghe thấy lời của nên cố ý ở lại chờ nương kia biểu diễn xong rồi sau đó hỏi nàng ta, phải làm sao mới có được dáng người mềm mại mảnh mai như nàng ta. nương kia cho nàng biết, nàng ta mỗi ngày chỉ ăn bữa cơm, hơn nữa được ăn no.

      Từ đó về sau, Tạ Hộ giống như bị ám ảnh, trở về chịu ăn cơm. tại nàng nhớ lại cũng biết sao lúc ấy mình có thể sống được, đến 2 năm từ tiểu thư nhắn xinh xắn, kiên quyết biến thành bộ dạng xơ xác thế này.

      Mà Tạ Hành và Tạ Ngọc còn ra sức cổ vũ. Có lần, Tạ Hành còn tốt bụng cho nàng nghe chuyện Lý Trăn, hơn nữa còn khẳng định rằng Lý Trăn biết nàng vì mình mà gầy , cảm động hết sức và tán thành, khiến cho Tạ Hộ những nghi ngờ mà càng thêm tin tưởng.

      Lúc trước ngày ăn bữa cơm, bây giờ ngày chỉ ăn khối điểm tâm. Vân thị lo lắng phát khóc, nhưng lại lay chuyển được Tạ Hộ. Nhị lão gia trở về nhìn thấy nàng khuyên vài câu, Tạ Hộ liền chống đối, sau đó ông cũng để ý tới nàng nữa. Nàng kiên trì như vậy hơn năm, trách được Tạ Hộ hôm nay, trắng bệch gầy giơ xương, tóc khô héo, làn da xanh xám, hít thở khó nhọc. Bộ dạng còn sống sót hôm nay chừng lại là bộ dáng ngày mai gặp Diêm Vương.

      Trịnh ma ma vào, cúi người hành lễ với Vân thị, : "Phu nhân, nhị tiểu thư, tứ tiểu thư cùng tam tiểu thư trở về, đến thăm ngũ tiểu thư."

      Vân thị quay đầu, : "Vậy sao? Hành tỷ nhi cùng Ngọc tỷ nhi tới, mau mời bọn họ vào ."

      Tạ Hộ dựa vào, chỉ cảm thấy nhức đầu hoa mắt, ngón tay có sức cử động. Trong lòng hề muốn gặp Tạ Hành và Tạ Ngọc, nhưng lại có lý do chính đáng, tự tiện từ chối lại khiến người khác nghi ngờ, mà Tạ Hộ cũng có tự ái, tự tôn cho phép nàng lùi bước.

      Hít sâu hơi, cố gắng làm cho mình nhìn có sức sống chút.

      Ngoài cửa ba tiểu nương duyên dáng kiều đến, đầu là tỷ tỷ ruột Tạ Tân, tam tiểu thư Hầu phủ.

      Tạ Tân rất xinh đẹp, hoàn toàn thừa hưởng dung mạo của Vân thị, so với Vân thị lại thêm vài phần lịch tao nhã. Năm nay nàng mới 15 tuổi nhưng ra dáng tiểu thư khuê các hiếm thấy, đứng vững vàng nhàng, hai tay đan lại ở phía trước đầy lễ nghi, khóe miệng vĩnh viễn lộ ra nụ cười dịu dàng.

      Vân thị thấy nàng cũng khỏi khẩn trương, điều này cũng trách được Vân thị, bởi vì Tạ Tân là tiểu thư nhị phòng xuất sắc, ưu tú hơn các vị tiểu thư khác trong phủ.

      Phía sau nàng có Tạ Hành và Tạ Ngọc theo. Tạ Hành cũng rất xinh đẹp, nàng ta là tiểu thư đại phòng, nhưng mẫu thân của nàng ta mất sớm. Sau này nàng ta nương nhờ danh nghĩa của đại phu nhân, được nuôi lớn thành đích nữ*. Nàng ta hơn Tạ Tân tuổi, năm nay 14 tuổi , toàn thân tựa như đóa hoa thanh lệ động lòng người, nhìn mà thương xót.

      Tạ Hộ suy nghĩ cả đời, vì cái gì Lý Trăn lại đối với nàng ta si tình như vậy. Chính là người Tạ Hành có cỗ khí chất phụ*, mắt to ngập nước nhìn người ta, dù muốn nổi giận với nàng ta cũng được, hận thể ôm nàng ta vào trong ngực mà dỗ dành.

      Dáng vẻ của Tạ Ngọc bình thường, nàng ta là tiểu thư tam phòng, chủ mẫu tam phòng là nhân vật lợi hại. Mẫu thân Tạ Ngọc là người duy nhất có thể sát nhập tam phòng di nương Hầu phủ, đừng di nương kia bản thân dung mạo còn phải rất xuất sắc, hoàn toàn bằng thủ đoạn. Bởi vậy tuy Tạ Ngọc dung mạo xuất sắc, nhưng nhờ nàng ta khôn khéo lanh lợi, nịnh nọt lão hầu gia khiến người vui vẻ, ngày thường chi phí ăn mặc tiêu xài thua kém gì với đích tiểu thư trong phủ.

      Tạ Tân lớn hơn Tạ Hộ ba tuổi, uy thế cũng giống như đại tiểu thư. Ba nàng hành lễ với Vân thị xong, Vân thị liền cho nha hoàn đem ghế, châm trà cho các nàng. Tạ Tân ngồi tại chỗ ngồi lúc trước của Vân thị, ung dung sờ sờ đầu Tạ Hộ, ân cần hỏi han:

      "Cảm giác thế nào, khá hơn chút nào ?"

      Tạ Hộ nhìn tỷ tỷ ôn nhu, mũi cũng chua xót. Trong ấn tượng của nàng, vị tỷ tỷ này đối với nàng rất tốt, nhưng thời gian ở bên cạnh lâu dài, sang năm Tạ Tân thành thân, nghĩ sau này khó có thể gặp được, khỏi có chút đau lòng, sợ khóc tại chỗ, liền cúi đầu xuống. Tạ Tân lại vuốt ve gò má của nàng.

      "Sắc mặt Hộ muội muội thoạt nhìn tốt hơn nhiều rồi. So với lần trước hồng hào hơn, lại thấy đẹp hơn chút nhỉ."

      Tạ Ngọc nổi danh ngọt, bất kể với người nào, đều có thể mở miệng tốt lành. Mặc dù mọi người đều biết nàng lời khách sáo, nhưng ai cũng thích kết giao, chỉ mong nghe nàng thêm nữa.

      Nếu là Tạ Hộ trước đây, hay lúc này tất nhiên cũng giống như nhau, đều thích nghe Tạ Ngọc chuyện. Nhưng bây giờ, nàng đói đến mức ngay cả ngón tay cũng nâng lên được, sắc mặt lại tốt, trong lòng đối với Tạ Ngọc tự nhiên bất mãn , lại càng muốn chuyện, đối với nàng ta chỉ cử động khóe miệng.

      "Hộ muội muội chính là hoa nhi xinh đẹp nhất Hầu phủ chúng ta, dưới Hầu phủ ai chẳng biết Hộ muội muội là xinh đẹp nhất thiên hạ, khuôn mặt nhắn của muội cũng đủ khiến chúng ta hâm mộ."

      Tạ Hành vừa mở miệng, Tạ Tân liền nhìn nàng cái. Tạ Hành nhìn nàng ta cười cười, sau đó lại dùng cặp mắt to ngập nước kia nhìn Tạ Hộ, hề đề cập tới chuyện trộm thơ.

      Tạ Hộ quả thực có sức mở miệng, cũng muốn nghe các nàng chuyện, nhìn nhìn Tạ Tân, nàng mệt mỏi chịu nổi dùng ánh mắt xin giúp đỡ, Tạ Tân hiểu được tâm ý của muội muội, liền đứng lên, hướng Tạ Hành và Tạ Ngọc :

      "A Đồng còn bệnh, nên làm phiền quá lâu, các muội tới thăm nàng là tốt rồi, tâm ý này ta và A Đồng đều ghi nhớ trong lòng, chờ nàng hết bệnh rồi, chúng ta lại cùng chơi đùa, hôm nay tiện giữ bọn muội lại ."

      Tạ Hành cùng Tạ Ngọc nghĩ tới trước giờ Tạ Tân khéo miệng lại đuổi các nàng, liếc nhau, cũng dây dưa, mà trao đổi ánh mắt đắc ý. Sau đó bọn họ cùng nhau đứng dậy, hướng Tạ Tân và Tạ Hộ cáo từ.

      Hai người đến cạnh cửa, liền khoác tay nhau, chụm đầu lại bàn luận gì đó, sau đó còn có vẻ mặt tươi cười, người ngoài biết còn tưởng rằng các nàng nhặt được bảo bối gì đó.

      Tạ Tân nhìn các nàng như vậy khỏi lắc lắc đầu, quay đầu nhìn thấy cặp mắt to của Tạ Hộ nhìn nàng. Đôi mắt của nữ tử thường to ướt, nên rất điềm đạm đáng , nhưng gương mặt của Tạ Hộ lại hơn cả bàn tay, mà đôi mắt to như muốn nhô lên, thoạt nhìn có vẻ oán giận, Tạ Tân lại ngồi xuống, với Tạ Hộ:

      "Thấy ràng ? Ngoài miệng các muội ấy có tốt đẹp như vậy? Bộ dáng muội thành thế này, bọn họ vẫn đối với muội khẩu Phật tâm xà như trước. Muội lại biết quý trọng chính mình, bọn họ chính là ý đó, cuối cùng người bị tổn hại chính là muội thôi."

      Tạ Tân cố ý mang Tạ Hành và Tạ Ngọc đến cùng Tạ Hộ chuyện, do nàng ở trong vườn nghe thấy hai nha đầu kia chế nhạo Tạ Hộ. Lúc nãy mới muốn gọi các nàng đến thăm Tạ Hộ, đánh thức muội muội hồ đồ.

      Lúc này Tạ Hộ biết như thế nào, nàng muốn tìm cái lỗ chui vào. Tạ Tân thấy nàng như vậy, cũng đành lòng trách cứ điều gì nữa, trong mắt của Tạ Tân, Tạ Hộ vẫn chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, chưa thấu nhân tâm cũng là chuyện thường tình , chỉ mong lúc này có thể tỉnh ngộ, nên tiếp tục hồ đồ.

      Tạ Tân rồi, Vân thị lại tới. Tạ Hộ tựa vào giường lấy lại bình tĩnh, sau đó dùng hết khí lực với Vân thị:

      "Mẫu thân, con rất đói bụng. Người có thể thay nữ nhi lấy ít trái cây đến, tốt nhất nên nhuyễn chút, con có thể ăn lót bụng được ít."

      Vân thị thấy Tạ Hộ muốn ăn, bà cao hứng, gật đầu liên tục, : " Được, ta lấy ngay, chỉ cần con chịu ăn, cái gì nương cũng đều đem đến."

      Tạ Hộ hít sâu hơi, ngồi thẳng người lên, trong đầu sáng suốt, nếu ông trời cho nàng sống lại lần nữa, như vậy đời này nàng nhất định phải sống tốt, thể để cho bản thân suy nhược, biết giữ gìn bản thân mình, để cho người thân của mình lo lắng.

      Nhưng đầu tiên, nàng vẫn muốn vượt qua bệnh kén ăn. Nếu nàng vượt qua việc này được rất uổng phí, chừng trong vài ngày cần người khác tới tính kế nàng, nàng nhất định cũng chết !

      ---

      Chú thích :

      *đích nữ : con của chính thất

      * phụ : đáng thương, bị ruồng bỏ
      Last edited: 25/11/15
      Chris, linhdiep17, LILi19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :