1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tặc giường - Giang Bắc Thành Nam(c3.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Tặc giường


      Tác giả: Giang Bắc Thành Nam
      Edit: laithihoanganh (Sacey)
      Convert: watery (TTV)
      Thể loại: đại, hài, sủng, oan gia, HE
      Tình trạng convert: hoàn 45 chương

      Giới thiệu


      Trong quán bar, tôi vung vỏ chai rượu lên, hướng bạn trai bắt cá hai tay mà ném... Ngày hôm sau tỉnh rượu, mới phát người tôi nện trúng chính là Tô Nhạc Tuần. Tôi toàn thân đau nhức, từ giường đứng lên, tập trung năng lượng cho quyền, rồi chuồn .

      Về sau, bị Tô Nhạc Tuần kéo lên giường ăn sạch sành sanh, sau, tôi mới phát " ra ngoài lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả" lời ông bà cấm có sai.

      "Lão bà, hôm nay em ở dưới a?"

      "..."

      Thất tình sau đó gặp được Tô Nhạc Tuần, tôi bị tước đoạt quyền “thất tình” chung thân

      Nhân vật chính: Tô Nhạc Tuần & Mạc Phi
      Nam chính phúc hắc, rộng lượng (nhưng tình khác), hay ghen
      Nữ chính.... ...
      linhdiep17fujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Mất lý trí

      1.1

      "Lý Nhạc Nhiên đúng là ra gì..." Tôi bi phẫn che mặt khóc rống, tan nát cõi lòng giống như sủi cảo nhân bánh.
      Tôi và bạn trai cũ Lý Nhạc Nhiên vẫn hay khát khao tương lai tốt đẹp cùng nhau, cụ thể đến thời điểm chúng tôi chọn kiểu hôn lễ du thuyền, áo cưới của tôi là áo cúp ngực - tuy rằng ngực tôi thuộc dạng bằng phẳng, nhưng mà sao! Khi chính thức mặc áo cưới tôi quyết định cùng lắm là quấn thêm mấy cái khăn, hiệu qủa chắc sai biệt lắm 囧
      Nhưng vẫn tỏ vẻ toàn bộ điều thuộc về tôi, làm sao có thể bởi vì tôi có dáng người 36D liền bỏ qua 36D nội hàm?

      , "Mạc Phi, luôn luôn em, tựa như chính bản thân mình.”

      Thằng nhãi này mạnh miệng ra cũng cần viết nháp trước , trong lòng ta ôm đó, theo tôi dù ta bảo thủ nhất nhưng cũng nhìn ra được là loại 36E!
      Tôi đau buồn, liền bắt lấy người bên cạnh lay mạnh bả vai, "Lý Nhạc Nhiên, vì sao tôi?! Vì sao! Cũng bởi vì tôi có 36E! ! ! Tôi có thể sửa a! ! !"
      thanh phát lên chậm rì, "A, muốn sửa như thế nào?"
      Tôi ngây ngẩn cả người, sửa thế nào, sửa xong vẫn là tôi sao?
      Lý Nhạc Nhiên thích nữ nhân có 36E, tôi có. khen ngợi tính khôi hài cùng thẳng thắn của tôi, đôi môi đỏ mọng nhiệt tình như lửa, mắt đẹp quyến rũ phong tình cùng đường cong lung linh trước mặt, tái nhợt giống như chưa ăn cơm no lúc nhàm chán tiêu khiển. Cơm cũng chưa ăn no, ai có tâm trạng chơi mấy trò tiêu khiển có cũng được mà cũng sao này?

      là kẻ lừa đảo!
      Vẫn là cái thanh vừa rồi kia, "Này, nhà ở đâu nhỉ?"
      Tôi thào tự , nghe thấy lời này, bỗng nhiên lại nổi giận, "Nhà của tôi ở đâu? ngay cả nhà của tôi ở đâu cũng biết!"
      : "Tỉnh chút, tôi làm sao mà biết nhà ở đâu, tôi lại biết . Này, tỉnh!"
      Tôi ô ô : "Lý Nhạc Nhiên, cho là Tôn Ngộ được mời tới để cứu binh a, cùng lắm chỉ là Ngưu Ma Vương, có Thiết Phiến công chúa rồi mà còn dám ‘ăn chả’ với Ngọc Diện Hồ Ly, đáng đời con trai bị bắt làm người hầu! ... Ô ô khi nào có con, có rồi có phải là con trai , Lý Nhạc Nhiên có lương tâm, ô ô..."
      thở dài hơi, giống như đau đầu : "Quả thực có cách nào khác để chuyện... Này, đợi chút! đừng nôn, mà nôn tôi đánh đó! lại nôn là tôi đem vào chợ bán... ói ra..."

      Tôi nôn đến rối tinh rối mù, khóc, " dám đối với tôi như vậy tôi liền cắn lưỡi tự sát, sau đó cắn chết !"
      : "..."
      Tôi giống như nằm mơ, cảm giác như được người nào đó bế lên xe, lại còn ngồi xe cả đoạn đường.

      biết trải qua bao lâu, trời đất bỗng quay cuồng, tôi cảm thấy mình bị người nào quăng ra ngoài, giống đằng vân giá vũ*, cuối cùng ngã cái giường mềm mại.
      *: cưỡi mây lướt gió
      "Thực êm..."
      Mặt úp xuống nệm, tôi nện vào giường, "Lý Nhạc Nhiên, rất TMD đà điểu ~~~~~~~ "
      Sau đó rốt cục tôi ngủ.


      1.2

      Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, đầu tôi như bị nứt ra, trong đầu dường như có từng đội từng đội thi công, cưa điện, khoan điện vang lên khắc ngừng. Tôi lầm bầm từ giường đứng lên, tay chống giường, tay xoa huyệt Thái Dương, vừa động chút cảm thấy cả người đều đau.
      Tôi nhìn chung quanh phòng này, ah, hình như phải phòng tôi.
      Tôi cúi đầu, hoàn hảo, quần áo người vẫn là quần áo của mình.
      Vấn đề là, tại sao tôi lại ở đây?


      Tôi nhớ mang máng ngày hôm qua ở trong điện thoại tôi cùng Lý Nhạc Nhiên tranh cãi ầm ĩ, tôi trách tuần thấy bóng dáng, hai lời đem điện thoại cúp mất. Tôi liền thương tâm chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, bao lâu, trước mặt có hơn mười mấy cái vỏ chai rượu. Quán bar kỳ quái, nhạc rock ‘n roll rung động mạnh quả thực muốn nổ tung, tôi mắt say lờ đờ xem người, thậm chí có cả thu hoạch ngoài ý muốn.
      Trong cái góc , có nam nhân mặc sơ mi trắng, dính lấy cùng nữ nhân bên cạnh như keo dính, nhìn thế nào cũng giống Lý Nhạc Nhiên. ở bên tai nữ nhân cười như gì đó rồi hai người tách ra, cụng ly cái, rượu đỏ từ từ đổ vào trong miệng.
      Lắc lắc điều chỉnh ly rượu chút, đúng rồi, Lý Nhạc Nhiên từ trước tới nay là người đàn ông thú vị. Tôi dĩ nhiên biết.
      có gương mặt tuấn cùng tài ăn khôn khéo, mọi nữ nhân đều thích , thời điểm theo đuổi tôi, bạn bè đều , nha nếu phải là đầu óc tốt chính là ánh mắt tốt, bảo tôi đừng đồng ý, trời làm sao có thể rớt xuống cái bánh bao nhân thịt được?
      Mà cái tính lãng mạn cùng hài hước của làm cho tôi căn bản thể chống cự nổi, thực tế tôi cũng muốn chống cự. Điều này cũng là điều thuận theo tự nhiên, theo đuổi tôi, tôi , chuyện này bất quá cũng tính là kiện lớn chút. Tình đến, có them niềm vui, cớ gì lại thể?
      Nhưng lại thay lòng, thế giới dường như thay đổi trong nháy mắt
      Tôi kêu tên của , "Hắc, Lý Nhạc Nhiên!"
      quay đầu, mặt vừa có chút mờ mịt vừa có chút mê hoặc.
      Tôi đưa ngón tay giữa vào mặt , rượu trong tay văng ra, trong trung tạo ra đường cong.


      Tầm mắt mọi người hướng theo bình rượu, tựa như ánh mắt châm chú dõi theo từng cú xoay người đưa bóng vào rổ sân trường. Hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trở thành tâm điểm, nếu quả ném trúng, tôi chắc kiêu ngạo hãnh diện -_-
      Bên trong hồi yên tĩnh…

      “Bốp” tiếng.
      Tất cả những viễn cảnh tốt đẹp, thế giới hai người hạnh phúc,… mà từng hứa cho tôi… hết thảy đều nát.



      Last edited: 5/12/14
      linhdiep17fujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      1.3

      Tôi suy nghĩ khó khăn, ngày hôm qua rốt cuộc ném trúng chưa?
      Trong phòng bỗng nhiên có động tĩnh.
      Tôi ngẩng đầu, trợn to mắt, trước mắt là nam nhân trẻ tuổi từ trong phòng tắm ra, cả người bỗng cứng lại.
      Người này giống như vừa rửa mặt xong, thân hình gầy nhưng mạnh mẽ, rắn chắc, chỉ mặc quần short trắng, lộ ra cơ ngực sáu múi săn chắc, nhìn đến vùng tam giác cấm, khụ, ta hẳn là có chụp quảng cáo quần lót =.=’

      cầm trong tay cái khăn mặt trắng, tóc đen như mực còn có dính vài giọt nước. Giương mắt nhìn đến tôi, ta như là buông lỏng hơi, vừa ra hai núm đồng tiền, " tỉnh?"
      Đây là lời kịch kinh điển cỡ nào...
      Mặt tôi biến sắc, hỏi, " là ai, làm sao lại ở trong phòng tôi?"
      "Phòng ?", ta nhíu mày, " xem lại coi phòng của ai."
      "Vấn đề này lại càng lớn", tôi đờ đẫn , "Xin hỏi tại sao tôi lại ở trong phòng của ."
      "... Tôi còn có tính sổ với ", ta ném khăn mặt, bước chân dài tới đây, đứng trước mặt tôi, hỏi tôi, "Tiểu thư, chuyện ngày hôm qua còn nhớ sao?"
      Tôi gần như phát run, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt , "Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?"
      , " quên đối xử với tôi như thế nào ?"
      Tôi nhìn mông lung, mờ mịt hỏi, "Tôi có thể đối xử với như thế nào?" Muốn như thế nào cũng sợ là đem tôi làm gì ...
      ta giống như bị tôi làm cho tức giận đến choáng váng, chỉ chỉ gò má có hơi xanh xanh tím tím của .

      Ô ô, tôi đối xử với người ta như thế nào ...
      " !", ta chỉ vào tôi lên án, "Ném nguyên cái chai rượu vào đây, ngay chính giữa!"
      Tôi đình chỉ tâm trạng, đầu óc rốt cục bắt đầu chuyển động, do dự chỉ chỉ , "Tôi, ngày hôm qua, ném trúng chính là ?"
      "Đúng, là tôi."
      "...", tôi tỉnh táo lại, " có khả năng, tôi ném về phía góc tường có người cơ mà!"
      là ném về phía góc tường? Chính xác cái khỉ, tôi cách góc tường xa đến vậy mà cũng tránh khỏi !"
      Tôi nhìn nổi cúi đầu nhìn tay mình, thào, "Mạc Phi tôi mà lại ném được bóng bay ngược?"
      ta giống như bị tôi làm cho tức giận đến choáng váng, phồng má thổi hơi, "Đừng ném ngược hay ném xuôi, tôi bị vô duyên vô cớ đập cái, còn nôn đầy cả người, hỏi nhà ở đâu , mà lúc đó là nửa đêm, hỏi xem phải tính thế nào?"
      ta dẫn tôi tới đây? Lý Nhạc Nhiên đâu? cho người xa lạ dẫn tôi mà cứ yên tâm như vậy?
      Tôi giống như bị bắn trúng viên đạn ngay giữa trán, bỗng nhiên mất tất cả khí lực, toàn bộ thế giới đều trở nên xấu xí giống như bãi phế liệu.
      Tôi như thế nào, tôi kém cỏi như thế nào mà Lý Nhạc Nhiên có thể đối xử với tôi như vậy?
      " khóc cái gì? Tôi cũng chưa khóc khóc cái gì? Tiểu thư..." ta lui ra phía sau hai bước, có ý muốn dỗ tôi nín khóc.
      "Tôi khóc mắc mớ gì đến , tôi thất tình tôi khóc thôi!" Tôi lau nước mắt cùng ta tranh cãi ầm ĩ.
      "Ai mà chẳng thất tình, cũng phải thất thân, ầm ĩ cái gì?"
      "Biến, cút cho tôi!"
      "… Người này thái độ gì, người cũng phải là tôi !"
      Tôi lấy chăn quệt lung tung mặt, vén chăn giường lên, tay run lên khỏi cứng đờ….

      Khăn trải giường trắng muốt, vệt máu đỏ tươi.
      Cảm giác toàn thân chua xót đau đớn, đầu ngón tay phát run, tôi cắn chặt môi, biết nên khóc hay nên khóc.
      Vừa thất tình liền gặp phải loại chuyện vô liêm sỉ này, tôi có lẽ nên chạy tới mua xổ số.
      ta giống như cũng thay đổi sắc mặt, trong lúc khiếp sợ còn xen lẫn mờ mịt, ta mở to hai mắt nhìn về phía tôi, "Tôi..."
      Tôi nhảy lên, dồn hết sức nâng tay cho quyền, ngay tại chỗ chai rượu kia ‘mi’ .
      ta hét lớn tiếng, bị ta đánh trúng nên lui ra phía sau hai bước.
      Tay tôi đau điếng. Da mặt thằng nhãi này thực dày.
      " nghe tôi giải thích..." ta bụm mặt, gương mặt ủy khuất.
      biết chuyện này còn phải giải thích cái gì.
      Tôi mang giày, xách túi xách, lấy ra cọc tiền ném lung tung người ta, trong mắt gần như muốn phun lửa, "Phí phục vụ!"
      ta sửng sốt, đứng tại chỗ ra lời.

      Tôi đẩy ta ra, sập cửa khỏi đó.
      Ánh nắng mặt trời nóng như lửa đốt.
      Chật vật thuê xe về nhà. Đầu tôi rối tung lên, đôi mắt biến thành màu đen, mặt mũi như thế này mà lên xe bus công cộng nhất định bị quần chúng coi là phụ nữ hư hỏng, mà thực tế, cái từ ‘phụ nữ hư hỏng’ cũng sai biệt với tôi lắm..
      Vừa bị bạn trai cũ bắt cá hai tay, lại vừa biến thành ‘phụ nữ hư hỏng’, cuộc đời của tôi quả nhiên là muôn màu muôn vẻ.
      Tôi có rửa mặt liền nhào đến giường, muốn khóc nhưng ngoài ý muốn lại khóc được. Khóe mắt khô ráp giống như trái đất hàng triệu năm thiếu đất, nước, kẽ nứt khô cạn gần như có dấu hiệu của sống. Tôi mở điều hòa, đắp chăn chuẩn bị ngủ giấc.

      Bất hạnh chính là tôi ngủ khi lại mơ thấy Lý Nhạc Nhiên. Rất nhiều cảnh trong mơ chợt lướt qua, thậm chí có ý tưởng cụ thể, nhưng tôi chắc chắn mỗi cảnh mơ đều có Lý Nhạc Nhiên. Ba năm, xuân hạ thu đông lại xuân hạ thu đông, đến bây giờ, đến mùa hè cuối cùng.
      Thời điểm theo đuổi tôi lúc đại học năm 3, mỗi ngày đều cầm bó hoa hồng đỏ, dựa vào cửa xe dưới ký túc xá của tôi, chỉ thiếu điều muốn xả mấy cái cánh hồng để viết biểu ngữ thong báo cho bàn dân thiên hạ tôi.
      Khi đó thực hạnh phúc a.
      Khi đó Lý Nhạc Nhiên cười rộ lên, con mắt lóe sáng, tất cả trong ánh mắt đều là tôi a.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: rống rống, Tu Văn, hoan nghênh đóng góp ý kiến a ~~
      linhdiep17fujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Vật lý trị liệu sau thất tình

      2.1

      Tôi bị cơn đau làm cho tỉnh giấc .
      Rên rỉ đứng lên, ôm bụng thẳng tới toilet. Mà tâm tình của tôi trước khi vào toilet và sau khi ra toilet biến hóa rất lớn. Nó còn muốn phức tạp hơn làm món chả giò rán thịt mà còn tham lam muốn thêm mứt hoa quả vào! (món gì đây =.=’)
      Trước khi vào, tôi cảm thấy suy sút, tuyệt vọng, đúng là sống bằng chết.
      Sau khi ra, tôi lại mờ mịt, hối hận, buồn bã, trở nên yếu đuối lạ thường -_- vì toilet nhà tôi cũng giống như là ngục giam vậy đó!
      Mà nguyên nhân có gì to tát, chỉ là của đại di mụ* của tôi rốt cục nó cũng tới thăm.* ngày ấy của con
      Nhớ lại vết máu đỏ bừng giường kia, nhớ lại tên kia bị tôi đánh mặt xanh mặt tím, cuộc đời của tôi trong nháy mắt có hơn mấy trăm sắc thái.
      Tôi vô lực nghĩ nghĩ, thậm chí cũng có sinh ra ý nghĩ "A ra mình có thất thân, mình còn là thiếu nữ băng thanh ngọc khiết"

      Trinh tiết của tôi tưởng mất mà được lại, tình của tôi cánh mà bay, hai thứ đó cũng thể triệt tiêu lẫn nhau làm cho tôi quên được nỗi buồn thất tình.
      Như vậy tình đâu? Nếu tình mất mà được lại, tôi vẫn muốn sao?
      Tôi lấy di động từ trong túi quần jean, tìm đến số của Lý Nhạc Nhiên.
      Từ đêm qua đến bây giờ, có gọi cho tôi lần, cũng có tin nhắn nào, chẳng lẽ hiếu kỳ tôi có còn tồn tại trong cõi đời này hay sao? Vẫn là tôi sống hay chết, bị người bán gan lừa thận hay mất trinh tiết, căn bản là quan tâm chút nào.
      Di động bỗng nhiên rung ong ong lên, màn hình là dãy số xa lạ.
      Tôi nhanh chóng nhận điện thoại, thanh bình tĩnh mà có điều gì dao động, "Này."
      "Tiểu thư khỏe chứ, chúng tôi từ công ty bảo hiểm XX, xin hỏi cần phần bảo hiểm sao? còn học sao? Kết hôn hay vẫn còn độc thân? Phải..."
      Tôi lớn tiếng mắng vào điện thoại, "Cút , tất cả các người đều xéo ngay cho tôi!"
      Tôi hung hăng cúp điện thoại. Trái tim yếu ớt dường như trải qua lần rơi xuống từ độ cao ngàn mét, run run bàng hoàng, tìm trong toàn bộ thế giới lại thấy được cái điểm tựa nào cả. Ngón tay tôi gõ gõ màn hình, mở nhật ký cuộc gọi, bỗng nhiên thấy báo cáo trong đó.
      Lý Nhạc Nhiên , 1 giờ 23 phút sang hôm qua.
      Cũng chỉ có thể là ngày hôm qua, tuần trước, Lý Nhạc Nhiên có chủ động gọi điện thoại cho tôi quá lần.
      Nhưng mà, nó ghi là ‘ nhận’?
      Tôi lại có nhận, thế ai nhận ?
      Chỉ có thể là…. người kia
      Tôi chần chừ lâu sau, vẫn là nhấn gọi Lý Nhạc Nhiên. Nhạc chờ trong điện thoại vang lên lúc lâu sau mới bắt máy.
      "Mạc Phi."
      "Lý Nhạc Nhiên."
      "Có chuyện gì sao?"
      Nghe được lời này, tôi muốn cùng chuyện thời tiết trước, rồi hỏi thăm người nhà , bô lô ba la tất cả những gì tôi muốn biết về cũng như muốn biết về tôi, hoặc ngắn gọn câu “Con mẹ nó!” -_-

      Nhưng tôi thể như vậy, tôi cho phép tự biến mình là người phụ nữ chanh chua chỉ biết tục, là phụ nữ trong thời đại tri thức tôi phải là người cầm lên được bỏ xuống được (ghê chưa).
      Tôi : " có chuyện gì cần sao, có cái gì muốn hôm nay hãy cho ràng, mấy hôm nay luôn tìm cách trốn tránh tôi, phải sao? Khỏi cần trốn, tôi quấn quít lấy đâu, thẳng thắn ."
      Bên kia trầm mặc vài giây, lần nữa mở miệng.
      "Mạc Phi, chúng ta chia tay ."
      " xong chưa?"
      "Chúng ta hợp nhau đâu."

      “Ba năm trước sao câu này, vì sao phải đợi đến ba năm sau rồi mới là “ hợp”? mua cái áo, mặc suốt ba năm, sau đó mới quay lại với chủ tiệm rằng cái áo này hợp với mình, muốn người chủ tiệm phải gì hay đối với “ cầu” của phải giải quyết thế nào?” Tôi ngừng chút, rồi học theo ngữ điệu của bán hàng, tiếp tục :
      “Tiên sinh, bộ y phục này lúc ngài mua rất vừa người, rất thích hợp với ngài, tại, mặc cũ rồi, chúng tôi cho phép trả lại.” Tôi cười cười mà nghe chua xót.

      “Lý Nhạc Nhiên, thích thích, có thể a, dựa vào cái gì mà cho rằng tôi khóc, hai nháo, ba thắt cổ” quấn quít đòi bám lấy ? xem thường ai đó!”

      Lại là trầm mặc, : "Mạc Phi, thực xin lỗi em, chúng ta chia tay ."
      Tôi ngừng thở, để mình bật khóc, " xong chưa? xong tôi cúp đây, phí điện thoại đắt mà lãng phí vì đáng!”

      "Mạc Phi” có vẻ như có chút kiên nhẫn, "Đều là lỗi của sao? Ngày hôm qua là ai nghe điện thoại, trễ như vậy mà các người lại ở chung chỗ, có thể là ai? ! Em nhất định phải cho ra sao?"
      Tôi sửng sốt, nửa ngày mới : "Đúng, phải sai trước, là tôi! Là tôi TM** đá , tôi thực xin lỗi , Lý Nhạc Nhiên!"**dạng chửi tục như con mẹ nó
      nhàng mà oán thán tiếng, "Mạc Phi, chúc em hạnh phúc."
      Tôi kìm nén để cho mình bật khóc, ta với câu cuối cùng, "Hạnh phúc của tôi lien quan đến !"
      Vừa xong, trong ống nghe trở thành “máy bận”.
      Chúng tôi ai cũng có gác điện thoại, di động tự ngắt kết nối. Có tin nhắn đến “Xin quý khách nạp tiền để tiếp tục cuộc gọi”.
      Xem , lời chia tay thảm thương như vậy, đến điện thoại nó cũng muốn nghe nữa mà 冏
      Last edited: 10/12/14
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      2.2
      Lại là ngày trời nóng.

      Buổi sáng rửa mặt, tôi nhìn mình trong gương, ấn ấn cái quầng thâm ngay mắt, hai mắt vô hồn, nhìn quả thực rất giống như bị chồng ruồng bỏ.
      Tôi vừa đánh răng vừa tự nhắc nhở bản thân mình, là tôi đá Lý Nhạc Nhiên, phải Lý Nhạc Nhiên đá tôi, mới là kẻ bị vứt bỏ ~
      Thời điểm nghĩ như vậy, tôi dường như nhìn thấy Lỗ Tấn tiên sinh nắm tay AQ qua, hai người còn rất ‘phong độ’, nhìn ta bằng ánh mắt đầy ý…

      Tôi thậm chí còn xuống bếp làm cho mình bát mỳ, ăn được hai muỗng có cảm giác khó có thể nuốt xuống. Nhất định là tài nghệ của tôi giảm (chị có tài nghệ à =.:).
      Tôi mở máy tính lên, lên mạng nộp phí điện thoại, muốn tìm cái gì để coi, đại loại như scandal hay báo lá cải của tài tử Hongkong nào đó điện thoại reo điên cuồng.

      "Mạc Phi, ngày hôm qua đâu!" là tiếng của đồng nghiệp.
      "Tôi ở nhà a."
      "Sáng qua Lưu tổng dặn đón tiếp khách hàng, lại tới, cuối cùng họ đợi được, tức giận đến hủy hợp tác với chúng ta rồi!"
      "A, tôi quên mất! Sao có ai gọi điện thoại cho tôi?" Hôm qua tôi chỉ lo thất tình mà quên luôn chuyện quan trọng này a!
      "Di động liên lạc được, điện thoại trong nhà cũng kết nối được... Haiz đừng nữa, Lưu Tổng phát hỏa kìa, tới đây nhanh !"
      Tôi thay T-shirt, xách túi chạy cái vèo ra cửa, trước khi còn nhìn nhìn điện thoại trong nhà, ách, dây điện thoại cắm.

      Tôi tốt nghiệp được năm làm ở công ty quảng cáo, trước mắt tiền lương mỗi tháng được 4 ngàn, hơn nữa còn có tiền thưởng phúc lợi, tôi mình ở thành phố B cũng coi như đủ sống.
      Cửa mở, cả văn phòng lạnh cực điểm.
      Tôi đứng trước mặt Lưu tổng, cúi đầu nhìn chân mình.
      chậm rì rì : "Đứng cho ai xem? Ngồi ."
      Tôi ngồi xuống.
      Lưu tổng công ty tôi là người vô cùng tin Phật , có hai thú vui tao nhã, là họp, hai là ở giảng Phật ngữ cho những nhân viên “thấp cổ bé họng” như chúng tôi.

      ” Trong cảnh giới tu hành, vĩnh còn lâu mới có thể thành Phật.”
      “Người vĩnh viễn che chở, xóa mờ nghịch cảnh cho chúng sinh.”
      “Người vĩnh viễn muốn tha thứ cho chúng sinh, bất luận người đó làm sai thế nào, thậm chí hại người ra sao, người nhất định phải tha thứ, mới có thể có được khoái hoạt chân chính.”
      “Thế giới này vốn chính là thống khổ, có ngoại lệ.”
      ...
      mải mê giảng những điều từ bi độ lượng, tôi nghĩ có lẽ bỏ qua cho tôi chừng.

      ", bắt khách hàng chờ cả ngày, đâu?" Lưu tổng quay sang hỏi tôi.
      "Báo cáo Lưu tổng, tôi có chút ân oán cá nhân muốn giải quyết, cẩn thận quên mất ngài công tác vĩ đại ngài giao a."
      "Trả lời khá lớn gan đấy" Lưu tổng nghiêng người, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn gỗ, "Ân oán cá nhân? Tôi trả lương cho là để giải quyết ân oán cá nhân?"
      "Lưu tổng tôi sai rồi, nhưng là nếu giải quyết tốt ân oán cá nhân, ngài có đưa công tác cho tôi tôi cũng làm tốt."
      "Cái gì ân oán cá nhân? Ai dám cùng có ân oán cá nhân?" châm chọc .
      Tôi ngẩng đầu : "Lưu Tổng, tôi vừa thất tình."
      "Ai mà thất tình? Tôi cũng từng thất tình, nhưng là có tình thôi!" khinh thường tôi.
      "Tôi còn thất thân."
      "Ai mà thất thân? Tôi cũng…." dừng lại, nhìn về phía tôi, lén lút hỏi, " sao?"
      Tôi nhớ lại, hình như là giả.
      Tôi cúi đầu ủy khuất : "Tôi còn bị đau bụng kinh."
      "Tôi cũng đau...." Lưu Tổng thần sắc có chút vặn vẹo, nửa ngày hét lên, "Mạc Phi định đùa giỡn tôi sao!"
      Tôi bỗng nhiên sức cùng lực kiệt, suy yếu : "Lưu tổng, tôi nghĩ muốn xin từ chức."
      Lưu tổng bỗng im lặng, sau lúc lâu : "Nghĩ xong? tại việc làm dễ tìm."
      Tôi gật đầu, "Tôi đành phải làm lại từ đầu thôi, cảm ơn ngài từ trước đến nay chiếu cố tôi."
      “Mạc Phi a” Lưu tổng nhất thời giống như trưởng bối chuyện với tôi, “Thất tình thực ra có gì lớn . từng nương rất xinh đẹp, dáng người còn yểu điệu, người gặp người thích. Cũ , cái mới sao tới được? Người ta đều tiêu sái bay nhảy mình, cứ như vậy sợ thiệt thòi a?”
      Mắt tôi đỏ lên, cúi đầu .
      “Được”, , “Tôi cho tháng nghỉ ngơi, nếu đến lúc đó muốn hãy trở về, tôi vẫn nguyện ý thu nhận .”
      Tôi nghẹn ngào, “Lưu tổng...”
      “Trở về nghỉ ngơi, du lịch, thừa dịp vẫn còn trẻ, có sức mà nhiều chút. Ra ngoài mở mang đầu óc, xả stress cũng được, mọi việc cần phải cẩn thận. Thế giới này rất rộng lớn, còn rất nhiều thứ xinh đẹp chờ khám phá.”

      2.3
      Tôi thất tình, lão bản của tôi lại đối tốt với tôi, cho tôi có thời gian ‘dưỡng thương’.

      Vì sao vậy? Bởi vì tôi nhìn qua yếu ớt, tôi cần có người che chở? Là người từng lăn lộn xã hội, từng trải qua nỗi đau thất tình, thấu hiểu được nỗi đau này nên nguyện ý ‘cứu vớt’ tôi lần?
      “Thế giới này rất rộng lớn, còn rất nhiều thứ xinh đẹp chờ khám phá” mấy ngày trước Lưu tổng với tôi như vậy.
      Nhưng là vì sao, tôi lại nhìn thấy thứ gì tốt đẹp hết vậy? chút ánh sáng cũng có.
      Nga, tối rồi, tôi có mở đèn (bó tay với chị :v )
      Trong đêm khuya tôi mở đèn lên, xuống giường tìm chút gì để ăn.
      Mì ăn liền xúc xích hay bánh mì cũng hết rồi, cảm thấy bụng trống trơn có chút suy yếu, tôi quyết tìm thứ gì để ăn.
      Nhưng tôi lục tung trong nhà có gì cả, miếng đồ ăn nào!
      Đêm hôm khuya khoắt như thế này chỉ có KFC còn mở cửa.
      Tôi từ trước đến nay luôn luôn thích ăn ở tiệm Fastfood, vì nó trang trí rất đẹp, màu sắc hài hòa, đồ ăn trông bắt mắt, ăn có tí liền cảm thấy no rồi.
      Lúc gọi món ăn, tôi kêu người phục vụ lấy them cái Manh Tiểu Kỳ (ko biết bánh gì đây, bánh trứng à???)

      "Thực xin lỗi, Manh Tiểu Kỳ bán lẻ."
      " thể nào! Tuần trước tôi còn mua cái Manh Tiểu Kỳ được mà."
      “Bây giờ thể mua cái, nhưng quý khách có thể mua Combo có sẵn Manh Tiểu Kỳ."
      "Nga, tôi đây mua Combo, có thể đưa Manh Tiểu Kỳ cho tôi chứ?"
      " ngại quá, chỉ có Combo gia đình mới có thể tặng Manh Tiểu Kỳ."
      Tôi suy nghĩ, Combo gia đình ít nhất cũng 4 người! Sao mình tôi mà ăn hết a.
      Tôi nhìn qua bên cạnh thấy đứa bé chỉ gọi cái hamburger cùng coke, nhưng lại mua được cái Manh Tiểu Kỳ!
      Tôi qua hỏi người bán hàng kia, " bé kia mua cái Manh Tiểu Kỳ , vậy tôi cũng có thể mua cái ?"
      "Chúng tôi có Manh Tiểu Kỳ."
      "Các người có! Vừa rồi bán cho bé đó."
      Lúc này có nhân viên cầm cái Manh Tiểu Kỳ từ trong bếp ra, tôi : "Nhìn xem, các người có!"
      ta : "Quý khách chờ chút, để tôi vào bếp xem thử coi còn cái nào ."
      lát sau ta ra, có .
      Tôi biết làm thế nào liền khóc lên "Dựa vào cái gì người khác có còn tôi muốn lại có, các người khi dễ tôi a, khi dễ tôi thể mua sao?"
      Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay lại nhìn tôi.
      Tôi tiếp tục khóc, "Vốn tôi muốn ăn Combo , các người muốn tôi mua, tôi cũng cố gắng chống đỡ đến chết rồi, bây giờ còn có Manh Tiểu Kỳ...", khóc đến nỗi ràng.
      Người phục vụ nóng nảy, khó xử : " đừng khóc, nếu , nếu tôi đổi Manh Tiểu Kỳ của tôi cho ?"
      Tôi vẫn khóc, : "Tôi đổi, nếu các người bán cho tôi, tôi cũng cần."
      "Được rồi, được rồi, tôi lấy của tôi tặng cho , đừng khóc nữa." ta lấy cái Manh Tiểu Kỳ dúi vào tay tôi, "Đừng khóc nữa."
      Tôi nhận lấy, gật đầu: "Nín khóc" (vòi nước tắt :))))
      Bên trong phòng ăn toàn bộ khách quên luôn chuyện ăn cơm.
      Tôi lấy cái Combo gia đình có sẵn cái Manh Tiểu Kỳ, còn có Manh Tiểu Kỳ free ra khỏi KFC, nhưng tôi vẫn thấy ủy khuất thôi.
      Phía sau dường như có người cười. Tôi xoay người, nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi đứng dựa ngay cửa xe, tạo dáng hơi bị ‘chuẩn’, nhìn tôi mà cười vui vẻ.
      Có bệnh. Ở trong phòng ăn cười đủ sao, còn phải đuổi theo ra tới đây, người này đúng là cố chấp.
      Tôi qua, ta ở đằng sau kêu tôi "Mạc Phi!"
      "..." Tôi xoay người lại, nghi ngờ nhìn , " là ai?"
      ta nhướng mày, đôi mắt hình như có chút tức giận, nâng ngón tay chỉ chỉ vào cái mặt trái xanh tím của mình, “Cái này, tính thế nào?"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: lăn lộn cầu bình luận ~! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
      linhdiep17fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :