1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Tập Truyện] Lời Âu Yếm Ngọt Ngào- Vi Vi An Đích Thế Giới- Quyển 1- Phùng Mật

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Phùng Mật - Vi Vi An Đích Thế Giới

      [​IMG]
      Tên gốc : Mật Ngọt Lời Âu Yếm

      Editior: Lưu Đạn


      Thể loại: Huyền Huyễn, sạch, sắc, 1v1

      Tình trạng: hoàn

      Nguồn:wikidich.com và PoPo.com

      Nội dung: Câu chuyện báo ân, tình ly biệt sáu trăm năm trùng phùng của tiểu hồ ly cùng hoàng tử Phượng tộc lưu lạc phần hồn phách trong nhân gian.

      [​IMG]
      Last edited: 3/6/19

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      1. Báo ân
      edit:Lựu Đạn
      Mật Nhi chỉ còn thiếu ba năm hóa hình người, vô ý lạc vào núi sâu, bị tên mãng xà xấu xí cuốn lấy, vọng tưởng muốn cùng nàng song tu. Mật Nhi đánh chết cũng muốn nghĩ đến sinh ra nửa xà nửa hồ, phế bỏ nửa tu vi mới thoát khỏi đùa bỡn dâm đãng của mãng xà, lại vô ý để đuôi kẹp vào bẫy thú của thợ săn núi.

      Ba ngày, nàng tội nghiệp nằm trong bụi cỏ, hơi thở thoi thóp, chợt nghe được động tĩnh, lông mi Mật Nhi run lên, nhàng mở mắt ra, liền nhìn thấy thiếu niên tuấn mĩ rất cẩn thận nâng người mình lên.

      bộ lông trắng như tuyết thấm máu đỏ tươi, chảy đến trong lòng bàn tay của thiếu niên, Mật Nhi rất khát khô cổ, liền nhướng thân mình liếm sạch máu tươi trong lòng bàn tay của , lúc này mới nghe được giọng phía sau lưng thiếu niên nọ “Nhuận Du, ngươi tìm được cái gì?”

      “Tìm được con tiểu hồ.” Thiếu niên cười trả lời, lại xoa xoa lỗ tai lanh lợi của Mật Nhi “Tiểu gia hỏa, cùng ta trở về nhà thôi.”

      Mật Nhi nằm trong bàn tay nho kêu tiếng, tràn ngập cảm kích.

      Cứ như vậy, Mật Nhi cùng Lệ nhị thiếu gia Lệ Nhuận Du kết bạn.

      Lệ Nhuận Du cũng biết Mật Nhi là tinh chuẩn bị có hình người, chỉ coi nàng như loài thú bình thường mà đối xử, nhưng đãi ngộ so những thú kia lại cao hơn nhiều.

      Từ ngày đầu cứu nàng mang về, liền mang Mật Nhi nuôi dưỡng trong phòng, mỗi ngày đều kiểm tra vết thương hoặc là có lòng nhàn rỗi cho nàng ăn, cần mấy ngày, thương tích của Mật Nhi tốt lên hơn nửa, ngay cả thân mình cũng béo lên vòng.

      Xuân qua hạ về, ngày ấm áp, mật Nhi lười nhác ngủ thẳng đến trưa, to mắt tỉnh dậy liền thấy trong phòng trống trãi bóng người, Lệ Nhuận Du biết đâu, Mật Nhi liếm móng vuốt trắng nõn của mình, nhảy từ cửa sổ ra bên ngoài tản bộ.

      Đến hòn giả sơn yên tĩnh, Mật Nhi nghe được những thanh bình thường, quen thuộc mà cũng xa lạ, khỏi nhớ đến cái thối mãng xà động dục kia, sống lưng lập tức ớn lạnh, cửa động đen như mực thấy gì, quay đầu , lại vô tình thấy góc áo lộ ra ngoài cửa động, vô cùng quen mắt, giống như sáng nay Lệ Nhuận Du mặc.

      Mật Nhi lén lút nhón móng vuốt đến gần, nghĩ muốn nhìn cho chút, lại thấy được chuyện khó bên trong a.

      Bên trong cửa động, hai bóng người dây dưa sờ soạng mãnh liệt, tiếng thở dồn dập, bàn tay thiếu niên nọ bao trọn bầu ngực non của nữ nhân kia, bóp, nhéo, nhào nặn ngừng, cơ hồ đem đầu hoa đỏ sẩm ngực kéo căng, nhưng nữ nhân kia cũng hề kêu la đau đớn, ngược lại còn rên rĩ ái muội thôi, từng tiếng rên rĩ lọt vào tai thiếu niên nọ, liền thở dốc nhanh hơn, bỗng nhiên hung hăng cắn lấy cần cổ tuyết trắng của nữ nhân kia.

      Người nữ nhân kia ngoài miệng kêu lên đau đớn, đuôi mắt lại rất dụ hoặc, êm ái hô “Gia, chút, chút a.”

      “Dâm phụ.” Trong miệng thiếu niên còn ngậm bầu ngực nữ nhân, cũng di chuyển nơi khác, đầu lưỡi mang theo ẩm ướt liếm dần xuống, liếm láp đôi bầu ngực, lại gặm, lại cắn, nữ nhân càng kêu càng dâm dãng, thân mình gàn như treo người .

      Từ độ của Mật Nhi mà nhìn đến, nữ nhân kia nữa người trần trụi, hạ thân chỉ còn mỗi tiết khố , lại có bàn tay to thăm dò giữa hai chân ả, khuấy động lung tung, liền vang lên tiếng nước ái muội.

      người thiếu niên nọ, tóc chỉ chút loạn, mắt đỏ hồng chỉ có cái miện liếm mút bầu ngực cùng đôi tay làm loạn dưới hạ thể cơ bản y phục vẫn như thường, chọc người nhìn chỉ thấy phong lưu.

      Mật Nhi cẩn thận nhìn kỹ bóng dáng của , rồi dần thả lỏng.

      phải Lệ Nhuận Du.

      Người này là Lệ Nhuận Mộng, đại thiếu gia Lệ gia, ngày đó cũng cùng Nhuận Du ra ngoài du ngoạn, khi Mật Nhi được cứu ta cũng ở đó.

      Mật Nhi hiểu tư vị hoan áu của người phàm, nhìn cảnh trước mắt thú vị, quay đầu muốn , lúc này liền bị đôi tay thon dài trắng nõn từ phía sau vướn đến, thẳng đem nàng ôm vào lòng.

      Mật Nhi đưa mắt nhìn, thế nhưng lại thấy Lệ Nhuận Du đnag nấp trong góc tối, tâm tình sung sướng, cao hứng đến nỗi muôn gọi tiếng, Lệ Nhuận Du giống như nhìn ra, tuyệt đối thể để cái miệng này phát ra tiếng được, nhanh đưa tay che miệng nàng lại, đè thấp giọng “Ngoan, đừng lên tiếng.”

      Khuôn mặt thiếu niên thanh khiết, đôi mắt dài đen nhánh lại nhìn đến cung đồ sống kịch liệt ngay cửa động, đối lập.

      Lỗ tai được gió cuối xuân thổi đến mang theo tiếng khóc thút thít xin tha của nữ nhân cùng lời mắng dâm đãng của nam nhân, Mật Nhi chỉ ngẩn ngơ mà nhìn thiếu niên trước mắt, ô ô kêu ,đầu lưỡi thơm tho liếm khẽ lòng bàn tay của thiếu niên, những chuyện này tất cả chỉ là vô thức.

      Tinh thần và thể xác Lệ Nhuận Du liền ngứa ngấy, vỗ vỗ tiểu hồ ly an phận trong ngực, mở to mắt mà nhìn huynh trưởng dựa lưng vào núi giả, còn nha hoàn xinh đẹp da nõn nà đnag quỳ gối giữa hai chân , chậm rãi kéo dây quần của ra, dương vật to lớn hung hăng đánh bật vào mặt nàng ta, mặt trắng trẽo non nhịn liền ra vết đỏ hồng.

      Yết hầu Lệ Nhuận Du nuốt khó khăn hơn, gió xuân ấm áp, duy chỉ có nơi cửa động giả sơn này sáng ít tối nhiều, hai mắt nha hoàn đưa tình, hơi nước, thẳng lưng mình, dùng hai bầu ngực no tròn ngậm lấy dương vật, sau đó liền động.

      Nhuận Du cơ hồ theo bản năng đưa ngón tay vào sâu trong miệng Mật Nhi, dùng nước bọt ẩm ướt ấm áp bao bọc lấy tay , dường như lúc này chính cũng dựa vào vách đá, tận tình phóng thích dục vọng bản thân.

      trận xuân phong sau giờ ngọ, ai biết được xẩy ra chuyện gì sau giả sơn, Lê Nhuận Du chờ huynh trưởng tận hứng, liền ôm Mật Nhi trở về trước.

      Trờ về phòng, đuổi toàn bộ nha hoàn ra ngoài, chỉ mình ở lại trong phòng, ngay cả Mật Nhi cũng bị đuổi ra, nhìn đến mấy nha hoàn đnag khẽ chuyện, mặt lại đỏ bừng, rất là khó hiểu, cũng đối với chuyện bên trong phòng càng thêm tò mò.

      Nàng lặng lẽ nhảy lên cửa sổ, nhìn xuyên qua màn cửa, vậy mà lại thấy Lệ Nhuận Du tháo thắt lưng, tự mình nắm lấy dương vật của bản thân lên xuống ngừng, Mật Nhi nhìn thoáng qua thấy hứng thú, lại chú ý đến bức họa vốn cuộn tròn mở ra trước mặt , đó là ảnh họa thiếu nữ xinh đẹp nhã lệ, thân cạnh bồn hoa, cầm hoa mà cười tươi, tình như nhìn .

      Lệ Nhuận Du cũng thẳng mắt chăm chăm nhìn nàng, hơi thở ngày càng dồn dập, lại nhanh đem bức họa cuộn lại mới bắn tinh ra ngoài, hiển nhiên là thương tiếc bức họa.

      Mật Nhi từng nghe qua chuyện bát quái của nha hoan.

      “Nghe , Thu Nhạn cùng Liên Hoa, đều hứa cho đại gia, hai nàng ấy gầy yếu, buổi tối chịu nỗi liefn bị đại gia phá hư.”

      Nha hoàn trẻ tuổi xấu hổ cười lớn, liếc cái lại “ Nhị gia của chúng ta cũng sắp rồi, biết lão phu nhân vừa ý ai trong phòng chúng ta, theo ta thấy, Như Nhi muội là có phúc khí nhất, bình thường nhị gia cũng rũ lòng thương, sáng nay khi nhị gia ra ngoài cũng nhìn Như Nhi nhiều hơn vài cái a.”

      “Đừng bừa, ta có phúc phận đó đâu.” Nha hoàn xinh đẹp nọ ngoài miệng như vậy, nhưng đuôi mắt lại giấu được ý cười.

      Nha hoàn kia che miệng cười “Ai ôi, đừng ngượng ngùng a, ngươi sớm hay muộn cũng là người thông phòng của nhị thiếu gia thôi.” Thanh thấp xuống, chứa đầy ám muội “Ngay ngày hôm qua nha, đùng quần nhị gia đều dựng lớn như vậy, mặt còn xấu hổ, rốt cuộc cũng hiểu chuyện kia rồi, thưởng ngươi thông phòng cũng là chuyện sớm hay muộn.”

      Nha hoàn tên gọi Như Nhi thẹn thùng che mặt, chỉ là nhớ đến chuyện gì, nụ cười này liền tắt , giọng “Lời tuy là vậy, cũng phải xem nhị gia có muốn chúng ta hay , Dương nhị tiểu thư là đầu quả tim của ngài ấy, nỡ chạm đến nàng ta, cũng muốn chạm đến nha hoàn bên dưới, nhị gia chúng ta si tình cũng si tình , nếu mà ngày sau Dương nhị tiểu thư có thể nguyện gả đến đây, chỉ sợ nhị gia chỉ ôm mỗi mình nàng ta, người ân ái thôi.”

      đến vị Dương nhị tiểu thư này, nha hoàn trong phòng Lệ Nhuận Du vô cùng rầu rĩ nhưng cũng cực kỳ hâm mộ.

      Đây là lần đầu tiên, Mật Nhi nghe người nhắc đến Dương nhị tiểu thư, theo ngày trời ấm áp, cuối xuân qua, Lệ phủ chào đón thời tiết mùa hạ nóng nực.

      ngày sau ngọ, Lệ Nhuận Du dực vào giường giải nhiệt, nha hoàn quạt mát đứng hai bên, Mật Nhi lười biếng nằm ngực mà, ngủ đủ giấc nồng, Lệ Nhuận Du liền tỉnh, nhìn thấy tiểu hồ ly nằm ngực, nước miếng chảy ròng làm ướt vạt áo mỏng của , xoa xoa đàu nàng “Tiểu bảo bối, tỉnh nào.”

      Mật Nhi mơ màng thức dậy, buồn ngủ quá mức, lười biếng há mồn mà kêu tiếng, nhìn đến Lệ Nhuận Du vô cùng thích thú, xoa xoa lỗ tai nàng, giống như gãi ngứa cho nàng, cười “Tiểu bảo bối này, có thể nhủ như vậy sao?”

      Mật Nhi dựa vào khủy tay ô ô kêu lên vài tiếng, Lệ Nhuận Du nghe cũng hiểu, phân phó nha hoàn bưng dưa hấu ngâm lạnh đến, ăn đến nửa liền nhìn thấy hai mắt tiểu hồ ly si ngốc nhìn nửa miếng dưa hấu còn lại trong tay .

      Thấy nước miếng của nàng lại ầm ầm chảy ra, Lệ Nhuận Du liền cố ý đến trước mặt nàng, Mật Nhi lập tức rướn cổ lên, muốn đem đầu lười hồng hào kiều nộ của mình cuốn lấy miếng dưa hấu, Lệ Nhuận Du liền ngửa đầu ăn hết phần còn lại.

      Nhìn vô tình như vậy, Mật Nhi ai oán kêu tiếng.

      Lệ Nhuận Du thấy bộ dạng đáng thương của nàng, cười ha hả.

      Đôi mắt Mật Nhi liền xoay tròn, lập tức bổ nhào vào ngực rắn chắc của thiếu niên, ngưỡng đầu lên vươn cái lưỡi phấn nộn mút vào miệng .

      Lệ Nhuận Du kịp phòng bị, bị tiểu hồ ly liến nước bọt đầy mặt, mắt nhìn thấy nha hoàn có nén cười, nghẹn đến mức lợi hại, nhanh đem tiểu hồ ly kéo xuống, hung hăng mà ấn vào ngực.

      Lúc này, cho nha hoàn xuống, chờ trong phòng có người khác, Lệ Nhuận Du mới dùng tay áo lau nước bọt mặt, lại vậy mà nghe thấy tiếng thở dốc rầm rì của tiểu hồ ly, tức giận chuyển thành cười tươi, ngoéo chóp mũi Mật Nhi cái “Làm người còn bằng ngươi nha.”

      Mật Nhi nghe được là giễu cợt, nhanh lăn lao ngực , Lệ Nhuận Du bắt lấy tay chân nàng, căn bản cho nàng cơ hội báo thù.

      Ngày lành như vậy còn lại nhiều.


      Trãi qua ba tháng điều dưỡng, vết thương của Mật Nhi cũng chuyển hơn nữa phần, tính toán tìm ngày về nhà.

      Bất quá trước khi về nhà, Mật Nhi còn có việc phải làm, Lệ Nhuận Du cứu mạng nàng, nàng muốn báo đáp ân tình này cho chàng, trãi qua nghiều ngày suy tư cùng quan sát, Mật Nhi rốt cuộc cũng biết được Lệ Nhuận Du muốn nhất là cái gì (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
      A fang, Lierose DuDu, Khủng Long52 others thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Muốn tìm tiểu thư gì đó à hahaaa
      Chào mừng hố mới, chúc hố đông khách
      Cảm ơn editor nhiều lắm
      Vân_08 thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      2. Báo ân
      edit: Lựu Đạn


      Lê Nhuận Du nghĩ muốn cùng giường với Dương nhị tiểu thư.

      ngày trời ấm gió mát, Mật Nhi nghe Lệ Nhuận Du với Lệ Nhuận Mộng rằng, đến tửu lầu Tân Phong gặp Dương nhị tiểu thư, Mật Nhi có ý muốn lén lút theo, nghĩ là tự mình ôm trong ngực mang cùng, cả chặng đường đều chi nàng ló nữa cái đầu ra ngoài, ngồi xe ngựa mà chậm rãi gặp ý trung nhân.

      Lại , Mật Nhi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dương nhị tiểu thư, so với người trong tranh lại giống nhau như đúc, khí chất thanh nhã, đoan trang, dịu dàng, nhìn thấy Lệ Nhuận Du, từng mỗi cử chỉ đều là ngượng ngùng, thấy Lệ Nhuận Du trước ngực phồng to ra, có chút hoài nghi rằng giấu thứ gì đó, lại cần hỏi đến, muốn lại thôi, nhiều lần nhìn , mà Lệ Nhuận Du cũng biết cơ hội đến rồi, mỉm cười “Uyển Uyển, ta có món quà muốn tặng cho nàng.”

      “Là gì vậy?” Dương Uyển dám nhìn , cúi đầu nhìn ngón tay mình, hỏi .

      Lệ Nhuận Du liền đem tiểu hồ ly giấu trong ngực ra, đưa đến trước mặt Dương Uyển “Đây là do ta cứu được núi, mấy tháng nay dưỡng thương khá tốt, khi cứu nó, ta nghĩ muốn tặng nó cho nàng.”

      Dương Uyển nhìn thấy tiểu hồ ly toàn thân trắng muốt, giật mình,lại nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên đứng trước mặt, hai mắt hẹo dài đen nhánh, trong suốt đến ràng, khí chất tựa như ly rượu độc, có thể mê hoặc người khác say đắm đến lối thoát.

      Tinh thàn Dương Uyển có chút yên, trước ôm lấy tiểu hồ ly đến, lại để ý đến cổ đỏ bừng của tiểu hồ ly, cả mặt và hai tai cũng đỏ, nhất thời kinh ngạc “Nó làm sao vậy, phải là bệnh chứ?”

      Lê Nhuận Du cũng rất kinh ngạc, cúi người xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt tiểu hồ ly cũng đỏ hồng, càng cảm thấy kỳ quái.

      nào biết Mật Nhi rất phẫn nộ cùng ủy khuất.

      Mật Nhi nào biết cứu mạng nàng, nuôi nấng nàng mấy ngày nay, nuôi nàng đến trắng trẻo mập mạp, ra là nghĩ đến chờ nàng hết bệnh rồi tặng cho ý trung nhân của mình.

      Có lẽ, nếu vì muốn lấy lòng Dương nhị tiểu thư, có lẽ lúc trước cũng cứu nàng.

      cứu nàng phải toan tính, nàng vậy mà lại còn nhớ thương , lòng suy nghĩ báo ơn cho .

      Hốc mắt Mật Nhi chua xót, nhìn thấy Lệ Nhuận Du còn tò mò muốn ghé đến nhìn, uất ức nức nở mấy tiếng nho , vặn mông trông vào lòng ngực Dương Uyển.

      Lệ Nhuận Du nhíu mày, tiểu hồ ly này bình thường rất thích dính lấy , sao hôn nay tính tình giống như thay đổi hoàn toàn?

      Dương Uyển vồ về nhè lên đầu tiểu hồ ly, với Lệ Nhuận Du “Nhuận Du ca ca, muội muốn ăn bánh đường.”

      Nàng gọi thân mật, Lệ Nhuận Du vô cùng hưởng thụ, khóe môi chứa đầy ý cười ấm áp, ôn nhu “Vậy nàng chờ ở đây, ta lát về ngay.”

      Dương Uyển gật đầu mỉm cười nhìn theo ra ngoài, rồi lẫn vào dòng người biến mắt, ý cười chậm rãi thu lại.

      Nàng rũ ánh mắt, chút để ý mà vuốt ve tiểu hồ ly trong ngực, cảm xúc mềm mại mà ấm áp, bỗng chốc lồng ngực liền trống trãi, tiểu hồ vậy mà lợi dụng lúc nàng chú ý chạy mất.

      Mật Nhi nhảy lên cửa sổ, nhìn về cánh rừng nhuộm màu lá phong xa xa ngoài cửa sổ, gió thu dịu dàng vuốt ve sống lưng nàng, giống như quay về thời gian ba tháng trước cứu nàng, bây giờ thể quay lại được.

      “Tiểu hồ ly, chỗ đó nguy hiểm lắm, mau trở về trong lòng tỷ tỷ nào.” Giọng dịu dàng của Dương Uyển vang lên ở phía sau.

      Mật Nhi cũng quay đầu lại nhìn, thả người nhảy xuống, Dương Uyển sợ đến hét chói tai, lập tức bổ nhào lại cửa sổ, vốn tưởng rằng thấy được cảnh máu thịt lẫn lộn vậy mà chỉ thấy bên ngoài cửa sổ người người vẫn cứ qua lại, hề thấy bóng dáng tiểu hồ ly nơi nào.

      Dương Uyển nhìn về căn nhà phía xa, có khói lữa bốc lên, nuốt trọn ít mạng người, hoảng sợ lùi về phía sau, nước mắt cũng chảy dài.

      Ngày tiểu hồ ly biến mất, ánh hoàng hôn vẫn rực rỡ lẫn trong mây, ngọn lửa lớn đem cửa hàng phía đông đốt cháy thành mảnh đỏ rực.

      Nhị thiếu gia của Lệ gia, tuổi còn trẻ cũng ở trong đó, may mắn nhặt được mạng, xà nhà đè người , mệnh căn thể đứng dậy, thể thú thê sinh nhi tử được, so với cái chết cũng khác gì mấy, người người tiếc nuối thôi.( liệt nữa thân dưới, dẫn đến mần ăn gì được. )

      ............


      Thời gian nhanh như nước chảy.


      Ba năm sau, Thanh Khâu.

      Lão tam bấm ngón tay tính toán, hôm nay là ngày tiểu muội viên mãn hóa hình người, liền ngồi xổm trước cửa động của muội muội, chờ liền ba canh giờ, chờ đến khi mặt trời xuống núi, rót cuộc muội muội cũng chờ được muội muội xuất quan.

      “Ca ca, Mật Nhi nhớ ca.” Tiểu muội bổ nhào lòng ngực khốc to.

      Lão tam lau nước mắt của tiểu muội, đôi mắt như sao trời, mỉm cười ”Khóc cái gì, đây phải thấy huynh sao.” Lại đem tiểu muội kéo đến trược mặt, đánh giá cao thấp, lại phát iện nàng tu luyện được cái hình người hoàn hảo.

      Mắt đen, môi đỏ da trắng như tuyết, đẹp tựa sao trời, cười cái, nheo mắt cái cũng làm kinh tâm động phách, làm cho thân là ca ca như suýt nữa cũng khó mà cầm lòng, tiểu muội còn hiểu, chỉ biết cười ngây ngô.

      Lão tam lời sâu xa “Bây giờ muội trưởng thành, ca ca có đôi khi cũng thể bảo vệ được muội.”

      Mật Nhi nghe được những lời này, vô cùng kinh ngạc “Ca ca, huynh vì sao lại những lời này?”

      Lão tam , lại đưa tay ra sau mông Mật Nhi, vén váy lên, quả nhiên là sờ đến cái đuôi đầy lông xù xù...

      “Í, sao lại còn cái đuôi này?” Mật Nhi ngây ngốc mà nhìn cái khúc đuôi nằm tay lão tam, vô tình nhận ra đây là cái đuôi của mình, đầu óc mù mịt nghi ngờ “Chẳng lẽ do muội tu luyện chưa tốt?”

      “Mật Nhi, muội cần phải làm chuyện.”

      Mật Nhi cực kì tò mò, đôi mắt đen lúng liếng nhìn “Chuyện gì ạ.”

      “Báo ân.” Lão tam “Chỉ cần muội báo ân xong, trời cao thu đuôi mông của muội, đến lúc đó muội muốn du ngoạn nhân gian bất cứ nơi nào, cũng có ai nhận ra muội là cả, ca ca cũng ngăn cản muội.”

      Mật Nhi lại nhớ đến chuyện cũ ui khi trước, hầm hừ “ Ca ca, chính là người bạc tình.”

      Lão tam ràng là biết nàng ai hỏi “ ta phụ tình muội sao?”

      “Cái đó có.”

      Mật Nhi còn muốn lại bị lão tam túm cổ áo, trước mắt liền thay đổi, vèo cái đến cửa Lệ gia.

      “Ca ca, vì sao huynh lại đưa muội đến đây?” Mật Nhi chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

      Lão tam cười nhưng , lập tức đưa nàng lên phía trước.

      Theo cảnh vật chuyển dời, cảnh tượng ba năm trước đọng lại trong đầu Mật Nhi từng chút ra, đình hóng gió bên hồ, cửa động giả sơn, rồi đình viện quen thuộc, so với náo nhiệt của ba năm trước bất đồng, tại chỉ toàn mùi tử khí.

      Giàn nho trong viện kết đầy mãn nhện, cửa phòng đóng chặt, phòng chính hình như có người ở, Mật Nhi chần chờ , lão tam dịu dàng xoa tóc nàng “ vào nhìn cái cũng quá, nhìn thấy chúng ta đâu.”

      Mật Nhi nhấc chân vào phòng, mùi thuốc ập vào mũi, màn giường buông xuống, bên trong có người nằm, nằng chậm rãi bước đến, tay xuyên qua màn, sờ đến khuôn mặt lạnh lẽo bên trong, tức khắc liền hãi hùng khiếp vía, lập tức vào bên trong giường.

      May mà nhìn thấy phải là xác chết, trong lòng Mật Nhi thở hơi, lại nhìn thấy nam nhân tuấn lãnh nằm giường, khí sắc tái nhợt suy yếu, giống như tờ giấy mỏng, véo là rách bươm, có chút nào giống với dáng vẻ năm xưa.

      Mật Nhi khó chịu trong lòng, nước mắt liền tuôn rơi, Lệ Nhuận Du nằm bên dưới dường như cảm nhận được chút nước lạnh lẽo mặt, mí mắt khẽ động, rồi lại nhắm chặt, hờ hững.

      “Đứng lên ,” Lão tam kéo nàng đứng dậy, mắt nhìn mỹ nam nhân ngủ tren giường “Ba năm trước đây, trận lửa lớn làm tổn hại nữa thân dưới, dẫn dến việc đính hôn thất bại, mấy năm nay cũng cho người hầu hạ, chiều theo ý muốn nằm liệt dường của .”

      Chuyện vừa ra, lại cười tủm tỉm với Mật Nhi đứng trước mặt,”Bất quá, bây giờ có muội đến đây, được cứu rồi.”

      Con ngươi xinh đẹp của Mật Nhi lộ vẻ hoang mang “Huynh có ý gì?”

      Lão tam lại mỉm cười .

      (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
      Last edited: 3/6/19
      Khủng Long, A fang, Lierose DuDu50 others thích bài này.

    5. Mèo Tuki

      Mèo Tuki Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      52
      Truyện hay quá chúc hố nàng đông nha
      Vân_08 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :