1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tận thế quyến rũ nữ nhân thiên hạ (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Truyện: Tận thế quyến rũ nữ nhân thiên hạ


      Tác giả: ๖ۣۜLam๖ۣۜHỏa๖

      Thể loại: mạt thế, kinh dị, phiêu lưu, NP, HE

      Nguồn: truyencv.com​

      Giới thiệu:
      Thế giới có 12 quốc gia lớn tồn tại và hàng trăm quốc gia khác. 12 quốc gia lần lượt là Jan, Feb, Mar, Apr, Maz, Jun, Jul, Aug, Sep, Oct, Nov, Dec. Trong đó Feb là quốc gia có diện tích chiếm tới 1/8 tinh cầu.

      Nhân vật chính Tần Thiên, 17 tuổi, con trai trưởng chi chính 1 gia tộc lớn ở nước Feb nhưng Tần Thiên bị chính gia tộc mình ruồng bỏ. Tần Thiên rời khỏi gia tộc lúc sinh nhật 5 tuổi của bản thân, nhận sát thủ đứng đầu thế giới làm sư phụ. Với tài năng thiên bẩm, 14 tuổi nằm trong top 10 sát thủ có thực lực mạnh nhất thế giới.

      Năm 17 tuổi, Tần Thiên bị các sát thủ thế giới liên thủ đánh bị thương, vì bảo vệ tính mạng, Tần Thiên mất 90% sức mạnh . Tận thế tới, bằng khả năng rèn luyện được, Tần Thiên tìm cách khôi phục sức mạnh và nâng cao thực lực bản thân, trở thành cường giả đại lục, bảo vệ người quý.

      Lạnh lùng, khát máu, độc hay mạnh mẽ ,phong lưu, đa tình hay ngây ngô, ấm áp, tinh ranh như đứa trẻ? Đâu mới chính là con người của Tần Thiên?[/b]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Tên mọt sách giữa lũ côn đồ

      Trường cao trung Vages là trường trung học bình thường ở huyện Laga tỉnh F nước Feb. Đây là 1 nơi khá hỗn tạp, tập hợp của những kẻ bất trị và tầng lớp dân thường trong xã hội.

      Trong nơi bạo lực học đường diễn ra như cơm bữa, gã mọt sách vốn bình thường mà những trường khác đều có lại trở nên rất lập dị và nổi bật. Nhất là trong mắt những kẻ chỉ ưa dùng bạo lực giải quyết con mọt này chẳng khác gì cái gai trong mắt vậy. Có lẽ vì lí do như vậy, tên mọt sách bắt đầu trở thành đối tượng bị bắt nạt.

      .

      .

      .

      Lớp 12F.

      cảnh tượng mà những ngày gần đây mới xuất : nhóm côn đồ buồn chán vo giấy ném vào tên thanh niên chăm chú đọc sách và cười khúc khích. Những người còn lại có vẻ rất quen thuộc với cảnh bắt nạt này, thờ ơ làm việc riêng của bản thân. Tên thầy giáo nhìn cũng thèm nhìn, vẫn chăm chú ghi chép bảng.

      Đám nữ sinh hứng thú nhìn cảnh này, nghị luận sôi nổi. Bọn họ rất thích nhìn cảnh này và mong ngóng nhìn phản ứng của tên mọt sách. Mong nổi điên lên phản kháng và các nàng cuộc vui mới.

      Nhưng khiến cho bọn chúng thất vọng, gã mọt sách vẫn chăm chú vào quyển sách trong tay. Nếu biết bọn chúng còn lầm tưởng cuốn sách đó có sức hút như vậy, thậm chí khi nhìn bìa "SGK" khiến chúng cực kì đau đầu.

      "Đạn" gần hết nhưng tên mọt sách vẫn như cũ đọc sách, trong miệng còn lảm nhảm điều gì đó. Tên cầm đầu mất kiên nhẫn, tiến tới trước bàn tên mọt sách, quát lên:

      - Mẹ nó, mau đứng lên cho tao!!!

      Đám nữ sinh thấy tình hình biến chuyển mắt sáng lên, theo dõi hành động của Mọt Sách.

      30s trôi qua...1 phút...2 phút... trán gã côn đồ xuất gân xanh. nhấc chân lên đạp mạnh khiến bàn học đụng mạnh vào bụng tên mọt sách. Chân bàn ma sát với mặt sàn phát ra tiếng kêu nhức óc. Trong phòng trở nên im ắng cực kì, thậm chí có thể nghe tiếng hít thở trong gian.

      Rốt cuộc tên mọt sách cũng có phản ứng, tên mọt sách nhàng buông quyển sách trong tay ra, thong thả đẩy bàn ra khỏi người mình, tay phủi bụi dính áo, đứng thẳng người đối diện với gã côn đồ. thể phủ nhận, lúc này rất ngầu, cao hơn gã côn đồ nên trông như đại nhân chấp tiểu nhân vậy.

      Tên mọt sách thực ra là học sinh mới chuyển trường từ tuần trước, nhưng từ khi chuyển tới chỉ chăm chú "học tập". Lúc đầu, chẳng ai để ý nhưng 1 kẻ đứng trong khi tất cả mọi người ngồi lại có thể nổi bật sao? Thế là 3 ngày nay luôn là mục tiêu bị bắt nạt của lũ côn đồ trong lớp.

      Mọt Sách đứng lên trong kinh ngạc của các thành viên 12F, ai cũng mong ngóng cuộc chiến diễn ra. Tên côn đồ rốt cuộc cũng có phản ứng, mỉa mai:

      -Mày muốn đánh với tao sao? Chỉ bằng mày?

      Nếu Mọt Sách tiến lên mọi việc thú vị hơn nhiều nhưng cuối cùng, tên mọt sách lại khúm núm, vẻ mặt lo sợ nhìn tên côn đồ, nịnh nọt :

      -Vị đại ca tuấn này, tôi vừa chuyển đến đây còn nhiều điều hiểu , xin sau này đại nhân đại lượng dạy dỗ cho.

      xong, Tên Mọt Sách run rẩy móc trong túi ra sấp 100k. Tên côn đồ định đập trận Mọt Sách nhưng giờ đây nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của đám đàn em, thở dài đem cộc tiền cầm đến tay, ném cho lũ đàn em nhưng quên cho Mọt sách cái cảnh cáo:

      -Hừ, coi như mày biết điều, từ nay trở , mỗi ngày nộp tiền lên cho tao coi như xong, nếu biết tay tao!

      Gã côn đồ hậm hực qua Mọt Sách và tiện chấn đá cước vào bụng Mọt Sách khiến kêu tiếng "a" to. Lúc này gã côn đồ mới hài lòng trở về. Tên thầy giáo thấy có án mạng hờ hững quay người tiếp tục ghi chép. Đám học sinh thấy chuyện này quá nhàm chán, liền xì mũi khinh thường Mọt Sách, tiếp tục đùa vui vẻ.

      ai phát cú đá vừa rồi của côn đồ hề chạm đến Mọt Sách. Lúc này môi Mọt Sách giương lên nụ cười mỉm.

      -Tép riu.

      .

      .

      .

      Trong biệt thự xa hoa, Tần Thiên xoa xoa đôi vai có phần nhức mỏi, chậm rãi cởi bỏ y phục chính mình, lết thân vào nhà tắm. Tần Thiên thoải mái thở ra hơi, trong miệng thầm oán:

      -Ta chỉ muốn có cuộc sống bình thường thôi mà, sao khó như lên trời vậy a~

      Dù đám học sinh 12F ở đây cũng khó đem người trước mắt với tên Mọt Sách nhập làm . Vì gã thanh niên trước mắt thực rất đẹp mắt: gương mặt như điêu khắc, môi bạc khẽ ngâm nga khúc nhạc nào đó. Tần Thiên sở hữu thân hình cân đối cao 1m80, làn da tuy trắng nhưng hề tỏ vẻ yếu đuối mà mang hương vị sạch thuần khiết, làm nổi bật từng múi cơ bắp rắn chắc của .

      Từng giọt nước lăn cơ thể , gột rửa lớp nhuộm màu đen tóc . Để lộ ra mái tóc màu lam kì dị mà thần bí.

      Mặc lớp khăn tắm lên người, nhìn thanh niên tuấn và dị trong gương, Tần Thiên thở dài:

      -Thuốc bột nhuộm tóc này của sư phụ rất tốt nhưng thể chịu được nước, ai~

      Tần Thiên muốn mất màu tóc tự nhiên này của mình nên mới nhờ sư phụ chế tạo loại thuốc nhuộm này cho . Đương nhiên thuốc nhuộm này chỉ có công hiệu nhuộm tóc mà nó còn là thứ thuốc cầm máu cực kì hữu hiệu. còn vì sao muốn giữ lại mái tóc lam tự nhiên này lí do chỉ có 1: vì sinh ra với mái tóc màu lam nên bị phán cho cái danh "Ác quỷ" nhờ có mẹ luôn bảo vệ nên Tân Thiên mới bị giết ngay từ khi sinh ra.

      Nhớ về mẹ mình, Tần Thiên lại nổi lên sát ý với gia tộc Tần.

      - có ngày ta khiến các ngươi quỳ gối dưới mộ bà!

      Tần Thiên vốn là con trai trưởng của Tần gia, trong tam đại gia tộc thống trị nước Feb. Lúc Tần Thiên 5 tuổi, mẹ bị người vợ bé của cha ra tay ám hại nhưng vì có nên mọi việc được điều tra, mẹ Tần Thiên bị cho rằng chết do bệnh tật. Tức giận nhìn người cha ôm ấp người vợ bé kia cùng thằng nhóc khác trong ngày mẹ mất, tiểu Tần Thiên 5 tuổi cười dài, dứt khoát xoay người bỏ . Tần Thiên chỉ có suy nghĩ " trở thành cường giả, đưa Tần gia xuống địa ngục". Đó chính là ngày sinh nhật 5 tuổi của Tần Thiên.

      Tiểu Tần Thiên với chấp niệm báo thù được đệ nhất sát thủ bấy giờ là Sát Quỷ nhận làm đệ tử. Trong vòng 9 năm từ đứa trẻ vô danh trở thành sát thủ thứ 8 thế giới khi mới 14 tuổi. Sư phụ khẳng định chỉ cần đến khi Tần Thiên 20 tuổi đủ thực lực trở thành Ám Hoàng-vua của sát thủ.

      Dường như biết được tiềm lực phát triển của Tần Thiên, các sát thủ luôn tìm cách diệt trừ Tần Thiên nhưng thành công. Cho đến khi họ bắt tay nhau phục kích Tần Thiên từ 3 tuần trước, khiến Tần Thiên phải giả chết, hi sinh 90% sức mạnh. Từ lúc đó, thế giới xem như mất thiên tài, cái tên Lam Hỏa-Tần Thiên biến mất khỏi thế giới.

      .

      .

      .

      Tần Thiên có sở thích quái đản: phẫn trư ăn hổ. Thích giả làm kẻ yếu đuối rồi bất ngờ đâm sau lưng địch thủ dù dư sức giết đối thủ ngay lập tức. Về thói xấu này của Tần Thiên Sát Quỷ lắc đầu ngao ngán thôi.

      Tần Thiên rất thuận lợi trong việc này, gương mặt và ngoại hình Tần Thiên đủ trở thành nam nhân mạnh mẽ trong mắt các , là tên "tiểu bạch kiểm" trong mắt đám đàn ông.

      Nhưng giờ muốn giả cũng được vì yếu quá nhiều, đứng trước lực lượng sát thủ, Tần Thiên có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng 10% sức mạnh còn lại cũng đủ cho hơn hẳn người bình thường, lại thêm có số tài sản kếch xù thu được khi làm sát thủ, Tần Thiên lập tức lên kế hoạch lánh nạn thời gian dưới thân phận học sinh trường Vagas này, tìm phương pháp khôi phục sức mạnh và báo thù.

      .

      .

      .

      Hết chương 1

      Chương 2: Cảm giác nguy cơ

      Ngày XX tháng Y năm 2016, Tần Thiên bị đánh thức bởi áp lực vô hình dao động trong gian, trực giác của Tần Thiên mách bảo sắp có chuyện lớn xảy ra.

      -Hôm nay, rốt cuộc có gì đặc biệt đây?

      Tần Thiên ngước nhìn bầu trời trong trẻo cao, lảm nhảm.

      .

      .

      .

      8h30 A.M, Tần Thiên vẫn xách cặp đến trường. Đường phố vẫn yên bình, hàng quán bày bán, tiếng cười vẫn vang vọng khắp nơi. Trường Vagas cũng vậy, có gì bất thường xảy ra cả.

      ai biết nguy hiểm sắp ập đến...

      Nhìn cảnh tượng yên bình, Tần Thiên có chút mê hoặc "cảm giác của ta sai sao?" "Nhưng ta vẫn cảm thấy nguy hiểm rình rập xung quanh cơ mà? Thậm chí còn mạnh hơn lúc sáng nữa." Lẩm bẩm hồi, Tần Thiên lắc đầu, "Thôi, việc gì tới nó chắc chắn tới". Tần Thiên tin tưởng vào thực lực bản thân, dù có chuyện gì nữa tính mạng luôn được đảm bảo.

      Thong thả bước vào lớp 12F, Tần Thiên đeo cặp kính dày như đít chai, tóc đen vuốt keo trông ngớ ngẩn và quê mùa. Nếu để ý chất liệu vải Tần Thiên mặc là hàng thượng phẩm chắc ai cũng nghĩ từ núi nào đó mới xuống. Tần Thiên gặp kẻ chắn đường, là tên côn đồ hôm qua, Tần Thiên biết được tên gã qua lời mấy nữ sinh, Lý Tam.

      Lý Tam khinh thường nhìn Tần Thiên, chặn hỏi:

      -Con mọt sách, mày có đem tiền nộp hả?

      để Tần Thiên kịp trả lời, Lý Tam tiếp tục :

      -Nếu ...hì hì, mày biết tay tao.

      Tần Thiên biết hôm nay khó tránh khỏi phải đánh trận với Lý Tam rồi. Vì kẻ trấn lột cần gì phải nhiều thế?

      Nhưng diễn diễn cho trót, Tần Thiên khép nép sợ sệt, tay run rẩy móc ra xấp tiền như hôm qua:

      -Dạ lão đại, tôi có đem tiền đây ạ!

      Lý Tam tỏ vẻ hài lòng gật gù, nhận xong tiền lập tức ném cho đám đàn em. Tần Thiên biết đây chỉ là màn dạo đầu thôi, trò hay còn ở phía sau. Quả nhiên, Lý Tam bỗng trở mặt nhanh như lật sách. đập bàn "Rầm" thu hút mọi chú ý về đây, đối với Tần Thiên quát:

      -CMN mày!!! Mày nghĩ chỉ với chút tiền cỏn con ấy muốn thoát sao??? Hừ, mấy thằng như mày bị tao bem nát cả rồi, mày cũng thoát được đâu, con mọt sách!!!

      Đám học sinh lập tức hò hét cổ vũ.

      "Lên , Lý ca, bem nó ra bãi nào!!!"

      "Lý ca, thịt nó , em ngứa mắt lắm rồi!!!"

      "Làm gỏi thằng lập dị đó Lý ca!!!"

      "..."

      Lý Tam bẻ khớp tay "răng rắc", đấm vung lên, sắp đập thẳng mặt Tần Thiên. Lúc này, trong mắt Tần Thiên ra tầng sát ý. Tần Thiên có thể luồn cúi kẻ khác nhưng tuyệt đối thể bôi nhọ danh hào "cường giả" được.

      đến lúc căng thẳng nhất tiếng quát nghiêm nghị vang lên:

      -Các cậu dừng tay lại cho tôi!!!

      ra là lão giám thị, lão vốn có thân võ học cùng kinh nghiêm chiến đấu 10 năm trong quân đội nên lũ hỗn tạp này tuyệt đối phải là đối thủ của lão! Trong trường Vagas, lão hoàn toàn có đủ khả năng trị nổi đám nổi loạn này.

      Lý Tam cũng từng nếm đòn của lão giám thị, dám làm liều. huých vào vai Tần Thiên, cười :

      -Huynh đệ đùa giỡn nhau thôi mà, hahaha Mọt Sách nhỉ?

      xong, khẽ quát bên tai Tần Thiên:

      -Mày may đấy nhóc ạ, nhưng chúng ta còn gặp nhau dài dài, hừ, mày thoát nổi tao đâu,

      Lý Tam mang theo cơn tức giận xoay người bỏ . Tần Thiên thầm nghĩ "Nếu phải có lão giám thị ngăn cản giờ đây mày trở thành 1 cỗ thi thể rồi!"

      Thấy mọi chuyện được giải quyết, lão giám thị thấy còn việc của mình nữa cũng bỏ . Đám học sinh được nhìn cảnh đánh nhau ai cũng tiếc nuối trở về chỗ ngồi của mình. Chuyện này tạm thời lắng xuống.

      Tần Thiên vẫn mang vẻ nhút nhát trở về chỗ ngồi, đem quyển sách đọc dở ra tiếp tục nghiền ngẫm. Bên ngoài nhìn có vẻ như nghiêm túc học hành nhưng bên trong vỏ bọc "SGK" là 1 quyển bí kíp tên "1001 phương pháp cua "

      Lúc Tần Thiên học phương pháp số 696 giọng ngọt ngào vang lên:

      -Xin chào, lúc nãy nguy hiểm , cậu nợ tôi mạng rồi nha.

      Thấy người đến là mỹ nhân tiêu chuẩn có lồi có lõm, gương mặt xinh đẹp đáng bản năng đóng kịch của Tần Thiên được phát huy. đỏ mặt dám nhìn người trước mặt, miệng ấp úng:

      -A...a ra bạn là người... gọi giám thị sao? Cám...cám ơn...

      Mỹ nhân này thấy Tần Thiên đỏ mặt, dám nhìn thẳng mình khúc khích cười:

      -Hì hì, cần cám ơn, tôi là Ngưng Tiểu Lạc, lớp trưởng của cậu đó, Tần Thiên.

      Tần Thiên ngây người ra, đọc lại tên Ngưng Tiểu Lạc.

      -Ngưng Tiểu Lạc, Ngưng Tiểu Lạc nghe hay... tôi gọi cậu là lớp trưởng Ngưng được ?

      Ngưng Tiểu Lạc hơi bất ngờ, tưởng tên Tần Thiên này muốn gọi mình là cái gì "tiểu Lạc" "tiểu Ngưng" hay" Lạc Lạc" gì đó chứ. ngờ Tần Khiêm lại muốn gọi mình là "lớp trưởng Ngưng".

      Ngưng Tiểu Lạc thầm nghĩ " tên ngốc thú vị".

      -Đương nhiên là được rồi, tiểu Thiên, cố gắng hòa đồng với mọi người nhé, tôi về đây.

      Lúc Ngưng mỹ nhân gọi Tần Thiên là "tiểu Thiên", có xúc động muốn xông lên ôm nàng vào lòng, hung hăng dày vò đôi môi đỏ mọng đó. Tần Thiên khó khăn kiềm chế con sói trong người, nở nụ cười ngại ngùng với Ngưng mỹ nhân.

      -Được!

      Nhưng dù trò chuyện với mỹ nhân rất thú vị nhưng Tần Thiên thể nào quên cảm giác nguy hiểm xung quanh càng lúc càng tăng lên...

      .

      .

      .

      Hết chương 2

      Chương 3: Khúc dạo đầu
      10h30 Tần Thiên càng lúc càng cảm nhận nguy hiểm ràng hơn như bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến bất ngờ. giọt mồ hôi lăn từ trán xuống, Tần Thiên thầm nhủ "Sắp tới rồi..."

      Thời gian chờ đợi khiến thần kinh như căng lên, Tần Thiên chăm chú quan sát bất thường xung quanh. chờ, chờ nguy hiểm ập tới, nuốt chửng tất cả.

      Kim giờ và kim phút vừa chạm vào con số 11 từ phòng học bên cạnh vang lên tiếng hét thất thanh của . Mọi người giật mình hiểu chuyện gì xảy ra.

      Tần Thiên nhàng thở ra, lấy lại bình tĩnh, tay khẽ chạm vào thanh đoản đao giắt bên hông, ve vuốt. Mắt Tần Thiên lóe lên tia tàn bạo khát máu, liếm môi :

      -Cuối cùng cũng tới, làm ta chờ lâu nha~

      Mọi người lúc này vẫn chưa chú ý đến thay đổi của Mọt Sách.

      Lại đến tiếng hét vừa mới dứt sau đó dần dần xuất nhiều tiếng la hét chửi bới cùng với tiếng bàn ghế vỡ nát. Từng tiếng "rầm rầm" như nhảy múa bên tai các học sinh lớp 12F , khiến họ từng trận đổ mồ hôi, cần cũng biết lớp 12G bên cạnh rơi vào tình trạng kinh khủng như thế nào.

      kẻ dường như thể chịu được tra tấn như vậy, gã tức giận hét lên:

      -MK!!! Lão tử qua đập chết bọn chúng! ồn ào.

      đời thiếu những kẻ thiếu não và lũ tò mò, 5 tên khác thấy có người trước cũng nối đuôi nhau ra khỏi phòng. Lúc này, 1 nữ sinh thấy mọi chuyện rất kỳ quái, nhịn được thắc mắc:

      -Chuyện gì xảy ra vậy? Bạo loạn à?

      người, hai người, ba người, cả phòng bắt đầu ồn ào hẳn lên, nghi hoặc bàn luận. Tần Thiên lạnh lùng nhìn mọi việc diễn ra, quá để ý đám người này mà thứ khiến bất ngờ nhất là gã côn đồ Lý Tam ở góc phòng.

      Lúc này Lý Tam gục mặt xuống bàn, nhìn sắc mặt nhưng Tần Thiên khẳng định tên này được bình thường! Chỉ riêng việc ồn ào này thôi cũng đủ để nổi điên lên rồi! Thế nhưng, Lý Tam chỉ im lặng "nằm", huống hồ Tần Thiên phát gã Lý Tam vậy mà phát ra nguy hiểm. Tuy đủ để đe dọa nổi Tần Thiên nhưng ai ở 12F có thể địch lại nguy hiểm Lý Tam mang đến.

      Ngay sau đó Tần Thiên lại cảm nhận được mùi máu tanh nồng đậm trong gian, nhíu mày:

      - chỉ có lớp 12G sao?

      Bỗng nhiên, Lý Tam có hành động. À mà có lẽ đó còn là gã côn đồ Lý Tam nữa, phải gọi gã là con quái vật mới phải!

      "Lý Tam" da thịt trở nên trắng bệt tự bao giờ, gân nổi lên chằng chịt như mạng nhện, khuôn mặt khô khốc xanh xao bắt đầu thối rữa. Đôi mắt trắng dã đảo loạn, đầy tơ máu. "Lý Tam" ngây dại nhìn về những ánh mắt kinh dị của đám học sinh, thấy nơi đâu cũng là "thịt tươi", "Lý Tam" gào thét, nước dãi đầy đất.

      Trong ánh mắt thể tin của học sinh 12F, "Lý Tam" tóm lấy 1 gã bạn học gần nhất. quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết của con mồi, "Lý Tam" cắn mạnh vào cổ gã học sinh đó. dòng máu đỏ tươi phun ra như suối, bắn lên khuôn mặt dại ra vì sợ hãi của 1 nữ sinh gần đó.

      Nữ sinh kia lần đầu thấy máu nhiều như vậy, huống hồ trước mắt là con quái vật, liền thét lên "A!!!!!", nước mắt đầm đìa xoay người bỏ chạy. Vốn "Lý Tam" định thưởng thức con mồi trong tay nhưng bị nữ sinh tiếng hét thu hút. Thấy nữ sinh kia người đầy máu tươi "thơm ngon", "Lý Tam liền vồ lấy nữ sinh cố gắng bỏ chạy kia.

      -AAA!!!! , đừng đến đây!!!!

      "Lý Tam" quan tâm đến lời cầu xin của nàng, mực nhào đến, mục tiêu mới của là cái cổ trắng ngần "ngon lành" kia...

      Tần Thiên thấy rất ràng việc trước mắt, cũng có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết gã "Lý Tam" nhưng hề có ý định cứu nữ sinh kia, trong mắt nữ sinh đó sớm là người chết từ lâu rồi! Tần Thiên phải Chúa cứu thế! Đối với việc có lợi cho bản thân nhìn Tần Thiên cũng lười chứ đừng đến việc ra tay cứu giúp. Vì lẽ đó, Tần Thiên tiếp tục quan sát đồng thời phân tích đặc tính của gã "Lý Tam" trước mắt này. Trực giác của cho rằng việc này hề đơn giản!

      Tần Thiên thờ ơ nhưng có nghĩa ai cũng như . tên vai u thịt bắp vội vàng chạy đến cứu . hét lên:

      -Tiểu Liên! Tôi tới giúp cậu!

      -A, Mộ Dao! Mau cứu tôi với!!!

      Mộ Dao hề chần chừ, nắm lấy chiếc ghế gần nhất, lấy hết sức bình sinh đập mạnh vào đầu "Lý Tam". Nữ sinh tên Tiểu Liên thấy có người tới giúp áp lực giảm hẳn , nàng kiên định cắn răng, cũng cầm 1 chiếc ghế khác gần đó nhào vào giúp Mộ Dao. Hai người cầm vũ khí rất nhanh hạ gục "Lý Tam". Giờ đây "Lý Tam" não lẫn máu thịt be bét nằm 1 chỗ, nhưng khá kì lạ là máu của là màu đen, mang 1 mùi hôi thối đặc trưng của xác chết. Mộ Dao thở ra 1 hơi, quay lại trấn an bạn của mình.

      -Tiểu Liên, cậu ...

      Hai chữ "sao chứ" chưa kịp phun ra Mộ Dao đành nuốt lại vì bạn Tiểu Liên biết từ bao giờ xanh xao vàng vọt với những đường gân xanh chằng chịt. Hai mắt nàng trắng dã, để Mộ Dao kịp phục hồi tinh thần Tiểu Liên lao tới cắn mạnh vào cổ Mộ Dao. Mộ Dao lúc chết vẫn giữ nguyên kinh ngạc trong đôi mắt.

      Ăn xong Mộ Dao, "Tiểu Liên" khuôn mặt dính đầy máu tanh quét mắt nhìn đám học sinh người tè ra quần, kẻ ngất xỉu, người chôn chân tại chỗ, kinh ngạc nhìn mọi việc diễn ra quá bất ngờ.

      "Tiểu Liên" nhào đến nhóm học sinh. Lúc này trong nhóm bước ra chắn cho tất cả:

      -Các cậu tránh sau lưng tôi mau!

      Là Ngưng Tiểu Lạc, vốn là đội trưởng đội kiếm đạo nên bình tĩnh hơn bất cứ ai trong lớp. Mọi người biết khả năng của Ngưng Tiểu Lạc, cũng lục đục đưa Tiểu Lạc ra làm tấm chắn cho bản thân.

      Tần Thiên ở trong góc phòng thầm lắc đầu " ngốc" nhưng cũng tránh nổi tò mò về thực lực của đội trưởng đội kiếm đạo này.

      Ngưng Tiểu Lạc rút kiếm gỗ của mình ra, làm thủ thế, chờ mục tiêu tiến tới tuôn ra đòn sét đánh bem thẳng đầu "Tiểu Liên". chiêu kiếm cực độc, tưởng chừng như thanh kiếm trong tay Ngưng Tiểu Lạc làm bằng loại sắt thép cứng nhất chứ phải là thanh kiếm gỗ vậy! Đầu "Tiểu Liên" nát ra, óc văng tung tóe, gục ngay lập tức.

      Tần Thiên ánh mắt nhìn Ngưng Tiểu Lạc càng thêm nóng bỏng, nhịn được phải khen :

      -Rất khá...

      Chợt ngừng lại chút, Tần Thiên mỉm cười càng thêm mị hoặc, mang theo nét dị của tử thần.

      -Trực diện khá tốt! Vậy 4 con đánh lén sau lưng sao?....

      .

      .

      .

      Hết chương 3...

      Chương 4: Zombie

      Tần Thiên vừa dứt lời, 4 kẻ biến dị từ phía sau lao lên, mục tiêu của chúng chính là Ngưng Tiểu Lạc. Bọn cảm thấy nhân loại này có khả năng uy hiếp bọn nhất, chỉ cần giải quyết xong thức ăn tự động đến miệng!

      Ngưng Tiểu Lạc rất bất ngờ, nghĩ rằng nguy hiểm lại ở sau lưng mình! có thời gian suy nghĩ nhiều đến vậy, Ngưng Tiểu Lạc lập tức xoay người ra kiếm, lại đường kiếm đẹp cắt ngang hông hai kẻ biến dị! Tuy vậy, bọn chúng vẫn hề hấn gì, nhưng mục đích của Ngưng Tiểu Lạc chỉ là kéo dài khoảng cách giữa và 4 kẻ biến dị mà thôi!

      Khoảng cách được kéo ra, Ngưng Tiểu Lạc lạnh lùng nhìn 4 kẻ biến dị, trong lòng đau đớn thôi, vì 1 trong 4 kẻ biến dị chính là người bạn thân nhất của trong 3 năm cao trung này. Đau đớn lẫn tức giận, Ngưng Tiểu Nguyệt chút nương tay, nhanh chóng giải quyết 4 kẻ biến dị này.

      Tần Thiên tặc lưỡi "Đủ ngoan độc".

      Lại nhóm học sinh khác cũng gặp tình huống tương tự, nhưng tiếc thay ở đó người như Ngưng Tiểu Lạc. Kết quả, cả nhóm kêu gào trong tuyệt vọng. Ngưng Tiểu Lạc có tâm mà thể động, mắt nàng như nhuộm đỏ bởi máu của bạn bè, điên cuồng chém giết người biến dị.

      Nửa tiếng sau, Ngưng Tiểu Lạc như người mất hồn, ngồi giữa lớp học đầy xác chết, trong miệng ngừng lẩm bẩm:

      -Xin lỗi...là mình vô dụng...là tại mình...

      Nàng lúc này trông như mới bước ra từ ao máu, máu nhuộm đen đỏ lẫn lộn, thậm chí còn nhìn ra màu sắc của bộ đồng phục mặc nữa. Thấy mọi chuyện im ắng, Tần Thiên lấy máu đen bôi lên đồng phục và mặt, làm rối tóc mình. Chuẩn bị xong, Tần Thiên mở mạnh cửa phòng "Rầm" ra vẻ mệt mỏi, gấp gáp nhìn quanh căn phòng. nhìn thấy Ngưng Tiểu Lạc càng gấp hơn nữa, vội vàng kéo nàng đứng dậy:

      -Lớp trưởng Ngưng!!! Mau rời khỏi đây thôi, Bọn chúng sắp tới rồi!!!

      Ngưng Tiểu Lạc đưa đôi mắt mất sức sống lên nhìn Tần Thiên chật vật lôi kéo mình, chậm rãi :

      -Để tôi lại, cậu mau rời khỏi đây ...

      _Ngưng Tiểu Lạc!!! Cậu nghe đây! Cậu phải sống, sống cho cậu ít ra phải nghĩ đến người thân của cậu chứ! lẽ cậu muốn họ nếm trải cảm giác đau đớn khi mất con của mình, thậm chí biết giờ họ như thế nào mà cậu muốn chết là chết sao??? Lớp trưởng Ngưng, lẽ cậu có ai để bảo vệ sao?

      Nghe những lời như vậy phát ra từ chính miệng Tần Thiên- sát thủ giết người chớp mắt chính bản thân cũng từng trận...buồn nôn. Làm sát thủ mà kiêng kỵ nhiều thứ như vậy sớm chết ngay trong nhiệm vụ đầu tiên rồi!

      Nhưng Ngưng Tiểu Lạc thấy buồn nôn chút nào, nước mắt nàng rơi lã chã, ánh mắt cũng còn vô hồn như trước nữa. Ngưng Tiểu Lạc hung hăng lau những giọt nước mắt lẫn máu mặt. Kiên định nhìn Tần Thiên vốn nhút nhát trong suy nghĩ của nàng giờ đây cũng trở nên mạnh mẽ, nàng tự phỉ nhổ chính bản thân mình! Cầm thanh kiếm gỗ chắc chắn của mình, Ngưng Tiểu Lạc khoát tay với Tần Thiên:

      - sau lưng tôi, chúng ta rời khỏi nơi này!

      Tần Thiên lúc này trở lại bộ dáng thư sinh trước kia:

      -Được, tất cả nghe theo lớp trưởng!

      -Tôi còn là lớp trưởng của cậu, gọi tôi là Tiểu Lạc.

      -Vâng...

      ...

      Hành lang lúc này rất hỗn loạn, kẻ biến dị lang thang khắp nơi, đâu đâu cũng thấy máu và nội tạng, trong khí nồng đậm mùi máu tanh hôi thối. Đếm số lượng kẻ biến dị, Ngưng Tiểu Lạc khẽ :

      -Hành lang zombie quá đông, nên mạo hiểm.

      Tần Thiên nghi hoặc.

      -Zombie?

      Ngưng Tiểu Lạc kì quái nhìn Tần Thiên:

      -Cậu chưa từng xem The Walking Dead? Resident Evil? Izombie?

      Tần Thiên đổ mồ hôi hột:

      -Chưa từng.

      Điều này rất dễ hiểu, Tần Thiên luôn dành thời gian để học cách giết người, khắp nơi thế giới làm nhiệm vụ, làm gì có thời gian để xem mấy thứ đó!

      Ngưng Tiểu Lạc thở dài, liền quan tâm đến vấn đề này nữa. Nàng bắt đầu lục soát khắp phòng học, quay người lại thấy Tần Thiên vẫn ngơ ngác, nàng hơi bực mình:

      -Mau tìm cuộn dây thừng, chúng ta leo xuống.

      Tần Thiên khẽ liếc nhìn qua cửa sổ, đây là tầng 2, có thể nhàng nhảy xuống, đương nhiên, dù mang theo Ngưng Tiểu Lạc cũng có vấn đề gì. Nhưng tại tên yếu đuối, đành phải bỏ qua phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất ấy.

      Bỏ qua kinh tởm đối với đống xác chết, Tần Thiên cắn răng tìm kiếm. Khoảng 10 phút sau, Ngưng Tiểu Lạc lôi cuộn dây thừng dài ra từ 1 cái cặp. Ngưng Tiểu Lạc vui mừng:

      -Quả nhiên thằng nhóc này vẫn còn thích mấy trò biến thái!

      Sau khi cả hai tiếp đất an toàn, họ phát nơi tập trung rất nhiều tiếng ồn. Theo phương hướng nó phát ra từ hướng cổng chính. Ngưng Tiểu Lạc mang theo Tần Thiên từ xa nhìn về phía phát ra tiếng ồn.

      Phải trước cổng rất đông người, khoảng hơn 200 học sinh, bọn họ tìm cách thoát ra ngoài. Vì tường trường cao tận 3m cổng lên tới 4m, chuyên để phòng ngừa học sinh trốn học nên trèo qua là cách bất khả thi.

      Tân Thiên nhìn mấy chục zombie đập cánh cửa ngăn cách giữa các phòng học với khuôn viên trường lại nhìn hơn hai trăm tên học sinh kia. Chỉ biết lắc đầu, bọn này độ ngu phải bình thường! Cái cánh cửa kia làm sao có thể ngăn được lũ zombie biết mệt mỏi kia chứ? Hơn nữa bọn này còn cãi nhau ầm ĩ, đừng là zombie bên trong, chỉ sợ bên ngoài tập hợp ít rồi! Chẳng bao lâu nữa, hai trăm tên này cuối cùng trở thành bãi máu thịt mà thôi...

      .

      .

      .

      Hết chương 4.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 5: Mỹ nhân bắn cung


      Ngưng Tiểu Lục nhìn tình hình đúng cũng đoán được 1, 2 nên quay đầu với Tần Thiên.

      -Chúng ta đường khác.

      Tần Thiên phản đối, tiếp tục im lặng theo Ngưng Tiểu Lạc "Để nàng quyết định , dù sao ta cũng biết đường a". Ngưng Tiểu Lạc và Tần Thiên đến phía sau trường học, Tần Thiên phát nơi này cây cối rậm rạp, cao tới đầu người. Đoán được đôi chút "đường khác" là gì, Tần Thiên an tâm hơn 1 chút.

      Ngưng Tiểu Lạc xung quanh bụi rậm, như tìm kiếm cái gì đó. Cuối cùng, nàng chọn chỗ cỏ dày nhất, vạch ra con đường. Lúc này, Tần Thiên khẳng định suy đoán của mình. Đây là lỗ hổng cao 1m50 rộng 30cm. vết đất đá nham nhở xung quanh chứng tỏ có người đục ra. Ngưng Tiểu Lạc bắt đầu giới thiệu:

      -Đây là thành quả của các thành viên 12F làm ra, tại chỉ còn tôi biết về nơi này...

      Ngưng Tiểu Lạc giọng trầm xuống, nàng ngước đầu nhìn lên trời cao vẫn trong trẻo như cũ, nhắc lại "chỉ mình tôi". Tần Thiên thầm cảm thán "nhức đầu ", nhưng nếu ra coi như công sức diễn kịch đến giãn cả cơ mặt đổ vỡ hết.

      Tần Thiên bỗng phát có dị động, nhìn ra bên ngoài lỗ hổng, là con zombie. Ngưng Tiểu Lạc chìm trong suy nghĩ, để ý sau lưng có nguy hiểm. Khoảng cách nàng đứng và zombie rất gần, Tần Thiên vội gọi:

      -Tiểu Lạc, zombie phía sau ngươi, mau tránh!

      Tần Thiên lao đến, trong lòng rất phân vân, nên cứu hay để ả chết dưới tay zombie đây? Nếu là trước kia trong vòng bán kính 1km gì có thể thoát khỏi cảm giác của Tần Thiên, nhưng giờ lại để con zombie kia tiến tới gần đến như vậy mà phát ra! Lại nếu cứu Ngưng Tiểu Lạc mặt nạ tạo ra hỏng mất, chừng còn bị mỹ nhân phỉ nhổ. Ai~ khó xử.

      Đúng lúc này, mũi tên xé gió lao đến đâm xuyên đầu zombie khiến nó gục ngay lập tức. Tần Thiên thở phào, ngoài mặt hoảng sợ nhanh chóng chạy lại ân cần hỏi thăm Ngưng Tiểu Lạc:

      -Tiểu Lạc, cậu có sao ? Ôi, làm tôi sợ hết hồn!

      -A, tôi sao cả, cần lo lắng.

      Ngưng Tiểu Lạc bên trả lời Tần Thiên, bên nhìn chằm chằm vào đuôi mũi tên vừa cứu mạng. Càng nhìn càng lạnh lùng hơn. Trong miệng ra cái tên:

      -Lục San San.

      -Đó là thái độ đối đãi ân nhân của sao? Ngưng Tiểu Lạc?

      Người đến cũng là mỹ nhân hề thua kém Ngưng Tiểu Lạc. Nếu vẻ đẹp của Ngưng Tiểu Lạc là vẻ đáng của thiếu nữ mỹ nhân mới đến mang vẻ đẹp chín mọng của người phụ nữ trưởng thành. Tần Thiên có thể đoán được hai người quen nhau nhưng mối quan hệ tốt chút nào. Biết nơi này có chỗ cho xen vào, Tần Thiên ngoan ngoãn đứng bên xem xét.

      Ngưng Tiểu Lạc cười lạnh.

      -Tôi hề nhờ cứu.

      Lục San San cứng họng, cười gượng:

      -Xem ra tôi làm điều vô ích. Cũng phải, đại tỷ kiếm đạo như cậu dư sức hạ gục lũ zombie này.

      Ngưng Tiểu Lạc khách khí đuổi người:

      -Đúng, giờ cút cho tôi!!!

      Lục San San bất đắc dĩ lắc đầu:

      -Vẫn cố chấp như xưa. Cậu thể niệm tình 10 năm bạn bè...

      -Câm ngay! Điều làm tôi hối hận nhất trong đời là quen biết !!!

      Ngưng Tiểu Lạc tức giận quát. Lục San San gì, giương cung lên bắn lướt qua chỉ cách khuôn mặt Ngưng Tiểu Lục 2cm, mũi tên mạnh mẽ xé gió lao đâm xuyên sọ con zombie bị thu hút bởi tiếng quát vừa rồi. Lục San San bắn xong lập tức xoay người rời , chỉ để lại câu:

      -Bảo trọng thân thể.

      Ngưng Tiểu Lạc nhìn bóng lưng Lục San San khuất bóng mới dần bình tĩnh lại, nhìn Tần Thiên nhàng hỏi:

      -Cậu thấy tôi rất đáng ghét đúng ?

      Tần Thiên vội trả lời:

      -, hề, tôi nghĩ cậu có lý do của riêng mình.

      Ngưng Tiểu Lạc mỉm cười:

      -Cám ơn vì tin tưởng tôi. Được rồi, chúng ta thôi.

      Hai người nhanh chóng rời phạm vi trường học. Lúc này cả hai im lặng song song với nhau, bỗng nhiên giọng ngọt ngào của Ngưng Tiểu Lục lại vang lên:

      -Tôi và ấy vốn là bạn thân...nhưng ta cướp người tôi ...

      Tần Thiên :

      -Cậu cần kể, nó là quá khứ rồi.

      Ngưng Tiểu Lạc im lặng gì, gian bị im lặng đè ép. Tần Thiên là người đầu tiên phá vỡ im lặng, vui mừng :

      -Chúng ta cần bộ nữa!

      Ngưng Tiểu Lạc cũng phát chiếc motor đậu gần đó. Tần Thiên nhanh chóng xem xét chiếc xe:

      -Còn chạy được, Tiểu Lạc, cậu muốn đâu?

      -Tôi đưa cậu về nhà, xem như trả ơn .

      định từ chối Tần Thiên nhớ đến 1 vấn đề nghiêm trọng: biết đường về!!! Đây là đâu còn biết về thế nào được?

      -Haha, vậy cậu chỉ đường, để tôi chở cho.

      Ngưng Tiểu Lạc cũng thấy chẳng có gì kì lạ cả, bèn gật đầu. Nàng thể ngờ Tần Thiên ý đồ dâm đãng. Tần Thiên tuyệt đối phải là kẻ tốt lành gì, có cơ hội được ăn đậu hủ của mỹ nhân tội gì làm?

      Thế là đường , Tần Thiên vừa cảm nhận giọng ngọt ngào bên tai, vừa tận hưởng cảm giác lưng ma sát với hai quả cam mềm mại. Vừa sung sướng vừa cực khổ nén nhịn dục hỏa. Bỗng nhận ra hô hấp người phía sau đều đặn dần. Tần Thiên cười khổ:

      -Ai~ mỹ nhân trước mắt mà thể ăn a~

      May mắn đoạn đường tiếp theo nhận ra, cần đánh thức mỹ nhân sau lưng...

      .

      .

      .

      Hết chương 5...

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Em song sinh?

      Ngưng Tiểu lạc tỉnh dậy phát mình ở trong căn phòng xa lạ. Căn phòng này rất rộng, đồ đạc trưng bày xa hoa, thể giàu có của chủ nhân nó. Ngưng Tiểu Lạc đại não hơi đình trệ:

      -Đây là đâu?

      luồng kí ức tuôn vào đại não, Ngưng Tiểu Lạc nhớ đến từng khuôn mặt tuyệt vọng của bạn bè, từng cảnh tượng máu me nhuộm đỏ phòng học, xác chết khắp nơi. Nàng dại ra, nước mắt tuôn rơi:

      - phải là mơ, mọi người chết cả rồi...

      Trong đầu nàng ra bóng người, là Tần Thiên. Ngưng Tiểu Lạc sực nhớ nàng ngủ quên mất, vậy còn Tần Thiên? ở đâu?

      Ngưng Tiểu Lạc rời giường, ra khỏi phòng. hành lang bóng người, nhưng nàng có thể nghe được tiếng ti vi phát ra từ cuối hành lang. theo tiếng động, Ngưng Tiểu Lạc bất ngờ phát phòng khách. Đây là phòng khách rất rộng rãi nhưng mang đến cảm khác thoải mái, thoáng đãng mà mang đến cảm giác lạc lõng, trơ trọi. Điều này cũng dễ hiểu, vì cả căn phòng này chỉ có bộ sô pha, cái bàn và cái ti vi cực to.

      Lúc này sô pha là thanh niên tóc lam, chăm chú xem phim. Trông rất độc, như thế giới này ai có thể đứng cạnh vậy! Khi Ngưng Tiểu Lạc cách tên thanh niên 2m, mới quay đầu nhìn nàng.

      Ngưng Tiểu Lạc thấy dung mạo của hít hơi sâu " nghiệt", nàng tự nhận mình là mỹ nhân, nhưng khi đứng trước cũng phải tự ti vài phần. Làn da như ngọc, sống mũi cao thẳng, bên dưới là cằm ngọc chuẩn V-line. Nhưng đặc biệt là đôi mắt màu lam thăm thẳm, mang cái nhìn lạnh lẽo như băng ngàn năm.

      Thanh niên tóc lam chỉ lạnh lùng :

      -Diệp Thiên. Xiêm y trong phòng , tắm .

      -A? Tôi là Ngưng Tiểu Lạc...

      Lúc này, Ngưng Tiểu Lạc mới chú ý đến bộ dạng của mình. Cả bộ đồ người dính đầy máu đen đỏ khô từ lâu. Cả người bốc lên mùi hôi thối chịu được, nhìn thấy thanh niên mày nhíu chặt, Ngưng Tiểu Lạc xấu hổ:

      -Xin lỗi! Tôi ngay đây!

      Nhìn bóng lưng của Ngưng Tiểu Lạc, Tần Thiên thở dài. dùng diện mạo cũng là vì lí do bất đắc dĩ. Chuyện bắt đầu từ cuộc gọi ngay sau khi Tần Thiên trở về.

      Quay ngược thời gian 8 tiếng trước....

      1h30 p.m, Tần Thiên sau khi đưa Ngưng Tiểu Lạc vào phòng nhận được cuộc gọi khẩn từ sư phụ của . Đưa tay nhấn nhận cuộc gọi, giọng Sát Quỷ như đấm vào tai Tần Thiên:

      -Tiểu tử thối!!! Rốt cuộc cũng nghe máy rồi sao???

      -Sư phụ, chuyện gì vậy hả?

      Sát Quỷ rất tức giận:

      -Đương nhiên là về dịch bệnh rồi! Lo lắng ngươi biết gì cả nên mới cố tình liên lạc với ngươi, vậy mà... Hừ!

      Tần Thiên giả vờ kinh ngạc:

      -Người lo cho ta sao?

      Sát Quỷ nén giận, thở dài hơi. Cả đời tung hoành chỉ có tên đệ tử này mới khiến buồn bực thôi. Nhưng dù sao cũng là đệ tử của lão nhân gia ta a, thể để mặc được.

      -Được rồi, đùa nữa, ta chỉ có 2 phút nữa thôi, lắng nghe cho .

      Biết sư phụ nghiêm túc, Tần Thiên ngoan ngoãn "vâng"

      -Thứ nhất: bọn quái vật ngươi thấy là do 1 loại vi rút gây ra, bùng phát cùng lúc phạm vi toàn cầu! Tuyệt đối đừng để bọn chúng làm ngươi bị thương. À mà với năng lực của ngươi trong giai đoạn đầu này quá khó khăn vượt qua.

      -Thứ hai: ngươi có đứa em , là em song sinh. tại ta thể liên lạc được với gia đình nuôi dưỡng nó. Tần Thiên, tìm và bảo vệ em ngươi tốt.

      Tần Thiên triệt để ngây dại. Em ? Song sinh? chưa từng nghe đứa em a.

      -Sư phụ, người...

      -Được rồi, ta biết ngươi có rất nhiều thắc mắc, tìm đến số 68 đường 05 huyện Laga gặp tiến sĩ Ngưng, ông ta trả lời các thắc mắc của ngươi. Có lẽ đây là lần cuối thầy trò ta chuyện với nhau, bảo trọng, tiểu tử...

      Điện thoại ngắt ngay sau đó, kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi này. Tần Thiên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, tiêu hóa từng thông tin . Quan trọng là tin tức đứa em từ đâu nhảy ra khiến Tần Thiên khó chấp nhận ngay được.

      -Chuyện này...Rốt cuộc là sao đây?

      Vì phải tìm người em đó, Tần Thiên muốn cắt đứt quan hệ với Ngưng Tiểu Lạc, để có quá nhiều cố kỵ trong quá trình tìm kiếm này. Tần Thiên có chút mong đợi, nóng lòng muốn gặp em của mình. muốn bảo vệ em ruột này suốt quãng đời còn lại!

      .

      .

      .

      Hết chương 6


      Chương 7: Cưa đổ Ngưng Tiểu Lạc

      Khoảng 20 phút sau, cánh cửa phòng tắm mở ra, Ngưng Tiểu Lạc với mái tóc còn ướt sũng đến. Lại trở về là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, quyến rũ mắt nam nhân. Nàng khoác chiếc áo trắng tinh dài tới cặp đùi thon thả, trắng nõn, bên dưới là chiếc quần ngắn bó sát. Tần Thiên đánh giá khắp người mỹ nhân, nhíu mày. Đây phải là đồ chuẩn bị cho nàng a!

      - lấy bộ đồ đó ở đâu?

      Ngưng Tiểu Lạc nghe hỏi giật mình:

      -Là bộ đồ duy nhất trong tủ...

      Như nhớ về thứ gì đó, Tần Thiên gật đầu. tháng trước, bạn cũ của sống ở đây, nhưng giờ ta và còn quan hệ gì nữa. Mới chuyển đến đây, Tần Thiên quá chú ý nơi ở tạm thời này nên hề để ý đến phòng ta từng ở. Hóa ra, đồ đạc vẫn còn sót lại.

      -Được rồi, cần nữa.

      Tần Thiên cắt lời Ngưng Tiểu Lạc, khiến nàng phải đem câu sau "còn kín đáo" nuốt trở về. Ngưng Tiểu Lạc nhớ đến vấn đề, vội hỏi "Diệp Thiên":

      -A, Diệp, biết Tần Thiên ở đâu, có thể cho tôi biết ?

      Tần Thiên chờ câu này của Ngưng Tiểu Lạc mãi. Nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh nhạt, nhanh chậm rút ra tờ giấy.

      -Đọc.

      Ngưng Tiểu Lạc tuy nghi hoặc nhưng cũng tiếp nhận tờ giấy. Là tin nhắn của Tần Thiên:

      "Xin lỗi, Tiểu Lạc, mình bị gia gia ép trở về gia tộc nên thể chờ cậu tỉnh dậy được. Thành xin lỗi nha! Nhưng tớ vẫn rất lo lắng cho cậu nên dặn Diệp Thiên chăm sóc cho cậu. Khi nào muốn về cứ với , đưa cậu trở về an toàn. Đừng lo gì hết, gã họ Diệp đó vốn là đặc công quốc gia nên rất mạnh. Còn sau này, có duyên ắt gặp lại. Nhớ bảo trọng, Tiểu Lạc.

      Tần Thiên"

      Ngưng Tiểu Lạc đọc tới hai chữ "trở về", nàng bắt đầu nhớ tới gia đình chưa biết sống chết như thế nào. Ngại ngùng nhìn "Diệp Thiên", giọng :

      -Tôi muốn trở về, gia đình tôi chắc lo lắng cho tôi.

      Dù sao nàng cũng mới gặp "Diệp Thiên", Vừa gặp cầu như vậy khỏi có chút quá đáng. "Diệp Thiên" nghi hoặc nhìn nàng:

      - muốn ra ngoài? Trong đêm tối giữa lũ zombie đói khát kia?

      Ngưng Tiểu Lạc bây giờ mới nhìn ra ngoài trời. Bầu trời tối mù, thể nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào, mang vẻ u, im lặng đến đáng sợ! Rùng mình, Ngưng Tiểu Lạc nhìn đồng hồ tay mình. 9h30 p.m. Bỗng nhiên, bụng Ngưng Tiểu Lạc reo lên, nàng xấu hổ đỏ bừng mặt. "Dịch Thiên" liếc nhìn nàng, trong mắt lóe lên tiếu ý khó phát giác.

      -Sáng mai . Giờ ngồi đây đợi tôi.

      Ngưng Tiểu Lạc đỏ mặt nhìn bóng lưng tuấn cao lớn của "Diệp Thiên" trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.

      10 phút sau, "Dịch Thiên mặt lạnh như tiền, dọn ra bàn cơm canh đơn giản, hai mặt ba nhạt. Nhìn Ngưng Tiểu Lạc như muốn lại thôi, bỗng hiểu ra, chậm rãi :

      -Tôi ăn trước rồi, đây là phần của .

      Ngưng Tiểu Lạc giọng như muỗi "vâng". Nàng rất muốn ăn chậm rãi, từ tốn, cứu vãn chút mặt mũi còn sót lại. Nhưng cái bụng ngừng reo lại bán đứng . Xấu hổ ăn miếng đầu tiên, Ngưng Tiểu Lạc như bị sét đánh lại chỗ, mãi mới thốt lên:

      -Ngon quá!!!

      Thế là lao đầu vào ăn uống. Nhìn "Diệp Thiên" bên ngoài vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt nhung bên trong ngừng gào thét "Mỹ nhân, ta cũng 'rất ngon' mau ăn ta, đến đây ăn ta !!!". Đây chính là thành quả năm ngừng miệt mài nghiên cứu, học tập phương pháp nấu ăn ngon của các nhà hàng lớn. Năm đó, Tần Thiên được giao cho nhiệm vụ ám sát tên trùm nước Aug được bảo vệ nghiêm ngặt. phải đóng giả làm đầu bếp thực tập. Sau đó, dần dần được nấu ăn trục tiếp cho ông trùm xã hội đen này.

      Nhớ năm đó 15 tuổi, nhận danh "vua bếp", các thế lực cao tầng ngừng mời về làm đầu bếp riêng cho mình nhưng đều bị Tần Thiên khéo léo từ chối. Đùa gì vậy? là sát thủ, phải đầu bếp! Lại nhớ đến cảnh tên trùm chết dưới tay mình, trong miệng thức ăn chưa kịp nuốt bị con dao sắc nhọn đâm xuyên cổ họng! Máu tươi phun ra nhuộm đỏ bàn ăn. Tần Thiên tặc lưỡi:

      -Chậc, dòng máu nóng đó, diễm lệ biết bao~

      Trong lúc chìm trong hồi tưởng Ngưng Tiểu Lạc ăn xong, nàng dọn dẹp. Tần Thiên ngăn cản, rất lười, làm sao quản nhiều chuyện như vậy được?

      Ngưng Tiểu Lạc ánh mắt nhìn thay đổi, nghĩ đến việc gì đó, nàng lại đỏ bùng mặt, giọng hỏi:

      -Là...là nấu sao?

      -Đúng.

      Lạnh nhạt trả lời, nhưng Ngưng Tiểu Lạc quan tâm đến lạnh nhạt của , ngại ngùng cảm ơn. khí im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng lật sách của Tần Thiên và tiếng nước rửa chén róc rách chảy.

      Ngưng Tiểu Lạc chìm trong xúc động, lần đầu tiên có gã đàn ông vì nàng nấu ăn. nàng có thể cảm thấy mặt mình nóng lên. Trong cái xã hội đại này, đàn ông biết nấu ăn rất hiếm có. Huống gì "Diệp Thiên" còn là chàng tuấn tú biết nấu ăn? Càng nghĩ, trái tim bé của Ngưng Tiểu Lạc càng loạn nhịp. "Diệp Thiên, tốt"

      cao thủ tình trường, Tần Thiên vừa nhìn biết Ngưng Tiểu Lạc "bật đèn xanh" cho mình, nếu tiến tới mỹ nhân ắt vào tay. cảm thán "Muốn nắm bắt trái tim nữ nhân nên nắm chắc dạ dày nàng". Nhìn Ngưng mỹ nhân, tâm Tần Thiên ngứa ngáy, "Chết tiệt, . muốn ngụm ăn sạch nàng". Nhưng lí trí lại cho phép nhuốm bẩn Ngưng Tiểu Lạc, hơn nữa trước khi vui đùa với nữ nhân, phải tìm em của mình.

      Tần Thiên vẫn lạnh lùng như cũ:

      - nghỉ , sáng mai xuất phát.

      Ngưng Tiểu Lạc trực tiếp bỏ qua thái độ lạnh lùng của "Diệp Thiên", giọng mềm mại, ngọt ngào vang lên:

      -Vâng...Diệp ca.

      .

      .

      .

      Hết chương 7.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Lên đường
      Tối hôm đó, Ngưng Tiểu Lạc suy nghĩ vẩn vơ, về cha mẹ, về bạn bè, về tương lai của mình. Rồi nàng nhớ đến Mọt Sách-Tần Thiên bỏ mình lại trong trường Vages. Đồng thời, trong đầu nàng ra bóng người...là Diệp Thiên. Ngưng Tiểu Lam nhớ đến người con trai hoàn hảo ấy khuôn mặt xinh đẹp xuất hai rặng mây hồng. Đến 2h sáng, Ngưng Tiểu Lạc mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

      ....

      6h a.m, ngày tận thế thứ nhất...

      Vừa bước xuống phòng bếp, Ngưng Tiểu Lạc ngửi được mùi hương rất quyến rũ của món ăn nào đó. Lúc này, nàng phát "Diệp Thiên" đứng nấu ăn. Bóng dáng cao lớn mặc tạp dề, chăm chú vào nấu ăn, cả người toát ra sức quyến rũ của người trưởng thành, chín chắn.Ngưng Tiểu Lạc nhìn cảnh đẹp ý vui này trong lòng khỏi bật thốt câu kinh điển "Người đàn ông đẹp nhất là lúc họ làm việc vì người con ". Tuy Ngưng Tiểu Lạc biết nấu ăn cho nàng có lẽ là vì ủy thác của Tần Thiên nhưng trong lòng nàng vẫn rất cảm động.

      "Diệp Thiên" nghe thấy có người bước xuống cũng quay đầu, nhàn nhạt :

      -Ăn sáng xong, chúng ta .

      Ngưng Tiểu Lạc nghe vậy cười khổ, thầm nghĩ "Dịch Thiên" tên này chút hài hước nào cả. Sắp phải chia tay với "Diệp Thiên", trong lòng nàng rất luyến tiếc. Nhưng chẳng qua chỉ là hơi luyến tiếc mà thôi, chưa lún sâu đến nỗi "".

      Trong khi Ngưng Tiểu Lạc suy nghĩ vẩn vơ Tần Thiên cũng đem thức ăn ra. Hai người ngồi đối diện nhau cái bàn 3m. Bữa sáng rất đơn giản, gồm bát súp nấm và ly sữa nóng. Tuy đơn giản nhưng rất ngon miệng. Hơn nữa, bọn họ phải lên đường nên thể ăn quá no được.

      Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ dùng. Trong thời bình, Ngưng Tiểu Lạc trở về nhà cũng mất hai tiếng đường , huống hồ giờ đây bên ngoài có biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập?

      Tần Thiên dự định đưa Ngưng Tiểu Lạc về nhà rồi mới tìm vị tiến sĩ...Ngưng kia. A? Khoan , họ Ngưng? Tần Thiên thoáng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh xuống, quay sang hỏi Ngưng Tiểu Lạc:

      -Cha là tiến sĩ Ngưng?

      Ngưng Tiểu Lạc tròn xoe đôi mắt, như bắt được vàng:

      -Diệp ca biết cha tôi?

      Đến nước này Tân Thiên chỉ có thể than quá trùng hợp, ậm ừ trả lời Ngưng Tiểu Lạc. Giờ đây lo lắng phải tìm rồi. Chẳng phải bên cạnh người thông thuộc đường đây sao?

      Lắc đầu, Tần Thiên quyết định suy nghĩ nữa, phải tìm cách đến đích an toàn nhất!

      Đến gara, Tần Thiên thấy chiếc xe của mình vẫn còn thả lỏng. Đây là chiếc xe được thiết kế thích hợp cho các nhiệm vụ nguy hiểm. Xe sơn màu đen bóng bẩy, được trang bị kính chống đạn, xe bọc ba lớp thép cứng và bộ súng máy tự động. Bên dưới ghế ngồi còn có kho súng ống, đạn dược và vũ khí lạnh. Tần Thiên kiểm tra vòng, hài lòng gật đầu.

      -Vẫn đầy đủ.

      lúc sau, Ngưng Tiểu Lạc mang theo niềm mong chờ bước lên xe, Tần Thiên thấy chuẩn bị đầy đủ lương thực, gì, lái xe chạy ra khỏi biệt thự xa hoa của mình.

      được lúc, Ngưng Tiểu Lạc thể chịu được khí im lặng trong xe, nàng chọn đại đề tài để , nhưng ngờ lại là về Tần Thiên:

      -Diệp ca, Tần Thiên là người như thế nào vậy ạ?

      Ngưng Tiểu Lạc bỗng nhận ra, giữa họ có người trung gian là Tần Thiên.

      Còn Tần Thiên nghe câu hỏi của nàng cười khổ trong lòng "Ta phải nhận xét về chính mình ư?". nhanh chậm trả lời:

      -Là đứa trẻ bao giờ lớn.

      Đúng, đây chính là hình tượng cố gắng xây dựng cho bộ mặt kia.

      Ngưng Tiểu Lạc nghe che miệng dịu dàng cười:

      -Em thấy rất ngốc và nhát gan nhưng rất tình nghĩa.

      Tần Thiên nghe vậy chỉ cười nhạt, thầm thêm trong lòng "chỉ tình nghĩa với mỹ nhân thôi". Ngưng Tiểu Lạc từ bỏ cơ hội chuyện ít ỏi này, lại hỏi:

      -Gia đình Tần Thiên rất cao quý ạ?

      Nghe vậy, trong mắt Tần Thiên ra nồng đậm chán ghét cùng thù hận, nhưng rất nhanh bị che dấu:

      -Đúng! Là gia tộc họ Tần!

      Ngưng Tiểu Lạc thoáng nghệch ra:

      -Diệp ca, là họ Tần trong ba gia tộc thống trị Feb hay là gia tộc khác?

      -Là họ Tần trong ba gia tộc.

      Ngưng Tiểu Lạc cảm thán:

      -Oa~ tuyệt ! Vậy là gì của ?

      Tần Thiên lạnh lùng trả lời:

      - họ.

      Thấy "Diệp Thiên" muốn nhiều nữa, Ngưng Tiểu Lạc thức thời im lặng. khí trong xe lại trầm xuống. Ngưng Tiểu Lạc lại đánh vỡ khí ngột ngạt này:

      -Em có thể mở nhạc ?

      -...Được...

      Thế là tiếng nhạc sôi động vang lên, chiếc xe màu đen lao trong buổi sáng sớm, bánh xe lăn dần con đường hoang tàn rải máu. Bọn họ xé gió lao tới, đường đánh dấu ngày tận thế thứ 1...

      .

      .

      .

      Hết chương 8.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :