1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tấn công ngược thành phi - Minh Tiêu Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tấn Công Ngược Thành Phi

      Tác giả: Minh Tiêu Nguyệt

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Tử Sắc Y

      Nguồn: Sưu tầm

      Tên sách: sống lại làm nghịch tập kích vi phi


      [​IMG]

      Giới thiệu

      Chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường ngõ mơ xanh. Đánh lỡ nhân duyên này, còn có tiếp nữa ?

      1V1 sạch văn án bỏ, xin xem ít nhất mấy chương nữa xuất cảnh sinh tử!

      Tiêu đề nội dung: Trùng sinh trạch đấu thanh mai trúc mã cung đình Hầu tước

      Từ khoá cần tìm: diễn viên: Trang Như Mộng ┃ phối hợp diễn: ┃ từ khác: cung đấu, nhau giết nhau, ngược tra, chọi
      Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      1.1☆, thịt béo người người cắn

      Editor: Tử Sắc Y


      Mưa to tí tách rơi xuống rả rích, nước mưa đục ngầu lẫn vào nhau khiến cho sắc trời càng thêm ảm đạm. Đột nhiên tia chớp xẹt qua phía chân trời, ngay cả con méo đen nằm ở trong góc tường tránh mưa cũng khỏi kêu lên tiếng rồi sau đó nghiêng đầu chạy mất.

      Kỳ quái là vào cái thời tiết này ở dưới chợ bán thức ăn lại tụ tập rất nhiều người, chỉ thấy người phụ nhân trẻ tuổi búi tóc tán loạn nhưng hề quan tâm đến mà gắng chạy về phía giữa đám người tụ tập. Mọi người thấy vị phụ nhân ở trước mắt này mặc dù tơ lua người xa xỉ, nhưng quần lụa lại dính đầy vết máu, nước bùn luộm thuộm trán còn có vết sẹo dữ tợn ngay tức khắc liền hứng thú.

      Ánh mắt mọi người dò xét vị phụ nhân rốt cuộc cũng chen vào được, vừa giương mắt lên cũng chỉ nhìn thấy có người vung đại đao, ngay sau đó trung văng đầy màu đỏ ngầu.

      "! ! !" Phụ nhân kêu lên tiếng thê lương rồi sau đó cả người té xuống. Trước khi hôn mê, nàng nghe loáng thoáng tiếng bàn tán của người chung quanh. . . . . .

      “Nghe gì chưa? Lần này, người tố cáo Trang phủ với Hoàng thượng chính là Vương phủ ---- thân thích của Trang phủ đấy!”

      "Chuyện này ta sớm biết, phải Vương lão gia vì vậy mà trực tiếp thăng quan lên hai phẩm là quan lớn sao."

      "Nhắc tới Vương lão gia kia cũng là độc ác, thân thích của mình cũng xuống tay được."

      "Ngươi biết cái gì, cái này gọi là vô độc bất trượng phu*. Ta có thân thích làm người hầu cho gia ở trong Trang phủ vương lão gia, gia này mới là người ngoan độc, vì sợ mình bị liên lụy nên hưu Trang tiểu thư rồi. . . . . ."

      (*Vô độc bất trượng phụ: có lòng dạ hung ác phải là trượng phu).

      "Xuỵt ~ nếu ta kể, Trang phủ này phú quý như thế sớm làm mắt Đương Kim Thánh Thượng e ngại rồi."

      "Đúng vậy, cục thịt béo này là ai ai cũng muốn cắn cái. . . . . ."

      "Làm cái gì, làm cái gì, người nào ngông cuồng ở đây bàn tán chuyện chính , có phải muốn sống nữa hay . . . . . ."

      Dần dần cái gì Trang Như Mộng cũng còn nghe thấy được, trước khi mất ý thức nàng chỉ biết nàng rất hận rất hận! ! !

      "Nước, nước. . . . . ." Trong miệng người nằm giường chỉ chữ này, tỳ nữ ở bên coi chừng vội vàng đến bàn rót chén nước tới.

      Sắc mặt người kia tái nhợt cả người được đỡ lên, chén nước được đưa tới miệng ừng ực vài hớp uống vào, dù chén nước tới đáy nhưng nàng lại muốn bỏ ra. Tỳ nữ ở bên thấy vậy khỏi len lén lau nước mắt cái. Sau khi hầu hạ người giường nằm xuống, tỳ nữ này lại mắng thầm trong lòng câu, ánh mắt ân cần nhìn về phía người suy yếu ở giường.

      Lúc Trang Như Mộng có cảm giác, nàng chỉ cảm thấy cổ họng mình vừa khô vừa chát rất là khó chịu. Nhận thấy có người đỡ nàng lên, nàng cũng nghĩ nhiều gì chỉ trực tiếp nuốt xuống nước ấm ở bên môi.

      Đợi đến khi thân thể nằm lại lần nữa ở giường, Trang Như Mộng chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng nặng trĩu, sau phí hết trận sức lực lớn cuối cùng nàng cũng mở mắt ra được. Bởi vì quá lâu thấy ánh nắng, khi mở mắt Trang Như Mộng chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói lên ngừng. Đợi đến sau khi từ từ thích ứng với ánh sáng, nàng mới nhìn tất cả chung quanh.

      Cành sắc đập vào mắt, đối với Trang Như Mộng mà đó là cảnh sắc thể quen thuộc hơn được nữa. Sau từng lớp từng lớp màn che màu tím, là bình phong thêu đoá diên vĩ màu tím nở rộ, đóa hoa nở rộ kia ở phía nhìn giống y như . Bình phong này chính là tay nghề của tú nương tốt nhất kinh thành, thêu suốt cả năm mới có thể chế tạo thành. Mà đối diện xéo với giường là bàn trang điểm được khảm bằng vỏ sò hình Đại Mạo, bàn trang điểm được đặt mặt gương đồng Lăng Hoa, bốn phía gương đồng đều được gắn trân châu hồng khó tìm. bàn trang điểm, chỉ có hộp trang sức khắc hoa sen màu đỏ thẫm được bày rất nhiều đồ.

      Nhìn thấy mọi thứ đồ vật này trong mắt Trang Như Mộng tràn đầy kinh ngạc. Phòng này —— chắc chắn là khuê phòng của nàng mấy năm trước, bài trí trong phòng này lại giống như đúc với lúc nàng chưa xuất giá. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Trang Như Mộng mở to ra. Lúc nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bên truyền đến thanh vui mừng, "Đại nương ngươi cuối cùng cũng tỉnh." tới đây nước mắt của tiểu tỳ nữ xinh đẹp kia bỗng rơi xuống. Dường như nàng ta lại cảm thấy ổn, lập tức dùng tay áo lau sạch nước mắt.

      Trang Như Mộng bị tiếng gọi đại nương này, làm cho lòng run lên. Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Nàng ngọ nguậy muốn đứng lên, nhưng thân thể này vô cùng suy yếu nàng mới vừa đứng lên chút lại ngã xuống.

      Tỳ nữ ở bên thấy vậy vội vàng lên dìu Trang Như Mộng ngồi xuống, ngay sau đó còn lấy cái gối để nàng tựa vào. Đôi mắt của Trang Như Mộng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tỳ nữ bận rộn ở trước mắt. Sau khi tỉnh lại, đột nhiên lại xuất cảnh tượng ở trước mắt này làm nàng rất mê muội. Vì sao mình lại xuất ở trong phòng lúc chưa lấy chồng? Vì sao Linh Tê lại ở chỗ này? Nàng nhớ , mấy ngày trước ràng là nàng còn ôm thi thể lạnh băng của Linh Tê ở trong phòng ngày đêm mà.

      Cảm nhận được ánh mắt của Trang Như Mộng, trong lòng Linh Tê giận dữ mở miệng : " Đại nương, ngươi cần gì phải tức giận với Vương di nương. Cho dù nàng ta được nâng lên làm di nương cũng phải là chủ tử đứng đắn, nàng ta ở trong Trang phủ thế nào cũng thể vượt qua ngươi được."

      Lời Linh Tê khiến Trang Như Mộng như nắm bắt được cái gì đó, nàng thể tin nhìn chằm chằm vào Linh Tê miệng mấp máy vô cùng lo lắng hỏi, "Linh Tê, ngươi mới vừa đến Vương di nương?"

      Thấy người mới vừa tỉnh dậy mà mình lại nhắc tới chuyện này, Linh Tê lo lắng nhìn nàng mấy lần, mới châm chước : " Đại nương, bây giờ lão thái thái lên tiếng nâng nàng lên làm di nương, ngươi cũng cần phải tuyệt thực kháng nghị nữa. Nếu ngươi có mệnh hệ gì, phu nhân phải làm thế nào giờ?"

      Ai ngờ lời Linh Tê chưa hết, người ở giường lật thân xuống giường từ lúc nào thoáng cái vụt qua. Linh Tê thấy mặt giường còn ấm nhưng lại có người liền biến sắc, thuận tay cầm lấy áo choàng rồi chạy theo.

      Bên ngoài bão tuyết tung bay rơi xuống tới tấp, Trang Như Mộng quan tâm tới đôi chân trần của mình mà chạy về phương hướng, gương mặt nước mắt tung bay trung phiêu tán như bông tuyết. Trang Như Mộng nhìn hành lang quen thuộc trong lòng lẩm nhẩm : mẫu thân, Mộng nhi sai lầm rồi, Mộng nhi tới cứu người.

      Theo ở phía sau Linh Tê nhìn thấy nương nhà mình cố sức chạy nhanh như vậy, để ý tới cũng suy nghĩ nhiều chỉ có thể bước nhanh hơn vừa chạy vừa thở hổn hển gọi, "Đại nương, ngươi chờ nô tỳ chút, đại nương, đại nương. . . . . ." Lo lắng cho Trang Như Mộng, trong lòng Linh Tê chú ý bịch tiếng té ngã ở đất.

      Trang Như Mộng nghiêng đầu nhìn ở Linh Tê giãy dụa ở trong đống tuyết, đưa tay lau nước mắt cái bước chân càng nhanh hơn.

      Linh Tê nhìn bóng lưng dần dần biến mất, hẳn là về phía trong viện của lão thái thái trong lòng luống cuống. Nàng cố gắng chống đứng lên, tiếp tục khập khễnh theo.

      Đợi đến lúc Trang Như Mộng chạy tới Tĩnh Tâm cư, trong sân chỉ nhìn thấy đại môn đóng chặt, mà bóng dáng quen thuộc kia của mẫu thân cứ như vậy mà quỳ gối thẳng tắp mặt tuyết. Trong hốc mắt Trang Như Mộng khỏi ươn ướt. ràng trước đây lâu, nàng tận mắt thấy đỉnh đầu của mẫu thân lăn xuống trước mặt mình. Nhưng bây giờ bóng dáng vô cùng quen thuộc này, lại giống như miêu tả trong trí nhớ của mọi người cứ như vậy mà quỳ gối đống tuyết.

      Trang Như Mộng bấm mạnh mình cái, nàng thể tin được đây là thực, chẳng lẽ là mình ở trong mộng? Cảm nhận được cơn đau truyền đến từ mu bàn tay bấm lại, cuối cùng Trang Như Mộng nhịn được mà khóc nức nở gọi, "Mẫu thân. . . . . ."

      Trang phu nhân vốn suy yếu, đột nhiên nghe thấy được tiếng gọi như vậy của tâm can mình, trong lòng nhất thời căng thẳng. Nàng quay đầu nhìn thấy gò má của khuê nữ mình dính đầy nước mắt, lại quan sát tỉ mỉ nữ nhi này thêm lần nữa đôi chân trần lạnh đến tím thẫm cứ như vậy mà đập vào trong mắt. Trang phu nhân lấy tay chống dưới đất đứng dậy, Triệu ma ma ở bên chờ tất nhiên là chú ý tới điểm này vội vàng đưa tay đỡ chủ tử nhà mình đứng dậy.

      Nhưng bất đắc dĩ là Trang Phu Nhân quỳ quá lâu, vùng vẫy đến mấy lần cũng thể ổn định thân người được. Cảm nhận được ánh mắt thương của mẫu thân, lại nhìn thấy động tác mẫu thân cố gắng muốn lại gần mình, cuối cùng Trang Như Mộng di chuyển chân từ từ chạy nhào vào trong ngực Trang phu nhân.

      Là mộng sao? Nếu là mộng, vậy để cho ta trầm luân trong đó .

      Trang Như Mộng nghĩ như vậy, cả người càng dùng thêm hết sức ôm chặt lấy mẫu thân mình. Mặc dù Trang phu nhân bởi vì quỳ gối trong đống tuyết quá lâu, toàn thân chỉ có nửa điểm nhiệt độ trái lại còn vô cùng lạnh lẽo, nhưng Trang Như Mộng lại cảm giác được cả trái tim mình trong chớp nhoáng này cũng bị ấm áp lắp đầy.

      Thấy khuê nữ của mình khác thường, Trang Phu Nhân càng thêm đau lòng. Lúc này Linh Tê chạy tới, Trang Phu Nhân trợn mắt nhìn Linh Tê cái, rồi nhận lấy áo choàng tay nàng bao bọc người trong ngực vô cùng chặt chẽ.
      Abby, rjnchan, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      1.2 ☆, thịt béo người người cắn (tiếp)

      Editor: Tử Sắc Y


      Thấy khuê nữ của mình khác thường, Trang Phu Nhân càng thêm đau lòng. Lúc này Linh Tê chạy tới, Trang Phu Nhân trợn mắt nhìn Linh Tê cái, rồi nhận lấy áo choàng tay nàng bao bọc người trong ngực vô cùng chặt chẽ.

      Động tác ôn nhu của Trang Phu Nhân, khiến cho nước mắt trong hai con ngươi của Trang Như Mộng như chuỗi ngọc bị đứt dây ngừng lăn xuống. Thấy nữ nhi như thế Trang Phu Nhân khỏi thở dài cái, "Mộng nhi, tổ mẫu ngươi cũng vì con cháu ở trong phủ mà suy tính, ngươi cần gì phải vì mẫu thân mà đối nghịch với tổ mẫu của ngươi như vậy."

      Nghe được lời này, kí ức ở trong đầu Trang Như Mộng thình lình lên. Nhìn mẫu thân nửa quỳ ở tại chỗ cũ trong tuyết, Trang Như Mộng cũng đáp lại lời của mẫu thân mà cố chấp đỡ nàng dậy. Vì Trang Như Mộng ta, mà mẫu thân lại để ý đến thân thể mới sanh non, lại chạy tới Tĩnh Tâm cư cầu xin thiên vị của tổ mẫu. Nghĩ tới đây, trong lòng Trang Như Mộng càng thêm khó chịu.

      Nhận thấy được ý đồ của khuê nữ, Trang Phu Nhân cười khổ tiếng, "Vi nương van cầu tổ mẫu ngươi thu lại mệnh lệnh ban ra, nếu Mộng nhi chúng ta thích Vương thị, vi nương van xin với tổ mẫu ngươi là chờ Vương thị sinh con cháu cho nhà này, rồi dùng phương pháp nào đó để đuổi nàng ."

      Lời mẫu thân giải thích khiến cho trong lòng Trang Như Mộng chua xót vô cùng, "Mẫu thân, Mộng nhi bao giờ hiểu chuyện như vậy nữa đâu. Mẫu thân ngươi mau đứng dậy , tổ mẫu sớm muốn cưới thiếp cho phụ thân, huống chi Vương thị còn là cháu nhà mẹ đẻ của tổ mẫu, làm sao mà tổ mẫu có thể đuổi nàng rời được."

      Lời của khuê nữ mình làm sao mà Trang Phu Nhân hiểu. Chỉ là lúc tảng sáng nghe tin tức từ Như Mộng cư truyền đến, nàng đau nữ nhi đến tận xương tủy khi nàng nghe tin nàng ấy giận dỗi nhịn đói đến bất tỉnh, vì thế nàng nơi nào lại nằm giường của mình được. Lúc này mới bỏ xuống mặt mũi, kiêu ngạo của mình, tới Tĩnh Tâm cư quỳ hồi lâu như vậy.

      Nhìn vẻ mặt do dự của mẫu thân, trong lòng Trang Như Mộng càng thêm chán ghét mình trước kia. Trang Như Mộng ngươi làm sao mà lại vô dụng như thế? thích tổ mẫu làm thế mình lại dùng cách tuyệt thực để uy hiếp nàng (tổ mẫu). Nhưng người mà mình gọi là tổ mẫu nhiều năm nay, vốn hề thích mẫu thân và nàng, cho dù nàng có chết đói người đau lòng còn phải là mình mẫu thân nàng sao. Nghĩ tới đây nàng nhìn mẫu thân nghiêm túc , "Mẫu thân ngươi yên tâm, sau này nữ nhi tuyệt làm những chuyện như vậy nữa. Nếu cháu nhà mẹ đẻ của tổ mẫu muốn làm thiếp cho phụ thân, làm tiện thiếp hầu hạ như mấy hạ nhân kia, vậy nữ nhi cần gì phải tức giận cùng cái thiếp lên được mặt bàn."

      Nghe khuê nữ mình như vậy, Trang Phu Nhân mới để cho nàng dìu đứng lên. Nàng nhìn nữ nhi ở trước mắt, vẫn là gương mặt đáng như cũ nhưng thần thái ở trong mắt lại còn như trước. Trang Phu Nhân vừa định mở miệng, lúc này Triệu ma ma sai người chuẩn bị xong kiệu mềm, Trang Phu Nhân liền dừng lại lời muốn rồi kéo khuê nữ cùng vào kiệu mềm.

      Trong phút màn kiệu thả xuống, Trang Như Mộng vẫn nhìn cửa viện đóng chặt kia như cũ, trong lòng lại thất vọng cực điểm với chủ nhân ở trong viện đó. Đây chính là tổ mẫu ruột thịt mà mình gọi nhiều năm như vậy sao, đây chính là bà bà tốt mà mẫu thân hiếu kính nhiều năm sao.

      Chú ý tới ánh mắt của khuê nữ, Trang Phu Nhân lo lắng nắm lấy tay bé của nàng, "Mộng nhi, dù có thế nào nàng ấy cũng là tổ mẫu của ngươi."

      Trang Như Mộng cầm ngược tay của Trang Phu Nhân qua loa trả lời câu, liền nhận lấy lò sưởi trong tay Triệu ma ma đưa tới đặt vào trong tay Trang Phu Nhân. Trang Phu Nhân thấy nữ nhi săn sóc mình như vậy trong lòng nàng tất nhiên là được an ủi vô cùng. Nàng nhận lấy lò sưởi nhưng để vào trong tay áo, mà là vươn tay đưa lò sưởi đến trước mặt Trang Như Mộng, "Mộng nhi ngoan, mẫu thân lạnh." Vừa dứt lời, nàng nhịn được mà ho kịch liệt .

      Trang Như Mộng lập tức nhích lên vuốt lưng cho Trang Phu Nhân, nước mắt trong hốc mắt cũng đảo quanh, "Mẫu thân, ngươi vốn mới đẻ non, lại quỳ vì Mộng nhi ở trong trời tuyết lâu như vậy. Ngươi đừng lo lắng cho Mộng nhi, nếu mẫu thân có mệnh hệ gì Mộng nhi cũng sống được. . . . . ."

      Nghe đến đó, Trang Phu Nhân vội vàng cầm khăn tay che kín miệng của khuê nữ, "A di đà Phật, đứa bé hiểu chuyện, kính xin Phật tổ ngàn vạn đừng làm ." Sau khi xong nàng lại chỉ chỉ cái trán Trang Như Mộng, "Nha đầu này, những lời kia há có thể bậy sao."

      Trang Như Mộng lau nước mắt, "Mộng nhi cũng bậy."

      "Mẫu thân biết, mẫu thân còn phải chiếu cố Mộng nha đầu của chúng ta, tất nhiên là chăm sóc thân thể mình tốt."

      Nghe lời này trong nội tâm Trang Như Mộng cũng thoáng yên lòng, lại nhân cơ hội này mà đặt lò sưởi ở đùi của mẫu thân. Trang Phu Nhân cảm nhận được nhiệt độ đùi truyền tới, khỏi nghiêng đầu len lén lau lệ cái, bảo bối nàng đau mười hai năm cũng biết đau lòng cho nàng rồi.

      Nhìn thấy hành động của mẫu thân bởi vì mình mà cảm động như thế, trong lòng Trang Như Mộng cảm nhận được tư vị gì.

      Chờ kiệu mềm mang Trang Phu Nhân lên Toái Ngọc hiên được đặt xuống, lúc Trang Phu Nhân còn muốn phân phó với tỳ nữ mang đến đôi vớ và giày cho Trang Như Mộng. Chỉ là nàng còn chưa kịp câu nào, lại cảm thấy cả đầu choáng váng vô cùng rồi sau đó trước mặt nàng bỗng tối sầm ngất . Lần này mọi người trong Toái Ngọc hiên gấp đến muốn chết, may mắn là Trang Như Mộng luôn luôn chú ý tới mẫu thân cho nên mới kịp thời đỡ lấy nàng.

      Lúc này Triệu ma ma cũng kịp quan tâm đến chuyện khác nữa, lập tức giúp đại nương đỡ phu nhân, sau đó phân phó cho tỳ nữ ở trong viện cùng dìu Trang Phu Nhân lên giường. Như Mộng đứng ở bên mép giường, nhìn thấy mẫu thân vẫn nằm bất tỉnh như cũ, bộ dáng này rất giống như đời trước khiến cho lòng nàng vô cùng khó chịu.

      Triệu ma ma ở bên chờ đợi thấy gương mặt đại nương lo lắng bất an vì vậy mới mở miệng khuyên giải : " đại nương vạn lần nên tự trách, những năm gần đây lão nô nhìn thấy ở trong mắt, phu nhân luôn đau vì đại nương, chỉ cần đại nương tốt phu nhân cũng tốt."

      Nghe lời này lại nhìn đến Triệu ma ma trẻ tuổi ít so với trong trí nhớ, trong lòng Trang Như Mộng như nếm phải hàng trăm tư vị. Nàng từng nghe qua có luân hồi chuyển thế vừa , nhưng lại chưa nghe thấy có người còn có thể trở lại quá khứ, tại xảy ra tất cả những chuyện như vậy khiến cho nàng cảm nhận được tình thân thiết chân . Con mắt rũ xuống nhớ lại nét chau mày đau thương của mẫu thân, trong lòng Trang Như Mộng như ra quyết định —— mặc kệ đây là trong mộng, hay là trở lại lúc nàng mười hai tuổi, từ nay về sau nàng để cho bất luận kẻ nào có thể ra tay tổn thương tới người thân của nàng.

      Phía này Trang Như Mộng ra quyết định, thấy đại nương mình thỉnh thoảng lại mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng lại mặt thư thái, Triệu ma ma cũng sợ đến hoảng hồn. Nàng lo lắng lên lắc người Trang Như Mộng mấy cái, "Đại nương, đại nương. . . . . ."

      Trang Như Mộng tỉnh hồn lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu ma ma trong lòng lại ấm áp, "Ma ma, ta sao."

      Triệu ma ma tính tiếp, lúc này Hàm Thuý dẫn Chu đại phu đến trước phòng Trang Phu Nhân. Đợi sau khi Chu đại phu xem bệnh xong,Trang Như Mộng thấp thỏm theo Chu đại phu ra ngoài phòng. Chu đại phu nhiều năm xem bệnh cho Trang phủ, tất nhiên là biết được nử tử trước mắt này là đại tiểu thư con vợ cả của Trang phủ. Chỉ là tình huống Trang Phu Nhân này ổn, hơi suy tư chút vẫn mở miệng , "Đại tiểu thư, vì sao thấy lệnh tôn?"

      Thấy Chu Đại phu ngược lại còn nhắc tới phụ thân Trang Như Mộng nóng nảy, "Chu Đại phu, thân thể của mẫu thân. . . . . ."

      "Đại tiểu thư chớ vội, chỉ là ngươi vẫn còn lão phu cảm thấy chuyện này vẫn nên báo cho lệnh tôn tiếng mới thỏa đáng."

      " dối gạt Chu đại phu, phụ thân ra biển buôn bán nhiều ngày về rồi. Tình huống của mẫu thân, xin phiền Chu đại phu báo chi tiết cho ta."

      _______________

      Tác giả có lời muốn :

      Lúc đầu nữ chủ trong bổn văn (văn của tác giả) cũng phải là vô cùng lợi hại, dù sao chỉ trùng sinh chứ phải là thay đổi thành người khác, trừ bỏ chiếm ưu thế về trí nhớ, chỉ số thông minh về tình thương (tình cảm, thương nhân) cũng thể thay đổi nhanh như thần được. Dĩ nhiên, nữ chủ của chúng ta nhất định từ từ lớn lên. Nếu làm sao có thể ở giữa hậu trạch, triều đình, hậu cung lăn lộn thuận buồm xuôi gió được.
      ly sắc, ChrisTrâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2 ☆, Lòng người chưa đủ

      Editor: Tử Sắc Y


      Chu đại phu thở dài châm chước : " như vậy lão phu liền thẳng, lúc phu nhân đẻ non vốn cũng gây tổn thương đến thân thể, nếu được chăm sóc tốt cũng có vấn đề gì lớn, chỉ là chẳng biết tại sao phu nhân lại bị hàn khí (khí lạnh) vào người nghiêm trọng như thế. Hàn khí này vào cơ thể gây tổn thương cực lớn với thân thể của phu nhân, chỉ sợ rằng sau này đường con cháu của phu nhân khó khăn."

      Nghe xong lời Chu đại phu , thân người Trang Như Mộng khỏi lung lay mấy cái. Mặc dù trong lòng sớm biết đáp án, nhưng nghe thấy Chu đại phu nàng (mẫu thân) như vậy lòng của nàng (TNM) cứ như bị kim đâm. Triệu ma ma sớm đuổi những người khác rời khỏi, sau khi vào phòng nghe như thế cũng khỏi ngấn lệ.

      Nếu là Trang Như Mộng mười hai tuổi, nhất định là nàng thể cảm nhận được những khó khăn đau khổ nơi hậu trạch của nữ nhân. Nhưng sau khi gả cho Lý Duệ Khiêm, bởi vì Trang Như Mộng nhiều năm chưa có thai mà phải chịu đựng hết mọi ánh mắt ghẻ lạnh, có thể cảm nhận được độ tàn khốc của chuyện này. Nàng nén nước mắt trong hốc mắt ra ý bảo Triệu ma ma lấy ra hà bao ngân lượng, thấy Chu đại phu nhận xong mới mở miệng , "Chu đại phu ngươi cũng , mẫu thân của ta có thể khó khăn có con cháu, nhưng cũng phải là nhất định có con cháu. Hà bao này xin mời Chu đại phu cầm lấy uống chút rượu, chỉ là chuyện hôm nay ta muốn có người nào biết được. Chu đại phu cũng là đại phu quen thuộc của Trang phủ ta, có lẽ cũng biết đến quy củ của Trang phủ rồi."

      Bị nữ oa mười hai tuổi uy hiếp mặt Chu Đại phu cũng bất thường, lại trông kinh nghiệm xem bệnh phong phú của có thể làm thành quyển sách : "Đại tiểu thư yên tâm, lời này Chu mỗ ràng như nát ở trong lòng."

      Đợi Triệu ma ma đưa Chu Đại phu , cả người Trang Như Mộng nằm ở ghế. Linh Tê đưa mắt ra cửa nhìn Chu Đại phu rời , rồi vội vàng cầm y phục và đôi giày thêu tinh sảo vào phòng. Nhìn thấy Linh Tê luống cuống tay chân mang giày vớ cho mình, lúc này Trang Như Mộng mới phát sau khi nàng tỉnh dậy vẫn luôn để chân trần.

      Chờ mang vào tốt lắm, Triệu ma ma phân phó tỳ nữ nấu thuốc xong sau lại vào nhà. Chỉ là lần này Triệu ma ma vào, lại lướt qua người Trang Như Mộng nhưng hề có dáng vẻ từ ái như những lần trước, nàng trực tiếp lướt qua Trang Như Mộng vào bên trong nhà, Trang Như Mộng thấy Triệu ma ma như vậy trong lòng càng thêm ray rứt, "Ma ma, là ngươi oán giận Mộng nhi sao?"

      Triệu ma ma cũng quay đầu nhìn nàng, chỉ khó chịu câu, "Trang phủ các ngươi người nào tốt hết." Sau đó thả rèm che buồng trong.

      bên Linh Tê thấy tình huống này, lo lắng liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình rồi mở miệng an ủi khuyên, "Đại nương, đây là Triệu ma ma lo lắng phu nhân mới lẫy, ngươi đừng so đo với nàng."

      Nghe thấy Linh Tê hiểu chuyện lời an ủi, mặt Trang Như Mộng cố nở ra nụ cười gượng gạo ấy mà nhịn được, nàng lo lắng liếc mắt nhìn sang gian phòng của mẫu thân thuận tiện nâng bước ra khỏi phòng. Nhìn đại nương cứ như thế mà , Linh Tê vội vàng theo.

      Dọc theo đường lời Chu Đại phu đều như vọng trong tai Trang Như Mộng, nay phụ thân ở nhà, mẫu thân hôn mê bất tỉnh, tổ mẫu lại thiên vị, hơn nữa còn tam phòng có ý đồ xấu, nghĩ tới những chuyện này Trang Như Mộng vừa luống cuống vừa sợ mang theo áy náy lo lắng với mẫu thân.

      Bất tri bất giác nàng đến Như Mộng cư, nhìn thấy viện quen thuộc trong lòng Trang Như Mộng như dây cung bị căng đứt, nàng nghiêng đầu nhào vào Linh Tê, trong ngực nhịn đau được mà khóc lên. Nhìn đại nương như vậy ở trước mắt, Linh Tê vẫy tay cho những tỳ nữ xung quanh lui ra để tiểu nhân ở trong ngực phát tiết.

      Cho đến khi tiếng khóc của Trang Như Mộng dần dần thấp xuống, Linh Tê mới mở miệng khuyên giải, "Đại nương, hôm nay phu nhân té xỉu cũng thể hoàn toàn trách ngươi. Huống chi chuyện đến nước này, ngươi càng phải chăm sóc tốt cho thân thể mình đừng khiến cho người thân phải đau kẻ thù mừng." xong lời cuối cùng, dường như Linh Tê tức giận.

      Nghe như thế Trang Như Mộng cảm thấy xấu hổ, Linh Tê mới mười lăm tuổi biết những đạo lý này, mà chính nàng sống hai mươi mấy tuổi đời người lại hoàn toàn thấu được. Đúng vậy, thể để cho người thân đau kẻ thù mừng. Trang Như Mộng lau nước mắt mặt nhìn Linh Tê : "Linh Tê tỷ tỷ, ngươi mau phân phó cho người sang Toái Ngọc hiên chờ, nếu mẫu thân có chuyện gì đều phải báo cho ta trước."

      Nghe đại nương tới phu nhân hôn mê, Linh Tê lo lắng xoay người an bài chuyện này. Đợi Linh Tê Trang Như Mộng cũng phân phó cho người vào hầu hạ, chỉ mình vào phòng nàng.

      Đập vào mắt là bốn phía đều
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3 ☆, Di nương tìm đường chết

      Editor: Tử Sắc Y


      Hôm sau

      Chính xác là hôm qua quá mức mệt mỏi, khi Trang Như Mộng tỉnh lại sau giấc sắp đến trưa. Vốn Linh Tê đứng ở bên chờ đợi, thấy người giường khẽ mở mắt ra liền vội vàng lên hầu hạ.

      Trang Như Mộng nhìn Linh Tê mặc y phục cho mình, mở miệng hỏi, " tại canh nào rồi?"

      "Theo lời đại nương , giờ là giờ ngọ khắc. Sáng này nô tỳ thấy nương ngủ say sưa, vừa vặn mấy ngày nay nương cũng chưa nghỉ ngơi cho tốt, lúc này mới tự mình làm chủ gọi nương tỉnh."

      Nghe Linh Tê giải thích Trang Như Mộng gật đầu cái, lại tiếp tục hỏi, "Bây giờ tình huống bên mẫu thân ra sao rồi?"

      "Thân thể phu nhân tốt hơn nhiều rồi, sáng nay nàng còn hỏi tình huống của nương rồi còn cố ý dặn rằng để cho nương ngủ thêm lát nữa." Vừa đáp lời, Linh Tê vừa nhanh tay nhanh chân hầu hạ Trang Như Mộng mang giầy.

      Chờ hầu hạ Trang Như Mộng rửa mặt xong, Linh Tê đến trước bàn trang điểm cầm lược búi tóc cho nàng. Trang Như Mộng nhìn trong dung nhan vừa xa lạ vừa quen thuộc trong gương đồng, trong lòng là hàng trăm tư vị. Chỉ thấy nữ tử trong gương đồng, mắt hạnh mày liễu chính xác là giai nhân xinh đẹp, mặc dù gương mặt còn vương chút ngây thơ và phúng phính của trẻ con nhưng lại che giấu được nét duyên dáng. Có thể nghĩ, vài năm sau nữ tử kia trưởng thành nhất định chính là mỹ nhân xinh đẹp hào phóng.

      Dáng vẻ sau khi trưởng thành của nàng, Trang Như Mộng đương nhiên biết. Nếu nhìn thấy vết sẹo trán, quả nàng có thể được xưng là mỹ nhân nổi danh trong kinh đô. Chỉ là được Tam phòng thăm hỏi thương mời đến yến tiệc thưởng mai, mà trán nàng mới có khối sẹo lớn bằng đồng tiền, từ đó nàng đành phải mang danh xưng mặt. Ban đầu nàng còn ngây thơ cho rằng chuyện dung nhan mình bị hủy chỉ là trùng hợp, nhưng bây giờ nghĩ lại đời này nào có nhiều trùng hợp đến như vậy. Nghĩ tới đây Trang Như Mộng đưa tay vuốt vuốt cái tráng trơn mềm kia, trong lòng khỏi thở phào nhõm. Nếu Tam phòng tự biết an phận may, nhưng nếu bọn họ giống như đời trước, như vậy nhất định nàng phải tính toán nợ mới thù cũ lượt.

      Linh Tê vừa cắm cây trâm cuối vào búi tóc, lại nghe ngoài phòng truyền đến tràn tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó ở bình phong dần dần xuất hai bóng dáng xinh đẹp. Chỉ thấy hai nha hoàn mặc y phục màu xanh lá, nhanh chân tới trước mặt Trang Như Mộng. mặt hai người này nhìn Trang Như Mộng đều là mảnh vui mừng, chỉ là mặt mày cũng khó có thể che giấu mệt mỏi.

      Thấy Trang Như Mộng nhìn tới, hai người vội vàng nửa quỳ hành lễ. Sau khi hành lễ xong nha hoàn ở trong hai người ân cần lên tiếng : "Đại nương, ngươi rốt cuộc tỉnh." người nha hoàn khác cũng lên trước dìu Trang Như Mộng muốn đứng lên. Linh Tê ở bên thấy vậy vội vàng mở miệng, "Được rồi, Diệu Trúc, Diệu Tuyết, đại nương vừa mới tỉnh, các ngươi cũng nên vòng quanh nàng thế chứ."

      Nghe được Linh Tê , nha hoàn mặt tròn được gọi là Diệu Tuyết nhanh le lưỡi cái với Linh Tê nhưng cũng im lặng nữa. Mà Diệu Trúc dìu Trang Như Mộng ân cần hỏi han, "Đại nương muốn ra ngoài sao?"

      Trang Như Mộng nhìn chăm chăm vào Diệu Trúc rồi nghiêng đầu về phía Linh Tê : "Ta muốn xem mẫu thân chút."

      Thế nhưng khi hai người Diệu Trúc, Diệu Tuyết nghe lời này, lại đồng thời thay đổi sắc mặt. Linh Tê ở bên thấy vậy vội vàng lén véo hai nàng cái, hai người mới vội vàng đổi sang vẻ mặt cười đùa. Trang Như Mộng sớm nhìn thấy vẻ mặt của hai người trước đó, trong lòng nàng lập tức liền căng lên như dây cung.

      Gương mặt Trang Như Mộng hung dữ nhìn Diệu Tuyết hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chỗ mẫu thân xảy ra chuyện gì rồi?"

      Diệu Tuyết được Linh Tê ra hiệu, trong lòng nàng cũng lo lắng cho thân thể của đại nương, cho nên nàng vẫn mở miệng cười , "Chỗ đó có chuyện gì đâu, chỉ là vừa lúc trở lại thấy bên ngoài có tuyết rơi, cho nên khi nghe đại nương muốn đến Toái Ngọc hiên nơi phu nhân, trong lòng ta mới lo lắng ở đường đại nương bị cảm lạnh."

      bên Diệu Trúc cũng phụ họa theo, "Đúng đó, đúng đó. Đại nương, bây giờ thân thể ngươi vẫn còn rất yếu ớt, ngày mai hẵng ."

      Nghe lời này Trang Như Mộng làm sao mà tin được. Nàng cũng phải chỉ là hài tử mười hai tuổi, mà vẻ mặt mới vừa rồi của hai người này nàng có thể nhìn được nhất thanh nhị sở ( ràng). Thấy hai người này quyết định , sắc mặt Trang Như Mộng trầm xuống, "Diệu Tuyết ~"

      Diệu Tuyết bị gọi như vậy, đối mặt với ánh mắt của đại nương trong lòng khỏi hoảng hốt. Trong lòng nàng thầm nghĩ, dáng vẻ này của đại nương xem ra đúng là dọa người. Rốt cuộc Diệu Tuyết cũng chỉ là tiểu nương mười hai tuổi, bị trừng cái như vậy thể mở miệng , "Mới vừa rồi ta và Diệu Trúc đường trở về, nghe Vương di nương ở nơi của phu nhân."

      Diệu Tuyết vừa xong cảm thấy ngang hông đau nhói, ra là Linh Tê lại nhéo nàng cái. Diệu Tuyết cảm thấy rất uất ức, nhưng lại nghĩ đến mới đây đại nương vì chuyện của Vương di nương mà tuyệt thực (nhịn đói) đến hôn mê, bây giờ biết chuyện này chừng lại còn thế nào nữa, trong lòng nàng nhất thời hối hận thôi.

      Đợi đến lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa, Trang Như Mộng sắp cất bước vòng qua bình phong. Diệu Tuyết lấy tay tự đánh hai cái lên miệng mình, rồi vội vàng theo.

      Toái Ngọc hiên ——

      "Hôm qua mẫu thân có tới phòng của ta, là trong kho còn có đống tuyết sâm thượng hạng bảo ta tới lấy ít. Mà ta nào dám độc chiếm những đồ tốt này, cho nên hôm nay mới đưa tới cho tỷ tỷ. . . . . ."

      Trang Như Mộng vừa tới trước cửa, chỉ nghe trong nhà truyền đến lời hả hê của Vương di nương. Ánh mắt nàng trầm xuống, nhưng chưa đến nháy mắt khi nhìn lại bộ dáng nàng vẫn có chút ngây thơ quen thuộc như thường ngày.

      Ngoài cửa nha hoàn đứng chờ cung kính thay nàng vén rèm lên, Trang Như
      [​IMG]
      rjnchanTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :