1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân thấy ta có nhiều bệnh - Hàn Hoa Nhất Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      TƯỚNG QUÂN THẤY TA CÓ NHIỀU BỆNH

      [​IMG]


      Tác giả: Hàn Hoa Nhất Mộng

      Thể loại: Cổ đại, sủng, ngọt, HE.

      Số chương: 97

      Editor: ~Ngọt~

      Nguồn convert:
      Wattpad

      Văn án:

      Vừa gặp , gặp lại càng thêm ái mộ.

      Thất tiểu thư Thẩm gia trở thành người “Mê muội” Hàn tướng quân số .

      Mỗi lần muốn biểu đạt tình cảm đều dùng phương thức đặc biệt hàm súc ——

      Thẩm Lạc: Hàn tướng quân, chắc ngươi tin, nhưng mà phu quân tương lai của ta giống ngươi như đúc luôn đó.

      Hàn Huyền: ...

      Đây là huyện xưa về tiểu nương mê muội nam thần.


      Mục lục

      123456789 ✤ 10
      11 ✤ 12 ✤ 13 14 15 ✤ 16 ✤ 17 ✤ 18 ✤ 19 ✤ 20
      21 ✤ 22 ✤ 23 ✤ 24 ✤ 25 ✤ 26 ✤ 27 ✤ 28 ✤ 29 ✤ 30
      31 ✤ 32 ✤ 33 ✤ 34 ✤ 35 ✤ 36 ✤ 37 ✤ 38 ✤ 39 ✤ 40
      41 ✤ 42 ✤ 43 ✤ 44 ✤ 45 ✤ 46 ✤ 47 ✤ 48 ✤ 49 ✤ 50
      51 ✤ 52 ✤ 53 ✤ 54 ✤ 55 ✤ 56 ✤ 57 ✤ 58 ✤ 59 ✤ 60
      61 ✤ 62 ✤ 63 ✤ 64 ✤ 65 ✤ 66 ✤ 67 ✤ 68 ✤ 69 ✤ 70
      71 ✤ 72 ✤ 73 ✤ 74 ✤ 75 ✤ 76 ✤ 77 ✤ 78 ✤ 79 ✤ 80
      81 ✤ 82 ✤ 83 ✤ 84 ✤ 85 ✤ 86 ✤ 87 ✤ 88 ✤ 89 ✤ 90

      91 ✤ 92 ✤ 93 ✤ 94 ✤ 95 ✤ 96 ✤ 97
      Last edited: 10/1/18
      Nhitocngan, quỳnhpinky, Bờm xinh8 others thích bài này.

    2. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Chương 1: Duyên phận

      Tháng ba, cỏ mọc xanh um, én bay từng đàn, hoa nở rực rỡ. Đây đúng là thời điểm tốt nhất trong năm để cùng bè bạn ngắm hoa, thưởng trà. Đến khi tháng ba trôi qua rồi, thời tiết dần nóng lên, muôn hoa tươi đẹp cũng tàn úa, nào còn sắc hoa rực rỡ, nào còn bức tranh ngàn bông khoe màu đua sắc.

      Hôm nay đúng mùng 10 tháng 3, thừa dịp ngày xuân lãng mạn này chưa qua mất, Hầu phủ Tạ gia oanh oanh liệt liệt mở tiệc ngắm hoa, mời đám thân hữu (*) đến phủ cùng vui đùa.
      (*) họ hàng, ruột thịt

      Thân là Thất tiểu thư của phủ Vinh Quốc Công, Thẩm Lạc cũng nằm trong danh sách những người được mời đến. Nhưng mà lúc này, nàng lại cùng những người khác ngắm hoa thưởng hí, mà núp ở nơi hẻo lánh sau núi giả, lắng tai nghe động tĩnh bên trong.

      "Niệm Thu, nàng biết đấy, ta đính hôn với Tứ tiểu thư của phủ Vinh Quốc Công từ trước. Thẩm gia quả thực đắc tội nổi, cuộc hôn nhân này ta chẳng có cách nào rút lui, nàng và ta chắc phải xa biệt nhau."

      "Chính Sơ, ta quan tâm có thể ở cạnh bên chàng dài lâu được bao nhiêu, nhưng xin chàng đừng vứt bỏ ta, ta quả thực... Chàng biết mà, có chàng, làm sao ta sống nổi đây, chàng có thể nhẫn tâm như vậy ư?"

      Trong núi giả, đôi uyên ương thổ lộ tâm tình vô cùng triền miên. Thẩm Lạc trốn ngoài núi giả khi nghe được những lời này liền xác định mình chắc chắn đoán nhầm —— hai người trong núi giả, người là vị hôn phu của tỷ tỷ nàng Hạ Chính Sơ, người còn lại khẳng định là biểu tiểu thư Hà Niệm Thu của Hầu phủ.

      Vừa nãy Thẩm Lạc dám xác định người lén lút tới nơi hẻo lánh kia là vị hôn phu của tỷ tỷ mình nên mới bỏ lại nha hoàn mà bám theo, ngờ lại phát ra bí mật này. Có thế mới biết bộ mặt của cái người tên Hạ Chính Sơ lúc nào cũng ở trước mặt mọi người tỏ vẻ lòng dạ chờ đợi tỷ tỷ nàng, đúng là biết xấu hổ!

      Thẩm Lạc mắng thầm mấy tiếng trong bụng, nghe thấy bên trong có tiếng xột xoạt náo động, tròng mắt nàng híp lại, trong dạ dày trào lên trận ghê tởm, nàng muốn ở lại thêm chút nào nữa, liền xoay người rời . Ấy thế mà, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy thân hình khác.

      Vừa rồi áp tai vào núi nghe tiếng động quá chăm chú nên Thẩm Lạc căn bản hề phát có người khác ở đây, giờ khỏi bị hù cho sợ hết hồn. Nàng bình tĩnh lại, thấy người trước mắt, đưa tay khẽ vuốt ngực, cũng hết sợ hãi.

      Hai người, người nghe lén bị bắt gặp lại chẳng có chút kinh hoảng, người bắt quả tang kẻ nghe lén lẫm liệt vững vàng, ngược lại càng giống như chẳng có việc gì. Thấy người nọ nhấc chân về phía khác, vừa vặn hợp ý nàng, Thẩm Lạc cũng theo.

      Người nọ hề quản nàng nên Thẩm Lạc yên tâm thoải mái đuổi theo .

      Bộ xiêm ý sắc khí đen tuyền bọc lấy dáng người tuấn vô cùng, trông như thanh kiếm huyền bí giấu trọn trong vỏ kiếm đầy quý báu. khắc kia khi gương mặt tuấn mĩ xuất trước mắt nàng lại biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt thâm thuý tựa nước hồ trong vắt chút gợn sóng, để lộ ra lãnh đạm cùng hời hợt. Đôi giày đen giẫm thảm cỏ non xanh lại chẳng tạo ra chút tiếng động nào.

      —— Hàn Huyền.

      Thẩm Lạc bước theo sau lưng , đánh giá qua lại từ xuống dưới, bởi vì phát vị hôn phu của tỷ tỷ mình chân đạp hai thuyền (*) quá tồi tệ nên tâm tình có chút chuyển biến tốt.
      (*) tương tự như bắt cá hai tay

      Bất luận như thế nào, phát ngay từ bây giờ còn đỡ hơn sau này tỷ tỷ xuất giá rồi mới biết. Nhưng làm thế nào để tỷ tỷ nàng biết chuyện này cần phải cân nhắc thận trọng, ngược lại nóng vội chẳng giải quyết được vấn đề. Nghĩ vậy, Thẩm Lạc liền hơi buông lỏng chuyện này chút.

      mực theo Hàn Huyền rời xa chỗ núi giả, trông đến bóng lưng nửa ngày, khoé miệng Thẩm Lạc bỗng nhấc lên. Thay vì nhanh chậm mà thư thái bước sau , nàng nhanh chóng vượt lên Hàn Huyền, đối mặt với . Nàng chắp tay sau lưng lùi lại, ngẩng đầu mỉm cười với người trước mặt, cao giọng , "Hàn tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi."

      ra đây chỉ là lần thứ 2 Thẩm Lạc bắt gặp Hàn Huyền, hơn nữa lần đầu bọn họ gặp mặt là hai tháng trước. Cho nên khi nghe thấy nàng như vậy, Hàn Huyền mới nhận ra nàng, nhướn nhướn mày, liếc nàng cái, mím môi gì.

      Thẩm Lạc thấy lãnh đạm như vậy, cả người cũng toả ra mùi bất cận nhân tình (*), đúng là giống như băng tuyết núi cao quanh năm chẳng hề tan chảy, chỉ có thế đứng nhìn từ xa... Chà chà, chính là bộ dáng như vậy, khiến nàng thích chết được, chỉ muốn nhúng chàm, còn muốn hung hăng chà đạp.
      (*) quan tâm đến tình cảm, tiếp xúc với người ngoài.

      Ngày từ cái nhìn đầu tiên, nàng thích gương mặt này của Hàn Huyền rồi.

      Nhìn chằm chằm Hàn Huyền, Thẩm Lạc ngơ ngẩn cười đến thất thần. Bỗng nhiên chân nàng dẫm phải hòn đá, lập tức trọng tâm vững, cả người nàng chế mà ngã về sau. Thẩm Lạc kêu tiếng, Hàn Huyền liền nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay nàng, dùng sức kéo nàng lên, giữ nàng đứng vững rồi lại đứng yên chỗ.

      đợi nàng cầu cứu mà xuất thủ rồi, Thẩm Lạc mang theo tâm tư rạo rực nghĩ nghĩ, thoạt nhìn tưởng lạnh như băng, hoá ra chút tâm địa sắt đá cũng có nha. Nhưng mà đợi Thẩm Lạc hoàn hồn mà lời cảm tạ, Hàn Huyền vượt lên trước nàng, tiếp tục bước về phía trước. Mắt nhìn thẳng, biểu tình khuôn mặt chút thay đổi, vô tình chạm vào mu bàn tay tinh tế của Thẩm Lạc làm sinh ra chút nóng bỏng.

      Hàn Huyền buông bàn tay ấy ra, cố gắng đuổi những cảm giác khác thường kia . Thẩm Lạc cũng đuổi theo, ngược lại như trước nữa mà sóng vai bên cạnh , cười câu, "Cảm ơn.". Hàn Huyền khẽ kéo khoé miệng cái, nhưng vẫn là chẳng hề mở lời.

      có thân hình cao, chân lại dài, bộ giống như lướt cùng gió, tốc độ nhanh tưởng, Thẩm Lạc chỉ cẩn bước hơi chậm chút là bị bỏ lại. Nàng đành chạy nhiều bước theo sau, lần nữa lại cùng sóng vai với . Thẩm Lạc vươn ra đôi tay nơi hai người vừa vô tình đụng chạm da thịt với nhau mà quơ quơ trước mặt Hàn Huyền.

      Nàng gọi khẽ tiếng, hồi phục lại vẻ đoan trang , "Hàn tướng quân, ngươi cần nhanh như vậy đâu. Mặc dù vừa nãy ngươi sờ sờ ta cái, ta cũng bắt ngươi phải phụ trách đâu." xong tựa hồ sợ Hàn Huyền vẫn tin, còn bổ sung thêm câu, " đấy."

      Rốt cuộc Hàn Huyền cũng dừng bước, thoáng nghiêng đầu, tầm mắt quét qua gương mặt Thẩm Lạc, hỏi, "Thẩm thất tiểu thư, ngươi chuẩn bị đâu? Phòng khách ở bên này."

      Sau đó liền thấy tiểu nương thân váy dệt sợi kim thêu cây hoa sơn trà cùng chiếc áo ngoài với hoa văn tinh tế cười lên, mi mắt cong cong, khuôn mặt dường như muôn hoa nở rộ, rực rỡ muôn phần, so với ánh mặt trời ngày xuân lại càng thắm tươi.

      Nàng dùng đôi mắt sáng như sao trời nhìn chớp mắt, đáp nẻo, "Hàn tướng quân, người còn nhớ ta." Thanh nàng mềm ngọt, giống như được ủ mật.

      Nhưng Hàn Huyền lại hiểu việc này có gì đáng để nàng cao hứng đến thế, tất nhiên là còn nhớ nàng rồi.

      Ngày tết lâu về trước, đại ca nàng mời đến phủ Vinh Quốc Công làm khách. Lúc bọn họ uống trà trong thư phòng, thanh của nàng từ bên ngoài chợt vang lên, thanh thanh thuý thuý, giống như tiếng suối chảy róc rách trong khe núi. thấy người mà chỉ nghe thấy tiếng, Cẩn Chi bảo nàng vào, giới thiệu qua với , đây là Thất tiểu thư của Thẩm gia.

      "Phòng khách kia ở đâu vậy? Đại khái là ta lạc đường rồi, Hàn tướng quân, có thể chỉ giúp ta được ?" Hàn Huyền trả lời câu hỏi vừa nãy của nàng, Thẩm Lạc lại dùng dáng vẻ tự nhiên hỏi sang chuyện khác. Quả nàng biết đường , mặc dù nàng rất ràng, đây phải là đường trở lại.

      Hàn Huyền lên tiếng đáp lại, chỉ nhấc chân bước nhưng theo hướng lúc đầu nữa. Thẩm Lạc liền biết đáp ứng rồi, khoé miệng cong cong, lại tiếp tục đuổi theo. Hai người trước sau bước , lần này, Hàn Huyền hơi bước chậm lại, để Thẩm Lạc đuổi theo quá mức khổ cực.

      Thẩm Lạc lặng lẽ đào bới ưu điểm người Hàn Huyền, vừa lương thiện, vừa quan tâm, lại còn ôn nhu, nàng thấy, được cùng Hàn tướng quân gặp mặt lần nữa quả thực rất vui sướng. đường đến phòng khách, Thẩm Lạc cứ thế quan sát bóng lưng Hàn Huyền, vai rộng eo hẹp chân dài, vóc người cân xứng này đúng là cảnh đẹp ý vui, làm nàng nhịn được mà cười híp mắt.

      Hai nha hoàn Tú Hoà và Tú Miêu của Thẩm Lạc mãi thấy nàng trở lại, ở phòng khách gấp đến nỗi vòng tròn, nhìn thấy hình như là bóng người của Thẩm Lạc từ xa xa liền chạy đến tiếp đón. Thấy đúng là nàng, hai người đều thở phào nhõm, đồng loạt kêu lên tiếng, "Tiểu thư!" rồi sau đó mới chú ý đến có Hàn Huyền đứng bên cạnh.

      Tú Hoà và Tú Miêu đều nhận ra Hàn Huyền, bị dáng vẻ lạnh như băng của doạ cái, tầm mắt chợt thu hồi. Được dẫn tới đây cũng đủ khiến Thẩm Lạc thoả mãn, nàng với hai nha hoàn, "Các ngươi ra bên kia đợi ta chút, ta còn có lời muốn với Hàn tướng quân."

      Hàn tướng quân? Cách xưng hô của Thẩm Lạc làm Tú Hoà cùng Tú Miêu hai người đưa mắt nhìn nhau cái, sau đó liền lui ra xa chút.

      Thẩm Lã xoay người lại nhìn Hàn Huyền, khoé miệng giương cao, cảm ơn, trái lại , "Hàn tướng quân, chắc ngươi tin, nhưng mà phu quân tương lai của ta giống ngươi như đúc luôn đó.". Nàng giống như chuẩn bị sẵn lời trong lòng, ý chí chiến đấu sôi sùng sục.

      Tiểu nương trước mắt dùng ánh mắt kia nhìn quá mức lộ liễu, nghĩ tới lời ra lại càng chút kín đáo, ngay cả cũng có chút phản ứng lại kịp. Nhưng mà kẻ đầu sỏ khiến bị như vậy nhanh chóng co chân lên mà chạy về phía hai nha hoàn kia rồi, hoàn toàn chẳng có chút quan tâm nào đến thái độ của .

      được mấy bước, Thẩm Lạc lại nghiêng đầu nhìn qua, thấy Hàn Huyền còn đứng yên tại chỗ, liền vẫy tay với , ngọt ngào , "Huyền ca ca, cảm ơn ngươi đưa ta về nha."

      Hàn Huyền híp mắt nhìn nàng, nhưng mà Thẩm Lạc xoay người tiếp tục vào phòng khách rồi. Mười bốn tuổi cũng vẫn còn , chắc hẳn vẫn chưa hiểu chuyện, lời tự nhiên cũng cần tin tưởng là quá mức. Vừa nãy phải còn gọi tiếng ca ca hay sao?

      Hàn tướng quân hai mươi tuổi đầu nghĩ thế liền xoay người .

      Thẩm Lạc trở lại phòng khách, lại lần nữa ngồi xuống, biết qua bao nhiêu bài diễn hí. Thẩm Diên ngồi bên cạnh nàng thấy nàng trở lại liền hỏi, "Lạc Lạc, sao muội lâu vậy? Có phải gặp phải chuyện gì ?"

      Nhìn thấy Thẩm Diên, trong đầu Thẩm Lạc lại lên cảnh mình núp sau núi giả nghe được những lời kia. Thẩm Diên là tỷ tỷ ruột của Thẩm Lạc, ở Thẩm gia là tiểu bối đứng hàng thứ tư, năm nay mười bảy tuổi. Mà giờ nàng ấy chỉ chờ tháng sau là xuất giá, cùng Hạ Chính Sơ thành hôn với nhau.

      Chẳng qua là, hôn này chắc cũng chẳng cần tiếp tục thực nữa.

      Thẩm Diên chính là con người như vậy, lòng tự trọng rất cao, chắc chắn nguyện ý nghe lời xin lỗi của vị hôn phu mình từ miệng người khác, nên Thẩm Lạc có dự định muốn cho nàng ấy nghe những chuyện kia.

      Giờ thấy Thẩm Diên hỏi như vậy, nàng liền bóng gió, "Hầu phủ này rộng lớn, muội vô tình bị lạc đường, lại nhận biết được phương hướng, càng càng sai, vẫn là nhờ có Hàn tướng quân dẫn đường muội mới có thể quay về đây."

      "Hàn tướng quân... Chính là đại tướng quân từng tham gia chinh chiến trận Ô Tôn, từng thân mình thâm nhập vào doanh trại kẻ địch, chém chết mười mấy tướng lĩnh của quân địch, rồi còn thuận lợi thoát thân trở về, tuổi còn trẻ mà lập được công lớn Hàn tướng quân?"

      Từ trước đến giờ Thẩm Lạc bao giờ để ý mấy chuyện ven đường, chẳng trách Thẩm Diên hiểu nhiều biết nhiều, Hàn tướng quân trong miệng nàng ấy ngược lại khiến Thẩm Lạc cảm thấy có chút hứng thú. Thẩm Diên bây giờ tuôn ra tràng dài thế này khiến Thẩm Lạc thấy rất vui mừng, nàng gật đầu cười, "Đúng vậy, chẳng lẽ còn Hàn tướng quân nào khác ư?"

      "Sao muội lại biết?" Thẩm Diên khiêu mi, "Ta còn nhớ, lúc đầu đại quân thắng lợi trở về triều, muội bị bệnh nên chẳng tham gia náo nhiệt được..."

      "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng(*). Bỏ qua lần đó, giờ bọn muội lại gặp mặt, chứng minh muội cùng Hàn tướng quân chính là có duyên với nhau a." Thẩm Lạc vui sướng .
      (*) Có duyên với nhau dù cách xa nghìn dặm cũng có thể gặp nhau; có duyên với nhau dù đối diện nhau cũng thấy như xa cách.

      "Rồi sao?" Mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, Thẩm Diên truy hỏi.

      Thẩm Lạc uống ngụm trà, đặt chén trà xuống, rồi ghé vào tai Thẩm Diên, vui mừng , "Duyên phận tới ngăn được, muội muốn gả cho Hàn tướng quân!"

      Thẩm Diên: "..."
      Last edited: 30/11/17
      Bờm xinh, chun chun, inbeibe16 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hí hí nhảy hố
      ~Ngọt~ thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Bộ này cũng nằm trong dự án edit của ta nè, nay ta ủng hộ nàng nhé. Ta qua lót dép đọc thôi.
      ~Ngọt~ thích bài này.

    5. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Chương 2: Rụt rè

      Cho dù bị Thẩm Diên cười nhạo rằng hôm nay ra cửa quên uống thuốc, Thẩm Lạc cũng hề tức giận. Sau khi trở lại phòng khách, nàng liền thầm suy nghĩ hai chuyện quan trọng —— làm thế nào để tỷ tỷ chủ động nhìn thấu ghê tởm của Hạ Chính Sơ? Làm thế nào để tiếp xúc cùng Hàn tướng quân nhiều hơn?

      Thẩm Lạc cứ chút chút lại suy nghĩ về chuyện của Thẩm Diên, chút lại nhớ đến khuôn mặt của Hàn Huyền, đối với những việc khác chẳng có hứng thú gì nhiều. Cho đến lúc rời khỏi Hầu phủ, Thẩm Lạc cũng thể bước ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ. Trước mắt nàng thỉnh thoảng lại xuất thoáng qua bóng người của Hàn Huyền, đến nỗi cách lớp xiêm y vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay .

      đường trở về phủ Vinh Quốc Công, bốn vị nương ngồi thoải mái trong xe ngựa hoa lệ. Người ngây ngẩn mình dựa bên cửa sổ chính là Thẩm Lạc, biết lúc này nàng suy nghĩ cái gì mà hai gò má hồng hồng, khoé miệng mang theo thấp thoáng ý cười, từng sắc dương chiếu lên gương mặt khiến nó giống như cây sơn trà đỏ tươi, lại càng tăng thêm vẻ kiều diễm kinh người.

      Bên cạnh Thẩm Lạc, vị nương thân màu tím nhạt thêu dây hồ lô yếm dài chính là Thẩm Diên, tay nàng chống cằm, cúi đầu đọc sách, cổ tay mảnh khảnh trắng muốt, đeo theo chiếc vòng quý giá có hai sợi chỉ đỏ quấn quít khắc kim vàng rực rỡ, mặt mang nét lười biếng, tựa hồ là chán chết rồi.

      Thẩm Lạc ngồi đối diện Thẩm Diên, Ngũ tiểu thư Thẩm gia Thẩm Oanh cùng lục tiểu thư Thẩm Thư ngồi sánh vai với nhau,
      người mặc áo gấm rực rỡ may từ vải lụa màu xanh nước cùng thêu lên mấy cành hoa xuân, người mặc váy dài xanh biếc với nhành đào vươn dài đến tận cổ áo. Cả hai người đều mười lăm tuổi, lại đều mắt ngọc mày ngài, thướt tha lả lướt.

      tới Thẩm gia, tổng cộng có ba phòng, bảy vị nương, trong đó phải kể tới Thẩm Lạc là người tuổi nhất, qua tết cũng chỉ mới mười bốn. Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư đều xuất giá hết rồi, thế là trong phủ chỉ còn có bốn vị nương các nàng.

      Tổ mẫu nàng là Chương Nguyên - trưởng đại công chúa, cũng là ruột của hoàng đế bệ hạ, tổ phụ Thẩm Lang của nàng lại là Vinh Quốc Công. Hoàng đế bệ hạ rất tôn kính vị hoàng Chương Nguyên này, cũng vô cùng kính trọng vị Vinh Quốc Công có công lao hãn mã (*) này, vậy nên giờ đây Thẩm gia liền rất tự nhiên trở nên hiển hách vang dội.
      (*) Công lao chiến trận

      Chẳng những thế, dưới Thẩm gia trước sau như đều có quan hệ hoà hợp vô cùng, huynh hữu đệ cung (*), hoà thuận này khiến người khác ca ngợi ngớt.

      (*) em hoà mục thân ái tôn kính lẫn nhau

      Thẩm Oanh cùng Thẩm Thư đều chú ý tới dáng vẻ sững sờ của Thẩm Lạc, nhìn nhìn hồi lâu, cùng che miệng cười trộm. Thẩm Oanh kéo kéo ống tay áo Thẩm Diên, chép miệng, tỏ ý nàng cũng nhìn xem.

      Thẩm Diên ngẩng đầu lên, nghiêng mặt quay sang, ngắm nhìn bên mặt của Thẩm Lạc. Lúc này mặt nàng đều viết tưởng niệm, ái mộ cùng thương say đắm, Thẩm Diên mím môi cái, giọng cười với Thẩm Oanh và Thẩm Thư, "Mùa xuân ư..." Giọng mang ý vị sâu xa vô cùng.

      Hai người ai cũng nghe hiểu ý trong lời của Thẩm Diên, ánh mắt trong nháy mắt đều sáng lên cái. Thẩm Oanh muốn truy hỏi, lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập nện mặt đất, bên ngoài xe ngựa bỗng nhiên vang lên giọng , ngay gần cửa sổ xe.

      Là Nhị ca Thẩm Chiêu của các nàng.

      "Hàn tướng quân, ta vô tình nghe được ngươi phải rời khỏi thành Lâm An thời gian, liệu chuyện này có chăng?"

      Khi nghe Thẩm Chiêu kêu cái tên đó lên, mọi chú ý của Thẩm Lạc đều bị thu hút tới, nghe lời của Thẩm Chiêu, lòng nàng nổi lên ý định muốn vén rèm xe lên nhưng rồi lại nhất thời buông xuống. Nàng tiếp tục nghe, nhưng rồi chẳng nghe thấy Hàn Huyền cái gì, chắc là vừa gật đầu.

      Thẩm Chiêu lại , "Là muốn nơi đâu? Phải rất lâu sao? Gần đây phụ thân thuờng xuyên , muốn để ta được thỉnh giáo kỹ thuật cưỡi ngựa cùng bắn cung của ngươi nhiều hơn, nhưng mãi vẫn chưa hẹn thời gian với ngươi được."

      "Chỉ tháng thôi, đến quận Thanh Hà làm chút chuyện riêng." Rốt cuộc Hàn Huyền cũng chịu cất tiếng, giống như bình thường đối xử với người khác đều nhàn nhạt như vậy, nghe ra bao nhiêu cảm xúc.

      Nhưng khi đem những chuyện này cho Thẩm Chiêu, Thẩm Lạc liền nghĩ trong đầu, chẳng những có quen biết đại ca, ngay cả ca ca cũng quen sao? Thẩm Chiêu và Thẩm Diên là long phượng huynh muội, Thẩm Chiêu là ca ca ruột của Thẩm Lạc, cho nên nàng cần gọi là Nhị ca.

      Hàn Huyền phải rời khỏi thành Lâm An tháng, đến quận Thanh Hà... Lúc nãy bao nhiêu công tính toán làm thế nào để cùng tiếp xúc với nhiều hơn giờ liền đổ bể hết rồi, Thẩm Lạc rất thất vọng, cũng chỉ vì cái bất ngờ này.

      Ý niệm hơi xoay chuyển, Thẩm Lạc rất nhanh thay đổi tâm tư, đem con tim đầy u ám đuổi . Nghe được Thẩm Chiêu lại tiếp hai câu, nàng liền vén màn xe lên.

      Ánh mắt Hàn Huyền liếc thấy trong xe ngựa lúc này chợt lộ ra gương mặt trắng nõn, nụ cười kiều ngọt ngào rót vào con mắt, níu lại phía mãi rời.

      "Hàn tướng quân, ngươi phải đến quận Thanh Hà sao?"

      Thanh tiểu nương mềm nhũn ngọt ngào, Hàn Huyền lại nhớ tới giọng của nàng từng cất lên lúc trước. Mày kiếm giơ giơ lên, gật đầu cái, rồi lại quay sang với Thẩm Chiêu, "Minh Quang, ta còn có việc, trước bước." Vừa dứt lời, đạp bụng ngựa cái, rời như làn khói.

      Thẩm Lạc nhìn Hàn Huyền ngồi lưng ngựa cao to, tay nắm dây cương, dáng người thẳng tắp, giống loài tùng bách cao thẳng.

      Ngắm nhìn bóng lưng Hàn Huyền, Thẩm Lạc khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng còn chưa đủ dè dặt hàm súc sao?

      "Lạc Lạc, sao muội để ý ta?" Thẩm Chiêu cưỡi ngựa đến gần cửa xe ngựa chút, nhướn mày hỏi. Nghe Thẩm Lạc chào hỏi Hàn Huyền mà ném mình sang bên, Thẩm Chiêu vô cùng bất mãn.

      Thẩm Lạc vội vàng ngẩng khuôn mặt nhắn lên nhìn, cười tươi nhìn , ngoan ngoãn kêu lên tiếng, "Ca ca." Thẩm Chiêu nghe vậy liền hài lòng cười, , "Ước chừng khoảng nửa khắc nữa về đến phủ."

      Có được lời này, Thẩm Lạc liền hạ màn xe ngựa xuống, lại ngồi yên lần nữa. Nhưng mà Thẩm Diên, Thẩm Oanh cùng Thẩm Thư quăng cho nàng ánh mắt nhiệt tình quá mức, làm người ta có cách nào lờ . Vừa nãy các nàng chính mắt nhìn thấy vẻ mê đắm hề che giấu của Thẩm Lạc đối với Hàn tướng quân, vậy chắc chắn là người này rồi, hẳn là sai được.

      Thế này ngược lại chẳng có gì đáng lo, triều đại này xưa nay dân tình đều cởi mở, trai quý mến lẫn nhau, biểu đạt tình cảm cũng gặp khó khăn gì nhiều. Lại tổ mẫu các nàng, chẳng phải năm đó cũng chủ động theo đuổi tổ phụ đó thôi. giờ hai người họ đều ở độ tuổi lục tuần (*) rồi mà vẫn ân ái như ban đầu, thường xuyên ngọt ngào khiến các nàng mắc cỡ chết được.
      (*) độ 60 tuổi.

      "Lạc Lạc, muội..." Thẩm Oanh còn chưa hết lời, Thẩm Lạc cười híp mắt mà cắt đứt, "Ngũ tỷ tỷ, muội chọn được phu quân tương lai trước các tỷ rồi đấy." Nửa điểm thẹn thùng cũng chẳng có.

      Thẩm Oanh bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu cái, , "Lạc Lạc, muội so với tỷ đúng là quá lợi hại rồi!" Nghe có chút giống như dỗ dài tiểu hài tử. Thẩm Oanh muốn vị Hàn tướng quân này nhìn quả thực giống loại có thể cưng chiều người khác cho nổi, huống hồ gì lúc trước còn nghe Hàn tướng quân hai mươi rồi, lớn hơn Thẩm Lạc những sáu tuổi.

      Nhưng là nhìn dáng vẻ của nàng bây giờ, lại thể nào mở miệng nổi. Thẩm Oanh tự nhủ, thời gian còn dài, chưa chắc là thể theo đuổi được, theo tính tình của Thất muội muội, sợ rằng tương lai tới có ít hành động lớn mật, cũng biết Hàn tướng quân có thể chịu được hay ... Nghĩ như vậy, Thẩm Oanh lại thấy cũng cần quá lo lắng cho Thẩm Lạc.

      Có lẽ là phải lo lắng cho Hàn tướng quân nhiều hơn đây.

      Thẩm Oanh gì nữa, Thẩm Lạc cũng im lặng, nhưng những suy nghĩ trong lòng nàng lại nổi lên biến hoá khôn lường. Sau đó, Thẩm Lạc mực nghĩ ngợi ——

      Làm sao mới có thể khiến tỷ tỷ chủ động nhìn thấu kinh tởm của Hạ Chính Sơ?

      Làm sao mới có thể cùng đến quận Thanh Hà du sơn ngoạn thuỷ (*) với Hàn tướng quân?

      (*) chơi núi xanh ngắm nhìn nước biếc

      Đúng là phát sầu mà.

      .

      Trở lại phủ, sau khi rửa mặt chải đầu, đổi thành thân áo váy, Thẩm Lạc cùng Thẩm Diên đến Vinh An viện thỉnh an tổ mẫu. Tuy trưởng đại công chúa đến tuổi lục tuần, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, thân thể khoẻ mạnh, hoặc cũng là do cho tới bây giờ chưa có chuyện gì làm phiền lòng bà.

      Nếu về cuộc đời của vị trưởng đại công chúa Chương Nguyên này, đầu tiên là được thiên sủng vạn ái, phải lo âu suy nghĩ gì cho đến năm mười tám tuổi, sau lại nhìn trúng dáng vẻ khí phách đường đường của Thẩm Lang mà chọn làm phu quân. Đợi đến khi bà hai mươi tuổi thành hôn với Thẩm Lang, hai người lục đục qua lại có ba người con trai, hơn nữa người người đều tuấn vô song, hiếu thuận vô cùng.

      Khi còn bé được phụ mẫu chiều chuộng, trưởng thành có phu quân thương, lâu sau lại có con trai kính ... Huống hồ gì từ đầu đến cuối đều có hoàng đế bệ hạ vì bà mà trở thành chỗ dựa vững chắc, hoặc là phụ thân, hoặc là đệ đệ, hoặc là chất tử (*). Cho dù tại bà có hơn mười đứa chắt chít cũng ai là thân thiết với bà cả. Bất kể thế nào, người ngoài ước ao cũng chẳng có được số phận tốt như vậy.

      (*) cháu, chắt
      Thời điểm Thẩm Lạc và Thẩm Diên đến, hai người Thẩm Oanh với Thẩm Thư nửa nằm dựa vào tháp cùng lão phu nhân chuyện. Hôm nay bà mặc bộ cẩm bào (*) màu chàm khắp thân thêu hoa văn Như Ý (**), cổ tay đeo vòng ngọc sắc Thu Hương (***), mái tóc nửa bạc nửa đen được búi lên cẩn thận, cài thêm ba chiếc trâm tinh xảo, trang phục dường như có chút tuỳ tiện này lại chẳng làm mất vẻ cao quý của bà.
      (*) Cẩm bào: áo gấm, có ống tay dài và rộng, thường dành cho quan lại thời xưa.
      [​IMG]
      (**) Hoa văn Như Ý: loại hoa văn có thể được biểu diễn bằng nhiều kiểu khác nhau, được người Trung Quốc sử dụng rộng rãi với ý nghĩa "Bình an như ý", "May mắn như ý"...
      [​IMG]
      (***) Sắc Thu Hương: màu Thu Hương - được tạo nên từ phối hợp của hai màu xanh - vàng, tuỳ theo tỷ lệ phối mà có nhiều màu khác nhau.
      [​IMG]
      biết Thẩm Oanh gì mà chọc cho lão phu nhân cười rộ cả lên, khiến nếp nhăn mặt đều nở hoa hết. Thẩm Lạc cùng Thẩm Diên bước vào, liền cười gọi tiếng tổ mẫu, lão phu nhân nhìn các nàng đến, cười vẫy hai nàng đến bên cạnh.

      "Lạc Lạc, về con đó." Kéo Thẩm Lạc ngồi lên tháp, lão phu nhân thậm chí còn hơi ngồi dậy, truy hỏi, "Con biết điều mau thành cho tổ mẫu nghe, có phải giấu tổ mẫu chuyện tốt gì ?" Thẩm lạc là chắt ở giữa, tuổi nhất, nàng lại có nhiều nét tính tình giống bà cho nên lão phu nhân thích nàng nhất.

      Mẫu thân tính tình mềm mỏng, lo lắng nhiều quá bị rối loạn, nếu đem chuyện của Hạ Chính Sơ cho nàng ấy nghe, còn biết như thế nào. Nhưng tổ mẫu lại luôn luôn điềm tĩnh đưa ra chủ ý, so với mẫu thân ngược lại càng là lựa chọn tốt hơn. Huống gì, Thẩm Lạc nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tổ mẫu nhất định ủng hộ nàng quận Thanh Hà... Ai, đây thực cơ hội tốt để tiếp xúc cùng Hàn tướng quân, nàng muốn bỏ qua chút nào.

      Thấy nàng muốn ngỏ lời, lão phu nhân hừ tiếng, ngón tay điểm nàng cái, "Chờ lúc nữa con liền ở lại cho ta, ta vặn hỏi con cực kỳ cực kỳ độc ác, thử xem đến lúc đấy con còn dám dối gạt ta ." Thẩm Lạc cười hì hì, gật đầu như giã tỏi, "Được a, lúc nữa người ngàn vạn lần cũng được quên đâu đấy."

      "Con vòng vo như vậy có phải là muốn ta già rồi nhớ được chuyện chứ gì?" Lão phu nhân giả vờ giận dỗi, làm bộ muốn đánh nàng. Thẩm Lạc vội vàng cầm hai tay che khuôn mặt nhắn, buồn bực hô khẽ, "Tổ mẫu, đánh người đánh mặt!" Ngược lại xấu xa cáo trạng trước.

      Lão phu nhân bị nàng chọc cười, coi là đánh cánh tay nàng cái, đau nhột. Thẩm Lạc liền ai mấy cái, đám người Thẩm Diên cũng phì cười, nàng thu tay về, u oán tố cáo, "Đều là tỷ muội ruột, nhìn muội bị đánh mà còn cao hứng như vậy..."

      Mọi người càng cười vui vẻ hơn.

      hồi, lão phu nhân ngược lại giữ Thẩm Lạc ở lại. Chẳng qua là sau khi Thẩm Lạc rời , nàng trước tiên đến thư phòng ca ca mình Thẩm Chiêu vòng vo vòng, hỏi thăm được lúc nào Hàn Huyền phải rồi lại quay lại Vinh An viện.

      Nàng đem theo gương mặt vui vẻ ngồi bên cạnh tháp, chủ động giúp lão phu nhân bóp vai đấm chân, lại nháy mắt cái để bọn ma ma cùng nha hoàn tạm thời lui ra, xong xuôi Thẩm Lạc mới , "Tổ mẫu, con có ba việc muốn với người."

      Lão phu nhân nửa mở mắt nằm giường, nghe thấy Thẩm Lạc có ba việc, liền cười, "Tận ba vụ? Có phải con muốn trở thành người nhiều chuyện nhất thành rồi ? Trước hết việc tốt trước ta nghe xem nào."

      Thẩm Lạc trả lời tiếng, lại suy nghĩ chút, kết quả trước tiên đến việc hôm nay ở Hầu phủ phát được cái bí mật kia. Vô luận thế nào, đây vẫn là chuyện quan trọng nhất.


      --------------------​
      Ngọt có điều muốn : Tại sao edit mấy đoạn quần quần áo áo lại cực đến vậy aaaaa?! Bởi mấy đoạn đấy khó quá nên đa phần toàn là ta chém ra, nếu có gì sai cũng rất mong chư vị thông cảm!!!
      Bờm xinh, chun chun, SiAm11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :