1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công yêu nghiệt đừng dụ dỗ ta - Hồng Ngọc (73C+3NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Tướng công nghiệt đừng dụ dỗ ta

      Tác giả: Hồng Ngọc

      Thể loại: xuyên , sủng, nam cường nữ cường

      Độ dài: 73 chương + 3 ngoại truyện

      Văn án:
      Vương Vũ Mị đúng như tên gọi xinh đẹp mĩ miều luôn luôn vui cười hòa đồng với mọi người trước ánh sáng. ai biết đêm về nàng lại là sát thủ giết người ghê tay. Vì trả ơn cho bama nuôi mà mất mạng mang luôn cả mối đe dọa đến gia tài nhà bama nuôi nàng xuống mồ. Dù nàng biết đó là sắp đặt nhưng đến cuối nàng vẫn nhảy vào, cuối cùng nàng lại chết tay người nàng nhất. Nàng hỏi vì sao nhưng chỉ nhếch môi cười xem nàng như món đồ chơi để trả thù.

      Mở mắt thêm lần nữa nàng trở thành hoa si Vương Vũ Mị - con thừa tướng. Mặc dù tiếng xấu tràn lan nhưng may mắn nàng có phụ mẫu cùng ba huynh trưởng lòng sủng ái.

      : Âu Dương Phong, con thứ bảy của hoàng đế cùng quý phi, hồ ly trong vỏ tiểu bạch kiểm, khuôn mặt quả tà mị đúng hơn là nghiệt. luôn núp trong lớp vỏ nhu nhược hèn yếu nên trừ thuộc hạ thân tín ra ít ai thấy được tính cách của người lãnh huyết vô tình thế nào, càng ai biết là chủ nhân của Tinh Sát các – trong hai các ám ảnh mọi người khi nghe tên (tinh sát các và huyết tinh các). vừa thấy nàng bị mê hoặc bởi con người cũng như tính cách hoạt giả của nàng.

      Âu Dương Tuấn: là con thứ tư trong dòng dõi quý tộc, tính cách ngông cuồng tuấn mỹ bức người. xem nữ nhi chỉ là công cụ phát tiết hay ấm giường. Thấy nàng luôn chán ghét, nàng luôn lẽo đẽo níu tay khi ôm sườn phi của mình. Dù biết nàng làm vậy là do sườn phi mình khích bác nhưng cũng nể nang chưởng đánh bay nàng.
      Last edited: 5/5/15
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 1: Xuyên thịnh hành

      Nàng vừa mở mắt ra cơn đau đầu ập đến, nhìn xung quanh toàn đồ gỗ, ngay cả cái giường cũng bằng gỗ cứng ngắc. Mơ hồ thấy bóng dáng chạy vào đến bên nàng quỳ khóc. “Huhu tiểu thư người sao may quá, tiểu thư mà có chuyện gì chắc bồi bằng mạng của Tiểu Hoa mất, huhu.”

      Nàng nhăn mặt : “Tiểu Hoa em ra ngoài trước, ta cần nghỉ ngơi.”

      Khi tiểu nha đầu kia ra ngoài nàng mắng trong lòng “con mẹ nó xuyên thịnh hành ”. định gọi Tiểu Hoa vào loạt hình ảnh cứ di chuyển trong đầu nàng, ra nàng ta chết là do tên tứ vương đánh à. Nàng vuốt trái tim tự nhủ “ta bảo vệ thân thể này tốt, còn Âu Dương Tuấn ta khiến hối hận.”

      Nàng lại nằm xuống định chợp mắt lát cánh cửa lại bung thêm lần nữa, ồ ạt vào toàn là mỹ nam mỹ nữ nha, oa oa, nàng mê sắc nhưng nhiều vậy ăn chút đậu hũ là uổng quá. Nàng nhìn chằm chằm chớp mắt.

      “Haizz tiểu muội lại nổi hoa si rồi” Nàng quay lại nhìn nam nhân vừa , waaa nam nhân này ôn nhu nha, chắc đây là đại ca nàng Vương Triết Nam.

      “Muội à, chúng ta là huynh muội đó” Quay lại lần hai, nam nhân này đáng , chắc là tam huynh Vương Khải của nàng.

      Vậy nam nhân trầm ổn kia là nhị huynh rồi. Vừa nghĩ xong nghe tiếng “Thôi đừng trêu muội ấy nữa”, nhịn được nàng lao vào ôm nhị huynh thút thít “oa oa chỉ có nhị ca thương ta à”. Tốt , đậu hũ mỹ nam ngon à, bóp thêm vài cái, oa ngực rất săn chắc à nha. Nàng ăn đậu hũ nhị ca nghe giọng khác trầm ổn “Mị nhi thôi hồ nháo”. Nàng quay lại biết phụ mẫu lo nên nàng nghiêm mặt “Phụ thân, mẫu thân, ca ca, Mị nhi sau lần này tất thông suốt, Mị nhi làm phiền lòng mọi người nữa”. Mẫu thân nàng khỏi kích động, ôm nàng nghẹn ngào “Tốt, tốt, Mị nhi của ta.”


      Chương 2: Vương Vũ Mị ta từ giờ là chủ nhân Huyết Tinh các này

      Từ lúc xuyên tới giờ nàng sống rất tốt trừ mấy lúc lén ăn đậu hủ của ca ca bị phát còn lại đều ổn cả, nhưng ở nhà mãi cũng chán. Nàng liền giả nam trang lẻn đến kĩ viện xem có giống như mấy tiểu thuyết xuyên hay ai dè mãi cuối cùng lại bị lạc. Nàng định ngước lên hỏi ông trời lại nghe thấy đao kiếm gần đây, máu sát thủ của nàng nổi lên liền lén đến xem gần đó. Chỉ thấy bụi bay mù mịt, đám hắc y nhân đánh với lão ông, xem ra lão ông này cầm cự được rồi. Nàng thở dài rút chủy thủ ra, trong lòng thầm than “ mẹ nó trời đối với ta quả bạc đãi, nếu có trận bụi này chết chắc”. Nàng nhanh nhẹn lấy chủy thủ cứa ngang cổ mỗi hắc y, để ý thanh kiếm đâm về phía nàng, lão ông chưởng cái khiến hắc y nhân đó bay xa thổ huyết mà chết, còn thanh kiếm đâm trúng ngực lão ông.

      Nàng sững lại quay đầu nhìn ông lão chống đỡ thanh kiếm giữa rừng trúc. Lạnh lùng như mọi việc liên quan đến mình: “Ngu ngốc vì mình trời tru đất diệt, chỉ có kẻ ngu ngốc như ông mới ra đỡ thay cho kẻ khác. Hừ!” Nàng từ cao nhìn xuống mỉa mai khinh thường nhưng dường như trong đó có chút đành lòng.

      Lão ông nhìn nàng cười như chỉ nhìn trời rồi tự than: “Haha tiểu nha đầu ngươi thoạt nhìn cũng chỉ tới mười bốn, mười lăm sao u oán lạnh lùng...khụ khụ... đúng độ tuổi...khụ khụ... của mình?”

      “Haha...” nàng cười tự giễu chính mình. “Sống đúng tuổi ư, như thế lúc nãy ta chết rồi, còn đứng ở đây chuyện phiếm với lão. Hơn nữa lão thấy ư, tay ta tràn đầy huyết rồi, như thế có gì đáng lo, tự tung tự đại hào sảng đời! Haha lão già ngu ngốc.”

      “Hay cho câu ‘Hào sảng đời’, haha, khụ khụ.”

      Nàng nhìn lão chống đỡ dưới đất, dù nàng lãnh huyết vô tình nhưng có ân tất trả có thù tất báo, nàng muốn mang nợ ai. Chính vì thế tại mới có nàng bây giờ, tại nàng mới ở đây. Nàng tựa vào thân trúc gần đó ngước mặt lên vu vơ: “Ta muốn nợ ai ân tình, có gì lão cứ ta đáp ứng, tại ta đưa lão đại phu may lại cái vết thương chết tiệt kia.”

      là nàng làm, nàng chủ động nâng người lão dậy. Thời điểm này cái gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân chứ, nàng phỉ nhổ. Trong quan điểm của nàng có, hơn nữa nàng là người thế kỉ 21 đại mà. “Ta đỡ lão.”

      “Khụ khụ, cần đâu, ta trúng độc của tên phản đồ Dương Bá Đằng kia, trúng thêm nhát kiếm có là gì.” Lão cười thê lương, “Chỉ hận nỗi chưa báo thù được cho sư huynh mà ta xuống gặp huynh ấy.”

      Lão xong cứ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng thực khó chịu khi bị người khác suy tính a. “Lão có gì thẳng chớ nhìn ta bằng ánh mắt đó, khó chịu.”

      “Hảo hảo nha đầu sảng khoái lắm, ta thích, ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, báo thù cho ta cùng sư thúc ngươi.”

      Nàng nhếch môi suy tính “lão đầu này võ công hẳn cao, dịch dung của ta chưa cao nhưng hẳn thấp lão, nhận lão là sư phụ hảo hảo nên a.”

      “Bái sư? Ta cần.” (Tg: trái lương tâm à nha!!!)

      “Nha đầu, bao người muốn bái Tôn Tử Khách ta làm sư phụ, ngươi lại từ chối? Võ công ta xưng nhị ai dám xưng nhất, vậy mà tiểu nha đầu ngươi, ngươi tức chết ta mà.”

      “Haha, lão võ công cao sao giờ ở đây?” Nàng nham hiểm nhìn khắp người lão, cười giảo hoạt.

      “Hừ, chẳng qua do ta trúng… khụ khụ… độc thôi, ta giết chết tên phản đồ Dương Bá Đằng đó… khụ khụ.”

      “Ta có lợi gì? Tại sao lại là ta?” Nàng ranh mãnh nhìn lão.

      “Nha đầu ngươi đúng là… khụ khụ… hồ…khụ khụ… ly”

      “Cảm ơn, quá khen rồi, mà đúng vậy mà, hahaha.”

      “Khụ, lợi tất nhiên, ngươi trở thành các chủ Huyết tinh các và thanh kiếm Huyết ám này là của ngươi. Chỉ cần khi ngươi luyện xong bổn kiếm Huyết này, lấy kiếm Huyết ám cắt giọt máu lên kết hợp… khụ khụ… múa bổn kiếm Huyết nhận chủ nhân…khụ khụ, còn lý do ta nhận ngươi có lẽ là do xương cốt của ngươi hợp với nó, mà có lẽ đây là ý trời…khụ khụ khụ.”

      “Nhưng ta…”

      Lão ho nhiều hơn, gắt lên: “Ta còn nhiều thời gian, mau.”

      Lão ấn nàng xuống ngồi xếp bằng, bắt đầu truyền nội lực, từng dòng từng dòng chảy cuồn cuộn. Đến khi xong, lão bị đánh bật vào khóm trúc ở gần đó. Nàng vội lại bên, lão nhìn nàng cười : “Đồ nhi con...”

      “Vương Vũ Mị.”

      “Mị nhi con nhất định...khụ khụ... phải luyện thành... khụ khụ... báo thù.”

      Lão xong liền tắt thở. Nàng ôm xác lão, chôn nơi cao nhất của rừng trúc này, lập bia “Tôn Tử Khách chi mộ đồ nhi Lãnh Mị lập”. Nàng đứng lên : “Vi sư yên tâm, ta làm. Haha, Dương Bá Đằng ngươi nên trách ta. Ngươi bất nghĩa đừng trách ta bất nhân.” Xong xuôi nàng tiêu sái tay cầm bí tịch cùng kiếm Huyết ám về phủ tướng quân.
      HaYenChris thích bài này.

    3. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 3: Tiểu nghiệt ngoan đừng khóc ta bảo vệ ngươi, còn ngươi cút sang bên

      (Nam chính xuất nghe hạnh phúc quá)

      Trong hoàng cung.

      “Hoàng huynh, tại sao đệ phải để nàng ta đến phủ chứ?”

      “Sao đệ còn hỏi được vậy. phải do đệ đánh trọng thương con nhà người ta sao? Dù gì ta là hoàng đế, thể bao che khuyết điểm của đệ được. Hơn nữa nàng lại là con thừa tướng, cũng là đệ nhất mỹ nữ, sao đệ lại có thể. Haizzz, bàn nữa, chuẩn bị ba ngày sau nàng ta đến phủ của đệ ở tháng.”

      Âu Dương Tuấn nhăn mi : “Hoàng huynh, huynh để tên thất vương ốm yếu bệnh tật ở phủ của đệ rồi, sao huynh còn cho thêm hoa si nữa, ta đồng ý.”

      Hoàng đế Âu Dương Dật thở dài : “Thôi để hai người họ ở chung viện là được. Sau tháng ta đưa Âu Dương Phong về phủ của đệ ấy.”

      “Hoàng huynh, huynh phải giữ lời.”

      Âu Dương Dật phất tay : “Thôi đệ quay về , ta mệt rồi.”

      Âu Dương Tuấn chắp tay : “Cung tiễn hoàng thượng”, sau dùng khinh công bay về phủ tứ vương.

      Còn ở phủ thừa tướng có tiếng sói rống: “Sao? Phụ mẫu, Mị nhi muốn đâu. Ta khỏi tháng rồi giờ mới hỏi thăm thiếu thành ý. Mà phụ thân tuấn mẫu thân xinh đẹp, Mị nhi chỉ muốn ở nhà à.”

      Mẫu thân nàng thở dài : “Mị nhi con như vầy mẫu thân hiểu nhưng lệnh vua khó cãi à.”

      Mắt nàng tròn xoe nhìn phụ thân, phụ thân xoa đầu nàng: “Mị nhi đến đó ở ủy khuất con, lỡ như lại bị tứ vương gia khi dễ nhớ phụ thân dù liều cái mạng già này.”

      Nàng quay lại nhìn ba huynh với đôi mắt to tròn ngập nước tưởng chừng như sắp chảy ra chỉ nghe tiếng đồng loạt: “Mị nhi ủy khuất muội.”

      Nàng véo đùi cho nước mắt chảy ra : “Mị nhi muốn xa mọi người.” ‘Đặc biệt ở đây toàn mỹ nam như vậy à’. Câu này nàng chỉ dám để ở trong lòng dám đưa ra. Xong nàng liền lao vào, ách phải mẫu thân mà là phụ thân nàng à (Tg: như vậy mà tham sắc), hảo săn chắc nha. Xong nàng liền lao vào ôm ba huynh ăn đậu hũ, đại ca hảo mát a, nhị ca hảo ngon, tam ca hảo thơm à, muốn buông tay chút nào. Nàng lợi dụng dụi đầu vào ngực ba huynh ăn đậu hũ thơm ngon mà ai biết, còn ba ca ca của nàng cho là nàng lo sợ nên ôm an ủi nàng. (Tg: huhu các soái ca của tui). Xong nàng buông ra khi ăn no đứng nhìn mẫu thân rồi : “Mẫu thân, Mị nhi ôm mẫu thân đâu, khiến Mị nhi muốn hơn.”

      Xong nàng chạy vụt , ai trong nhà cũng nghĩ nàng lo lắng sợ lại xảy ra chuyện ở phủ tứ vương gia mà đau lòng thay nàng, riêng nàng ... “Ây gia, mắc tiểu quá, nhanh thôi, ây gia.” (Tg: lý do nàng ấy chạy đấy ạ.)

      Sau khi giải quyết nhu cầu xong nàng mừng thầm trong lòng “há há, được ra khỏi phủ chơi tự do rồi, vui quá...”. Sau đó nụ cười tắt dần, rồi biến mất. “Sư phụ, ta luyện thành bổn kiếm Huyết rồi, cũng máu nhận chủ thành công, người đợi ta khoảng thời gian ngắn ta đưa Dương Bá Đằng kia xuống bồi người.” Trong mắt nàng chợt lóe băng lãnh, cả người tỏa ra hàn băng xong nhanh chóng biến mất, tưởng chừng như đó chỉ là ảo giác, và trở lại thành Mị nhi đáng nhí nhảnh.

      Ba ngày sau, phủ tứ vương gia cho người đưa xe ngựa đến đón nàng. Nàng vừa lên xe là lập tức xuất phát. Vừa đến phủ tứ vương gia, ai cũng nhìn nàng bằng cặp mắt chán ghét, nhưng do uy danh phủ thừa tướng nên tất cả hạ nhân đều dám đắc tội nàng. Nàng to: “Tiểu Hoa, muội cầm túi đồ vào.”

      Nàng vừa xong thấy trắc phi Trần Đào Sương của Âu Dương Tuấn õng ẹo đến, giọng ngọt đến kinh tởm: “Ây gia, là hoa si đây mà” xong che miệng cười.

      Nàng nhìn nàng ta khinh miệt cười, : “Chó khôn chớ cản đường chủ.”

      “Ngươi, ngươi...”

      Nàng ta chưa hết câu, nàng thêm: “Ta biết ta đẹp ngươi cần khen.” Xong nàng bỏ , Trần Đào Sương thấy vậy, nắm tay nàng lại định giáng cho nàng cái tát, nàng liền xoay người tát cho nàng ta cái to.

      Đào Sương tin nổi nàng dám làm thế với mình, hét lên : “Ta là trắc phi của vương gia, ngươi dám đánh ta.” Nàng ta ôm mặt .

      “Là trắc phi phải vương phi, ngươi chỉ là tiện tì làm ấm giường cho vương gia thôi. Hừ.” Xong nàng quay sang phía quản gia : “Dẫn đường.” Nàng vừa vừa vui mừng để lại cục tức cho Đào Sương.

      Quản gia đưa nàng đến biệt viện cách lập với biệt viện của vương gia hoàn toàn. Nàng thích ta nên cách mấy nàng cũng để ý. Nàng đưa bọc đồ cho Xuân Hoa rồi dặn: “Em cùng quản gia cất đồ, ta tham quan đây.”

      Loáng thoáng nàng liền chạy vụt , mon men đến đình bên hồ sen. Đến nơi nàng thấy đẹp nha, đẹp hơn lão cha lão huynh ở nhà nữa, đây là nam nhân đẹp nhất nàng từng gặp. Đôi lông mi cong vút, da trắng, ngón tay thon dài, và đôi môi bạc nha, thèm thuồng a. Đây phải vẻ đẹp ôn nhu, trong sáng, hay lãnh huyết, tuấn mỹ gì cả, chính xác là nghiệt nha, quá đẹp à. Nam nhân này nàng muốn.

      Nàng bước lại gần ngồi xổm quan sát nam nhân này. Nhìn cao gầy nhưng cơ bụng sáu múi à nha. Nàng quan sát nam nhân này chút rồi lại kéo áo che khuôn ngực hấp dẫn đó, lấy cái chăn mỏng đắp lên cho , rồi lên đình ngồi thưởng hoa. Nàng vô tư cởi giày, tay ôm cột đình, chân xắn ống cao lên tận đùi, lấy chân chới với ngắt búp sen. Được sáu búp nàng liền nhảy xuống, quên luôn mang hài, day day mỹ nam dậy. “Ca ca dậy , ăn với ta.”

      Mỹ nam ánh mắt mơ màng, miệng vừa mở ra bị dúi nhụy sen vào. Nàng : “Nó ăn vừa ngọt vừa bùi, huynh ăn , đó ta cho huynh, ta đây.”

      được đoạn nàng hét lên: “Á quên, ta tên Vương Vũ Mị, huynh tên gì?”

      Mỹ nam, à quên nghiệt nam tử giọng yếu ớt: “Ta là Âu Dương Phong.”

      “À vậy huynh là huynh đệ của tên chết bầm Âu Dương Tuấn.”

      Âu Dương Phong bất ngờ hỏi lại: “Muội gì?”

      “Ách, có gì, có gì, bữa khác ta tìm huynh.”

      rồi nàng chạy biến. Còn Âu Dương Phong hồi tưởng những gì mình thấy. Từ lúc nàng đến ngắm nhìn mình, đến lúc nàng kéo vạt áo lên đắp chăn cho , tới lúc nàng cởi hài ôm cột hái búp sen, đến lúc lay dậy đút ăn, tới lúc nàng mất, nhìn lại còn thấy cả đôi hài nàng bỏ quên chân trần về mà hay biết. lại gần đôi hài, cầm lên tay, mân mê bông hoa mẫu đơn đó, bật cười câu: “Vương Vũ Mị, nàng thú vị.” Trong đôi mắt tràn đầy giảo hoạt, giọng mạnh mẽ còn yếu ớt, nhu nhược.

      Còn nàng ngồi co ro giường đợi Tiểu Hoa mua đôi hài mới. Tiểu Hoa cứ hỏi hài nàng đâu, lẽ lại vì vui quá quên hài. Vậy nên nàng cứ im lặng co ro đợi hài mới, và sắp chết vì chán chường.
      Last edited: 5/5/15
      HaYenChris thích bài này.

    4. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Tiếp chương 3
      Haizzz, nàng ở mãi trong nhà cũng chán, hơn nữa đêm nay trăng đẹp vậy mà thưởng thức đáng tiếc. Nàng kêu to: “Tiểu Hoa, em tìm quản gia đến cho ta.”

      “Tiểu thư người tìm làm gì á?”

      “Hồ nháo, ta em em cứ .”

      Nàng ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ nhớ đến tiểu nghiệt đó, biết có cặp mắt bén như chim ưng nhìn nàng mê mẩn với nụ cười chói mắt. biết đến bao lâu, chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân nặng dần nàng mới bừng tỉnh. Quản gia đưa mắt nhìn nàng, trong đó tràn đầy chán ghét cùng khinh thường. Nàng quay lại buồn chán liếc mắt : “Thất vương ở đâu?”

      “Bẩm, Thất vương cũng ở biệt viện này ạ. Ngài 200m sau rẽ trái thấy chỗ Thất vương ở ạ.”

      Nàng chẳng buồn , chỉ phất tay ý bảo về. Sau khi Tiểu Hoa tiễn quản gia , nàng liền tươi tỉnh chạy nhanh đến biệt viện của Âu Dương Phong để cùng thưởng trăng.

      Chưa thấy người mà nghe thấy tiếng nha: “Phong ca ca, ta đến rủ huynh chơi nè. Phong ca ca taaaaa. Ách, huynh còn thay đồ sao? Cứ tự nhiên ta ở đây đợi huynh.” xong nàng dương mắt nhìn nam nhân trần truồng luống cuống. (Tg: lạy nàng, người ta là xử nam đó.)

      Âu Dương Phong luống cuống mặc lại đồ, mặt đỏ đến mang tai, giọng yếu ớt nhàng : “Muội... Ta....”

      “Ách, muội thấy.”

      “Thấy... thấy...”

      “Nga, thân hình huynh đẹp a, nhìn kiềm chế nổi a.”

      Nàng xong mặt lại đỏ hơn, nàng bổ sung thêm làm chết nguyên à chết cả đám ruồi.

      “Huynh cần lo, muội tu luyện khá tốt, nếu lúc nãy là người khác huynh bị ăn còn xương rồi nha.”

      thực biết nên khóc hay cười nữa, tiểu nương nhìn thấy thân hình nam nhi nên thẹn thùng chứ sao lại là , rốt cuộc là sao a?

      “Huynh thưởng trăng cùng muội, lại đình chỗ đầm sen ấy?”

      suy nghĩ nàng : “ trả lời là đồng ý nha.”

      Xong nàng điệu tay chạy đến bên đình, nhấn ngồi xuống, xong nàng lấy ra từ tron tay áo bầu rượu : “Huynh uống với muội chút chứ?”

      “Ta uống được.” Giọng như chú chim non, yếu ớt mà nhàng.

      sao, muội uống huynh ngồi thưởng trăng với muội là được, tửu lượng của muội rất cao nha.”

      “Ách, muội tửu lượng cao sao uống ba chén là gục rồi.”

      Nàng mơ màng hỏi: “Phong huynh, sao tất cả mọi người đều huynh ốm yếu, phế vật vậy? Hức!”

      Mắt Âu Dương Phong khẽ lóe lên, sau nhu nhược trả lời: “Lúc ta sinh ra là sinh non, hơn nữa mẫu thân lại mất lúc sinh ra ta nên ta…”

      Nàng nhịn được, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đó. Âu Dương Phong khẽ cứng người, định mở miệng lại nghe tiếng cười vang dội: “Haha, hoa si đúng là hoa si, ngay cả đệ đệ ốm yếu của ta ngươi cũng buông.”

      “Hoàng huynh, đệ, đệ…”

      “Im ngay, phế vật.”

      “Còn ngươi, hoa si ngươi…”

      Âu Dương Tuấn chưa xong bị nàng cắt ngang: “Ngươi ai là phế vật?”

      “Mị nhi, đừng, đừng…” Giọng run rẩy, tưởng chừng như sắp khóc.

      Nàng quay lại, loạng choạng, ôm Âu Dương Phong trước ngực mình, đè đầu trước ngực, vỗ đầu an ủi : “Tiểu nghiệt ngoan đừng khóc, ta bảo vệ ngươi”, xong quay sang Âu Dương Tuấn đứng đơ ở đó, chỉ thẳng mặt: “Còn ngươi cút sang bên.”

      Âu Dương Tuấn bần thần : “Vương Vũ Mị, đợi mai ngươi tỉnh rượu ta bồi ngươi chuyện, đến lúc đó đừng hối hận. Hừ.” xong, vung tay . ra, lúc về nghe trắc phi khóc lóc kể lể, lại nghe quản gia Vương Vũ Mị tìm Âu Dương Phong, mới đến xem nàng ta làm được trò trống gì, ai dè. Hừ, càng nghĩ càng bức bối. Đợi nàng ta tỉnh rượu xem khóc lóc bám đuôi Âu Dương Tuấn thế nào.

      Còn Âu Dương Phong, giờ đây chấn động, có lẽ nào thích nữ tử mới gặp chưa đến hai ngày này ư? Ở bên nàng cảm thấy ấm áp, có chút hạnh phúc mà mười bảy năm qua chưa có. Có lẽ nào động tâm sao? nhìn nữ nhân say mèm ngủ trong lòng mình, cúi xuống bên tai nàng : “Từ giờ nàng là của ta.”

      Sau đứng thẳng dậy, tay ôm nhân nhi ngủ say. giờ còn nhu nhược, yếu ớt nữa mà mạnh mẽ, lạnh lùng, đẹp bức người. Đưa nàng về phòng mình, đặt nàng giường, đắp chăn lên rồi khẽ cúi xuống hôn lên đôi môi của nàng, sau đó biến mất trong đêm tối.
      HaYenChris thích bài này.

    5. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 4: Ta, ta giữ bí mật, nàng đừng

      “Ư, sao đau đầu quá, Tiểu Hoa em đâu rồi?” Nàng ngó quanh, chẳng thấy Tiểu Hoa ở góc nào, chỉ thấy lù lù cục cuộn tròn ở ghế. Nàng thầm suy nghĩ “ách, mỹ nam nghiệt của nàng ngủ cũng đẹp nha, ách nàng ngủ giường huynh ấy ngủ ghế sao? Chết cha”.

      Nàng chầm chậm lại, cúi xuống nhìn tiểu nghiệt ngủ ngon, thở dài tiếng: “Haizzz, huynh ngốc , mỹ nữ ngủ say mà cũng dám làm gì.” (Tg: huhu, vm dụ dỗ soái soái soái… ca của ta kìa; vm: của ngươi * sát khí lạnh người*; tg: hắc, hắc, của vm * xách máy, điện thoại, dép, bút,… chạy…)

      Nàng dùng sức nâng Âu Dương Phong lên, đưa lại giường nằm an toàn, thở dài thêm: “Haizzz, nhìn huynh ốm yếu vậy mà nặng ghê.”

      Sau đó, cúi xuống ghé sát vào tai Âu Dương Phong : “Huynh cho ta hôn cái nha! trả lời là đồng ý á.”

      Nhanh như chớp nàng nắm bắt thời cơ chụt cái lên môi bạc của mỹ nam rồi còn tự đắc : “Nụ hôn đầu của ta đó coi như trả ơn huynh.” Xong nàng dùng khinh công biến mất.

      Còn lúc này mở mắt ra, có cảm giác là tiểu nương tử nha, còn nàng là đại tướng công suốt ngày khi dễ tiểu nương tử là a. Ngồi thẳng dậy đưa tay lên chạm môi, bật cười : “Nụ hôn đầu ta lấy rồi còn đâu.” xong rồi cũng biến mất.

      Tại nơi khác, tất cả mọi người đều quỳ xuống trước nam nhân nghiệt, ngồi cao tà mị nhìn xuống : “Có việc gì nhanh ta còn...”

      đưa mắt liếc xung quanh, giọng lạnh lùng cất lên: “Bẩm các chủ, các chủ của Huyết Tinh các bị giết chết rồi.”

      “Ân...”

      “Do tên Dương Bá Đằng làm.”

      “Ân...”

      tại Dương Bá Đằng muốn lên làm các chủ nhưng có kiếm Huyết ám nên bị môn đồ phản đối.”

      “Ân...”

      “Ta có nên lợi dụng đánh...”

      chữ chiếm còn chưa xong bị phất tay nhàng của nghiệt nam tử đánh bay trúng cột nhà. Tên thuộc hạ thấy vậy vội vàng quệt máu quỳ xuống : “Các chủ bớt giận.”

      tà mị cười : “Ân, ta có hôm nay là nhờ ân sư Tôn Tử Khách, người sai rồi, ta chỉ giết Dương Bá Đằng chứ chiếm, nga.” xong phất tay biến mất.

      Còn nàng, sáng ra là phải chạy trốn, trốn xong lại giả bộ mới dậy, mệt ghê gớm nha. Khịt khịt, ôi toàn mùi rượu.

      “Tiểu Hoa, em mang nước tắm cho ta.”

      “Tiểu thư người tắm sớm vậy sao?”

      “Ân, mau lên.”

      Đợi Tiểu Hoa khoảng 15 phút là thấy xong.

      “Tiểu Hoa em ra ngoài , đâu , ta cần em tắm cho.”

      “Tiểu thư, em…”

      “Ta em cứ làm theo.”

      Đợi lúc Tiểu Hoa , nàng tháo từng phụ kiện, từng cái từng cái rơi xuống, làn da như bạch ngọc đẹp tì vết ra. Nàng vừa ngâm mình trong nước vừa ngân nga vài câu hát:

      “Rồi đêm gió thêm lạnh khuya

      Là câu hát của người

      Rồi từng đêm nhớ mong người ơi

      Là lời ấm êm

      Rồi tình tan cứ trôi theo chẳng mong ước núi lại

      Rồi mai người rời xa chẳng còn nhớ đến em

      Và giờ đây bước cùng ai, để em đơn côi chốn này

      mai câu biệt ly bỏ em đơn côi nỗi nhớ…”

      (Tg: các nàng muốn nghe nghe bài cung dưỡng tình của Dương Mịch nha, nhạc bài đó còn lời là ta bịa ra.)

      “Hay như vậy sao ngươi hát tiếp.”

      “Chính vì ngươi nên ta mới hát.”

      “Vì ta?”

      Âu Dương Tuấn bất ngờ hỏi lại, sau lại mỉm cười hỏi: “Vương Vũ Mị ngươi ăn mặc như vậy là để quyến rũ ta?”

      “Ta quyến rũ ngươi? Nực cười.”

      Xong nàng nhìn ra cửa, thấy bóng dáng thập thò đứng đó, nàng kêu lên: “Ta mặc vậy để quyến rũ Phong ca ca.”

      “Phong ca ca, các ngươi thân nhau quá nhỉ? Bất quá có ở đây nên là ngươi quyến rũ ta.”

      “Haha, ở đây. Chẳng lẽ mắt ngươi bị chột sao?”

      “Ngươi… ngươi…”

      “Ta biết ta bây giờ rất phong tình quyến rũ, cần ngươi khen.”

      “Ngươi, nữ nhân biết xấu hổ, liêm sỉ.”

      “Nè, ta biết xấu hổ nha, còn ta mặc như vậy cho phu quân tương lai xem tại sao lại biết liêm sỉ?” Nàng tròn xoe mắt khiêu khích, đưa vào tròng.

      “Haha, khi nào ta muốn cưới ngươi nha?” Âu Dương Tuấn cười khinh miệt.

      Nàng thở dài : “Ai ta muốn lấy ngươi?”

      “Ở đây chỉ có ta với ngươi. Ngươi phu quân là ta.”

      “Ta Phong ca ca.”

      Xong nàng đưa tay ra ngoắt : “Phong ca, huynh đưa gì đến cho ta sao?”

      Âu Dương Phong đỏ mặt dám nhìn thẳng, né bên Âu Dương Tuấn, đặt giỏ trái cây bàn, nhàng cởi áo khoác ngoài của mình, giật giật ống tay áo nàng, đỏ mặt rồi khoác áo lên cho nàng thêm: “Ta mắc bệnh, hoàng huynh thường hay cho ta ăn số trái cây các nước cống phẩm, nàng ăn .” Giọng nhàng, yếu ớt lúc nào cũng vậy.

      “Oa, huynh tốt với ta thiệt.” Nhịn nổi nàng loa vào như sói rình tiểu bạch kiểm, chà xát khuôn mặt đến khuôn ngực của .

      Âu Dương Tuấn nổi sùng: “ Các ngươi làm cái trò trống gì thế này coi …”

      chưa xong, quản gia chạy vào hớt hải : “Bẩm vương gia, công tử Dương Bá Đằng mời người tối nay đến khách điếm Xuân Lâu có việc nhờ ạ.”

      “Hừ, ta biết.” xong Âu Dương Tuấn liền quay gót rời .

      Nàng ở trong lòng thoáng nổi lên tia sát khí chỉ vỏn vẹn vài giây rồi biến mất. Mắt chợt lóe lên nhưng rồi thôi, muốn xem sao nàng lại như vậy. Nàng buông ra : “Phong ca, ta định rủ huynh tối nay chơi, nhưng giờ có chút việc, bữa khác ta bồi lại huynh.”

      Âu Dương Phong gật đầu nhè , nắm ống tay áo nàng hỏi : “Nàng, nàng, lời nàng lúc nãy là sao?” đỏ mặt hỏi.

      “Huynh mong muốn thế nào là thế ấy!”

      “Nhưng ta, ta quyền thế, yếu ớt bệnh tật, nàng bằng lòng sao?” đượm vị chua chát, buồn rầu.

      Nàng lòng chịu nổi nha, mỹ nam như vậy ai mà thương tiếc. Nàng dúi đầu vào ngực mình, xoa xoa đầu : “Ta nguyện ý cùng huynh.”

      Sau nàng bỏ ra rồi cười : “Giờ ta có chút việc, hôm khác ta bồi huynh”, rồi chạy biến.

      Nàng chạy để lại mình nghĩ lời nàng . Nàng nguyện ý cùng sao? gia thế bé tẹo của ?

      “Đời đời kiếp kiếp nguyện đôi, có được nàng là may mắn của ta.” tự nhủ thầm, rồi lại hồi tưởng lại khuôn mặt úp vào trong ngực nàng, hảo hảo mềm mại a. “Ách, khi nào lại có suy nghĩ đê tiện như vậy.” (Tg: khi huynh quen vm đó)

      Đúng là như thế, tối hôm đó nàng đến chỗ còn chỗ nàng, nàng còn ở phủ tứ vương nữa, thân hắc y lẻn đến Xuân Lâu.

      “Tứ vương gia, ta mong ngài hợp tác cùng, khi chiếm được cả ta và ngài cùng có lời, Dương mỗ quên ơn ngài giúp.”

      “Được, để ta suy nghĩ thêm.”

      “Ngài còn suy nghĩ gì nữa chúng ta…”

      còn chưa xong nàng ném quả bom khói xuống lâu, Âu Dương Tuấn hét lên: “Khói độc, bịt mũi lại.”

      Nàng lẻn xuống dùng thanh Huyết ám kiếm đánh với Dương Bá Đằng và đánh luôn với thuộc hạ của cùng Âu Dương Tuấn. Giải quyết xong đám thuộc hạ, chưởng bay tứ vương, nàng giơ kiếm ngạo nghễ chỉ Dương Bá Đằng : “Ta, Lãnh Mị đến báo thù cho vi sư cùng sư thúc, lấy lại Huyết Tinh các trong tay phản đồ ngươi.”

      “Haha, ngờ lão già đó đưa vị trí các chủ cho ngươi, nhưng ta chịu chết đâu.” xong, Dương Bá Đằng xoay người đánh, nàng chỉ muốn chơi mèo vờn chuột cùng nên đánh, ai dè rút ra chủy thủ cứa ngang vai nàng. Thời gian mèo vờn chuột cũng nên kết thúc, nàng xoay người cứa tại cổ , máu bắn ra, lấy tay quẹt xuống cho vào mặt nạ nhấm nháp. Đây dường như là thói quen của nàng ở kiếp trước. Tất cả mọi người còn sống đều kinh hồn với vị Lãnh Mị này.

      “Máu này quá dở.” xong nàng dùng khinh công rời , để lại Tứ vương bần thần ở đó. ra nàng còn muốn chơi đùa thêm nhưng nhát chủy thủ lúc nãy có độc, xử lý là mất mạng a, nàng giờ muốn xuyên nữa đâu. Dùng sức lực bay về phủ tứ vương, may độc phát tác. “Con mẹ nó, lẽ lại xuyên.” Nàng mắng thầm, rơi đâu rơi sao lại trúng chỗ Phong ca nằm vậy?

      “Ai?”

      “Là ta, Phong ca.”

      “Mị nhi, sao nàng ăn mặc như vậy, còn bị thương nữa?”

      “Ta ám sát về.” Nàng lòng muốn giấu .

      “Hả?”

      Nàng biết hoảng sợ liền giơ tay : “Ta… thôi ta đây.”

      “Mị nhi ta, ta giữ bí mật, nàng… nàng đừng .” yếu ớt .

      “Ta trúng độc.”

      “Ta giúp nàng.”

      “Ta bị thương ở ngực.”

      “Ta hút ra cho… ách, ta… ta.” đỏ mặt lên.

      “Đùa huynh chút thôi, ta bị ở vai.” Nàng cười giải thích, rồi ngất lịm .

      Thấy nàng ngất, liền kêu lên tiếng: “Lãnh Độc.”

      “Các chủ có gì phân phó?”

      “Đưa ta bình giải bách độc.”

      “Bẩm, đây ạ.”

      “Ngươi lui ra.”

      Xong bế nàng lên giường, cởi từng phụ kiện quần áo ra, chỉ còn chiếc áo yếm hồng nhạt, mơ hồ thấy được bộ ngực hô hấp của nàng nhô lên nhô xuống. Hô hấp của trở nên khó khăn hơn, tự mắng thầm trong lòng “chết tiệt, giờ muốn nàng”. quay lưng nàng, bắt đầu hút chất độc làn da trắng giờ bị thương trúng độc mà xấu xí. Xong vừa rắc thuốc lên vết thương cho nàng vừa thầm: “Mị nhi của ta quả đơn giản rồi.”
      HaYenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :