1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng Công, Tạo Phản Đi! - Lam Ngải Thảo (2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tướng Công, Tạo Phản !


      Tác Giả :Lam Ngải Thảo. (Tác giả của Thị tẩm, chém !)

      Nguồn :http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=97351

      Editor :Lmttrang1991 (Sweet) và Lăng Lam Ca

      Giới thiệu


      Kiếp trước vì cung đấu mà Liễu Minh Nguyệt phải bỏ mạng.

      Kiếp này nàng nhất quyết chịu vào cung làm phi nữa...

      Nhất định phải tìm cuộc đời mới hạnh phúc hơn ở kiếp này, sánh ngang trời đất...

      Giới thiệu chung

      (Đây là nhận xét của tangthuvien về bộ này)


      "Tác giả viết quá dài dòng, cẩu huyết, cũng quá sâu vào việc phân tích tâm lý tâm trạng hay thù hận của nhân vật chính như các truyện trọng sinh khác, tất nhiên tác giả cũng đến, nhưng đủ để hiểu, chứ dài dòng, đồng thời tác giả cũng cho nhân vật phụ khác đất diễn, các nhân vật phụ nhàm chán, mỗi người 1 tính cách, đọc mà nhiều lúc bật cười. Ta giới thiệu từng nhân vật ảnh hưởng đến nữ chính nhé....

      Cha nữ chính - Liễu Hậu: Võ tướng trong triều, từ ông và mẹ bị bà nội đuổi ra ngoài, lớn lên cố gắng có chức quan quyết nhận gia đình nội nữa, chỉ có vợ, nhưng vợ lại chết lúc con (nữ chính) chưa tròn 3 tuổi, ông và nữ chính sống "nương tựa" vào nhau, nên ông cực kì thương nữ chính, cả kinh thành từ dân tới hoàng thượng ai biết ông con như mạng (Ông cũng khá cáo già nhé, lúc ông tiểu định cho nữ chính với nam chính mà thấy ai gian bằng ông), ông thương con cực kì, ngay cả khi con xa, ông cũng dám động vào khu vườn sợ con về thích.

      Ông sợ con lấy chồng phải làm dâu bị mẹ chồng em chồng hạnh hẹ, đau lòng nữ chính nên muốn con lấy nam chính, vừa là người ông ưng ý, vừa được sống cùng ông mà cần phải làm dâu gì cả, chung suy nghĩ mọi điều vì nữ chính. Lúc nghe tin con chết (chết giả thôi, cho tới tại chưa ai biết nữ chính còn sống), ông hộc máu bất tỉnh, từ mặt con rể, mới nửa năm mà tóc bạc gần hêt, nhìn già hơn trước cả chục tuổi.

      Nữ chính Liễu Minh Nguyệt : được cha sủng ái bảo vệ từ , nên rất ngây thơ hiểu chuyện đời. Kiếp trước vướng vào tình với thái tử Tư Mã Sách, rồi thái tử lên ngôi, nàng được phong làm phi, rôi bị biếm vào lãnh cung, mang long thai nhưng bị "bạn thân" Trầm Kỳ Diệp hãm hại đánh chết.

      Trùng sinh lại vào năm 13 tuổi, nàng dần nhận ra nam chính lòng tốt và thương , kiếp trước bị người xúi dục, hiểu lầm nên ghét nam chính cực kì, đồng ý lấy , dù lấy chồng 10 năm nhưng hề thành thân.

      Sau trọng sinh, cũng phải nàng thay đổi 180 độ, mà là bớt sách hơn, rồi được nhị chỉ bảo về đời, về người, về tâm kế của người khác, nàng mới dần nhận ra bộ mặt của người thân đời trước, đời này, và trưởng thành hơn. Nàng dần thương nam chính lòng và thành thân với nam chính. Nàng đáng , phải đáng theo dạng tác giả nàng đáng , mà thông qua hành động lời của nàng, người đọc hoàn toàn cảm nhận được nét đáng của nàng.

      Nam chính Tiết Hàn Vân: Bề ngoài lạnh lùng, cha mẹ chàng bị giặc Tây Nhung giết từ lúc
      , được cha nữ chính mang về nuôi, thương chỉ bảo văn võ tận tình ( ra ông có ý bồi dưỡng nam chính làm rể từ lâu), giỏi văn giỏi vỏ.

      thương nữ chính cực kì, coi Liễu Hậu như cha. Trong tình với nữ chính, cực kì đáng , lúc nữ chính lần đầu bên vực , mỉm cười cả ngày, nửa đêm cũng bật dậy cười to khiến người hầu tưởng có vấn đề.

      Tình của 2 người khá đáng , có chương 2 vợ chồng này viết thư qua lại (do ở biên cương, nàng ở kinh thành), rồi chửi xéo hoàng đế lén đọc thư của 2 người là Vương bát đản mà ta bật cười. Lúc tưởng rằng nữ chính chết (chết giả), ôm xác vợ mà nước mắt đầm đìa, rồi từ đó trở cười bao giờ, nhìn người khác mà có chút cảm xúc.

      Tư Mã Sách: hoàng đế - chồng của nữ chính đời trước, đời này cũng lên làm vua, cũng có tư tưởng nhớ nhung nữ chính, 2 lần muốn thân cận mây mưa với nữ chính nhưng đều bị nữ chính dùng cách quyết tuyệt từ chối, nhưng lúc nghe tin nữ chính chết, cũng đau lòng lắm, đúng là đế vương vô tình.

      làm vua, nhưng cách trị dân đúng, mới lên ngôi mà phung phí xa hoa, thu thuế cao, cho cấm vệ quân lấy của cải của dân, và cũng khá độc ác. Đời trước đời này đều hiếm muộn con. Đời này bị phản quân tấn công vào cung điện, giêt chết trong lúc nhìn con trai bị giết, đời này có người nối dõi

      Truyện viết tới đoạn nữ chính sống ở biên quan cùng nam chính, đường về kinh thành thăm cha bị Lỗ vương tạo phản băt để uy hiếp nam chính, bị người tạo ra cái chết giả bắt qua nước khác, tất cả mọi người đều cho rằng nàng chết, nàng dần thông minh uyển chuyển và tìm cách liên hệ với người quen và trở về quê hương

      Hệ thống các nhân vật phụ trong truyện có tính cách rệt, câu thoại thú vị, chứ phải chỉ nhàm chán làm nền cho nhân vật chính, ta thích đều đó.

      Ví dụ như sư tỷ thích đánh võ từ của nữ chính, trong đêm động phòng đá chồng xuống nền nhà khi 2 người chỉ mới vừa "lâm trận", đá xong còn ủy khuất "ngươi làm đau ta".

      Hay như sư đệ của nam chính, nam chính chọc quê sư đệ rằng ra biên cương mà còn dẫn vợ theo, biết đau lòng vợ vất vả sao, đệ giật giật khóe môi, bảo rằng ta đau lòng vợ ta lắm chứ, nên ta dẫn vợ theo, chỉ dẫn theo vợ ngươi (lúc này nam chính biết nữ chính theo sư đệ mình ra biên cương sống cùng )...​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu

      Trời chiều, nắng như dát xuống hoàng thành, đem hoàng cung Đại Khải nguy nga nhuộm thành bức tranh huy hoàng nhưng cũng kém phần diễm lệ.

      Thái Chánh Điện to lớn hùng hồn, rường cột toàn bộ đề được chạm trổ, lầu các đình đài, đây cũng chính là nơi ở của hoàng đế.


      Dọc theo thành cung thẳng về phía Tây, vượt qua vô số cung điện, liền đến Cung Lí hẻo lánh nhất trong hoàng cung- lãnh cung.

      Hoàng đế Thừa Tông kế vị hơn mười năm, ngoại trừ người của ở Đông cung, sau khi kế vị liền tuyển vô số mỹ nhân như hoa như ngọc, khiến cho số lượng người trong nội cung càng ngày càng tăng.

      Hậu cung tranh đấu ngừng, lãnh cung nhìn qua có vẻ hoang vắng, kì thực cũng kín người hết rồi.

      Dù như thế, lãnh cung là nơi xa xôi nhất nên cũng khá yên tĩnh.

      Lúc này trong sân, lại chỉ có người, Liễu quý phi nhận ân sủng dứt, tháng năm năm nay, lại nhận được đạo thánh chỉ biếm lãnh cung

      Sơ sơ mà tính, Liễu Minh Nguyệt hôm nay hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.
      Nàng thuộc nhóm cung nữ mà sau khi Thừa Tông Đế kế vào cung đầu tiên, lại bởi vì tướng mạo đẹp, có thể ca tự ý khiêu vũ, đọc đủ thứ thơ ca, gần đây rất được Thừa Tông Đế sủng ái.

      Ngày đó bị đánh hạ lãnh cung, chỉ là người trong nội cung, bao gồm cả Liễu Như Nguyệt , cũng hoàn toàn chưa từng ngờ tới, từ đám mây cao , nhiều người ngưỡng mộ, nhanh như vậy rơi xuống..

      Khi Liễu Minh Nguyệt nhận được tin bị đày vào lãnh cung, đầu tiên như gặp sét đánh, chỉ nhốt mình trong phòng,tỳ nữ thân cận bên cạnh cũng chẳng biết đâu.

      Mỗi ngày cơm thiu nước lạnh, mà nàng lại là thiên kim tiểu thư tôn quý như ngọc, phải chịu sỉ nhục lớn như thế, điều này là từ trước đến nay có, cơ hồ khiến nàng sắp nổi điên.

      Về sau, nàng lại tình cờ phát mình có thai, để bảo vệ bào thai trong bụng, nàng lúc này mới dần dần yên tĩnh trở lại, nhưng mỗi ngày chỉ biết si ngốc đứng trong nội viện tràn ngập cỏ hoang mà ngẩn người....

      Lúc này, Thẩm phi mang theo thái giám và cung nữ thân cận tiến vào, nhìn qua liền thấy bức tranh như thế...

      Người luôn coi trọng dung mạo như Liễu Minh Nguyệt thế mà nay chỉ mặc bộ xiêm y loang lổ vết bẩn , tóc dài rối tung, lâu ngày chưa từng rửa mặt, cái bụng phình to. Dáng người thướt tha ngày xưa cũng còn nữa, chỉ còn lại nữ nhân mập mạp ngốc nghếch...

      Tay của nàng sờ sờ bụng mình, trong phút chốc, liền hận thể cướp đoạt hài tử trong bụng của Liễu Như Nguyệt ...Nhưng nghĩ tới tình cảnh của nàng nay , mặt mày mới giãn ra chút ít...

      Khi Liễu Minh Nguyệt bị Thừa Tông Đế bức vào lãnh cung, nàng vốn là biết gì, sau đó mới được nghe tâm phúc bẩm báo lại, vị Liễu Quý Phi trong lãnh cung kia có thai...

      Dựa vào tình cảnh giờ, Thừa Tông Đế tới nay chỉ có ba vị công chúa, hai vị tiểu hoàng tử , chỉ sợ đây là cơ hội để Liễu Minh Nguyệt có hi vọng xoay người .

      Liễu Minh Nguyệt ở lãnh cung nửa năm, khó lắm mới có được vị khách tới thăm, liếc thấy Trầm Kỳ Diệp , gương mặt mỹ lệ nhưng trắng xanh của nàng mới dãn ra chút ít, giấu nổi vui mừng, mãi được câu: "Thẩm tỷ tỷ..."

      Nàng cùng Trầm Kỳ Diệp từ lớn lên cùng nhau , sau này trong bữa tiệc mùa xuân mà cùng đối với Thừa Tông Đế động tâm, trước sau đều vào cung.

      Liễu Minh Nguyệt cảm thấy nàng cùng Thẩm tỷ tỷ tình như tỷ muội, mặc dù đối phương luôn cùng nàng so cao thấp nhưng ân sủng cũng chưa bao giờ bì kịp nàng....

      Thẩm phi giống như nhìn thấy ánh mắt vui sướng của nàng, dừng lại ở nơi cách nàng năm bước chân , nhíu chặt mi, cầm khăn lụa che miệng mũi, oán trách thái giám bên cạnh : "Ở đây hương vị khó ngửi, sao đề cập trước cho bọn họ là ta tới ?"

      Liễu Minh Nguyệt định bước qua, nghe thấy như vậy liền dừng lại.

      Đây là người trước đây cùng nàng thân thiết như tỷ muội- Trầm Kỳ Diệp tỷ tỷ?

      Trầm Kỳ Diệp thấy vậy, bên môi gượng ra nụ cười yếu ớt : "Ta đến truyền tặng khẩu dụ của hoàng thượng , nhân tiện tới thăm muội muội luôn." Lại ý bảo theo phía sau ngự y tiến lên: "Bệ hạ nghe muội muội có thai, đặc (biệt) cho đòi ngự y đến đây bắt mạch."

      Liễu Minh Nguyệt mặt tái nhợt lập tức lên đỏ ửng bình thường , thân thể gầy gò cơ hồ đều muốn run rẩy , là người đối mặt biến cố lớn, thân thể theo bản năng mà phản ứng như vậy .

      —— nàng đợi rất lâu, cuối cùng đợi được đến chỉ dụ của Thừa Tông Đế .

      Ngự y kia nàng có quen biết , ngày xưa, người kia thường thu hoa cung thay Trầm Kỳ Diệp xem bệnh, Bình An mạch hứa thái y, cũng xem là Thẩm gia bạn cũ, hơn nữa lại là Trầm Kỳ Diệp tự mình mang đến, nàng còn có cái gì lo lắng hay sao? Vì thế nàng thích thú ngổi xuống ghế đá trong nội viện, duỗi ra cổ tay mảnh gầy...

      ngờ, kết quả bắt mạch vượt qua Liễu Minh Nguyệt dự liệu.
      "Bẩm Quý Phi nương nương, Liễu thị chắc chắn là hỉ mạch..."

      Tảng đá lớn trong lòng Liễu Minh Nguyệt chậm rãi hạ xuống : nàng còn có rất nhiều lời muốn hỏi Thừa Tông Đế... Vì sao vô cớ đem nàng đày vào lãnh cung?

      Thế nhưng mà ngay sau đó, hứa thái y câu liền đem nàng đánh nhập Địa Ngục... Tin tức đó so với lúc nàng bị đày vào lãnh cung càng l khó có thể tin nổi.

      "... Quý Phi, chỉ là Liễu thị chỉ có bốn tháng mang thai..."

      Liễu Minh Nguyệt toàn thân đều lạnh đến thấu xương...
      "Ngươi bậy —— ta ràng mang thai hơn bảy tháng, ngươi lại ta chỉ có bốn tháng, hứa thái y, chẳng lẽ ánh mắt ngươi mù sao? !"

      Bởi vì cực lớn phẫn nộ, nàng chỉ cảm thấy hồi , hồi mê muội, toàn thân tựa hồ cũng run rẩy.

      Nàng vào lãnh cung hơn sáu tháng, tính tính toán toán thời gian, vừa lúc lần cuối cùng cùng Thừa Tông Đế hoan ái... Về sau là vô tình bị giáng chức....

      Trầm Kỳ Diệp giờ phút này lại nở nụ cười, thanh đặc biệt động lòng người, Liễu Minh Nguyệt nghe vào tai ở bên trong, nhưng lại tràn ngập châm chọc: "Muội muội, bệ hạ gần đây đối đãi ngươi tệ, chỉ hơi có gặp vứt bỏ, ngươi liền tại lạnh Cung Lí lưng (vác) phu trộm người, cũng quá biết xấu hổ a?"

      Chuyện cho tới lúc này, Liễu Minh Nguyệt mới lần nữa nhận thức lại Trầm Kỳ Diệp , đem nàng dò xét, sai, nàng vừa rồi tâm thần hoảng hốt, nghĩ kỹ lại hôm nay nhìn Trầm Kỳ Diệp thân quần áo hoa lệ , dĩ nhiên là quần áo Quý Phi , vừa rồi hứa thái y c cũng ,"Quý Phi nương nương" ... Nàng còn có cái gì đây này?

      "Ngươi hôm nay đến đây... Là tới muốn giết ta sao ?"

      Trầm Kỳ Diệp làm việc như vậy , tất nhiên để cho nàng có cơ hội ra khỏi lãnh cung.

      "Ta chỉ là , ngươi ngày đó từng qua, ngươi mình tới nơi này tuyệt nhiên phải vì bệ hạ ..."

      Khi ấy Trầm KỳDieeepj tại trước mặt nàng, khóc lóc , llàm nàng cảm thấy Trầm Kỳ Diệp đáng thương, bị gia tộc đưa vào cung , chung thân hạnh phúc bị hủy... Khi đó nàng còn may mắn, may mắn chính mình lúc trước đối với Thừa Tông Đế vừa thấy , chỉ cảm thấy cái kia tuấn cao quý nam tử như thần chỉ , về sau tiến cung làm phi tử, chỉ cảm thấy tâm nguyện được đền bù, hoàn toàn để ý đến rời nhà thời điểm phụ thân sầu lo ánh mắt... Còn có hướng che chở nàng Hàn Vân Ca Ca...

      Trầm Kỳ Diệp bưng miệng cười: "Muội muội ngươi là ngây thơ đáng , bệ hạ minh Thần Võ, lại là Thiên tử, có nữ tử sao?... Ngươi cũng biết tính tình của mình , luôn luôn hận thể mình độc chiếm, nếu ta như vậy , ngươi chịu đối tốt với ta sao?."

      Liễu Minh Nguyệt vốn cho là, trong lòng của nàng lại đau đớn, thế nhưng mà, giờ phút này tựu giống bị người tưới cho chậu nước lạnh, ngũ tạng đều đau nhức, cả người đứng ở đó, tuyệt vọng nên lời.

      Trầm Kỳ Diệp như là còn ngại đả kích đủ, sai khiến cung nhân thái giám tiến lên đem hề sức chống cự Liễu Minh Nguyệt khung định, lúc này mới gần tiền lai, gần sát lỗ tai của nàng, trầm thấp , thoải mái cười khẽ: "Ngươi tựu bỏ cái ý nghĩ đó à... Ngươi Hàn Vân Ca Ca là có biện pháp trở lại cứu ngươi..." mặt vui vẻ thu lại, hạ lệnh: "Liễu thị bị giáng chức nhập lãnh cung, tuân thủ nữ tắc, nghiệt thai ám kết, trượng Sát!"

      Nàng bị cung nhân buông ra, có cung nhân dẫn theo sơn hồng Mộc Côn tiến lại , hung hăng đập côn vào người Liễu Minh Nguyệt , nàng cảm giác xương sống mình cũng muốn đứt đoạn, kêu thảm tiếng, lại nghe được Trầm Kỳ Diệp giận dữ mắng mỏ: "Còn mau đem cái nghiệt thai kia bỏ ?"

      Sau đó... Bụng của nàng nhận lấy cú đập mạnh, toàn bộ nội tạng cùng bụng đều uốn éo lại với nhau, chỉ cảm thấy mấy tháng con làm bạn cùng nàng, cho nàng vô số an ủi , thường tại trong bụng của nàng lăn mình: bảo bối kịch liệt kêu khóc , ở trong bụng nàng hoảng sợ kêu to, thút thít nỉ non đên khàn cả giọng... Níu cả lòng của nàng cũng đau nhức ...

      "Bảo Bảo đừng sợ..." Nàng trong lòng lần lại lần an ủi, cầm hai tay bảo vệ bụng.

      Thái giám mặc kệ nàng che chở, côn bổng, quyền cước vẫn ra sức đánh vào người nàng , đau đớn ở toàn thân lan tràn ra, nàng rất nhanh phân đây là đâu, chỉ là ý thức vô cùng hoảng hốt, miệng mũi chỗ nào cũng thấy mùi máu tanh, ý thức dần mơ hồ... Nếu có kiếp sau, nàng bao giờ nữa muốn vào cung vì phi... Nếu có kiếp sau...

      Hoàng hôn ngả dần,khắp nơi đều khắp đèn đuốc sáng trưng, chỉ có lãnh cung là hoàn toàn lâm vào trong bóng tối...

      (Tác giả ra suy nghĩ của mình: sửa cái từ. Mấy chục năm cùng hơn mười năm mơ hồ ~~)
      Last edited: 22/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Edit: Sweet
      Beta : Lăng Lam Ca

      Liễu Minh Nguyệt trong mơ màng tỉnh lại, tay còn vô thức che chở bụng, trong bụng đau đớn khôn nguôi , khi nàng nhìn ra cửa sổ, thấy ánh trăng sáng ngời, mới biết đây hóa ra chỉ là cơn ác mộng.

      Nàng lục lọi bên gối chiếc khăn lụa, đem mồ hôi cổ lau , trong lúc đó còn rất mơ màng, có chút phân đâu là đâu là cảnh trong mơ.

      Ba tháng trước, đúng là ngày mẹ nàng mất, đường khi thăm mộ mẹ, nàng gặp phải bọn cướp, trong lúc chạy trốn bị ngã từ xe ngựa xuống... Chẳng những bị gãy chân, còn hôn mê mấy ngày, khiến cho phụ thân vô cùng lo lắng, bởi vì chỉ mình nàng, mà Tiết Hàn Vân ca ca đưa nàng hôm đó cũng bị trọng thương.

      Đại tiểu thư tướng quốc phủ núi gặp phải bọn cướp, việc này vốn rồi, huống chi còn gặp phải số lượng thổ phỉ hề ... Thổ phỉ lúc nào xuất lại nhân lúc đại tiểu thư tướng phủ đến mà ra tay, khiến người tỉnh ngộ.

      Việc này kinh động đến kinh thành, mấy ngày liền khi lên triều , hoàng đế luôn ân cần thăm hỏi Liễu Hậu, cũng hạ chỉ lùng bắt giặc cỏ thổ phỉ.

      Liễu Minh Nguyệt sau khi tỉnh lại chỉ ở trong hương khuê dưỡng bệnh, nhưng bên ngoài lại rất lộn xộn, nha đầu thiếp thân bên cạnh là Hạ Huệ luôn miệng năm miệng mười bàn tán cho nàng nghe. Có điều, cho dù việc này gây ra nhiều sóng gió ở kinh thành cũng mảy may ảnh hưởng tới Liễu Minh Nguyệt.

      Ngay khi nàng vừa tỉnh lại, trong lòng vô cùng hoang mang. ——

      Nàng sống lại, hơn nữa còn trở về lúc mình chưa tiến cung, nếu nàng tính toán nhầm, khoảng 2 tháng sau khi mẫu thân mất tới sinh nhật mười ba tuổi của nàng.

      vô cùng quỷ dị, nàng nhớ ràng mình ở trong nội cung bị cung nhân đánh chết. thống khổ ấy , chỉ trải qua lần đủ để ghi tâm khắc cốt... Nhưng mà thân thể trước mắt này, quả vẫn còn trẻ con, mặt còn rất ngây thơ, vóc người cũng bé và yếu ớt, so với nữ tử trưởng thành thân hình hoàn toàn bất đồng...

      Nàng mấy lần mấy nghĩ đây là mộng, nhưng rồi lại bị cảm giác tuyệt vọng cùng đau đớn trong mộng khiến cho bừng tỉnh. Sau hồi suy nghĩ rất lâu, nàng chắc chắn những chuyện mình trải qua là , những việc mà Trầm Kỳ Diệp, cũng như chỉ dụ của Thừa Tông Đế , tất cả đều mồn trước mắt. Nàng nghĩ tới đoạn tình cảm trước kia của mình, trong ngực đau, bất giác trong đầu bỗng nhớ tới gương mặt tuấn…

      Liễu Minh Nguyệt xuống giường, tuy nghỉ ngơi ba tháng nhưng lúc chân chạm đất vẫn còn cảm thấy đau. Nàng thầm lục lọi lại trong trí nhớ xem trước kia lúc bị thương nàng có thấy đau như thế nhưng nghĩ mãi cũng ra.

      Nếu như trí nhớ của nàng bị sai lệch, mẹ nàng bởi vì khi sinh nàng bị cảm lạnh mà mất, Liễu Hậu đau lòng thay cho con mà cưng chiều hết mực.

      Đối với mẫu thân mất từ sớm, ngoài bài vị đặt ở trong nhà kia ra, còn lại nàng có cảm giác thân cận gì với bà cả, ngược lại đối với cha lại vô cùng thân thiết. Người cha thập phần nuông chiều và thương nàng mới là người mà nàng muốn xa rời nhất!

      Gian ngoài, Hạ Huệ gật gù, bỗng nghe được tiếng bước chân, vội vàng khoác áo đứng dậy, đốt đèn chạy vào.

      "Tiểu thư khát?"

      Liễu Minh Nguyệt đẩy cửa sổ ra, giữa hè tháng sáu gió lúc nửa đêm dần dần mát hơn, hương hoa từ ngoài cửa sổ thổi vào, khẽ hít hơi, liền cảm thấy hương thơm tràn đầy lồng ngực…

      "Ban ngày ngủ nhiều rồi, bây giờ ngồi chút!"

      Hạ Huệ đặt đèn lên bàn, lấy nước ấm đem đến, ánh đèn ở bên trong bóng đêm nhu hòa vui vẻ, Liễu Minh Nguyệt nhận lấy trà chén , chỉ cảm thấy trái tim cũng nóng lên, nửa đêm bừng tỉnh, mất mát lạnh lẽo trong mộng kia cũng tản mát rất nhiều.

      Hạ Huệ so với nàng lớn hơn sáu tuổi, lúc mẫu thân nàng còn sống chuộc thân thay nàng ấy, cho làm tiểu nha đầu trong phủ, khi Liễu Minh Nguyệt còn bé cho đến giờ đều được Hạ Huệ vẫn hầu hạ, hai người cảm tình cũng rất tốt. Nàng vẫn còn nhớ kiếp trước khi mình tiến cung, Hạ Huệ gả cho trong nhà quản , vì vậy khi nàng tiến cung thể theo nàng.

      Kiếp trước, nàng tuổi còn trẻ cho nên tránh khỏi kiêu căng tự phụ, phụ thân cũng chưa bao giờ để nàng chịu qua tí khổ cực nào nên đối với việc Hạ Huệ thể cùng mình tiến cung mà có chút bất mãn, nũng nịu phụ thân suốt mấy ngày, cuối cùng bởi vì cung quy, Hạ Huệ là người kết hôn, thể theo vào cung, lúc này mới thôi.

      Khi đó nàng chưa bao giờ nghĩ cho cảm giác của người khác, nghĩ đến kết quả của mình sau này, khi tất cả lại lần nữa bắt đầu, Liễu Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng may mắn khi Hạ Huệ chưa từng theo mình tiến cung. Nghĩ đến điều này, nàng lại nghĩ tới Tiết Hàn Vân.

      núi, lúc gặp cướp, vì ngất xỉu nên nàng hề biết tí nào, khi tỉnh lại mới thấy bị gãy chân, bản thân nằm ở giường, nghe người ta nếu có Tiết Hàn Vân liều chết bảo vệ, chỉ sợ nàng sống nổi cho đến khi tiêu cục tiến tới ứng cứu.

      Hạ Huệ đối với việc chiếu cố tiểu thư tốt liền cảm thấy vô cùng tự trách, những ngày này đều tận tâm tận lực mà hầu hạ nàng, bây giờ nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt chịu ngủ, đành phải ngồi tại bên người nàng.

      "Hàn Vân Ca Ca... Hai ngày này như thế nào?"

      Do dự mãi, cuối cùng Liễu Minh Nguyệt mới chịu hỏi về cái người này. Hạ Huệ thấy nàng nhắc đến Tiết Hàn Vân, có chút ngạc nhiên: "Tiểu thư... Ngươi ghét Vân thiếu gia nữa rồi?"

      Thấy Liễu Minh Nguyệt bày ra vẻ mặt mờ mịt, nàng liền tự trách: "Đều do nô tì có chiếu cố tốt tiểu thư, tiểu thư từ khi bị thương, có chút nhớ chuyện trước kia rồi! Trước kia tiểu thư rất chán ghét Vân thiếu gia, trước mặt lão người còn chịu khó gọi bằng ‘ Hàn Vân Ca Ca ’, thế nhưng sau lưng lão gia liền gọi cả tên cả họ của Vân thiếu gia, còn mắng người ta là con người thô thiển biết lễ nghĩa..."

      Sau khi Liễu Minh Nguyệt bị thương, cả Liễu gia từ Liễu Hậu cho tới nha hoàn thân cận của Liễu Minh Nguyệt và đám người dưới bếp đều cảm thấy nàng yên tĩnh hơn trước kia rất nhiều. Trước kia cứ cách năm ba bữa nàng lại muốn ăn món mới lạ : món nào cũng phải tươi mới, nếu làm tốt, Liễu Hậu gọi quản tới thư phòng trách mắng. Nhờ có khẩu vị độc đáo của Liểu Minh Nguyệt mà trình độ của đầu bến tướng phủ có thể so với ngự trù trong cung. Có khi , trình độ của ngự trù còn chưa chắc kịp với đầu bếp tướng phủ! T.T Đây là nhận xét do cái vị Tướng gia đại nhân mỗi lần tham gia đại yến trong cung đưa ra!

      Trong ba tháng Liễu Minh Nguyệt dưỡng thương, những cầu khắt khe trước đây đều biến mất, kể cả món ăn ưa thích nhất ngày xưa cũng tỏ ra hứng thú, cầm kỳ thư hoa luyện tập từ cũng thèm đả động gì mấy, hôm nay lại còn hỏi thăm thương thế của Tiết Hàn Vân.

      Hạ Huệ cảm thấy, đây quả vấn đề lớn.

      Tiểu thư cùng Vân thiếu gia quan hệ tốt cũng phải là chuyện ngày ngày hai, cho dù đôi khi ở trước mặt lão gia cũng tốt vài câu cho Tiết Hàn Vân nhưng đó chỉ là chuyện ở trước mặt lão gia mà thôi.

      Nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn thần sắc của Liễu Minh Nguyệt mà trả lời: "Vân thiếu gia... Ngày ấy bị thổ phỉ chém vô cùng nặng, những người kia xông lên muốn đoạt tiểu thư, liền bất chấp mà ngăn cản... Thương thế rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa là cứu được, nghỉ ngơi ba tháng nay, mới có thể miễn cưỡng nhờ sai vặt đưa ra phơi nắng chút ..."

      Nhớ tới Tiết Hàn Vân dốc sức liều mạng như thế, nàng khỏi kinh hồn, lòng còn rất sợ hãi. Liễu Minh Nguyệt đau xót, kiếp trước nàng mực chán ghét Tiết Hàn Vân, từ khi đến đại môn của Liễu gia bắt đầu ghét .

      Lúc nàng sáu tuổi , Tây Nhung đem quân sang đánh chiếm biên giới, Đại tướng quân Tiết Nghị trấn thủ thành Bạch Ngõa kiên quyết giữ thành, hi sinh cho tổ quốc, sai hộ vệ liều chết đưa con út Tiết Hàn Vân ra khỏi thành, phó thác cho bạn cũ Liễu Hậu.

      Tiết Hàn Vân lớn hơn Liễu Minh Nguyệt bốn tuổi.

      Liễu Minh Nguyệt là hòn ngọc trong tay Liễu Hậu, được ông nâng niu thương mà lớn lên! Chỉ cần phụ thân trở về nhà, ngoại trừ công vụ cần phải nghị cùng với cấp dưới tại thư phòng ra, tất cả thời gian còn lại đều dành cho nàng! Kết quả... Sau khi Liễu Hậu đưa Tiết Hàn Vân vào Liễu gia, Tiết Hàn Vân liền lấy hơn nửa thời gian này.

      Liễu Minh Nguyệt giật tay áo của Hạ Huệ: "Hạ Huệ tỷ tỷ, ngươi thích Hàn Vân Ca Ca rồi hả?”. gần hai năm rồi nàng gọi mấy chữ “Hạ Huệ tỉ tỉ”, hôm nay bỗng nhiên gọi lại khỏi có chút xấu hổ, liền cố gắng che dấu.

      Mặt Hạ Huệ lập tức đỏ bừng, "Tiểu thư tuổi còn biết cái gì là thích sao?" Lại nghiêm mặt cùng nàng giảng đạo lý: "Vân thiếu gia chính là trung lương nam tử, lão gia dưới gối lại chỉ có mình tiểu thư, ngài coi Vân thiếu gia như nhi tử. Huống Vân thiếu gia tuy hơi ít , nhưng tâm tư thuần khiết, đối với tiểu thư lại tốt, liều mạng che chở tiểu thư, tiểu thư về sau được làm khó làm dễ người ta nữa, biết ?!"

      Nàng và Liễu Minh Nguyệt cùng nhau lớn lên, tuổi lại so nàng lớn, mọi thứ lúc nào cũng khuyên giải Liễu Minh Nguyệt, lần này cũng ngoại lệ.

      Liễu Minh Nguyệt sống hai kiếp người, trải qua biết bao thăng trầm, thế nhưng trước mặt Hạ Huệ, nàng giống đứa trẻ mười ba tuổi, lập tức vui lầm bầm: "... phải ta chán ghét , chỉ là... Ai bảo đoạt cha của ta mất làm gì…?"

      Chuyện này trong trí nhớ của nàng hề sai, từ kiếp trước đến nay, đây chính là điều nàng canh cánh trong lòng từ tới lớn. Cha ràng là của nàng , về sau lại phải dành thời gian cho Tiết Hàn Vân càng ngày càng nhiều. Đồng thời, thời gian cho nàng cũng càng ngày càng ít.

      Chẳng những mời đại nho giáo về dạy học cho Tiết Hàn Vân, chỉ cần có thời gian liền muốn kiểm tra võ công của , lại mang Tiết Hàn Vân đến chỗ La lão tướng quân làm sư phụ học tập binh pháp võ nghệ.

      Mỗi lần Hàn Vân có chút tiến bộ, gương mặt của phụ thân lại xuất cái dáng vẻ kiêu ngạo tự hào – giống như Hàn Vân mới là con ruột của ông.

      Liễu Minh Nguyệt cảm thấy ủy khuất vô cùng!!!

      Hạ Huệ “Phốc xuy” tiếng, vội quay sang chố khác cố nhịn cười, thầm nghĩ tiểu thư vẫn còn là trẻ con, hóa ra vì lí do này mà xem Tiết thiếu gia trở thành kẻ thù của mình! Hầu hạ nàng , định kéo chăn đắp lên người nàng nghe lmn mơ hồ, giọng mang theo tí ngái ngủ bảo: “Hạ Huệ tỉ tỉ, ngày mai… ngươi dẫn ta thăm Hàn Vân ca ca !”

      Hạ Huệ khẽ đồng ý tiếng, sau đó tắt đèn, xoay người ra ngoài, trong phòng thoáng chốc bị bao trùm bởi bóng tối.

      Liễu Minh Nguyệt ngửi thấy mùi huân hương quen thuộc, chỉ cảm thấy trong nội tâm bình an khó tả, chỉ xem tất cả thê lương sầu lo thống khổ đều giống cơn ác mộng, khi tỉnh dậy thấy nữa. Nghĩ tới việc ngày mai có thể thăm Tiết Hàn Vân, trong lòng có chút chộn rộn!

      Kỳ nàng hề chán ghét Tiết Hàn Vân đến thế, bởi lẽ sau khi trải qua kiếp, nàng hoàn toàn hiểu được lí do vì sao phụ thân lại tận tâm tận lực bồi dưỡng Tiết Hàn Vân trở thành nhân tài bậc đó. Trừ bỏ lí do Tiết Hàn Vân là hậu nhận duy nhất còn sót lại của người bạn cũ họ Tiết ra, chính là vì cha thương nàng quá. thương nàng đến nỗi muốn những năm tháng sắp tới trong tương lai, Tiết Hàn Vân có thể thay nàng che gió che mưa.

      Mà ở kiếp trước, sau khi Liễu Minh Nguyệt tiến cung, nàng vẫn cảm thấy thích của Thừa Tông Đế dành cho nàng có chút bất đồng so với những phi tử khác, cuối cùng thể thừa nhận, chút khác biệt đó là do Tiết Hàn Vân.

      Bây giờ nghĩ lại, có lẽ… ban đầu nàng được sủng ái bởi vì quyền lực trong tay của phụ thân, về sau lại vì Tiết Hàn Vân chiếm hơn phân nửa.

      Hết chương 1~
      Last edited: 24/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2
      (2)




      nàng tuy ở quá khứ nhưng từng sống hai kiếp người, tuổi cũng được bó to, vậy mà lại trêu cợt Tiết Hàn Vân, làm cho tiểu oa nhi có thái độ vui, quả thực có chút khó xử. Nhưng nàng trằn trọc suy nghĩ hồi, nếu bây giờ bỗng nhiên mình dùng thái độ biết ơn cảm kích với Tiết Hàn Vân, đâu xa, ngay cả cha cùng nha hoàn thân cận Hạ Huệ chắc chắn cảm thấy quỷ dị…


      Thái độ xa cách hờ hững mấy năm nay làm sao biến mất ngay được!


      Huống chi cái tên Tiết Hàn Vân này là người ít , so với cái đầu gỗ bất động khác là bao, cho dù có ép buộc thế nào nữa vẻ mặt cũng hề thay đổi. Kiếp trước, Liễu Minh Nguyệt ghét nhất là bộ mặt khô khan chút thú vị này của , bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ bị nàng khi dễ mãi thành quen, khiến cho thiếu nhiên nho thích u buồn này dồn nén tích tụ thành ra thế?


      Nàng thầm sám hối, trong đầu lại ngừng tưởng tượng, biết liệu Tiết Hàn Vân có thể cười lên cái hay ?


      Từ lúc nàng biết cho tới lúc tiến cung, nàng chưa từng nhìn thấy Tiết Hàn Vân cười.


      Liễu Minh Nguyệt vẫn cứ nhấn nhấn bóp bóp vào vết thương của Tiết Hàn Vân, Tiết Hàn Vân cũng gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Huệ có tâm muốn khuyên tiểu thư nhà mình vài câu, lại biết ở trước mặt Tiết Hàn Vân, nên những câu này, đành nhìn sang Liên Sinh nháy mắt, thầm nghĩ: Đại tiểu thư nhà nàng làm gì đến thăm bệnh? ràng là tìm người ta gây .


      Mấy ngày nay nàng bị thương bỗng nhiên trở nên im lặng rất nhiều, tính tình trước giờ đều sửa lại, nào ngờ vừa gặp Tiết Hàn Vân bệnh cũ lại tái phát?


      Liên Sinh thông minh, vội vào trong phòng bưng ra mâm điểm tâm, hướng tới bên tháp của Tiết Hàn Vân, ân cần hầu hạ: “Đại tiểu thư, uống trà cùng ít điểm tâm ạ…”, vừa vừa tự dâng trà nóng lên.


      Liễu Minh Nguyệt vẫy vẫy tay: “Các người ra ngoài hết , ta có chuyện muốn với Hàn Vân ca ca!”


      Hạ Huệ cùng Liên Sinh trong lòng cùng có suy nghĩ, mỗi lần tiểu thư ngồi chuyện riêng cùng thiếu gia, nếu có hạ nhân ở bên chỉ khiến chủ tử mất mặt, liền vâng lời mà dắt toàn bộ nha hoàn sai vặt trong nhà lui ra ngoài.


      “Hàn Vân ca ca!!!~”, Liễu Minh Nguyệt thôi vào người .


      Tiết Hàn Vân mở to mắt, Liễu Minh Nguyệt liền dùng gương mặt tươi cười sáng lạn tiền đồ vô hạn của nàng xin xỏ: “Tiết Hàn Vân, lần sau tướng quân phủ, mang ta theo !”


      Tiết Hàn Vân đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt đề phòng, bỏ ngoài mắt dáng vẻ của nàng: “Ở trong phủ ngươi muốn thế nào được thế đấy, nhưng ra khỏi phủ… Đặc biệt ta có ơn với quý phủ nên mới chịu cho ngươi chèn ép, tỉnh tỉnh lại tiểu nha đầu.”


      Liễu Minh Nguyệt thành khẩn nhìn : “Lần này chúng ta gặp phải thổ phỉ, ra nghĩ rất nhiều… Nếu ta đem thời gian học cầm kỳ thi họa sang để học võ công, đảm bảo lần tới gặp thổ phỉ hai ta có ai bị thương đâu!”


      Trước kia cố gắng học tập cầm kỳ thi họa thua gì so với những các nữ tử khác, chủ yếu để dựa vào các kĩ nghệ này ở trong cung đấu đá giành giựt lấy ân sủng của Thừa Tông đế, nay Thừa Tông vẫn là thái tử, nàng cũng muốn tiến cung, nghĩ tự dấn thân vào khổ đau lần nữa, tùy ý nghĩ hồi cũng ra, giống như là… học chút công phu phòng thân cũng sao.


      biết vì sao, Tiết Hàn Vân lại nhìn thấy tia bi thương hề che dấu trong mắt tiểu nha đầu kiêu căng, vừa thấy xong thiếu chút nữa mềm lòng đáp ứng, nghĩ nghĩ lại kiên quyết cự tuyệt: “Ở đó toàn là hạng người dùng đao dùng kiếm…”, bao gồm La lão tướng quân cùng cháu ruột là La Thụy Đình, “Ngươi thích hợp để …”


      Tướng quốc phủ đại tiểu thư, mười ngón tay tròn mũm tiên tiên, bình sinh ngay cả việc vặt cũng chưa từng làm bao giờ, được tướng gia nâng niu trong lòng bàn tay như châu như ngọc mà lớn lên… Nếu nàng La phủ đánh đấm võ trường, vạn nhất cùng La Thụy Đồng xảy ra xích mích…


      Tiết Hàn Vân dám tưởng tượng khi đó xảy ra tình huống gì.


      thể thái độ cho nàng xem, sau đó quay trở về nằm trường kỷ, nhắm mắt lại dưỡng thần.


      Tiểu nha đầu ngồi sau lưng hít sâu vào cái, hàng năm đều luyện võ, thính lực rất tốt, nhịn được mà mỉm cười, quả nhiên tức giận… chừng tức giận quá độ đứng dậy phẩy tay áo rời !

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      có file raw hay link tiếng trung nàng ơi, cho mình xin nhe, truyện nay thấy hay mà lên kiếm file raw có.
      Thanks nàng trước

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :