1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TƯỚNG CÔNG, RỜI GIƯỜNG ĂN ĐÙI GÀ
      [​IMG]
      Tác giả: Lưu Niên Ức Nguyệt

      Văn án:

      Làm người giang hồ có quyền thế, Tô Thanh Nhan lại bị thua trong tay ngốc tử, mà ngốc tử này lại muốn mỗi ngày đều ăn đùi gà đến cuồng đùi gà sao? !

      Nên đối phó với người cuồng đùi gà này như thế nào, đó là vấn đề rất có chiều sâu...
      Xem , xem , mọi người xem (づ ̄ 3 ̄)づ

      Nguyên bản 1VS1, HE.

      Nam giả trư ăn cọp vs Nữ sôi nổi cởi mở

      Nội dung: vui mừng oan gia, thiên tác chi hòa, giang hồ ân oán, chuyên tình.

      Tìm tòi mấu chốt: nhân vật chính: Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:
      Truyện mới truyện mới đây

      Mục lục
      [​IMG]
      C 1 ♥ C 2 ♥ C 3 ♥ C 4 ♥ C 5

      C 6 ♥ C 7 ♥ C 8 ♥ C 9 ♥ C 10 ♥ C 11 ♥ C 12

      [​IMG]

      C 13C 14.1C 14.2C 15C 16C 17C 18C 19C 20

      C 21C 22C 23C 24C 25C 26C 27C 28C 29C 30

      C 31C 32C 33C 34C 35C 36C 37C 38C 39C 40

      C 41C 42C 43C 44C 45C 46C 47C 48C 49C 50

      C 51C 52C 53C 54 ♥ C 55 ♥ C 56 ♥ C 57 ♥ C 58 ♥ C 59 ♥ C 60

      C 61 ♥ C 62 ♥ C 63 ♥ C 64 ♥ C 65 ♥ C 66 ♥ C 67 ♥ C 68 ♥ C 69 ♥ C 70

      C 71 ♥ C 72 ♥ C 73 ♥ C 74 ♥ C 75 ♥ C 76 ♥ C 77 ♥ C 78 ♥ C 79 ♥ C 80
      Last edited by a moderator: 17/1/15

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Đùi gà thứ nhất: Lần đầu tiên thân mật gặp mặt

      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Trăng nấp sau tầng mây, lúc đầu đêm, gió mát thổi vào mặt, cũng là lúc tốt nhất để thưởng hoa dưới trăng.

      Mà ban đêm như vậy, ở xung quanh Lưu Quang giáo lại chợt xuất đạo thân ảnh màu đen nhanh nhẹn.

      Ngoài cửa giáo cao ngất to lớn kia, thân ảnh màu đen nhìn xung quanh lát, liền vận khinh công tuyệt diệu, xoay người phi qua tường, phóng qua hành lang dài phong cách cổ xưa, vượt qua thủy đình dưới ánh trăng, thẳng tới điện trung tâm của giáo.

      Giờ là đêm khuya, mọi thanh đều im lặng, chỉ có tiếng dế kêu ngắn ngủi mang ý nhị mùa hẹ. Thủ vệ chung quanh buồn ngủ tới mức ngủ gật, có thể thấy đêm khuya thế nào.

      Hắc y nhân chợt cười có chút đắc ý, xoay người cái nhảy lên cây cổ thụ bên cạnh điện, nhàng bay bổng rơi xuống cành lá phía , thân pháp nhanh gọn lưu loát.

      lấy ra trong người mấy hòn đá , liền ném xuống bốn phương tám hướng ngoài điện, trong khoảnh khắc, phát ra thanh lộp bộp rơi xuống đất.

      Nghe thấy có động tĩnh, bọn thị vệ đều kinh tỉnh lại, liền quay đầu chung quanh nhìn. Bọn họ châu đầu ghé tai lát, liền ra hai lộ, nhóm qua chỗ có động tĩnh, nhóm thủ trước điện.

      Mắt thấy tới thời cơ, hắc y nhân liền thừa dịp thủ vệ việc cố xem xét hết sức, nhảy cái, xoay người vào điện, cao đứng xem bọn họ tra xét. vẫn lẳng lặng khoanh tay đứng thẳng, chờ làn gió thổi qua, mới lấy ra trong người mấy hòn đá , "Đốc đốc" vài tiếng, lại ném tới chỗ thị vệ canh giữ cửa cách đó xa.

      Thị vệ chú ý bị kia vài cục đá hấp dẫn, nhìn nhau chỉ chốc lát, liền dè dặt giơ vũ khí trong tay lên, chậm rãi tới phía trước.

      Hắc y nhân nhếch môi cười, thừa cơ hội tốt này nhanh chóng xoay người xuống điện, lắc mình cái liền đẩy cửa vào điện, rồi sau đó trở tay nhanh chóng khép lại. Động tác của cực kỳ nhan, lại phát ra tiếng vang, trận gió phất qua, hết thảy lại khôi phục yên tĩnh, phảng phất  như vừa rồi chuyện gì cũng phát sinh.

      Thừa lúc những thị vệ kia phát giác cũng có gì đúng, lúc quay người lại, hắc y nhân sớm ở sâu trong điện, qua lại.

      Hắc y nhân tự tin có người phát hữu của , liền đắc ý bắt tay vào làm, nhìn trái nhìn phải, chút cũng gấp.

      Trải qua thăm dò của mình, điện này chính là nơi Lưu Quang giáo cất bảo vật, mà mục tiêu của , chính là - -

      Ngước mắt vừa nhìn, chỉ thấy cuối điện, chiếc đèn lồng lập lòe ánh sáng, có cái đài ngọc trụ cao chừng ba thước, đài đặt chậu cây khiếp người tiếng lòng.

      Chỉ thấy gốc cây này thân rễ đúng là màu tím mị hoặc, cửu diệp điểm xuyết vài hạt như ngọc, từng viên sáng như Thủy Châu lá, nổi bật màu bích lục của lá. Mà ở phía cửu diệp, là nụ hoa màu tím chưa nở, cánh hoa thẹn thùng che lấp tâm hoa, làm cho người ta nhịn được muốn nhìn chút bộ dáng lúc hoa này nở.

      Dưới ánh đèn chiếu xuống, cây này có vẻ càng thêm xinh đẹp, mị hoặc động lòng người, hắc y nhân khỏi xem đến ngây dại.

      Đôi mắt của đăm đăm, hoa kia phảng phất huyễn hóa thành mỹ nhân xinh đẹp, ôm lấy tay . nuốt nuốt nước miếng, liền vô ý thức đưa tay dò xét hướng chậu cây kia.

      Nhưng mà - -

      bàn tay thấy gân cốt đột nhiên thò ra từ bên cạnh, vừa vặn đem tay của cắt ngang.

      Hắc y nhân cả kinh, liền trở tay chưởng, cắt tay của người kia, rồi sau đó bước chân vừa lui, lánh ra.

      Người nọ hừ lạnh tiếng, phất tay áo vung lên, liền đem thế công của nhàng hóa .

      Hắc y nhân đứng lại, mượn ánh đèn rực rỡ, quan sát nhìn đối phương đến. Chỉ thấy mặt người kia mang theo cái mặt nạ bằng đồng, che đậy bộ dáng mặt , đỉnh đầu là kim quan thắt lại bộ tóc dài, phần còn lại của tóc đen nhánh xõa xuống. thân khí phách vận quần áo màu tím, thắt lưng đeo đai lưng bằng vàng, chỉ cần đứng, khí chất vương giả tự nhiên liền thành.

      Thấy người này, hắc y nhân ánh mắt lẫm liệt, trong lòng thầm than tiếng hỏng bét.

      Đồng mặt nhân khởi thủ, cao thấp đánh giá hắc y nhân liếc nhanh, trầm giọng : "Các chủ Tố các tự mình lâm môn, bổn tọa có từ xa tiếp đón."

      Hắc y nhân bị nhận ra thân phận, khỏi ngẩn ra, bất quá dù sao cũng là nhân vật, nhưng cũng kinh hoảng, trầm xuống tiếng , cười lạnh : "Giáo chủ Lưu Quang giáo, thế này buổi tối, làm sao còn nghỉ ngơi?"

      "Tối nay khí trời sáng sủa, bổn tọa lo lắng Các chủ Tố các khi nào thân, ngủ được." Đồng mặt nhân mỉm cười .

      "Ồ - -" hắc y nhân dài oh tiếng, rồi sau đó : " như thế, ngươi cả đêm đều ở đây đợi ta?"

      Đồng mặt nhân gật đầu , nhưng lại đáp lời.

      "Ơ, làm cho ngài đợi lâu như thế, thực là thẹn thùng, bất quá, ngài hơn nửa đêm chờ ta làm chi?" Hắc y nhân cười đùa.

      "A, bổn tọa chỉ là muốn nhìn chút, Các chủ ngươi lẻn vào thế nào, lấy trộm Ngọc Diệp hoa."

      Hắc y nhân nhún nhún vai, buông tay ra : "Ngươi phải thấy rồi sao. Như thế, nếu nhìn xong rồi, vậy liền trở về nghỉ ngơi chút thôi, nếu , hài tử ngủ trễ trưởng thành có thể cao nha."

      Đồng mặt nhân cười trêu ghẹo : "Bổn tọa cao hơn ngươi, là đủ."

      Hắc y nhân lảo đảo bước, suýt nữa đứng vững, chợt vẫy vẫy tay phản bác: "Nghe người ngủ trễ, dưới mắt có quầng thâm."

      " bằng quầng thâm của Các chủ cực kì đen."

      "... Nghe người ngủ trễ đoản mệnh."

      "Bổn tọa cầu xin trường thọ, nhưng cầu xin sống lâu hơn Các chủ ngày là đủ."

      "... Nghe người ngủ trễ..."

      Đồng mặt nhân đúng lúc cắt đứt lời của , mỉm cười : "Các chủ ngủ trễ như thế, sợ sinh nếp nhăn sao?"

      Vừa như vậy xong, hắc y nhân liền biến sắc, theo bản năng sờ sờ mặt của mình, trừng lớn hai mắt nhìn Đồng mặt nhân.

      tay run rẩy, chỉ vào đồng mặt nhân: "Ngươi..."

      Đồng mặt nhân bước về phía trước bước, ép sát : "Nghe người ngủ trễ, da vàng ."

      Hắc y nhân sững sờ, lui bước, giữ khoảng cách, nhưng mà Đồng mặt nhân kia vừa lại gần bước, cười : "Nghe người ngủ trễ, mặt nổi mụn."

      Hắc y nhân hai mắt trừng càng lớn, lại lui hai bước.

      Lúc này, Đồng mặt nhân đáy mắt thoáng lên tia trêu tức, lại nhảy vào hai bước, cố ý giảm thấp tiếng : "Nghe người ngủ trễ, gặp mặt quỷ - -" kéo dài chữ cuối cùng, tiếng trầm tại nơi vắng vẻ trong đại điện phát ra tiếng vang quỷ dị, vang vọng lâu.

      Giây lát, chỉ nghe hắc y nhân kia "Ngao" hét to tiếng, rồi sau đó hất tay cái thả ra thứ biết tên, "Phanh" tiếng nổ vang, cỗ khói trắng nồng đậm tỏa khắp, rồi sau đó bắn nhanh ám khí ra, bay về phía Đồng mặt nhân.

      Đồng mặt nhân ngưng thần, vận khởi công lực truyền đến hữu chưởng, khép lại vung ống tay áo lên, vững vàng đón vài mũi ám khí trong đó. Tay kia nhanh chóng vung lên vài đạo chưởng phong, đem bụi mù từng cái đánh tan, mà ở trong mắt, đại điện lại vắng vẻ, có gì ngoài chính mình, bóng người. Đồng mặt nhân chợt cất bước chạy tới cửa, thấy cửa điện mở rộng ra, tất cả thị vệ ngã xuống đất hôn mê, hắc y nhân chẳng biết đâu.

      Giáo chủ khóe miệng gợi lên tia cười nghiền ngẫm, đưa tay vừa tiếp nhận ám khí để ra trước mắt, thấy kia là vài cánh hoa mềm mại. trố mắt cái, mặt dưới mặt nạ nổi lên vẻ thú vị vui vẻ: "A, thú vị."

      Rồi sau đó, xoay người trở về điện, từ từ vào chỗ tối. vòng trăng sáng chiếu rọi xuống, kéo dài đạo thân hình cao lớn, câu có thâm ý khác, từ trong miệng chậm rãi, lộ ra hương vị khác, - -

      "Chết tiệt, lại ở cánh hoa hạ phấn ngứa - - "

      *****

      Mấy ngày sau, đường u tĩnh, chiếc xe ngựa to chạy chao đảo. Cái này xe ngựa to lớn, có thể so với hai chiếc xe ngựa bình thường, bên ngoài lại dùng đến bốn con tuấn mã kéo xe.

      đường lắc lư mà , xe ngựa này phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt tiếng vang, làm cho người khỏi hoài nghi xe ngựa này có phải chở nhiều hay , chịu nổi gánh nặng.

      Mà ở đầu xe ngựa, lại có rất nhiều người ngồi, đều là đại mỹ nhân cùng vẻ yểu điệu.

      Các nàng mỗi người đều co rúm lại tại đoàn, thân thể phát run, bất an nhìn qua phía trước. Có người nhu nhược chút ít lấy khăn gấm ra len lén gạt lệ, người này vừa khóc, người khác cũng khóc theo, bất quá lâu dần, trong xe ngựa liền vang lên tiếng khóc thút thít đứt quãng.

      Lúc này, bên ngoài có đại hán đánh ngựa, vui quát to lên: "Mấy nữ oa này, đều yên lặng cho lão tử chút ! Nếu chọc cho lão tử mất hứng, liền đem bọn ngươi ném cho giáo chủ luyện công!"

      Như thế, chúng mỹ nhân giật mình, khóc lại càng lợi hại, nhưng lại sợ bị phạt, liền ôm làm đoàn, nhẫn khóc ròng. Có mấy người lớn gan liền ngồi yên lặng, nhìn xem xung quanh, nhưng có yên lặng như thế, hai vai các nàng run run cùng khăn tay xoắn thành cục cũng tiết lộ tâm tình của các nàng.

      Bất quá, ở chỗ này, nữ tử lại vô cùng đặc biệt.

      Tô Thanh Nhan đánh cái ngáp to, vặn vẹo uốn éo eo của mình. Xe ngựa này chạy đặc biệt chậm, còn tương đối yên, thỉnh thoảng liền vướng chân chút, lung la lung lay, làm cho nàng ngủ cũng thoải mái.

      Nàng nhàm chán vén rèm cửa lên, rồi sau đó ngoắc ngoắc tay với người bên cạnh nam tử đánh xe, cười : "Hắc, vị tiểu ca này."

      Nam tử kia lạnh như băng nghiêng đầu, đối diện với dung nhan của Tô Thanh Nhan. Chỉ thấy nàng mặt mày như châu ngọc, đôi mày lá liễu cùng với đôi mắt hoa đào xinh đẹp, chứa thần sắc nghịch ngợm, dung nhan mỹ lệ trắng nõn động lòng người, đôi môi trơn bóng, ra ánh nước. này đẹp hơn nữ tử gặp qua vài phần.

      Bất quá, cũng phải là hạng người ham sắc đẹp, ngẩn người, liền lạnh lùng mở miệng : " thể."

      "A?" Tô Thanh Nhan kinh ngạc tiếng, : "Cái gì thể?"

      "Hừ, nhà vệ sinh, thể." Nam tử đánh ngựa bộ dạng hừ lạnh tiếng, rồi sau đó nhàng kẹp bụng ngựa, về phía trước, hoàn toàn xem Tô Thanh Nhan hóa đá.

      "..." Nàng tìm bất quá là muốn chuyện phiếm thôi, nàng khi nào nàng muốn nhà vệ sinh rồi? Nàng nhịn được lại rụt đầu về, cùng khơi thông với loại nam nhân lạnh như băng kia chính là khó khăn.

      Nàng ngồi trở lại vị trí, liếc qua những mỹ nhân kia vẫn còn khóc lóc ngừng, khỏi thở dài tiếng. Ngẫm lại, nàng là Các chủ Tố các, muốn gì có đấy, kết quả lại thua đánh cuộc. Vì cầu của đánh cuộc là Ngọc Diệp hoa, nàng thể bốn phía hỏi thăm tin tức Ngọc Diệp hoa này.

      Nhiều lần qua lại, nàng thám thính biết được, giang hồ chỉ có Lưu Quang giáo có giấu hoa này. Cho nên liền phen kế hoạch, mấy ngày trước, nàng liền chọn lấy ngày đêm khuya gió mát tiến đến trộm, ngờ lại bị Giáo chủ Lưu Quang giáo sớm có đề phòng bắt.

      Bất quá cũng may nàng cơ trí, an toàn đào thoát, nhưng lần này giao thủ cũng làm cho nàng hiểu, giáo chủ này phải là nhân vật dễ đối phó. Mà nàng về sau lại thăm dò biết được, Lưu Quang giáo qua chuyện bị trộm có đề phòng, Ngọc Diệp hoa cũng thầm bị dời , nhưng cụ thể để đặt nơi nào, nàng lại thám thính ra.

      Rơi vào đường cùng, nàng chỉ đành phải nghĩ tới biện pháp trà trộn vào Lưu Quang giáo phen.

      Cũng may bao lâu, nàng liền nhận được tin tức, hôm nay Giáo chúng Lưu Quang giáo muốn xuống núi bắt nữ tử xinh đẹp. Mặc dù biết nguyên do làm như thế, nhưng nghĩ đến có thể mượn lần này trà trộn vào, tuy là hy sinh hạ mình cũng sao. Đây là nàng cố ý đến trước mặt giáo chúng, giả vờ bị dập đầu vấp cái, rồi sau đó liền thành công bị bọn họ bắt lên xe ngựa.

      Bất quá, nàng là nghĩ ra Lưu Quang giáo bắt người đẹp lên làm gì, chẳng lẽ là bắt cho giáo chủ mở rộng hậu cung? Nhìn bộ dáng những người này, nữ tử tính tình gì cũng có, Tô Thanh Nhan nhịn được sợ run cả người, nhiều nữ tử thế này, giáo chủ kia thể lực đủ sao?

      Truyện này rất hài, mong mọi người ủng hộ. Nhưng mà Tà chỉ có thể làm 1 chương 1 tuần thôi vì việc học rất bận, mong mọi người thông cảm.
      Alirenngủ quên trời đất thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Đùi gà thứ hai: Gặp mặt lúc ban ngày
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Xe ngựa đung đưa đoạn đường dài, rốt cục cũng chậm rãi dừng lại. Đại hán đánh xe thở dài tiếng, nhảy xuống xe ngựa, vén rèm xe, cất cao giọng : "Mau, xuống hết !"

      xe ngựa bọn nữ tử đều co rúm lại lên, đều sợ hãi nhìn chằm chằm đại hán kia. Các nàng cũng có chút lớn gan mặc dù mặt chút thay đổi, nhưng trán đổ đầy mồ hôi vẫn nhìn ra các nàng kinh hoảng.

      Tô Thanh Nhan nhìn nhìn những nữ tử yếu đuối mềm mại này, thầm thở dài. Nàng vặn vẹo uốn éo thân thể, liền bước ra trước mọi người, nhảy xuống xe ngựa, rồi sau đó hai tay nhấc lên, duỗi cái lưng mỏi, lại ngáp cái, ngắm nhìn chung quanh.

      Chỉ thấy nơi này chính là dưới chân núi, phong cảnh thanh u, chung quanh cây lá sum xuê, điểu ngữ hoa hương, phong cảnh mảnh tuyệt đẹp.

      Mà ở trước mặt bọn họ có từng tầng thềm đá vững vàng, lên núi. Tại đỉnh núi, ở trong tầng mây, mơ hồ có thể thấy được có tòa kiến trúc to lớn.

      Tô Thanh Nhan hít sâu hơi, "Oa" tiếng, mở to hai mắt nhìn kiến trúc kia, bất quá đáng tiếc, khoảng cách khá xa, nhìn thấy .

      "Nữ oa này, cũng sợ." Đại hán đánh xe đuổi những nữ oa kia xuống xe, nhìn thấy Tô Thanh Nhan, mừng rỡ tán dương.

      Tô Thanh Nhan ngoái đầu nhìn lại, cho ông nụ cười ngọt ngào, : "Đại thúc, sợ cũng chết, sợ cũng chết, bằng sợ, mừng rỡ tự tại."

      "Phi phi phi, cái gì có chết hay . Đại thúc ta chính là mang bọn ngươi tiêu dao khoái hoạt, há lại chịu chết." Đại hán kia gắt cái, khoát tay cái .

      Tô Thanh Nhan mở to hai mắt, kinh nghi hỏi: "Tiêu dao khoái hoạt? Đại thúc" nàng chỉ chỉ đầu mũi của mình, vừa chỉ chỉ những nữ nhân tụ tập kia : "Đại thúc, chúng ta phải là muốn đưa cho giáo chủ Thải Bổ Dương, luyện đan sao?"

      "Phi phi phi, cái gì Thải Bổ Dương, luyện đan, các ngươi đưa lên là muốn cho giáo chủ..."

      "Tống thúc, ngài nhiều rồi." đạo thanh lạnh lẽo ở bên tai đột nhiên vang lên, đến Tô Thanh Nhan cũng nhịn được run rẩy, nàng quay đầu lại nhìn lại, liền chứng kiến người lên tiếng vừa rồi là nam nhân lạnh như băng kia.

      Tống thúc ngẩn ra, hắc hắc cười vài tiếng: "Thanh hộ pháp, xin lỗi xin lỗi, lão Tống lỡ lời."

      Tô Thanh Nhan nghe vậy, nhún vai, biết được từ nơi này cũng thăm dò ra tin tức gì. Bất quá, nàng nhìn lòng vòng, Tống thúc này mặc dù thoạt nhìn dữ tợn chút, nhưng tâm địa lại tốt, lưu manh cùng ông ta cũng tồi.

      Vì vậy, nàng tiến lên, tiến đến bên cạnh Tống thúc hỏi: "Tống thúc, vậy chúng ta xuống xe ngựa, này là muốn đâu?"

      Tống thúc dùng roi ngựa trong tay chỉ cái đỉnh núi: "Nao, lên núi."

      Tô Thanh Nhan đưa mắt nhìn, chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, mây trắng bạc, còn có loáng thoáng tại tầng mây phụ cận có tòa kiến trúc.

      Nhịn được, khóe miệng nàng khẽ kéo, rồi sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn những nữ nhân yểu điệu kia, những nữ nhân này có khí lực leo lên núi sao?

      chứng minh, những nữ nhân kia quả có vài người có thể leo lên núi. Có chút vừa nhìn chính là xuất thân đại gia khuê phòng, ra cửa nào phải đại kiệu mang, leo núi, các nàng liền kêu cha gọi mẫu thân. Tống thúc tựa hồ cũng phiền các nàng khóc hô, liền hung ác rút roi ra ở phía sau các nàng, nghiêm nghị quát lên: "Mau chút ít, bằng cái roi này liền ở thân các ngươi!"

      Giật mình, những nữ oa kia liền bị sợ đến dám khóc nữa, chỉ đành co rúm lại đoàn, cắn răng, kéo tay nhau lên núi.

      Trong đó có vài người có chút thể lực tốt, mặc dù giống những tiểu thư khuê mảnh mai kia, nhưng mấy bước mặt cũng bắt đầu phiếm hồng, há mồm thở dốc.

      Tô Thanh Nhan mực vui mừng ha ha ở phía trước, đường nhảy lên, mắt thấy mọi người ở phía sau, nàng còn vui vẻ quay đầu lại, lắc lắc tay, gọi vài tiếng "Đuổi kịp, mau cùng lên ", hoàn toàn có ý thức là mình tự đưa tới cửa cho người ta làm thịt.

      Dọc theo đường , Tống thúc cũng mệt mỏi thở hồng hộc, trái lại Tô Thanh Nhan, nàng lại giống như ít chuyện cũng có, vừa xem phong cảnh, vừa chạy lên .

      Mà lúc này, có người phát giác nàng tinh thần như vậy, cũng được bình thường. Thanh hộ pháp đôi mắt sắc u, cất bước nhảy đến trước mặt Tô Thanh Nhan, muốn chất vấn, nhưng mà định thần nhìn lại, lại ngây ngẩn cả người.

      Chỉ thấy Tô Thanh Nhan mặt ra nhàn nhạt đỏ ửng, trán đều là mồ hôi, trong miệng thở phì phò, hoàn toàn là bộ dáng kiệt sức.

      Thanh hộ pháp cau chặt lông mày, liếc nhanh cao thấp đánh giá nàng, tựa hồ cảm thấy có cái gì đúng, nhưng nhìn hồi lâu lại cảm thấy cũng chỗ nào ổn.

      Tô Thanh Nhan vừa lên , vừa nghiêng đầu nhìn Thanh hộ pháp : "Ngươi nhìn ta làm chi? phải là mặt ta có cái gì đấy chứ?"

      Nàng bị ánh mắt Thanh hộ pháp nhìn như chíp bông, vội vàng móc từ trong ngực ra cái gương đồng , nhìn mặt mình hồi lâu, phát giác mặt cũng có gì, muốn mở miệng hỏi lại, thấy Thanh hộ pháp lạnh lùng nheo mắt nhìn nàng, rồi sau đó đột nhiên nhảy đứng người lên, nhảy lên phía trước, lưu lại câu " tóc ngươi có côn trùng" liền biến mất ở trong tầm mắt của nàng.

      Tô Thanh Nhan toàn thân cứng đờ, "Ngao - -" tiếng, liền vươn tay đập lên, đúng là, nơi đó có cái gì...

      "Chết tiệt, lại dám gạt ta!" Tô Thanh Nhan hung hăng dậm chân, vội vàng tăng nhanh bước chân xông tới.

      Đoạn đường núi này, đối với người tập võ mà , bất quá thời gian uống cạn chung trà là đến, nhưng bởi vì Tô Thanh Nhan cùng những người này, phần lớn là nữ oa biết võ công yếu đuối, ước chừng cả đám người nửa canh giờ mới đến. Ngày hôm nay vốn có chút nóng, mặt trời chói chang phủ đầu, những tiểu thư gia kia ngừng kêu khổ, lại dám thư giãn, đương bò lên đỉnh núi, các nàng mất nửa cái mạng, thân thể có chút suy nhược, sớm ở nửa đường liền té xỉu.

      Những người té xỉu, Tống thúc tuy có chút nhẫn tâm, nhưng vẫn là véo người của các nàng, vội vã kêu các nàng tỉnh lại, nghiêm nghị quát lớn nếu lên, chết ở nửa đường ai có thể để ý tới, hù dọa các nàng cái, liều chết cũng phải lên.

      Tô Thanh Nhan nhìn cũng có chút đồng tình với các nàng, nàng liền quay lại, dắt các nàng, an ủi các nàng, động viên cùng khích lệ, lúc các nàng muốn khóc, kể chút truyện cười cho các nàng nghe, chọc cho các nàng nở nụ cười, cuối cùng tất cả mọi người nhìn thoáng qua nhau, lắc lắc nước mắt, tiếp tục lên .

      Tống thúc để hành vi của Tô Thanh Nhan ở trong mắt, ầm thầm hạ quyết tâm.

      vất vả bò lên đỉnh núi, nhìn qua tòa kiến trúc trong mây này, Tô Thanh Nhan cũng nhịn được mà cảm khái.

      Chỉ thấy kiến trúc quy mô to lớn khổng lồ, cố định ước chừng mấy trăm thước, bên trong ước chừng hơn trăm gian phòng. Trước cửa có tượng điêu khắc biết tên, mở cái miệng rộng, cao cao đứng lên, ra kim quang, giống như bậc vương giả, hiển lộ ràng tư thái chói mắt mà cao ngạo.

      Cột trụ cao ngất chống đỡ giáo môn, tòa tấm biển vững vàng treo ở giáo môn, ba chữ "Lưu Quang giáo”, cứng cáp hữu lực, rồi lại chứa bút lực xinh đẹp, vừa bừa bãi, lại văn nhược, vừa đúng. Mặt trời đỏ ấn chiếu, tấm biển ra kim quang chói mắt, tựa như vương giả, cao ngạo quan sát người phía dưới.

      "Tống thúc, kia là người phương nào viết?" Nhìn tấm biển kia, Tô Thanh Nhan lại sinh ra loại cảm xúc muốn dập đầu cúng bái, nàng đưa tay chỉ tấm biển kia, nghi hoặc hỏi.

      "Cái này a..." Tống thúc vỗ ngực, đắc ý : "Đây là giáo chủ của chúng ta viết, như thế nào?"

      " tồi, tồi," Tô Thanh Nhan gật đầu , : "Đáng tiếc a, đáng tiếc." Nàng lại lắc đầu.

      "Đáng tiếc cái gì?" thanh vô cùng lạnh lẽo vang lên bên tai, làm nàng sợ hết hồn, liếc mắt mà nhìn, phát giác lại là Thanh hộ pháp cổ quái kia.

      Nàng làm ra nụ cười to : "Đáng tiếc bút quá lớn, chữ đủ mảnh, bằng đổi  cho giáo chủ của các ngươi chiếc bút khác, cho nó gầy ."

      "..."

      "Hừ." Thanh hộ pháp hung hăng trừng mắt nhìn Tô Thanh Nhan, quay đầu liền .

      Tô Thanh Nhan le lưỡi với bóng lưng của cái, sau đó xoay người lại, nhìn Tống thúc : "Tống thúc, chúng ta mau vào thôi. Mặt trời này quá độc, các nương đều chịu nổi."

      Những nữ oa kia đều phụ họa gật đầu , hôm nay các nàng cũng mặc kệ mình bị bắt làm cái gì, chỉ muốn nhanh tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi.

      Tống thúc hiểu ý, liền dẫn các nàng tới cái đại điện vắng vẻ, cho các nàng ở chỗ này chờ, rồi sau đó ông ta liền ra ngoài.

      Tống thúc vừa , các nương đều co quắp mềm nhũn ra, đều mất vẻ đoan trang ngày thường, tìm chỗ sạch ngồi xuống, còn cầm lấy khăn tay quạt gió cho mình.

      Tô Thanh Nhan vẫn còn nở nụ cười, nàng nhìn bốn phía chút, sờ sờ khắp nơi, phát giác nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng bố trí tệ, gọn gàng sạch . Nàng sờ đủ rồi, cảm giác được khá, liền đánh giá chung quanh.

      "Giáo chủ đến!" Hô to tiếng đột nhiên truyền đến, đều dọa các nương, vội vàng phủi mông cái đứng lên. Mà Tô Thanh Nhan lại ưỡn thẳng sống lưng, trừng lớn hai mắt, chờ đợi người sắp tiến đến.

      Tới gần, càng gần, mơ hồ hãy nhìn thấy vạt áo màu tím kia, chỉ cần lại nhảy qua gần bước, là có thể thấy bộ dáng người nọ.

      Nhưng mà, lúc bước kia chậm rãi rơi xuống, Tô Thanh Nhan lại ỉu xìu như cây hồng, động đậy nổi.

      Chỉ vì người nọ mặt che cái mặt nạ bằng đồng, hoàn toàn chặn lại gương mặt của . Mặc dù nhìn thấy mặt của , nhưng kim quan đỉnh đầu, xõa tóc dài màu đen, dáng người cao ngất, vẫn ra khi thế ngạo nghễ uy nghiêm.

      Tô Thanh Nhan khỏi thở dài, nàng còn còn tưởng rằng trà trộn như vậy đến, có thể nhìn giáo chủ kia có bộ dáng gì, đâu biết lại vẫn mang theo mặt nạ.

      Lúc này Thanh hộ pháp tới, nghiêm nghị vừa quát, muốn các nương đứng vững. Các nương sợ phiền phức, đồng loạt đứng xếp hàng ngũ, đứng thẳng người, bất an vò khăn gấm trong tay, mà Tô Thanh Nhan lại miễn cưỡng còng lưng, cụp mắt, nhìn sàn nhà.

      "Gì?" Nhìn Tô Thanh Nhan kia bộ dáng có tinh thần, giáo chủ lạnh lùng chất vấn tiếng. Đúng lúc Tống thúc nhìn, vội vàng thỉnh tội với giáo chủ, đến bên người Tô Thanh Nhan trầm giọng nhắc nhở: "Tiểu nương, nếu muốn sống, đừng khiêu chiến quyền uy của giáo chủ."

      Tô Thanh Nhan ngẩn ra, liền ưỡn thẳng lưng, cười cười với Tống thúc, lại ngẩng đầu lên bày ra khuôn mặt tươi tắn với giáo chủ.

      Giáo chủ trong mắt thoáng lên tia , nhưng giấu dưới mặt nạ lại thấy vẻ mặt, yên lặng nhìn chăm chú Tô Thanh Nhan lát, liền tới cái kim tọa trong đại điện, phất áo ngồi xuống, : "Cho các nàng tiến lên đây, cho bổn tọa nhìn chút."

      “Vâng." Thanh hộ pháp cung kính chắp tay, liền tới bên người các nương, nghiêm nghị gọi các nàng đồng loạt đứng thành hai hàng, rồi sau đó kéo qua nương đầu tiên, nhảy tới vài bước, cung kính : "Giáo chủ."

      Giáo chủ nhàn nhã đưa khuỷu tay để ở ghế dựa, chống cằm thanh lạnh lùng : "Ngẩng đầu."

      Thanh hộ pháp chút nào thương tiếc vỗ tiểu thư gia kia chút, hù dọa nàng thân thể co rúm lại, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng mà vừa nhìn thấy giáo chủ bộ dáng đồng mặt nạ cổ quái, lại bị dọa đến cúi đầu.

      Giáo chủ đôi mắt sắc lạnh lẽo, vẫy vẫy tay quát lên: "Nhát gan, uy hoa!"

      Uy hoa? Tô Thanh Nhan ngẩn ra, nghiêng đầu, suy nghĩ lời này của đến tột cùng là có ý gì. Nàng len lén dò xét liếc nhanh nương kia khóc hô bị thị vệ mang xuống, đột nhiên cảm giác được toàn thân lạnh buốt, nghe có vài người thích chôn sống người dùng làm chất dinh dưỡng cho hoa, chẳng lẽ cái gọi là uy hoa là mang nàng làm chất dinh dưỡng? Nghĩ đến đây, may là Tô Thanh Nhan lớn gan, cũng khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

      Có người đầu tiên làm ví dụ, người thứ hai liền có gan lớn hơn, cưỡng bách chính mình ngẩng đầu, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt nạ giáo chủ.

      Đâu biết, giáo chủ hào khí vung tay cái: "Dám can đảm nhìn bổn tọa, uy hoa!"

      "..." Tô Thanh Nhan sợ mở to hai mắt, tiêu chuẩn giáo chủ nhắm người cũng quá cổ quái.

      Đến phiên người thứ ba, nương kia có kinh nghiệm, nàng khẽ ngẩng đầu, nhưng ánh mắt nhưng lại đặt ở tay giáo chủ, quá thất lễ, cũng nhìn chằm chặp mặt giáo chủ.

      Nhưng mà - -

      "Mũi đủ xấu, uy thảo (cây cối)!" (Tiểu Đông Tà: Đại khái uy + ... là cho cái ... đấy ăn)

      "..." Tô Thanh Nhan khóe miệng giật giật, đôi mắt trừng càng lớn, giáo chủ tiêu chuẩn dĩ nhiên là muốn xấu rồi, bộ dáng chính mình chẳng lẽ phải cho hoa cỏ cây cối cũng đủ? Nhắc tới cũng phải là nàng khoe khoang, dung nhan nàng là do mẫu thân di truyền, dung mạo cực kỳ đẹp, phải là người bình thường có thể so sánh. Có thể bây giờ...

      Tô Thanh Nhan nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nghe bên tai truyền đến từng đạo thanh , tâm ý càng ngày càng bất an:

      - - "Mặt quá nhọn, đủ tròn, uy thụ (cây)!"

      - - "Bộ ngực quá lớn, đủ dẹp, uy cẩu (chó)!"

      - - "Vóc dáng quá thấp, đủ cao, uy mã (ngựa)!"

      "..." Mắt thấy nguyên đám các nương thê thảm bị kéo xuống, nhân số càng ngày càng ít, Tô Thanh Nhan miệng mở ra đến mức có thể cho quả trứng gà vào.

      Giáo chủ này đến tột cùng muốn chọn cái gì, chọn ra lại cũng ai thích hợp.

      Vì vậy, cuối cùng, chỉ còn lại năm người.

      Giáo chủ này cũng nhịn được, ra khỏi kim tọa, chắp tay bên người năm người. vòng quanh năm người vòng, từ xuống dưới đánh giá phen, Tô Thanh Nhan bị ánh mắt nhìn như chíp bông, thân thể cũng có chút run lên.

      hồi lâu, giáo chủ cuối cùng mở miệng, chậm rãi duỗi tay chỉ cái : "Bổn tọa quyết định..."
      Aliren thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Đùi gà thứ ba: Ngươi đừng đoán tâm tư của giáo chủ
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Mọi người đều mở to hai mắt khẩn trương nhìn ngón tay của giáo chủ, nhưng mà giáo chủ lại làm như do dự ngừng di chuyển tay của mình: "Đúng, bổn tọa quyết định..."

      "Bá" chút, tay lại chỉ người bên cạnh Tô Thanh Nhan vóc dáng nho , mặt tròn trịa, lớn tiếng kêu: "Bổn tọa quyết định, chính là..."

      Nhưng mà lúc này, Tô Thanh Nhan cảm thấy thân thể của mình giống như bị người khác tự nhiên đẩy cái, hồi tiếng hoảng hốt nghiêng ra sau mình, liền đánh tới nữ oa bên cạnh nàng."Phanh" thanh vang lên, nữ oa bên cạnh nàng liền bị té ngã xuống đất, mà nàng lảo đảo chút, nhưng vẫn đứng vững.

      Đưa tay lau lau cái trán đổ mồ hôi, Tô Thanh Nhan thở phào nhõm, rồi sau đó, nàng ngẩng đầu vừa nhìn, ngây ngẩn cả người.

      Chỉ vì xô đẩy vừa rồi, ngón tay của giáo chủ liền hoàn toàn chỉ đầu mũi nàng. Lúc này, hai chữ cuối cùng của giáo chủ "Nàng" vừa vặn phát ra, trong nháy mắt, tình thế liền biến thành giáo chủ tuyển định nàng.

      Yên tĩnh, giống như cái chết yên tĩnh, khí cả đại điện ngay lập tức lạnh xuống. hồi gió lướt qua, lay động màn che lụa mỏng, "Ực ực" vài tiếng nuốt nước bọt tùy ý phát ra, trong đại điện tĩnh mịch có thể nghe thấy ràng.

      Tô Thanh Nhan cùng giáo chủ mắt to trừng mắt chỉ trong chốc lát, liền duy trì vẻ mặt ngu ngơ này, dè dặt dịch sang trái bước, rất tốt, cái tay kia di chuyển theo nàng, lại dịch sang, rất tốt, vẫn động.

      Mà nàng tiếp tục dịch dịch dịch sang...

      "Bắt lấy nàng!" Giáo chủ nghiêm nghị quát, "Ồn ào" mấy người điện ồn ào chút, tung người bổ nhào về phía trước, chỉ thấy vài hình màu đen vừa , Tô Thanh Nhan trong nháy mắt liền bị đám người bao phủ.

      "Ôi mẹ ơi!" Khi nàng vừa mới phản ứng, bị mọi người trói gô nhét giẻ vào miệng bắt quỳ xuống trước mặt giáo chủ.

      Giáo chủ ngón tay vẫn còn chưa để xuống, tay run run chỉ vào Tô Thanh Nhan chóp mũi, quát: " là to gan, vẫn còn chưa tiến đến, liền trước suy nghĩ biện pháp tranh thủ tình cảm, ừ?"

      Tô Thanh Nhan nhướng mày, cúi đầu thầm chửi người đẩy nàng. Đảo mắt lòng vòng bốn phía, lại phát chung quanh nàng đều là đoàn nữ oa co rúm lại, giống như là đẩy nàng. Lông mày của nàng cau chặt, nàng dù chưa bị người phát giác, tận lực che huyệt đạo của mình, làm bộ như có có võ công, nhưng mà đến mức người khác đụng được nàng, nàng lại biết, trừ phi... Nàng đáy mắt nhanh chóng thoáng lên hàn quang, trừ phi người nọ võ công cao hơn hẳn nàng.

      Mà lúc Tô Thanh Nhan trầm tư, giáo chủ phất tay áo, trở về giận dữ ngồi xuống, hai tay đặt đầu gối mình, nghiễm nhiên sinh ra loại phong phạm vương giả. Nhưng mà Tô Thanh Nhan lấy đâu ra tình thần thưởng thức người này, nàng thở dài, hôm nay đến tột cùng là cái ngày gì, còn chưa trà trộn vào, liền gặp ám hại. Bất quá, nàng cũng muốn nhìn chút giáo chủ này làm những gì, nếu đối với nàng bất lợi, nàng ngại ám sát .

      Bất quá giáo chủ này vẫn có lên tiếng, cong ngón tay gõ gõ thành ghế, yên lặng nhìn Tô Thanh Nhan, như có điều suy nghĩ.

      Trầm mặc, trầm mặc như chết. Nhưng mà càng trầm mặc như vậy, càng làm cho người cảm thấy sợ, giáo chúng biết tính tình giáo chủ, cũng khỏi phải lặng yên cầu nguyện cho Tô Thanh Nhan.

      Tô Thanh Nhan mồ hôi lạnh cũng chảy xuống, nàng hít sâu hơi, lời quyết định ra khỏi miệng, lại nghe thanh Tống thúc vang lên bên cạnh nàng.

      "Giáo chủ, lão Tống có lời biết có nên hay ." Tống thúc chắp tay tiến lên, cung kính .

      "Ừ, nếu biết hay , vậy giải quyết rồi sau."

      "..."

      Đột nhiên, giáo chủ vỗ tay vịn, "Bá" đứng lên, chỉ vào chóp mũi Tô Thanh Nhan : "Bổn tọa quyết định..."

      "Giáo chủ, lão Tống có lời muốn !" Tống thúc vội vàng sửa lời .

      "A?" Giáo chủ thanh cao lên độ, lại chậm rãi ngồi xuống, chống cằm : "Có lời gì, mau!"

      "Ừ. Cái này..." Tống thúc nhìn sang Tô Thanh Nhan, hỏi: " biết giáo chủ muốn xử trí nha đầu này như thế này."

      "Ừm," giáo chủ làm như tôn trọng Tống thúc, cũng trách móc ông phạm thượng nặng nề, ngược lại tính tình tốt : " bằng uy cẩu?"

      "Lão Tống cho rằng thể." Tống thúc đáp.

      "Vì sao?" Giáo chủ giống như được khơi gợi hứng thú, hỏi.

      Tống thúc tới bên cạnh Tô Thanh Nhan, chỉ về phía nàng : "Quá gầy, có thịt, có cốt, ăn đủ no."

      Tô Thanh Nhan khóe miệng giật giật, té ra thon thả cũng có lợi.

      "Ừm," giáo chủ làm như tin phục, lại : " bằng uy chuột sao?"

      " thể, nàng quá thúi, hai thối gặp nhau hợp nhau." Tống thúc nhắm mắt lại dối.

      "..." Tô Thanh Nhan mở to hai mắt, bị bịt miệng ngô ngô kêu lên.

      Giáo chủ gật gật đầu : "Xác thực, thúi quá. Uy côn trùng sao?"

      " thể, ngực quá , cắn tốt."

      "Uy xà như thế nào?"

      " thể, mông quá lớn, nuốt vào."

      "Như vậy... Xin hỏi Tống thúc uy gì tốt?" Giáo chủ có chút giận, ngữ điệu trầm xuống.

      " bằng... Uy muỗi sao?"

      "..." Giáo chủ tay nắm thành quyền, đầu ra gân xanh nhè , "Bổn tọa cho rằng, bằng đem thờ sao?"

      "Rất tốt!" Tống thúc vừa được ý liền hí hửng, vỗ tay vui vẻ .

      "..." Giáo chủ tay nắm quyền liền buông, buông lỏng, cuối cùng thở ra hơi dài, xuống, tới trước mặt Tô Thanh Nhan, đưa tay cầm cằm của nàng lên, tra xét.

      "Tặc tặc, xấu xí như vậy, mang thờ, làm bẩn mắt của bổn toạt. Hắc, nàng còn trừng mặt với bổn tọa đây, miệng còn phồng lên như con ếch, lớn thế này, xấu xí, quả nhiên là xấu xí! Đây muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, muốn làm gì! Ném ra ngoài, uy..." Giáo chủ giơ ngón tay, chỉ hướng cửa, nghiêm nghị quát.

      "Giáo chủ!" Tống thúc quýnh lên, nhào tới trước mặt giáo chủ, quỳ rạp xuống đất, "Giáo chủ, vạn lần được a, nương này tâm địa thiện lương, lại sợ chúng ta, đây chính là mầm non tốt a, tuy nàng vóc người kém chút, dung mạo khó coi chút, thân thể xấu chút, có thể nàng..."

      "Ngươi quá mức rồi!" Giáo chủ hất lên ống tay áo, cắt đứt lời của , "Bổn tọa muốn cho người đút cơm cho nàng."

      "Hắc?" Trong nháy mắt, Tống thúc thể gì, Tô Thanh Nhan ngu ngơ, hai người quay đầu nhìn đối phương, đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.

      Bất quá, câu tiếp theo, lại làm cho bọn họ nhịn được muốn ngã xuống đất, "Cho ăn no, uy muỗi mới tốt khong phải sao?"

      "..."

      Vì vậy, cứ như vậy, Tô Thanh Nhan bị cưỡng bức đút cơm và nước uống, mà Tống thúc chỉ có thể ngồi ở bên cạnh nàng, lắc đầu thở dài, nha đầu, ta cứu được ngươi, cứu được ngươi.

      Tô Thanh Nhan lúc này, chỉ có thể ngậm chặt môi, câu nào.

      Cuối cùng, đợi màn đêm buông xuống, nàng liền bị trói gô đến nơi nóng bức, uy muỗi!

      "Phanh" tiếng cửa đóng lại, Tô Thanh Nhan bị vứt xuống trong phòng.

      Nàng giật giật người, ngồi dậy, mắt đảo vòng, đáy mắt lóe ra tia tinh quang."Bá" chút, đầu ngón tay đột nhiên lộ ra lưỡi đao mỏng như cánh ve, nhanh chóng cắt sợi dây thừng trói nàng. Chỉ chốc lát sau, sợi dây thừng buông ra, nàng giật mảnh vải đút miệng mình ra, phi phi phi phun ra vài ngụm nước bọt, hiểu đồ gì thối như vậy, tanh tưởi như vậy, làm nàng ngạt thở mà ngất.

      Nàng đứng lên, cước bộ lảo đảo chút, cảm khái mảnh vải nhét mồm thối như vậy, hại nàng đứng cũng vững.

      Nàng vài bước, thân thể nhảy đến cạnh cửa, lưng dán vào cửa đứng vững, từ từ nghiêng người ngước mắt nhìn ra ngoài, nhưng mà, có người, người cũng có, phòng này lại có người gác!

      Nàng ngu ngơ hồi, tâm liền vui vẻ, nàng cầm tiểu Đao trong tay, hướng phần giữa cửa cho vào, ý đồ nạy khóa cửa, nhưng mà, trận gió thổi qua, hô chút, cửa mở ra...

      "Răng rắc" tiếng, Tô Thanh Nhan cằm rớt xuống, nàng sững sờ nhìn cửa có khóa, cửa có cửa vệ coi chừng bay trong gió, lâu mới định thần được gắn cằm mình lại.

      Nàng nên cao hứng vì giáo chủ chủ chủ quan, hay là nên vì thiếu sót của mình mà sợ hãi cảm thấy bi thương.

      Nàng lắc đầu, quyết tâm để ý tới nữa, mục đích của mình chính là trà trộn vào, hôm nay nếu đối phương mở cửa dẫn đường, nàng há lại lợi dụng.

      Vì vậy, nàng xoay mình lên nóc phòng, lấy cái khăn màu đen trong ngực ra, che mặt lại, liền nhìn qua bốn phía.

      Lưu Quang giáo phi thường to lớn, phóng mắt nhìn, đều là mênh mông mây khói, cái gì cũng nhìn . Nàng thầm oán hận phen, đành phải chậm lại cước bộ, vững bước hướng phía trước nhảy tới.

      Nhưng mà, chưa xa, liền nghe được dưới nhà truyền tới thanh nam tử, thanh nhu hòa trong trẻo, đúng là thập phần êm tai.

      "Ngao, bụng đói a." Nam tử kia làm như sờ sờ bụng, kêu rên lên tiếng.

      Tô Thanh Nhan ngẩn ra, muốn căng chân mà , lại đột nhiên dừng bước. Nàng nhìn cái nhìn nên nhìn, hiểu cười tiếng, liền đột nhiên nhảy xuống phòng, vọt đến sau lưng nam tử đó, nhanh chóng đưa ngón tay giữa có tiểu Đao, kề lên cổ của người nọ, lạnh lùng : "Đừng động, nếu loạn ta liền giết ngươi!"

      Nam tử kia giật mình, bộ dạng phục tùng liếc qua tiểu đao cổ mình, cảm giác được cái kia lạnh buốt ớn lạnh, bị hù dọa nuốt nước miếng, khoát tay : "Ta... Ta động, đại hiệp tha mạng..."

      "Hừ!"

      câu đại hiệp kia, Tô Thanh Nhan có thể vui vẻ, nhưng mà nàng còn có đắc ý bao lâu, liền nghe nam tử kia : " đúng, trái tim của ta vẫn nhảy nhót, bất động như thế nào đây. A, nhất định là ngươi ở đây hù dọa ta, vô luận ta động hay động, cũng đều là chết sao, kia..."

      hề có dấu hiệu, lại đột nhiên nghiêng đầu, thân thể nghiêng bên, liền lấy khăn che mặt của Tô Thanh Nhan .

      Tô Thanh Nhan sững sờ, rất nhanh liền phản ứng, trở tay chưởng, đập lên nam tử kia, bấm huyệt đạo tay , "Phanh" chút, nam tử liền té ngã đất, thể động.

      Tô Thanh Nhan chậm rãi thở hơi, thiếu chút nữa liền bị nam tử này chứng kiến dung mạo của mình. Nàng thu hồi tiểu đao đầu ngón tay, ngồi xổm người xuống cẩn thận tra xét nam tử này.

      Chỉ thấy đây là bạch y nam tử, khuôn mặt tuấn lãng, lông mi dài rủ xuống, khuôn mặt trắng nõn nhẵn nhụi của có hai bóng mờ mờ, khóe miệng kia có hai má lúm đồng tiền nho . Mái tóc dài của trút xuống, chỉ dùng vài cây trâm buộc tóc rơi phía sau, dung mạo người như vậy, may là Tô Thanh Nhan thường thấy rất nhiều nam tử, cũng khó dùng hình dung khí chất của , giữa lông mày giống như có tia thanh lãnh, nhưng khóe miệng lại nổi lên nét hồn nhiên.

      Nàng ngồi xổm người xuống, dễ dàng đem tiểu Đao đặt người nam tử, cười : "Ngươi nếu đáp ứng giúp ta, ta liền giết ngươi, nếu ..." Nàng thanh lạnh lẽo, đem tiểu đao tay đưa về phía trước, "Chết!"

      Bạch y nam tử trừng mắt nhìn, gật đầu liên tục đáp ứng.

      Tô Thanh Nhan nghĩ tới cũng dám làm cái gì, nghi ngờ gì, liền duỗi ngón đến chỗ huyệt đạo của , nhưng mà - -

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Đùi gà bốn: Gặp phải nam nhân ngu si
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Vừa mới bỏ huyệt đạo cho bạch y nam tử kia, bạch y nam tử trừng mắt nhìn, rồi sau đó khụ khụ tiếng, rống lên tiếng: "Nữ hiệp, tha cho, mạng, a - - "

      Tiếng hô to trung khí xông vào tai Tô Thanh Nhan, tai chấn động mắt rung động. trận gió gào thét phất qua, tiếng hô này truyền càng thêm xa, ở ban đêm yên tĩnh, vang vọng lâu. Trong nháy mắt, bá bá bá vài cái, chung quanh đều sáng lên ánh lửa, tiếng chân của người nhanh chóng vang lên, rất nhiều người lao đến bên này.

      Tô Thanh Nhan khóe miệng giật giật, vừa rồi nàng tựa hồ quên uy hiếp được kêu người...

      Vì vậy, nàng đem đao trong tay đè lên cổ bạch y nam tử, hung dữ mà : "Ngươi còn đem người tới, vậy ngươi liền..."

      "Nữ hiệp tha mạng a - -" lại là tiếng run run rẩy rẩy rống to.

      "Câm miệng!" Tô Thanh Nhan ấn tiểu Đao về phía trước, hù dọa bạch y nam tử kia vội vàng dùng hai tay che miệng, gật đầu liên tục, nào biết cổ vừa động như vậy, lại đem da thịt của mình lên đao, trong nháy mắt cổ bị rách chỗ, máu tươi chảy ra.

      Bạch y nam tử đau nhói, vì vậy, "A - -" lại buông lỏng tay ra hét thảm lên, bất quá có tay lại nhanh chóng che , ngăn lời của .

      Tô Thanh Nhan khóe miệng giật giật càng lợi hại hơn, nàng đến tột cùng là tạo cái nghiệt gì, gặp được nam nhân ngu si đần độn bậc này. Nàng vốn muốn giết người, nhưng chính thế lại làm nàng vô cùng bó buộc. Nàng giảm thấp giọng xuống, uy hiếp : "Ngươi nếu lên tiếng nữa, ta liền ..." Nàng đưa tiểu Đao trong tay lại ấn vào cổ nam tử kia.

      Lần này, nam tử kia có kinh nghiệm, dám lại hô, gật đầu .

      Tô Thanh Nhan nhìn quanh bốn phía, giật giật tai, phát phụ cận bốn phương tám hướng nhiều người chạy tới nơi này, nếu bị người ta phát nàng làm chuyện xấu, vậy liền hỏng bét.

      Lập tức kịp nghĩ nữa, nàng liền che miệng nam tử kia, nửa ôm nửa đỡ xông về căn phòng nhốt mình, nhanh chóng giấu tốt, liền điểm huyệt câm của bạch y nam tử kia, nhìn vòng quanh cái chỗ bí này, liền giấu kỹ. Rồi sau đó nàng lại nhanh chóng cầm sợi dây thừng ngụy trang bộ dáng bị trói gô, nghiêng đầu, làm bộ té xỉu.

      lâu sau, liền có người chạy đến ngoài phòng, điều tra bốn phía. Cũng biết là nguyên cớ gì, lần này lại kinh động giáo chủ.

      "Có thể có động tĩnh gì?" Vài tiếng bước chân vang lên, giáo chủ tới trước cửa phòng , lạnh giọng hỏi.

      Lúc này giáo chủ thu lại sắc mặt trêu chọc vui mừng sáng nay, ngược lại thên tia sâu lãnh, thanh lạnh như băng trong đêm yên tĩnh lộ ra tư vị rét lạnh thấu xương, ngay cả Tô Thanh Nhan kiến thức rộng rãi, vẫn bị thanh băng hàn này làm cho sợ đến khẽ run lên. Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy tối nay giáo chủ khác ban ngày rất lớn, chẳng lẽ, đây mới là tính tình chân của ?

      "Hồi bẩm giáo chủ, có phát nhân vật khả nghi." đạo thanh cung kính vang lên.

      "Sao?" Giáo chủ thanh chìm chìm, "Vừa rồi bổn tọa nghe nhầm đâu, người lên tiếng là Tử Sơ thể nghi ngờ."

      "Nhị giáo chủ? Muộn như thế, nhị giáo chủ còn chưa nghỉ ngơi sao?"

      Nhị giáo chủ? Tô Thanh Nhan đôi mắt đảo qua, Lưu Quang giáo này khi nào có cái nhị giáo chủ, như thế nào lại chưa từng nghe qua tin tức này. Bất quá... Nàng nhìn sang người ru rú ở trong góc đảo mắt đen như trân châu, tên ngốc này, nếu là nhị giáo chủ truyền cũng bị người chê cười, chả trách giang hồ có tin đồn liên quan với .

      "Có lẽ bụng đói, ra ngoài tìm đồ ăn vặt thôi." Giáo chủ kiên nhẫn giải thích, nhìn quanh bốn phía, liền đem tầm mắt khóa tại căn phòng Tô Thanh Nhan ở trong, chậm rãi lên trước, từng bước từng bước, mỗi bước như bả cự chùy đánh vào trong lòng Tô Thanh Nhan.

      Tới gần, tới gần, giáo chủ từ từ đến gần, Tô Thanh Nhan có thể cảm giác được tay của giáo chủ sắp chạm tới cửa, nhưng mà lúc này, giọng từ bên người Tô Thanh Nhan vang lên: "Đại ca - - "

      Lời này vừa ra, người trong nhà ngoài nhà đều rung động, Tô Thanh Nhan lại quay đầu trừng mắt bạch y nam tử mặt còn dính chút bụi đất, vừa rồi nàng ràng điểm huyệt câm của người nọ, lại lên tiếng như thế nào.

      Bất quá, tại so với cái này, nàng lo lắng bạch y nam tử kia cái gì hơn, lập tức nàng làm bộ muốn qua che miệng của , bất quá, đôi mắt nàng đảo vòng, nếu ngăn cản chuyện, lại bại lộ chính mình, vì vậy, chỉ đành phải hận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt nhắm, tiếp tục giả vờ hôn mê.

      Cũng biết là bạch y nam tử hảo tâm, hay là quá mức ngu đần, lại : "Đại ca, các người ở bên ngoài làm chi?"

      Giáo chủ cước bộ dừng lại, lạnh lùng hỏi: "Tử Sơ, đệ vẫn tốt chứ?"

      "Hi, đệ tốt lắm." Bạch y nam tử khoan khoái đáp.

      "Phải ? Sớm trở về phòng nghỉ ngơi ."

      "Vâng, tam biệt đại ca."

      "Ừ. Chúng ta thôi."

      Ngắn ngủi mấy câu sau, bá chút, mọi người lại sạch . trận gió khẽ thổi, trong nháy mắt gió mát phơ phất, còn lại mỗi cát bụi.

      Tô Thanh Nhan há hốc miệng, lại nhắm lại, sau đó lại mở ra. Nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ là hai huynh đệ sao? Đó là Đại ca kiểu gì vậy, đệ đệ tại sao lại ở chỗ này, cũng quan tâm chút, cứ như vậy dẫn người , sợ nữ nhân là nàng ở chỗ này mạnh mẽ làm gì đệ đệ nhà sao.

      Tô Thanh Nhan lắc đầu, nghĩ nữa, nếu đối phương cho nàng tiện lợi, nàng sao lại cần. Nàng khẽ thò đầu ra, phát giác đối phương xa, liền bỏ ngụy trang người mình ra, chạy đến chỗ bạch y nam tử.

      Chỉ thấy bạch y nam tử kia giờ phút này ngoan ngoãn nằm ở nơi đó càng ngừng nháy mắt, mím môi, hình dạng đáng thương tội nghiệp, mặt đều dính chút bụi mù, thấy vậy Tô Thanh Nhan cũng nhẫn tâm.

      Chống lại đôi mắt cùng vẻ mặt vô tội kia, loại cảm giác phạm tội từ trong lòng Tô Thanh Nhan nảy lên, nàng ho khan vài tiếng, nhân tiện : "Ngươi nếu chịu phối hợp với ta, ta liền thả ngươi trở về nghỉ ngơi."

      Gật gật đầu, lại trừng mắt nhìn.

      Tô Thanh Nhan nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng kia của giống như lừa gạt mình, liền chần chờ duỗi ngón tay ra: "Ngươi nếu lại quấy rối, hô to lên tiếng, lại đưa bọn họ tới, vậy ta liền..." "Bá" chút, xuất ra tiểu đao, hướng vào cổ , "Ngươi chưa?"

      Nam tử gật đầu như bằm tỏi, lần này, Tô Thanh Nhan mới giải khai huyệt đạo của .

      Nam tử huyệt đạo được giải, liền búng lên, uốn éo vặn eo, động động chân, sau đó xoay người cười cười hề hề với nàng.

      Tô Thanh Nhan sững sờ, người này cười lên đẹp, ánh trăng chiếu xuống, làm nụ cười của tầng ngân quang nhàn nhạt, nàng nhìn khỏi sửng sốt.

      Trừng mắt nhìn, thầm oán hận chính mình, làm sao lại nhìn đến ngây ngốc như vậy rồi, lại cũng phải là chưa từng thấy mỹ nam, nhìn bộ dáng ngây ngốc kia, cũng phải khuôn mặt hữu dụng.

      Nàng phủi phủi bụi y phục, liền kêu: " thôi." Cất bước liền ra ngoài, nhưng mà có tay kéo lấy nàng, nàng sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bạch y nam tử chỉ vào miệng của mình, chu môi.

      Tô Thanh Nhan sững sờ, kinh ngạc : "Làm chi?"

      Bạch y nam tử lại há miệng mấy lần, chỉ vào miệng của mình gọi tới gọi lui. Tô Thanh Nhan lại càng kinh ngạc, tới ngước đầu xem miệng của , phải là kẻ ngốc này trong miệng này đau nhức chứ. Ngô, hàm răng trắng, đầu lưỡi hồng lại mềm, hàm răng là hàm răng, lưỡi là lưỡi, có gì ly kỳ cổ quái, ngược lại trong miệng tỏa ra vị thịt nướng, làm cho bụng của nàng cũng khỏi kêu lên.

      "Xì xào - -" Tô Thanh Nhan sờ sờ bụng của mình, ngô, tìm đồ ăn . Vì vậy, nàng liền cất bước ...

      "... Nữ hiệp, huyệt câm của ta còn chưa giải đây." Đột nhiên, giọng từ người bạch y nam tử truyền đến, làm Tô Thanh Nhan sợ hết hồn, nàng nghe tiếng quay đầu lại nhìn, mới phát , thanh lại từ trong bụng của bạch y nam tử truyền đến, đây là, bụng ngữ?

      Nàng lớn như vậy, là lần đầu tiên nhìn thấy bụng ngữ, khó trách nàng điểm huyệt câm của nam tử này, còn có thể lên tiếng.

      Nàng lo lắng ra cả mồ hôi liếc nhanh nam tử kia, liền thở dài mà : "Nha, ta giải huyệt cho ngươi, ngươi có thể đừng tiếp tục đem người tới , bằng đại ca ngươi đến, đem ta..." Nàng làm động tác chem đầu, tiếp tục : "Vậy ta trước khi chết, cũng giết ngươi trước."

      Bạch y nam tử giống như giật mình, vội vàng dùng lực lắc lắc đầu, rồi sau đó cảm thấy thích hợp, lại gật gật đầu.

      Tô Thanh Nhan thở dài hơi, liền giải khai huyệt câm cho bạch y nam tử. Cổ họng ngứa ngứa, nam tử khụ tiếng, liền có thể phát ra tiếng, cao hứng làm nhảy dựng lên hoan hô, hù dọa Tô Thanh Nhan vội vàng bịt kín miệng của , trừng mắt uy hiếp .

      toàn thân run lên, vội vươn tay bịt kín miệng của mình, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.

      Tô Thanh Nhan khỏi lại thở dài hơi, nam nhân ngu si như vậy, cũng khó trách giáo chủ Đại ca kia đối với chẳng quan tâm, thương hại bộ dạng tốt như vậy, hết lần này tới lần khác lại là kẻ ngu, ông trời đối với là cực kỳ bất công.

      Bạch y nam tử kia theo Tô Thanh Nhan ra ngoài, còn ngây ngốc học Tô Thanh Nhan nhìn trái nhìn phải, hồi thổn thức.

      Tô Thanh Nhan xoay đầu lại, nhìn người cầm ống tay áo nàng: "Ôi chao, các ngươi trong giáo kia... Kia... Di, cũng quá mức gì?" Nàng sờ sờ đầu, cái điện để Ngọc Diệp hoa gọi là cái gì, nàng lại đột nhiên nghĩ ra. Lúc ấy nàng dò xét địa hình tốt liền trực tiếp vọt tới, cũng chú ý tới cái đại điện kia tên là gì.

      Nàng trầm tư hồi lâu, nghiêng đầu, phát giác nam tử kia cũng học nàng, sờ sờ đầu, lệch nghiêng cái đầu, nhìn nàng làm cái gì động tác liền như thế.

      "Ai." Nàng thở dài dài, hôm nay đến tột cùng là ngày gì, lại nhặt được nam nhân ngu si, cũng biết người này có đáng tin .

      Bất quá người ngốc có phúc của ngốc, nhân tài ngốc như vậy dễ gạt.

      "Ôi chao, tên người là gì?" Tô Thanh Nhan chọc chọc tay nam tử, hỏi.

      Nam tử nghiêng đầu, nở nụ cười to, : "Bạch Tử Sơ."

      "Bạch Tử Sơ?" Tô Thanh Nhan gõ cằm lầm bầm tên của , nhún nhún vai, : "Ta, tên là, tên là Tô Thanh Nhan." Chẳng biết tại sao, có lẽ là do ngu si, làm cho Tô Thanh Nhan buông xuống tất cả phòng bị.

      " dễ nghe, Tô Tiểu Nhan." Bạch Tử Sơ vỗ tay vui vẻ .

      Tô Thanh Nhan liếc qua người cười đến vui vẻ kia, sâu kín thở dài, hồn nhiên biết lòng người như vậy, chuyện tốt.

      Nàng ra cửa, nhìn bốn phía chút, liền quay đầu lại hỏi : "Ôi chao, các người trong giáo để... Ừm, đại điện để vật quý hiếm ở đâu?"

      "Vật quý hiếm?" Bạch Tử Sơ nghiêng đầu sang bên, nghi hoặc , "Là vật người khác có mà chúng ta có?"

      "Đúng đúng." Mắt nhìn đối phương có thể hiểu được, Tô Thanh Nhan vui vẻ cười .

      "Có a, ta dẫn ngươi ." Bạch Tử Sơ hai mắt sáng ngời, liền bất chấp nam nữ bất thân kéo tay Tô Thanh Nhan, nghênh ngang .

      Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, Tô Thanh Nhan khỏi sững sờ, nàng sống từng này năm, lần đầu tiên cùng nam tử tiếp xúc thân mật như vậy, mặt rất nhanh liền lên đỏ ửng.

      Nàng có chút được tự nhiên bỏ tay ra, nhéo nhéo lòng bàn tay nóng rực: "Ừ, cần cầm tay đâu, ngươi dẫn ta là được."

      Bạch Tử Sơ chớp chớp hai mắt vô tội: "Đúng là, nếu kéo ngươi, ngươi lạc sao?" nhớ lại , "Năm đó ta cầm tay Đại ca, chỉ chớp mắt liền thấy đại ca, ta tìm lâu lâu, mới tìm thấy đại ca."

      Tô Thanh Nhan ngẩn ra, lời này tuy là lời trần thuật bình thường, nhưng trong lời lộ ra thê lương, khỏi làm nàng sầu não. Từ lúc nãy nhìn ra người đại ca này đối với Bạch Tử Sơ coi trọng, giờ nghe hồn nhiên kể ra, trong lòng nàng cũng vì mà bất mãn. Nàng thở dài hơi, nhân tiện : "Ngươi cho ta, ở chỗ nào, ta dẫn ngươi ."

      Bạch Tử Sơ gõ gõ cái cằm, suy tư : "Ngô, ta nhớ từ đó có đường thẳng, lướt qua Hương đường, ngoặt phía bên trái, rồi sau đó thẳng đến Nguyệt miếu, lại sau đó... A... Nữ hiệp, ngươi muốn làm gì thế?" Còn chưa xong, thân thể chợt , liền bị Tô Thanh Nhan mang lên nóc nhà, hù dọa vội vàng chắp hai tay lại, cái đầu co rụt lại, hai chân cong lên, cả người liền dính ở người Tô Thanh Nhan...

      Tô Thanh Nhan lảo đảo cái, thiếu chút nữa té từ nóc xuống, đại nam nhân nặng như vậy làm như trẻ mới sinh quấn ở người của nàng, nàng chịu được trọng lượng như vậy, nếu phải nàng có chút võ công, chỉ sợ nàng sớm rồi.

      Nàng dùng sức giật Bạch Tử Sơ ra, vuốt vuốt mi tâm : "Ngươi đừng có quá sợ, có ta ở đây té được đâu."

      "Chính là có ngươi ở đây, ta mới lo lắng ta té xuống."

      "..." Tô Thanh Nhan khóe miệng lại giật giật, nếu phải thấy đối phương hồn nhiên, chỉ sợ nàng sớm đá Bạch Tử Sơ xuống.

      Cuối cùng, Tô Thanh Nhan trái dụ dỗ phải dụ dỗ, mới dụ dỗ được Bạch Tử Sơ đáp ứng cho nàng mang theo mình chạy nóc nhà.

      lâu sau, Tô Thanh Nhan liền theo chỉ dẫn của Bạch Tử Sơ chạy đến đại điện. Nhưng mà vừa mới rơi xuống trước cửa điện này, Tô Thanh Nhan lại cảm thấy kỳ quái, chỗ mình tới lần trước phải chỗ này, mà nơi này ngay cả thị vệ cũng có, nhìn như thế nào cũng giống như là chỗ để vật quý hiếm.

      Nàng đặt Bạch Tử Sơ treo người mình kéo xuống, rồi sau đó duỗi ngón tay chọc chọc , : "Ngươi chắc chắn nơi đây để đồ quý... Ngô..."

      Bạch Tử Sơ khoa trương bịt miệng Tô Thanh Nhan, dùng sức gật gật đầu, : " giọng chút ít, đánh thức người khác."

      Nhìn Bạch Tử Sơ thần bí như vậy, Tô Thanh Nhan cũng bắt đầu dao động, nàng dò xét liếc nhanh cái cửa điện này, nhưng bởi vì có ánh trăng, đại thụ mang bóng che lại cửa điện và tên điện, nàng vốn coi thường tên điện nà, nhưng liếc nhìn Bạch Tử Sơ, phát giác bộ dạng thần bí giống làm bộ, làm nàng cũng tùy tiếp hạ thấp hô hấp, trở nên thận trọng.

      Nàng hạ thấp hô hấp xuống, nín thở ngưng thần, tra xét phụ cận có thể có người . Có thể là có, trừ hô hấp hai người bọn họ ra, đều có bất kỳ người nào.

      Lập tức nàng lại cảm thấy kỳ quái, nàng nhíu nhíu mày, muốn mở miệng hỏi thăm, thấy Bạch Tử Sơ thân thể nấp, điểm mũi chân tiến tới trước cửa, nhìn trái nhìn phải, bộ dáng như kẻ trộm, quan sát lát sau, liền phất phất tay với nàng: "Mau tới, nơi này có người."

      Tô Thanh Nhan ngẩn ra, lại đề phòng nhìn thoáng qua bốn phía, phát giác gì dị thường, liền theo nhàng đẩy cửa vào, trốn trong cửa điện.

      Bên trong đen như mực, nhìn , Tô Thanh Nhan cũng có chú ý hai bên, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Sơ. chưa được mấy bước, Bạch Tử Sơ giống như nhìn được cái gì, liền vui vẻ xông tới, ôm lấy vật, vui vẻ hiến vật quý đến trước mặt Tô Thanh Nhan: "Ngươi nhìn xem, ta tìm thấy vật quý hiếm ấy rồi."

      Tô Thanh Nhan nhất thời nghi hoặc, nhìn qua, nhưng đợi nhìn vật kia xong, trong nháy mắt liền ngu ngơ.
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :