1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công khờ của nương tử đẹp-Mạn Tuyết Sơ Tình (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Tướng công khờ của nương tử đẹp
      [​IMG]

      Tác giả: Mạn Tuyết Sơ Tình
      Editor: hongheechan.
      Độ dài: 46 chương.
      Nguồn edit: SƯU TẦM
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu:

      Vị hôn phu tốt phải giống như thế nào?

      Phụ thân nam nhân tốt phải đầu đội trời chân đạp đất.

      Tô Tĩnh Nhã đứng ở mặt đất còn phải xem trời cao bao nhiêu đó! Nếu ngã xuống đè chết người phải làm như thế nào?

      Phụ thân giận đến dựng râu trợn mắt muốn tìm gậy đánh nàng.

      Đại nương láng giềng , vị hôn phu tốt là phải có gia tài bạc vạn, chỉ như vậy mới có thể hạnh phúc.

      Tô Tĩnh Nhã lại , thiếu gia Lâm gia là người có gia tài bạc vạn nhưng lại là dân ăn chơi, đêm về nhà ngủ, người như vậy chỉ có ngươi mới dám gả thôi.

      Đại nương láng giềng giận đến xoay người rời .

      Bạn lúc vỗ ngực , vị hôn phu tốt là phải có thân thể cường tráng.

      Tô Tĩnh Nhã , thân thể người của Lâm gia cũng rất cường tráng, bọn họ chỉ biết khi dễ người, vị hôn phu như vậy ta thà muốn còn hơn.

      Bạn thân nhìn thư sinh đối diện , vị hôn phu tốt phải tao nhã lịch .

      Tô Tĩnh Nhã nghe xong quay người bỏ chạy, nàng biết tên thư sinh kia, ra cửa tao nhã lịch , trong nhà lại lung tung đến ổ của tên ăn xin cũng bằng, nàng cũng có hứng thú với người như vậy.

      Vậy vị hôn phu như nào mới là tốt nhất đây? Tô Tĩnh Nhã nghĩ, đầu tiên là người, người đó dáng vẻ phải xấu, nhưng thể quá đẹp trai, người quá đẹp trai khi ra cửa yên lòng, tiếp theo là nhà, ở trong nhà thể rất nhiều tiền cũng thể quá thiếu tiền, người có tiền sống yên ổn, người có tiền mang vạ, đặc biệt là tính tình, thể cứng rắn quá mức cũng thể cứng rắn, cứng rắn quá mức mình phải chịu khổ còn cứng rắn kiếm tiền bên ngoài rất vất vả, cuối cùng, còn phải có gia đình bình thường, tốt nhất là có cha mẹ chồng, cần phí sức hầu hạ, có huynh đệ cần nhìn sắc mặt đại tẩu, phải chăm sóc đệ phu (em trai chồng), cũng nên có tỷ muội bị đại tỷ tính toán, cần làm muội muội vui lòng, hạng người gì mới có những điều kiện này đây?

      "Nhị khờ, phụ mẫu nhà ngươi còn ở đây ?"

      " hơn năm năm rồi." Tốt.

      "Có huynh đệ ?"

      "Có đại ca, nhưng ở cùng chỗ với ta" Tạm được.

      "Có tỷ muội ?"

      "Có tỷ tỷ, gả rất xa rồi, ba năm rồi cũng chưa trở lại đây lần"

      "Vậy nhà ngươi chỉ mình ngươi thôi hả?"

      "Đúng vậy" Như vậy vẫn là tốt nhất.

      "Vậy nhà ngươi có tiền ?"

      "Tàm tạm, đủ dùng mà thôi" . . .

      Gia cảnh giống nhau, có phụ mẫu, có huynh tỷ như có, dáng dấp ngây ngô, quá đẹp mắt cũng chướng mắt, chỉ có tính tình hơi khờ khạo, nhưng sao, mình khôn khéo là được, vậy quyết định, là . . .

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 10/7/16
      apple-socola, hikari2088, cucdai9 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 1: Giương cung bạt kiếm giằng co ở đầu đường.

      Giương cung bạt kiếm.

      khí chỉ có thể sử dụng giương cung bạt kiếm để hình dung.

      Ở giữa đống nhà ở thấp bé cũ kĩ, có con đường lớn thông hướng đông tây, giữa đường, có hai nhóm người đối chọi nhau.

      Phía tây, nhóm người cầm đao lớn, gậy, từng người đều hung thần ác sát kêu gào.

      Thủ lĩnh của bọn họ là nam nhân có hình thể cao lớn, đầu trọc sợi tóc, ánh sáng phản chiếu làm cho người ta mở mắt ra được ra, thân ở trần bày ra từng bắp thịt khoa trương, vóc người hơn hai thước giống như tòa núi đứng bất động ở nơi đó làm cho người ta có mười phần cảm giác bị áp bức.

      Bên người nam nhân gầy, ôm ngực, tay đưa lên vuốt hai râu cá trê ở khóe miệng, vui sướng khi người gặp họa nhìn người đối diện phía trước.

      Mà phía đông, có chỗ kém cỏi hơn, mặc dù ít người, nhưng hơn nửa là người già và tiểu tử choai choai, cũng cầm cái cuốc, xẻng là công cụ làm việc của nhà nông, người cầm đầu lại càng làm cho người ta thể tưởng tượng, là tiểu nương ăn mặc gọn gang.

      Tiểu nương này có mắt hạnh, môi hồng da trắng, vóc người nhắn, cũng có đầu trọc bả vai cao, thân xiêm áo màu xanh dương đậm, tay áo xắn lên cao, chống nạnh, tức giận trợn trừng mắt nhìn gã đại hán đầu trọc trước mặt, gương mặt cực kì giận dữ, chút vẻ mặt sợ và thối nhượng nào cả.*******************~chan chan.

      Ngược lại, ở bên cạnh nàng, nam nhân duy nhất có thể được xưng tụng là trai tráng, nhưng lại giống như bị cảm, sắc mặt tái nhợt, còn đổ mồ hôi lạnh, chắp đôi tay vào giống như cầu nguyện cái gì đó.

      "Ta này, rốt cuộc các ngươi muốn đứng ở chỗ này tới khi nào" Vương Ngũ buông tay vuốt râu xuống, đổi sang cầm tay áo dài dùng làm cây quạt , vừa quạt gió vừa : " biết các ngươi nghĩ như thế nào, cái chỗ vừa dơ vừa thúi này có cái gì tốt, Vương lão bản xây phòng ốc để các ngươi có chỗ ở, các ngươi sống chết thôi, mà còn ở đây sinh , có phải muốn sống hay ?" đám người muốn quyền có quyền muốn thế có thế ở chỗ này đánh nhau có ích sao? Làm quan, có tiền chỉ câu , mạng sống của bọn họ còn có sao, biết sống chết.

      "Nơi này có bẩn nữa thối nữa cũng là nhà của chúng ta, chúng ta tình nguyện coi chừng cuộc sống của nó, các ngươi có chuyện gì mà đến làm phiền!" Mặt Tô Tĩnh Nhã tức giận : "Những thương nhân lòng dạ hiểm ác giống như các ngươi, nhìn trúng đất của chúng ta lại bỏ tiền ra mua, chứ tại sao các ngươi dựng mấy căn phòng mà muốn chúng ta giao đất ra, đừng hòng mơ tưởng" Trong miệng cứng rắn như vậy, trong lòng lại chắc chắn: Phụ thân à, người ở đâu vậy, sao còn chưa đến chứ, nếu người tới con thể chống nổi nữa đâu, còn cái tên Đại Đầu đáng chết kia nữa, bảo ngươi gọi người tới, người lại đến, ngươi nhìn tất cả người ngươi gọi đều có.

      Vương Ngũ quăng tay áo: "Ta cho các ngươi biết, các ngươi nên rượu mời uống chỉ thích uống rượu phạt, đất này là của quan , Triệu huyện lệnh nhưng sớm đưa cho Vương lão bản của chúng ta, biết chúng ta và Vương lão bản vội vàng đến, các ngươi mau chuẩn bị phòng , nếu vẫn còn ở nơi này càn quấy, chọc giận Vương lão bản của chúng ta, thu lại lời , các ngươi cái gì cũng có."

      " nhảm, chúng ta đều ở đây mấy đời người rồi, trong tay cũng có khế ước mua bán nhà, tại sao Triệu huyện lệnh có thể cho đất của chúng ta cho các ngươi, chúng ta phục, chết cũng , có bản lãnh các ngươi giết hết toàn bộ chúng ta !" Tiểu nương thô lỗ mắng lên, những người có lương tâm này, ngày ngày ăn tổ yến vây cá, vậy mà còn dám còn nhớ đến người nghèo bảo vệ lương thực, biết xấu hổ.

      Mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng nàng vẫn còn dũng cảm đối diện với bọn họ, dũng cảm cũng được, bà con phía sau nàng đều nhìn, nếu nàng cũng nhụt chí, bà con có chỗ để trông cậy vào.

      Trụ Tử ở bên cạnh nghe xong lời này, vội vàng lôi kéo quần áo của Tô Tĩnh Nhã: tiểu thư, ngươi kiên nhẫn chút, đừng có hơn thua nữa có được hay , phụ thân còn chưa tới, lúc này mà chọc giận bọn họ, chỉ có mình thua thiệt thôi.

      Nhận được ám hiệu của Trụ Tử, Tô Tĩnh Nhã cái gì nữa, cũng nhượng bộ, chỉ chịu thua trừng mắt với tên đầu trọc, biết lực lượng của mình chưa đủ, nhưng thể trả lại, vừa lui, nhà mất.

      "Ta biết các ngươi đợi Tô lão đầu, chỉ là tiếc nuối cho các ngươi biết, sáng sớm hôm nay Tô lão đầu ra khỏi cửa thành, thể nào lập tức trở lại cứu các ngươi, ha ha, đầu trọc, lên cho ta" Vương Ngũ hả hê , hôm nay hỏi thăm ràng mới tới, võ công của Tô lão đầu chọc nổi, nhưng lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có người, chẳng lẽ có thể ngày ngày sống ở trong thôn hả, chỉ cần thừa dịp lúc có ở đây đuổi người , đạp đổ nhà cửa, chuyện làm xong, có thể báo cáo kết quả, đến lúc đó Tô lão đầu trở lại cũng có biện pháp gì nữa.

      Đầu trọc gật đầu cái, vung tay lên, người phía sau vọt tới đám người, trong lúc nhất thời, mọi người vật lộn thành đống, ngay cả Trụ Tử cũng bị hai người cầm gậy cuốn lấy, chỉ có Tô Tĩnh Nhã là có ai rat ay với nàng, vì tất cả mọi người đều có lòng giữ nàng cho đầu trọc.

      Đầu trọc bẻ bẻ cổ, d.d.l0q.0d đan tay vào nhau, hoạt động gân cốt chút, tiếng xương kêu rắc rắc nghe như tiếng sấm, giơ chân lên, từ từ đến gần Tô Tĩnh Nhã.

      Tô Tĩnh Nhã nuốt ngụm nước bọt, trong lòng liên tục oán giận mình, tại sao ban đầu lại học chút công phu, rồi lại tự với mình thể đáp trả lại, phụ thân dạy , người của Tô gia, có thể chết, nhưng thể để Tô gia mất thể diện.

      Nhặt lên cây côn biết người nào vứt từ đất lên, nàng kêu to vọt tới đầu trọc, có biện pháp khác, vậy cũng chỉ có liều mạng.

      Nhưng đáng tiếc chính là, cây côn bị đầu trọc nắm ở trong tay, dùng sức như thế nào cũng kéo trở lại được, vứt côn, cước đá vào bụng đầu trọc.

      Đá vào bụng tên đầu trọc mới phát , hơi sức toàn thân mình, đến người tên đầu trọc lại như đá chìm xuống biển, chút tác dụng cũng có, ngược lại bị đầu trọc dùng sức đẩy, nàng giống như diều đứt dây, phịch tiếng quăng xuống đất.

      Đầu trọc toét miệng, giống như thưởng thức con mồi, từng bước từng bước tớ gần Tô Tĩnh Nhã.

      Tô Tĩnh Nhã xoay người cái, thể, lần vừa ngã đúng là , bây giờ toàn thân nàng như bất chợt đau nhức, nhìn đầu trọc từng bước từ từ đến gần, tâm nhảy lên đến cổ họng, tên đầu trọc này có phải muốn cái tát đập chết nàng hay vậy?

      Sau đó nàng chợt nghĩ đến phụ thân của mình: "Ngươi đánh chết ta cũng được, cha ta báo thù cho ta, bỏ qua cho các ngươi" Tô Tĩnh Nhã kêu to, cằm hất lên sao, bộ thấy chết sờn.

      Nhìn người còn lùn hơn mình vài cái đầu có vẻ mặt thấy chết sờn, đầu trọc cũng lộ vẻ do dự, vốn là muốn làm dọa cho nàng sợ chạy, người của mình thuận nước đẩy thuyền vào thôn, chuyện lập tức thành công, nhưng nữ nhân chết tiệt này phải làm thế nào? phải đánh chết nàng sao?

      Nhìn Vương Ngũ ở bên cạnh, Vương Ngũ cũng nhìn , đầu trọc tinh tường thấy tay Vương Ngũ hung hăng ra dấu ở phía dưới.

      Xem hiểu cái dấu tay này, đầu trọc sáng tỏ gật gật đầu, giơ tay lên ra chưởng, có người ra lệnh, chỉ để ý thi hành là được rồi, xảy ra chuyện gì cũng có người ra ngoài chịu trách nhiệm.

      Nhìn bàn tay từ từ bổ về phía mình, Tô Tĩnh Nhã luống cuống, muốn chạy trốn, nhưng chân lại như mọc rễ, động cũng nhúc nhích được, chẳng lẽ nàng bỏ mạng ở chỗ này rồi sao?

      lúc này, đầu đường truyền đến tiếng kêu : " nương, ta về rồi!"

      Là Đại Đầu!

      Đại Đầu trở lại, đồng nghĩa với cha cũng trở về tới rồi, Tô Tĩnh Nhã vui mừng: "Cha, có người muốn giết con ngươi, mau tới cứu mạng ta."

      tiếng gào thét này của nàng, khiến trong lòng đầu trọc và Vương Ngũ đồng thời căng thẳng, công phu của Tô lão đầu bọn họ lãnh giáo nhiều lần, tư vị kia dễ chịu.

      "Tiểu thư, ta có tìm được cha." Đại Đầu thở hổn hển nhìn mọi người nhìn mình chằm chằm, nuốt nước miếng cái, đáng thương .

      "A. . . . . ." Xong rồi, Tô Tĩnh Nhã thét chói tai.

      "Ha ha. . . . . ." Đầu trọc và Vương Ngũ cười to hồi "Tô Tĩnh Nhã, xem ra ông trời giúp ngươi, chết !"

      " cần mà. . . . . ." Tô Tĩnh Nhã ôm lấy đầu, Trụ Tử sợ kêu to, Đại Đầu với người phía sau mình tiếng: "Ngươi còn lo lắng làm gì? Mau cứu người !"

      Lúc này, mọi người mới chú ý tới, sau lưng Đại Đầu, còn có nam nhân, nam nhân toàn thân bẩn thỉu sau khi nghe được lời Đại Đầu , từng bước tiến về phía chiến trường.

      Vóc người nam nhân này rất khôi ngộ, nhưng dáng vẻ cũng xuất chúng, khuôn mặt bình thường, mắt lớn, lông mày cũng rậm, bên dưới cằm là vòng râu còn dính bụi, y phục người cũng biết là xảy ra chuyện gì, d0d0l.q.đôn bẩn thỉu đến mức nhìn ra màu sắc ban đầu rồi, buồn cười nhất chính là, cánh tay phải còn thiếu ống tay áo, cánh tay rung động bên ngoài, tóm lại, dáng vẻ rất là chật vật.

      Nhưng người lại tản ra loại khí thế cường đại, cường đại đến mức làm cho người ta thở được.

      Nam nhân nhìn chằm chằm đầu trọc, từng bước từng bước chạy tới chiến trường rối tung, áp bức mười phần, mỗi bước , tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được ràng, cả vùng đất đều run rẩy.

      Tay chân của nhóm người kia vừa thấy sợ, để ý đến trận đấu nữa, kìm lòng được bỏ lại đại đao, gậy trong tay, từ từ lui về phía sau.

      Đầu trọc cũng ngưng lại, nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào cái nam nhân về phía mình, nhấc lên đề phòng.

      Vương Ngũ nuốt ngụm nước bọt, lặng lẽ lui về phía sau bước, chuẩn bị có cái gì đúng tùy lúc mà chạy.

      bước, hai bước, ba bước. . . . . .

      Mỗi bước cũng đạp trong lòng của mọi người.

      Đầu trọc chảy mồ hôi, Vương Ngũ run rẩy, tay chân sau lưng từng bước lui về phía sau.

      Mà Tô Tĩnh Nhã cũng hưng phấn: "Này, Đại Ca, đánh chết bọn người Vương Bát Đản này " Lần này tốt rồi, rốt cuộc hòa nhau ván, dạy dỗ đám người kia kêu cha gọi mẹ, xin lỗi cái ngã kia của nàng.

      "Đánh, . . . . ." Những người bị đánh từ dưới đất đứng dậy, lớn tiếng kêu, mong đợi người đột nhiên xuất này có thể cho bọn họ thở ra hơi.

      Rốt cuộc, tới trước mặt của đầu trọc, sau đó, nam nhân giơ tay lên. . . . . .

      Muốn động thủ, mọi người gắt gao nhìn chằm chằm cái tay giơ lên kia, bàn tay này muốn dùng phương thức gì để báo thù? Là cho đầu trọc quyền, hay là đánh chưởng?

      Đầu trọc cũng thầm dồn toàn bộ công lực về phía hai tay, chuẩn bị lưới rách cá chết (1) lập tức phản kích.

      (1) lưới rách cá chết: đến bước đường cùng thà chết cả hai. = mất cả chì lẫn chài.

      Bàn tay giơ lên cao, sau đó đột nhiên rơi xuống, cầm lên vạt áo nhìn ra mày sắc, nam nhân đặt mông ngồi mặt đất: "Ai da, đừng nóng vội mà, trước hết để cho ta lấy hơi, chạy đường dài như vậy, ta mệt chết mất. . . . . ."

      Két ——

      "Ầm" Cái cuốc rơi mặt đất.

      "Bộp" Cây gậy rơi mặt đất.

      "Rầm" Hai chân Vương Ngũ run lên đỡ nổi sức nặng của cơ thể, đầu tựa vào đất.

      Đại Đầu ngây người

      Đầu trọc sửng sốt

      Tô Tĩnh Nhã mở lớn miệng: "Tại sao có thể như vậy?"

      Vương Ngũ cố hết sức bò dậy từ dưới đất tức giận ở kêu to: "Đầu trọc, đánh cho ta"

      Làm sao lại như vậy?

      Đầu trọc cũng nổi giận, đây phải là cố ý đùa người đấy chứ? Toàn bộ công lực ngưng tụ ở quả đấm kia cũng nhịn được nữa, tức giận đến trước mặt người kia.

      Vừa lúc đó, kỳ tích xảy ra, quả đấm của đầu trọc còn chưa đánh tới người nam nhân kia, lại bị nam nhân đamg ngồi đất nghiêng chân phải vừa vặn đá qua, phịch tiếng, ngã trở về chỗ cũ.

      Két. . . . . . Lần này mọi người ngây ngẩn cả người lần nữa: thằng ngốc này đúng là có chút tài mọn. d.d0 lê quý đôn ~.

      Đầu trọc tức giận bò dậy từ dưới đất, thể tin nhìn chằm chằm nam nhân ngồi dưới đất dùng tay áo quạt, rồi sau đó nhấc chân lên, hung hăng đá tới.

      Thân thể nam nhân kia nghiêng cái, tránh thoát cước độc kia, khoát tay, đưa đến hông của đầu trọc, mạnh mẽ cho quyền, phịch tiếng, đầu trọc ngã xuống đất lần nữa, phụt ngụm máu, mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      "Oh. . . . . ." Trong đám người truyền đến hồi tiếng hoan hô, thắng rồi. . . . . .

      Vương Ngũ vừa thấy vậy, quay người bỏ chạy, chạy hai bước, lại giống như nhớ tới cái gì, đá cước đến chân tay gần nhất: " cho người khiêng . . . . . ."

      bao lâu, người đường phía tây hết sạch.

      Tô Tĩnh Nhã cũng được người đỡ lên, Đại Đầu chạy tới: " nương, công phu người này tệ chứ?"

      "Ngươi tìm được người này ở đâu." Công phu phải vừa.

      Đại Đầu còn chưa lên tiếng, nam nhân bẩn thỉu tới, đưa tay ra với Đại Đầu: "Đưa tiền . . . . . ."
      thuytChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 2: Rơi thân ở tửu lâu Như Ý.

      Trong đại sảnh trống rỗng của tửu lâu Như Ý, đám người cao lớn ngồi, lại còn có cả nam nhân bẩn thỉu kia nữa.

      Chưởng quầy gạt những cái đầu người chen lách bàn tán xôn xao ở bốn phía ra.

      "Đại Đầu này, ngươi tìm được cái này thằng ngốc này ở đâu vậy?" Trụ Tử hỏi Đại Đầu.

      "Hôm nay lúc ở đường, tiểu thư bảo ta tìm lão gia, ta đuổi theo ra cửa thành hơn hai dặm đường nữa, mà cũng thấy lão gia, lúc đó ta rất nóng lòng đó. . . . . ." Đại Đầu tự ca việc mình làm vừa còn vừa làm biểu tình.

      "Bốp." tiếng vang lên giòn vang, đầu bị trúng cú, Tô Tĩnh Nhã trừng mắt liếc cái: " điểm chính."

      Đại Đầu ôm đầu gào lên: "Đừng đánh, đừng đánh, ta lập tức trọng điểm ngay."

      Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tô lão cha chính trực nhìn thẳng , vội vàng bỏ tay xuống tiếp: "Lúc ấy, ta nhìn thấy thằng ngốc này đánh nhau với đám ăn xin, mình thằng ngốc này mà đánh cho đám ăn xin đứng lên nổi, lúc ấy ta chỉ nghĩ nương tìm cha gấp như vậy, phải là muốn cha giáo huấn những thứ tay chân kia chút ư, tìm được Tô lão đầu đưa người này phải cũng giống nhau sao? Cho nên ta lập tức kêu ."

      "Còn gì nữa ?" Tô Tĩnh Nhã hỏi.

      Đại Đầu ngượng ngùng : "Dĩ nhiên, người ta thể vô duyên vô cớ theo ta, ta đồng ý cho mười lượng bạc làm thù lao. . . . . ." Càng tiếng càng , cũng biết, d.d0le0quy0don có buôn bán trong quán rượu trong tay nương cũng thể có mười lượng bạc, nhưng cũng có biện pháp nào mà, tìm thấy cha, cũng thể để nương bị những người đó khi dễ.

      "Mười lượng đó, ngươi cũng dám ra giá" Trụ Tử cũng cho Đại Đầu cái tát, coi bạc phải bạc, há mồm có sao?

      Đại Đầu ôm đầu: ta sai rồi. . . . . .

      "Được lắm, suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì?" Tô lão cha .

      "Cha, chúng ta có mười lượng bạc mà, công phu người này tốt như vậy, có thể đánh chúng ta ra cửa ?" Tô Tĩnh Nhã , theo ý của nàng, công phu người này cao hơn cả cha, vậy phải làm sao bây giờ hả, vừa đưa đám tiểu ôn thần , lại mời về đại ôn thần.

      Tô lão cha lên tiếng, đưa đầu nhìn nam nhân ngồi bên ngoài chút, cân nhắc cái mới mở miệng: "Nha đầu, mồm mép ngươi lưu loát, ra ngoài hàn huyên với người ta trước chút, thăm dò lai lịch của chút."

      "À? Con? Cha cũng thể thoái thác lên người con như vậy nha" Tô Tĩnh Nhã hơi sợ, công phu của nam nhân này nàng nhìn qua, tên đầu trọc hai chiêu đánh bại nàng, người nam nhân kia lại hai chiêu đánh bại đầu trọc, chênh lệch giữa hai người như vậy, tất nhiên có thể đoán ra, nếu cẩn thận động đến tay chân, mệnh của nàng còn sao?

      "Muốn con chuyện chút cũng phải là muốn con đánh nhau, đừng sợ, có chuyện gì phải còn có cha sao" Tô lão cha đẩy Tô Tĩnh Nhã cái: "Hỏi thử xem đến từ nới nào, muốn đâu, đừng chuyện tiền nong, cứ coi như là khách hàng bình thường, bồi tâm ."

      "Ở đây? Có ích ?" Tô Tĩnh Nhã lo âu hỏi.

      " trước hỏi chút ." Tô lão cha , mình có tiền, người ta cứu con mình mạng, gì cũng thể có cảm ơn, nhìn bộ dạng gặp nạn kia của , nhất định là gặp phải chuyện vừa ý, nếu có thể từ bồi thường ở phương diện tốt rồi.

      "Ta này đại ca" Bộ dạng Tô Tĩnh Nhã nhăn nhăn nhó nhó tiến lên: "Ngươi từ đâu tới vậy?"

      "Từ kinh thành tới." Lý Dục trả lời, cho tiền để người ta , hỏi cái này làm gì? Dài dòng.

      "Họ của đại ca là gì nha?"

      "Họ Lý."

      "A, vậy là Lý đại ca rồi."

      "Đại ca gì mà đại ca , ta có muội muội, cái đó. . . . . . Chưởng quỹ của các ngươi đâu rồi, vẫn chưa về sao? Nơi này có quản khác hay sao? Tìm người tới đây, nhanh đưa tiền cho ta chút để ta còn lên đường đây?" ra năm nay hạn hán bất lợi, nếu bình thường để ý mười lượng bạc này đâu. Lý Dục nóng lòng muốn tiền thức ăn sau này của , nhịn được hỏi.

      "Cái này. . . . . ." Tô Tĩnh Nhã hết chỗ rồi, có tiền sớm đưa cho ngươi, đâu còn rãnh rỗi tán gẫu với ngươi?

      Tô Tĩnh Nhã xoay xoay đầu suy nghĩ nên như thế nào, quán rượu này thực ra cũng buôn bán, tay nàng có hơn 10 lượng bạc nhưng là tiền để hộ mệnh khi có việc gấp, có nên cho hay đây? Nếu cẩn thận gặp việc gấp gì, làm sao hả? Còn nếu cho, người đàn ông này có thể phá hủy Như Ý lâu này hay ?

      Lý Dục nóng lòng, vừa định mở miệng tìm hỏi, nghiêng mắt nhìn đến bóng người ngoài cửa: "Ngươi có biết người đối diện kia hay ?"

      "À?" Thấy nam nhân này nhìn mình, mới hiểu được là hỏi nàng, đưa đầu nhìn, ra là : "Người kia à, là lão bản tửu lâu Phú Hào, tên là Lâm Khải Thái" Tô Tĩnh Nhã , hiểu được người này sao lại cảm thấy hứng thú với người lòng dạ hiểm độc đó?

      "Nhà của người kia, vẫn luôn ở đây sao?" Lý Dục hỏi.

      "Đúng vậy, mấy đời nhà bọn họ đều ở nơi này, là phú hào ở đây, chỉ là, ta cho ngươi biết người nhà bọn họ đều có lòng dạ hiểm độc, đặc biệt luôn làm chuyện bịp bợm thất đức, ngươi muốn giao thiệp với bọn họ phải chú ý. . . . . ." đến cái lão đối đầu này, Tô Tĩnh Nhã là bụng bực mình.

      Nhưng đáng tiếc là lời của nàng còn chưa hết, bị cắt đứt: "Cái đó, nương, cho ta hỏi chút, tiệm các ngươi có thiếu người ? Ngươi xem, ta từ kinh thành tới nơi này, thân quen, người cũng có bao nhiêu bạc, có thể ở tại trong tiệm nhà người làm công thời gian , kiếm chút lộ phí nha."

      "Tiệm chúng ta cần. . . . . . , ngươi tới vừa đúng, trong tiệm chúng ta vừa đúng thiếu nhân vật quan trọng." Công phu người này tệ, lưu lại sợ đám người Lưu lão bản kia đến đòi đất, phản ứng kịp Tô Tĩnh Nhã vội vàng .

      " nương có thể làm chủ?" Lý Dục hỏi.

      "Có thể, dĩ nhiên có thể, quán rượu này là của cha ta mở, cha ta nghe ta, lời của ta khẳng định có tác dụng!" Tô Tĩnh Nhã cao hứng .

      "Vậy cám ơn nương." Gãi gãi đầu, nam nhân cười .

      " cần cần, ra đến bên ngoài, mọi người chiếu cố lẫn nhau cũng là việc nên làm" Tô Tĩnh Nhã cười .

      Lý Dục cũng cười, nụ cười rất chất phác, trong lòng lại nghĩ tới tính toán bước tiếp theo của mình.d.d.lequydon0

      "Là như vậy, trong tiệm của chúng ta tiểu nhị mỗi tháng được hai lượng bạc, vì bọn họ đều là người địa phương, cho nên tiệm này bao ăn bao ở, còn ngươi, là người vùng khác tới, ở nơi này có nhà cửa, bản nương tốt bụng, đồng ý cho ngươi ở trong tiệm, ngươi cũng biết, phòng trong tiệm đều cho khách ở, cách khác, ở là phải thu tiền, vì ngươi là tiểu nhị của tiệm, bản nương thu tiền mướn phòng tiện nghi chút, mỗi tháng lượng bạc, trừ từ tiền lương của ngươi, như vậy hợp lý chứ?" Giải quyết vấn đề rồi, đầu óc khôn khéo của Tô Tĩnh Nhã lại bắt đầu làm việc.

      Nghe thấy chuyện như vậy: "Cái này. . . . . ."

      "Bản nương biết, ngươi muốn mười lượng bạc của ngươi, ngươi xem, ngươi là tiểu nhị của bổn tiệm, bao ăn bao ở, muốn tiền cũng có chỗ dùng, vì để tránh cho ngươi phát tiền lung tung, trước hết bản nương giữ cho ngươi, chờ khi ngươi về nhà, đưa cả khối cho ngươi, được ?" Tô Tĩnh Nhã trông mong nhìn Lý Dục, nhanh đồng ý chút . . . . . .

      "Được, chẳng qua ta đến đây là để tìm người, lúc có tin tức có thể giúp tiệm tay, nếu người muốn tìm đầu mối của ta, ta phải rời khỏi." Lý Dục , bạc là chuyện , chỉ cần bao ăn bao ở làm lỡ việc là được.

      "Có thể" Tô Tĩnh Nhã sảng khoái đồng ý, vốn trong tiệm vốn cũng cần người làm, lưu lại ngươi chính là để đối phó đám người Vương Ngũ kia, chỉ cần đám người kia tới lúc ngươi ở đây cái gì cũng quan trọng.

      "À mà, có thể cho ta chút gì ăn hay , ta đói hơn ngày chưa ăn cái gì rồi." Quyết định chuyện xong, Lý Dục vuốt bụng quắt ngượng ngùng .

      "Được, thành vấn đề" Tô Tĩnh Nhã vui sướng , vội chạy về phía nhà bếp, chỉ chốc lát sau, bưng ra hai đĩa thức ăn còn dư, cùng đĩa bánh màn thầu, đặt ở bàn "Ăn !"

      Cái này là thức ăn sao? Lý Dục nhìn chằm chằm thức ăn lạnh, lại ngẩng đầu nhìn nữ nhân hưng phấn, cuối cùng bất đắc dĩ cầm đũa lên, lạnh lạnh , còn hơn đói bụng, trước ăn no rồi những thứ khác.

      thấy chân mày nhíu lại của Lý Dục, nàng cao hứng mà tiến về phía quầy, báo tin mừng cho cha.

      "Gì nhỉ, họ Lý ngươi tên là gì?" Tựa như nhớ tới cái gì chợt nghiêng đầu.

      "Là Lý Dục, chẳng qua mẹ ta ta bộ khờ dạng, nên rất hay gọi là nhị khờ." ra tên của mình, Lý Dục ra cái tên tầm thường rất tương xứng với hình tượng tại.

      "Vậy tốt, nhị khờ, ngươi ăn , ta dọn dẹp chỗ ở cho ngươi."

      Cứ như vậy, Lý Dục chính thức đặt chân ở Như Ý lâu, buổi tối hôm đó, trước Như Ý lâu, xuất bóng đen, sau khi để lại hình hoa mai đỏ thắm cây cột nhanh chóng biến mất.
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 3: Rồng ở chỗ nước cạn.

      Tô Tĩnh Nhã an bài cho phòng ở hậu viện, gian phòng cũng lớn, chỉ có cái giường, cái bàn và hai cái ghế, nếu là trước kia, Lý Dục có đánh chết cũng vào loại phòng này, còn thèm vào, chớ đừng là ở, nhưng bây giờ để ý tới những thứ này, ngã xuống giường lập tức vào giấc ngủ, gần nửa tháng này đây là lần duy nhất ngủ ở giường, là thoải mái.

      Ngày thứ hai, Lý Dục rời giường phát mặt trời phía ngoài lên rất cao rồi, cái rãnh rồi*, quên thân phận tiểu nhị bây giờ, lần này nhất định bị mắng rồi.

      (*) Câu tục ( đầy đủ: nằm cái rãnh).

      Hốt ha hốt hoảng rời khỏi giường, mới phát , bên ngoài mảnh an tĩnh, cửa chính của quán rượu đóng chặt, người ở đâu rồi? mở cửa làm ăn hả? Hay là xảy ra điều gì ngoài ý muốn?

      Hai cha con kia ở lầu hai, phòng của ở phía , tối hôm qua mới biết cái này, chạy thẳng lên lầu, đá văng cửa phòng cái. . . . . .

      Tô Tĩnh Nhã ngủ mơ màng nghe thấy tiếng vang lớn, vô thức ngồi dậy.

      Vì vậy, khi Lý Dục đạp cửa ra phía sau lập tức thấy Tô Tĩnh Nhã chỉ mặc cái yếm màu xanh nhạt, mắt có tiêu cự nhìn : "Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?"

      "Ta là. . . . . ." Lý Dục nhìn chằm chằm vào bộ ngực trắng như sữa nhất thời thể dời mắt : "Ta là nhị khờ." Ngày hôm qua còn cười gọi đại ca, sao hôm nay quên mất rồi?

      "Ta quản ngươi là nhị khờ hay nhị ngu, ra ngoài cho ta, ta muốn ngủ" Tô Tĩnh Nhã xong, thân thể nghiêng cái, nằm xuống trước mặt .

      "Này. . . . . . nương, cần mở cửa làm ăn sao?" đại nam nhân ở trong phòng của ngươi, ngươi còn ngủ được hả?

      " cần" Sau lưng chợt truyền tới giọng , Lý Dục giật mình, quay đầu nhìn lại, Tô lão cha ở phía sau , chỉ mặc áo đơn, chắc là vừa rồi tiếng mình đạp cửa làm cho thức dậy, chưa kịp mặc quần áo ra xem rốt cuộc có chuyện gì.

      Khoảng cách gần như vậy, mà lại phát ra, trong lòng Lý Dục căng thẳng, vì mỹ sắc trước mắt hay là vì công phu của suy giảm rồi hả?

      Tô lão cha phát bắt được cổ áo Lý Dục, đưa tới gian phòng, sau đó xoay người đóng cửa lại.d0d0l.q.d

      "Tại sao vậy, quán rượu này mở cửa kiếm tiềm kiểu gì?" Nhìn thấy cơ thể nên nhìn của nữ nhi người ta, Lý Dục cũng hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu, sang chuyện khác.

      "Mở cửa cũng vô ích thôi, có ai vào cửa, kiếm tiền kiểu gì.” Tô lão cha .

      "Tại sao?" Lý Dục vẫn hiểu.

      "Ngươi mở của chính ra, đứng ở giữa đường cái, nhìn tửu lâu Phú Hào đối diện, rồi nhìn lại tửu lâu Như Ý của chúng ta chút biết tại sao." Tô lão cha ngáp, xoay người trở về gian phòng của mình." Chuyện hôm nay ta làm như nhìn thấy, nếu để ta thấy ngươi vào phòng của con ta lần nữa, ta đào hai tròng mắt nho của ngươi" Hừ tiếng, đóng của lại, xem ra là bù giấc .

      Cảnh cáo với tiếng đóng cửa vang dội khiến Lý Dục sợ đến da đầu tê rần.

      "Xem chút? Nhìn cái gì chứ?" Nghi ngờ mở cửa tiệm ra, Lý Dục đến chính giữa đường cái, nhìn tửu lâu Phú Hào đối diện chút rồi lại nhìn tửu lâu Như Ý, nhất thời hiểu ra.

      Tửu lâu Phú Hào, có tận năm tầng lầu, tấm biển khắc chữ vàng, mái hiên cao vút, nhìn tráng lệ như vậy, lại nhìn sang tửu lâu Như Ý, hai tầng lầu nho , nhìn qua còn cũ rách chịu nổi, ngay cả biển hiệu, cũng chỉ là dùng sơn hồng viết tên lên ván gỗ, rệt mộc mạc đáng thương như thế, tất cả ánh mắt đều lựa chọn phía đối diện, trách được nơi này có buôn bán.

      Thở dài, trở về trong tiệm, mình chỉ là tiểu nhị, lão bản quan tâm, lo vớ vẩn làm gì? Đóng cửa lại, biết làm cái gì tìm chiếc ghế ngồi xuống, nhàm chán nghĩ tới chuyện xảy ra gần nửa tháng qua.

      Từ kinh thành đến Thương Châu nho này, tất cả gần ba nghìn dặm đường, mấy lần giao chiến, mười thủ hạ của đều chết trận, mà tất cả hộ vệ của tên họ Lâm đó cũng bị giết chết toàn bộ, ngày hôm qua, ở thành bên của Thương Châu, thấy có thể bắt sống người, nhưng lại xuất người trung niên mặc quần áo tơ lụa, còn mang theo gần ba mươi thủ hạ, công phu có khá hơn nữa cũng thể dưới tình huống nhếch nhác này mà tiêu diệt toàn bộ ba mươi người, phải bất đắc dĩ tạm thời núp .

      Bám theo bọn họ vào thành, móc ra cả người cũng chỉ có ít bạc, muốn mua ít đồ để lấp bao tử, lại bị tên ăn xin gần đó để mắt tới, cũng khó trách, dáng vẻ chật vật của cũng khác tên ăn xin là bao, tên ăn xin kia tưởng là ăn xin vùng khác đoạt địa bàn, sau khi nhìn thấy cầm đồ ăn, lại đói bụng, liền vừa ý, liên hợp lại khi dễ .

      Mua đồ còn chưa đưa vào trong miệng, bị những tên ăn xin cướp , vì thương cảm bao tử của chính mình, tức giận đánh ngã mười tên ăn xin này mặt đất, rồi lại bị tên Đại Đầu nóng lòng tìm người để ý đến, khi Đại Đầu mở miệng cấp cho mười lượng bạc, động lòng, thủ hạ của còn chưa tìm đến, ở Thương Châu này cũng có người quen biết, đầy bụng là vấn đề, mười lượng bạc trong tay người bình thường coi tiền như rác như , ở lúc mà bụng gọi như vậy, cũng là cứu mạng , cho nên, , đánh chạy những tay chân kia, vốn định cầm bạc chạy lấy người, lại vô ý phát , người trung niên thân tơ lụa lại xuất tại quán rượu đối diện, sau khi nghe ngóng, mới biết là chủ của tửu lâu đối diện.

      Tửu lâu Phú Hào, tận mắt nhìn thấy người của Lâm Khải Thái mang người kia , còn nghe được trong miệng người kia gì: rốt cuộc tìm được ngươi, xem ra, người kia tới tìm Lâm Khải Thái để làm nơi nương tựa, chỉ cần nhìn chằm chằm Lâm Khải Thái này, cũng buồn khi tìm được người kia và tấm bản đồ, nghĩ tới đây, Lý Dục mới mở miệng, trở lại tửu lâu Như Ý. d.dl~q~d.

      Cứ như vậy, đáng thương trở thành tiểu nhị của tửu lâu Như Ý, vì nhiệm vụ và vì thầm bảo vệ, uất ức thành người hầu hạ, nếu để cho những người khác ở kinh thành biết, chắc bị chế nhạo rơi răng hàm mất.

      Lý Dục thở dài, ở trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: ông trời phù hộ, để cho ta nhanh tìm được tấm bản đồ , chỉ khi tìm được tấm bản đồ này, ta mới có thể trở lại nhà, ở đây chịu khổ nữa.

      "Ùng ục. . . . . ." Bụng kêu, nhìn hậu viện: ta này lão bản, các ngươi có thể làm xong điểm tâm rồi lại ngủ được ?
      thuyt, sanone2112linhdiep17 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 4: Tửu lâu Phú Hào.

      Thấy đến buổi trưa, trong sân vẫn có động tĩnh, trong lòng Lý Dục nghĩ, bọn họ ngủ thẳng đến khi trời tối chứ.

      Cót két tiếng, giống như có người tựa vào ván cửa cũ kĩ, từ từ đến gần, phát ngoài cửa có hai bóng người, chặn ánh sáng ở khe hở giữa cửa lại.

      "Ai, Trụ Tử, có nghe , tửu lâu Phú hào mời được ngự trù nổi danh nhất kinh thành đến nhà bọn họ." Là người bảo tới đánh nhau - Đại Đầu.

      "Đúng thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn nếm thử chút à?" Trụ Tử .le0quy0don

      "Ta mới thèm đó, người nhà bọn họ đừng đến tim, mà cả ruột đều đen tối, ta sợ bọn họ hạ thạch tím ở trong thức ăn đó." Đại Đầu khinh thường .

      "Vậy ngươi còn ." Trụ Tử cười .

      "Ta chỉ muốn họ Lâm này cũng quá hèn hạ, tửu lâu Phú Hào của đoạt hơn phân nửa buôn bán của tửu lâu Như Ý chúng ta, tại lại còn mời cái ngự trù gì đó đến, có phải cũng muốn đoạt chút khách hàng cũ còn lại của chúng ta hả, nếu như vậy, cha và nương nên làm cái gì đây?" Đại Đầu .

      "Cũng chỉ có vậy, ngươi xem tại sao lòng của đám Vương Bát Đản kia lại đen như vậy chứ?" Trụ Tử bất đắc dĩ .

      "Cha và nương vốn phải người ở nơi này, nếu tiệm này mở nổi nữa, bọn họ còn lưu lại chúng ta ? Nếu bọn họ chúng ta nên làm cái gì đây chứ? Tên họ Lý kia nhìn trúng nhà của chúng ta , với tên họ Lâm đối diện có thể là thông gia của nhau đó, nếu hai người liên thủ, chúng ta còn đường sống" Đại Đầu lo âu .

      "Ai. . . . . ." Trụ Tử cũng thở dài cái.

      "Nếu tài nấu nướng của ta tốt chút nữa tốt rồi, có thể giúp cha và nương" Đại Đầu .

      "Rắc rắc" tiếng vang lên, cánh cửa bị đẩy ra từ bên trong, Trụ Tử tựa vào ván cửa phịch tiếng, chật vật ngã vào trong tiệm.

      "Ôi, đây phải là Trụ Tử ca sao? Người làm sao vậy, sao lại ngã vào đây?" Biết còn hỏi, Lý Dục mang dáng vẻ cực kì hốt hoảng, cùng với Đại Đầu đỡ Trụ Tử ngã đất nhúc nhích được đứng lên.

      "Ngươi. . . . . ." Che eo, Trụ Tử lớn tiếng kêu la: "Ngươi mở cửa trước thể lên tiếng thông báo sao? Ai nha, ngã chết ta rồi."

      " xin lỗi nha, Trụ Tử ca, ta biết ngươi ở ngoài cửa, lần sau, lần sau tuyệt đối như thế nữa." Lý Dục cố nén cười .

      "Lần sau, ngươi còn muốn có lần sau à?" Trụ Tử toét miệng hỏi.

      " có, làm sao có lần sau nữa chứ." Lý Dục : "Hai vị đại ca này, các ngươi đứng ở ngoài cửa làm gì?"

      "Chúng ta là tiểu nhị và đầu bếp trong tiệm, đương nhiên là ở ngoài cửa chờ bắt đầu làm việc rồi." Lúc này trả lời là Đại Đầu.

      "Ồ." Hiểu gật gật đầu: "Như vậy sao, vậy ta gọi cha và nương."

      Vừa muốn , lại bị hai người cùng ra tay kéo hai cánh tay trở lại, Trụ Tử để ý tới eo bị thương, với : "Thằng ngốc này, ngươi có phải muốn sống nữa hay ? Bây giờ gọi nương, phải là muốn mình bị phây thây à."

      "Hả? Tại sao lại như vậy?" muốn mượn danh nghĩa hai người này để lên lầu gọi người, hi vọng hai người tỉnh có thể làm việc, Lý Dục hiểu hỏi.

      " nương cái gì cũng tốt, nhưng khi rời giường khó chịu, ghét người ta quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, nếu nàng chưa tỉnh ngủ bị người ta gọi dậy bảo đảm cho người ta sắc mặt tốt đâu, những gây chuyện còn tung quyền cước, đánh người đến đầu nở hoa luôn đó." Trụ Tử chỉ vào Đại Đầu : "Lần trước Đại Đầu gọi cửa của nương, bị nương cước đạp xuống lầu, ngã nằm giường ba ngày mới có thể xuống giường."

      "Hả! Lợi hại như vậy." trách được rồi, Lý Dục nghĩ: may là trực tiếp đạp cửa, nếu lại lịch chuyện, gõ cửa chờ nàng đến phải liền thảm sao, sau khi mở cửa miễn phí cho đạp chân đoạt mệnh?

      "Đúng nha." Hai người đồng thời : "Hay là chúng ta cứ đứng ở cửa này , chờ cha và nương ngủ đủ rồi, tự nhiên xuống."

      "Vậy. . . . . . Làm ăn như này có gọi là làm hay ?" Lão bản cũng lười như vậy, biết tiệm này duy trì được như thế nào?

      "Làm ăn cái gì chứ, ngươi nhìn xem có người tới sao?" Trụ Tử tức giận .

      "Vậy tại sao có ai tới tửu lâu Như Ý của chúng ta chứ?" Lý Dục phát huy tinh thần ngại học hỏi kẻ khác đến cực hạn.

      "Ngươi có nhìn đối diện à, tửu lâu đối diện trang hoàng hào hoa cỡ nào, rượu và thức ăn nhiều dạng như vậy, còn ai tới tửu lâu Như Ý này của chúng ta nữa chứ." Đại Đầu thấy Trụ Tử lên tiếng, liền giải thích.

      "Đây phải là dùng tiền mua được sao, tìm đội thợ đến là được, phải chúng ta cũng có thể sao?" Hình như cái này có vấn đề gì mà.

      "Chúng ta là có thể tìm đội thợ, nhưng tiền ai trả?" Trụ Tử kiên nhẫn : "Từ nửa năm trước buôn bán của tửu lâu Như Ý cứ như này, cha rất lo lắng rồi, tiền mướn phòng cũng có tiền nộp, đâu còn có tiền để trang hoàng bên ngoài chứ."

      "Ồ. . . . . ." ra là như vậy, thảo nào hôm qua nương nhăng cuội là có bạc, ra là có: "Vậy lai lịch của tửu lâu Phú Hào trước mặt là như thế nào? Tại sao bọn họ có nhiều bạc để trang hoàng bên ngoài như vậy?" Đây cũng là điều quan tâm nhất, phải biết được lai lịch của đối thủ là gì?

      "Người đối diện, hừ. . . . . ." Trụ Tử hừ tiếng : "Lai lịch của người kia , người ta vốn là phú thương Thương Châu, lâu trước đây lại kết thông gia với phú hào khác ở Thương Châu, đại nữ nhi của nhà họ Vương nhưng lại là tiểu thiếp của Hậu gia trong kinh thành, nghe nhà họ có địa vị hết sức quan trọng ở kinh thành, hai người đó từng tuyên bố, muốn cho tất cả thương gia ở Thương Châu hoàn toàn biến thành người hai nhà Lâm, Vương "

      Họ Lý, Hậu gia, Lý. . . . . . Lý Nghi sao? Trong đầu lên người trung niên mập mạp, là ?

      "Cũng bởi vì điều này nên bọn họ mới cố ý chèn ép chúng ta sao?" Lý Dục hỏi.

      "Tửu lâu Như Ý phải cực kì nổi danh ở Thương Châu, cái tên họ Lâm này xây tửu lâu của đối diện chúng ta, chủ yếu là vì muốn giúp thông gia nhà họ Vương đó hả giận, họ Vương sớm nhìn trúng mảnh đất kia bên nhà chúng ta, muốn mở sòng bạc, lại trả phí cho chúng ta, còn dựng mấy căn phòng ở rất xa trong núi, muốn chúng ta đến nơi đó ở, để cho xây dựng, nhưng chúng ta , liền liên hiệp với Triệu huyện lệnh, mạnh mẽ đuổi chúng ta ra ngoài, lúc ấy do cha ra tay, đánh bọn họ sưng mặt sưng mũi, bại trận mà về, bọn họ đánh lại cha, nên muốn dùng chiêu bức cha rời , rồi thu lại mảnh đất kia." Đại Đầu tức giận .

      "Bọn họ cấu kết với quan lại, cha lại có thể đánh, nhưng chỉ có hai quả đấm, có năng lực gánh vác đến khi nào?" Lý Dục .

      *******************~chan chan

      "Đúng vậy, biết về sau nên làm gì mới được?" Trụ Tử theo.

      "Chẳng lẽ các ngươi cũng chưa nghĩ đến cho bọn biết tay chút." Lý Dục ra chủ ý, dù sao cũng cần phải hiểu người họ Lâm này, kéo hai người bọn họ thăm dò tình hình trước chút cũng tốt.

      Trụ Tử và Đại Đầu liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn : "Ngươi có ý gì?"

      "Bọn họ cũng bức đến tận mức này rồi, nếu là ta, liều chết cũng để bọn họ tốt hơn." Lý Dục .

      "Ngươi có biện pháp sao?"

      "Có, chỉ là xem các ngươi có dám hay thôi."
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :