1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tương tư hệ Hữu Thời - Kim Bính ( 59 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]

      Tương tư hệ Hữu Thời
      Tác giả: Kim Bính
      Thể loại : đại
      Số chương : 59 chương
      Nguồn : http://nghiepdu.net/forums/showthread.php?t=4341



      ✤✤✤✤ VĂN ÁN ✤✤✤✤


      Em cảm thấy tàn nhẫn, em cảm thấy ghê tởm, vậy khiến cho em nếm trải cảm giác bị người ghê tởm, tàn nhẫn là như thế nào! Triệu Hữu Thời, chờ em trở về."



      hình thành thói quen, thói quen này gọi là Triệu Hữu Thời.



      Lời nhắc nhở ấm áp:



      1 - Nam chính phải là người tốt.



      2 - Nam chính phải là người tốt.



      3 - Nam chính chỉ tốt với nữ chính.




      Dion thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Mở đầu: Thời gian của hai bài hát




      Tuần đầu tiên của tháng bảy, TV tin tức ngừng phát những kiện hỗn loạn của cộng đồng. Trước đó Triệu Hữu Thời mới trải qua chuyến công tác, sau đó bị bệnh, tất cả mọi người cho rằng bị hoảng sợ quá độ, dù cãi là chênh lệch nhiệt độ trong ngày và nhiễm lạnh nên dẫn đến bị cảm. Mọi người đều thương hại , chỉ có người bạn thân Trịnh Diệu Quân : "Đúng mặt của thế giới, tất cả mọi người đều bị khuôn mặt của cậu lừa gạt."




      Hôm nay uống xong thuốc cảm, Triệu Hữu Thời mê man nằm giường, sau đó cũng nhớ được là mình nhận điện thoại như thế nào, chỉ còn mơ hồ nhớ trong đầu kia đến "thành phố Lô Xuyên", "Ừ à" trả lời, khi tỉnh lại, kiểm tra ghi cuộc gọi mới ngây người.




      Trịnh Diệu Quân mang hoa quả đến thăm , vừa vào cửa hỏi: "Sao rồi, tốt hơn chút nào chưa?"




      Triệu Hữu Thời cuộn mình sô pha, chần chừ : "Diệu Quân, tớ muốn gọi cuộc điện thoại."




      "Gọi ." Trịnh Diệu Quân kì quái.




      "Là cuộc gọi quốc tế đường dài."




      Trịnh Diệu Quân khó hiểu: "Tiếc tiền điện thoại à?"




      Triệu Hữu thời lắc đầu, thêm, chờ Trịnh Diệu Quân rồi mới gọi cho dãy số kia, đối phương tự xưng là" Chị Lâm", là nhân viên làm việc ở văn phòng khu phố, giọng Lô Xuyên, nghe xong câu hỏi của Triệu Hữu Thời, chị ta hơi mất kiên nhẫn: "Tôi vừa mới gọi điện cho thoại cho xong, sao lại hỏi lại?" Cuối cùng vẫn có trách nhiệm, chị ta lặp lại lần nữa về chuyện phá dỡ và di dời nhà cửa, hỏi Triệu Hữu Thời muốn ủy thác cho người thân hay tự trở về xử lý.




      Triệu Hữu Thời lại hỏi: "Chị Lâm, sao chị biết số điện thoại của tôi?"




      Chị Lâm nhẫn nại từ đầu đến cuối, đột nhiên hét to lên khiến Triệu Hữu Thời suýt thủng màng nhĩ: " Triệu, nghĩ tôi là kẻ lừa đảo sao? Đừng có lãng phí thời gian, tôi có rất nhiều việc phải làm, tôi chỉ phụ trách thông báo thôi!" xong chị ta cúp điện thoại, nhưng ống nghe còn chưa đặt xuống, giọng hùng hổ của chị ta lại truyền đến, hình như nhắc tới tên "Triệu Hữu Thời", bên đầu kia còn có người hỏi: "Triệu Hữu Thời? Chính là Triệu Hữu Thời kia?" Chị Lâm : "Sao vậy?"




      Đáng tiếc đến đây điện thoại bị cắt đứt, Triệu Hữu Thời nghe được họ bàn tán gì về mình.




      Triệu Hữu Thời cẩn thận lên mạng tìm kiếm tin tức, tìm được khu nhà cũ quả thực phải phá dỡ và di dời nơi khác, xác định chị Lâm kia " tính" là kẻ lừa đảo, chỉ là tính mà thôi.




      Mấy hôm sau, lại mang hoa quả đến phòng khám của Trịnh Diệu Quân thăm ấy, uống chút trà chiều với ấy rồi : "Cuối tuần tớ về nước."




      Trịnh Diệu Quân : "Mấy hôm nay cậu hơi kì lạ, tớ đoán cậu có chuyện gì đó."




      "Có thể có chuyện gì chứ, chỉ là nhà cũ của tớ phải phá dỡ và di dời nơi khác thôi."




      "Nhà cũ? Hóa ra cậu có bất động sản ở Trung Quốc?"




      Triệu Hữu Thời cười: "Nếu cậu nghĩ hơn hai mươi năm nay tớ ở chỗ nào?"




      cười cười hai tiếng, đến lúc lời tạm biệt Trịnh Diệu Quân gọi Triệu Hữu Thời lại: “Vậy khi nào cậu quay lại?"




      Triệu Hữu Thời cất bước , nghe vậy dừng lại, xoay người, nhưng chỉ trong vòng hai giây, Trịnh Diệu Quân lại thay đổi cách hỏi: "Vậy cậu còn quay lại ?"




      Cho dù là đáp án gì chuyện về nước cũng bắt đầu được chuẩn bị rồi.




      Mùa hè là giai đoạn thời tiết tốt, cần nhiều hành lý, xử lý hết mọi công việc trong tay, Triệu Hữu Thời lên đường ra sân bay, được nửa đường nhận được điện thoại của người bạn trong nước, lần về nước này chỉ thông báo cho mỗi Tiểu Giai.




      Giọng của Tiểu Giai hơi khàn khàn hỏi : "Cậu bay chuyến mấy giờ?"




      Triệu Hữu Thời báo xong thời gian mới hỏi Tiểu Giai: "Cậu bị cảm à?"




      Tiểu Giai hắt xì tiếng, mới : "Là bị sặc khói thuốc, tại tớ thực hối hận vì trước đó mê giai. Tổng giám đốc công ty này ngoài bộ dạng đẹp trai, có nhiều tiền ra chả có tí ưu điểm nào hết, tớ vừa đến văn phòng của ta xong, còn tưởng bên trong toàn là băng khô chứ, hóa ra tất cả đều là khói thuốc, nghiện thuốc lá quá mức dọa người, tớ đợi lúc lâu cũng thấy ta hé răng gì, vẻ mặt u hù chết người!" lát sau lại tự kỉ : "Cậu xem có phải ta thầm tớ , nếu tại sao lại gọi tớ vào rồi lời nào chứ?"




      Triệu Hữu Thời bật cười, trêu ghẹo da mặt ấy dày sánh ngang tường thành, kết thúc cuộc trò chuyện xe cũng chạy đến sân bay, Trịnh Diệu Quân có hẹn với bệnh nhân, nên thể đưa Triệu Hữu Thời ra sân bay, ấy lấy từ trong ngăn kéo ra cái MP3 đưa cho Triệu Hữu Thời : "Cho cậu này, cậu vĩnh viễn chỉ nghe có hai bài hát, lên máy bay từ từ nghe."




      MP3 cũ, mọi người sớm còn dùng nữa, suýt chút nữa Triệu Hữu Thời quên có sản phẩm điện tử như vậy: "Sao cậu tìm được, tớ nghĩ lúc chuyển nhà mất rồi."




      Trong MP3 phần lớn là đề nghe tiếng thời trung học và đại học, Triệu Hữu Thời có quá nhiều hứng thú với nhạc, bên trong chỉ có hai ca khúc hợp ý nhất, lâu nghe, ngay cả lời bài hát cũng trở nên mơ hồ. Sau khi lên máy bay, vội vàng bật MP3, lướt qua mấy bài kiểm tra nghe tiếng , giai điệu quen thuộc lâu trở lại trong trí nhớ .




      Có lẽ mỗi người đều có câu chuyện, hoặc tầm thường nhạt nhẽo, hoặc tình tiết phức tạp, bất kể là từng trải, bất kể quốc tịch, từ khi sinh ra ai có thể sạch như tờ giấy trắng.




      Bài hát đầu tiên từng nghe trong cả mùa hè, cũng là ngày đầu tháng bảy nóng bức như vậy.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1: Thế giới động vật




      Tháng bảy năm đó, trong ngõ Ngô Đồng gà bay chó sủa.




      Tốc độ chạy xe của Triệu Hữu Thời phải sánh ngang với tên lửa, mấy lần suýt đụng vào người qua đường và mấy con gà mái già. Mái tóc đuôi ngựa sắp tuột ra cũng chả buộc lại, mấy bác rảnh rỗi phe phẩy quạt hương bồ, gọi mấy tiếng chỉ được đáp lại bằng cái vẫy tay.




      Cửa nhà gần ngay trước mặt, Triệu Hữu Thời phanh xe lại, lần này cuối cùng đụng phải người, cả người ngã nhào vào trong lòng chàng trai ngang qua, mũi đau nhức, cũng xin lỗi tiếng nào, đẩy đối phương ra nhanh chóng chạy vào bên trong, lập tức truyền đến tiếng bước chân "uỳnh uỵch", tiếng cầu thang "kẽo kẹt" còn lớn tuổi hơn so với , hiển nhiên là chịu được sức ép của .




      Triệu Hữu Thời chạy lên tầng hai, vừa thở vừa gọi: "Chị!" Gọi mấy lần thấy có người đáp lại, vào phòng ngủ và nhà tắm nhìn lần, mới phát tờ giấy bàn ăn trong phòng khách, chữ viết tờ giấy cương quyết, có nét góc cạnh ràng, chị nhắn lại báo phải tạm thời tăng ca, trong nhà bếp có con gà mái được làm sạch, là bảo bối dì Vương nuôi nhiều năm, bảo hầm ăn.




      Triệu Hữu Thời hơi mất mát, vò tờ giấy, ngẩn người lúc lâu, đến khi cảm thấy oi bức mới phát tóc hoàn toàn tuột ra, thấy sợi dây buộc tóc đâu.




      Triệu Hữu Thời xuống bên dưới tìm vòng, có thu hoạch gì, đành phải chạy vào trong nhà hầm gà, hầm chừng tiếng sau tắt bếp ra ngoài, lên xe buýt đến tòa nhà Thời Đại, dựa vào tường chờ ở vị trí cũ.




      Tòa nhà Thời Đại nằm ở khu vực trung tâm thành phố, xung quanh đều là những tòa nhà thương vụ, ra vào toàn là thành phần tri thức gọn gàng sáng sủa, ngay cả đá cẩm thạch dưới chân cũng có chút bụi. Đến thời gian tan tầm, tiếng ồn ào truyền đến, mọi ngày tầm này chị ra rồi, nhưng hôm nay qua nửa tiếng vẫn thấy bóng dáng chị đâu, Triệu Hữu Thời ra khỏi góc tường, ló đầu ra nhìn về phía cửa lớn tòa nhà, sắc trời dần tối mới nhìn thấy nam nữ từ trong thang máy ra, Triệu Hữu Thời lập tức gọi: "Chị..." Dừng chút lại hơi ngập ngừng.




      "Sao lại chạy đến đây?" Triệu Hữu Vi chống gậy, ống quần trống rỗng, nghiêng đầu tạm biệt người đồng nghiệp nam, chờ người đồng nghiệp rồi, chị mới hỏi: "Chờ bao lâu rồi?"




      " lâu lắm."




      Triệu Hữu Thời cầm lấy chiếc túi vai chị, cười tủm tỉm nhìn chị, Triệu Hữu Vi : " ấy là đồng nghiệp của chị."




      Triệu Hữu Thời vạch trần: "À?"




      Triệu Hữu Vi xấu hổ, sang chuyện khác: "Sao em lại chạy tới đây, phải chị cần tới đón chị sao."




      Triệu Hữu Thời lại tủm tỉm cười: "Em hầm xong gà của dì Vương rồi." xong hơi thẹn thùng, lại ra vẻ thần bí, từ từ lấy ba lô xuống, lấy ra tờ giấy màu đỏ, kiểu chữ cực lớn, tên trường nổi bật, phải là thư thông báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa mà hai chị em ngày đêm trông ngóng ư? Triệu Hữu Vi luôn chững chạc, lúc này cũng nhịn được vừa khóc vừa cười, người bên ngoài có cách nào cảm nhận được hưng phấn và vui sướng ấy, Triệu Hữu Vi vô cùng kích động, hai vai cũng dần thả lỏng.




      Buổi tối Triệu Hữu Thời ăn hai bát cơm, uống hết nửa nồi canh gà, sức ăn nhiều đến kinh người, vừa ăn vừa chảy mồ hôi, nửa thức ăn vào hết dạ dày đáy của , nhưng lại ăn rất nhã nhặn giống như quỷ đói đầu thai.




      Ăn no rồi, sau khi ăn xong, Triệu Hữu Thời lại nấc, chị dọa mấy lần, Triệu Hữu Thời : "...lãng...phí." Uống nước cũng có tác dụng, Triệu Hữu Thời đành phải vừa nấc vừa vào nhà bếp rửa bát, thỉnh thoảng tiếng nấc vang lên nghe kinh khủng, dưới lầu là tiếng của mấy con gà mái già. Triệu Hữu Thời thỉnh thoảng nhịn được cười khúc khích, đột nhiên nhìn thấy dưới lầu có chàng trai, tiếng nấc lại vang lên, đợi trở lại bình thường, ám khí ném tới, Triệu Hữu Thời che hai má "ôi" tiếng, viên đá dưới chân lăn mấy vòng mới ngừng lại, hòn đá dừng lại bên con cú mèo vàng trang trí khiến nó rung rung.




      Triệu Hữu Thời tức giận ló đầu ra cửa sổ, bóng dáng đối phương sớm biến mất.




      Hôm sau là chủ nhật Triệu Hữu Thời phải đến quán trà làm thêm, dậy sớm nấu cháo, lại xuống dưới lầu mua quẩy, ông cụ hỏi : "Chủ nhật sao ngủ muộn chút, hôm nay chị cháu cũng phải làm sao?"




      Triệu Hữu Thời : "Chị cháu phải làm, hôm nay cháu phải làm thêm, nên mua điểm tâm trước."




      bác trung niên cầm kiếm, qua cửa hàng điểm tâm gọi Triệu Hữu Thời: "Này Hữu Thời, hôm qua dì gọi cháu lúc lâu sao cháu đáp lại."




      Triệu Hữu Thời nhìn bà, lúc này mới nhớ tới chuyện hôm qua quá hưng phấn, vội xin lỗi: "Cháu nhận được thư trúng tuyển, hôm qua vội vàng đưa cho chị cháu xem." Giọng nhàng, hình như hơi ngượng ngùng.




      Bác cười : "Chuyện tốt như vậy mà cũng xấu hổ sao, Mẫn Mẫn của cháu nhất định là cháu nhận được thư trúng tuyển rồi, ngờ là thằng bé trúng. Dì cháu có bản lĩnh mà, thằng nhóc nhà dì lúc trước còn kém Thanh Hoa ba phần, nhưng học trường gì cũng quan trọng, quan trọng là phải có công việc tốt, tại nó làm thêm trong hè, lãnh đạo cũng coi trọng nó, hôm qua tăng ca đến tận chín giờ tối mới về." Ngày hôm qua bà còn khen hai chị em nhà họ Triệu với con trai, người chị thiếu chân vẫn thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp được nhận vào công ty lớn, thành tích của người em cũng tốt, vừa ngoan lại nghe lời, điềm đạm nho nhã, tương lai của hai chị em vô cùng sáng sủa, lát sau lại thổn thức cảnh ngộ trong nhà hai chị em, biết là do bát tự của ai mà khắc cả cha lẫn mẹ.




      Triệu Hữu Thời nghĩ đến người con của bà, trong lòng khẽ hừ lạnh, cười chào bà, rồi mới chạy về nhà đặt đồ ăn sáng xuống.




      Nơi làm thêm là quán trà bên bờ sông Thanh Nguyên, cảnh sắc xung quanh đẹp sao tả xiết, phần lớn hai bên bờ sông đều là kiến trúc thời Minh Thanh, ban ngày lịch tao nhã thoát tục, ban đêm đèn đóm rực rỡ, thành phố Lô Xuyên có rất nhiều thắng cảnh du lịch, nơi này là trong số đó, ngày lễ tết du khách kéo đến nườm nượp, khiến cho quán trà cũng bận tối mày tối mặt, hôm nay cũng ngoại lệ. Triệu Hữu Thời vừa vào cảm thấy khí bất thường, đầu vắng tanh, đầu truyền đến tiếng chửi bậy, nhân viên phục vụ Tiểu Ngải thấy xuất , vội vàng tiến lên: "Cậu tới rồi à, hôm nay biết cơn gió quái quỷ nào thổi đến, người ta bao hết cả quán trà rồi, nghe là người đó." ấy chuyện cũng ngừng nghỉ, "Cái này cũng bỏ , trong đó có người đàn ông còn trêu chọc Tưởng Phương Dao. Cậu xem tiểu tổ tông kia sao có thể chịu được cơn giận này chứ, trưởng ca xin cậu ta đừng có gây đấy, cậu ta là chị em của cậu, cậu mau khuyên nhủ ."




      Tưởng Phương Dao được nuông chiều từ , chưa bị ai ức hiếp, làm thuê chỉ vô góp vui thôi, làm sao có thể chịu để cho bản thân bị trêu chọc chứ. Triệu Hữu Thời nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, chưa kịp thay đồng phục lập tức chạy tới ghế lô Tiểu Ngải chỉ, vừa đến gần thấy người ở trong màn : "Em khóc cái gì chứ, em bao nhiêu tuổi rồi, bị người ta chiếm chút tiện nghi ngoài miệng mất bao nhiêu miếng thịt chứ?"




      Tưởng Phương Dao khóc lóc: "Em còn bị ta chặn lại, thiếu chút nữa ta động tay động chân rồi, giúp giúp em, ta là ai chứ, là đại ca của em mà!"




      "Ngừng, cha mẹ sinh con , đừng có kết thân với !" xong biết ta lấy con dao gọt hoa quả ở đâu ra, nhét vào trong tay Tưởng Phương Dao, "Tức cho ta dao , khóc sướt mướt ngừng!"




      Tưởng Phương Dao tức giận, nắm dao gọt hoa quả hét chói tai: "Trạch Mẫn, phải là người, tên lưu manh kia là do mang đến, giúp em trút giận thôi, còn muốn em giết người?"




      "Tự em uất ức chứ, dựa vào cái gì phải giúp em trút giận chứ, nợ em à?" ta vốn có tính nhẫn nại, "Tưởng Phương Dao, chuyện của mình tự mà giải quyết, có gan em đâm ta , có gan em phải động não chứ. Ấn dao vào trong tay rồi bảo người báo cảnh sát mưu sát, dao có dấu vân tay của , còn có người làm chứng, em sợ còn trả thù được sao? Tự mình động thủ là ngu xuẩn, vu oan giá họa mới là có não, đừng có ở trong này hò hét mất hết thể diện, trở về tự kiểm điểm ! Em còn đứng ở chỗ này làm gì, vào !"




      Triệu Hữu Thời giật mình, mới phản ứng lại câu cuối cùng của đối phương là mình.




      Trạch Mẫn để ý tới Tưởng Phương Dao nữa, thẳng ra ngoài ghế lô, với Triệu Hữu Thời: "Quản lý của em còn phải tiếp đón khách, em ở bên cạnh cậu ta ." xong lại liếc nhìn đuôi tóc của Triệu Hữu Thời, buộc tóc là hình con cú mèo màu vàng, đần độn y như chủ nhân của nó. Trạch Mẫn nghĩ đến tối hôm qua có người hợp tấu với gà, quay lưng về phía Tưởng Phương Dao, cười với Triệu Hữu Thời, nụ cười thô bỉ hề có ý tốt.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2: Thế giới động vật (2)




      Triệu Hữu Thời thừa nhận mình rất ghét nụ cười lưu manh và lỗ mãng kia, nó thể cho châm biếm. nụ cười kia là bất mãn vì đụng vào người xin lỗi, hay là cười nhạo nấc quá khoa trương, bên má trái của vẫn còn hơi đau vì đá đụng vào. Chờ Trạch Mẫn hoàn toàn biến mất, mới đến trước mặt Tưởng Phương Dao, kéo cánh tay của ấy: "Đừng khóc, bỏ dao xuống."




      Tưởng Phương Dao giờ còn cảm thấy uất ức, mà trong lòng chỉ còn buồn bực, giận dữ và xấu hổ, nước mắt thể ngừng là ngừng ngay được, ấy cũng muốn khóc, nhưng nhìn thấy con dao gọt hoa quả mình nắm trong tay, nước mắt lại thể ngừng được: "Tưởng...Tưởng Phương Dao tớ xem như nhìn Trạch Mẫn, thiệt thòi cho tất cả chúng ta gọi ta là đại ca, ta... ta chính là thủ lĩnh lưu manh!"




      "Được rồi, được rồi." Triệu Hữu Thời lặng lẽ cầm cổ tay ấy, muốn rút con dao gọt hoa quả, lưỡi dao sắc bén, Tưởng Phương Dao nắm rất chặt, rút ra được.




      "Loại người như ta, mọi người...Tất cả mọi người đều bị ta lừa rồi, cái gì mà đại ca, cái gì mà ưu tú chứ, lưu manh mới là bản chất của ta, ở trường cũ...thầy giáo rất thích gọi ta về chuyện với học sinh mới, ta...Sao ta dạy họ cầm dao đâm người chứ!" Tưởng Phương Dao khóc lóc, "Triệu Hữu Thời, cậu...cậu cách xa ta chút, nhà hai người gần nhau như thế, cậu nhất định phải cách xa ta!"




      Triệu Hữu Thời : "Tớ vốn quen ta, cậu đừng khóc nữa, người kia bắt nạt cậu như thế nào?"




      Tưởng Phương Dao nghe vậy, quyết định trút hết uất ức trong bụng lần với Triệu Hữu Thời, nghe tới đâu nhíu mày tới đấy, dù sao cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện này, thấy hai mắt Tưởng Phương Dao sưng đỏ, hơi đau lòng, rút khăn tay ra đưa cho ấy, thỉnh thoảng căm giận, hình ảnh trả thù lên trong đầu. Đáng tiếc suy nghĩ của người khổng lồ, song hành động lại là của chú lùn, đành phải cắn răng nuốt vào bụng, hai cậu câu tớ câu, chỉ biết an ủi nhau suông, cho đến khi trưởng ca gọi, hai mới ngừng.




      "Dao Dao à, được rồi cho em nghỉ ngày, đừng ấm ức nữa, chúng ta thể đắc tội được khách hàng lần này, vừa rồi bọn họ cũng bảo giải thích với em, người em của họ biết giữ mồm miệng, em cũng đừng để bụng nhé?" Trưởng ca khéo ăn , lại với Triệu Hữu Thời, "Tiểu Thời, em đến đó hỗ trợ , đừng để cho bọn Tiểu Ngải qua đó, mấy nhóc đó chỉ thích buôn chuyện thôi. Em còn chững chạc chút, , có ở đây với Dao Dao rồi."




      Nơi khách đặt bao hết phải là khu ghế lô mà là vị trí ở ngoài sảnh lớn bên cửa sổ, đối diện sông Thanh Nguyên, vừa nhìn được toàn cảnh, tầm nhìn lại trống trải. Triệu Hữu Thời thay đồng phục, món điểm tâm mới làm vừa vặn ra lò, bưng khay đến bên cửa sổ, thấy Trạch Mẫn ngồi chuyện với người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, cách hai bàn của bọn họ có hai người ngồi, cảnh giác quan sát bốn phía, nhìn thấy Triệu Hữu Thời đến, bốn mắt đều chăm chú nhìn .




      Triệu Hữu Thời nghĩ thầm, bước chân ngập ngừng, nghe thấy người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi kia : "Cậu là em trai Trạch Thành, cũng chính là em trai của tôi, sang năm cậu tốt nghiệp, có bản lĩnh, có bằng cấp, bên cạnh tôi cũng thiếu sinh viên, cậu làm thuê cho người khác, chi bằng đến chỗ tôi làm quản lý, tôi bạc đãi cậu."




      Trạch Mẫn: "Cám ơn Dương, thực cần, em thực tập, chuyện này để sau hẵng ." ta xong, liếc nhìn về phía Triệu Hữu Thời.




      Triệu Hữu Thời đến gần, đặt điểm tâm mời họ dùng, Trạch Mẫn cầm lấy ấm trà châm trà cho đối phương: "Điểm tâm ở nơi đây khá được, Dương, hôm nay mời khách, em thể khách sáo được."




      Dương cười: "Được, chúng ta ăn trước ." Lại nhìn về phía Triệu Hữu Thời, " , mang điểm tâm cho hai người em ở bàn kia , rồi đứng ở đây, có việc tôi gọi ."




      Triệu Hữu Thời lại phải vào bếp, sau khi mang điểm tâm lên, thành đứng góc, chớp mắt, lời ngắt quãng trong cuộc trò chuyện ngừng tiến vào lỗ tai .




      Trạch Mẫn và Dương vừa ăn điểm tâm, vừa về những chuyện khác, Dương : " tại cậu làm ở đâu?"




      "Tòa nhà Thời Đại."




      "Nơi đó quả tồi." Dương gật đầu, "Bên trong Thời Đại, dạng tinh nào cũng có, cậu có thực lực, muốn đứng đầu cũng khó, ở đây có thể cho cậu bước lên trời." ta nâng tay, ngăn Trạch Mẫn muốn mở miệng, "Cậu nghe tôi tiếp , lúc cậu mười tuổi tôi từng mua transformers cho cậu, cũng coi như là nhìn thấy cậu trưởng thành, cậu cũng biết đấy mấy năm nay bên cạnh tôi cũng chả còn mấy người đáng tin, công việc làm ăn cũng rất mệt mỏi, chỉ còn lại người em duy nhất năm đó, tại ở quê lấy vợ sinh con, con trai con cũng biết mua xì dầu rồi. Mấy năm nay tôi dần chuyển nghề, tất cả tiền sử dụng đều sạch , cậu đến chỗ tôi làm việc cần phải băn khoăn gì hết."




      Trạch Mẫn cười cợt: " Dương, vậy là hiểu em rồi, em có bản lĩnh gì chứ? Em chỉ giỏi sống phóng túng thôi, nếu thực muốn em giúp, em chỉ sợ mình thành trở ngại chứ giúp được gì." ta lại châm trà, thành tâm , "Em cũng gạt , em quả tính làm thuê cho người khác, mỗi ngày từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, em thể chịu nổi. Trước kia em đua xe, chơi quyền , đánh bi-a, có cái gì chơi cái đấy, rốt cuộc chả ra đâu vào đâu, điều tốt duy nhất là em quen được nhiều bạn bè."




      ta để ấm trà xuống tiếp: "Em có đàn , tại mở công ty , ấy bảo em qua giúp, ấy làm về thương mại điện tử, cũng coi như là phù hợp với nghề nghiệp của em. Em có kĩ năng ở những mặt khác, cứ theo ấy thôi, cần có lý tưởng, cần phải gánh vác trách nhiệm, bình thường muộn về sớm cũng lo bị người khác phàn nàn, vẫn có thời gian để sống phóng túng, tính cách của em chỉ được bữa đực bữa cái, cũng biết em quen lười biếng rồi mà."




      Dương cầm chén trà gõ vào bàn hai cái: "Nửa tiếng tôi nhận hai chén trà của cậu, thêm gì nữa , nên có chén thứ ba chứ. Cậu ấy, cái gì cũng tốt, nhưng có dã tâm của đàn ông."




      Trạch Mẫn cúi đầu nhấp trà, im lặng, chỉ có Triệu Hữu Thời nhìn thấy khóe môi ta hơi cong lên, giây tiếp theo lập tức dịch chuyển tầm mắt, hơi chột dạ, mặt nóng lên.




      Dương chú ý tới tầm mắt của Trạch Mẫn, quay đầu nhìn về phía Triệu Hữu Thời, cười hỏi: "Sao thích em kia à? Thế còn khóc sướt mướt trước đó sao?"




      Trạch Mẫn cười: " cũng là em mà, cả hai còn chưa cai sữa, ra ngoài vẫn còn đeo cặp kìa."




      Dương: "Vậy vừa khéo cậu giúp hai bé ấy cai sữa, mang về nuôi lớn, còn tốt hơn so với những chơi bời bên ngoài. Thế nào, coi trọng ai hay là thích cả hai?"




      Trạch Mẫn xin tha: " Dương, chút, đừng chọc cả nhóc này khóc nữa."




      Dương cười ha ha.




      Mấy câu cuối cùng Dương rất , nên Triệu Hữu Thời nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ. Mặt đỏ bừng, bị ép buộc đứng ở chỗ này giống như là nghe lén, dòm ngó bí mật của người ta, vốn được giáo dục từ nên cảm thấy có đạo đức, nhưng cũng là thân bất do kỉ, thể bịt lỗ tai vào được.




      Khi mặt dần trở lại bình thường, cuộc chuyện của hai người kia cũng gần kết thúc, Dương : "Về sau cậu chỉ cần lên tiếng muốn mở công ty, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đầu tư, cần khách sáo với tôi. Tóm lại vẫn là câu kia, cậu có thể tìm tôi giúp đỡ bất cứ lúc nào!"




      "Cám ơn Dương, em nhớ kĩ."




      Trạch Mẫn đứng dậy, lại nghe thấy Dương hỏi: "Đúng rồi, gần đây cơ thể mẹ cậu thế nào?"




      Trạch Mẫn: "Cũng tệ lắm, mỗi sáng đều luyện kiếm đánh Thái Cực quyền với mấy bác ."




      Hai người rời khỏi chỗ ngồi, mấy người ở bàn xa xa cũng đồng loạt đứng lên, đoàn người chậm rãi ra cửa, lúc này trưởng ca mới xuất , cung kính cúi đầu, cho đến khi bọn họ xa, ta mới đứng thẳng dậy, Tiểu Ngải vội vàng chạy tới, cập nhật tin tức: "Tớ vừa lên mạng tìm kiếm, người kia gọi là Dương Quang, khách sạn và câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở thành phố ta đều là của ta..."




      ấy còn chưa xong bị trưởng ca ngắt lời: "Được rồi, tôi mấy chỉ giỏi buôn chuyện thôi mà, mau làm việc ." Lại với Triệu Hữu Thời, "Vừa rồi Dao Dao muốn nghỉ việc, cha em ấy vừa đến đón rồi, em ấy bảo em rảnh gọi điện cho em ấy."




      Chỉ là buổi sáng mà Triệu Hữu Thời cảm thấy như trải qua mấy tuần, được cập nhật tin tức cả ngày, sau đó còn phải bớt chút thời giờ thuật lại nội dung cho Tưởng Phương Dao, ấy nghe xong hỏi: "Chúng ta thể trả thù sao?"




      Triệu Hữu Thời lưu ý đến hai chữ "chúng ta", đột nhiên nhớ tới Trạch Mẫn , "Tự em chịu uất ức, dựa vào cái gì phải giúp em chứ, nợ em sao?" Tưởng Phương Dao coi ta là đại ca, mọi người cũng kính trọng ta, nghĩ tới ta lại lạnh lùng như vậy, Triệu Hữu thời suy nghĩ rốt cuộc là ta lạnh lùng hay là dám chống lại người " Dương" kia? đột nhiên nhớ lại nụ cười của Trạch Mẫn khi ta cúi đầu uống trà.




      Trạch Mẫn tạm biệt Dương, chuyến đến công ty của đàn , về nhà là chín giờ tối, bà Trạch mang đồ ăn đêm và canh nóng, bật điều hòa, rồi ngồi vào bên cạnh quạt cho ta, đau lòng: "Hôm nay là chủ nhật mà cũng phải tăng ca sao? Triệu Hữu Vi cũng đâu có đến công ty, con vẫn còn là sinh viên, đừng chuyện gì cũng ôm vào người, để cho người có tiền lương cao làm ." Bà tiếp, "Canh gà thế nào, mẹ hầm kĩ nguyên liệu rồi đấy, dì Vương nuôi tổng cộng được hai con gà, con hôm qua bán cho nhà họ Triệu. Hôm nay mẹ lập tức mua ngay con còn lại, gà đất chính cống đấy, con bé nhà họ Triệu hầm với nấm hương và măng, mẹ , con xem nguyên liệu mẹ hầm này..."




      Động tác của Trạch Mẫn dừng lại chút, canh gà ngậm trong miệng quả thực rất ngon, ta nhớ tới mấy tiếng nấc tối hôm qua, khi nuốt canh xuống cảm thấy hơi khó chịu, bà Trạch tiếp: "Đúng rồi, hôm qua đúng là bị con trúng rồi. Con bé đó đúng là nhận được thư trúng tuyển, khó trách lại vội vàng như vậy, mẹ còn chưa thấy bộ dáng chạy tới chạy lui của con bé, nghĩ tới lại chạy nhanh như vậy."




      chỉ chạy rất nhanh, mà quả thực chạy đến mức nổi cả gió, tóc tai bù xù, chạy nhảy lung tung, coi ai ra gì, câm như hến, cũng chỉ có thể giao lưu với gà mái. Trạch Mẫn khó chịu nuốt hết canh gà: "Mẹ, thêm bát nữa!"

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3: Thế giới văn minh (1)




      Công việc trong kì nghỉ hè của Triệu Hữu Thời tiến hành vô cùng thuận lợi, đồng nghiệp đáng , trưởng ca tốt bụng, trước khi thi vào đại học chị cho phép làm thêm, đây là công việc đầu tiên của nên cực kì quý trọng dù tiền lương ít ỏi.




      Theo thông lệ giữa tháng phát lương, Triệu Hữu Thời còn chưa làm đủ tháng, tiền trong phong bì rất mỏng, trưởng ca giao tiền lương của Tưởng Phương Dao cho : "Em mang cho em ấy , nếu em ấy hết giận có thể quay lại làm, thực ra tính cách đại tiểu thư của em ấy thực thích hợp làm trong ngành dịch vụ."




      Triệu Hữu Thời cũng đồng ý với trưởng ca, nhưng người trưởng thành luôn cần rèn luyện, thử sao có thể thay đổi được chứ, cho dù cuối cùng đụng vào bao, cũng còn tốt hơn tiếng "Tôi cảm thấy thế nào, tôi cảm thấy ra sao, tôi cảm thấy được", hai chữ "cảm thấy" giống như cái tát vào mặt.




      Triệu Hữu Thời nghĩ như vậy, đúng lúc này điện thoại vang lên, bắt máy, đầu kia truyền đến tiếng thở ra vì tức giận, ngay sau đó là: "May là cậu ở nhà, tớ cảm thấy..."




      Tưởng Phương Dao do dự, Triệu Hữu Thời hỏi: "Gì thế? Đúng rồi, khi nào tớ có thể mang tiền lương cho cậu?"




      "Đúng rồi, tớ có tiền lương!" Tưởng Phương Dao đột nhiên kích động, "Triệu Hữu Thời, tớ ở bệnh viện Nhân dân tỉnh, lúc này cần tiền, cậu có thể giúp tớ mang tiền đến , còn nữa..."




      nàng lại bắt đầu ấp a ấp úng, Triệu Hữu Thời nhìn về phía cửa phòng ngủ, làm khẩu hình miệng với chị , lại chỉ vào điện thoại, lúc sau mới nghe thấy giọng Tưởng Phương Dao hăng hái hơn chút: "Còn nữa tớ cảm thấy cậu cần phải tìm cả Trạch Mẫn nữa. Hôm nay tớ đánh người hôm nọ bắt nạt tớ, tại gã ta ở trong bệnh viện, tớ và Băng Băng bị em của gã ta bắt được, bọn họ cho chúng tớ biết tay."




      Thời gian trò chuyện có hạn, Tưởng Phương Dao hình như trốn người, giọng rất , tốc độ lúc nhanh lúc chậm, chỉ có thể kể tình hình đại khái cho Triệu Hữu Thời. Hóa ra hôm nay Tưởng Phương Dao và Băng Băng mua đồ ra ngoài nướng, đúng lúc nhìn thấy người nọ mang nguyên liệu nấu ăn qua trước mặt các nàng, xung quanh chỗ đó có ai nướng thức ăn, chếch đối diện là nhà vệ sinh công cộng bóng người, thiên thời địa lợi nhân hòa, Tưởng Phương Dao hăng máu, cầm bao tải rác chụp lên đầu gã, để cho Băng Băng kéo gã vào nhà vệ sinh, lấy cây lau nhà đánh cho gã đầu rơi máu chảy, nhưng các nàng quên có ai đến đây nướng đồ mình cả, đồng bọn của người nọ nhanh chóng tìm đến, bắt giữ cả người và vật chứng.




      giờ Tưởng Phương Dao bị giam giữ trong bệnh viện, đối phương triệu tập em, cho nàng hai lựa chọn, hoặc là đánh vỡ đầu nàng hoặc là bồi thường mười vạn. Tưởng Phương Dao hoang mang lo sợ, dám tìm cha mẹ, đột nhiên nghĩ đến Trạch Mẫn quen người đó, nên lúc này mới gọi điện thoại tới.




      "Tớ gọi điện thoại cho ấy, ấy bỏ quên di động ở nhà, là mẹ ấy bắt máy, mẹ ấy ấy tăng ca ở công ty. Triệu Hữu Thời cậu giúp tớ tìm ấy , chỉ có ấy mới có thể giúp được tớ thôi!"




      Triệu Hữu Thời lòng nóng như lửa đốt, muốn trách mắng nàng song lại sợ lỡ thời gian, cúp điện thoại xong mới hỏi chị : "Chị, Trạch Mẫn tăng ca ở công ty à?"




      Triệu Hữu Vi khó hiểu vì đột nhiên hỏi Trạch Mẫn: "Hôm nay phải tăng ca, chị thấy cậu ta sớm rồi, em muốn tìm cậu ta sao?"




      Triệu Hữu Thời nhanh chóng kể ngọn nguồn chuyện của Tưởng Phương Dao, Triệu Hữu Vi: "Sao lại gây ra chuyện lớn như vậy, mau báo cho cha mẹ em ấy , em tìm Trạch Mẫn có ích gì chứ, mấy người các em nên dính vào."




      Triệu Hữu Thời: "Em có cách liên lạc với cha mẹ cậu ấy, cậu ấy sống chết chịu , nếu em đến trường hỏi thầy giáo lớn chuyện."




      Triệu Hữu Vi suy nghĩ rồi : "Có mấy buổi tối phải tăng ca, lúc chị ra khỏi công ty có nhìn thấy Trạch Mẫn ra từ tòa nhà gần đó, chính là tòa nhà kép kia đó, nghe cậu ta làm thêm giúp người bạn, rất có thể cậu ta ở đó."




      Triệu Hữu Thời đeo cặp sách vào, dép xăng-đan, chuẩn bị lập tức rời , quay đầu nhìn thấy chị chống gậy cũng muốn đổi giày, vội ngăn lại: "Chị, để mình em thôi, chị ở nhà ."




      " được, em chỉ là nhóc chạy lung tung làm sao chị yên tâm được chứ, chị cùng em."




      "Em chỉ tìm Trạch Mẫn thôi, còn chuyện khác em quan tâm, chị cần phải lo lắng." Triệu Hữu Thời khuyên can mãi mới thuyết phục được chị ở nhà, trước khi còn bị chị nhét di động vào tay, bảo sau đó phải gọi điện về nhà.




      Triệu Hữu Thời có di động, sau khi chạy khỏi ngõ Ngô Đồng ngăn chiếc taxi lại, rồi gọi điện thoại báo cho Tưởng Phương Dao. Xe taxi chạy nhanh hơn xe buýt, lái xe cố gắng thoát khỏi những đoạn đường cao điểm, cuối cùng Triệu Hữu Thòi cũng đến nơi. xuống xe lập tức vào trong tòa nhà, dựa vào nội dung câu chuyện nghe thấy hôm đó ở quán trà, dựa vào bảng hướng dẫn màu vàng bên cạnh thang máy tìm được ba công ty thương mại điện tử, tìm từng tầng , cuối cùng ở tầng hai mươi ba tìm được "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử".




      Mở cửa là người đàn ông cao ráo, mặc áo phông đơn giản, đeo mắt kính, diện mạo tuấn tú, hỏi: "Em tìm ai?"




      Triệu Hữu Thời liếc vào bên trong, nhìn thấy bàn làm việc và cửa ra vào có hai chiếc máy tính cổ quái, đèn trong văn phòng được bật sáng, thấy ai khác: "Chào , em tìm Trạch Mẫn, xin hỏi ấy có ở đây ạ?"




      Đối phương đánh giá Triệu Hữu Thời, định lên tiếng, cánh cửa từ phòng trong đột nhiên được mở ra, lập tức truyền đến tiếng xả nước, Trạch Mẫn ra, nhíu mày nhìn về phía cửa: "Em?"




      Triệu Hữu Thời cám ơn trời đất, mồ hôi nóng lạnh đều dán sau lưng, vội : "Tưởng Phương Dao xảy ra chuyện!"




      Triệu Hữu Thời nhanh chóng tình huống, Trạch Mẫn nghe xong, cười nhạo tiếng, đến bên cạnh bàn làm việc, đột nhiên cầm lấy hộp thức ăn nhanh, bên trong hộp đựng cơm nóng hôi hổi, Triệu Hữu Thời kinh ngạc kêu lên: "Trạch Mẫn!"




      Trạch Mẫn cúi đầu ăn cơm, người đàn ông cao ráo nhìn ta, lại nhìn Triệu Hữu Thời, rót cốc nước bên cạnh với Triệu Hữu Thời: "Em ngồi xuống uống nước trước , từ từ chuyện."




      Triệu Hữu Thời cám ơn, hoàn toàn có tâm tư uống nước, nhìn chằm chằm Trạch Mẫn như hổ rình mồi, ánh mắt nóng lên, Trạch Mẫn mở mồm to ăn cơm, nghiêng đầu liếc , giơ đũa chỉ về phía , giọng ậm ờ: "Chị em có biết em chạy đến đây , chị ấy ngăn em sao, đầu óc Tưởng Phương Dao có vấn đề, em cũng lây bệnh của ta sao?"




      Triệu Hữu Thời vừa tức vừa vội: "Lần này xảy ra chuyện lớn, các ấy chỉ có hai người, em giúp các ấy gặp phiền phức, em lại biết cha mẹ Tưởng Phương Dao."




      "Chỉ có hai ấy sao có thể đánh được người đàn ông chứ?"




      Câu hỏi của Trạch Mẫn kì lạ, Triệu Hữu Thời vẫn thuận theo trả lời: "Băng Băng là vận động viên, sức lực của ấy rất mạnh. Trạch Mẫn, quen Dương, có thể gọi điện thoại cho Dương ?"




      Trạch Mẫn lại và đũa cơm, ăn như hổ đói, dường như vô cùng đói, người đàn ông cao ráo đối diện ăn cơm, Trạch Mẫn đột nhiên chỉ tay : "Em đoán xem cậu ta họ gì, đoán được tôi gọi điện thoại."




      Người đàn ông cao ráo vô tội nhìn Triệu Hữu Thời, phát tâm trạng bình thản cả ngày của mình lúc này đột nhiên thay đổi mãnh liệt, nóng nảy, nổi cáu, muốn bóp cổ người, tốt nhất là có thể móc thức ăn từ trong miệng Trạch Mẫn ném lên mặt ta, khống chế cảm xúc: "Họ Lý!" Công ty tên "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử"(*), biết Trạch Mẫn có ý gì khi hỏi cái này, ta muốn đông muốn tây, cũng phải theo thôi.




      (*) Từ “Mộc Tử” (木子) trong tiếng Trung ghép thành chữ “Lý” (李)




      "Ha!" Trạch Mẫn tựa vào ghế, gác hai chân lên bàn làm việc, ta để chân trần, hai chân vừa rộng vừa lớn, cẳng chân toàn là lông đen thui, : "Vào cửa em nhìn thấy "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử", nên em nghĩ chắc là ta họ Lý, đúng vậy ông chủ công ty này họ Lý."




      Triệu Hữu Thời vui vẻ, còn chưa kịp lên tiếng lại nghe thấy Trạch Mẫn : "Nhưng ai bảo em cậu ta là chủ công ty?" Trạch Mẫn ném đũa, quay ghế về phía Triệu Hữu Thời, "Cậu ta họ Đinh, tại ông chủ có ở đây. Triệu Hữu Thời, em nghĩ đơn giản quá rồi đấy, em muốn em mà làm, đừng tưởng rằng chuyện gì cũng là đương nhiên. Ai bảo em gọi điện thoại Dương nhúng tay vào chứ? Lúc Dương còn lăn lộn trong giới em còn quấn tã, ai có mặt mũi lớn như vậy, gọi cuộc có thể bảo Dương để em mình đổ máu vô ích chứ, hay là bảo do hai em nữ sinh đánh cho đổ máu, chỉ có đổ máu mà còn mất mặt nữa?"




      Triệu Hữu Thời hiểu được ý của Trạch Mẫn, cũng biết mình nên gì: "Vậy phải làm thế nào, hai cậu ấy còn ở bệnh viện, làm sao có mười vạn chứ..."




      Sắc mặt tái nhợt, lo lắng, mồ hôi ngừng chảy ra, vẻ mặt hoảng hốt, bộ dáng yếu đuối, dù sao cũng chỉ là nhóc chưa trải qua đời, Trạch Mẫn sợ ngất ở trong này, hoặc là khóc hai nháo ba thắt cổ, đành phải làm hùng cứu mỹ nhân: "Có di động ?"




      Triệu Hữu Thời vội gật đầu: "Có có." Lập tức lấy ra đưa bằng hai tay.




      Trạch Mẫn cười, nụ cười vẫn làm cho người ta chán ghét như trước, Triệu Hữu Thời rảnh để phân tích xem lần này ta cười nhạo vì chuyện gì, thấy Trạch Mẫn bấm phím, chỉ ấn ba lần, thờ ơ trong điện thoại: "Là đồn cảnh sát phải , tôi muốn báo án.”




      Triệu Hữu Thời kêu to: "Trạch...."




      Chữ "Mẫn" còn chưa ra, Trạch Mẫn vốn uể oải ngồi đột nhiên nhảy dựng lên che miệng Triệu Hữu Thời, tay ta cũng rất to, che lại hơn nửa mặt , bị dọa đến ngẩn người, liên tục lui về phía sau mấy bước, đến khi đụng vào bàn làm việc, tay Trạch Mẫn che miệng , tay kia cầm di động nhanh chóng xong tình huống, lúc này mới bỏ tay ra, cà lơ phất phơ cười: " xong!"




      Lần này Triệu Hữu Thời thực tức giận: "Sao có thể báo cảnh sát chứ, đánh bị thương người lưu lại án, sao có thể đối xử với Tưởng Phương Dao như vậy, phải báo cảnh sát ấy còn tìm làm gì, dựa vào cái gì mà báo cảnh sát chứ!"




      Trạch Mẫn ngạc nhiên ngờ con người câm như hến cũng có lúc khàn cả giọng tức giận ngút trời, nhìn chằm chằm như nhìn thấy quái vật: "Em có thể thi đỗ Thanh Hoa, hẳn là chỉ số thông minh cũng bình thường, em tin hai đánh chảy máu người đàn ông sao? Mấy người kia, ai dám báo án chứ? Nhân chứng là ai? Tất cả mọi người đều qua chỗ nướng Cửu Xuyên, nơi đó có camera ? Là ăn quỵt đấy có hiểu ? Hơn nữa mấy người đàn ông kia dám tiếp xúc với cảnh sát sao?" Trạch Mẫn sai khiến, " tại gọi điện thoại cho Tưởng Phương Dao bảo ấy như thế nào ."




      Triệu Hữu Thời lập tức lấy di động trong tay Trạch Mẫn, "a" ba tiếng, căng thẳng báo cho Tưởng Phương Dao. Trong lòng cân nhắc, có thể thấy được bộ dáng lời thề son sắt của Trạch Mẫn, hiểu sao lại cảm thấy hơi yên tâm.




      Trạch Mẫn lại tiếp tục ăn cơm, hai chân gác bàn làm việc, thấy bộ dáng ngơ ngác của Triệu Hữu Thời, càng nhìn càng giống con cú mèo, chờ xong điện thoại, ta mới cười : "Biết vừa rồi tại sao tôi che miệng em ?"




      Triệu Hữu Thời lắc đầu, Trạch Mẫn gắp miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa : "Điện thoại báo cảnh sát có ghi , nếu bọn họ có tâm khó bắt được. Đúng rồi, số điện thoại của em đăng ký bằng tên sao?"




      Triệu Hữu Thời nghĩ đến hình ảnh móc đồ ăn trong miệng ta ném vào mặt ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :