Tương Tư Ác Quỷ
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Hệ Liệt: Ma Ảnh Mị Linh
Thể loại: Huyễn huyền, cổ đại.
Tình trạng: Hoàn
Edit + Beta: Thỏ, Vịt
Ebook: Chun
Nguồn:
http://bamholyland.com/tuong-tu-ac-quy/
Văn án:
Quyển thượng
là giấc mộng của .
Trong cõi mộng, lần nào cũng phục tùng .
Rồi hết lần này đến lần khác giết .
Vốn vẫn nghĩ là mộng,
Cho đến khi thực xuất trước mặt mình.
Vẫn mùi hương đó, vẫn dáng người mạnh mẽ đó.
Vẫn là đôi mắt đen sâu thẳm người người khiếp sợ
Vừa như băng lạnh, lại tựa lửa đốt
Khiến cho thể kháng cự
Ngàn năm, vạn thế, muôn kiếp luân hồi.
Tay dính máu thế nhân.
Còn tay luôn dính máu
Sai lầm vô tận, khiến và trầm luân thành ác quỷ...
Quyển Hạ
là giấc mộng của
Cả cuộc đời này, dành trọn thời gian để tìm kiếm
Bởi hoài nghi phải là giấc mộng
Cuối cùng cũng xuất ở trước mặt
Vẫn khuôn mặt đó, vẫn nét dịu dàng đó
Mọi thứ đều giống mộng, nhưng quên, quên tất cả mọi chuyện..
Trong ký ức từng kiếp, nụ cười của , giọt lệ của đều khắc sâu vào trái tim
hao phí quá nhiều thời gian, cho tới hôm nay mới nhận ra rằng.
Nỗi niềm tương tư của và dã tâm bá nghiệp của .
Cuối cùng thứ nào quan trọng hơn...
Phần Mở Đầu: Tương tư...
Bầu trời xám ngắt.
Cơn mưa phùn dày đặc rơi từng giọt tí tách xuống mặt đất.
Cây cỏ gò đất bên sườn núi được tưới nước mưa trở nên xanh tốt mơn mởn. Nơi đây có đồng hoa cải dầu trải dài, mênh mông bát ngát.
Trong mưa gió lạnh lẽo, bóng người con yếu ớt ra từ giữa đồng hoa, gương mặt chút cảm xúc, ánh mắt trống rỗng. Mưa ngừng rơi, vậy mà vẫn chậm rãi bước từng bước. Tóc và quần áo ướt đẫm, nhưng nước mưa cũng thể gột sạch vết máu loang lổ kinh hãi ở người. Tay phải nắm chặt con dao găm – con dao cổ được đúc từ đồng thau.
Máu đỏ tươi từ vai thấm qua ngực theo ống tay áo của chảy xuống hoa văn chạm khắc chuôi dao, cuối cùng, từng giọt máu tí tách từ mũi dao xuống đất.
tiếp tục về phía trước.
Mưa phùn giăng mờ ảo, ở đồng hoa cải dầu nơi ngoại ô cách xa dấu chân người này chỉ có mình bước lẻ loi.
Rốt cuộc chuyện này còn phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây?
Đến khi nào lòng mới thôi đau?
Bao nhiêu lần nữa mới được giải thoát?
Đến bao giờ nữa đây….
Thoát khỏi suy nghĩ, phát mình đứng tại nơi bắt đầu mọi chuyện.
“Ha ha ha ha ha…”
Nhìn mảnh đồi sụt lở hoang phế, từ từ cất tiếng cười, tiếng cười lanh lảnh, như điên như dại, cười đến mức co thắt người. biết từ lúc nào, nụ cười biến thành tiếng gào khóc, quỳ mặt đất khóc to, khóc đến mức tim phổi như muốn vỡ nát, khóc cho đến khi nằm run rẩy mặt đất, tiếng khóc ấy chỉ còn là những thanh nức nở.
Mưa vẫn ngừng rơi, phủ xuống người, xuống mặt , như muốn xóa nhòa tiếng cười điên dại, và tiếng khóc nức nở đau thương kia…