[Đoản văn] Tương tâm Tác giả: Cố Tây Tước Convert & edit: Huyết Lệ Tuyệt Tâm Nguồn:https://langngoccac.wordpress.com/doan-van-tuong-tam-co-tay-tuoc/ Đây là chuyện xưa của mèo bệnh, cùng cặn bã nam… Nội dung nhãn: thanh mai trúc mã, vui mừng oan gia, gương vỡ lại lành Diễn viên: Dư Tâm Hân, Trình Diễm┃ phối hợp diễn: Dư mẹ┃ cái khác: Cố Tây Tước 1: Tiếp tục gặp lại Mĩ nữ Dư Tâm Hân hai mươi lăm năm xuân xanh, mới vừa tốt nghiệp khoa chính quy, ra ngoài công tác được hai năm, cũng bị buộc xem mắt dưới mười lần. là bởi vì cha mẹ, trai cùng chị dâu trong nhà bị tiết mục xem mắt lưu hành TV nay đầu độc, quả quyết đem ra làm vật thí nghiệm. Điệp khúc của Dư mẹ: con còn ít tuổi lắm hay sao? Con nhìn Bích Viện nhà bên cạnh xem, tuy rằng nó hơn con tuổi, bộ dáng cũng được xinh đẹp động lòng người như con, thế mà tốt nghiệp mới được hai năm liền kết hôn a~, tìm được vẫn là giảng viên đại học đẹp trai, còn Đình Đình ở nhà ngay kế bên, hơn con hai tuổi, thế mà cũng có con được 2 tuổi rồi đó! ! Dư Tâm Hân trong lòng thầm kêu: nghiệp chướng, nghiệp chướng a~, phụ nữ thời nay chẳng lẽ chỉ có con đường kết hôn, sinh con thôi hay sao? Bất quá trở ngại lớn nhất của chính là ở trong nhà có người đồng minh, cũng có quyền lên tiếng phản bác, cho nên chỉ có thể trầm mặc chống cự. dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm với mục đích bỏ của chạy lấy người, chỉ muốn mau mau chóng chóng quay về căn phòng trọ bé của mình, lại bị mẹ kêu ở lại “Dư Tâm Hân, mẹ nhiều như vậy, con có nghe lọt được lời nào hay đó? Chờ chút, con còn nhớ dì Mãn mà hồi con cũng từng thấy qua , dì ấy ra nước ngoài nghỉ ngơi 10 năm, quay về nước. Hôm nay đến thăm nhà ta, còn có cả con của dì ấy cũng đến, trước đây con cũng cùng nó chơi đùa với nhau rất vui vẻ a~, con phải cho mẹ mặt mũi, nếu như dì Mãn cùng với con của dì ấy vừa ý con, đó chính là tổ tiên nhà chúng ta tích phúc mấy đời đó~! Con của Mãn chính là… cha nó à, Trình Diễm tốt nghiệp đại học gì ý nhỉ?” cha ngậm cái tẩu run run : “Đại học Yale.” (*Đại học Yale: là viện đại học tư thục tọa lạc tại New Haven, Connecticut . Thành lập năm 1701 ở Khu định cư Connecticut , Đại học Yale là trong những viện đại học lâu đời nhất ở Hoa Kỳ, chỉ sau Đại học Harvard (1636), và Đại học William & Mary (1693). “Được rồi, đại học Yale!” Dư mẹ thổi phồng mất 15 phút đồng hồ, sau đó quay sang nhìn con , ánh mắt có chút ghét bỏ “Con xem con học trường đại học gì? Làm cho mẹ rất xấu hổ khi tiến cử con cho dì ấy! Công việc cũng vậy, aiz, hai năm mới được thăng chức lên làm nhân viên chủ quản nho .” “…” mẹ, con phải là do mẹ sinh ra hay sao? Dư Tâm Hân quả thực như ngồi bàn chông, gửi tin nhắn với nội dung ngắn gọn cho bạn tốt “Mau gọi điện thoại cho mình.” Vài giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, Dư Tâm Hân nhảy dựng lên tiếp điện thoại “A? Cái gì? Cậu bị thương? Mình đến ngay lập tức, cậu cứ ở đó chờ mình!” đầu bên kia truyền đến thanh bĩu môi “Dựa vào!” Dư Tâm Hân bên này mặt tràn ngập phiền muộn với người nhà: “Bạn của con bị xe đụng phải, con phải nhanh chóng đến đó xem sao, hôm nay được gặp người tốt nghiệp đại học Yale rồi, lần sau có cơ hội gặp lại! Con phải đây!” Dư mẹ còn chưa kịp câu nào còn, còn thấy bóng dáng của con đâu nữa, thẳng quay đầu lại với chồng: “Còn ra thể thống gì nữa!” Người đứng đầu Dư gia thản nhiên câu “Trình Diễm năm đó giống như là cự tuyệt Tâm Hân nhà mình phải.” Dư mẹ: “… Hả?” Dư cha: “Oh? Đó phải là còn trò gì để xem nữa hay sao?” Chị dâu cả đa sầu đa cảm của Dư gia: “Tâm Hân đáng thương.” Dư Tâm Hân vừa xông ra đại viện liền thở gấp, đứng thẳng người khoác túi xách lên, định bước thấy có chiếc xe ô tô đỗ lại trước cửa nhà mình. Bước xuống xe trước là vị phu nhân đẫy đà, sau đó xuống sau là lái xe tuấn. Dư Tâm Hân nghẹn họng thoáng nhìn trân trối, tiếp tục liếc mắt cái, sau đó quay đầu , giả bộ mình là người đường, chàng lái xe tuấn kia nhìn thấy , khẽ nhíu mày, kêu tiếng “Dư Tâm Hân.” Dư Tâm Hân cắn răng, quay đầu lại, thản nhiên cười “… Ách, gọi tôi à?” chàng lái xe tuấn đầu lông mày giãn ra, cười, cười làm cho Dư Tâm Hân biết chân thành gấp bao nhiêu lần “Đúng vậy, định đâu vậy?” “Ách, tùy ý chút, tùy ý chút, cứ tùy ý.” Dư Tâm Hân muốn , nhưng ra mới được vài bước lại bị vị phu nhân kia gọi lại “Con là Tâm Hân sao? Thay đổi cũng nhiều, làm cho dì cũng nhận ra, con định đâu vậy? Dì chính là dì Mãn đây, lâu thấy, , đưa dì vào trong nhà con ngồi chuyện lát.” Mặc dù là phu nhân, nhưng là phong cách hành lại đặc biệt quyết đoán, tay của Dư Tâm Hân bị bà bắt chặt lấy, sau đó, lại bị kéo trở về nhà mình, biết là có phải do mẫn cảm hay , đồng chí Dư Tâm Hân luôn cảm thấy chàng lái xe tuấn mực nhìn chằm chằm bóng lưng của mình. *************
2: Đính hôn . Dư Tâm Hân lại trở lại động ma, Dư mẹ là mặt cười có thể ví như hoa nở mùa xuân, đương nhiên là chỉ khi nhìn thấy Mãn cùng Trình Diễm thôi, còn như cũ nhìn con quay trở về mấy thân thiết “Còn nhanh chóng phà trà mời dì Mãn và Trình Diễm !” Dư Tâm Hân tháo túi xách xuống, sắc mặt trầm trọng vào phòng bếp, chi dâu cả của Dư gia theo vào “Để chị giúp em.” Sau đó giọng hỏi “Tâm Hân, chàng kia cũng là tuấn tú, em có muốn tiếp tục tranh thủ ?” “ cần? !” Dư Tâm Hân bình thường bộ dáng là con mèo bệnh, nhưng khi bị chọc giận cũng xuất ra móng vuốt. Kết quả lời này mới vừa ném ra ngoài, liền bị Dư mẹ tiến vào thúc giục mang trà ra nghe được, lập tức nổi bão: “Làm sao con có thể chuyện kiểu đó với Tiểu Diễm được? Hả? Đạo đãi khách cũng có!” Dư Tâm Hân muốn khóc mà khóc được, thân sĩ nam đứng ở bên cạnh mở miệng “ có chuyện gì đâu dì, sau khi con cùng Tâm Hân sống chung, con chậm rãi chỉ bảo cho ấy.” Dư mẹ ngu ngơ, Dư Tâm Hân cũng ngu ngơ. Dư mẹ: “… con là ?” Trình Diễm ôn nhã cười “Dì, con cùng Tâm Hân cũng còn nữa, mà cả hai bên đều có ý với nhau, cho nên con nghĩ ——nếu mọi người phản đối, chuyện hôn của con và Tâm Hân có thể quyết định trong năm nay được ?” “ phản đối!” “Phản đối!” hai mẹ con trăm miệng lời, người lên tiếng phản đối tất nhiên là đồng chí Dư Tâm Hân, đây là chuyện gì a~! “Tôi đại ca này, đầu óc phải là có vấn đề gì đó chứ?” Dư mẹ độc ác trừng mắt con “Con câm miệng!” Sau đó khuôn mặt tươi cười chuyển hướng Trình Diễm “Cái đó, Tiểu Diễm a, nếu con trước tiên cứ ra bên ngoài ngồi chút , dì có chuyện muốn với con dì” Trình Diễm cười, thân sĩ thối lui, đương nhiên thân ảnh phong thái tuấn vừa ra ngoài, Dư mẹ hướng con quát lớn: “Con mới vừa cái gì?” mèo bệnh cúi đầu “… gì.” “Đáp ứng ?”. “ đáp ứng.”. “Con muốn nhìn thấy mẹ chết sao?”. “… Mẹ, con phải là do mẹ sinh ra phải ?”. “Ván đóng thuyền, vì để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ, cho nên con bắt buộc phải đáp ứng!” . “…” . Dư Tâm Hân bị Dư mẹ kéo ra bên ngoài phòng khách, tại đây ý chỉ chiếu xuống, đương nhiên là bắt đầu từ ngày hôm nay cuộc sống của hoàn toàn bị đảo lộn, hôn của Dư Tâm Hân được định, nhân sinh càng thêm Hỗn Độn. … *************
3 : H chẳng hạn Chuyện thủa của đôi từng là thanh mai chúc mã, sau đó nữ truy nam, nam biết xấu hổ, tôi cũng muốn chuyện luyến ái, mỗi người ngả, quay đầu lại nam chúng ta kết hôn , đây được tính là chuyện gì a? tình cách 2 tuần, Dư Tâm Hân khi nghĩ đến chuyện cẩu huyết này sóng lòng lại vẫn là sục sôi như cũ, sục sôi chịu đựng đến giờ tan tầm, mới vừa ra khỏi cửa công ty, muốn rủ bạn bè đập phá bữa để phát tiết, đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn, dãy số quen mắt, lại nhìn, đây phải là số điện thoại của người gần đây hay gọi điện đến cho hay sao? Mỗi lần tan tầm, người này lại gọi điện thoại tới, phải là để hỏi tan tầm chưa, mà chính là hỏi ngủ chưa, mà hỏi xong lại cũng gì thêm nữa, Dư Tâm Hân nếu phải là vì áp lực từ phía Dư mẹ, còn nghi ngờ gì nữa, sớm đem phần tử nhàm chán này liệt kê vào sách đen. “Phần tử nhàm chán” cùng “Trình Diễm”, , hoàn toàn hợp, Trình đại thiếu gia sau khi học thành tài trở về nước phát triển nghiệp, trong khoảng thời gian này, cơ hồ có ngày ngủ đủ giấc, nhưng lại mỗi ngày đều gọi 2 cuộc điện thoại cho Dư Tâm Hân, cũng biết bên kia mỗi lần chần trừ lâu mới tiếp điện thoại, lật qua văn kiện rất có kiên nhẫn chờ, rốt cục cũng bắt máy, cười hỏi: “Tan tầm sao?” “…” “… Như vậy, khi nào chúng ta có thể gặp mặt nhau?” “Nếu có ý kiến gì, vậy tối nay , đến đón em nha ?” “…” “Được, cứ quyết định như vậy .” Cúp máy, mỉm cười, tiếp tục đọc văn kiện. Đồng chí Dư Tâm Hân bên này, cảm giác thê lương như có từng chiếc lá vàng rụng theo gió bay ở phía sau lưng mình, mang theo thanh rung chuyển đầy tang thương “Mình muốn tiêu diệt … , , nếu cần theo mình ở chỗ, mình thừa thế ăn … Ha ha ha ha… ăn .” đúng vậy, ăn . Đêm đó, thân sĩ nam ngọc thụ lâm phong Trình Diễm đến đón đồng chí Dư Tâm Hân đến chỗ ở ngoại thành của . Tên này mới vừa về nước, mà địa bàn được chuẩn bị xong rồi sao? đồng chí Dư Tâm Hân nhìn thấy nơi ở xa hoa của , trong lòng thầm so sánh nơi này với hang ổ Ma Tước, hung hăng rủa thầm phen. Vừa định hỏi mang tới nơi này để làm gì? Đối phương muốn mời uống rượu đỏ, hai người đều ăn mình ăn cơm xong mới đến đây. Dư Tâm Hân tiếp nhận, muốn có chuyện gì mau mau ra , đối phương cùng cụng ly, Dư Tâm Hân trừng mắt, mãnh liệt dốc ly rượu uống cạn hơi, muốn tại có thể rồi chứ? Đối phương lại mời thêm ly nữa, đồng chí Dư Tâm Hân thầm chẳng lẽ tôi sợ sao? Đầy quyết đoán, lại ly uống cạn, sau đó ly lại ly. Cuối cùng là, đồng chí Dư Tâm Hân đem thân sĩ nam Trình Diễm ngọc thụ lâm phong ăn sạch, ăn đến cực kỳ tàn ác. Sáng sớm, những tia nắng mặt trời chiếu xuống quần áo trong được may khéo léo người Trình đại thiếu gia, ngực chưa được che lấp kín, để lộ ra dấu vết hoan ái. Đồng chí Dư Tâm Hân vẫn còn nằm giường chưa thanh tỉnh, nghẹn họng nhìn trân trối… “Tôi…” Trình Diễm quay đầu lại nhìn cái, thản nhiên : “ là lần đầu tiên.” Tôi cần vào! Dư Tâm Hân lệ tuôn như mưa! Đồng chí Dư Tâm Hân cũng là lần đầu tiên, nhưng vấn đề là…. TMD (con mẹ nó) vì cái gì mà cảm giác được là mình ăn ? ràng là chuốc rượu mình, sau mình căn bản là quên mất quá trình ăn cụ thể đêm hôm qua, cho nên thể chính xác được là ai ăn ai? ! Dư Tâm Hân u buồn, đau khổ, đối với hề có tin tưởng. Vài ngày sau nhịn được gọi điện thoại cho chị Mao hồi chơi cùng nhau, tại sống ở phía Nam, chị Mao này rất tinh thông các loại tri thức H. Dư Tâm Hân: “Mao a~, nếu say rượu loạn tính, dưới tình huống hai người đều uống rượu, người nào phải chịu trách nhiệm? Ô ô, nam so sánh ra chiếm tiện nghi hơn có phải !” Đầu dây bên kia: “NO, nữ!” “…” ( tác giả: aiz, vốn là đồng chí mèo bệnh của chúng ta hỏi sai đối tượng ╮(╯_╰)╭) Đầu dây bên kia: “Ha ha ha ha, em mạnh hơn phải ? Đến, nghe chút, nghe chút.” mèo bệnh thuần khiết lại giãy giụa “ phải em mạnh hơn .” “Ai nha chuyện đó quản ai thượng ai, khoái hoạt ? Mất hồn ? Cảm thấy được giống lên Thiên đường ?” “… Địa Ngục.” Đầu dây bên kia giống như gặp được sét đánh giữa trời quang “ có khả năng a~, theo chị điều tra —— A ha, người nọ rất cường tráng đúng ? Ha ha ha ha ! như vậy lần đầu tiên tuy có chút đau đớn, nhưng sau đó liền tiêu hồn thực cốt, ha ha ha ha.” “…” Dư Tâm Hân đỏ bừng cả khuôn mặt, quyết đoán cúp điện thoại!
4: Kết hôn . Dư Tâm Hân lại nhìn thấy Trình đại thiếu gia Trình Diễm bề ngoài thân sĩ, nội tâm đen tối, là khi bị Dư mẹ kêu giây sau phải quay về nhà. Thân sĩ nam áo mũ chỉnh tề, trình diễn vẻ mặt hồng hồng, ngượng ngùng của tiểu mỹ nhân, : “Gần đây liên lạc được với em, cho nên chỉ có thể nhờ dì gọi em về nhà.” mặt người dạ thú, tuyệt đối là cầm thú! Đồng chí Dư Tâm Hân nhủ thầm trong lòng. Dư mẹ: “Ai ui~, đều định hôn rồi, còn gọi dì gì nữa, gọi mẹ , a~, Tiểu Diễm.” Trình Diễm nho nhã lễ độ cười “Vâng, mẹ, con có thể mời Tâm Hân ra bên ngoài dùng cơm được ?” “Có thể, như thế nào lại thể đây? Thế nào cũng có thể! thôi, thôi!” Dư Tâm Hân được tôn sùng đưa ra đến tận cửa, ngửa mặt lên trời thét dài, lệ rơi đầy mặt, mẹ, người hẳn là đem con ván đóng thành thuyền a~. “ thôi.” Người bên cạnh ôn nhu cười . “… Trình Diễm, để cho tôi cắn cái được ?” đối phương mỉm cười, nhướng mày, sau đó Trình đại thiếu gia giơ cánh tay quý giá của mình lên “Cắn ra máu liếm sạch là được.” Đồ đàn ông phúc hắc a~ Dư mèo bệnh cắn mạnh phát, chảy máu “Sít sít” nuốt vào, ngẩng đầu, lau mép “ ăn!” Phúc hắc nam vẫn là cười cười, vẫn là như vậy a~, chút biểu tình cũng thay đổi. Hôn được người nhà hai bên cực lực thúc đẩy, thế nhưng “Kết giao” của vợ chồng son hai tháng sau mới được diễn ra, cũng chính là sau lễ tình nhân bốn ngày. Hôm nay, hai người mới thử lễ phục. Đây chính là cửa hiệu áo cưới cao cấp. Trong phòng thử đồ, gã nhân viên phụ trách lấy quần áo vẫn đứng bên cạnh, nhìn thấy tay của chú rể tuấn thử Tây phục, yếu ớt hỏi câu “Trình tiên sinh, vết sẹo tay …” Vừa rồi khi mặc áo sơmi, nhìn thấy cánh ta của có hai khối sẹo như vết răng cắn, khỏi tò mò hỏi. Kết quả là chú rể cười ấm áp, mang theo vài phần sủng nịch “ có gì, trong chăn S-M.” Phần đông nhân viên: “…” Đồng chí Dư Tâm Hân mới từ trong phòng thử áo cưới bước ra: “…” Đến ngày hôn lễ, dâu với chú rể: “Trừ phi ở ngay tại chỗ này, trong vòng 30 giây 100 lần câu ‘ em’ với em, nếu em đáp ứng gả cho .” Dư mẹ phun lửa, phần lớn khách mời ồn ào. dâu ở trong trạng thái xem kịch vui, xem đầu lưỡi của đảo quanh kiểu gì để xong 100 lần ‘ em’ trong vòng 30 giây đây? Coi như thất bại (khẳng định thất bại, đồng chí Dư Tâm Hân thực khẳng định, bởi vì thử qua), nhưng như vậy ít nhất… Giáp mặt cũng nghe được vài lần ‘ em’. Sau đó chú rể chỉ suy tư giây, với di động: “ em.” Ghi hoàn thành, tuần hoàn nhanh chóng truyền bá… Cả sảnh đường cười to, dâu mất mặt lệ tuôn như mưa, bao giờ … tin tưởng tình nữa ~~~~(>_<)~~~~ Tình sử của mèo bệnh tóm lại chính là “ hiểu ra sao cả”, nhớ ngày đó, khi mới mười mấy tuổi, nhăn nhó theo sát ma-cà-bông kia ‘em thích ’, bị tôi chuyện luyến ái, được chứ, bây giờ trở về, liền lập tức cùng kết hôn, phải là hiểu ra sao cả là cái gì? Sau khi hưởng tuần trăng mật trở về, bị giày vò còn nhận ra bộ dáng gì nữa, đồng chí Dư Tâm Hân chân chính thành mèo bệnh, rốt cục cố lấy dũng khí dùng thanh tàn khốc với mỗ nam chuẩn bị bữa tối ở trong phòng bếp: “Giải thích , vì sao phải kết hôn với em?” Trình Diễm thiếu gia đầu cũng quay lại “ em.” “Có quỷ mới tin ! Năm đó phải là thích em hay sao?” đây là nỗi niềm vẫn canh cánh ở trong lòng của đồng chí mèo bệnh, canh cánh trong lòng a~. Trình thiếu gia quay đầu lại nhìn cái, ý vị thâm trường : “ như vậy liền thương , dễ dàng xảy ra vấn đề.” “…” Trình đại thiếu gia rửa sạch tay, chậm rãi lau sạch , chậm rãi về phía đồng chí Dư Tâm Hân, gần trong gang tấc, thổi khí như lan “Vạn nhất vào trung học đem em ăn sạch, phải là bị mẹ em đánh chết hay sao?” “… mới là con do mẹ em sinh ra.” Nam nhân trầm thấp cười “Nếu vậy chúng ta đây chính là loạn – luân, ừm, nếu như là với em, để ý.” “ chết !” “Ha ha, chết ai cho em khoái hoạt đây?” Dư Tâm Hân lại lệ tuôn như mưa. Tình thuần khiết chỉ có xuất ở trong tiểu thuyết a~! ( kết thúc ) ***********