Tơ hồng - Hải Thanh Cầm Thiên Nga

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Tơ hồng
      (Xích thằng)

      [​IMG]


      Tác giả: Hải Thanh Cầm Thiên Nga

      Thể loại: Gương vỡ lại lành trọng sinh, truyện ngắn, huyền huyễn, cổ đại

      Độ dài: 6 phần

      Convert & Edit: Vân Cherry
      ♥ ♥ ♥ ♥ ♥

      Hờ hờ chung là lang thang luẩn quẩn “rảnh rỗi sinh nông nổi” liền lao vào ))

      Tên truyện “Xích thằng” có nghĩa là tơ hồng, sợi chỉ đỏ (hồng).

      ♥ ♥ ♥ ♥ ♥

      Nhân vật chính: A Thiền, Lăng Tiêu ┃ Phối hợp diễn: Đôn Di, Nguyệt lão, Thanh Trà, Hồng Lạc, vài người phàm ┃ Khác: Thỏ tiên, Thần Quân

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]



      Đêm Thượng Nguyên(*), khắp đường phố Kinh thành treo vô số đèn lồng, trong thành tất cả nam nữ già trẻ toàn bộ gia đình đều hối hả rộn ràng ra ngoài ngắm đèn. Chốc chốc lại có người châm lửa đốt pháo, “bùm” tiếng, ánh lửa rực rỡ tạo ra những tia sáng tươi đẹp, làm cho mọi người tươi cười ngớt.

      (*) Tết Thượng Nguyên (hay tết Nguyên Tiêu) là ngày Rằm tháng Giêng (15/1 lịch).

      Năm nay mùa đông lạnh lẽo kéo dài, sau giữa thu tuyết lại bắt đầu rơi nhiều, nhưng so với năm trước sớm hơn hai tháng. Mặc dù trải qua giá lạnh khủng khiếp, nhưng tết Nguyên Tiêu vẫn là trong những ngày lễ náo nhiệt nhất trong năm. Hiếm khi thời tiết đẹp như vậy, trăng sáng nhô lên cao, xuyên qua con sông đóng băng, ánh đèn hai bờ sông như những ngôi sao hội tụ lại.

      Nam nữ hào hoa phong nhã sợ lạnh giá, mặc quần áo mới đẹp đẽ, đường cái, hoặc xem đèn hoặc xem người, nhìn quanh cười đùa, giống những ngọn đèn hoa điểm cho bóng đêm.

      “Nhìn thấy chàng trai kia ?” cầu đá, thanh ,“Mặc áo xanh.”

      “Ừ, thấy rồi.”

      “Còn có áo tim kia, cầm theo đèn lồng.”

      “Ừ, cũng nhìn thấy rồi.”

      “Ta , đứng nhìn là được.”

      trận gió thổi qua sông, dường như ai phát giác, chỉ cành liễu cạnh cầu lay động.

      A Thiền mở to hai mắt, dưới ánh trăng, gương mặt trắng mịn tràn đầy tò mò.

      Tiên đồng Thanh Trà lẩm bẩm, tung sợi tơ hồng trong tay lên. Trong bóng đêm tơ hồng ánh lên tia sáng nhạt, mềm như khói, bắt đầu chuyển động kéo dài tới đoàn người. A Thiền nhìn thấy tơ hồng kia quấn lấy tay của chàng trai áo xanh và áo tím, giây lát sau lập tức biến mất thấy nữa.

      “Chu Khuê, Trần Nhị nương.” Thanh Trà lẩm bẩm, cúi đầu nhìn sách U Minh, dùng bút son điểm nét.

      A Thiền:“……” Nàng nhìn đôi nam nữ kia vào trong đám đông, giây lát sau còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Thuở trước ở phàm trần, truyền thuyết Tơ hồng Nguyệt lão định nhân duyên nàng nghe qua vô số lần, nhưng bản thân được chứng kiến lại là loại cảm giác mới mẻ và kỳ diệu. Làm tiên đồng mới tiến cung Nguyệt Lão, A Thiền nhìn tiền bối làm mẫu, vừa hồi hộp vừa nóng lòng muốn thử.

      “Được rồi, đôi tiếp theo đến lượt .” Thanh Trà tiếp tục liếc sách, dứt lời, cưỡi mây bay lên, bao xa, bỗng nhiên phát A Thiền theo kịp.

      “Yên tâm, là thần tiên rồi, người phàm nhìn thấy .” Thanh Trà ở đám mây với A Thiền.

      Lúc này A Thiền mới yên tâm, nhảy lên, cưỡi mây bay theo.

      Thanh Trà:“……”

      “Sao cưỡi mây còn dùng kiểu nhảy con thỏ?” hỏi.

      A Thiền đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu:“Ta quen rồi ……”

      Thanh Trà nhiều nữa, thở dài, đưa sách U Minh cho nàng:“Tìm người.”

      A Thiền gật đầu, nhìn tên sách U Minh, nhắm mắt lại.

      Lầu gác mái hiên ồn ào náo nhiệt trong thiên địa biến mất, chỉ còn vô số ánh sao phát sáng. Nàng cảm nhận bọn họ, bao lâu, nàng mở to mắt, bay đến góc đường. Đó là hai đứa trẻ hàng xóm, lúc này cùng ngắm đèn. A Thiền đọc khẩu quyết, tung tơ hồng, buộc tay của hai đứa bé.

      Thanh Trà nhìn A Thiền, vẻ mặt kinh ngạc.

      “Vừa rồi dùng Linh Giác thuật?” hỏi.

      A Thiền lắc đầu:“Ta biết.”

      “Vậy sao tìm được bọn họ ?”

      A Thiền :“Ta nhắm mắt lại thấy được.”

      “Nhắm mắt lại? Pháp thuật của tộc Thỏ?” Thanh Trà hồ nghi.

      “Ừm…… Chắc vậy……” A Thiền gãi đầu.

      “Thôi.” Thanh Trà quyết định hỏi nữa, ngẩng đầu nhìn trời, ,“Xem như thông minh, giờ còn sớm nữa, ta còn phải đến Lạc Dương, chuyện ở Kinh thành giao cho .”

      “Ta?” A Thiền giật mình.

      “Đúng vậy, là .” Thanh Trà xong, đưa sách U Minh và bút son nhét vào tay A Thiền,“Đêm nay có nhiều người nên dễ tìm hơn, vất vả chút cũng sao. Qua tết Nguyên Tiêu, mọi người đều ở trong nhà, ta phải tìm từng nhà , rất phiền hà.”

      A Thiền hiểu , gật gật đầu.

      Thanh Trà cưỡi mây bay mất, chỉ còn lại A Thiền đứng đó.

      “Bùm” tiếng, trong thành lại có người đốt pháo. Lầu gác trong thành nối tiếp nhau ánh lên rất nhiều màu sắc, dùng đèn tô điểm, nghệ kỹ ở lầu biểu diễn vũ điệu cùng xiếc ảo thuật, khiến cho nhóm người nghỉ chân trầm trồ khen ngợi.

      A Thiền vào tham gia náo nhiệt, quên luôn cưỡi mây, theo đám người khắp nơi.

      “Bán đèn bán đèn đây! Đèn thỏ mới làm, chân mang tơ hồng, Nguyệt lão giữ nhân duyên!” người bán hàng rong xoa xoa bàn tay đỏ bừng vì đông lạnh, chào mời người đường,“Tiểu nương tử! Đèn thỏ giữ nhân duyên này! Vị lang quân này, mua đèn thỏ tặng nương tử …… Cái gì? muốn đèn thỏ? Vậy còn có đèn dê đèn bò đèn ngựa, tất cả đều mang tơ hồng đó lang quân……”

      Giọng to đến nỗi dù có cách xa cũng có thể nghe thấy , mấy cười khanh khách.

      “Hoa đăng cũng có thể giữ nhân duyên? Người này biết điêu!”

      “Đúng mà, là đèn con thỏ, thỏ phải Hằng Nga sao?”

      ……

      Con thỏ sao, trong cung Nguyệt Lão cũng có thỏ nha!

      A Thiền nghe thấy các nàng nghị luận, có chút phục.

      Góc đường có người bán bánh nguyên tiêu, lò than là cái nồi to bốc khí trắng nóng hổi. A Thiền ngửi thấy được hương vị ngọt ngào này, suy nghĩ xem nhặt ít đá ở đâu để biến thành tiền mua bánh, nàng chợt nhớ tại mình là thần tiên, lừa tiền người phàm là phạm phải Thiên luật.

      A Thiền nuốt nuốt nước miếng, tiếc nuối miễn cưỡng bỏ .

      Nàng nhìn sách U Minh, bao lâu liền tung vài sợi tơ hồng. Tên sách càng ngày càng ít, A Thiền cảm thấy công việc này cũng coi như thuận buồm xuôi gió, kìm được sung sướng.

      Lúc ngang qua ngôi nhà, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng người thở dài. Ngẩng đầu, chỉ thấy cái đứng phía trước cửa sổ, thổi hơi vào hai bàn tay, chà xát, chắp tay hình chữ thập cầu nguyện với ánh trăng:“…… Tiểu nữ tử tên Lí Dao, chỉ mong có được lang quân như ý, cuộc đời này còn nuối tiếc……”

      Lí Dao? A Thiền giở sách U Minh, bên trong có tên của nàng ấy.

      Nguyệt lão chưa từng an bài lang quân cho nàng ấy mà…… A Thiền cảm thông nghĩ, muốn tránh ra mùi hương mê người theo gió đêm bay đến, nàng dừng bước.

      A Thiền lần theo mùi hương, ở bàn cạnh cửa sổ chỗ đứng có chén .

      Đó là bát bánh nguyên tiêu, A Thiền ngửi mùi thơm có thể kết luận, trong bát có rất nhiều củ cải.

      Bánh củ cải cắt chỉ…… A Thiền vô cùng buồn bã.

      Qua sông là Cung thành, nơi này náo nhiệt hơn những chỗ khác. Hoàng đế đích thân tới, dẫn cung quyến nội quan ngắm đèn, vui vẻ cùng dân chúng.

      Cửa Cung thành to lớn tráng lệ, dưới thành có hơn chục tòa lầu cao ngất treo hoa đăng rực rỡ sắc màu.

      Ở Khuyết lâu nội thị trong cung đốt pháo ngút trời, mỗi lần đốt đều khiến cho đám người ồn ào huyên náo. Từng tảng băng rơi xuống mái hiên, nước sơn vàng giống như bị đông lại, ánh lên hào quang sáng rực trong bóng đêm.

      đôi nam nữ cuối cùng có tên trong sách U Minh ngắm đèn giữa đám người, A Thiền phải mất công tìm, buộc luôn tơ hồng cho họ.

      “Nhìn kìa, Quảng Lăng Quận Vương kìa!” Lúc A Thiền ngang qua đám người, có mấy giá hưng phấn , ngừng kiễng chân nhìn về phía thành lâu.

      “Đâu đâu?”

      “Ở bên kia, thấy , mặc hồng cẩm bào.”

      “A……”

      Nàng cũng ngẩng đầu nhìn theo.

      Trong nháy mắt, tiếng gào thét bay lên tận trời, khoảnh khắc những bông pháo nổ lên, phát sáng rực rỡ như ban ngày.

      Đám người tán thưởng “Ồ” tiếng.

      A Thiền nhìn thấy gương mặt thiếu niên kia được ánh sáng rực rỡ khắp bầu trời chiếu rọi, ánh sáng lấp lánh phác họa đường nét khuôn mặt, tuấn mỹ mà tao nhã. đội ngọc quan mặc áo lông, ngồi giữa những nữ quan, khiến người liếc mắt cái cảm thấy xúc động; hơi ngẩng đầu, giống như ngắm pháo hoa, lại có chút thờ ơ lạnh nhạt.

      A Thiền ngẩn người.

      “Quảng Lăng Quận vương đấy……” Lại có người thở dài,“Nếu ngài ấy liếc nhìn bên này dù chỉ cái cũng tốt.”

      Trong đầu A Thiền thoáng qua ý nghĩ.

      Nàng lật xem U Minh trong tay, nhìn từng cái tên trong hoàng tộc, nhưng tìm mãi mà thấy cái tên Quảng Lăng Quận Vương xuất ở bên trong.

      Cũng là người đơn à…… A Thiền sáng tỏ.

      tiểu lâu, cửa sổ nhà Lí Dao bị gió thổi mở ra. Nàng chỉ mới chợp mắt lát, khi tỉnh lại lại kinh ngạc phát nguyên tiêu bàn cánh mà bay.

      Bên cạnh cái bát trống có vài giọt nước canh, còn có tờ giấy.

      giấy là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết:“Lí Dao, thành toàn tâm nguyện của , lang quân chọn. Dùng bát nguyên tiêu này để đền đáp.” Phần kí tên là hình gì đó giống dấu chân.

      Hai
      [​IMG]


      Tết Nguyên Tiêu qua , Nguyệt Lão Cung Thiên đình rốt cục có thể thở phào hơi.

      Nguyệt Lão Cung nằm Vân đài làm bằng ráng mây ngũ sắc, nơi này ồn ào hỗn độn, mưa gió gian khổ như nhân gian, mà là mây khói lượn lờ, an lành và yên tĩnh, bầu trời luôn trong xanh.

      Trong cung nhóm tiên đồng cực kì nhàn rỗi, tụ tập chỗ chuyện phiếm.

      Thần tiên Thiên đình cũng thiếu chuyện để , chuyện lớn nhất mới đây là Tiền Đường Long nữ cùng Đông Hải Long tử muốn ly hôn.

      “Theo ta ý mà, việc này thể ai đúng ai sai.” Thanh Trà từ từ ,“Tiền Đường Long nữ xinh đẹp, Đông Hải Long tử đa nghi, tính tình lại nóng nảy, mỗi lần tức giận đều dẫn nước biển chảy ngược Tiền Đường làm cho miệng sông Tiền Đường thành hình cái loa mất rồi.”

      Hồng Lạc, tiên đồng khác nghe xong, đồng ý gật đầu,“ sai. Tiền Đường Long nữ luôn dịu dàng, trách được mỗi lần đều chạy về nhà mẹ đẻ.”

      A Thiền nghe bọn họ , nghi hoặc hỏi,“Lúc trước hai người đều do Nguyệt lão định hôn nhân à?”

      Thanh Trà và Hồng Lạc liếc nhau, biết nên khóc hay nên cười.

      “Làm sao đến lượt Nguyệt lão sắp xếp chứ?” Thanh Trà ,“Nguyệt lão chỉ trông coi người phàm, Long tử Long nữ đều là thần tiên!”

      “Nhưng cũng phải lại, ta nghe ban đầu nhân duyên của thần tiên là do Nguyệt lão trông coi.” Hồng Lạc ,“Sau đó lại thấy có rất nhiều phiền toái nên mới bỏ .”

      “Ta cũng nghe rồi.” Thanh Trà cười hì hì,“Lúc trước định ra mấy đôi gây náo loạn, Hằng Nga này, Chức Nữ này, Thất tiên nữ nữa, vân vân, Nguyệt lão đau đầu.”

      Hồng Lạc thở dài:“Làm Nguyệt lão cũng dễ, cậu nhìn xem sao Ngưu Lang Chức Nữ luôn luôn cách xa nhau đấy, kỳ Vương mẫu ra tay có chút quá đáng đúng ? Ai mà dám mắng Vương mẫu chứ, cho nên toàn bộ oán giận nhằm vào Nguyệt lão hết! Còn có Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ(*) kìa, lúc trước là do Ngọc Đế say rượu nên mới thêu dệt câu chuyện , Nguyệt lão nghe theo, nhưng Thất tiên nữ người ta đâu có muốn thế!” xong, vẻ mặt của rất thất vọng,“Cậu thấy đấy, chuyện này qua bao nhiêu năm rồi, Dao trì gần như vậy nhưng Thất tiên nữ vẫn chịu tới tắm……”

      (*) Truyền thuyết này có nhiều phiên bản, mọi người có thể lên google để tìm hiểu thêm.


      (Theo truyền thuyết Thất tiên nữ cùng tiên tắm đầm, bảy vị tiên nữ ưa sạch , thích tắm rửa, mỗi con sông hồ nước dưới phàm trần đều lưu lại dấu chân của họ… Chắc ý của tác giả là do tiên nữ thứ bảy giận dỗi nên cho dù Dao trì có gần cũng thèm đến tắm.)



      Thanh Trà “chậc chậc” lắc đầu, tổng kết :“Xét cho cùng cũng phải lỗi của thần mà!”

      A Thiền nghe bọn họ chuyện xưa đến nhập thần, mở to hai mắt.

      “Này A Thiền,” Hồng Lạc quay đầu nhìn nàng,“ là thỏ mới thành tiên, sao lại đến Nguyệt Lão Cung?”

      “Ta……” A Thiền nghĩ nghĩ, vẻ mặt chả biết gì.

      Vấn đề này nàng cũng biết. Lúc trước A Thiền từ con thỏ trở thành thần tiên, mà vào Tiên tịch được Thiên đình phân công tiên chức. Thần quan cai quản Tiên tịch nhìn A Thiền lúc lâu, lại lúc nữa, tuyệt bút vung lên, phân nàng đến cung của Nguyệt lão làm tiên đồng.

      Nguyệt Lão Cung chuyên cai quản hôn nhân dưới nhân gian, tại hạ giới cũng là nơi nổi tiếng. Có điều A Thiền là con thỏ, lúc trước nguyện vọng lớn nhất phải là đến Nguyệt Lão Cung, mà là đến Quảng Hàn Cung làm Thỏ Ngọc.

      Quả nhiên đó là chức vị cực tốt. Trước khi tu tiên, trưởng lão của tộc Thỏ với A Thiền rằng, Thỏ Ngọc luôn được ăn no, thức ăn được cung cấp trực tiếp từ đầu bếp của Thiên đình, củ cải trong Vườn Tiên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Lúc ấy nghe như thế, A Thiền lòng dạ nghĩ tới. Nhưng lên đến Thiên đình nàng mới xót xa phát ra, chỉ có chức vị Hằng Nga, Thỏ Ngọc cũng chỉ có con, ngàn vạn năm qua , vô số thỏ con cố gắng thành lão thỏ nhưng chưa kịp làm chết thẳng cẳng rồi, cho nên Thỏ Ngọc trong Nguyệt Cung chưa từng thay đổi……

      “Chẳng lẽ có người nào với sao?” Sau khi A Thiền ngọn nguồn, Hồng Lạc khó tin nhìn nàng,“Thần tiên bị đói bụng, hơn nữa trong Vường Tiên hoa cỏ cây cối quý giá cái gì cũng có, nhưng lại có củ cải.”

      có người nào với ta,” A Thiền uất ức,“Bên cạnh ta đều là thỏ.”

      Hồng Lạc:“……”

      “A Thiền làm Thỏ Ngọc cũng tệ,” Thanh Trà ,“Màu lông trắng thuần, cái đầu lại nho , đúng là loại thỏ mà Hằng Nga thích……”

      “A Thiền! A Thiền ở đâu?” , bỗng nhiên tiên đồng vội vàng chạy đến, nhìn thấy A Thiền, hầm hầm vẫy tay gọi nàng,“Mau hồi cung! gặp rắc rối rồi!”

      Trong cung Nguyệt Lão, khói mây lượn lờ, khí có chút căng thẳng.

      A Thiền tới điện, chỉ thấy vịTiên lại(*) chuyện với Nguyệt lão, nhăn mày.

      (*) Giống như Quan lại, chỉ chức vị chung.

      “Tiên quân.” A Thiền tiến lên phía trước, hành lễ với Nguyệt lão.

      “Đây tiên đồng kia?” đợi Nguyệt lão trả lời, Tiên lại đánh giá A Thiền.

      “Đúng vậy.” Nguyệt lão vuốt râu gật đầu, dứt lời, nhìn về phía A Thiền,“Vị thượng tiên này có chuyện muốn hỏi con, trả lời đúng đấy.”

      Bỗng nhiên A Thiền cảm thấy lo sợ, dạ tiếng.

      Tiên lại cũng khách khí, nghiêm túc nhìn nàng:“Vị tiên đồng này, ta hỏi , đêm Thượng Nguyên hôm đó, có từng tự tiện dắt tơ hồng cho Quảng Lăng Quận Vương ở phàm trần?”.

      Trái tim A Thiền đập mạnh.

      “Vâng.” Nàng bất an nhìn về phía Nguyệt lão, thừa nhận ,“Ta thấy Quận Vương và nữa đều có tình duyên, nên tiện tay……”

      “Tiện tay?” Tiên lại trừng mắt,“ có biết Quảng Lăng Quận Vương là ai ? Ngài ấy là Lăng Tiêu Quân! Sao dám tự ý định duyên cho Thần Quân?!”

      Lăng Tiêu Quân?

      A Thiền khó hiểu. Lăng Tiêu Quân tất nhiên nàng biết, tiếng tăm lẫy lừng, là người con nhất của Vương mẫu, chính là thần cai quản bốn mùa. Nghe khi ngài ấy ra đời, ánh sắng chiếu khắp chín tầng mây, vạn hoa cùng nhau đua nở, sóng lớn dâng cao, nhật nguyệt rực rỡ, chúng thần đều tôn sùng…… Đương nhiên tất cả đều là lời thừa, điều A Thiền là, làm sao Quảng Lăng Quận Vương lại trở thành Lăng Tiêu Quân được?

      “Thượng tiên bớt giận.” Nguyệt lão chút hoang mang ,“Tiên đồng này mới tới, hiểu lí lẽ. Trong chuyện này lão đây có chuyện , Lăng Tiêu Quân cũng là Thần Quân, đầu thai xuống hạ giới làm gì?”

      “Chuyện của cấp làm sao ta biết được!” Tiên lại trừng mắt:“Dù sao vận mệnh của Lăng Tiêu Quân sách có ghi có nhân duyên, kia chết trẻ, nhưng tiên đồng này lại tự ý gây chuyện, suýt chút nữa hai người họ bị sửa lại vận mệnh!”

      Sắc mặt A Thiền trắng bệch.

      “Suýt chút nữa?” Nguyệt lão lại nghe ra lỗ hổng, ha ha cười:“ như vậy , vẫn chưa gây thành đại loạn.”

      Tiên lại tự biết mình nhanh mồm nhanh miệng lộ ra, liếc Nguyệt lão cái, tức giận :“May mà Minh Phủ phát sớm, tạm thời giấu được. Nay tơ hồng tay kia giải trừ, nhưng Lăng Tiêu Quân có hồn phách Thần Quân, Quỷ tiên dưới Minh Phủ thể đến gần!”

      Nguyệt lão khó hiểu:“Vậy ……”

      Tiên lại liếc A Thiền cái:“Quan lại , việc bé nên xé ra to, tơ hồng do ai buộc người đó phải cởi!”

      Ba
      Cuộc đời của thỏ A Thiền rất dài, gặp vô số rắc rối, số lần bồi tội cũng nhiều tả. Nhưng mà Lăng Tiêu Quân là đại thần như vậy, nàng con thỏ tiên bé đừng tới bồi tội, ngay cả cười làm lành cũng có cửa.

      Cho nên tò mò hại chết thỏ, nếu xem nguyên nhân bắt nguồn từ việc A Thiền gây họa, kỳ nàng rất hưng phấn.

      Là Lăng Tiêu Quân đó, nghe Lăng Tiêu Quân nắm giữ chuyện thay đổi bốn mùa……

      “Ta có thể Tử Vụ Sơn trước được ?” Lúc bị Tiên lại áp tải hạ phàm, A Thiền hỏi.

      làm gì?” Tiên lại liếc nàng.

      A Thiền đỏ mặt:“Ta cảm thấy tay cũng tốt, Tử Vụ Sơn có nhiều củ cải, vừa to vừa ngọt….”

      “Lăng Tiêu Quân ăn củ cải.” Tiên lại lạnh lùng .

      Ban đêm buông xuống, ánh trăng bạc bao lấy mọi thanh yên tĩnh trong thiên địa, cưỡi mây bay xuống lâm viên ở ngoại ô Kinh thành, A Thiền nhìn lại, chỉ thấy ánh trăng chiếu lên tuyết trắng, trước mắt là lầu gác tạo kiểu tinh xảo.

      thôi.” Tiên lại với A Thiền. A Thiền thấy ánh đèn lầu, do dự nhìn về phía Tiên lại.

      Gương mặt Tiên lại có chút kính sợ, :“Lăng Tiêu Quân ở đây.”

      A Thiền lên tiếng trả lời, cố lấy dũng khí, triệu hồi mây bay về phía đó.

      Tiếng gió gào thét bên tai, mắt thấy sắp đến gần ánh đèn lấp lánh, A Thiền đột nhiên cảm thấy trận gió thổi đến, thân thể giống bị kéo ra dường như hơn rất nhiều.

      Trong nháy mắt tiếp theo, nàng sửng sốt.

      A Thiền biến thành hình con thỏ, bốn cái chân treo lên, hai cái tai bị người nắm chặt trong tay.

      Thiếu niên đứng trước mặt, cúi đầu nhìn nàng, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, sáng trong như ngọc.

      Bốn mắt nhìn nhau, A Thiền nhìn người trước mắt, người nọ cũng nhìn nàng, trong ánh mắt xinh đẹp dâng lên kinh ngạc, hoặc là…… hưng phấn?

      “Quận vương! Đứng ở cửa sổ rất lạnh, mau vào !” giọng lanh lảnh từ bên trong truyền đến.

      Quảng Lăng Quận Vương, , Lăng Tiêu Quân quay đầu nhìn nhìn bên kia, lớn tiếng :“Ừ, ta bắt được …… A!”

      A Thiền thừa dịp thất thần, vội vàng vùng vẫy lủi , nhanh như chớp trốn dưới gầm giường.

      Tiếng bước chân vội vàng mà đến:“Làm sao vậy?”

      “Con thỏ.” Giọng của Lăng Tiêu Quân lộ ra vui vẻ,“Vừa rồi ta đứng cạnh cửa sổ ngắm trăng, đột nhiên trận gió thổi tới, ta giơ tay chắn gió bắt được con thỏ!”

      “Con thỏ?” Giọng lanh lảnh nghi hoặc,“Ở đâu cơ?”

      “Trốn dưới giường rồi!”

      Hàng loạt tiếng xột xoạt tới gần, A Thiền co lại trốn vào góc.

      có con thỏ nào.”

      “Nhưng……”

      “Ai nha tiểu thần tiên tiểu tổ tông Quận Vương của tôi ơi! Ngài muốn nuôi thỏ, tiểu nhân biết, nhưng thể đứng ở cửa sổ để bị trúng gió nha! Tôi xem xem…… Ai nha, cái trán nóng lên rồi này! Nếu chuyện này rơi vào tai Vương công tiểu nhân nội thị này còn giữ được mạng sao? Mau cùng tiểu nhân trở về phòng thôi, van cầu ngài ……”

      (haha, thấy Lăng cư tê quá đê :”3 )

      Thanh lải nhải dài dòng theo bước chân xa, A Thiền đợi xung quanh mình im ắng trở lại mới từ dưới gầm giường chui ra.

      Lăng Tiêu Quân…… Nàng sững sờ, biết làm sao. Thiếu niên kia vô luận ngôn ngữ hay thần thái, đều là bộ dáng thiếu niên phàm nhân, là Thần Quân sao?

      A Thiền vừa nghĩ vừa phủi tro bụi da lông, thầm đọc khẩu quyết muốn biến thành hình người.

      Nhưng đọc mấy lần nàng vẫn là hình thú.

      Hả? A Thiền hoảng hốt, lại đọc……

      “Vô dụng thôi, tiểu tiên.” giọng lười biếng truyền đến,“Pháp chướng khắp người Lăng Tiêu Quân là Thiên đình thuật, khi tiên bé đến gần, pháp thuật mất hết.”

      A Thiền giật mình quay đầu, thấy nằm bên cạnh giường là con chó , tai dài lông vàng, mắt như chuông đồng.

      “Ngươi là ai?” A Thiền theo bản năng lui về phía sau hai bước, chân trước phòng ngự che trước người.

      Con chó cũng trả lời, ngẩng đầu ngửi ngửi khí:“Ừm, mùi của Dao trì, còn có ông già Nguyệt lão kia…… Ngươi ở trong Nguyệt Lão Cung?”

      A Thiền dựng đứng lỗ tai, trừng đôi mắt hồng, lắp bắp,“Ngươi…… Ngươi rốt cuộc là ai?”

      “Ta à?” Con chó duỗi người, vuốt vuốt lông vàng, hắng giọng ,“Ta là thủ hạ bảo vệ Lăng Tiêu Quân, thần thú Đôn Di!”

      A Thiền:“……”

      Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ, trong phòng ấm áp mà an tĩnh.

      giường, thiếu niên ngủ say, hô hấp nhàng phập phồng dưới chăn gấm.

      A Thiền bám lấy mép giường, cẩn thận kéo cổ tay ra. Nàng đọc khẩu quyết giải trừ tơ hồng, thử lần lại lần, nhưng chút hiệu quả cũng có.

      “Vô dụng,” Con chó tự xưng là thần thú Đôn Di nằm ở bên từ từ ,“Pháp chướng là do Vương mẫu tự mình bố trí, ngươi thấy ngay cả thần thú ta đây cũng thành bộ dáng này à?”

      “Vì sao phải dùng pháp chướng? Thần Quân làm sao vậy?”

      “Lăng Tiêu Quân bị bệnh.” Mí mắt Đôn Di rủ xuống, xem ra rất đau buồn.

      “Bị bệnh?” A Thiền khó hiểu.

      Đôn Di thở dài:“Kể ra rất dài dòng, ngươi biết trụ trời chứ?”

      A Thiền gật đầu:“Biết.” Trụ trời ở Côn Luân, là thần vật Kình Thiên.

      Đôn Di :“Năm trước trụ trời bị nứt, thiên địa nghiêng ngả, gió Huyền Minh từ phương bắc tràn vào. Lăng Tiêu Quân phụng mệnh tu bổ, hao hết thần lực, lại bị Cực Hàn xâm nhập, sau khi trở lại Thiên đình liền ngủ say tỉnh.”

      “Ngủ say tỉnh?” A Thiền kinh ngạc nhìn về phía người nằm giường:“Vậy……”

      “Thần Quân cũng có linh phách, Lăng Tiêu Quân vì tránh hàn độc, linh phách tách khỏi thân thể, cho nên giáng xuống phàm trần.”

      A Thiền mở to hai mắt, lúc lâu mới :“Lăng Tiêu Quân như vậy, Thiên đình có rất nhiều thần tiên cũng quan tâm sao? Ngọc Đế Vương mẫu Thái Thượng Lão Quân, đều là thượng thần pháp lực vô biên!”

      Đôn Di cười khổ:“Thần Quân cũng là thượng thần, hàn độc có thể gặm nhấm Thần Quân chính là Ác lực còn lưu lại từ lúc thiên địa hỗn độn, mặc dù Ngọc Đế Vương mẫu ở đó cũng giúp được, chỉ có bản thân Thần Quân tự xua tan.”

      A Thiền lại nhìn tuyết rơi, giọng :“Vậy Lăng Tiêu Quân…… À, ý ta là Quảng Lăng Quận Vương, ngài ấy có biết mình là ai ?”

      Đôn Di lắc đầu:“Ngài ấy biết mình là ai, cũng có thần lực.”

      A Thiền cúi đầu .

      Đôn Di nhìn nàng,“Nếu , ta mang ngươi bái kiến Vương mẫu?”

      Bái kiến vương mẫu, vậy chuyện mà Tiên lại và Minh Phủ cố gắng giấu diếm bị bại lộ.

      A Thiền cụp tai, giọng ,“ cần.”

      [​IMG]


      Cherry: Hợ hợ, tìm hố là nhảy luôn, “sợt” truyện nên biết có người edit TT^TT, giờ biết rồi nhưng mình vẫn cố gắng hoàn thành nốt http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif) (cũng may là truyện ngắn)

      Bốn
      Thiếu niên vừa tỉnh dậy thấy giường có con thỏ, màu lông trắng thuần, giống như quả cầu tuyết.



      bỗng chốc ngồi dậy, vừa mừng vừa sợ nhìn thỏ trắng:“Là mi! Con thỏ ta bắt được đêm qua là mi đúng ?”



      Bạch thỏ nhìn , ánh mắt hồng hồng long lanh, giống như hồng ngọc được tiến cống từ hải ngoại.



      Thiếu niên càng nhìn càng thấy thích, dang tay ôm lấy thỏ trắng. Thỏ trắng hề giãy dụa, bị ôm vào trong ngực, hai cái tai chỉ giật giật.



      ngoan, ngoan hơn A Hoàng nhiều!” Thiếu niên nở nụ cười.



      Dưới giường, con chó liếc xéo , bất mãn quay đầu tiếp tục ngủ.



      Trong sơn trang ở ngoại ô của Quảng Lăng Quận Vương lại xảy ra chuyện thần kỳ, chẳng hiểu sao trong tiểu lâu của Quận Vương xuất con thỏ trắng, Quận Vương vô cùng thích thú, đến đâu cũng đều mang theo nó. chỉ có như thế, con thỏ kia luôn được ăn ngon, mỗi ngày có thể gặm được hết xe đầy củ cải.



      “Mệnh của Quận Vương là gọi được động vật?” Nhóm nội thị hiểu tình bắt đầu nghị luận ,“Lần trước con chó vàng kia cũng như vậy, tự nhiên lại xuất bên cạnh Quận Vương, cũng biết từ đâu tới đây.”



      “Quận vương có huynh đệ tỷ muội, là rất đơn nha.”



      ……



      “Bao giờ ngươi mới trở về Thiên đình?” Đôn Di nhìn A Thiền ngồi xổm đất, rất thích thú cắn củ cải, bất mãn .



      “Tạm thời chưa về được.” A Thiền ăn củ cải, hai má phình lên,“Ta còn chưa gỡ được tơ hồng mà.”



      Đôn Di khinh thường hừ lạnh:“Vậy phải chờ đến ngày tháng năm nào hả?”



      A Thiền chẳng chẳng rằng.



      “Ta này, sao ngươi có thể tham như vậy,” Đôn Di tiếp tục lẩm bẩm,“Cũng thành tiên rồi.”



      “Ừm, ban đầu ta tên là A Tham,” A Thiền đáp,“Nhưng trưởng lão rằng tên đó dùng cho thần tiên thích hợp, nên đổi thành A Thiền.”



      Đôn Di:“……”.



      Về Thiên đình gì chứ. A Thiền thầm, cho dù gỡ được tơ hồng nàng cũng muốn về Thiên đình. Nơi này tốt nha, muốn bao nhiêu củ cải có bấy nhiêu, đây chính là đãi ngộ dành cho Thỏ Ngọc mà nàng luôn mơ ước từ trước tới nay, A Thiền quả vô lo vô nghĩ.



      Quảng Lăng Quận Vương nuôi thỏ trắng được mấy hôm, càng ngày càng thích, ban đêm rét lạnh, cứ ôm thỏ trắng cùng ngủ.



      , A Thiền rất là thẹn thùng.



      Bởi vì lập chí tu tiên, cuộc sống thỏ của nàng rất trong trắng, từ lúc sinh ra đến bây giờ hơn ngàn năm, đến cái chân của thỏ đực nàng cũng chưa từng chạm vào.



      Dưới ánh mắt khinh bỉ của Đôn Di, nàng bị Quảng Lăng Quận Vương ôm trong lòng rồi đắp chăn. Ban đêm tắt đèn, nàng nằm ngực Quảng Lăng Quận Vương, chỉ cảm thấy ấm áp dễ chịu. Nhìn lên, gương mặt thiếu niên an tĩnh mà tinh xảo, lông mi dài mà chỉnh tề, giống như lông chim.



      Tiếng “thình thịch” vang lên, A Thiền có thể nghe được hai nhịp tim đập. Tiếng lớn là của Quảng Lăng Quận Vương, là của nàng.



      thanh kia vang lên từng nhịp từng nhịp giống như khúc hát ru, A Thiền chậm rãi nhắm mắt lại.



      Trước khi rơi vào mộng đẹp, nàng nghĩ, có người ôm ngủ cũng tệ nhỉ……



      Sương mù lượn lờ, ảo cảnh như mộng.



      A Thiền mở to mắt, phát bản thân đứng ở nơi xa lạ. Bốn bề là rừng núi được bao phủ bởi tuyết trắng, cây cối tảng đá đều giống ông lão bạc đầu, chỉ có dòng suối trong trẻo róc rách chảy qua.



      A Thiền hà hơi, trắng trắng, nhưng nàng cũng cảm thấy lạnh. Cúi đầu nhìn lại, người nàng mặc xiêm y, váy dài áo dài, mình ở hình người.



      Tiếng sáo theo gió truyền đến, A Thiền lần theo, tuyết trắng lưu lại từng dấu chân xinh xắn.



      Hồng mai nở rộ, cánh hoa bị đóng băng, trong suốt lại xinh đẹp. Cây hoa sum suê, thiếu niên áo trắng ngồi tảng đá to, hơi hơi cúi đầu, tập trung tinh thần thổi sáo ngọc.



      Tiếng sáo êm tai mà ngân nga, như nước như gió, vương vấn dứt.



      A Thiền ngẩn người, thiếu niên kia phải ai khác, chính là Quảng Lăng Quận Vương.



      Dường như nghe thấy động tĩnh, thiếu niên cũng ngẩng đầu nhìn lại, tiếng sáo dừng lại.



      A Thiền nhìn , kinh ngạc :“Quảng Lăng Quận Vương?”



      Thiếu niên buông sáo ngọc.



      “Quảng Lăng Quận Vương?” mỉm cười lắc đầu, giọng trong trẻo như nước suối,“Ta tên là Lăng Tiêu.”



      Lăng Tiêu? A Thiền mờ mịt chớp chớp mắt, lúc sau mới :“Ta tên là A Thiền.”



      “Huynh làm gì vậy?” A Thiền nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy nơi này hoang vu trống trải.



      “Thổi sáo.” Lăng Tiêu đáp, xong giơ sáo ngọc lên,“Nghe hay ?”



      A Thiền gật gật đầu:“Rất hay.”



      Lăng Tiêu mỉm cười:“Vậy muội có thể ngồi cùng ta ? Ta ngồi ở đây thổi sáo rất lâu rồi, người cũng chưa từng gặp.”



      “Được thôi.” A Thiền gật gật đầu.



      Hai người cùng ngồi tảng đá to, Lăng Tiêu lại thổi sáo ngọc, A Thiền nghe, chỉ cảm thấy tiếng sáo kia hay đến nỗi làm cho người ta say mê.



      “Vì sao huynh phải thổi sáo?” Hết khúc, A Thiền hỏi.



      “Ta thổi sáo, hoa nơi này mới có thể nở.” Lăng Tiêu , chỉ chỉ gốc đào bên cạnh.



      A Thiền nhìn lại, đầu cành đào có vài nụ hoa màu hồng nhạt.



      “Mùa xuân đến chúng nó nở.” A Thiền .



      Đôi lông mày tuấn mỹ của Lăng Tiêu nhuộm buồn,“Nhưng mùa xuân vẫn chưa chịu tới, ta phải gọi mùa xuân tới.”



      A Thiền thấy u buồn, có chút đành lòng, :“Bản lĩnh này của huynh, muội cũng có đó.”



      “Hả?” Lăng Tiêu nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo,“Muội biết?”



      A Thiền gật gật đầu, lấy hạt mầm từ trong tay áo, phủi lớp tuyết đặt nó trong đất bùn, sau đó lẩm bẩm. quả cầu sáng trong suốt từ ngón tay nàng bắn ra, rơi hạt mầm.



      Lá cây từ hạt mầm dần dần nhô cao, bao lâu cao hơn nửa.



      A Thiền mỉm cười nhìn Lăng Tiêu, kéo tầng lá um tùm lên, bên dưới là củ cải trắng mập mang theo bùn đất được rút lên.



      “A!” Lăng Tiêu cũng mỉm cười.



      “Tặng cho huynh.” A Thiền đưa củ cải cho , có chút ngượng ngùng,“Đáng tiếc muội chỉ biết trồng củ cải.”



      Lăng Tiêu lắc đầu, mỉm cười nhận củ cải, ôn tồn :“ tốt, lần đầu tiên có người tặng ta củ cải, cám ơn muội.”



      A Thiền cười cười, gương mặt trắng nõn có chút ửng đỏ……



      Sương mù tan , cây mai, cây đào, nước suối cùng Lăng Tiêu đều biến mất trong màn đen, A Thiền tỉnh lại, phát ra bản thân nằm mơ.



      Nàng nằm ngực Quảng Lăng Quận Vương, hai nhịp tim vẫn đập. Nắng sớm xuyên qua ô cửa, Quảng Lăng Quận Vương vẫn ngủ rất an tĩnh.



      A Thiền kể lại chuyện trong mơ cho Đôn Di, ngoài dự liệu, có chút giật mình.



      “Pháp lực của ngươi bị phong ấn, vẫn có thể vào giấc mơ?”



      phải là thuật vào giấc mơ,” A Thiền nghĩ nghĩ, ,“Trưởng lão rằng, cái này gọi là độn mộng, là bản lĩnh trời sinh.”



      “Bản lĩnh trời sinh?” Đôn Di nghi hoặc:“Bản lĩnh trời sinh của tộc Thỏ các ngươi phải là ăn củ cải à?”

      A Thiền vò đầu:“Ta cũng biết, ông ấy việc này chỉ có thỏ mới biết làm, trong trăm ngàn con thỏ lại chỉ có con biết thôi, ngẫu nhiên ta……”



      “Được rồi được rồi.” Đôn Di cắt ngang lời nhảm của nàng, ,“ khi như vậy, đó là chuyện tốt. Tinh phách của Lăng Tiêu Quân ngủ say, nếu ngươi có thể giúp ngài ấy tỉnh lại, đó là chuyện thể tốt hơn.” xong, hưng phấn vỗ bả vai A Thiền,“ tốt quá! Nếu Vương mẫu biết……”



      đến nửa, đột nhiên phát hành lang có hai gã nội thị trợn mắt há mồm nhìn về phía này.



      Đôn Di:“……”



      A Thiền:“……”



      Khi bọn họ cố gắng diễn cảnh con chó nô đùa cùng con thỏ, hai gã nội thị kia cuối cùng cũng bỏ .



      “Ta hoa mắt à? Sao ta lại cảm thấy con chó và con thỏ chuyện với nhau?”



      “Ờ đúng, con chó kia còn vỗ vai con thỏ nữa.”



      “Là Quận Vương huấn luyện ?”



      “Quận vương lợi hại nha……”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Năm

      [​IMG]

      Theo kế hoạch của Đôn Di, mỗi đêm Quảng Lăng Quận Vương đều ôm A Thiền ngủ, vì thế mỗi đêm A Thiền đều có thể nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi dưới gốc cây đào.

      Mỗi lần gặp mặt hai người đều vui vẻ.



      Lăng Tiêu thổi sáo ngọc cho A Thiền nghe, A Thiền trồng củ cải cho Lăng Tiêu ăn. Bọn họ chuyện phiếm, tán gẫu chuyện Thiên đình, cũng tán gẫu chuyện dưới trần gian. Lăng Tiêu kể cho A Thiền nghe chút chuyện bát quái Thiên đình, A Thiền kể cho Lăng Tiêu chút chuyện lý thú của tộc Thỏ, hai người thường thường cười ha ha.



      “Muội thú vị.” Lăng Tiêu vui vẻ với A Thiền:“Từ trước tới giờ ta luôn ở Huyền phố, thường thường chỉ có mình ta, cho tới bây giờ chưa từng có người chuyện với ta như vậy.”



      “Nhưng huynh có thần thú mà, Đôn Di cũng tệ lắm.” A Thiền .



      Lăng Tiêu lắc đầu:“Đôn Di là quả dưa chỉ thích ngủ, ta muốn dắt chó dạo nó cũng chịu.”



      A Thiền khỏi đồng tình, Lăng Tiêu vị thần đơn.



      “Huynh rời khỏi đây được chứ?” Nàng ,“Nơi này rất đơn lạnh lẽo, Đôn Di, Vương mẫu đều ngóng trông huynh trở về.”



      Lăng Tiêu nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp nhuộm vẻ buồn bã.



      “Ta ra được.” giọng ,“Ta muốn gọi mùa xuân đến.” Dứt lời, cúi đầu tiếp tục thổi sáo ngọc, trong làn điệu tràn đầy ưu thương.



      Thời gian từng ngày từng ngày qua , đảo mắt là tháng ba. Nhưng mặt đất vẫn bị tuyết trắng bao trùm, hoàn toàn là ngày đông giá rét.



      Cả vùng đất vô luận là người hay là chim bay cá nhảy đều rất hoang mang, nghe nhiều lần Hoàng đế tự mình tế Thiên Địa, khẩn cầu xuân ấm tiêu tan.



      Trong sơn trang cũng lo sợ bất an.



      Từ ngày chuyện hôm đó, A Thiền rốt cuộc thể độn mộng gặp Lăng Tiêu nữa. Mà hai tháng sau đó, Quảng Lăng Quận Vương đột nhiên phát bệnh, cả ngày sốt , nằm giường dậy nổi.



      Mẫu thân là Hoài Dương Vương phi nghe vậy kinh hãi, cho rằng đây là tai họa từ thú vật trong tiểu lâu, lập tức sai người đánh chết con chó và con thỏ trắng của Quảng Lăng Quận Vương. Nhưng kỳ quái là, khi nội thị cầm côn trượng vào thấy bóng dáng của hai con thú đâu. Vương phi lại càng chắc chắn con mình trúng tà, mời đạo sĩ đến đuổi quỷ.



      Ban đêm, tiểu lâu đèn đuốc buồn tẻ trống vắng.



      Nội thị gác đêm ngồi bên giường ngáp cái, đột nhiên, cốp tiếng sau gáy, ngã xuống.



      chút!” A Thiền trợn mắt nhìn Đôn Di cắn gậy gỗ.



      “Biết rồi!” Đôn Di cắn cổ áo nội thị kéo sang bên, ,“Ngươi nhanh chút, cứ canh giờ lại đổi nội thị! Ông nó chứ, có pháp lực bất lực, gâu!”.



      A Thiền đợi xong, chui vào trong chăn.



      Sắc mặt Quảng Lăng Quận Vương tái nhợt, đôi môi khẽ động, dường như rất khó chịu.



      A Thiền vươn móng vuốt, an ủi sờ sờ mặt , sau đó tập trung tinh thần, nằm úp sấp ngực .



      Mây khói ở trước mắt biến đổi thất thường, tuyết mặt đất dày hơn so với trước kia, gió cũng thổi mạnh hơn.



      Hoa đào và mai thấy đâu, thân cành khẳng khiu giống như người bệnh gầy gò, uể oải ốm yếu. Dòng suối kia cũng đông lại thành băng, phản xạ ánh sáng ảm đạm.



      Nhưng vô số tiếng sáo vẫn truyền đến, lại kéo dài dứt.



      A Thiền chạy theo tiếng sáo, nhiều lần, bỗng nhiên nhìn thấy dưới gốc cây đào, Lăng Tiêu dựa vào thân cây thổi sáo.



      “Lăng Tiêu!” A Thiền chạy tới.



      Lăng Tiêu nghe thấy, ngẩng đầu.



      A Thiền lắp bắp kinh hãi..



      Đó là gương mặt ốm yếu, tái nhợt trắng bệch như tuyết. Lăng Tiêu vô lực dựa đầu lên cây, lại vẫn kiên trì thổi sáo, thanh mỏng manh mà kiên cường chống cự với tiếng gió thét gào.



      “Lăng Tiêu! Huynh……” A Thiền cầm tay , bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.



      “A Thiền.” Lăng Tiêu cười cười, chua sót mà suy yếu,“Muội nên tới nơi này.”



      A Thiền lau nước mắt mặt:“Ta đến còn ai đến, Lăng Tiêu, cứ như vậy huynh chết mất.”



      Lăng Tiêu nhìn sáo ngọc tay, lắc đầu:“A Thiền, ta thể , muội có biết vì sao ?” xong, vén áo bào lên.



      A Thiền cúi đầu vừa thấy, nhất thời trợn tròn hai mắt.



      Hai chân đông thành khối băng, cứng rắn như nham thạch.



      Lăng Tiêu cười khổ:“Từ khi ta vào nơi này, chân của ta đóng băng, tại hàn khí lên tới ngực, bao lâu nữa đóng băng toàn thân.”.



      “Là Huyền Minh hàn độc?” A Thiền run giọng hỏi.



      Lăng Tiêu đáp, tươi cười tái nhợt trong suốt,“A Thiền, muội mau, đến khi ta thổi sáo được nữa, ngay cả muội cũng ra được.”



      A Thiền trầm tư, lúc lâu sau, giọng :“Ta đến đánh tan nó.”



      !” Vẻ mặt Lăng Tiêu đột ngột thay đổi, muốn đẩy nàng ra, A Thiền đặt hai tay lên chân . Huyền Minh hàn khí giống như lưỡi dao cùn đâm vào, A Thiền đau đến nỗi run rẩy.



      “A Thiền!” Lăng Tiêu hét to, dùng sức hất tay nàng, A Thiền vẫn nhúc nhích.



      ! Ta muốn mang huynh !” A Thiền cũng quát lại , quanh thân nổi lên ánh sáng, bốc hơi lên, giống như ngọn lửa.



      Nháy mắt, từng trận hơi nóng đánh tới, hai chân Lăng Tiêu bắt đầu có cảm giác, băng tuyết cây đào phía sau bắt đầu hòa tan, những mầm non bắt đầu nảy nở, giũ tung những bông tuyết bên .



      Tay Lăng Tiêu run nhè , rốt cuộc thể đẩy A Thiền được nữa.



      A Thiền dùng pháp lực ngàn năm, vì mà chống cự với Huyền Minh hàn độc.



      Nước mắt từ trong đôi mắt Lăng Tiêu chảy xuống, rơi tuyết, lưu lại từng vết.



      “Lăng Tiêu…… thổi sáo…… thổi sáo!” A Thiền thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.



      Lăng Tiêu cố gắng nén bi thương, đặt sáo ngọc bên môi..



      Trong cái rít gào của gió lạnh, tiếng sáo giống như lưỡi dao sắc bén, đục thủng tầng băng lạnh lẽo. Tiếng sáo cuối cùng, giọng A Thiền giống như suối nước mùa xuân róc rách:“Lăng Tiêu…… Ta còn chưa được ăn củ cải ở Huyền phố, sau này huynh muốn ăn củ cải phải trồng ở đó nhiều chút, được chứ?”

      Sáu
      [​IMG]


      Tựa như ngày đông giá rét đột nhiên xuất , trong đêm đó, gió xuân từ phía nam thổi đến, cả vùng đất khắp nơi đều là thanh băng tan tuyết chảy.



      Mọi người rốt cục thoát khỏi giá lạnh khủng khiếp, nhộn nhịp ra khỏi nhà, đón mừng mùa xuân đến chậm.



      Vạn vật sống lại, cỏ mọc chim bay. Mùa xuân hoa hoa tranh nhau đua nở, nhất là hoa đào, phấn trắng đỏ tươi, nở rộ như biển hoa.



      Quảng Lăng Quận Vương hết bệnh rồi, cũng chịu ở lại trong phủ. từ biệt cha mẹ, mình khoác túi, lên thuyền lớn về phương nam. theo , chỉ có con chó lông vàng.



      “Quận Vương muốn đâu?” Nhóm nội thị đều bàn tán,“Vì sao phải phương nam?”



      biết đâu, nghe ngài ấy vẫn nhắc tới con thỏ, chẳng lẽ muốn phương nam tìm thỏ?”



      …….



      Tử Vụ Sơn phía nam, cổ thụ che trời, suối chảy róc rách. Ánh trời chiều xuyên qua ngọn cây, rơi những đám sương mù trong rừng, nhuộm thành màu tím nhàn nhạt.



      Có điều nơi này cũng im lặng.



      Trong sơn cốc tụ tập hơn ngàn con thỏ, có thể biến thành hình người cầm gậy gỗ, hình thú nhe răng, tất cả đều tức giận trừng mắt vị khách mời mà đến trước mặt.



      “A Thiền có ở đây!” Trưởng lão tộc Thỏ với gương mặt đầy nếp nhăn đứng tảng đá, ồm ồm với thiếu niên và con chó cao hơn mấy trượng.



      “Sao lại có?” Đôn Di vội la lên,“Lúc đó ta mang A Thiền đến nơi này, chính là giao cho trưởng lão!”



      có!” Đám thỏ ồn ào,“Trở về trở về!”.



      “A Thiền là con thỏ tốt, vất vả mới thành tiên, đạo hạnh ngàn năm lại bị hủy như vậy!”.



      “Đúng vậy! Thần tiên Thiên đình đều xấu xa……”.



      Đôn Di rốt cục tức giận,“rống” tiếng hóa thành thú lớn lông vàng, nhe răng trừng mắt với đám thỏ, uy phong lẫm liệt.



      Đám thỏ sợ tới mức lui về phía sau vài bước nhưng chạy trốn.



      “Đôn Di!” giọng trong trẻo quát, Lăng Tiêu trách cứ nhìn Đôn Di cái, làm cho nó lui xuống.



      “Gia thần nóng vội, xin trưởng lão thứ lỗi.” tiến lên, đoan chính thi lễ, ,“A Thiền quả thực có ở đây?”



      “Úi trời, đại lễ của tôn thần, tiểu cũng dám nhận!” Trưởng lão từ từ , lại như đinh đóng cột,“ có!”



      Lăng Tiêu trầm ngâm, lát sau, gật gật đầu:“Như vậy….” Dứt lời, lấy ra vật, hai tay đưa lên trước,“A Thiền muốn ăn củ cải ở Huyền phố, dạo gần đây ta mới trồng được. Nếu trưởng lão thấy A Thiền, phiền ngài giao nó cho muội ấy.”



      Trưởng lão cùng đám thỏ đều sửng sốt.



      Chỉ thấy củ cải kia vừa trắng vừa mập, vỏ ngoài bóng loáng tì vết, như khối bạch ngọc tốt nhất.



      “Ừm ừm, cũng được.” Trưởng lão che dấu ánh mắt thèm thuồng, muốn tiếp nhận, chậm mà xảy ra nhanh, cái bóng màu trắng đột nhiên nhảy đến, đoạt lấy củ cải.



      Đám thỏ kinh hãi.



      Lăng Tiêu nhìn lại, gương mặt lại nở nụ cười. Đó là thỏ trắng mà mong nhớ ngày đêm, lúc này nó ôm củ cải nằm mặt đất, cảm thấy mỹ mãn gặm cắn.



      Trưởng lão vẻ mặt thất bại.



      Lăng Tiêu tiến lên, ôm lấy thỏ trắng và củ cải.



      “Ăn ngon ?” giọng hỏi.



      Thỏ trắng giật giật cái tai, cũng trả lời.



      “Thần Quân, nay nàng mới hồi sinh được năm, cái gì cũng hiểu.” Đôn Di ở bên cạnh tiếc nuối .



      Lăng Tiêu đáp, yên lặng sờ sờ đầu thỏ.



      “Khoan !” Trưởng lão tộc Thỏ tự biết ngăn được, cũng cam tâm, tức giận ,“A Thiền phải là thần tiên, Thiên đình cái gì!”



      “Bởi vì nàng từng với ta, nàng muốn ăn củ cải Huyền phố.” Lăng Tiêu mỉm cười, dưới ánh trời chiều đôi mắt đen láy bừng lên ánh sáng dịu dàng,“Ta trồng rất nhiều.” Dứt lời, xoay người rời , gió phất trường bào, trong lòng hai lỗ tai in thành cái bóng dài mặt đất.



      Hết
      lysansan828 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :