1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tĩnh nữ truyền - Lang Linh Ẩn (Q1- 9/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      TĨNH NỮ TRUYỀN

      Tác giả: Lang Linh


      Thể loại: Xuyên – Nữ cường – NP

      Độ dài: 5 quyển 189 chương

      Nguồn: wattpad

      Editor: Van Tuyet Nhi​


      Giới thiệu:
      Đầu năm nay, xuyên trở thành chuyện thường, ngươi xuyên ta cũng xuyên, nếu trở thành người được lựa chọn, ta cứ xuyên ! Nhưng vì sao thời điểm tới phiên đại thiên tài như ta xuyên qua, lại xảy ra vấn đề?

      Cái gì? Hóa ra phải xuyên vào thân thể bị hủy? Cái gì? Muốn lần nữa làm người, bắt đầu lại từ hình hài trẻ con? Cái gì? Còn phải xuyên qua thời chưa từng nghe qua? Hừ hừ, đưa cái nan đề cho đại thiên tài, đưa ra thù lao làm sao mà thành?

      Tu tiên? cần nhập môn, trực tiếp theo luyện từ cấp cao. Võ công? cần trụ cột, đả thông nhị mạch Nhâm Đốc thành. Nhân duyên? Là thiên tài, người nam nhân có thể đủ buộc lại sao?

      Khác? Ưm… Đúng rồi, ngươi ràng cho ta cái bảo bối, sau đó, hắc hắc….

      Nhóm nam chủ:

      Phượng Duy Tĩnh: Mười lăm tuổi làm thủ lĩnh buôn bán, độc lập kiên cường, là người đạm mạc, nhưng mà có ai biết, làm tất cả, cũng chỉ vì nàng câu, sở hữu hồn nhiên cùng ỷ lại, cũng chỉ vì gần nàng…

      Tĩnh Ảnh: Từ câu của nàng lúc năm tuổi, rời khỏi đội ám vệ hoàng gia, bái sư làm đồ đệ cao nhân, từ nay về sau chỉ vì nàng người mà xuất kiếm trong tay chém ra, yên lặng thủ hộ nàng, vốn tưởng rằng, cuộc đời này là đủ, lại nghĩ rằng, có thể có được cúi liên* của nàng…

      Tuân Thư: công tử thành chủ cá tính đáng , trí như trĩ tử, lại đối với nàng có ỷ lại, đây là vì sao? Chẳng lẽ trong tim ta sớm có nàng…

      Hoa Ngọc Dung: thua tiểu nữ, là sỉ nhục lớn nhất của đệ nhất tài tử như ! Nhưng mà vì sao ở trước mặt nàng, phong lưu phóng khoáng của chính là đều dậy nổi? Thảm thảm, còn tiếp tục như vậy, vẻ tiêu sái của dậy nổi, chứ gì đến rửa nhục…

      Kim Bích Đạc: Vì sao, khi gặp nàng có cảm giác lung linh? Tựa như ánh sáng .. làm cho người ta, càng nhìn càng thích muốn buông tay.

      Văn Nhân Tĩnh Phong: Con mồi , xem ta đem nàng săn tới tay như thế nào… Cái gì?!! Tại sao có thể như vậy? cư nhiên bị phản công!! Này… nhưng nàng ra làm nhanh chút nha ~!!!

      Long Ứng Tình: Là nàng sao? Cái bóng dáng trong mộng ta tìm kiếm lâu kia, nếu như là nàng, ta từ thủ đoạn mà có được nàng…

      Phượng Hàm Tiếu: Nàng là ai? Vì sao lại cùng thân cận như vậy? Có thể làm cho trả giá mến nữ nhân như thế, nhất định rất thú vị, cái này có thể có trò hay để xem a… Nhưng mà, vì sao người xem cuộc vui đến cùng cũng hãm sâu vào bên trong thể tự kiềm chế…

      Đệ Ngũ Long Quỳ: Đây là cái gì? Tại sao cái kia có thể như vậy? Vì sao nàng có nhiều thứ kì quái gì đó như vậy? được, ta phải gánh nặng chân thành, chạy nhanh đuổi theo, ai ai, nàng chờ ta chút, với ta khai đao, thuốc tây rốt cuộc là gì nha…

      Diêu Nịnh Hàm: cái tiểu quân say mê, đối với quân thuật hiểu biết như vậy, làm cho người ta càng ngày càng bội phục, nhưng mà, nàng có nhiều nam nhân như vậy, muốn sao…

      Viêm Võ Thụy: Ta chưa bao giờ thất bại , nhưng lại thua ở tay nàng!!!! Cái gì? Đệ nhất tài tử cũng thất bại? Thích! Chỉ biết lấy cán bút ẻo lả có đại tướng quân lợi hại sao!? Nghĩ như thế nào cũng phục, bé con nàng trở về cho ta, ta lại đến đấu ba trăm hiệp…

      Long Ứng Thiên: Thành cũng duyên khanh, bại cũng duyên khanh, nhưng là nếu như là lời của nàng, ta cam nguyện thất bại, bởi vì ta sớm đầu hàng đối với nàng…
      linhdiep17 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Mở đầu: Tổ huấn

      Tại thế kỉ 21 tin tức Cao Tân, cái gì cũng có khả năng xảy ra, chỉ có ngươi thể tưởng được, có ngươi làm được, mọi người đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực đứng ở trước mắt người đời, chủ trương tuyên dương cá tính, kêu gào mình, lại càng ngày càng bị lạc phương hướng thầm đau buồn, tìm lại bản thân lúc đầu.

      “Tĩnh, cậu xem, Đại J năm nay tuyển nhận thần đồng 14 tuổi nha!” tướng mạo thanh tú vẫy vẫy khác nằm úp sấp bên cạnh, lắc lắc di động tay, vội vàng muốn chia sẻ tin tức vừa nhận được.

      “Ừm.” nằm úp sấp đơn giản lên tiếng.

      “Tĩnh, cậu xem nếu chúng ta cũng có chỉ số thông minh cao như vậy tốt à!” vẻ mặt tiện đà hướng tới .

      “Ừm, ừm.”

      “Tĩnh, cậu chúng ta vì sao lại bình thường như vậy, ai, chẳng những bộ dáng được tốt lắm, mà ngay cả suy nghĩ cũng có gì đặc biệt, cậu mình hay nên mở não a?”

      “Ừm, ừm, ừm.”

      “Tĩnh,Tĩnh?” rốt cục cũng phát giác chính mình “Hữu cảm nhi phát” cũng có được đồng bạn đáp lại, nghi hoặc quay đầu liền thấy, “ông” tiếng, đầu óc lập tức bị cơn bực tức giải khai. “Hoàng Tĩnh Xu! Cậu ngủ như sâu a! Cậu …. cậu tại sao lại ham ngủ như vậy?!”

      “Ừm…”

      “Cậu! Cậu! Oa… mình bị cậu khiến cho tức chết mất!” chán nản, dắt cổ họng bắt đầu gào khan.

      “Ừm… Tiểu Đồng, sét đánh sao?” Hoàng Tĩnh Xu mơ hồ ngẩng đầu.

      “Sét … sét đánh!?” Lưu Tiểu Đồng trợn tròn mắt, “Hoàng Tĩnh Xu, cậu muốn chết, cư nhiên dám mình chuyện giống sét đánh!?”

      Hoàng Tĩnh Xu vô tội nhìn người trước mắt tức giận đến giơ chân, gì nha…

      “Cậu nữ nhân đáng chết này, cậu cho mình thân là bạn bè của cậu như thế nào mới tốt? Cậu nhìn cậu xem, bộ dạng bình thường, tính cách bình thường, suy nghĩ bình thường, cậu toàn thân cao thấp chính là hai chữ “bình thường”, mà ngay cả cũng là phổ, phổ,thông, thông!” Lưu Tiểu Đồng ngừng lấy tay chỉ vào Hoàng Tĩnh Xu, vẻ mặt phẫn hận, “ người của cậu duy, nhất, gần, có, có thể, đủ được xưng tụng đặc sắc là cái gì, chính cậu xem, là cái gì, sao!”

      “Là… là cái gì?” Hoàng Tĩnh Xu mờ mịt nhìn ngừng phun lửa trước mắt.

      “Là ngủ!” Lưu Tiểu Đồng dùng sức rống lên. “ Cậu ngủ ở đâu như thế nào, khi nào ngủ, ngủ vui, vui liền ngủ, ngủ đến sơn băng địa liệt, thiên hôn địa ám, người thần cùng phẫn, ngủ ngủ ngủ, mạng của cậu gốc chính là ngủ!” Lưu Tiểu Đồng căm giận lên án, “ Tiểu thư, cậu có thể hay đừng ngủ!?”

      “Ách” Hoàng Tĩnh Xu gãi gãi đầu, “Vậy mình đây làm cái gì?”

      “Ầm!” Lưu Tiểu Đồng bất tỉnh.

      “Ách, Tiểu Đồng…” Hoàng Tĩnh Xu cẩn thận giật góc áo Lưu Tiểu Đồng, “Cậu cũng ngủ à? Mình đây cùng cậu ngủ …” xong, lại gục xuống ngủ. Nhưng mà, khóe miệng được tay áo che khuất hơi hơi giơ lên, lại ra tia cơ trí.

      Thương đánh chim đầu đàn, làm người phải muốn khiêm tốn, tổ huấn Hoàng gia thể quên.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Quyển 1

      Chương 1: Trở về

      “Chiếp, chiếp…” Trong viện được trang bày theo phong cách cổ, thỉnh thoảng nghe được thanh thanh thúy của chim chóc, mặt cỏ xanh biếc, cây cối tươi tốt, những đóa hoa xinh đẹp kiều diễm, hơi lay động theo làn gió mát, cùng với tiếng cười xa xa, yên tĩnh mà xa xưa.

      Người hầu bận rộn quét tước, người người đều tươi cười sung sướng, quản gia có việc tự sắp xếp các hạng mục công việc, mà ngay cả người lái xe nhàn rỗi cũng ra sức chà sạch thân xe sạch , tất cả mọi việc đều tiến hành …

      “Tiểu Trương, Tiểu Trương!” Quản gia vội vàng chạy đến, “Thời gian sắp đến, cậu nhanh chút …” Lời còn chưa dứt, trong khí chỉ còn lại thanh lái xe của Tiểu Trương: “Ha ha, tôi …”

      “A Ý, A Ý, Tiểu Trương còn chưa có à?” thanh già nua nhưng mang theo mười phần trung khí vang lên ở phía sau lưng quản gia.

      “Aiz, lão gia, ngài đừng nóng vội, Tiểu Trương rồi, chờ chút trở lại, ngài trở về phòng đợi chút, chắc mau trở về đến đây!” Vẻ mặt đầy ý cười của A Ý quay đầu về phía người tới .

      ? Aiz, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! A Nguyễn, A Nguyễn!” Lão gia xoay người lại bắt đầu kêu la.

      “Lão gia, tôi ở chỗ này!” người phụ nữ trung niên nghe được tiếng kêu vội vàng ra.

      “A Nguyễn à, chờ chút nữa Tiểu Trương về đến đây, bà chuẩn bị tốt chưa a?”

      “Đều tốt lắm, đều tốt lắm!” A Nguyễn cười , “ Lão gia ngài cũng đừng có đổi tới đổi lui, đều khiến cho ngài loạn mắt cả lên! Ngài liền nghỉ ngơi !”

      “Hừ! Ta xoay người cũng chưa tới nỗi hoa mắt đâu!” Lão gia cố lấy hai mắt làm bộ tức giận .

      “Vâng, vâng!” A Nguyễn cười tủm tỉm lên tiếng, “Lão gia ngài cũng nhìn xem thân mình tại a, ngài còn chuẩn bị à!”

      “A, đúng đúng!” Lão gia vỗ ót, lại vội vã chạy vào bên trong…

      --- ------ ------ ------ --- Phân cách tuyến --- ------ ------ --------

      “Cạch …” Cửa lớn từ từ mở ra, bóng xe đen chậm rãi chạy tiến vào trong viện cỏ xanh um tươi tốt, mỗi người đều tự giác đứng ở hai bên đường xe chạy. Cuối đường xe chạy, có năm người đứng. Đứng đầu là lão nhân tóc hoa râm, tay chống quải trượng, tay kia nắm gắt gao người ở bên, người nọ đứng cung kính, tóc cũng có chút hoa râm, cẩn thận giúp đỡ lão nhân. Ở bên trái người nọ, còn có bóng dáng hơi béo, mỉm cười đứng ở sau. Hai lão nhân bên kia là đôi vợ chồng trung niên tướng mạo tuấn mỹ, hai người cũng khẩn trương nắm chặt hai tay lại, vẻ mặt kích động, nghển cổ lên muốn nhìn.

      Xe chậm rãi dừng lại, Tiểu Trương lập tức xuống xe, mở ra cửa xe chỗ ngồi phía sau.

      bóng dáng lấy tốc độ chậm rãi xuống xe, mở ra hai tròng mắt nhập nhèm, nhìn quét vòng chậm rãi, mức tầm mắt đến, mỗi người đều tùy theo hạ xuống thắt lưng, cuối cùng, tầm mắt rơi vào năm người đứng ở phía trước.

      Sau đó, biểu tình mê man rốt cuộc rút dần , chậm rãi lộ ra chút tươi cười hé ra khuôn mặt bình thường thể bình thường hơn, khiến cho khuôn mặt bình thường kia đột nhiên trở nên hào quang vạn trượng .

      “Hoan nghênh tiểu thư về nhà!” Tất cả mọi người đều hoan nghênh.

      Thân ảnh kia chậm rãi đến năm người trước mặt, thốt ra: “Con trở về!” Người nọ phải ai khác, được xưng là vô địch ngủ như sâu – Hoàng Tĩnh Xu!

      “Xu Nhi!” Lão gia kích động, trực tiếp đánh rơi quải trượng buông ra quản gia chạy tới.

      “Gia gia, chậm chút, chậm chút!” Hoàng Tĩnh Xu đỡ lấy lão gia, “ là, tuổi đều lớn rồi, gia gia phải chú ý thân thể nha!” Hoàng Tĩnh Xu kéo lão gia chậm rãi vào trong phòng.

      “Ta phải cao hứng sao!” Lão gia lẩm bẩm.

      “Vâng, vâng, vâng, gia gia cao hứng.” Trong khi chuyện, hai người đến bốn người trước mặt.

      “Cha, mẹ, con trở về.” Hoàng Tĩnh Xu tươi cười, hai tay run kích động đối với vợ chồng trung niên .

      “Aiz!” Người phụ nữ nghẹn ngào tiếng, sớm kích động ngã vào trong lòng nam tử. Hoàng Tĩnh Xu lại chuyển hướng về hai người còn lại: “Ý bá, Nguyễn thẩm, cháu trở về!”

      “Tiểu thư, tiểu thư của ta! Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Nguyễn thẩm cũng kích động thầm gạt lệ, giờ cũng chỉ có lão quản gia Ý bá hơi trấn tĩnh chút, hít vào, tiến lên từng bước : “ Lão gia, tiểu thư trở về, ngài mau dẫn tiểu thư vào trong nhà thôi!”

      “Ừ, ừ, Xu Nhi, mau vào phòng, mau vào phòng, gia gia nhiều năm nay thấy con, mau cho gia gia nhìn xem…”

      “Vâng, gia gia, chậm chút, chúng ta chậm rãi chuyện…” Hai người chậm rãi vào trong phòng.

      Lúc này, quản gia đối với nhóm người hầu : “Tiểu thư trở lại, các ngươi đều chuẩn bị , nên làm cái gì làm, buổi tối đãi tiệc cho tiểu thư đón gió tẩy trần!” Lời vừa dứt liền xoay người vào trong đại sảnh.

      Mặt trời lặn, ánh chiều tà chậm rãi chiếu xuống trong viện bóng người, chỉ còn lại khối bài tử lóe hào quang cửa lớn, bài tử đề bốn chữ cực lớn – Đại trạch Hoàng Vũ.

      Chương 2: Tộc trưởng Hoàng Vũ

      Gia tộc Hoàng Vũ, thế giới có ai biết đại gia tộc này. Nhưng mà, thành viên gia tộc này lại như xuân phong mưa phùn, vô thanh vô tức lẻn vào các ngành các nghề thề giới, cũng nhanh chóng chiếm lĩnh địa vị hàng đầu. Mọi người nhìn đến đều là thai diện thượng phong cảnh, hang vạn học giả, chính khách, phú thương, nhưng có cách nào nhìn lén sau lưng những người này, tất nhiên cũng thể biết được, thế giới còn có gia tộc như vậy – gia tộc Hoàng Vũ!

      Gia tộc Hoàng Vũ là gia tộc từ thời Minh triều cho đến nay, ngay lúc đó gia tộc Hoàng Vũ, thời cường thịnh. Bởi vì ở thời kỳ hướng ngoài sáng, tổ tiên gia tộc Hoàng Vũ có công trợ đế tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sau lại nhiều lần dẫn binh bức lui man di phương bắc xâm nhập, chấn chỉnh gia tộc trong lúc thời quyền khuynh vua và dân. Nhưng mà, người công cao chấn chủ, lại biết thu liễm, gia tộc Hoàng Vũ dần dần bị Minh đế nghi kỵ, lại có gian thần châm ngòi, cuối cùng gia tộc Hoàng Vũ có tránh được vận mệnh “Thỏ khôn tử, chó săn phanh”. May mà gia tộc Hoàng Vũ là gia tộc đoàn kết, lúc gặp phải nguy cơ diệt tộc, được vị cao nhân đắc đạo giúp, do đó tránh được thảm kịch diệt tộc, nhưng tổ tiên thế hệ trước cũng có may mắn thoát khỏi, vì thế lúc rời gia tộc vung lên tuyệt bút, sửa tổ huấn lưu truyền gần trăm năm – Thương đánh chim đầu đàn, làm người phải muốn khiêm tốn!

      Từ nay về sau, gia tộc Hoàng Vũ dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người, rời khỏi vũ đài lịch sử. Khiêm tốn, trở thành điều lệ bảo hộ từng người trong gia tộc. Khiêm tốn, cũng phải chỉ làm náo động, mà là lấy tài năng của bản thân che dấu, lộ ra ngoài gia tộc. Tu thân, dưỡng tính, di tình là môn bắt buộc của từng người trong tộc, mà gia tộc bởi vì được cao nhân cứu trợ, qua việc đề cử tộc trưởng, biện pháp tuyển chọn khiến ai cũng phục tùng được lưu truyền từ xưa đến nay: người mắt tím, là tộc trưởng!

      thế hệ, tộc trưởng gia tộc Hoàng Vũ, là – Hoàng Tĩnh Xu!

      --- ------ --------- Phân cách tuyến --- ------ ---------

      Ngày năm tháng năm lịch, sau ba tháng Hoàng Tĩnh Xu quay trở về gia tộc, đại biểu toàn tộc cùng trưởng lão tề tụ trong từ đường gia tộc Hoàng Vũ, chứng kiến nghi thức Hoàng Tĩnh Xu kế thừa tộc trưởng.

      Chỉ thấy trong từ đường mang phong cách cổ kính, từng đợt từng đợt đàn hương thấm vào mũi, chính giữa từ đường đặt bài vị đại tộc trưởng cùng với linh bài của các tiền bối có cống hiến lớn lao đối với gia tộc Hoàng Vũ. Phía linh bài, đúng là tổ huấn gia tộc Hoàng Vũ lưu truyền tới nay -- Thương đánh chim đầu đàn, làm người phải muốn khiêm tốn!

      Đại sảnh từ đường đặt cái bồ đoàn, hơn trăm tộc nhân trang phục truyền thống lộng lẫy, đứng ở hai bên từ đường, trước mắt đoàn trưởng lão tối cao của gia tộc Hoàng Vũ – Nhân trưởng lão, Trí trưởng lão, Lễ trưởng lão, Nghĩa trưởng lão, Tín trưởng lão đứng ở trước bồ đoàn. Mọi người đều nhìn về phía cửa từ đường, nơi đó, bước vào tân thế hệ tộc trưởng, dẫn dắt gia tộc, hưng thịnh lâu dài!

      Cửa được chậm rãi đẩy ra.

      bóng dáng cao ngất phản quang mà đến. thân trường bào truyền thống màu tím của tộc trưởng, bước trầm ổn, giấu giếm hơi thở, rảo bước tiến đến từ đường mang phong cách cổ xưa, khiến cho người ta giật mình khi có loại cảm giác như trong thời cổ. Đặc biệt là cặp mắt màu tím trong trẻo kia, cơ trí mà sắc bén, làm cho người ta tự chủ được mà thần phục.

      Hoàng Tĩnh Xu bước bước về phía trước, mỗi bước đều là nhớ lại những năm tháng qua .

      Gia tộc Hoàng Vũ chỉ có tộc trưởng mới có thể có được tộc họ, tộc nhân còn lại lúc ấy đều tùy tộc nhân nữ quyến mà theo họ, bởi vậy, gia tộc Hoàng Vũ đủ loại họ.

      Mà Tĩnh Xu, là họ Hoàng.

      Mắt Tĩnh Xu màu tím, lúc tám tuổi rời khỏi cha mẹ cùng gia gia, nhận huấn luyện của tộc trưởng, cho đến khi huấn luyện hoàn thành mới có thể về nhà. Nhưng cũng chỉ có thể ngây ngốc ba tháng, sau ba tháng kế thừa chức vị tộc trưởng, từ đó liền cùng cha mẹ thân nhân chung đụng ít mà xa cách nhiều.

      Huấn luyện mỗi ngày đều gian khổ, mỗi ngày học tập cũng huấn luyện, khảo nghiệm, chỉ có học tập khoa học trí thức ngày nay, mà ngay cả cầm, kì, thi, họa, rượu, trà, nữ hồng, nghề y, binh pháp, quốc sách tất cả đều phải học tập, hơn nữa mỗi ngày đều phải tiến hành tu luyện võ thuật nghiêm khắc. Cùng lúc đó, vì có thể khiến cho tộc trưởng tuyển được có tâm lý khỏe mạnh, tộc trưởng phải giống như người bình thường đến trường đọc sách. Ban ngày đọc sách, buổi tối huấn luyện, đây là nguyên nhân vì sao Hoàng Tĩnh Xu ngủ hơn kém con sâu.

      Hoàng Tĩnh Xu là thế hệ tộc nhân nổi bật, tướng mạo tuy rằng bình thường, nhưng lại có chỉ số thông minh cao kinh người, hơn nữa tố chất tâm lý cũng là tốt nhất trong các thế hệ đại tộc trưởng. Tám tuổi bắt đầu huấn luyện tộc trưởng, dùng gần mười hai năm liền hoàn thành huấn luyện, hơn nữa lại có được nhiều giấy chứng nhận quốc tế học, ở trong lúc huấn luyện, ngẫu nhiên điều khiển nghiệp gia tộc, nhấc lên song to, khiến cho việc huấn luyện tộc trưởng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành nội dung huấn luyện hoàn mỹ nhất. Người như vậy, mới chân chính có thể dẫn dắt gia tộc thay đổi như chong chóng, úp tay làm mưa, hướng đến huy hoàng rạng rỡ!

      Từng bước, từng bước, cuối cùng Hoàng Tĩnh Xu cũng tới tận cùng bên trong từ đường, quay mắt về phía ngũ đại trưởng lão, chậm rãi quỳ xuống.

      Cổ ngữ bắt đầu được niệm chú phát ra tiếng trầm thấp ở trong từ đường, mỗi người đều lộ vẻ mặt kính ngưỡng, cung kính nghe. Lưu truyền niệm chú thiên cổ, đưa mọi người về với xa xưa, dụng tâm để nhận được hưng suy thịnh bại của gia tộc Hoàng Vũ. Rốt cuộc, sau khi niệm chú chấm dứt, năm vị trưởng lão đều cầm trong tay nén hương, đứng trước mặt Hoàng Tĩnh Xu.

      Trí trưởng lão bước ra khỏi hàng: “Hoàng thị nữ Tĩnh Xu, ngươi có bằng lòng dẫn dắt gia tộc Hoàng Vũ mãi mãi truyền thừa, trung thành với gia tộc hay ?”

      Hoàng Tĩnh Xu quỳ mà đáp: “Tĩnh Xu nguyện ý!”

      Nhân trưởng lão bước ra khỏi hàng theo sau: “Hoàng thị nữ Tĩnh Xu, ngươi có bằng lòng dẫn dắt gia tộc Hoàng Vũ hướng đến huy hoàng rạng rỡ, cùng vinh cùng nhục hay ?”

      “Tĩnh Xu nguyện ý!”

      Nghĩa trưởng lão bước ra khỏi hàng theo sát: “Hoàng thị nữ Tĩnh Xu, ngươi có bằng lòng dẫn dắt gia tộc Hoàng Vũ cùng cứu nguy đất nước, bất ly bất khí hay ?”

      “Tĩnh Xu nguyện ý!”

      Tín trưởng lão bước ra khỏi hàng theo: “Hoàng thị nữ Tĩnh Xu, ngươi có bằng lòng dẫn dắt gia tộc Hoàng Vũ đoàn kết nhất trí, vĩnh liệt chẳng phân hay ?”

      “Tĩnh Xu nguyện ý!”

      Lễ trưởng lão đứng dậy, kéo dài giọng : “Hoàng thị nữ Tĩnh Xu, năm nay hai mươi, nay trải qua nghiệm chứng tộc nhân, chứng minh tộc trưởng này – mắt tím chân thể giả; trải qua Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín ngũ trưởng lão cùng khảo hạch đại biểu của gia tộc Hoàng Vũ, hoàn thành huấn luyện tộc trưởng viên mãn; trải qua, biểu quyết toàn tộc đồng ý vì đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của gia tộc Hoàng Vũ – ”

      Năm vị trưởng lão đồng thời : “Hoàng thị nữ Tĩnh Xu, nay trở thành đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của gia tộc Hoàng Vũ, ban thưởng tộc họ -- Hoàng Vũ!”

      Giờ khắc này, Hoàng Tĩnh Xu mất, chỉ có Hoàng Vũ Tĩnh Xu -- đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của gia tộc Hoàng Vũ!

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu tiếp nhận hương trong tay năm vị trưởng lão, lớn tiếng : “Ta, Hoàng Vũ Tĩnh Xu, nay thành đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của gia tộc Hoàng Vũ, từ nay về sau ta dẫn dắt truyền thừa lịch sử gia tộc Hoàng Vũ, cộng đồng phồn vinh, cùng chung hoạn nạn, bất – ly – bất – khí - !”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 3: Tín vật chi biến

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu tiếp nhận hương trong tay năm vị trưởng lão, lớn tiếng : “Ta, Hoàng Vũ Tĩnh Xu, nay thành đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của gia tộc Hoàng Vũ, từ nay về sau ta dẫn dắt truyền thừa lịch sử gia tộc Hoàng Vũ, cộng đồng phồn vinh, cùng chung hoạn nạn, bất – ly – bất – khí - !”

      Dứt lời, mọi người trong từ đường đều quỳ xuống, cùng kêu lên: “Tộc nhân Hoàng Vũ nay theo đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của chúng ta Hoàng Vũ Tĩnh Xu, truyền thừa lịch sử, cộng đồng phồn vinh, cùng chung hoạn nạn, bất ly bất khí !”

      Thanh to truyền thẳng đến tận trời, quanh quẩn lâu mớt dứt.

      “Hoàng Vũ Tĩnh Xu – đón – tín vật tộc trưởng – ” Lễ trưởng lão đứng dậy, vang lên.

      Chỉ thấy nam tử mặc cổ phục màu hồng nâu hai tay cung kính nâng lấy cái bàn tử, bàn tử có hộp gỗ khắc cây hoa tử đàn. loại đàn hương theo sau nam tử tản đến, mang theo hương khí đặc thù, trong lúc nhất thời làm mất mùi đàn hương vốn có trong từ đường, khiến lòng người chấn động. Hoàng Vũ Tĩnh Xu vừa nhìn thấy cái hòm kia, lập tức nhận ra được chất liệu gỗ của nó – đúng là gỗ tử đàn thượng đẳng!

      Mọi người đều nhận ra gỗ tử đàn, xác là gỗ tử đàn Ấn Độ, lại là cây tử đàn màu máu gà, trước mắt chính là loại trân quý nhất, thuộc loại gỗ tử đàn cao cấp nhất. Gỗ tử đàn Ấn Độ là loại gỗ chắc chắn dùng làm dụng cụ, sau khi làm khô tự nhiên có thể sử dụng mấy trăm năm mà hỏng. Thời Minh cụ tổ có nhiều gỗ tử đàn đến nay vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Loại này cho đến về sau lại ít , đến thời Thanh liền tuyệt tích. Mà tín vật tộc trưởng, đúng là sau khi gia tộc Hoàng Vũ biến mất, bắt đầu đề cử tộc trưởng mắt tím mà lưu truyền bảo hộp tới nay, cũng được coi là chi bảo truyền tộc.

      Lúc này, hộp gỗ tử đàn được mở ra, bên trong đó là tín vật tộc trưởng gia tộc Hoàng Vũ – ngọc trụy tì hưu!

      […] (chỗ này có đoạn về tì hưu nhưng mình thấy dài dòng lại có liên quan nên mình lược bỏ)

      Đợi nam tử mang tín vật đến trước mặt Hoàng Vũ Tĩnh Xu, Lễ trưởng lão sớm nghiêng người sang bên rửa hai tay trong kim bồn được bưng lên, sau đó lại dùng tơ lụa thượng đẳng lau hai tay, rồi vẻ mặt cung kính nâng lên ngọc trụy tì hưu, : “Tiếp nhận tín vật – ”

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu vẫn quỳ như cũ, cúi đầu, để cho Lễ trưởng lão đeo ngọc trụy tì hưu lên cổ cách chậm rãi, khi ngọc trụy được đặt yên ổn cổ Hoàng Vũ Tĩnh Xu, đột nhiên phát ra hào quang vạn trượng, ánh sáng phát ra chói mắt khiến mọi người ở đây đều sợ ngây người.

      Chương 4: Bất thường

      Chỉ thấy từng trận hào quang bao bọc xung quanh Hoàng Vũ Tĩnh Xu, trong lúc nhất thời khoảng từ đường gió nổi mây phun, khi lại có lôi quang lóe ra, bỗng nhiên, đạo sấm sét đánh xuống, nhắm thẳng vào ngọc trụy tì hưu, trong nháy mắt Hoàng Vũ Tĩnh Xu biến mất vô tung vô ảnh.

      Đợi cho tất cả đều khôi phục lại như ban đầu, nhưng mà trong vài giây đó, thời điểm khiến cho tộc nhân Hoàng Vũ mở to mắt, tất cả đều ngây ngẩn cả người – tộc trưởng vừa mới nhậm chức của bọn họ, lại thấy đâu!!

      Lúc này việc hào quang cổ quái chưa bình ổn, tộc nhân Hoàng Vũ lại càng thêm xôn xao, rối loạn lên.

      “Đây là có chuyện gì?”

      “Tộc trưởng ở đâu rồi?”

      “Tại sao có thể như vậy?”

      “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ a!?”

      thanh mang theo nghi ngờ vang lên trong từ đường, bình thường các giới đại nhân vật cũng cấm rối loạn trận tuyến, vì thế mà hỗn loạn thôi.

      “Các vị trưởng lão, ra các vị có điều gì muốn ?” Có người nhịn được, cất cao giọng hỏi các vị trưởng lão có quyền tối cao. Mọi người nghe đến câu hỏi, tất cả đều quay sang nhìn năm vị trưởng lão, cùng đợi bọn họ giải thích.

      Ngay từ đầu năm vị trưởng lão cũng kinh hoảng thôi, nhưng dù sao cũng từng gặp qua sóng to gió lớn, trải qua nhiều hơn so với những người ở đây, thân là trưởng lão, vốn là so với người hiểu biết nhiều hơn, đợi kinh hoàng trôi qua yên bình, suy nghĩ tinh tế, nhưng lại hẹn mà cùng suy nghĩ tới điểm…

      “Khụ, khụ! Mọi người im lặng!” Trí trưởng lão khoát tay, ý bảo mọi người yên lặng lại. “Mọi người cũng biết, gia tộc Hoàng Vũ chúng ta là được cao nhân tương trợ mới có thể phát triển đến hôm nay, nhưng có việc chỉ có năm vị trưởng lão chúng ta biết được tương truyền bí này…”

      --- ------ --------- Phân cách tuyến --- ------ ---------

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu nằm lẳng lặng, trong lòng có cảm giác rất an tâm, loại cảm giác thỏa mãn trước đây chưa từng có khiến nàng sung sướng cong lên khóe môi. Từ sau khi nàng tám tuổi, nàng chưa từng có cảm giác được giấc ngủ yên bình, mỗi ngày đều phải tiến hành rèn luyện nghiêm khắc, ban ngày ngủ ngon, buổi tối càng đừng nghĩ muốn ngủ, nàng… đúng!

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu đột nhiên cả kinh, lúc này là lúc nào, làm sao có thể ngủ!? Mở ra hai mắt nhắm chặt, mang theo ánh mắt khiến cho người ta phải sợ, “Xoẹt!” ngồi dậy chút, hai mắt nhanh chóng quét qua, lộ ra nét kinh ngạc.

      Nơi này là chỗ nào?

      Nơi này phải từ đường cổ kính, có mùi đàn hương quanh quẩn, cũng tộc nhân nào, lại càng thấy năm vị trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc! Chỉ có ngọc trụy tì hưu lạnh lẽo ở trước ngực nhắc nhở nàng tất cả phải là mộng, nàng tiếp nhận chức vị tộc trưởng. Nhưng bây giờ chuyện gì xảy ra? Vì sao nàng lại tới nơi này?

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu bĩnh tĩnh đánh giá địa phương cổ quái. Nơi này bài trí cổ kính, khác với kiểu phong cách ở từ đường gia tộc Hoàng Vũ, từ đường là do gia tộc Hoàng Vũ lưu truyền trăm năm tới nay, bởi vậy lịch sử rất giàu có, nhưng bởi vì thân ở xã hội đại, Hoàng Vũ Tĩnh Xu vẫn luôn cảm thấy từ đường đó có loại hơi
      thở xã hội đại. Mà địa phương trước mắt phát ra cỗ hơi thở dày đặc, khiến cho Hoàng Vũ Tĩnh Xu cảm thấy: Đây mới chân chính là cổ kính!

      Chỉ thấy trước mắt lộ ra chiếc bàn ngọc thạch trong suốt, bàn là bình hoa ngọc lưu ly màu lam, trong bình cắm bông hoa sen, vừa nhìn đến hoa sen đó, Hoàng Vũ Tĩnh Xu liền mê muội dời mắt, Hoàng Vũ Tĩnh Xu học qua tất nhiên biết góc độ có thể khiến hoa được trưng bày đẹp nhất, mà hoa sen trước mặt như cắm tùy ý trong bình, nhưng lại tạo ra được hiệu quả vượt qua cả hoàn mỹ. Nơi này hơn cái phòng, mà cây cột kia được tạo ra từ ngọc lưu ly, ánh sáng chiếu qua lại tràn đầy màu sắc cầu vồng. Thần kỳ nhất, tràn đầy mặt đất chính là … mây khói!? giống đại dùng băng khô chế tạo thành sương khói, mà là , mang theo hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      lúc thời điểm Hoàng Vũ Tĩnh Xu xuất thần đánh giá, tiếng kêu giòn tan vang lên bên tai nàng: “A, ngươi tỉnh rồi!”

      Trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh Xu cả kinh, nhìn người tới, đứng trước mắt là , thân lăng la tơ lụa . Hoàng Vũ Tĩnh Xu thầm giật mình – nàng trải qua hai mươi năm huấn luyện tộc trưởng, mỗi ngày đều vượt qua trong đao quang kiếm ảnh, mà thoạt nhìn tuổi còn trẻ này, lại có thể bất tri bất giác gần nàng, đây là loại công lực gì, nơi này rốt cuộc là sao? Cảnh bất phàm, người lại càng bất phàm, đến tột cùng là địa phương gì mới có cảnh này người này?

      nương, nương?” Tiếng hô thanh thúy gọi thần chí Hoàng Vũ Tĩnh Xu quay về, nàng thầm ảo não, từ sau khi vào địa phương cổ quái này, cả người nàng đều trở nên chậm chạp, điều này là được! “Tiểu thư, xin hỏi nơi này là chỗ nào?” Xem xưng hô của , rốt cuộc Hoàng Vũ Tĩnh Xu cũng hỏi câu đầu tiên. “ nương đừng vội, mời theo tiểu tỳ đến, chờ chút nương biết.” kia che mặt mà cười, lập tức ra khỏi “phòng” kia.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 5: Cao nhân Ngọc đế

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu nhìn đến rồi , vội vàng đuổi theo, thầm đoán: “ nương? Người này chuyện buồn cười, đều là niên đại gì rồi, còn có ai gọi nương, nương.” Tinh tế nghĩ lại tất cả chỗ thấy, cười tiếng, tình cảnh này, giống Tiểu Đồng luôn ở bên tai nàng gào to “Xuyên ” … Đợi chút! thể nào, nàng xuyên lkhông!? Hoàng Vũ Tĩnh Xu cả kinh, vội vàng kéo phía trước, “Tiểu thư … Ách, , nương, này, đây rốt cuộc là làm sao a? Này, nơi này là người triều đại nào? Hoàng đế là ai a?”

      kia quay lại, ý cười : “Hì hì, nương, chớ phải là đọc tiểu thuyết xuyên nhiều ? Như thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này nha?”

      Tiểu thuyết xuyên ? Hoàng Vũ Tĩnh Xu sửng sốt, nàng như thê nào cũng biết tiểu thuyết xuyên ? Đây là từ ở đại mới có a! Trong lúc nhất thời. Hoàng Vũ Tĩnh Xu lẫn lộn, này nhưng, địa phương cổ kính, mây khói kì quái, thân cổ trang, kêu “ nương” lại ra “Xuyên ”, đây là mơ chăng? Này, này …

      Lúc này, kia lại mở miệng : “ nương đừng vội, chờ chút biết.” Khi chuyện cước bộ chưa ngừng, bởi vì Hoàng Vũ Tĩnh Xu vẫn tự hỏi trong lòng, lưu ý toàn cảnh bốn phía thay đổi, chỉ là trực giác theo , nếu như cẩn thận theo phía sau nàng quan sát chút, có lẽ đoán ra được manh mối.

      nương, đến.” cười khanh khách nhắc nhở .

      “A, đến?” Hoàng Vũ Tĩnh Xu mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu vừa thấy, lúc này mới thất thần. Đây là đại điện, chợt thấy, đại điện này kim quang vạn đạo, xung quanh đầy điểm khí lành, mây mù lượn lờ, hai bên mười đại trụ cũng được tạo thành từ ngọc lưu ly, giống như vừa rồi ánh ngọc chìm xuống, đại trụ ngọc lưu ly nơi này ánh sáng long lánh, chói lọi mắt người, mỗi đại trụ còn đứng người, còn cho rằng, giống như thiên binh thiên tướng thời cổ đại, đám cầm huyền tiên, đao trường kiếm, vẻ mặt nghiêm túc, đây là ngoại điện. Lẳng lặng vào đại điện, lại thấy kinh người: Điện cũng có mấy đại trụ, quấn quanh trụ kim lân long chói lọi, sáng ngời che được hết thảy. đại điện này, bảng sáng long lánh cao cao tại thượng, mà bốn chữ to rồng bay phượng múa là – Lăng Tiêu bảo điện!

      Lăng Tiêu bảo điện? Đây phải là nơi làm việc của lão nhân ngọc đế sao? Hoàng Vũ Tĩnh Xu trừng mắt to chấn động. Lại nhìn người ngồi ở chỗ cao nhất kia, nơi đó có lão đầu thân áo vàng dài, tay vuốt râu cười tủm tỉm nhìn nàng. Bên trái đại điện đứng thẳng đám thiên tướng cầm trong tay vũ khí hiên ngang, bên phải là đám tiên hào hoa phong nhã, Hoàng Vũ Tĩnh Xu rốt cuộc chịu nổi, cẩn thận ngắm nhìn lão đầu ngồi phía , mím môi thấp giọng hỏi câu: “Ngọc đế?” Lại oán thầm, phải mơ!?

      “Ha ha ha ha! Hay cho tiểu oa nhi Hoàng Vũ!” Lão đầu cao cao tại thượng đột nhiên cười lên ha hả, những người còn lại thấy thế cũng thầm cười trộm. “Đây là , phải mơ!” Lão đầu cười cao giọng .

      ? Hoàng Vũ Tĩnh Xu xác định hỏi: “A?”

      “Ha ha ha, người thú vị, nhiều năm qua trẫm chưa từng thoải mái như thế! Ha ha ha, như thế này nhất định phải cùng Vương mẫu !” Lão đầu kia càng cười thoải mái, nhìn đến vẻ mặt Hoàng Vũ Tĩnh Xu vẫn là bộ dáng kinh nghi, nắm lấy chòm râu : “Thái Bạch! Ngươi cho oa nhi kia !”

      Lúc này, từ bên phải người đầu bạc lông mi trắng râu bạc trắng áo bào trắng, thở dài : “Vâng, Ngọc đế!” Sau đó, người nọ xoay người, Hoàng Vũ Tĩnh Xu mới nhìn người nọ vầng trán người nọ lại có ấn ký hình sao lóe kim quang, người này bộ dáng này, phải bộ dáng Thái Bạch dân gian lưu truyền sao, cũng biết có phải hay sợ người ta nắm râu đâu? Hoàng Vũ Tĩnh Xu thầm nghĩ.

      “Ha ha ha ha ha!” đại điện lão đầu kia đột nhiên lại bộc phát ra trận cuồng tiếu, vẻ mặt bạch y nhân kia sợ hãi đem râu dài của chính mình, lui lại vài bước. đại điện người người cũng thể kiềm chế được, cũng đều cười ra tiếng.

      nương, ngươi đừng có nghĩ muốn nghịch râu lão nhân a, râu này lão nhân để suốt ba ngàn năm mới dài ra!”Lão đầu áo trắng , nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc tin của Hoàng Vũ Tĩnh Xu, lại nhanh nhạy : “ nương, ngươi đoán sai, nơi này là thiên đình! Người ngồi đúng là Ngọc đế, ta là Thái Bạch, ngươi xem đến mọi thứ đều là !”

      ? Làm sao có thể!?” Trong vòng ngày trải qua nhiều biến dị như vậy, dù là từ nhận được huấn luyện tộc trưởng Hoàng Vũ Tĩnh Xu cũng có chút chịu nổi, thấy hoa mắt, cũng có chút hoảng hốt. Ngọc đế thấy thế vung tay lên, phía sau Hoàng Vũ Tĩnh Xu lập tức xuất tọa ỷ khắc hoa bằng mã não, tiên nữ xinh đẹp tiến đến giúp Hoàng Vũ Tĩnh Xu ngồi xuống. Có thể vẫy tay biến ra tọa ỷ, hoài nghi của Hoàng Vũ Tĩnh Xu lại thành thể hỏi gì, mình đến thiên đình trong truyền thuyết.

      Đợi sau khi Hoàng Vũ Tĩnh Xu tỉnh táo lại, nàng bắt đầu đặt câu hỏi: “Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

      Lão nhân Ngọc đế cũng cười đủ, nhìn Hoàng Vũ Tĩnh Xu, mặt lên tia hoài niệm: “Nữ oa nhi, đây là ước định của trẫm cùng với tổ tiên ngươi mà có a!”

      “Tổ tiên?” Hoàng Vũ Tĩnh Xu liếc mắt nhìn Ngọc đế cách cổ quái, tổ tiên nàng còn có giao tình cùng Ngọc đế sao? Lịch sử huy hoàng như vậy sao trong gia phả có ghi lại a?

      “Xì!” Ngọc đế cười nhạo : “Tiểu oa nhi, lúc ấy tổ tiên người còn biết trẫm là Ngọc đế đâu, đương nhiên cũng thể ghi lại trong gia phả được!”

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu cả kinh, thốt ra: “Người có thuật đọc tâm !”

      “Ha ha ha ha!” Ngọc đế lại cười ha hả, “Thuật đọc tâm tính là cái gì, oa nhi ngươi chỉ cần thành tiên, là có thể nghe được, như vậy so với thuật đọc tâm cao hơn!”

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu tâm niệm vừa chuyển, nàng đây suy nghĩ cái gì mọi người nơi này cũng biết? Trách được lão Thái Bạch mới vừa rồi ôm râu bảo bổi của liên tục lùi về phía sau! Lại xem điện mọi người đều giấu được vẻ tươi cười, bạch nhãn nhất phiên, toàn bộ cũng biết nàng nghĩ gì!

      “Ha ha, tốt lắm, oa nhi, đừng để trẫm cười nữa, chúng ta chính tiếp !”

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu vừa nghe, lập tức thu hồi tâm thần hỗn loạn, tinh tế nghe.

      “Oa nhi, gia phả gia tộc Hoàng Vũ các ngươi có phải hay ghi lại, năm đó tổ tiên gia tộc Hoàng Vũ dưới trợ giúp của vị cao nhân đắc đạo mới bình an vượt qua tai họa?” Thấy Hoàng Vũ Tĩnh Xu gật đầu, Ngọc đế tiếp tục : “ Cái cao nhân kia, chính là trẫm a!”

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu ngẩn ra, như thế nào cùng nghĩ được Ngọc đế lại giúp gia tộc của mình.

      Ngọc đế chậm rãi nhớ lại : “Năm đó, trẫm tu hành, hạ giới thể nghiệm và quan sát tình huống dân gian, cảm nhận tư vị làm phàm nhân, cũng nghĩ đến thế đạo hỗn loạn, aiz!” Làm như nhớ tới đoạn ngày kia, Ngọc đế cảm khái thở dài: “Lúc ấy ta còn có tâm tư muốn tu chỉnh dân gian hỗn loạn, nhưng vạn vật phát triển đều có trật tự, dù là tiên cũng thể tùy ý sửa đổi, nếu gặp đại kiếp nạn, trẫm tuy có tâm, nhưng lại thể để ý an nguy hai giới người, tiên. lúc khốn đốn, cơ duyên xảo hợp, trẫm cứu người gia tộc Hoàng Vũ bị dân gian châm ngòi mà gặp phải diệt tộc. Vì thế trẫm nghĩ lại, tiên thể nhúng tay, có nghĩa là phàm nhân thể ? Oa nhi ngươi nghe đến đó, khả năng cũng nghe ra được đại khái, ngươi muốn hỏi, nếu phàm nhân nhúng tay, vì sao trẫm phái người đầu thai thành phàm nhân đúng ?”

      Thấy Hoàng Vũ Tĩnh Xu gật đầu, Ngọc đế tiếp: “Đạo trời a! Cho dù là tiên nhân đầu thai, đời trước vẫn là tiên nhân như cũ, cũng đủ để thay đổi thiên hạ, huống chi tiên nhân hạ giới là muốn lịch kiếp, có trí nhớ kiếp trước, lại vừa lịch kiếp, aiz!” Ngọc đế lắc lắc đầu. “Sau lại, tộc nhân Hoàng Vũ muốn báo đáp trẫm, trẫm lúc ấy nghĩ, trẫm đường đường là Ngọc đế, muốn cái gì có cái ấy, cần nhân loại báo đáp. Vì thế liền cự tuyệt, ngăn cản, bất quá tộc nhân Hoàng Vũ kiên trì, trẫm liền suy nghĩ tinh tế phen, liền tính toán, mới giật mình phát , trăm năm sau gia tộc Hoàng Vũ chắc chắn xuất người năng lực siêu phàm, bất thế kỳ tài, có thể dẫn dắt gia tộc Hoàng Vũ đạt tới đỉnh cao thế giới, vì thế liền hỏi tới gia tộc Hoàng Vũ muốn người này, nhưng bởi vì trẫm nhúng tay, định mệnh huy hoàng của gia tộc Hoàng Vũ cũng xuất , vì vậy để bồi thường, trẫm liền chúc phúc khắp cả gia tộc Hoàng Vũ, mặc dù đại phồn vinh như ban đầu, nhưng cũng là cấp bậc mà gia tộc bình thường theo kịp.”

      “Bởi vì kéo dài trăm năm, gia tộc trung thế tất xuất người ưu khuyết, vì để có thể huấn luyện được tốt nhất, trẫm lại nghĩ cách chọn ra rất nhiều người vĩ đại thầm phụ trợ gia tộc Hoàng Vũ, từ đó tộc trưởng gia tộc Hoàng Vũ mắt tím là bởi vậy mà có. Bởi vì cuối cùng mang vị tộc trưởng, trẫm liền cho tiền bối gia tộc Hoàng Vũ, sau khi mỗi đại tộc trưởng sinh ra, trong tộc tuyển ra người năng lực ưu việt, huấn luyện cùng tộc trưởng, để có thể kịp thời tiếp nhận chức vị tộc trưởng sau khi tộc trưởng rời khỏi gia tộc Hoàng Vũ, oa nhi, cổ ngươi đeo ngọc trụy tì hưu là tín vật của tộc trưởng các ngươi, cũng là tín vật phân biệt các kỳ tài, trẫm ở này đưa linh khí vào, chỉ cần người nọ đeo lên, lập tức cảm ứng được đưa người nọ đến thiên đình.”

      xong, Ngọc đế đưa mắt nhìn sâu Hoàng Vũ Tĩnh Xu, chậm rãi : “Oa nhi, ngươi chính là người trẫm chọn lựa!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :