1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tĩnh liên chi truyện - Minh Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tĩnh liên chi truyện

      Tác giả: minh minh.

      Thể loại: cổ đại, sủng, ngược, h


      Giới thiệu :

      Trích đoạn 1:

      chìm trong mộng ảo của bản thân nàng giật bắn người, theo bản năng lùi ra sau bước, nghi ngại nhìn :

      - ngươi muốn làm gì ta?

      giật giật khóe môi.

      Rốt cuộc ai mới là người ăn đậu hũ của ai đây…

      - sao nương… có thể vô sỉ như thế nhỉ… cho ta hỏi tôn tính vi sư để quỳ lạy bái phục…

      nàng tin nhìn :

      - ngươi ai vô sỉ?

      nhường nhịn:

      - nương chứ ai!!!

      Nàng cãi lại:

      - dù bổn nãi nãi có vô sỉ ngươi là đàn ông con trai cũng phải biết nhường nhịn chứ!!!

      khinh bỉ nhìn nàng:

      - tại ha dù nhường nhịn cũng phải biết lựa người nào có nhan sắc chút mà nhường nhịn... đâu phải muốn nhường là nhường được...

      Nàng gân xanh nổi lên:

      - ý ngươi là bổn nương có nhan sắc chứ gì?

      cười lạnh:

      - chính nương đấy nhé…


      Trích đoạn 2:

      bức thư hẹn của phu quân đáng gửi cho thê tử đại nhân:

      Bò người ngồi dậy nàng nghi hoặc tìm kiếm chỗ sai nào đấy phát phong thư để lên cái bàn bên cạnh giường.

      Cầm lên… có ghi tên người gửi…nàng xé phong thư ra xem thấy tờ giấy… giấy ghi…ghi…

      Nương tử dấu… phu quân chờ nàng tối nay ở chỗ cũ nhé… phu quân tự nguyện cởi sẵn đồ để thê tử bắt nạt phu quân... phu quân đáng gửi …

      Còn tặng kèm theo dấu hôn nồng đậm buồn nôn nữa…

      Nàng vừa tỉnh khỏi muốn ngất xỉu lần nữa...


      Trích đoạn 3:

      - ngươi nghĩ xem… hành động như thế có quá đáng … có biết hành động đó gọi là gì hả… ăn hiếp … à … trai nhà lành đó…

      nàng ngớ người rồi rất nhanh cãi lại :

      - láo… nam nhân các ngươi có gì để mất chứ…

      mặt hầm hầm tin nhìn nàng :

      - ai có…

      - thế cái đó là cái gì !!!???

      nàng tò mò hỏi.

      mặt hơi thẹn đỏ, hai ngón cái chạm vào nhau :

      - trinh tiết nha...

      Nàng tức giận bùng nổ, khí huyết công tâm, ngất xỉu tại chỗ.

      -------------------

      Chương 1: đèn hoa kết duyên

      Đoàn người đưa dâu tận 3 tháng mới đến được hoàng thành thương minh quốc.


      Vừa vào thành nàng liền được quân lính tháp tùng đưa vào dịch quán phòng hạng nhất giành cho khách nhân ở.


      Ám vệ song đình gửi theo trở thành nữ tỳ cận thân vừa chăm sóc vừa canh chừng nàng.


      Nàng ta chỉ còn 3 ngày nữa cử hành đại hôn nên hãy ngoan ngoãn mà nghe lời.


      Nàng cũng chẳng quan tâm mà lấy ghế để bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, rồi gác tay lên cầm ngắm nghía cảnh sắc bên ngoài.


      Đường phố được trang hoàng rực rỡ để chuẩn bị cho đại hôn của thái tử, nhưng khuôn mặt của dân chúng lại chút gì vui vẻ hay hưng phấn mà lại rất bình thường như quen thuộc.


      Lòng nàng tuy vẫn còn đau đớn, nhưng giống như lúc đầu nữa mà trở nên tĩnh lặng đến dị thường.


      Việc trở nên như thế này nàng kết cục về sau ra sao rồi…


      Sau hôn lễ ấy nàng chính thức trở thành cái thái tử phi danh nghĩa… chính thê bị đám tiểu thiếp của thái tử chỉnh đến nát người, tranh giành nhân tình quyết liệt… nơi đó có cái gì gọi là tình hữu, bạn bè… mà chỉ có tranh giành xen lẫn mưu độc địa…





      Đến buổi tối, nàng thay bộ phục trang của thương minh quốc, trang điểm nhàng qua loa rồi bước chân ra khỏi cửa dịch quán.


      Cũng may họ cũng chẳng quản nàng quá chặt đến mức được tự do, chỉ có điều mỗi lần nàng ra ngoài đều có đám người theo phía sau ngầm giám sát.


      Nàng thở dài buông tha phản kháng, dù sao thà vậy còn hơn là cả ngày bị nhốt trong nhà tù u tối kia.


      Bước chân thong thả nàng vui vẻ xoay xoay túi tiền ngón tay, chút lễ độ của nữ nhân rồi hòa mình vào khu chợ đêm náo nhiệt.





      nơi khác, trong thư phòng của đông cung, bóng nam nhân trẻ tuổi thả cây viết trong tay xuống, mệt mỏi vặn vẹo lưng rồi nhắc chân đứng dậy ra khỏi phòng.


      tiểu thư đồng chừng 15, 16 tuổi và lão nhân chừng bốn mấy năm mươi đứng ngoài cửa chờ, thấy chủ tử bước ra liền cúi đầu, mở miệng hỏi:


      - chủ tử… tối nay có muốn thị tẩm ai ạ…


      suy nghĩ chút rồi lắc đầu:


      - … ta muốn ra ngoài phố.


      (mm: caca vẫn sạch nhé :v, ca chỉ quan tâm đến quốc thôi, thích chuyện nam nữ đâu)


      Hai người họ hiểu ý, đồng thời thở dài, im lặng lui ra.


      sáng mai coi bộ bị thái hậu mắng vốn rồi a...


      khoan thai dùng khinh công bay từng nóc nhà rồi nhàn nhã chạm bước xuống dãy đất trống bên ngoài bức tường cao của hoàng cung.


      Bước vào dòng người yên ả, xen vào từng con ngõ mê hoặc, ánh đèn mờ ảo che dáng người cao to của .





      Nàng vui vẻ trêu đùa những đóa hoa đăng đầy màu sắc vừa mua được rồi lựa chỗ đoạn sông để thả đèn.


      Hên là hôm nay ngày nàng ra phố là lễ hội hoa đăng nha…


      Hướng mắt ra bờ sông nhìn những thuyền hoa đăng lớn trôi nổi sông nàng nhịn nỗi mà khóe môi nở nụ cười tươi.


      Má lún đồng tiền xuất khuôn mặt làm nàng bỗng dưng đáng đến lạ thường.


      Trong vòng tay bé, nàng tham lam ôm ấp cả đống lớn ngọn đèn hoa đăng, vừa thả từng hoa đăng vừa cầu mong cho ước muốn của mình thành .


      Vạn yên lành…trôi qua yên ả…





      len lỏi qua dân chúng tham gia lễ hội rồi tiến đến lương đình xây cạnh bờ sông rồi ngồi dựa vào dãy ghế được được xây sát theo hành lang lương đình.


      Dựa người vào ghế nhìn khung cảnh bờ sông đầy ánh hoa đăng đủ màu sắc tuyệt đẹp.


      Lẽ ra hôm nay trong hoàng cung có đại yến, nhưng vẫn như thế theo thói quen hàng năm đến đây thưởng thức khung cảnh mà mẫu hậu của mất thích nhất.


      Nơi đây là lần diện kiến đầu tiên rồi phải lòng nhau của phụ hoàng và mẫu hậu.


      Từ sau khi người mất ông cũng lập thêm tân hậu mà cũng chẳng nạp thêm phi tần nào vô hậu cung nữa.


      Hậu cung chỉ vớt vát được hai người nhưng họ chỉ là những người lãng phí tuổi thanh xuân chỉ vì hoàng đế cũng thèm đụng chạm họ.


      Ông cũng dám quay về nơi kỷ niệm này nữa…vì ông sợ… ông sợ nhớ lại những ký ức ngọt ngào của ông với bà…


      Còn lại rất thích nơi này…vì đây là nơi mà mẫu hậu hay nhắc đến và thường dẫn đến chơi rất nhiều lần… là nơi chứa đầy những kỷ niệm của mẫu tử hai người.





      đôi mắt buồn buồn nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh đột nhiên ánh mắt lại ngừng ngay đến bóng dáng ngồi chồm hỗm đáng đoạn sông đối diện.


      Khuôn mặt nhắn bầu bĩnh, mắt phượng long lanh, ngây thơ vui đùa cùng với những đóa hoa đăng tay, miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nha nha rất trẻ con…


      kiềm được lòng mà cười khẽ tiếng.


      Chơi với cái đó rất vui sao… cũng muốn chơi cùng…





      Nàng vui vẻ chơi đùa ngọn gió lướt qua rồi cướp mất ngọn hoa đăng tay.


      Môi dẫu dẫu lên giận dữ nhưng vẫn mang nhiều nét đáng nhìn lên tên cướp đáng ghét.


      Nàng đứng dậy, hai tay dựa vào eo, khí thế loang loãng khí chất con nhà võ nhìn tên nam nhân đẹp trai trước mặt.


      (mm :vâng… loang loãng thôi…:)) )


      Đẹp trai đẹp trai nhưng cướp hàng của nàng vẫn phải người tốt đâu nha…


      - sao ngươi lại cướp hoa đăng của ta!!!???


      cười cợt, vui đùa xoay xoay hoa đăng trong lòng bàn tay:


      - ai ta cướp…vào tay quan là của quan…


      nàng phi :


      - hừ… nếu muốn cứ mở miệng xin bổn tiểu thư… nếu thấy ngươi tội nghiệp tiếc gì mà cho ngươi sờ chút… cần giở bộ mặt quang minh chính đại sau khi cướp đồ của ta đâu…


      mặt dày hâm hở, mở miệng cầu xin chút hình tượng làm đám ám vệ trong bóng tối muốn há miệng rớt cả cầm :


      - tiểu nương tốt bụng…tiểu nương dễ thương… biết tại hạ có được vinh hạnh " sờ " chút đèn hoa đăng này


      nàng híp mắt hưởng thụ lời rồi phắt tay phóng khoáng :


      - được ! thấy ngươi cũng tội nghiệp nên bổn tiểu thư cho phép ngươi sờ đèn hoa của ta chút đấy…


      tay chắp tay lại bái phục :


      - đa tạ nương…


      nàng lè lưỡi đáng :


      - có gì…


      tim như ngừng đập nhìn động tác của nàng mà trong lòng khỏi nóng bỏng.


      nữ chết tiệt…


      nàng quyến rũ mà…


      mặt đổi sắc rồi ngồi bên cạnh nàng, mở miệng hỏi thăm :


      - sao nương lại ngồi ở đây ?


      nàng nhìn xem thường :


      - ngươi là đồ ngốc à, đương nhiên là ngồi đây thả đèn rồi…


      mặt ngu rồi mỉm cười nhìn nàng :


      - phải, ý ta là sao nương lại mình ngồi ở đây, phu quân của nương đâu...


      Nàng dùng ánh như nhìn tên ngốc đối với , rồi hơi tức giận lấy tay cóc lên đầu - người lạ mới quen :


      - cái tên xú nam nhân chết tiệt…cái mặt ta giống có phu quân rồi sao… ta còn trẻ lắm đấy…có điều…


      … có điều vài bữa nữa thôi nàng cũng vị phu quân danh nghĩa rồi…


      Lời tiếp theo nàng ra khỏi miệng mà cứ thế giữ trong lòng.


      nghi hoặc rồi tinh ý khi nhận thấy khuôn mặt buồn rười rượi kia, lòng hiểu sao mà cảm thấy có chút nhói đau.


      Cười giả lả, chuyển sang chuyện khác :


      - nương… hoa đăng này đẹp nha… biết ước muốn của nương là gì thế…


      nàng buồn buồn rồi nhìn muốn chọc cười nàng, khỏi cảm động trong lòng, lấy tay áo lau giọt nước mắt sắp rơi xuống, rồi mỉm cười toe toét mắng :


      - ngươi cái đồ tiểu nháo … có ai lại ước muốn của mình cho người khác biết chứ… như thế linh nghiệm đâu…


      giả vờ ngạc nhiên :


      - sao ?


      nàng ngẩng mặt kiêu ngạo :


      - đương nhiên !


      dụi dụi người nàng năn nỉ :


      - cho ta biết mà…


      chu chu môi ương ngạnh :


      - còn lâu…


      - mà…


      - cơ mà…


      -





      ám vệ của song đình đứng từ xa ngạc nhiên nhìn chầm chầm bóng dáng nam nhân ngồi cạnh diệu liên.


      đó…đó phải là thái tử thương minh quốc sao… sao người đó lại ở đây…


      muốn ngăn cản nhưng hiểu sao bước chân lại dừng lại.


      trong lòng khỏi nảy sinh ý tưởng kỳ lạ muốn kết nối tình duyên cho ngọc diệu liên.


      Lúc đầu trong lòng nàng rất khinh bỉ nàng ta vì dám coi thường bệ hạ nhưng suốt ba tháng tiếp xúc, nàng cảm thấy nàng ta là tiểu nương thuần thiết lương thiện, làm những hành động phạm thượng như thế chẳng qua chỉ là bị tổn thương tinh thần do bị đối xử, so sánh cay nghiệt đối với vị nữ hoàng hoàn hảo của nàng thôi.


      Có lẽ… con người rồi cũng thay đổi… tuy rất khó nhưng có nghĩa là làm được…
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: giả lòng người.


      Sáng hôm sau, đợi đến khi mặt trời lên đến đỉnh nàng mới "cố ép" bản thân mà tỉnh dậy.


      Vươn người, ngáp cái to, nàng lấy hai tay nâng má, nụ cười vui vẻ khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua.


      Sau khi chuyện tràng dài với nhau hai người cũng tạm biệt vì có việc nhưng vẫn hẹn nhau mỗi tối gặp mặt ở chỗ cũ.


      aiz…nàng rất mong chờ nha…





      Nam nhân nào đó mỉm cười híp mắt ngồi trong thư phòng giải quyết việc tứ bộ.


      Đôi mắt liên tục coi mấy canh giờ rồi để đến chỗ hẹn gặp nàng.


      Aiz… chưa bao giờ mong buổi tối đến nhanh nhanh như thế này.


      Đến khi gần chiều tà nàng mới nhanh nhẹn đến chỗ hẹn.


      Hihi… mình đến trước nhé… chút nữa phải cằn nhằn mới được…


      Nhưng khi đến nơi nàng lại giật nảy mình khi thấy bóng dáng quen thuộc kia nhắm mắt nghỉ ngơi ở lương đình .


      Nàng bước từng bước tiếng động đến trước mặt rồi ngồi chồm hõm xuống nhìn từ dưới lên.


      a… sóng mũi đẹp…lông mì cũng dài… mịn như tơ nữa chứ… biết có râu ta…


      tò mò nàng vươn tay sờ sờ người ta.


      ồ… láng quá nha… có phải nam nhi nhỉ… nếu là nam nhi tại sao lại có râu…


      nàng chút khiêm nhường mà sờ càng ngày càng nhiều với tần suất đụng chạm tăng theo cấp số nhân…


      ai đó giả vờ ngủ đôi môi nhịn nổi run run, trong lòng nổi lên cảm giác hối hận.


      tỏ ra suất làm gì… tỏ ra quyến rũ làm gì… để bây giờ phải chịu cảm giác bị ăn đậu hủ như thế này…


      chịu nổi mà giả bộ như vừa ngủ dậy, ngáp cái rồi mở to mắt ra.


      Đúng lúc chạm vào cái trán của nàng sáp lại gần, đôi mắt mở to ra quan sát kỹ cái cằm của , ngón tay ngừng sờ soạng đủ chỗ.


      Uy… lông tay cũng có luôn nha…





      dở khóc dở cười khi đứng trước tình trạng này, nhịn nổi mà e hèm để đánh thức nàng có chút ý thức nữ nhi này.


      chìm trong mộng ảo của bản thân nàng giật bắn người, theo bản năng lùi ra sau bước, nghi ngại nhìn :


      - ngươi muốn làm gì ta?


      giật giật khóe môi.


      Rốt cuộc ai mới là người ăn đậu hũ của ai đây…


      - sao nương… có thể vô sỉ như thế nhỉ… cho ta hỏi tôn tính vi sư để quỳ lạy bái phục…


      nàng tin nhìn :


      - ngươi ai vô sỉ?


      nhường nhịn:


      - nương chứ ai!!!


      Nàng cãi lại:


      - dù bổn nãi nãi có vô sỉ ngươi là đàn ông con trai cũng phải biết nhường nhịn chứ!!!


      khinh bỉ nhìn nàng:


      - tại ha dù nhường nhịn cũng phải biết lựa người nào có nhan sắc chút mà nhường nhịn... đâu phải muốn nhường là nhường được...


      Nàng gân xanh nổi lên:


      - ý ngươi là bổn nương có nhan sắc chứ gì?


      cười lạnh:


      - chính nương đấy nhé…


      nàng nhịn được mà kéo mặt đến gần mặt mình, nước miếng như mưa phùn phun tùm lum vô chính diện gương mặt điển trai của con nhà người ta:


      - ngươi nhìn cho kỹ khuôn mặt của bổn nương… có người bổn nương là đệ nhất mỹ nhân đấy…


      để ý tình trạng ám muội của tại:


      - đứa nào mắt lé thế…


      nàng gầm lên:


      - đương nhiên là đám nam sủn…


      chưa xong bỗng ngừng lại, đôi mắt chợt hồng lên.


      Ô ô… sao tự nhiên nàng lại nhớ các bảo bối của mình thế này…


      Lau lau nước mắt khóe mắt, nàng liếc nhìn khinh khỉnh rồi quay lưng bước .


      Nam nhân ngu người hiểu sao tự nhiên nàng khóc, con tim hiểu sao lại nhoi nhói, lại thấy mình đùa giỡn hơi quá nên liền gào lên:


      - ta chờ nàng tối mai ở đây…


      Thân ảnh chợt khựng lại, quay người lè lưỡi với rồi chạy vọt


      Thấy hành động đó của nàng, khỏi cười khẽ :


      - là trẻ con…





      Sáng hôm ấy, ám vệ kêu nàng ở lại thử bộ đồ để ngày mai còn cử hành đại lễ với trình tự sắc phong thái tử phi bắt nàng phải học thuộc.


      Nhìn cả đám danh sách kia, nàng trong lòng vốn vui vẻ nhưng rất nhanh lại cuốn vào tàn nhẫn.


      Nàng suy nghĩ cái quái gì thế này… nàng sao lại lãng quên việc này cơ chứ… nàng đến thương minh quốc là để liên hôn chứ phải du lịch… nàng nghĩ thân phận mình là cái thá gì quý giá chứ…


      Buồn tủi nàng lết thân người ngồi lên ghế, đôi mắt cún con trực khóc nhìn tờ giấy đẹp đẽ mà từng giọt… từng giọt nước mắt rơi xuống dòng chữ làm nó nhòe dần .


      Giống như cuộc đời sau này của nàng vậy…





      Thư phòng, thái tử thương minh quốc Thương tuấn liệt phê tấu chương lão quản gia bước vào thỉnh an rồi :


      - điện hạ… nên thử hỷ phục rồi…


      chút ngạc nhiên trả lời, đôi tay còn thoăn thoắt cầm bút lông phê tấu chương :


      - ngày mai rồi sao…


      lão gật đầu :


      - vâng, thưa bệ hạ…


      dửng dưng :


      - khỏi cần thử...


      lão giật mình :


      - sao ạ…


      cười lạnh :


      - phải ngươi mới đo số đo của ta năm tháng trước rồi sao…


      (mm : nghĩa là thái tử phi kỳ trước là khoảng năm tháng trước đó mới nạp người mới và vẫn còn tồn tại, nhưng sau khi nàng ấy ngồi chức vị chưa đến tháng qua đời, trừ nửa tháng để tang mới gửi thư đến các trung đẳng vương quốc và đại quốc để đề thân… aiz… mệnh khổ…)


      lão trong mắt lạnh dần rồi trở nên vô tâm vô phế, hiểu ý trả lời:


      - thuộc hạ tuân mệnh…


      sau khi lão quản gia lùi ra nụ cười môi của cũng tắt ngúm , cảm xúc câu rợn người :


      - lại thêm người nữa à…


      trong lòng khỏi xuất bóng dáng con nít kia, aiz… biết nàng làm gì nhỉ…


      suy nghĩ hề chú ý đến bóng dáng nhắn mặc đồ màu vàng phục sức tú lệ bước vào.


      Uyển chuyển thân mình lượn sau lưng , đôi tay búp măng để lên vai mà xoa bóp, miệng thổi khí lên lỗ tai :


      - điện hạ nha… ngươi nghĩ gì thế…


      hơi giật mình rồi xoay đầu lại nhìn người nọ.


      khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, môi đỏ chúm chím, mắt phượng đầy sức quyến rũ nhìn .


      nữ nhân chừng 19, 20 tuổi dắt tay lên cổ nở nụ cười quyến rũ, thanh ngọt ngào vang lên :


      - người ta mỏi chân quá à…


      tỉnh người rồi mỉm cười, ôm vòng eo nhắn rồi chuyển người nàng ta ngồi lên đùi .


      mỹ nhân thuận thế dựa vào ngực , ngón tay vẽ vòng tròn nũng nịu :


      - sao mấy bữa nay chàng đến chỗ ta nha…


      cười cười :


      - ta bận chuyện đại thiệt mà…


      nàng ta liếc mắt ai oán nhìn :


      - thiệt ? hay là đến phòng người khác rồi… nếu thế cứ thẳng cho thần thiếp biết… sao cứ vòng vo tam quốc thế…


      nhìn nước mắt mỹ nhân kiều mị sắp sửa chảy ra, khỏi thở dài rồi ôn nhu xoa xoa lau nước mắt nàng :


      - luyến trắc phi của ta từ khi nào mất tự tin như thế rồi… nàng biết người ta sủng ái nhất vẫn là nàng sao…


      mỹ nhân dẫu dẫu môi :


      - ai kêu chàng có nhiều thiếp thất như thế chứ… làm lòng người ta khỏi lo lắng…


      ôm nàng ta vào lòng xoa xoa tấm lưng ong :


      - ngoan… nàng chỉ cần chờ thời gian nữa ta tặng nàng chức vị hoàng hậu được


      trong mắt nàng ta lóe lên tia sáng rồi tắt ngóm , khuôn mặt giận dỗi, bàn tay hơi đánh lên ngực :


      - làm như người ta tham lam lắm ý… người ta chỉ muốn bên cạnh chàng thôi…


      nàng ta ôm chầm lấy , nhưng khóe miệng ai để ý mà nở nụ cười hài lòng ngoan độc.


      uổng công nàng hại thảm thái tử phi này đến thái tử phi khác… hừ, dám cướp ngôi vị hoàng hậu của ta ư… ngoài ta ra ai xứng đáng…


      nhìn nữ nhân nũng nịu trong lòng, khỏi nở nụ cười lạnh…


      ả ta tưởng tin tưởng ả sao… mọi nhất cử nhất động của ả đều nằm trong lòng bàn tay … nếu phải phụ thân ả là tể tướng đương triều cho nàng ta vị trí thống lĩnh tam vị trắc phi còn lại rồi… nếu cũng phải chừa lại vị trí thái tử phi cho đám người con của tứ vị trọng thần thay nhau đớp mồi nhưng bao giờ chạm đến được dù chỉ là cọng lông chân…


      khỏi nghĩ đến kia… có lẽ thế gian này chỉ có nàng mới lòng với
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: đôi bên lo lắng.

      Tối đến, chạy vội đến chỗ hẹn.


      Tự nhiên công vụ ập đến làm kịp đối phó… biết nàng còn chờ nữa…


      Chạy đến nơi nhưng lại thấy nhân ảnh kia đâu, lo lắng tìm khắp nơi nhưng lại bặt vô tín, mình trở lại điểm hẹn cũ, ngồi xuống dãy ghế, rồi nhìn dân chúng qua lại.


      Có lẽ… có lẽ lát nữa nàng đến… chắc nàng bận gì đấy…


      Bận rộn cả ngày để chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai nàng mệt mỏi dựa hẳn vào ghế.


      Mệt chết nàng rồi…


      nhắm nghiền mắt chìm vào giấc ngủ chợt nhớ đến câu hôm qua của người kia.


      Trong lòng nàng khỏi lo lắng.


      ngốc như thế chứ…


      Nàng thoát lên người cái áo ngoài rồi nhanh chóng chạy vù ra khỏi dịch trạm bất chấp ngăn cản của ám vệ ngoài cửa.





      Đến khi chạy đến lương đình quen thuộc bóng hình nam nhân cũng chẳng thấy đâu.


      Trong lòng nàng khỏi hụt hẫng tủi thân…


      giận nàng rồi sao… cũng đúng… giờ này nửa đêm rồi còn ai đứng chờ mình nữa chứ…


      Thân hình nhắn đơn đứng trong đêm tối khỏi làm người khác cảm thấy sót thương.


      Mí mắt nàng cụp lại rưng rưng dường như muốn khóc…


      tủi tủi giọng nam nhân quen thuộc vang lên :


      - Xú nha đầu… sao giờ ngươi mới xuất hả…


      Nàng giật mình rồi quan tâm khóe mắt còn đọng lại vài hoa lê mà quay đầu nhìn .


      Xác nhận đúng là , môi nàng dẫu lên, nước mắt tuôn trào rồi lao đến ôm chặt, vừa đánh vào ngực vừa mắng :


      - Nam nhân chết tiệt… ngươi đâu thế hả…làm bổn nãi nãi lo lắng muốn chết…


      bất ngờ chưa kịp phản ứng, hai tay bận cầm kẹo hồ lô biết làm sao đễ ôm ấp, an ủi nàng.


      Chuyển cây sang tay kia rồi dùng cánh tay ôm nàng chặt, giọng xin lỗi :


      - Xin lỗi… là ta sai… ta nên làm nàng lo lắng…


      Nàng nâng mặt lên nhìn , vừa khóc vừa cười :


      - Coi ngươi lòng như vậy… bổn nãi nãi tha thứ cho ngươi đấy…


      nở nụ cười tươi :


      - Vậy hài tử cũng phải cảm tạ nãi nãi nhiều nha…


      Nàng như bà cụ non xoa xoa đầu :


      - Tiểu hài ngoan lắm…


      Lúc này nàng mới chú ý đến hai cây kẹo hồ lô tay , nghi hoặc hỏi :


      - Ngươi lấy hai cái cây này đâu ra thế ?


      giơ giơ lên cười cười :


      - Ta nghĩ nàng đói bụng nên mua về cho nàng ăn đó…


      (mm: quảng cáo cắt ngang: khi bạn đói bụng hãy ăn cây kẹo ngào đường , đảm bào bạn còn đói bụng nữa mà chắc chắn 100% chuyển sang... đau bụng, ăn hai cây ... ... ( tự tưởng tượng))


      Nàng vui vẻ :


      - sao…


      Nhưng rất nhanh nghi ngờ :


      - Giữa đêm mà cũng còn bán kẹo hồ lô á …


      mặt dày :


      - Đương nhiên là còn… thế nàng nghĩ hai cây kẹo này từ đầu lòi ra chứ ?


      (mm : đương nhiên là nửa đêm đập cửa nhà người ta, ép người ta làm hai cây kẹo trong khi còn chưa tỉnh ngủ ấy mà…)


      Nàng gật gật đầu tin tưởng:


      - Ngươi cũng đúng…


      sợ nàng còn hỏi han lung tung nên quát lên đốc thúc:


      - Vậy rốt cuộc ăn hay ăn để ta xử mình vậy….


      Nàng vội vàng giựt lại rồi trừng mắt nhìn :


      - Nam nhân ai lại ăn kẹo hô lô… tốt… tốt nhất mình ta hi sinh ăn hết hai cây nha…


      mặt ủ dột nhìn nàng :


      - Nhưng đó là tiền ta trả mà… chẳng lẽ ta hưởng được miếng nào sao ?


      Nàng suy nghĩ, mắt đảo được vòng rồi búng tay cái :


      - Hay vậy … ta ăn… ngươi ngắm nhé…


      khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ :


      - Vậy còn ác hơn ăn…


      Nàng nở nụ cười đều rồi rất nhanh liếm hai đầu hồ lô, xong đưa trước mặt cây :


      - Đây… ngươi ăn


      run cả người, xòe tay đẩy cây kẹo trước mặt ra:


      - Nàng… nàng mất vệ sinh…có giỏi ăn hết


      Nàng khỏi gật đầu vui vẻ, cầm tay rồi nhìn như ân nhân sống.


      tốt quá nha…


      (mm : phải ca tốt mà là do tỷ mất vệ sinh quá đấy ạ…)


      Mặt cười híp cả mắt nàng vui vẻ lần lượt ăn hết hai cây, ăn xong vẫn nhìn chầm chầm .


      ngắm cảnh trời, liền bất chợt quay đầu lại nhìn bắt gặp ánh mắt léng phéng nhìn , trong lòng khỏi sinh ra ý tứ đùa dai.


      Lấy tay xoa xoa cầm, nhếch môi, nháy mắt cái rồi :


      - Sao thế ? nhận ra quyến rũ vĩ đại của ta rồi sao…


      Nàng trợn mắt nhìn , môi hơi mếu khinh bỉ :


      - Ăn gì mà tự tin quá vậy ?


      trả lời :


      - Đương nhiên là ăn cơm chùa như nàng nha !


      Nàng cãi :


      - Ai ta ăn cơm chùa ! ta ăn cơm trả tiền đàng hoàng nha !


      - Thiệt ?


      giở giọng nghi ngờ.


      Nàng khẳng định :


      - Bổn nãi nãi , hai là hai…


      nở nụ cười mưu đạt được :


      - Vậy nàng cũng tự tin quá đáng như ta rồi còn gì…


      Nàng ngớ người rồi nghẹn họng như


      mặt đỏ rồi lấy cánh tay ôm chặt vai nàng, đầu dựa vào dụi dụi :


      - Chúng ta hảo là phu thê trời sinh nha !!!


      (mm : ọe…)


      Môi run rẩy, nàng sớm nổi da gà toàn thân, lắp bắp :


      - Ngươi quá mức vô sỉ rồi… còn lợi hại hơn sư phụ ta nữa…


      giương mắt cún con lên nhìn nàng :


      - Thế có muốn nhận ta làm sư phụ rồi tiện thể kết làm phu thê luôn ?


      Nàng lấy tay sờ lên trán làm lòng khỏi lâng lâng, rồi cực kỳ vô tình dí trán mạnh làm đau nhưng vẫn la lên lớn, hai bàn tay ôm lấy cái trán đỏ hỏn rồi mắt rơi lệ nhìn nàng như thê tử bị phu quân bỏ rơi :


      - Sao nàng lại làm thế ! nàng biết đau lắm hả.


      Nàng lại gần rồi xách tai lên mắng:


      - Làm thế để cho ngươi tỉnh lại ấy mà… nam nhân gì đâu mà tự kỷ thế chứ.


      nhịn mà cãi lại :


      - Thế nàng thấy nam nhân nào tự kỷ mà đẹp trai hơn ta chưa… tưởng muốn tự kỷ là tự kỷ được à !!!


      Nàng chỉ tay vào mặt nên lời :


      - Ngươi… ngươi…


      xáp lại gần nàng, vỗ vỗ lưng an ủi :


      - Nương tử, bình tĩnh lại nha, phu quân xương xương…


      (mm : đổi xưng hô quá nhanh…)


      nàng muốn ngất xỉu vì quá giận ôm chầm lấy, đỡ người nàng, làm như lo lắng la lên :


      - Nương tử… nàng hảo tỉnh lại… nàng mà xỉu phu quân dám đảm bảo làm gì nàng đâu nha…


      Nàng xác chết sống lại rồi cóc đầu cái :


      - Cái tên sắc đảm chết tiệt này… có ngày bổn nãi nãi cắt cái *pip pip * của ngươi cho hết lớn lối đấy…


      gào khóc ôm lấy chân nàng :


      - Nương tử đừng hãi… cẩn thận tín phúc của nương tử sau này chứ…


      Lúc này nàng lửa giận ngập đầu… khí huyết công tâm… ngất xỉu tại chỗ…


      Ta…ta hận…





      Sáng mai lúc tỉnh dậy nàng bất ngờ khi thấy mình nằm nghỉ tại giường của mình.


      Bò người ngồi dậy nàng nghi hoặc tìm kiếm chỗ sai nào đấy phát phong thư để lên cái bàn bên cạnh giường.


      Cầm lên… có ghi tên người gửi…nàng xé phong thư ra xem thấy tờ giấy… giấy ghi…ghi…


      Nương tử dấu… phu quân chờ nàng tối nay ở chỗ cũ nhé… phu quân tự nguyện cởi sẵn đồ để thê tử bắt nạt phu quân... phu quân đáng gửi <3


      Còn tặng kèm theo dấu hôn nồng đậm buồn nôn nữa…


      Nàng vừa tỉnh khỏi muốn ngất xỉu lần nữa, đúng lúc này ám vệ của Song Đình bước vào, nàng ta :


      - Ngươi tỉnh rồi… bắt đầu thay hỷ phục thôi…


      Nàng hơi nghi hoặc hỏi nàng ta :


      - Sao ta lại ở đây… phải hôm qua ta xỉu ở…


      Nàng ta mặt lạnh lùng đáp :


      - Hôm qua ta đón ngươi từ tay vị công tử kia rồi đem ngươi trở về đây…


      Nàng gật gật đầu hiểu ý.


      Nàng ta cầm bộ hỷ phục được gấp ngăn nắp để lên bàn rồi quay người bước , trước khi ra khỏi cửa còn :


      - Thay đồ nhanh … chút qua phòng bên để người khác trang điểm… còn canh giờ nữa kiệu hoa đến đấy.


      Nàng mặt buồn buồn trả lời :


      - Ừm…
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: phong ba nổi lên.

      Đến buổi tối.


      Sau khi trải qua bao quá trình phức tạp rồi bái đường thành thân nàng được đám cung nữ dẫn đường rồi đưa vào phòng tân hôn chờ thái tử đến động phòng.


      Nàng ngoan ngoãn ngồi chờ, nhưng trong lòng khỏi suy nghĩ…


      Hi vọng tên ngốc kia đến…


      bức tường hoang vắng nào đó ở đông cung, bóng nam nhân trẻ tuổi và lão nhân đứng ở đó.


      Lão nhân mở miệng trước :


      - Điện hạ… người đâu thế… tân thái tử phi mới cưới phải làm sao đây.


      Nam nhân nhìn lão :


      - Đây đâu phải lần đầu ta bỏ tân phòng đâu mà ngươi ồn ào thế…


      Lão hơi e ngại nhưng cuối cùng vẫn hỏi :


      - Thế lão phải giải thích với thái tử phi như thế nào…


      vô tâm :


      - Cứ ta thị tẩm trắc phi nào đó là được…


      xong thèm nhìn khuôn mặt khó coi của lão nhân mà dùng khinh công bay nhanh đến điểm hẹn.


      hề biết rằng, chính câu này ngày sau làm nàng và ngày càng cách xa nhau hơn, rồi cuối cùng phải hối tiếc tim đau như rát muối nhìn nàng gả cho nam nhân khác…


      Nàng ngồi chờ trong tân phòng chừng nửa canh giờ cung nữ mở cửa bước vào, dùng giọng khinh người với nàng :


      - Thái tử phi ! tối nay người phải ngủ mình a… thái tử tối nay bận thị tẩm trắc phi rồi…


      Ám vệ đứng bên cạnh nàng khỏi nhăn mày khó chịu, rồi nhìn đến bóng dáng nữ nhân ngồi giường kia.


      Đột nhiên nàng ta với tay cầm lấy khăn hỉ rồi kéo xuống, người nằm dựa hết lên giường ngái ngủ cái, đôi mắt lười biếng nhìn nữ tỳ há hốc mồm kia :


      - Còn gì để


      Nàng ta vô thức lắc đầu quầy quậy :


      - Dạ … a , nhưng mà thái tử…


      Nàng lông mày nhăn lại :


      - Ta có điếc… ngươi lui ra


      Ả nô tỳ hơi hoảng loạn, chưa kịp cúi chào chạy vội ra ngoài.


      Miệng lẩm bẩm :


      - Đúng là có chút lễ nghi nào… y chang thằng cha chủ nhân của nó vậy…


      xong xoay người lại, nhìn Tiên Ỷ :


      - Đói ?


      Nàng ta lắc lắc đầu.


      Nàng quan tâm câu trả lời mà đứng lên, tiến đến chỗ bàn đựng đầy thức ăn mà ngồi xuống, rồi ngoắc ngoắc tay kêu nàng kia qua đây.


      Nàng ta nghi hoặc bước đến.


      Nàng mở miệng :


      - Tháo đồ trang sức tóc dùm ta … nặng muốn chết được…


      Ngây ngốc nghe lời cởi từng bộ trang sức rườm rà tóc ra rồi để chúng ở bên bàn.


      Nàng đứng dậy cởi cái bộ quần áo 7 lớp người, cởi được chừng 5 lớp áo nàng mới dừng lại rồi tiếp tục ngồi xuống ghế.


      Giơ tay cầm lấy bình rượu, đổ xuống ly, rồi nâng lên uống ngụm, nàng nở nụ cười thâm sâu khó hiểu, khẽ thào :


      - Tiên Ỷ…


      - Vâng…


      - Ngươi có bao giờ cảm thấy mệt mỏi ?


      Lòng như có gì đó dao động :


      - có…


      Nàng cười :


      - Coi bộ ngươi là người vô tâm nhỉ ?


      Nàng ta im lặng.


      Nàng lấy cái bánh xếp đĩa, bỏ vào mồm rồi nhai nhai, lời ra biết cho người khác nghe hay cho chính bản thân thay:


      - Đời người chỉ vỏn vẹn có vài chục năm, nếu biết trân trọng đến khi mất phải hối tiếc đấy…


      Tiên Ỷ toàn thân hơi run lên rồi rất nhanh trở lại lạnh lùng như cũ.


      Nàng lại hỏi :


      - Ngươi có từng ai bao giờ chưa?


      hiểu sao trong lòng nàng ta lại có cảm giác như muốn mở rộng cánh cửa trái tim đóng băng từ nhiều năm trước:


      - từng…


      - Người đó thế nào ? tốt ?


      Nàng hỏi.


      Lời ra như lẩm bẩm :


      - Rất tốt… rất tốt… người ấy là người tốt nhất đời mà thần từng gặp…


      - Người đó tốt như thế tại sao hai người lại đến với nhau…


      Ngước mặt lên trời, tiên ỷ khẽ thở dài :


      - Người ấy chỉ xem thần như kẻ thế thân thôi…


      Nàng cười cười như trêu ngươi :


      - Người đó từng níu kéo…


      Nàng ta cười cười như muốn khóc , như muốn nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc ấy :


      - Níu kéo sao chứ… thần rất tham lam… thứ thần muốn chỉ là phần trái tim của người ấy… mà chính là trọn vẹn … trọn vẹn cưng chiều…


      Nàng khuôn mặt buồn bã :


      - Ít ra ngươi còn tốt hơn ta…còn có mối tình mà thương nhớ…





      Hai người cứ thế người đáp kẻ hỏi đến xuyên đêm…





      Lúc này đây có nam nhân đơn lẻ bóng ngồi trong lương đình.


      Những giọt mưa xuân nhàng khẽ phất lên tấm lưng mỏng manh nhưng rắn chắc của .


      Nàng ấy lại đâu rồi… chắc chút nữa đến…





      Cứ thế... cứ thế ai đó ngây ngốc mình ngồi chờ ở lương đình trọn vẹn nguyên đêm, để chờ nữ nhân - người trở thành thê tử của chính mình mà hề hay biết…


      …Mà cũng có lẽ cả đời cũng biết…





      Sáng hôm sau, khi mặt trời lên đến đỉnh nhưng nàng vẫn chưa thèm tỉnh dậy, đám nữ tỳ cần gõ cửa mà tiến vào, mở miệng kêu nàng dậy :


      - Thái tử phi, tứ vị trắc phi có lệnh, triệu người đến gặp các nàng…


      Nữ nhân nằm giường thèm quan tâm biếng nhác nhúc nhích.


      Đúng lúc tiên ỷ bước vào, nhìn thấy đám nữ tỳ vô lễ trong phòng khỏi nhăn mày.


      Lại nhìn nữ nhân vô tâm vô phế, trời đánh cũng tỉnh kia liền thở phào nhỏm.


      Lẽ ra hôm qua nàng phải về rồi nhưng vì lo cho diệu liên nên gửi tín thư bồ câu cho chủ thượng để ở bên cạnh nàng ta thêm năm nữa, đương nhiên phần lớn là nghiêng về cảm tình hơn thảy.


      Nâng giọng lên :


      - Tỳ nữ vô lễ, dám vào phòng thái tử phi mà xin phép, biết tội chưa hả !!!??


      Đám tỳ nữ giật nảy mình rồi quay lưng lại.


      Khi thấy là ai tỳ nữ ăn mặc đẹp hơn hẳn tiến lên, nhìn nàng khiêu khích :


      - A, tưởng ai, hóa ra là nô tì thiếp thân của thái tử phi nha…


      Nàng hơi nhíu mi :


      - Ngươi là ai ?


      Nàng ta làm bộ tỉnh lại, chân hơi khom xuống chút xíu rồi tự đứng dậy, phắt phắt khăn tay tay, cao giọng :


      - Ôi, quên giới thiệu… ta thân phận thấp kém… chẳng qua là tỳ nữ thiếp thân của luyến trắc phi – người đứng đầu trong tứ phi của thái tử thôi.


      Nàng ngạc nhiên rồi cười lạnh :


      - Ồ, tưởng gì… tưởng nhân vật nào lớn mật… hóa ra chỉ là thiếp thất thôi à…


      Nàng ta trán hơi nhăn lại, trợn to mắt nhìn nàng, ngón tay vô phép chỉ thẳng vào mặt :


      - Ngươi… ngươi dám vô lễ… ngươi có biết luyến trắc phi của ta là ai hả !!!???


      Nàng miệng cười bâng quơ :


      - Đương nhiên ta biết nàng ta là thiếp thất rồi… cần nhấn mạnh thân phận thấp hèn đó đâu… đúng là chó cậy mặt chủ… mà còn cậy lộn vào người thấp kém nữa chứ…


      Nàng ta môi hơi run run lên, rồi quay người bước ra khỏi cửa :


      - Cái xú nô tì chết tiệt… ngươi hãy nhớ những gì ngươi ngày hôm nay… chủ tử của ta bỏ qua đâu…


      Nàng đứng trong phòng nhìn bóng nàng ta sắp khuất dần sau cánh cửa mới cất giọng :


      - Tự nhiên !


      Đám nô tỳ đứng trong phòng bối rối biết làm sao, cuối cùng người dẫn đầu bước , cả đám cũng rối rít theo sau, trước khi còn liếc xéo nàng cái.


      Nở nụ cười khinh bỉ :


      - chủ nào tớ nấy...


      Lại quay đầu nhìn người vô tâm vô phế nằm giường kia nàng khỏi lắc lắc đầu cười khổ.


      Nàng đúng là người ưa ngược mà… hết người trao cho cảm tình rồi hay sao mà lại trao cho người này cơ chứ…
      ChrisHale205 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: thiếp thất dằn mặt.


      Trong sảnh đường rộng lớn, mấy chục nữ nhân ngồi chuyện vui vẻ với nhau, ngồi ghế chủ là bốn nữ nhân sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ, trang sức đồ đạc người đều nổi bật hơn cả.


      Mỗi người vẻ, ngàn vạn người mê.


      chuyện vui vẻ nữ tỳ bước vào, rồi bước đến hàng ghế chủ, lại gần mỹ nhân áo vàng ngồi ở giữa - cũng là người đẹp nhất trong bốn người, thầm bên tai.


      Đám nữ nhân còn nghi hoặc liền giật nảy mình.


      Xoảng…


      Nữ nhân vốn bình thản, vui đùa cầm ly trà làm bằng lưu ly cống phẩm liền trở mặt dùng sức giục ly trà xuống đất làm nó bể thành nhiều mảnh.


      Nàng ta rít lên :


      - ngươi lại lần nữa…


      nữ tỳ kia vẻ mặt sợ hãi lập tức quỳ xuống, nhưng khóe miệng ai thấy được mà trở nên nham hiểm, gào khóc :


      - nương nương… nô tỳ thiệt a… cái vị thái tử phi kia đúng là xem người ra gì… còn tỳ nữ của nàng ta nữa chứ… nàng ta dám chó cậy mặt chủ… ỷ chủ nàng ta là chủ nhân đông cung mà cười ầm lên, mắng nhiếc chửi xéo người chẳng qua chỉ là thiếp thất nô bộc… bản thân bằng con chó… xin người minh giám…


      nàng ta toàn thân run lên, bàn tay nhắn tinh xảo trong tay áo nắm chặt lại, gay gắt :


      - khốn , dám coi thường bổn cung… dám đem bổn cung so sánh với những con thiếp tầm thường kia sao…


      đám nữ nhân vốn nhàn nhã, mang dáng điệu liên quan đến mình bỗng khuôn mặt đổi sang màu gan heo.


      Như có như táo tợn liếc nhìn nữ nhân biết nể mặt người khác kia.


      Hừ.. xú tiện nhân… nhà ngươi cũng chẳng khác bọn ta lắm đâu… cũng đều là những con thiếp hèn mọn ai ai cũng xem thường…


      Nghĩ nghĩ thế, nhưng nhớ đến thân phận của phụ thân nàng ta các nàng đành nuốt hận, tích tụ trong lòng.


      nô tỳ kia gật gật đầu như giã tỏi :


      - đúng đó nương nương… ra còn nhiều lời khó nghe nữa nhưng vì sợ nương nương nổi giận quá mà làm tổn hao thể lực nên nô tỳ đám ra.


      Nàng ta phắt tay ngăn lại cái miệng bô bô của nô tỳ kia :


      - im … đừng nữa… người đâuuuu…


      gia nhân lập tức tiến vào, thỉnh an cái rồi mở miệng nịnh bợ hỏi :


      - luyến phi nương nương biết người có gì sai bảo thuộc hạ ạ…


      nàng ta dựa người vào bên ghế, đôi mắt híp lại lóe lên tia độc ác :


      - kêu thái tử phi cao cao tại thượng kia lập tức lôi dậy đưa đến sảnh đường... chịu dậy ép nàng ta dậy… dùng hết mọi thủ đoạn cho bổn cung…


      - tuân mệnh nương nương…


      ta thèm quan đến đối phương là ai mà cực kỳ quen tay quen chân lùi ra, rồi sai mấy chục hạ nhân theo gã bắt người.


      còn chưa kịp bước ra khỏi cửa bóng dáng nữ nhân áo đỏ tiến vào.


      - cần trắc phi phải khổ công mà đón bổn cung…


      Cả đám nam nhân xông xáo định tiến ra với cả đoàn nữ nhân ung dung trò chuyện đều nhịn nổi mà ngước mặt nhìn nữ nhân áo đỏ vừa tiến vào.


      Khuôn mặt tinh xảo tú mục, đôi mắt phượng long lanh xinh đẹp nhưng có thần, mũi thẳng thon dài, môi mỏng cần son mà vẫn hồng hồng đến mê người, áo lụa đỏ thêu phượng che làn da trắng hồng nõn nà có thể nhéo ra sữa.


      Nàng ta đính xác là mỹ nhân có nhan sắc xinh đẹp hiếm có, khó ai sánh bằng.


      Trong khi đám nô bộc còn ngây ngốc đám nữ nhân phừng phừng lửa ghen tuông nhìn mỹ nhân trẻ đẹp mỹ miều.


      trắc phi mặc áo màu tím ngồi bên phải, tỏa ra khí bức người mở miệng hỏi :


      - nữ nhân to gan ! ngươi là ai mà dám vô lễ như vậy !!!


      nàng cười lạnh :


      - phải người các ngươi tìm kiếm sao ?


      - cái gì !!!??? ngươi… ngươi là thái tử phi ?


      đám nữ tử giật cả mỉnh.


      nàng trả lời như ngầm thừa nhận.


      luyến tuyển như còn lửa giận ngập đầu, muốn tìm ai đó xả giận nở nụ cười cực thỏa mãn, xong nhìn nàng khiêu khích :


      - cũng tốt… ngươi dám tự dấn thân mình đến đây… ta chỉ sợ ngươi trốn chui trốn nhủi dám gặp mặt bổn cung ấy chứ…


      nàng cười cách đáng sợ :


      - trốn tránh ? xì… đó phải là phong cách bổn cung… à đúng rồi, còn nữa…


      nàng ta nhiu nhiu mày nhưng vẫn nghi hoặc hỏi :


      - cái gì !!!???


      nàng làm động tác duỗi duỗi chân :


      - ta đường đường là thái tử phi mà phải chịu cảnh đứng còn các người được ngồi à…


      nàng ta nở nụ cười lạnh, sai nô tỳ :


      - người đâu… sao còn mau đem cho thái tử phi nương nương của các ngươi cái ghế nào dùng đến


      nô tỳ cực phối hợp diễn trò :


      - ghế nhà vệ sinh được ạ…


      nàng ta cười lả lơi, hài lòng nhìn ả nô tỳ cận thân :


      - ngươi là… sao lại thế… dù sao nàng ta cũng là…


      nàng :


      - khỏi cần…


      Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng bước từng bước dài qua thảm giữa sân mà tiến đến ghế chủ vị.


      Đứng trước mặt nữ nhân áo vàng, nàng nở nụ cười đúng chuẩn người ta khó phòng ngừa, phút chốc cầm lấy nàng ta, vận công rồi đẩy nàng ta ngã nhào ra khỏi ghế rồi nằm xấp xuống thảm nhung.


      Đám người đều há hốc mồm nhìn chầm chầm cảnh tượng thể tin nổi xuất trước mắt.


      Ôi trời ạ… cảnh tượng mà các nàng chỉ dám mơ trong những giấc ngủ bỗng xuất cực kỳ chân trước mặt, thậm chí còn có phần hung hăng, dã tính hơn.


      tiếng thét lên đầy lo lắng của nữ tỳ làm cho bọn nàng tỉnh lại nhanh chóng nhưng trong lòng vẫn xót lại dư thỏa mãn vui vẻ.


      - nương nương… nương nương người có sao ?


      nữ nhân còn ngơ ngác lập tức vung tay lên ngăn trở, ngón tay tin chỉ lên bóng dáng nữ nhân áo đỏ ngồi đàng hoàng lên chỗ đáng lẽ ra là của mình cách đây vài giây.


      - tiện nhân vô lễ… ngươi… ngươi dám thất lễ với bổn cung…


      nàng cười lạnh tiếng rồi từ đâu rút ra thanh chủy thủ , dùng sườn kiếm khẽ đẩy ngón tay chỉ vô mặt của nàng.


      - trắc phi nên bình tĩnh lại a…


      nàng ta lập tức sợ hãi ôm chặt lấy ngón tay vừa bị chủy thủ đụng qua, lật qua lật lại tìm kiếm sợ lưu lại vết thương, muốn dùng ngón tay để chỉ lần nữa nhưng rất nhanh rút tay lại.


      nàng cười cười :


      - hên là ngươi rút ngón tay lại kịp… nếu ta đảm bảo nó còn tồn tại bàn tay tuyệt đẹp của ngươi đâu…


      Trong lòng khỏi rùng mình, mồ hôi ướt đẫm bàn tay nhưng vẫn ương ngạnh cãi lại :


      - bổn… bổn cung mà có mệnh hệ gì thái tử tha thứ cho ngươi đâu…


      nàng nhịn được mà cười khẽ, lại gần tai nàng ta lời ám muội nhưng nội dung hề ám muội chút nào :


      - bổn cung cũng cho ngươi biết… ta mà có mệnh hệ gì phụ thân của ta cũng quyết tha thứ cho thương minh quốc các ngươi đâu…


      nàng ta toàn thân run rẩy, chỉ tay vào mặt nàng :


      - ngươi… ngươi…


      liếc nhìn cái, nàng chỉa ra ngón tay rồi dùng sức mạnh phách cái lên ngón tay nàng ta.


      Aaaaaa….


      tiếng la thảm thiết vang lên.


      - ngươi… ngươi dám…


      cầm lấy ngón tay sưng đỏ của mình lên nàng ta oán hận nhìn nàng.


      nàng lại gần nàng ta rồi cúi người xuống :


      - đời này có cái gì mà ta dám… tốt nhất là ngươi hãy cư xử đàng hoàng chút… nếu ta cũng chắc dòng tộc nhà ngươi còn tồn tại hay đâu…


      xong nàng quan tâm mà quay lưng lại, chỉ mặt từng người còn lại :


      - các ngươi tốt nhất cũng đừng nên làm gì quá quắt… người phạm ta, ta phạm người… các người cũng yên tâm… ta hoàn toàn chút hứng thú nào với cái quyền lực với đấu đá chốn hậu cung… cho nên tốt nhất tránh xa ta ra chút… được chứ ?


      đám nữ nhân còn lại mồ hôi lạnh vốn ướt nhẹp sau lưng lập tức gật đầu như giã tỏi, ngoan ngoãn như mèo con đứng sang bên.


      Các nàng cũng đâu có ngu… muốn bắt nạt cũng phải biết lựa người mà bắt nạt… hai thái tử phi đời trước tuy thân phận cao quý nhưng chẳng qua chỉ là xuất thân từ trung đẳng vương quốc… còn vị thái tử phi lần này lại là con của đại tướng quân đại quốc, có họ hàng chặt chẽ với hoàng thất diệp quốc… các nàng ra cũng chẳng dám động chạm vào, ai bảo cái con luyến phi ngu ngốc này biết lượng sức đụng vào tổ ong chứ.





      Hài lòng với thái độ của bọn họ, nàng xoay người bước ra khỏi sảnh đường.


      Nhìn theo bóng dáng khuất sau cánh cửa, nữ nhân áo vàng nằm đất liếc mắt ngoan độc như suy tính mưu.


      Ta nhớ mối nhục ngày hôm nay, ngươi đừng nghĩ sống khỏe với ta…


      Nữ tỳ bên cạnh cũng mặt xám vì sợ hãi nhưng vẫn lo lắng cho chủ tử nên đành ngồi xuống dìu nàng ta dậy, mở miệng hỏi :


      - chủ tử… chủ tử người có sao ?


      cái tát mạnh giáng lên má nàng ta, gào lên:


      - ngươi im mồm cho ta !!!???


      xong đứng dậy bước ra ngoài tiền sảnh, tuy có chật vật nhưng vẫn hiên ngang bước .


      Nữ tỳ ôm mặt té xuống sàn nhà.


      Vì dùng lực quá mạnh cộng thêm móng vuốt nhọn cào qua nên da mặt nô tỳ ấy trở nên nhơ nhuốt, máu chảy nhiều đến nỗi lan ra cả váy.


      Nàng ta khóc… ngoan độc nhìn bóng dáng áo vàng mà nở nụ cười cay độc.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :