1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      TÚNG SỦNG ĐỤNG NGÃ SƯ MUỘI

      Tác giả: Như Nhược Yên

      Thể loại: Xuyên , cung đấu, giang hồ đấu, hài, sủng, HE (thập cẩm các loại)

      Độ dài: 110 chương(chương ngắn thôi)

      Convert: Ngọc Quỳnh

      Editor: Tiểu Phi Tuyết

      Poster: MeOw​


      Giới thiệu:

      , mĩ nam lạnh lùng, thân là đệ tử của Thần Phong lão nhân, trong chốn võ lâm có địa vị cao, càng thêm thân phận thần bí muốn cho người ngoài biết.

      Nàng, xuyên qua lại cải lão hoàn đồng, may mắn được Thần Phong lão nhân thu nạp làm đồ đệ, trở thành tiểu nha đầu được chuyên sủng, người ngoài đều biết thân thế bi thảm của nàng.

      Mục tiêu của cuộc đời : nuôi nhốt sư muội, chiều hư sư muội, khiến cho nam nhân khác chịu nổi, sao đó khiến sư muội thể tách rời mình, cuối cùng triệt để nuốt cả xương cốt của muội vào bụng.

      Mục tiêu của cuộc đời nàng: ăn sư huynh, uống sư huynh, để cho sư huynh độc sủng chính mình, cả đời làm sâu gạo của sư huynh, sau đó cùng sư huynh Tiêu Dao giang hồ.

      Đoạn thứ nhất:


      "Chủ tử hay rồi! Tiểu thư đem Khổng Tước công chúa thích nhất nhổ sạch lông, còn muốn đem nướng ăn!"

      "Nhổ nhổ! Ăn liền ăn! Xem công chúa còn , mang đến đưa cho tiểu thư !"

      "Nhưng mà công chưa muốn tìm tiểu thư tính sổ, muốn tiểu thư đền lại Khổng Tước cho công chúa!"

      "Hôm trước có tên khất cái nhìn công chúa có ý đồ xấu, buổi tối đem công chúa cho tên ăn mày này !"

      Mọi người giống như trúng gió............

      Đoạn ngắn nhị:

      "Chủ tử, chủ tử! Tiểu thư bỏ chạy với người khác!"

      "Cái gì? Bỏ chạy cùng ai?"

      " phụ của người, Thần Phong lão nhân!"

      "Đây cũng là phụ của nàng, nàng có việc gì!"

      "Lão tiền bối muốn mang tiểu thư xem mắt, trở lại nữa!"

      "Phát động vương bài Lệnh Truy Nã! Truy Nã Thần Phong lão nhân!" xong, thấy bóng dáng của tên nam nhân nào đó.

      Mọi người ngã xuống đất............

      Đoạn ngắn tam:

      "Dạ nguyệt ly, nữ nhân của ngươi độc ái phi của bổn vượng miệng sưng lên, ngươi xem làm sao bây giờ?" Người tới giận kiềm chế được nhìn nam tử ngồi bên cạnh bàn thản nhiên dùng trà.

      Nam nhân cũng ngẩng đầu lên.

      "Phu nhân là, là, nữ nhân này, miệng quá thối rồi.........Nàng nhất thời nhìn được, liền, liền........." Thuộc hạ ấp úng.

      "Người tới, đưa mười mỹ nhân đến Hiên Vương phủ, nhớ kỹ, nhất định có miệng thối!" Bàn tay to của nam nhân vung lên, ra lệnh.

      "Ngươi! Người có ý gì?" Người tới nghiến răng nghiến lợi.

      "Hiên Vương hài lòng? Này khẩu vị của Hiên Vương phải thực độc đáo a."

      "Ngươi, ngươi ngoan độc!" Người tới tức giận mà .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Phân Cách~~~~~~~~~~~~~~~~

      Đọc bộ Quỷ vương kim bài sủng phi hâm mộ chết Phượng Thương sủng vợ, ai dè bộ này nam chính còn sủng tới mức biến thái aaaaa. Đoạn giới thiệu hấp dẫn thôi rồi còn diễn biến ra sao mọi người cùng đón xem nha, nếu diễn biến có “biến” cũng ném đá mình, vì mình cũng chưa đọc (o^ ^o). Góp ý lỗi edit để mình hoàn thiện hơn, tks mọi người!
      Mai Trinh, duyenktn1, ly sắc12 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Trùng sinh dị giới

      Đầu năm 231 Bắc Địch quốc, hoàng đế mới lên ngôi, vị này trổ hết tài năng cùng thủ đoạn nhanh chóng quét sách hết thảy chướng ngại cũng như các vị hoàng tử để leo lên ngôi vị tân đế, Bắc Thần Nghiê chỉ dùng vẻn vẹn thời gian năm ngồi vững ngôi vị hoàng đế.

      Sau khi ngồi lên vị trí đó, tiến hành loạt cải cách đưa ra những chính sách mới khiến cho vua tôi dưới đồng lòng, chúng đại thần lại càng nảy sinh lòng khâm phục, thử hỏi, Hoàng đế như vậy dẫn dắt quốc gia, thống nhất thiên hạ còn là mộng!

      Nam Dục quốc thấy Bắc Địch quốc như vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, quốc gia hưng thịnh như vậy, đối với việc thống nhất giang sơn sau này, đúng là chướng ngại to lớn! Bên trong sóng ngầm bắt đầu khởi động, mưu lặng lẽ nổi lên!

      Mùa đông Bắc Địch quốc, trận tuyết đầu mùa đến sớm hơn so với mọi năm, tuyết rơi bay lượn đầy trời, khắp nơi phủ màu trắng thuần khiết, gió lạnh gầm thét, giống như cây kim đâm vào người đường, cảnh tượng đường vội vã, chỉ chốc lát mới thấy vài bóng người.

      Bên ngoài thành Thanh Dương, hai bên đường lớn cây Tùng đứng thẳng hăng hái sức sống, kiêu ngạo đón gió sương tuyết, trận huyên áo xen lần tiếng vó ngựa từ đằng xa truyền tới.

      "Nhanh lên, nhanh lên chút, ha ha, ở phía trước, chủ nhân , bất kể sống chết, người nào bắt được sau này được miếng thịt lớn, uống ngụm rượu lớn kéo dài tuổi thọ, mau, mau!"

      "Oh ...Oh.....oh...." Tin tức như thế, đối với người thời gian dài cận kề với cái chết mà , thể nghi ngờ phải là hấp dẫn.

      Cách đó xa phía sau núi đá có nữ tử xinh đẹp náu, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài có vẻ hơi lộn xộn,quần áo trang nhã thế nhưng lúc này bị điểm thêm chấm màu hồng, nhìn kĩ mới biết là máu.

      Mặc dù mặt tái nhợt nhưng nửa điểm kích động, chỉ là trong mắt hàm chứa đau lòng thôi. Phu quân của nàng, nam tử nàng nhất bỏ nàng trước, chết tay lũ bằng trư cẩu! (trử cẩu là heo chó đó)

      Tràn ngập đau thương cùng cam lòng, nhưng giờ nàng vừa sinh ra nữ nhi, Dã Thượng rời khỏi nàng, nước mắt tràn mi ra ngoài, nhìn nữ nhi trong lòng được nàng bao bọc kín kẽ, đứa trẻ dường như hoàn toàn biết nguy hiểm bên ngoài, ngủ say yên ổn, giống như thiên thần.

      Ngón tay nàng run rẩy xoa khuôn mặt nhắn, tựa như sợ đánh thức nhàng :"Bảo bối của mẫu thân, về sau mẫu thân thể bồi bên cạnh ngươi, hy vọng tương lai ngươi cần oán hận phụ mẫu sớm bỏ rơi ngươi, phụ mẫu chỉ hy vọng tương lại ngươi nhất định phải hạnh phúc."

      Nén lẹ lấy ra khối ngọc bội trong vạt áo nhét vào túi gấm, đặt vào trong áo đứa trẻ, đem đứa trẻ giấu vào chỗ sâu trong núi đá lên ngựa quay đầu lại, chạy như điên đến hướng khác.

      Hài tử, mẫu thân rất muốn hôn đôi má của ngươi.

      Tận cùng nơi này là vách núi đen sâu vạn trượng, cho dù nàng chết toàn thây, cũng tuyết đối muốn rơi vào tay bọn chúng!

      Gió rét vẫn tàn phá như cũ, sắc trời càng ngày càng đen, gió bão vì thương cảm hài nhi nho này mà thu lại khí thế, trời giá lạnh đất đóng băng, nhìn kỹ lại, sắc mặt đứa trẻ sơ sinh cũng trở nên trắng bệch.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị giá lạnh làm cho tỉnh lại,nhiệt độ xung quanh cùng hoàn cảnh khiến cho nàng nhất thời kịp phản ứng.

      Lạnh, nàng đến địa ngục sao? Cũng phải, tay nàng nhiễm đầy máu người như thế cũng lên được Thiên Đường .

      biết Việt Bân có thể hay cũng như vậy, nhớ lại cảm thấy đau thấu nội tâm.

      Nghĩ muốn động đậy, phát toàn thân cứng ngắc, sao lại thế này? Mộ Dung Tiểu Tiểu oán hận nắm chặt quả đấm, đúng! Cảm giác đúng! Sử dụng toàn bộ sức mạnh đưa tay đến trước mát, ngây dại, cánh tay nhắn này là của mình?
      Oh my god! như em bé!

      đúng, là trẻ sơ sinh!

      "Vì sao lại như vậy?" Thanh phát ra miệng lại là y y nha nha của trẻ sơ sinh.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhắm mắt sắp xếp suy nghĩ phen, tình cảnh vừa rồi giống như còn lên trước mắt.

      Nàng cùng Việt Bân đều là đứa bé ở nhi viện. Nàng còn nhớ khi đó nàng năm tuổi cùng Việt Bân được nhà có tiền nhìn trúng nhận nuôi, khi bọn họ mong chờ vào tương lai, tâm tình cho rằng rốt cuộc cũng có người nhà, nhưng nghênh đón bọn họ lại là huấn luyện Ám Vô Thiên Nhật. Vài lần như vậy họ cho rằng mình còn kiên trì nổi nữa, nếu có Việt Bân, nhất định nàng sớm chết . Việt Bân là người thân nhất của nàng. sai, sát thủ, nàng còn nhớ lần đầu tiên huấn luyện, trong lúc nàng ngây ngốc đứng ở sân huấn luyện mặt đất, nhìn vật giống như dã thú bổ nhào về hướng mình, Việt Bân che phía trước nàng mà hai tay nhiễm huyết. Nàng nghĩ, màn kia, cả đời này cũng quên được!

      Lại nhớ đến nhiệm vụ cuối cùng, quân địch lợi hại vượt xa so với tư liệu gia tộc cung cấp, cũng khiến cho nàng hiểu lần này phải là nhiệm vụ mà là cái chết
      !
      Việt Bân vì muốn cho nàng chạy thoát, cuối cùng chết chung với kẻ thù, câu kia "Chỉ cần em còn sống!" Rốt cục khiến nàng thể nhịn được nước mắt mà rơi xuống mãnh liệt!

      Chẳng bao lâu sau, cũng bởi vì được phép đến lấy cái gọi là thù lao giúp đỡ nhi viện, thoáng cảm thấy an ủi. giờ, có Việt Bân, chút an ủi cũng khiến nàng có dũng cảm tiếp tục công việc.

      Việt Bân là người thân duy nhất chăm sóc nàng hai mươi mấy năm qua, tưởng tượng sau này thân mình, cảm giác đơn mãnh liệt giống như cơn lũ đổ ập xuống, trong nháy mắt nhấn chìm nàng.

      Nào là sát thủ có tình cảm, để người nàng và Việt Bân thể thực được.

      Lê thân thể hiu quạnh, trong tay cầm súng, nhắm ngay huyệt thái dương, bóp cò!
      Như vậy, kết thúc tất cả !

      Dẹp bỏ suy nghĩ, Mộ Dung Tiểu Tiểu mở mắt ra, giọt lệ trong khóe mắt rơi ra chảy đến sau tai. Nàng nhìn xung quanh, tuy có tối chút nhưng nền tuyết tôn lên vẫn có khả năng nhìn xem đại khái hoàn cảnh xung quang, bản thân mình xuyên qua, Việt Bân cũng như vậy sao? Lại nhìn tay chính mình, vẫn còn sống?

      Nếu sống lại, đời này cũng muốn sống mệt mỏi như vậy nữa.

      Trong tuyết, lão nhân lôi thôi run rẩy thong thả tới, toàn thân hắc y(haiz, ta nghĩ muốn soái ca mặc đồ đen chứ phải lão nhân, lại còn lôi thôi >~>), nhìn có chút nhăn nhúm, trong tay cầm theo bầu rượu, râu tóc bạc trắng, hai má đỏ rừng rực, cũng biết là vì giá lạnh hay vì say rượu, rất giống Lão Ngoan Đồng(trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung), mặc dù thế nhìn xem vẫn cảm giác lão nhân tràn đầy sức sống.
      Mai Trinh, ly sắc, PhongVy3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2

      Đổ ngụm rượu, miệng lầu bầu, "Tiểu tử chết tiệt này, muốn làm cho lão nhân bữa cơm cũng chịu, lão nhân ta đau lòng a.........., chỉ có thể chính mình chay tới trước mặt người nhà tốt bụng của ngươi "mượn" chút a! (TPT: @.@ mượn)

      Người này chính là Mục Trạch Dương, vừa mới ăn no từ từ tản bộ về, nếu là trong chốn võ lâm đạo hạnh (công phu tu luyện) cao thâm có thể thấy được, đây đúng là Thần Phong lão nhân.

      Nghe đồn Thần Phong lão nhân song tuyệt dùng độc và võ công cao cường, nơi ở Thân Phong Cốc lại quỷ dị khó lường, biết nơi này nhưng vào được, rất nhiều người trong võ lâm hơn nữa là võ lâm thế gia cũng muốn bái làm môn hạ của (môn hạ = học trò, đệ tử), lại sợ phiền toái khước từ muốn thu nhận đệ tử, vẫn cứ để cho người trong giang hồ vừa nóng lòng vừa tức giận nhưng cũng dám nhiều lời.

      nhảm, ai chẳng biết tính tình cổ quái, chỉ có thể lấy lòng, thể chêu trọc, đừng người ta võ công cao cường tay bỏ rơi ngươi ở phía sau, ngay cả nhân gia thần biết quỷ hay vẩy cái ngươi cũng xong đời rồi.

      Mục Trạch Dương còn hừ hừ quở trách tiểu tử tôn trọng lão, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng phát ra . Có người đến đây, tuy lão nhân nhưng so với có còn tốt hơn, chấp nhận, vả lại cái thân thể nhắn này cũng kiên trì được bao lâu nữa.

      "Y y nha nha ______ oa ______" Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức khóc ra thành tiếng, nàng vẫn còn nghĩ thái độ làm người đời, cứ như vậy mà đánh mất.

      Mục Trạch Dương nghiêng đâu, nhìn thấy trong hang động có hài tử, đáng thương a, đáng thương a........, thứ lỗi nha, tiểu tử này cũng giống a, đều bị người bỏ quên.

      Mắt sắc liếc đến ngọc bội rơi ra, trong mắt lên tia thâm ý.

      Trong lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu ê a đến gần, Mục Trạch Dương nhìn tiểu oa nhi khuôn mặt bị đông lạnh đỏ bừng ở trong tã lót khóc chết sống lại, nhưng rơi giót nước mắt, nét mặt già nua lên ý cười, "tiểu oa nhi này a, rất có ý tứ!"

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhất thời trừng mắt, biết người ta lạnh chết sao? (Thái độ cầu cứu gì đây???)

      Hắc hắc, tiểu oa nhi này lại còn tức giân! Cầm bình rượu treo người sau đó nàng ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Uh'm, đem ngươi về cho tiểu tử chết tiệt kia làm bạn ."
      Ném trả lại cho là vẻ mặt lạnh băng, hô hô, nhớ lại cái vẻ mặt lạnh lùng ra vẻ thành thục của tiểu hài tử mười tuổi sau này vui vẻ tranh cãi cùng nữ oa nhi này, khẳng định chơi đùa rất tốt. (<~<""")
      Mai Trinh, PhongVy, fujjko3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Lần đầu đến sơn cốc

      Bông tuyết rơi xuống vi vu bay như lông ngỗng, gặp cơn gió thổi, những bông hoa tuyết giống như kẹo đường làm cho người ta sinh ra ảo tưởng. Nàng nhớ rất lúc còn , khi còn ở nhi viện, có lần Việt Bân biết lấy kẹo đường từ đâu cho nàng, lúc đó còn cười , kẹo đường này giống như bông tuyết, lần sau tuyết rơi nhất định phải ăn nhiều chút. Nàng còn nhớ rất hương vị này, rất ngọt, ngọt đến tận tâm hồn.

      A, làm sao lại nhớ đến những thứ ngây thơ như vậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu tự giễu cợt hồi.

      Mục Trạch Dương ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu lướt tuyết, Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn tuyết bằng phẳng, dấu chân, kinh ngạc phen.

      Đây là khinh công của người cổ đại? Nhưng mà nhìn thân pháp đạp tuyết dấu vết cùng biết là bình thường rồi.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu cụp mắt xuống, thời đại này tồn tại trong lịch sử? Đối với lịch sử nàng am hiểu, tại cũng biết là xuyên đến bao nhiêu năm trước.

      Nhìn bầu trời màu tro xám, hai mắt long lanh, so với gương mặt non nớt hoàn toàn bất đồng với ánh mắt.

      Mục Trạch Dương ngạc nhiên nhìn đứa bé trong lòng khóc cũng làm khó, an tĩnh dị thường, tiểu oa nhi này là con của nàng sao? Khối ngọc bội này.......

      bao lâu đến ngôi miếu.

      Từ ngoài nhìn vào, ngôi miếu đổ nát, tưởng là hoang phế lâu ngày, Mục Trach Dương dừng bước chân, trực tiếp vào bên trong miếu, còn chưa dừng lại kêu lên, "Tiểu tử, thu thập hành lí chuẩn bị rời ."

      Mộ Dung Tiểu Tiểu khó khăn mới di động được cái đầu của mình, quay lại nhìn, tiểu tử thoạt nhìn khoảng gần mười tuổi, ngồi ngay ngắn ở bên để ý gảy đống lửa bên chân, chậm rãi ngẩng đầu lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc, tiểu tử này rất khá, tuổi lớn, nhưng ánh mắt lạnh như băng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhìn đến người ôm chính mình, ánh mắt lạnh băng thu lại mấy phần.

      Dạ Nguyệt Ly nhíu nhíu mi, chỉ ừ tiếng. Ánh mắt liếc đến Mộ Dung Tiểu Tiểu, có biểu cảm gì.

      Đối với tình thương của phụ mình tràn lan lại kiếm về "Tiểu động vật", Dạ Nguyên Ly lựa chọn nhìn. (Chị mà biết suy nghĩ của dễ lấy được chị như vậy đâu hehe)

      Năm trước Mục Trạch Dương mang về con "cẩu", nửa năm sau lại nhặt về con "chim", đối với oa nhi biết trộm từ đâu về, có lòng hiếu kỳ.

      Nhìn ý tứ đồ đề mình có nửa điểm muốn hỏi sao lại thế này, Mục Trạch Dương cũng lười phải nhiều lời, cầm bình nước trong bao quần áo đưa tới bên miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu, cười hì hì : "Nha đầu, uống nước, sư phụ tìm đồ ăn cho ngươi sau."

      Nghe được hai chữ "sư phụ", lúc này Dạ Nguyệt Ly mới nghiêm mặt, biểu cảm của Mục Trạch Dương rất chân thành có nửa điểm đùa giỡn.

      Lúc này Dạ Nguyệt Ly thu hồi ánh mắt.

      Mục Trạch Dương lại với Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Sau này tiểu tử kia là sư huynh của ngươi nữa." Tiếp theo tự bản thân vui tươi hớn hở cười rộ lên, chỉ có chính mới biết được cái gọi là trong lòng tưởng tượng ra cảnh thích thú ra sao. (rồi sau này lão hối hận keke)

      Sư huynh sao? Mộ Dung Tiểu Tiểu bớt chút thời gian uống nước giương mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, về sau muốn nàng ở chung với người này sao?

      "Im lặng, gì. Đồ thỏ đế chết tiệt, ngươi lại gặp mặt gọi tiếng sư muội sao?" Mục Trạch Dương thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu 'tha thiết mong đợi' nhìn Dạ Nguyệt Ly, trong lòng trận xót xa, hung dữ lên tiếng.

      Dạ Nguyệt Ly xách túi đồ, cũng lên tiếng. vẫn luôn là như vậy, muốn ở chung với người khác? xin lỗi, biết. Ánh mắt lạnh lùng hơi lướt qua đứa bé sơ sinh trong ngực Mục Trạch Dương, trực tiếp ra bên ngoài miếu.

      Mục Trạch Dương chau mày, tính im lặng, gì sao, đồ thỏ đế chết tiệt, tiểu tử này đáng chút nào.

      Sư phụ Mục Trạch Dương này cũng rất cẩn thận, đường đôi khi bón cho Mộ Dung Tiểu Tiểu chút nước cơm, để cho nàng bị đói. Nhưng dù sao cũng là trẻ con mới sinh, ăn thứ dinh dưỡng này làm sao được, Mục Trạch Dương hận thể lập tức trở về cốc, vội vã đường trở về, rốt cuộc đến ba ngày trở lại Thần Phong Cốc.

      Thần Phong Cốc là nơi giao tiếp giữa Bắc Địch quốc cùng Nam Dực quốc, nổi danh là Nhất Tuyến Thiên, chung quanh ngọn núi xanh tươi ngớt, sở dĩ nó nổi danh là vì đây là nơi ở của Thần Phong lão nhân.

      từng có người ngưỡng mộ cầu kiến, nhưng nghĩ đến nơi đều là ảo cảnh kết hợp với trận pháp bậc cao, liền e sợ mà dừng bước.

      nhìn Mục Trạch Dương và Dạ Nguyệt Ly làm như thế nào mà tiến vào cốc, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị quan cảnh trước mắt hấp dẫn.

      Đẹp quá!

      Xuyên qua Nhất Tuyến Thiên, bên ngoài trời vẫn lạnh giá đất đóng băng, bên tỏng lại là mùa xuân ấm áp, khác biệt lớn như vậy khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc.

      Vẫn còn sáng sớm, tron sơn cốc dường như thức tỉnh, sương sớm dần tiêu tan, nơi này yên bình đổi lại rất lạ lẫm, Mộ Dung Tiểu Tiểu tham lam hít lấy khí mới mẻ nơi đây, giữa rừng núi xanh tươi, màu xanh hoa cỏ cùng quả chín đỏ mọng, từng đàn chim bay qua rừng, dòng suối uyển chuyển róc rách chảy, trong khe đá chỗ nước cạn có vô số cá nô đùa bập bềnh trong nước, ngẫu nhiên có vài chiếc lá rơi xuống, từng đợt xôn xao.

      Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới chính thức cảm thấy được sống lại, khóe miệng giương lên nụ cười yếu ớt.

      "Đẹp , tiểu toa nhi, cảnh sắc nơi này khác hẳn so với bên ngoài." Mục Trạch Dương nhìn Tiểu oa oa trong lòng mình cười, có chút tự hào. (Lão tự sướng có *xách dép chạy*)

      "Ê a, ê a." Được rồi, thể nể mặt mũi người khác.

      về phía trước, loạt phòng trúc ra trước mắt, Mục Trạch Dương ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu trực tiếp vào gian, Dạ Nguyệt Ly đứng ở cửa vào.

      Mục Trạch Dương đem Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt ở giường sau đó ra cửa, trong tay nắm chặt vật, đó là mảnh lụa dính đầy máu, đây là thứ tìm được người Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      Trong phòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu đánh gía bài trí trong phòng, rất đơn giản nhưng khắp nơi lộ ra ngăn nắp sạch .

      Tiếp đó nhìn chằm chằm nóc nhà, đây là tình huống gì, ném nàng ở đây?

      Ngoài phòng.

      "Tiểu tử, về sau sư muội của ngươi ngươi dẫn theo !" Mục Trạch Dương cầm lấy tay Dạ Nguyệt Ly, vẻ mặt nghiêm túc.

      "Sư muội?" Dạ Nguyệt Ly nghi hoặc hỏi.

      " sai!" Hừ hừ, ranh con. "A Minh bọn họ ta cũng lo lắng như vậy, là muội của con về sau con chiếu cố." (Đoạn này nhờ vả nên ngọt nhạt với ảnh)

      "Đồ nhi biết." Cho dù Dạ Nguyệt Ly muốn cũng phản bác được.

      Tâm tình Mục Trạch Dương rất tốt đo ra ngoài, muốn gặp người trong cốc.

      Dạ Nguyệt Ly vào phòng mình, thấy đứa bé nho mới sinh nằm giường mình nhìn nóc nhà chằm chằm, chớp mắt cũng chớp lấy cái.

      Dạ Nguyệt Ly biết lúc này trong lòng mình có ý tưởng gì, đó là người cùng vận mệnh giống mình, bị người khác vứt bỏ.

      Thân thể nhắn nhìn , cái miệng cười lên, dường như rất vui khi nhìn thấy , y y nha nha vung cánh tay bé.

      Mặt có chút hồng hào, viền mắt mảnh hơi nước, có phần đáng thương tội nghiệp, mắt đen trong suốt vô cùng, nhiễm tạp chất.

      Dạ Nguyệt Ly nhìn đứa bé nhắn mới sinh, cáo gì cũng , chân tay , mũi miệng cũng , càng đánh giá lại càng cảm thấy kỳ diêu.

      Ôm lấy thân thể bé, rất . bàn tay của cũng có thể ẵm bồng nàng lên, đặt ổn định ở đùi mình, ở khoảng cách gần có thể ngửi thấy mùi sữa thoảng thoảng truyền đến từ thiên hạ bé này.

      Thiên hạ bé, nhàng, mềm nhũn.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vung hai tay bé túm lấy quần áo trước ngực Dạ Nguyệt Ly, cọ cọ trong ngực , ưm, mùi thích, ha ha, nhìn ánh mắt kinh dị của tiểu nam hài này, bộ dáng ôm cẩn thận dám lộn xộn, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy buồn cười. (cứ cười rồi có ngày xa được vòng tay ấy)

      Ân, hừ, tam thời trước hết cứ dựa vào .

      Dạ Nguyệt Ly nhìn tròng mắt của thân thể bé xoay vòng vòng, cảm giác lưu động rất có ý tứ.

      "Sư muội sao? Về sau ngươi là sư muội của ta." xong ôm chặt thiên hạ vào lòng.

      Loại cảm giác này chán ghét.

      P/s: Sau này mọi người gặp lại nhiều câu này !!!
      Hết chương 2

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: đón sư huynh

      Bầu trời bao la xanh thẳm, ánh mặt trời treo lên ánh nắng ấm áp, từng cơn gió xuân thôi tới, thân thể nho nằm mặt cỏ, đầu gối lên tay hai chân vắt chéo lắc lư, người này, đúng là Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      Tóc dài đến eo trải thành hình dải quạt phía sau, hé ra khuôn mặt nhắn giống như hoa sen mới nở, tươi mát ngon ngọt, bị phơi dưới ánh mặt trời đỏ ửng như quả táo, thân quần trắng bao bọc thân thể nhắn thoạt nhìn càng lung lung đáng .

      Đến Thần Phong cốc bất tri bất giác được tám năm, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thán, trí nhớ ở kiếp trước càng ngày càng xa, ngẫu nhiên nửa đêm bừng tỉnh, nghĩ tới người thân sớm xa kia, Việt Bân.

      Sống cuộc sống sâu gạo nhàn hạ, lại càng làm cho nàng quên mất bên ngoài là thế giới cổ đại, cũng là nơi người ăn thịt người.

      Mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu lại, thân thể tự khối mềm mại trắng toát, thoải mái hừ hừ.

      Đây là con sói năm đó được Mục Trạch Dương nhặt về, bị Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt tên là Tiểu Bạch (<~<"" khổ thân, oai phong là thế mà bị gọi là tiểu bạch). giờ cũng cao lớn khỏe mạnh, cao gần mét ra dáng con sói, Mục Trạch Dương từng qua đây là giống Tuyết Lang đặc hữu ở Bắc Địch quốc, nay gần như bị tuyệt diệt. (Tuyệt chủng ý ạ)

      Dường như cả ngày Mộ Dung Tiểu Tiểu cùng với con sói này ở chung chỗ.

      Đột nhiên, tiếng chim ưng rít lên từ cao truyền tới, Mộ Dung Tiểu Tiểu bật người giống như cá Trích, đứng lên, ngẩng đầu liền thấy được bóng dáng màu đen. Hai ngón tay để bên miệng huýt tiếng sáo, Hắc Ưng (con chim ưng màu đen) lao đầu xuống đất.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu cười tủm tỉm ôm lấy nó, cọ sát má vào đầu Hắc Ưng, "Tiểu Hắc, cực khổ a, sau này cho người ăn ngon." (~.~"" toát mồ hổi* bà này bị bệnh cái gì cũng TIỂU hay sao ý)

      Lưu loát cởi ống tre dưới chân chim ưng, rút mảnh giấy bên trong, xem cấp tốc, nhíu mày, " A, sư huynh sắp về."

      "Tiểu Nhất, mang Tiểu Hắc ăn chút." Gọi mấy người đầy tớ tuổi ở dưới nhà, liền trực tiếp chạy vọt vào phòng, theo phía sau vẫn là khối cầu tuyết lớn.

      Người trong cốc nhiều lắm, kể cả Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng chỉ có sáu ngời, năm đó Mục Trạch Dương cũng chỉ thu nhận Dạ Nguyệt Ly làm đệ tử, còn lại trong cốc có đúng ba dược đồng, khoảng mười hai mười ba tuổi, theo Mục Trạch Dương học chút y thuật, nhưng bản thân lại cho bọn họ bái sư.

      Mục Trạch Dương là người điển hình sợ phiền toái, lại là con sâu lười, ra chính lão cũng cảm thấy có hai cái xú tiểu tử cùng tiểu nha đầu là đủ.

      đến tên, nguyên danh ba người phải xưng hô như vậy, là Mộ Dung Tiểu Tiểu dựa vào chiều cao đặt mệnh danh cho bọn : Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, ý nghĩa đúng như tên gọi dễ nhận biết.

      Ba người đều thích Mộ Dung Tiểu Tiểu, ở cùng trong cốc nhiều năm coi nàng như tiểu muội nhà mình, nàng vui vẻ, bọn họ cớ sao lại ngại ngần mấy trò khôi hài này. Chính là mỗi lần gọi tên của bản thân đầu đều đổ mồ hôi, cho dù có là Tểu Nhị.

      Ba người đối với bản lãnh đặt tên của Mộ Dung Tiểu Tiểu dám khen tặng, vô nghĩa, chẳng lẽ muốn gọi là Tiểu Hoàng, Tiểu Lục sao?

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ở tại phòng mình sửa soạn hồi, Tuyết Lang ngồi xổm bên ngoe ngẩy cái đuôi, miệng phát ra thanh êm 'hừ hừ', nàng cũng quay đầu lại : "Tiểu Bạch ngoan, sau này mang ngươi chơi."

      Vừa vừa hướng phía bên này bày biện này nọ, lại lấy mấy thứ để vào trong túi, cổ tay áo, thầm nghĩ, 'đề phòng như thế này tuyệt đối sai.' làm xong hết mọi thứ lại chạy đến cạnh bàn cầm chiếc bút viết viết vài nét, liền ôm gói đồ như cơn gió chạy ra khỏi phòng, vừa chạy bên vừa kêu gào " Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, cho sư phụ ta đón sư huynh."

      "Ai, Tiểu Tiểu ngươi thể.........." Lời còn chưa hết, liền cảm giác được trận gió thổi qua mặt, Tuyết Lang chở Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy tăm hơi.

      Đợi Mục Trạch Dương luyện xong thuốc ra ngoài đến tìm người? trân hô to gọi kinh thiên động địa, "Tiểu Tiểu a, ngươi rồi sư phụ biết làm sao bây giờ, sống mà khác nào như chết." Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam khóe miệng co rút, phải là thiếu mấy phần cơm canh cho à?

      Mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu biết hàng năm Dạ Nguyệt Ly có mấy lần xuất cốc, nhưng lần này lâu, hơn ba tháng rồi. Ở trong cốc này hơn tám năm, trừ bỏ Mục Trạch Dương, người nàng thân cận nhất cũng chính là bản thân sư huynh. Mặc dù Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam bọn họ đối với nàng cũng tốt, nhưng là người nàng kề cận nhiều nhất vẫn là Dạ Nguyệt Ly.

      Ở bên cạnh nàng luôn thấy thỏa mãn, có cảm giác người thân nhất.

      Dạ Nguyệ Ly đối với nàng cũng tệ lắm, dường như mỗi lần xuất cốc khi trở về đều mang cho nàng chút thức ăn đồ chơi, cũng chuyện cùng nàng, tuy nhiều lắm, lại khiến cho nàng cảm nhận được loại cảm giác yên ổn trầm tĩnh.

      Mở trận pháp ở cửa cốc nay đối với Mộ Dung Tiểu Tiểu như là bữa sáng, ra cốc xuôi về phía nam, là phía Nam Bắc Địch quốc, giờ dù là mùa xuân, nhưng vẫn rét lạnh như trước, Mộ Dung Tiểu Tiểu thân mang nội lực nên cũng cảm thấy lạnh cho lắm, huống chi giờ ngồi lưng Tuyết Lang, cực kỳ ấm áp.

      Năm đó thời điểm nàng mới mở miệng chuyện suýt chút nữa dọa sợ Mục Trạch Dương, vốn nàng nghĩ bại lộ sớm như vậy, nhưng là nàng phát mảnh ngọc bội người có chữ viết nhịn được mở miệng hỏi Mục Trạch Dương.

      Ngọc bội rất , nấy phải mỗi ngày đều cầm chơi trong tay thể phát , Mục Trạch Dương chỉ thở dài nhặt được về cái nha đầu đơn giản a. Chuyện ngọc bội cũng muốn gạt nàng, dứt khoát cho nàng biết bí mật.

      Khi thấy Mục Trạch Dương truyền nội lực vào ngọc bội, chữ viết in tường, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại cảm thán sức mạnh to lớn của cổ nhân, cư nhiên có thể truyền nội lực vào ngọc bội, tuy nhưng nội lực xuất ra làm cho có thể xem cực kỳ ràng.

      Mục Trạch Dương cho nàng biết đây là Thiên Linh Quyết vô số người muốn có, là nội công tâm pháp cao nhất, trong khi tu luyện chơi đùa cũng hơn kẻ khác, đến tầng thứ tư là Phân Thủy Lĩnh, sau khi luyện thành gia tăng phần công lực.

      Những người võ thuật đều hiểu, võ công lợi hãi hay được quyết định bởi nỗi công cao thấp.

      giờ Mộ Dung Tiểu Tiểu tám tuổi mới luyện đến tầng thứ ba, năm đó Mục Trạch Dương biết thân thể trẻ con tinh khiết nhất, cũng đồng ý sớm cho nàng tu luyện. tại nàng ở tầng thứ ba cũng nửa năm, nhưng làm sao vượt qua tầng thứ tư này, nàng biết càng về sau càng khó, thực cũng gấp, xem thân thủ nay của nàng, tự bảo vệ mình là đủ rồi, chỉ cần gặp người nào quá cao cường cũng có vấn đề gì quá lớn.

      Huống chi, nàng toàn thân cao thấp đều dấu "đồ tốt" nha.

      Khi nàng hỏi Mục Trạch Dương tại sao người nàng lại có thứ đồ tốt này, Mục Trạch Dương cũng lộ ra, chỉ chuyện nàng có ngọc bội phải giữ bí mật thể cho bất luận kẻ nào, bất kể la ai, nếu rước lấy họa sát thân. Mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu việc này đơn gian như vậy nên cũng hỏi nhiều nữa, tin tưởng ngày nào đó sư phụ cho nàng biết, có thể bay giờ chưa đúng thời điểm .

      Mộ Dung Tiểu Tiểu sờ đầu Tuyết Lang ý bảo thả chậm tốc độ chạy trốn, trong lòng tính toàn lộ trình Dạ Nguyệt Ly trở về, nghĩ đến đường sư huynh trở về đột nhiên nhìn thấy nàng có cảm thấy vui mừng , nhớ đến, miệng cười ngây ngô hồi.

      Sư huynh cưỡi ngựa con đường nào đó thình lình hắt hơi cái, người hầu bên cạnh lập tức giục ngựa chạy đến bên cạnh quan tâm hỏi:

      "Chủ tử, người sao chứ?"

      Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, xuất cốc cũng hơn ba tháng rồi, biết nha đầu ra sao, cũng chắc chắc mọi chuyện qua , có phải hay lại bỏ thêm gì đó gây tai họa cho tiểu động vật. Nghĩ đến người nào đó, tránh khỏi phát ý cười trong mắt Dạ Nguyệt Ly.

      Người hầu bên cạnh chờ được câu trả lời liền toát mồ hôi lạnh. Đúng rồi, làm sao hôm nay lại hỏi dư thừa này nọ, quên chủ tử phải là người có thể tùy tiện quan tâm.

      " sao."

      câu nhàng phảng phất trong lòng người hầu, nháy mắt làm cho thân thể căng thẳng trở nên trấn tĩnh lại.

      Tiến vào trong trấn nghĩ ngờ gì nữa Dạ Nguyệt Ly trở thành tiêu điểm, thân hoa phục xanh nhạt, quanh người khí chất tao nhã, ở khí trời giá rét lạnh leo giống như trong suốt, làm cho người khác nhìn vào liền cảm thấy lạnh lùng, ngũ quan tuấn mĩ nhưng gương mặt có biểu cảm, ánh mắt lạnh như hàn băng ngàn năm đổi. Thân hình cao ngất giạng chân con ngựa tỏa ra từng đợt khí lạnh, khiến nữ tử bên đường nhìn thấy ánh mắt lấp lánh.

      Mặc dù mọi người cảm thấy người này cao quý nhưng cũng dám nhìn nhiều.

      "Toái Nguyệt, tìm chỗ ăn gì đó rồi lại ."

      "Tuân lệnh."
      Mai Trinh, Phan Hong Hanhhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :