1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Tú Tài Nương Tử
      [​IMG]

      Tác giả: Điền Tiểu Điền
      Editor: Thiếu Quân
      Beta: Tư Đồ Hiểu Sa
      Thể loại: Điền văn, cổ trang, nhàn văn, thư sinh, HE
      Số chương: 89 chương + 2 phiên ngoại
      Nguồn: http://tudohieusa.wordpress.com/

      Văn án:

      Trinh nương phải lập gia đình, gả cho Thẩm tú tài ở trấn .

      Nàng thầm nghĩ cùng tú tài tướng công hoà hoà mỹ mỹ, nữ nhân khác đừng mong tới đây dây dưa với tú tài tướng công của nàng. (hòa hòa mỹ mỹ: ở đây hiểu theo nghĩa hòa thuận, mỹ mãn)

      Tú tài là tú tài tốt, nương tử là nương tử giỏi. Vợ chồng đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, mà , phải đồng tâm, là chặt đứt tâm tư gây rối của nữ nhân khác.

      Điền văn, tú tài cùng nương tử tú tài sống cuộc sống bình thường.

      Nhân vật chính: Thẩm Nghị, Trinh nương.

      Phối hợp diễn: Thẩm Phong, Liêu thị, Hà Tam Lang

      Truyện dài: 89 chương + 2 phiên ngoại
      linhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1: Cha mẹ có chuyện muốn ….


      “Trinh nương… Khụ khụ…” Lão phụ nhân nằm giường ho khù khụ, cánh tay gầy có thể nhìn thấy gân xanh phập phồng. Trinh nương bưng bát thuốc, nhàng , “Nương, dậy uống thuốc a.” Nàng thuần thục vỗ lưng lão phụ nhân, lại cầm bát thuốc chậm rãi đút cho Lưu thị, uống xong thuốc, tinh thần Lưu thị tốt hơn khá nhiều. Nhắm mắt bình ổn lại hơi thở, mở mắt ra nhìn nữ nhi vừa hầu hạ mình uống thuốc thêu hoa bên cạnh. (lão phụ nhân: đàn bà có chồng, nương: cách gọi mẹ ngày xưa của TQ)

      Khuôn mặt oa nhi tròn tròn, còn có chút nét trẻ con, nhưng lúc làm việc có nét trầm ổn tự nhiên. năm này, chỉ ở bên mình chăm lo bệnh tật, còn chiếu cố thêm cả đệ đệ mới hơn tuổi. Cuộc sống quá nhiều trọng trách làm cho đứa này hiểu được nhiều đạo lý. Trinh nương năm nay mười hai tuổi, chớp mắt, tiểu nha đầu lúc trước còn lơ thơ bím tóc nay dần trưởng thành trở nên duyên dáng kiều. Lưu thị trong lòng đau xót, nếu nàng sinh con trai…. Nhắm mắt lại, nàng ngăn lại cảm xúc chát đắng trong lòng, tuy rằng năm này khiến nữ nhi mệt mỏi, nhưng mà nàng thể để cho Hà gia tuyệt hậu, thể để cho người ta Hà gia là gia đình có con cháu được.

      “Trinh nương, Diệu Ca Nhi đâu?” Lại mở mắt ra, giọng Lưu thị còn yếu ớt như vừa rồi.

      Trinh nương buông đồ thêu trong tay xuống, “Đệ đệ giờ có thể rồi. Lưu ma ma trông chừng ở bên ngoài.”

      Lưu thị gật gật đầu, lại nhắm mắt lại. Trinh nương cũng nhiều, tiếp tục làm công việc còn dang dở.

      “Trinh nương, gọi phụ thân con vào đây chút .” Nhiều năm uống thuốc khiến cho thanh Lưu thị có chút khàn khàn. Trinh nương nghĩ nhiều, đứng dậy, mở cửa kêu nữ nhi của Lưu ma ma là Hoa Đào vào. Tinh tế căn dặn vài câu, Hoa Đào ở lại trong phòng, hầu hạ bên cạnh Lưu thị.

      Nhà Trinh nương lớn, có hai tiểu viện trước sau. tiểu viện có năm gian phòng, cấu trúc hai tiểu viện như nhau. Trước mặt là hai gian mặt tiền, cửa hàng tạp hoá của Hà gia nằm ngay đó. Hà gia tính là phú quý nhưng so với bá tánh bình thường vẫn no đủ hơn chút. Tiểu viện phía trước là chỗ ở của nhà Lưu ma ma, Lưu ma ma vốn mang họ Lưu, khuê danh Tiểu Thuý, là nha đầu Lưu thị nang theo khi gả vào Hà gia. Nhà mẹ đẻ Lưu thị cũng phải là gia đình giàu có gì, của hồi môn vốn có nha đầu, chính là vừa khéo, tiểu nhị Lưu Đại Trụ mà Hà gia mời về khi Hà gia thành thân có chạy qua hỗ trợ, thường xuyên qua lại, sau đó vừa mắt Tiểu Thúy. Lưu thị liền làm chủ, đem Tiểu Thuý làm nha hoàn hồi môn, gả cho Lưu Đại Trụ. Hai người thành thân, Tiểu Thuý liền trở thành Lưu tẩu tử, sinh ra nữ nhi là Hoa Đào, nam nhi là Lưu Trường An, Lưu Thuận An, Lưu Bình An, sau khi sinh, Lưu tẩu tử đổi thành Lưu ma ma.

      Lưu Đại Trụ từ bé tới lớn có thân thích, ở Hà gia làm tiểu nhị, có nghề nghiệp, lại cưới nha hoàn của chủ nhân, sinh đứa , liền coi Hà gia như nhà của chính mình, mang theo toàn gia đình ở lại tiểu viện đầu tiên, cũng là thuận tiện trông coi cửa hàng. Lưu thị là người thiện tâm, từ lúc Lưu ma ma sinh bảo bảo liền xóa bỏ nô tịch cho Lưu ma ma, cứ như vậy mấy đứa của Lưu Đại Trụ đều là có thân phận đàng hoàng, có thể đọc sách viết chữ, về sau cũng có cơ hội thi khoa cử. Vợ chồng Lưu Đại Trụ cảm động và nhớ ơn ân tình của Hà gia, làm việc càng thêm chăm chỉ. (nô tịch: ở đây hiểu là thân phận nô lệ)

      Tiểu viện thứ hai là chỗ ở của nhà Trinh nương. Chính phòng vốn là phòng ở của Hà Tam Lang và Lưu thị, sau này Lưu thị sinh bệnh, liền chuyển ra phòng khác ở mình. nhà bốn người, nhưng lại phân ra ở tại bốn phòng khác nhau, cái còn lại chỉ có thể miễn cưỡng dùng làm khố phòng.

      Trinh nương ra sân ngoài, rẽ vào lối mòn, thấy Lưu Thuận An sửa soạn ít trúc, liền tiếp đón, “Thuận ca ca.”

      Thuận An ngẩng đầu nhìn nàng cái, mở miệng cười, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nửa ngày mới ừ được tiếng.

      Trinh nương ngượng ngùng chẳng dám gì thêm, rồi bước nhanh đến phía trước cửa sau cửa hàng, vén góc mành lên, liền thấy trong cửa hàng, Hà Tam Lang làm việc, thanh nho vang lên, “Phụ thân, phụ thân…”

      Hà Tam Lang quay đầu, hạ tay áo xuống, ý bảo Trinh nương buông mành xuống. Trinh nương thả mành, lui lại phía sau mấy bước, đợi lúc Hà Tam Lang mới từ bên kia cái mành tới, “Làm sao vậy?”. Hà Tam Lang cao cao gầy gầy, cũng chẳng còn trẻ nữa, dần có vẻ mặt lão nhân, mặt có hàng râu. Nhiều năm buôn bán khiến cho cái liếc mắt của cũng làm cho người ta có loại cảm giác phi thường khôn khéo.

      Trinh nương cúi người làm lễ với phụ thân xong mới nhàng , “Nương bảo con gọi người qua.”

      Hà Tam Lang nhíu mi, “Bây giờ?” Lúc này là giữa trưa, nhìn qua, người trong cửa hàng cũng nhiều lắm, mình Lưu Đại Trụ cũng đủ ứng phó, lấy tay phủi tro bụi người, “ thôi.”, nhanh vào phía trong nhà, Trinh nương theo phía, Thuận An nhìn thấy, kêu to, “Hà thúc, chỗ trúc này ta sửa soạn tốt liền mang tới của hàng.” Hà Tam Lang cũng thèm nhìn tới đám trúc, ngừng bước chân, “Tốt, cha ngươi ở trong quán, trực tiếp đưa cho .”

      “Dạ.” Thuận An hô to đáp lại, nhìn Trinh nương cười cười, lại tiếp tục cúi đầu làm tiếp công việc của mình.

      Từ phòng ngoài có thể nghe thấy thanh chạy nhảy vững của Diệu Ca Nhi. Diệu Ca Nhi được tuổi rưỡi, tới tuổi nghịch ngợm, mỗi ngày đều ở trong sân ầm ĩ. Lưu ma ma vội theo phía sau Diệu Ca Nhi, ngừng hô, chậm chút chậm chút.

      Diệu Ca Nhi thấy phụ thân cùng tỷ tỷ tới, cao hứng chạy lại bên này, miệng còn hô, “Phụ thân… Phụ thân… Tỷ tỷ…”

      Hà Tam Lang nhìn thấy con liền cao hứng, già gần chết mới có được đứa con trai bảo bối, cười lên, lập tức nét tang thương khuôn mặt cũng tan ít. Bế con trai lên, liền đem Diệu Ca Nhi giao cho Lưu ma ma, “Ngươi trông nó , ta muốn vào phòng xem phu nhân, mùi thuốc tốt.”

      Hoa Đào từ trong phòng Lưu Thị ra, cúi người làm lễ với Hà Tam Lang, “Hà thúc, thím bảo mình người vào thôi.”

      Trinh nương sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, “Đệ đệ nghịch hồi nên ngủ trưa rồi, con trải giường chiếu.”

      Hà Tam Lang ừ tiếng, liền vào phòng của Lưu thị, tiếp đón mùi thuốc nồng đậm, Hà Tam Lang cúi đầu hít hơi.

      Trinh nương bế Diệu Ca Nhi vào phòng ngủ, Lưu ma ma liền lôi kéo Hoa Đào giọng hỏi, “Con thấy bộ dạng thím ra sao?”

      Lưu Đại Trụ cũng phải phó dịch nhà Hà gia, mà là tiểu nhị của Hà gia vốn vẫn ở tại trong điếm. Lúc trước khi thành thân, Hà Tam Lang từng định cho ngôi nhà ở bên ngoài, nhưng mà Lưu gia cảm động và nhớ nhung ân đức của vợ chồng Hà Tam Lang, liền ở lại ngoại viện tiện thể trông coi cửa hàng. Hà Tam Lang lay chuyển được, cũng đành theo ý . Lưu Đại Trụ cũng theo xưng hô của Lưu ma ma, từ ông chủ đổi thành lão gia. Đến khi sinh đứa , Hà Tam Lang liền kiên quyết thoát hộ tịch cho Lưu gia, cho mấy đứa kêu lão gia, chỉ bảo kêu thúc và thím. Thời gian lâu dần, mọi người cũng theo thói quen này mà xưng hô.

      Hoa Đào và Trinh nương chỉ hơn kém nhau tuổi, cũng là tiểu nương diện mạo thanh tú. Lưu thị ốm đau, mình Trinh nương có cách nào vừa chăm sóc Lưu thị, vừa chiếu cố được Diệu Ca Nhi. Lưu ma ma liền để Hoa Đào giúp đỡ Trinh nương chăm sóc gia đình, hầu hạ Lưu thị, chiếu cố Diệu Ca Nhi.

      Nghe nương hỏi như vậy, Hoa Đào có chút do dự, nghĩ nghĩ, vẫn là , “Thím tốt lắm, vừa mới… Trinh nương vừa , thím… Thím ho ra máu…”

      Lưu ma ma vừa nghe thấy liền sợ hãi. Nàng biết Lưu thị thân thể ngày kém, nhưng cũng nghĩ tới cư nhiên lại ho ra máu. Nhớ tới mấy ngày hôm trước Lưu thị cùng nàng chuyện, chẳng lẽ…

      Ban đêm, cửa hàng đóng cửa, chiếu, hai gia đình Hà gia và Lưu gia cùng nhau ăn cơm. Đứa lớn nhất của Lưu ma ma là Trường An từ theo Bành thợ mộc nổi danh ở trấn học tập, năm trước mới lập gia thất, cưới chính nương nhà Bành gia.

      Bành thị giúp đỡ Lưu ma ma xào rau, Trinh nương ở phía dưới thêm củi, lửa nóng làm cho khuôn mặt nàng hồng lên, Hoa Đào ở bên kéo đẩy phong tương, vù vù kéo vài cái, phát Trinh nương yên lòng, tay cầm khúc gỗ biết suy nghĩ cái gì. Hoa Đào nhíu mi, đoạt lấy khúc gỗ trong tay nàng quăng vào trong bếp, “Muội nghĩ gì vậy?” (phong tương: có thể là cái dùng để thổi lửa ngày xưa)

      Sắc mặt Trinh nương tốt lắm, nhíu mi sầu lo , “Muội nghĩ tới nương muội, Đào Hoa tỷ, buổi chiều nương muội bảo cha muội cái gì tỷ có biết ?”

      Hoa Đào cũng nhíu mi, tay ngừng, tay thêm củi tay đẩy phong tương, ngọn lửa liền bốc lên cao, “Tỷ làm sao có thể biết thím định cái gì… Chắc là tâm tình thím tốt… Nếu … Chính là có việc muốn bàn với phụ thân muội thôi…”

      Trinh nương suy nghĩ chút rồi gật gật đầu, còn định cái gì, chợt nghe thấy Lưu ma ma kêu nàng, “Trinh nương, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Nhanh nhẹn đưa đồ ăn cho Trinh nương, “Đến đây, đem chỗ đồ ăn này bưng lên , còn lại cần ngươi nữa, tẩu tử ngươi làm nốt.” (tẩu tử: chị dâu)

      Trinh nương tiếp nhận đồ ăn, Bành thị ở bên cười, “Trinh nương thôi, ta hấp quả trứng gà này cho Diệu Ca Nhi, rồi sao lại hai đĩa đồ ăn này là xong. Hôm nay Trường An ca nhà ngươi khắc tiểu ngựa gỗ cho Diệu Ca Nhi, cơm nước xong, ta đưa ngươi vào phòng lấy đồ đưa cho Diệu Ca Nhi.”

      Sau khi Trường An và Bành thị thành thân vẫn theo Lưu Đại Trụ ở tại sân trước. Thuận An và Bình An ngủ chung phòng, nhiều người liền có chút hơi chật chội. Trinh nương cùng Lưu thị thương lượng, nếu Bành thị có đứa , liền bảo Hoa Đào tới ở cùng phòng với nàng.

      Bành thị lúc trước vốn muốn gả cho Trường An. Tay nghề của Bành thợ mộc trấn là số số hai, điều kiện trong nhà cũng kém, liền cảm thấy nhà Lưu Đại Trụ nếu phải phó dịch sao lại cùng Hà gia ở cùng chỗ. Nhưng mà cha nàng – Bành thợ mộc lại nhìn trúng điểm ấy, cảm thấy nhà Lưu đại Trụ tri ân báp đáp, Trường An lại là đứa nhìn từ đến lớn, bản tính thế nào biết , liền giải thích ràng cho nữ nhi. Bành thị cũng liền mang theo chút vui mừng, chút ngượng ngùng, chút tình nguyện gả qua đây.

      Trước lúc gả còn từng lo lắng ông chủ của Hà gia đối đãi tốt, chờ vào cửa Lưu gia, mới thực cảm thấy được hai nhà đều giúp đỡ nhau, đều là tri ân báo đáp, tương kính như tân. Hà gia mặc kệ là đối đãi với Lưu gia hay là đối đãi nàng đều như đối đãi người nhà. Về điểm tình nguyện này của nàng cũng dần dần tiêu tán. (tương kính như tân: ý chỉ rất kính trọng nhau)

      Nàng vào cửa hơn nửa năm vẫn chưa mang thai, chính mình có chút lo sợ bất an, nhưng Trường An cũng gì, Lưu mẹ trái lại còn an ủi nàng. Lưu thị đối đãi nàng tốt như vậy, nàng cũng mang theo chút khúc mắc nào mà chân chính dung nhập vào gia đình này.

      Trinh nương bưng đồ ăn ra ngoài, Bình An mới mười tuổi mang Diệu Ca Nhi tiến vào, Diệu Ca Nhi nhất thời nhảy cẫng lên, bị Thuận An vừa tiến vào tiếp lấy ôm vào ngực. Hà Tam Lang nhìn nàng vài lần, thở dài. Trinh nương lập tức cảm giác được, từ lúc nàng phát nương giấu nàng việc ho ra máu, nàng liền càng ngày càng mẫn cảm.

      Trong lúc do dự muốn hỏi, Lưu ma ma, Bành thị cùng Hoa Đào đem đồ ăn bưng lên, Hà Tam Lang liền bảo mọi người ăn cơm.

      Ăn cơm xong, thu thập bát đũa, Hà Tam Lang do dự hồi, nhìn mọi người chung quanh phòng chút, “Mọi người theo ta vào trong phòng phu nhân .”

      Tư Đồ Hiểu Sa: dù mới chỉ beta đến chương thứ 2 nhưng mình cảm thấy rất thích văn phong của chuyện này.
      Last edited: 25/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2: Hôn ước của Trinh nương


      Ăn cơm xong, Hà Tam Lang liền phân phó mọi ngưòi tới phòng Lưu thị, cùng lúc nhiều người vào như vậy, căn phòng vốn khá lớn lập tức trông có vẻ chật chội.

      Diệu Ca Nhi vừa vào phòng liền chạy tới bên người Lưu thị gọi nương, Lưu thị vội , “Thuận nhi, giữ nó lại, đừng để cho Diệu Ca Nhi lại đây, người ta toàn mùi thuốc, tốt cho Diệu Ca Nhi.”

      “Ta hiểu được, thím.” Thuận An vội ôm lấy Diệu Ca nhi, cúi đầu ghé vào lỗ tai trấn an. Diệu Ca Nhi liền ngoan ngoãn nuốt nước mắt lại.

      Lưu thị vừa nhìn thấy Diệu Ca Nhi liền nước mắt rơi ra, nàng mang thai mười tháng, tân tân khổ khổ sinh hạ đứa này, vậy mà mệnh mình lại tốt, tại ngay cả ôm đứa chút cũng làm nổi.

      Hà Tam Lang vào phòng liền an vị ở bên giường Lưu thị, thấy nàng khóc, nhận lấy khăn tay Trinh nương đưa qua, nhàng lau nước mắt nơi khoé mắt Lưu thị. Lưu thị liền nắm lấy tay Hà Tam Lang, thiên ngôn vạn ngữ lại nổi thành lời, chỉ giọng, “Tướng công…” Cổ họng lại nghẹn ngào, trong lúc nhất thời vợ chồng ân ái nhìn nhau. (thiên ngôn vạn ngữ: nghìn câu vạn từ, ý chỉ rất nhiều điều muốn )

      Lưu Đại Trụ cùng Lưu ma ma nhìn thấy tình cảnh này, người cúi đầu , người quay mặt khóc nức nở, Trường An lôi kéo Bình An, Trinh nương cũng đỏ cả hốc mắt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Hoa Đào nhéo nhéo tay nàng, Bành thị đưa tay vỗ lên vai Trinh nương, cúi đầu buông tiếng thở dài.

      Lưu thị lau nước mắt, thấy khí trong phòng trầm xuống, miễn cưỡng cười, “Đều ngồi xuống , đừng đứng, đến đây, tìm chỗ ngồi .”

      Hà Tam Lang cũng gật gật đầu, ý bảo mọi người ngồi xuống. Mọi người đều ngồi xuống, Diệu Ca Nhi bị Thuận An ôm vào trong ngực. Lưu thị liền nhìn về phía Hà Tam Lang.

      Hà Tam Lang đợi lúc, thanh thanh cổ họng, “Hai nhà chúng ta, ở cùng chỗ nhiều năm như vậy, hôm nay gọi mọi người tới, là có chút chuyện muốn cùng mọi nguời, chuyện đầu tiên chính là chuyện hôn của Trinh nương.”

      Trinh nương lắp bắp kinh hãi, nàng mới mười hai tuổi, còn chưa tới cập kê, đệ đệ tuổi như vậy, nương lại bệnh, nàng muốn phải gả cho người ta. Nàng vừa định mở miệng , thanh so với nàng còn nhanh hơn.

      “Hà thúc, Trinh nương còn , nàng còn chưa…” Là Thuận An. ôm Diệu Ca Nhi trong lòng, trong mắt có khiếp sợ, có chờ đợi, còn có chút kiên trì mà Trinh nương hiểu.

      “Thuận An!” Thanh sắc nhọn cắt ngang lời , là Lưu ma ma, nàng bình tĩnh nhìn Thuận An, lắc lắc đầu, “Nghe lão gia xong .”

      Hà Tam Lang có chút đành lòng, lời Thuận An tuy bị cắt ngang nhưng mà mặt , đôi mắt loé sáng chờ mong. Thuận An mười lăm tuổi, đối với việc nam nữ có hiểu biết đôi chút, thở dài tiếng trong lòng.

      Hà Tam Lang nhìn Trinh nương, trong mắt có đau đớn, nữ nhi của , còn như vậy, Lưu thị phủ tay lên bàn tay của Hà Tam Lang. ổn định lại tinh thần, “Chuyện thứ nhất, chính là hôn của Trinh nương. Chuyện này, ta chưa từng cho mọi người biết, Trinh nương cùng tứ tiểu tử nhà họ Thẩm là Thẩm Nghị, ngày bé có hôn ước. Đây là do trưởng bối hai nhà Thẩm Hà định ra, còn có định thư làm bằng chứng. tại, tuy rằng trưởng bối Thẩm gia mất, nhưng mà cọc hôn này cũng thể quên như vậy.”

      Tâm Thuận An lập tức rơi xuống đáy cốc, đầu cúi thấp xuống, chuyện Trịnh nương có hôn ước biết, nương từng cùng Lưu thị giỡn rằng cho hai nhà kết thân. Đại ca tuổi lớn, Bình An tuổi quá , vẫn nghĩ rằng, và Trinh nương thuận lý thành chương. luôn luôn hỗ trợ cửa hàng vì muốn cưới Trinh nương sau đó giúp nàng chiếu cố cả nhà… Trinh nương đâu? Trinh nương có phải cũng biết hay ? (thuận lý thành chương: hùa theo, nhưng mang ý tốt, nghĩ ra từ để diễn tả, càng nghĩ càng tìm được nên thôi khỏi nghĩ nữa >.<)

      ngẩng đầu nhìn Trinh nương, lại phát trong mắt Trinh nương, chỉ có khiếp sợ đối với tin tức này, có phản đối, có tức giận, cũng có cảm giác giống như

      “… Thẩm gia tứ tiểu tử trước đó vài ngày đỗ tú tài, người cầu thân với cũng nhiều. Ta nghĩ, tứ tiểu tử tuổi cũng sai biệt lắm, liền nghĩ rằng, hôn này bằng cứ tổ chức thôi.”

      Lưu ma ma lo lắng liếc nhìn con trai chút. Nàng biết tâm tư của Thuận An với Trinh nương, nàng cũng hy vọng hai đứa chúng nó có thể thành đôi, nhưng mà… Tuy rằng thể nhận Trinh nương làm con dâu, nhưng nhìn thấy nàng lớn lên, Hà gia đối với nàng có ân quá lớn, nàng đối đãi với Trinh nương thậm chí còn tốt hơn cả đối với Hoa Đào.

      “Lão gia…” Lưu ma ma chần chừ , “Thẩm tú tài năm nay mười bảy tuổi, Trinh nương nhà chúng ta mới có mười hai tuổi, cũng chưa tới tuổi cập kê… Có quá nhanh hay … Dù sao hôn ước vẫn còn đó, cũng sợ bọn họ hối hôn.” (hối hôn: từ chối, chối bỏ hôn ước)

      Thanh khàn khàn của Lưu thị mang theo chút buồn bã vang lên, “Tiểu Thuý, ta sợ qua được năm nay…”

      Lưu ma ma liền rơi nước mắt, “Phu nhân…” Hai người vẫn làm bạn nhiều năm qua, tại nghe thấy mấy câu này, đều nhịn được. Lưu thị vừa mới xong, trong phòng liền vang lên trận tiếng khóc cố nén lại. Nước mắt Trinh nương lại từng giọt rơi xuống.

      Luu thị khoát tay, ý bảo bọn họ đừng khóc, Hà Tam Lang liền giúp nàng uống nước, xong xuôi, nàng thở hổn hển, chậm rãi nhìn từng người trong phòng, nhìn Diệu Ca Nhi hồi lâu, chỉ sợ nhìn đủ.

      “Ta mười tám tuổi gả cho Tam Lang, lúc đó công công bà bà vẫn còn sống, đại bá nhị bá cũng có nháo ra ở riêng. Ta mười năm sinh được đứa nào, chính vì nguyên nhân này mà công công bà bà sau khi qua đời chỉ phân cho Tam Lang cái sân và hai gian cửa hàng. Sau sinh được Trinh nương, nhu thuận lanh lợi, hai năm này là ta làm khổ nó…”

      Trinh nương khóc thành tiếng, nghe thế, liền lên cầm lấy tay của Lưu thị, lắc đầu khóc, “Nương, phải, Trinh nương nguyện ý hầu hạ người, người cần như vậy…”

      Lưu thị trìu mếm sờ sờ đầu nàng, “Hài tử ngốc, đừng khóc. Cả đời này nương có cha con, có con, có Diệu Ca Nhi vô cùng hạnh phúc rồi.”

      Hà Tam Lang cả đời này cũng chưa từng nghe thấy thê tử như vậy, trong lúc nhất thời có hàng vạn cảm khái, đỏ hốc mắt, chính là vẫn gắt gao nắm lấy tay thê tử.

      Lưu thị lại tiếp tục , “Ta sinh được Trinh nương, thân thể càng ngày càng tốt. Năm đó chia nhà, sinh được con trai cho chàng, đại tẩu cùng nhị tẩu rất nhiều lời khó nghe…” Nhớ lại năm đó đại tẩu và nhị tẩu chỉ vào nàng mà mắng nàng là điềm xấu, tam phòng là chỗ tuyệt hậu, Lưu thị nước mắt liền rơi xuống. Hà Tam Lang nghe thấy mấy câu này cũng nhớ lại ngày đó, mặt cũng có chút đỏ. Đối với việc năm đó đại tẩu và nhị tẩu mắng thê tử, cũng có canh cánh trong lòng như vậy. (tam phòng: ở đây ý chỉ nhánh thứ ba trong nhà, hay chính là nhánh của Hà Tam lang)

      “… chúng ta là chỗ tuyệt hậu… Ta chịu đựng những lời này qua hai mươi mốt năm, hai mươi mốt năm mới có được Diệu Ca Nhi…” Lưu thị hai mắt rưng rưng nhìn Diệu Ca Nhi, Diệu Ca Nhi cũng mở to hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, Lưu thị ôn nhu nở nụ cười.

      “Ta tại có con, đứa con mà ta liều mạng mới có được, Diệu Ca Nhi của ta… Cái này, ai cũng thể tam phòng Hà gia là tuyệt hậu nữa! Chỉ tiếc… Thân thể này của ta… Lại còn trụ nổi lâu nữa…” Trong giọng của Lưu thị lộ ra kiêu ngạo, lộ ra áp lực được giải phóng, chỉ còn thống khoái, cũng lộ ra nuối tiếc…

      “Nương…” Trinh nương nghẹn ngào ra lời.

      Lưu thị nhìn nữ nhi, mặt nữ nhi tròn tròn, cặp mắt hồng hồng to, có nước mắt sáng rọi, vẻ mặt trẻ con bị thay thế bởi đau thương. Nàng muốn trước khi mình ra , vì nữ nhi làm chuyện này, “Trinh nương, con tuy chưa tới tuổi cập kê, nhưng mà thân thể này của nương, có lẽ thể trụ lại bao lâu nữa. Thẩm Nghị năm nay cũng mười bảy tuổi, nương mà mất, con phải giữ đạo hiếu ba năm, khi đó hai mươi tuổi. Cho nên năm nay phải đem cọc hôn này của con làm…”

      Lưu thị dừng lời, bàn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế như ngọc của Trinh nương, “Thẩm Nghị có công danh tú tài, phụ mẫu sớm, trong nhà chỉ còn có mấy ca ca cùng tẩu tử, con gả qua đó, chỉ cần chăm sóc cho phu quân, như vậy là tốt nhất…”

      Trinh nương khóc gật đầu, “Nương, con nghe lời người, con nghe lời người mà.”

      Lưu thị lau nước mắt, lại nhìn về pháo Lưu Đại Trụ cùng Lưu ma ma, “Tiểu Trụ, Tiểu Thuý…” Nàng giọng gọi xưng hô trước kia, Lưu Đại Trụ và Lưu ma ma câu đều chạy nhanh tới. Hai vợ chồng đều rơi nước mắt.

      Lưu thị nhìn Lưu ma ma, cười thực ôn nhu, “Tiểu Thuý, Trinh nương gả ra ngoài, nhưng mà Diệu Ca Nhi còn , mong các ngươi cố gắng chiếu cố nó giùm ta… Ta tại nơi này, cám ơn vợ chồng các ngươi…”

      Vợ chồng Lưu Đại Trụ tất nhiên nhất loạt đáp ứng.

      lúc nhiều như vậy, hơi thở của Lưu thị thuận, liên tục ho khan, nữ quyến trong phòng đều vội vàng đút dược, lau mặt, bận rộn thời gian, mới đem khí bi thương trong phòng hoà tan đôi chút.

      Lại ngồi về chỗ của mình, Lưu thị muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Hà Tam Lang thanh thanh cổ họng, tiếp lời Lưu thị, “Chuyện này liền quyết định như vậy, ngày mai ta mời người dò hỏi tin tức. Chuyện thứ hai, chính là ta chuẩn bị đem hai gian cửa hàng giao cho Trinh nương làm của hồi môn, sân này, còn có ba mươi mẫu đất ở bên ngoài trấn lưu lại cho Diệu Ca Nhi.”

      Trinh nương vừa nghe liền nóng nảy, “Phụ thân, được, cho con cửa hàng này, người cùng nương, còn có nhà Lưu thúc, làm sao mà sống?” Phải biết rằng, chi phí sinh hoạt hằng ngày của cả đại gia đình hơn phân nửa đều là đến từ hai gian cừa hàng này.

      Hà Tam Lang thở dài, “Trưởng tử của Thẩm gia lão đại trong kinh doanh, lão nhị nhiều năm làm kinh thương bên ngoài. Bọn họ tuy rằng ở riêng, nhưng mà cha mẹ còn, tại gia đình sống tốt hoàn toàn là dựa vào hai ca ca này. Thẩm Nghị là tú tài, hai gian cửa hàng này giao cho con, ngày sau huynh đệ bọn ở riêng, có hai gian cửa hàng này, các con cũng phải chịu khổ.”

      Nước mắt Trinh nương vừa nhịn xuống lại dâng lên, phụ thân cùng nương hao hết tâm tư, cũng đều là vì muốn bọn nàng sống tốt.

      “… Cửa hàng ta trước vẫn giúp con kinh doanh, hàng năm chúng ta lấy từ lời nhuận ra hai phần làm tiền công, còn lại cho các con. Điểm này ta cùng gia ràng. Ba muơi mẫu ruộng hàng năm cũng thu hoạch được ít. Sau này ta cùng với Lưu thúc bọn họ sống trong sân này. Diệu Ca Nhi còn , chờ nó trưởng thành giao lại cho nó cũng được, vài năm này làm thêm chút việc nữa, chắc cũng sống ổn định được.”

      “Cha, hai phần quá ít… Mọi người lấy sáu phần , cả đại gia đình như vậy, đều cần dùng tới.” Trinh nương chịu đựng chua xót trong lòng, phụ thân nhắc tới của hồi môn, nàng vốn định tránh , nhưng đây là chuyện bắt buộc, nàng làm sao có thể trốn tránh được? Vừa nghe phụ thân chỉ chừa lại hai phần lợi nhuận, nàng muốn, như vậy cha và mọi người sống làm sao đây.

      Lưu Đại Trụ suy nghĩ chút rồi , “Trinh nương, nghe lời phụ thân con . Tuy rằng gia đỗ tú tài, nhưng mà sau này nếu muốn thi lên cử nhân, trong lúc thi cử, khó trước xảy ra chuyện gì, các con có hai gian cửa hàng này hộ thân, cũng tránh được sầu lo sau này. Bên này chúng ta có tay nghề của Trường An, Thuận An cũng lớn, có thể ra ngoài làm ăn, chúng ta có việc gì.”

      Vì chuyện cửa hàng mà thương lượng lâu, cuối cùng Trinh nương kiên trì hạ quyết định, thương nghị Hà Tam Lang lấy bốn phần lợi nhuận từ cửa hàng, còn lại là giao cho Trinh nương.

      Tiễn nhà Lưu gia ra cửa, Lưu thị kéo Trinh nương lưu lại trong phòng, cầm chiếc chìa khoá ra.

      “Trong khố phòng kia có cái thùng sơn màu hồng, bên trong là ít trang sức hồi môn của ta, ta nghĩ, đem số trang sức này tân trang lại chút, là có thể cho Trinh nương của chúng ta làm đồ cưới.” Lưu thị ôn nhu nhìn nữ nhi, mặt cười vui mừng.

      Trinh nương thẹn thùng cúi đầu.

      Lưu thị càng nhìn càng vui mừng, nhéo tay Trinh nương, “Con năm nay còn , ta và phụ thân con thương nghị qua, sau khi gả đừng vội viên phòng, chờ con cập kê rồi sau. Việc này cha con bàn lại với gia.”

      Lưu thi ốm đau nhiều năm nên vẻ mặt có chút vàng như nến. “Con nên nhanh nhanh thêu giá y, tại là tháng mười, trước khi tới năm mới, hai con liền tiến hành hôn .”

      “Nương…” Trinh nương xấu hổ, vùi mặt vào tay Lưu thị làm nũng.

      Buổi tối cứ vừa chuyện rồi vừa khóc, tinh thần Lưu thị vốn tốt, cứ ngáp vài cái lại dặn vài câu, do Trinh nương ngừng làm nũng mới để Trinh nương ngủ lại trong phòng.

      Tư Đồ Hiểu Sa: tội nghiệp Thuận An haha
      linhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3: Hỏi thăm chuyện Hà gia…


      Ngày hôm sau, Hà Tam Lang nhờ Lưu ma ma tới Thẩm gia chuyến, lựa lời ra chuyện hôn ước, lại giải thích thêm việc hai nhà có định thư, cũng qua chuyện thân thể Lưu thị, hàn huyên lúc rồi rời .

      Chờ Lưu ma ma vừa , Thẩm Phong nghĩ lại lúc cha mẹ sắp quả có nhắc qua chuyện hôn của lão tứ Thẩm Nghị và khuê nữ Hà gia, tìm kiếm lúc thấy định thư kia. Sau khi cùng thê tử Liêu thị thương lượng, quyết định chuyện này cho Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị vừa đỗ tú tài, người đến làm mối nhiều kể xiết. Chính là từ trước tới giờ Thẩm Nghị luôn chuyên tâm đọc sách, cũng có đặt tâm tư vào phương diện này. Thẩm Nghị là người trầm ổn, hay kết giao bằng hữu. Gần đây, trong nhà hễ nhắc đến việc hôn , liền trốn tới chỗ bằng hữu. Thực ra phải muốn thành hôn ,mà là thích bà mối hay đám người thân thích gì đó dùng ánh mắt đánh giá . Thay vào đó , ở chỗ bằng hữu luận bàn thi văn hoặc cùng nhau đọc sách còn thú vị hơn.

      Sau khi nghe đại ca đại tẩu nhắc tới chuyện này, lại nghe thấy đối phương chỉ có mười hai tuổi, Thẩm Nghị liền chán nản cúi đầu. Nhịn được than thở, “Mới có mười hai tuổi, còn chưa tới tuổi cập kê nữa, sức khỏe mẫu thân nàng lại tốt, thúc giục thành thân như vậy là muốn ta cưới xung hỉ phải ?”

      Thẩm Phong vừa nghe xong, mặt trầm như nước, “Hà gia ràng, phải cho ngươi xung hỉ. Là Hà phu nhân cảm thấy thời gian của mình còn nhiều, sợ nữ nhi giữ đạo hiếu lại trì hoãn hôn của các ngươi.”

      Thẩm Phong cùng Liêu thị trước cùng nhau thương lượng qua, tuy rằng có chút bất mãn chuyện Hà gia quá vội vàng, Hà phu nhân muốn gả nữ nhi lại đây tất nhiên là vì tuổi Thẩm Nghị còn , chỉ sợ cũng có phần muốn cho nữ nhi cưới chồng để xung hỉ. Nhưng vừa nghĩ như vậy lại thấy cũng tốt, nếu Hà phu nhân trụ nổi, nữ nhi Hà gia giữ đạo hiếu ba năm, Thẩm Nghị liền hai mươi, là người thông minh, vừa đỗ tú tài, bà mối đạp nát cửa để cầu hôn, nếu lại từ chối…cho dù lấy tiểu thư Hà gia làm cớ cũng vẫn làm cho mọi người cho rằng Thẩm Nghị quá mức cao ngạo. Điều này đối với sau này cũng phải chuyện hay gì.

      Nữ nhi Hà gia tuổi có chút , cưới vào cửa, Thẩm Nghị cũng bị quấy rầy, cũng có thể an tâm mà đọc sách. Thẩm Phong vừa nghĩ như vậy lại cùng thê tử thương lượng, liền nguyện ý để cho tiểu thư Hà gia vào cửa sớm chút.

      Thẩm Nghị thấy đại ca cùng đại tẩu đều như vậy, cũng dám thêm câu gì nữa. Phụ mẫu Thẩm gia sớm, Thẩm Phong mình chống đỡ gia nghiệp, ở trong nhà, là ấu đệ nên được chiếu cố nhiều nhất, luôn luôn kính trọng đại ca. Hơn nữa cửa hôn này là do cha mẹ trước khi ra định.

      “Được rồi, vậy dù sao cũng phải cho đệ biết nương kia trông như thế nào chứ?”Thẩm Nghị xong sắc mặt có chút hồng. Dù sao cũng là thiếu niên, đối với chuyện hôn nhân cũng có chút chờ mong.

      Thẩm Phong vừa thấy Thẩm Nghị nguyện ý, tất nhiên là đồng ý hỏi thăm chút.

      Trấn Tú Thủy lớn lắm, Thẩm gia thước phô cùng Hà gia tạp hóa cũng chỉ cách nhau có con phố. Liêu thị ra ngoài dạo qua vòng, tươi cười đầy mặt trở lại.

      Về đến nhà, Thẩm Phong liền hỏi, “Thế nào, hỏi thăm thấy tốt lắm hả?”

      Liêu thị nhìn Thẩm Nghị ngồi bên thèm để ý nhưng mà lỗ tai lại dựng thẳng lên liền che miệng cười, nhìn trượng phu vui vẻ : “Chàng gấp gáp cái gì, ta vừa mới vòng rồi trở lại còn chưa được nghỉ chân đâu, ngay cả ngụm nước cũng chưa uống, vừa thấy hỏi, cũng phải chờ ta thở chứ.” xong còn nhìn Thẩm Nghị liếc mắt cái.

      Thẩm Nghị ngượng ngùng đỏ mặt, ban đầu còn có chút tự nhiên, sau lại nghĩ tiểu thư Hà gia sau nàu cùng mình qua cả đời, liền nhịn xuống vẻ tự nhiên này, thoải mái bưng trà, “Mời đại tẩu dùng trà.”

      “Ai u, tiểu thúc nhà ta hổ là muốn lập tức cưới vợ, còn biết đau lòng cho đại tẩu ta nữa nha.” Liêu thị lập tức đùa chút nể tình.

      Thẩm Nghị lại nhịn được, dùng sức nháy mắt với đại ca, chính mình lại trốn ở bên, “Đệ ra trước của sổ hít thở khí.”

      Thẩm Phong nhịn cười, tinh tế hỏi Liêu thị.

      đến Hà gia tiểu thư này, đúng là người rất được.” Liêu thị tự mình kể lại, đem chuyện Trinh nương trong năm này chăm sóc mẫu thân bị bệnh cùng chiếu cố bào đệ hết lượt. Cũng đem chuyện Hà gia cùng Lưu gia cẩn thận hết.

      đến việc Hà phu nhân bị bệnh, Liêu thị liền thở dài hơi, “ hiếm thấy, tiểu thư Hà gia tuy tuổi còn , nhưng người con có hiếu. Nghe thím Trương , Hà phu nhân sau khi sinh Hà tiểu thư sức khỏe liền suy yếu rất nhiều. Hà gia tiểu thư từ khi còn chiếu cố mẫu thân, sau khi sinh Hà gia thiếu gia, Hà phu nhân liền nằm liệt giường, thím Trương từng tới thăm, rằng phòng kia căn bản là người vào được. Hà phu nhân vào thời điểm bệnh nặng, trước mặt các nàng còn ói ra đầy người Hà tiểu thư. Hà tiểu thư câu cũng bật ra khỏi họng, hầu hạ mẫu thân tắm rửa sạch mới xin phép rửa mặt chải đầu, khó mà có được người hiếu tâm như nương ấy.”

      Thẩm Nghị vừa nghe xong, trong lòng dâng lên dòng cảm xúc , nàng ấy mới có mười hai tuổi, phải làm những việc như vậy sao? Khi năm tuổi cha mẹ đều qua đời, ba người ca ca cùng chị dâu đều thực chiếu cố . Sau này đai ca cưới đại tẩu Liêu thị, Liêu thị cũng rất thương . Nhị ca Thẩm An bận việc buôn bán, nhiều năm ở Chu Châu, hàng năm mỗi khi trở về đầu giảng giải cho các tin tức thú vị bên ngoài, có khi còn mang quà cáp này nọ cho . Thói quen này đến khi cưới nhị tẩu Trương thị cũng thay đổi. Tam ca Thẩm Huy cho dù tới thư viện Tùng Nhân làm phu tử cũng vẫn thường thường viết thư dạy công khoá… Thời điểm mười hai tuổi, còn ngồi đọc sách, chuyện gì cũng cần quan tâm…

      “… Năm lão thái gia qua đời, ba người con trai nháo ra ở riêng, Hà Đại Lang và Hà Nhị Lang bắt nạt tam phòng có con trai, cuờng đoạt phần được phân chia của tam phòng là nhà ở cùng trăm mẫu ruộng tốt, nghe mở từ đường, náo loạn hơn nửa năm, Hà Tam Lang mới được chia cho hai phần sân xấu xí, thiếu chút nữa bị tách ra khỏi họ. Nhưng Hà gia tam phòng cũng chịu thua kém, dựa vào hai cửa hiệu tạp hoá, dám mua lại ba mươi mẫu ruộng tốt. Tuy so ra có thua kém đại phòng cùng nhị phòng nhưng cũng quá kém.”

      Thẩm Phong biết chuyện này. Lúc ấy cha trong thời điểm Hà gia nháo ra ở riêng giúp vài câu cho Hà gia tam phòng. Thẩm lão gia ở trấn cùng là người có uy vọng, mấy câu giúp đó là đại ân của Hà gia tam phòng. Cũng bởi vì như thế, Hà Tam Lang nguyện ý đem đứa duy nhất của mình, cũng chính là Hà gia tiểu thư hứa hôn với Thẩm gia. Cha khi còn sống mỗi khi nhắc tới việc này đều thở dài, nếu Hà Tam Lang có con trai cho đứa của mình ở rể Hà gia, cũng may cuối cùng Hà gia có được đứa con trai.

      Thẩm Nghị hoàn toàn biết chuyện cha mình từng , nghe đến mày cau lại, liền hỏi Liêu thị, “Hà gia cùng Lưu gia xảy ra chuyện gì? phải chị Lưu gia là phó dịch hay sao, tại sao lại cùngHà gia ở chung chỗ?”

      Liêu thị liền đem chuyện Lưu thị đem Lưu ma ma hứa hôn cho Lưu Đại Trụ, thoát nô tịch cho Lưu ma ma, đưa Trường An, Thuận An, Bình An học tư thục. Lưu Đại Trụ và Lưu ma ma nhớ nhung ân tình, thấy Lưu thị thân thể tốt, cả nhà liền nguyện ý ở lại hầu hạ Lưu thị, giúp Hà Tam Lang trông cửa hàng. tại còn cho họ kêu mình là thúc thím khi chuyện. Sau này, khi thấy Trường An, Thuận An có năng khiếu với việc học, Hà Tam Lang lại làm chủ đưa Trường An học thợ mộc, tự mình dạy Thuận An việc buôn bán. tại, mình Trường An đảm đương được phần công việc rồi.

      Thẩm Phong nghe xong, chỉ hít hơi câu, “Sớm nghe Hà gia Tam Lang cùng Lưu Đại Trụ đều có tình có nghĩa, Hà gia tiểu thư chắc cũng sai biệt rồi.”

      Thẩm Nghị nghe xong cái gì nữa, chỉ thỉnh đại ca làm chủ hôn , trở về thư phòng đóng cửa khổ học.

      Thẩm Phong cùng Liêu thị mời người mang tin tức tới Hà gia, rằng định hai ngày sau tới gặp mặt.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4: Hôn cứ quyết định như vậy…
      Từ khi nhắc tới hôn , Trinh nương đều ngồi cả ngày trong phòng thêu giá y, Hoa Đào ở bên cạnh giúp nàng thêu chút khăn và đồ vật linh tinh. Đây là quy định, giá y của nương phải do chính mình thêu.

      Bên này Hà gia nghe Thẩm gia muốn tới gặp mặt, sớm bắt đầu chuẩn bị. Lưu thị lại dặn dò Trinh nương thêm vài điều. Còn Thuận An , từ ngày bước ra khỏi phòng Lưu thị, mặt còn tươi cười, cả ngày chỉ im lặng làm việc. (tội nghiệp quá, nhưng mà em chỉ thấy đáng đời thôi)

      Đến ngày gặp mặt, do hai bậc phụ mẫu Thẩm gia còn, nên người làm huynh trưởng và đại tẩu như Thẩm Phong và Lưu thị dẫn theo Thẩm Nghị, mang theo chút thuốc bổ cùng mấy hộp điểm tâm tới Hà gia, chỉ là đến thăm bệnh tình của Lưu thị.

      Hà Tam Lang tự mình đón ba người nhà Thẩm gia. Thẩm Phong vừa thấy Hà Tam Lang liền chào: “Thẩm Phong gặp qua Hà lão gia,” lại giới thiệu người phía sau, “đây là nội tử Liêu thị và tiểu đệ Thẩm Nghị.” Liêu thị cúi đầu vấn an, “Gặp qua Hà lão gia.” Thẩm Nghị cũng chào theo, “Tiểu sinh Thẩm Nghị gặp qua Hà lão gia.” (nội tử: cách gọi vợ)

      Hà Tam Lang thấy ba người có lễ như vậy, lại thấy mặt mày Thẩm Phong đoan chính, mặt Liêu thị mảnh ôn hoà, Thẩm Nghị mi thanh mục tú, thân cao như ngọc, bộ dáng quân tử ôn nhuận, trong lòng muốn vừa lòng bao nhiêu có bấy nhiêu. Vội chối từ, “Ta cùng phụ thân các con cũng là có quen biết, các con cũng cần giữ lễ như vậy, mau vào .” Rồi dẫn ba người Thẩm gia vào nhà.

      Vào Hà gia, Thẩm Phong cùng Lưu thị liền liếc mắt nhìn nhau cái, hai nhà cũng sống chung chỗ, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy được, hai nhà cũng có tách riêng khu nhà, nên cấp bậc lễ nghĩa cũng thiếu, lại nhìn cái sân đưọc quét dọn sạch , thiếu niên ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi ở trong sân xem xét chút hàng tạp hoá. Thiếu niên kia thấy bọn họ tiến vào, liền cúi đầu hành lễ với Hà Tam Lang cái, “Hà thúc.”

      Hà Tam Lang cười gật đầu, đối với người Thẩm gia giới thiệu, “Đây là Thuận An, tam tiểu tử nhà Đại Trụ.” Lại nhìn Thuận An , “Chút nữa có người đến đưa hàng hoá, cháu ra giúp cha cháu nhìn xem.”

      Thuận An nhìn Thẩm Nghị hồi lâu, mới cúi đầu đáp ứng. Trong lòng Thẩm Nghị thấy có chút kỳ quái, ánh mắt thiếu niên này nhìn , có chút đường đột quá mức. Tuy nhiên tại có chút khẩn trương, hôm nay mục đích chính là đến xem Trinh nương, nương tử tương lai của mình, cũng đem việc này để trong lòng.

      Lưu thị nghe Lưu ma ma ba người Thẩm gia đến đây, cố gắng đứng dậy, gọi Lưu ma ma, “Ngươi giúp ta rửa mặt chải đầu, ta phải ra ngoài nhìn chút.”

      Lưu ma ma bước lên phía trước nâng Lưu thị dậy, “Phu nhân, có lão gia tiếp đón bên ngoài rồi, người còn tự mình làm gì? Thân thể người quan trọng hơn.” Lưu thị đứng lên, uống hết bát dược, mới , “Nếu để cho người Thẩm gia thấy ta ngay cả xuống giường cũng làm đuợc, khiến người ta hiểu nhầm chúng ta muốn cưới người xung hỉ. Thân thể của ta, ta biết, còn có thể trụ nổi, cũng thể làm cho người Thẩm gia hiểu lầm. Sau này đối với Trinh nương cũng có lợi.”

      Lưu ma ma bất đắt dĩ, lau nước mắt nơi khoé mắt, hầu hạ Lưu thị rửa mặt chải đầu. Xong xuôi, Lưu thị thoa chút son lên mặt, che giấu sắc mặt quá mức tái nhợt của mình. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Lưu ma ma, “Hoa Đào đâu?” Lưu ma ma chỉ vào phòng của Diệu Ca Nhi, “Ta bảo Hoa Đào trông Diệu Ca Nhi. Hôm nay thời tiết tốt, gió lớn, Hoa Đào liền mang Diệu Ca Nhi vào phòng chơi.”

      Lưu thị gật gật đầu, trong nhà có hai nữ hài vừa cùng độ tuổi, Hoa Đào lớn hơn Trinh nương tuổi, nếu gặp được người Thẩm gia, nhìn trúng Hoa Đào, vậy phải Trinh nương… Nhưng nghĩ lại, Hoa Đào là đứa lanh lợi, biết nặng , cũng an tâm.

      Trong lòng Lưu ma ma cũng yên tâm. Sáng sớm nàng dặn dò Hoa Đào, nữ nhi của mình tự mình dặn. Hoa Đào cũng là người biết việc, đáp ứng ra ngoài nhất định ra.

      Hà Tam Lang dẫn mọi người vào đại sảnh, vừa ngồi xuống, Lưu ma ma liền đỡ Lưu thị đến. mặt Lưu thị mặc dù có thoa chút son nhưng cũng che dấu được sắc mặt tái nhợt cùng đầu tóc xác xơ của nàng. Hà Tam Lang vừa thấy Lưu thị, giật mình kinh hãi rồi lại khỏi đau lòng. Cũng ngại người nhà họ Thẩm còn ở đó, tiến lên đỡ lấy Lưu thị, nhàng trách cứ. “Nàng khỏe sao ở trong phòng đợi, ra làm gì chứ?”

      Lưu thị cười cười, trả lời, nhìn về phía ba người Thẩm gia. Ba người Thẩm gia từ lúc thấy Lưu thị bước vào cửa cũng đứng lên hành lễ, Lưu thị miễn lễ, “Đừng đừng, đều ngồi .” Đợi Hà Tam Lang giúp đỡ Lưu thị ngồi xuống xong xuôi, ba người mới ngồi xuống.

      Lưu thị thầm đánh giá Thẩm Nghị, da trắng, ngũ quan thanh tú, chuyện hào phóng, là người có phong cách của kẻ trí thức. Trong lòng tất nhiên là vừa lòng, rất nhanh phân phó Lưu ma ma, “Thuốc của ta có lẽ được rồi, bào Trinh nương bưng lên .” lại quay ra với người Thẩm gia, “Thân thể ta có chút tốt, khiến mọi người chê cười rồi.”

      Thẩm Phong Liễu thị tất nhiên là từ chối dám, chúc Lưu thị nhanh mạnh khoẻ. Thẩm Phong cùng Hà Tam Lang cùng là người buôn bán, liền cùng chuyện phiếm về việc buôn bán. Thẩm Nghị ở bên cũng nhiều, Hà Tam Lang hỏi việc học, cũng đáp vững vàng thoả đáng. Trong lúc nhất thời khí càng lúc càng hoà hợp.

      “…Nữ nhi gặp qua phụ thân mẫu thân, dược của nương được rồi ạ.” Trinh nương bưng dược, cúi đầu hành lễ, lại hành lễ với ba người Thẩm gia, cầm chén thuốc đặt ở bàn bên cạnh Lưu thị, rồi thối lui đến đứng bên cạnh Lưu thị.

      Thẩm Nghị nghe thấy thanh của Trinh nương cũng quay ra nhìn nàng, chỉ thấy nương búi tóc song kế, khuôn mặt tròn tròn, ánh mắt to. Nàng mặc bộ quần áo màu hồng viền áo màu tương, phía dưới là váy dài nguyệt sắc, khuôn mặt có vẻ nhắn vô cùng phấn nộn.

      Trinh nương cũng vụng trộm liếc mắt ngắm nhìn Thẩm Nghị. Người này sinh ra tốt, trách Hoa Đào tỷ tỷ bên ngoài có rất nhiều nương muốn gả cho . Đột nhiên phát Thẩm Nghị cũng nhìn nàng, liền đỏ mặt, cúi đầu xuống, dám lại ngẩng đầu lên. Thẩm Nghị khiến nương nhà người ta đỏ mặt, chính mình cũng nhanh thu lại ánh mắt, lòng tự giận mình. Nhiều năm đọc sách thánh hiền, sao lại có thể phóng đãng nhìn chằm chằm nương nhà người ta như vậy. Nhưng mà… Lúc nàng cúi đầu đỏ mặt có nhìn thấy chút, tâm hiểu sao lại cảm thấy có chút cao hứng.

      Những người còn lại trong phòng nhìn thấy chút động tác ấy của bọn họ, đều cười đến ý vị thâm trường. Hai người vốn có hôn ước, nếu có thể ưng nhau, tất nhiên là còn gì tốt hơn. Lưu thị uống thuốc, Trinh nương đỏ mặt bưng bát ra ngoài, tầm mắt Thẩm Nghị cũng vụng trộm nhìn theo vài lần. Hà Tam Lang cùng Lưu thị thấy ở trong mắt, trong lòng cao hứng, đối với ba người Thẩm gia càng thêm khách khí. Thẩm Phong cùng Liễu thị thấy vợ chồng Hà thị hoà hợp êm thấm, Tring nương cũng rất có cấp bậc lễ nghĩa, trong lòng tất nhiên là vừa lòng với cửa hôn nhân này.

      Lưu thị ngồi như vậy lúc, là cố gẵng chống đỡ, sau đó nhịn được mà bắt đầu ho khan, ba người Thẩm gia liền thuận thế cáo từ, rời .

      Về nhà, Thẩm Phong bảo Thẩm Nghị vào thư phòng, để Thẩm Nghị ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Phong trầm ngâm lúc, vẫn quyết định , “Hôm nay đệ tới Hà gia cũng thấy được, thân thể Hà phu nhân rất yếu, Hà gia tiểu thư tuổi cũng quá , Hà gia sốt ruột muốn cho Hà gia tiểu thư bước vào cửa nhà ta vào ngay năm nay. Tuổi Hà tiểu thư như vậy, nếu năm nay gả lại đây sợ cũng thể hầu hạ ngươi.” Thẩm Phong đến đây cũng dừng lời, nhìn Thẩm Nghị. Hà tiểu thư tuổi còn quá , lại thấy Hà phu nhân thân thể tốt, chỉ sợ sức khoẻ Hà tiểu thư cũng chưa chắc tốt. Nếu để nàng có bầu sớm, chắc chắn khiến đứa bị ảnh hưởng.

      Thẩm Nghị cũng hiểu được, suy nghĩ chút, ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong, trong mắt mảnh kiên định, “Đại ca, Hà tiểu thư gả lại đây, đệ chắc chắn uỷ khuất nàng. tại đệ lòng muốn đọc sách, chuẩn bị cho ba năm sau phó khảo, có số việc nhất thời cần nóng lòng.”

      Thẩm Phong vừa lòng gật gật đầu, “Nhà chúng ta so với bên ngoài có chút khác, cưới vợ phải cưới vợ hiền, cần mang nhiều nữ nhân về để tránh sinh thị phi. Ta thấy Hà tiểu thư cũng rất tốt, chỉ là tuổi có chút .” Thẩm Phong hơn Thẩm Nghị tám tuổi, là người gần nhất với Thẩm lão gia, về sau tuy vẫn mình chỉ là huynh trưởng nhưng ra khi chuyện có cảm giác rất giống phụ thân.

      Thẩm Nghị cười thầm, “Đại ca cùng đại tẩu tình sâu ý nặng, tất nhiên muốn có kẻ khác chen vào giữa rồi.”

      Thẩm Phong có chút xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên, ho tiếng, nghiêm lại sắc mặt, “Đệ là người đọc sách, đừng học người ta năng ngọt xớt. Đệ nghĩ như thế, vậy liền quyết định , ngày mai bảo đại tẩu đệ mời bà mối tới Hà gia cầu hôn.” sợ Thẩm Nghị vui vì Hà tiểu thư tuổi , dây dưa với nữ tử khác hoặc là nạp thêm thiếp thất, khắt khe Hà tiểu thư, phá hỏng thanh danh Thẩm gia.

      Xoá bỏ ý nghĩ vừa rồi, Thẩm Phong lại có chút do dự, dù sao Thẩm Nghị cũng mười bảy tuổi. Nhiều người cùng trường với Thẩm Nghị cũng thê thiếp thành đàn, đành nhượng bộ chút, “Nếu sau này đệ thích nương nhà ai, chờ Hà tiểu thư gả qua đây được năm rưỡi, cưới về nhà làn thiếp thất cũng được. Đúng rồi, ta sai người nhắn cho nhị ca cùng tam ca của đệ là năm nay đệ thành thân. Bọn họ nhất định phải trở về, từ thư viện Tùng Nhân và Chu Châu về, khoảng tháng là có thể về đến nơi. giờ là tháng mười, bọn họ bây giờ bắt đầu về, nếu nhanh về kịp trước khi đệ thành thân.”

      Thẩm Nghị nghe thấy mặt liền vui mừng, tự động xem chuyện tiểu thiếp Thẩm Phong , “Tam ca cũng trở về sao?” Lão tam của Thẩm gia Thẩm Huy từ khi tới thu viện Tùng Lâm dạy học, chưa từng quay trở lại nhà, ngày thường chỉ gửi sách vở về, cũng khó trách Thẩm Nghị vừa nghe thấy tam ca trở về liền cao hứng.

      Thẩm Phong trừng mắt, trợn mắt nhìn, “Đệ thành thân là chuyện đại , nếu trở lại còn đáng làm ca ca ?” Thẩm Nghị càng vui vẻ, “Tam ca trở về là tốt rồi, tay ta có mấy đề hay, đúng lúc có thể bảo tam ca dạy cho ta.”

      “…Nhưng mà, đại ca, tam tẩu ra năm rồi, bên người tam ca có người chiếu cố cũng được a.” Thẩm Nghị nghĩ tới chyện tam ca lòng liền khó chịu. Tam ca Thẩm Huy từ có tài danh, mười sáu tuổi đỗ tú tài, ba năm sau lại trúng tuyển thành cử nhân. Có câu tú tài năm nào cũng có, cử nhân khó có đuợc. Thẩm Huy thi lần liền đỗ, là đại tài tử nổi tiếng khi đó. Sau này cưới tam tẩu, vợ chồng hoà thuận, ân ái biết đến người ngoài. Trước thời điểm tam ca thi cử, tam tẩu lại có bầu, vốn là thời điểm vui vẻ nhất, tam tẩu lại vì khó sinh mà qua đời, đứa cũng bảo trụ đuợc. Tam ca lập tức liền đau khổ, còn tâm tư mà thi khảo khoa cử. Cũng may có công danh cử nhân, dưới đề cử của bằng hữu, tới thư viện Tùng Nhân dạy học, cũng được năm.

      Trong lòng Thẩm Phong cũng thoải mái, khoát tay, “Tam ca đệ tự có chủ ý, đề cập đến đệ ấy nữa, đệ an tâm đọc sách , những chuyện còn lại cần phải xen vào.”

      Thẩm Nghị đáp ứng xong, rời khỏi thư phòng trở lại phòng ở của mình, hồi nghĩ tới thân ảnh Trinh nương, hồi nghĩ tới tam ca trở về, cười vui toe toét, sách cầm tay cũng xem vào được chữ nào.

      Bên này, Liêu thị được Thẩm Phong phân phó, ngày hôm sau liền tìm bà mối cầu hôn. Hà gia sảng khoái đáp ứng. Hai nhà trao đổi canh thiếp. Trong lúc nhất thời, chuyện hai nhà Thẩm Hà kết thân lan khắp toàn bộ thôn trấn. Tất cả các quán trà quán rượu trong trấn đều về đề tài này. (canh thiếp: là tấm thiếp ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh)

      Bởi vì Lưu thị bị bệnh, Thẩm gia cũng tuỳ theo tâm ý của Hà gia, hết thảy lễ nghi đều vội vàng tiến hành với tốc độ nhanh nhất, cũng định ngày thành thân là ngày hai mươi tháng mười hai năm nay.

      Trong lúc đó, Hà Tam Lang mời hai huynh đệ Thẩm Phong Thẩm Nghị đến chuyện, uyển chuyển biểu đạt ý tứ chia cửa hàng cùng chuyện viên phòng muộn của Trinh nương. Chuyện Trinh nương tuổi còn thích hợp viên phòng, Thẩm Phong sớm nghĩ tới, Thẩm Nghị cũng lời đáp ứng. Về phần chia hoa lợi của cửa hàng, Thẩm Nghị cảm thấy đây là của hồi môn của Trinh nương nên Trinh nương có thể tự mình quyết định, chỉ thỉnh Hà Tam Lang làm chủ. Hà Tam Lang nghe xong cũng cực kỳ cao hứng, hai chuyện này cứ thế mà thuận lợi quyết định như vậy.

      Đầu tháng mười hai, lão nhị của Thẩm gia Thẩm An mang theo thê tử Trương thị, con trai Hâm Ca Nhi về tới Thẩm gia. Lão tam Thẩm gia Thẩm Huy trước ngày thành hôn của Thẩm Nghị mười ngày mới về tới Thẩm gia. Huynh đệ gặp mặt, tất nhiên là hồi thân thiết, chúng ta đề cập tới.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :