1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]


      Tên tác phẩm: Tùy tiện phóng hỏa


      Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo


      Dịch giả: Minh Trang



      Số trang: 576



      Khổ sách: 14,5x20,5cm



      Nhà xuất bản: Văn học



      Đơn vị phát hành: Quảng Văn



      Giá bìa: 119.000 đ



      Nguồn: https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/
      Last edited: 25/5/15

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thông tin tác giả:






      Mặc Bảo Phi Bảo là người Bắc Kinh, nhưng lại sinh sống ở Thượng Hải. rất thích viết kịch bản phim cổ trang, tiểu thuyết tình cảm, chỉ muốn viết lên câu chuyện ngọt ngào, bình lặng. thích yên tĩnh ghét ồn ào, thích ngủ và hơi lười biếng. Thích đọc sách.






      thuộc chòm sao Thủy Bình.






      Biệt danh: Bảo Nhị Gia, A Bảo, Nhị Bảo, Mặc A Bảo.






      Nghề nghiệp chính: tiểu thuyết gia.






      Có sở trường thiên biến vạn hóa nhiều loại đề tài, cho dù đặt ra câu chuyện tắc trở, bi thương thế nào cuối cùng tất cả cũng trở nên ngọt ngào hạnh phúc. Bởi thế, có danh xưng là “tác gia làm ấm lòng người”.






      Nghề nghiệp phụ: biên kịch. Là biên kịch của nhiều bộ phim nổi tiếng như Bên nhau trọn đời, Bộ bộ kinh tâm,...






      Thông tin tác phẩm:






      “Tùy tiện phóng hỏa” là câu chuyện tình lãng mạn giữa nhà biên kịch trẻ Giai Hòa và ngôi sao nổi tiếng Dịch Văn Trạch. Bản thân Giai Hòa thần tượng Dịch Văn Trạch hơn 10 năm, ngờ rằng có cơ hội được hợp tác cùng trong bộ phim do chính tay viết kịch bản. Mặc dù luôn coi Dịch Văn Trạch là thần tượng – người đàn ông chỉ có thể mơ ước, nhưng thể kiềm lòng thầm quan tâm đến , ở gần , an ủi những lúc Dịch Văn Trạch cảm thấy đơn.






      Còn Dịch Văn Trạch, chưa ai biết cất giấu bí mật ngọt ngào về Giai Hòa, bí mật lần gặp gỡ đầu tiên của hai người. Đối với Giai Hòa chính là phần thể thiếu trong cuộc đời này.






      Có những khi, cần quá nhiều lời .






      Nếu em người, em thể kiềm chế nổi, cứ muốn lại gần người ấy, chạm vào tay người ấy, hôn lên mặt người ấy, nhìn người ấy lúng túng; cứ muốn chạm vào người ấy mãi, chỉ muốn hết lần này đến lần khác xác nhận chắc chắn rằng mình ở bên nhau, người ấy là của mình.






      Vì vậy, kịch bản ngôn tình hay nhất nên bắt đầu từ những động chạm cơ thể, rồi dần dần mới tạo dựng khí.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mở đầu






      Ba giờ sáng, Giai Hòa đặt xong vé máy bay, tắt máy tính.






      Hợp tác với biên tập thẩm định ba quyển, cuối cùng bộ phim lần này cũng đến lượt làm đại cương. Từ phân cảnh đến kịch bản, cả tổ làm việc thông ngày thông đêm suốt ba tháng được đạo diễn duyệt. thở phào nhõm và đặt vé máy bay Tam Á, chuẩn bị nghỉ xả hơi vài ngày. Đằng nào tuần sau cũng khởi quay, phải ở Hoành Điếm - cái nơi lạnh cóng ấy ba tháng liền, lúc này trảnh thủ làm biếng còn đợi đến khi nào nữa?






      Đột nhiên, điện thoại rung lên, cắt ngang cả cơn ngáp của .






      “Có tin tốt và hai tin xấu, nghe tin nào trước?”, quản lí sản xuất Kiều Kiều phấn khích hét lên.






      “Tin xấu”. Giai Hòa mở lại máy tính, nhanh chóng tìm tệp tin chứa kịch bản, giờ này còn nhận được điện thoại của quản lí sản xuất, chẳng cần cũng biết chắc chắn có liên quan đến kịch bản rồi.






      “Tin tốt , lần này nhất định phải nghe tin tốt trước”, Kiều Kiều hiển nhiên coi như khí, “Chọn được nam chính rồi, chính là thần tượng của cậu đấy”.






      Giai Hòa bất giác buột miệng: “Justin Bieber?”.






      “Shit, chúng mình làm phim cổ trang mà! Kịch bản đại nhân!”.






      “Tại dạo này tớ mê giai đấy mà, màn biểu diễn của Justin Bieber tại giải Grammy, tớ xem phải đến hai mươi mấy lần rồi ấy chứ”, Giai Hòa nghĩ đến chàng shota(*) mười bảy tuổi kia mà hai mắt sáng rực, bắt đầu bắn liên hồi với Kiều Kiều: “Cậu biết đâu, giai đấy vừa nổi YouTube cái là tớ mê liền…”.






      (*) Shota: Từ ngữ có xuất xứ từ Nhật Bản, chỉ những bé trai có ngoại hình đẹp, dễ thương.






      “Dịch Văn Trạch”.






      Ba chữ này đủ để chặn họng .






      Dịch Văn Trạch?






      Giai Hòa vừa nhấp chuột mở kịch bản, nghe thế sững ra: “ đùa chứ hả? Phim dở hơi như vậy?”.






      “Chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng nhận ra là bộ phim này dở hơi rồi đấy”. Kiều Kiều cười sảng khoái ở đầu dây bên kia.






      Giai Hòa quan tâm lời đùa ấy, cố hỏi thêm câu nữa: “Dịch Văn Trạch sao?”.






      “Đương nhiên, mới kí hợp đồng xong”, Kiều Kiều tiếp: “Còn giờ là tin xấu đây. ta có ý kiến về kịch bản, vừa mới chuyện với đạo diễn về việc sửa kịch bản xong, nên tin xấu thứ nhất là kì nghỉ của cậu kết thúc rồi, tin xấu thứ hai là cậu phải sửa xong kịch bản trước khi khởi quay. Nhân tiện tớ khuyến mãi thêm cho cậu tin nữa, ta rất chuyên nghiệp và cũng nhiều chuyện lắm, nên ba tháng theo đoàn cậu cố mà chịu nhé”.






      màn hình máy tính, bức ảnh Dịch Văn Trạch sống động lạ thường, như thể mỉm cười với vậy.






      Giai Hòa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chẳng thèm để ý đến câu cuối cùng của Kiều Kiều, cũng chẳng nhận ra ấy cúp máy, chỉ nhìn vào bức ảnh thần tượng mà mình thích từ hồi còn học cấp hai, đầu óc trống rỗng.






      Giai Hòa lưu trong máy tệp tin toàn ảnh Dịch Văn Trạch và tệp tin toàn bản word lưu những bài báo viết về từ ngày mới vào nghề đến nay, bất kể tốt xấu, đều lưu hết. Đương nhiên, Giai Hòa đến mức điên cuồng như số fangirl bây giờ rình rập đón đưa thần tượng, hơn nữa, vì lí do nghề nghiệp, hầu như luôn tỏ ra hứng thú với giới nghệ sĩ để thể chuyên nghiệp của bản thân… Nhưng ra, trong mắt , ngoài Dịch Văn Trạch, những ngôi sao khác cũng chỉ là phút huy hoàng rồi vụt tắt.






      Góc trái màn hình bất chợt nhảy ra cửa sổ .






      Là tin báo có email mới, Giai Hòa tiện tay mở ra, nhìn thấy email đạo diễn gửi tới.






      Thư gửi đến… là phản hồi kịch bản của Dịch Văn Trạch.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1






      Tắc đường, tắc đường.






      Giai Hòa rầu rĩ nhìn đồng hồ điện thoại, tim đập càng lúc càng nhanh. Buổi họp báo khởi quay bắt đầu từ lâu rồi mà giờ này vẫn bị tắc đường, điểm đến còn xa lắc, ai bảo hôm nay là lễ Tình nhân cơ chứ? Taxi ở Thượng Hải toàn dành cho các cặp đôi, bắt taxi cũng mất đến cả tiếng đồng hồ, lại còn tắc đường, cứ tình hình này lúc đến nơi diễn ra họp báo e là chỉ còn mỗi đám nhân viên thôi.






      Bác tài xế chắc cũng cảm nhận được tâm trạng sốt ruột của Giai Hòa, liên tục cười an ủi , là sắp đến nơi rồi.






      “Lo gì, đàn ông là phải chờ đợi, nhất là vào ngày hôm nay”.






      Giai Hòa ai oán nhìn ra ngoài cửa kính: “Nếu đợi được tốt biết mấy”. Buổi họp báo có biên kịch sao, chẳng phải đạo diễn, cũng chẳng phải diễn viên, ai thèm đợi chứ?






      còn mang theo cả hành lí thế này, cậu ấy dám đợi sao?”.






      Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của bác tài xế qua gương chiếu hậu, vốn định giải thích, nhưng chẳng còn tâm trạng chuyện. Buổi họp báo kết thúc là theo đoàn Hoành Điếm, nên tất nhiên phải mang theo vali hành lí. Nhưng vào ngày lễ Tình nhân, xách vali hành lí đến khách sạn Hilton, cả trăm người nhìn thấy đều có chung suy nghĩ…






      Đèn tín hiệu từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ, cũng chỉ để làm cảnh, chẳng chiếc xe nào nhúc nhích nổi.






      Cứ như vậy, lúc xe đến được khách sạn cũng gần sáu giờ.






      Giai Hòa kéo vali hành lí tới cửa khách sạn, nhìn thấy mấy tốp em đứng trong gió lạnh, em nào em nấy xinh xắn đáng đứng đợi thần tượng, thầm đoán tốp nào là fan ruột của Dịch Văn Trạch, lại nghĩ bản thân cũng sắp được nhìn thấy , khỏi ngượng ngùng, mãi tới khi bắt gặp ánh mắt dò xét của nhân viên bảo vệ, mới trở lại bình thường.






      Hai năm làm biên kịch của coi như vô ích, trước nay rất giỏi giả vờ bình tĩnh nhưng lần này lớp vỏ ngụy trang đó hoàn toàn đổ vỡ.






      “Tớ bảo này, cậu cao su đấy”, cửa thang máy vừa mở, Kiều Kiều suýt chút nữa đập luôn điện thoại, “Họp được quá nửa rồi cậu mới tới”. ấy vừa vừa giằng lấy hành lí từ tay Giai Hòa, chạy như bay vào hội trường.






      Phông nền là bức tường cao vợi, có hơn mười hàng ghế, cả hội trường lộng lẫy ánh đèn.






      Lúc này, buổi họp báo vào phần phỏng vấn riêng, các diễn viên chính ở các góc khác nhau trong hội trường, bị rất nhiều nhà báo vây quanh tranh giành phỏng vấn. Nữ chính là thần tượng mới nổi trong nước, ta chọn phần phông nền đẹp nhất, đứng pose rất chuyên nghiệp với nụ cười còn có phần ngượng ngùng môi. Lúc mới quyết định chọn nữ chính, Giai Hòa thậm chí còn biết tên ta là gì, phải lên mạng để tìm kiếm thông tin, và cứ nghĩ mãi biết ta diễn sao cho ra được tiểu thư đời Đường, nhưng hôm nay nhìn, lại thấy ít nhất thân hình kia… có vẻ phù hợp.






      Kiều Kiều đột nhiên kéo , chỉ tay về phía bên phải sân khấu.






      Người ở đó chính là Dịch Văn Trạch.






      Phông nền phía sau lưng là cảnh cung Đại Minh đèn đuốc sáng rực trong đêm.






      Tuy bị mười mấy phóng viên vây quanh, nhưng với chiều cao vượt trội của Dịch Văn Trạch, Giai Hòa vẫn có thể thấy rất gương mặt nhìn nghiêng của qua những khe hở của ống kính máy quay và máy ảnh đan xen. Mái tóc ngắn màu đen, ánh mắt mạnh mẽ như nhìn thấu người đối diện đều chân thực tới mức khiến Giai Hòa ngẩn ngơ.






      Lúc này có phóng viên rất trẻ đặt câu hỏi, biết có phải do kích động hay ấy lắp ba lắp bắp, mặt còn hơi đỏ, nhưng chỉ mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe. Đến khi phóng viên hỏi xong, lập tức trả lời rất lịch , từ khoảng cách này Giai Hòa có thể loáng thoáng nghe được giọng của , giọng phổ thông chuẩn lắm, nghe gần gũi mà cũng xa lạ.






      “Đợi lúc nào phỏng vấn xong, tớ bảo đạo diễn giới thiệu cho hai người làm quen”, Kiều Kiều liếc mắt nhìn , “Nếu là quản lí sản xuất bé như tớ giới thiệu, sợ người ta chẳng nhớ nổi cậu, nên tớ phải nhờ đạo diễn”.






      Giai Hòa cố gắng giữ bình tĩnh, tâm hồn như treo ngược cành cây, phát lẽ ra mình nên giày cao gót đến đây. Vốn thấp hơn Kiều Kiều cả nửa cái đầu, giờ ấy lại mang giày cao gót đứng ngay cạnh mình, trông mình chẳng khác nào trợ lí của siêu mẫu.






      “Bình tĩnh, bình tĩnh”, Kiều Kiều đưa cho li nước, “Bọn mình phải xem ta như người bình thường, cậu mà để lộ ánh mắt sùng bái với ta là cậu thua chắc. Tớ thề là ta chơi trò ngày ngày bắt cậu sửa kịch bản…”.






      “Chẳng phải lần nào cũng như thế sao?”, Giai Hòa uống ngụm nước, rầu rĩ đáp: “Bất kể nam chính nữ chính, nam phụ nữ phụ, tay cầm được kịch bản câu đầu tiên là ‘kịch bản này có vấn đề’, họ chỉ khao khát những người khác trong mọi cảnh quay đều trở thành gỗ đá, chỉ có bản thân họ ngừng đọc lời thoại, thế mới là kịch bản hay”.






      “Hả? Cậu với tớ mấy chuyện này làm gì, với đạo diễn ấy”. Kiều Kiều giành lấy li nước từ tay Giai Hòa, uống ngụm. “Tớ là người đứng giữa à nha, cậu đừng làm khó tớ”. Kiều Kiều chớp chớp mắt nhìn Giai Hòa vẻ vô tội.






      Giai Hòa nghiến răng trợn mắt nhìn ấy: “Nếu bọn họ là khách làng chơi, cậu chính là mụ tú bà”.






      Kiều Kiều suýt nữa phụt cả nước ra ngoài: “Được được, có giỏi khi Dịch Văn Trạch muốn sửa cậu đừng sửa”.






      Giai Hòa định tiếp lời đạo diễn Khương tiễn được phóng viên , nhìn thấy hai , ông ta liền vẫy vẫy tay.






      Kiều Kiều vội đẩy Giai Hòa cái, hạ giọng : “Tớ ra xem nữ chính thế nào, em đó ra vẻ lắm, thích ‘được coi trọng’ mà”. xong, đợi kịp phản ứng, Kiều Kiều tươi cười chen vào giữa đám nhà báo.






      Giai Hòa thấy đạo diễn Khương đến bên Dịch Văn Trạch, chụp ảnh cùng mấy phóng viên trẻ, thấy đạo diễn tới liền lịch tiễn đám phóng viên, rồi khẽ trò chuyện với đạo diễn.






      vừa thấy gương mặt nhìn nghiêng của Dịch Văn Trạch nhấc nổi chân.






      Mãi đến khi đạo diễn Khương ngẩng đầu gọi lần nữa, Dịch Văn Trạch cũng quay đầu lại, nhìn .






      Như hiệu ứng đặc biệt trong kịch bản vậy, ống kính zoom sát vào nụ cười và ánh mắt của , ánh mắt chỉ tập trung vào mình Giai Hòa làm tự nhiên thấy ngượng ngùng yên. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nở nụ cười, tới bên đạo diễn Khương.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đạo diễn Khương vỗ vỗ vai Giai Hòa: “Đây là biên kịch, Giai Hòa”.






      “Chào ”. Dịch Văn Trạch gật đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm có nét cười, còn có chút dịu dàng ấm áp, giống vẻ lịch khách sáo như khi nãy trò chuyện với mấy phóng viên, đưa tay ra, nhàng bắt tay Giai Hòa.






      “Chào ”. Giai Hòa vừa từ ngoài bước vào phòng nên lòng bàn tay vẫn lạnh buốt, vừa được bàn tay ấm áp của nắm lấy, tim đập càng mạnh hơn.






      “Kịch bản sửa thế nào rồi?”, hai người vừa buông tay, đạo diễn Khương lập tức bắt đầu truy hỏi.






      “Cũng ổn rồi, tối nay em copy cho ”, Giai Hòa điều chỉnh lại tâm trạng, lập tức vào trạng thái trực chiến công việc, “Nhưng có vài phân đoạn vẫn còn chút vấn đề…”.






      “Tốt”, đạo diễn cười cười ngắt lời , “Đến Hoành Điếm rồi tính tiếp”.






      Giai Hòa ngượng ngùng gật đầu, phát bản thân căng thẳng đến mức quên luôn lúc này còn trong buổi họp báo, phóng viên vẫn đứng quanh đó đợi phỏng vấn. Nhưng dừng lại thế này, cũng chẳng biết gì nữa, chỉ im lặng đứng cạnh hai người đó, giả bộ nhìn nữ chính được phỏng vấn ở phía xa, Dịch Văn Trạch và đạo diễn Khương bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Quảng, nghe tiếng được tiếng chăng, đại ý là về chuyện kịch bản.






      Đúng lúc nghĩ cách làm sao để im ỉm lẻn phóng viên lao tới phỏng vấn đạo diễn.






      Dịch Văn Trạch nhìn : “Chúng ta uống nước nhé”.






      Giai Hòa còn cớ gì để chuồn nữa, đành căng thẳng theo đến bên chiếc bàn dài, đón lấy li nước cam đưa.






      cũng cầm li nước cam tay, những ngón tay thon dài đỡ lấy chiếc li thủy tinh, các khớp ngón tay được chăm sóc rất tốt, nhưng bàn tay cũng giống như tất cả những diễn viên khác, đầy vết thô ráp và vết sẹo tích lại qua nhiều năm.






      “Có vấn đề gì à?”, đột nhiên hỏi.






      Giai Hòa ngẩng đầu đối diện với nghi hoặc của , mới nhận ra mình đứng nhìn tay đến ngẩn cả người, liền cười cười: “Có gì đâu, em cảm thán về khó khăn của những người làm diễn viên như các thôi”.






      Dịch Văn Trạch hiểu gì, liền cười: “Thực ra cũng chẳng là gì, nhưng thấy diễn viên nữ vẫn thiệt thòi hơn, mu bàn tay dù có được chăm sóc tốt đến đâu lòng bàn tay cũng vẫn thô ráp, đặc biệt là diễn viên phim cổ trang”.






      Giai Hòa cười: “Vâng, ngày nào cũng bị kiếm, dây thừng và dây cáp treo hành hạ như thế, dù dưỡng da tay tốt đến mấy nữa cũng vô ích”.






      Khiêm tốn nhã nhặn, cư xử lịch , dịu dàng mềm mỏng là đánh giá của rất nhiều người từng hợp tác với Dịch Văn Trạch về .






      Và giờ, thấy đúng vậy .






      Giai Hòa chuyện thoải mái với Dịch Văn Trạch vài câu như thế, làm bộ bưng li nước cam lên, uống ngụm rồi dám tiếp, cảm giác giống hệt như lần đầu phỏng vấn xin việc hồi mới tốt nghiệp đại học, bề ngoài ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng rối như tơ vò, chỉ sợ ánh nhìn hay động tác thôi cũng để lại ấn tượng tốt.






      Huống hồ, bây giờ trước mặt Giai Hòa lại là người thần tượng mười mấy năm nay.






      Năm Dịch Văn Trạch vào nghề, mới tốt nghiệp cấp hai. Thời còn là thiếu nữ, Dịch Văn Trạch là thần tượng trẻ tuổi, khi ấy phim điện ảnh của đại lục vẫn chưa nhiều, bất ngờ gặp được cơ hội, nổi tiếng khắp Trung Quốc đại lục, Hồng Kông và Đài Loan trong suốt nhiều năm, nhưng dạo gần đây, các dự án tham gia ít rất nhiều. Tuy Dịch Văn Trạch gần như rút vào hậu trường, nhưng tăm tiếng của vẫn nổi như cồn.






      Đột nhiên, tiếng Kiều Kiều vang lên, đại ý là nhắc nhở mọi người nhanh chóng kết thúc phỏng vấn, đoàn làm phim sắp phải rời .






      Vì lời nhắc nhở này, rất nhiều phóng viên đứng từ xa nhìn vội vàng lao đến cắt ngang cuộc chuyện của hai người, muốn phỏng vấn riêng Dịch Văn Trạch thêm chút nữa. Giai Hòa rất biết ý nhường chỗ, ra sảnh tiệc, lấy chút điểm tâm chiếc bàn ăn dài, ăn no bụng xong liền ngồi vào góc khuất, đợi trợ lí của Kiều Kiều đến đưa mình lên xe.






      biết bao lâu sau, điện thoại của đột nhiên rung lên.






      bắt máy, là giọng Kiều Kiều: “Tìm Dịch Văn Trạch giúp tớ, trợ lí của ta ở chỗ tớ, ngốc tả nổi, đến ta ở đâu cũng biết”, giọng Kiều Kiều bị át trong tiếng gió, có lẽ ấy ở bên ngoài, tâm trạng có vẻ vô cùng khó chịu. “ vợ mới li hôn của ta được phỏng vấn, cậu tranh thủ lúc phóng viên chưa nhận được tin mau đưa ta lên xe, giám đốc bên tớ ghét nhất là dùng tin đồn thất thiệt tạo scandal đấy, phiền chết được!”. Kiều Kiều vừa gọi điện thoại vừa với người bên cạnh mau lái xe tới.






      Giai Hòa nghe mà giật mình thon thót, cúp máy rồi mới phát đường đường biên kịch như mình lại bị Kiều Kiều sai bảo như trợ lí.






      Nhưng cũng biết, bây giờ tốt nhất là tìm cho ra Dịch Văn Trạch, chỉ giám đốc của Kiều Kiều ghét tin đồn ác ý, mà cả Dịch Văn Trạch cũng luôn căm ghét loại tin tức này. Ngay cả fan cứng như , nửa tháng gần đây đọc được tin chia tay mới biết kia kết hôn được hai năm rồi.






      Giai Hòa đến nơi này vài lần, nên cũng quen với gian ở đây, đặt li xuống, im lặng len vào giữa đám diễn viên và phóng viên, quan sát khắp mọi ngóc ngách, nhưng thấy bóng dáng đâu.






      được hai, ba vòng hội trường, Giai Hòa mới sực nhớ ra, nơi đây có lối cầu thang rất ít người qua lại.






      Lúc đẩy cửa ra cầu thang, chỉ thấy ánh đèn sáng trắng, rất yên tĩnh.






      Dịch Văn Trạch đứng ngay chỗ ngoặt, dứt khoát tắt điện thoại, từ lòng bàn tay , ánh sáng trắng lóe lên rồi tắt hẳn. kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, im lặng giây lát, đến khi châm xong điếu thuốc, mới nhìn thấy Giai Hòa đứng ở cửa ra cầu thang.






      Bị nhìn, Giai Hòa bỗng thấy chột dạ: “Kiều Kiều em đưa xuống”.






      gật đầu: “Ừm, cảm ơn em”.






      chàng Dịch Văn Trạch cười lịch cả buổi họp báo ngày hôm nay, lúc này còn chút nét cười gương mặt, chỉ im lặng hút thuốc, nhìn Giai Hòa thêm lần nào nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :