1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tùy hỉ tùy duyên - Quy Diệp (15/231) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tên truyện: Tùy hỉ tùy duyên
      - [Tên gốc: Tùy Hỉ]
      - Tác giả: Quy Diệp
      - Độ dài: 231 chương (hố sâu hun hút :v)
      - Nguồn convert: tangthuvien.com
      - Thể loại: cổ đại, trọng sinh, điền văn, nữ cường, 3S, HE.
      - Tình trạng bản gốc: Hoàn
      - Tình trạng edit: bò…….
      - Editor: Lệ Hy + Liên Lee + Sâu Lười
      - Beta: Sâu Lười
      - Poster: Bánh Mì Sữa

      Nhà: Lazy House ( alhouse701.wordpress.com )​

      Giới thiệu truyện:
      Phải chăng nếu biết trước sau khắc xảy ra chuyện gì, ta có thể thay đổi những điều vận mệnh an bài?
      Bất cứ việc gì nàng cũng đều tùy hỉ tùy duyên [1], cho dù là cha đau, bà nội thương, cuộc sống của nàng vẫn trôi qua vô cùng đắc ý, dương quang [2] rực rỡ, xuân về hoa nở.
      Chỉ là, đến sau này, nàng rốt cuộc hiểu được, lùi bước biển rộng trời cao chẳng qua là trò cười hơn kém.
      như vậy, cả đời này, nàng tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng nữa.
      [1] tùy hỉ tùy duyên: tùy vào tâm trạng, tùy vào duyên phận.
      [2] dương quang: ánh mặt trời.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1 : Tùy Hỉ (thượng).


      Dù trong đầu của mọi người vẫn còn lưu lại trí nhớ về tiền triều nhưng khi tân đế thực loạt cải cách cùng đổi mới, dân chúng cũng dần quen thuộc với triều đại của tân hoàng cùng….. số bộ luật kì quái mà họ thể tưởng tượng được.

      Năm thứ tư sau khi lên ngôi, tân đế hạ chỉ ban hành “bộ luật hôn nhân”, chính là chế độ vợ chồng, nam tử cùng nữ tử sau khi kết làm phu thê thể tái giá với người khác.

      Luật pháp mới được thi hành chưa đến năm mà đông đảo quý tộc đều dâng tấu bày tỏ bất mãn, cho rằng bộ luật này gây bất lợi đến hưng thịnh của con cháu đời sau. Mùa thu năm thứ tư sau khi lên ngôi, tân đế lại hạ chỉ, nam tử trước ba mươi tuổi nếu chưa có con nối dõi mới có thể nạp thiếp, bằng coi là trái pháp luật.

      Kỳ nạp thiếp là chuyện , căn bản là nếu dân ra quan cũng chẳng truy xét. Để dân chúng có thể chân chính tiếp nhận vị hoàng đế mới này chỉ bởi người đem tên hôn quân của triều đình Đại Chu kéo xuống, mà còn là vì người đưa ra chính sách giảm thuế cho dân. Cũng nhờ vậy mà đất nước trải qua mười mấy năm suy thoái này mới có thể dần dần trở nên ổn định và cường thịnh hơn.

      Năm thứ mười hai tân đế tại vị, mùa hè ở thành Tây Lý trăm năm mới xuất trận mưa to.
      Mây đen bao phủ kín cả bầu trời, ràng là giữa trưa, nhưng xung quanh lại giống như đêm đen. Trời cùng đất dường như hòa vào làm , gian tối tăm ẩm ướt khiến mọi người dần dần trở nên hoảng hốt. Mưa rơi tầm tã như nhảy múa, mặt đất nước dâng đến nửa thước, nơi nơi đều là mảnh mơ hồ. Các cửa hàng hai bên ngã tư đường đều đóng kín cửa sổ, chỉ có tấm biển hiệu ở giữa mưa to gió lớn phát ra tiếng vang phành phạch.

      Thành Tây Lý ở sát cạnh Kinh đô, luôn luôn mưa thuận gió hoà, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh thiên tai nhân họa. Vậy mà nơi đây mưa liên tiếp ba ngày, đường phố nước gần như dâng đến thềm cửa. Mắt thấy khí trời còn có chút chuyển biến nào, phần lớn dân chúng trong thành đều có chút lo lắng yên.

      Khi tất cả mọi người đều lo sợ có lũ lụt ở phía Bắc thành, trong cái ngõ sâu hun hút, có tòa tứ hợp viện tầm thường bé. Đại sảnh trang trí rất đơn giản, gia cụ bình thường đều là đồ gỗ tự tạo, nhưng được thu thập sạch thỏa đáng, thoạt nhìn cũng khá ngăn nắp. Gia đình này họ Quan, mà lúc này Quan gia nương tử La thị ở thời điểm sinh đẻ. Chính là đứa này dường như bị khí trời dọa sợ, qua ba ngày còn chịu từ bụng mẹ ra.

      Quan nương tử cơ hồ hít vào nhiều mà thở ra được bao nhiêu, khiến trượng phu ở bên ngoài gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

      “Con ngồi xuống , cứ lại lại thế này khiến ta chóng cả mặt.” Mở miệng là vị phụ nhân ngồi ghế chủ thượng, phía bàn là vài ly trà nóng có chút nguội. Phụ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, búi tóc chỉnh tề, bên cắm 1 chiếc châu sai làm bằng bạc, nhìn qua cũng có vẻ dịu dàng hào phóng.

      qua mấy ngày rồi, có thể gấp hay sao?” Quan đại gia trán đầy mồ hôi, thanh lộ vẻ lo lắng.

      “Quan tẩu tử, Quan tẩu tử..…” Buồng trong đột nhiên truyền ra tiếng kêu sợ hãi của bà mụ, mà tiếng Quan nương tử lại yếu thấy .

      Quan đại gia đột nhiên cảm thấy trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy lên ngực.

      Mặt Quan lão phu nhân cũng trở nên trắng bệch.

      Đúng lúc đó trời vang lên tiếng sấm to, khiến lỗ tai cũng thấy ù ù.

      Ở buồng trong, Quan nương tử vốn tắt thở lại phát ra tiếng kêu khàn khàn.

      bao lâu sau, bà mụ trán lấm tấm mồ hôi vén góc mành lên, nhìn Quan đại gia cười , “Sinh, sinh rồi!”

      “A di đà Phật!” Quan lão phu nhân cầu nguyện tiếng, lúc này sắc mặt mới chậm rãi khôi phục lại như cũ.

      Quan đại gia thở phảo nhõm, vội vàng hỏi :
      “Là nam hài sao?”

      Bà mụ cười : “Là thiên kim!”

      Khuôn mặt Quan đại gia lộ ra vẻ thất vọng.

      “Ta vào thăm nàng.” Đáy mắt Quan lão phu nhân cũng ít vài phần vui mừng, nhưng vẫn vào giúp đỡ con dâu, sinh ba ngày, cả người chút huyết sắc cũng có, giờ chắc mê man.

      là phúc lớn mệnh lớn, có thể bình an sinh hạ khuê nữ là phúc khí trời ban. Vừa rồi thiếu chút nữa còn, may mắn lúc ấy lại vang lên tiếng sấm. Hài nhi xinh đẹp này, hẳn là trời ban cho, rất có phúc khí. ” Bà mụ cắt cuống rốn của đứa , đem nó đặt vào tã lót rồi ôm lấy đưa cho Quan lão phu nhân.

      “Nhưng sao đứa này lại khóc? ” Yên lặng như vậy, phải có vấn đề gì chứ ?

      Bà đỡ ôm lấy đứa bé, dùng sức vỗ cái vào mông nó.

      Đứa “ê a” vài tiếng nhưng khóc.

      Quan lão phu nhân mở to mắt, việc này quá ly kỳ!

      Lại đánh thêm hai cái, đứa này chỉ ê a hai tiếng, đạp đạp cái chân bé xíu nhưng vẫn khóc.

      “Này hay là…” Quan lão phu nhân nghẹn lời, hai chữ " quái thai " cuối cùng vẫn ra được.

      “Yên tâm , đứa này thực là phúc khí nhân.” Bà mụ chưa từng thấy qua trẻ con khóc, nhất thời cũng biết thế nào, thể làm gì khác hơn là an ủi Quan lão phu nhân.

      “Chỉ hy vọng là như thế!” Quan lão phu nhân nhíu mày liếc nhìn Quan nương tử ngủ say cái , đối với đứa cháu này cũng thiếu vài phần thương.

      “Cho Quan tẩu tử uống thêm ít thuốc bổ, trong tháng cũng nên cẩn thận, dù sao mang thai lần đầu cũng dễ dàng, đừng để ảnh hưởng đến việc mang thai lần sau.” Bà mụ khuyên nhủ.

      Quan lão phu nhân luôn miệng phải, rồi gọi con mình vào, đem nữ nhi giao cho , “Ở trong này trông nom thê tử của con, ta nấu cho nó bát canh thịt.”

      Dứt lời, Quan lão phu nhân tự mình tiễn bà mụ ra khỏi phòng, sau đó lấy ra cái hồng bao từ trong tay áo “Ngài vất vả rồi.”

      Bà mụ cũng nhìn mà thu luôn vào trong ngực, cáo từ rời .

      Trong nhà sinh kế khó khăn, nuôi nổi người hầu, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình. Trong lúc Quan lão phu nhân tự mình đến phòng bếp nấu canh thịt Quan đại gia lại có chút phiền chán nhìn đứa trong ngực, da nhăn nheo mặt đỏ ối, đúng là khó coi.

      đem hài tử đặt lên giường rồi ngồi xuống cái ghế xếp bên cạnh, ánh mắt chạm đến khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Quan nương tử, nặng nề thở dài tiếng, rồi đứng dậy ra bên ngoài.

      Kinh ngạc phát bầu trời ló ra chút sắc xanh, mưa to liên tục ba ngày cuối cùng cũng ngừng.

      Quan nương tử mê man trong chốc lát, rất nhanh liền tỉnh lại, mới đầu vẻ mặt có chút mờ mịt, đợi ánh mắt từ từ ràng, nàng lập tức đưa tay ôm lấy bụng mình, miệng lẩm bẩm : “Đứa …”

      Nàng giãy dụa ngồi dậy, nhìn thấy hài nhi vừa mới sinh ngủ ở bên cạnh, mới thở phào hơi nhõm.

      “Ơ, tỉnh là tốt rồi, tranh thủ lúc canh nóng uống .” Quan lão phu nhân vừa lúc bưng chén canh thịt còn tỏa ra làn khói vào, nhìn thấy Quan nương tử tỉnh lại, nếp nhăn khóe mắt lại sâu thêm vài phần, khuôn mặt nghiêm túc cũng lộ ra nụ cười.

      “Cảm ơn nương.” Quan nương tử suy yếu cảm tạ, nhận lấy chén canh từ trong tay Quan lão phu nhân rồi giọng hỏi, “Đại gia đâu?”

      “Bên ngoài tạnh mưa rồi, nó ra trước cửa để khơi thông dòng chảy, bằng sân viện này giọt nước cũng thoát được.” Quan lão phu nhân đáp.

      Ánh mắt Quan nương tử hơi trầm xuống, im lặng nhìn nữ nhi ngủ say.

      “Thai đầu là khuê nữ cũng tốt, các con còn trẻ, vẫn còn cơ hội có nhi tử.” Quan lão phu nhân nghĩ là nàng thương tâm vì sinh được nữ nhi, bèn ngồi xuống giường giọng an ủi.

      “Nương, con dâu hiểu được, đại gia đặt tên cho khuê nữ chưa?” Quan nương tử uống canh thịt, khóe miệng nở nụ cười.

      “Liền kêu Tùy Hỉ !” Quan lão phu nhân nhìn đứa lấy lần, nhận lấy cái chén trong tay Quan nương tử, “Con nằm nghỉ chút nữa , hai ngày này cũng đừng xuống giường, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

      Đáy mắt Quan nương tử lên tia ảm đạm.

      Đến chạng vạng Quan đại gia mới trở về nhà, Quan nhị gia ở thư viện cũng trở lại, hai huynh đệ cùng mẫu thân ăn cơm chiều sau đó ai nấy đều tự quay về phòng mình.

      Quan nương tử vì mang thai nên thân mình còn có chút suy yếu, nay còn nằm ở giường, vừa nhìn thấy quan đại gia trở về vội vàng muốn đứng lên “Tướng công…”

      “Nằm đấy, đừng dậy.” Quan đại gia tự mình cởi bỏ trường sam, cúi xuống vắt chiếc khăn bên trong chậu nước đặt bệ, đứng dậy lau người.

      Quan nương tử cùng bàn bạc việc tắm ba ngày [2] cho hài tử.
      [2] Theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba tắm.

      Là muốn thỉnh trưởng bối trong nhà nàng , hay là thỉnh toàn bộ bà mụ có phúc khí trong thành đây?
      Quan đại gia tùy tiện đáp tiếng.

      “Ngày mai lại hỏi ý tứ của nương .” Quan nương tử mở miệng vài lần, cuối cùng nghẹn ra tiếng .

      Ở bên cạnh đứa ê a kêu lên, hẳn là đói bụng rồi.

      Quan đại gia nhíu mày, khóe mắt cũng liếc cái, leo lên chiếc giường đất phủ ván gỗ bên cạnh rồi nhắm mắt lại.

      Trong lòng Quan nương tử cảm thấy vừa đau xót vừa ủy khuất, nhưng vẫn sợ đứa ầm ỹ khiến trượng phu ngủ được, vén vạt áo lên cho đứa bú sữa, hạ giọng dỗ dành.

      Đến lúc tắm ba ngày, ai cũng được mời, trong căn nhà bé của Quan gia, chỉ nghe thấy tiếng Quan lão phu nhân thở dài.
      Đến nay đôi mắt của tiểu Tùy Hỉ vẫn chưa mở.

      Tỉnh vẫn tỉnh, nhưng chính là chịu mở mắt.

      Quan nương tử ôm đứa ngồi ở giường gạt lệ, Quan đại gia mặc trường sam đơn bạc qua lại.

      Bên ngoài ánh mặt trời gay gắt, oi bức đến mức khiến mọi người hít thở thông.

      “Ôm lại đây!” Quan đại gia đột nhiên đoạt lấy đứa từ chỗ Quan nương tử, đưa tay dùng sức muốn căng mí mắt hài tử ra.

      Tiểu Tuỳ Hỉ kêu lên, oa oa khóc lớn, ánh mắt vẫn như trước mở, cũng có nước mắt chảy ra.

      “Chàng làm cái gì thế? Đem đứa trả lại cho ta.” Quan nương tử thét tiếng chói tai, lại sợ Quan đại gia làm tổn thương đứa , vội bổ nhào lên người đem tiểu Tuỳ Hỉ gắt gao ôm vào trong ngực.

      Quan lão phu nhân vừa đánh con mình vừa “Ngươi muốn chết, ngươi muốn chết à, chẳng lẽ lại muốn tính mệnh của con mình sao.”

      “Tiện mệnh!” Quan đại gia hung hăng đánh quyền lên bàn, thở phì phò rời . Quan lão phu nhân quay đầu liếc mắt nhìn Quan nương tử cái rồi cũng xoay người ly khai.

      Quan nương tử mắt đẫm lệ nhìn nữ nhi gào khóc, thấp giọng dỗ dành : “Tuỳ Hỉ ngoan, Tùy Hỉ là nữ nhi tốt của nương, là người có phúc khí, phải tiện mệnh, là bảo bối của nương…..”
      ************

      Lời tác giả:
      Tiểu Quy từ trước đến nay nổi tiếng là mẹ ruột, tác phẩm mới kính xin chúng tỷ muội tiếp tục ủng hộ!
      Cục cưng cần phiếu đề cử ~~~~
      Truyện vô căn cứ vạn tuế, tất cả thiên lôi cẩu huyết đều có thể, ╭(╯3╰)╮

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Tuỳ Hỉ. (hạ)

      Trời lại mưa!

      Tùy Hỉ ngồi ở trước cửa tòa tứ hợp viện, cằm gối lên khuỷu tay, nhắm mắt lắng nghe tiếng mưa rơi lách tách. Phía nước tích lại thành dòng xoáy, từ mái hiên nhà bị dột mà chảy xuống kêu vang.

      Thấm thoắt năm năm trôi qua.
      Tùy Hỉ lớn lên có vẻ ngoài thanh tú, mái tóc đen nhánh, da thịt có chút sáng sủa mịn màng. khuôn mặt góc cạnh, cái miệng đào nhắn lại càng nổi bật, nhưng tiếc là nhìn qua hơi xanh xao vàng vọt, thiếu vài phần hồng nhuận. Cũng là bởi vì dinh dưỡng đầy đủ, nếu được chăm sóc tốt có lẽ còn đẹp hơn.

      Đột nhiên, thân mình nàng có chút run rẩy, nghiêng người như muốn chạy ra ngoài cơn mưa.

      “Tuỳ Hỉ!” thanh mềm mại truyền đến, trong màn mưa mơ hồ, vị phụ nhân mặc xiêm y làm bằng vải thô, sau lưng cõng cái sọt to vội vàng đến. Dù trông hơi nhếch nhác nhưng phụ nhân này vẫn thập phần xinh đẹp. Dáng người thướt tha, phong tư yểu điệu, càng đến gần càng có thể cảm nhận được dòng hào quang nhu hòa trong đáy mắt nàng.

      Tuỳ Hỉ lập tức thu người trở về, vịn lấy cột nhà đứng lên, “Nương, người trở lại.”

      Hóa ra vị phụ nhân trẻ tuổi này chính là Quan nương tử.

      Quan nương tử sau khi chào hỏi hàng xóm xung quanh liền đem Tùy Hỉ ôm lấy, “ với con nhiều lần, đừng đứng ngoài cửa chờ nương nữa. Hôm nay trời mưa lại càng dễ nhiễm lạnh.”

      Tuỳ Hỉ nhu thuận ôm cổ Quan nương tử, hít hà hương vị ấm áp quen thuộc người nương, giọng “Bà nội chỉ muốn chơi đùa với đệ đệ, còn cha ở phòng uống rượu rồi.”

      Bốn năm trước Quan nhị gia đạt được công danh, nay làm đương sai trong thư quán của nhà môn, chuyên quản lý, phụ trách khảo thí, hai năm trước cưới nữ nhi của ân sư là Huyện lệnh. Năm ngoái lại sinh được nam oa, đặt tên Thái Vũ. được sủng ái đến mức Tùy Hỉ cũng chưa từng mơ tưởng đến. Ở nhà, Tùy Hỉ được cưng chiều, qua mấy năm đều là cha đau bà nội thương, chỉ có Quan nương tử luôn đau lòng vì nàng.

      “Nương mua thịt heo, hôm nay nương cho Tùy Hỉ miếng thịt heo, được ?” Quan nương tử nghe vậy tâm liền đau xót, cúi xuống ôm lấy Tùy Hỉ, mỉm cười .

      Tuỳ Hỉ ngây thơ cười, nàng nửa tháng được ăn thịt heo rồi. Tổ mẫu có , thịt heo là để cho cha cùng Nhị thúc ăn, bởi vì bọn họ là trụ cột trong nhà. Nhưng lần trước nàng thấy tổ mẫu lén lút phần thịt heo cho Nhị thẩm, còn bảo Nhị thẩm sau này tiếp tục vì Quan gia mà sinh con trai.

      Vì sao sinh con trai được ăn thịt heo? Đây vẫn là chuyện mà Tùy Hỉ sao hiểu được.

      Quan nương tử ôm Tùy Hỉ vào trong nhà. Quan đại gia vừa lấy hạt đậu phộng bỏ vào miệng, lại nhìn thấy Tùy Hỉ trong lòng Quan nương tử, sắc mặt lập tức trầm xuống:
      “Cũng phải có chân, lớn như vậy rồi còn cần ẵm tay sao?”

      Tuỳ hỉ sợ hãi, vội vàng với Quan nương tử, “Nương, Tùy Hỷ có thể tự mình được.”

      Quan nương tử đau lòng nhìn Tùy Hỉ, đem nàng đặt xuống cái ghế cạnh cửa, lại nhìn quan đại gia :
      “Làm sao chàng lại ở nhà uống rượu? Cũng đến nha lý xem có chuyện gì làm .”

      “Ở nha lý cũng chỉ là chức quan nho , chẳng lẽ ta còn phải làm kẻ hầu hay sao?” Quan đại gia ăn đậu phộng rồi uống ngụm rượu, hai gò má phiếm hồng có chút choáng váng.

      “Nhưng cũng thể ở nhà uống rượu mãi được.”

      Quan nương tử để cái sọt sau lưng xuống, vắt khăn lau lau mồ hôi, “Trong nhà mặc dù còn ít bạc, nhưng nương làm việc, ta còn phải đan túi lưới giúp người lấy tiền phụ cấp chi tiêu hàng ngày, nếu ngay cả chàng…”

      “Được rồi được rồi, cùng lắm ngồi chỗ nữa. Nhưng ta đường đường là tiến sĩ chẳng lẽ còn phải làm ruộng hay sao?” Quan đại gia kiên nhẫn , nếu phải vừa đúng lúc thay đổi triều đại, triều đình cắt giảm bớt các chức quan nhàn tản, cũng bận tâm bọn họ đều là tiến sĩ cử nhân, nếu đổi thành trước kia… đáng nhẽ ra lúc này được nở mày nở mặt.

      Chỉ oán sinh ra mà gặp thời!

      Quan nương tử cắn cắn môi, thấp giọng , “Ta biết chàng uất ức, nhưng chuyện này cũng phải có biện pháp mà? Chức quan của chàng còn có thể thay đổi được.”

      “Có thể thay đổi hay còn phải xem bạc nhiều hay ít. Nàng cho người ta lợi ích lớn, người ta an bài cho nàng chức tốt sao? phải ta có năng lực, mà là ta có vận khí tốt. Nếu ta có bạc, ta đâu cần bị đè nén ở trong nhà như vậy.”

      “Vậy có cần nhiều bạc ?” Quan nương tử lau lau tay,ngồi xuống ghế đối diện với Quan đại gia hỏi.

      Quan đại gia vươn năm ngón tay, “ hai mươi hai cũng phải là mười hai!”

      “Cần nhiều như vậy?” Quan nương tử hít ngụm khí lạnh, trong nhà tổng cộng còn đến năm lượng bạc.

      “Tên họ Đặng ở phố bên cạnh, chẳng qua chỉ là tú tài, nhưng vì có bạc để đút lót, đến nay là tuần kiểm của phủ nha lý rồi.” Quan đại gia , tuần kiểm chính là chức quan vô cùng béo bở đấy.

      “Vậy chàng cũng thử xem, ngày mai ta về nhà mẹ đẻ mượn ít tiền, bây giờ cũng vừa lĩnh tiền công, có được năm lượng rồi, đến nhà tỷ muội mượn thêm năm lượng nữa.” Quan nương tử cắn răng .

      “Như vậy cũng mới được mười hai, làm xong lấy gì mà chi tiêu.”

      Quan đại gia hừ tiếng. Đột nhiên mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Quan nương tử, “ phải nàng còn có của hồi môn…”

      thể được, cái đó là để cho Tùy Hỉ.” Quan nương tử chút nghĩ ngợi trả lời.

      “Thế bây giờ việc gì mới là quan trọng?” Quan đại gia ngoan lệ trừng mắt, càng cảm thấy nuôi nữ nhi là lỗ vốn.

      “Ta thể suy nghĩ vì nữ nhi. Để ngày mai ta mượn bạc là được.” Quan nương tử sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng có chút dao động. Nhưng nhìn đến Tùy Hỉ nhu thuận ngồi ở cạnh cửa, nàng lại kiên quyết lắc đầu .

      Quan đại gia hít tiếng, “Thôi được, ta dùng đến của hồi môn của nàng, nhưng hồi môn kia ban đầu cũng là nhà mẹ đẻ đưa nàng để an ủi nỗi nhớ nhà, mà Tùy Hỉ … tương lai còn biết có gả ra ngoài được hay .”
      “Mặc kệ có gả được ra ngoài hay , Tùy Hỉ vẫn là con của ta.” Quan nương tử đôi mắt ửng đỏ, bỏ lại câu liền dắt tay Tùy Hỉ ra ngoài.

      Quan đại gia nhìn theo bóng thê nhi, khuôn mặt râu quai nón lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

      Nàng rất muốn, rất muốn mở to mắt, nhìn xem nương , muốn biết thái dương [1] là bộ dáng gì, muốn biết thiên [2] là nhan sắc chi, muốn biết sao là như thế nào tỏa sáng rạng ngời….

      Nhưng là, mỗi lần nàng cố gắng dùng sức mở to mắt đầu rất đau, ngực lại càng đau. Giống như có gì đó ngăn chặn nàng, nàng thử qua vài lần, về sau cũng dám thử nữa.

      “Thôi, bây giờ còn sớm, Tuỳ Hỉ hãy ngủ . Ngủ sớm chút, chừng ngày mai có thể thấy thái dương lên.” Quan nương tử ôm lấy Tuỳ Hỉ đặt lên giường, nhàng hát lên bài đồng dao, ru Tùy Hỉ vào giấc ngủ.

      Ngủ , ngủ , ngủ ngoan con dấu.

      Ngàn vạn sao tỏa sáng giấc mơ con

      Long lanh như bảo thạch, đêm còn tăm tối.

      Mộng của con, nương nâng niu, giữ gìn.

      Con khóc, con cười, con nằm trong lòng nương ôm ấp,

      An tĩnh ngủ say, nương canh giữ bên con.

      Để nụ cười con bao giờ vụt tắt
      Có nương cùng con, tìm giấc mộng ngọt ngào….

      Tùy Hỉ hít thở nhàng, Quan nương tử buông trướng mạn [3], cười ôn nhu thổi tắt ngọn nến, lặng lẽ ra khỏi phòng.
      Nương, giấc mơ của Tùy Hỉ là có khả năng biến thành

      [1] Thái dương: mặt trời.
      [2] Thiên : bầu trời.
      [3] Trướng mạn : nôm na là cái màn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Có chuyện. (thượng)

      Quan nương tử vừa trở về phòng, lập tức bị người ngồi giường ôm lên, tiếng cười khẽ ái muội của Quan đại gia vang bên tai nàng.

      giọng chút, Tùy Hỉ vừa mới ngủ, còn chưa sâu giấc.” Quan nương tử hờn dỗi vuốt bả vai Quan đại gia, thân mình mềm mại dụi vào trong lòng .

      “Có mệt ?” Quan đại gia ôn nhu đặt nàng ở giường, vừa xoa cánh tay cùng bả vai nàng vừa : “Mẫu thân có hơi cưng chiều Nhị đệ, nhưng cũng chỉ là nhất thời, nàng đừng để ở trong lòng.”

      Quan nương tử ôn nhu cười, : “Đệ muội là thiên kim tiểu thư của Huyện lệnh, sao thiếp dám so sánh với nàng ấy chứ, chàng đừng lo lắng, ra mẫu thân đối với thiếp cũng rất tốt.”

      “Là con Huyện lệnh như thế nào, gả vào Quan gia chúng ta còn có thể phân biệt thân phận hay sao, dù thế nào nữa, nàng ta cũng phải kêu nàng tiếng đại tẩu.” Quan đại gia cho là đúng hừ lạnh .

      “Đệ muội đối với ta rất khách khí.” Quan phu nhân ở trong ngực Quan đại gia vỗ về, giọng điệu nặng , giọng . Nàng đem điều đúng khuyên giải trượng phu, tuy rằng Quan đại gia là người đọc sách nhưng tính tình lại tốt lắm, dễ tức giận.

      “Chúng ta sinh con trai, mẫu thân cũng đối tốt với nàng.” Quan đại gia cười ngả ngớn, động thủ tháo bỏ đai lưng của Quan nương tử.

      Quan nương tử trong lòng đau xót, đáy mắt nên tia áy náy. Từ sau khi sinh Tùy Hỉ, bụng nàng vẫn chưa có tin mừng cho tướng công. Trái tim nàng như treo tảng đá lớn, đôi khi nhớ đến, tảng đá này liền ép nàng tới mức thở nổi.

      Thanh ngâm nga thi thoảng truyền ra từ môi của nàng, Quan nương tử ôm bờ vai dày rộng của trượng phu, nàng rất muốn, rất muốn…… vì tướng công sinh đứa con trai.

      Ngày hôm sau, Quan đại gia ra ngoài với tinh thần no đủ.

      Quan nương tử bưng điểm tâm đưa đến phòng của Quan lão phu nhân. Sau khi nàng hầu hạ bà rời giường rửa mặt chải đầu, ăn xong điểm tâm, Đàm thị dáng vẻ yểu điệu mới ôm theo Thái Vũ đến.

      “Mẫu thân, con dâu mang theo Thái Vũ vội tới thỉnh an ngài.” Đàm thị cung kính thi lễ khiến lão phu nhân cười vui vẻ, khóe mắt liếc cái về phía Quan nương tử: ” ngờ đại tẩu ở đây.”

      “Sớm như vậy lại tới rồi, cần đến thỉnh an, chăm sóc Thái Vũ tốt là được.” Lão phu nhân đáy mắt đầy ý cười, cưng nựng đem Thái Vũ ôm vào trong lòng mình.

      Đàm thị mỉm cười, lại đưa mắt nhìn Quan nương tử cái “Sớm như vậy đại tẩu đến, con sao có thể tới thỉnh an đây.”

      Lão phu nhân hoan hỉ hôn lên má tôn tử, mặt giấu được ý cười, thanh lại thản nhiên “Nàng phải chăm sóc con, sớm tới đây thỉnh an hầu hạ là đương nhiên, con giống nó, con còn có Thái Vũ cần chăm sóc.”

      Đàm thị tiếp tục nhìn về phía Quan nương tử cười cười.

      Quan nương tử luôn cúi đầu chuyên tâm chia thức ăn, giống như hề nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

      Lão phu nhân thấy vậy liền bĩu môi hừ tiếng, “Luôn có hiếu tâm như thế nào, có thể giúp Quan gia duy trì hương hỏa mới là đúng đắn.”

      Quan nương tử cắn môi, lúc cười khóe miệng ra nếp nhăn.

      “Mẫu thân, để con ôm Thái Vũ, ngài ăn điểm tâm trước .”

      Thái Vũ y y nha nha kêu , tay túm lấy búi tóc đầu lão phu nhân, cười khanh khách, bộ dáng mềm mại mà đáng .

      Quan nương tử nhịn được đáy mắt lộ ra vài phần hâm mộ cùng hi vọng.

      “Cũng nghịch ngợm, đem tóc tổ mẫu làm rối loạn cả rồi.” Đàm thị cười mắng con mình.

      Lão phu nhân bế lấy Thái Vũ hôn thêm cái nữa, “Bé trai nghịch ngợm mới tốt, tương lai mới thông minh.”

      “Mẫu thân, ngài đem đứa chiều hư rồi.” Đàm thị cười .

      “Ta già như vậy mới có tôn tử, cưng chiều nó cưng chiều ai đây?” Lão phu nhân liếc mắt nhìn Quan nương tử cái, liền thấy thê lương trong mắt nàng.

      Quan nương tử mặt luôn ôn nhu cười, trong lòng lại vô cùng bất đắc dĩ, Tùy Hỉ tính là gì đây? Chẳng lẽ phải cháu lão phu nhân hay sao?

      Hầu hạ lão phu nhân ăn xong điểm tâm, Quan nương tử đem bát đũa bưng ra khỏi phòng, bên tai còn truyền đến tiếng cười thanh thúy của Thái Vũ và tiếng lão phu nhân sủng nịnh dỗ dành, phụ họa theo là tiếng ôn nhu của Đàm thị. là nhạc cảnh hòa thuận vui vẻ.

      qua sân nhà, liền nhìn thấy thân hình gầy tịch của Tùy Hỉ đứng ở cạnh cửa phòng bếp, khuôn mặt nhắn xanh xao vàng vọt lộ ra vẻ sợ hãi pha chút hoan hỉ “Mẫu thân, người trở lại sao?”

      “Đúng vậy, chúng ta ăn điểm tâm nào.” Quan phu nhân nén xuống nỗi chua chát trong lòng, qua nắm tay Tùy Hỉ dẫn .
      Tuỳ Hỉ có thể cảm nhận được bàn tay bé của mình được bàn tay to vây lấy, thấy hơi ấm mềm mại từ bàn tay mẫu thân truyền sang, lặng lẽ mỉm cười.
      Ăn xong điểm tâm, Quan nương tử để Tùy Hỉ ngồi trong phòng tự chơi, nàng còn phải tới chỗ tỷ muội mượn bạc, đây cũng là việc duy nhất mà nàng có thể làm vì trượng phu lúc này.

      Tùy Hỉ ngồi ở bậc thang, ngẩn người. Nàng muốn thử mở to mắt, ngực lại truyền đến trận co rút đau đớn, nàng vội vàng dừng lại cảm nhận.

      “Ở đây làm cái gì, nghe thấy gà kêu hay sao? Cũng biết đường đem thóc bỏ vào.”

      Quan lão phu nhân cùng Đàm thị từ sân nhà bên kia tới, Thái Vũ trong lòng Đàm thị hưng phấn kêu nha nha, lúc nhìn thấy Tùy Hỉ còn bi bô tiếng tỷ tỷ.

      Nghe thấy giọng tổ mẫu, Tùy Hỉ luống cuống đứng lên “Tổ mẫu, nhị thẩm.”

      “Mẫu thân, Tùy Hỉ nhìn thấy được, để con tới cho gà ăn.” Đàm thị bế theo con lên ,nhanh nhẹn lấy nắm thóc trong bao tải ở cạnh cửa, động tác có chút bất tiện tại lồng gà, Thái Vũ bị ôm nghiêng ngả sợ hãi kêu nha nha.

      Lão phu nhân hung hăng tới nhéo lỗ tai Tùy Hỉ, “Sinh ngươi có lợi ích gì, chút việc cũng làm được.”

      Tùy Hỉ cắn răng nhịn đau, trong lòng lại là trận ủy khuất.

      Đàm thị thấy vậy vội chạy tới đỡ tay lão phu nhân, ” Mẫu thân, Tùy Hỉ đâu phải muốn làm việc, nhưng nhìn thấy, hơn nữa vẫn còn .”

      “Bây giờ người bằng tuổi này ở nhà khác đều biết làm túi thêu trợ cấp gia đình, con xem nó biết làm cái gì? Từ là đồ bỏ .”

      Đàm thị thanh ôn nhu khuyên bà, “Điều này Tùy Hỉ cũng muốn, từ bệnh, mẫu thân, Tùy Hỉ vẫn còn là đứa bé.”

      Tùy Hỉ hai mắt nhắm chặt, mũi cảm thấy hơi chua xót. Ánh mắt mở ra được, nhìn thấy nàng cũng đâu muốn, nàng cũng biết nghĩ, nghĩ giúp mẫu thân làm việc nhà……

      Thái Vũ dùng cả tay lẫn chân bò tới bên người Tùy Hỉ, cầm lấy bàn tay bé của đứng lên cười khanh khách “Tỷ, tỷ tỷ…..”

      Lão phu nhân nhìn thấy vậy sợ hãi kêu lên tiếng, tay vội kéo Thái Vũ ôm vào trong ngực, “Tiểu tâm can của ta, đừng tùy tiện chạm vào người cát tường, đỡ dính phải xui xẻo.”

      Tùy Hỉ nghe thấy bà vậy, khuôn mặt nhắn liền trắng bệch.

      Đàm thị nhìn bé thương tiếc, nhưng cũng đem con hướng Tùy Hỉ kéo về phía mình.

      Lão phu nhân ôm tôn tử bảo bối rời khỏi sân nhà bên này, Đàm thị cũng vội vàng theo sau.

      Tùy Hỉ che mắt ngồi xuống, đem mặt chôn ở đầu gối, hai tay ôm chặt quanh mình, thân thể gầy hơi run lên.

      Quan nương tử sau khi ra khỏi nhà, đem theo mấy cái khăn tay mà nàng thêu buổi tối đến cửa hàng xiêm y đổi được hai lượng bạc, nhìn bạc vụn trong tay, nàng yếu ớt hít tiếng.

      Nhà nàng còn có ba tỷ muội khác nữa, người là tỷ tỷ, còn lại là hai muội muội. Tỷ tỷ gả ở nơi xa nhiều năm gặp mặt, muội muội gả cho đệ tử của cha ở tại thành Ô Lê, còn muội muội kia cũng ở thành Tây Lý cùng trượng phu của nàng là tiên sinh dạy học họ Phạm.

      Thành Ô Lê lần mất hai ngày, tỷ tỷ ở bên kia lại quá xa xôi, nàng chỉ có thể mượn bạc từ muội muội cùng thành. Có điều, bình thường nàng cùng muội muội này qua lại rất ít. phải muốn qua lại mà là…. con người thường để ý sang hèn.

      Cùng nơi phố xá người hỏi, phú ở thâm sơn có họ hàng [1]. Những lời này luôn luôn có lý.

      Quan nương tử đứng trước tòa tam tiến tứ hợp viện [2], hồi lâu sau, cuối cùng cũng giơ tay gõ cửa.

      Ra mở cửa là tiểu nha hoàn đầu búi tóc hai bên, nhìn Quan nương tử hồi lâu mới nhớ ra đây là tỷ tỷ ruột của phu nhân nhà mình, thỏ thẻ đáp “Quan phu nhân mời vào. Người dùng trà trước, nô tỳ gọi phu nhân.”

      Quan phu nhân gật đầu cười , ngồi ở phòng khách chờ đợi.

      Qua thời gian uống hết ly trà , nàng mới nghe thấy tiếng giày ma sát nền nhà truyền đến, theo đó là nữ tử trẻ tuổi dáng người thướt tha, sinh tư lay động tới.

      Người này cùng Quan nương diện mạo giống nhau tới năm sáu phần, nhìn qua quá hai mươi tuổi, khóe miệng nở nụ cười đoan trang, thanh mềm mại đáng , vừa ngồi xuống ghế chính vị ở phòng khách vừa , “Nhị tỷ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm muội vậy?”

      “Nghe muội mang thai nên tỷ đến xem, tỷ có đem tới ô mai cao mà trước đây muội thích nhất.” Quan nương tử đáy mắt loé lên tia hâm mộ rồi vụt tắt, lấy từ trong tay nải hộp ô mai cao bọc giấy bên ngoài đưa qua cho muội muội.

      Phạm nương tử nhìn thấy liền nhăn mặt đưa khăn tay che mũi, ánh mắt che giấu tia khinh thường nhìn nàng “Nhị tỷ hôm nay đến đây có chuyện gì?”

      Quan nương tử có chút xấu hổ đem ô mai cao đặt lên mặt bàn, đối mặt với muội muội tỏ ra khinh thường mình, nàng rất muốn xoay người bước , nhưng nghĩ tới trượng phu, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục lần này, vì thế nàng thấp giọng tiếp, “Tỷ….. thiếu chút bạc nên tỷ tới mượn muội ít.”

      “Quan Viêm Ba đúng là đồ bỏ , có thể làm được chuyện gì, cũng chỉ có tỷ để ý đến .” Phạm nương tử mặt lạnh nghiêm túc .

      “Tứ muội, chàng là tỷ phu của muội, muội nên tôn trọng chàng chút.” Quan nương tử đứng lên, sắc mặt giận dữ.

      có hình tượng của tỷ phu? ” Phạm nương tử giọng gay gắt, sau biết suy nghĩ gì, lại thôi, xua xua tay , ” Quên quên , muội cũng có nhiều bạc, chỉ có mười hai lượng vốn riêng, tỷ cầm . Đừng muội khuyên tỷ, Quan Viêm Ba nhìn phải người trọng tình nghĩa, tỷ cũng nên suy nghĩ vì bản thân .”

      Phạm nương tử sai nha hoàn mang từ trong phòng ra mười lượng bạc, để trong bao tinh xảo đưa cho Quan nương tử.

      Quan nương tử đem bao giữ chặt trong tay, môi có chút trắng bệch, trước khi để lại câu, “Tứ muội, mặc kệ tỷ phu muội là người như thế nào nữa, rốt cuộc chàng vẫn là trượng phu của tỷ.”

      Phạm nương tử nhìn bóng dáng tỷ tỷ mình khuất dần mà lắc đầu, rồi lại chép miệng cho qua.
      Đến chỗ muội muội mượn được mười lượng bạc, cộng thêm bán số đồ đáng giá người mình cùng tiết kiệm chi tiêu, miễn cưỡng vừa đủ hai mươi lượng bạc, sau khi trở về nàng lập tức giao cho Quan đại gia.

      Quan đại gia nhận được bạc cao hứng đem nàng ôm lên xoay vòng vòng, còn mình hôm nay ở tửu quán gặp được quý nhân, hỗ trợ , khẳng định có thể làm được việc lớn.

      đến hai tháng sau, Quan đại gia có thể xin được công việc tốt hơn, ngay tại phủ thuế vụ, tại đảm nhiệm chức vụ từng nhà thu thuế. Dù lên được chức quan lớn nhưng vì Quan đại gia làm tư lý nên vẫn bị xa lánh. Hàng tháng cũng chỉ đem về hai lượng bạc.

      Ngay cả như vậy, đối với nhà Tùy Hỉ mà thực tốt hơn nhiều.

      Quan đại gia ở phủ thuế vụ cẩn trọng từng bước, dám phạm sai lầm. Tuy nhiên, lòng người luôn tham lam, cao rồi còn muốn trèo cao hơn. Quan đại gia dù chức quan tệ, nhưng tâm cao khí ngạo, chỉ thời gian sau liền thấy chướng mắt, lòng sinh bất mãn.

      [1] Cùng nơi phố xá người hỏi, phú ở thâm sơn có họ hàng: ở nơi phố xá sầm uất nhưng nghèo túng ai hỏi đến, giàu mà ở trong núi non hiểm trở vẫn có họ hàng tới thăm.

      [2] Tam tiến tứ hợp viện: tòa nhà có 3 cửa gồm 4 viện hợp lại.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Có chuyện. (hạ)

      Hai năm qua , Quan đại gia vướng phải chuyện xấu gì, Tùy Hỉ cũng phải ăn bữa hôm, bỏ bữa mai. Mặc dù trong nhà vẫn được coi trọng như trước, bình thường vẫn phải chịu đựng bị lạnh nhạt nhưng nàng cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.

      Năm trước, Quan nhị gia bị điều đến thành phía Nam, phải ở lại huyện nên mang Đàm thị và nhi tử cùng.

      Trong nhà nhất thời có chút tĩnh mịch.

      Chỉ tiếc là hai năm nay Quan nương tử vẫn có tin vui, Quan đại gia rất mong có thêm nhi tử để có mặt mũi đối diện với tổ tông, cũng thỏa nguyện nối dõi tông đường.

      Mỗi ngày ở nhà, Quan lão phu nhân đều cầu nguyện lần, trong lòng oán thầm Quan nương tử thể vì Quan gia sinh thêm trưởng tôn.

      “…. Chàng muốn cùng thiếp bàn chuyện gì?” Đêm dài tĩnh lặng, trong phòng phu thê Quan đại gia vẫn đốt đèn, hai người hạ thấp giọng chuyện.

      “Phủ thuế vụ nghe tốt nhưng rốt cuộc cũng có khả năng dựa vào, cái gì tốt đều để cho người khác hưởng, ta ở lại còn được cái gì? Còn bằng theo thương nhân, có thể kiếm chút bạc.” Bỏ vẻ mặt cầu cạnh, bộ dáng Quan đại gia cũng thêm vài phần nhã nhặn, còn lỗ mãng giống giang hồ thô tục như trước kia.

      ” Quan phải bảo chàng rèn luyện thêm vài năm sao? thời gian thay đổi, chàng nhẫn nhịn thêm chút nữa? Làm thương nhân cũng tốt, tiền đồ chẳng nhẽ lại tốt bằng làm quan hay sao?” Quan nương tử nhíu mày hỏi.

      “Ta nhịn hai năm, nhịn nữa, ta muốn xin từ quan.” Quan đại gia nâng tay, ý bảo Quan nương tử cần thêm nữa, tâm ý quyết.

      Quan đại gia tính tình cố chấp, dễ dàng nghe người khác khuyên bảo, dù là thê tử thân cận nhất chuyện cũng chịu để vào tai.
      Quan nương tử biết vậy, quay người nén tiếng thở dài.
      Sáng sớm hôm sau, Quan đại gia liền tới cửa ban sai. Mặc dù ở lại phủ thuế vụ, cũng muốn quan đồng ý cho từ quan, ủng hộ làm chuyện tốt.

      Quan nương tử ở nhà cân nhắc thiệt hơn hồi lâu, cuối cùng vẫn là ra khỏi nhà.

      Tùy Hỉ im lặng ngồi bậc thang trước sân , nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của mẫu thân, đáy lòng biết vì sao luôn bất an, giống như xảy ra chuyện gì vậy.

      Tiếng oán thầm của lão phu nhân lại từ trong phòng truyền ra.

      Tùy Hỉ co mình ngồi ôm chặt đầu gối, hơi hơi hít tiếng.

      Việc gì cũng phải tùy hỷ tùy duyên tùy từng chuyện, thể cưỡng cầu mà được. Đây là đạo lý mẫu thân giảng giải, nàng luôn khắc ghi trong lòng.

      Mấy ngày tiếp theo, Quan đại gia về nhà, lâu sau lại đột nhiên trở về, nổi giận đùng đùng đá văng tấm ván cửa gỗ, đáy mất phẫn nộ vằn tia máu, ” Ngươi theo ta làm cái gì? Ai cho phép đem thư từ quan của ta lấy về?”

      Quan nương tử ngồi thêu ở trong phòng, bị Quan đại gia đột ngột dọa sợ, kim thêu đâm vào tay liền chảy máu. Nàng nhịn đau nhìn về phía Quan đại gia, sau đó vội cúi đầu tránh ánh mắt của trượng phu, “Thiếp khuyên chàng được, đành phải làm như vậy.”

      Tùy Hỉ ngồi bên cạnh Quan nương tử, vì Quan đại gia nổi giận mà sợ hãi, khẽ run run lên chút.

      “Ai cho phép ngươi ? Ta làm chuyện gì còn cần ngươi đồng ý?” Quan đại gia nhấc chân đạp cước lên bàn, ánh mắt mở trừng trừng như muốn ăn thịt người khác.

      “Chàng hãy nghe thiếp , thiếp gặp quan của chàng, nghe khẩu khí của , đối với chàng rất tán thưởng. Tướng công, bằng chàng thử xem……” Quan nương tử thanh ôn nhu, lời khuyên nhủ.

      “Thử cái gì? Ngươi còn coi ta là chủ cái nhà này sao?” Quan đại gia vỗ vỗ bàn đánh rầm tiếng, nghe thanh vang lên, sắc mặt Tùy Hỉ trở nên trắng bệch.

      “Quan của chàng nhậm chức sớm, thiếp mới có thể xin thu hồi thư từ quan. hôm nay cần tâm phúc , chàng nên thừa dịp này, cùng vị Lô đại nhân thân cận…..” Quan nương tử từng theo phụ thân đọc sách vài năm, cũng thông hiểu cách đối nhân xử thế, xử lý tình giống những nữ tử khác.

      Quan đại gia cuồng nộ tát nàng cái “Ta còn cần ngươi dạy ta? Ngươi nữ nhân hiểu được cái gì?”

      Bên má truyền đến trận đau nhức, Quan nương tử đứng vững liền ngã nhào mặt đất.

      Tùy Hỉ kinh hô. Nàng mặc dù nhìn thấy lại có thể cảm giác được chuyện gì xảy ra, thân thủ loạng choạng muốn đến chạm Quan nương tử “Nương, nương,….. người sao chứ, cha, cần đánh nương.”

      Quan đại gia kinh ngạc nhìn tay mình, đáy mắt tia hối hận, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Quan nương tử, “Bỏ thư xin từ quan ra đây cho ta.”

      “Tướng công, đó là cơ hội tốt, chàng nhất định phải nắm chắc, chàng nhịn hai năm, kiên trì thêm nửa năm có sao?” Quan nương tử bụm mặt, hai con ngươi đầy nước mắt nhưng vẫn kiên trì khuyên lơn.

      Quan đại gia đại não giống như bị hỏa thiêu, nhấc chân muốn đạp nàng.

      “Làm gì đó!” Ngoài cửa tiếng thét chói tai “Ngươi định đánh chết thê tử có phải ?”

      “Nương.” Quan đại gia bị lão phu nhân quát to tiếng, lý trí giống như trở lại ít, thu chân hạ xuống, nhưng vẫn tức giận hừ hừ.

      Quan nương tử chống cái ghế đứng lên, gò má bên trái sưng đỏ đến mức dọa người, “Nương, sao người lại tới đây?”

      “Từ xa nghe thấy tiếng đá cửa rồi.” Quan lão phu nhân lạnh nhạt đáp tiếng, nếu phải bà chạy tới, biết phát sinh thêm tình gì, “Ngươi đúng là ra tay nhẫn tâm, lần này thê tử của ngươi làm đúng rồi, từ xưa tới nay chưa từng nghe qua vứt sĩ theo thương, ngươi tiền đồ sẵn có tốt, vậy làm cái gì mới vừa ý?” Lão phu nhân đến, giọng trách cứ, có chút vui nhìn Quan đại gia.

      “Nương, phủ thuế vụ tiền đồ tốt, người hiểu được.” Quan đại gia tức giận .

      “Vậy ngươi hiểu? Ngay cả nữ tử chúng ta biết nhiều cũng hiểu cái gì nặng cái gì , sao ngươi hiểu?” Quan lão phu nhân trách mắng, “Cứ như vậy điểm khí phách cũng có, ở đâu có chuyện làm quan là bước lên trời? Ai mà phải tôi luyện vài năm tới vài chục năm.”

      Quan đại gia nắm chặt tay lời nào.

      “Tướng công, chàng nên nghe lời mẫu thân.” Quan nương tử nghẹn ngào giọng khuyên nhủ.

      Quan đại gia liếc nhìn dấu vết bàn tay mặt nương tử, cứng ngắc quay đầu .

      “Lô đại nhân biết chàng hai năm qua chịu nhiều ủy khuất, chàng…….” Quan nương tử còn muốn tiếp tục khuyên ngăn.

      “Đủ rồi.”Quan đại gia gầm lên tiếng, cuối cùng cũng thêm điều gì, xoay người bước nhanh khỏi phòng.
      Lão phu nhân hừ tiếng, liếc mắt nhìn Quan nương tử, “Thương thế mặt con cũng nên tìm thuốc thoa , mấy ngày này cũng đừng ra khỏi cửa, đỡ khiến hàng xóm suy đoán lung tung.” Đối với thanh danh của nhi tử tốt.

      “Dạ, mẫu thân.” Quan nương tử cố ngăn nước mắt, thấp giọng đáp lời.

      Tùy Hỉ cắn cánh môi trắng bệch, mắt đầy nước, nghe được lời của lão phu nhân mà….. chỉ cảm thấy vẫn thể mở mắt ra, con ngươi đau nhức gay gắt.

      Vài ngày tiếp theo, Quan đại gia đều trở về nhà, Quan nương tử lại thể ra ngoài, chỉ có thể nhờ nha hoàn mà Đàm thị lưu lại để chăm sóc lão phu nhân hỏi, nguyên lai là vẫn ở lại phủ thuế vụ.

      Quan đại gia rốt cuộc là người hiếu thuận, nghe lão phu nhân khuyên bảo, có lần nữa xin từ quan.

      Vuốt gò má vẫn còn hơi sưng, Quan nương tử thở mạnh ra hơi, cảm thấy cũng đáng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :