1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      TÙ SỦNG PHI CỦA VƯƠNG GIA TÀ MỊ
      [​IMG]
      Tác giả: Vô Ý Bảo Bảo

      Edit + beta: Meo Ciu Ciu và ChiMy

      Poster: Mia Leo

      Thể loại: Xuyên , ngược sủng đan xen, HE

      Số chương: 80 + 1 ngoại truyện

      Giới thiệu



      chính là người như vậy, giây trước là tên ác ma khiến người người thống hận, giây sau lại là thiên sứ ôn nhu.

      “Ngươi rốt cuộc là ai?” lâu sau, nàng yếu ớt thốt ra vài chữ. là người như thế nào? Là ác ma sao? Mà ác ma tất nhiên tới từ địa ngục.

      “Ta sao, ta là người duy nhất nàng có thể dựa vào.” cười, trả lời khẳng định.

      “Ngươi ta sao?” Nàng cười mỉa mai hỏi .

      “Đúng vậy. thế giới này, ta là người nàng nhất.” thâm tình nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thương say đắm của riêng mình.

      “Tình của ngươi chính là giết hết những người quan tâm ta, những người ta có thể dựa vào sao?” Nàng rất muốn cất tiếng cười to. Kẻ đứng trước mặt đó lại dám nàng ư?

      “Đúng vậy, chỉ có làm như vậy nàng mới để ý đến mình ta, chỉ dựa vào ta mà sống.” cúi đầu, hôn mạnh lên môi của nàng, cười tà mị.

      Bởi vì nàng là tất cả sống của ta, vì thế thế giới này nàng chỉ có thể thuộc về ta. Trong lòng khẳng định điều đó.

      , Đông Phương Thiểu Tư, Nhiếp Chính Vương, nắm mọi quyền lực trong thiên hạ. Trong đáy mắt vĩnh viễn luôn băng lãnh, chỉ khi ở trước mặt nàng ánh mắt đó mới trở nên nồng cháy.

      chỉ luôn đứng ở phía sau, mỉm cười dịu dàng: “Ta luôn luôn đứng ở phía sau nàng, chỉ cần nàng quay đầu lại, là có thể nhìn thấy ta.”

      dịu dàng này là bộ mặt của sao?

      , Hoàng Phủ Khinh Trần, hoàng tử Thương Châu Quốc . tựa như vị tiên giáng trần đột nhiên xuất ở trước mắt nàng, tình cờ cứu nàng mạng. Khi đối diện với nàng, luôn bày ra vẻ mặt ôn nhu hiền hòa, đấy là sao?

      , kẻ cam lòng: “Ta cũng có thể cho nàng hạnh phúc, chỉ cần nàng muốn, bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho!”

      Trước đây từng bỏ qua, bây giờ muốn quay lại bồi đắp gấp bội. Điều đó có thể làm được sao?

      Dạ Mặc Hiên, chỉ cần hạ quyết tâm tuyệt đối thay đổi, cho dù người đầy thương tích. thể sao? Vậy hận , cho dù là hận chính mình, cũng phải giữ nàng ở bên người.

      Mà nàng, rốt cuộc là người như thế nào? Trước mặt luôn tỏ ra là con cừu , ở sau lưng lại ngoan độc, sắc bén, bình tĩnh và lạnh nhạt.

      Các file đính kèm:

      Last edited: 18/12/14
      saoxoayChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825


      Mở đầu:

      __Editor: Meo Miu Ciu___
      Beta: ChiMy


      Nếu như, thế giới này có ánh bình minh ...mọi thứ tốt đẹp hơn.

      Như vậy, vĩnh viễn cần mở hai mắt ra, cũng có thể vĩnh viễn đắm chìm trong bóng tối.

      Vĩnh viễn cần đối mặt với .

      Thế nhưng, thế giới này vẫn tồn tại ánh bình minh, đó là quy luật của đất trời, ánh bình mình và đêm tối luân phiên xuất .

      Nàng nhất định phải mở mắt ra, phải đối mặt với thế giới này, đối mặt với nam nhân mình muốn gặp nhất.

      - đúng là ác mộng.

      “Nàng tỉnh?” Bên tai truyền đến thanh trầm thấp mị hoặc của .

      Nàng trả lời, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt.

      “Nàng, muốn chọc ta tức giận sao?” ghé vào tai của nàng khẽ cắn, nhàng phả khí vào tai của nàng. Trong giọng nhu hoà lại mang theo vẻ uy hiếp.

      , ta nghĩ chọc ngươi tức giận. Ta tỉnh rồi.” Nàng chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi .

      “Tốt.” cúi đầu nở nụ cười, “Đến, xoay người lại, nhìn ta.”

      “Vâng.” Nàng đờ đẫn đáp trả, chậm rãi xoay người, chống lại con ngươi hẹp dài của . Trong đôi mắt tràn đầy bá đạo cùng mê luyến sâu sắc.

      “Ta nàng, thế giới này, ta là người nàng nhất.” nghiêm túc , trong mắt chỉ có cảm giác say đắm, ôm nàng, hôn mạnh lên đôi môi của nàng.

      Ha hả, trong lòng nàng nở ra nụ cười châm biếm. ? Đây là cách sao? ngừng làm tổn thương nàng, đem tất cả người thân trong gia đình nàng ra để uy hiếp nàng. Chỉ có tổn thương và thương tổn.

      Nàng nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ phóng đại trước mặt mình, người nam nhân này, quyền cao chức trọng, hiểu là gì sao? Thực là chuyện cười cho thiên hạ.

      “Nàng cư nhiên nhắm mắt lại!” lúc lâu, môi của rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, lại kinh ngạc phát ra nàng hề nhắm mắt lại, khí lạnh chậm rãi tràn ngập lên khuôn mặt tuấn tú của .

      Khóe miệng của nàng chậm rãi lên nụ cười nhạt, biết những chuyện nhặt này khiến nổi giận, nhưng vẫn cố tình làm như vậy. Tại sao chứ? Vì nàng muốn thoả mãn nguyện vọng của , điều kiện đầu tiên nàng muốn là làm tổn thương người thân của mình, bằng nàng đáp ứng . Ha ha, buồn cười chết người . Đây chính là phản kháng duy nhất của nàng sao?

      “Nàng biết chọc giận ta có hậu quả gì mà.” tà mị cười, trở mình đè lên thân thể trắng nõn của nàng.

      Nàng cũng gì, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.

      Kế tiếp, là thống khổ. Hạ thân từng đợt đau đớn kịch liệt như lời , tiến vào, liều mạng đòi lấy.

      có bất kỳ vui thích nào, nếu có, chỉ là thống khổ vô tận.

      người , vẻ mặt lúc nào cũng là hưởng thụ và hân hoan.

      " thế giới này, nàng chỉ có ta, biết ?” thở hổn hển, hôn lên mặt của nàng.

      “Vâng.” Nàng cắn môi, cười. Bên trong nụ cười lại chứa đựng hàng ngàn hàng vạn mối thù cùng với châm chọc.

      năm kia, ngày nào đó, giây kia, nếu thấy bị thương, nếu cứu , nàng lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay! Cũng khiến cho phụ mẫu còn có cả đệ đệ tiếp nhận nỗi đau đớn này. phải trải qua cuộc sống tại.

      Nếu, tự cho bản thân thêm cơ hội nữa, cho đến lúc này, nàng cứu ! Tuyệt đối , còn có thể găm chuỷ thủ vào lồng ngực của . Làm cho chết có chỗ chôn!

      “Nàng chuyên tâm.” tăng tốc độ, cười tà, “Ta đoán, nàng có phải suy nghĩ nếu được quay lại lúc trước, nàng chắc chắn cứu ta, giết ta, có đúng hay ?”

      mặt của nàng ngoại trừ nhẫn còn xuất vẻ kinh ngạc.

      “Ha hả, thế giới này ta là người hiểu nàng nhất, rất thích hợp để nàng” cười, “Đáng tiếc nàng lại giết ta, còn cứu ta.”

      Nàng cười, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, giọng : “Đúng vậy, ta giết ngươi, ta cứu ngươi.” Đây đều là do mình gieo gió gặt bão! ! ! Tất cả đều do nàng tạo nên, thể oán giận được ai. Ha ha, đáng đời ngươi!

      “Nàng đẹp, nàng ở trong lòng ta là đẹp nhất . Đặc biệt là khoảng thời gian hầu hạ dưới thân thể ta.” ôm chặt lấy nàng, buông thả dục vọng của bản thân.

      Đẹp nhất sao? Ha hả, đáng cười nhạo.

      Nàng cười, nhưng mở mắt ra, tùy ý để ôm mình chặt .

      lúc lâu, mới đứng dậy, ôn nhu ôm lấy nàng, hướng về phía cánh cửa sát góc tường. Mở cửa, bên kia là cái ao nóng hổi. Đây là nơi mỗi sáng đều có người chuẩn bị nước nóng tốt cho .

      nhàng đặt nàng vào trong ao, cũng tiến vào, cẩn thận từng li từng tí lau rửa thân thể cho nàng. Nàng vẫn nhắm mắt hề mở ra.

      “Sáng sớm hôm nay muốn ăn cái gì?” khẽ cắn lên tai của nàng.

      người như vậy, giây trước là tên ác ma khiến người người thống hận, giây sau lại là thiên sứ ôn nhu. Có thể vĩnh viễn ở giường dằn vặt nàng ba ngày ba đêm, kế tiếp lại dịu dàng ôm lấy nàng, vì thứ nàng muốn ăn mà hao tổn rất nhiều tâm tư, thậm chí đắc tội với cả thừa tướng.

      “Ngươi, rốt cuộc là ai?” lúc lâu, nàng yếu ớt hộc ra mấy chữ. là người thế nào? Là ác ma sao? Mà ác ma tất nhiên tới từ địa ngục.

      “Ta sao, ta là ngươi duy nhất nàng có thể dựa vào.” cười, trả lời khẳng định.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lời mở đầu

      ~Editor: Meo Miu Ciu
      Beta: ChiMy Lữ~


      Lửa, nơi nơi đều là lửa.

      Nàng nhìn xung quanh chỉ có lửa, bịt kín miệng, mũi.

      chết ở trong này sao?

      Nhưng mà, trong lòng tia sợ hãi. Ngược lại, trong lòng bình tĩnh đến lạ kỳ.

      Vì nàng hiểu, dù mình có chết, cũng có bất luận kẻ nào thương hại.

      Bởi vì, có người thân, có bạn bè.

      Bạn bè, trước đó lâu nàng hiểu rồi. Hoá ra bạn bè chỉ lợi dụng bán đứng lẫn nhau. Vốn tưởng rằng chính mình được người khác quý, về sau mới hiểu được bản thân vô cùng ngu dốt.

      Vì sao lại xảy ra hoả hoạn?

      cửa lửa nóng đốt sáng cả vùng, muốn mở cửa chạy cũng được rồi.

      Lửa nóng từ từ cắn nuốt mọi thứ xung quanh, dần dần nuốt luôn cả nàng.

      Rất đau.

      Sau cùng, trong lòng nàng nở nụ cười mãn nguyện. Hoá ra, thân thể này vẫn biết đau.

      Thiên Vận quốc, năm thứ 136. Xuân về hoa nở, vạn vật tuôn trào sức sống.

      Tại gian nhà bình thường nằm ở sân sau vốn luôn vắng vẻ, giờ phút này có vẻ náo nhiệt. nam tử tuổi còn trẻ, khuôn mặt tuấn dật thong thả bước qua bước lại hành lang, thỉnh thoảng lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Tiếng kêu thống khổ từ trong cánh cửa truyền ra, còn có cả tiếng của bà mụ. Nương tử của sinh rồi !

      "Sinh, sinh rồi !" Trong phòng thanh vui sướng của bà mụ truyền ra ngoài.

      năm này, đứa con được sinh ra tại Sở gia , lấy tên là Sở Thanh Linh. Sở gia là y quán có danh tiếng ở kinh thành, phải vì Sở gia y thuật tinh, mà vì Sở Thiên Lăng - trụ cột trong nhà luôn làm việc cách kín đáo.

      "Ngọc Nhi ~~" Sở Thiên Lăng vội vàng vọt vào trong, nhìn thê tử suy yếu nằm ở giường nhưng khuôn mặt mỉm cười ngập tràn hạnh phúc

      "Thiên Lăng ~~ ta rất khoẻ." Bị gọi khiến Ngọc Nhi suy yếu chỉ kịp cười đáp lại , "Hài tử, con của chúng ta đâu?"

      "Ở trong này." Bà mụ cao hứng ôm đứa khóc oa oa lại cho hai vị nhìn, "Chúc mừng , là thiên kim tiểu thư." Khi ra lời này, trong lòng có chút yên, dù sao có rất nhiều gia đình thích sinh được vị thiếu gia hơn .

      "Ha ha ~ tốt quá, ta được làm cha, xinh đẹp, Ngọc Nhi, hài tử cũng xinh đẹp như nàng." Sở Thiên Lăng cười, suy nghĩ chút, muốn ôm đứa qua nhưng lại do dự, nhìn nàng suy yếu như vậy, sợ làm nàng bị thương.

      "Ha ha ~~" Đoan Ngọc cười, biết lời phải , hài tử mới vừa sinh ra mặt đầy nếp nhăn làm sao có thể xinh đẹp được chứ. Nhưng khi nghe như vậy, nàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc cực kỳ vui vẻ.

      Sở gia lớn, chỉ có thể gia đình giàu có. Cho nên trong nhà chỉ có nha hoàn, đầy tớ và đầu bếp. Mà khi Sở Thanh Linh được sinh ra mọi người trong nhà đều cảm thấy sung sướng. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, Sở Thanh Linh cực kỳ an tĩnh, an tĩnh như vậy giống như những tiểu hài tử khác. khóc cũng nháo, nhiều khi chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khiến Sở Thiên Lăng cực kì sốt ruột, cẩn thận kiểm tra nhưng có vấn đề gì. _MiuDĐLQĐ_

      Thời điểm Sở Thanh Linh tròn hai tuổi, đứa bé này cũng hề mở miệng chuyện, Sở Thiên Lăng cảm thấy khó hiểu, nhìn Đoan Ngọc ôm đứa trong lòng.

      "Thiên Lăng, Linh Nhi có bệnh gì khiến chàng tiện ra sao?" Đoan Ngọc lo lắng nhìn đứa núp trong ngực mình.

      "Chắc chắn . Có lẽ do đứa phát triển chậm. tại Linh Nhi mới hai tuổi, cần nóng nảy." Sở Thiên Lăng an ủi thê tử.

      Sở Thanh Linh nghe những lời này, chậm rãi nhắm nghiền mắt. muốn chuyện, cái thế giới này, mọi thứ đều xa lạ. Điều chán ghét nhất là nàng cư nhiên biến thành tiểu hài tử. thể tự do hành động, cái gì cũng phải dựa vào người khác. Thôi, như vậy cũng sao, cái gì cũng cần làm, cái gì cũng cần suy nghĩ. Mỗi ngày chỉ cần ăn và ngủ, ngủ và ăn là được. Người nhà sao? Chính mình cũng cần, cần cái gọi là tình thân.

      thân mình là tốt rồi.

      "Linh Nhi, con xem, đẹp ?" Đoan Ngọc ôm Sở Thanh Linh cười đứng ở trong sân, nhìn khu vườn đầy hoa tươi.

      Sở Thanh Linh nhìn những thứ này, xinh đẹp sao? , những thứ này chẳng có quan hệ gì với nàng.

      "Ngọc Nhi, làm cái gì vậy?" Sở Thiên Lăng chợt xuất , cười cách dịu dàng.

      "Ta cùng Linh Nhi xem hoa." Đoan Ngọc mỉm cười. Sở Thiên Lăng lại cảm thấy đáy mắt của nàng lên vẻ nhợt nhạt trong lòng càng thêm lo lắng, quay đầu nhìn nhìn Linh Nhi nhắm mắt nằm trong ngực nàng. Đứa này quá yên tĩnh, rốt cuộc nó giống ai?

      Mặc kệ, nhất định và Đoan Ngọc chăm sóc đứa này tốt, Sở Thanh Linh vẫn như cũ mở miệng chuyện làm cho người ta cảm thấy bất an.

      Cứ như vậy cũng tốt, ngày qua ngày mọi thứ diễn ra cách yên tĩnh. Sở Thanh Linh nhàn nhạt nhìn mọi thứ ở trước mắt. Chập tối, Sở Thanh Linh nhìn thấy vệt sáng lay động, bên cạnh là đám nha hoàn thu dọn đồ đạc.

      cần ôn nhu với ta như vậy, bởi vì ta chịu nỗi, cũng có biện pháp đáp trả lại các ngươi. cần quá tốt với ta như vậy, ta sợ. Sở Thanh Linh nhìn ánh sáng diêm dúa lay động trước mắt mình, vội vàng kể ra hết tâm tình .

      "A ~~" nha hoàn ngáp cái, bao bọc Sở Thanh Linh kĩ, chính mình ghé lên bàn nằm sấp hồi. Hôm nay quá mệt mỏi, mệt đến mở mắt được nữa rồi. Mệt đến nỗi quên đặt nến lên giá cắm, càng để ý đến ngọn nến cháy chỉ còn đoạn .

      Lửa, lại là lửa.

      Sở Thanh Linh yên lặng nhìn chung quanh, khóc cũng kêu.

      Số mệnh sao? Muốn tái diễn lại cảnh này lần nữa sao?

      Cứ như vậy . Sở Thanh Linh từ từ nhắm nghiền mắt. Đột nhiên lại lao vào vòng tay ấm áp.

      "Linh Nhi, tiểu Linh Nhi của nương ~~" có cái gì ẩm ướt xuống mặt Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh mở mắt ra liền thấy Đoan Ngọc rưng rưng nước mắt. Sau đó lại cảm thấy mình bị ôm chặt "Linh Nhi, con thể xảy ra chuyện gì được, nương......."

      "Đứa ngốc, chỉ là đám cháy thôi." Sở Thiên Lăng cũng thở phì phò, ôm sát bờ vai của nàng. Cứ thế thời gian trôi qua rất nhanh.

      "Thiên Lăng ~~" Đoan Ngọc khóc ồ lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh, vươn tay ra cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhắn của Sở Thanh Linh , "Linh Nhi, tốt quá, Linh Nhi của nương có việc gì....nếu nó xảy ra chuyện gì, ta muốn sống nữa" ..MiuDĐLQĐ..

      Sở Thanh Linh bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này ấm áp. Loại cảm giác này kỳ diệu. Giống như bản thân là viên ngọc quý được nâng niu.

      "Đứa ngốc, được lung tung. có việc gì hết." Sở Thiên Lăng đau đớn, nhàng ôm Đoan Ngọc vào trong lòng, "Các ngươi đều rất quan trọng đối với ta, ai cũng thể thiếu. Về sau cho phép những lời này nữa có biết ?."

      Đoan Ngọc gắt gao ôm chặt Sở Thanh Linh, nước mắt ngừng chảy. Sở Thiên Lăng giọng an ủi Đoan Ngọc. Lửa được dập tắt rất nhanh, chỉ là y phục bị cháy mảng .

      Sở Thanh Linh chăm chú nhìn vào đôi mắt lo lắng của Đoan Ngọc, người này, rất quan tâm đến mình.

      Trong lòng Sở Thanh Linh bỗng nhiên nở nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Hoá ra, cảm giác được cưng chiều lại vui sướng như vậy.

      "Nương ~~~" Chợt, thanh bập bẹ của đứa trong lòng Đoan Ngọc từ từ truyền đến.

      Thân thể Đoan Ngọc cứng đờ, thể tin, từ từ cúi đầu nhìn Sở Thanh Linh. Đứa trong lòng chợt nhếch môi nở nụ cười.

      Thanh ràng hơn truyền vào lỗ tai của hai người .

      "Nương ~~~ Phụ thân ~~~" Sở Thanh Linh nở nụ cười, cười khanh khách, trong mắt ràng nhìn thấy vui mừng của hai người đối diện.

      Hạnh phúc, hoá ra bản thân cũng có khả năng tạo nên nó.

      Năm này, Sở Thanh Linh ba tuổi rồi. Bộ dáng trắng nõn nà chọc người khác phải thương mình. Nếu phải Đoan Ngọc kháng nghị, Sở Thiên Lăng lúc nào cũng muốn mang bảo bối xem bệnh.

      Hôm nay kinh thành có hội chùa, mỗi năm chỉ tổ chức lần, Sở Thiên Lăng đặt Sở Thanh Linh bả vai của mình. ai nhìn thấy đáy mắt Sở Thanh Linh loé lên vẻ xấu hổ. Dù thế nào, tuổi của mình cũng lớn, tại lại ngồi ở tư thế này. muốn vùng vẫy đòi xuống, Sở Thiên Lăng và Đoan Ngọc lại cười rộ lên: "Linh Nhi ngoan, người ở đây nhiều, lỡ bị lạc làm sao bây giờ?" câu khiến Sở Thanh Linh từ bỏ ý định, chỉ căm giận túm lấy tóc của phụ thân. Ai ngờ hai người lại nở nụ cười thương nhìn mình. ..MiuDĐLQĐ..

      Sau khi hội chùa kết thúc, người lại cũng ít, Sở Thanh Linh vùng vẫy đòi xuống. Đoan Ngọc cùng Sở Thiên Lăng mỗi người nắm cái tay của Sở Thanh Linh cùng nhau về nhà. ngang qua hẻm , bỗng nhiên Sở Thanh Linh hất tay hai người ra, chạy vào cái ngõ u yên tĩnh.

      "Linh Nhi!" Hai người lo lắng kinh hô, tiếp theo lại ngây ngẩn cả người.

      Sở Thanh Linh ra, trong tay mang theo thứ gì đó. đứa trẻ sơ sinh? ! Tã lót hơi cũ nát, bàn tay béo ục ịc quơ loạn giữa trung.

      " ai muốn nó, về sau là của ta." Sở Thanh Linh nhếch môi nở nụ cười, ôm đứa về phía hai người, nhưng lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Chỉ mới ba tuổi muốn ôm đứa quả rất khó khăn. Hai người vội vàng tiến ra đón, mỗi người ôm đứa.

      "Này?" Sở Thiên Lăng khó xử nhìn Đoan Ngọc ôm đứa trong lòng.

      "Phụ thân ~~ nuôi nuôi." Sở Thanh Linh vươn tay mò mẫn đứa trong lòng Đoan Ngọc, nhưng với thế nào cũng tới. Sở Thiên Lăng bật cười, tiến sát vào chút, để cho Sở Thanh Linh có thể đụng đến. Ai ngờ Sở Thanh Linh lật tã lót lên nhìn, "Là đệ đệ, về sau ta có đệ đệ. Gọi là Sở Mặc Hiên có được hay ?" Bởi vì hài tử này có ** mà, đương nhiên là đệ đệ rồi.

      Sở Thiên Lăng cảm thấy nhức đầu, hành động bá đạo của đứa này là giống ai?

      "Được." Đoan Ngọc ôn nhu mỉm cười, cúi đầu nhìn đứa nằm trong lòng mình, "Về sau con gọi là Sở Mặc hiên, là đệ đệ của Linh Nhi."

      "Ngọc Nhi ~~" Sở Thiên Lăng kinh ngạc hét thành tiếng.

      "Thiên Lăng ~ lưu lại đứa này , chàng xem nó rất đáng ~~" Đoan Ngọc nhìn tiểu hài tử cười khanh khách, lòng của nàng đều bị hòa tan rồi.

      "Được rồi." Sở Thiên Lăng sủng nịch sờ lên đầu nàng.

      tại, Sở gia trai , lớn dần trong niềm hạnh phúc .

      Sở Thanh Linh nhìn Sở Mặc Hiên bi bô học luôn sau đít mình, trong lòng cảm thấy dạt dào hạnh phúc.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ ~~~ Mặc Hiên thích tỷ tỷ nhất ~~" Sở Mặc Hiên ba tuổi bao giờ rời khỏi Sở Thanh Linh năm nay lên sáu. Trừ lúc Sở Thanh Linh nhà xí, bằng nơi nào có Sở Thanh Linh nơi đó có Tử Mặc Hiên. Bộ dáng hồng hồng trắng trắng mịn mịn của Sở Mặc Hiên lúc này, khiến cho người ta thương thôi.

      "Ngọc Nhi, mọi chuyện vĩnh viễn tốt đẹp như vậy sao?." Sở Thiên Lăng ôm lấy bả vai của thê tử ôn nhu cười.

      "Đứa ngốc, lung tung cái gì. Bọn lớn lên cách toàn diện." Đoan Ngọc thuận tiện tựa lên vai Sở Thiên Lăng , cũng hạnh phúc mỉm cười nhìn đôi nam nữ đứng trong sân. Hiên nhi cùng Linh Nhi đặc biệt thân thiết. người Hiên nhi có thứ gì đặc biệt, khối ngọc bội cũng có, hiểu gia đình nào nhẫn tâm đem đứa đáng này vứt ở đây. Nếu phải Linh Nhi nhặt được, chỉ sợ Hiên nhi bảo toàn được tính mạng. DiễnđànLêQuýĐôn

      "Tỷ tỷ, cái này ngươi đeo vào rất đẹp." Sở Mặc Hiên tháo xuống bông hoa hồng đưa đến trước mặt Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh tiếp nhận bông hoa nhưng mang lên người, ngược lại đem bông hoa cài vào tai Sở Mặc Hiên, cười lên ha hả: "Ở Sở gia Mặc Hiên là xinh đẹp nhất."

      "Mới phải! Ta là nam nhân! Ta xinh đẹp!" Sở Mặc Hiên buồn bực đem bông hoa tháo xuống, quơ nắm tay , mặt đỏ lên hướng về phía tỷ tỷ vô lương tâm bắt đầu kháng nghị . Nơi xa, Sở Thiên Lăng cùng Đoan ngọc cũng cười thành tiếng.

      Trong sân chỉ có tiếng cười.

      Đáy mắt Sở Thanh Linh tất cả đều là ý cười.

      Vốn cho rằng cái gì mình cũng có , ngờ, tại cái gì mình muốn đều nắm ở trong tay.

      Sở Thanh Linh nhìn cha mẹ cười, còn có bàn tay bé của Sở Mặc Hiên nắm lấy vạt áo của mình, bản thân cũng nở nụ cười. Nụ cười thoả mãn, nụ cười của hạnh phúc.

      thế giới này thứ quan trọng nhất, nàng tìm được.
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Cuộc gặp gỡ trí mạng


      ~Editor: Meo Miu Ciu~



      Mười hai năm sau.

      Sở Thanh Linh được mười tám tuổi, xinh đẹp động lòng người, khiến cho người ta phải thích. Mà Sở Mặc Hiên cũng mười lăm, là người nổi tiếng trong vùng, ít nữ tử qua đường phải ngoái lại nhìn. Tại Thiên Vận quốc, con đến tuổi 18 có thể lập gia đình, vì vậy mà số lượng người đến cầu hôn Sở Thanh Linh nhiều đến mức muốn phá nát cửa lớn của Sở gia. Nhưng Sở Thiên Lăng hết lần này đến lần khác đều cự tuyệt, điều đó cũng giúp Sở Thanh Linh vui vẻ, nhàn nhã.

      Vào ngày, trời gần tối, bóng đêm dần dần buông xuống.

      Sở Thanh Linh ở hậu viện thu thập dược thảo lúc chiều đem phơi nắng. Có lẽ vì ở Sở gia nghe quen tai nhìn quen mắt nên Sở Thanh Linh đối với các loại dược thảo cực kì có hứng thú. Nếu phải vì Sở Thiên Lăng kịch liệt phản đối, mỗi ngày nàng đều đến y quán giúp bốc thuốc. Bởi vậy, dược thảo trong hậu viện đều do tay nàng xử lý, cho người khác nhúng tay. Đem tất cả dược thảo cất là có thể ăn cơm tối được rồi, Sở Thanh Linh mỉm cười bưng dược thảo vào trong nhà.

      Ngay tại thời điểm chỉ còn ít dược thảo, ngoài hậu viện vốn yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng vang kì dị, thanh lớn, nhưng nàng vẫn nghe thấy được. Sở Thanh Linh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát thấy bất cứ điều dị thường nào. Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía sau cánh cửa. m thanh truyền đến từ sau cửa?

      Sở Thanh Linh chậm rãi về phía trước, do dự biết có nên mở hay . Cửa vừa mở ra, nam nhân liền ngã nhào về phía ! lưng còn có mũi tên, mặt đất chảy đầy máu, nhìn ghê người. Nam tử thân mặc hắc y, tóc dài như mực, lúc này vô lực ngã nhào dưới chân Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh ngồi xổm xuống, gạt bớt lọn tóc, hé lộ ra trước mắt là khuôn mặt đẹp kinh người. Mi dài nhíu lại, hàng mi dài run , khiến người ta khỏi động lòng. ..DiễnđànLêQuýĐôn..

      Người kia là ai? Vì sao lại té xỉu ở đây? Sao lại có mũi tên cắm ở lưng?! Bị kẻ thù truy sát? Sở Thanh Linh thấy quần áo mặc người của có vẻ cũng tầm thường, bắt đầu suy nghĩ.

      Cứu hay cứu?

      Đầu tiên Sở Thanh Linh nhanh chóng đẩy cửa lao nhanh ra ngoài tìm cái chổi, quét sạch toàn bộ vết máu. Lúc này hậu viện bóng người, Sở Thanh Linh thở phào nhõm. Xử lý tất cả dấu vết xong xuôi, Sở Thanh Linh đóng cửa lại, nâng nam tử dưới đất dậy. Ai ngờ, người mất tri giác nặng hơn so với người lúc tỉnh táo rất nhiều, huống chi cũng là nam nhân cao lớn. Sở Thanh Linh líu lưỡi, có lẽ cao hơn 1m80! Như thế này làm sao đỡ nổi đây? Cố hết sức nâng dậy, nhưng vẫn xong. Mất đà, lại ngã. MiuDĐLQĐ

      “A ~~~”

      Sở Thanh Linh thét, đơn giản vì cả người bỗng đổ ập lên người của nàng. Hai người đồng thời ngã xuống, nhưng nam tử lại nằm phía Sở Thanh Linh.

      “Đau quá~~~” Sở Thanh Linh thầm, nhìn gương mặt kia, tim đập liên hồi. đẹp quá. Dù biết "đẹp" phải là từ dùng để miêu tả nam nhân, nhưng mà , lại mang vẻ đẹp có gì sánh nổi. Nhưng giờ, khuôn mặt đẹp đẽ đó tái xanh chút máu.

      Cú va chạm khiến nam tử mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt sáng ngời. Dưới thân , có nữ nhân?

      “A, ngươi tỉnh, đúng lúc, mau đứng lên, ta thể dìu nổi ngươi.” Sở Thanh Linh nhàng thở dài. “Miệng vết thương có đau ? Tạm thời cố gắng chút, vào nhà rồi ta giúp người bôi thuốc.”

      lúc lâu, nam tử vẫn chưa đứng dậy, chăm chú ngắm nhìn Sở Thanh Linh.

      “Ngươi mau đứng lên! Nặng chết!”

      Mặt Sở Thanh Linh ửng đỏ, may mà trời tối, cho nên nhìn lắm.

      “Ngươi, nhìn cũng thuận mắt.” Nam tử thản nhiên câu, giọng trong trẻo, cực kì êm tai. Sở Thanh Linh lại ngây ngẩn cả người, tại là tình huống gì đây, còn có tâm tình những lời này sao? MiuDĐLQĐ

      “Được rồi, nhìn thuận mắt làm sao, giờ đứng lên, vào nhà xem vết thương.” Sở Thanh Linh bỗng nhiên cảm thấy nam tử này kỳ chỉ giống như đứa trẻ mà thôi, vì thế giọng dụ dỗ.

      Chợt, cười. Trong phút chốc, vạn vật đều biến sắc, xinh đẹp. Sở Thanh Linh nhìn đến ngây người. Người này là ai vậy, nam tử ? Tại sao lại đẹp hơn cả nữ tử vậy?

      Nam tử mỉm cười đứng dậy, Sở Thanh Linh cũng đứng dậy theo. Sau đó, rất tự nhiên đặt tay lên vai Sở Thanh Linh, để nàng dìu vào phòng.

      “Nơi này là phòng tạp hóa phía đông tây nhà ta, ngươi ở tạm , tại nếu đưa ngươi ra bên ngoài tốt lắm. Ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, ta đun nước, và lấy đồ ăn. Giờ phải giúp ngươi cầm máu , rồi mới xử lý vết thương được.” Sở Thanh Linh dặn dò, nghĩ đến việc cha mẹ sốt ruột chờ cơm. Cẩn thận dìu nam tử vào chỗ sáng, xem qua vết thương, may là sâu lắm, rồi cầm kéo cắt chút vải, băng bó sơ qua.

      “Tại sao lại cứu ta?”

      Giọng trầm thấp,trong trẻo đầy mị hoặc

      “Ưm~~”

      Sở Thanh Linh mở y phục của ra, cười.

      “Giống như ngươi , do thuận mắt thôi. Ta thấy ngươi nhìn có vẻ thuận mắt nên mới cứu ngươi.”

      Nam tử ngẩn ra, khéo miệng ra ý cười ,cũng thêm gì nữa.

      “Chờ ta, chút nữa ta quay lại.” Sở Thanh Linh bôi thuốc xong rồi nhanh chóng ra khỏi phòng .

      Ra cửa, Sở Thanh Linh nhìn được ý cười sâu của nam tử phía sau.

      Ăn qua loa cho xong bữa, khi mọi người bắt đầu nghỉ, Sở Thanh Linh xuống bếp nấu nước và chuẩn bị ít món ăn, về phía phòng chứa đồ ở hậu viện. Đẩy cửa, lấy ra cây nến rồi châm lửa, căn phòng sáng lên. Hình như nam tử kia ngủ rồi, đôi mắt nhắm nghiền, mày hơi nhăn lại. ..DĐLQĐ..

      Sở Thanh Linh chầm chậm lại gần, nhìn gương mặt tuyệt mỹ đó, giờ phút này lông mày của chau lại, nàng nhịn được vươn tay muốn vuốt đôi lông mày nhíu lại kia. , rất đau? Vuốt đôi mày, Sở Thanh Linh bê chậu nước, cẩn thận rửa vết thương.

      “Tay ngươi, rất mềm mại.” Ách, nam tử bỗng nhiên lên tiếng, khiến Sở Thanh Linh giật mình.

      “Ngươi tỉnh rồi à, có đau ?” Sở Thanh Linh cẩn thận xử lý miệng vết thương, sợ làm đau.

      Mà nam tử kia chỉ mỉm cười, lời nào. Kỳ sớm tỉnh lại, ngay khi Sở Thanh Linh đứng ở trước cửa, tỉnh. mở mắt vì muốn xem nàng làm gì tiếp đó. chưa bao giờ nghĩ, nàng đến vỗ về chân mày của mình. Bình thường chỉ cần có người lại gần như vậy, đầu sớm rơi xuống đất từ lâu rồi. thích và cũng cho phép có người gần gũi mình như thế! Nhưng dường như tiếp xúc của nàng hề khiến cảm thấy khó chịu. Tay nàng rất ấm, rất mềm. Trong khoảnh khắc khi bàn tay nàng rời , trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát.

      “Ngươi tên gì?” Nam tử cúi đầu hỏi, trong giọng chứa cỗ khí phách mạnh mẽ.

      “Sở Thanh Linh, còn ngươi?” Sở Thanh Linh dùng băng gạc đè lại vết thương bị mũi tên bắn vào. “Ngươi chịu khó chút, ta rút tên .”

      “Ta gọi là Thiểu Tư.” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười. “Đông Phương Thiểu Tư.” Dường như chẳng cảm thấy đau khi Sở Thanh Linh rút tên, lông mày của Đông Phương Thiểu Tư thậm chí còn nhăn lấy cái, chỉ mỉm cười trả lời Sở Thanh Linh.

      “Đông Phương Thiểu Tư?” Sở Thanh Linh nhanh chóng thay Đông Phương Thiểu Tư xử lý vết thương, nàng cười. “Tên rất dễ nghe.”

      “Ha ha ha~~~” Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười tà mị.

      Giây phút này Sở Thanh Linh ngờ rằng, cái tên Đông Phương Thiểu Tư này có ý nghĩa gì, nàng cũng chú ý đến, Đông Phương vốn là Quốc họ, chỉ có người thuộc hoàng thất mới có họ kép này!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Ngươi có hối hận ?


      Editor: Meo Miu Ciu



      xin lỗi , chỉ có thế này thôi.” Sở Thanh Linh xấu hổ đưa gói bánh bao đến trước mặt .

      “Ta muốn ăn cháo.” Đông Phương Thiểu Tư nhíu nhíu mày.

      “Ngày mai . Hôm nay có.” Sở Thanh Linh có chút đau đầu nhìn về phía Đông Phương Thiểu Tư, như đùa giỡn với mình vậy. Rốt cuộc nam nhân này sống trong gia cảnh thế nào, có biết giờ là tình huống gì ? Còn đòi hỏi cái gì chứ.

      Đông Phương Thiểu Tư chán nản cắn bánh, miệng vết thương ở lưng truyền đến cảm giác mát rượi, biết nàng dùng thuốc gì, mà bây giờ còn đau nữa.

      “Ngươi bị kẻ thù đuổi giết sao?” Sở Thanh Linh ngồi bên cạnh , ngắm nhìn Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng nghĩ thầm. Nam nhân này, chỉ ăn cái bánh nhưng động tác của rất tao nhã, nhìn rất vừa mắt. Rốt cuộc là ai? Tại sao lại đến đây?

      “Có thể coi là vậy.”Đông Phương Thiểu Tư lại ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Linh, cười mị hoặc. “Ánh mắt của ngươi đẹp, cực kỳ trong suốt. hề chứa chút ham muốn nào cả.”

      “Ham muốn sao?” Sở Thanh Linh bĩu môi, gì thêm. Cuộc sống tại khiến nàng rất hài lòng, cầu mong thêm bất cứ điều gì nữa. Vì vậy nàng có ham muốn hay thèm khát bất cứ thứ gì như lời .

      Khi Đông Phương Thiểu Tư ăn xong, Sở Thanh Linh đặt thuốc và nước uống ở bên. “Lát nữa, ngươi nhớ uống thuốc rồi ngủ. Thời tiết bây giờ lạnh lắm, ngươi hãy tạm nghỉ ở đây .”

      thể đến phòng ngủ sao?” Khóe miệng Đông Phương Thiểu Tư hơi nhếch, cười cười có chút gian tà khiến Sở Thanh Linh ngẩn người.

      “Ngủ cái đầu nhà ngươi!” Sở Thanh Linh hừ lạnh, bưng khay ra ngoài, đóng cửa bỏ . Vừa vừa lẩm bẩm, đầu chứa cái gì vậy? Ở thời điểm này còn định chiếm hết tiện nghi của nàng. Chờ vết thương khỏi, nàng phải nhanh tay đuổi ra khỏi nhà. Mà ra nàng cũng chẳng biết gì về lai lịch của , quên , thèm nghĩ nữa. Nhìn cũng thuận mắt đấy, cho nên thích cứu cứu thôi, xem như là cứu chú cún con cũng được.

      Đông Phương Thiểu Tư nhìn ánh nến lập lòe, ánh mắt càng lạnh lẽo, lần này, chắc kẻ kia cũng nên ra mặt thôi. trả giá đắt như thế, chắc phải thu lại được lợi lộc gì chứ? Nhưng ngờ lần này còn kèm thêm cả ‘quà khuyến mãi’. Đông Phương Thiểu Tư nhớ tới đôi mắt trong veo của Sở Thanh Linh, khuôn mặt từ từ lên ý cười. gặp được vật rất thú vị.

      Hôm sau, Sở Thiên Lăng mang theo Sở Mặc Hiên ra ngoài, Đoan Ngọc ở nhà thêu thùa. Sở Thanh Linh sai đầu bếp ra ngoài, còn nàng tự mình ở lại nấu cháo. Nấu xong liền bưng cháo đến căn phòng phía sau hậu viện, cảm thấy khó hiểu, sao nàng lại chiều theo ý tên kia đến như vậy? Bởi vì khuôn mặt đẹp đẽ kia sao? Kì thực cũng đến mức đó, kiếp trước, các soái ca cũng đến nỗi hiếm thấy khó tìm. Tại sao? Có lẽ, bởi vì cảm giác giống như đứa trẻ bốc đồng. Đây là suy nghĩ quái quỷ gì thế? khó hiểu! Sở Thanh Linh lắc đầu, bưng cháo vào phòng. .MiuDĐLQĐ..

      Trong phòng, Đông Phương Thiểu Tư ngồi khoanh chân, nhắm mắt điều hoà thân thể. Nghe tiếng chân Sở Thanh Linh, chậm rãi mở mắt.

      “Ăn cháo .” Sở Thanh Linh đem bát cháo nóng đến trước mặt Đông Phương Thiểu Tư.

      “Ta còn chưa rửa mặt.” Đông Phương Thiểu Tư nghiêm túc đặt vấn đề.

      Khoé miệng Sở Thanh Linh rút gân, bất đắc dĩ đứng dậy: “ biết ta nợ ngươi cái gì, chờ tý!” Dứt lời, xoay người ra ngoài múc nước. Đáy mắt Đông Phương Thiểu Tư thoáng lên vui vẻ, rồi nhìn bát cháo bên cạnh. Tối qua, muốn ăn cháo, sáng nay, nàng bưng tới . Ngoài mẫu thân ra, chưa từng có ai nhường nhịn như vậy. phải vì thân phận mà quan tâm, chăm sóc chẳng có ai. Kể cả có người đó sớm rời xa nơi này, bao giờ quay trở lại nữa.

      Khi Sở Thanh Linh bưng chậu nước vào, liền nhìn thấy đôi mắt đơn vắng vẻ kia. Trong đáy mắt ánh lên tia đau đớn, đơn độc… Sở Thanh Linh giật mình, nam nhân này nghĩ đến chuyện gì? Lại có thể khiến thương tâm như vậy?!

      “Rửa mặt.” Sở Thanh Linh bưng nước tới trước mặt Đông Phương Thiểu Tư.

      “Tay ta đau, ngươi giúp ta .” Đông Phương Thiểu Tư được tấc lại muốn thêm thước, vô sỉ sai bảo Sở Thanh Linh.

      “A?” Sở Thanh Linh muốn mở miệng cự tuyệt, lại nhìn thấy đôi mắt Đông Phương Thiểu Tư lúc nãy còn chứa chút đau thương bây giờ lại ánh lên biết bao hy vọng. Chết tiệt! Sao đôi mắt kia lại khiến người khác đau lòng đến vậy? Sở Thanh Linh than thầm! Nam nhân chết tiệt này, lần này ngươi thắng! Quay đầu, vắt khăn ráo nước, định lau mặt cho Đông Phương Thiểu Tư.

      Đôi mắt Đông Phương Thiểu Tư lóe lên ý đồ bất chính, chớp loé rồi biến mất. Mà Sở Thanh Linh lại nhạy cảm nhìn thấu được ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư, cũng chọc phá , nàng chỉ vươn tay ra, nhéo má Đông Phương Thiểu Tư. Đông Phương Thiểu Tư giật mình, chưa từng có người, , phải là chưa có ai dám làm như thế với .

      “Sao, ngươi thích, ta cứu ngươi, nhéo cái sao? Người còn chưa báo đáp ta đó!” Sở Thanh Linh vắt khăn, lầm bầm. DĐLQĐ

      “Ha ha ––––” Đông Phương Thiểu Tư phá ra cười, trêu tức : “Ngươi muốn cái gì? Cái gì ta cũng có thể đưa cho ngươi!”

      “Gì cũng được?” Sở Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thiểu Tư, nàng cười trêu chọc . “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện với ta câu: "Tại hạ vô tâm, thể báo đáp, chỉ có tấm thân này để báo đáp” đấy nhé".

      Ai ngờ, Sở Thanh Linh vừa dứt câu, Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên. “Nếu như ngươi lòng muốn như thế, ta cũng có thể tặng cho ngươi.”

      “Ta mới cần.” Sở Thanh Linh ngồi xổm phía sau Đông Phương Thiểu Tư, quan sát vết thương lưng, nên thay băng rồi. “Ngươi là kẻ gây tai hoạ, ta làm sao chịu được.” Lời này là , vì dung mạo của Đông Phương Thiểu Tư có thể đạt đến mức sắp gây ra hoạ lớn rồi. Đông Phương Thiểu Tư cảm nhận được bàn tay mềm mại di chuyển lưng của , nếu phải có thân phận đặc biệt, khuôn mặt này mang đến rất nhiều phiền phức.

      giờ miệng vết thương đau nữa đúng ?” Sở Thanh Linh cẩn thận bôi thuốc, rồi dùng vải băng lại, giọng hỏi Đông Phương Thiểu Tư.

      “Ừ.” Đông Phương Thiểu Tư trả lời cách ngắn gọn.

      “Vậy ngươi nghỉ , ta chuẩn bị dược thảo.” Sở Thanh Linh đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài phơi thuốc.

      “Ngươi, … ngày nào đó, ngươi có hối hận vì cứu ta ?” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng mở miệng.

      “Vậy, ta tự tay lấy đao, đâm chết ngươi là xong, cần gì hối hận.” Sở Thanh Linh cười sáng lạn, trịnh trọng .

      “Ha ha ––––” Đông Phương Thiểu Tư cười to, gì nữa, ánh mắt lên tia sáng nhìn theo bóng dáng Sở Thanh Linh.
      Alice LaiChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :