1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tù Sủng - Cố Nam Tây (1/172c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TÙ SỦNG
      Tên gốc: Tù sủng chi rể hữu độc
      Tác giả: Cố Nam Tây
      Convert: ngocquynh520
      Editor: Tâm Thường Lạc
      Số chương: 172 chương + 1 ngoại truyện


      Giới thiệu:

      Trong thế giới của Tả Thành có tổ giả thuyết như sau:

      Nếu như Giang Hạ Sơ sinh, sinh.

      Nếu như Giang Hạ Sơ gây chuyện, thế thân.

      Nếu như Giang Hạ Sơ giết người, cướp của.

      Nếu như Giang Hạ Sơ chết, huỷ toàn bộ thế giới, cùng an giấc ngàn thu.

      Trong lòng của Tả Thành, chỉ có Hạ Sơ, đó là tính mạng của , là cả cuộc đời của .

      Họ hình dung Tả Thành như thế nào đây? Lòng dạ độc ác, giết người như ngoé, sớm nắng chiều mưa, mê hoặc lòng người, thần bí khó lường, phú khả địch quốc...

      Giang Hạ Sơ chỉ : ta ngoan độc, đối với bản thân mình ngoan độc, đối với cũng ngoan độc, trói buộc thân thể của còn chưa đủ, còn muốn cả lòng của .

      tờ giấy đăng ký kết hôn, còn là rể của , mà là chồng .
      Thoại thứ nhất:

      Lần đầu gặp mặt, sợ hãi mà gọi : " rể."

      Lạnh lùng đáp lại câu: "Tả Thành, tên của tôi." Sau cùng còn bổ sung câu, lạnh hơn: " được quên."

      Nửa năm sau, ôm lấy : "Hạ Sơ, tôi em."

      lạnh lùng như băng: " cưới chính là chị ."

      "Nếu như phải vì em, tôi cưới ấy, cũng chưa từng chạm vào ấy."

      "Tả Thành, muốn kéo tôi cùng xuống địa ngục sao?" cười lạnh hỏi ngược lại câu.

      ", tôi bỏ em được. Tôi khiến cho toàn bộ thế giới này xuống địa ngục." Làn môi khẽ mở, ngoan tuyệt khắp cả đất trời.
      Thoại thứ hai:

      "Tả Thành, tôi bất quá là kẻ điên mắc bệnh tâm thần, có lẽ ngày mai bệnh cũ tái phát, nhớ mình là ai." ngẩng đầu, con ngươi mắt mờ mịt nhìn , "Vì tôi như vậy, đáng giá ?"

      hôn , mày mắt, khoé môi: "Hạ Sơ, tôi em, là người phụ nữ tốt đẹp đáng giá nhất của Tả Thành tôi, cho dù là thế giới này, em muốn, cũng tham lam gì, tôi cấp nổi."

      cười, quay lại ôm người đàn ông mà tận xương này: "Tả Thành, nếu có ngày, tôi mắc bệnh, quên làm sao đây?"

      "Tôi nhớ là được rồi."

      "Nếu như ngay cả , cũng nhớ được sao?"

      "Vậy tôi đây để cho em tôi lần nữa."

      Thoại thứ ba:

      "Tả Thành, vẫn luôn chờ tôi đến đây sao?" đến nhà giam thăm, trong bụng là đứa con của Tả Thành.

      mặc áo tù nhân xanh xám nhưng lại toát ra loại đẹp dị: "Hạ Sơ, vẫn luôn đánh cuộc, nếu như em , chúng ta lại nhà đoàn tụ, nếu như phải thế, thà ở trong nhà giam này chết già cũng tốt hơn là em thương ."

      "Tả Thành, em chịu thua." Giọng thoáng chuyển, đầy căm tức oán hận trong lòng, "Nếu muốn bỏ em và cục cưng lại, đem chân tình của em trả lại cho em thôi."

      phen ôm lấy vào lòng, si ngốc mà lẩm bẩm tên của : "Hạ Sơ, Hạ Sơ......" Bàn tay phủ lấy tim , "Cả đời, tim của em, thể trả lại được rồi."

      "Vậy giữ cho tốt, Tả Thành, em cùng xuống địa ngục thôi." ôm lấy người đàn ông mà từng hận, từng , và vẫn còn này.

      "Đừng sợ, Hạ Sơ, ở đây, có người nào dám để cho em xuống địa ngục." sãi bước nhanh ôm lấy cả người ra khỏi phòng giam, "Hạ Sơ, chúng ta về nhà."

      chần chừ: "Nơi này là nhà giam, có thể sao?"

      " có thể, ai dám ." Ngữ khí phải gọi là cuồng vọng.
      Thoại thứ tư:

      Giang Hạ Sơ nâng cao bụng to, mặt trời và đều lười biếng, hỏi: "Tả Thành, hy vọng là con trai hay con ?"

      tay phẩy qua bụng , đáp: "Con , tốt nhất là có bộ dáng của em, tính tình của em."

      Giang Hạ Sơ gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy, nếu là bé trai, bộ dạng giống thôi, nếu như tính tình cũng giống , phải nát tim bao nhiêu ."

      Tả Thành đầy hắc tuyến, chẳng qua cưng chìu mà nhìn : cũng tốt, chỉ cần là con của ấy đều được.

      1vs1, sạch sủng, trước ngược, lệ rơi đầy mặt, sau sủng, vô pháp vô thiên​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở đầu: Tù sủng

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Loài hoa đó, nở vào đầu mùa hè, có cái tên rất đẹp —— túc. Thời kỳ ra hoa của hoa túc rất ngắn, nở lắm, mười mùa hoa luân hồi, đầu mùa hè tránh khỏi hoa túc đầy hoang dã.

      Trong nội tâm của Tả Thành, xây khu nhà lầu Đồng Tước, khoá Giang Hạ Sơ của . Thành khóa Hạ Sơ, thoáng cái cách đời.

      Đảo mắt, lại là đầu mùa hè, tháng tư mùa hoa túc nở, rất lạnh rất lạnh.

      Ban đêm, ánh trăng chưa đầy, màu vàng hơi đỏ nhàn nhạt bao phủ tầng mỏng. Gió mát thổi qua làn nước hồ đầu mùa hè nhíu cái, còn có giữa đôi mày của trong mộng

      giọt nước mắt rơi ra trợt xuống, ướt áo gối. Dưới đèn lưu ly, trẻ với gương mặt tái nhợt, bờ môi xinh đẹp đỏ như máu mím lại.

      Người chưa tỉnh, mộng chưa tan, ai đó bên gối suy nghĩ rối loạn?

      Trong phòng ánh đèn mờ tối, nhưng vẫn đến mức tối sầm, bởi vì kia sợ bóng tối.

      bên áo gối, cạnh là Tả Thành. Trăng non chiếu rọi, bóng người giường, run rẩy, bên người đôi mắt mở ra so với bóng đêm lúc này còn tối hơn.

      bên cạnh khẽ run, Tả Thành đưa tay, vòng lấy , mà dỗ dành: "Thâm Hạ, tỉnh lại tỉnh lại, Thâm Hạ, đừng sợ."

      Giang Thâm Hạ bị ác mộng, kéo dài vài ngày, thức dậy rồi sao, lại tiếp tục, có lúc lại tỉnh.

      Bàn tay của Tả Thành, lúc nào cũng lành lạnh, khi ôm lấy bả vai của Giang Thâm Hạ, độ ấm thấm vào da thịt . Hàng lông mi dài giống như cánh bướm bị ướt, khẽ run, lại mở ra, con ngươi mờ mịt giống như đứa trẻ bị lạc đường, bất lực, sợ hãi như vậy. quay đầu, nhìn ở bên cạnh, giọng thử thăm dò: "Tả Thành?"

      Mới vừa rồi đó là mộng, vậy bây giờ sao? Là thực? Nhưng mà tại sao lại càng giống như mộng vậy?

      Động tác của dịu dàng mà vỗ vai của , trong giọng đầy mê hoặc chỉ có riêng ở Tả Thành: "Đừng sợ, chẳng qua là nằm mơ."

      Trong ánh mắt, có nửa điểm tỉnh táo, tỉnh lại như thế, nhưng mà lại cảm thấy hoảng hoảng hốt hốt, lôi ống tay áo của : "Tả Thành, Tả Thành, là có đúng hay ?"

      Đây phải là mộng có đúng hay ? Vậy mới vừa rồi là cái gì? Cũng phải là mộng sao. Rốt cuộc là ai? Giang Thâm Hạ? Phải ?

      Tả Thành hôn lên hàng mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh cứng giống thường ngày: "Ừ, Thâm Hạ, ở đây."

      Hạ Sơ, vẫn luôn ở đây, chỉ cần nơi nào có em. Trong lòng gọi tên là Hạ Sơ, phải Thâm Hạ, nhưng mà đây là bí mật của , thể để cho này biết được.

      Bàn tay vốn nắm lấy quần áo của Tả Thành, đột nhiên buông ra. Tả Thành, có thể đừng gạt em hay , em tỉnh lại rồi...

      Giọng như nước trong gợn sóng, giữa màn đêm mênh mông vắng lặng, vang vọng, kề sát nỉ non: "Mới vừa rồi em nằm mơ, em mơ thấy em biến thành Hạ Sơ rồi, Hạ Sơ mười tuổi, Hạ Sơ mười sáu tuổi, Hạ Sơ mười bảy tuổi, mỗi hình dáng của Hạ Sơ đều có, Hạ Sơ cười, sau đó chỉ chốc lát sau, lại khóc rồi, khóc đến đau lòng." Bàn tay lướt qua chiếc gối ươn ướt, "Nhìn xem, cả gối nằm đều ướt, dường như người kia quả là em." nhìn , bất giác nước mắt lại rơi xuống.

      nhìn thấy, con ngươi của Tả Thành đột nhiên biến thành màu đen, sắc bén giống như diều hâu vào ban đêm.

      Tả Thành ôm chặt, tiếng chợt lưu loát: "Thâm Hạ, đừng nữa."

      Rốt cuộc, mơ thấy cái gì? Tả Thành sợ như vậy, Giang Thâm Hạ cần tỉnh táo, bất kể là mơ, hay là tỉnh, cũng cần tỉnh táo.

      cứng nhắc nhúc nhích, chẳng qua là càng ngừng lẩm bẩm về giấc mơ của : ", Hạ Sơ ấy khóc, khóc suốt, mưa rơi to, ấy ấy sợ, ấy lạc rồi, về được, chúng ta để cho Hạ Sơ trở lại có được hay ?"

      Sau đó cái gì cũng , chẳng qua là nâng mắt, nhìn lẳng lặng như vậy, ánh mắt giống như người bước ra từ bức hoạ thời Trung Cổ, trống rỗng như vậy.

      Tả Thành nhìn sang lông mày , môi của , mặt của , duy chỉ có nhìn vào mắt của , : "Thâm Hạ, Hạ Sơ rồi, đến chỗ rất xa, ấy rất khoẻ, cho nên, cần nghĩ đến ấy, quên ấy có được ?"

      Giang Hạ Sơ thể trở lại, thể, như vậy mới có thể giữ được .

      Ánh mắt lạnh lẽo, mờ , mặt thay đổi hỏi: " hi vọng tôi quên sao? Tả Thành, hy vọng tôi nhớ tới Hạ Sơ sao? hy vọng ấy trở lại sao?"

      Đột nhiên, im lặng làm lòng người cứng lại, lâu sau, mới mở miệng, tựa như đầu độc: "Thâm Hạ, là Tả Thành, là Tả Thành em thích nhất, bên cạnh em, cho nên chớ suy nghĩ lung tung có được hay ?"

      Cái gì cũng có thể sai, cái gì cũng có thể quên, hoặc là nhớ , cái gì cũng có thể thay đổi, chỉ cần nhớ thương , chỉ cần như vậy.

      đột nhiên cười lạnh: "Đúng vậy, là Tả Thành Thâm Hạ thích nhất, luôn luôn ở cùng Thâm Hạ có đúng ?"

      Thâm Hạ, mà phải tôi.

      Giây lát, mới gật đầu: "Ừ."

      Vậy mà giây sau, Tả Thành suy nghĩ, rốt cuộc ở bên , hay là Giang Thâm Hạ, ngay cả từ đầu đến cuối tỉnh táo như cũng bắt đầu mơ hồ.

      vẫn là cười yếu ớt , trong con ngươi mắt bao phủ tầng băng sương dầy: "Nhưng mà, Thâm Hạ ở thiên đường đấy, cũng muốn ở cùng ấy sao?" Nặng nề, đẩy ra , " muốn Hạ Sơ trở lại, để cho ấy đến chỗ xa, nhưng mà, Tả Thành, Hạ Sơ trở lại, tôi trở lại."

      Giang Hạ Sơ trở lại, giấc mộng, hoàn toàn tỉnh táo rồi, ra là phải Giang Thâm Hạ, mà là Giang Hạ Sơ, lại có thể quên mất.

      Tả Thành gần như thể tin: "Thâm Hạ, ——" ánh sao trong mắt sau cái chớp mắt rơi xuống, tan tác tất cả ánh sáng lung linh.

      ", tôi phải Thâm Hạ, tôi là Hạ Sơ." cười lạnh, cười ra nước mắt.

      Rốt cục, tỉnh dậy rồi sao, tỉnh khỏi giấc mộng mà Tả Thành thêu dệt.

      đời còn có Giang Thâm Hạ Tả Thành nữa rồi, chỉ có Giang Hạ Sơ hận Tả Thành.

      Giang Hạ Sơ là nắm cát Tả Thành cầm ở trong tay mà, dùng sức như vậy, dụng tâm, vẫn thể nào nắm chặt, vẫn luôn muốn đẩy ra sao? Coi như thể đến lúc đất già cỗi trời hoang tàn, vậy cũng phải lâu thêm chút, chút nữa là được rồi.

      còn chưa kịp nhiều chút, nhiều hơn chút nữa.

      còn chưa kịp cho biết, sân thượng cây hoa quỳ nở hoa.

      còn chưa kịp đổi rèm cửa sổ phòng khách thành màu trắng thích nhất.

      còn chưa kịp để cho nhanh quên quá khứ qua, cùng bắt đầu đến bạc đầy.

      --- -------

      ra là có nhiều chuyện như vậy cũng kịp làm, lại tỉnh táo rồi.

      Từng chút từng chút , lui về phía sau, cùng kéo ra khoảng cách ngay cả chạm tay cũng khó khăn. Nơi cổ họng dường như tắc nghẹn cái gì, khó có thể phát , nhưng mà dừng lại được, ra chuyện thực khó coi như vậy: "Thâm Hạ thích nhất Tả Thành, nhưng mà, tôi phải Thâm Hạ, Tả Thành, tôi là Giang Hạ Sơ, ký ức trong mơ đều là của tôi, cho nên mới ràng như vậy, cho nên tôi mới có thể khóc ." Từng chữ từng chữ , bất ngờ lạnh như băng, lạnh thấu xương, "Tôi là Giang Hạ Sơ, Thâm Hạ chết, là , là xoá trí nhớ của tôi, là đem tôi biến thành chị ấy, bởi vì Giang Hạ Sơ vĩnh viễn , nhưng Giang Thâm Hạ giống vậy, cho nên, đem tôi biến thành chị ấy, có đúng hay ?." trầm mặc, trong mắt nặng trĩu như sương chiều giữa hoàng hôn, lại rống lớn, nhìn thâth gần: "Có đúng hay ?"

      Tả Thành vẫn như cũ gì, chẳng qua là đôi con ngươi so với lúc vừa rồi còn chấm ánh sáng từng chút từng chút ảm đạm .

      giải thích, cam chịu.

      Giang Hạ Sơ cười lạnh, cười ra nước mắt.

      Giang Thâm Hạ —— chị của , sớm mai táng vào cái đêm mười hai năm trước rồi, Tả Thành lại buồn cười để cho thành Giang Thâm Hạ.

      Nửa năm, trăm tám mươi ba ngày, bốn ngàn ba trăm chín mươi hai giờ, vô số từng giây từng phút, Tả Thành đều gạt .

      Khi đó, mới tỉnh.

      : "Em là Thâm Hạ."

      u mê lặp lại: "Tôi là Thâm Hạ."

      : "Có nhớ ? Thâm Hạ người nào?"

      nghĩ tới: "Thâm Hạ Tả Thành, thích nhất Tả Thành nữa."

      : "Ừ, tôi là Tả Thành, tôi là Tả Thành của em."

      cười: " là Tả Thành, Tả Thành, là , em , trở lại bên cạnh em rồi."

      --- ------ ----

      Có bao nhiêu buồn cười mà, ngu như vậy, lại khôn khéo như vậy.

      Thế đáng xấu hổ, cư nhiên trộm tim của người bệnh tâm thần.

      Bệnh tâm thần, đáng sợ như ma quỷ, nhớ mình là người nào, khóa lại vài thứ, rối loạn vài thứ.

      Giang Hạ Sơ trở lại, mang theo phòng bị giống hệt trước kia, lại chán ghét, Tả Thành rút lại bàn tay vươn ra, giữa hàng mày rậm, bờ môi mỏng dường như giễu cợt bản thân: "Em tỉnh dậy, tôi còn tưởng rằng có thể lừa gạt cả đời chứ?"

      Tại sao lừa gạt cả đời ? Nhất định là đủ cố gắng. Sáu năm trước, hi vọng bệnh tâm thần như vậy, nhưng bây giờ lại thống hận tỉnh táo như vậy.

      Con người, quả nhiên là lòng tham đáy. Sáu năm trước, Giang Hạ Sơ bệnh tâm thần biến thành Quý Khiêm Thành. Sáu năm sau, Giang Hạ Sơ lại lần nữa bệnh tâm thần, biến thành Giang Thâm Hạ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ nhất: gặp lại

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tí tách, kim chỉ giờ chuyển tới năm trước.

      Ngã rẽ gặp nhau.

      Ngã rẽ, gặp phải, là ai đây? Lúc này bên trong tràn ngập hương cà phê nhàn nhạt, ánh tà dương như phủ đầy trân châu trong buổi chiều hè.

      bộ váy liền áo ngang gối màu đen, mái tóc đen nhánh hơi xoăn tùy ý thả rơi hai vai, đôi mắt từng trong suốt linh động, vẫn xinh đẹp như ngày nào, lại tựa hồ như bao trùm tầng bụi đất dầy, trở nên mờ , có chút tang thương.

      còn là Giang Hạ Sơ năm nào vô ưu ngây thơ, có thể chạy trốn cất cao giọng hát trong mỏ dầu rồi, năm tháng rút vẻ xinh đẹp của , lại mài phẳng góc cạnh hồn nhiên trong sáng ngày đó của . Nếu như từng là Lưu Ly, hôm nay chẳng qua là thủy tinh thôi, tản rồi hơi ấm, bề ngoài lạnh như băng là ngụy trang, là điều kiện sinh tồn.

      Vẻ tươi cười, trong sáng, giản đơn. . . . . . Những thứ tốt đẹp gì đó Giang Hạ Sơ đều vứt bỏ, nếu như còn có cái gì thay đổi, chỉ có sống lưng luôn thẳng tắp.
      1789. . . . . . cái bảng hiệu cửa, mặt mũi xinh đẹp, ánh mắt nhàn nhạt, Giang Hạ Sơ rũ lông mi xuống tới bên khung cửa màu vàng kim, ngẩng đầu, đầu ngón tay chạm khóa cửa. . . . . .

      Két ——

      Cửa chậm rãi mở ra, có ánh đèn lờ mờ hắt lên cửa, còn gương mặt đơn thuần của Giang Hạ Sơ, có thần sắc dư thừa, việc ngụy trang vô cùng thuần thục như gió nước trôi rồi.

      Ánh đèn đổ xuống, cái bóng lưng kia giọi vào mi mắt Giang Hạ Sơ, vừa quen thuộc mà lại xa lạ. . . . . . mùi thuốc lá như như ập vào mặt. Giang Hạ Sơ ngẩng đầu, chau mày lại.

      Đàn ông? Lâm Khuynh Nghiên sao? Chân mày của Giang Hạ Sơ càng lúc càng nhíu chặt, dường như có loại dự cảm tốt tràn đầy trời đất, nó tới có chút nào gọi là báo trước.

      Khoảng cách cái xoay người, khoảng cách Thiên đường tới địa ngục cũng bất quá như thế.

      Đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, đau, lại vô tri giác. . . . . .

      Cơn ác mộng bị áp chế nhiều năm bắt đầu kéo trở lại.
      Tả Thành. . . . . .

      Chôn người đàn ông sâu tận trong tim Giang Hạ Sơ.

      Chôn tất cả đàn ông của Giang Hạ Sơ.

      Nhưng, lại xoá hết vết tích của người đàn ông trước mắt......

      trầm mặt, tâm tình trong mắt làm cho người ta nhìn ra được, chậm rãi, nhìn mặt , từng bước từng bước, dường như dài hơn mùa trong năm. run rẩy, biết làm sao, muốn lui bước nhưng còn đường có thể lui.

      Rất gần rất gần, khoảng cách có thể chạm tay đến, chỉ cách bước, có thể chạm được rồi, phải là trong mộng, lại tựa như trong mộng, đưa tay, đúng là ngừng được run rẩy, hàng đêm trong mộng, cũng dám đụng sát vào, giống như cái mộng cảnh mong manh, chỉ sợ đưa tay với bọt. đôi bàn tay xinh đẹp, cứ như vậy mà luống cuống lơ lửng giữa trung.

      Nhưng, lui về sau. . . . . . Bao lâu trước kia từng đó là đôi bàn tay đẹp, hôm nay tránh như rắn rết.

      Giang Hạ Sơ, Giang Hạ Sơ. . . . . . Từ mười năm trước cái tên này khắc sâu trong lòng, Tả Thành lại gọi ra miệng. . . . . . Ánh mắt trầm lắng sâu kín như sương chiều, vừa ra tiếng, hẳn là run rẩy như thế: "Tôi rốt cuộc tìm được em rồi."

      tìm kiếm, nhớ nhung mong muốn, mạch đập của mất theo , rốt cục lấy lại được rồi, rốt cuộc, bao giờ ... buông tay nữa. . . . . .

      Cách mấy bước khoảng cách, ràng lui bước né tránh, ánh mắt nhàn nhạt, tựa như chưa từng quen biết: "Tôi vẫn trốn thoát."

      Khoảng cách rất gần, trốn thoát, nhưng trái tim lại có tầng xa cách mông muội rất rất xa, hôm nay bọn họ là người quen mà xa lạ.

      Tả Thành mím môi, dường như rất dùng sức, chân mày cũng nhíu lại chặt, Tả Thành như vậy, là Giang Hạ Sơ vẫn rất quen thuộc, bất kể muốn thừa nhận.

      Quen thuộc, còn có thói quen của Tả Thành lúc chuyện lạnh như băng: "Năm năm, mỗi thời mỗi khắc đều tìm khắp nơi."

      "Phải ?" ngược lại Giang Hạ Sơ nhếch môi cười, lành lạnh châm chọc, "Tuy nhiên tôi mỗi thời mỗi khắc đều nhớ làm thế nào né tránh ."

      quay lại nhìn thẳng mắt , chút nào né tránh, quật cường giống như con nhím sắc nhọn, cả người gai góc châm vào Tả Thành khiến trái tim mềm mại.

      "Hạ Sơ, có thể đừng đối chọi gay gắt như thế hay ?" Người đàn ông đó vĩnh viễn kiêu ngạo độc tôn nhưng giờ ở trước mặt Giang Hạ Sơ lại có phần bất lực giống như đứa bé.

      "Nếu sao?" ngược lại cười lành lạnh, "Biết tôi ngay lúc đó nghĩ gì ?"

      "Trốn." chữ giống như ngọn lửa bất ngờ, từ trong cổ đốt thẳng tới trái tim.

      Nếu muốn suy đoán lòng người, tuyệt đối lấy Tả Thành. Lúc này đoán nên tuyệt vọng mà thấy chán ghét.

      "Em vẫn giống như trước kia." Con ngươi chợt sa sầm, lạnh lùng khốc liệt, "Tôi cuối cùng cũng tùy ý em nắm trong tay."

      Trong mắt Tả Thành, giữa mày, là mảnh u ám, trong mắt lắng đọng lại, chẳng qua là thể làm gì, từng chữ như từ kẽ răng mài ra: "Chỉ cần Tả Thành tôi còn sống ngày, em muốn rời khỏi, vọng tưởng!"

      "Vậy là muốn nhốt tôi lần nữa sao? Lần này lại là bao lâu? Cả đời?" Giang Hạ Sơ vẫn bình tĩnh như lúc đầu, cứ cười như vậy, cười đến khiên cưỡng, cười đến gai mắt người ta.

      "Nếu như có thể , cứ như vậy cả đời thôi." Đưa tay, ôm vào lòng, dường như dùng tất cả khí lực, giam cầm chặt, lông mi dài hơi rũ, chỉ vì Tả Thành che mảnh bi thương.

      Giang Hạ Sơ giãy giụa, chóp mũi bây giờ từng là hương vị quen thuộc, tâm lạnh tận xương, lời cũng lạnh: "Trừ khi tôi chết."

      "Cho dù chết, em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của Tả Thành tôi."

      Tả Thành chính là người như vậy, thế giới của chưa từng có thỏa hiệp, hề có ý niệm để người ta ra lệnh cho , chỉ có thể sử dụng phương pháp cực đoan, quan tâm hay hành hạ lẫn nhau cũng nguyện buông tay.

      "Vậy mang thi thể của tôi trở về thôi." Lời nhàng khe khẽ của quanh quẩn bên tai Tả Thành, lại tràn đầy khí khái kiên cường, khóe môi cong lên thoáng chút kiên quyết.

      Bàn tay vòng sau lưng Giang Hạ Sơ lại chuyển qua cổ tay , buộc chặt, rất dùng sức, dường như có tiếng xương rung động, cách ra khoảng cách tương đối. Giọng trầm khàn, Tả Thành như vậy lại có phần tiều tuỵ: " có ai có thể uy hiếp tôi." Trừ Giang Hạ Sơ, cõi đời này sợ rằng người nào nữa có thể khiến cho đau, nhưng cho Giang Hạ Sơ quyền lợi như vậy, lại vui vẻ chịu đựng.

      cười lạnh nhàn nhạt, lúm đồng tiền bên khóe miệng gần như thể nhận ra, chỉ có chút độ cong châm chọc như có như : "Tôi biết." Trở lại, đến gần, sát bên tai Tả Thành, giọng như nước trong khẽ gợn sóng hẳn là lạnh lẽo và khốc liệt, "Chẳng qua là, biết người trọng sống chết, khi ngoan tuyệt và vùng lên có bao nhiêu kinh khủng."

      Nếu bàn đến ngoan tuyệt, quả Tả Thành cũng đành phải ở dưới. này, đối với người khác rất tốt, đối với mình ngoan độc.

      Con ngươi mắt bị nhuộm thứ gọi là hoảng sợ đánh thẳng về phía trước, giọng , trầm trầm lưu loát, từng chữ từng chữ giống như bị hun khói: "Hạ Sơ, cần thử lấy tính mạng của em để đánh cuộc." Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng băng giá của , "Tôi cá là chịu nổi, em cũng đánh cuộc được."

      " có thể thử chút xem."

      "Đừng mơ tưởng!"

      Nếu như, người liều lĩnh, người cũng đoái hoài ngoảnh lại nhìn, hai dạng cố chấp nhất định tổn thương, biết kết cục nhưng cách nào thoát khỏi.

      Trong mắt của chỉ có hủy thiên diệt địa bá đạo, trong mắt kiên quyết thà làm ngọc vỡ, ra là bọn họ giống nhau như vậy —— cũng ngang bướng như thế.

      "Ngay bây giờ có thể buông tay sao? Tả tiên sinh." Giọng của Giang Hạ Sơ xa cách lạnh như băng.

      Tả tiên sinh. . . . . .

      ra là bọn họ cách nhau khoảng cách cực xa.
      Tay rất đau, dùng sức như vậy, làm thế nào có thể gây tổn thương cho .

      Mặt mày Giang Hạ Sơ chút nào kích động, chân mày nhăn cũng nhăn cái, cổ tay có vệt dài đỏ thẫm cũng thèm động.

      Tả Thành trầm mặc, gương mặt tuấn dật hoàn toàn mịt mờ u, Giang Hạ Sơ cũng để đường lui, chữ chữ như kim châm: " phải sao? Vậy hẳn gọi là gì? rể?" cười lạnh, " xứng sao?" hơi ngửa đầu, kề sát bên tai Tả Thành, năng đầy khí phách ngoan tuyệt: "Tôi thà rằng chưa từng quen người là ."

      Hai người , bởi vì người này mà chết,

      Sau khi chôn theo, chỉ còn dư lại cái xác hồn.

      Người đàn ông này lại như mạng,

      Người đàn ông này là. . . . . . rể ,

      tình nguyện chưa từng quen Tả Thành,

      Buồn cười ?

      Rất buồn cười thôi, ngay cả Giang Hạ Sơ cũng cảm thấy như vậy, cho nên nhịn được mà cười, cười đến tùy ý, cười đến chua xót, ngẩng đầu, trong mắt lại tràn về ấm áp.

      "Đời này, có Tả Thành, cũng có Giang Hạ Sơ."

      chẳng qua là cười, cười , cũng cười mình: "Vậy tôi tình nguyện có con người của tôi."

      Rốt cuộc là hận như thế nào, tan đến trong xương, trong sinh mệnh.

      "Đừng cười như vậy."

      Thu lại ý cười, châm chọc: " vẫn là như vậy, tự cho là có thể nắm trong tay hết thảy, ít nhất tôi, thể." Cúi đầu, trong lời có chút nào độ ấm, "Buông tay."

      "Buông em ra, trừ khi tôi chết."

      "Đến chết rời, phải ?" Nhìn vào mắt Tả Thành, che giấu căm ghét trắng trợn của , cay nghiệt: "Tôi chưa từng hận người nào như vậy."

      Bao lâu trước kia, có ngày đất đầy tuyết, vẫn là đôi bàn tay đẹp như vậy, từng muốn quý trọng, tuy nhiên đôi tay này, nhuộm máu người thân của rồi, chỉ còn hận, cũng chỉ có thể còn lại là hận.

      "Vậy hận , ít nhất để cho em nhớ tôi cả đời."

      thể , hận thôi, ít nhất có người tưởng niệm, ít nhất còn nhớ , khi nào Tả Thành trở nên hèn mọn như thế rồi.

      lắc đầu, buột miệng mà đáp lại: " đáng giá." Đưa ra tay trái, kéo ràng buộc của Tả Thành ra, từng ngón tay , tay phải của , tay phải của , còn dây dưa nữa, quyết tuyệt mà xoay người, "Đừng để cho tôi nhìn thấy những tên kia theo dõi chúng tôi nữa."

      Trời chiều khi nào tan lớp sương mù của buổi hoàng hôn, vầng trăng vỡ treo giữa trời nằm đầu ngón tay , ngón tay trắng ngần sáng long lanh, khớp xương ràng.

      Bàn tay là đẹp mà, nhưng lại run rẩy, tay cuối cùng giữ được hơi ấm của .

      Đôi mắt sâu lắng, lạnh lẽo giá buốt như băng bao trùm gần như tan biến mất, trong đồng tử, bóng lưng Giang Hạ Sơ mơ hồ, biến mất, quanh quẩn tan là tình cảm nồng nàn chan chứa. Trong đêm, người ấy mình độc thoại, nhàng, ưu thương: "Làm thế nào, tôi mới có thể giữ được em lại?"

      "Hạ Sơ, Hạ Sơ. . . . . ."

      Năm năm rồi, Tả Thành lần đầu tiên gọi ra cái tên này, cũng là vở hài kịch.
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :