1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tù phi của Tà Vương - Túy Thái Bình (c13) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

      Tù phi của Tà Vương

      Túy Thái Bình
      Convert: ngocquynh520

      Editor : Lăng Lăng

      1-2 chương/ ngày

      Độ dài : 135 chương & 6 ngoại truyện ( khoảng 611 trang word)

      Nhân vật chính : Nam Cung Dạ & Thẩm Thanh Y ( Thư Mạt ) (HE)

      Giới thiệu :


      Nam Cung Dạ mỉm cười, đôi mắt phượng dưới ánh trăng nhàn nhạt càng thêm trong trẻo :

      “ Vương phi sau khi mất trí nhớ….. Chẳng lẽ thích vi phu đến thế sao?”

      Tà khí , tà mị cười.

      Mơ hồ, cảm giác chân thực tựa như ảo giác !

      Thiếu nữ nghe được đáp án, cuối cùng cảm thấy thở phào nhõm. Nhưng, cỗ thất vọng lờ mờ trào ra trong lòng

      Vì sao….. Lại có cảm giác kì quái như thế?

      Mặt cúi thấp, nàng thấp giọng lẩm bẩm :

      "Có lẽ, là như vậy. . . . . . Cũng chừng!"

      Loại cảm giác kì quái này, ngay cả chính nàng cũng .

      Lời chậm rãi tuôn ra, bị gió đêm thổi trúng, chịu nổi!

      Lại ngửa đầu, nàng quan sát dung nhan tuyệt mĩ hiếm khi lặng im trước mặt. Ánh mắt của , hình như lâm vào hồi ức nào đó, mang theo tia sáng nàng chưa từng thấy qua ….. Sửng sốt?

      “ Nam Cung Dạ?”

      lại nở nụ cười, cười đến tà mị, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra phong tình nên lời, khóe môi cong lên, những sợi tóc tun bay trong dạ phong, nhàng mơn trớn khuôn mặt của Thư Mạt

      “ Chẳng lẽ vương phi…… quên những lời vi phu ….. đêm đó rồi sao?”

      Biểu tình mặt , mang theo 3 phần đùa cợt, ba phần tự giễu , lại thêm ba phần. . . . . . cảm xúc.

      Thư Mạt hơi hơi há mồm, lại phát mình được lời nào, lời của vương phi đêm đó, chính là mấu chốt của vấn đề.

      Vương Phi tại sao thất sủng? Phản ứng của Nam Cung Dạ vì sao kỳ quái như vậy ?

      Ti Ti từng đợt từng đợt, tầng tầng lớp lớp.

      Giống như trong mộng, giống như cuốn lấy nàng trong đám sương mù mờ mit……​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giới thiệu

      Trời vừa mới sáng, mặt trời phía Đông cùng vừa nhô lên, những tia nắng ban mai ôn nhu chiếu vào trong viện thanh u (1) lại có chút vắng vẻ, cây cỏ lay động theo gió mang đến từng trận hương thơm mát

      giường, thiếu nữ lẳng lặng nhắm mắt, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn nhìn thấy dấu hiệu của sinh mệnh

      Đứng ở bên cạnh giường, thiếu nữ áo tím gắt gao cắn môi dưới, cúi tại bên người, tay tự chủ gắt gao nắm thành quyền, các ngón tay giữa dường như muốn siết chặt vào nhau

      Trong mắt Ấn Hàm, tầng sương mù nhàn nhạt, tràn đầy sợ hãi, chăm chú nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi ở giường

      Tay của thiếu niên khẽ đặt mạch của thiếu nữ, lông mày hơi hơi nhăn lại, tựa hồ vì việc của người nào đó mà cảm thấy thể tin tưởng được

      “ Sư huynh, uổng phí khí lực, cứu được ?”

      thiếu niên ngồi ở bên cạnh bàn, thân lam y bưng ly trà uống chút để ý liếc mắt nhìn nữ tử giường, thờ ơ

      Nghe được lời của thiếu niên kia, thân thể của thiếu nữ áo tím đứng bên giường run lên chút, sương mù trong mắt ngày càng dầy

      Thiếu niên ngồi ở bên giường quay đầu liếc mắt nhìn cái, chậm rãi thu tay lại, nhàng lại rang phun ra chữ :

      Gì?. Lam y thiếu niên đặt ly trà xuống, hiếm khi thấy y nghiêm chỉnh rồi thẳng người, có ý tứ gì?. Khi chuyện, người dời bước đến bên giường, từ cao nhìn xuống dung mạo mỹ lệ nhưng lại có chút huyết sắc. Mắt to chớp chớp ràng mang điểm hưng phấn.

      Thiếu nữ áo tím đứng bên giường cũng kinh hỉ, mặt vốn tuyệt vọng nay tự chủ được dấy lên tia hy vong nhìn về phía hắc y thiếu niên : Diêu đai ca có phải có biện pháp cứu chủ tử hay ?!

      Hắc y thiếu niên liếc mắt nhìn bọn họ, mặt chút thay đổi, mặt mang suy nghĩ sâu xa, do dự hồi lâu, dùng khăn bao lấy đầu tiễn dính máu đưa cho lam y thiếu niên

      Lam y thiếu niên hiểu, tiếp nhận đầu tiễn, trợn mắt to kinh ngạc?. phải vừa mới kiểm tra rồi sao?. Có cái gì phù hợp sao?

      Vừa rồi, khi nàng vừa tắt thở, hắc y thiếu niên nhàn nhạt đảo mắt nhìn về phía nữ tử áo tím mặt trắng bệch còn chút máu

      có khả năng, chủ tử làm sao có thể chết, vừa rồi phải ngươi có thể cứu chủ tử sao?.” Thiếu nữ áo tím nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, làm lông mày hắc y nam tử hơi nhíu lại, nâng tay lên giúp nàng lau nước mắt, động tác phi thường dịu dàng

      Lam y nam tử tựa hồ hiểu được chút, trực tiếp vòng qua 2 người bọn họ, về phía giường, kéo tay của nữ tử. Ngón tay và ngón giữa đặt tại mạch của nàng, nhịn được kinh hô ra tiếng : Làm sao có thể?. Lời phun ra hoàn toàn có chút nào hưng phấn

      “ Sư huynh”

      Lam y nam tử mạnh mẽ ngẩng đầu, con ngươi lóe sáng kinh người

      Hắc y thiếu niên gật gật đầu tuy rằng rất khó giải thích nhưng nàng là sống lại

      đời này thậm chí có người trúng băng thiền độc mà vẫn chết đúng là thần kì. . Áo lam thiếu niên cơ hồ là khẩn cấp

      “ Sư huynh, người này giao cho ta !. Ta phải hảo hảo nghiên cứu chút”

      Nữ tử ngay ngẩn cả người, khuôn mặt thanh lệ nhìn chằm chằm bọn họ. Trong ánh mắt vẫn còn đọng hơi nước, chớp mắt nhìn hắc y nam tử

      Hắc y nam tử mặt biểu cảm nhìn lại nàng, đột nhiên vươn tay kéo nàng vào trong lòng, thản nhiên : “ Cứ giao cho Khinh Phong

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Tỉnh lại

      "Ta thực thích ngươi , ."

      Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thân ảnh mảnh khảnh đối diện

      " Ngươi rất xinh đẹp cũng rất đáng

      “ Nhưng là….” Đối diện với bóng dáng mảnh khảnh đối diện, nàng hơi hơi nhíu mày, nắm chặt tay :

      “ Vì sao ta lại biến thành ngươi?, Vì sao tên của ta lại biến thành Thẩm Thanh Y” Nữ tử chuyện đột nhiên đứng lên, cầm lấy cái cốc đập vỡ

      Sau đó mảnh vụn của chiếc cốc mặt đất cũng văn đến chiếc gương

      Ta rang là Thư Mạt nhưng vì sao mạc danh kì diệu lại biến thành Thẩm Thanh Y?. rang ta yên lành dạo trao viện bảo tàng vì sao lại xuất ở nơi này?.

      Sau khi trút giận xong, Thư Mạt giống như quả cầu bị xì hơi ngã ngồi ghế, rang nàng cùng học trưởng tìm kiếm tư liệu trong thư viện, vì sao lại …?. Thư Mạt vẻ mặt buồn bực nhìn quần áo người mình

      Nàng suy nghĩ muốn tự với chính mình đây chẳng qua chỉ là cơn ác mộng thôi, sau khi hồi tỉnh lại tất cả vẫn giống như trước, như chưa từng diễn ra gì cả, nàng vẫn vui vẻ, xem soái ca của nàng a!

      Thế nhưng, bờ vai mơ hồ truyền đến từng đợt co rút đau đớn, nhắc nhở nàng đừng mơ mộng hão huyền. Ai! Đây biết là lần thứ mấy nàng thở dài rồi, chỉ sợ cây Diệp Tử cũng phải cảm than làm cho nàng rơi xuống a!

      Chủ tử của thân thể này ném cục diện rối rắm này lại cho mình rồi phủi chân chạy lấy người, làm khó nàng. Mới vừa trợn mắt còn chưa nhìn cảnh vật xung quanh, liền phát bản thân chẳng biết tại sao bị trọng thương, ngay cả di chuyển chút, bả vai truyền đến đau nhức

      là buồn bực!. Người luôn luôn khỏe mạnh như nàng, thế nhưng cũng có ngày nằm giường thể xuống được

      Sớm biết rằng như vậy nàng trèo lên cỗ xe ngựa quỷ dị kia. Chiếc xe ngựa kia rất đẹp, rất xa hoa, đột ngột xuất trong sân người, mặt có ghi tên, niên đại, chủ nhân. Nàng nhất thời tò mò leo lên, nếu biết phải xuyên qua có đánh chết nàng cũng leo lên

      Vấn đề nhất định là xuất chiếc xe ngựa kia, bởi vì khi nàng vừa leo lên, đột nhiên bả vai truyền đến đau đớn, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy xe ngựa vốn nên yên tĩnh, đột nhiên hối hả chạy trốn

      Trí nhớ huyễn hoặc, đứt đoạn làm cho đầu óc của nàng trở nên trống rỗng

      Tỉnh lại lần nữa thấy tình huống tại hơn nữa nghe thị nữ của chủ nhân thân thể này nàng hôn mê hơn 10 ngày

      Đều lời lòng hiếu kì có thể giết chết 1 con mèo, lời này quả nhiên sai

      Ngay tại lúc Thư Mạt hối hận thôi vì hành vi của mình nữ tử mặc quần áo màu tím đẩy cửa vào, trong tay cầm chén thuốc, chất lỏng màu đen thui bốc lên hơi nóng

      “ Chủ tử, tại sao lại xuống giường?”

      Tiếng hơi kích động vang lên, Thư Mạt ngẩng đầu nhìn về phía Tập Nhân, tới. Tập Nhân là chiếu cố nàng suốt mấy ngày qua. Trong tay nàng ta cầm bát thuốc đen thui. Còn muốn nàng uống thuốc sao?. Thương thế của nàng tốt lắm rồi, cần thiết phải uống nữa !

      cần phải tra tấn nàng như vậy có được ?. Tới nơi này bao lâu nàng uống bấy nhiêu thuốc, khiến cho nàng ngay cả nằm mơ cũng thấy mình ngâm mình trong thùng thuốc chất lỏng đen sì

      - Huhu, ông trời, ta có chỗ nào từng đắc tội với ông?. Sao ông lại chỉnh ta ác như vậy ?

      Chủ tử cái gì vậy ? Buông bát, Tập Nhân hơi oán trách nhìn nàng, chủ tử mau trở lại giường, Diêu Y Sư phân phó bây giờ chủ tử thể xuống giường

      Ngồi ở ghế hề đứng dậy, Thư Mạt gắt gao trừng mắt nhìn chiếc bát tinh xảo trong tay Tập Nhân. Dù nó có tinh xảo đến đâu cũng thay đổi được bây giờ nó tản ra hơi thuốc đắng a!

      Nôn!

      được chịu nổi!

      Chỉ là nhìn như vậy thôi nhưng da đầu của nàng bắt đầu run lên rồi, nếu như nàng uống vào, biết cái mạng còn có thể….?

      “ Chủ tử nên uống thuốc, sau đó nghỉ ngơi

      “ K cần”

      cần” Thư Mạt uống 1 ngụm, sau đó từ chối “ Tập Nhân, mang cái thứ nguy hiểm này , ngươi xem, giao tình giữa 2 chúng ta, ngươi tạm tha cho ta, đừng tra tấn ta nữa có được ?”

      Tập Nhân nghe vậy sửng sốt bưng bát, chất lỏng trong chén thuốc sóng sánh ra ngoài, rơi xuống mắt đất

      “Chủ tử ngươi ngươi làm sao vậy?” khí tựa hồ trong nháy mắt nhưng trệ. Thư Mạt lẵ đầu, nàng đâu có bị gì , vừa hay chén thuốc lại đổ, hợp với ý của nàng

      “ Chủ tử, ngươi…”

      Tập Nhân ngơ ngác nhìn Thư Mạt, trong mắt hoài nghi càng sâu, Thư Mạt ở trong lòng hô to hay rồi, Tập Nhân phát ra điều gì chứ?

      “ Chủ tử, ngươi còn nhớ , Tập Nhân nhận ngươi làm chủ tử như thế nào ?”

      Quả nhiên! Ai! Bị hoài nghi.

      Ở trong lòng thở dài hơi, Thư Mạt có chút bất đắc dĩ vì sao đột nhiên hỏi như vậy?

      Tập Nhân lẳng lặng yên nhìn nàng

      “ Đột nhiên, Tập Nhân cảm thấy chủ tử giống với lúc trước”

      “ Ồ, vì sao lại giống như lúc trước?” Nàng cười

      Vì sao?. Nhìn khuôn mặt Thư Mạt cười, Tập Nhân bừng tỉnh,

      “Tập Nhân chưa từng thấy chủ tử cười. Khi đó, chủ tử lạnh như băng luôn làm người ta có cảm giác xa cách”

      Lấy lại tinh thần Tập Nhân nhìn về phía Thư Mạt, trong mắt lên tia đề phòng, lý nào thân thể tốt lên, cả người tính tình cũng thay đổi?. Chẳng lẽ….


      ? Thư Mạt chưa từng cười?. Vì sao?

      “ Chủ tử…”

      “ Được rồi, ngươi cũng đừng dò xét nữa” Thư Mạt cười, sau đó tiếp tục

      “ Ta nhớ ngươi, cũng có ấn tượng gì với những chuyện trước kia, ngay cả ta là ai ta cũng nhớ ” Giả mất trí nhớ, đôi khi cũng là phương pháp hữu hiệu nhất

      nhớ ?. Tập Nhân như suy nghĩ nhìn ánh mắt Thư Mạt, sau đó dần dần trở nên nhu hòa, nửa ngày sau mới :

      “ Diêu Y sư tình huống của chủ tử thể dùng thí dụ bình thường để giải thích. Chỉ là nghĩ tới, chủ tử mất trí nhớ”

      Ha ha! Đúng nha! Chính mình cũng nghĩ đến nha! Nếu dự đoán được tình huống ngày hôm đó có đánh chết nàng cũng xuất môn

      Tập Nhân đột nhiên quỳ xuống : “ Thực xin lỗi, vừa rồi Tập Nhân nên hoài nghi chủ tử mãi chơi cho đến khi bị thương rồi hồi phủ, Tập Nhân vẫn cùng với chủ tử, Tập Nhân nên hoài nghi chủ tử bị đánh tráo”

      Thư Mạt đỡ nàng dậy, dù sao nàng cũng chịu giáo dục của đại, vẫn chịu được người ta hở chút là quỳ trước mặt mình

      “ Ta trách ngươi, ngươi cần phải tự trách” Thư Mạt cười

      “ Ngươi cho ta nghe chút chuyện về nơi này được ?”

      Mấy ngày nay nàng luôn luôn cố gắng thích ứng với cuộc sống nơi này, nhưng bất đắc dĩ, nàng biết gì về nơi này hết

      “Ân!”

      Tập Nhân gật gật đầu mở miệng :

      “Nơi này là Nân Vương Phủ, Tập Nhân là thị nữ duy nhất bên người chủ tử, năm trước được chủ tử cứu mạng nên theo ngươi”

      “ Ồ” Thư Mạt nhíu mày, tại sao là thị nữ duy nhất? Nghe giọng điệu của nàng tựa hồ như chủ nhân của thân thể này ko được sủng ái?. Vì sao?. Chẳng lẽ chủ nhân thân thể này là do thị thiếp sinh ra?.

      Bởi vì Tập Nhân dừng chút, dường như hơi khó xử

      “ Quên , ta nghĩ, ta đại khái cũng có thể hiểu được”

      Thư Mạt khoát tay, cắt lời nàng

      Nhìn Thư Mạt cười, Tập Nhân hơi sửng sốt chút, nửa ngày, nàng mới ngồi xổm xuống lâu nhưng vẫn có động tác gì, chủ tử thay đổi rất nhiều. Thanh thấp, chậm rãi rang truyền vào trong tay của Thư Mạt

      Có lẽ ! Thư Mạt nhún nhún vai, áo lót bên trong đều thay đổi, có thể ko biến đổi sao?

      Ngáp lớn cái. Thư Mạt xoay người, xoay người về phía giường, xuyên qua bị thương, chịu nổi cho nên mệt mỏi như đòi mạng. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng xuống giường a!

      “Chủ tử!”

      “Ân?”

      Ngáp được nửa, Thư Mạt hiểu xoay người, bối rối, trong mắt xuất thủy quang

      “Nếu chủ tử quên hết những chuyện trước kia, có thể buông xuống mà vì hạnh phúc của chính mình cố gắng tranh thủ lần?”

      Hạnh phúc?. Ý tứ gì nha? Thư Mạt xoa xoa khóe mắt ần ật nước, nhìn qua càng thêm hoang mang

      Tập Nhân biết ý nghĩ của chủ tử cho nên cũng dám đoán, nhưng Tập Nhân dừng lại gì thêm, yên lặng nhìn Thư Mạt

      Nhưng là cái gì?. Lòng hiếu kì của Thư Mạt bị gợi lên, vẻ mặt hứng trí bừng bừng

      “Có lẽ chủ tử quên hết thảy cũng phải là tốt. Trước kia, chủ tử được sủng ái, thậm chí còn chưa từng chung phòng với vương gia. Bây giờ ông trời ban cho chủ tử cơ hội, chủ tử bị thương, nên nắm chắc cơ hội này, nếu cố gắng hấp dẫn vương gia, sau này cần trốn ở chỗ này bị người khác khi dễ”

      Nga! Ta thất sủng nguyên lai là như vậy! Thư Mạt cười gật gật đầu. Sau lát:

      Oanh! Trong óc thoáng chốc trống rỗng, tươi cười mặt nàng cứng đờ. Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt trừng lên còn lớn hơn so với chuông đồng.

      “ Ngươi cái gì?. Cái gì Vương gia? Cái gì cùng phòng? Vương gia chơi ta chuyện gì? Ta là gì muốn hấp dẫn chú ý của ?”

      “Tập Nhân quên nhắc nhở chủ tử đây là Tập Nhân sơ sẩy”

      Đối mặt với tiếng hô của Thư Mạt, Tập Nhân đổi sắc, lui từng bước về phía sau ko nhanh ko chậm mở miệng :

      “ Tập Nhân nên kêu chủ tử là vương phi, nhưng chủ tử cho Tập Nhân gọi vậy cho nên Tập Nhân mới kêu chủ tử”

      Vang ầm ầm, trong lòng còn sót lại chút ảo tưởng cũng như tòa thành sụp đổ, trong nháy mắt chỉ còn lại đống cát đá

      Vương Phi. Vương Phi, nàng sau khi tỉnh lại trở thành nữ phụ có phu.

      - Thối ông trời, ta để yên cho ngươi!

      Chương 2: Ngày nhàm chán

      Ngày hôm sau, Thư Mạt bị tập kích hầu hạ rời giường, thay quần áo, rửa mặt, chải đầu, dùng bữa. Ai!. Lại là 1 ngày nhàm chán

      Lại tiếp, nơi này là vắng vẻ, nàng đến nơi này lâu như vậy nhưng ngoại trừ Tập Nhân, chưa từng có người khác đến nơi này. Địa vị của vương phi này trong lòng ai cũng biết

      “ Tập Nhân”

      “Chủ tử có gì phân phó?”

      “Lúc trước ta làm sao có thể bị thương ?”

      Đến bây giờ bả vai nàng mơ hồ cảm thấy đau đớn

      “Là gặp thích khách”.

      Thích khách? Thư Mạt có chút tò mò tại sao có người đến ám sát Vương… ta?. Theo lý thuyết vương phi phải bị vương gia lạnh nhạt sao?. Như thế nào còn có người muốn làm khó dễ cho nàng?

      Như là nhìn thấu suy nghĩ của Thư Mạt, Tập Nhân mở miệng :

      “ Bất luận chủ tử như thế nào cũng nhất định có người nóng lòng muốn trừ khử chủ tử?. Thân phận vương phi cũng đủ trở thành ngọn nguồn của mọi tội ác rồi”

      Nga! Thư Mạt gật đầu, quyền lực trước mắt làm cho đại đa số người mất bản tính vốn có. Nghĩ đến cuộc sống sau này của nàng chỉ sợ được tốt cho lắm

      “ Chủ tử có thể tỉnh lại là tốt quá” Tập Nhân mở to mắt nhìn Thư Mạt hơi né tránh để cho nàng thấy hốc mắt của mình hồng lên

      Thư Mạt có chút chột dạ, chuyển đề tài : “ Vậy ai muốn trừ khử ta?. Ta có đắc tội với người nào sao?”

      Nếu để cho Tập Nhân biết người trước mặt nàng chỉ là đồ giả mạo biết nàng có phản ứng thế nào?

      “ Chủ tử người tốt như vậy làm sao có thể đắc tội với người khác.” Nhớ tới tình cảnh ngày đó trong mắt Tập Nhân khỏi lên tia chán ghét, nàng thể ngờ được người ám sát chủ tử lại là người ngày thường thân cận với chủ tử nhất – Thu Vân. Ngày đó, thích khách tuy rằng che mặt, nhưng đôi mắt kia đủ bán đứng nàng

      Thư Mạt nhìn nàng cái cũng gì thêm nữa

      Là nàng đa tâm sao?. Tập Nhân như vậy ro ràng là chưa cho nàng biết, nàng ta che giấu cái gì?

      Bất quá, nếu Tập Nhân muốn nàng cũng khôn nên hỏi. Quên , dù sao nàng cũng phải rất muốn biết

      Nâng cằm lên, Thư Mạt lại bắt đầu ngẩn người. Nàng phát , từ khi nàng đến nơi này, chuyện thường làm nhất chính là ngẩn người

      Tập Nhân nhìn nhìn Thư Mạt muốn lại thôi

      “ Chủ tử, người đừng buồn, Vương gia có tới thăm ngươi là vì mấy ngày nay phương bắc thị sát. Tập Nhân tin tưởng chỉ cần vương gia hồi phủ nhất định đến thăm chủ tử”

      Thư Mạt trừng mắt, cực kì ngu ngốc chỉ vào mũi của mình : Ngươi với ta sao?

      Tập Nhân chỉ nhìn nàng, đáp, ánh mắt kia ràng muốn ….

      Làm ơn , nhìn bộ dạng của ta khổ sở lắm sao?. Nàng dở khóc dở cười, rang nàng ngẩn người lại bị người khác thành khổ sở!

      Ai!.... Nhãn lực của cổ nhân!


      “Chủ tử khó chịu là quá tốt rồi”.

      Tập Nhân đem nụ cười tươi cười của Thư Mạt trở thanh nụ cười bất đắc dĩ

      Ai! Thư Mạt chỉ đành kéo mở đề tài : “ À, đúng rồi, Tập Nhân, vài ngày gần đây ta luôn cảm thấy rét run có lý do, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, tại sao có thể như vậy?”

      “Chuyện này…”

      Lông mày của Tập Nhân nhăn lại “ Tập Nhân cũng biết, đợi lát nữa Diệu Y đại phu đến chẩn mạch cho chủ tử, lúc đó chủ tử có chỗ nào thoải mái có thể với y. Diêu Y sư là trong những đại phu bắt mạch cho chủ tử ”

      “ Ồ” Thư Mạt cười đến đen tối : “ Diêu Y sư cùng Tập Nhân ngươi có quan hệ gì?”

      Thư Mạt cười, Tập Nhân khi đến Diêu Y Sư vẻ mặt có chút cổ quái nha

      Xem ra Diêu Y sư này đơn giản nha!

      “ Dạ, dạ là bằng hữu của Tập Nhân” Ánh mắt Tập Nhân có chút lóe sang

      “ Là vị hôn phu”

      thanh trầm thấp hờn giận vang lên ở cửa. Thân mình Tập Nhân cứng đờ, Thư Mạt tò mò nhìn về phía người tới

      Người tới mặc trường sam màu đen, vẻ mặt hờn giận môi mỏng mím chặt, mày kiếm nhíu chặt lại nhìn chằm chằm Tập Nhân đưa lưng về phía

      Ồ!. Thư Mạt nhíu mày, tựa hồ có trò hay để xem rồi!

      “ Nàng từng đáp ứng ta, chỉ cần ta đồng ý cứu chủ tử của nàng nàng từ chối ta”

      “ Đúng, là ta đáp ứng chàng” Tập Nhân cười , vẫn đưa lưng về phía như cũ. Chỉ là thanh chua xót nên lời

      Nàng làm sao nghĩ tới đáp lại tình ý của ?. Nhưng là nay, nàng còn xứng với sao?

      Nghe được Tập Nhân đáp lại lời của mình, nam tử mới khẽ buông lỏng mày kiếm nhíu chặt, khôi phục lại vẻ mặt vô biểu tình như trước, nhìn về phía đứng xem kịch vui, bắt vươn tay ra

      Nha. Thư Mạt nghe lời vươn tay, ánh mắt tò mò vẫn như cũ tìm tòi người 2 người

      Dò xét xong mạch, ánh mắt nam tử sắc bén thêm chút : “Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?”

      Ách? Cảm giác sao? Thư Mạt nghiêm túc nghĩ nghĩ, giật giật cánh tay : “ Cũng cảm thấy gì, chỉ cảm thấy miệng vết thương truyền đến cảm giác hơi đau, lâu lâu lại cảm thấy rét run”

      Vừa buông ra, mày kiếm nhăn lại, nam tử từ trong lòng ngực lấy ra cái bình sứ lên bàn: “ Nếu như sau này cảm thấy lạnh, có thể uống viên thuốc, nó có thể tạm thời áp chế hàn khí trong người của ngươi”

      “ Tại sao chỉ là tạm thời?. Chẳng lẽ ta còn có bệnh gì sao?!” Thư Mạt kinh ngạc nàng bây giờ phải rất khỏe sao?

      , phiền toái chân chính chỉ vừa mới bắt đầu”

      Phiền toái chân chính? Thư Mạt nhíu mày, có ý tứ gì?

      “ Ngươi có thể tỉnh lại hoàn toàn ko nằm trong dự liệu của chúng ta, băng thiền độc là băng thiền sinh trưởng ở Tuyết sơn tinh luyện thành độc mà người trúng độc này người nào có thể sống sót, ngươi chính là người đầu tiên. Nhưng, ngươi còn sống bao lâu, ai biết được?”

      cách khác, ta có thể chết bất kì lúc nào?”

      Nghe được tin tức kì quái này thế nhưng nàng hề cảm thấy khổ sở?. Từ khi nào nàng coi trọng chuyện sinh tử như vậy

      “ Tình huống của ngươi ta dám chắc, tuy rằng băng thiền độc vẫn còn ở trong người của ngươi, nhưng ít ra bây giờ ngươi có thể ko cần lo lắng”

      “ Uh”

      Thư Mạt hiểu biết gật đầu. biết sau khi nàng chết có thể có cơ hội quay về đại hay ?
      “ Diệu đai ca, chẳng lẽ có phương pháp khác sao?”

      Khinh Phong bây giờ nghiên cứu thuốc giải băng thiền độc, chắc là vẫn còn kịp

      “ Nếu sư đệ của chàng nghiên cứu ra thuốc giải, chủ tử có phải ….”

      “ Tập Nhân”

      Trong thanh mang theo 7 phần bất đắc dĩ, Diêu Thần hơi nhíu lông mày có điểm hài lòng, nàng đối với nàng cũng chưa từng gấp gáp như vậy, khỏi nhìn Thư Mạt liếc mắt cái

      “ Tập Nhân ta còn có chuyện phải làm, nhớ kĩ, nàng đáp ứng ta, mặc kệ thời gian thế nào, ta cho nàng 1 năm chuẩn bị sẵn sàng, năm sau bất kể như thế nào nàng đều là thê tử của ta”

      Wow a a! mạnh mẽ

      Thư Mạt vẻ mặt hứng trí bừng bừng ko nghĩ tới vừa mới đến 2 người này lên sân khấu diễn như vậy, khẳng định là có vấn đề

      “ Diêu đại ca”

      Tập Nhân vô lực rủ tay xuống, nhìn bóng dáng nam tử rời , vô thức lẩm bẩm :

      – vì sao chàng hiểu dụng tâm của ta?

      Thư Mạt liếc nhìn nàng cái vỗ vỗ vai của nàng : “ Thích nên dũng cảm theo đuổi. cho ngươi thấy lập trường rồi, ngươi vì sao còn lộ ra vẻ mặt này”

      “ Chủ tử” Tập Nhân có chút ngạc nhiên

      “Ai nha mệt mỏi quá! Ta muốn ngủ” Ngáp dài, Thư Mạt về phía nội điện

      Ai! Mọi người trong cục đều là là đứa ngốc! Lầm bầm Thư Mạt mơ mơ màng màng ngã vào mộng đẹp.


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Múa kiếm ở vườn mai

      Hoa mai nở rộ, khi phóng mắt nhìn khắp vườn mai, hoa mai màu phấn hồng ( hồng mai) ngạo nghễ nở đầu cành, gió xẹt qua, mang theo mùi thơm ngát xông vào mũi

      Tiếng tiêu linh hoạt chậm rãi như có như từ chỗ sâu nhất trong vườn mai truyền đến. Ở đó, có bóng dáng tuấn tú đứng lặng im hồi lâu. Bạch y đón gió mà đứng

      Tiếng tiêu êm tai nhàng được bật ra dưới làn môi mỏng, ánh mắt thản nhiên dừng bóng dáng màu vang vũ động dưới tang cây mai cách đó xa

      Thiếu nữ mặc quần áo màu vàng, cổ tay nàng linh hoạt, nhàng lay động trường kiếm trong tay, bóng dáng nhàng, nhanh nhẹn tựa hồ có trọng lượng

      Sóng mắt lưu chuyển, chỉ thanh kiếm thôi, cũng làm cho những đường kiếm nàng múa ra toát lên vẻ phong tình vạn chủng, gió lướt qua, thổi tung mái tóc mềm mại, làm cho động tác giơ tay nhấc chân của nàng cũng trở nên động lòng người

      Nam tử buông tiêu trong tay xuống, nhàng vỗ tay. Nữ tử cũng nhanh nhẹn thu kiếm, tung người lên, linh hoạt đứng ở trước mặt của nam tử

      Hơi hơi cúi người cung kính : “ Thu Vân hoan nghênh vương gia trở về.”

      Hai tròng mắt chứa đầy nhu tình, nhìn bạch y nam tử trước mắt

      “ Mấy ngày gặp tài múa kiếm của nàng ngày càng tinh xảo” Nam tử nhàng lau tiêu sau đó chậm rãi vào bên trong đình

      “ Tạ vương gia khích lệ, cả đời Thu Vân chỉ vì vương gia mà múa kiếm. Lần sau Thu Vân múa kĩ càng hơn” Thu Vân theo vào bên trong đình, con ngươi mang theo tia si mê nồng đậm thương chút che giấu đặt ở người nam tử như ngọc trước mặt

      “Lần sau sao?”

      mỉm cười giọng : có lẽ có .

      “Vương gia mới vừa cái gì?”

      Lông mày đẹp của Thu Vân nhàng mà nhăn lại nghi ngờ nhìn đến bóng dáng màu trắng đưa lưng về phía nàng

      Nam tử lại cười cười thong thả bước gần đến bên bàn đá, cầm lấy bình ngọc màu trắng châm ly rượu : “ Đây là rượu mà Bạch Vân quốc tiến cống cho Câm Linh quốc gọi là trúc diệp thanh, ngươi thử xem” đem ly rượu trong tay đưa cho nữ tử

      “ Vương gia” --- Thiếu nữ kinh hỉ ngẩng đầu lên nhìn nhưng ngờ lại nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng

      Nàng ngẩn người, lại lần thứ hai nhìn về phía , nhưng khôi phục vẻ thản nhiên như trước, mặt vẫn duy trì nụ cười ấm áp ôn hòa như gió xuân

      – vừa mới là ảo giác sao?

      muốn uống sao?” Vẫn như vậy, thanh nhanh chậm nhưng lại có sức quyến rũ mê hoặc lòng người



      Nữ tử vội vàng ngăn tay của muốn thu hồi : “ Vương gia ban cho, cho dù là rượu độc, Thu Vân cũng uống…. uố..ng!”

      xong tiếp nhận chén ngọc trong tay uống hơi cạn sạch. Mùi rượu mát lạnh, ở xung quanh đầu lưỡi lưu lại hương thơm lâu tiêu tan

      Nữ tử buông chén ngọc, ánh mắt ôn nhu như nước hồ thu mang theo tia thụ sủng nhược kinh hinh hỉ nhìn nam tử trước mặt

      Vương gia cao cao tại thượng này, nàng lưu luyến si mê lâu như vậy, rốt cục cũng có cảm giác bình thường rồi?

      Nam tử lại cầm lấy bình ngọc rót ly rượu khác, chất lỏng trong suốt chậm rãi rót vào chén ngọc phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Buông bình, nam tử đầu tiên cầm chén ngọc lên nhàng để sát mũi để ngửi hương vị tinh tế, sau đó đưa lên miệng uống

      Nam tử ngửa đầu uống cạn hết rượu trong chén

      “ Rượu uống như vậy mới thú vị”

      Nam tử buông cái chén trống , khóe miệng sáng trong suốt, còn vương giọt rượu khiến người ta cảm thấy mê hoặc vô cùng

      Thiếu nữ bất giác ngây ngốc nhìn, trong mắt chỉ con lại môi mỏng hơi gợi lên

      Ngón tay trắng nõn nhàng nâng mặt của thiếu nữ mang theo si mê nhìn khuôn mặt như ngọc của nam tử trước mặt

      Nữ tử nhìn khuôn mặt của chậm rãi cúi xuống, hơi thở mang theo mùi rượu thản nhiên, hòa lẫn với mùi hoa mai thơm ngất ngây người nam tử, quấy lên liên y mặt hồ yên ả

      Nam tử nhìn nữ tử có dung nhan tuyệt mĩ, mặt vẫn mang nụ cười thản nhiên, mê hoặc nên lời chỉ là, ánh mắt vẫn lạnh như băng

      Thân mình của nữ tử run lên chút, cỗ sợ hãi nhanh chóng tăng lên trong đáy lòng. Ánh mắt lạnh như băng kia mang theo tia cảm tình

      “ Ngươi , bổn vương nên phat ngươi như thế nào đây?”

      cúi đầu, nụ cười mặt giảm, ngược lại nhiệt khí thở ra lại mang theo mùi rượu

      Ánh mắt nữ tử dần trở nên kinh hoảng, toàn thân toát ra trận hàn khí

      biết Thu Vân phạm tội gì?”

      phải biết rồi?
      phạm tội gì?. Haha”. cười khẽ cái :

      phạm tội gì?.”

      thả tay xuống, nhàng vỗ về ống tiêu : “ Vương phi của bổn vương thiếu chút nữa chết trong tay ngươi, điều này có tính là tội?”

      “ Thu Vân hiểu ý tứ của vương gia” Nữ tử nhìn thẳng vào mắt của nam tử, miệng thừa nhận, nhưng tâm biết biết rồi. Nàng chỉ hận người nọ vì sao lại chết

      Như vậy bây giờ làm như thế nào?

      “ Ngươi thừa nhận cũng sao.” Nam tử lại gần châm ly rượu rồi : “ Dù sao cuối cùng cũng để ngươi lại”

      Thu Vân khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về hướng của . đây là muốn diệt khẩu?. Diệt khẩu?. Vô tình như thế sao?

      “ Vì sao?” Thanh của nàng mang theo nồng đậm cam lòng “ Chàng phải thích vương phi sao?. Nếu thích vì sao còn để ý như vậy?”

      Chàng thích vương phi ta giúp chàng loại bỏ nàng ta tốt sao?

      Nam tử trầm mặc xoay người, ánh mắt lạnh lung dừng ở người Thu Vân : “ Nhớ kĩ, bản vương từng bản vương thích nữ tử thông minh nhưng ngươi tựa hồ càng ngày càng ngốc rồi

      “Ngốc?. Nhưng Thu Vân biết mình làm tất cả đều vì vương gia”

      ?” Nam tử cười

      “ Vương phi là người của Bạch Kinh quốc nếu như ở Câm Linh quốc có chuyện gì, tất khiến cho xảy ra chiến loạn?. Ngươi làm như vậy là muốn giúp bản vương sao?”

      phải, phải như thế, nàng làm tất cả mọi chuyện cũng đều vì , vì hắnVì sao chịu tin tưởng nàng?

      – Vương Phi nhất định phải chết!

      “Vương gia chàng phải tin tưởng Thu Vân vô luận Thu Vân làm cái gì đều là tuyệt đối có khả năng hại Vương gia”

      “ Nếu nhớ lầm ngươi tới vương phủ cũng gần 1 năm rồi nhỉ?. Như thế nào?. Thời gian này ngươi thu thập được tư liệu gì?. Tìm được bản đồ ngươi muốn tìm chưa?”

      “ Vương gia” Thu Vân khiếp sợ nhìn vào mắt , trong mắt khó có thể tin được

      Thực xin lỗi, thực xin lỗi, xin lỗi. Nàng căn bản muốn phản bội , lần đầu tiên nhìn thấy nàng muốn ở lại bên cạnh cho dù chỉ là ca cơ cũng sao cả. Nhưng là…..

      Chất lỏng ấm áp trong hốc mắt cuối cùng cũng ức chế được lặng yên tiếng động chảy xuống. Nàng cúi mặt nhìn cánh hoa mai bay xuống mặt đất, trong lòng cảm thấy từng đợt khó chịu

      Nàng biết. Nam tử ở trước mặt này có dung mạo đẹp nhất cũng là người vô tình nhất thế gian

      Bản thân nàng từ lúc bắt đầu quan trọng, là gì với . Điều này nàng biết rất phải sao?.

      Nhưng, mặc dù là như thế, nhưng vì sao nàng cam nguyện như thế?. Thậm chí vì phản bội người kia?

      Cuối cùng đổi lấy chỉ được kết quả như thế?

      Thực buồn cười phải sao?

      thực buồn cười.

      Nhưng là rất cam tâm!

      “Vương gia” — Thu Vân ngưỡng mặt lên ư, nước mắt như những hạt trân châu lăn dài

      “ Trong lòng người có từng có Thu Vân ?”

      biết đáp án nhưng vẫn cam lòng, hỏi, nàng muốn chính tai nghe được đáp án

      Nam tử liếc nhìn nàng cái, ánh mắt lạnh lung giống như trong lúc lơ đảng liếc nhìn người xa lạ, làm cho người ta thất vọng đến đau khổ

      “Cám ơn” mặt cúi thấp nhàng mà .

      Nam tử nhàng vỗ tay, trong khoảnh khắc có nam tử mặt trường sam màu xanh đen cung kính đứng ở bên
      thôi” Bach y nam tử thản nhiên , xoay người nhìn về phía hoa mai nở rộ bên hông

      “ Vâng, vương gia” Thanh y nam tử kéo cánh tay của Thu Vân nhàng nhảy lên, tựa như chưa từng đến nơi này

      Nữ tử nhắm mắt lại che giấu tuyệt vọng trong đáy mắt

      Đây là người nàng lâu như vậy, người mà nàng tiếc phản bội người kia cũng muốn liều mình bảo vệ .

      Vì sao chịu tin tưởng nàng?. Nàng là vì nha!

      Mai lâm khôi phục lại yên tĩnh như bình thường, hoa mai vẫn kiêu ngạo nở rộ.

      Nam tử lại cúi đầu, tiếng tiêu lại vang lên gió vẫn nhàng phiêu phiêu như trước

      Chỉ là, lúc này, thiếu bóng dáng màu vàng vũ động

      trận gió thổi qua, hoa mai phiêu phiêu ôn nhu rơi xuống đất. bàn đá thanh kiếm vẫn lóe sang.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: xuất phủ

      Oa!. khí bên ngoài giống với vương phủ nha!. Đặc biệt làm phấn chấn lòng người!

      Thư Mạt lay động quạt tay, bắt đầu vui sướng hài lòng, đường cái người qua kẻ lại nhộn nhịp, đến thời đại này cho đến bây giờ, tâm tình chưa lúc nào thoải mái như bây giờ

      Quả nhiên khí tự do là tốt nhất để có tâm tình pha chế thuốc. Vương phủ xa hoa kia ngột ngạt muốn chết, giờ phút này bệnh cần dược cũng khỏi. Vụng trộm chuồn ra khỏi vương phủ quả nhiên là quyết định chính xác

      Ánh mắt tò mò nhìn đông, nhìn tây, nhanh như chớp đem hết tình hình trước mắt thu vào trong mắt rồi

      Đường cái ở nơi này cùng với đường cái ở trong phim cổ trang cũng khác gì mấy, hai bên ngã tư đường, các quán đủ loại màu sắc, những nhóm buôn bán nối liền nhau dứt. Tiếng mời gọi, tiếng thét của họ cứ lẩn quẩn bên tai. Đây là cảnh tượng phồn hoa, chỉ xuất dưới triều đại thái bình thịnh thế, khắp nơi bừng bừng sức sống, nếu cùng đại so sánh thiếu hương vị của khoa học công nghệ, nhưng lại nhiều hơn chút thà chất phác của người dân. Cảnh tượng này hòa hợp với đường cái phồn hoa thành bức tranh hài hòa

      Có thể nhìn ra được đương kim hoàng thượng nắm quyền quốc gia này là minh quân hiếm thấy. lại, Thư Mạt học lịch sử cũng khá lắm, nàng đối với hoàng đế Đường Thái Tông cũng có chút hiểu biết, từng có lần. Từng có đoạn thời gian nàng sùng bái vị Trinh quan. Chẳng qua là gần nhất mê Pha-ra-ông cổ đại Ai Cập, quên béng mình đem Đường mỗ mỗ quên lãng

      Chiếu theo tình hình này, xem ra cảnh tượng trước mắt giống với trong sách học miêu tả, thời kì thái bình thịnh thế dưới thời Trinh Quán trị, rất có thể nàng xuyên qua đến thời Trinh Quán trị

      Nhưng là

      Thư Mạt hơi nhíu lông mày, nhìn những mới vừa qua bên người nàng, thiếu nữ ăn mặc đẹp, phóng khoáng, hề giống với những gì nàng đọc về trang phục đời Đường mà nàng xem trong sử sách. . Lại càng giống với trang phục của Trung quốc cổ đại!

      Sao lại thế này?

      Có lé là do nàng nhớ lầm, lịch sử của nàng vốn tốt. Nàng thào tự , cố gắng áp chế cảm giác quái dị dâng lên trong lòng

      “ Chủ tử, ngươi chuyện với Tập Nhân sao?” theo phía sau Thư Mạt, Tập Nhân hiểu hỏi

      Tập Nhân vừa lên tiếng kéo Thư Mạt trong thế giới của mình trở về với thực tế. Quay đầu nhìn thoáng qua Tập Nhân vừa mới bị nàng bỏ quên . Thư Mạt có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

      , ta vừa rồi chỉ mình mà thôi”

      Quay đầu trở lại, Thư Mạt thở dài. Tập Nhân, nha đầu kia cái gì cũng tốt, vóc người cũng đẹp, cầm kì thi họa , mọi thứ đều tinh thông, nhưng rất là cố chấp
      “ Ai”

      Thở dài, Thư Mạt lui về phía sau từng bước dài, đứng ở bên cạnh Tập Nhân, Tập Nhân kinh ngạc, trong ánh mắt tràn đầy thân thiết, kéo cánh tay của Tập Nhân để vào trong tay của nàng, cười hì hì : “ Tập Nhân, chúng ta cùng được ?”

      Chỉ thấy Tập Nhân giật giật cánh tay muốn kéo tay về, bất đắc dĩ mặc cho Thư Mạt kéo tay của nàng vài cái, nàng cũng lấy tay về. giãy dụa nữa, Tập Nhân giương mắt nhìn về phía Thư Mạt :

      “ Chủ tử ngươi cần như vậy, chủ tớ khác nhau”

      “ Hảo, ta hỏi ngươi, cái gì là chủ, cái gì là tớ?. 2 người đó có cái gì bất đồng?” Thư Mạt cười đánh gãy lời của Tập Nhân, đem khó xử mặt nàng ta thu hết vào trong mắt. Xem ra phân biệt giữa giai cấp chủ tớ ăn sâu thâm căng cốt trong đầu của nàng ta rồi, trong nhất thời thể thay đổi được

      “ Chủ chính là trời của nô bộc, toàn bộ nô bộc đều phải xem ý nguyện của chủ là nhất. Trước mặt chủ nô bộc chỉ giống như con kiến mà thôi” Thanh êm dịu lại mang theo chút kiên định

      Thư Mạt nhìn về phía trời xanh, mây trắng, hoàn toàn ko

      Ko chỉ có thâm căng cốt đế, mà quả thực còn thấm vào đến tận xương rồi

      “Xem như quên , chuyện cụt hứng nữa. Hiếm khi được xuất phủ lần, đừng trông nom cái gì chủ chủ tớ tớ nữa”

      Tập Nhân im miệng , ánh mắt bất đắc dĩ đuổi theo bóng dáng kia đột nhiên hưng phấn chạy đến cái quán

      thay đổi rất nhiều. Nhưng là …..

      Ánh mắt bình tĩnh lên nụ cười thản nhiên, nàng bước nhanh vọt qua Thư Mai

      Chủ tử như vậy, phải tốt hơn sao?

      “ Tập Nhân ngươi xem bộ thập nhi cầm tinh ( 12 con giáp) làm rất đáng có phải ko?”

      Mới vừa đến gần, ống tay áo bị người kéo lại, người nào đó ánh mắt lóe sáng, như hiến vật quý, dường như bị kích động đem bạch ngọc giơ lên trước mặt nàng

      “Chủ…. Thiếu gia”

      Dù có bình tĩnh nhưng Tập Nhân nhịn được mà trán vạch đầy hắc tuyến. Vật giống như vậy, hay cái gì, trong vương phủ đều hơn chứ kém, hơn nữa bạch ngọc trong phủ còn do thợ khéo léo chế tác thành tinh mĩ hơn cái này nhiều lắm. Thiếu gia ngươi cần phải hưng phấn như vậy

      “ Đồ kia làm sao giống nhau, khác nhau phải là ở kết quả mà là quá trình, có biết ?. Gặp được thứ mình thích sau đó sống chết trả giá đến giá thấp nhất, wow đó gọi là cảm giác thành tựu nha!” Người nào đó muốn hoàn toàn lên bộ dạng hưng phấn

      Tập Nhân gì!

      Mặt của lão bản quán muốn đen đến đỉnh điểm

      trung giống như xuất đám quạ….

      Nửa ngày, Tập Thân bât đắc dĩ thở dài, kéo bóng dáng muốn cắm đầu vào trong sách chọn chọn lựa lựa

      “ Thiếu gia, phải hôm nay có việc quan trọng cần làm sao?”

      Nàng nhắc nhở, buồn bực nhìn Thư Mạt mặc thân thiển y nam tử, Dây cột tóc tinh tế, cầm chiếc quạt trong tay tác phong nhanh nhẹn thêm vài phần. Nhưng tại sao nàng cứ muốn làm mất hứng, đứng trước hang đồ chơi dành cho nương nhà người ta mà cò kè mặc cả?

      “ Đúng nha!. Ta thiếu chút nữa mà quên mất rồi” Bừng tỉnh đại ngộ ồ lên tiếng, đem thứ cầm tay buông xuống, thiếu chút nữa quên mất chính

      Ngẩng đầu nhìn trời, thấy còn sớm!

      Tập Nhân nhìn về phía Thư Mạt, muốn mở miệng chuyện, lại đột nhiên rung mình, ánh mắt trở nên lợi hại bắn về phía sau lưng Thư Mạt

      Đáng chết, các nàng bị người khác theo dõi rồi!
      Thư Mạt phát sắc mặt Tập Nhân có điểm gì đó khác thường, muốn xoay người xem là gì, đột nhiên bị Tập Nhân kéo kéo nhanh chóng hòa lẫn vào đám đông đông nghẹt

      Chẳng biết vì sao lại lôi chạy nhanh như bay, Thư Mạt hiểu vì sao

      xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tập Nhân gặp phải kẻ thù sao?. Nếu như nàng ấy muốn chạy?. Vậy vì sao nàng cũng phải chạy?

      May mà các nàng chạy bao lâu, Tập Nhân lôi kéo nàng bảy quẹo tám rẽ vào khu phố khác rồi dừng lại. Buông tay Thư Mạt ra, Tập Nhân xoay người xác định những người đó tiếp tục đuổi theo thần kinh căng thẳng mới dần buông lỏng

      “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

      Thư Mạt cũng học bộ dạng của Tập Nhân, xoay người, thò đầu ra nhìn, bộ dáng có chút giống lén la lén lút theo dõi người khác. Tập Nhân nhìn thấy khỏi buồn cười

      “ Ko có việc gì, hẳn là ít đạo chích theo dõi chúng ta muốn ăn cắp tiền thôi”

      Tập Nhân thầm thở dài hơi nhõm, hai hàng lông mày tự chủ được nhăn lại, những người theo dõi các nàng vừa rồi, nàng nhận ra được, nàng vốn cho rằng những kẻ muốn ám sát vương phi ko chỉ có người, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng biết bọn họ do ai phái tới

      Người kia thực càng ngày càng quá đáng

      Thư Mạt đột nhiên hưng phấn lên : “ Ai, ngươi sớm, muốn chạy trước hết cũng lên để cho ta nếm trải kiến thức kẻ trộm ở cổ đại chứ”

      “ Thiếu gia”

      Tập Nhân khóc ko ra nước mắt. Chủ tử chuyện quan trọng rốt cuộc là chuyện gì, Nếu , lát nữa trời tối

      có việc gì, chỗ kia vừa vặn cũng kinh doanh buổi tối” Thư Mạt vỗ vỗ tay Tập Nhân, cười ngẩng mặt lên, nhìn thấy biển hiệu trước mặt 2 mắt đột nhiên tỏa sáng

      Hắc! Nàng còn tưởng là phải tìm lâu, ngờ, đúng là uổng công phu !

      Trời, chỉ là chút xíu thuốc độc thôi mà chưa đến nỗi chết người, còn vị vương phi kia bị độc chết rồi nên chị nữ chính của chúng ta mới có cơ hội ra mắt khán giả đó. Chị nữ chính à, chị nhớ cẩn thận nha, lòng dạ người đàn ông này kinh khủng quá, biết đâu mà dò nữa.

      "Tù Phi" nữa chứ, chị đừng có để bị cầm tù nha, tự do muôn năm đó.

      Cám ơn bạn post truyện này.

      Chương 5: Yên Vũ Lâu

      Tập Nhân nhìn bảng hiệu màu đỏ trước mắt biết nên khóc hay nên cười

      bảng hiệu màu đỏ kia, được viết bằng chữ màu vàng : Yên Vũ Lâu

      Yên Vũ Lâu là thanh lâu nổi tiếng nhất của đế kinh Câm Linh Quốc

      “ Thiếu gia” Tiếng trầm thấp có phần nghiến răng nghiếng lợi : “ Chuyện quan trọng mà người là muốn làm ở trong này sao?”

      Hắc hắc. Thư Mạt cười, thừa dịp Tập Nhân chưa kịp nổi bão, nhanh như chớp nàng chạy vào trong Mồ hôi!. Chưa thấy người nào làm chủ tử lại uất ức như vậy

      Quay đầu nhìn lại chút, thấy Tập Nhân chính khí lẫm liệt truy vào đến đây. Thư Mạt cười hắc hắc, lắc mình mình vào đám người ồn ào

      Ha, đúng là nàng trông ngóng vào hôm nay lâu rồi!. Mấy ngày trước, trong lúc vô ý nghe được, 2 gia phó ngang qua viện của nàng chuyện. Nội dung chuyện gợi lên lòng hiếu kì rất lớn trong tâm của Thư Mạt

      “Nghe 6 ngày sau chính là ngày thẻ đỏ của Yên Vũ Lâu, là ngày Thanh Nghê nương chuộc thân”

      “Thanh Nghê?. Ngươi người năm trước tiến vào Yên Vũ Lâu nhưng chưa từng thấy mặt đó sao, lại như cũ dễ dàng trở thành hoa khôi của Yên Vũ Lâu sao?”

      Đúng nha!Chính là nàng nghe , nàng ta kiêu ngạo đặt ra khế ước năm với Yên Vũ Lâu, nếu trong vòng 1 năm có cách nào làm cho nàng tự nguyện lưu lại, vậy phải thả nàng

      “ Vậy kia đáp ứng rồi sao?”

      Đương nhiên, 6 ngày sau chính là ngày Thanh Nghê nương chuộc thân, nghe ai ra giá cao, là có thể ôm mỹ nhân trở về, ai có cơ hội nàng muốn gặp người nha
      “Ngươi sao?. Tỉnh lại , nằm mơ giữa ban ngày, bán ngươi cũng trả nổi cái giá trời kia. Hơn nữa, nàng cho tới bây giờ đều thích mình làm việc. tuy rằng chỉ là ca hát nhưng có rất nhiều người ra giá hoàng kim để nhìn thấy mặt của nàng”

      Ngẫm lại cũng được sao?

      Tiếng chuyện của 2 người xa dần, người nào đó lại kích động đến mức, hận thời gian thể trôi nhanh lên, mau đến 6 ngày sau

      Hoàn hảo là đến ngày nàng đợi mong

      Xem trình độ xa hoa lãng phí của nơi này, Thư Mạt quả thực xem muốn ngây người. Yên Vũ Lâu rất lớn, cực lớn, vị trí ở giữa là lầu hai, phía như cố ý đặt tấm bình phong thêu thiên tiên hí thủy. Phía trước bình phong là đại sảnh, ở giữa đại sảnh là vũ đài rất lớn

      Nhóm vũ cơ linh dật phiêu động, váy mỏng nơi ống tay áo, hòa cùng với ánh sáng lung linh của trâm cài tóc, làm cho nhóm người ở dưới đài, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm những nhạc sĩ, vũ cơ biểu diễn ở đài, tiếng tiêu phiêu lãng trong khí làm cho lòng người càng thêm si mê

      Ông trời ơi!. Thư Mạt xoa xoa mồ hôi trán, Đây phải có thể dùng từ vàng son có thể hình dung

      Cho nên khi 2 người phía sau bất hòa, mà bắt đầu động thủ, thời điểm đó nàng cực kì hưng phấn, thực kích động muốn thứ mà mình xuyên đến chính là máy ảnh, để có thể chụp những thứ phát sáng này

      Cho nên khi tường thành cháy, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nàng bị người phía sau đẩy phen ngã xuống, khắc kia nàng chỉ ngây ngốc muốn : Tại sao toàn thiên địa đột nhiên chuyển động rồi?. Chẳng lẽ là động đất sao?

      Nhưng mà, đợi nàng tìm ra được nguyên nhân ràng, đầu đụng vào thứ gì đó, chờ nàng phản ứng kịp, ngờ bị người đối diện đẩy cái. Lực này quá mạng khiến nàng choáng váng cả đầu óc !

      Ai?. Ai? Tên gia hỏa nào muốn sống đẩy nàng? Mau ra đây cho bổn tiểu thư?

      Xoa xoa tay vừa rồi cẩn thận đụng trúng đau đến nhe răng trợn mắt, hung ác ngẩng đầu lên

      Nhưng ở khoảnh khắc ngẩng đầu lên, làm cho nàng ngây người

      tuấn a!”

      Thư Mạt kinh hô, đám người đứng ngoài yên tĩnh xem

      Bạch y nam tử đứng ở trước mặt cầm quạt, thanh lịch tao nhã nhưng mất quý khí. Con ngươi sâu thẳm như đầm hồ làm cho hô hấp của Thư Mạt nhất thời ngưng trệ

      Khuynh quốc khuynh thành sao?

      ! Chỉ sợ là ngay cả khuynh quốc khuynh thành đều đủ lấy để hình dung . Có lẽ những điều tốt đẹp nhất thế gian này được tạo hóa ban người . Nếu phải tìm từ hình dung phải là -

      – lật úp thiên địa!

      Vẻ đẹp của lật úp thiên địa!

      Đẹp quá! Thư Mạt ngừng tán thưởng

      “ To gan!”

      Tiếng trầm thấp, lạnh như băng vang lên, thanh y nam tử đứng bên cạnh bạch y nam tử sững sờ quát

      Ách! Thư Mạt rụt rụt cổ, đúng là bắt nạt kẻ yếu, nhìn thanh y sứ giả bộ dáng hoa hoa sứ giả trang nghiêm, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ban nãy người đứng trước mặt của nàng sao. Hừ!. Đúng là ko biết thương hoa, tiếc ngọc.

      Trong lòng đem 18 đời tổ tông của thanh y thiếu niên hỏi thăm qua lượt. Nhưng mặt Thư Mạt vẫn cười cười như cũ nhìn chằm chằm .

      “Ta xem ngươi đúng là ko lễ phép, muốn trách chỉ có thể trách chủ nhân nhà ngươi ….” Lời còn chưa kịp xong bị dọa phải nuốt trở về

      Trừng cái gì mà trừng, sợ gì người, dù gì cũng đứng chỗ đông người, huống chi chủ nhân của ngươi cũng chưa lên tiếng

      rất đẹp a!

      Đẹp đến nỗi làm cho người ta hít thở ko thông

      Bạch y nam tử nhìn Thư Mạt loạt, chẳng qua là trong đôi mắt vốn lặng yên gợn sóng thoáng qua tia kinh ngạc. Sau đó lúc mọi người si mê, câu, xoay người lên lầu, thanh y thiếu niên thu hồi tầm mắt lạnh lùng, theo phía sau nam tử áo trắng

      Thư Mạt nhìn chằm chằm hai bóng dáng kia, ước chừng 3 hồn bảy vía của nàng cũng theo họ luôn rồi

      Dung nhan tuyệt mĩ, khí chất bất phàm, ngờ ở cổ đại lại có người như thế!

      Vẫy vẫy đầu, thu hồi linh hồn xuất theo bọn họ, khóe mẳ Thư Mạt thoáng nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Tập Nhân đứng cách đó ko xa. Nàng nở nụ cười mấy lương thiện, rất khó có thể ngờ, Tập Nhân cũng có ngày để lộ vẻ mặt này a!

      Thưởng thức vẻ chật vật của Tập Nhân đủ rồi, Thư Mạt cười xấu xa, né tránh tầm mắt của Tập Nhân, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng đùa dai

      “ Công tử”

      Tiếng kêu nhu nhu kia đến nàng cũng phải nổi da gà. Chà xát cánh tay. Thư Mạt đến gần bên tai Tập Nhân thổi hơi, lập tức thấy vành tai của nàng ấy đỏ mảng lớn. Nụ cười xấu của Thư Mạt cong lên càng lớn

      “ Công tử!. Để cho ta đến hầu hạ người , người thấy sao?”

      Tập Nhân giống như bị phỏng, kinh hãi nhảy ra bước lớn. Vội la lên :

      cần, ta… ta chỉ tới tìm người?”

      “ Người mà công tử muốn tìm là ai? Là Oanh Oanh hay Yến Yến. Có cần ta kêu các nàng đến đây ?!”

      Màu sắc bên vành tai của Tập Nhân rất đẹp, Tập Nhân nhìn người trước mặt mà cả người cứng đờ, nín nửa ngày mới nghẹn ra câu :

      “ Ta tới để tìm thiếu gia”

      “ Ngươi vừa rồi mới cự tuyệt ta?”

      Thanh hàm chứa ý cười nồng đậm truyền đến, làm Tập Nhân cứng đờ người, bỗng dưng xoay người lại, thấy Thư Mạt cười khẽ, nháy mắt với nàng mấy cái

      “ Thiếu gia, cảm thấy như vậy rất vui sao?”

      Tập Nhân tức giận, xấu hổ trừng mắt nhìn, khuôn mặt thẹn thùng đến đỏ bừng, trong lòng Thư Mạt cười trộm, cuối cùng nàng cũng nhìn được biểu tình khác của Tập Nhân, Chỉ đùa chút thôi, nếu như phải Tập Nhân phản ứng thú vị như vậy, nàng cũng trêu cợt nàng ta a!. Ha ha!

      Sắc mặt Tập Nhân lúc này có phần trở lại bình thường

      “ Thiếu gia, về sau cần đùa giỡn như vậy, Tập Nhân muốn bị dọa”

      “ Dạ, Dạ” Thư Mạt thụ giáo, gật đầu

      Tập Nhân nhìn bộ dáng đứng đắn này của nàng, trong lòng lần thứ n cảm thấy vô lực khẽ thở dài 1 cái, kéo tay Thư Mạt :

      “ Chúng ta mau trở về thôi!. Nếu để vương gia biết chúng ta đến đây, nhất định thảm”

      cần”

      Thư Mạt rút tay của mình về, thực rỡ ràng cự tuyệt, mình chơi tại sao bắt mình trở về

      “ Thiếu gia”

      Lông mày của Tập Nhân nhăn thành 1 đống

      “ Dù sao đến đây rồi chơi đủ rồi mới về được ?!”

      Nàng lấy lòng dựa sát vào người Tập Nhân :

      “ Chuyện hôm nay ta , ngươi ko làm sao Vương gia biết được, hơn nữa, ngươi ko phải ta bị vương gia lạnh nhạt sao?. ko quan tâm đến những chuyện này!”

      Aiz. Chủ tử như vậy rồi nàng còn biết sao nữa

      “ Nhưng chủ tử phải đáp ứng Tập Nhân được về quá muộn, mọi việc đều phải cẩn thân”

      “ Tuân lệnh!. Chỉ cần ngươi đáp ứng, cái gì cũng được”

      tốt quá, nàng biết Tập Nhân tốt nhất, tuy rằng biết nơi này là địa điểm thị phi nhưng mà đến cổ đại đến kỉ viện tiếc nuối. Có cơ hội tốt đương nhiên nàng phải tận dụng rồi. Nàng thầm, lôi kéo tay của Tập Nhân đến gần vũ đài, nghĩ rằng tuồng đêm nay cũng sắp bắt đầu chúng ta cũng nên giành chỗ

      Đợi lâu ko thấy có người đáp lạ. Thư Mạt quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Tập Nhân đỏ bừng gắt gao trừng mắt nhìn nam tử trung niên phía trước ôm nương kia, dám tin nhìn tay của người nam tử kia lưng của nương kia.

      Thư Mạt hiểu cười, loại hình ảnh này làm cho Tập Nhân chấn động, bản thân sớm có chuẩn bị tâm lý nên nhìn ca múa vũ đài. Nàng nhìn Tập Nhân, trong lòng hơi có chút chột dạ

      Nàng như thế nào có cảm giác phá hư tâm hồn thiếu nữ a!

      “ Thiếu, thiếu gia, chúng ta vẫn nên trở về !. Nơi này thích hợp với chúng ta” Mặt bị Thư Mạt cố định thể dịch chuyển, Tập Nhân chỉ có thể nhìn về phía trước chuyện

      “ Tập Nhân, chuyện với ngươi ko tính toán gì hết sao?” Nàng đem khuôn mặt Tập Nhân xoay qua nhìn thẳng vào khuôn mặt mình làm cho nàng nhìn thấy thất vọng mặt mình

      “ Quên

      Tập Nhân làm như chưa . Tập Nhân kéo tay Thư Mạt xuống, trong lòng buồn bưc, trước kia, chủ tử căn bản cho phép mình đến gần, sao bây giờ động chút lại trưng ra biểu tình đáng thương a! . Aiz. Lần thứ n thở dài

      Thư Mạt cười trộm, thu hồi tầm mắt nhìn về phía vũ đài, cũng quá bao lâu, khuôn mặt của nàng trở nên hưng phấn quay người lại :

      “ Ta cho ngươi biết nha, ta vừa nhìn thấy người còn xinh đẹp hơn Hằng Nga”

      “Hằng Nga là ai vậy”

      “ Điều này cũng ko biết, Hằng Nga chính là… Uy, Đây phải là trọng điểm” Nàng cố ý nhấn thêm 2 chữ trọng điểm

      “ Ta muốn , người kia so với Hằng Nga còn xinh đẹp hơn”

      “ Tới chỗ như thế này, người đẹp hơn có gì phải đắc ý, so với Hằng Nga còn đẹp hơn có gì đắc ý, nhưng người xinh đẹp nhất thiên hạ, Tập Nhân từng thấy 1 lần”

      “Này, uy, lý luận của ngươi là cái gì vậy?. Ai tới chỗ như thế, người đắc ý. Đây là địa phương bị kì thị có hiểu hay ?”

      Nàng vẻ mặt trào nhân, nhưng đột nhiên nàng bình tĩnh trở lại:

      “ Tập Nhân, ngươi vừa mới người đẹp nhất thiên hạ?. Thế gian còn có người tuấn hơn nam tử vừa rồi sao?. Ngươi là ai vậy? . Đừng với ta là cùng người nha”

      Nàng mới tin còn có người đẹp hơn vị nam tử kia tồn tại

      thể. Vương gia sao có thể đến loại địa phương này?”

      Tập Nhân vẻ mặt kích động, người mù cũng có thể nhìn ra được nàng ta sùng bái vương gia

      Nhưng là

      “ Vương gia?. Tập Nhân , người đẹp nhất thiên hạ là vương gia?”

      Tiện nghi lão công của nàng?

      “ Tập Nhân ngươi có lầm hay ?”

      Ở trong tưởng tượng của nàng, vương gia là lão gia có chòm râu a!

      tại Tập Nhân cho nàng biết Vương gia = mỹ nam tử?

      “ Làm sao có thể lầm, tuy rằng ta nhìn thấy vương gia có 1 lần, nhưng Tập Nhân tin rằng bất kì ai đời này nếu gặp vương gia 1 lần khó có thể quên được. Năng lực của vương gia ở Câm Linh quốc này số số 2. Là vương gia trẻ tuổi nhất của Câm Linh quốc. Ở Câm Linh quốc này biết có bao nhiêu danh môn thiên kim muốn gả cho vương gia, thời điểm chủ tử gả cho vương gia, đế kinh đến đâu tùy ý cũng có thể nghe được tiếng khóc của thiếu nữ”

      Wow!. Cũng quá khoa trương . Thư Mạt trố mắt

      “Tuyệt đối ” Tập Nhân vẻ mặt đứng đắn

      “ Ha ha, ta đây đúng là nhặt được bảo khố. Lão công tiện nghi của nàng là người lợi hại như vậy. là đừng nhìn mà lầm”

      Di? Thư Mạt mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tập Nhân

      “ Ngươi mới đây là cái gì Câm Linh quốc?. Có ý tứ gì?. Tại sao nàng chưa nghe qua quốc gia này?. Lịch sử của nàng thể nào ko tốt đến mức đến tên cũng chưa nghe qua”

      Câm Linh quốc chính là….

      Nghe xong giảng giải của Tập Nhân. Thư Mạt rốt cục cũng hiểu nàng căn
      bản xuyên qua phải là thời đại đường mà là quốc gia có tồn tại trong lịch sử, cũng có thể là 1 nơi bị lịch sử lãng quên . Đây là chuyện quỷ gì xảy ra a!

      Câm Linh quốc là nước có thực lực, quân cường thịnh, Cầm Linh quốc, Bạch Kinh quốc và Kỳ quốc chia thiên hạ thành 3 nước có thực lực ngang nhau. Còn lại là ít tiểu quốc nhớ tên?. Tại sao nàng cảm thấy thời này giống với Tam quốc?

      Thư Mạt lắc lắc đầu, hèn gì nàng cảm thấy người ở nơi này mặc quần áo đẹp mà lạ mắt Ai! Lão thiên, hiểu ông đùa hay lừa bịp người ta cái gì?.

      Thư Mạt đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt :

      “ Vương gia năm nay bao nhiêu tuổi?”

      “ Sinh nhật năm nay chủ tử được 19, ta nhớ rồi vương gia lớn hơn chủ tử 2 tuổi”

      19? Nàng thiếu chút nữa bị nước miếng làm sặc

      19 tuổi lên làm vương gia rồi? Vậy cũng lợi hại. Nành nghĩ người có thể lên làm vương gia cũng phải 30 hoặc 40 tuổi. Mới 19 tuổi ở đại chỉ là tiểu tử học

      Tập Nhân quét mắt nhìn nàng 1 cái, vẻ mặt khó nén tự hào và kiêu ngạo :

      “ Chính xác mà 15 tuổi vương gia được sắc phong, niên hiệu là Vân vương”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :