1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh - Nguyễn Nhật Ánh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]


      Tôi Thấy Hoa Vàng Cỏ Xanh

      Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

      Công ty phát hành : NXB Trẻ

      Nhà xuất bản : NXB Trẻ

      Trọng lượng vận chuyển (gram) : 250

      Kích thước: 13 x 20 cm

      Số trang : 380

      Ngày xuất bản : 11-2010

      Giá bìa: 82.000 ₫
      Giới thiệu:

      Tôi thấy hoa vàng cỏ xanh
      Ngồi im trong gió nghe đêm rớt
      Chợt thấy hoa vàng cỏ xanh.

      Truyện kể về giai đoạn mà đời người ai cũng từng trải qua nhưng đôi khi trong cuộc sống bộn bề với cơm áo gạo tiền và những nỗi lo đặt hết tên, chúng ta ít nhiều quên mất nó từng tồn tại, đó là: Tuổi thơ.

      Tuổi thơ trong truyện Nguyễn Nhật Ánh giống như bây giờ - khi người ta có nhiều thứ để chơi và nhiều nơi để chọn như ra công viên nước lướt ván hoặc đắm mình trong các game online đại. Tuổi thơ trong truyện Nguyễn Nhật Ánh là khi bạn còn hòa mình với thiên nhiên, khi bạn thấy góc vườn nhà mình sao rộng thế và là khi bạn "mặc nguyên quần áo dầm mưa ngoài trời" hay "bứt lá, lượm nắp keng chơi bày hàng hay lùng sục các bờ hào tìm hoa dủ dẻ".

      Đọc Tôi thấy hoa vàng cỏ xanh làm cho tôi nhớ về cuốn phim đen trắng. Xưa lắm! Và nhớ lắm! Mượn giọng kể của "tôi", Nguyễn Nhật Ánh vẽ bức tranh về thân phận con người trong kiếp sống qua lăng kính trẻ thơ. Đó là chuyện gia đình nhân vật chính với ông bố ham làm vè "Trúng số cứ tưởng trúng bom/ Hết ôm cây cột tới ôm nợ nần" nhưng vì cuộc sống mưu sinh, phải xa gia đình, lên thành phố kiếm việc. Người mẹ cũng theo xe tải buôn củi, cốt chỉ để cho mâm cơm trong nhà có thêm phần thịt cá.

      Đó còn là mối tình bị cấm đoán giữa chị Vinh và chú Đàn, vì "tay chú bị cuốn vào cối xay mía, dập nát, bác sĩ phải cưa bỏ". Cũng có thể đó là tình cảnh nhà con Mận: ba bị bệnh, mẹ mở tiệm tạm hóa nhưng rồi hôm, bị cháy rụi. Hay đó là "tiếng thởi dài sầu não" của ông Tám Tàng khi đứa con tuổi lớn bỗng dở dở ương ương sau tai nạn khi coi xiếc... Những phận người tưởng chừng như bế tắc, cùng quẫn nhưng vẫn tìm được lối ra ( cách nào đó) bằng nghị lực và bằng hai chữ có sức nặng: Tình thương!
      Last edited: 29/3/16

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1 - HOA TAY

      Chú Đàn bảo tôi:

      - Con xòe tay ra cho chú xem nào!

      Tôi co những ngón tay lại, nắm chặt và giấu ra sau lưng:

      - Tay con sạch cơ mà. Hồi sáng con rửa tay rồi.

      Chú Đàn phì cười:

      - Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi.

      Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng . Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc:

      - Hoa tay là gì hở chú?

      Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi:

      - Con lớn từng này rồi mà biết hoa tay là gì à?

      Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích:

      - Hoa tay là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiều vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng đẹp nhất lớp.

      Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú nghiên cứu những chiếc gân lá năm chiếc lá.

      Tôi nín thở, hỏi:

      - Con có mấy cái hoa tay hả chú?

      Chú Đàn lắc đầu, thất vọng:

      - Chẳng có cái nào hết.

      Tôi lặp lại, buồn rười rượi:

      - Chẳng có cái nào hết.

      Trong giây, tôi cảm thấy mắt tôi chợt tối . Trái tim tôi quặn thắt và rơi xuống chỗ nào đó, rất xa, có thể là tận những đầu ngón chân.

      - Con đừng lo! - Chú Đàn vừa vừa dùng ánh mắt để sưởi ấm tôi - Con đâu có biết vẽ bằng tay trái, đúng ? Tay phải mới quan trọng. Nào, con đưa tay phải ra đây!

      Tôi như vừa được vớt lên từ dưới suối.

      Tôi lật đật chìa tay phải ra và chú Đàn thận trọng nâng bàn tay tôi lên sát mắt, lần này động tác của chú hết sức từ tốn, như thể chú cho rằng những cử động mạnh khiến vân tay của tôi xô lệch . Ngay cả khi kiếm tìm những đường vân tròn từng ngón tay tôi, trông chú cũng chăm chú hơn, tôi thấy môi chú mím chặt và mày chú nhíu lại, tưởng như chú quan sát những con bọ qua kính lúp.

      - A, có cái đây rồi! - Chú hét lên sung sướng.

      - Hoa tay hở chú? - Tôi nôn nao buột miệng, cố kềm tiếng reo vì sợ mình nghe nhầm.

      - Ờ, hoa tay! - Gương mặt chú Đàn sáng bừng như có ngọn nến vừa thắp lên trong mắt chú - Có cái hoa tay ngón cái.

      Tôi run run hỏi:

      - Chú ơi, thế còn những ngón khác?

      Chú Đàn chẹp chẹp miệng:

      - Chờ !

      Chú lại nghiêng đầu, mân mê từng ngón tay tôi bằng cả tay lẫn mắt, miệng lẩm bẩm xuýt xoa:

      - Ngón trỏ, chậc, hỏng rồi!

      - Ngón giữa. Ôi, sao ngón này cũng chẳng thấy gì!

      - A, có đây rồi. cái hoa tay nữa nè!

      Tôi lại hỏi, như người mơ ngủ:

      - Hoa tay hở chú?

      - Ơ, cái thằng này! - Chú Đàn mắng tôi nhưng mắt chú điều ngược lại - Chú tìm hoa tay của con mà.

      Nhưng đó là cái hoa tay cuối cùng chú tìm được. Ngón út tay phải của tôi chẳng có cái hoa tay nào. Như vậy tôi có cả thảy hai cái hoa tay. ngón cái và ngón áp út.

      Chú Đàn bảo tôi nhìn vào đầu mỗi ngón tay và chú bắt đầu giảng giải. Đúng như chú Đàn , những đường vân đầu ngón tay áp út bên phải của tôi tròn quay, vòng bên trong nhất, bé bằng hạt tấm, rồi tới những vòng lớn hơn xếp thành từng lớp trông hệt như những vòng sóng khi tôi nghịch ngợm ném hòn sỏi xuống mặt ao. Hoa tay ngón cái của tôi đều đặn bằng, những đường vân xoắn vào nhau như vũng nước xoáy nhưng chú Đàn bảo nó chính là hoa tay đấy con, chỉ có điều cái hoa này đẹp bằng cái hoa kia. Chú nhìn ra sân nắng, nheo nheo mắt:

      - Con nhìn ra sân mà xem. Có rất nhiều loài hoa, nhưng phải các loài hoa đều đẹp như nhau, đúng ?

      Kể từ hôm đó, gặp ai tôi cũng tóm lấy, đòi xem hoa tay.

      Thằng Tường em tôi có sáu cái hoa tay khiến tôi sửng sốt:

      - Ôi, sao mày nhiều hoa tay thế này. Mai mốt lớn lên mày viết và vẽ đẹp lắm đấy!

      - Hoa tay là gì hở ? - Tới phiên thằng Tường hỏi tôi. Và tôi lại giảng giải cho nó.

      Nó tròn mắt nhìn tôi:

      - Thế có mấy cái hoa tay?

      Tôi thở dài:

      - Tao chỉ có hai cái à.

      Giọng tôi thất vọng như thể tôi chỉ có hai cái răng hoặc hai ngón chân.

      Tường kiểng chân lên để có thể bá vai tôi:

      - Nhưng dù thế em cũng thể vẽ đẹp bằng . Bao giờ cũng là người vẽ đẹp nhất.

      Nghe Tường vậy, tôi cảm thấy mình được an ủi chút.

      Đến lớp, tôi chộp tay từng đứa bạn, săm soi.

      Và tôi buồn nẫu ruột khi nhận ra đứa nào cũng nhiều hoa tay hơn tôi.

      Riêng con Mận, ngón tay nào của nó cũng có hoa tay. Các đường vân tròn xoay, đều tăm tắp. Tôi nhìn những ngón tay nở hoa của nó, giọng ghen tị:

      - Mày nhiều hoa tay đấy. Nếu mỗi bàn tay của mày có sáu ngón như ông Năm Ve, chắc mày có tới mười hai cái hoa tay.

      Con Mận rụt cổ:

      - Eo ôi, mình sợ lắm! Mình cần tới mười hai cái hoa tay đâu!



      CHƯƠNG 2 - NHỮNG NGÓN TAY

      Từ hôm đó, tôi có thói quen ngắm nghía hai bàn tay của mình.

      Trước nay, tôi chưa bao giờ quan tâm đến chúng. Tôi sai bảo hai bàn tay làm cái này cái nọ, chép bài, gọt bút chì, gãi lưng, đấm nhau với tụi bạn, giật tóc con Mận, đem chiếc ghế từ chỗ này sang chỗ khác, và thường là tôi quên mất chúng.

      Bây giờ ngồi phơi nắng mình ngoài vỉa hè, tôi mới có giờ nhìn ngắm hai bàn tay của mình. Có bao giờ bạn nhìn ngắm hai bàn tay của bạn ? Nếu có lần nào bạn nhìn ngắm hai bàn tay của bạn, bạn thấy chúng là ngoan.

      Bạn cần ra miệng, bạn chỉ ra lệnh trong đầu thôi, chẳng hạn "Đưa lên", bàn tay nghe lời bạn ngay tức khắc. Cả hai bàn tay đều đưa lên, nếu bạn muốn cả bàn tay trái lẫn bàn tay phải cùng nghe lời. Nếu bạn muốn chúng nắm lại, chúng nắm lại. Bạn bảo "Tụi bay đứng im, chỉ ngón tay cái nhúc nhích thôi", ngón tay cái nhúc nhích trong khi những ngón còn lại dám cựa quậy.

      Bàn tay của bạn bao giờ chống lại bạn, nên người lớn thường sai bảo bàn tay làm đủ thứ việc, từ những việc tốt như "Đóng cho tao cái đinh này" hoặc "Giặt cho tao chiếc áo kia" đến những việc tốt như bóp cò súng hay kích nổ quả bom.

      Nếu bạn là trẻ con chắc bạn cũng làm như tôi thỉnh thoảng vẫn làm tức là sai ngón tay ngoáy mũi hay sai nó bẹo tai bạn học ngồi cạnh, tức là những chuyện mà ba mẹ và giáo tôi cấm ngặt.

      chung, hai bàn tay của chúng ta rất ngoan, chúng thường nằm im chờ chúng ta sai khiến. Trong khi chúng ta chẳng hề thương xót chúng, thỉnh thoảng lại bắt chúng làm những việc nguy hiểm khiến chúng bị trầy xước hoặc chảy máu rất nhiều.

      Tôi hai bàn tay của mình lúc ngồi ngắm chúng, thường là vào lúc mẹ tôi vừa cắt móng tay cho tôi xong. Lúc đó những ngón tay giống như những đứa trẻ vừa được tắm gội, nom sạch và gọn gàng.

      Khi săm soi hai cái hoa tay ngón cái và ngót áp út ở bàn tay phải, tôi hai ngón tay này quá, thậm chí có chút gì đó tự hào. Giống như bạn có mười đứa con, nhưng chỉ hai đứa học giỏi mới có thể khiến bạn nở mặt với hàng xóm "Hai thằng cu nhà tôi mới vừa đỗ đại học đó, chị!", có khi bạn còn hãnh diện khoe thêm: "Chẳng thấy tụi nó ôn bài gì cả mà vẫn thi đỗ như chơi chị à" để được nghe láng giềng của bạn xuýt xoa "Ồ, hai thằng bé thông minh ghê".

      Những ngón tay còn lại, tôi cũng , nhiều hơn là đằng khác, theo kiểu bố mẹ những đứa con may. Tôi lẩn thẩn nghĩ nếu sau này tôi lớn lên, lấy vợ và sinh được mười đứa con tôi cố mười đứa như nhau dù chắc chắn trong mười đứa đó đứa kém thông minh kém thông minh hơn đứa thông minh, đứa kém xinh đẹp kém xinh đẹp hơn đứa xinh đẹp, hẳn thế.

      Hai bàn tay của ta giống như những người bạn thân, luôn chia sẻ với ta mọi vui buồn trong cuộc sống. Bạn cứ ngẫm mà xem, có phải khi bạn mừng rỡ hay phấn khích, hai bàn tay hăng hái vỗ vào nhau để nhân đôi niềm vui trong lòng bạn. Khi bạn khóc, hai bàn tay lại thay phiên nhau kiên trì lau khô những giọt lệ lăn tròn gò má bạn. Hai bàn tay lúc đó giống như những chú chim vàng trong cổ tích, cần mẫn tha từng hạt cườm long lanh mặt bạn đem gửi vào nắng, vào gió, vào mưa để chốc sau tươi tỉnh lại nhuộm hồng gương mặt mới đây còn tái xanh của bạn.

      Từ khi nhận ra điều đó, tôi có thói quen thò tay ra ngoài cửa sổ bên bàn học.

      Tôi tắm hai bàn tay của mình trong mưa để thấy những đầu ngón tay nhăn nheo như câu đố bọn trẻ con chúng tôi hay đố: " cây mà có năm cành / Nhúng nước héo để dành tươi".

      Rồi sau đó tôi phơi chúng trong nắng như mẹ tôi vẫn phơi quần áo ngoài bờ dậu để hong khô những ngón tay dưới ánh mặt trời và nghe gió cù mơn man nhồn nhột.

      Có lần con Mận qua nhà tôi chơi, thấy tôi thò tay ra bên ngoài cửa sổ, liền trố mắt:

      - Bạn làm gì vậy?

      - Tao phơi những ngón tay. Mày có bao giờ phơi những ngón tay ?

      - .

      - Thế khi tay mày bị ướt mày làm gì?

      - Mình lau vào quần.

      Tôi kêu lên:

      - Eo ơi, ai lại lau tay vào quần!

      Mấy hôm sau tôi qua nhà con Mận mua chai xì dầu (nhà nó bán tạp hóa), thấy nó ngồi trong nhà thò tay ra ngoài cửa sổ y hệt tôi, tôi sung sướng hỏi:

      - Mày phơi hai bàn tay đấy à?

      Để nghe nó sung sướng đáp:

      - Ờ, mình vừa rửa chén xong.

      Nhưng phải lúc nào con Mận cũng đáp lời tôi bằng giọng reo vui như vậy.

      - Mày phơi hai bàn tay theo kiểu mới à?

      Lần khác tôi hỏi, khi thấy nó hai tay chống lấy cằm, cùi tay tựa lên bậu cửa sổ, thừ mặt trông ra.

      - , mình có phơi hai bàn tay đâu. - Nó đáp, giọng rầu rầu - Mình phơi khuôn mặt.

      - Mặt mày làm sao mà phơi? Mày vừa tắm xong à?

      - . Mẹ mình vừa đánh đòn mình.

      Tôi hỏi nữa. Vì tôi hiểu rồi. Con Mận hong khô những giọt nước mắt. Tội nó ghê!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3 - CHÚ ĐÀN
      C
      hú Đàn lớn hơn tôi tám tuổi.

      Chú là em út của ba tôi.

      Chú sống với bà tôi, vì chú là người con duy nhất chưa lập gia đình.

      Nhà bà tôi và nhà tôi cách nhau xa lắm nên tôi thường chạy qua chơi với bà tôi và chú Đàn thường qua chơi với hai em tôi.

      Chú Đàn cụt tay. Tay phải của chú cụt tới tận khuỷu, lúc chú ngoài đường ống tay áo phất phơ như tay áo thằng bù nhìn giữ dưa, nhưng với cánh tay còn lại chú thổi acmônica hay nhất làng.

      Ba tôi bảo trước đây chú phụ việc ở lò mía đường, chả hiểu thế nào (chắc là chú ngủ gục) tay chú bị cuốn vào cối xay mía, dập nát, bác sĩ phải cưa bỏ mới cứu được chú.

      Hôm trước, lúc chú xem hoa tay cho tôi, tôi quên hỏi chú có mấy cái hoa tay. Điều đó làm tôi băn khoăn suốt ngày hôm đó.

      Tối, tôi định chạy qua nhà bà để tìm chú chú tằng hắng ầm ĩ trước ngõ. Đó là cách ra hiệu của chú, kiểu như là "Thiều ơi, Tường ơi! Chú Đàn tới chơi nè!".

      Tôi chạy bay ra ngõ ngay sau tiếng tằng hắng đầu tiên.

      - Chú Đàn ơi! Chú có mấy cái hoa tay hở chú? - Tôi vừa chạy vừa hét lớn.

      - Chú hả? - Chú xoa đầu tôi bằng bàn tay duy nhất - Trước đây chú có năm cái hoa tay. Nhưng bây giờ chẳng còn cái nào.

      - Sao thế hả chú? - Tôi ngơ ngác - Những cái hoa tay cũng biến mất sao?

      - phải là biến mất! - Chú Đàn cười khì khì, buông tay khỏi đầu tôi để mân mê mẩu tay cụt - Chỉ vì cả năm cái hoa tay của chú đều nằm ở bàn tay phải.

      Bàn tay phải của chú tức là bàn tay dã bị cưa .

      Đột nhiên tôi :

      - Nhưng dù bàn tay phải của chú còn nữa chú vẫn là người có năm cái hoa tay chứ?

      Chú Đàn có vẻ ngạc nhiên trước lý lẽ của tôi. Chú tròn mắt nhìn tôi chằm chặp như thể mới thấy tôi lần đầu. Chú nhìn như thế lúc lâu và gì khiến tôi đâm chột dạ.

      - Con đúng hả chú? - Tôi lo lắng.

      - ! Con rất hay! Điều đơn giản thế mà lâu nay chú nghĩ ra! Ha ha, hay quá! Thế là tôi vẫn có năm cái hoa tay, bà con ơi!

      Tôi xác nhận với các bạn là chú Đàn vẫn còn năm cái hoa tay, dù ai được nhìn thấy chúng nữa. Vì chú vẽ rất đẹp. Dưới mắt thằng Tường tôi là người vẽ đẹp nhất. Nhưng dưới mắt tôi chú Đàn mới là người số . Các bài tập vẽ của tôi, lúc mê chơi tôi vẫn thường nhờ chú vẽ giùm và bao giờ các tranh vẽ của chú cũng đạt điểm cao nhất lớp.



      CHƯƠNG 4 - CHUYỆN MA CỦA CHÚ ĐÀN

      Hồi đó, nhà tôi ở cạnh đường quốc lộ, sau nhà là nghĩa trang rộng mênh mông. Nghĩa trang rộng đến mức ngay trong vườn nhà tôi cũng có hai ngôi mộ hoang trú ngụ từ rất lâu trước khi gia đình tôi dọn đến. Buổi tối ngồi trong nhà nhìn ra những đốm nhang lập lòe mẹ tôi vẫn thắp hằng đêm trước mộ, em tôi đứa nào cũng cảm thấy rờn rợn.

      thế, chú Đàn mỗi khi đến chơi lại hay tụ tập hai em tôi lại để nghe chú kể chuyện ma.

      Chú Đàn thổi acmônica tuyệt hay nhưng có vẻ chú chẳng hứng thú biểu diễn cho bọn trẻ chúng tôi nghe. Nằn nì lắm, chú mới rút cây kèn trong túi áo ra, lướt khẽ môi, nảy ra vài giai điệu ngắn ngủi rồi lại nhét vô túi áo, "Chú hết hơi rồi". Trông chú như người vừa gặm phải trái bắp thối.

      Chú Đàn bảo hết hơi rồi nhưng lại "Để chú kể chuyện ma cho tụi con nghe" và lúc đó tôi thấy chú chẳng hết hơi chút nào hết. Chú kể liên tu bất tận, hết chuyện này đến chuyện khác. Chuyện nào của chú cũng rùng rợn, tôi chẳng từ đâu chú biết lắm thế.

      Chúng tôi ngồi dỏng tai nghe, thinh thích, sờ sợ, chốc chốc lại liếc mắt ra cửa, tim đập thình thịch khi bắt gặp những đốm lửa chỗ hai ngôi mộ ở góc vườn.

      Chú Đàn kể chuyện Thoan hái củi rừng, bị ma giấu giữa bụi rậm suốt hai ngày, đến khi người nhà đốt đuốc tìm thấy ngất xỉu vì đói và vì rét. Về đến nhà, bụng mỗi ngày lùm lùm, ba mẹ nghi tằng tịu với trai, tra hỏi đến mấy cũng chối có, tức giận đánh chết sống lại mấy bận rồi giam trong nhà kho. Chín tháng sau đẻ ra bọc vải điều mọi người mới biết là bị ma làm.

      Chú lại kể chuyện thằng Ghế làm rẫy, trưa đứng bóng gặp ông Năm Ve dọc đường về, hỏi "Ba đâu đây?", nhưng khi về tới nhà thấy ba nó ngồi đánh cờ tướng với ông Bé hàng xóm, hỏi ra mới biết ba nó ngồi chơi cờ từ sáng đến giờ. Lần đó thằng Ghế bị ốm cả tháng trời, tưởng chết, còn bị ba nó mắng "Sao mày ngu thế? Giờ Ngọ là giờ ma trêu, thấy bất cứ ai quen hoặc nghe bất cứ ai gọi cũng được lên tiếng. Mày gặp ma, mở miệng hỏi, chưa bị hớp mất hồn là phúc ba đời nhà mày đó".

      Trong những câu chuyện của chú Đàn, tôi vẫn thích nhất chuyện ma nhà ông Ba Huấn.

      Nhà ông Ba Huấn là ngôi nhà lầu hai tầng duy nhất trong làng, có căn gác gỗ, thằng Sơn con trai ông vẫn ngủ đó. Thằng Sơn ngủ chỉ mặc áo may-ô, trước khi ngã lưng thường cởi áo sơmi treo móc. sáng nọ thằng Sơn thức dậy vớ tay lấy chiếc áo, ngạc nhiên thấy chiếc áo màu trắng hôm qua tự nhiên biến thành màu hồng. Nó sờ tay vào, thấy nhơm nhớp, đem chiếc áo ra cửa trước săm soi, thấy chiếc áo dính đầy máu liền thét lên bài hãi, vứt chiếc áo xuống đất rồi co giò bỏ chạy.

      Ông Ba Huấn mời thầy cúng tới. Ông thầy cúng sục sạo khắp nhà ba ngày rồi tuyên bố trong nhà có con ma uất khí rất nặng. Ông Ba Huấn hỏi "Sao áo con tôi dính máu?". Thầy cúng "Đó là do nửa đêm con ma lấy áo cậu cả mặc chơi". Thầy cúng hỏi lại "Dạo này đồ ăn trong nhà có hay bị thiu ?". Bà Ba Huấn trợn mắt "Sao thầy biết?". Thầy cúng nhún vai "Biết chứ sao . Đồ ăn thiu là do ma vọc".

      Hôm sau ông Ba Huấn cắp ô đón xe ra thành phố tìm người chủ cũ. Lúc về bà vợ hỏi "Sao ông?", ông buồn thiu "Ổng xác nhận rồi. Con ổng lấy phải thằng chồng cờ bạc, về sau thằng này tù, con ổng buồn tình treo cổ chết lầu".

      Ông Ba Huấn thuật lại cho ông thầy cúng nghe. Ông thầy cúng leo lên căn gác lần nữa, mò mẫm khắp các bức vách, tìm thấy đường gờ hình chữ nhật, "Chỗ này hồi trước là cái cửa sổ, về sau ai đó xây bít lại". Ông giải thích " lầu có bàn thờ phật, con ma dám ở nên nó chạy xuống đây. Chủ nhà xây bít lại, nó chạy ra được". Ông Ba Huấn tái mặt "Vậy phải làm sao?". Thầy cúng phán "Đục tường cho nó chui ra, xong mình bít lại như cũ".

      Tôi hỏi chú Đàn:

      - Làm sao biết con ma có chui ra hay hở chú? Mình đâu có nhìn thấy nó!

      Chú Đàn nheo mắt nhìn tôi:

      - Người phàm mắt thịt nhìn thấy ma, nhưng mấy ông thầy cúng thấy tất.

      Thằng Tường khẳng định:

      - Con ma dám chui ra đâu.

      Tôi hỏi:

      - Sao?

      Tường :

      - Nó sợ mấy ông Phật lầu.

      Chú Đàn nạt:

      - Con ngốc quá. Con ma sống lầu. Nó chỉ lên lầu lạy Phật thôi, sau đó đầu thai kiếp khác.

      Thằng Tường chưa chịu thôi. Lần nào nó cũng hỏi câu cũ rích:

      - Sao con ma lẻn ra ngoài bằng cửa trước hả chú?

      Để được nghe chú Đàn trả lời cũng bằng câu cũ rích khác:

      - Ma bao giờ ra vào bằng cửa trước. Ma chỉ cửa sau hoặc cửa hông.

      Chuyện ma nhà ông Ba Huấn chỉ có vậy nhưng hai em tôi rất thích. Lần nào nghe câu chuyện này tôi cũng mường tượng ra cảnh con ma lấy áo thằng Sơn mặc vào, lúc cởi ra áo dính đầy máu để nghe bụng thắt lại như có ai xoắn lấy. Tôi cũng thích hình dung ra cảnh con ma bị nhốt trong nhà, lúc đó chắc nó giống đứa con nít, chắc nó cũng khóc hu hu nhưng nhà ông Ba Huấn ai nghe thấy đó thôi.

      Bọn tôi thích câu chuyện này đến nỗi hôm nào chú Đàn mải mê kể chuyện Thoan hay thằng Ghế là tôi và thằng Tường nhao nhao:

      - Kể chuyện nhà ông Ba Huấn chú!

      - Kể chuyện thằng Sơn liệng cái áo rồi bỏ chạy ấy.

      Thế là chú Đàn chiều bọn tôi. Chú quấn ống tay áo vào cánh tay cụt, ý là sắp xếp tư thế cho gọn gàng rồi mỉm cười hắng giọng:

      - Nhà ông Ba Huấn là ngôi nhà lầu hai tầng duy nhất trong làng, có con ma từ thời chủ cũ...

      Chỉ đợi có vậy, hai em tôi lập tức xích sát vào nhau, há hốc mồm ra nghe, tóc gáy dựng đứng, thích thú và sợ hãi.

      Để nhấn chìm bọn tôi hơn nữa vào cơn sợ, lần nào kể xong chú Đàn cũng láo liên mắt nhìn ra cửa, rú khẽ:

      - Ối! Ma! Ma! Nó kìa!

      Và lần nào cũng vậy, chú Đàn vừa nhát ma là hai đứa tôi hét lên thất thanh, người bắn lên khỏi chỗ như ngồi cái cập kênh, hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

      Nghe tiếng la bài hãi, ba tôi ở nhà hộc tốc lao xuống. Ông chắn ngang đường thoát thân của tôi và thộp lấy cổ tôi:

      - Gì thế con?

      Mặt cắt còn hột máu, tôi chỉ tay về phía chú Đàn cười hăng hắc, miệng lắp bắp:

      - Chú Đàn nhát ma.

      Ba tôi chộp vội cây gậy đánh chó dựng bên vách, mắng:

      - Tao đập mày nghe Đàn. Lớn đầu rồi mà chơi ngu thế!

      Chú Đàn lao ra bóng đêm, nhanh như cắt. Ba tôi cầm gậy rượt theo. Tôi biết ba tôi có đánh trúng chú Đàn được gậy nào , chỉ nghe tiếng chân hai em đuổi nhau huỳnh huỵch quanh hè.

      Chạy lát, chú Đàn vù ra cổng, vọt lên đường lộ, phi thẳng về nhà bà. Lúc đó ba tôi mới thở phì phò hậm hực quay vô.

      Tuổi thơ ấu của tôi, lần kể chuyện ma nào của chú Đàn cũng kết thúc với tiết mục đó. Những cuộc rượt bắt giữa ba tôi và chú chỉ chấm dứt từ ngày chú Đàn bỏ làng lặng lẽ tìm chị Vinh.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5 - CÂY GẬY CỦA BA TÔI

      Cây gậy dựng bên vách, ban đêm ra đường ba tôi thường cầm theo để phòng chó dữ.

      Tôi biết ông từng đánh trúng con chó nào xông vào chân ông chưa. Cũng như tôi biết ông lần nào quẹt được đầu gậy vào người chú Đàn.

      Nhưng cây gậy đó nện lên lưng tôi và mông tôi nhiều lần.

      Ba tôi là người hoạt khẩu. Ông nhiều lần chở tôi chơi, đến đâu tôi cũng thấy người ta mê tài chuyện của ông. Ông chuyện hoạt bát và hấp dẫn. Mỗi khi ông kể chuyện Tiết Đinh San hay Chung Vô Diệm, cả mấy chục người xúm xít nghe, mặt đờ ra như bị hút hồn.

      Ông lại có tài đặt thơ.

      Trong làng có ông Tư Cang góa vợ, sống với đứa con tên Bé Na. Ông Tư Cang nuôi hai con trâu, cổ con nào cũng đeo lục lạc, mỗi khi trâu chạy lạc, ông lần theo tiếng leng keng để tìm. Lúc đầu hai con trâu của ông tới đâu, con nít xúm lại tới đó. Nghe tiếng lục lạc, chúng tưởng xe cà rem dạo. Từ đó người làng gọi ông là "ông già cà rem".

      Hai cha con ông Tư Cang sống bằng nghề gặt thuê. hôm hai cha con lui cui gặt, nhằm bụi lúa có tổ ong lá. Con Bé Na bị ong đốt vào mông, kêu ầm. Ông Tư Cang quýnh quíu xông vô "Chi vậy con? Chi vậy con?", bầy ong bay ra, chích vô háng ông. Ông quăng liềm hái, chạy mạch. Chạy đỗi xa, ông vạch háng ra xem, than trời như bộng.

      Ba tôi đặt thơ trêu ông, bữa sau bọn con nít chăn bò đâu cũng nghêu ngao:

      - Ong vừa mới chích Bé Na / Chừ quay sang chích ông già cà rem / Ông già vạch háng ra xem / Mới hai hòn đó chừ thêm hòn.

      Giỡn chơi vậy thôi mà ông Tư Cang xách rựa lùng ba tôi suốt tuần.

      Lại chuyện ông Cả Hớn trúng số. Cả Hớn cả đời mới mua tờ vé số, nghĩ bao giờ trúng, lấy cơm nguội dán tờ vé số vô cây cột cái giữa nhà để trang trí. Nào ngờ lần đó Cả Hớn trúng , lại trúng độc đắc.

      Cả Hớn mừng quýnh, kẹt nỗi làm sao gỡ tờ vé số ra khỏi cây cột. Cố gỡ sợ rách, Cả Hớn cưa luôn cây cột, vác xuống đường lộ, đón xe ra thành phố lãnh giải. Cuối cùng Cả Hớn cũng lãnh được tiền, nhưng dọc đường cây cột vai Cả Hớn đụng ngã cả chục người. ai chết, nhưng tiền bồi thường cho nạn nhân thuốc men và nằm nhà thương ngốn gần hết tiền trúng số. Mất cây cột cái, mái nhà võng xuống, vài hôm sau gặp mưa lớn, sập luôn. Vợ chồng con cái Cả Hớn nhanh chân chạy thoát, nhưng hôm sau Cả Hớn phải vay nợ khắp nơi để dựng lại nhà, mồm miệng lệch qua bên như bị trúng gió.

      Ba tôi tức cảnh sinh tình:

      - Trúng số cứ tưởng trúng bom / Hết ôm cây cột tới ôm nợ nần.

      Con nít hát trêu hôm trước, hôm sau ông Cả Hớn đến nhà tìm ba tôi. Ông tay , chỉ để mếu máo:

      - Sáu đúng. Nhà tôi bây giờ tan hoang như thể trúng bom. làm ơn cho tôi vay ít.

      Ba tôi ra ngoài hoạt bát, vui vẻ như vậy nhưng về nhà rất hay nổi cộc. em tôi ăn đòn của ba tôi khá thường xuyên. Ba tôi biết kiếm đâu ra cây roi mây, giắt vách. Mỗi lần em tôi làm điều gì lầm lỗi, ông bặm môi rút cây roi cái "sột", quất cái "vút". Tôi ăn roi mây, đau vãi ra quần, lằn ngang lằn dọc khắp người.

      Mẹ tôi hãi quá, len lén rút cây roi vách giấu . Lúc nổi giận tìm thấy cây roi, ba tôi vớ cây gậy đánh chó vụt đen đét vào lưng tôi.

      Thế là mẹ tôi lại lén lút cắm cây roi vào chỗ cũ.

      Từ bữa đó em tôi ăn đòn bằng cả roi lẫn gậy.



      CHƯƠNG 6 - NHÀ CON MẬN

      Bất cứ đứa trẻ con nào cũng có hàng trăm lý do, hàng trăm tội lỗi để bị ăn đòn.

      trong những cái tội lớn nhất của tôi là tội sợ ma.

      Tôi sợ ma, dám ngang nghĩa trang vào ban đêm, mặc dù ban ngày nghĩa trang là sân chơi kỳ diệu với bọn trẻ chúng tôi. Tôi theo đám bạn chăn bò chạy nhảy qua những mô đất, nô đùa với trò chơi u, chơi rượt bắt và cuối cùng bao giờ chúng tôi cũng chơi trò ưa thích nhất là thả diều. Cái cảm giác kéo chú diều giấy chạy ngược gió để sung sướng nhìn nó bay lên, tay ngừng nới lỏng cuộn dây cước rất giống với cảm giác mình nâng đỡ cả bầu trời. Tôi thả hết sợi cước trong tay, cột đầu dây vào gốc cây dương liễu rồi gối đầu khúc gỗ mục, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh ngắm những cánh diều bay lượn.

      Thế nhưng khi bóng đêm thả xuống những mảng tối, thế giới quanh tôi bỗng mang bộ mặt khác. Nghĩa trang ban đêm đom đóm chập chờn bay lẫn với ma trơi, mỗi lần buộc phải ngang tóc gáy tôi dựng đứng. Những câu chuyện ma của chú Đàn lần lượt ra trong óc khiến tôi muốn xỉu.

      Tiệm tạp hóa nhà con Mận cách nhà tôi quãng xa, mẹ tôi lại hay sai tôi sang nhà nó khi mua cái hột vịt khi mua chai nước mắm, toàn vào những lúc tối mịt. Đối với tôi, đó là cực hình.

      Năm đó tôi học lớp bảy, mười ba tuổi, nhưng vẫn còn sợ ma. Tôi sợ sệt ngang nghĩa trang dưới ánh sao mờ, cứ có cảm giác ai sau lưng mình. Khi ngoảnh cổ nhìn ra sau thấy ai. Nhưng hễ quay lại là tôi nghe có tiếng chân bước ngay sau lưng. Tôi sợ quá, co cẳng chạy, người phía sau cũng chạy theo tôi, tiếng chân thình thịch khiến tôi muốn són ra quần. Lần nào cũng vậy, tôi vừa ló đầu vô quán là con Mận ngạc nhiên hỏi "Làm gì Thiều hớt hơ hớt hải thế?". Tôi dám là tôi sợ ma. Tôi bảo chó rượt. Nhìn mặt tôi biết con Mận tin, nhưng nó gì. Nhà tôi cách nhà nó nghĩa trang, ở giữa có nhà nào khác nên thể có con chó nào khác trừ con Vện nhà nó.

      Con Vện nhà con Mận là con chó già. Mắt nó bị lòa, gần như nhìn thấy gì. Tai và mũi nó còn thính nhạy nữa, nhưng dĩ nhiên tôi vào nhà nó vẫn biết. Nó nằm yên dưới gầm giường, mông quay về phía tôi và vẫy đuôi chào tôi cách biếng nhác.

      Con Vện giống hệt chủ của nó. Ba con Mận cũng bị bệnh thong manh, tôi nghe ba tôi thế. Trước đây, lúc mắt còn tinh, ông hành nghề cắt tóc. Ông là trong hai người thợ cắt tóc trong làng. Nhưng ông oách hơn, ông cắt tóc ở nhà, có treo tấm giấy các-tông trước cửa, ghi nguệch ngoạc: HỚT TÓC. Ông thợ kia là người hớt tóc dạo. thời gian dài, tôi cắt tóc chỗ ba con Mận.

      Nhưng rồi ba tôi cho tôi cắt tóc ở chỗ ông nữa. lần ông suýt cắt đứt tai người này, lần khác ông làm chảy máu cằm người khác. Đến ngày, người làng thấy da ông ửng đỏ, rồi nửa tháng sau làng da đỏ lên những vảy trắng. Ông vừa cắt tóc vừa gãi. Khi ông gãi, những vảy trắng tróc ra, bay khắp nơi như bụi phấn. Người ta đồn ông bị bệnh phong. Có người bảo chính bệnh phong làm hỏng đôi mắt ông. Chẳng biết điều đó đúng nhưng khách cắt tóc lảng dần.

      Chẳng bao lâu tiệm hớt tóc đóng cửa. Mẹ con Mận mở tiệm tạp hóa để kiếm sống qua ngày.

      Tối nào cũng vậy, vừa cầm cái hột vịt hay chai nước mắm con Mận đưa là tôi cắm cổ chạy vù về nhà, hai mắt gần như nhắm tịt để tia nhìn khỏi bị hút về phía nghĩa trang. Rất nhiều lần tôi vấp té dọc đường, đồ cầm tay bị vỡ nát, về đến nhà nếu lòng trắng lòng đỏ nhoe hoét khắp người đầu cổ cũng nồng nặc mùi nước mắm.

      Ba tôi bắt gặp thế nào cũng vụt gậy vào lưng tôi. Mẹ tôi can "Ông ơi, con nó sợ ma". Ba tôi càng vụt tợn, vừa vụt gậy vừa gầm gừ "Ma với cỏ này! Lớn tồng ngồng rồi mà còn sợ ma này!".

      Thế là lưng tôi nổi lằn.

      Thế là tối đó mẹ tôi vừa khóc vừa lấy muối đắp lên lưng tôi

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7 - THẰNG TƯỜNG

      Thực ra tuổi thơ tôi ăn đòn thường xuyên bằng thằng Tường, em tôi.

      Tường là thằng nhóc rất đẹp trai. Nó đẹp ngay từ khi còn bé. Tường mang khuôn mặt thanh mảnh của mẹ tôi và đôi mắt to với cặp lông mi dài của ba tôi. Tóc nó dày, mịn như tơ, da trắng hồng, miệng rộng với hàm răng trắng và đều tăm tắp như những viên đá cuội được mài dũa và sắp xếp cẩn thận. Mỗi khi Tường cười có cảm giác gương mặt nó tỏa sáng. Nụ cười đó, gương mặt đẹp như thiên thần đó luôn đem lại cho người đối diện niềm vui khó giải thích.

      Thế nhưng trong hai em tôi, nó là đứa ăn đòn của ba tôi nhiều nhất, phải vì nó quỷ quái gì mà vì nó có ông quỷ quái.

      lần, tôi rủ nó trốn ngủ trưa chạy qua bãi đất trống cạnh nhà chơi trò ném đá.

      Làng định xây trạm xá bãi đất này, đá ba lát mua về chất đống nhưng rồi thiếu tiền nên cứ để mãi.

      Đá ba lát to bằng nắm tay, rắn như thép, các cạnh lại nhọn sắc, ném trúng là vỡ đầu, thằng Tường hãi lắm.

      Nó tần ngần nhìn đống đá, rụt cổ:

      - Em chơi trò này đâu. Rủi trúng vào đầu chết!

      - Chết sao được mà chết. - Tôi trấn an nó - Tao và mày đứng xa ném nhau, thấy hòn đá bay tới là mình nhảy tránh. Đứng xa rủi đá trúng vào người cũng chẳng hề hấn gì.

      Tường có vẻ bị tôi thuyết phục. Nó nhìn lên cành phượng đỏ rực bên kia đường:

      - Hay mình hái nhụy hoa phượng chơi trò đá gà , .

      Nhụy hoa phượng có cọng dài và mảnh, đầu hình hạt gạo, màu nâu. Trẻ con bọn tôi hay chơi trò đá gà bằng nhụy hoa phượng. Hai con gà là hai cái nhụy móc đầu vào nhau, giựt mạnh, đầu gà nào đứt trước là gà ấy thua. Mỗi độ hè về, tôi cũng hay chơi trò đá gà bằng nhụy hoa phượng, nhưng lúc này tôi thích trò ném đá.

      Tôi bĩu môi:

      - Đó là trò con . Tao và mày là con trai. Con trai phải chơi trò ném đá hoặc phóng dao.

      Tôi nhìn thằng Tường qua khóe mắt, láu lỉnh:

      - Hay mày muốn chơi trò phóng dao?

      Nghe hai chữ phóng dao, thằng Tường sợ run:

      - Thôi, và em chơi trò ném đá !

      xong, thằng Tường co giò chạy ra xa. Nó chạy tuốt ra sát đường lộ rồi quay đầu lại:

      - Em đứng chỗ này được chưa?

      - Ờ, mày đứng đó . Bắt đầu ném nha.

      Tôi , và cuối xuống lượm hai hòn đá ba lát, mỗi tay hòn.

      Thằng Tường cũng lật đật thủ đá trong tay.

      Tôi đứng sát rìa nghĩa trang, thằng Tường đứng cạnh đường lộ thi nhau ném. Suốt tiếng đồng hồ cứ như có cơn mưa đá trút xuống buổi chiều chói chang. Những hòn đá bay lấp lánh trong nắng, kêu vù vù.

      Thằng Tường ném khỏe hơn tôi. Những hòn đá nó ném ra bay nhanh và chính xác.

      Tôi càng chơi càng quýnh, bị thằng Tường ném trúng cả chục lần. Đá bay sắp hết đà, chỉ va vào người, đau lắm nhưng vẫn khiến tôi điên tiết. Điên nhất là tôi vẫn chưa ném trúng nó được lần nào.

      thế, cứ mỗi lần ném trúng tôi, thằng Tường lại thõng tay, giọng áy náy:

      - Thôi, mình ngừng chơi nghe .

      Tôi tự ái ghê gớm mỗi lần nghe nó thế.

      - ngừng gì hết!

      Tôi hậm hực đáp và nghiến răng liệng đá ra.

      Thằng Tường có vẻ lúng túng trước hăng máu của tôi. Nó vẫn tiếp tục cuộc chơi để chiều tôi, nhưng những hòn đá của nó bắt đầu bay ngập ngừng và toàn lạc đâu xa lắc.

      Biết nó cố tình ném trật, tôi lại càng sôi gan. Nhưng tôi biết làm gì để trút giận.

      Cuối cùng tôi nghĩ được kế.

      - Thôi, tao đầu hàng. - Tôi , ỉu xìu, và hạ tay xuống.

      Tường mừng quýnh, nó muốn chấm dứt cuộc chiến mong đợi này quá lâu rồi.

      Nó chạy xô lại phía tôi, mảy may ngờ vực, giọng ân cần:

      - có bị bầm chỗ nào , để em vô nhà lấy dầu xức cho .

      Tường biết tôi vẫn nắm khư khư hòn đá ba lát trong tay.

      Đợi nó lại gần, tôi mím môi vung tay ra.

      Hoàn toàn bất ngờ, Tường kịp né. Hòn đá đập ngay màng tang nó.

      Thực lòng tôi cố ý ném vào đầu Tường. Tôi chỉ hành động theo xúi giục của cơn giận.

      Tường ngã bệt xuống đất, hai tay ôm đầu:

      - Ối, đau em quá!

      Tôi hoảng hốt chạy lại gỡ tay nó ra, giọng hồi hộp:

      - Mày bỏ tay ra tao xem thử nào.

      Tường bỏ tay ra, tôi xám mặt thấy những ngón tay nó dính đầy máu.

      - Chết rồi! Chảy máu, mày ơi!

      Tường lo lắng:

      - Nhiều ?

      - Hơi hơi thôi.

      Tôi dối và tay bịt vết thương đầu nó, tay kia đỡ lưng nó, tôi tiếp:

      - Mày đứng lên . Tao dìu mày vô nhà lấy thuốc xức.

      Tường bên cạnh tôi, mếu máo:

      - Sao lại ném em? bảo là đầu hàng rồi kia mà!

      - Cái đó là trá hàng, tức là giả vờ đầu hàng đó, mày hiểu chưa? - Tôi chống chế - Khi đánh nhau, người ta phải dùng mọi mưu mẹo để giành chiến thắng. Có thế mới gọi là tướng tài.

      Thằng Tường nghe tôi ba hoa, phục lăn. Nó quên mất cơn đau ỉ chỗ màng tang, miệng xuýt xoa:

      - Mưu mẹo của hay . Em chả nghi ngờ gì cả. Lớn lên nếu đánh giặc thế nào cũng làm tới đại tướng.

      - Chắc chắn rồi!

      Tôi đáp, bụng ngập tràn hối hận. Tôi lừa em tôi, làm nó bị thương, thế nhưng nó vẫn luôn hồn nhiên tin tưởng tôi, kể cả những lời bốc phét khó tin nhất.

      Tôi dìu Tường dọc bờ rào, đầu loay hoay nghĩ cách chuộc lỗi với nó. Tôi tự hứa với mình: mai mốt nếu thằng Tường gặp phải hoạn nạn gì, bị ba tôi phạt đánh đòn vì tội ham chơi bỏ bê bài vở chẳng hạn, tôi xung phong nhận tội thay nó, tôi với ba tôi là chính tôi xúi thằng Tường chơi...

      giọng sang sảng thình lình vang lên cắt ngang những ý nghĩ tốt đẹp trong đầu tôi:

      - Hai đứa bay ngủ trưa trốn ra đây làm gì đó?

      cần ngước mắt lên, chỉ nghe giọng lạnh lẽo kia xát vào tai, tôi run như cầy sấy, biết địa ngục sắp sửa trút xuống đầu.

      Để ba tôi bắt quả tang hai em lang thang ngoài trưa nắng, cũng gần như để thần chết tóm được gáy.

      Thế là rằng, tôi buông ngay thằng Tường ra, co giò phi mạch qua nhà bà tôi.

      Tôi trốn ở nhà bà tôi đến tối mịt, khi biết chắc ba tôi ngủ, tôi mới dám mò về nhà.

      Tôi thậm thụt vô nhà bằng ngả sau, len lén về phía giường ngủ những đầu ngón chân, sè sẹ phủi chân rồi vén mùng rón rén chui vô.

      - hai hả? - Tiếng thằng Tường thào.

      - Ờ, tao đây. - Tôi thào lại - Ba mẹ ngủ hết rồi hả?

      - Dạ.

      - Đầu mày hết đau chưa?

      - Còn đau sơ sơ.

      , thằng Tường bỗng la "oái" tiếng.

      - Khe khẽ thôi mày! - Tôi giật mình - Gì vậy? Tao có đụng vô đầu mày đâu.

      - Nhưng đụng vô người em.

      Tôi sực nhớ ra:

      - Hồi trưa chắc mày te tua với ba hả?

      - cũng biết rồi mà.

      Tôi rùng mình nhớ đến cây gậy đánh chó dựng ở góc nhà và cây roi mây ba tôi giắt vách, bỗng thấy thương em tôi vô vàn. Tôi và nghe cay cay nơi mắt:

      - Mày đừng giận tao nghe. Hồi trưa đáng lẽ tao nên bỏ chạy. Nếu ba đánh đòn cùng lúc hai đứa, tao san sẻ được với mày. Và mày ăn đòn ít hơn.

      - bỏ chạy là đúng rồi. - Thằng Tường thò tay nắm tay tôi - Hai, nếu đứng đó, em ăn đòn ít hơn nhưng chết với ba.

      Thằng Tường trách móc gì, tôi càng bứt rứt tợn.

      Tôi lục lọi trong óc những từ ngữ tồi tệ nhất để rủa sả mình. Và mấy ngày sau, nhân cả nhà vắng tôi rủ Tường ra sau hè ngồi đánh bài cát tê, bị ba tôi tình lình về nhà nhìn thấy, tôi lập tức quên hết những lời tự thề thốt, lại ba chân bốn cẳng vù ra cổng để mặc thằng Tường ở lại mình chịu trận.



      CHƯƠNG 8 - MÊ TRUYỆN

      Đôi khi tôi có cảm tưởng tôi là em, còn thằng Tường là .

      Mẹ tôi hay mắng tôi mỗi khi tôi tranh ăn với Tường:

      - Con là , con phải nhường nhịn em!

      Nhưng thực tế, toàn thằng Tường nhường nhịn tôi, từ chuyện lớn đến chuyện .

      Chẳng phải Tường sợ gì tôi, dù tôi luôn bắt nạt nó. Tường nhường tôi chỉ vì nó là đứa em rất thương .

      Nó thương tôi và phục vụ tôi. Vì tôi học giỏi, năm nào cũng lãnh phần thưởng đem về.

      Tường mân mê hộp bút chì và những cuốn tập gói trong giấy kiếng màu tôi đặt chiếc bàn chính giữa nhà, rồi ngước nhìn tôi, mắt lấp lánh niềm vui và ngưỡng mộ, miệng ngớt xuýt xoa:

      - Thích quá! biết bao giờ em mới học giỏi được như .

      đứa con học giỏi luôn luôn là đứa con được hưởng lợi nhiều nhất trong nhà.

      Mẹ tôi hay mắng tôi, hay bảo tôi nhường nhịn Tường nhưng khi trong nhà có việc mẹ tôi ít khi đụng đến tôi. Chạy qua nhà bà mượn cái thúng, cái nia, qua nhà hàng xóm xin rơm về lót ổ cho gà đẻ hay xách nước đổ vô lu mẹ tôi toàn sai thằng Tường. Chỉ vì lý do: "Để cho Hai con học bài!".

      Thằng Tường thay tôi gánh hết việc nặng việc trong nhà, mặt mày lúc nào cũng vui vẻ, tuyệt oán thán câu.

      Vì nó cũng nghĩ như mẹ tôi: "Để cho Hai học bài!".

      Trừ những lúc ba tôi nổi cộc trút mưa roi lên người tôi, thời gian còn lại tôi chẳng khác nào ông vua con trong nhà, chả phải mó tay vào việc gì. Sau này, ba tôi xin việc ngoài thành phố, mỗi cuối tuần mới về nhà, những trận mưa roi gần như tạnh hẳn.

      Trong hoàn cảnh đó, tôi giỏi càng học giỏi, thằng Tường kém càng học kém.

      Tường gồng gánh nhiều việc nên ít có giờ mó tay vào bài vở, nhưng nó xem đó như là số phận của mình và nó chấp nhận cái phần số hẩm hiu đó cách nhõm, miễn sao tôi học cao thiệt cao, mai mốt trở thành bác sĩ hay kỹ sư và nếu có giặc giã tôi ráng làm tới đại tướng để nó có lý do để tự hào.

      Tường học hành ì ạch nhưng rất mê đọc sách.

      Trong khi tôi chả bao giờ sờ tới quyển sách thằng Tường đâu cũng nhét sách trong túi quần. Quần có túi nó lận sách vào thắt lưng.

      Bất cứ lúc nào rảnh là nó lôi sách ra say sưa dán mắt vào những trang chữ. Nằm bò ra cỏ hàng giờ để đọc sách đối với nó là điều vô cùng thú vị. Nó đọc sách cả khi ngồi thõng chân thành giếng hay vắt vẻo cành ổi sau vườn.

      Lần nào bắt gặp cảnh đó, tôi cũng gắt om:

      - Mày sợ té gãy cổ hả Tường!

      Bạch Tuyết và bảy chú lùn, Công chúa ngủ trong rừng, bé Lọ Lem và hàng mớ những chuyện khác, Tường thuộc vanh vách.

      Những chuyện đó tất nhiên tôi cũng biết. Nhưng tôi toàn nghe ba tôi và chú Đàn kể. Tự mình mày mò những trang sách đặc chữ để lượm từng mẩu chuyện nhét vào trí nhớ là gánh nặng đối với tôi.

      Tường mê đọc sách, tự nhiên tôi được hưởng lợi.

      Tôi cần rớ tới quyển sách nào vẫn biết được bao nhiêu là chuyện hay.

      Tối, lúc hai em chui vô giường, tôi thường gạ nó kể chuyện cho tôi nghe. Tôi nghe và tôi ngủ lúc nào hay.

      Tối hôm sau tôi lại hỏi "Hôm qua mày kể đến chỗ nào hả Tường?".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :