1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi như ánh dương rạng rỡ (Tập 1) - Cố Mạn

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      Tôi như ánh dương rạng rỡ

      Tập 1

      Tôi như ánh dương rạng rỡ (Tập 1)

      Tác giả: Cố Mạn

      Dịch giả: Đỗ Mai Quyên

      Kích thước: 13 x 20.5 cm

      Số trang: 428

      Ngày xuất bản: 24 - 3 – 2014

      Giá bìa: 120.000 ₫

      Công ty phát hành: Bách Việt

      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại

      Chụp pic: Irisnguyen

      Type

      linh.max: 1-12

      Irisnguyen: 13-22

      nm2905: 23-31

      muội tồ: 32-40

      Beta: Mac Senh

      Làm ebook: Dâu Lê

      Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com

      Giới thiệu​

      “Lời xin lỗi nên có nhất thế giới này, chính là xin lỗi vì tình của chính mình.”



      Sau đó tôi hỏi : “Thế nào mới tính là ?”

      Khi đó lái xe, nghe thế liền bảo: “Đại khái so với thích nhiều hơn chút.”.

      ràng là đáp án rất bình thường phổ biến, tôi cười cười, nhìn đèn đỏ đối diện phía bên kia đường, bỗng nhiên lại muốn hỏi : “Nếu như so với thích nhiều hơn chút là , như vậy, so với nhiều hơn chút là gì?”.

      “Lại còn nhiều hơn chút?”, nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó khẽ cười, , “Đối với tôi mà , chính là em.”.

      Tôi Như Ánh Dương Rạng Rỡ là tác phẩm mới nhất của Cố Mạn, tác giả của những tiểu thuyết ăn khách tại Việt Nam trong thời gian vừa qua: Bên Nhau Trọn Đời, Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên, Sam Sam Đến Đây Ăn Nào.

      Nếu các bạn trẻ từng say mê các tác phẩm Bên nhau trọn đời, em từ cái nhìn đầu tiên và Sam Sam đến đây ăn nào của Cố Mạn hẳn thể bỏ qua tác phẩm mới nhất của Cố Mạn: Tôi như ánh dương rạng rỡ.

      câu chuyện mang đậm phong cách lãng mạn nhàng và khó quên của Cố Mạn, những cung bậc tinh tế trong tình được tác giả đưa vào câu chuyện cách khéo léo, người đọc có cảm giác như hòa cùng nhân vật chính trải nghiệm qua những thăng trầm trong tình cảm của .

      Đối với các độc giả thích truyện của Cố Mạn, chính lối hành văn nhàng, hài hước mà kém phần sâu sắc của tác giả là lí do khiến người đọc như chìm sâu vào trong tác phẩm. Tôi như ánh dương rạng rỡ là trong những tác phẩm mang đầy sức cuốn hút như thế của Cố Mạn.

      Nhân vật nữ chính Nhiếp Hy Quang với biệt danh Dưa Hấu là với vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng nhưng bên trong lại rất cá tính và mạnh mẽ. Đối với Dưa Hấu, hạnh phúc đơn giản là những điều bình dị và gần gũi trong cuộc sống. Sinh ra trong gia đình khá giả nhưng gia đình cũng hạnh phúc khi bố lại người phụ nữ khác.

      Tình mà Dưa Hấu dành cho Trang Tự ủy mị mà trầm lặng, ấm áp. Trang Tự là nhận vật nam chứa đầy mâu thuẫn. ta Dưa Hấu nhưng lại để mặc hiểu lầm chuyện mình với Dung Dung mà lời giải thích. Trong khi đó, chàng Lâm Tự Sâm lại xuất với tư thái hoàn toàn khác. Mạnh mẽ và tràn đầy quyết đoán, công khai tình cảm mình dành cho Dưa Hấu, bảo vệ và luôn đứng về phía bất cứ lúc nào: “ đợi em tặng vầng dương rạng rỡ”

      Cố Mạn đem lại cho độc giả tác phẩm tuyệt vời với cách xây dựng hình ảnh, tính cách nhân vật đầy cá tính. Tác phẩm cuốn hút người đọc ngay từ những trang sách đầu tiên.

      Tác giả

      Cố Mạn: 顾漫 Là trong những tác giả văn học mạng Tấn Giang, biên tập viên của tạp chí Cinderella, xuất bản các tác phẩm: Hà Dĩ Sênh Tiêu Mặc (Bên nhau trọn đời), Vi Vi Nhất Tiếu Khuynh Thành ( em từ cái nhìn đầu tiên), Sam Sam đến đây ăn nào. Văn phong của Cố Mạn nhàng, lãng mạn, câu truyện ấm áp, vui tươi, từng câu chữ như đều chứa đựng sức sát thương của ánh nắng mặt trời và cảm giác vui vẻ.

      Cố Mạn bình thường là người lười biếng, thích vùi đầu trong chiếc vỏ của mình nghe nhạc, ngủ, viết tiểu thuyết, về cơ bản là ví dụ điển hình về người lười biếng. Vận động mỗi ngày đều là do mẹ bắt, ví dụ như chợ, phố, và sáng mắt lên khi thấy đồ ăn ngon ở chợ. Bình sinh trong đầu có chí lớn gì cả, chỉ cần có chiếc mai như chú rùa gió mưa cũng sợ gì, sống vui vẻ vô lo.

      Cố Mạn là tác giả văn học mạng, chỉ xuất bản cuốn tiểu thuyết Bên nhau trọn đời có thể bán chạy trong ba năm liên tục, tổng số lượng bán vượt qua 300.000 bản. “Rùa Mạn” là cái tên mà nhiều độc giả thích đặt cho Cố Mạn, cũng chính là khẳng định khả năng sáng tác văn chương cẩn thận đến từng câu chữ của . Chính vì thái độ cẩn thận của còn hơn cả tốc độ rùa bò nên tác phẩm của hoàn toàn giống với nhiều tác phẩm hàng loạt mạng khác, mỗi phân đoạn tình cảm đều phải lao tâm khổ tứ, cẩn thận, tỉ mỉ để viết ra.

      Tên: Cố Mạn

      Biệt danh: Rùa, Rùa Mạn

      Quốc tịch: TQ

      Ngày tháng năm sinh: 21/10/1981

      Nghề nghiệp: Nhà văn, biên tập viên

      Tác phẩm tiêu biểu: Hà Dĩ Sênh Tiêu Mặc, Vi Vi Nhất Tiếu Khuynh Thành, Sam Sam đến đây ăn nào

      Giáo dục: Đại học

      Chuyên ngành: Kế toán

      Chòm sao: Thiên Bình

      Nơi ở: Vô Tích Tân Khu, Giang Tô, Trung Quốc

      Mặc dù là tác giả nổi tiếng ở Trung Quốc với những tác phẩm văn học được bạn đọc thích: Bên nhau trọn đời, em từ cái nhìn đầu tiên… nhưng điều kỳ lạ là, cho tới nay, chưa ai được biết Cố Mạn “mày ngang mũi dọc” như thế nào. Tất cả những người thích Cố Mạn chỉ biết có biệt danh “Rùa Mạn”, với hình avatar rất đáng , cùng đôi dòng về sở thích của tác giả. bìa tất cả những cuốn sách của Cố Mạn xuất bản, chỉ có hình avatar đáng này thôi. Trong hình là “Cố Mạn” cầm bản gốc cuốn sách “Nụ cười nghiêng thành” – được dịch thành em từ cái nhìn đầu tiên ở bản tiếng Việt. Tuyệt nhiên có thông tin gì hơn. Trao đổi với chúng tôi – bà Trương Hàn – đại diện quyền tác giả của Cố Mạn chỉ rằng, muốn mọi người biết đến mình. Viết văn là đam mê, là thỏa mãn mình mà thôi. Thấy mọi người thích đọc những tác phẩm của mình là hạnh phúc rồi. Theo thông tin bên lề, Cố Mạn ngoài đời là rất xinh đẹp, nữ tính.

      ePub

      PRC

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Nếu nhiều hơn thích chút là tình , thế , nhiều hơn tình chút là gì?”

      “Còn nhiều hơn cả à?”, nghiêng đầu sang nhìn tôi, sau đó cười khẽ, , “Đối với , chính là em”.

      --- Cố Mạn – Tôi như ánh dương rạng rỡ ---






      Lời tựa liên quan




      Học kỳ hai năm thứ tư, là những tháng ngày khó khăn nhất trong cuộc đời đại học của tôi.

      Những ngày hội tuyển dụng liên tục, những lần phỏng vấn rắc rối, đau đầu vì bảo vệ luận văn, và cả những bữa tiệc chia tay gục thôi… Tất cả chỉ có thể dùng từ “quay cuồng hỗn loạn” để hình dung, mà mỗi người giống như những con quay dừng lại được, cứ vô thức xoay mòng mòng mãi.

      Đến khi khoảnh khắc ngưng đọng đó đến.

      Buổi tối ngày Hai mươi ba tháng Sáu, A Phân, bạn ở giường đối diện với tôi trở thành người đầu tiên trong phòng chúng tôi rời khỏi Nam Kinh.

      ấy Hạ Môn, nơi xa xôi mà tôi chỉ biết tên.

      Tôi chưa từng nghĩ có ngày tôi rơi nước mắt, chạy đuổi theo tàu hỏa, đến khi đoàn tàu lăn bánh mất dạng.

      Tôi luôn là hạnh phúc, khỏe mạnh.

      Tôi luôn chưa từng hiểu được thế nào thực ly biệt.

      Cho đến khoảnh khắc đó.

      Sau này, chúng tôi có thể còn gặp lại.

      Sau này, cho dù gặp lại, chúng tôi cũng chỉ vồn vã trong lát, rồi lại ly biệt.

      Có lẽ lúc đó chúng tôi còn buồn bã như bây giờ, vì chúng tôi còn quan trọng với nhau đến thế, hoặc vì chúng tôi kiên cường hơn.

      Thế nhưng giây phút đó, bạn sắp rồi, tôi chỉ có thể đứng sân ga, vừa vừa khóc.

      Tạm biệt nhé, tuổi xuân cuối cùng của chúng ta.

      Chúng ta thể sống như đứa trẻ nữa.

      Chúng ta tốt nghiệp.

      Thời tiết hôm nay u, tâm trạng u, hy vọng ngày mai tươi sáng, mãi mãi tươi sáng…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1




      Cuối tháng Ba của năm cuối đại học, tôi kết thúc kỳ thực tập ở cơ quan chuyên về kế toán, trở lại đại học ở Nam Kinh. Thực ra tôi rất muốn nằm ì ở nhà thêm mười ngày nửa tháng nữa để làm con sâu lười, nhưng ràng tình mẹ bao la của mẹ tôi sắp cạn, thế là tôi, sau khi ấm ức quét sạch tủ lạnh trong nhà, đành nặng nề mệt mỏi lê tấm thân về Nam Kinh.

      Lúc còn ở xe tôi gửi tin nhắn cho các bạn trong phòng ký túc xá: Dưa Hấu tớ lăn về Nam Kinh rồi đây, các cậu phải đứng xếp hàng ở cổng trường chào đón đó nhé!

      Mười phút sau mới nhận được tin nhắn của Tư Tịnh: Cậu là ai, quen.

      Tôi cười hì hì, ngón tay bấm nhanh: Haizzz, vậy thôi, tội nghiệp tớ tay trái con gà, tay phải con vịt, nặng quá thôi, hay là tớ vứt lại xe cho rồi.

      Lần này chỉ cách mười giây, và chỉ tin nhắn.

      Tư Tịnh: A! Người ơi hóa ra cậu về rồi à, đứng ở cổng trường đừng đâu, chị ra đón.

      Tiểu Phượng: Dưa Hấu, ngày ngày nhớ mong mà gặp, đến nay cùng gặm đùi vịt.

      nhiệt tình tới mức sởn cả da gà.

      Vừa xuống taxi, quả nhiên trông thấy đám người rất nổi bật đứng ngay trước cổng, phòng của chúng tôi tổng cộng có sáu người, mà lại đến tận chín kẻ, năm nữ bốn nam…

      Tất cả có con gà con vịt, đâu cần đưa cả họ hàng tới chứ? Tôi thầm hối hận gặm trước cái đùi gà taxi cho rồi.

      “He he he he… Mọi người là trịnh trọng quá…”

      Lão đại bước tới nhéo tai tôi: “Đồ chết tiệt, cậu biết lựa lúc mà về, bọn này hôm nay ăn liên hoan ở Hà Thịnh”.

      Tôi hình thành phản xạ có điều kiện với hai chữ “Hà Thịnh” – Hà Thịnh = cá hấp dưa chua ngon nhất = thịt sợi xào ngon nhất = đậu phụ xào thịt cua ngon nhất…

      Tôi vừa chảy nước dãi, vừa giơ gà và vịt trong tay lên. “Tớ có được tính là cống hiến đặc biệt, cần trả tiền ?”

      Tư Tịnh tỏ ra chịu nổi vẻ mặt của tôi: “Cậu đừng có làm mất mặt phòng chúng ta, hôm nay Trang Tự đãi”.

      Tôi ngớ người, Trang Tự à… Tôi liếc nhìn người đứng phía xa, trông thấy tôi, những người khác ít nhiều cũng tiến lại gần mấy bước, chỉ có vẫn đứng tại chỗ, mặc áo len màu xám nhạt, tỏ vẻ dửng dưng.

      Trang Tự, tôi cũng có phản xạ có điều kiện với cái tên này, Trang Tự = sinh viên cừ nhất khoa Tiền tệ quốc tế – chàng đẹp trai chỉ cần xuất đầu lộ diện liền nâng bộ mặt của đám nam sinh trong trường lên tầng cao mới = “bạn bè” mờ ám của Dung Dung…

      Bằng với…

      Nhiếp Hy Quang là đồ ngốc, đồ đần!

      Hình như mắt hơi cay, lâu thế rồi mà vẫn… kém cỏi! Có thứ gì đó như chực trào ra…

      Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn trời, giây, hai giây…

      “Rốt cuộc cậu nhìn gì thế?”, lão đại xưa nay bạo lực bước tới nhéo mạnh tai tôi.

      Có lẽ bọn nó cũng ngước lên nhìn theo tôi lúc, tôi cười khì, chớp mắt vẻ vô tội. “Lạ , trời hình như đổ mưa đỏ.”

      Trang Tự chưa từng khao ai, cho dù đoạt học bổng hạng nhất. Mọi người đều biết bố qua đời từ lâu, trong nhà chỉ còn người mẹ ốm yếu bệnh tật, và cả cậu em học cấp ba, mà xin cả trợ cấp dành cho sinh viên nghèo.

      ra mới phát câu này gần như là châm biếm, mọi người đều hơi ngượng ngập, A Phân trừng mắt với tôi vẻ trách móc, nhéo mạnh tay tôi trước mặt tất cả.

      Đau quá! Móng tay nàng bao lâu rồi chưa cắt! Nước mắt tôi suýt bị nàng “nhéo” ra rồi.

      Tội nghiệp tôi bị đám bạn cùng phòng ngược đãi quen, bây giờ cũng chỉ dám giận mà dám , trong lòng ấm ức tủi thân vô cùng - tôi có phải cố ý đâu, chó cuống lên cũng biết cắn người… Tôi cuống lên đương nhiên cũng biết…

      Cuối cùng vẫn là Dung Dung cười giải vây, “Trang Tự ký hợp đồng với ngân hàng A ở Thượng Hải rồi, tiền lương vạn tệ đó”.

      “A”, ngân hàng A, lương tháng hơn vạn, số tiền đó ngay cả nghiên cứu sinh cũng chưa chắc bằng!

      Tôi hơi sửng sốt nhìn Trang Tự, cũng nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm, giống như muốn biết tôi có phản ứng gì vậy.

      Đây… là ảo giác chăng!

      Dù thế nào, tôi cũng nên chúc mừng , tôi bước tới, thành tâm thành ý : “Chúc mừng nhé, Trang Tự… Ưm, chuyện đó, sau này đến Thượng Hải chơi nhờ cậu đấy, bao ăn bao ở, bao uống chơi bời…”.

      “Chẳng phải ngày mai cậu mới về hay sao?”

      Tôi huyên thuyên bị giọng trầm trầm ràng của cắt ngang, tôi ngớ người nhìn tư thế cao ngạo từ nhìn xuống của , trong đầu có phần hồ đồ, hỏi tôi cái gì?

      A Phân bỗng bước tới kéo tay tôi, lôi xềnh xệch về phía Hà Thịnh, “Trang Tự, cậu có mời hay nào, mình sắp đói chết rồi”.

      Về sau, lúc tôi nhìn bàn đầy ắp đồ ăn thức uống ngon lành ở Hà Thịnh mới sực nhớ, nếu phải mẹ đuổi tôi chắc chắn ngày mai tôi mới về, hôm qua gọi điện với các bạn trong phòng, cũng là ngày mai.

      Trang Tự … căn bản muốn mời tôi chứ gì.

      Theo lý mà người có khí phách ném ngay đôi đũa mà bỏ , nhưng… tôi là người có khí phách hả?

      Hừ! Tôi cắn phập miếng sườn, ăn gấp đôi mới phù hợp tính cách của tôi. Thế là tôi chỉ lo ăn thức ăn mà ăn cơm, ăn toàn những món đắt tiền, nước uống phải là hoa quả ép…

      Cái gọi là gió cuốn mây tan, cái gọi là ăn như hùm như hổ, cái gọi là gắp đũa như có thần…

      “Dưa Hấu, cậu rất giống loài động vật nào đó”, Tiểu Phượng ngồi bên trái nhìn tôi vẻ nể sợ.

      Lúc này tôi mới phát ra mình thành tiêu điểm của mọi người, biết từ bao giờ mà tất cả đều dừng đũa nhìn mình tôi ăn. Trang Tự ngồi ngay đối diện, nhìn tôi cái, sau đó đưa tay gọi phục vụ.

      “Chúng tôi muốn chọn mấy món nữa.”

      Mặt tôi chưa kịp đỏ, lão đại bên phải nhéo mạnh vào đùi tôi, “Kiềm chế lại cho tớ”.

      Lại nhéo tôi…

      Bực ghê, tôi chẳng qua hóa bi thương thành sức ăn, có cần bạo lực vậy ?

      ăn ăn, dù sao tôi cũng ăn nổi nữa, tôi uể oải cầm đũa chọc chọc vào miếng giò heo trong bát, có chút nghĩ ra lúc nãy mình nuốt được thế nào, dầu mỡ thế này cơ mà.

      khí trong bàn ăn nhanh chóng vui vẻ trở lại, trung tâm cuộc trò chuyện đương nhiên là công việc của Trang Tự. Bạn trai của lão đại và bạn trai của Tư Tịnh đều chung phòng với Trang Tự, khi uống nhiều bia rồi, hai người trái phải khoác vai Trang Tự, oang oang: “Trang Tự, người trâu bò nhất khoa chúng ta là cậu, em sau này lăn lộn với cậu…”.

      Tư Tịnh cười tươi thấy thế, , “Xem ra Dung Dung phải tìm công việc lại rồi”.

      Tiểu Phượng vừa ăn vừa lúng búng hỏi: “Tại sao phải tìm lại, công việc bây giờ rất tốt mà”.

      “Vì công việc này làm ở Nam Kinh, xa Thượng Hải quá”, Tư Tịnh với vẻ mờ ám, chớp mắt tinh nghịch.

      “Ồ…”, Tiểu Phượng kéo dài giọng như hiểu ra, bỗng quay sang tôi: “Dưa Hấu!”.

      “Hả?”, tôi chăm chú chọc cái giò heo trong bát, bị nàng làm cho giật mình, chẳng phải về Dung Dung hay sao, gọi tôi làm gì?

      “Gà cậu mang về ngon ”, nàng vẻ vô cùng thỏa mãn.

      Tôi câm nín…

      Tiểu Phượng, cậu mới là heo.

      “Cái đồ heo này.”

      Lão đại hề nương tình ra tiếng lòng của tôi, xem ra người có suy nghĩ đó chỉ mình tôi.

      Tư Tịnh cười, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Gần đây hình như có buổi tuyển dụng của Thượng Hải, Dung Dung cậu có ?”

      “Tại sao lại hỏi vậy, đương nhiên là ”, Dung Dung đặt đũa xuống rất thanh lịch, “Thượng Hải cơ hội nhiều gian phát triển rộng, trước kia tớ vẫn luôn nộp hồ sơ mà”.

      Tư Tịnh chớp mắt: “Bọn này có gì cậu đâu, cậu cuống lên thanh minh cái gì?”.

      Cuối cùng tôi nuốt trọn miếng giò heo đầy mỡ vào trong miệng, bỗng cảm thấy bữa cơm này vừa vô vị vừa dài dằng dặc, có lẽ vì trước đó ăn quá no rồi chăng. Ánh mắt bất giác nhìn Trang Tự, nghiêng đầu gì đó với Trác Huy, bạn trai của Tư Tịnh, hình như chề chú ý đến câu chuyện bên này của đám con .





      Chương 2




      Hơn tiếng đồng hồ, mọi người mới cơm no rượu say ra khỏi phòng. Trang Tự đền quầy tính tiền, tôi cố ý sau cùng, cách xa mọi người, vì tôi lại bắt đầu nấc cụt rồi.

      = =

      Ra khỏi quán ăn bắt buộc phải qua quầy tính tiền mà Trang Tự đứng, tôi bịt miệng định nhanh qua, ai ngờ cổ họng lúc này lại cực kỳ hợp tác mà nấc liền hai tiếng kêu.

      Tôi cứng đờ, nhìn bóng lưng rắn rỏi của Trang Tự.

      nghe thấy nghe thấy, xin đừng quay đầu lại.

      Tiếc rằng ông trời giúp đỡ, Trang Tự tính tiền bỗng quay lại, nhìn thấy tôi rồi tỏ ra dửng dưng quay .

      Tôi vội bước nhanh ra ngoài, mất mặt chết được.

      Ra ngoài rồi lại bị lão đại và Tiểu Phượng nể tình mà cười nhạo hồi, buồn bực tăng gấp đôi. Bọn Tư Tịnh bàn bạc tiếp đó đâu chơi Trang Tự ra, xưa nay Trang Tự luôn im lặng là vàng, lần này lại đề nghị: “ hát karaoke ”.

      “Wow, Trang Tự, cậu hôm nay hào phóng thế, lúc này mà kara đắt lắm đó.”

      “Đúng thế, chẳng phải bar Ẩm Thủy đánh bài đó thôi, hay là dạo chợ đêm?”

      có gì, nhất thời có hứng thôi”, Trang Tự rồi đột ngột liếc nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, khóe môi lại như phảng phất nụ cười.

      Tôi ngớ người.

      Mọi người đều tán thành, hứng chí lên cao, chỉ có Tiểu Phượng phản đối, “ được, Dưa Hấu cứ nấc như thế làm sao mà hát”.

      Đúng vậy, tôi tại như thế này, lẽ nào hát câu lại nấc cái? Nghĩ sao cũng thấy tức cười.

      Trang Tự biết , như thế… là cố ý ư? Suy nghĩ đó khiến tôi có chút khó chịu, mặt lại kiểm soát được mà nóng bừng lên.

      Nhưng có lẽ chỉ vô tình mà thôi, tôi cần nhạy cảm đến vậy, cũng nhất thiết phải thế. Nhưng, ánh mắt lúc nãy là ý gì?

      Nghe Tiểu Phượng thế, mọi người đều có vẻ cụt hứng. Lão đại nhéo tôi cái, “Cậu lắm tật, cho nấc nữa”.

      “Haizzz, tớ đâu, mọi người cứ chơi ”, tôi .

      “Cậu về mình làm gì?”, Tư Tịnh hỏi.

      “Tôi…”, tìm lý do điện thoại đột ngột reo vang, tôi vội lấy ra, xa mấy bước để nghe.

      Là cậu gọi.

      “Hy Quang, mẹ con con về Nam Kinh rồi, sao gọi điện cho cậu?”

      “Con vừa về tới có buổi họp mặt bạn bè.”

      “Xong chưa, buổi tối đến nhà cậu, cậu thím Trương dọn dẹp cho con hết rồi.”

      “Ồ… con định đây ạ.”

      “Con ở đâu, cậu chú Trương đón.”

      cần đâu, con tự bắt xe.”

      vài câu với cậu rồi tôi cúp máy, quay lại. Bọn họ đứng gần đó cười ồn ào trở lại, khí thân thiện vui vẻ, ngẫm lại khí lúc nãy, có lẽ tôi tốt hơn.

      Có lẽ nửa năm trước tôi nên dọn về ký túc xá.

      “Tớ đâu”, tôi đến gần họ, “Phải đến nhà họ hàng”.

      Tôi kìm được nhìn sang Trang Tự, thầm nghĩ tôi thế có lẽ thoải mái chăng, nhưng lại thấy quay , hình như có cảm xúc nào thừa thãi, nụ cười bên khóe môi lạnh lẽo.

      muộn chút được à?”, Tư Tịnh níu kéo.

      “Thôi, ngồi xe mệt chết được, còn sức chơi nữa”, tôi vẫy tay, “ trước nhé, tạm biệt”.

      Tạm biệt họ rồi, tôi từ từ đến trạm xe bus, từng chiếc xe trờ tới nhưng mãi thấy xe số 12X tôi đợi. Xe bus Nam Kinh có lúc rất thích trêu ngươi, mãi thấy chiếc nào, nhưng tới cả mấy chiếc cùng lúc.

      Lúc đợi xe, di động lại đổ chuông, lần này là cậu em họ gọi.

      “Chị, chị chưa lên xe chứ?”

      “Chưa.”

      “Đừng quên mang PSP cho em, chị quên nhiều lần rồi đó.”

      “Haizzz…”, đúng, PSP của nó cho tôi mượn lâu, lần nào trả cũng quên. Nhưng đồ ở ký túc, lẽ nào phải quay về lấy.

      “Lần sau đem cho em được ?”, tôi thương lượng.

      được”, cậu em họ giọng kiên quyết, “Vì chị mắc chứng tuổi già hay quên, lần sau rồi lại lần sau, em tin đâu”.

      Tuổi già hay quên…

      Tuổi này của tôi dù thế nào cũng nên gọi là tuổi thiếu nữ hay quên mới đúng chứ ==, đứa trẻ thiếu dạy dỗ.

      Đành bó tay quay về ký túc, cũng may là quá xa với trạm xe, chỉ là phải trèo bốn tầng lầu thôi.

      Giường của tôi ở phía gần cửa sổ, cũng như những giường khác, mắc tấm màn, ngăn cách thành gian riêng. Vốn dĩ tôi mắc, nhưng ai cũng làm, nếu lại trở thành người quái dị nhất.

      Trèo lên giường, lục tìm PSP cửa ký túc bỗng bị đẩy ra, tôi nghe thấy tiếng Tư Tịnh, “Lằng nhằng mãi cuối cùng là dạo phố”.

      “KTV lại chẳng còn phòng trống, hôm nay có phải cuối tuần đâu mà đông khách thế cơ chứ. Thải nào Trang Tự cứ sa sầm mặt.”

      Giọng này là Tiểu Phượng, lạ , sao họ cũng về rồi?

      “Mau thay giày rồi , bọn họ đứng dưới đợi chúng ta đó.”

      “Khoan , tớ lên giường lấy áo khoác mỏng, buổi tối lạnh.”

      “Chỉ có cậu lắm chuyện.”

      Tôi nhìn qua kẽ hở của tấm màn, thấy Tư Tịnh và Dung Dung ngồi giường thay giày thể thao, Tiểu Phượng leo lên giường của nàng.

      Tôi định lên tiếng gọi họ bỗng nghe Tư Tịnh hỏi: “Dung Dung, cậu và Trang Tự hôm nay sao vậy? Chẳng câu nào”.

      Tim bỗng dưng hẵng nhịp, tôi ngậm miệng lại.

      Dung Dung cười khẽ: “Bọn tớ là quan hệ gì? Ai quy định bọn tớ nhất định phải trò chuyện?”

      “Hai người quan hệ gì á?! Thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, đôi kim đồng ngọc nữ mà Học viện Kinh tế trường Đại học A công nhận, Dung Dung, tớ biết hai người làm gì, ràng cả hai đều có ý, thế mà chẳng ai chịu , nếu hai người ràng với nhau từ sớm ban đầu Dưa Hấu cũng …”, Tiểu Phượng khựng lại, hừ khẽ.

      Tư Tịnh dịu dàng hơn: “Hai người rốt cuộc định thế nào, cứ dậm chân tại chỗ thế hả? Sắp tốt nghiệp rồi còn gì. Dung Dung, các cậu quá kiêu hãnh, có lúc nhường trước bước có nghĩa là thua đâu”.

      Lát sau giọng có vẻ tự trào của Dung Dung vang lên: “Diệp Dung ngày hôm nay vẫn là Diệp Dung thuở ban đầu, các cậu tưởng Trang Tự bây giờ vẫn là Trang Tự trước kia à?”.

      Tiểu Phượng thắc mắc hiểu: “Cậu thế là ý gì? Chẳng lẽ Trang Tự vì lương tháng hơn vạn tệ mà khinh thường cậu?”.

      Tư Tịnh hỏi như hiểu ra: “Dung Dung, cậu hối hận rồi phải ?”.

      Dung Dung đứng lên: “Tiểu Phượng, cậu lấy áo chưa, thôi”.

      Bọn họ rồi, tôi tìm lúc sau mới thấy PSP, sau đó rời khỏi ký túc, bắt xe mà chậm rãi bộ đến nhà cậu.

      Nhà cậu xa, từ đại học A xe bus khoảng mười lăm phút là tới. Từ năm nhất đến năm ba, tôi ở đó ba năm.

      Cậu mợ đều là người làm ăn, bay khắp mọi miền đất nước, trong nhà tuy mời người giúp việc chăm sóc em họ, nhưng lúc nào cũng yên tâm, lo nó hư hỏng nên ban đầu nghe tôi đậu vào trường A, cậu mợ lập tức bảo tôi đến ở nhà mình.

      Nên tôi chỉ có tháng khi mới nhập học và huấn luyện quân là ở trường, sau đó phi thẳng đến chỗ máy giặt và giúp việc nhà cậu mợ.

      Bắt đầu năm tư, tôi mới dọn về ký túc xá, lý do đưa ra cho cậu là để tiện tìm việc và đến thư viện viết luận văn, cậu em họ lại thầm cười nhạo tôi là “viện cớ, vòng vo tam quốc”.

      Cậu em họ học môn ngữ văn trước giờ điểm chỉ ở mức trung bình của tôi lần đầu tiên vận dụng thành ngữ chuẩn như vậy.

      Khi ấy, kỳ nghỉ hè năm ba, tôi vừa quen biết Trang Tự là gia sư cho cậu em họ, biết cũng là sinh viên Học viện Kinh tế trường Đại học A.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3




      Ở lại nhà cậu đêm, tôi quay về trường, vì luận văn của tôi sắp làm kịp rồi.

      Đề tài luận văn tốt nghiệp của tôi là “Phân tích lũng đoạn độc quyền trong nền kinh tế mạng”, về cơ bản , ừm, trước mắt tôi vẫn biết đề tài này là cái quái gì. Trước tháng Ba tôi đều làm việc ở văn phòng, luận văn chưa đụng đến, bây giờ mới bắt đầu biết cuống quýt, gọi điện cho thầy hướng dẫn bị thầy dọa cho chết khiếp, sau đó càng cuống cuồng ở lỳ trong thư viện mấy ngày.

      Lúc Tiểu Phượng nhắn tin tôi tìm tài liệu trong thư viện, nhưng đọc xong nội dung ngắn ngủi “Tẩy Mặc Đình, ba thiếu !”, tôi vẫn vội vội vàng vàng mượn mấy quyển sách tham khảo, rồi hứng chí chạy thẳng đến đó.

      Trong cuộc đời sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp, đánh tăng cấp[1] chắc chắn là trong những hoạt động thịnh hành nhất. Phòng chúng tôi sáu người, ngoài Dung Dung biết đánh ra tôi và Tiểu Phượng vừa biết chơi, ba người còn lại đều là những kẻ cuồng đánh bài tiêu chuẩn.

      [1] Đánh tăng cấp, hay còn gọi là đánh tám mươi điểm hoặc bốn mươi điểm, là trò chơi tú lơ khơ gồm bốn người thịnh hành nhất ở Trung Quốc nay.

      Đến khi tôi hứng chí chạy đến Tẩy Mặc Đình, trông thấy đầu tiên lại là bóng Trang Tự, Dung Dung ngồi cạnh xem bài, chắc là nghe thấy tiếng chân của tôi nên ấy quay lại.

      “Hy Quang, cậu tới rồi.”

      “Ừ”, tôi gật đầu, chậm lại.

      Họ bắt đầu chơi, còn gọi tôi làm gì?

      Tiểu Phượng ngước lên thấy tôi kêu lớn: “Dưa Hấu, Dưa Hấu, mau tới giúp tớ xem bài này đánh thế nào?”.

      Tôi bước đến sau lưng nàng, liếc nhìn bài. Thảm quá, hơn nữa còn là dạng hỏi trời cũng bó tay, tôi : “Cậu cứ đánh bừa ”.

      Dù sao chắc chắn cũng hết cứu nổi.

      Quả nhiên Tiểu Phượng và Tư Tịnh bị đánh cho te tua, Trang Tự hề hấn gì, lão đại bắt cặp cùng Trang Tự vui mừng hỉ hả, hí hửng vừa xào bài vừa hỏi tôi: “Sao cậu tới?”

      Tôi hơi bực. “Các cậu gọi tớ tới mà.”

      Tiểu Phượng ngượng ngập , “Xin lỗi, Dưa Hấu. Vừa nhắn tin cho cậu xong thấy Dung Dung và Trang Tự tới, nên kéo họ đánh trước”.

      sao, tối nay khao tớ ăn canh chua cay là được, tớ về phòng cất sách vở .”

      Trong tiếng kêu réo cự nự của Tiểu Phượng, tôi quay định ra về lão đại nghe điện thoại, cúp máy xong hét lên: “Ông già chết tiệt! Bây giờ lại gọi tớ tới văn phòng! Tớ đỏ”.

      “Ai vậy?”, Tư Tịnh hỏi.

      “Địa Trung Hải”, Địa Trung Hải là biệt danh âu yếm của chủ nhiệm khoa chúng tôi với mái tóc bị hói mảng ngay giữa đỉnh đầu.

      Lão đại ném bài xuống, nhìn tôi rồi nhìn Dung Dung, do dự lát rồi : “Dung Dung, cậu thay chân tớ ”.

      Dung Dung lắc đầu, : “Cậu biết tớ biết chơi mà”.

      Lão đại cười hì hì, quay sang nhìn tôi lập tức đổi sắc mặt, hung hăng ra lệnh. “Dưa Hấu, đến đây chơi tiếp, chỉ được thắng được phép thua!”

      … Bắt cặp với Trang Tự?!

      Tôi ngẩn ra, chưa Tư Tịnh cười giễu: “Thôi , với trình độ của nó á!”.

      Học kỳ đầu năm cuối tôi dọn về ký túc mới học cách chơi tăng cấp, trình độ cũng như Tiểu Phượng, đều là dạng tệ nhất, mỗi lần chơi ai bắt cặp với tôi cũng khá là đau khổ, gặp người nóng tính như lão đại đều cằn nhằn mãi thôi khi tôi ra sai quân bài.

      Trang Tự chắc nóng tính như thế chứ?

      Bị lão đại kéo ngồi xuống, xào bài, chia bài.

      Lần đầu tiên chơi tiếp là tôi ra bài.

      Tôi sợ nhất ra bài, lật sợ bị người khác ăn, mà úp lại sợ người ta lật, cũng may bài tay rất đẹp, nhiều át, cây lẻ cũng lớn, có đôi nữa, ha ha, tôi sung sướng úp bài, giấu hết phía dưới.

      Bài của tôi thực quá đẹp, Trang Tự phối hợp cũng tệ. Tiểu Phượng và Tư Tịnh căn bản thể đối phó, Tiểu Phượng bị thua oai oái, Tư Tịnh cũng làu bàu.

      Bài đánh rất nhanh, tay tôi còn lại ba lá, cơ bản đánh hết, tôi thở phào, xem như đến nỗi mất mặt thêm lần nữa trước Trang Tự, ông trời giúp tôi rồi.

      Lúc này Tư Tịnh bỗng kêu lên, “Khoan , trong tay cậu còn mấy lá bài?”.

      “Ba.”

      “Tại sao bọn tớ còn bốn lá?”



      Trang Tự đưa tay đếm bài chưa lật bàn, ngẩng lên , “Cậu rút chín lá rồi còn gì”.

      Tiểu Phượng và Tư Tịnh cười ha hả, ném bài ra, “Tự động đầu hàng, tự động đầu hàng”.

      Trang Tự cũng hơi mỉm cười, thuần thục xếp bài lại, “Lần sau cẩn thận chút”.

      Tôi cứ tưởng cho dù mắng cũng làm mặt lạnh với tôi chứ. Nhưng tâm trạng hình như rất tốt, lẽ nào tôi úp sai bài lại có hiệu quả vui như hài kịch như vậy sao?

      Ván thứ hai, bài mọi người đều như nhau, tôi ra sức theo dõi Trang Tự ra bài, rất cẩn thận.

      Từng bước tiếp theo tôi đều thận trọng, xem Tiểu Phượng và Tư Tịnh thế nào, suy nghĩ về cách ra bài của Trang Tự… Lần đầu tiên đánh bài mà mệt thế này, trước kia đều là thua tôi vẫn mặt dày viện cớ bài đẹp, hiếm khi tính toán kỹ như vậy.

      Thấy tôi sắp về nhất, Tiểu Phượng thở dài như bỏ cuộc, “Này! Hai cậu ăn ý quá đó!”.

      ràng là câu chút mờ ám, nhưng tôi lại thấy tim đập thịch, ngước lên theo trực giác, nhìn Trang Tự, chăm chú xếp bài trong tay, khóe môi hình như có nụ cười , chớp mắt biến mất.




      Tiểu Quang tôi đây suôn sẻ về nhất, Tư Tịnh ném bài. “ chơi nữa, hai người khao bọn tớ ăn !”

      “Hả? Tại sao là bọn tớ khao?”, dù thế nào cũng phải là người thua khao mới hợp lý chứ.

      “Trước khi đánh bài hẹn rồi, người thắng khao cơm còn gì”, Tư Tịnh cười trộm, “ tin hỏi lão đại , Trang Tự cũng biết”.

      Tôi choáng váng, kìm được với Trang Tự, “Vậy cậu đánh nghiêm túc làm gì, mình biết tiếng, mình đánh thắng dám hứa, nhưng đánh thua đảm bảo”.

      Trang Tự cười tủm tỉm, , “ dối tốt”.

      đùa? Tôi nghi ngờ liếc nhìn Dung Dung, Dung Dung cũng mỉm cười, xem ra hôm nay tâm trạng hai người khá tốt, hôm qua chắc chơi rất vui chăng.

      Thực ra thế cũng rất tốt. Như bây giờ, cười đùa đánh bài trò chuyện như bạn bè bình thường, kỳ thực cũng hay…

      Cho dù thành người cũng chẳng sao…

      “Này, đâu cần ủ rũ thế chứ, vẻ mặt gì vậy”, Tiểu Phượng kỳ thị tôi, “Đại tiểu thư, đại gia ơi, đừng mọn như vậy. Hơn nữa cậu thắng bài, về mặt tinh thần cũng thỏa mãn rồi, thua chút vật chất mới cân bằng được”.

      Nhưng ràng là tôi bị đả kích về tinh thần, ví tiền còn bị cướp cơ mà?

      Làu bàu than vãn đến quán cơm lão Lâm. Tôi chọn phần cơm thịt heo chưng đậu phụ, Tiểu Phượng , “Dưa Hấu, cậu toàn ăn thịt, thèm thịt đến thế cơ à”.

      Thèm thịt…

      Phụt…

      Tôi uống nước, kết quả là bị sặc, ho sặc sụa. Bà chị, có con trai ở đây cơ mà.

      Tiểu Phượng vẫn tỏ ra ngây thơ. Tư Tịnh đánh nàng cái, hỏi tôi: “Hy Quang, công việc của cậu chắc chắn chưa?”.

      “Ừ”, tôi gật đầu, “Chính là cơ quan kế toán tớ thực tập ấy mà”.

      “Trong nhà tìm cho à?”

      “Ở Vô Tích?”, câu này lại là Trang Tự hỏi.

      Tiếp tục gật.

      “Tốt số quá”, Tiểu Phượng thở dài.

      “Cậu mới tốt số, vào làm ngay cho Hoa Chính[2], tôi trừng mặt, “Vả lại làm việc ở cơ quan đó rất mệt, nghe khi bận buổi tối phải tăng ca đến ba giờ sáng, mà vừa vào lương rất thấp”.

      [2] Viết tắt của Học viện Chính trị Pháp luật Hoa Đông.

      Trong quán tràn ngập mùi thức ăn thơm phức, con sâu đói trong tôi bị đánh thức, quay sang thấy cơm của tôi chưa có mà lại nghe giọng Trang Tự lạnh lùng vang lên.

      hài lòng tự tìm, kén cá chọn canh công việc được dâng lên tận miệng còn ỉ ôi cái gì.”





      Chương 4




      Tôi ngẩn người, từ từ quay sang, vẻ mặt Trang Tự cũng lạnh như giọng . Bàn ăn bỗng lặng ngắt, khí thoải mái vui vẻ trước đó đột nhiên biến mất.

      phải…”, lúc sau, tôi thốt ra hai chữ, muốn giải thích rằng thực ra phải tôi kén chọn, chỉ là tiện miệng ra những lời mà nhân viên ở đó than vãn khi còn thực tập thôi. Nhưng câu đó ra nghe càng giống ngụy biện.

      Tôi im thít.

      “Tại sao tự tìm việc, cứ ở bên cạnh cha mẹ làm tầm gửi thấy xấu hổ à?”

      “…”, tôi kìm nén lúc lâu, , “ thấy”.

      nữa, đôi mắt đen láy nhìn tôi như tỏ vẻ thất vọng.

      Tôi ủ rũ gõ đũa. Suy nghĩ muốn làm bạn bình thường cũng được trước đó quả nhiên là chỉ có mình tôi muốn, từ đầu đến cuối Trang Tự ưa tôi. Chúng tôi cho dù là bạn cũng là kiểu mười vạn tám ngàn dặm chẳng có gì chung cả.

      “Trang Tự”, Tư Tịnh cắt ngang, “Cậu thế rất vô lý, nhiều người đều như thế, có phải mình Hy Quang đâu.”

      “Thế à? Tôi chỉ quen mình bạn ấy”, ngừng lại, trong giọng vẫn có vẻ nghiêm túc thường thấy. “Hơn nữa tôi thực nghĩ vậy.”

      “Thịt heo chưng đây!”, nhân viên phục vụ hô lớn, mang phần thịt của tôi ra, món ăn của những người khác cũng lần lượt đem lên, Tư Tịnh muốn chuyển chủ đề nên lảng sang chuyện khác.

      Tôi ăn xong liền viện cớ bỏ chạy. Bữa ăn này khiến tôi biết thế nào gọi là ăn mà biết mùi thịt.

      Mấy hôm sau tôi chỉ chạy vòng vòng ba điểm là thư viện, ký túc xá và nhà ăn. Khi thực bắt tay vào viết luận văn tôi mới nhận ra luận văn tốt nghiệp khó viết hơn mình nghĩ nhiều, hoàn toàn giống những bài luận kiểu đối phó vào cuối mỗi năm. tháng ngắn ngủi kịp, đặc biệt là đối với dạng người bình thường chịu tích lũy, học mấy môn chuyên ngành tệ hại như tôi.

      Nhưng bây giờ bực bội buồn bã cũng kịp, đành mỗi ngày cần cù chạy đến thư viện.

      Chớp mắt cuối tháng.

      Tối hôm đó trong phòng chỉ còn tôi và Tiểu Phượng, tôi nằm bò ra giường nghiên cứu tài liệu, Tiểu Phượng hát ngân nga, gõ hồ sơ lý lịch laptop của tôi.

      Lát sau, tôi buồn chán đẩy đống tài liệu làm tôi nhức đầu hoa mắt ra, bắt chuyện với Tiểu Phượng, “Chẳng phải cậu thi đậu nghiên cứu sinh hay sao, còn ngày hội tuyển dụng làm gì?”.

      “Xem thử có cơ hội tốt hơn hay ”, Tiểu Phượng vừa trả lời vừa gõ chữ nhanh, “Vả lại cũng có thể trải nghiệm cảm giác ngày hội tuyển dụng, ba năm sau tớ vẫn phải tìm việc mà”.

      ngờ Tiểu Phượng thường ngày trông ngốc nghếch, vụng về lóng ngóng, thực ra lại có ý định như vậy. Cũng đúng, trong ngôi trường nổi tiếng toàn quốc này, tuyệt đại bộ phận đều ôm tham vọng muốn thăng tiến, kẻ lười biếng như tôi mới là thiểu số.

      Tôi tiếp tục nằm bò ra lúc rồi , “Tớ cũng ”.

      đâu? Ngày hội tuyển dụng?”, Tiểu Phượng ngạc nhiên quay lại, “Dưa Hấu, cậu bị kích thích à?”.

      Tôi mặc kệ nó, trở mình nhìn lên trần nhà, trong đầu xuất vẻ tán thành của Trang Tự hôm đó… Phải, tôi bị kích thích rồi.

      Nhưng, tôi nhanh chóng hối hận = =.

      Vì tôi nhận ra viết hồ sơ cũng dễ hơn luận văn, đặc biệt là khi bạn có gì để viết.

      Trước hôm ngày hội tuyển dụng diễn ra, tôi cắn bút cả nửa ngày trời, cuối cùng viết ra năm trang giấy mà hoàn toàn tóm tắt được trong vòng trăm chữ, sau đó tám giờ tối chạy ra ngoài in, thêm bìa. Tiệm in ấn gần trường thực xấu xa, hết lần này tới lần khác cứ nhè lúc này mà chật kín, đến khi tôi làm xong hơn mười giờ, cũng may tôi trước với dì quản lý ký túc xá rồi.

      Sáng hôm sau thức dậy, nỗi hối hận của tôi càng tăng thêm bậc. Vì ngày hội tuyển dụng tám giờ rưỡi bắt đầu, trường tôi lại xa nơi đó, nên sáu giờ phải dậy rồi.

      Sáu giờ đó~ sáu giờ! Từ sau khi tạm biệt trường cấp ba đến giờ, lần đầu tôi phải dậy lúc sáu giờ.

      Sau đó đến trạm xe bus, nhìn thấy mấy người trong phòng Trang Tự, tôi lại hối hận đến cực điểm.

      Sao chẳng ai với tôi Trang Tự cũng ! Chẳng phải tìm được việc rồi sao.

      Còn nữa, nhìn thấy tôi chắc tưởng rằng tôi vì lời chứ, tuy đúng là thế , nhưng nhưng…

      Tôi buồn bực leo lên xe bus.

      Cũng may mà nỗi buồn phiền của tôi nhanh chóng bị vùi lấp bởi cơn buồn ngủ, buồn ngủ quá, tôi túm lấy tay vịn, kìm được mà ngáp ngắn ngáp dài.

      Buồn ngủ!

      Lờ mờ trông thấy Trang Tự liếc nhìn tôi mấy cái.

      Tôi biết mình mất hình tượng rồi, nhưng mặc kệ, dù sao tôi giả vờ thục nữ cũng chẳng thích tôi.

      Hơn tiếng sau đến nơi.

      Lần đầu tham gia, vừa vào sảnh lớn, tôi chết khiếp. Ôi toàn người là người, lần đầu tôi thấy nơi có mật độ người đông đến độ có thể so sánh với xe bus ở Nam Kinh rồi.

      Đồng thời cảm thấy Trang Tự quả có lý, tôi dựa vào quan hệ của cha mẹ để tìm việc quá trơ trẽn.

      Vì bây giờ tìm việc quá vất vả.

      Người người chen chúc, vì mục đích của họ khác nhau, thời gian dừng chân cũng giống, mấy người chúng tôi nhanh chóng lạc nhau. được mấy bước, tôi phát mình ổn rồi, hít thở khó nhọc chân bước nổi, hội trường rộng lắm mà nhét tới mấy vạn sinh viên tốt nghiệp, người này dính sát người kia, xô đẩy nhau, trước mỗi gian đều có mấy vòng người bao vây, đừng là nộp hồ sơ mà chỉ nhìn xem là công ty nào thôi cũng khó rồi.

      Chen ra khỏi chỗ tuyển dụng người chật như nêm ấy, tôi sắp rã rời, tìm đại chỗ nào ngồi xuống để thở.

      Chưa từng chính thức tham gia ngày hội phỏng vấn quy mô lớn nào, biết rằng nó lại kinh khủng như vậy. Tôi ném đại bộ hồ sơ vào rồi chen ra ngoài, hít thở được khí trong lành, có cảm giác như sống sót sau tai nạn vậy.

      Khoảng hơn nửa tiếng sau mới thấy bọn Tư Tịnh ra. Lúc này tôi dựa vào gốc cây ngủ bù - -

      “Dưa Hấu, sao cậu nhanh vậy?’

      Tôi giơ hồ sơ trong tay lên. “Mới nộp bộ thôi.”

      Tiểu Phượng lườm tôi, “Vậy cậu tới làm gì?”.

      Tôi định lựa lời bộ hồ sơ còn lại trong tay bỗng bị cướp mất, tôi giật thót, ngẩng lên nhìn, là Trang Tự.

      liếc sơ qua, “Mấy hồ sơ này cậu định làm gì? Ném hết à?”.

      “Ưm…”, tôi chưa nghĩ tới. Có lẽ là vứt sang bên, lúc nào tốt nghiệp bỏ luôn. Nghĩ lại cũng nỡ, tuy mấy chục tệ là gì nhưng nếu đổi thành mỳ thịt bò rất ngon kế bên trường ràng là phí phạm.

      Nghĩ vậy tôi hơi hối hận, lúc nãy dù thế nào nữa cũng nên nộp chứ.

      “Nhưng bây giờ vào nộp cũng kịp rồi, người ta nhận đủ”.

      cau mày, quay lại nhìn hội trường, đúng là sắp kết thúc. “Tôi có người chị học cùng khoa năm nay phụ trách tuyển bên Thịnh Viễn, tôi giúp cậu mang sang đó.”




      đợi tôi từ chối, quay lưng vào trong, theo phản xạ tôi nhìn sang Dung Dung, ấy trò chuyện với Tư Tịnh như nghe thấy.

      Khoảng nửa tiếng sau mới thấy Trang Tự ra, hai tay trống , hồ sơ cầm biến mất.

      “Thấy mấy công ty chưa nên nộp luôn rồi.”

      “Công ty gì? Họ chịu nhận à?”

      “Mấy công ty Thượng Hải”, Trang Tự có vẻ muốn nhiều, tôi cũng hỏi thêm. Nghĩ chắc là ném đại lên bàn rồi, nhưng sao lâu như vậy?

      Dung Dung lúc này cười : “Lúc nãy sao cậu là quen người tuyển dụng?”.

      Trang Tự nhìn , vẻ mặt thay đổi, “Chẳng lẽ cậu muốn cửa sau?”.

      Dung Dung nghẹn lời, hừ tiếng rồi im.

      Tôi gãi đầu, ko biết gì. Tiểu Phượng kéo tôi, tôi biết ý phía trước cùng nàng, nó len lén hỏi: “Dưa Hấu, cậu bảo có phải Trang Tự cố ý chọc tức Dung Dung ?”.

      Tôi .

      Tiểu Phượng tiếp tục kéo tôi, “Phải thế ?”.

      “Làm sao tớ biết!”, tôi bực bội , nhanh.

      Mấy bộ hồ sơ đó tôi cũng ôm nhiều hy vọng, báo đài ngày nào cũng năm nay sinh viên tốt nghiệp là bao nhiêu vạn, tình hình tìm việc lạc quan thế nào, điều kiện của tôi tốt lắm, mấy bộ hồ sơ đó có lẽ đều như đá chìm đáy biển thôi.

      Nhưng lâu sau, tôi lại nhận được điện thoại mời phỏng vấn của Thịnh Viễn, bảo tôi ngày kia đến phỏng vấn.

      Vì nhận điện thoại trong phòng nên mọi người đều nghe gần hết, tôi vừa cúp máy, Tiểu Phượng hét lên: “Dưa Hấu cậu thành công rồi, Thịnh Viễn siêu nổi tiếng, siêu giàu đó”.

      Hình như nàng còn hưng phấn hơn tôi, la hét lúc lại hỏi Dung Dung như bị chạm mạch: “Dung Dung, cậu nhận được điện thoại chưa?”.

      Dung Dung tái mét mặt, cầm sách, gì mà bỏ ra ngoài.

      Mọi người nhìn Tiểu Phượng mặt hoang mang, đều lặng lẽ thở dài. nàng này có lúc ngốc thể tả, có lúc lại thông minh vô cùng, IQ cao thấp thực biến hóa khôn lường.

      Sau cơn hưng phấn ban đầu, tôi bắt đầu nghi ngờ. Thực ra hồ sơ của tôi, tiếng cấp bốn, vi tính cấp hai, chưa từng được học bổng, cho dù mang danh đại học A cũng chẳng ra sao, so với đống giấy khen thưởng dày cộp của Dung Dung quá kém cỏi.

      Tại sao tôi nhận được lời mời phỏng vấn mà Dung Dung ? Lẽ nào là do bà chị kia nể mặt Trang Tự?

      Chẳng trách Dung Dung giận như vậy.

      Trước kia tôi làm gì cũng cẩu thả, lần phỏng vấn này lại sợ sệt lo lắng chuẩn bị rất nhiều, học thuộc phần tự giới thiệu bằng tiếng , và còn diễn với Tiểu Phượng mấy lần, có lẽ... là vì cơ hội phỏng vấn này do Trang Tự giúp tôi có được chăng.

      Có lúc lại suy nghĩ linh tinh, Trang Tự tôi dựa vào quan hệ cha mẹ mà tìm việc là rất xấu hổ, nhưng công việc này có được tính là tìm được do mối quan hệ của ?

      Nghĩ thế, tôi bỗng cảm thấy vừa chua chát vừa ngọt ngào.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5




      Kết quả là tôi chuẩn bị rất lâu, mà khi đến Thượng Hải cần dùng tới.

      Giám đốc Lý phụ trách phỏng vấn còn lễ độ hơn cả tôi, cứ “Nhiếp tiểu thư” liên tục, hỏi gì mà khách sáo trò chuyện với tôi chừng tiếng đồng hồ, sau đó hoan nghênh Nhiếp gia nhập công ty chúng tôi. Còn hỏi lần này đến Thượng Hải được sắp xếp nơi ăn chốn ở chưa, nếu công ty có thể sắp xếp…

      Tôi ngơ ngác vâng dạ xong, lúc đứng lên rời Giám đốc Lý mở cửa tiễn tôi ra, cười tươi rói: “ Nhiếp, cho tôi gửi lời thăm hỏi đến Nhiếp tiên sinh”.

      Hóa ra là thế.

      Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi và bố liên lạc thưa dần, suýt quên mất bố tôi là Nhiếp Trình Viễn. Bố tôi, tôi thường hình dung ông bằng từ “ông chú nhà giàu mới nổi” đẹp trai, lúc trẻ nghèo tới độ cơm có mà ăn, chỉ có mẹ tôi chịu lấy ông, đến khi luống tuổi thân phận địa vị lại theo đuổi tình , ly hôn với mẹ, ở bên mối tình đầu bỏ rơi ông lúc trước.

      Cũng may mẹ tôi nghĩ thoáng, với tôi: “Thời trẻ tuổi đẹp trai của bố con thuộc về mẹ, bây giờ già rồi ai mà thèm”. Nhưng bà lại cho tôi nhận xu nào từ ông, rằng tôi là của bà, tôi nghĩ thực ra trong lòng mẹ cũng rất để bụng.

      Mấy hôm trước người bố lâu liên lạc bỗng gọi điện cho tôi, hỏi tôi khi nào tốt nghiệp, có dự định gì chưa, nghe tôi nộp hồ sơ hỏi tôi nộp vào công ty nào. Tôi làm sao nhớ tên công ty, điều duy nhất biết là công ty mà Trang Tự giúp tôi nộp có tên là Thịnh Viễn gì đó, nên cho ông biết, lúc đó bố chẳng chẳng rằng, sau đó hỏi vài chuyện rồi cúp máy.

      Bây giờ nghĩ lại, chắc sau đó ông sắp xếp thông qua mối quan hệ.

      Hóa ra phải do quan hệ của Trang Tự, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có chút hụt hẫng.

      tàu hỏa quay về Nam Kinh, tôi cứ nghĩ rốt cuộc có nên đến Thịnh Viễn làm việc . Nếu theo lời hứa với mẹ tôi nên cự tuyệt, nhưng tôi quên được logo của tòa nhà đối diện Thịnh Viễn khi bước ra khỏi đó.

      Logo hình tròn, màu vàng, lấp lánh ánh sáng chói mắt trong nắng – Ngân hàng A.

      Là nơi Trang Tự làm việc.

      Buổi tối về đến ký túc xá, các bạn trong phòng quan tâm hỏi kết quả, tôi vẻ khổ sở: “Tớ vẫn chưa quyết định có hay ”.

      Kết quả hôm nay khi cùng Tư Tịnh ăn sáng ở nhà ăn, Tư Tịnh trách tôi: “Hy Quang, hôm qua cậu thế cũng bất cẩn quá, Dung Dung vẫn chưa nhận được thông báo phỏng vấn, cậu giỏi lắm, còn chưa quyết định nữa chứ”.

      Á, tôi cũng chú ý , đúng là quá bất cẩn. Tôi gật gù: “Tớ biết rồi”.

      Buổi chiều, giám đốc Lý lại gọi điện, hỏi ý kiến tôi về việc ký hợp đồng, tôi do dự phải suy nghĩ, ông ta liền lập tức lại tăng mức lương và phúc lợi, thực ra vị trí tôi cần chỉ là dạng nhân viên văn phòng, cho dù ở Thượng Hải cũng quá ba, bốn ngàn tháng, làm gì lại khoa trương như ông ta .

      Chắc ông ta cho rằng tôi chê lương thấp nên ỏng eo làm bộ.

      Cúp máy rồi, tôi bỗng cảm thấy có phần khó chịu nên bộ quanh hồ trong trường.

      Tôi gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mình đến Thịnh Viễn làm việc. Kỳ thực cơ quan ở Vô Tích cũng thế, mấy thực tập sinh cùng với tôi đều bị chỉ tới trỏ lui, làm trâu làm ngựa, chỉ có tôi là khá nhất, cho dù có người bảo tôi làm cũng luôn tươi cười, khách sáo vô cùng.

      Nhưng trong lòng người ta nghĩ gì? Tuy tôi chú tâm đến suy nghĩ kẻ khác, nhưng làm tầm gửi như Trang Tự hình như cũng vô vị .

      dạo quanh hồ lúc, tôi gọi điện cho mẹ, với bà rằng tôi muốn tự tìm việc xem sao, đầu tiên mẹ phản đối, về sau lại vui vẻ, cuối cùng tôi biết vạch kế hoạch cho tương lai, sau đó lại dặn nếu tôi tìm được việc cũng đừng cố chấp, bà tìm cho tôi.

      Thực ra trước khi gọi điện tôi vẫn chỉ nhất thời nổi hứng, biết rốt cuộc mình muốn gì, nhưng giọng vui vẻ an ủi của mẹ lại khiến tôi kiên định hơn.

      Tự tìm việc thôi.

      Còn Thịnh Viễn… Tôi nhìn mặt hồ lấp lánh, ngẩn người.

      Chắc tôi từ chối, phải vì bố, mà vì ở đó gần quá.

      Muốn mà lại muốn , đều bởi nơi đó quá gần Trang Tự.

      Quyết định xong, bình tĩnh lại, tôi tiếp tục làm luận văn, mấy hôm nay đau đầu chuyện xin việc, tiến độ làm luận văn chậm lại.

      Hôm đó tôi sao chép tài liệu ở phòng báo chí trong thư viện điện thoại có tin nhắn, của Tư Tịnh – Hy Quang, về ký túc, có chuyện.

      Ủa, lẽ nào buổi tối lại ăn uống?

      Gần đây năm cuối cứ tụ tập liên hoan suốt, phản ứng đầu tiên của tôi là vậy.

      Nhìn lại đúng là đến giờ ăn, tôi lập tức trả sách, hứng chí vác túi lao về ký túc.

      Về đến phòng, đẩy cửa ra, tôi ném túi lên giường. “Ai khao thế?”

      ai trả lời. Tôi mới nhận ra khí trong phòng có phần nặng nề kỳ cục, trong phòng trừ Tiểu Phượng Thượng Hải những người khác đều có mặt, mà Trang Tự cũng có, tôi nhìn vẻ khó hiểu, lẽ nào lại mời?

      Nhưng, sao họ lại nhìn tôi?

      Lát sau, Dung Dung lên tiếng đầu tiên, giọng chút thân thiện.

      “Nhiếp Hy Quang.”

      “Gì thế?”, tôi hiểu đầu cua tai nheo.

      “Cậu còn hỏi tớ cái gì à, chẳng phải kỳ quặc lắm sao?”, Dung Dung cười lạnh, “Cậu làm chuyện đó chẳng lẽ thấy xấu hổ hả?”.

      “Tớ làm gì?”, tôi bị ta chất vấn, chỉ trích nên cũng hơi nóng mặt, gà vịt cá trong đầu chớp mắt bay sạch.

      “Dung Dung, cậu bình tĩnh , chuyện còn chưa mà”, Tư Tịnh đứng lên, với tôi vẻ nặng nề, “Hy Quang, buổi chiều thứ Hai, cậu có nhận được điện thoại phỏng vấn Dung Dung của Thịnh Viễn ?”.

      Tôi lắc đầu, vậy là sao.

      “Đến giờ vẫn nhận, Nhiếp Hy Quang, ngờ cậu lại làm thế”, lúc Dung Dung , vẻ mặt rất kỳ lạ, dường như rất giận dữ khinh bỉ, nhưng lại như giấu giếm chút đắc ý.

      A Phân giọng chen vào: “Liệu có khi nào Dưa Hấu quên mất, hôm đó lúc bọn mình chẳng phải nó ngủ hay sao? Có thể nghe điện thoại rồi ngủ tiếp, lúc dậy quên với cậu”.




      A Phân thế, cuối cùng tôi hơi hiểu ra là chuyện gì. Chẳng lẽ Dung Dung nghi ngờ tôi nghe điện thoại mời phỏng vấn ta mà ko thông báo? Tôi cảm thấy buồn cười nhiều hơn là tức giận. “Các cậu có nhầm lẫn , tớ nhận được điện thoại phỏng vấn của Dung Dung.”

      “Sao phải chối?”, Dung Dung vẫn giọng điệu đó, “Đáng tiếc cho dù cậu rất thông minh tính toán cẩn thận, nhưng nếu phải tớ gọi điện hỏi chắc cũng bị cậu giấu giếm tới giờ rồi”.

      Gì mà loạn cào cào thế này, tôi kìm nén cơn giận bốc lên, quay sang Tư Tịnh. “Tư Tịnh, cậu có thể kể từ đầu đến cuối được ?”

      Tư Tịnh gật đầu, “Là thế này, Dung Dung mãi nhận được điện thoại phỏng vấn, nên gọi điện hỏi công ty Thịnh Viễn, kết quả phòng nhân của Thịnh Viễn lại buổi chiều thứ Hai vừa vào làm thông báo thống nhất, Dung Dung cũng nằm trong danh sách, còn hỏi vì sao Dung Dung tới phỏng vấn?”.

      “Cậu biết đó, điện thoại di động của Dung Dung bị trộm mất trong buổi tuyển dụng hôm thứ Bảy, nên công ty chỉ có thể gọi điện đến ký túc xá, chiều hôm đó, tớ, Dung Dung, A Phân, Tiểu Phượng cùng ra ngoài, lúc đó cậu ngủ, lão đại hôm đó ở quê, thứ Ba mới về, nên…”

      Tư Tịnh dừng lại, : “Cậu nghĩ kỹ lại xem có phải lúc đó nghe điện thoại mà quên ?”.

      Tôi nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “, thực ra các cậu lúc là tớ cũng dậy thư viện, căn bản nghe thấy điện thoại phỏng vấn gì cả”.

      dối như cuội”, Dung Dung mỉa mai.

      Tôi mặc kệ ta, cau mày suy nghĩ. Đương nhiên tôi nghe cuộc gọi đó, nhưng theo Tư Tịnh cuộc gọi đó đúng là có thể do tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì?

      Trong đầu thoáng suy nghĩ, tôi : “Có thể Thịnh Viễn gọi điện, biết đâu bỏ sót sao, hoặc gọi mà ai nghe, sau đó người ta quên gọi lại?”.

      “Tiếc là người ta có nhật ký điện thoại, trọn hai phút”, giọng Dung Dung chắc nịch và châm biếm, hẳn nhiên ta quả quyết chuyện này do tôi làm.

      Tôi hít sâu, cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng, trầm giọng : “Tớ có lý do làm thế”.

      có lý do à?”, Dung Dung cười lạnh, “Chẳng lẽ cậu hết thích Trang Tự rồi?”.

      Sắc mặt tôi tái nhợt.

      Dung Dung hề cho tôi cơ hội giải thích, tiếp tục cười lạnh lẽo: “Thịnh Viễn và Ngân hàng A rất gần, cậu muốn tớ và Trang Tự ở cạnh nhau chứ gì, nên mới…”.

      “Dung Dung!”

      Người sắc giọng quát ta ngừng lại chính là Trang Tự, nãy giờ vẫn im lặng.

      Đúng rồi, sao lại ở đây? Dung Dung gọi tới? Cùng đến thẩm vấn tôi, để nhìn bộ mặt của tôi? Tôi siết chặt tay, cảm giác cả người như run rẩy.

      Tư Tịnh kéo Dung Dung lại: “Có thể là hiểu lầm , dù sao bây giờ cậu có cơ hội phỏng vấn rồi, vậy thôi , đừng làm ầm lên mọi người mất vui”.

      “Chuyện có thể bỏ qua, nhưng cậu thấy nó từ đầu đến cuối có chút hối hận hay hối lỗi nào ? Tớ thể nuốt cơn giận này được.”

      Ra là nuốt được cơn giận, tôi giận quá hóa cười, “Diệp Dung, cậu quá coi thường tôi rồi đó, nếu tôi muốn cậu có cơ hội phỏng vấn, cậu tưởng Thịnh Viễn còn gọi điện thông báo cho cậu được à?”.

      Sắc mặt ta cứng đờ, khựng lại lúc mới , giọng nghe có vẻ miễn cưỡng. “Cậu tưởng cậu là ai, bây giờ xã hội này phải dựa vào thực lực mà chứ.”

      “Có muốn thử ?”, tôi cũng học theo ta, cười lạnh.

      Danh thiếp mà giám đốc Lý kia đưa cho bị tôi tiện tay ném vào trong đám đồ linh tinh bàn, tôi lục tìm, nhấc điện thoại phòng lên, bắt đầu bấm số.

      Dường như những người khác trong phòng đều ngờ việc phát triển đến mức này nên đều ngớ người.

      “A lô, giám đốc Lý phải ? Tôi là Nhiếp Hy Quang, có chuyện này tôi muốn với ông…”

      Chưa xong, ống nghe bị bàn tay mạnh mẽ của nam giới giật cách quyết đoán, là Trang Tự.

      Trong tích tắc giật lấy ống nghe, tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt .

      Sau đó tôi đờ ra.

      Ánh mắt … y hệt năm nào khi tôi mình thích , lúc đó tôi còn chưa hiểu ánh mắt đó rốt cuộc là ý gì… Bây giờ bỗng như giật mình nhận ra, hiểu hết.

      Là chán ghét.

      Hóa ra là chán ghét.

      Lại là chán ghét.

      ghét tôi.

      Tôi như thất thần để mặc dễ dàng giật lấy ống nghe khỏi tay mình, đờ đẫn đứng đó, bất động, trong đầu chỉ có suy nghĩ…

      ghét tôi…

      ghét tôi, tại sao?

      Hơn nữa phải vì nguyên nhân này vào lúc này, mà trước đó từ lâu, ghét tôi, khi ấy tôi thậm chí vừa cho mượn khoản tiền, để mẹ có thể phẫu thuật suôn sẻ…

      “Xin lỗi, chúng tôi là…”

      vào trong ống nghe mấy chữ, rồi nhíu mày, cúp máy, với Dung Dung tỏ ra căng thẳng: “Số ảo”.

      Phải, tôi gọi số có thực, tôi vốn muốn gọi , nhưng lúc bấm ba số cuối cùng, tôi vẫn bỏ cuộc, bấm bừa.

      Dung Dung thở phào, rồi cười lạnh tanh: “Tôi còn tưởng cậu thần thông quảng đại, hóa ra là giả vờ giả vịt”.

      Tư Tịnh kéo ta, ta mới ngừng lại vẻ cam tâm.

      Tôi có tâm trí nào nghĩ đến những lời chua cay của ta, chỉ nhìn Trang Tự, tôi biết bây giờ bộ dạng này chỉ khiến người ta thêm cười giễu, nhưng tôi kìm lại được, chỉ nhìn .

      Tôi muốn hỏi vì sao ghét tôi, có phải là cũng tin tôi cố ý giấu cuộc điện thoại phỏng vấn của Dung Dung , nhưng tôi hỏi được, ghét hay , tin hay , có ý nghĩa gì?

      Nhưng vẫn cảm thấy tủi thân phát khóc.

      Trước khi nước mắt trào ra, tôi quay người chạy ra khỏi phòng.





      Chương 6




      Chạy ra khỏi ký túc xá, gió đêm thổi tới khiến tôi tỉnh táo lại chút, trong đầu mơ hồ nghĩ, tôi chạy ra thế này, họ nghĩ thế nào?

      Có tật giật mình? Hoặc là sợ tội bỏ chạy?

      Những người khác tôi , nhưng với cách nhìn của Trang Tự về tôi tới tám, chín phần là nghĩ như thế.

      nực cười, trước ngày hôm nay tôi còn mù quáng cho rằng dù Trang Tự thích tôi, dù thuận mắt với an phận của tôi, chí ít cũng cảm kích tôi, cảm thấy tôi là người khá tốt. Bởi tôi cũng từng giúp mà?

      Kết quả lại lần nữa chứng minh rằng tôi là kẻ ngốc.

      Từ khi quen Trang Tự, tôi như ngừng là con ngốc. theo đuổi ban đầu như trò hề, tôi sắm vai ngốc nhưng lại tưởng mình cái gì cũng giỏi, về sau hiểu , lặng lẽ rút lui, thậm chí nhắn tin giải thích với “Xin lỗi, mình biết cậu và Dung Dung nhau, nếu mình thế với cậu. Mong rằng gây phiền phức cho cậu nữa”.

      Vì tình cảm của mình mà xin lỗi, nghĩ lại cũng thấy nực cười.

      Nhưng tôi muốn hiểu lầm rằng tôi cố ý giành giật tình cảm.

      Tin nhắn đó cũng nhận được hồi như đa số những tin tôi từng gửi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ rằng hề tin.

      Phải, làm sao tin chứ.

      Làm sao tin tôi và Dung Dung ở cùng phòng mà hề biết mờ ám giữa họ. Làm sao tin lúc đó tôi thậm chí còn hỏi Dung Dung, nhưng câu trả lời lại là “bọn mình chỉ là hàng xóm, nhưng cũng hiểu nhau lắm”.

      Mắt càng lúc càng cay, đưa tay quệt hai dòng nước trào ra, kết quả là càng rơi dữ dội, lồng ngực đau nhức khiến tôi chỉ muốn khóc to trận. Cứ cảm thấy người chắc là tâm trạng vui sướng long trời lở đất như sắp nở hoa, tại sao lại khó chịu đến thế?

      Tôi ngồi thẫn thờ trong khoảnh rừng vắng vẻ trong trường đến tận tối mịt, khi bụng đói chịu nổi mới đứng dậy. Ngước lên nhìn, trời tối đen, biết là mấy giờ, điện thoại di động và ví tiền đều để trong phòng mang theo, cũng may trong túi quần có mấy chục tệ biết nhét vào từ bao giờ, nếu chẳng những bị oan mà còn bị đói, quá thê thảm.

      Tay đút vào túi áo, từ từ ra khỏi trường, chợ đêm ngoài cổng Bắc đông đúc, những bài hát thịnh hành xen lẫn tiếng người ồn ào vẳng đến, thoáng chốc xóa mờ phiền não trong lòng, tôi hít hơi sâu, cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều, chỉ có mắt bị ánh đèn chợ đêm chiếu vào đau nhức. Tôi bước vào quán mỳ thịt bò, vẫn hay đến, cạnh chợ đêm, ngồi xuống gọi bát mỳ, sau đó xoay đũa tiếp tục thẫn thờ.




      Xoay đũa, xoay bút là thói quen xấu từ thời cấp ba, tôi bỏ mấy năm rồi, hôm nay bất giác lại chơi trò đó, chiếc đũa xoay nhanh trong tay tôi, chẳng hề gượng gạo.

      Thế nhưng khi nhìn thấy hai người vào trong quán, tay tôi khựng lại, chiếc đũa bay , “cách” tiếng đập vào người ngồi ăn đối diện.

      Là Trang Tự và Dung Dung. Dung Dung khoác tay Trang Tự, cười vui vẻ bước vào.

      Chắc đây chính là oan gia ngõ hẹp.

      Họ đến quán này có gì lạ, sinh viên trường A thường đến đây ăn, mỳ thịt bò ở đây là số , rất nổi tiếng ở Nam Kinh. Nhưng tại sao lại là lúc này?

      Dung Dung kéo Trang Tự ngồi ở góc khác trong quán, như nhìn thấy tôi, luôn tươi cười trò chuyện với Trang Tự, tôi ngồi xa thế này cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của ta, hoàn toàn tương phản với tâm trạng đau buồn của tôi lúc này.

      Tôi lần đầu thấy họ thân mật ở nơi công cộng như vậy, xưa nay Dung Dung luôn giữ kẽ, lúc nào cũng với mọi người rằng Trang Tự chỉ là bạn. Bây giờ tỏ ra thân mật như thế, chắc là nhờ công lao của tôi. thế tôi đúng là mũi thuốc kích thích mạnh.

      Tôi cười giễu, nỗi chua chát vừa đè nén trong lòng lại dâng lên.

      câu xin lỗi với đối diện rồi, tôi lấy đũa về. Nhân viên phục vụ mang mỳ lên, tôi cúi đầu ăn, chỉ muốn nhân lúc họ chưa thấy mình mà ăn nhanh rồi về.

      Tiếc rằng trời phụ lòng người. đối diện ăn xong, lúc đứng lên đụng vào người phục vụ bưng mỳ, nhất thời trong quán trở nên hỗn loạn và mất trật tự, thái độ người phục vụ cũng khá tốt, có điều giọng quá to, câu “ cẩn thận chứ” của ta, khiến ít người nhìn về phía này.

      Tuy Trang Tự nhìn lại đây, nhưng nếu phục vụ cứ tiếp tục bô bô như thế khó mà chắc chắn họ quay lại nhìn. Tôi cũng còn lòng dạ nào mà ăn, trước khi phục vụ lại nữa, tôi rút tờ hai mươi tệ đưa ra: “Tính tiền”.

      xong đợi ta trả lại tiền, tôi đứng lên bước ra ngoài.

      Dung Dung nhìn thấy tôi, lúc đứng lên chúng tôi chạm mắt nhau, ta hừ tiếng rồi quay , có vẻ muốn trông thấy tôi nữa.

      Tôi siết chặt nắm tay, kìm nén manh động muốn cãi nhau với ta, cứng đờ người ra khỏi quán.

      Tâm trạng càng lúc càng bực bội.

      Dù thế nào hôm nay cũng về ký túc xá nữa, tôi ra trạm xe, định sang nhà cậu ở tạm.

      Đến nhà cậu, em họ học xong giờ tự học, ngồi sofa ăn vặt xem ti vi, vửa thấy tôi ôm cái đĩa vào lòng. “Chị, hôm nay sao chị lại tới. Em đói chết đây, đừng giành với em.”

      “Em cứ ăn ”, tôi phớt lờ nó, qua loa câu rồi chạy lên lầu.

      Nằm giường vài phút cậu em họ gõ cửa. “Này, Nhiếp Hy Quang, em ăn nổi với bộ dạng sắp chết của chị, bánh bao dì Trương làm này, có thịt đó.”

      Tôi mặc kệ.

      Nó đứng ngoài gõ liên tục, “Chị, chắc chị thất tình nữa chứ?”.

      Hôm nay sao mọi người đều phiền phức thế nhỉ? Tôi xuống giường, mở cửa, dửng dưng : “Phải sao?”.

      “Lại thất tình nữa à?”, cậu em họ há hốc miệng, sau đó cười trộm, “Chắc vẫn là Trang chứ gì, chẳng phải chị bỏ cuộc từ lâu rồi à?”.

      Cuối cùng dưới ánh mắt phẫn nộ của tôi nó an ủi: “Được rồi chị, phải thất thân là được”.

      “…”, tôi nhìn nó hai giây rồi đá sầm cửa lại trước mặt nó.

      Làm con rùa rụt cổ ở nhà cậu hai ngày rồi vẫn phải quay về, laptop của tôi ở ký túc xá, luận văn nằm trong đó.

      biết là có phải do tâm lý hay đường trong trường, cứ thấy ánh mắt hấp háy của vài bạn học cùng khoa ánh mắt vốn chẳng quen biết gì nhìn mình, tôi lại buồn bực nhưng cũng thể túm lấy người ta hỏi tại sao. Về sau, A Phân với tôi rằng trong khoa rất nhanh có nhiều người biết chuyện này, lời đồn đại rất khó nghe, cái gì mà Nhiếp Hy Quang hãm hại tình địch… đến mấy phiên bản, làm đám sinh viên thỏa sức tưởng tượng, ngay cả thầy hướng dẫn cũng gọi điện đến ký túc an ủi Dung Dung.

      Tôi cứ nghĩ rằng buổi chiều trong ký túc thường vắng người nên chọn lúc ba giờ hơn . Kết quả vừa đẩy cửa ra, phát rất may rằng các bạn cùng phòng đều có đủ, Dung Dung đứng giữa phòng, cười tươi rói trông tâm trạng rất vui vẻ, thấy tôi sắc mặt cứng lại, rồi lập tức cười hi hi.

      “Nhiếp Hy Quang, chuyện đó bỏ qua nhé, mọi người là bạn học cả mà.”

      Tôi muốn giải thích nữa, dửng dưng nhìn ta.

      ta nghịch cái điện thoại trong tay: “Đây là hôm qua Trang Tự tặng, quà sinh nhật sớm, phàm chuyện gì cũng có cái được cái mất, lời cố nhân quả có lý, nhiều lúc hà tất phải tính toán thông minh quá làm gì”.

      ta ám chỉ, những người khác trong phòng đều im lặng, tôi nhìn cái điện thoại màu sắc chói mắt đó, nhạt nhẽo : “Điện thoại tầm thường thế này có gì mà khoe khoang”.

      Mặt ta đỏ lên, rồi khôi phục lại như bình thường: “Phải, điện thoại tầm thường, chỉ có hơn vạn tệ, Nhiếp đại tiểu thư đương nhiên để tâm, nhưng lẽ nào cậu chưa từng nghe?”, ta nhấn mạnh, “Bảo vật vô giá dễ có, mà người khó cầu”.

      Tôi đờ đẫn, sau đó chậm rãi : “Phải, người khó cầu, vậy chúc mừng”.

      Tôi ở nổi ký túc nữa, dọn dẹp chút rồi chạy đến nhà cậu.

      Ban đầu tôi nên dọn về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :