1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tôi là sói, hắn là nai - Kha Lam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Tác Phẩm: Tôi là sói, là nai!

      Tác giả: Kha Lam

      Editor + Beta: Khủng long


      Thể loại: biết thế nào nhỉ. Tùy vào cảm nhận của mỗi người thôi. Kết Happy ending.

      Tốc độ: 2 chương / tuần. Post vào thứ 7 chủ nhật
      Lời dẫn của tác giả: Tôi phải là người ích kỷ, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình ích kỷ. Những tác phẩm của tôi luôn viết về những người mà tôi thương. Còn riêng lần này tôi mạn phép viết về riêng tôi. câu chuyện nhàm chán bắt đầu!!!

      Đây là câu chuyện bình thường nhưng lại thể bình thường. Với những dòng chữ tưởng chừng như man mác buồn nhưng lại làm người ta bất chợt phải mỉm cười khi đọc nó. bình thường giả nai ăn thịt hổ với con hổ đội lốt con nai. người với người cùng nhau xáo trộn cuộc sống. Tưởng như nhàm chán nhưng lại rất thú vị.

      Lưu ý:

      - Những ai thích cái ngược tâm, ngược thân ngược đến đảo lộn tim gan xin mời về topic khác.

      - Những ai muốn câu chuyện u, buồn buồn, thuộc kiểu cẩu huyết trong truyền thuyết xin mời ra ngoài.

      - Những ai thương nữ chính mạnh mẽ, lạnh lùng, kiêu ngạo, vượt qua tất cả mọi thứ dễ như trở bàn tay bla bla... xin mời nốt.

      Đây là câu chuyện với , ngọt ngào. Những nhân vật phụ nảy sinh tâm ý với nữ chính bị nữ chính đá cước dẹp ngay từ đầu. Nữ chính hiền lành, ngô nghê lại ngốc nghếch. Nhưng hành động lại rất khôn ranh. Nam chính hiền lành nhân hậu thà nhưng ra là người lừa gạt đến trắng trợn.

      Sói với sói, giả giả vờ vờ, người giả làm bé quàng khăn đỏ người giả làm bà nội. Khi hai người tương phùng, ai là người bị ăn??

      Giới thiệu:

      Tôi dám khẳng định câu tôi phải là người hiền lành.

      Tôi cũng dám khẳng định cũng phải là kẻ ngây ngô bệnh tật yếu đuối.

      Tôi cứ nghĩ bản thân mình đặc biệt có tính cách giống người thường nhưng khi nhìn thấy ý nghĩ này nên dẹp bỏ ngay từ đầu.

      Tôi hận ông trời khi để tôi và tương phùng để rồi sau này người nào đó nham nhở nằm ghế sofa với tôi rằng:"Bà xã, nếu sau này có con chính em là người cưỡng hiếp "

      Dù bất đắc dĩ nhưng tôi cũng thấy hạnh phúc. Tình đâu phải nhất thiết như phim truyền hình,trải qua bao nhiêu gian khổ lâm li bi đát mới đến được với nhau. Tình của tôi rất đơn giản, hiểu tôi, tôi cũng hiểu vậy là đủ rồi. Con người ta chỉ hơn nhau ở hai chữ "Tin tưởng " mà thôi!!!

      Trích 1:

      Tống Hàn Vũ đưa tay lên ngắm chân dung của trong bức ảnh cũ kĩ. Tôi nhìn liền thắc mắc hỏi:

      " rất đó sao?"

      Tống Hàn Vũ nhếch môi cười:"Đúng vậy"

      "Sao cho ấy biết?"

      "Bởi vì tôi sắp chết"

      Nhìn giường bệnh nồng nặc mùi thuốc của , tôi ngồi bên gật đầu, tôi nhớ lần phòng bệnh nhân này chỉ dành cho những người có khả năng chữa trị như tôi với :

      "Tất cả mọi người ở đây đều biết bị bệnh...sắp chết"

      "Nếu tôi ấy từ chối tôi" Đôi môi trắng bạch vẫn lên tiếng từ từ, gấp gáp.

      "Tất cả mọi người ở đây đều biết bị từ chối"

      "Sao lại bảo tôi tỏ tình"

      Tôi cười đến vô hại:"Vì trước khi tôi chết tôi rất muốn xem bộ phim tình cảm sướt mướt ngoài đời thực"

      Tống Hàn Vũ:"..."

      Mọi người:"..."

      Trích 2:

      Tôi tức giận đẩy cái người bám dai như đỉa kia ra, trừng mắt hỏi:"Rốt cuộc tại sao lại tôi"

      nhìn tôi lượt từ xuống dưới:"Đúng vậy, tại sao tôi lại nhỉ, ngực có, điện nước giọt, tính cách lại lập dị"

      "Vậy đại minh tinh ngài làm ơn về cho, về suy nghĩ cho kĩ lý do vì sao thích người như tôi" vì người khác chê bai mà xấu hổ. Tôi rất thích bị người khác chê cười.

      "Tôi về tôi cũng suy nghĩ cũng ra. Chắc tôi là người có lòng thích với những loại động vật đặc biệt"

      "...."

      Cuối cùng người nào đó ôm hai mắt sưng to về nhà. môi vẫn nở nụ cười tươi như hoa.

      Trích 3:

      "Đại gia người làm ơn nhường đường cho tôi có được hay ?"

      "Sao em cứ cố chấp tranh dành đường với tôi vậy nhỉ?"

      Tôi liếc cái sắc lạnh:"Là tôi muốn nhìn thấy xe lăn con đường này"

      "Haha" cười gượng tiếng:"Em , đường rộng, tôi bên kia được rồi"
      duyenktn1, B.CatHale205 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Lời tác giả: xin lỗi khi làm mọi người phải chờ đợi. Nhưng khi đặt tay vào viết chương đầu tiên tôi suy nghĩ rất nhiều. Muốn đây là bộ sủng, ngọt, hài khó nhưng quan trọng là viết lên miêu tả chân về từng nhân vật là rất khó khăn. Tôi luôn tự tin vì ý tưởng của mình nhưng lại rất tự ti về cách viết. Vậy nên, suốt bộ truyện dài như vậy, tác phẩm có chỗ nào đúng xin các bạn góp ý để tôi rút kinh nghiệm ạ. Xin gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người ủng hộ truyện của mình, góp ý để mình có động lực để viết tiếp. Xin chân thành cảm ơn!! ^^

      Phần 1: Sweet love

      Chương 1.1: Oan gia từ kiếp trước


      Mỗi con người luôn có tương lai định sẵn, dù ở đâu đâu về đâu cũng chỉ là kết cục rệt mà bất cứ ai cũng thể thay đổi được.

      Có được cuộc sống trọn vẹn hay ? Có được bạn đời trăm năm hay ? Có được yên ổn trong những quãng đời còn lại hay ? Đều là do số phận của mỗi người định sẵn. Song con người vẫn luôn cố gắng nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình chỉ để cầu mong hai chữ nhoi đó là "hạnh phúc".

      Đến đây tôi bỗng nhớ đến mời bài hát

      " người

      Hạnh phúc đời

      Mộng mơ, cũng chỉ vậy thôi!!!"

      Sức mạnh tình quả rất lớn lao. Bất chấp cuộc đời ngày mai ra sao họ vẫn mù quáng vì . Tôi chưa biết cảm giác của tình là gì? Nhưng thông qua phim ảnh truyền thông, những bài cảm nghĩ facebook , zalo, những mẫu truyện ngôn tình tôi liền hiểu ra rằng.

      À, ra tình chính là con đường đầy gai mà con người vẫn khao khát vào.

      Nhưng nghĩ đến bản thân tôi dù bệnh liệt giường cũng bừng bừng sức sống. Tôi thường tưởng tượng ra những soái ca cho riêng mình. Tượng tưởng viễn cảnh hạnh phúc sau này.

      Người ta càng hi vọng vàng thất vọng quả đúng là sai. Tôi mơ mọng hi vọng từng ngày có bạch mã hoàng tử đến. AI ngờ chưa thấy bóng dáng liền nhận được tờ giấy thông báo tôi bị bệnh.

      Nằm trong bệnh viện mơ mọng suốt nửa năm cuối cùng cũng được chuyển đến phòng dành cho những bệnh nhân có tỉ lệ sống sót thấp nhất.

      Nghĩ lại về tất cả mọi chuyện. Nhìn lại bản thân mình, tôi biết điều tôi luyến tiếc nhất cõi đời này chính là chưa tìm được người như trong truyện cổ tích.

      Mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi cũng còn hơi sức đâu để mà tránh . Ngay cả bản thân mình cũng chưa được phải nhờ người đẩy xe lăn nữa là.

      y tá xinh đẹp đưa tôi đến giường bệnh nằm trong góc tối tăm nhaatss của phòng, chập chững đứng dậy tính ngồi xuống giường liền có giọng từ giường bên cạnh vang lên:

      " là bất công, tôi là người sắp chết mà cũng thể nhường tôi được nữa hay sao?"

      Tôi hứng thú quay đầu lại nhìn liền thấy thanh niên có gương mặt ưu tú đại biểu cho toàn thể nam nhân của đất nước bĩu môi bất bình với y tá vừa đẩy tôi vào.

      "Tôi xin lỗi, việc sắp xếp giường bệnh và do bác sĩ chỉ định, tôi thể nào làm khác được" y tá lúng túng ra mặt.

      cười cười:"Nhìn rất xinh đẹp nha, là người đẹp nhất mà tôi từng biết"

      " xin lỗi, dù thế nào tôi cũng làm khác được"

      " nhìn xem, tôi lớn lên tuấn như thế này, liền muốn tôi nằm giường có nhiều ánh sáng mặt trời nhất. Có phải ghen tị với sắc đẹp ccuar tôi nên mới cố tình hủy hoại nó hay "

      "Tôi phải có ý đó, nhưng chuyện này nên tìm bác sĩ thương lượng"

      "Nếu như gặp bác sĩ, lại ghen tị với tôi như , chắc chắn cho tôi ra ngoài sân nằm phơi nắng"

      "..."

      Hình hai người với những khuôn mặt sắc thái biểu cảm khác nhau tranh luận. Tôi lại thấy buồn cười. ràng là biết mình sắp chết lại lôi cái nhan sắc ra để làm bia đỡ đạn. Chỉ mới vài đâu đem hết tội lỗi đổ vào đầu y tá và bác sĩ. Hiếm khi lại thấy người còn hi vọng chữa trị lại vô tư cười đùa như vậy, tôi liền sinh ra hứng thú.

      Đặt chân lên giường, thả người nằm xuống im lặng nghe hai người kia chuyện. Tôi thấy y tá lép vế, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng tức giận bỏ . ngồi bên cười nham nhở. Chưa dứt hơi liền nhìn qua tôi, đưa ngón tay thành hình chữ V cười hỏi:"Người mới tới à?"

      Hình khuôn mặt tiều tụy nhưng vẫn rất sinh động. Tôi nhói, mệt mỏi ngã người nằm xuống giường. Biết rồi lại còn hỏi, tôi đâu phải người ngu ngốc.

      Khuôn mặt tức tối, nhìn tôi thoải mái nằm cái giường mà ao ước lâu nay liền lên tiếng đề nghị:"Chúng ta đổi giường "

      Tôi quay mặt lại nhìn . biểu cảm hỏi:"Tôi được cái gì?"

      cúi đầu, hình như lâm vào trầm tư, miệng nhẩm nhẩm tính cái gì đó rồi đưa mặt lên, mắt chớp chớp nhìn tôi vài cái. Cố cười để tôi nhìn được hàm răng trắng mướt của :"Tôi xem bói rằng tôi ở đây hơn tháng nữa, tôi cho tháng ngắm tôi"

      Tôi bật cười, cũng học theo đưa tay ra tính:"Tôi cũng bói ra được tôi ở đây hơn ngày liền vậy nên tôi từ chối lời đề nghị của "

      Nhìn tôi học theo dáng vẻ của , khuôn mặt xám xịt:"Tôi cho ngắm tôi ngày" Liền đổi giường với tôi ngày.

      Tôi mỉm cười lắc đầu, muốn tiếp tục tranh luận với liền qua chủ đề khác:" rất đẹp"

      cười đến nở hoa:"Tôi biết tôi rất đẹp"

      Tôi rất kiên nhẫn tiếp:"Tôi luyến tiếc khi nhìn "

      cười càng tươi hơn liền đưa ra đề nghị:"Tôi cho nhìn thoải mái, chúng ta liền đổi giường"

      Tôi đưa sập ảnh những ca sĩ Hàn Quốc ra nhìn:"Tôi quên là mình chưa nhìn ngắm những người này. Tôi nhìn họ xong liền nhìn " Đôi khi cất giữ lại mấy bức ảnh cũng có chút tác dụng.

      nhíu mày tỏ vẻ phục, mấy người đẹp tựa son phấn đó có gì tốt:"Hay là nhìn tôi trước"

      Tôi cười càng tươi hơn"Tôi là người biết chừng mực. thể vì mà làm những người trong ảnh đơn được"

      "Hay là nhìn tôi, tôi nhìn bọn họ, chúng ta liền đơn"

      Tên này muốn giả ngốc với tôi, tôi liền chiều theo ý :"Bọn họ chỉ thích nữ, thích nam"

      Chỉ có tôi mới có thể nhìn ngắm bọn họ còn là nam. Tất được.

      bỗng dưng cứng họng. Liền suy nghĩ rồi nhận ra điểm khác thường. Tại sao lại cùng tranh luận vấn đề ngu ngốc vậy nhỉ. Chỉ vì chiếc giường mà ganh đua với mấy người trong ảnh. Phát ra bản thân mình bị lừa liền trừng mắt nhìn tôi.

      Tôi nhìn nhắn cũng chỉ cười đáp lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Dù có trừng lớn hơn nữa cũng chẳng thế khoét được vài cãi lỗ người tôi đâu!

      Cãi nhau với cũng thú vị.

      oOo

      Chương 1.2:

      Sáng sớm tinh mơ, chim ca líu lo vang khắp nơi. Làn gió mát rảnh rỗi bay bay khắp nơi làm rối tung đầu tóc bù xù của tôi. Khó chịu với thiên nhiên liền suy nghĩ thẳng tay đóng cửa sổ.

      Tôi vào đây cũng tính là hai ngày, trong này rất ít người. Chỉ còn người già nằm liệt giường riêng chỉ tôi là là hai người còn trẻ. Tôi vẫn như thường ngày, đóng cửa sổ rồi ngẩn người nhìn ra ngoài như con ngốc. ra tôi thích cảm giác này, cảm giác như mình có đôi mắt thần nhìn thấy hết thảy mọi thứ.

      "Tôi nghe bảo có người chuyển , ai ngờ vẫn cắm xác ở nơi đây a"

      cần nhin tôi liền biết đó là ai. Từ vụ tranh luận ngày hôm trước liền ngó lơ tôi. với tôi câu, chỉ tranh luận bất bình với người khác. đúng hơn là trêu ghẹo. Tôi cũng chẳng buồn đưa mắt nhìn , mở miệng nhàng :"Số của tôi rất cao, ông trời liền tức tối cho tôi rời khỏi chỗ này"

      "...." câm nín trân trân mắt nhìn tôi. đời bắt bẻ người khác ngờ đến cuối đời lại có người vặn ngược lại như vậy. Số cao sao? Số cao sao lại đến phòng bệnh này.

      "Nếu đổi giường cho tôi "

      vẫn lấy lí do cũ, tôi biết mình cũng thể dùng phương pháp cũ được nữa. trả lời , quay đầu ngắm cảnh.

      gì. Im bặt khiến khí ở đây trầm xuống. Ngoài tiếng chim hót có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bệnh nhân trong đó có cả tôi. Nhìn chú chim hót ngám ngẩm rồi bay tìm được bạn đời, tôi cũng dời mắt qua nhìn giường bên cạnh. Muốn biết vì sao bỗng trở nên im lặng như vậy!

      Khuôn mặt buồn buồn đăm chiêu, cả con người mệt mỏi dựa vào thành giường, tay vẫn nắm chặt bức ảnh để trước mặt mình. nhìn rất chăm chú, lần đầu tiên tôi thấy chăm chú như vậy. Vì giường bệnh của tôi với khá gần liền đưa đầu qua tò mò nhìn.

      Trong ảnh, rất dễ thương xõa mái tóc nâu hạt dẻ, với nụ cười tươi tung bay trong ánh nắng chiều tà. Nụ cười ấy xinh đẹp nhưng rất tươi đủ để động lòng người.

      Theo hiểu biết của tôi về . con người thích náo loạn luôn vô tư cười đùa hời hợt lại bình thản yên ổn nhìn kèm theo đôi mắt man mác buồn tôi liền dùng trí thông minh của tôi suy đoán. Đây là người của , người duy nhất làm ngồi yên như vậy, mở miệng hỏi:

      " rất ấy?"

      "Ừ, rất " Giọng khàn khàn trầm thấp vang lên. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn bức ảnh.

      "Sao gọi ấy đến cho ấy biết?"

      "Bởi vì tôi sắp chết"

      Tôi nhíu mày nhìn xung quanh:"Tất cả mọi người ở đây đều biết sắp chết"

      Tôi nhớ lầm là phòng này chỉ dành cho những bệnh nhân có nguy cơ gặp tử thần cao như , tôi, và mọi người ở đây.

      vẫn buồn buồn như cũ:"Tôi ấy từ chối tôi"

      Tôi vô lương tâm :" Tất cả mọi người ở đây đều biết bị từ chối"

      Đùa sao, ai lại đồng ý làm người của người sắp chết.

      bấy giờ mới ngẩng đầu mở mo mắt nhìn tôi:" Sao lại bảo tôi tỏ tình"

      Tôi bây giờ mới cười nham nhở:"Tôi muốn xem bộ phim bi ai ngoài đời thực trước khi chết"

      lần nữa nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc tôi là người đầu tiên lừa được. Tôi nhìn kĩ người trong bức ảnh có bảy tám phần giống . phải em cũng là họ hàng. Muốn lừa tôi đâu có dễ.

      oOo

      Tôi có tật hễ rảnh rỗi là ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. biết suy nghĩ gì chỉ biết bản thân mình thích ở đây. Ngoài giờ uống thuốc rồi tiêm ra tôi lại ngồi suy nghĩ. biết bản thân mình sau khi chết ra sao nhỉ? xuống gặp diêm vương như người người đồn đại, hay là biến về làm lại kiếp sau?

      phải tôi có suy nghĩ tiêu cực nhưng tại làm tôi phải suy nghĩ tiêu cực. Ở đây ai ai cũng hết hi vọng. Y thuật nước nhà chưa tiến bộ tôi cũng chẳng thể trong mong gì.

      " tên gì ấy nhỉ"

      Lại là tên phá rối. Đây là lần thứ ba tôi và đụng độ. rất nhiều, tôi lại muốn . rất thích phá họ những tôi lại rất khiêm nhường người ta. luôn luôn dùng những câu vô sỉ để lại tôi lại dùng những từ ngữ khiếm nhã nhất. Bất chợt tôi lại nhíu mày, tôi và là haai người khác biệt sao lại dây dưa với nhau nhỉ. Chỉ cần mở miệng ra là làm đối phương khó chịu vậy mà vẫn cứ cố chấp bắt chuyện với tôi. Chúng tôi là oan gia từ kiếp trước hay sao?

      "Tôi tên Minh Tâm"

      nhíu mày, khịt khịt cái mũi tỏ vẻ khinh bỉ:"Tên gì mà xấu thế" Minh Tâm, Minh Tâm. Minh mẫn trong tâm trí. chẳng thấy tên này hợp với chỗ nào.

      Tôi mỉm cười cho có lệ. May mắn y tá quên gắn bảng tên tôi giường bằng biết tên của tôi mất."Vậy tên nào mới đẹp"

      đưa đô mắt nghiềm ngẫm nhìn tôi từ xuống dưới lượt, đưa tay vuốt cằm:" chuyện với tôi. Rất xảo quyệt, tôi nghĩ tên Chi Lang là hợp với "

      Đúng vậy, người cũng như tên. Chi Lang, Chi Lang, con sói nhặt được, tên rất hay rất mạnh mẽ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là đoán được tên của tôi mới hay. Cười cười cho có lệ:" gọi tôi là Minh Tâm "

      hứng thú nhìn nhìn lượt rồi :" đoán tên của tôi . đoán đúng tôi liền cầu đổi giường nữa"

      Trong đầu của chỉ có thù với tôi vì chuyện giường nằm. Tôi liếc cái, :"Tống Hàn Vũ"

      trợn to mắt nhìn tôi, lắp bắp ngạc nhiên tả. là đoán được cả tên lẫn họ của "Sao..sao biết"

      "..." Tôi khinh bỉ nhìn . Cái chữ bệnh nhân Tống Hàn Vũ to đùng treo đầu giường thế kia bảo người ta biết. Nếu tôi biết đúng là tôi bị mù rồi.

      bỗng dưng ngẩn ra cười hề hề:" hâm mộ tôi bấy lâu nay phải ?"

      Tôi thoải mái đưa ngón tay cái lên:" cái gì cũng sai nhưng chỉ được cái chuẩn"

      Tống Hàn Vũ ngậm miệng phản bác được. Nếu như từ chối, có cớ đề đưa vào thế yếu và từ nay mối thù của trả đủ. Ai ngờ này lại sảng khoái đồng ý rồi còn khích , điều này làm cứng họng nên lời cũng biết làm sao cho phải.

      Hừ, đúng là khắc tinh!!

      (Hoàn chương 1)

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Bệnh Nhân Mới

      Quả nếu ra cuộc sống của tôi là cuộc sống nhàm chán, thú vị nhưng với tôi đó là cuộc sống bình .

      Chắc tôi chưa kể về gia đình tôi cho người khác nghe nghỉ? Quả bản thân tôi cũng muốn , giữ được từng nào hay từng ấy. Bí mật luôn luôn thú vị.

      Ngày ngày tôi vẫn ngồi góc nhìn phía trời. khí trong căn phòng này rất u ám, chút nào gọi là sức sống. Chẳng biết ai là người có thể ra cũng chẳng biết ai là người có thể qua khỏi. Tôi biết người có sức sống duy nhất chính là tên biến thái nằm bên giường.

      Công nhận là trong căn phòng này chỉ có tôi với là hai người trẻ tuổi nhất, nhìn cũng đương đương tuổi nhau nhưng căn bản là tôi ngày ngày như con ngốc vô hồn nhìn về phía. lại rảnh ỗi chọc ghẹo mấy y tá ngoài kia. Rồi nhìn ai cũng " xinh đẹp tựa thiên tiên, có đôi mắt dịu dàng như mẹ của tôi". Quả lời ngon mật ngọt như vậy đều làm người ta xiêu lòng, tôi còn nhớ ngày nắng ấm áp. y tá thực tập rất béo, ánh mắt híp lại, những mỡ thừa khuôn mặt đọng lại bên hai má nhìn ra hình dáng.

      lại mặt dày trêu ghẹo, kia liền thẹn thùng chạy bai giờ thấy nữa. Vâng, ánh mắt ra rất dịu dàng, rất đẹp tựa thiên thần!!

      Ngay cả khi lên cơn bệnh vào ban đêm, miệng van câu, cũng gọi bác sĩ. Bàn tay to lớn bấu chặt giường, miệng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ chỉ có tôi mới nghe được. Từ đấy tôi liền thay đổi con mắt về . Dù đào hoa, đánh chết cái nết chừa nhưng là người đàn ông mạnh mẽ. Gần chết rồi vẫn nở nụ cười . Ừm, gần gần như vậy.

      điều tôi để ý cho lắm. chưa bao giờ động đến tôi dù chỉ lần, chuyện với tôi cũng ít, nhiều khi muốn buông trời trêu chọc đành nuốt xuống cổ họng. Chắc vậy, tôi đoán làm hết hứng thú với mình rồi.

      Hôm nay là ngày mưa, mưa ào ạt, nhìn những hạt mưa nhắn trong suốt đua nhau đổ bộ nền đất mát mát bỗng duwng tôi liền muốn hứng nó. Nhưng tôi bị bệnh, bị nhiễm phòng hàn nữa coi như là chấm hết.

      Đèn sáng được bật lên, rất nhiều người ở phòng bệnh ríu ra ríu rít. Tôi bị phân tâm liền nhìn ra ngoài trời nữa chỉ nhìn vào đoàn người. Chắc trong phòng này có người nào mới chết.

      "Người nào, là người nào khen con tao xinh đẹp" người đàn ông mặc áo đen hùng hổ tiến vào, mắt đeo kính dâm, người ta cao chỉ nhìn ngoài thôi biết rất cường tráng. Đôi lông mày xếch lên nhìn qua là biết người hung dữ. Dậm chân từng bước mạnh như cố tình để họ nghe thấy.

      Phía sau cũng là đoàn người mang áo đen, họ đứng trước cửa vào, khoanh tay đứng lười nhác dựa vào như những tên du côn, đám bác sĩ y tá vây xung quanh cũng dám vào.

      Những ông già ở đây chuẩn bị lên cõi tiên cũng có gì gọi là sợ hãi nữa. Ngồi hứng thú xem kịch, tôi phải người già nhưng cũng là phần tử trong số đó.

      bên là mập mập lùn lùn, phải là y tá bị ta trêu ghẹo sao? Tôi rất hứng thú nhìn chuẩn bị như thế nào. Dù sao làm chịu.

      Tống Hàn Vũ mở to mắt ngồi dậy, ánh sáng chiếu lên gương mặt của , dù môi bạc nhợt nhưng vẫn thấy được đường nét của . Mái tóc lâu ngày chưa cắt được vén qua bên, cười đến vô hại:"Là tôi"

      Người đan ông kia tiến sát gần , phả ra hơi thở nguy hiểm :"Là sao?" Rồi nhìn từ xuống dưới.

      vẫn sợ hãi gật đầu. Rồi liếc núp sau người đàn ông kia.

      Ngoài dự tính của mọi người, cứ nghĩ ông ta lôi ra đánh trận vì tội dói dối ai ngờ ông ấy sảng khoái vỗ vai mạnh, miệng cười ha hả:


      "Tốt, tốt, cuối cùng cũng có người nhìn ra được nét đẹp bí của con"

      Nét đẹp bí ? Tôi bỗng dưng lại muốn cười, ông ta cũng thương con quá .

      y tá kia liền tiến lên, khuôn mặt đầy mỡ ửng hồng lên, đôi mắt tí hon cố mở to ra:"Cha, đôi mắt của con giống mẹ , rất dịu dàng"

      Những y tá bị trêu ghẹo liền cúi đầu xuống . Câu này tất cả mọi người để đây nghe đến phát chán. Nhưng từ miệng y tá kia ra mọi người tất nhiên thấy hào hứng rồi.

      Tôi có thể thấy khuôn mặt cứng đờ, muốn cười cũng nổi. chọc người cũng tốt nhưng chọc lại đúng người rồi.

      Người đàn ông kia dịu dàng xoa đầu con , quay qua nhìn lần nữa rồi :"Cả thế giới chỉ có cậu là nhìn ra con tôi đẹp như thế nào. Đáng tiếc cậu là người sắp chết. sao, cậu đừng lo, vì con tôi, tôi để người con rể như cậu phải chết đâu"

      biết là sợ chết hay là sợ lấy con ông ta đây nữa.

      "Cha, đừng nữa, ấy ngại ngùng rồi kìa"

      Tống Hàn Vũ như muốn hét lên, có chỗ nào ngại ngùng, chỉ vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến kịp trở tay thôi. Khuôn mặt khó coi đến cực điểm. Nếu từ chối kiểu gì ông ta náo loạn nơi đây. Còn nếu như đồng ý cuộc đời thảm rồi.

      Tôi chăm chú nhìn sắc mặt của , nụ cười chưa bao giờ tắt. Tống Hàn Vũ nhìn hồi rồi ánh mắt dừng người tôi. ràng là cầu cứu.

      Tôi phải người tốt, cũng muốn làm người tốt. Những nhân vật chính bánh bèo tốt bụng luôn luôn có cuộc sống thảm hại. Tôi đưa hai ngón tay lên, đôi môi mấp máy phát ra thanh:

      "Hai mươi triệu"

      trợn to mắt nhìn tôi, là gần chết rồi còn tham tiền.

      Nhìn đồng ý, tôi liền quay đầu sang ngắm cảnh. Con người ai mà chẳng ham tiền. Dù thất tình đến mấy có tiền tiêu sài vẫn là ổn định nhất. Sau này cũng chẳng biết tôi có chết hay !

      Bỗng dưng nghe thấy thanh cắn răng mạnh ở phía sau. Tôi quay đầu lại mỉm cười nghe câu:"Được".

      "Chú có phải là cha của tiểu bạch thỏ ạ?" Giọng tôi rất dễ nghe hướng người đàn ông kia .

      Ông ta lấy thanh lạ quay đầu qua nhìn.

      "Chị, chị em là tiểu bạch thỏ" kia mấp máy, lí nhí.

      Tôi cười hiền hòa:"Đúng vậy, chị biết tên em, nhưng nhìn em dễ thương nhút nhát như vậy chị liền nghĩ ra cái tên này"

      kia như nghe được có người lần đầu khen mình như vậy, hốc mắt đỏ lên bất chấp tất cả lao đến ôm chầm lấy tôi.

      "Chỉ có chị là người em như vậy. Ai ai cũng em hung dữ, xấu xí, chị đúng là người tốt, hức hức"

      Tôi cười cười vuốt lưng cục thịt mỡ nằm người. này phải người xấu, chỉ có hình dạng xấu hơn người bình thường thôi. Tôi khen ta là khen , đánh trúng điểm yếu. Còn khen là khen giả tạo, chắc ta cũng nhận ra.

      "Bảo bảo à, đứng khóc nữa. con xem con đè nặng chết người ta rồi kìa"

      Người đàn ông kia dù có hung dữ với ai nhưng với con mình luôn là người dịu dàng nhất. Tôi chỉ câu ánh mắt mọi người liền thay đổi. kia cũng ôm chặt lấy tôi buông như tìm thấy được báu vật. nhiều tốt bằng trúng tâm của họ!

      Tôi mỉm cười hiền hòa, vuốt lưng như an ủi.

      " tên Bảo Bảo hả? Tên rất hay, cứ xem bản than mình là bảo bối, sống tốt là được rồi"

      Ai nấy cũng trợn to mắt nhìn, Tống Hàn Vũ há hốc mồm nhìn cách ăn của tôi. Đúng là lời ngon mật ngọt cũng giết chết ruồi mà. Từ cảnh tưởng nhận bừa con rể vĩ đại đến cảnh tượng khóc sụt sùi sướt mướt.

      Bảo Bảo mở tay ra, ánh mắt ủy khuất nhìn tôi, gật đầu liên tục:"Cảm ơn chị"

      Tôi như người mẹ hiền vuốt tóc rồi chỉ sang người bên kia:"Em thích ta ?"

      "" Bảo Bảo lắc đầu.

      "Vì sao?"

      " ta dối, ràng mắt ta to thế kia là di truyền từ mẹ. Còn mắt em rất , lại mắt em dịu dàng như mẹ . Em biết mức độ của em như thế nào mà" xong Bảo Bảo lại sướt mướt với tôi. Tôi khiêu khích nhìn . nhìn thấy chưa, nhìn chưa, đâu có phải lời khen làm người ta hạnh phúc. Đôi khi lời khen ngợi lại là cơn đau khiến người ta ủy khuất.

      Người đàn ông kia liền nhận ra lời Bảo Bảo , hèn gì thấy Bảo Bảo khác lạ liền tức giận quay sang nhìn .

      Tôi chỉ cười trừ:"Em đừng để ý, mắt của từ bị mù về nhận biết sắc đẹp của nữ giới là như thế nào. Trong ý thức của chỉ có mẹ là người mà nhận thức được, vậy nên gặp người phụ nữ nào cũng đều như vậy "


      Chỉ câu xóa bỏ mọi tội danh cho , cũng giải thích được vì sao hay trêu ghẹo phụ nữ và câu kinh điển như vậy. ra bị mù.

      Tống Hàn Vũ tức tối nhìn tôi. Cũng phản bác được gì. Chuyện gì xảy ra ngày hôm nay đều do mà ra. Biết trách ai được đây.

      Bảo Bảo bán tín bán nghi quay đầu hỏi lần xác định cho . cắn chặt răng đật đầu xác định.

      Người đàn ông kia liền hiểu ra, cứ nghĩ tìm được người để cho con gửi gắm cả đời ai ngờ ông nghĩ sai rồi.

      "Bảo Bảo, chúng ta về nhà thôi"

      ", con ở lại đây với chị, con chờ suốt mười mấy năm để tìm kiếm người chịu hiểu con. Con thể buông tay được"

      Tôi chớp chớp đôi mắt. Sao giống như người của nhau vậy nhỉ?

      "Nhưng đây là bệnh viện, con biết đây là phòng nhào rồi đấy"

      "Con biết"

      "Vậy con về . Cha muốn con bị ảnh hưởng bởi những thứ này. Cha chỉ có mình con là con thôi" Ông ấy rất tội nghiệp.

      Bảo Bảo rưng rưng nước mắt tủi thân :"Con muốn ở đây" Rồi miễn phí dùng ánh mắt đưa tình liếc tôi cái sâu.

      Tôi bỗng dưng nổi da gà, lên tiếng:"Em về mai rồi đến thăm chị cũng muộn"

      "Lỡ như ngày mai chị phát bệnh chết rồi làm sao?"

      Miệng mồm xúi quẩy." có đâu, chị rất khỏe"

      " được, em yên tâm"

      "Bảo Bảo à, cha tìm cách cứu ấy, con về " Người đàn ông kia hết kiên nhẫn liền .

      "Cha hứa đấy nhé"

      "Ừ"

      "chị, em đây" Bảo Bảo nắm chặt tay tôi luyến tiếc rời , đến khi ra khỏi cửa ánh mắt vẫn dời khỏi người tôi. Từng tầng từng tầng da gà nổi lên làm tôi khỏi rùng mìm. Tôi cứ có cảm giác như đây chính là cảnh tượng Lưu Sơn Bá, Chúc Đài khi chia tay nhau ấy.

      Mọi người cũng dần giải tán ai làm việc nấy, chỉ có duy nhất ánh mắt người mãi rời khỏi tôi. Tôi khong sợ hãi quay đầu lại nhìn :"Nhớ kĩ nhé, hai mươi triệu"

      hừ hừ, tiền thiếu. Cái thiếu chính là vinh danh đời liền gặp người hơn mình. Đây là lần thứ tư hơn . đấng nam nhi như sao chịu được cảnh này.

      Tôi để ý nữa. Nếu dám lừa tôi tôi liền có biện phám cho béo kia quấn quýt cả đời.

      Sáng tinh mơ ngày hôm sau Bảo Bảo đến thăm tôi . Hình như phải đến thăm mà là dọn nhà đến đây ở. Bác sĩ, bảo vệ, y tá tất cả đều đứng ra ngăn cản. Bảo Bảo vẫn cứ ngông nghênh vào dưới yểm trợ của đám xã hội đen. Đến hùng hồn tuyên bố rằng:"Từ nay em ở đây với chị"

      Và từ đó về sau, phòng bệnh của chúng tôi có thêm bệnh nhân mới, tên là Trân Bảo Bảo.
      duyenktn1, B.CatTuyết Liên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Kể chuyện.

      Trân Bảo Bảo cũng là rất khoa trương. với bố của có tôi là sống nổi. Đến khi bố cho đến đây sinh sống lại đòi bỏ thêm chiếc điều hòa cộng thêm những đồ cá nhân chất đầy trong bệnh viện. Tôi nghĩ bố Bảo Bảo đấu tranh rất nhiều để có thể đạt được như vậy.

      Kể từ hôm đó, tôi bỗng dưng trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người. Có người tôi rất may mắn, có người tôi rất khéo ăn nên dụ dỗ được Bảo Bảo, còn có người lại tôi số khổ khi bị vừa xấu xí vừa mập vừa lùn đeo bám như đỉa. Riêng chỉ có Tống Hàn Vũ hời hợt, lâu lâu liếc tôi đầy thâm ý chút. Tôi liền đưa hai ngón tay ra ý là nhắc nhở còn nợ tôi tiền. liền tức giận, hắt hơi quay đầu thèm nhìn tôi.

      Chắc chắn phần đông là nghĩ tôi may mắn, vừa lấy lòng được con của xã hội đen vừa có thể chữa bệnh lại vừa có thể sống trong điều hòa mát mẻ tất cả mọi thứ đều đầy đủ tiện nghi. Phòng bệnh thấp nhất chuyển lên thành khách sạn năm sao. Những người ở đây ai ai cũng được dùng ké, cảm thấy ghen tị với tôi đều là lạ. Chỉ có đám người kia hay liếc mắt vào đây, tôi thấy người ta cụp mắt xuống rồi lắc đầu, chắc là nghĩ rằng cuộc sống sau này của tôi gian nan. Tôi lại nghĩ vậy.

      Cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt non nớt ôm tay tôi ngủ, thân người của nó chiếm hai phần ba giường, cái chân to lớn còn an phận gác lên người của tôi, hai tay ôm chặt như sợ tôi bỏ . Trân Bảo Bảo lúc ngủ, nhìn lại cũng xấu cho lắm, các nét rất hài hòa, chỉ là quá béo nên người khác nhận ra thôi!. Tôi cũng chợp mắt được, cứ khăng khăng ngủ giường với tôi, ngày hôm qua vì mệt mỏi, Trân Bảo Bảo chiếm hết làm tôi ngã xuống giường đau đớn. Hôm nay có ý thức, mặc dù ngủ an phận nhưng chắc trong tiềm thức nhường có tôi chỗ nhưng căn bản chỗ này tôi ngủ được.

      nhàng đặt tay ấy để gối, tự mình ngồi dậy tựa vào thành giường nhìn khuôn mặt của . Tôi nghĩ bản thân mình khổ cực đâu. Ít nhất Trân Bảo Bảo rất nghe lời tôi, mới chuyển đến ngày nhưng tôi có thể cảm nhận được chân thành của ấy.

      gọi tôi bằng chị, tôi cũng biết bao nhiêu tuổi. Nhưng làm chị cũng có phúc của chị. Huống hồ bản thân tôi coi là em mình rồi. Tìm ra người có tâm thẳng thắn như vậy quả là rất hiếm.

      Hai hàng mi chớp chớp, tôi biết Bảo Bảo dậy rồi. Tôi dịu dàng vuốt mái tóc xõa trước mặt :

      "Sao ngủ , bây giờ mới là nửa đêm"

      ngẩng đầu nhìn tôi,rối rắm:"Sao chị ngủ?"

      "Chị ngủ được"


      Trẩn Bảo Bảo bỗng giật mình nhìn lại, thấy chỗ để cho tôi ngủ quá nên lùi ra:"Em dành hết chỗ chị rồi, bây giờ chị nằm được rồi đó"

      Tôi cười cười:"Chị buồn ngủ, đêm nay chị ngủ được"

      Trân Bảo Bảo lập tức ngồi dậy, vì người to lớn, ngồi đột ngột gây chấn động mạnh làm tôi choáng váng.

      "Hay là chị khó chịu chỗ nào, em gọi bác sĩ"

      Tôi cười rồi kéo tay lại, nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng của , mềm giọng bảo:" sao, chị có phát bệnh"

      "Vậy chị nằm ngủ , lần này em hứa dành chỗ của chị đâu"

      "Ngày mai em đổi giường khác lớn hơn nhé" Nếu cứ tiếp tục thế này cả hai mất ngủ.

      "vâng" Đôi mắt Trân Bảo Bảo sáng rực lên.

      "Bây giờ em ngủ lại "

      ", khi nào chị ngủ em mới ngủ"

      Tôi cười cười kéo gần sát lại mình:"Nếu ngủ được chuyện "

      Tôi biết tiểu thư thức khuyu như vậy. Nhưng Trân Bảo Bảo vượt qua giới hạn của mình để giữ tôi lại. Chắc khao khát có người chị từ lâu, bây giờ có tôi lại muốn để mất. Tôi cũng chán ghét nên càng có quyết tâm muốn giữ tôi ở bên mình nên ngày ngày cứ có trạng thái bất an mất tôi. Chắc bản thân biết tôi bị bệnh có nguy cơ thể chữa được.

      Thấy đôi mắt chớp chớp buồn ngủ của tôi lại thấy ấm áp. Cuối đời có người quan tâm mình như vậy chắc chắn muốn rời khỏi trần gian.

      "Bảo Bảo, mẹ em đâu"

      "Mẹ em mất từ khi em chào đời cơ" Bảo Bảo , như chuyện này là chuyện rất bình thường với .

      "Em cũng đừng tự ti về ngoại hình của bản thân quá, đẹp ở tâm hồn là được rồi" Tôi suy nghĩ rất lâu rồi mới .

      Tống Hàn Vũ biết thức từ khi nào, mở miệng làm tôi giật cả mình:"Nhìn thấy bề ngoài xấu xí liền chạy mất dép rồi còn đâu để ý đến tâm hồn"

      Bảo Bảo nhìn chằm chằm , ánh trăng chiếu vào khhoong thấy mặt nhưng tôi biết khuôn mặt ấy có bao nhiêu là bỡn cợt. Tay Bảo Bảo run run nắm chặt tay tôi, môi mím lại rất tủi thân. Tôi nhìn cái sắc lạnh rồi :

      "Bởi vì quá để ý sắc đẹp nên người xinh đẹp mà ngày đêm mong nhớ đến thăm lần nào"

      Tống Hàn Vũ bỗng dưng cứng họng, nhớ đến bức ảnh lấy ra ngắm hôm trước liền gì nữa. Bảo Bảo tò mò kéo tay tôi hỏi:" ấy có người rồi hả?"

      "Ừ, có rồi"

      "Vậy chị có người chưa?"

      "Chị có rồi" bé này hỏi liên quan gì đến tôi nhỉ?

      "Người chị tên gì vậy?" Bảo Bảo nổi lên tính tò mò, đôi mắt trong suốt nhìn tôi cầu mong câu trả lời. Tống Hàn Vũ bên kia cũng dỏng tai lên nghe.

      Tôi mỉm cười vuốt tóc Bảo Bảo thành trả lời:"Người chị họ Ngôn tên Tình"

      "Phốc" Tống Hàn Vũ khẽ cười, tôi cũng lười để ý. Bản thân mình là ế lâu năm chỉ có Ngôn Tình làm bạn, người của tôi phải NGôn Tình là ai?

      Bảo Bảo nhíu mày, nghiêng đầu :"Vậy hóa ra chị có người . Hay chỉ bỏ , theo em có được hay "

      "...." gian tĩnh lặng đến lạ thường. Chỉ có tiếng gió thổi vang vảng bên tai. Bảo Bảo đợi mãi thấy tôi trả lời lại đành nắm chặt tay tôi đôi mắt khẩn cầu:

      " Chị..."

      Tôi nghiêng đầu nhìn :"Tại sao lại phải theo em"

      " theo em có rất nhiều thứ tốt, em ở bên cạnh chị 24/24, chị muốn có đồ ăn liền có đồ ăn, chị muốn ngủ liền có thể ngủ, chị muốn chơi em có thể dẫn chị chơi còn hơn là ngồi đợi người đến..." Bảo Bảo tràng dài rồi cuối cùng ngẩng đầu nhìn tôi :"Chị, có được hay ?"

      Tôi cười cười rồi lắc đầu:"Bảo Bảo em có biết là gì ? Có thể bỏ liền bỏ được?"

      Bảo Bảo thành lắc đầu, tôi ngồi nghiêm chỉnh giảng dạy cho về tình là như thế nào:" là tình loại thức ăn, nhìn rất ngon nhưng ăn vào lại rất đắng. Khi vào bụng rồi lại khiến người ta muốn ăn thêm"

      "Chị ăn rồi"

      "Ừ, tất nhiên, để ăn được tình chị và Ngôn Tinh trải qua bao nhiêu gian khổ, nếu như chị bỏ phải lao của chị đều đổ xuống sông xuống biển hết à"

      Tôi thao thao bất tuyệt dối chớp mắt, quả tôi cũng biết tình là gì, chỉ nhìn phim ảnh mới suy luận ra thôi.

      Bảo Bảo như có cục rối trong đầu nhăn mặt suy nghĩ lát rồi :"Ngày mai em bảo bố em mua tình cho chị, chị muốn ăn bao nhiêu cũng được. Ăn xong rồi chị bỏ Ngôn Tình đó "

      "..." Tôi thở dài, với người ngây thơ mình thành con ngốc. Quả là đúng nha. Bảo Bảo cũng hỏi tôi thêm nữa,m hình như quá mệ. Vòng tay ôm eo tôi dựa vào. Tôi Lấy tóc Trân Bảo Bảo quấn nơi tay mình ngịch lát, thấy tiếng thở đều đều vang lên, tôi nhìn xuống khuôn mặt non nớt ngủ gật từ khi nào biết, tôi ôm vào lòng rồi nhìn ra phía màn đêm u ngoài kia.

      Tống Hàn Vũ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn muốn như vậy, bình thường chỉ có chiếc giường chắn ngang tầm mắt của , bây giờ lại có hai người, người nhìn thanh tú còn tạm được, còn người béo như heo lại xấu xí. Chưa kể lại ôm ấp nhau làm lòng đơn đến lạ kì. Tức giận hừ tiếng quay đầu lại thèm nhìn liền thấy ông cụ già ngủ. Liền quay lại trừng mắt với tôi.

      Cảm nhận được điều gì kì quái tôi xoay người lại nhìn, tặng miễn phí nụ cười nhạt.

      " thích gây với tôi phải ?"

      "Con mắt nào của thấy tôi muốn gây " Tôi thành .

      "Cần tôi liệt kê ra , tội lỗi của dùng cả đời cũng trả hết" Giọng đè thấp lại gằn từng tiếng,

      Tôi bật cười thành tiếng đáp trả:"Nếu tôi có thể sống sót tôi kiên nhẫn ngồi nghe liệt kê"

      bỗng ngồi dậy nghiêm túc :" Với khả năng của gia đình Trân Bảo Bảo, qua khỏi nhanh thôi"

      Tôi nhìn xuống , đưa tay vuốt sợi tóc yên phận rủ xuống:"Là tại tôi gặp may hay định sẵn trước"

      "Là may mắn, cũng là nhờ tôi, nếu tôi trêu chọc ấy, có cơ hội để sống đây" cười nham nhở, như rất tự hào về chuyện mình làm.

      Tôi cụp mắt xuống thành hỏi:"Có ai vô sỉ như ?"

      "Còn có " ngưng lát rồi tiếp:"Mẹ nó, tôi làm bá vương ở đây gần năm trời, từ đến lớn chưa có ai hơn hẳn tôi về phần đấu khẩu, đến khi gần rời đất xa trời liền xuất , muốn tôi chết yên ổn phải "

      "Cái này còn phải tại có trình độ quá thấp sao, tôi từ cãi nhau với lũ du côn, còn có chuyện gì mà tôi chưa trải qua" Giọng đều đều đáp.

      "..." im lặng, tôi nghĩ phân tích quá khứ của tôi, như tôi là ai? Gia đình tôi đâu? Vì sao từ lại cãi nhau với du côn?

      Suy nghĩ hồi thể nghĩ ra, đôi lông mày nhíu lại:"Kể cho tôi nghe chút xem"

      Tôi suy nghĩ lát, nên hay dối đây. Nhìn cũng phải người tốt, vậy nên tôi quyết định dối:"Thời xưa, có ổ thổ phỉ ở gần nhà, bọn chuyên cướp đồ ăn vặt, lúc ấy tôi chỉ là đứa bé năm tuổi, vừa vừa ăn kẹo cao su. Chúng nó thấy tôi liền bắt tôi lại bắt tôi nhả kẹo cao su ra cho chúng nó ăn"

      Tống Hàn Vũ:"...." Nhả kẹo cao su ra ăn lại, chỉ có mới nghĩ ra câu chuyện dơ bẩn này thôi.

      Khuôn mặt tôi man mát buồn như thể chuyện này là :"Sau đó tôi chịu đưa, biết đấy, bọn thổ phỉ đâu để cho tôi yên dễ dàng vậy. Chúng nó bảo tôi đối thơ, tôi liền thấy thơ Khổng Minh ra đối, tụi nó liền chịu thua"

      "Minh Tâm"

      "Hả?"

      " có thấy câu chuyện kể có điều gì đó sai sai ?"

      "hả?" Tôi buồn cười nhìn .

      "Lúc đầu là cãi với du côn bây giờ lại đối thơ với thổ phỉ"

      "Vậy à"

      "Còn nữa, thổ phỉ sao lại biết thơ Khổng Minh"

      Tôi cười cười nhún vai:" để ý"

      Tống Hàn Vũ bấy giờ mới trợn to mắt nhìn tôi, tức giận quát:" lại lừa tôi"

      "Ai bảo tin làm gì" Tôi vẫn vô tội rất nhàng, Tống Hàn Vũ chắc tức muốn điên lên. Tôi như vậy mà cũng tin, có ai lại dành kẹo cao su ăn qua rồi đâu. Đúng là đồ ngốc.

      "Minh Tâm, thù này tôi trả tôi phải là Tống Hàn Vũ"

      Tôi nhìn khuôn mặt trong bóng đêm, như đứa con nít tham gia vào chương trình kiếp hiệp câu:"Thù này trả tôi thề làm người".Nghĩ đến đây tôi liền cười lớn hơn, mặt càng đen lại. Tôi chắp tay tay lại như trong phim, mỉm cười dịu dàng.

      "Nếu còn sống, tôi nguyện chờ trả thù"
      duyenktn1, B.CatTuyết Liên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Có duyên lại tương phùng.

      Bệnh tình của tôi ngày càng yếu dần , đôi môi trắng bạch, làn da nhợt nhạt đến nỗi có thể thấy đường gân. Mắt tôi cũng mờ dần, điều tôi cảm thấy nhất chính là hơi sức đứng dậy cũng có.

      Tôi cố tình dấu , Trân Bảo Bảo ngày ngày kề cạnh tôi cũng nhận ra khác thường, đôi mắt ớt nhìn từng người từng người ở đây chết dần chết mòn lại càng hoảng sợ, sợ ngày nào đó đến lượt tôi ra .

      thay giường mới thoải mái hơn nhưng nữa đêm tôi vẫn thể nào chợp mắt, cái cảm giác đau quằn quại ê ẩm cả người làm tôi sợ hãi. Lần đầu tiên tôi sợ hãi cái chết, sợ rằng Bảo Bảo có tôi rất thương tâm. Nhiều đêm tôi cố gắng chịu đựng cố gắng động đậy sợ đánh thức người nằm bên, nhưng sau này, ngày ngày bệnh tình tôi tăng dần, cơn đau kéo dài hơn, lại còn đau đớn nhiều hơn làm tôi thể run rẩy.

      Ánh mắt mờ mịt mở giữa đêm, màn đêm bao phủ làm tôi nhìn , nằm yên lát rồi cố chịu đựng rời giường ra ngoài. Cơn đau ập đến khiến chân tôi tê rần bước vững, tay chống giữ thành cửa, tay đặt trước ngực thở hổn hển. Vì để phát ra tiếng động, tôi rất nhàng ra ngoài, bước chậm chạp mò theo ánh sáng hiếm hoi trong màn đêm. Tìm được chiếc ghế đá liền thả người ngồi xuống, mồ hôi làm ướt đẫm mảng sau lưng, lâu lâu lại có cơn gió thoang thoảng nhé lướt qua làm tôi trở nên thoải mái hơn nhiều.

      Thở dài nhìn xung quanh hồi, rồi thả lỏng người nghỉ ngơi. Nhưng cơn đau cứ dồn dập liên tiếp khiến tôi nắm chặt tay đôi mắt dần trở nên đỏ ửng.

      " ở đây làm gì đấy?" Tống Hàn Vũ đến gần, thân người cao lớn chắn ngang tầm mắt tôi. Cơn đau lại quặn thắt lên, tôi mím chặt môi cố gắng phát ra tiếng rên rit.

      vẫn yên phận ngồi bên cạnh, cúi sát mặt để nhìn , thấy khuôn mặt tôi tái nhợt, thấp giọng :"Bệnh lại tái phát à?"

      Biết rồi còn hỏi, tôi cũng thèm liếc mắt nhìn cái, tại tôi muốn cái nhau với . Toàn thân tôi đều đau đớn.

      đưa bàn tay to lớn ra vỗ vai tôi, khuôn mặt thương tiếc an ủi:"Cố chịu đựng lát hết nhanh thôi"

      Bàn tay đặt lên vai làm da tôi đau đớn như bị kim đâm chít, tôi thở hồng hộc, trừng lớn mắt nhìn , cố gắng rặn ra từng chữ:"Cất tay"

      Tống Hàn Vũ giả vờ như nghe thấy, đôi mắt vô tội chớp chớp:" cái gì, tôi nghe " Tay vẫn an phận vỗ vỗ thêm vài cái, dù rất nhưng đối với tôi như cầm búa đập vào làm tôi ứa nước mắt.

      "Cất tay" Giọng tôi khàn khàn, lại nghẹn ngào như khóc, đau quá tôi thể chịu đựng được.

      "À à, biết tay của tôi vệ sinh chưa rửa nên ghét bỏ nó chứ gì" Tống Hàn Vũ đưa tay chọc chọc vào má tôi, má tôi rất mềm khiếm đụng thành nghiện. Tôi ngược lại, bất cứ chạm vào chỗ nào người tôi tôi càng đau đớn, lại lợi dụng lúc tôi phát bệnh để chọc,hừ...

      Tôi đưa tay lên hất mạnh ra, chuẩn bị trước liền bị tôi đẩy ngã, khuôn mặt kia là nụ cười nham nhở:" ngờ bị bệnh mà cũng khỏe đấy, nào để tôi xem nào"

      Tống Hàn Vũ lại gần nhéo má tôi làm cái bánh bao, cơ thể tôi đau rồi lại bị làm cho đau hơn. bị tôi đánh cái vào tay, hét lên tiếng tránh né, đôi mắt cười cười làm tôi càng bực mình.

      Tôi hít sâu hơi dùng hết sức lực cuối cùng đánh vào người . Cái này là do làm, tự chịu. Dùng chân chỏ vào bụng mạnh, tay tôi núm tóc ra phía sau đấm phát vào mắt trái của . đợi kịp hoàn hồn tôi nhanh chân hơn xoay người lại nhào lên người chỏ sau ót. Tôi cảm thấy sức lực mình càng ngày cạn dầu, tôi nhe răng trợn mắt với , dùng móng bấu chặt tay rồi dần chìm trong màn đêm.

      Trước khi ngất , còn nghe thấy tiếng chửi rủa cùng hình dạng chật vật của , điều này làm tôi hạnh phúc. Ngất môi còn giữ nụ cười.

      biết tôi hôn mê bao lâu, tay tôi khẽ động đậy, đôi mắt mở ra. Như tôi đoán chính xác đầu tiên là thấy khuôn mặt đẫm lệ của Bảo Bảo. Bàn tay nhắn đầy mồ hôi nắm chặt tay tôi. Kí ức dần ùa về, tôi nhớ là tôi phát bệnh liền ra ngoài, gặp Tống Hàn Vũ và đánh trận sau đó....

      "Chị hôm mê bao lâu rồi?" Giọng khe khẽ làm nước mắt Bảo Bảo rơi lần nữa.

      "Chị hôn mê ngày rồi, em cứ nghĩ chị tỉnh dậy nữa cơ chứ"

      Nghe giọng nỉ non của tôi liền biết rất lo lắng cho mình. Bản thân muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng lại truyền đến cơn đau khiến tôi hít hà. Trân Bảo Bảo liền biết đỡ tôi dậy rất nhàng.

      "Làm em lo lắng rồi" Tôi khách sáo muốn " sao" để làm tôi vơi mấy phần có lỗi ai ngờ lại khẳng định.

      "Đúng là em rất lo lắng, nữa đêm thấy chị em liền chạy tìm, ai ngờ chị bị ngất xỉu ngoài vườn, còn thấy áo quần tả tơi liền biết ức hiếp chị làm chị ngất . Lúc ấy em lo lắng muốn chết, nếu chị tỉnh dậy em bao giờ tha thứ cho "

      Tôi biết "" trong miệng Bảo Bảo là ai, tôi cũng bất đắc dĩ, tôi ngất , áo quần xộc xệch lại còn như bị người khác đánh. Điều đó tất nhiên làm mọi người hiểu lầm, người bị hại phải là mà là tôi mới đúng.

      Nhìn qua người nằm tựa đầu gối, vì tôi đánh mạnh nên mặt có vết bầm lớn được che dấu sau cuộn băng màu trắng, cả người nằm thả lỏng, đầu quay về phía ngược lại thèm nhìn về phía tôi.

      "Chị sao đâu"

      "Hừ, lần đầu tiên thấy em biết phải là dạng người tốt gì mà"

      Tôi hiền từ như thánh mẫu, nụ cười dịu dàng làm trời đất nở hoa:"Chị biết phải người tốt nên chị mới tránh , ai ngờ lúc ấy phát bệnh...."

      Bảo Bảo nổi đóa lên:" thừa lúc chị phát bệnh mà ức hiếp chị, chị bình thường yếu đuối rồi lúc phát bệnh như thế nào. Đúng là quá đáng mà"

      Tôi cười cười, nghe tiếng hừ lớn bên tôi cười càng lớn hơn. Tôi đúng là yếu đuối, nhưng đánh người toi lại yếu đuối chút nào. Vì tôi biết nhân nhượng với đối thủ là tự làm đau chính mình.

      Bảo Bảo nắm chặt tay tôi, lo lắng :"Em gọi cho bố, chị chỉ cần đợi hai ngày nữa thôi. Hai ngày nữa tiến hành phẫu thuật, rồi chị có việc gì"

      Tôi thở dài nhìn , hai ngày hai đêm phát bệnh, biết bản thân mình còn trụ nổi đến ngày đó ? Nhưng tôi cũng dám cho biết bệnh tình mình lúc này, càng càng lo lắng, tôi sống cũng được yên.

      Nhắm mắt nằm ngủ, biết lại mê man bao lâu, chỉ biết tôi chỉ nghe được thanh bên ngoài, còn bản thân mình lại thể mở mắt. Tôi nghe thấy tiếng hét lớn của Tống Hàn Vũ khi họ vào thay băng ở chỗ vết thương cho . Tôi muốn ngồi dậy chọc vài câu nhưng được. Tôi cảm nhận được bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Bảo Bảo, bàn tay run run nhưng lại rời bỏ tôi lần này, tôi bây giờ muốn tỉnh dậy vuốt tóc cho nhưng lại được. Cơn đau từ bụng lan truyền ra khắp tân làm tôi vô tức phát ra tiếng rên rỉ, con người vô lực thể khống chế được cơn đau.

      Tôi nghe thấy tiếng xe cấp cứu, cũng biết dành cho tôi hay ông cụ già nằm cùng phòng, tôi nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Người tôi lại lâm vào giấc mơ dài đằng đẵng. Có bé lạnh nhạt ngồi ghế nhìn ra ngoài cửa sổ đợi mưa rơi, thích nghe tiếng mưa, thích nhìn mưa lại thích nghịch mưa, từng hạt mưa rơi xuống mặt ướt át nhưng tôi thể lau được. Tôi nghe thấy tiếng khóc ngoài kia, tôi thấy cả Tống Hàn Vũ ăn hiếp Bảo Bảo, trêu chọc Bảo Bảo là đồ xấu xí, Bảo Bảo chỉ biết khóc và khóc, tôi nhảy xuống ghế chạy ra kéo Bảo Bảo lại và đánh tên kia trận. Nhưng tôi càng tới, bóng dáng họ lại càng xa, Bảo Bảo khóc càng lớn, nhìn khuôn mặt cười nham nhở, tôi vất cái hình tượng dịu dàng thánh mẫu kia chạy càng nhanh. Vừa chạy vừa hét lớn"Tống Hàn Vũ, tôi giết "

      Chạy gần đến, bỗng dưng ngáng chân tôi làm tôi để ý ngã xuống, con người như vô thức bị rơi xuống vực choàng tỉnh dậy. Ôm ngực thở hồng hộc. Ánh mắt như mờ mờ ảo ảo nhìn xung quanh rồi để ý con người trước mắt mình. Tôi ôm chầm lấy , thở dốc:"Bảo Baoe, em sao chứ?"

      Bảo Bảo mở to đôi mắt đẫm nước, rất cảm động, mở mắt liền lo lắng cho , càng khóc lớn hơn:"Oa oa, chị làm em sợ chết được"

      " sao, sao rồi"

      "Sau khi tỉnh dậy liền hôn mê, phải vào cấp cứu trước ngày, chị bệnh nặng như vậy còn sao" Bảo Bảo sụt sùi nhìn tôi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên hỏi.

      "Chị hôn mê??"

      "Chị biết sao, em gọi mãi chị dậy, em khóc sưng cả mắt luôn rồi này"

      Tôi liền hiểu ra, ra nước ướt mặt phải là nước mưa mà đó là nước mắt của . Tôi bất đắc dĩ biết mắng là đồ ngốc hay là gì nữa. Thấy tôi im lặng , cảm thấy ôi im lặng , cứ nghĩ tôi bị đau chỗ nào, xoay vòng vòng quanh người, dò hỏi:"Lại phát bệnh sao"

      Tôi cười bất đắc dĩ chặn tay lại, bây giờ tôi rất khỏe, đau chỗ nào đâu. Chỉ đáng thương nhất là TRân Bảo Bảo, cảm giác mất người thương còn đau gấp mấy trăm lần những cơn đau mà tôi chịu.

      "Ai nha, mấy thấy chưa, ta nằm mơ cũng muốn giết tôi kìa, , từ từ thôi"

      Tống Hàn Vũ dùng khuôn mặt nghiệt mê hoặc chúng sinh. Bất mãn nhìn tôi chằm chằm, lâu lâu lại hét lớn vì vết thương tôi gây ra.

      Bỗng nhớ lại tôi nằm mơ có muốn giết xong choàng tỉnh dậy, chắc tất cả mọi người đều nghe hết rồi. Bảo Bảo bất bình thay tôi liền hét lớn:" dối, chị là người như thế nào tất cả mọi người ở đây đều biết"

      bĩu môi thèm chấp nhặt:"Là ai đánh tôi ra nông nỗi này"

      " chỉ bị vết thương cũng hô to gọi , chị bị đau toàn thân cũng câu gì đâu" Bảo Bảo tự hào nhìn tôi, mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn về Bảo Bảo. Bỗng dưng chỉ có đơn giữa thế giới này, bực mình, trợn mắt nhìn tôi hừ tiếng thèm quay đầu lại.

      Tôi cũng chẳng để ý suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy bản thân mình hẫng, thoải mái hơn . Cử động cái tay chút, thấy còn đau đớn như trước. Nghĩ đến cái gì đó, nhìn :

      "Tống Hàn Vũ, cảm ơn "

      "Hả?" thắc mắc nhìn tôi, như muốn tôi cảm ơn vì cái gì.

      "Tôi nằm mơ thấy nên tỉnh lại. chắc tôi cũng được như bây giờ" Tôi thành .

      lại cười nham nhở:" nặng tình với tôi vậy sao?"

      "Tôi mơ thấy làm chuyện đồi bại, muốn tỉnh dậy để đánh trừ hại cho dân"

      Tống Hàn Vũ:"....."

      Mọi người:"...."
      Có phải vì ca phẫu thuật thành công hay , tôi cảm thấy bản thân mình khỏe lại rất nhanh. Cũng chính là lúc tôi chuyển qua phòng khác, nhưng ở đây đều là đồ của Bảo Bảo, chuyển cũng tiếc, tôi tiếng nhất là cái điều hòa mát rượi trong mùa hè nóng bức. Tôi liền bảo muốn , nằm tĩnh dưỡng ở đây vài ngày.

      Bệnh tình tôi tiến triển rất nhanh, có nhiều lúc chữa mãi cả đời vẫn hết lại có những khi chỉ dựa vào ca phẫu thuật lại hooig phục nhanh chóng. Đó là điều kì tích và tôi nằm trong danh sách những người đem lại kì tích đó. Bác sĩ bảo tôi nằm nghỉ ngơi hai ngày sau có thể xuất viện, tôi muốn về lại nhi viện nhưng Bảo Bảo cố gắng kéo tôi qua nhà ở.

      Tôi muốn làm phiền , cũng muốn bản thân mình lại mang tiếng lợi dụng người khác nên kiên quyết ở lại nhi viện. Nhà Bảo Bảo rất giàu, liền mua mảnh đất gần đó xây nhà cho sống thuận tiện qua chỗ tôi chơi.

      Tôi là sinh viên đại học, việc học tập làm tôi chỉnh đốn lại tinh thần tập trung vào việc học. Sắp xếp lịch để chuẩn bị học lại.

      Tôi lại nhìn qua Tống Hàn Vũ, khuôn mặt vẫn có vết băng bó cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi làm tôi phải hối lỗi khi nhìn thấy nó. Tôi liền buồn cười, vết thương lành cứ cố gắng dán băng, cứ nghĩ tôi biết chắc.

      Ngày tôi rời khỏi viện vẫn nằm giường bệnh, rất muốn chào tiếng nhưng giữa tôi và có thù oán chỉ sợ được với nhau câu tốt đẹp liền ngoảnh mặt bỏ . đến trước cửa liền có giọng vang vọng vào:

      "Minh Tâm, hẹn ngày gặp lại"

      Tôi khẽ cười rồi đáp lại tiếng:"Được" Rồi ra ngoài. Có duyên lại tương phùng.
      duyenktn1, Tuyết LiênB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :